-
Chương 881-885
Chương 881 Vô đề
“Người của Phi Tinh Trai đến rồi?” Sắc mặt Hạ Trường Thu trở nên ngưng trọng. Lần trước Lương Tự Đạo của Phi Tinh Trai đem người đến hỏi tội đã bị Vu Chính Hải đánh giết toàn bộ.
Cửu Trọng Điện Chúc Huyền luôn miệng nói Phi Tinh Trai sẽ không dám gây khó dễ cho Thiên Liễu Quan, nhưng trên thực tế nếu Phi Tinh Trai thật sự đến gây chuyện thì Cửu Trọng Điện sẽ nhúng tay vào sao?
“Không biết, người tới là một vị lão nhân, sợ là kẻ đến không thiện.” Kỷ Phong Hành lo lắng nói.
Điền Bất Kỵ khom người: “Quán chủ, chuyện liên quan đến sự tồn vong của Thiên Liễu Quan, hay là để ta đi một chuyến đến Cửu Trọng Điện?”
“Không được.” Hạ Trường Thu bước xuống bậc thang, lo lắng nói: “Cửu Trọng Điện không hề đáng tin, cho dù có thật sự hợp tác với Vu Chính Hải thì bọn hắn cũng sẽ không thèm để ý tới Thiên Liễu Quan chúng ta.”
Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Kỷ Phong Hành vẫn đang quỳ một gối dưới đất: “Còn chưa tìm được Ngu Thượng Nhung?”
“Từ lần trước phá cửu diệp nửa đường rồi dừng lại, đại ca vẫn biến mất không thấy đâu.”
Hai người đồng thời thở dài.
Bọn họ biết lần trước khi Ngu Thượng Nhung tấn thăng cửu diệp gặp phải cự thú đến quấy phá nên phải ngừng lại nửa chừng. Bởi vì không thấy pháp thân cửu diệp xuất hiện nên ai cũng cho rằng Ngu Thượng Nhung đột phá không thành công. Bị Từ Tô trưởng lão đánh lén, Ngu Thượng Nhung rời khỏi Thiên Liễu Quan cũng hợp tình hợp lý.
“Theo ta ra ngoài nghênh đón. Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không thể tránh khỏi.” Hạ Trường Thu phất tay áo đi ra ngoài điện.
. . .
Dưới sườn núi.
Vu Vu bay ra khỏi lương đình, nghênh đón lão giả. “Các vị là ai? Đến Thiên Liễu Quan làm gì?”
Lục Châu không trả lời ngay câu hỏi của nàng, sau khi đáp xuống lại ngẩng đầu nhìn Thiên Liễu Quan phía trên. Dọc theo con đường này Lục Châu vừa đi vừa hỏi đường, cũng may Thiên Liễu Sơn không khó tìm, chuyến đi cũng khá thuận lợi.
“Nơi vắng vẻ hiểm yếu, cũng được xem là địa phương có phong thuỷ tốt.” Lục Châu hài lòng gật đầu.
“Ê ê ê… ta đang hỏi ông mà!” Vu Vu lên giọng.
Tiểu Diên Nhi quay đầu nhìn nàng, thấy tuổi tác đối phương cũng tương tự mình bèn cau mày nói:
“Tiểu muội muội, sao có thể nói chuyện với sư phụ ta như vậy? Ta hỏi ngươi, ngươi có từng gặp một vị kiếm khách dáng người cao gầy, tướng mạo tuấn dật xuất trần, thường đeo trường kiếm trên lưng không? Kiếm thuật của người đó cực kỳ cực kỳ lợi hại.”
Vu Vu nghe vậy âm thầm kinh hãi, quả nhiên là đến tìm đại ca ca, bèn giả bộ nói: “Ta không phải là tiểu muội muội… Kiếm khách ngươi muốn tìm không ở chỗ này, ta chưa từng gặp.”
“Chưa từng gặp?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi lại.
Hải Loa khoa tay múa chân nói: “Vậy ngươi có gặp một vị đao khách thích đeo đao bên hông, dáng người cao ráo khôi ngô, đao pháp vô cùng lợi hại không khác gì vị kiếm khách kia không?”
Trong lòng Vu Vu lại cả kinh. Nàng đã có thể chắc chắn đám người này đến tìm hai huynh đệ đại ca ca.
“Chưa từng gặp.” Vu Vu nghiêng đầu nhìn sang hướng khác.
Hải Loa lộ vẻ thất vọng, quay đầu nói với Lục Châu: “Sư phụ… có khi nào bọn họ gặp chuyện chẳng lành rồi không?”
Lục Châu lắc đầu nói: “Đừng lo lắng.”
Tiểu Diên Nhi đã không còn là Tiểu Diên Nhi của năm đó, thấy dáng vẻ Vu Vu hờ hững, không thật lòng muốn trả lời, nàng tức giận nói: “Sư phụ, hay là chúng ta trực tiếp giết thẳng lên tới Thiên Liễu Quan đi!”
Giết thẳng? Nghe thấy hai chữ này, Vu Vu phản xạ có điều kiện đứng thẳng sống lưng. Tiểu tỷ tỷ này thật là hung ác!
Vừa nói xong, trên Thiên Liễu Quan bỗng xuất hiện rất nhiều tu hành giả bay lướt xuống, dẫn đầu chính là Quán chủ Hạ Trường Thu và đại trưởng lão Điền Bất Kỵ, các đệ tử khác lăng không bay phía sau.
Nhìn thấy Lục Châu, Hạ Trường Thu không khỏi nghi hoặc, người này hắn chưa từng gặp mặt.
“Xin hỏi lão tiên sinh đến đây có việc gì?” Hạ Trường Thu khom người nói.
Lục Châu vuốt râu ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Thu. “Tìm người.”
“Lão tiên sinh làm việc cho Thiên Vũ Viện hay Phi Tinh Trai?” Đây là điều mà Hạ Trường Thu quan tâm nhất.
Lục Châu hơi suy tư.
Trước mắt Lục Châu không rõ ràng nội tình câu chuyện, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đại chiến với trưởng lão Cửu Trọng Điện, đám người Thiên Liễu Quan không thể nào không nhìn thấy. Nhưng Thiên Liễu Quan dù sao cũng là người của hồng liên giới, rất có khả năng đám người này đã tham gia bao vây Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải.
“Hai người này đến từ kim liên giới, lão phu muốn đưa bọn hắn đi.” Lục Châu đáp.
Hạ Trường Thu nghe vậy trong lòng khẽ động, quả nhiên là kẻ đến không thiện. Lão nhân này nếu không phải là người Thiên Vũ Viện thì cũng là cao thủ do triều đình phái tới.
“Thật xin lỗi, ta chưa từng nghe nói tới kim liên giới. Mời lão tiên sinh rời đi cho.”
“Ngươi thật sự chưa từng gặp qua?” Lục Châu không tin lời bọn họ. “Hai người này là dị tộc.”
Không đợi Hạ Trường Thu nói chuyện, Điền Bất Kỵ đã khom người nói: “Quán chủ quanh năm bế quan tu hành, không rõ ràng chuyện bên ngoài, nhưng ta thì có nghe được một số tin tức.”
“Nói đi.”
“Nghe nói Cửu Trọng Điện đang đuổi bắt một người dị tộc đến từ kim liên giới, lão tiên sinh có thể đến Cửu Trọng Điện tìm người.” Điền Bất Kỵ đáp.
Một mũi tên hạ hai con chim, hắn muốn dẫn mầm tai hoạ đến Cửu Trọng Điện, đồng thời tránh đi tai hoạ cho Thiên Liễu Quan.
“Cửu Trọng Điện?” Dạo này Lục Châu nghe thấy cái tên này rất nhiều lần. “Vừa rồi vì sao không nói?”
Điền Bất Kỵ khẽ giật mình. Khí thế trên người lão nhân này…
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh bay lên cao ngang tầm với Hạ Trường Thu. “Lão phu tra hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời thành thật. Nếu dám nói nửa câu giả dối, lão phu tiêu diệt cả nhà ngươi.”
Sóng âm lăn lộn càn quét ra ngoài.
Trong lòng Hạ Trường Thu cả kinh… người này không chỉ là bát diệp! Chẳng lẽ là cửu diệp giá lâm?
“Lão tiền bối xin bớt giận, Thiên Liễu Quan sao dám giấu diếm ngài. Thật sự hai cao thủ kim liên bát diệp mà ngài tìm chúng ta chưa từng gặp qua.” Hạ Trường Thu vội vàng giải thích.
“Lão phu chưa từng nói hai người này là bát diệp, làm sao ngươi biết được?” Ngữ khí Lục Châu trầm xuống.
“. . .” Trong lòng Hạ Trường Thu run lên… Xong đời!
Chương 882 Vô đề
Hư ảnh Lục Châu loé lên, đánh ra một chưởng. Sắc mặt Hạ Trường Thu biến đổi, cũng nâng tay tung chưởng.
Năm ngón tay của Lục Châu như móc câu xuyên qua đám cương khí của Hạ Trường Thu như chốn không người, phá vỡ tầng cương khí hộ thể trên người hắn, trong lòng bàn tay ẩn hiện lam quang!
Ầm!
Hạ Trường Thu lảo đảo bay ngược ra sau, hai bàn tay run rẩy, khí huyết cuồn cuộn.
Đám người lập tức kinh hãi. Đường đường là Quán chủ Thiên Liễu Quan lại bị một chiêu của đối phương đánh lui!
Hạ Trường Thu khó chịu vô cùng, lòng tin và tôn nghiêm bị dày vò liên tục mấy lần, thật khó tiếp nhận. Hết Ngu Thượng Nhung rồi đến Vu Chính Hải, Lương Tự Đạo, Chúc Huyền, nay lại thêm một lão đầu lạ mặt… ai nấy đều có thể bắt nạt hắn, sao Hạ Trường Thu có thể không khó chịu cho được? Bát diệp rưỡi như ta thật sự không có chút tôn nghiêm nào sao?
Lục Châu tán thưởng nhìn Hạ Trường Thu: “Ăn một chưởng của lão phu mà vẫn còn đứng được, tu vi của ngươi không tệ.”
Hạ Trường Thu uỷ khuất vô cùng, nhưng nhiều người đang nhìn, hắn nhất định phải thẳng lưng lên.
“Đa tạ lão tiên sinh khích lệ. Chúng ta thật sự chưa từng gặp hai vị tu hành giả kim liên kia. Bát diệp… là do ta suy đoán mà thôi.”
Lục Châu chắp tay sau lưng, hờ hững nói: “Lão phu không thích những người nói dối…”
Điền Bất Kỵ vội vàng đứng chắn trước mặt Quán chủ. “Lão tiền bối, ngài thủ đoạn kinh người, cần gì phải bắt nạt một Thiên Liễu Quan nho nhỏ như chúng ta?”
