-
Chương 871-875
Chương 871 Vô đề
Lục Châu nhíu mày nhớ lại lời Tư Vô Nhai đã nói, Không Liễn có khả năng bay rất cao, nhưng lực phòng ngự của nó lại không đủ mạnh.
Sắp hỏng rồi sao?
Lục Châu bèn giảm tốc độ lại, âm thanh răng rắc biến mất.
Thế nhưng tiếng kêu u u lại vang vọng ngày càng lớn, như thể con quái vật khổng lồ kia đang ở ngay bên cạnh bọn họ.
Dưới chân Lục Châu lúc này xuất hiện vòng bát quái, quanh thân bay ra mười chữ Càn, Khôn, Sinh, Tử, Thủy, Hỏa, Hữu, Vô, Ly, Hợp. Mười chữ triện lóng lánh kim quang bay ra bốn phương tám hướng. Đây chính là công pháp Lục Hợp Đạo Ấn do Hoa Vô Đạo sáng tạo ra.
Lục Hợp Đạo Ấn biến thành một quả cầu ánh sáng, không có lực sát thương nhưng lại có tác dụng xua đi sương mù xung quanh. Lấy thực lực cửu diệp của Lục Châu, Lục Hợp Đạo Ấn chỉ trong khoảnh khắc đã khuếch tán ra thành hình cầu bán kính cả ngàn mét.
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống, rốt cuộc nhìn thấy cách Không Liễn gần ngàn mét có một chiếc vây cá cực kỳ khổng lồ xẹt qua thật nhanh.
“Kình ngư?” Lục Châu thì thào.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đã kinh ngạc đến ngây người. Bọn họ bay hồi lâu vẫn không thoát khỏi con cự thú này, không phải vì nó đuổi theo bọn họ, mà là vì từ nãy đến giờ bọn họ chỉ bay từ đuôi cá tới đầu cá, vẫn chưa hề bay hết chiều dài thân thể của con cực đại hải thú này.
Cho dù là người có kinh nghiệm lịch duyệt phong phú như Lục Châu cũng bị con quái vật khổng lồ này làm cho chấn động. Tiếng kêu trầm thấp của nó ngày càng lớn, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rúc người vào nhau, bốn con mắt rưng rưng sợ hãi.
Đến lúc cần mới thấy đọc sách quá ít. Lẽ ra lão phu nên đem theo Tư Vô Nhai để xem hắn có nhận ra con hải thú này không. Sao lại dẫn hai tiểu nha đầu thiếu kinh nghiệm sống đi phiêu lưu mạo hiểm cơ chứ? =.=
Lục Hợp Đạo Ấn tiêu tán, bốn phương tám hướng lại bị sương mù vây kín ngăn cản tầm nhìn.
Tiếng sóng biển ầm ầm, tiếng kêu trầm thấp nghèn nghẹn, tiếng đám hải thú nhỏ không ngừng cắn xé nhau truyền đến.
Lục Châu lại lần nữa thi triển Lục Hợp Đạo Ấn rồi cúi đầu nhìn xuống. Quanh con quái vật khổng lồ kia có đủ loại ngư thú và hải thú đang điên cuồng chém giết.
Chẳng lẽ không phải kình ngư? Nào có con kình ngư nào khổng lồ đến thế? So với nó, đám hải thú kia hoàn toàn không đủ để nhét kẽ răng, nhưng con người ở trước mặt đám hải thú này cũng chỉ là sâu kiến.
Hàng trăm hàng ngàn con hải thú vọt lên không trung thành những đường vòng cung, mang theo sóng và bọt biển tung toé khắp nơi. Có loài trông như cá chuồn còn có cánh, bay cực cao.
Dường như bọn chúng đã phát hiện ra Không Liễn bay giữa đám sương mù nên có ý định nhảy lên va chạm.
Lục Châu lật tay, một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng xuất hiện. Cho đến nay, tấm thẻ này chưa từng làm hắn thất vọng. Nhưng con quái vật này lại quá khổng lồ, dùng một tấm có thể giết nó thật sao?
Khi Lục Châu còn đang nghi hoặc, Hệ thống đột nhiên xuất hiện thông báo:
[Đề nghị không đánh giết mục tiêu, mục tiêu quá lớn sẽ làm hao tổn toàn bộ năng lượng của Hệ thống, không cách nào chữa trị, hậu quả khó lường.]
Hậu quả khó lường?
Quái vật khổng lồ và đám cự thú lít nha lít nhít dưới hải vực này có tác dụng ngăn giữa hồng liên giới và kim liên giới. Nếu giết chúng, việc hồng liên giới đến xâm chiến kim liên giới càng trở nên dễ dàng hơn… Về phần hậu quả này có phải ý Hệ thống muốn nói hay không thì Lục Châu không thể nào biết được.
Huống hồ, giết con thú này có khi sẽ dẫn tới càng nhiều hải thú hơn, được không bù mất. Hắn chỉ có hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, chọc vào tổ ong vò vẽ hoàn toàn không có lời.
Trong lúc Lục Châu suy tư, sương mù lại kéo tới chắn đi tầm nhìn.
Lục Châu định thần lại, thu hồi thẻ đạo cụ rồi điều khiển Không Liễn bay lên cao hơn tránh đi đám hung thú biết bay, bay cao mãi đến độ cao cực hạn của Không Liễn mới thôi. Nơi này nguyên khí mỏng manh đến cực hạn.
Lục Châu đẩy ra một chưởng tạo lực đẩy, Không Liễn vọt về phía trước, tiếng kêu trầm thấp rốt cuộc cũng nhỏ dần đi, cuối cùng hoàn toàn vượt qua khu vực của con cực đại hải thú.
Cửu diệp đương nhiên cường đại, nhưng ở trước mặt con quái vật khổng lồ này thì chẳng khác nào sâu kiến.
Đại Thiên thế giới không thiếu điều lạ, nếu không phải vì Lục Châu có tu vi cửu diệp, đồng thời sử dụng Không Liễn bay ngang qua đây thì sợ là cả đời cũng không có cơ hội nhìn thấy nó.
“Ra khỏi khu vực sương mù rồi!” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa reo lên.
Thế nhưng… khảo nghiệm mới lại đến.
Trời xanh mây trắng chỉ trong giây lát đã hoá thành bóng đêm mờ mịt, mặt trời hoàn toàn biến mất. Trên bầu trời đột nhiên đánh xuống ngàn vạn tia sét, rõ ràng không có mây mù nhưng thiểm điện lại không ngừng loé lên.
Lục Châu nắm chặt bánh lái, cương khí bao bọc lấy Không Liễn. Hắn phải bảo vệ Không Liễn bằng bất cứ giá nào, nếu không việc phi hành trên biển sẽ trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Không Liễn bay xiêu xiêu vẹo vẹo né tránh hết tia sét này đến lôi điện khác, mất đến ba ngày đêm mới có thể thoát khỏi khu vực này. Nếu không nhờ Lục Châu có tu vi cao thâm dùng cương khí bọc lấy thì chiếc Không Liễn đã sớm vỡ tan thành từng mảnh.
Rời khỏi khu vực ác liệt, Không Liễn bay vào một vùng biển sáng trong không một gợn mây.
Ánh mặt trời rạng rỡ treo trên đầu, tâm tình kinh hoảng suốt mấy ngày qua của ba người rốt cuộc cũng biến mất.
“Sư phụ, để con lái tiếp cho.” Tiểu Diên Nhi chủ động bước lên cầm lái.
Lục Châu nhường cho nàng, tu vi hắn tiêu hao không thành vấn đề, nhưng tra tấn về tinh thần thì vô cùng mệt mỏi. Lục Châu ngồi xếp bằng trên Không Liễn, nhắm mắt dưỡng thần.
“Sư phụ, hồng liên giới còn xa không?” Tiểu Diên Nhi vừa điều khiển bánh lái vừa hỏi.
“Không rõ.”
“Hồng liên giới có xinh đẹp như Đại Viêm không?”
“Không rõ.”
Tiểu Diên Nhi bèn quay sang hỏi Hải Loa: “Hải Loa sư muội, muội có biết không?”
“Đều xinh đẹp như nhau.” Hải Loa đáp.
“Suýt nữa thì ta quên mất, muội vốn đến từ hồng liên giới. Vậy muội có còn nhớ hồng liên giới trông như thế nào không?”
Chương 872 Vô đề
“Muội… không nhớ rõ.” Hải Loa nhút nhát đáp, nàng nhìn về phía hải vực vô biên vô tận trước mặt, tâm tình đã ổn định hơn khi bay trong biển hắc ám nhiều.
“Đừng sợ, có sư phụ ở đây, nếu ai bắt nạt muội sư phụ nhất định sẽ đánh hắn xả giận cho muội. Còn có ta nữa, ta cũng sẽ đánh hắn.” Tiểu Diên Nhi vỗ ngực nói.
“Tạ ơn cửu sư tỷ.”
Không Liễn tiếp tục phi hành ổn định trong ba ngày.
Tiểu Diên Nhi híp mắt nhìn vầng thái dương rạng rỡ. Hải Loa đã tỉnh ngủ, nhìn thấy Tiểu Diên Nhi có vẻ mệt mỏi, nàng bèn nói: “Cửu sư tỷ, để muội lái cho.”
“Ừ.” Tiểu Diên Nhi nhường lại vị trí cầm lái.
Hải Loa vừa nắm lấy bánh lái, Không Liễn bỗng đột ngột rơi xuống!
Vụt!! Rung động kịch liệt và xóc nảy khiến Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội Thiên thư. Lục Châu đặt tay xuống sàn, cương khí hùng hồn bao bọc lấy Không Liễn giúp nó dừng lại giữa không trung.
Tiểu Diên Nhi giật mình kêu lên, vội vàng vỗ vỗ ngực. Hải Loa tủi thân nói: “Thật xin lỗi, đồ nhi không có cố ý…”
“Vận chuyển nguyên khí truyền vào bánh lái.” Lục Châu hướng dẫn nàng.
“Vâng.” Nguyên khí rung động. Lục Châu thu hồi nguyên khí của mình.
Hải Loa có khả năng học tập kinh người, lúc bắt đầu chưa quen lái không vững vàng, nhưng chỉ một lát sau nàng đã nắm được phương thức lái Không Liễn, như thể bản năng của nàng đã điều khiển nó cả trăm ngàn lần.
“Đó là cái gì?” Tiểu Diên Nhi bỗng dưng chỉ tay về phía một đốm đen trên mặt biển.
