• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 891-895

Chương 891 Vô đề

Khu vực trung tâm của Cửu Trọng Điện là chủ điện và một toà tháp cao, chỉ là Tư Không Bắc Thần không ở trong chủ điện mà quanh năm ẩn cư trong Cửu Trọng Thánh Cung và toà biệt uyển ở phía đông, là một công trình kiến trúc có chín tầng. Tám điện còn lại đều được xây thấp hơn một tầng.

Tại tầng thứ chín trên Cửu Trọng Thánh Cung.

Triệu Giang Hà, Tôn Văn Xương, Vương Hữu Đạo và Trương Thiếu Khanh hạ xuống trước Thánh Cung điện.

“Tiền bối, mời.”

Lục Châu dạo bước trên không, vừa vuốt râu vừa quan sát tình hình xung quanh, khi thấy Cửu Trọng Thánh Cung và toà biệt uyển rộng rãi hùng vĩ cũng phải cảm khái một phen.

Đám người đã tới đông đủ, một vị nữ tử uyển chuyển bước ra đi tới trước mặt mọi người, khom người nói: “Điện chủ đang chờ trong Cửu Trọng Thánh Cung, mời các vị.”

Diêu Thanh Tuyền không bước vào mà để Lục Châu vào trước. Lục Châu vào trong, bốn vị thủ toạ mới đi vào.

Đến phiên đám người Ngu Thượng Nhung, nữ tử kia uyển chuyển giơ tay ngăn lại: “Người không có phận sự không được đi vào, xin thứ lỗi.”

Ngu Thượng Nhung khẽ cúi đầu nhìn xuống nữ tử kia: “Người không có phận sự?”

“Để bọn họ vào đi.” Trong Thánh Cung truyền tới tiếng nói uy nghiêm mà trầm thấp.

“Vâng.”

Hành lang dài rộng và hai hàng cột trụ hai bên khiến người ta rất khó tưởng tượng đây là tầng lầu thứ chín của một toà lầu các. Cho dù là hoàng cung cũng không lớn bằng nơi này.

Rốt cuộc Lục Châu cũng nhìn thấy một lão giả tóc trắng xoá giống như mình, gương mặt tiều tuỵ ngồi xếp bằng trên ghế chủ toạ. Chỉ là thần sắc lão giả này lộ vẻ mỏi mệt, một tay đỡ trán, một tay tựa vào bàn.

Lục Châu dừng bước.

Từ khi xuyên không đến nay, đây là lần đầu tiên Lục Châu gặp được người có tuổi tác lớn hơn mình. Cổ nhân nói quả không sai, người phân theo nhóm vật họp theo loài, người lão phu gặp chỉ có thể là một đám lão đầu.

Đúng lúc này, ngoài đại điện bỗng truyền tới một giọng nói hùng hậu ——

“Trấn bắc đại tướng quân giá lâm.”

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn ra bên ngoài. Tư Không Bắc Thần rốt cuộc cũng buông tay xuống, ngồi thẳng lưng nhìn xuống đại điện.

Nhưng hắn không nhìn Lục Châu mà là nhìn ra bên ngoài. Một nam tử trung niên mặc khôi giáp và áo choàng đen chậm rãi bước vào, hai mắt hắn sáng ngời có thần, gương mặt hình chữ điền, trời sinh đã có khí thế hơn người một bậc.

Trần Bắc Chinh quanh năm trấn thủ Bắc Cương, chiến công nhiều vô số, về sau triều đình triệu hắn trở về, từ đó hắn trở thành đại nhân vật trong cung không ai dám khinh thường.

Thủ tọa Bình An điện Diêu Thanh Tuyền cùng hắn tiến vào Thánh Cung. Các thủ toạ khác cũng đồng thời hành lễ: “Đại tướng quân.”

Trần Bắc Chinh liếc nhìn bốn vị thủ toạ, không trả lời mà ngẩng đầu nhìn về phía Tư Không Bắc Thần, sau đó lặng lẽ nhìn sang hai bên trái phải.

“Bắc Thần huynh, đã lâu không gặp.”

Tư Không Bắc Thần lắc đầu nói: “Một đại tướng quân như ngươi sao không lo canh giữ biên cương mà đến Cửu Trọng Điện làm gì?”

“Phụng mệnh làm việc.”

Trần Bắc Chinh không hề khách khí, trực tiếp đi tới một chiếc ghế bên trái mà ngồi xuống. “Bản tướng quân phụng mệnh Hoàng thượng đuổi bắt dị tộc.”

“Dị tộc?”

Năm vị thủ toạ biến sắc. Đã rất lâu rồi Tư Không Bắc Thần không quan tâm đến sự tình trong Cửu Trọng Điện nên không hiểu lời hắn.

Tư Không Bắc Thần thở dài một tiếng đáp: “Hôm nay ta có khách, ngày khác ngươi hãy quay lại.”

Cửu Trọng Điện lớn như vậy cũng chỉ có mình Tư Không Bắc Thần dám nói chuyện với Trần Bắc Chinh như thế.

“Có khách?”

Lúc này ánh mắt mọi người mới đổ dồn về phía vị lão nhân mang vẻ mặt lạnh nhạt đang đứng vuốt râu.

Tư Không Bắc Thần khẽ gật đầu, phất tay nói: “Vị bằng hữu này, mời ngồi.”

Lục Châu không nhúc nhích mà thản nhiên nhìn Tư Không Bắc Thần. Rốt cuộc cũng chú ý tới lão phu rồi?