Kỷ Phong Hành bay lên khom người với Hạ Trường Thu rồi quay sang nói với Lục Châu: “Chuyện này không liên quan gì đến Thiên Liễu Quan, tất cả đều do một mình ta mà ra. Ta biết rõ người lão tiên sinh muốn tìm đang ở đâu.”
Hắn vừa nói dứt lời, từ trong dãy rừng cây đằng xa đột nhiên có một đạo thân ảnh đang bay tới với tốc độ cực nhanh.
Kỷ Phong Hành vừa nhìn thấy đã nhận ra đó là ai, vội vàng hô lên: “Đại ca, chạy mau ——”
Hắn cấp tốc lao về phía Ngu Thượng Nhung. Lần này Kỷ Phong Hành sẽ không để Ngu Thượng Nhung phạm sai lầm như lần trước, trực giác nói cho hắn biết lão nhân này rất không đơn giản.
Cho dù lão là ai, đến từ thế lực nào thì Thiên Liễu Quan đều không có cách nào ứng phó. Biện pháp tốt nhất chính là —— chạy trốn.
Kỷ Phong Hành ngăn ở trước mặt Ngu Thượng Nhung. “Là cao thủ đó, chạy mau đi!”
Tu vi và tốc độ của hắn sao có thể so sánh với Lục Châu và Ngu Thượng Nhung. Lục Châu thuận thế nhìn sang nhưng thân ảnh của Kỷ Phong Hành đã che mất người nọ.
Lục Châu nhấc tay, đánh ra một chưởng. Một chưởng ấn lập loè kim quang bay ra đánh về phía Kỷ Phong Hành.
“Người của Phật môn? Sao lại là kim sắc?” Tinh thần Điền Bất Kỵ rung động mạnh.
Hạ Trường Thu cũng bị chưởng ấn kim sắc làm cho kinh hãi… Người này không phải đến từ Thiên Vũ Viện, Phi Tinh Trai hay triều đình sao?
Vu Vu ngẩng đầu nhìn về phía vị lão nhân kia. Lão nhân vừa vuốt râu vừa lạnh nhạt nhìn về phía trước. Chưởng ấn nhanh chóng bay đi, cho dù Kỷ Phong Hành là bát diệp cũng khó lòng cản nổi.
Khi chưởng ấn sắp đánh trúng Kỷ Phong Hành, Ngu Thượng Nhung đột nhiên thi triển đại thần thông thuật, thân ảnh loé lên lách mình xuất hiện sau lưng Kỷ Phong Hành, hai tay hắn nâng Trường Sinh Kiếm lên ngăn lại.
Phanh phanh ——
Ngu Thượng Nhung bị chưởng lực đẩy mạnh lui về sau, đâm sầm vào lưng Kỷ Phong Hành, hai người đồng thời bay ngược ra sau, thối lui mấy thước mới từ từ ổn định trở lại.
Lục Châu không tiếp tục ra tay, bởi vì hắn đã nhìn rõ bộ dáng của người vừa đến, cũng minh bạch mục đích của Kỷ Phong Hành.
Đám người Thiên Liễu Quan đều ngây ngốc nhìn.
Kỷ Phong Hành xoay người lại, vừa định nói chuyện thì Ngu Thượng Nhung đã giơ tay nên ra hiệu cho hắn không cần phải nói nữa.
Nhìn về phía lão nhân đang lăng không lơ lửng giữa không trung, Ngu Thượng Nhung thu hồi Trường Sinh Kiếm, lăng không quỳ một gối xuống cung kính nói:
“Đồ nhi Ngu Thượng Nhung bái kiến sư phụ.”
Biểu tình của Ngu Thượng Nhung vẫn thản nhiên như không, trong vẻ ôn hoà bình tĩnh lại ẩn chứa sự tỉnh táo đến cực hạn, trong vẻ tươi cười lại ẩn giấu đi mọi rung động, tựa như dù là ở hoàn cảnh nào hắn vẫn trước sau như một.
Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ, Vu Vu: “. . .”
Kỷ Phong Hành: “? ? ?”
Khi xuất thủ, Lục Châu đã không có ý định che giấu thân phận.
Ngu Thượng Nhung hành lễ khiến mọi người đều hiểu ra thân phận của lão giả này… Kỷ Phong Hành kinh ngạc đến nói không ra lời.
Trong khoảng thời gian đi theo Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải để học tập kiếm thuật và đao thuật, Kỷ Phong Hành đã nghe hai người bọn họ thổi phồng về sư phụ mình không ít lần. Hai người có kiến giải và tu vi rất khác nhau, duy chỉ có chuyện này là lại nhất trí đến kỳ lạ.
Những lời thổi phồng hoa lệ của hai sư huynh đệ về cơ bản chỉ có một ý duy nhất… vị lão nhân này là —— vô địch.
Kỷ Phong Hành nuốt một ngụm nước bọt nhìn lão đầu mong manh trước mắt. Sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, trong lòng hắn chợt nảy sinh một nghi vấn: lão nhân này… thật sự vô địch sao?
Lục Châu vuốt râu, hài lòng gật đầu. Vượt qua Vô Tận Hải, phi hành thật lâu mới đến Bỉ Ngạn, rốt cuộc cũng tìm được Ngu Thượng Nhung. “Đứng lên rồi nói.”
Ngu Thượng Nhung chậm rãi đứng dậy. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vui vẻ chạy đến bên cạnh hắn hành lễ: “Nhị sư huynh.”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười với hai nàng. “Hai vị sư muội, lại gặp mặt rồi.”
Lục Châu nói: “Ngươi có thể nhẹ nhõm ngăn trở một chưởng của vi sư, xem ra tu vi đã tịnh tiến không ít?”
Ngu Thượng Nhung gật đầu.
Lục Châu nhìn về phía Kỷ Phong Hành đang ngơ ngác đứng cạnh hắn. Ngu Thượng Nhung hiểu ý bèn giải thích:
“Đồ nhi lưu lạc ở hồng liên giới, nghỉ lại ở Thiên Liễu Quan. Kỷ Phong Hành tuy tu vi thấp nhưng lại là người trọng tình trọng nghĩa.”
Kỷ Phong Hành run rẩy bước tới, khom người hành lễ với Lục Châu: “Tham, tham… tham kiến, lão, lão, lão tiền bối…”
Hắn khẩn trương đến mức nói không thành câu.
Hạ Trường Thu lúc này đã nhìn rõ quan hệ giữa hai người, trong lòng kính sợ, vội vàng hành lễ: “Thì ra là bằng hữu từ phương xa đến. Thiên Liễu Quan hoan nghênh tiền bối viếng thăm.”
Hạ Trường Thu không còn lựa chọn nào khác. Từ khi chọn đứng về phía Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải, Thiên Liễu Quan nhất định phải tỏ rõ lập trường.
Chương 883 Vô đề
Chúng đệ tử Thiên Liễu Quan cũng khom người hành lễ. Lục Châu không để ý đến bọn họ mà lại nhìn về phía Ngu Thượng Nhung.
“Đại sư huynh của ngươi đâu?”
Ngu Thượng Nhung cúi đầu áy náy nói: “Đồ nhi không thể bảo hộ sư huynh chu toàn, nguyện nhận mọi trừng phạt của sư phụ.”
Hạ Trường Thu thấy mọi người cứ lăng không đứng ngoài trời mãi cũng không tiện, bèn cao giọng nói:
“Chư vị, cố nhân gặp mặt, không bằng chúng ta vào trong đại điện ngồi xuống trò chuyện.”
Lúc này Lục Châu mới nhìn về phía Hạ Trường Thu.
“Ngươi là Quán chủ Thiên Liễu Quan?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi đúng là có mắt nhìn người. Thanh niên tên Kỷ Phong Hành này là đệ tử Thiên Liễu Quan của ngươi?”
“Kỷ Phong Hành đúng là đệ tử Thiên Liễu Quan, khiến lão tiền bối chê cười rồi.” Hạ Trường Thu cảm thấy hơi mất mặt. Nhìn đệ tử của người ta xem, rồi lại nhìn đệ tử Thiên Liễu Quan xem, quả thật là khác nhau một trời một vực.
Lục Châu đột nhiên quay đầu nói với Kỷ Phong Hành:
“Người thanh niên, lão phu thấy phẩm hạnh ngươi không tệ, người Ma Thiên Các coi trọng nhất chính là điểm này. Nếu ngươi muốn, lão phu có thể phá lệ nhận ngươi vào Ma Thiên Các, đồng hành với Phan Trọng và Chu Kỷ Phong.”
Kỷ Phong Hành: “. . .”
Hắn nhất thời ngây người, không biết nên trả lời như thế nào.
“Lão phu làm vậy ngươi có để ý không?” Lục Châu hỏi Hạ Trường Thu.
Sắc mặt Hạ Trường Thu cứng đờ, gượng cười mấy lần mới thành công. “Không ngại, không ngại…”
Đứng trước mặt người ta mà cướp người, nếu đổi lại là một người khác thì Hạ Trường Thu đã rút gân lột da hắn rồi.
Kỷ Phong Hành khom người nói: “Vãn bối được tu hành là nhờ Thiên Liễu Quan, đã vào sư môn sao có thể phản bội? Lão tiền bối cũng nói coi trọng phẩm hạnh của ta, nếu ta đi cùng ngài thì chỉ có thể chứng minh là ngài đã nhìn nhầm.” Nói xong, hắn cao giọng nói, “Vãn bối đa tạ ý tốt của lão tiền bối.”
Thú vị.
Đây là lần thứ hai Lục Châu bị người ta cự tuyệt. Nhưng lời Kỷ Phong Hành rất có lý. Nếu người ta đã không muốn thì Lục Châu sẽ không miễn cưỡng.
Về phần Vu Vu, kỳ thực phẩm hạnh của nàng cũng không tệ, chỉ là đúng lúc không ai nhắc tới nên quên mất nàng.
Hạ Trường Thu gật đầu nhìn Kỷ Phong Hành đầy khen ngợi, sau đó nghiêng người nói: “Các vị, mời ——”
Đám người kéo nhau vào Trung Chính điện.
Để bày tỏ lòng tôn trọng, các vị trưởng lão Thiên Liễu Quan cũng lần lượt chạy đến chào hỏi.
Tiểu Diên Nhi ngồi xuống, bắt đầu kể lại: “Nhị sư huynh, sư phụ tìm các huynh thật vất vả…”
Nàng kể lại câu chuyện ba người vượt qua Vô Tận Hải, thời gian phi hành bao lâu, cực khổ bao nhiêu… khiến mọi người nghe thấy đều phải kinh hãi.
Ban đầu Ngu Thượng Nhung cũng không để ý, lấy tu vi sư phụ, đến được Bỉ Ngạn cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng nghe sư muội kể mới biết, thì ra sư phụ không đi vào hồng liên giới từ Hắc Thuỷ Huyền Động mà từ Vô Tận Hải.