Trạng thái tinh thần của Lục Châu đã tốt hơn nhiều sau nhiều ngày nghỉ ngơi. Hắn bước tới bên cạnh bánh lái nhìn xuống.
“Là hải thú.”
Mặt biển lúc này có vô số hải thú đông đúc như một đàn kiến, chúng đang đằng không bay lên, hướng về phía Không Liễn.
“Sư phụ…” Sắc mặt Tiểu Diên Nhi khẽ biến.
“Đừng lo lắng.” Lục Châu nhìn thoáng qua rồi nói: “Bay cao lên.”
Không Liễn bay vọt lên cao. Hải Loa lấy ra con ốc biển đặt lên môi. Tiếng ốc biển truyền xuống bên dưới.
Vô số hải thú bỗng quay đầu bay vọt xuống mặt biển khiến bọt nước bắn ra trắng xoá. Những con hải thú không biết bay thì bắn lên cao rồi hạ xuống thành một đường vòng cung, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
“Ngươi có thể khống chế chúng nó?” Lục Châu hỏi.
“Sư phụ, đồ nhi chỉ chào hỏi chúng nó thôi, chúng nó vốn không có ác ý.”
Lục Châu khẽ gật đầu nhìn về phía trước.
“Sư phụ, hồng sắc phù văn trên bánh lái ngày càng sáng!” Hải Loa hô lên.
Lục Châu tiếp tục nhìn về phía trước… Rốt cuộc, hắn nhìn thấy đường ven biển. Đường ven biển ban đầu mảnh như một sợi chỉ, sau đó dần dần to lên…
Đến nơi rồi.
Phi hành hơn nửa tháng, vượt qua Vô Tận Hải, rốt cuộc cũng đến được Bỉ Ngạn.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa hưng phấn nhảy cẫng lên, vỗ tay hoan hô. Lục Châu thở phào một hơi thật sâu. Tuy là chuyến đi vô cùng mạo hiểm nhưng cuối cùng bọn họ cũng đến nơi. Vật do Lạc Thời Âm lưu lại dùng khá tốt.
Thời gian vượt biển không dài, thứ thật sự ngăn cách hai thế giới chính là sương mù và cực đại hải thú. Chẳng trách Thiên Vũ Viện lại tạo ra Thiên Toa có lực phòng ngự cực mạnh. Cao thủ sử dụng Thiên Toa có thể an toàn vượt qua đoạn hải vực kinh khủng kia.
Không Liễn vượt qua vách núi, vách đá và mấy bãi đá ngầm, tiến vào khu vực rừng rậm bên bờ biển.
“Sư phụ, người nhìn đằng kia kìa.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía mấy toà tháp cao được xây bằng gỗ.
“Hạ thấp xuống.”
“Vâng.” Không Liễn từ từ hạ xuống bay dọc theo bờ biển.
Vụt! Một tiếng xé gió vang lên, từ trên toà tháp cao đột nhiên bay tới một mũi tên cực lớn.
“Sư phụ, để con.” Tiểu Diên Nhi điều động nguyên khí ngưng kết thành cương, dùng cương khí bao bọc Không Liễn, ngăn trở mũi tên. Ầm!
Trên toà tháp cao giữa rừng rậm, mấy chục tên tu hành giả đằng không bay lên nghênh tiếp, trong số đó có hai tu hành giả bay ở phía trước, đám người sau lưng xếp thành một hàng ngang.
“Là người của kim liên giới! Bắt lấy bọn hắn!”
“Tin tức của trưởng lão quả nhiên không sai. Kim liên giới nhanh hơn chúng ta nhiều, cứ liên tục phái người tới xâm lấn!”
Lục Châu đứng bên bánh lái nhìn hai người kia, quả nhiên Chân Thực Chi Nhãn dùng trên người bọn hắn không có tác dụng. Về phần nguyên nhân thì hắn không biết được, nhưng cũng không quan trọng.
Với tu vi của Lục Châu cũng có thể cảm giác được thực lực đối phương. Mà nếu gặp phải cường giả không đánh nổi thì dùng một tấm thẻ đạo cụ là xong.
“Ta là Tống Cương của Thiên Vũ Viện. Người xâm nhập nghe đây, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.” Tống Cương nói.
Tiểu Diên Nhi cười đáp: “Đừng cản đường, cút mau.”
Tống Cương nhìn Tiểu Diên Nhi, hắn không ngờ người đến lại là một tiểu nha đầu, chẳng lẽ kim liên giới không còn ai sao? Tin tức do các trưởng lão truyền xuống quả nhiên không giả, kim liên giới đúng là yếu ớt không chịu nổi.
Nhưng bọn hắn nào biết cao tầng Thiên Vũ Viện tuyệt nhiên không hề truyền xuống tin tức mệnh thạch của Pháp Không và đám người Cố Minh đã dập tắt. Đám người cao tầng ăn phải quả đắng, nào dám chiêu cáo thiên hạ.
“Tiểu nha đầu, ngươi có biết Thiên Vũ Viện không?”
“Cái gì mà Thiên Vũ Viện Địa Vũ Viện, ta bảo các ngươi cút, đừng cản đường! Nghe không hiểu tiếng người hay sao? Sư phụ, bọn hắn không hiểu tiếng người.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía Tống Cương nói.
Tống Cương: “. . .”
Tống Sở đứng bên cạnh hắn thì có vẻ lễ phép hơn, hắn chắp tay nói: “Ta là Tống Sở, người trấn thủ Vô Tận Hải của Thiên Vũ Viện. Các vị đến từ kim liên giới?”
Lục Châu giơ tay ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi lui ra sau, đồng thời nhìn về phía Tống Sở: “Các ngươi đến từ Thiên Vũ Viện?”
“Đúng vậy, chúng ta là người Thiên Vũ Viện. Lão tiên sinh vừa đến hồng liên giới, không biết Thiên Vũ Viện cũng bình thường… Thiên Vũ Viện trực thuộc vương triều Đại Đường, là một trong những tông môn mạnh nhất hồng liên giới. Chúng ta biết về sự tồn tại của kim liên giới, cũng biết những tin tức cơ bản tại đó. Toàn bộ kim liên giới chỉ có một vị cửu diệp… Thật không dám giấu diếm, chỉ riêng Thiên Vũ Viện của ta đã có hai vị cửu diệp.”
Nói xong, Tống Sở nhìn Lục Châu đứng trên Không Liễn, hy vọng có thể nhìn thấy biểu tình kinh ngạc và sợ hãi trên gương mặt già nua kia. Thế nhưng… hắn chẳng thu hoạch được gì.
Chương 873 Vô đề
Lục Châu thản nhiên hỏi: “Ngươi là một trong số đó?”
Tống Sở lắc đầu: “Ta chỉ là một chấp sự bình thường ở Thiên Vũ Viện, sao dám tự xưng mình là cửu diệp.”
Lục Châu lấy làm tiếc lắc đầu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm gì có cửu diệp nào lại đi làm loại công việc cấp thấp như canh giữ bên bờ biển?
“Các ngươi muốn ngăn cản lão phu lên bờ?” Lục Châu hỏi.
Tống Cương không dễ nói chuyện như thế, trầm giọng quát: “Cần gì phải nói nhảm với bọn hắn, Thiên Vũ Viện có lệnh, cho dù là ai từ kim liên giới đến cũng phải bắt lại cầm tù, chờ trưởng lão đến xử lý!”
Đám đệ tử Thiên Vũ Viện phía sau bay lên xếp thành một đội. Tống Sở nói: “Lão tiên sinh, để tránh bị nỗi khổ da thịt, tốt nhất là ngài hãy đi cùng chúng ta một chuyến.”
Mấy chục tu hành giả xông tới, gọi ra pháp thân Thập Phương Càn Khôn.
Lục Châu đã từng nghi hoặc một điều… Vì sao kim liên giới và hồng liên giới lại tương tự nhau đến vậy? Pháp thân trông giống nhau, tư tưởng tu hành Nho Phật Đạo giống nhau, thậm chí đến ngôn ngữ cũng giống nhau. Tại Địa Cầu, chỉ cần cách một bờ Đại Tây Dương thôi thì ngôn ngữ và văn hoá cũng đã hoàn toàn khác biệt rồi.
Chẳng lẽ… trước đây kim liên và hồng liên là cùng một thể?
Trong đầu Lục Châu lại xuất hiện giả thuyết đại lục di chuyển. Bên dưới vực sâu vạn trượng là biển đen, xông qua biển đen sẽ đến hồng liên giới. Theo bản địa đồ do Tư Vô Nhai vẽ thì hồng liên và kim liên có địa hình giống hệt nhau, liên thông bằng khu vực biển đen, tạo thành một không gian hắc ám rỗng ruột bên trong…
“Mời ——”
Tiếng quát lớn kéo Lục Châu trở về với thực tại. Lục Châu nhìn đám tu hành giả Thập Phương Càn Khôn yếu không nỡ nhìn, chẳng có ý định lãng phí thời gian với bọn hắn, bèn nói:
“Người có quyền thế nhất ở Thiên Vũ Viện là ai?”
Tống Cương cao giọng nói: “Viện trưởng là người ngươi có tư cách hỏi tới sao?!”
Tống Sở đáp: “Lão tiên sinh, ngươi đã bị bao vây, cho dù là vị cửu diệp duy nhất của kim liên giới có đến thì cũng không cứu được ngươi đâu.”
Lục Châu khẽ nhíu mày. Đúng như lời Tiểu Diên Nhi nói, đám người này không hiểu tiếng người.
Lục Châu chán nản phất tay áo: “Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Dọn dẹp một chút.”
Tiểu Diên Nhi lập tức trở nên hưng phấn. Ở Đại Viêm nàng luôn bị trói chân buộc tay, đây là lần đầu tiên sư phụ hạ mệnh lệnh cho nàng được khai sát giới. Nàng điểm mũi chân bay ra khỏi Không Liễn.
Tống Sở và Tống Cương đồng thời lắc đầu: “Không biết tự lượng sức mình.”
Hai toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện giữa không trung, một toà tam diệp, một toà ngũ diệp.
Tiểu Diên Nhi nở nụ cười, thân ảnh nhoáng lên, Phạm Thiên Lăng như giao long cuốn tới trước mặt hai người, mỗi chân đá đa một cước! Phanh phanh!