“Ngồi thì không cần. Lão phu đến đây là để mang đồ nhi của lão phu đi.” Lục Châu đối mặt với hai vị thập diệp mà vẫn vững như thái sơn.

Năm vị thủ toạ không khỏi kinh ngạc. Lão giả này sao lại có khí thế như vậy?

Có thể giữ vững phong thái ung dung bất động như núi dưới uy áp của Điện chủ và Trần Bắc Chinh, khí thế này tuyệt đối không phải được tạo thành chỉ trong một sớm một chiều. Lúc này đám người mới chú ý tới khí thế trên người lão giả dường như cũng tương tự với Điện chủ, thậm chí còn làm cho người ta thấy mơ hồ và bí ẩn hơn.

Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ liên tục được đổi mới tam quan. Tại Thiên Liễu Quan bọn hắn có thể cao cao tại thượng, nhưng ở nơi này hai người chỉ là sâu kiến run lẩy bẩy mà thôi.

Trong Thánh Cung an tĩnh đến lạ thường.

Ánh mắt thâm thuý của Tư Không Bắc Thần nhìn thẳng vào Lục Châu, mong có thể nhìn ra thực lực chân chính của lão giả này. Bốn mắt nhìn nhau tựa như đang nhìn vào vòng xoáy sâu nhất trong Vô Tận Hải, trong lòng hắn khẽ kinh ngạc. Tư Không Bắc Thần tung hoành thiên hạ nhiều năm nhưng chưa từng gặp được lão giả nào như thế.

Trần Bắc Chinh thoải mái hưởng thụ chén trà do nữ hầu đưa tới, như thể mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay hắn, không có gì phải vội vã.

Tư Không Bắc Thần nhẹ nhàng nói: “Bằng hữu dùng sức một người đánh lui năm vị thủ toạ?”

Lục Châu không trả lời hắn mà chỉ nói: “Lão phu không thích nói lòng vòng, giao Vu Chính Hải ra.”

Đám người đưa mắt nhìn nhau.

“Vu Chính Hải?” Tư Không Bắc Thần nghi hoặc hỏi lại.

Thủ toạ Huyền Kỳ điện Trương Thiếu Khanh vội vàng đi tới, kề vào tai Tư Không Bắc Thần thấp giọng kể lại sự tình.

Cạch.

Trần Bắc Chinh đột nhiên đặt chén trà lên bàn tạo thành thanh âm thanh thuý. “Tên Vu Chính Hải đó cũng chính là người bản tướng quân muốn bắt về.”

Tư Không Bắc Thần lúc này đã hiểu rõ sự tình, bèn đáp:

“Trần tướng quân, mấy vị bằng hữu này là khách quý của Cửu Trọng Điện, không phải là dị tộc trong miệng ngươi. Mời trở về đi.”

Năm vị thủ toạ cả kinh, lập tức hiểu được ý tứ của Điện chủ. Tư Không Bắc Thần không hổ là người có quyền thế tối cao, tầm nhìn và quyết định đưa ra đều chỉ trong giây lát.

Lục Châu cũng hiểu rõ… nếu không cẩn thận, bản thân mình sẽ trở thành lớp kem trong bánh bích quy, bị hai bên kềm kẹp. Quan hệ giữa Cửu Trọng Điện và triều đình rất vi diệu.
Chương 892 Vô đề

Trần Bắc Chinh mỉm cười, lạnh lùng nói: “Trận chiến ở Thiên Liễu Quan có rất nhiều người thấy được Chúc Huyền đã đại chiến với hai vị kim liên. Chẳng lẽ Bắc Thần huynh muốn che chở cho dị tộc?”

Tư Không Bắc Thần lạnh nhạt đáp: “Bản toạ không hề tận mắt nhìn thấy.”

Trần Bắc Chinh nhìn về phía Lục Châu. “Bắc Thần huynh không thấy ta cũng có thể hiểu được. Năm vị thủ toạ vừa mới giao chiến với người này xong, trong lòng bọn họ rõ ràng nhất.”

Năm vị thủ toạ lập tức khom người đồng thanh: “Chúng ta chưa từng nhìn thấy người dị tộc nào.”

Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ: “. . .”

Cả đám nói xạo không chớp mắt? Hai thế lực lớn đọ sức lại đến mức này rồi?

Trần Bắc Chinh nhìn năm vị thủ toạ, lắc đầu nói: “Hay, hay lắm… trăm nghe không bằng một thấy. Ngươi gọi ra pháp thân cho ta nhìn xem.”

Lục Châu tiếp tục vuốt râu không thèm nhìn tới hắn. Ngươi bảo lão phu gọi thì lão phu phải gọi à?

Thủ toạ Bình An điện Diêu Thanh Tuyền cũng lên tiếng: “Trần tướng quân, nơi này là Cửu Trọng Thánh Cung, không phải ở trong triều, càng không phải là Bắc Cương. Cho dù là ai cũng không được phép làm loạn ở đây. Muốn xem pháp thân thì đợi ra ngoài rồi các vị tự mình xem.”

Trần Bắc Chinh cười ha hả, nhấc chén trà lên uống cạn rồi đặt mạnh xuống bàn. Chát! Chén trà hoá thành bột mịn. Hắn vỗ tay nói: “Dẫn tới.”

Hai tên tướng sĩ dẫn theo một người đi vào Thánh Cung. Trương Thiếu Khanh nghi hoặc nói: “Tuệ Năng?”