Vô Tận Hải kia tên như ý nghĩa, không có tu hành giả nào có thể vượt qua hải vực này, trong biển ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm không người nào biết. Sư phụ vì mình lại phải nhọc lòng như thế.
Lục Châu vuốt râu nói: “Nói đi, đại sư huynh của ngươi bây giờ như thế nào?”
Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu, bèn kể lại chuyện hắn cùng Vu Chính Hải đại chiến với Chúc Huyền, đồng thời cũng nói rõ việc Phi Tinh Trai nhiều lần đến Thiên Liễu Quan hỏi tội.
Lục Châu nghe xong, gật đầu nói: “Chúc Huyền đột phá cửu diệp trong chiến đấu mà các ngươi vẫn có thể đánh ngang tay, đúng là không dễ. Ngoài mặt bọn hắn muốn hợp tác nhưng kỳ thực là muốn lợi dụng hai người các ngươi. Đại sư huynh của ngươi sao có thể không hiểu rõ đạo lý này, hắn cố ý đi cùng Chúc Huyền là để bảo vệ các ngươi bình an vô sự.”
Hạ Trường Thu nghe vậy rất hổ thẹn. “Thật xin lỗi, đều tại Thiên Liễu Quan, nếu không đã chẳng có chuyện này xảy ra.”
Tiểu Diên Nhi nổi nóng nói: “Sư phụ, bọn hắn dám bắt đại sư huynh đi, bây giờ chúng ta giết tới tận cửa là được, mặc kệ bọn hắn là cái gì Bát Trọng điện hay Cửu Trọng Điện!”
Hạ Trường Thu, các vị trưởng lão, Kỷ Phong Hành và Vu Vu: “. . .”
Điều khiến bọn hắn không ngờ tới là Ngu Thượng Nhung cũng đứng lên nói phụ hoạ: “Sư phụ nếu muốn đi giết người thì đồ nhi nguyện đi cùng người.”
“. . .”
Đúng là một đám người điên!
Hạ Trường Thu ho khan mấy tiếng, vội vàng nói: “Lão tiền bối, ngài đến từ kim liên giới, có lẽ không hiểu nhiều về hồng liên giới, ta nhất định phải nói cho ngài, Cửu Trọng Điện không yếu như các vị tưởng tượng đâu.”
Tiểu Diên Nhi huơ huơ nắm đấm nói: “Đó là vì các ngươi không hiểu rõ sư phụ ta. Ta chưa từng thấy có người nào còn đứng được sau khi ăn một chưởng của sư phụ cả.”
Kỷ Phong Hành đột nhiên hoảng hốt, lời này khiến hắn nhớ tới những lời thổi phồng của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, hoàn toàn chẳng khác gì lời của nha đầu này.
Một đám đồ đệ đều có suy nghĩ y hệt như nhau sao? Hay là… vị lão tiền bối này thật mạnh đến thế?
Hạ Trường Thu bèn nói: “Ta không có ý đó… biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ta biết lão tiền bối ngài có tu vi cao thâm mạt trắc vượt xa hai vị tiên sinh. Nhưng mà… Cửu Trọng Điện cũng không thể khinh thường.”
Lục Châu vuốt râu ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Thu. “Nói nghe một chút.”
Hạ Trường Thu gật đầu giải thích:
“Cửu Trọng Điện là đại tông môn mạnh nhất ở Kiếm Nam Đạo, độc chiếm thế lực một phương, những tiểu thế lực khác ở Kiếm Nam Đạo đều phụ thuộc bọn hắn. Cửu Trọng Điện có chín toà chủ điện, mỗi toà chiếm diện tích trăm trượng (Chú thích: hơn ba trăm mét vuông), gồm có Triều Thiên điện, Tử Vi điện, Đông Bình điện, Thái Hòa điện, Bình An điện, Nhân Hòa điện, Vị Ương điện, Tù Long điện và Huyền Kỳ điện…”
“…Thời điểm Cửu Trọng Điện mạnh mẽ nhất, chín vị thủ toạ đều là cao thủ một phương. Về sau Cửu Trọng Điện ngày càng suy tàn, bốn vị điện chủ hao hết thọ nguyên mà chết già nên những vị trí này vẫn bỏ trống cho tới nay. Tuy vậy, năm vị thủ toạ còn lại vẫn giúp Cửu Trọng Điện sừng sững không ngã.”
Tiểu Diên Nhi khoa tay múa chân: “Lợi hại như vậy? Ma Thiên Các của chúng ta chỉ mới có bốn các, đúng là ít thật.”
“. . .”
Hạ Trường Thu khẽ gật đầu nói: “Đúng là rất lợi hại, Thiên Liễu Quan so với bọn hắn chẳng khác nào châu chấu đá xe.”
Chương 884 Vô đề
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Thọ nguyên hao hết? Người trong hồng liên giới cũng sẽ chết già?”
Hạ Trường Thu lúng túng đáp: “Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, tu hành giả sống thọ nhất ở hồng liên giới cũng không vượt quá đại nạn ba ngàn năm thọ mệnh.”
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Đây là một loại đại nạn thọ mệnh tương tự như kim liên giới? Nếu thật là như vậy, sau này kim liên giới có phải đối mặt với đại nạn này nữa không?
Dù vậy thì hồng liên giới vẫn dẫn trước kim liên giới quá nhiều.
Lục Châu mỉm cười nói: “Lão phu còn tưởng rằng người hồng liên giới có thể trường sinh.”
Hạ Trường Thu âm thầm giật mình. Ba ngàn năm tuổi thọ mà vẫn bị lão tiền bối xem thường, xem ra trình độ tu hành của kim liên giới vượt xa hồng liên giới. Chỉ hai tên đệ tử mà đã lợi hại như vậy, tu vi lão tiên sinh này hẳn là vượt qua thập diệp?
Đám người điên Thiên Vũ Viện kia từ trước tới nay đều thích nói dối lừa gạt thế nhân, cái gì mà kim liên xâm lấn, rõ ràng là hồng liên giới đi xâm lấn người ta bị đánh đến răng rơi đầy đất, bây giờ người ta tìm tới cửa rồi!
Bắp đùi thật to, phải ôm cho chặt nha!
“Tiếp tục đi.” Lục Châu ra hiệu cho hắn nói tiếp.
“Trừ năm vị thủ toạ, Cửu Trọng Điện còn có mười tám vị trưởng lão. Cứ mỗi ba năm trong số các trưởng lão sẽ có một vị tấn thăng làm thủ toạ, cai quản một điện. Chúc Huyền đột phá cửu diệp, ta đoán hắn đưa đồ đệ của tiền bối đi là vì muốn lập đại công để ngồi vững vào vị trí thủ toạ. Còn việc hợp tác…” Hạ Trường Thu lắc đầu không nói tiếp.
“Sư phụ, nếu vậy chúng ta càng phải giết tới đó! Đại sư huynh dữ nhiều lành ít!” Tiểu Diên Nhi vội nói.
Hải Loa gật đầu như gà mổ thóc, phụ hoạ nói: “Cửu sư tỷ nói đúng, chúng ta giết đến đó đi!”
Các vị trưởng lão bất đắc dĩ nhìn hai tiểu cô nương.
Lục Châu không để ý tới lời Tiểu Diên Nhi mà tiếp tục hỏi: “Điện chủ Cửu Trọng Điện là ai?”
“Kiếm Nam Vương, Tư Không Bắc Thần…”
Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi: “Nghe có vẻ rất lợi hại, hắn bao nhiêu diệp?”
“Rất nhiều năm nay Tư Không Bắc Thần không hề ra tay. Một ngàn năm trăm năm trước, Tư Không Bắc Thần lấy một địch tám, chiến thắng bát đại thủ toạ, thuận lợi trở thành tân điện chủ, khi đó hắn đã là thập diệp. Một ngàn năm trước, lần ra tay cuối cùng của hắn chính là dùng sức một người đánh lui ba mươi vạn đại quân dị tộc, danh chấn khắp Đại Đường.” Hạ Trường Thu nói.
Tiểu Diên Nhi: “. . .”
Mười vị trưởng lão đứng sau lưng Hạ Trường Thu đồng loạt thở dài. Đều là trưởng lão mà người ta xa tít trên cao, bọn hắn chỉ là sâu kiến, không cách nào so sánh.
Ngu Thượng Nhung nhíu mày, nếu đúng như lời Hạ Trường Thu nói thì đại sư huynh đúng là đã bước chân vào hang hùm, nguy hiểm vô cùng.
Lục Châu nghe vậy cũng kinh ngạc không thôi. Cửu Trọng Điện quả thật có một vị thập diệp. Là cao thủ Huyền Thiên cảnh sao?
Sau khi tấn thăng thập diệp, phải ngưng tụ pháp thân Thiên Giới Bà Sa mới có thể tiến vào Huyền Thiên cảnh. Thiên Giới Bà Sa là pháp thân dành riêng cho cao thủ Huyền Thiên cảnh.
“Nếu thực lực Cửu Trọng Điện hùng hậu như vậy thì vì sao còn tìm đồ nhi của lão phu để hợp tác? Giết chết tại chỗ chẳng phải càng tốt hay sao?” Lục Châu nói.
Hạ Trường Thu giật mình đáp: “Gần năm trăm năm nay Cửu Trọng Điện đã có xu hướng suy tàn, cửu đại thủ toạ qua đời bốn người, còn lại năm người cũng là tuổi già sức yếu… Lại thêm Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai quật khởi mạnh mẽ vô cùng, hiện nay danh tiếng như mặt trời ban trưa. Đặc biệt là Thiên Vũ Viện, trong vòng ba trăm năm đã đề thăng thực lực đến mức người người phải thán phục.”
“Thiên Vũ Viện…” Lục Châu nhẹ giọng nói. “Thiên Vũ Viện có thể tạo ra Thiên Toa, đúng là không thể xem thường.”
Điền Bất Kỵ nói bổ sung. “Việc này phải nói từ chuyện của người điên hơn ba trăm năm về trước…”
“Người điên?”
“Hơn ba trăm năm trước, Thiên Vũ Viện có một người điên tên là Lạc Tuyên. Đây là người đầu tiên đưa ra thuyết pháp rằng còn có một thế giới khác ngoài hồng liên giới. Vào lúc đó suy nghĩ này của nàng ta quá điên cuồng nên bị Thiên Vũ Viện xa lánh, về sau nàng ta biến mất không rõ tung tích. Đúng rồi, Thiên Toa chính là do người điên này sáng chế ra.”
Trong đầu Lục Châu nhớ lại bản bút ký, theo hắn, người này không những không phải kẻ điên mà còn là một nghiên cứu viên thiên tài.