Tống Sở và Tống Cương bay ngược ra sau. Đám người Thiên Vũ Viện lên tiếng kinh hô, một tiểu nha đầu nho nhỏ mà lại mạnh đến vậy?
“Giết nàng ta!” Mấy chục tu hành giả vây công lao tới.
Tiểu Diên Nhi gọi ra pháp thân, toà pháp thân kim liên thất diệp bành trướng tứ phía, cương khí bắn ra khiến mấy chục người mang pháp thân Thập Phương Càn Khôn phải thổ huyết văng ngược ra xa, không cách nào đỡ nổi một đòn của Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi không quan tâm đám người từ Thần Đình cảnh trở xuống mà lao về phía hai tên Nguyên Thần cảnh. Chân mang Đạp Vân Ngoa, bên hông quấn Phạm Thiên Lăng, một giây sau nàng đã xuất hiện trên đỉnh đầu pháp thân tam diệp, đạp mạnh xuống.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]
“Rút!”
“Mau rút lui! Thông tri cho trưởng lão có kim liên xâm lấn!”
Tống Sở ý thức được nguy hiểm, lập tức thi triển đại thần thông thuật chạy trốn, vừa chạy vừa hét lên: “Ngăn nàng ta lại!”
Tiểu Diên Nhi sao có thể để một tên ngũ diệp nho nhỏ chạy thoát, kim liên nở rộ, toàn bộ tu hành giả pháp thân Thập Phương Càn Khôn bị đánh rơi thẳng xuống biển. Đám hải thú trong biển không hề lưu tình, chúng há to miệng thôn phệ toàn bộ tu hành giả hồng liên.
Thân ảnh Tiểu Diên Nhi loé lên, nàng tiếp tục truy kích Tống Sở, chỉ lát sau đã vọt tới trước mặt hắn.
Tống Sở cả kinh, tiểu nha đầu này sao có thể lợi hại đến vậy? Thế thì lão đầu kia…
Tiểu Diên Nhi nở nụ cười, một chân đạp mạnh! Ầm!
Lục Châu giơ tay lên nói: “Để hắn sống.”
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.]
“. . .”
Tiểu Diên Nhi xoắn xuýt nói: “Sư phụ… đồ nhi, đồ nhi không cố ý, đồ nhi nào biết hắn yếu như vậy…”
Lục Châu vốn định tra hỏi một số tin tức liên quan đến hồng liên giới, chẳng hạn như kết cấu thế lực cơ bản như thế nào, có bao nhiêu tông môn, ai chưởng khống toàn bộ thiên hạ, vân vân… Binh pháp nói muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua, nếu tóm được chủ soái của đối phương thì đám binh mã còn lại không chiến cũng thắng. Cuộc xâm lăng quy mô lớn đến kim liên giới cũng sẽ bị phá hỏng hoàn toàn.
Nhưng giờ kẻ này đã chết, Lục Châu đành phải tìm người khác để tra hỏi. Mấy tin tức này cũng không có gì cơ mật, hẳn là vào thành trì nghe ngóng cũng có thể tìm ra.
“Thôi vậy, bây giờ chúng ta vào thành. Mọi chuyện nghe theo lời dặn dò của vi sư, nhất định không được làm loạn.” Lục Châu nói xong lại cảm thấy chưa đủ, nha đầu này tuy đã thay đổi nhiều nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm đối nhân xử thế, bèn nói thêm: “Càng không được tuỳ tiện sử dụng cương khí và pháp thân.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi giống như đứa bé làm sai, hai tay vặn xoắn lại với nhau, e dè không thôi.
Lục Châu quay đầu lại nhìn Không Liễn. Chẳng biết nên giấu nó ở đâu nữa. Mà thôi, khoảng cách tới thành trì còn khá xa, cứ đến đó rồi tính.
. . .
Tại Thiên Vũ Viện.
Mạc Bất Ngôn vội vàng tiến vào chủ điện, khom người nói: “Khâu trưởng lão, hai huynh đệ Tống Cương canh giữ bên bờ Vô Tận Hải đã bỏ mình.”
Khâu trưởng lão mở to mắt, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc. “Những người khác thì sao?”
“Tống Cương và Tống Sở thuộc đội số năm, đội một đến bốn thủ hộ phía đông bắc, đội năm đến tám thủ hộ phía đông nam. Khi người của chúng ta tìm đến thì bọn hắn đã chết sạch rồi.” Mạc Bất Ngôn cũng rất hoang mang đáp.
Chương 874 Vô đề
“Trác tướng quân không có ở đó?” Khâu trưởng lão nghi ngờ hỏi.
“Trác Hưng dù sao cũng là người của triều đình, bọn hắn chỉ mong các tông môn đấu đến ngươi sống ta chết để bọn hắn làm ngư ông đắc lợi. Nếu không có Thiên Vũ Viện chúng ta ở sau lưng chống đỡ thì…”
Khâu trưởng lão nâng tay ngắt lời hắn. “Đừng có ăn nói lung tung.”
“Ta lỡ lời.”
“Kẻ có thể thủ tiêu toàn đội số năm trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại công nhiên khiêu chiến với triều đình và Thiên Vũ Viện, e rằng chỉ có thể là người kim liên giới. Ngươi phái người điều tra việc này trong bóng tối, ngoài ra báo cáo lên cho người trong cung biết, lệnh cho các thành trì thẩm tra tu hành giả ra vào thành cẩn thận.” Khâu trưởng lão căn dặn.
“Ta đi làm ngay.”
Mạc Bất Ngôn rời khỏi đại diện, Khâu trưởng lão thở dài một hơi nhìn ra bên ngoài, thì thào tự nhủ: “Có lẽ kim liên giới còn cường đại hơn chúng ta tưởng nhiều. Kẻ xâm nhập… rốt cuộc cũng đến.”
Là ai đang xâm lấn ai?
. . .
Không Liễn tiếp tục tiến về phía trước.
Tốc độ Không Liễn không quá cao, không gian bên trong cũng khá nhỏ hẹp, vượt qua Vô Tận Hải cũng phải trầy trật không ít. Nhưng đây là khí cụ vận chuyển duy nhất giúp bọn họ trở về kim liên giới. Thứ này không thể bị huỷ, càng không thể mang nó đi khắp nơi.
Ba người vượt qua mấy ngàn dặm non sông rừng rậm mới nhìn thấy thành trì và khu vực nông thôn của nhân loại.
Lục Châu tìm được một sơn động kín đáo bèn đặt Không Liễn vào đó, phong bế cửa hang, sau đó ba người mới yên lòng đi vào thành, tìm một khách điếm để nghỉ chân.
Lục Châu lệnh cho Tiểu Diên Nhi ra ngoài hỏi thăm tình hình. Trời gần chạng vạng tối Tiểu Diên Nhi mới trở về.
“Sư phụ, đồ nhi đã nghe ngóng được nhiều chuyện. Để đồ nhi uống ngụm nước trước đã…” Tiểu Diên Nhi tự rót cho mình một cốc nước, uống ừng ực rồi nói tiếp. “Nơi này là một toà thành nhỏ trực thuộc Lũng Hữu Đạo.”
“Lũng Hữu?” Lục Châu vuốt râu suy tư.
“Tên gì khó nghe muốn chết. Ngoại trừ các nước dị tộc thì Đại Đường được chia thành mười đạo, gồm có cái gì mà Quan Nội Đạo, Giang Đông Đạo, Giang Bắc Đạo, Kiếm Nam Đạo… kinh đô Đại Đường nằm ở Quan Nội Đạo, còn nơi này là Lũng Hữu Đạo.” Tiểu Diên Nhi lại uống thêm một cốc nước.
Lục Châu khẽ gật đầu. “Ở đây có những thế lực tông môn nào?”
“Đồ nhi nghe người trong dịch trạm nói có một tông môn tên là Phi Tinh Trai rất lợi hại, bọn họ giết được Loan Điểu… rất nhiều người đều muốn gia nhập Phi Tinh Trai.”
Phi Tinh Trai? Đúng là oan gia ngõ hẹp. Đế sư Khương Văn Hư chính là người của Phi Tinh Trai.
Nhưng đám người này giết được Loan Điểu thì đúng là không đơn giản. Chỉ có điều đây là lời đồn trong dân gian, Lục Châu chỉ tin ba phần.
Cũng như lúc ở Đại Viêm, thiên hạ đồn đại thập đại danh môn vô cùng lợi hại, nhưng so sánh với Vân Thiên La tam tông thì vẫn kém hơn nhiều. Ma giáo quật khởi cũng không một tông môn nào bằng U Minh Giáo của Vu Chính Hải.
Sau đó Tiểu Diên Nhi một năm một mười thuật lại những điều mình nghe ngóng được ở dịch trạm. Lục Châu gật gù, âm thầm ghi nhớ.
Hải Loa chống cằm, đôi mắt to tròn nhìn Tiểu Diên Nhi, ban đầu nàng còn nghe rất nhập tâm, về sau nàng úp mặt lên bàn ngủ khò khò chẳng biết từ lúc nào.
Nghe xong, Lục Châu đã hiểu biết không ít về hồng liên giới.
Ngoại trừ Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai mà hắn đã biết tên thì hồng liên giới còn có Huyết Dương Tự, Thiên Nhận Tự, Cửu Trọng Điện và nhóm thế lực mười hai tông môn ở Vân Sơn. Năng lực chưởng khống của triều đình Đại Đường không mạnh bằng Đại Viêm, nhưng đến nay vẫn sừng sững không ngã, không thể xem thường. Ngoài ra xung quanh Đại Đường cũng có không ít dị tộc, nhưng không nước nào dám xâm chiếm Đại Đường, thế giới này có vẻ tương đối hoà bình.
Như vậy vấn đề bây giờ là… làm sao tìm được Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung?
“Có thăm dò được tin tức về đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi không?” Lục Châu hỏi.
Tiểu Diên Nhi lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Lục Châu âm thầm suy tư, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung giết nhiều người ở hồng liên giới như vậy mà lại chưa bị bại lộ. Tại nơi này chuyện về kim liên giới còn chưa trở thành đề tài trò chuyện trong dịch trạm.
Lục Châu trầm ngâm rồi vuốt râu nói: “Cao thủ Nghiệp Hoả Pháp Không đánh lén lão phu, vậy thì chúng ta bắt đầu từ Huyết Dương Tự.”