Lục Châu liếc nhìn người vừa đến, sau đó khẽ lắc đầu. Pháp Hoa rốt cuộc vẫn nhân từ nương tay.

Tuệ Năng bị thương nặng nhưng vẫn có thể nói chuyện như thường, hắn quỳ xuống nói: “Ta làm chứng, ta tận mắt nhìn thấy lão nhân này là người kim liên giới, Tuệ Giác và Tuệ Sinh đều bị hắn giết chết, phương trượng cũng bị hắn đả thương. Hắn là tu hành giả kim liên cửu diệp! Xin Trần tướng quân hãy bắt người này lại, làm chủ cho Huyết Dương Tự!”

Trần Bắc Chinh hài lòng gật đầu, nói với Tư Không Bắc Thần: “Bắc Thần huynh, đừng tiếp tục ngăn cản ta bắt người. Nếu không cho dù là huynh cũng không bảo vệ được Cửu Trọng Điện đâu. Để bắt được dị tộc, triều đình tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.”

Từ cổ chí kim, những người làm đại tướng quân có ai không phải là kẻ đạp trên từng chồng xương trắng mà đi? Bọn hắn chỉ ước gì có thể nhân cơ hội này san bằng Cửu Trọng Điện.

Tư Không Bắc Thần nhíu mày, năm vị thủ toạ cũng lặng im không nói. Đại thế lực đọ sức, những người xung quanh chỉ là quân cờ mà thôi.

Lúc này, Khổng Lục đột nhiên quỳ xuống nói: “Ta cũng tận mắt thấy pháp thân kim liên, tên Vu Chính Hải kia là người kim liên giới! Điện chủ, đừng bị lão già này lừa gạt.”

Đám người cả kinh, Trần Bắc Chinh cười ha hả nói: “Tuệ Năng là người Huyết Dương Tự, các ngươi không tin. Nhưng Khổng Lục là người Cửu Trọng Điện, chẳng lẽ các ngươi cũng dám nói là không tin hắn?”

Hàng chân mày Tư Không Bắc Thần nhíu chặt. Năm vị thủ toạ trừng mắt nhìn Khổng Lục.

Tuy Chúc Huyền là người không biết nhìn xa, nhưng hắn cũng không ngờ người đâm sau lưng Cửu Trọng Điện lại là người phe mình, bèn nổi giận đạp Khổng Lục một cước rồi mắng to: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Khổng Lục đỏ mắt gào lên: “Ta không có nói bậy, bọn hắn chính là dị tộc, là tu hành giả kim liên giới. Có bản lĩnh thì gọi pháp thân ra đi! Ta không phải người mặt dày, ta sẽ không nói dối, người cửa Phật càng không nói dối. Cửu Trọng Điện không làm chủ cho ta, vậy thì mời Trần tướng quân thay ta làm chủ!”

Khoảng thời gian này Khổng Lục luôn nghĩ cách giết chết Vu Chính Hải nhưng đều bị Chúc Huyền ngăn cản. Hắn phẫn hận, hắn bất mãn, năm vị thủ toạ chẳng những không nghĩ cho hắn còn muốn giúp đỡ Chúc Huyền che chở Vu Chính Hải, hắn sao có thể không giận?

Trần Bắc Chinh thoả mãn nhìn Khổng Lục một cái rồi nói: “Có bản tướng quân ở đây, ngươi không cần phải sợ hãi.”

“Tạ ơn Trần tướng quân.” Trong mắt Khổng Lục hiện lên vẻ đắc ý, đứng dịch về phía Trần Bắc Chinh.

Tư Không Bắc Thần lạnh lùng nói: “Lôi hắn ra ngoài điện phạt trượng đến chết.”

Khổng Lục giật bắn người, toàn thân cứng đờ.

Trần Bắc Chinh giơ tay lên ngăn lại: “Bắc Thần huynh muốn diệt khẩu? Về lý thì Khổng Lục là người Cửu Trọng Điện, bản tướng quân không có quyền quản việc sinh tử của hắn. Nhưng ngươi bịt miệng hắn, có bịt được miệng Huyết Dương Tự không? Cho dù không có ai làm chứng, ngươi có thể bảo đảm đám người này vĩnh viễn sẽ không gọi ra pháp thân không?”

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Lục Châu rồi nói thêm một câu: “Bắc Thần huynh, ngươi không sợ dẫn sói vào nhà?”

Trần Bắc Chinh sao có thể không biết Cửu Trọng Điện muốn mượn sức đám người này.

Tư Không Bắc Thần lâm vào suy nghĩ, các ngón tay khẽ gõ xuống mặt bàn. Hắn đang suy tính thiệt hơn.

Không một ai quan tâm đến cảm nhận và suy nghĩ của Lục Châu.

. . .

Tư Không Bắc Thần vẫn còn do dự, nhưng lúc này Lục Châu đã có quyết định.

Lục Châu chỉ có hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, một khi dùng hết thì sẽ đắc tội với cả hai thế lực, năm vị thủ toạ và hai tên tướng sĩ kia cũng sẽ liều mạng với hắn. Thân phận người dị tộc sẽ bị cả hồng liên giới vây quét, đây là hạ sách.

Nhưng Lục Châu còn một thượng sách khác ——

Lục Châu chậm rãi xoay người, hờ hững nói với Trần Bắc Chinh: “Ngươi muốn bắt lão phu?”