“Cho nên… ta đề nghị lão tiền bối đừng nên lỗ mãng. Cao đồ của ngài hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.” Hạ Trường Thu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. “Nếu bọn hắn quả thật muốn ra tay thì vị cao đồ này của ngài cũng đã bị người tìm tới.”
Mọi người nghe vậy đều gật đầu.
Tiểu Diên Nhi mếu máo nói: “Sư phụ, vậy chúng ta không đi cứu đại sư huynh sao?”
Ngu Thượng Nhung nhíu chặt hàng chân mày, không đợi sư phụ nói chuyện, hắn đã bình tĩnh đáp:
“Đương nhiên phải cứu đại sư huynh. Nếu Cửu Trọng Điện dám động đến huynh ấy, ta sẽ tắm máu Cửu Trọng Điện. Ta trước nay luôn nói chuyện thẳng thắn theo bản tâm, không thích quanh co lòng vòng, các vị thứ lỗi.”
Các trưởng lão Thiên Liễu Quan đều lắc đầu.
Trong lòng Hạ Trường Thu khẽ động, bèn nhìn về phía Lục Châu, dè dặt hỏi: “Xin hỏi lão tiền bối, ngài có nắm chắc hay không?”
Hạ Trường Thu không rõ vị lão giả trước mặt này rốt cuộc có thực lực thâm sâu cỡ nào để các đồ đệ của hắn có lòng tin đến thế. Chẳng lẽ là… thập diệp?
Vấn đề này cũng là mối quan tâm hiện tại của đám người Thiên Liễu Quan. Đồ đệ lợi hại như thế, sư phụ sao có thể là kẻ yếu?
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ nói: “Lão phu mệt rồi.”
“. . .”
Hạ Trường Thu vốn đang ôm tâm tình kích động, nghe được bốn chữ này trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng. Nhưng hắn không dám biểu lộ ra mà lập tức đáp ngay: “Chuẩn bị gian phòng sạch sẽ cho lão tiền bối.”
“Vâng.”
Điền Bất Kỵ tự mình dẫn người rời khỏi Trung Chính điện.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, trường bào rũ xuống, tóc trắng xoã trên vai. Hai tay chắp sau lưng, ngữ khí hắn thản nhiên vô cùng:
“Năm ngày sau, lão phu tự mình đi một chuyến đến Cửu Trọng Điện. Ngươi dẫn đường.”
Nói xong Lục Châu xoay người đi ra ngoài điện.
Hạ Trường Thu ngây ra như phỗng. Các vị trưởng lão cũng run rẩy không thôi, nhìn theo bóng lưng Lục Châu…
Chương 885 Vô đề
Kỷ Phong Hành liên tục nhớ lại những lời thổi phồng của Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải, thì thào tự nhủ: “Thật sự là… vô địch sao?”
Trong Trung Chính điện, tiếng thì thào của Kỷ Phong Hành nghe rất rõ ràng.
Trong lòng Hạ Trường Thu phức tạp không nói nên lời, hắn quay đầu nhìn Kỷ Phong Hành, gọi khẽ: “Phong Hành.”
“Quán chủ?” Kỷ Phong Hành giật mình tỉnh táo lại.
“Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
“Đệ tử nói, lão tiền bối có khả năng là… vô địch.” Kỷ Phong Hành thành thật đáp lời.
Hạ Trường Thu cả giận nói: “Không được nói hươu nói vượn, thế gian này cường giả như mây, làm gì có ai thật sự vô địch? Ngươi chỉ là người trẻ tuổi, kiến thức ít, ngươi phải nhớ rõ một điều: núi cao còn có núi cao hơn.”
“Đệ tử ghi nhớ.” Kỷ Phong Hành ngoan ngoãn đáp.
Hắn xuất thân từ một thôn nhỏ nghèo khó, được vào sư môn cũng là nhờ Vu Vu, mơ ước của hắn là được làm một cao thủ kiếm đạo người người tôn kính. Một kẻ không cha không mẹ như hắn được vào Thiên Liễu Quan đã là phúc phận tám đời, nay được Quán chủ Hạ Trường Thu giáo huấn, hắn cam nguyện nghe mắng.
Hạ Trường Thu lại nói: “Quan hệ giữa ngươi và các đồ đệ của lão tiên sinh kia như thế nào?”
“Cũng… xem như là bằng hữu.” Kỷ Phong Hành nói xong lời này lập tức đỏ mặt. Người ta ở tít trên cao, còn hắn chỉ là một ngọn cỏ dại, nói như vậy chẳng khác nào đang dát vàng lên mặt mình.
“Lui xuống đi, sau này tu luyện cho tốt, có gì không hiểu thì có thể đến hỏi ta.” Hạ Trường Thu nói.
“Vâng!”
Sau khi Kỷ Phong Hành rời đi, lát sau Điền Bất Kỵ an bài xong phòng nghỉ bèn trở về Trung Chính Điện.
Nhìn thấy Hạ Trường Thu đang không ngừng đi tới đi lui, trên mặt tràn đầy vẻ u sầu, Điền Bất Kỵ tiến lên nói: “Quán chủ không muốn đi Cửu Trọng Điện?”
Hạ Trường Thu ngồi xuống, mệt mỏi nói: “Ta có thể không đi sao?”
“Theo ý của ta, ngài nên đi.” Điền Bất Kỵ nhìn ra ngoài đại diện rồi nói tiếp, “Lão tiền bối nhất định là cửu diệp, mà còn là loại cửu diệp rất mạnh nữa.”
Hạ Trường Thu ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Điền Bất Kỵ.
“Quán chủ, Cửu Trọng Điện đương nhiên cao không với tới, nhưng lão tiền bối cũng không phải là người có thể động đến. Chúc Huyền đã mời Vu Chính Hải đến Cửu Trọng Điện chứng tỏ ngay cả Cửu Trọng Điện cũng không muốn có thêm địch nhân. Hơn nữa lần cuối cùng Tư Không Bắc Thần xuất thủ đã là hơn ngàn năm trước, nói một câu đại bất kính, có khi Tư Không Bắc Thần đã cưỡi hạc về tây từ lâu rồi. Cho dù còn sống thì hắn cũng không chống đỡ được mấy năm nữa. Nếu là người thông minh, hẳn bọn hắn sẽ không gây thù chuốc oán, mà là… lôi kéo.”
Hai mắt Hạ Trường Thu toả sáng: “Một câu của Điền trưởng lão đã bừng tỉnh người trong mộng. Năm ngày sau Thiên Liễu Quan chúng ta phải xuất quân long trọng một chút, tốt nhất là khiến cho Phi Tinh Trai chú ý… Ngươi phái người đi chuẩn bị phi liễn đi.”
“Vâng.”
. . .
Trong gian phòng.
Lục Châu chuẩn bị tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư, sau khi giao thủ với Pháp Hoa hắn đã tiêu hao một phần lực lượng phi phàm, cần chút thời gian để khôi phục.
Có lẽ do tu vi đề cao nên hiệu quả của lực lượng phi phàm không còn nhiều như trước… cũng có thể do đối thủ của hắn bây giờ đều mạnh hơn trước rất nhiều.
Nhớ lại sự việc kích hoạt lực lượng khôi giáp trước đây, lực lượng phi phàm có thể xem như tương đương với cửu diệp. Nay đối thủ của Lục Châu đã toàn là cửu diệp, liệu lực lượng phi phàm có nâng cấp lên không?
Lục Châu thử sử dụng thính lực thần thông. Sau khi tu vi đề thăng, phạm vi bao trùm của lực lượng phi phàm trở nên rất lớn. Bên tai Lục Châu truyền tới đủ loại âm thanh ——
“Lão đầu mới đến sáng nay đúng là biết ra vẻ, nhưng trông cũng có vẻ lợi hại thật, Quán chủ còn phải kính sợ hắn ba phần.”
“Nói nhảm, đồ đệ người ta là cao thủ kiếm đạo nhất đẳng có năng lực phân cao thấp với Chúc Huyền, sư phụ hắn sao có thể yếu được.”
Lục Châu sử dụng nhiều lực lượng phi phàm hơn, phạm vi bao trùm ra tứ phía.
“Mắt nhìn người của lão tiên sinh kia không tốt gì hết, không ngờ lại muốn thu đồ ngu ngốc Kỷ Phong Hành vào sư môn, thiên phú của tên đó kém đến không ra gì. Lần đầu tiên ta thấy Vu Vu cô nương bị người ta ghét bỏ như vậy.”
“Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, không thấy bên cạnh lão tiên sinh đã có hai nha đầu rồi sao? Hai nha đầu có thể theo đến hồng liên giới chứng tỏ rất không đơn giản. Tuy Vu Vu có thiên phú tốt nhưng e là không so sánh được với người ta.”
“Ngươi nói cũng đúng.”
Lam quang bao phủ hai tai Lục Châu. Lực lượng phi phàm còn sót lại bị sử dụng hết.
Ông —— ——
Thính lực thần thông chỉ trong chốc lát đã bao trùm toàn bộ Thiên Liễu Quan và kéo dài thêm mấy chục dặm. Không biết tại một ngóc ngách nào đó cách Thiên Liễu Sơn mười dặm đột nhiên truyền đến một câu:
“Nhất định không được để lộ, trở về báo tin.”
Thần thông dừng lại. Lục Châu mở mắt, chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ quan sát dãy núi ở hậu sơn. Nơi đó không có bất kỳ một bóng người nào.
“Có người đang giám thị Thiên Liễu Quan?”
So sánh với Cửu Trọng Điện, Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai, Thiên Liễu Quan cực kỳ nhỏ yếu, ai lại quan tâm đến tông môn bé như thế này?
“Nhằm vào lão phu?”
Át chủ bài của Lục Châu không ít, hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng có thể giúp hắn đủ tự tin đối mặt với hai đại cao thủ thập diệp mà không mảy may sợ hãi. Nhưng… ngũ đại thủ toạ Cửu Trọng Điện cũng không yếu, đều là lão gia hoả thủ đoạn nhiều. Nếu đã quyết định tới thì phải dự trù được mọi tình huống xấu nhất.
Mà xấu nhất chính là, tất cả các cao thủ đều vây công mình.
Đây chính là kết quả xấu nhất bị Lục Châu bại lộ thân phận “dị tộc kim liên”.
Lục Châu mở bảng Hệ thống ra xem.
Điểm công đức: 16.540 điểm
Hay là mua thêm một tấm? Mà thôi, kềm chế một chút, bây giờ tích luỹ điểm công đức rất khó, người nơi này nhìn thấy pháp thân kim liên sẽ không lễ bái.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, điểm may mắn +1, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.]
Hay lắm! Điểm may mắn đã lên đến 101 điểm, lão phu sắp phá kỷ lục lần trước rồi.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 102 điểm may mắn, thu hoạch được thẻ Miễn Dịch Sát Thương x 1, Thẻ Nghịch Chuyển x 1, Định Phong Ba.]