Trong số những thế lực vừa kể tên thì Huyết Dương Tự ở gần đây nhất, lại bị hao tổn một cao thủ Nghiệp Hoả, số lượng tăng nhân hẳn là không nhiều, có thể đối phó được. Có thẻ Một Kích Chí Mạng trong tay, Lục Châu không lo lắng có cao thủ thập diệp xuất hiện.
Nghĩ tới đây, Lục Châu lại nhớ đến con quái vật khổng lồ trong Vô Tận Hải. Trong lòng hắn không khỏi sinh ra nghi hoặc, liệu con người có thể đạt tới cấp độ cường đại như con quái vật đó không?
. . .
Sáng hôm sau.
Ba thầy trò rời khỏi khách điếm, sau khi thăm dò được vị trí của Huyết Dương Tự bèn rời khỏi thành trì. Khi ra khỏi thành Lục Châu phát hiện quân lính canh phòng nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều, nhưng chuyện này không hề làm khó được ba người.
Ra tới ngoại thành, Lục Châu thử nghiệm gọi toạ kỵ đến.
“Bạch Trạch.”
Chờ một lúc vẫn không thấy động tĩnh, Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem, phát hiện bên cạnh thẻ đạo cụ Bạch Trạch còn có dòng chữ: đang chạy tới hồng liên giới…
“Cùng Kỳ.”
Cùng Kỳ: năng lực không đủ, không thể chạy tới hồng liên giới.
“Cát Lượng.”
Cát Lượng: đang chạy tới hồng liên giới…
Lục Châu vốn định gọi cả Bệ Ngạn nhưng nghĩ lại khi trở về kim liên giới lại phải đợi một thời gian cho đám toạ kỵ trở về, bèn để Bệ Ngạn lại kim liên giới.
Hai toạ kỵ đến là đủ. Tính luôn cả Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải, ba người cưỡi Bạch Trạch, hai người cưỡi Cát Lượng là vừa đủ.
Lục Châu thở dài một hơi. Mịa nó, làm cha cũng không khổ cực như thế này, lão phu làm sư phụ còn khổ sở hơn cả làm cha làm mẹ bọn hắn! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Ngẩng đầu nhìn lên thiên không, Lục Châu trông thấy có vài con hung thú đang quanh quẩn trên bầu trời, trong lòng lập tức nảy sinh nghi hoặc. Hồng liên giới dùng phương pháp gì để ngăn hung thú tấn công thành trì?
Chương 875 Vô đề
Đêm qua số lượng hung thú có tăng lên nhưng bọn chúng không phá bình chướng trong thành.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía thành trì, ánh mắt nhìn chăm chú vào tường thành. Bức tường cao trăm mét được phác hoạ những đường nét kỳ lạ trông như một tấm lưới.
Là trận văn?
Cách quá xa, Lục Châu không thể phán đoán.
Trận văn thường được dùng trên vũ khí, phi liễn và mặt đất, rất ít khi thấy dùng trên tường thành. Hồng liên giới đúng là tiến bộ hơn kim liên giới rất nhiều. Kim liên giới nhất định phải nhanh chóng bắt kịp bọn họ. Nếu chiến tranh bộc phát, thực lực tổng hợp của hồng liên giới sẽ đè bẹp kim liên giới.
“Đi thôi.” Lục Châu đạp không bay lên, dẫn đầu phi hành về phía Huyết Dương Tự. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa lập tức theo sau.
. . .
Hai ngày sau, ba người đến dưới chân núi Huyết Dương Sơn.
Không có toạ kỵ nên thời gian phi hành mất hơi nhiều thời gian. Trên đường đi Lục Châu cũng hiểu nhiều hơn về địa hình hồng liên giới. Cây cỏ sông ngòi nơi này nhiều hơn kim liên giới một chút, hung thú nơi dã ngoại cực kỳ hung mãnh, thường xuyên xuất hiện hung thú có hình thể lớn muốn tấn công thành trì nhưng đều bị nhân loại đánh giết.
“Sư phụ, đây chính là Huyết Dương Sơn?” Tiểu Diên Nhi nhìn đám lá phong đỏ phủ rợp cả ngọn núi, tò mò hỏi.
Dưới ánh mặt trời, lá phong trông đỏ rực như máu. Cái tên Huyết Dương Sơn đặt cho ngọn núi này rất phù hợp.
Lục Châu gật đầu, vuốt râu nói: “Lên núi.”
Ba người đạp không hành tẩu mà không đi bộ lên từng bậc thang. Đến giữa sườn núi, một tiểu sa di xuất hiện, tay chắp trước ngực, khom người lễ phép nói:
“Xin các vị thí chủ dừng bước tại đây. Nơi này là Huyết Dương Tự, thứ cho không thể tiếp đãi khách từ bên ngoài đến, mời các vị xuống núi.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn tiểu sa di, nói ngắn gọn giản lược:
“Thông báo cho phương trượng Huyết Dương Tự, lão phu có chuyện liên quan đến Pháp Không cần thương nghị với hắn.”
Tiểu sa di nghe được chuyện có liên quan đến vị cao thủ cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả của Huyết Dương Tự, sắc mặt lập tức biến đổi: “Xin các vị thí chủ chờ một chút.”
Nói xong tiểu sa di quay đầu bay lên núi, xuyên qua mấy toà phật uyển, sau đó đứng bên ngoài phật uyển của phương trượng mà bẩm báo:
“Phương trượng, dưới núi có một vị lão thí chủ muốn cầu kiến, nói là tìm ngài vì chuyện có liên quan đến Pháp Không đại sư.”
Trong phòng yên lặng một lúc mới truyền ra âm thanh:
“Pháp Không đã viên tịch, cần gì phải tìm phiền não nữa. Nói với vị thí chủ này là ta không gặp.”
“Vâng.”
Tiểu sa di lại bay xuống sườn núi thuật lại lời này cho Lục Châu. Tiểu Diên Nhi vừa định nổi giận, Lục Châu đã đưa tay ngăn lại, hờ hững nói: “Vậy lão phu đành phải tự mình lên núi.”
Không để ý tới thái độ của tiểu sa di, Lục Châu tiếp tục bay lên núi.
“Tiểu hoà thượng, ngươi thật không biết điều. Dưới gầm trời này chưa có người nào dám cự tuyệt sư phụ ta đâu.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
“Thí chủ! Các vị thí chủ xin dừng bước!” Tiểu sa di luống cuống hô lên, nhưng tu vi hắn làm sao ngăn cản được ba thầy trò.
Lục Châu dẫn đầu bay phía trước, tay chắp sau lưng bay đến sơn môn Huyết Dương Tự. Trước cửa chùa có hơn trăm tăng nhân đang luyện công, tiếng hò hét vang dội hữu lực.
Thấy có người lạ xuất hiện, đám tăng nhân lập tức tụ lại:
“A di đà phật, lão thí chủ đi nhầm chỗ rồi sao?” Một tăng nhân tay cầm côn, tay kia chắp trước ngực nói.
Lục Châu không để ý đến bọn họ, tiếp tục đạp không tiến về phía trước.
Các côn tăng phát hiện lão thí chủ này đến gây chuyện bèn vung côn lên đánh tới. Thân ảnh Lục Châu loé lên, xuyên qua hơn trăm vị côn tăng. Lục Châu bay đến đâu, các côn tăng ngã trái ngã phải đến đó.
Chúng tăng hoảng hốt, tu vi người này thật cao thâm!
“Phương trượng Huyết Dương Tự đang ở đâu?”
Âm thanh Lục Châu phối hợp với âm công tuy không chói tai nhưng lại rất rõ ràng truyền vào tai mỗi người, đồng thời lan truyền khắp các điện các trong Huyết Dương Tự. Phi cầm tẩu thú trong phạm vi mấy ngàn mét đều bị chấn động, bỏ chạy tan tác.
Phương trượng Pháp Hoa đang gõ mõ đột nhiên mở mắt, cương khí thổi tung cửa phòng, hai chân hắn đạp không bay ra bên ngoài. Có thể phát ra âm công như vậy sao có thể là kẻ yếu?
Chúng tăng nhân từ Đại Hùng điện bay ra, ba vị thủ toạ và mười hai vị kim cương toạ từ các đạo trường đồng loạt đổ về, dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện trước cổng sơn môn.
Toàn bộ hạch tâm đệ tử và cao thủ Huyết Dương Tự đều đã tụ tập đông đủ, số lượng lên tới hơn ngàn tăng nhân.
“Phương trượng.” Chúng tăng khom người hành lễ.
Phương trượng Pháp Hoa từ Thiên Vương điện bay tới đáp xuống đất. Trên thân Pháp Hoa mặc tăng y mộc mạc nhưng toàn thân hắn toát ra một loại khí chất mà người bình thường không cách nào có được.
Hắn đưa mắt nhìn Lục Châu và hai tiểu nha đầu, hoàn toàn không nhận ra ba người nhưng vẫn chắp một tay trước ngực nói:
“A di đà phật, lão thí chủ viếng thăng Huyết Dương Tự có việc gì chăng?”
Lục Châu gật đầu. Lão đại đã ra, sự tình sẽ dễ giải quyết hơn nhiều, Lục Châu cũng không muốn lãng phí thời gian với những người khác.
“Ngươi là phương trượng Huyết Dương Tự?”
“Lão nạp chính là phương trượng Pháp Hoa.”
“Lão phu có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Pháp Hoa lắc đầu đáp: “Lão thí chủ… lão nạp không quen biết ngươi. Nếu muốn đến bái phật thì lão nạp hoan nghênh, nhưng nếu đến trả thù thì xin thứ cho lão nạp không thể bồi tiếp.”
Mười hai vị kim cương toạ bước lên, trên thân bọn họ mặc cà sa màu đỏ, tay cầm niệm châu. Niệm châu phát sáng toả ra hồng sắc quang mang thu hút ánh nhìn của Lục Châu.
Đôi mắt già nua thâm thuý của Lục Châu tựa như sinh ra một cơn lốc xoáy. Thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm ——
“Hôm nay tâm tình lão phu không tệ, không muốn đại khai sát giới. Nhưng nếu các ngươi muốn sớm được gặp Phật tổ thì lão phu không ngại thay đổi tâm tình.”
Lục Châu vừa nói xong, mười hai vị kim cương toạ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, ai nấy đều lảo đảo lui về sau mấy bước, khí huyết cuồn cuộn.
Các tăng nhân khác đồng loạt lui lại, duy chỉ có phương trượng Pháp Hoa vẫn đứng yên vị tại chỗ, toàn thân toát ra hoả diễm, Nghiệp Hoả triệt tiêu toàn bộ âm công.