Trần Bắc Chinh đúng là không xem Lục Châu ra gì, nhân tiện đáp: “Bản tướng quân phụng mệnh làm việc. Nể mặt Bắc Thần huynh, bản tướng quân sẽ không khiến ngươi trở nên quá khó coi.”

Lục Châu không để ý tới quy củ của Thánh Cung, chợt nâng tay lên, tấm Thẻ Nguỵ Trang trong tay vỡ vụn.

Một toà pháp thân màu đỏ cỡ nhỏ xuất hiện, bên dưới toà hồng liên có chín mảnh liên diệp toả sáng rạng rỡ.

Năm vị thủ toạ trợn to mắt nhìn… không phải là lam liên sao? Sao bây giờ lại biến thành hồng liên rồi?

Người có cùng cảm giác với bọn họ lúc này là Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ. Từ nãy đến giờ Lục Châu đã gọi ra lam liên và hồng liên, có phải bọn hắn hoa mắt rồi không?

Hai người đưa tay lên dụi dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa. Vẫn là hồng liên!

“Không thể nào! Không thể nào như thế được… Ta rõ ràng đã nhìn thấy kim liên! Giả, đây là đồ giả!!!” Tuệ Năng gian nan đứng dậy, tròng mắt đỏ bừng.
Chương 893 Vô đề

Trần Bắc Chinh đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn toà pháp thân hồng liên với vẻ không thể tin nổi. Sở dĩ hắn đưa Tuệ Năng đến đây là vì muốn mượn cớ này khiến Tư Không Bắc Thần á khẩu không trả lời được, nhân cơ hội chèn ép Cửu Trọng Điện. Mọi tin tức tình báo của hắn đều nói rằng lão giả đến Thiên Liễu Quan là tu hành giả kim liên giới.

Sao bây giờ lại thành ra thế này…

Trong mắt Trần Bắc Chinh loé lên vẻ kinh ngạc, sau đó lại khôi phục sự bình tĩnh. Ít ra đã xác nhận được một việc, người này là cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả.

Tư Không Bắc Thần nhìn toà hồng liên cửu diệp, hài lòng gật đầu… Nếu là người hồng liên giới thì Cửu Trọng Điện đương nhiên phải lôi kéo, huống hồ gì đây còn là nhân tài nắm giữ Nghiệp Hoả. Mắt thấy là thật, tai nghe là giả, lời ngũ đại thủ toạ nói trước đó hắn đều quên sạch sành sanh.

“Trần tướng quân, sự thật đã rõ ràng, ngươi còn lời gì muốn nói không?” Tư Không Bắc Thần bình tĩnh hỏi, nhưng ngữ khí rõ ràng đang ra oai.

Ở địa vị của hắn, mặt mũi quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.

Trần Bắc Chinh nhấc tay, giữa các ngón tay xuất hiện hồng sắc kiếm cương như một mũi tên băng phóng ra ngoài.

Ầm! Tia kiếm cương sắc bén xuyên thủng ngực Tuệ Năng.

Tuệ Năng cả kinh nhưng không có chút lực phản kháng nào, hắn chỉ tay về phía Trần Bắc Chinh rồi chỉ sang Lục Châu, cuối cùng nhìn về phía Tư Không Bắc Thần danh chấn thiên hạ, mấp máy môi: “Người xuất gia… không nói dối…”

Sau đó hắn ngã xuống đất tắt thở.

Trong nháy mắt lấy đi một mạng người. Đây chính là thủ đoạn của thập diệp?

Mười giây đồng hồ trôi qua, pháp thân hồng sắc trong tay Lục Châu biến mất, trong lòng Lục Châu đang âm thầm suy tính hậu quả khi đánh giết Trần Bắc Chinh.

Trần Bắc Chinh không gây ra được sóng gió gì, nhưng thái độ của Tư Không Bắc Thần rất quan trọng. Vừa rồi có thể nhìn ra Tư Không Bắc Thần hoàn toàn đối lập với Trần Bắc Chinh.

Trần Bắc Chinh giết người xong, hừ một tiếng: “Tuệ Năng nói láo lừa gạt bản tướng quân. Bắc Thần huynh sẽ không tức giận chứ?”

“Trừng phạt kẻ lừa dối là chuyện bình thường.” Tư Không Bắc Thần đáp.

“Hôm nay đã đắc tội, ngày khác ta sẽ đến tạ lỗi.” Trần Bắc Chinh thở dài, xoay người nói: “Cáo từ.” Trên mặt hắn lộ vẻ âm trầm không hài lòng.

Hắn vừa đi được mấy bước thì Lục Châu bỗng nhiên mở miệng nói: “Chờ đã.”

Trần Bắc Chinh dừng bước, xoay người lại hỏi: “Có việc gì?”

Nếu là một tên cửu diệp thông thường thì hắn đã không để vào mắt, nhưng người này lại nắm giữ Nghiệp Hoả, sau này rất có thể sẽ trở thành kình địch, hôm nay đành phải tha một lần, sau này sẽ nghĩ biện pháp giết chết.

“Lão phu có cho phép ngươi đi sao?” Lục Châu xoay người nhìn hắn, trong mắt bình tĩnh vô ba.

“. . .”

Bầu không khí trong Thánh Cung trở nên kềm nén. Ngay cả Tư Không Bắc Thần cũng không dám khiêu khích Trần Bắc Chinh như vậy. Tư Không Bắc Thần nhíu chặt mày.