“Người của Phi Tinh Trai đến rồi?” Sắc mặt Hạ Trường Thu trở nên ngưng trọng. Lần trước Lương Tự Đạo của Phi Tinh Trai đem người đến hỏi tội đã bị Vu Chính Hải đánh giết toàn bộ.
Cửu Trọng Điện Chúc Huyền luôn miệng nói Phi Tinh Trai sẽ không dám gây khó dễ cho Thiên Liễu Quan, nhưng trên thực tế nếu Phi Tinh Trai thật sự đến gây chuyện thì Cửu Trọng Điện sẽ nhúng tay vào sao?
“Không biết, người tới là một vị lão nhân, sợ là kẻ đến không thiện.” Kỷ Phong Hành lo lắng nói.
Điền Bất Kỵ khom người: “Quán chủ, chuyện liên quan đến sự tồn vong của Thiên Liễu Quan, hay là để ta đi một chuyến đến Cửu Trọng Điện?”
“Không được.” Hạ Trường Thu bước xuống bậc thang, lo lắng nói: “Cửu Trọng Điện không hề đáng tin, cho dù có thật sự hợp tác với Vu Chính Hải thì bọn hắn cũng sẽ không thèm để ý tới Thiên Liễu Quan chúng ta.”
Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Kỷ Phong Hành vẫn đang quỳ một gối dưới đất: “Còn chưa tìm được Ngu Thượng Nhung?”
“Từ lần trước phá cửu diệp nửa đường rồi dừng lại, đại ca vẫn biến mất không thấy đâu.”
Hai người đồng thời thở dài.
Bọn họ biết lần trước khi Ngu Thượng Nhung tấn thăng cửu diệp gặp phải cự thú đến quấy phá nên phải ngừng lại nửa chừng. Bởi vì không thấy pháp thân cửu diệp xuất hiện nên ai cũng cho rằng Ngu Thượng Nhung đột phá không thành công. Bị Từ Tô trưởng lão đánh lén, Ngu Thượng Nhung rời khỏi Thiên Liễu Quan cũng hợp tình hợp lý.
“Theo ta ra ngoài nghênh đón. Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không thể tránh khỏi.” Hạ Trường Thu phất tay áo đi ra ngoài điện.
. . .
Dưới sườn núi.
Vu Vu bay ra khỏi lương đình, nghênh đón lão giả. “Các vị là ai? Đến Thiên Liễu Quan làm gì?”
Lục Châu không trả lời ngay câu hỏi của nàng, sau khi đáp xuống lại ngẩng đầu nhìn Thiên Liễu Quan phía trên. Dọc theo con đường này Lục Châu vừa đi vừa hỏi đường, cũng may Thiên Liễu Sơn không khó tìm, chuyến đi cũng khá thuận lợi.
“Nơi vắng vẻ hiểm yếu, cũng được xem là địa phương có phong thuỷ tốt.” Lục Châu hài lòng gật đầu.
“Ê ê ê… ta đang hỏi ông mà!” Vu Vu lên giọng.
Tiểu Diên Nhi quay đầu nhìn nàng, thấy tuổi tác đối phương cũng tương tự mình bèn cau mày nói:
“Tiểu muội muội, sao có thể nói chuyện với sư phụ ta như vậy? Ta hỏi ngươi, ngươi có từng gặp một vị kiếm khách dáng người cao gầy, tướng mạo tuấn dật xuất trần, thường đeo trường kiếm trên lưng không? Kiếm thuật của người đó cực kỳ cực kỳ lợi hại.”
Vu Vu nghe vậy âm thầm kinh hãi, quả nhiên là đến tìm đại ca ca, bèn giả bộ nói: “Ta không phải là tiểu muội muội… Kiếm khách ngươi muốn tìm không ở chỗ này, ta chưa từng gặp.”
“Chưa từng gặp?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi lại.
Hải Loa khoa tay múa chân nói: “Vậy ngươi có gặp một vị đao khách thích đeo đao bên hông, dáng người cao ráo khôi ngô, đao pháp vô cùng lợi hại không khác gì vị kiếm khách kia không?”
Trong lòng Vu Vu lại cả kinh. Nàng đã có thể chắc chắn đám người này đến tìm hai huynh đệ đại ca ca.
“Chưa từng gặp.” Vu Vu nghiêng đầu nhìn sang hướng khác.
Hải Loa lộ vẻ thất vọng, quay đầu nói với Lục Châu: “Sư phụ… có khi nào bọn họ gặp chuyện chẳng lành rồi không?”
Lục Châu lắc đầu nói: “Đừng lo lắng.”
Tiểu Diên Nhi đã không còn là Tiểu Diên Nhi của năm đó, thấy dáng vẻ Vu Vu hờ hững, không thật lòng muốn trả lời, nàng tức giận nói: “Sư phụ, hay là chúng ta trực tiếp giết thẳng lên tới Thiên Liễu Quan đi!”
Giết thẳng? Nghe thấy hai chữ này, Vu Vu phản xạ có điều kiện đứng thẳng sống lưng. Tiểu tỷ tỷ này thật là hung ác!
Vừa nói xong, trên Thiên Liễu Quan bỗng xuất hiện rất nhiều tu hành giả bay lướt xuống, dẫn đầu chính là Quán chủ Hạ Trường Thu và đại trưởng lão Điền Bất Kỵ, các đệ tử khác lăng không bay phía sau.
Nhìn thấy Lục Châu, Hạ Trường Thu không khỏi nghi hoặc, người này hắn chưa từng gặp mặt.
“Xin hỏi lão tiên sinh đến đây có việc gì?” Hạ Trường Thu khom người nói.
Lục Châu vuốt râu ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Thu. “Tìm người.”
“Lão tiên sinh làm việc cho Thiên Vũ Viện hay Phi Tinh Trai?” Đây là điều mà Hạ Trường Thu quan tâm nhất.
Lục Châu hơi suy tư.
Trước mắt Lục Châu không rõ ràng nội tình câu chuyện, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đại chiến với trưởng lão Cửu Trọng Điện, đám người Thiên Liễu Quan không thể nào không nhìn thấy. Nhưng Thiên Liễu Quan dù sao cũng là người của hồng liên giới, rất có khả năng đám người này đã tham gia bao vây Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải.
“Hai người này đến từ kim liên giới, lão phu muốn đưa bọn hắn đi.” Lục Châu đáp.
Hạ Trường Thu nghe vậy trong lòng khẽ động, quả nhiên là kẻ đến không thiện. Lão nhân này nếu không phải là người Thiên Vũ Viện thì cũng là cao thủ do triều đình phái tới.
“Thật xin lỗi, ta chưa từng nghe nói tới kim liên giới. Mời lão tiên sinh rời đi cho.”
“Ngươi thật sự chưa từng gặp qua?” Lục Châu không tin lời bọn họ. “Hai người này là dị tộc.”
Không đợi Hạ Trường Thu nói chuyện, Điền Bất Kỵ đã khom người nói: “Quán chủ quanh năm bế quan tu hành, không rõ ràng chuyện bên ngoài, nhưng ta thì có nghe được một số tin tức.”
“Nói đi.”
“Nghe nói Cửu Trọng Điện đang đuổi bắt một người dị tộc đến từ kim liên giới, lão tiên sinh có thể đến Cửu Trọng Điện tìm người.” Điền Bất Kỵ đáp.
Một mũi tên hạ hai con chim, hắn muốn dẫn mầm tai hoạ đến Cửu Trọng Điện, đồng thời tránh đi tai hoạ cho Thiên Liễu Quan.
“Cửu Trọng Điện?” Dạo này Lục Châu nghe thấy cái tên này rất nhiều lần. “Vừa rồi vì sao không nói?”
Điền Bất Kỵ khẽ giật mình. Khí thế trên người lão nhân này…
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh bay lên cao ngang tầm với Hạ Trường Thu. “Lão phu tra hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời thành thật. Nếu dám nói nửa câu giả dối, lão phu tiêu diệt cả nhà ngươi.”
Sóng âm lăn lộn càn quét ra ngoài.
Trong lòng Hạ Trường Thu cả kinh… người này không chỉ là bát diệp! Chẳng lẽ là cửu diệp giá lâm?
“Lão tiền bối xin bớt giận, Thiên Liễu Quan sao dám giấu diếm ngài. Thật sự hai cao thủ kim liên bát diệp mà ngài tìm chúng ta chưa từng gặp qua.” Hạ Trường Thu vội vàng giải thích.
“Lão phu chưa từng nói hai người này là bát diệp, làm sao ngươi biết được?” Ngữ khí Lục Châu trầm xuống.
“. . .” Trong lòng Hạ Trường Thu run lên… Xong đời!
Chương 882 Vô đề
Hư ảnh Lục Châu loé lên, đánh ra một chưởng. Sắc mặt Hạ Trường Thu biến đổi, cũng nâng tay tung chưởng.
Năm ngón tay của Lục Châu như móc câu xuyên qua đám cương khí của Hạ Trường Thu như chốn không người, phá vỡ tầng cương khí hộ thể trên người hắn, trong lòng bàn tay ẩn hiện lam quang!
Ầm!
Hạ Trường Thu lảo đảo bay ngược ra sau, hai bàn tay run rẩy, khí huyết cuồn cuộn.
Đám người lập tức kinh hãi. Đường đường là Quán chủ Thiên Liễu Quan lại bị một chiêu của đối phương đánh lui!
Hạ Trường Thu khó chịu vô cùng, lòng tin và tôn nghiêm bị dày vò liên tục mấy lần, thật khó tiếp nhận. Hết Ngu Thượng Nhung rồi đến Vu Chính Hải, Lương Tự Đạo, Chúc Huyền, nay lại thêm một lão đầu lạ mặt… ai nấy đều có thể bắt nạt hắn, sao Hạ Trường Thu có thể không khó chịu cho được? Bát diệp rưỡi như ta thật sự không có chút tôn nghiêm nào sao?
Lục Châu tán thưởng nhìn Hạ Trường Thu: “Ăn một chưởng của lão phu mà vẫn còn đứng được, tu vi của ngươi không tệ.”
Hạ Trường Thu uỷ khuất vô cùng, nhưng nhiều người đang nhìn, hắn nhất định phải thẳng lưng lên.
“Đa tạ lão tiên sinh khích lệ. Chúng ta thật sự chưa từng gặp hai vị tu hành giả kim liên kia. Bát diệp… là do ta suy đoán mà thôi.”
Lục Châu chắp tay sau lưng, hờ hững nói: “Lão phu không thích những người nói dối…”
Điền Bất Kỵ vội vàng đứng chắn trước mặt Quán chủ. “Lão tiền bối, ngài thủ đoạn kinh người, cần gì phải bắt nạt một Thiên Liễu Quan nho nhỏ như chúng ta?”