Lục Châu nhíu mày nhớ lại lời Tư Vô Nhai đã nói, Không Liễn có khả năng bay rất cao, nhưng lực phòng ngự của nó lại không đủ mạnh.
Sắp hỏng rồi sao?
Lục Châu bèn giảm tốc độ lại, âm thanh răng rắc biến mất.
Thế nhưng tiếng kêu u u lại vang vọng ngày càng lớn, như thể con quái vật khổng lồ kia đang ở ngay bên cạnh bọn họ.
Dưới chân Lục Châu lúc này xuất hiện vòng bát quái, quanh thân bay ra mười chữ Càn, Khôn, Sinh, Tử, Thủy, Hỏa, Hữu, Vô, Ly, Hợp. Mười chữ triện lóng lánh kim quang bay ra bốn phương tám hướng. Đây chính là công pháp Lục Hợp Đạo Ấn do Hoa Vô Đạo sáng tạo ra.
Lục Hợp Đạo Ấn biến thành một quả cầu ánh sáng, không có lực sát thương nhưng lại có tác dụng xua đi sương mù xung quanh. Lấy thực lực cửu diệp của Lục Châu, Lục Hợp Đạo Ấn chỉ trong khoảnh khắc đã khuếch tán ra thành hình cầu bán kính cả ngàn mét.
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống, rốt cuộc nhìn thấy cách Không Liễn gần ngàn mét có một chiếc vây cá cực kỳ khổng lồ xẹt qua thật nhanh.
“Kình ngư?” Lục Châu thì thào.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đã kinh ngạc đến ngây người. Bọn họ bay hồi lâu vẫn không thoát khỏi con cự thú này, không phải vì nó đuổi theo bọn họ, mà là vì từ nãy đến giờ bọn họ chỉ bay từ đuôi cá tới đầu cá, vẫn chưa hề bay hết chiều dài thân thể của con cực đại hải thú này.
Cho dù là người có kinh nghiệm lịch duyệt phong phú như Lục Châu cũng bị con quái vật khổng lồ này làm cho chấn động. Tiếng kêu trầm thấp của nó ngày càng lớn, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rúc người vào nhau, bốn con mắt rưng rưng sợ hãi.
Đến lúc cần mới thấy đọc sách quá ít. Lẽ ra lão phu nên đem theo Tư Vô Nhai để xem hắn có nhận ra con hải thú này không. Sao lại dẫn hai tiểu nha đầu thiếu kinh nghiệm sống đi phiêu lưu mạo hiểm cơ chứ? =.=
Lục Hợp Đạo Ấn tiêu tán, bốn phương tám hướng lại bị sương mù vây kín ngăn cản tầm nhìn.
Tiếng sóng biển ầm ầm, tiếng kêu trầm thấp nghèn nghẹn, tiếng đám hải thú nhỏ không ngừng cắn xé nhau truyền đến.
Lục Châu lại lần nữa thi triển Lục Hợp Đạo Ấn rồi cúi đầu nhìn xuống. Quanh con quái vật khổng lồ kia có đủ loại ngư thú và hải thú đang điên cuồng chém giết.
Chẳng lẽ không phải kình ngư? Nào có con kình ngư nào khổng lồ đến thế? So với nó, đám hải thú kia hoàn toàn không đủ để nhét kẽ răng, nhưng con người ở trước mặt đám hải thú này cũng chỉ là sâu kiến.
Hàng trăm hàng ngàn con hải thú vọt lên không trung thành những đường vòng cung, mang theo sóng và bọt biển tung toé khắp nơi. Có loài trông như cá chuồn còn có cánh, bay cực cao.
Dường như bọn chúng đã phát hiện ra Không Liễn bay giữa đám sương mù nên có ý định nhảy lên va chạm.
Lục Châu lật tay, một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng xuất hiện. Cho đến nay, tấm thẻ này chưa từng làm hắn thất vọng. Nhưng con quái vật này lại quá khổng lồ, dùng một tấm có thể giết nó thật sao?
Khi Lục Châu còn đang nghi hoặc, Hệ thống đột nhiên xuất hiện thông báo:
[Đề nghị không đánh giết mục tiêu, mục tiêu quá lớn sẽ làm hao tổn toàn bộ năng lượng của Hệ thống, không cách nào chữa trị, hậu quả khó lường.]
Hậu quả khó lường?
Quái vật khổng lồ và đám cự thú lít nha lít nhít dưới hải vực này có tác dụng ngăn giữa hồng liên giới và kim liên giới. Nếu giết chúng, việc hồng liên giới đến xâm chiến kim liên giới càng trở nên dễ dàng hơn… Về phần hậu quả này có phải ý Hệ thống muốn nói hay không thì Lục Châu không thể nào biết được.
Huống hồ, giết con thú này có khi sẽ dẫn tới càng nhiều hải thú hơn, được không bù mất. Hắn chỉ có hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, chọc vào tổ ong vò vẽ hoàn toàn không có lời.
Trong lúc Lục Châu suy tư, sương mù lại kéo tới chắn đi tầm nhìn.
Lục Châu định thần lại, thu hồi thẻ đạo cụ rồi điều khiển Không Liễn bay lên cao hơn tránh đi đám hung thú biết bay, bay cao mãi đến độ cao cực hạn của Không Liễn mới thôi. Nơi này nguyên khí mỏng manh đến cực hạn.
Lục Châu đẩy ra một chưởng tạo lực đẩy, Không Liễn vọt về phía trước, tiếng kêu trầm thấp rốt cuộc cũng nhỏ dần đi, cuối cùng hoàn toàn vượt qua khu vực của con cực đại hải thú.
Cửu diệp đương nhiên cường đại, nhưng ở trước mặt con quái vật khổng lồ này thì chẳng khác nào sâu kiến.
Đại Thiên thế giới không thiếu điều lạ, nếu không phải vì Lục Châu có tu vi cửu diệp, đồng thời sử dụng Không Liễn bay ngang qua đây thì sợ là cả đời cũng không có cơ hội nhìn thấy nó.
“Ra khỏi khu vực sương mù rồi!” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa reo lên.
Thế nhưng… khảo nghiệm mới lại đến.
Trời xanh mây trắng chỉ trong giây lát đã hoá thành bóng đêm mờ mịt, mặt trời hoàn toàn biến mất. Trên bầu trời đột nhiên đánh xuống ngàn vạn tia sét, rõ ràng không có mây mù nhưng thiểm điện lại không ngừng loé lên.
Lục Châu nắm chặt bánh lái, cương khí bao bọc lấy Không Liễn. Hắn phải bảo vệ Không Liễn bằng bất cứ giá nào, nếu không việc phi hành trên biển sẽ trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Không Liễn bay xiêu xiêu vẹo vẹo né tránh hết tia sét này đến lôi điện khác, mất đến ba ngày đêm mới có thể thoát khỏi khu vực này. Nếu không nhờ Lục Châu có tu vi cao thâm dùng cương khí bọc lấy thì chiếc Không Liễn đã sớm vỡ tan thành từng mảnh.
Rời khỏi khu vực ác liệt, Không Liễn bay vào một vùng biển sáng trong không một gợn mây.
Ánh mặt trời rạng rỡ treo trên đầu, tâm tình kinh hoảng suốt mấy ngày qua của ba người rốt cuộc cũng biến mất.
“Sư phụ, để con lái tiếp cho.” Tiểu Diên Nhi chủ động bước lên cầm lái.
Lục Châu nhường cho nàng, tu vi hắn tiêu hao không thành vấn đề, nhưng tra tấn về tinh thần thì vô cùng mệt mỏi. Lục Châu ngồi xếp bằng trên Không Liễn, nhắm mắt dưỡng thần.
“Sư phụ, hồng liên giới còn xa không?” Tiểu Diên Nhi vừa điều khiển bánh lái vừa hỏi.
“Không rõ.”
“Hồng liên giới có xinh đẹp như Đại Viêm không?”
“Không rõ.”
Tiểu Diên Nhi bèn quay sang hỏi Hải Loa: “Hải Loa sư muội, muội có biết không?”
“Đều xinh đẹp như nhau.” Hải Loa đáp.
“Suýt nữa thì ta quên mất, muội vốn đến từ hồng liên giới. Vậy muội có còn nhớ hồng liên giới trông như thế nào không?”
Chương 872 Vô đề
“Muội… không nhớ rõ.” Hải Loa nhút nhát đáp, nàng nhìn về phía hải vực vô biên vô tận trước mặt, tâm tình đã ổn định hơn khi bay trong biển hắc ám nhiều.
“Đừng sợ, có sư phụ ở đây, nếu ai bắt nạt muội sư phụ nhất định sẽ đánh hắn xả giận cho muội. Còn có ta nữa, ta cũng sẽ đánh hắn.” Tiểu Diên Nhi vỗ ngực nói.
“Tạ ơn cửu sư tỷ.”
Không Liễn tiếp tục phi hành ổn định trong ba ngày.
Tiểu Diên Nhi híp mắt nhìn vầng thái dương rạng rỡ. Hải Loa đã tỉnh ngủ, nhìn thấy Tiểu Diên Nhi có vẻ mệt mỏi, nàng bèn nói: “Cửu sư tỷ, để muội lái cho.”
“Ừ.” Tiểu Diên Nhi nhường lại vị trí cầm lái.
Hải Loa vừa nắm lấy bánh lái, Không Liễn bỗng đột ngột rơi xuống!
Vụt!! Rung động kịch liệt và xóc nảy khiến Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội Thiên thư. Lục Châu đặt tay xuống sàn, cương khí hùng hồn bao bọc lấy Không Liễn giúp nó dừng lại giữa không trung.
Tiểu Diên Nhi giật mình kêu lên, vội vàng vỗ vỗ ngực. Hải Loa tủi thân nói: “Thật xin lỗi, đồ nhi không có cố ý…”
“Vận chuyển nguyên khí truyền vào bánh lái.” Lục Châu hướng dẫn nàng.
“Vâng.” Nguyên khí rung động. Lục Châu thu hồi nguyên khí của mình.
Hải Loa có khả năng học tập kinh người, lúc bắt đầu chưa quen lái không vững vàng, nhưng chỉ một lát sau nàng đã nắm được phương thức lái Không Liễn, như thể bản năng của nàng đã điều khiển nó cả trăm ngàn lần.
“Đó là cái gì?” Tiểu Diên Nhi bỗng dưng chỉ tay về phía một đốm đen trên mặt biển.