Trần Bắc Chinh lập tức trở nên lạnh lùng sát phạt. “Bắc Thần huynh còn chưa nói gì, loại như ngươi mà cũng muốn ngăn cản bản tướng quân?”

“Lão phu cả đời đối mặt với vô số cường địch, không một người nào dám làm càn vênh váo trước mặt lão phu.” Lục Châu đáp.

“Bản tướng quân làm việc còn cần phải quan tâm đến cảm nhận của ngươi chắc?” Trần Bắc Chinh đã động sát khí.

“Người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày. Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết trời này cao bao nhiêu ——”

Lục Châu nhấc tay, tấm thẻ đạo cụ vô hình vỡ vụn, vòng xoáy năng lượng xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ. Lục Châu vung chưởng.

Mọi người đều mở to mắt nhìn xem lão giả này muốn làm gì. Năm vị thủ toạ, Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ, Tiểu Diên Nhi, Hải Loa và Ngu Thượng Nhung cũng không hiểu được.

Cửu diệp lại muốn ra tay với thập diệp?

Chưởng ấn biến hoá theo suy nghĩ của Lục Châu, Đại Vô Uý Ấn xuất hiện, hồng sắc chưởng ấn chiếu sáng cả Thánh Cung rồi bay về phía Trần Bắc Chinh.

Trần Bắc Chinh cười lạnh nói: “Chỉ là một tên cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả mà đã muốn lên tới trời rồi sao?”

Hắn nhấc tay nghênh đón Đại Vô Uý Ấn.

Ầm!

Trần Bắc Chinh vốn cho rằng chưởng ấn này sẽ bị mình hoá giải trong nháy mắt, thế nhưng nó lại không biến mất mà đẩy hắn văng ngược ra sau.

“Hả?” Hắn lập tức gia tăng chưởng lực.

Vẫn không được!

Tiếp tục tăng! Không được!

“Không đúng!” Hắn cấp tốc lui lại, hồng sắc chưởng ấn càng lúc càng lớn, rất nhanh đã cao bằng thân người.

Cửu diệp… bức lui thập diệp?

Đám người trong Thánh Cung đều lộ vẻ kinh hãi. Nhưng chuyện không dừng lại ở đó. Chưởng ấn tiếp tục đánh tới, một cảm giác nguy hiểm xộc lên đầu Trần Bắc Chinh.

Ông! Hắn gọi ra pháp thân. Toà pháp thân cao hai mươi trượng sừng sững xuất hiện làm vỡ nát cửa điện Thánh Cung.

Chưởng ấn vẫn bay tới không ngừng, Trần Bắc Chinh tiếp tục lùi lại, lùi ra khỏi Thánh Cung, lăng không bay lên cao. Pháp thân hai mươi trượng hoàn toàn phơi ra trước mắt mọi người.

Ai nấy đều chạy theo ra ngoài để quan sát cho rõ. Hư ảnh Tư Không Bắc Thần nhoáng lên lướt qua đám người đến trước cửa cung, ngay cả vị cường giả thập diệp danh chấn Đại Đường cũng bị một màn này làm cho chấn kinh.

Trần Bắc Chinh mặt đỏ tới mang tai. Ầm! Cánh tay hắn gãy mất. Chỉ trong giây lát, Đại Vô Úy Ấn đã cao lên hai mươi trượng!

Ngươi mạnh, nó sẽ càng mạnh hơn.

Pháp thân hồng liên hai mươi trượng bị Đại Vô Úy Ấn đánh trúng, phát ra tiếng răng rắc… Một cơn sợ hãi đến tuyệt vọng kéo tới, trên mặt Trần Bắc Chinh hiện ra vẻ không thể tin nổi. Người này rõ ràng là cửu diệp… vì sao lại có lực lượng huỷ thiên diệt địa bậc này?

Ầm!

Pháp thân hồng liên rốt cuộc nổ tung như pháo hoa trên bầu trời rồi vỡ vụn thành từng điểm tinh quang, chậm rãi tiêu tán.

“. . .”

Tất cả mọi người đều cảm thấy nổi gai ốc toàn thân, tóc gáy dựng đứng. Đây rõ ràng là một chưởng ấn rất bình thường, rõ ràng chỉ có tu vi cửu diệp, vậy mà lại bức thập diệp đến đường cùng!

Rốt cuộc bọn hắn cũng hiểu được câu nói vừa nãy của lão tiền bối —— người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày.
Chương 894 Vô đề

Khi pháp thân hồng liên xuất hiện giữa trời, toàn bộ đệ tử Cửu Trọng Điện dù đang bận rộn làm gì cũng đều ngẩng đầu quan sát với vẻ mặt ước ao. Đây chính là mục tiêu của mọi tu hành giả, là một trong những tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trong nhân thế.

Đáng tiếc pháp thân xuất hiện quá ngắn ngủi, chói lọi chỉ trong khoảnh khắc rồi vỡ tung thành pháo hoa tiêu tán tại chân trời.

Trong một toà lầu các phía bắc, Vu Chính Hải cố nén tâm tình rung động mà quan sát toà pháp thân cao hai mươi trượng kia, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Hắn biết Cửu Trọng Điện rất mạnh, nhưng mạnh tới trình độ này thì hắn hoàn toàn không ngờ tới.

Một đệ tử trẻ tuổi mang vẻ mặt rung động bước vào phòng thu dọn phòng ốc. Vu Chính Hải chợt cất tiếng hỏi: “Vừa rồi là pháp thân thập diệp?”