Kỷ Phong Hành bay lên khom người với Hạ Trường Thu rồi quay sang nói với Lục Châu: “Chuyện này không liên quan gì đến Thiên Liễu Quan, tất cả đều do một mình ta mà ra. Ta biết rõ người lão tiên sinh muốn tìm đang ở đâu.”
Hắn vừa nói dứt lời, từ trong dãy rừng cây đằng xa đột nhiên có một đạo thân ảnh đang bay tới với tốc độ cực nhanh.
Kỷ Phong Hành vừa nhìn thấy đã nhận ra đó là ai, vội vàng hô lên: “Đại ca, chạy mau ——”
Hắn cấp tốc lao về phía Ngu Thượng Nhung. Lần này Kỷ Phong Hành sẽ không để Ngu Thượng Nhung phạm sai lầm như lần trước, trực giác nói cho hắn biết lão nhân này rất không đơn giản.
Cho dù lão là ai, đến từ thế lực nào thì Thiên Liễu Quan đều không có cách nào ứng phó. Biện pháp tốt nhất chính là —— chạy trốn.
Kỷ Phong Hành ngăn ở trước mặt Ngu Thượng Nhung. “Là cao thủ đó, chạy mau đi!”
Tu vi và tốc độ của hắn sao có thể so sánh với Lục Châu và Ngu Thượng Nhung. Lục Châu thuận thế nhìn sang nhưng thân ảnh của Kỷ Phong Hành đã che mất người nọ.
Lục Châu nhấc tay, đánh ra một chưởng. Một chưởng ấn lập loè kim quang bay ra đánh về phía Kỷ Phong Hành.
“Người của Phật môn? Sao lại là kim sắc?” Tinh thần Điền Bất Kỵ rung động mạnh.
Hạ Trường Thu cũng bị chưởng ấn kim sắc làm cho kinh hãi… Người này không phải đến từ Thiên Vũ Viện, Phi Tinh Trai hay triều đình sao?
Vu Vu ngẩng đầu nhìn về phía vị lão nhân kia. Lão nhân vừa vuốt râu vừa lạnh nhạt nhìn về phía trước. Chưởng ấn nhanh chóng bay đi, cho dù Kỷ Phong Hành là bát diệp cũng khó lòng cản nổi.
Khi chưởng ấn sắp đánh trúng Kỷ Phong Hành, Ngu Thượng Nhung đột nhiên thi triển đại thần thông thuật, thân ảnh loé lên lách mình xuất hiện sau lưng Kỷ Phong Hành, hai tay hắn nâng Trường Sinh Kiếm lên ngăn lại.
Phanh phanh ——
Ngu Thượng Nhung bị chưởng lực đẩy mạnh lui về sau, đâm sầm vào lưng Kỷ Phong Hành, hai người đồng thời bay ngược ra sau, thối lui mấy thước mới từ từ ổn định trở lại.
Lục Châu không tiếp tục ra tay, bởi vì hắn đã nhìn rõ bộ dáng của người vừa đến, cũng minh bạch mục đích của Kỷ Phong Hành.
Đám người Thiên Liễu Quan đều ngây ngốc nhìn.
Kỷ Phong Hành xoay người lại, vừa định nói chuyện thì Ngu Thượng Nhung đã giơ tay nên ra hiệu cho hắn không cần phải nói nữa.
Nhìn về phía lão nhân đang lăng không lơ lửng giữa không trung, Ngu Thượng Nhung thu hồi Trường Sinh Kiếm, lăng không quỳ một gối xuống cung kính nói:
“Đồ nhi Ngu Thượng Nhung bái kiến sư phụ.”
Biểu tình của Ngu Thượng Nhung vẫn thản nhiên như không, trong vẻ ôn hoà bình tĩnh lại ẩn chứa sự tỉnh táo đến cực hạn, trong vẻ tươi cười lại ẩn giấu đi mọi rung động, tựa như dù là ở hoàn cảnh nào hắn vẫn trước sau như một.
Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ, Vu Vu: “. . .”
Kỷ Phong Hành: “? ? ?”
Khi xuất thủ, Lục Châu đã không có ý định che giấu thân phận.
Ngu Thượng Nhung hành lễ khiến mọi người đều hiểu ra thân phận của lão giả này… Kỷ Phong Hành kinh ngạc đến nói không ra lời.
Trong khoảng thời gian đi theo Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải để học tập kiếm thuật và đao thuật, Kỷ Phong Hành đã nghe hai người bọn họ thổi phồng về sư phụ mình không ít lần. Hai người có kiến giải và tu vi rất khác nhau, duy chỉ có chuyện này là lại nhất trí đến kỳ lạ.
Những lời thổi phồng hoa lệ của hai sư huynh đệ về cơ bản chỉ có một ý duy nhất… vị lão nhân này là —— vô địch.
Kỷ Phong Hành nuốt một ngụm nước bọt nhìn lão đầu mong manh trước mắt. Sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, trong lòng hắn chợt nảy sinh một nghi vấn: lão nhân này… thật sự vô địch sao?
Lục Châu vuốt râu, hài lòng gật đầu. Vượt qua Vô Tận Hải, phi hành thật lâu mới đến Bỉ Ngạn, rốt cuộc cũng tìm được Ngu Thượng Nhung. “Đứng lên rồi nói.”
Ngu Thượng Nhung chậm rãi đứng dậy. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vui vẻ chạy đến bên cạnh hắn hành lễ: “Nhị sư huynh.”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười với hai nàng. “Hai vị sư muội, lại gặp mặt rồi.”
Lục Châu nói: “Ngươi có thể nhẹ nhõm ngăn trở một chưởng của vi sư, xem ra tu vi đã tịnh tiến không ít?”
Ngu Thượng Nhung gật đầu.
Lục Châu nhìn về phía Kỷ Phong Hành đang ngơ ngác đứng cạnh hắn. Ngu Thượng Nhung hiểu ý bèn giải thích:
“Đồ nhi lưu lạc ở hồng liên giới, nghỉ lại ở Thiên Liễu Quan. Kỷ Phong Hành tuy tu vi thấp nhưng lại là người trọng tình trọng nghĩa.”
Kỷ Phong Hành run rẩy bước tới, khom người hành lễ với Lục Châu: “Tham, tham… tham kiến, lão, lão, lão tiền bối…”
Hắn khẩn trương đến mức nói không thành câu.
Hạ Trường Thu lúc này đã nhìn rõ quan hệ giữa hai người, trong lòng kính sợ, vội vàng hành lễ: “Thì ra là bằng hữu từ phương xa đến. Thiên Liễu Quan hoan nghênh tiền bối viếng thăm.”
Hạ Trường Thu không còn lựa chọn nào khác. Từ khi chọn đứng về phía Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải, Thiên Liễu Quan nhất định phải tỏ rõ lập trường.
Chương 883 Vô đề
Chúng đệ tử Thiên Liễu Quan cũng khom người hành lễ. Lục Châu không để ý đến bọn họ mà lại nhìn về phía Ngu Thượng Nhung.
“Đại sư huynh của ngươi đâu?”
Ngu Thượng Nhung cúi đầu áy náy nói: “Đồ nhi không thể bảo hộ sư huynh chu toàn, nguyện nhận mọi trừng phạt của sư phụ.”
Hạ Trường Thu thấy mọi người cứ lăng không đứng ngoài trời mãi cũng không tiện, bèn cao giọng nói:
“Chư vị, cố nhân gặp mặt, không bằng chúng ta vào trong đại điện ngồi xuống trò chuyện.”
Lúc này Lục Châu mới nhìn về phía Hạ Trường Thu.
“Ngươi là Quán chủ Thiên Liễu Quan?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi đúng là có mắt nhìn người. Thanh niên tên Kỷ Phong Hành này là đệ tử Thiên Liễu Quan của ngươi?”
“Kỷ Phong Hành đúng là đệ tử Thiên Liễu Quan, khiến lão tiền bối chê cười rồi.” Hạ Trường Thu cảm thấy hơi mất mặt. Nhìn đệ tử của người ta xem, rồi lại nhìn đệ tử Thiên Liễu Quan xem, quả thật là khác nhau một trời một vực.
Lục Châu đột nhiên quay đầu nói với Kỷ Phong Hành:
“Người thanh niên, lão phu thấy phẩm hạnh ngươi không tệ, người Ma Thiên Các coi trọng nhất chính là điểm này. Nếu ngươi muốn, lão phu có thể phá lệ nhận ngươi vào Ma Thiên Các, đồng hành với Phan Trọng và Chu Kỷ Phong.”
Kỷ Phong Hành: “. . .”
Hắn nhất thời ngây người, không biết nên trả lời như thế nào.
“Lão phu làm vậy ngươi có để ý không?” Lục Châu hỏi Hạ Trường Thu.
Sắc mặt Hạ Trường Thu cứng đờ, gượng cười mấy lần mới thành công. “Không ngại, không ngại…”
Đứng trước mặt người ta mà cướp người, nếu đổi lại là một người khác thì Hạ Trường Thu đã rút gân lột da hắn rồi.
Kỷ Phong Hành khom người nói: “Vãn bối được tu hành là nhờ Thiên Liễu Quan, đã vào sư môn sao có thể phản bội? Lão tiền bối cũng nói coi trọng phẩm hạnh của ta, nếu ta đi cùng ngài thì chỉ có thể chứng minh là ngài đã nhìn nhầm.” Nói xong, hắn cao giọng nói, “Vãn bối đa tạ ý tốt của lão tiền bối.”
Thú vị.
Đây là lần thứ hai Lục Châu bị người ta cự tuyệt. Nhưng lời Kỷ Phong Hành rất có lý. Nếu người ta đã không muốn thì Lục Châu sẽ không miễn cưỡng.
Về phần Vu Vu, kỳ thực phẩm hạnh của nàng cũng không tệ, chỉ là đúng lúc không ai nhắc tới nên quên mất nàng.
Hạ Trường Thu gật đầu nhìn Kỷ Phong Hành đầy khen ngợi, sau đó nghiêng người nói: “Các vị, mời ——”
Đám người kéo nhau vào Trung Chính điện.
Để bày tỏ lòng tôn trọng, các vị trưởng lão Thiên Liễu Quan cũng lần lượt chạy đến chào hỏi.
Tiểu Diên Nhi ngồi xuống, bắt đầu kể lại: “Nhị sư huynh, sư phụ tìm các huynh thật vất vả…”
Nàng kể lại câu chuyện ba người vượt qua Vô Tận Hải, thời gian phi hành bao lâu, cực khổ bao nhiêu… khiến mọi người nghe thấy đều phải kinh hãi.
Ban đầu Ngu Thượng Nhung cũng không để ý, lấy tu vi sư phụ, đến được Bỉ Ngạn cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng nghe sư muội kể mới biết, thì ra sư phụ không đi vào hồng liên giới từ Hắc Thuỷ Huyền Động mà từ Vô Tận Hải.