Trạng thái tinh thần của Lục Châu đã tốt hơn nhiều sau nhiều ngày nghỉ ngơi. Hắn bước tới bên cạnh bánh lái nhìn xuống.
“Là hải thú.”
Mặt biển lúc này có vô số hải thú đông đúc như một đàn kiến, chúng đang đằng không bay lên, hướng về phía Không Liễn.
“Sư phụ…” Sắc mặt Tiểu Diên Nhi khẽ biến.
“Đừng lo lắng.” Lục Châu nhìn thoáng qua rồi nói: “Bay cao lên.”
Không Liễn bay vọt lên cao. Hải Loa lấy ra con ốc biển đặt lên môi. Tiếng ốc biển truyền xuống bên dưới.
Vô số hải thú bỗng quay đầu bay vọt xuống mặt biển khiến bọt nước bắn ra trắng xoá. Những con hải thú không biết bay thì bắn lên cao rồi hạ xuống thành một đường vòng cung, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
“Ngươi có thể khống chế chúng nó?” Lục Châu hỏi.
“Sư phụ, đồ nhi chỉ chào hỏi chúng nó thôi, chúng nó vốn không có ác ý.”
Lục Châu khẽ gật đầu nhìn về phía trước.
“Sư phụ, hồng sắc phù văn trên bánh lái ngày càng sáng!” Hải Loa hô lên.
Lục Châu tiếp tục nhìn về phía trước… Rốt cuộc, hắn nhìn thấy đường ven biển. Đường ven biển ban đầu mảnh như một sợi chỉ, sau đó dần dần to lên…
Đến nơi rồi.
Phi hành hơn nửa tháng, vượt qua Vô Tận Hải, rốt cuộc cũng đến được Bỉ Ngạn.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa hưng phấn nhảy cẫng lên, vỗ tay hoan hô. Lục Châu thở phào một hơi thật sâu. Tuy là chuyến đi vô cùng mạo hiểm nhưng cuối cùng bọn họ cũng đến nơi. Vật do Lạc Thời Âm lưu lại dùng khá tốt.
Thời gian vượt biển không dài, thứ thật sự ngăn cách hai thế giới chính là sương mù và cực đại hải thú. Chẳng trách Thiên Vũ Viện lại tạo ra Thiên Toa có lực phòng ngự cực mạnh. Cao thủ sử dụng Thiên Toa có thể an toàn vượt qua đoạn hải vực kinh khủng kia.
Không Liễn vượt qua vách núi, vách đá và mấy bãi đá ngầm, tiến vào khu vực rừng rậm bên bờ biển.
“Sư phụ, người nhìn đằng kia kìa.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía mấy toà tháp cao được xây bằng gỗ.
“Hạ thấp xuống.”
“Vâng.” Không Liễn từ từ hạ xuống bay dọc theo bờ biển.
Vụt! Một tiếng xé gió vang lên, từ trên toà tháp cao đột nhiên bay tới một mũi tên cực lớn.
“Sư phụ, để con.” Tiểu Diên Nhi điều động nguyên khí ngưng kết thành cương, dùng cương khí bao bọc Không Liễn, ngăn trở mũi tên. Ầm!
Trên toà tháp cao giữa rừng rậm, mấy chục tên tu hành giả đằng không bay lên nghênh tiếp, trong số đó có hai tu hành giả bay ở phía trước, đám người sau lưng xếp thành một hàng ngang.
“Là người của kim liên giới! Bắt lấy bọn hắn!”
“Tin tức của trưởng lão quả nhiên không sai. Kim liên giới nhanh hơn chúng ta nhiều, cứ liên tục phái người tới xâm lấn!”
Lục Châu đứng bên bánh lái nhìn hai người kia, quả nhiên Chân Thực Chi Nhãn dùng trên người bọn hắn không có tác dụng. Về phần nguyên nhân thì hắn không biết được, nhưng cũng không quan trọng.
Với tu vi của Lục Châu cũng có thể cảm giác được thực lực đối phương. Mà nếu gặp phải cường giả không đánh nổi thì dùng một tấm thẻ đạo cụ là xong.
“Ta là Tống Cương của Thiên Vũ Viện. Người xâm nhập nghe đây, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.” Tống Cương nói.
Tiểu Diên Nhi cười đáp: “Đừng cản đường, cút mau.”
Tống Cương nhìn Tiểu Diên Nhi, hắn không ngờ người đến lại là một tiểu nha đầu, chẳng lẽ kim liên giới không còn ai sao? Tin tức do các trưởng lão truyền xuống quả nhiên không giả, kim liên giới đúng là yếu ớt không chịu nổi.
Nhưng bọn hắn nào biết cao tầng Thiên Vũ Viện tuyệt nhiên không hề truyền xuống tin tức mệnh thạch của Pháp Không và đám người Cố Minh đã dập tắt. Đám người cao tầng ăn phải quả đắng, nào dám chiêu cáo thiên hạ.
“Tiểu nha đầu, ngươi có biết Thiên Vũ Viện không?”
“Cái gì mà Thiên Vũ Viện Địa Vũ Viện, ta bảo các ngươi cút, đừng cản đường! Nghe không hiểu tiếng người hay sao? Sư phụ, bọn hắn không hiểu tiếng người.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía Tống Cương nói.
Tống Cương: “. . .”
Tống Sở đứng bên cạnh hắn thì có vẻ lễ phép hơn, hắn chắp tay nói: “Ta là Tống Sở, người trấn thủ Vô Tận Hải của Thiên Vũ Viện. Các vị đến từ kim liên giới?”
Lục Châu giơ tay ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi lui ra sau, đồng thời nhìn về phía Tống Sở: “Các ngươi đến từ Thiên Vũ Viện?”
“Đúng vậy, chúng ta là người Thiên Vũ Viện. Lão tiên sinh vừa đến hồng liên giới, không biết Thiên Vũ Viện cũng bình thường… Thiên Vũ Viện trực thuộc vương triều Đại Đường, là một trong những tông môn mạnh nhất hồng liên giới. Chúng ta biết về sự tồn tại của kim liên giới, cũng biết những tin tức cơ bản tại đó. Toàn bộ kim liên giới chỉ có một vị cửu diệp… Thật không dám giấu diếm, chỉ riêng Thiên Vũ Viện của ta đã có hai vị cửu diệp.”
Nói xong, Tống Sở nhìn Lục Châu đứng trên Không Liễn, hy vọng có thể nhìn thấy biểu tình kinh ngạc và sợ hãi trên gương mặt già nua kia. Thế nhưng… hắn chẳng thu hoạch được gì.
Chương 873 Vô đề
Lục Châu thản nhiên hỏi: “Ngươi là một trong số đó?”
Tống Sở lắc đầu: “Ta chỉ là một chấp sự bình thường ở Thiên Vũ Viện, sao dám tự xưng mình là cửu diệp.”
Lục Châu lấy làm tiếc lắc đầu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm gì có cửu diệp nào lại đi làm loại công việc cấp thấp như canh giữ bên bờ biển?
“Các ngươi muốn ngăn cản lão phu lên bờ?” Lục Châu hỏi.
Tống Cương không dễ nói chuyện như thế, trầm giọng quát: “Cần gì phải nói nhảm với bọn hắn, Thiên Vũ Viện có lệnh, cho dù là ai từ kim liên giới đến cũng phải bắt lại cầm tù, chờ trưởng lão đến xử lý!”
Đám đệ tử Thiên Vũ Viện phía sau bay lên xếp thành một đội. Tống Sở nói: “Lão tiên sinh, để tránh bị nỗi khổ da thịt, tốt nhất là ngài hãy đi cùng chúng ta một chuyến.”
Mấy chục tu hành giả xông tới, gọi ra pháp thân Thập Phương Càn Khôn.
Lục Châu đã từng nghi hoặc một điều… Vì sao kim liên giới và hồng liên giới lại tương tự nhau đến vậy? Pháp thân trông giống nhau, tư tưởng tu hành Nho Phật Đạo giống nhau, thậm chí đến ngôn ngữ cũng giống nhau. Tại Địa Cầu, chỉ cần cách một bờ Đại Tây Dương thôi thì ngôn ngữ và văn hoá cũng đã hoàn toàn khác biệt rồi.
Chẳng lẽ… trước đây kim liên và hồng liên là cùng một thể?
Trong đầu Lục Châu lại xuất hiện giả thuyết đại lục di chuyển. Bên dưới vực sâu vạn trượng là biển đen, xông qua biển đen sẽ đến hồng liên giới. Theo bản địa đồ do Tư Vô Nhai vẽ thì hồng liên và kim liên có địa hình giống hệt nhau, liên thông bằng khu vực biển đen, tạo thành một không gian hắc ám rỗng ruột bên trong…
“Mời ——”
Tiếng quát lớn kéo Lục Châu trở về với thực tại. Lục Châu nhìn đám tu hành giả Thập Phương Càn Khôn yếu không nỡ nhìn, chẳng có ý định lãng phí thời gian với bọn hắn, bèn nói:
“Người có quyền thế nhất ở Thiên Vũ Viện là ai?”
Tống Cương cao giọng nói: “Viện trưởng là người ngươi có tư cách hỏi tới sao?!”
Tống Sở đáp: “Lão tiên sinh, ngươi đã bị bao vây, cho dù là vị cửu diệp duy nhất của kim liên giới có đến thì cũng không cứu được ngươi đâu.”
Lục Châu khẽ nhíu mày. Đúng như lời Tiểu Diên Nhi nói, đám người này không hiểu tiếng người.
Lục Châu chán nản phất tay áo: “Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Dọn dẹp một chút.”
Tiểu Diên Nhi lập tức trở nên hưng phấn. Ở Đại Viêm nàng luôn bị trói chân buộc tay, đây là lần đầu tiên sư phụ hạ mệnh lệnh cho nàng được khai sát giới. Nàng điểm mũi chân bay ra khỏi Không Liễn.
Tống Sở và Tống Cương đồng thời lắc đầu: “Không biết tự lượng sức mình.”
Hai toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện giữa không trung, một toà tam diệp, một toà ngũ diệp.
Tiểu Diên Nhi nở nụ cười, thân ảnh nhoáng lên, Phạm Thiên Lăng như giao long cuốn tới trước mặt hai người, mỗi chân đá đa một cước! Phanh phanh!
Tống Sở và Tống Cương bay ngược ra sau. Đám người Thiên Vũ Viện lên tiếng kinh hô, một tiểu nha đầu nho nhỏ mà lại mạnh đến vậy?