“Vâng… tiền, tiền bối.”

“Ngươi có nhận ra đó là pháp thân của ai không?”

“Tiểu, tiểu nhân chỉ biết là có một vị tướng quân đến viếng thăm Điện chủ.” Tên đệ tử trẻ nuốt một ngụm nước bọt.

“Vậy chưởng ấn vừa rồi là của ai?” Cho dù Vu Chính Hải cũng rất rung động nhưng trình độ điều khiển cảm xúc của hắn hơn xa đám đệ tử trẻ tuổi này.

“Hẳn, hẳn là Điện, Điện chủ chứ còn ai.” Đệ tử trẻ chỉ biết người có địa vị cao nhất tại Cửu Trọng Điện là Tư Không Bắc Thần, nhưng chưa từng được nhìn thấy Tư Không Bắc Thần xuất thủ, không cách nào phán đoán chuẩn xác.

Vu Chính Hải cau mày, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nếu thật là như vậy thì lần này hắn e là rất khó có thể rời khỏi nơi này.

Hắn nắm chặt tay thành quả đấm, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, miệng lẩm bẩm: “Còn mạnh hơn cả sư phụ…”

. . .

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 5.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm.]

Cửu Trọng Thánh Cung không biết đã im lặng bao lâu. Mỗi người đều nhìn lên không trung suy nghĩ đến xuất thần. Trên bầu trời trong xanh không một gợn mây không còn lại chút vết tích nào của trấn bắc đại tướng quân Trần Bắc Chinh.

Mọi người im lặng thở thật nhẹ, dường như có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, kể cả vị Điện chủ Tư Không Bắc Thần cao cao tại thượng.

Năm vị thủ toạ nhớ lại lúc nãy giao chiến một chiêu với lão tiền bối mà xấu hổ vô cùng, không ngờ lúc đó bọn họ lại buồn cười và ngây ngốc tới vậy.

Biểu tình của Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ vô cùng đặc sắc, rốt cuộc bọn hắn đã hiểu được vì sao lão tiền bối có khí thế như vậy. Có lẽ câu nói kia của Kỷ Phong Hành không hề sai… lão tiền bối thật sự là vô địch!

Về phần ba đồ đệ của Lục Châu thì lại một lần nữa đổi mới nhận thức về sư phụ, hình tượng của Lục Châu trong lòng bọn họ cao hơn lúc nào hết.

Một mùi gay mũi khiến Diêu Thanh Tuyền tỉnh táo lại. Mũi hắn giật giật nhìn sang một bên, thấy Khổng Lục đang ngồi bệt dưới đất, quần đã ướt đẫm một mảnh.

Đường đường là trưởng lão Cửu Trọng Điện vậy mà lại sợ đến tè ra quần.

Tư Không Bắc Thần mở miệng nói: “Kéo hắn ra ngoài, phạt trượng đến chết.”

“Vâng.”

“Tha mạng, tha mạng, xin tha mạng ——” Khổng Lục nói năng lộn xộn, toàn thân run lẩy bẩy.

Trên trán Chúc Huyền ướt đẫm mồ hôi, đầu cúi thấp không nói một lời. Khổng Lục bị kéo ra ngoài điện, không bao lâu sau đã truyền tới tiếng kêu thảm thiết.

Hai tên tướng sĩ của Trần Bắc Chinh lúc này cũng giật mình bừng tỉnh, phẫn nộ nhìn đám người.

Tư Không Bắc Thần đạm mạc nói: “Giết.”

“Vâng.” Bốn vị thủ toạ đồng loạt ra tay, nhanh chóng mang hai người kia ra ngoài.

Trong Thánh Cung không còn một người nào chống đối. Lúc này Tư Không Bắc Thần mới nhìn về phía lão nhân tóc trắng xoá không khác gì mình, khẽ thở dài một tiếng rồi làm tư thế mời.

Lục Châu liếc nhìn hắn một cái rồi đi tới bên ghế, chậm rãi ngồi xuống.

Tư Không Bắc Thần biết khi Lục Châu mới vào Thánh Cung hắn đã không hề nghiêm túc đối đãi, thậm chí còn lãnh đạm với khách nhân. Thế nên Tư Không Bắc Thần không tiến lên vị trí chủ toạ mà ngồi ở ghế đối diện Lục Châu.

Đám người còn lại đứng ở hai bên, không dám lên tiếng. Lục Châu vuốt râu, lạnh nhạt nhìn Tư Không Bắc Thần.

“Ngươi chính là chủ nhân Cửu Trọng Điện?”

Tư Không Bắc Thần gật đầu nói: “Lão tiên sinh có thủ đoạn kinh người, thật khiến ta mở rộng tầm mắt.”

“Điêu trùng tiểu kỹ thôi.”

Tư Không Bắc Thần than nhẹ một tiếng. “Lão tiên sinh giết hắn, e là triều đình sẽ không bỏ qua việc này.”

“Đó là việc của Cửu Trọng Điện. Người này đến đây có mưu đồ, chẳng lẽ ngươi không muốn diệt trừ hắn?”

“Muốn là một chuyện, hành động lại là chuyện khác. Cửu Trọng Điện bây giờ đã không còn được như xưa, không muốn tạo ra quá nhiều địch nhân.” Tư Không Bắc Thần đáp.

“Cho nên… ngươi lựa chọn giương oai trên đầu lão phu?”