Vô Tận Hải kia tên như ý nghĩa, không có tu hành giả nào có thể vượt qua hải vực này, trong biển ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm không người nào biết. Sư phụ vì mình lại phải nhọc lòng như thế.
Lục Châu vuốt râu nói: “Nói đi, đại sư huynh của ngươi bây giờ như thế nào?”
Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu, bèn kể lại chuyện hắn cùng Vu Chính Hải đại chiến với Chúc Huyền, đồng thời cũng nói rõ việc Phi Tinh Trai nhiều lần đến Thiên Liễu Quan hỏi tội.
Lục Châu nghe xong, gật đầu nói: “Chúc Huyền đột phá cửu diệp trong chiến đấu mà các ngươi vẫn có thể đánh ngang tay, đúng là không dễ. Ngoài mặt bọn hắn muốn hợp tác nhưng kỳ thực là muốn lợi dụng hai người các ngươi. Đại sư huynh của ngươi sao có thể không hiểu rõ đạo lý này, hắn cố ý đi cùng Chúc Huyền là để bảo vệ các ngươi bình an vô sự.”
Hạ Trường Thu nghe vậy rất hổ thẹn. “Thật xin lỗi, đều tại Thiên Liễu Quan, nếu không đã chẳng có chuyện này xảy ra.”
Tiểu Diên Nhi nổi nóng nói: “Sư phụ, bọn hắn dám bắt đại sư huynh đi, bây giờ chúng ta giết tới tận cửa là được, mặc kệ bọn hắn là cái gì Bát Trọng điện hay Cửu Trọng Điện!”
Hạ Trường Thu, các vị trưởng lão, Kỷ Phong Hành và Vu Vu: “. . .”
Điều khiến bọn hắn không ngờ tới là Ngu Thượng Nhung cũng đứng lên nói phụ hoạ: “Sư phụ nếu muốn đi giết người thì đồ nhi nguyện đi cùng người.”
“. . .”
Đúng là một đám người điên!
Hạ Trường Thu ho khan mấy tiếng, vội vàng nói: “Lão tiền bối, ngài đến từ kim liên giới, có lẽ không hiểu nhiều về hồng liên giới, ta nhất định phải nói cho ngài, Cửu Trọng Điện không yếu như các vị tưởng tượng đâu.”
Tiểu Diên Nhi huơ huơ nắm đấm nói: “Đó là vì các ngươi không hiểu rõ sư phụ ta. Ta chưa từng thấy có người nào còn đứng được sau khi ăn một chưởng của sư phụ cả.”
Kỷ Phong Hành đột nhiên hoảng hốt, lời này khiến hắn nhớ tới những lời thổi phồng của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, hoàn toàn chẳng khác gì lời của nha đầu này.
Một đám đồ đệ đều có suy nghĩ y hệt như nhau sao? Hay là… vị lão tiền bối này thật mạnh đến thế?
Hạ Trường Thu bèn nói: “Ta không có ý đó… biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ta biết lão tiền bối ngài có tu vi cao thâm mạt trắc vượt xa hai vị tiên sinh. Nhưng mà… Cửu Trọng Điện cũng không thể khinh thường.”
Lục Châu vuốt râu ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Thu. “Nói nghe một chút.”
Hạ Trường Thu gật đầu giải thích:
“Cửu Trọng Điện là đại tông môn mạnh nhất ở Kiếm Nam Đạo, độc chiếm thế lực một phương, những tiểu thế lực khác ở Kiếm Nam Đạo đều phụ thuộc bọn hắn. Cửu Trọng Điện có chín toà chủ điện, mỗi toà chiếm diện tích trăm trượng (Chú thích: hơn ba trăm mét vuông), gồm có Triều Thiên điện, Tử Vi điện, Đông Bình điện, Thái Hòa điện, Bình An điện, Nhân Hòa điện, Vị Ương điện, Tù Long điện và Huyền Kỳ điện…”
“…Thời điểm Cửu Trọng Điện mạnh mẽ nhất, chín vị thủ toạ đều là cao thủ một phương. Về sau Cửu Trọng Điện ngày càng suy tàn, bốn vị điện chủ hao hết thọ nguyên mà chết già nên những vị trí này vẫn bỏ trống cho tới nay. Tuy vậy, năm vị thủ toạ còn lại vẫn giúp Cửu Trọng Điện sừng sững không ngã.”
Tiểu Diên Nhi khoa tay múa chân: “Lợi hại như vậy? Ma Thiên Các của chúng ta chỉ mới có bốn các, đúng là ít thật.”
“. . .”
Hạ Trường Thu khẽ gật đầu nói: “Đúng là rất lợi hại, Thiên Liễu Quan so với bọn hắn chẳng khác nào châu chấu đá xe.”
Chương 884 Vô đề
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Thọ nguyên hao hết? Người trong hồng liên giới cũng sẽ chết già?”
Hạ Trường Thu lúng túng đáp: “Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, tu hành giả sống thọ nhất ở hồng liên giới cũng không vượt quá đại nạn ba ngàn năm thọ mệnh.”
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Đây là một loại đại nạn thọ mệnh tương tự như kim liên giới? Nếu thật là như vậy, sau này kim liên giới có phải đối mặt với đại nạn này nữa không?
Dù vậy thì hồng liên giới vẫn dẫn trước kim liên giới quá nhiều.
Lục Châu mỉm cười nói: “Lão phu còn tưởng rằng người hồng liên giới có thể trường sinh.”
Hạ Trường Thu âm thầm giật mình. Ba ngàn năm tuổi thọ mà vẫn bị lão tiền bối xem thường, xem ra trình độ tu hành của kim liên giới vượt xa hồng liên giới. Chỉ hai tên đệ tử mà đã lợi hại như vậy, tu vi lão tiên sinh này hẳn là vượt qua thập diệp?
Đám người điên Thiên Vũ Viện kia từ trước tới nay đều thích nói dối lừa gạt thế nhân, cái gì mà kim liên xâm lấn, rõ ràng là hồng liên giới đi xâm lấn người ta bị đánh đến răng rơi đầy đất, bây giờ người ta tìm tới cửa rồi!
Bắp đùi thật to, phải ôm cho chặt nha!
“Tiếp tục đi.” Lục Châu ra hiệu cho hắn nói tiếp.
“Trừ năm vị thủ toạ, Cửu Trọng Điện còn có mười tám vị trưởng lão. Cứ mỗi ba năm trong số các trưởng lão sẽ có một vị tấn thăng làm thủ toạ, cai quản một điện. Chúc Huyền đột phá cửu diệp, ta đoán hắn đưa đồ đệ của tiền bối đi là vì muốn lập đại công để ngồi vững vào vị trí thủ toạ. Còn việc hợp tác…” Hạ Trường Thu lắc đầu không nói tiếp.
“Sư phụ, nếu vậy chúng ta càng phải giết tới đó! Đại sư huynh dữ nhiều lành ít!” Tiểu Diên Nhi vội nói.
Hải Loa gật đầu như gà mổ thóc, phụ hoạ nói: “Cửu sư tỷ nói đúng, chúng ta giết đến đó đi!”
Các vị trưởng lão bất đắc dĩ nhìn hai tiểu cô nương.
Lục Châu không để ý tới lời Tiểu Diên Nhi mà tiếp tục hỏi: “Điện chủ Cửu Trọng Điện là ai?”
“Kiếm Nam Vương, Tư Không Bắc Thần…”
Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi: “Nghe có vẻ rất lợi hại, hắn bao nhiêu diệp?”
“Rất nhiều năm nay Tư Không Bắc Thần không hề ra tay. Một ngàn năm trăm năm trước, Tư Không Bắc Thần lấy một địch tám, chiến thắng bát đại thủ toạ, thuận lợi trở thành tân điện chủ, khi đó hắn đã là thập diệp. Một ngàn năm trước, lần ra tay cuối cùng của hắn chính là dùng sức một người đánh lui ba mươi vạn đại quân dị tộc, danh chấn khắp Đại Đường.” Hạ Trường Thu nói.
Tiểu Diên Nhi: “. . .”
Mười vị trưởng lão đứng sau lưng Hạ Trường Thu đồng loạt thở dài. Đều là trưởng lão mà người ta xa tít trên cao, bọn hắn chỉ là sâu kiến, không cách nào so sánh.
Ngu Thượng Nhung nhíu mày, nếu đúng như lời Hạ Trường Thu nói thì đại sư huynh đúng là đã bước chân vào hang hùm, nguy hiểm vô cùng.
Lục Châu nghe vậy cũng kinh ngạc không thôi. Cửu Trọng Điện quả thật có một vị thập diệp. Là cao thủ Huyền Thiên cảnh sao?
Sau khi tấn thăng thập diệp, phải ngưng tụ pháp thân Thiên Giới Bà Sa mới có thể tiến vào Huyền Thiên cảnh. Thiên Giới Bà Sa là pháp thân dành riêng cho cao thủ Huyền Thiên cảnh.
“Nếu thực lực Cửu Trọng Điện hùng hậu như vậy thì vì sao còn tìm đồ nhi của lão phu để hợp tác? Giết chết tại chỗ chẳng phải càng tốt hay sao?” Lục Châu nói.
Hạ Trường Thu giật mình đáp: “Gần năm trăm năm nay Cửu Trọng Điện đã có xu hướng suy tàn, cửu đại thủ toạ qua đời bốn người, còn lại năm người cũng là tuổi già sức yếu… Lại thêm Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai quật khởi mạnh mẽ vô cùng, hiện nay danh tiếng như mặt trời ban trưa. Đặc biệt là Thiên Vũ Viện, trong vòng ba trăm năm đã đề thăng thực lực đến mức người người phải thán phục.”
“Thiên Vũ Viện…” Lục Châu nhẹ giọng nói. “Thiên Vũ Viện có thể tạo ra Thiên Toa, đúng là không thể xem thường.”
Điền Bất Kỵ nói bổ sung. “Việc này phải nói từ chuyện của người điên hơn ba trăm năm về trước…”
“Người điên?”
“Hơn ba trăm năm trước, Thiên Vũ Viện có một người điên tên là Lạc Tuyên. Đây là người đầu tiên đưa ra thuyết pháp rằng còn có một thế giới khác ngoài hồng liên giới. Vào lúc đó suy nghĩ này của nàng ta quá điên cuồng nên bị Thiên Vũ Viện xa lánh, về sau nàng ta biến mất không rõ tung tích. Đúng rồi, Thiên Toa chính là do người điên này sáng chế ra.”
Trong đầu Lục Châu nhớ lại bản bút ký, theo hắn, người này không những không phải kẻ điên mà còn là một nghiên cứu viên thiên tài.