“Giết nàng ta!” Mấy chục tu hành giả vây công lao tới.
Tiểu Diên Nhi gọi ra pháp thân, toà pháp thân kim liên thất diệp bành trướng tứ phía, cương khí bắn ra khiến mấy chục người mang pháp thân Thập Phương Càn Khôn phải thổ huyết văng ngược ra xa, không cách nào đỡ nổi một đòn của Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi không quan tâm đám người từ Thần Đình cảnh trở xuống mà lao về phía hai tên Nguyên Thần cảnh. Chân mang Đạp Vân Ngoa, bên hông quấn Phạm Thiên Lăng, một giây sau nàng đã xuất hiện trên đỉnh đầu pháp thân tam diệp, đạp mạnh xuống.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]
“Rút!”
“Mau rút lui! Thông tri cho trưởng lão có kim liên xâm lấn!”
Tống Sở ý thức được nguy hiểm, lập tức thi triển đại thần thông thuật chạy trốn, vừa chạy vừa hét lên: “Ngăn nàng ta lại!”
Tiểu Diên Nhi sao có thể để một tên ngũ diệp nho nhỏ chạy thoát, kim liên nở rộ, toàn bộ tu hành giả pháp thân Thập Phương Càn Khôn bị đánh rơi thẳng xuống biển. Đám hải thú trong biển không hề lưu tình, chúng há to miệng thôn phệ toàn bộ tu hành giả hồng liên.
Thân ảnh Tiểu Diên Nhi loé lên, nàng tiếp tục truy kích Tống Sở, chỉ lát sau đã vọt tới trước mặt hắn.
Tống Sở cả kinh, tiểu nha đầu này sao có thể lợi hại đến vậy? Thế thì lão đầu kia…
Tiểu Diên Nhi nở nụ cười, một chân đạp mạnh! Ầm!
Lục Châu giơ tay lên nói: “Để hắn sống.”
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.]
“. . .”
Tiểu Diên Nhi xoắn xuýt nói: “Sư phụ… đồ nhi, đồ nhi không cố ý, đồ nhi nào biết hắn yếu như vậy…”
Lục Châu vốn định tra hỏi một số tin tức liên quan đến hồng liên giới, chẳng hạn như kết cấu thế lực cơ bản như thế nào, có bao nhiêu tông môn, ai chưởng khống toàn bộ thiên hạ, vân vân… Binh pháp nói muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua, nếu tóm được chủ soái của đối phương thì đám binh mã còn lại không chiến cũng thắng. Cuộc xâm lăng quy mô lớn đến kim liên giới cũng sẽ bị phá hỏng hoàn toàn.
Nhưng giờ kẻ này đã chết, Lục Châu đành phải tìm người khác để tra hỏi. Mấy tin tức này cũng không có gì cơ mật, hẳn là vào thành trì nghe ngóng cũng có thể tìm ra.
“Thôi vậy, bây giờ chúng ta vào thành. Mọi chuyện nghe theo lời dặn dò của vi sư, nhất định không được làm loạn.” Lục Châu nói xong lại cảm thấy chưa đủ, nha đầu này tuy đã thay đổi nhiều nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm đối nhân xử thế, bèn nói thêm: “Càng không được tuỳ tiện sử dụng cương khí và pháp thân.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi giống như đứa bé làm sai, hai tay vặn xoắn lại với nhau, e dè không thôi.
Lục Châu quay đầu lại nhìn Không Liễn. Chẳng biết nên giấu nó ở đâu nữa. Mà thôi, khoảng cách tới thành trì còn khá xa, cứ đến đó rồi tính.
. . .
Tại Thiên Vũ Viện.
Mạc Bất Ngôn vội vàng tiến vào chủ điện, khom người nói: “Khâu trưởng lão, hai huynh đệ Tống Cương canh giữ bên bờ Vô Tận Hải đã bỏ mình.”
Khâu trưởng lão mở to mắt, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc. “Những người khác thì sao?”
“Tống Cương và Tống Sở thuộc đội số năm, đội một đến bốn thủ hộ phía đông bắc, đội năm đến tám thủ hộ phía đông nam. Khi người của chúng ta tìm đến thì bọn hắn đã chết sạch rồi.” Mạc Bất Ngôn cũng rất hoang mang đáp.
Chương 874 Vô đề
“Trác tướng quân không có ở đó?” Khâu trưởng lão nghi ngờ hỏi.
“Trác Hưng dù sao cũng là người của triều đình, bọn hắn chỉ mong các tông môn đấu đến ngươi sống ta chết để bọn hắn làm ngư ông đắc lợi. Nếu không có Thiên Vũ Viện chúng ta ở sau lưng chống đỡ thì…”
Khâu trưởng lão nâng tay ngắt lời hắn. “Đừng có ăn nói lung tung.”
“Ta lỡ lời.”
“Kẻ có thể thủ tiêu toàn đội số năm trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại công nhiên khiêu chiến với triều đình và Thiên Vũ Viện, e rằng chỉ có thể là người kim liên giới. Ngươi phái người điều tra việc này trong bóng tối, ngoài ra báo cáo lên cho người trong cung biết, lệnh cho các thành trì thẩm tra tu hành giả ra vào thành cẩn thận.” Khâu trưởng lão căn dặn.
“Ta đi làm ngay.”
Mạc Bất Ngôn rời khỏi đại diện, Khâu trưởng lão thở dài một hơi nhìn ra bên ngoài, thì thào tự nhủ: “Có lẽ kim liên giới còn cường đại hơn chúng ta tưởng nhiều. Kẻ xâm nhập… rốt cuộc cũng đến.”
Là ai đang xâm lấn ai?
. . .
Không Liễn tiếp tục tiến về phía trước.
Tốc độ Không Liễn không quá cao, không gian bên trong cũng khá nhỏ hẹp, vượt qua Vô Tận Hải cũng phải trầy trật không ít. Nhưng đây là khí cụ vận chuyển duy nhất giúp bọn họ trở về kim liên giới. Thứ này không thể bị huỷ, càng không thể mang nó đi khắp nơi.
Ba người vượt qua mấy ngàn dặm non sông rừng rậm mới nhìn thấy thành trì và khu vực nông thôn của nhân loại.
Lục Châu tìm được một sơn động kín đáo bèn đặt Không Liễn vào đó, phong bế cửa hang, sau đó ba người mới yên lòng đi vào thành, tìm một khách điếm để nghỉ chân.
Lục Châu lệnh cho Tiểu Diên Nhi ra ngoài hỏi thăm tình hình. Trời gần chạng vạng tối Tiểu Diên Nhi mới trở về.
“Sư phụ, đồ nhi đã nghe ngóng được nhiều chuyện. Để đồ nhi uống ngụm nước trước đã…” Tiểu Diên Nhi tự rót cho mình một cốc nước, uống ừng ực rồi nói tiếp. “Nơi này là một toà thành nhỏ trực thuộc Lũng Hữu Đạo.”
“Lũng Hữu?” Lục Châu vuốt râu suy tư.
“Tên gì khó nghe muốn chết. Ngoại trừ các nước dị tộc thì Đại Đường được chia thành mười đạo, gồm có cái gì mà Quan Nội Đạo, Giang Đông Đạo, Giang Bắc Đạo, Kiếm Nam Đạo… kinh đô Đại Đường nằm ở Quan Nội Đạo, còn nơi này là Lũng Hữu Đạo.” Tiểu Diên Nhi lại uống thêm một cốc nước.
Lục Châu khẽ gật đầu. “Ở đây có những thế lực tông môn nào?”
“Đồ nhi nghe người trong dịch trạm nói có một tông môn tên là Phi Tinh Trai rất lợi hại, bọn họ giết được Loan Điểu… rất nhiều người đều muốn gia nhập Phi Tinh Trai.”
Phi Tinh Trai? Đúng là oan gia ngõ hẹp. Đế sư Khương Văn Hư chính là người của Phi Tinh Trai.
Nhưng đám người này giết được Loan Điểu thì đúng là không đơn giản. Chỉ có điều đây là lời đồn trong dân gian, Lục Châu chỉ tin ba phần.
Cũng như lúc ở Đại Viêm, thiên hạ đồn đại thập đại danh môn vô cùng lợi hại, nhưng so sánh với Vân Thiên La tam tông thì vẫn kém hơn nhiều. Ma giáo quật khởi cũng không một tông môn nào bằng U Minh Giáo của Vu Chính Hải.
Sau đó Tiểu Diên Nhi một năm một mười thuật lại những điều mình nghe ngóng được ở dịch trạm. Lục Châu gật gù, âm thầm ghi nhớ.
Hải Loa chống cằm, đôi mắt to tròn nhìn Tiểu Diên Nhi, ban đầu nàng còn nghe rất nhập tâm, về sau nàng úp mặt lên bàn ngủ khò khò chẳng biết từ lúc nào.
Nghe xong, Lục Châu đã hiểu biết không ít về hồng liên giới.
Ngoại trừ Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai mà hắn đã biết tên thì hồng liên giới còn có Huyết Dương Tự, Thiên Nhận Tự, Cửu Trọng Điện và nhóm thế lực mười hai tông môn ở Vân Sơn. Năng lực chưởng khống của triều đình Đại Đường không mạnh bằng Đại Viêm, nhưng đến nay vẫn sừng sững không ngã, không thể xem thường. Ngoài ra xung quanh Đại Đường cũng có không ít dị tộc, nhưng không nước nào dám xâm chiếm Đại Đường, thế giới này có vẻ tương đối hoà bình.
Như vậy vấn đề bây giờ là… làm sao tìm được Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung?
“Có thăm dò được tin tức về đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi không?” Lục Châu hỏi.
Tiểu Diên Nhi lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Lục Châu âm thầm suy tư, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung giết nhiều người ở hồng liên giới như vậy mà lại chưa bị bại lộ. Tại nơi này chuyện về kim liên giới còn chưa trở thành đề tài trò chuyện trong dịch trạm.
Lục Châu trầm ngâm rồi vuốt râu nói: “Cao thủ Nghiệp Hoả Pháp Không đánh lén lão phu, vậy thì chúng ta bắt đầu từ Huyết Dương Tự.”
Trong số những thế lực vừa kể tên thì Huyết Dương Tự ở gần đây nhất, lại bị hao tổn một cao thủ Nghiệp Hoả, số lượng tăng nhân hẳn là không nhiều, có thể đối phó được. Có thẻ Một Kích Chí Mạng trong tay, Lục Châu không lo lắng có cao thủ thập diệp xuất hiện.