Tư Không Bắc Thần nhíu mày. Trần Bắc Chinh chết sẽ mang lại phiền phức rất lớn, nhưng Cửu Trọng Điện cũng không thể đắc tội cường giả bậc này.

Đúng lúc này, Chúc Huyền đứng bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, dập đầu nói:

“Điện chủ thứ tội, lão tiền bối thứ tội… Ta không biết Vu huynh là cao đồ của lão tiền bối, ngày đó ta chiến đấu với bọn hắn, không đánh nhau thì không quen biết, vì đôi bên cùng chung chí hướng nên mới mời hắn đến Cửu Trọng Điện làm khách. Khoảng thời gian này ta thịnh tình tiếp đãi Vu huynh không hề có chút sơ sót… Xin Điện chủ thứ tội! Xin lão tiền bối khai ân!”

Ầm! Trán Chúc Huyền dộng mạnh xuống sàn nhà.

Tư Không Bắc Thần nắm được điểm mấu chốt, lập tức trầm giọng nói: “Còn không mau đi thả cao đồ của lão tiên sinh!”

“Vâng vâng vâng, ta đi ngay, đi ngay…” Chúc Huyền run rẩy đứng dậy rời khỏi đại điện.

Tư Không Bắc Thần chắp tay nói với Lục Châu: “Ban nãy đã lãnh đạm, mong lão tiên sinh rộng lòng tha thứ.”

Thấy thái độ của hắn chân thành, Lục Châu cũng cảm thấy hài lòng, bèn nói: “Lão phu nào có hẹp hòi như vậy.”

Gương mặt già nua của Tư Không Bắc Thần nở một nụ cười, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi bèn hỏi: “Lão tiên sinh thủ đoạn kinh người, dùng một chiêu đã đánh bại Trần Bắc Chinh, xin hỏi phải chăng ngài đã khai Mệnh Cách?”

Nghe được từ ngữ lạ tai, trên mặt Lục Châu vẫn biểu hiện vẻ thản nhiên như không để tránh bại lộ mình chẳng biết cái gì.
Chương 895 Vô đề

Xem ra chưởng ấn vừa rồi đã khiến Tư Không Bắc Thần cho rằng Lục Châu có tu vi hơn xa hắn. Mệnh Cách hẳn là một loại năng lực nào đó của thập diệp, tựa như cửu diệp có Nghiệp Hoả.

Lục Châu không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.

Tư Không Bắc Thần cho rằng Lục Châu im lặng nghĩa là thừa nhận nên nói tiếp: “Không ngờ khi ta còn sống lại có thể gặp được người đã khai Mệnh Cách. Hơn hai ngàn năm qua chưa hề có lấy một người thành công.”

Trong lòng Lục Châu nảy sinh nghi hoặc.

Tư Không Bắc Thần tiếp tục nói: “Suốt nhiều năm qua Cửu Trọng Điện luôn khiến nhiều người kiêng kỵ. Triều đình và Thiên Vũ Viện đã tìm hết cơ hội này đến cơ hội khác để san bằng Cửu Trọng Điện. Hôm nay nếu không có lão tiên sinh, Trần Bắc Chinh cũng sẽ mượn cớ để tìm đến đây gây sự.”

Lục Châu bình tĩnh đáp: “Với tu vi của ngươi, muốn đánh bại Trần Bắc Chinh không khó, vì sao ngươi không ra tay?”

“Có hai nguyên nhân. Một là, tuổi của ta đã cao, không thể chiến đấu quá lâu, Trần Bắc Chinh chỉ mới hơn ngàn tuổi, còn trẻ trung và khoẻ mạnh hơn ta nhiều. Hai là, nơi này là Cửu Trọng Điện, nếu thật sự đánh nhau thì các đệ tử Cửu Trọng Điện sẽ gặp phải tai ương.”

“Ngươi đúng là suy nghĩ chu đáo cẩn thận.” Lục Châu cũng không dám khinh thường người này, có thể ngồi vững tại ngôi vị Điện chủ Cửu Trọng Điện, sao có thể là hạng người hời hợt vô tri.

Nếu Lục Châu không có ký ức ngàn năm của Cơ Thiên Đạo thì e là khó có thể chấn trụ được tình huống vừa rồi.

“Xin hỏi lão tiên sinh xưng hô như thế nào?” Tư Không Bắc Thần có ý muốn lôi kéo.

Lục Châu ngẩng đầu, vuốt râu đáp: “Lão phu họ Lục.”

Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng không ngốc, lập tức hiểu được ý sư phụ. Ở nơi đất khách nên dùng tên giả để làm việc, sư phụ đúng là sư phụ, suy tính rất chu toàn.

Tư Không Bắc Thần tỉ mỉ nhớ lại nhưng không hề nhớ ra có tu hành giả thập diệp nào họ Lục, thế nên chẳng thu hoạch được gì. Nhưng nghĩ lại, thế giới này rất lớn, có cao thủ ẩn thế cũng là chuyện bình thường. Hắn đã sống đến từng tuổi này, không còn là người trẻ tuổi ếch ngồi đáy giếng.

“Lục huynh gọi ra pháp thân hồng liên cửu diệp là vì cố ý muốn áp chế cảnh giới?” Tư Không Bắc Thần hỏi xong mới thấy mình nói nhảm. Có thể miểu sát Trần Bắc Chinh bằng một chiêu thì đương nhiên là người ta cố ý giấu tài.