“Cho nên… ta đề nghị lão tiền bối đừng nên lỗ mãng. Cao đồ của ngài hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.” Hạ Trường Thu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. “Nếu bọn hắn quả thật muốn ra tay thì vị cao đồ này của ngài cũng đã bị người tìm tới.”
Mọi người nghe vậy đều gật đầu.
Tiểu Diên Nhi mếu máo nói: “Sư phụ, vậy chúng ta không đi cứu đại sư huynh sao?”
Ngu Thượng Nhung nhíu chặt hàng chân mày, không đợi sư phụ nói chuyện, hắn đã bình tĩnh đáp:
“Đương nhiên phải cứu đại sư huynh. Nếu Cửu Trọng Điện dám động đến huynh ấy, ta sẽ tắm máu Cửu Trọng Điện. Ta trước nay luôn nói chuyện thẳng thắn theo bản tâm, không thích quanh co lòng vòng, các vị thứ lỗi.”
Các trưởng lão Thiên Liễu Quan đều lắc đầu.
Trong lòng Hạ Trường Thu khẽ động, bèn nhìn về phía Lục Châu, dè dặt hỏi: “Xin hỏi lão tiền bối, ngài có nắm chắc hay không?”
Hạ Trường Thu không rõ vị lão giả trước mặt này rốt cuộc có thực lực thâm sâu cỡ nào để các đồ đệ của hắn có lòng tin đến thế. Chẳng lẽ là… thập diệp?
Vấn đề này cũng là mối quan tâm hiện tại của đám người Thiên Liễu Quan. Đồ đệ lợi hại như thế, sư phụ sao có thể là kẻ yếu?
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ nói: “Lão phu mệt rồi.”
“. . .”
Hạ Trường Thu vốn đang ôm tâm tình kích động, nghe được bốn chữ này trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng. Nhưng hắn không dám biểu lộ ra mà lập tức đáp ngay: “Chuẩn bị gian phòng sạch sẽ cho lão tiền bối.”
“Vâng.”
Điền Bất Kỵ tự mình dẫn người rời khỏi Trung Chính điện.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, trường bào rũ xuống, tóc trắng xoã trên vai. Hai tay chắp sau lưng, ngữ khí hắn thản nhiên vô cùng:
“Năm ngày sau, lão phu tự mình đi một chuyến đến Cửu Trọng Điện. Ngươi dẫn đường.”
Nói xong Lục Châu xoay người đi ra ngoài điện.
Hạ Trường Thu ngây ra như phỗng. Các vị trưởng lão cũng run rẩy không thôi, nhìn theo bóng lưng Lục Châu…
Chương 885 Vô đề
Kỷ Phong Hành liên tục nhớ lại những lời thổi phồng của Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải, thì thào tự nhủ: “Thật sự là… vô địch sao?”
Trong Trung Chính điện, tiếng thì thào của Kỷ Phong Hành nghe rất rõ ràng.
Trong lòng Hạ Trường Thu phức tạp không nói nên lời, hắn quay đầu nhìn Kỷ Phong Hành, gọi khẽ: “Phong Hành.”
“Quán chủ?” Kỷ Phong Hành giật mình tỉnh táo lại.
“Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
“Đệ tử nói, lão tiền bối có khả năng là… vô địch.” Kỷ Phong Hành thành thật đáp lời.
Hạ Trường Thu cả giận nói: “Không được nói hươu nói vượn, thế gian này cường giả như mây, làm gì có ai thật sự vô địch? Ngươi chỉ là người trẻ tuổi, kiến thức ít, ngươi phải nhớ rõ một điều: núi cao còn có núi cao hơn.”
“Đệ tử ghi nhớ.” Kỷ Phong Hành ngoan ngoãn đáp.
Hắn xuất thân từ một thôn nhỏ nghèo khó, được vào sư môn cũng là nhờ Vu Vu, mơ ước của hắn là được làm một cao thủ kiếm đạo người người tôn kính. Một kẻ không cha không mẹ như hắn được vào Thiên Liễu Quan đã là phúc phận tám đời, nay được Quán chủ Hạ Trường Thu giáo huấn, hắn cam nguyện nghe mắng.
Hạ Trường Thu lại nói: “Quan hệ giữa ngươi và các đồ đệ của lão tiên sinh kia như thế nào?”
“Cũng… xem như là bằng hữu.” Kỷ Phong Hành nói xong lời này lập tức đỏ mặt. Người ta ở tít trên cao, còn hắn chỉ là một ngọn cỏ dại, nói như vậy chẳng khác nào đang dát vàng lên mặt mình.
“Lui xuống đi, sau này tu luyện cho tốt, có gì không hiểu thì có thể đến hỏi ta.” Hạ Trường Thu nói.
“Vâng!”
Sau khi Kỷ Phong Hành rời đi, lát sau Điền Bất Kỵ an bài xong phòng nghỉ bèn trở về Trung Chính Điện.
Nhìn thấy Hạ Trường Thu đang không ngừng đi tới đi lui, trên mặt tràn đầy vẻ u sầu, Điền Bất Kỵ tiến lên nói: “Quán chủ không muốn đi Cửu Trọng Điện?”
Hạ Trường Thu ngồi xuống, mệt mỏi nói: “Ta có thể không đi sao?”
“Theo ý của ta, ngài nên đi.” Điền Bất Kỵ nhìn ra ngoài đại diện rồi nói tiếp, “Lão tiền bối nhất định là cửu diệp, mà còn là loại cửu diệp rất mạnh nữa.”
Hạ Trường Thu ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Điền Bất Kỵ.
“Quán chủ, Cửu Trọng Điện đương nhiên cao không với tới, nhưng lão tiền bối cũng không phải là người có thể động đến. Chúc Huyền đã mời Vu Chính Hải đến Cửu Trọng Điện chứng tỏ ngay cả Cửu Trọng Điện cũng không muốn có thêm địch nhân. Hơn nữa lần cuối cùng Tư Không Bắc Thần xuất thủ đã là hơn ngàn năm trước, nói một câu đại bất kính, có khi Tư Không Bắc Thần đã cưỡi hạc về tây từ lâu rồi. Cho dù còn sống thì hắn cũng không chống đỡ được mấy năm nữa. Nếu là người thông minh, hẳn bọn hắn sẽ không gây thù chuốc oán, mà là… lôi kéo.”
Hai mắt Hạ Trường Thu toả sáng: “Một câu của Điền trưởng lão đã bừng tỉnh người trong mộng. Năm ngày sau Thiên Liễu Quan chúng ta phải xuất quân long trọng một chút, tốt nhất là khiến cho Phi Tinh Trai chú ý… Ngươi phái người đi chuẩn bị phi liễn đi.”
“Vâng.”
. . .
Trong gian phòng.
Lục Châu chuẩn bị tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư, sau khi giao thủ với Pháp Hoa hắn đã tiêu hao một phần lực lượng phi phàm, cần chút thời gian để khôi phục.
Có lẽ do tu vi đề cao nên hiệu quả của lực lượng phi phàm không còn nhiều như trước… cũng có thể do đối thủ của hắn bây giờ đều mạnh hơn trước rất nhiều.
Nhớ lại sự việc kích hoạt lực lượng khôi giáp trước đây, lực lượng phi phàm có thể xem như tương đương với cửu diệp. Nay đối thủ của Lục Châu đã toàn là cửu diệp, liệu lực lượng phi phàm có nâng cấp lên không?
Lục Châu thử sử dụng thính lực thần thông. Sau khi tu vi đề thăng, phạm vi bao trùm của lực lượng phi phàm trở nên rất lớn. Bên tai Lục Châu truyền tới đủ loại âm thanh ——
“Lão đầu mới đến sáng nay đúng là biết ra vẻ, nhưng trông cũng có vẻ lợi hại thật, Quán chủ còn phải kính sợ hắn ba phần.”
“Nói nhảm, đồ đệ người ta là cao thủ kiếm đạo nhất đẳng có năng lực phân cao thấp với Chúc Huyền, sư phụ hắn sao có thể yếu được.”
Lục Châu sử dụng nhiều lực lượng phi phàm hơn, phạm vi bao trùm ra tứ phía.
“Mắt nhìn người của lão tiên sinh kia không tốt gì hết, không ngờ lại muốn thu đồ ngu ngốc Kỷ Phong Hành vào sư môn, thiên phú của tên đó kém đến không ra gì. Lần đầu tiên ta thấy Vu Vu cô nương bị người ta ghét bỏ như vậy.”
“Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, không thấy bên cạnh lão tiên sinh đã có hai nha đầu rồi sao? Hai nha đầu có thể theo đến hồng liên giới chứng tỏ rất không đơn giản. Tuy Vu Vu có thiên phú tốt nhưng e là không so sánh được với người ta.”
“Ngươi nói cũng đúng.”
Lam quang bao phủ hai tai Lục Châu. Lực lượng phi phàm còn sót lại bị sử dụng hết.
Ông —— ——
Thính lực thần thông chỉ trong chốc lát đã bao trùm toàn bộ Thiên Liễu Quan và kéo dài thêm mấy chục dặm. Không biết tại một ngóc ngách nào đó cách Thiên Liễu Sơn mười dặm đột nhiên truyền đến một câu:
“Nhất định không được để lộ, trở về báo tin.”
Thần thông dừng lại. Lục Châu mở mắt, chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ quan sát dãy núi ở hậu sơn. Nơi đó không có bất kỳ một bóng người nào.
“Có người đang giám thị Thiên Liễu Quan?”
So sánh với Cửu Trọng Điện, Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai, Thiên Liễu Quan cực kỳ nhỏ yếu, ai lại quan tâm đến tông môn bé như thế này?
“Nhằm vào lão phu?”
Át chủ bài của Lục Châu không ít, hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng có thể giúp hắn đủ tự tin đối mặt với hai đại cao thủ thập diệp mà không mảy may sợ hãi. Nhưng… ngũ đại thủ toạ Cửu Trọng Điện cũng không yếu, đều là lão gia hoả thủ đoạn nhiều. Nếu đã quyết định tới thì phải dự trù được mọi tình huống xấu nhất.
Mà xấu nhất chính là, tất cả các cao thủ đều vây công mình.
Đây chính là kết quả xấu nhất bị Lục Châu bại lộ thân phận “dị tộc kim liên”.
Lục Châu mở bảng Hệ thống ra xem.
Điểm công đức: 16.540 điểm
Hay là mua thêm một tấm? Mà thôi, kềm chế một chút, bây giờ tích luỹ điểm công đức rất khó, người nơi này nhìn thấy pháp thân kim liên sẽ không lễ bái.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, điểm may mắn +1, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.]
Hay lắm! Điểm may mắn đã lên đến 101 điểm, lão phu sắp phá kỷ lục lần trước rồi.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 102 điểm may mắn, thu hoạch được thẻ Miễn Dịch Sát Thương x 1, Thẻ Nghịch Chuyển x 1, Định Phong Ba.]
Bình luận facebook