Nghĩ tới đây, Lục Châu lại nhớ đến con quái vật khổng lồ trong Vô Tận Hải. Trong lòng hắn không khỏi sinh ra nghi hoặc, liệu con người có thể đạt tới cấp độ cường đại như con quái vật đó không?
. . .
Sáng hôm sau.
Ba thầy trò rời khỏi khách điếm, sau khi thăm dò được vị trí của Huyết Dương Tự bèn rời khỏi thành trì. Khi ra khỏi thành Lục Châu phát hiện quân lính canh phòng nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều, nhưng chuyện này không hề làm khó được ba người.
Ra tới ngoại thành, Lục Châu thử nghiệm gọi toạ kỵ đến.
“Bạch Trạch.”
Chờ một lúc vẫn không thấy động tĩnh, Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem, phát hiện bên cạnh thẻ đạo cụ Bạch Trạch còn có dòng chữ: đang chạy tới hồng liên giới…
“Cùng Kỳ.”
Cùng Kỳ: năng lực không đủ, không thể chạy tới hồng liên giới.
“Cát Lượng.”
Cát Lượng: đang chạy tới hồng liên giới…
Lục Châu vốn định gọi cả Bệ Ngạn nhưng nghĩ lại khi trở về kim liên giới lại phải đợi một thời gian cho đám toạ kỵ trở về, bèn để Bệ Ngạn lại kim liên giới.
Hai toạ kỵ đến là đủ. Tính luôn cả Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải, ba người cưỡi Bạch Trạch, hai người cưỡi Cát Lượng là vừa đủ.
Lục Châu thở dài một hơi. Mịa nó, làm cha cũng không khổ cực như thế này, lão phu làm sư phụ còn khổ sở hơn cả làm cha làm mẹ bọn hắn! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Ngẩng đầu nhìn lên thiên không, Lục Châu trông thấy có vài con hung thú đang quanh quẩn trên bầu trời, trong lòng lập tức nảy sinh nghi hoặc. Hồng liên giới dùng phương pháp gì để ngăn hung thú tấn công thành trì?
Chương 875 Vô đề
Đêm qua số lượng hung thú có tăng lên nhưng bọn chúng không phá bình chướng trong thành.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía thành trì, ánh mắt nhìn chăm chú vào tường thành. Bức tường cao trăm mét được phác hoạ những đường nét kỳ lạ trông như một tấm lưới.
Là trận văn?
Cách quá xa, Lục Châu không thể phán đoán.
Trận văn thường được dùng trên vũ khí, phi liễn và mặt đất, rất ít khi thấy dùng trên tường thành. Hồng liên giới đúng là tiến bộ hơn kim liên giới rất nhiều. Kim liên giới nhất định phải nhanh chóng bắt kịp bọn họ. Nếu chiến tranh bộc phát, thực lực tổng hợp của hồng liên giới sẽ đè bẹp kim liên giới.
“Đi thôi.” Lục Châu đạp không bay lên, dẫn đầu phi hành về phía Huyết Dương Tự. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa lập tức theo sau.
. . .
Hai ngày sau, ba người đến dưới chân núi Huyết Dương Sơn.
Không có toạ kỵ nên thời gian phi hành mất hơi nhiều thời gian. Trên đường đi Lục Châu cũng hiểu nhiều hơn về địa hình hồng liên giới. Cây cỏ sông ngòi nơi này nhiều hơn kim liên giới một chút, hung thú nơi dã ngoại cực kỳ hung mãnh, thường xuyên xuất hiện hung thú có hình thể lớn muốn tấn công thành trì nhưng đều bị nhân loại đánh giết.
“Sư phụ, đây chính là Huyết Dương Sơn?” Tiểu Diên Nhi nhìn đám lá phong đỏ phủ rợp cả ngọn núi, tò mò hỏi.
Dưới ánh mặt trời, lá phong trông đỏ rực như máu. Cái tên Huyết Dương Sơn đặt cho ngọn núi này rất phù hợp.
Lục Châu gật đầu, vuốt râu nói: “Lên núi.”
Ba người đạp không hành tẩu mà không đi bộ lên từng bậc thang. Đến giữa sườn núi, một tiểu sa di xuất hiện, tay chắp trước ngực, khom người lễ phép nói:
“Xin các vị thí chủ dừng bước tại đây. Nơi này là Huyết Dương Tự, thứ cho không thể tiếp đãi khách từ bên ngoài đến, mời các vị xuống núi.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn tiểu sa di, nói ngắn gọn giản lược:
“Thông báo cho phương trượng Huyết Dương Tự, lão phu có chuyện liên quan đến Pháp Không cần thương nghị với hắn.”
Tiểu sa di nghe được chuyện có liên quan đến vị cao thủ cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả của Huyết Dương Tự, sắc mặt lập tức biến đổi: “Xin các vị thí chủ chờ một chút.”
Nói xong tiểu sa di quay đầu bay lên núi, xuyên qua mấy toà phật uyển, sau đó đứng bên ngoài phật uyển của phương trượng mà bẩm báo:
“Phương trượng, dưới núi có một vị lão thí chủ muốn cầu kiến, nói là tìm ngài vì chuyện có liên quan đến Pháp Không đại sư.”
Trong phòng yên lặng một lúc mới truyền ra âm thanh:
“Pháp Không đã viên tịch, cần gì phải tìm phiền não nữa. Nói với vị thí chủ này là ta không gặp.”
“Vâng.”
Tiểu sa di lại bay xuống sườn núi thuật lại lời này cho Lục Châu. Tiểu Diên Nhi vừa định nổi giận, Lục Châu đã đưa tay ngăn lại, hờ hững nói: “Vậy lão phu đành phải tự mình lên núi.”
Không để ý tới thái độ của tiểu sa di, Lục Châu tiếp tục bay lên núi.
“Tiểu hoà thượng, ngươi thật không biết điều. Dưới gầm trời này chưa có người nào dám cự tuyệt sư phụ ta đâu.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
“Thí chủ! Các vị thí chủ xin dừng bước!” Tiểu sa di luống cuống hô lên, nhưng tu vi hắn làm sao ngăn cản được ba thầy trò.
Lục Châu dẫn đầu bay phía trước, tay chắp sau lưng bay đến sơn môn Huyết Dương Tự. Trước cửa chùa có hơn trăm tăng nhân đang luyện công, tiếng hò hét vang dội hữu lực.
Thấy có người lạ xuất hiện, đám tăng nhân lập tức tụ lại:
“A di đà phật, lão thí chủ đi nhầm chỗ rồi sao?” Một tăng nhân tay cầm côn, tay kia chắp trước ngực nói.
Lục Châu không để ý đến bọn họ, tiếp tục đạp không tiến về phía trước.
Các côn tăng phát hiện lão thí chủ này đến gây chuyện bèn vung côn lên đánh tới. Thân ảnh Lục Châu loé lên, xuyên qua hơn trăm vị côn tăng. Lục Châu bay đến đâu, các côn tăng ngã trái ngã phải đến đó.
Chúng tăng hoảng hốt, tu vi người này thật cao thâm!
“Phương trượng Huyết Dương Tự đang ở đâu?”
Âm thanh Lục Châu phối hợp với âm công tuy không chói tai nhưng lại rất rõ ràng truyền vào tai mỗi người, đồng thời lan truyền khắp các điện các trong Huyết Dương Tự. Phi cầm tẩu thú trong phạm vi mấy ngàn mét đều bị chấn động, bỏ chạy tan tác.
Phương trượng Pháp Hoa đang gõ mõ đột nhiên mở mắt, cương khí thổi tung cửa phòng, hai chân hắn đạp không bay ra bên ngoài. Có thể phát ra âm công như vậy sao có thể là kẻ yếu?
Chúng tăng nhân từ Đại Hùng điện bay ra, ba vị thủ toạ và mười hai vị kim cương toạ từ các đạo trường đồng loạt đổ về, dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện trước cổng sơn môn.
Toàn bộ hạch tâm đệ tử và cao thủ Huyết Dương Tự đều đã tụ tập đông đủ, số lượng lên tới hơn ngàn tăng nhân.
“Phương trượng.” Chúng tăng khom người hành lễ.
Phương trượng Pháp Hoa từ Thiên Vương điện bay tới đáp xuống đất. Trên thân Pháp Hoa mặc tăng y mộc mạc nhưng toàn thân hắn toát ra một loại khí chất mà người bình thường không cách nào có được.
Hắn đưa mắt nhìn Lục Châu và hai tiểu nha đầu, hoàn toàn không nhận ra ba người nhưng vẫn chắp một tay trước ngực nói:
“A di đà phật, lão thí chủ viếng thăng Huyết Dương Tự có việc gì chăng?”
Lục Châu gật đầu. Lão đại đã ra, sự tình sẽ dễ giải quyết hơn nhiều, Lục Châu cũng không muốn lãng phí thời gian với những người khác.
“Ngươi là phương trượng Huyết Dương Tự?”
“Lão nạp chính là phương trượng Pháp Hoa.”
“Lão phu có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Pháp Hoa lắc đầu đáp: “Lão thí chủ… lão nạp không quen biết ngươi. Nếu muốn đến bái phật thì lão nạp hoan nghênh, nhưng nếu đến trả thù thì xin thứ cho lão nạp không thể bồi tiếp.”
Mười hai vị kim cương toạ bước lên, trên thân bọn họ mặc cà sa màu đỏ, tay cầm niệm châu. Niệm châu phát sáng toả ra hồng sắc quang mang thu hút ánh nhìn của Lục Châu.
Đôi mắt già nua thâm thuý của Lục Châu tựa như sinh ra một cơn lốc xoáy. Thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm ——
“Hôm nay tâm tình lão phu không tệ, không muốn đại khai sát giới. Nhưng nếu các ngươi muốn sớm được gặp Phật tổ thì lão phu không ngại thay đổi tâm tình.”
Lục Châu vừa nói xong, mười hai vị kim cương toạ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, ai nấy đều lảo đảo lui về sau mấy bước, khí huyết cuồn cuộn.
Các tăng nhân khác đồng loạt lui lại, duy chỉ có phương trượng Pháp Hoa vẫn đứng yên vị tại chỗ, toàn thân toát ra hoả diễm, Nghiệp Hoả triệt tiêu toàn bộ âm công.
Bình luận facebook