Lục Châu không trả lời câu hỏi này, bởi vì đáp án rất rõ ràng.

“Ngươi hỏi lão phu nhiều câu hỏi như vậy, có hài lòng chưa?”

Tư Không Bắc Thần giật mình, lúc này mới nhận ra mình đã hơi quá khích. Lôi kéo người ta hỏi han liên tục là hành vi rất thiếu lễ phép.

“Xin Lục huynh thứ lỗi, ta xin chịu tội với huynh.”

Có lẽ trở thành một lão giả đã lâu nên Lục Châu nghe người có tuổi tác cao hơn gọi mình là ‘huynh’ lại không thấy khó chịu chút nào.

Người ta nguyện ý gọi, vậy thì hắn nhận, không có gì không ổn.

“Thế nhân đều nói Tư Không Bắc Thần là thiên tài tu hành, một ngàn năm trước dùng sức một người đánh lui ba mươi vạn đại quân dị tộc, danh chấn thiên hạ. Ngươi hỏi lão phu nhiều như vậy rồi, cũng nên gọi ra pháp thân cho lão phu chiêm ngưỡng một phen.” Lục Châu nói.

Tư Không Bắc Thần sao có thể không hiểu ý Lục Châu, đã muốn hợp tác đương nhiên phải ngang hàng. Hắn nhàn nhạt mỉm cười, gật đầu nói: “Thế nhân nói quá lời. Lục huynh muốn xem pháp thân của ta thì đơn giản thôi.”

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào Tư Không Bắc Thần. Bình thường bọn họ nào có cơ hội nhìn pháp thân thập diệp.

Tư Không Bắc Thần vừa định gọi ra pháp thân thì Chúc Huyền đã mang theo Vu Chính Hải bước vào đại điện.

“Điện chủ, người đã đến.” Nói xong, Chúc Huyền lập tức quỳ xuống.

Trên đường đi Vu Chính Hải rất nghi hoặc, không hiểu tại sao sắc mặt Chúc Huyền lại khó coi như vậy, đi đường thì vội vội vàng vàng. Vừa vào điện ngẩng đầu lên nhìn, hắn không khỏi cả kinh. Người ngồi ngay ngắn trên ghế không phải sư phụ hắn thì ai vào đây?

Toàn thân Vu Chính Hải run lên, hai mắt mở to, nhanh chân bước tới trước mặt Lục Châu, quỳ xuống dập đầu nói:

“Đồ nhi Vu Chính Hải bái kiến sư phụ!”

Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã là bao cuộc bể dâu. Nếu sư đồ bọn họ gặp lại tại Đại Viêm thì Vu Chính Hải đã không cảm khái như vậy. Lúc nhảy xuống vực sâu vạn trượng, hắn đã chuẩn bị tâm lý rằng mình sẽ chết. Khi nhìn thấy pháp thân cao hai mươi trượng, hắn cũng cho rằng đời này không còn được quay về Ma Thiên Các gặp lại sư phụ nữa.

Không ngờ… sư phụ đã đến rồi.

Lục Châu nhìn Vu Chính Hải, bình tĩnh nói: “Còn sống là tốt. Đứng lên rồi nói.”

“Đại sư huynh.”

“Đại sư huynh.”

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều lên tiếng chào hỏi. Vu Chính Hải hưng phấn đứng lên, cười nói: “Chào hai tiểu sư muội.”

Tư Không Bắc Thần không tiếp tục gọi ra pháp thân mà nói: “Thì ra Chúc Huyền thật sự đã lãnh đạm cao đồ của Lục huynh.”

Vu Chính Hải nghe mà ngây ngốc. Cái gì mà Lục huynh? Vì sao lão nhân này nói chuyện có vẻ khách khí như vậy? Chúc Huyền lợi hại như thế sao bây giờ lại khúm núm quỳ dưới đất?

“Còn không mau lại đây bồi tội với Lục huynh?”

Chúc Huyền từ cửa cung bò tới trước mặt Lục Châu, dập đầu ầm ầm xuống đất.

Tư Không Bắc Thần gật đầu rồi quay sang nói với Lục Châu: “Lục huynh, Chúc Huyền dù sao cũng là người trẻ tuổi, làm việc chưa phân nặng nhẹ, có thể nể mặt ta tha cho hắn một mạng được không?”

“Tiền bối, Chúc Huyền đã biết tội! Xin tiền bối tha mạng cho Chúc Huyền!” Toàn thân Chúc Huyền run lên.

Vu Chính Hải kinh ngạc nhìn, không nói ra lời.

Lục Châu thản nhiên đáp: “Nể mặt Tư Không Bắc Thần, lão phu có thể tha cho ngươi một mạng. Nhưng lão phu thu Tứ Phương Cơ của ngươi xem như để trừng phạt, ngươi có phục hay không?”

“. . .” Đầu óc Chúc Huyền trống rỗng.

Tứ Phương Cơ là bảo bối đã ở bên cạnh nhiều năm, hắn coi như tính mạng, đã giúp hắn đánh bại biết bao đối thủ. Nhờ có Tứ Phương Cơ, hắn thành công tấn thăng cửu diệp, tương lai sẽ trở thành một trong cửu đại thủ toạ, tiền đồ vô cùng xán lạn. Đây cũng là lý do Tư Không Bắc Thần ra sức bảo vệ hắn. Không có Tứ Phương Cơ, hắn làm sao có thể chịu nổi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom