-
Chương 876-880
Chương 876 Vô đề
Lục Châu nhìn Pháp Hoa, không ngờ nội tình Huyết Dương Tự lại hùng hậu như vậy, có đến hai cao thủ nắm giữ Nghiệp Hoả.
Phương trượng Pháp Hoa cũng nhíu mày, hắn đã nhận ra lão giả trước mắt là cao thủ! Pháp Không vừa chết đã có cao thủ ẩn tàng đến gây chuyện, đây là muốn xoá sổ Huyết Dương Tự?
Tam đại thủ toạ bước lên nhưng Pháp Hoa trầm giọng nói: “Lui ra.”
“Phương trượng!”
“Lui ra!” Pháp Hoa cất cao giọng.
“…Vâng.” Tam đại thủ toạ đành hậm hực lui về sau.
Pháp Hoa nhìn Lục Châu, chắp tay trước ngực nói: “A di đà phật, người tới là khách, mời vào.”
Các tăng nhân tránh ra thành một lối đi. Pháp Hoa nghiêng người mời Lục Châu đến Đại Hùng điện. Các tăng nhân khác hậm hực tức giận nhưng không thể làm gì.
Lục Châu chắp tay sau lưng bước qua đại môn đi vào Huyết Dương Tự. Khi bước trên bậc thang, hắn đột nhiên dừng bước nói: “Lão phu có một lời khuyên.”
“Mời lão thí chủ nói.”
“Các ngươi tốt nhất đừng mượn tay người khác. Cho dù Pháp Không còn sống lão phu cũng không coi ra gì.” Nói xong Lục Châu lại bổ sung thêm một câu. “Đừng trách lão phu không nói trước với các ngươi.”
“. . .”
Đám tăng nhân lập tức sửng sốt. Ngay cả Pháp Không cũng không xem ra gì, người này rốt cuộc là ai?
Pháp Hoa nhìn Lục Châu, trong ký ức của hắn không có người này. Cao thủ nắm giữ Nghiệp Hoả tại Đại Đường có không tới mười người, mỗi người đều có thanh danh vang dội. Lão giả này rốt cuộc từ đâu đến?
“Mời.” Pháp Hoa vẫn giữ thái độ bình thản.
Đám người bước vào Đại Hùng điện, những tăng nhân khác chờ ở bên ngoài, chỉ có tam đại thủ toạ và mười hai vị kim cương toạ là vào bên trong.
Vừa vào điện, Pháp Hoa cất tiếng hỏi: “Xin hỏi lão thí chủ xưng hô như thế nào?”
Lục Châu vuốt râu nói: “Lão phu là ai không quan trọng. Chuyến này lão phu đến viếng thăm Huyết Dương Tự là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.”
Pháp Hoa gật đầu. “Mời lão thí chủ hỏi.”
“Là ai xúi giục Pháp Không đánh lén lão phu?” Giọng Lục Châu rất chậm rãi, cũng rất bình tĩnh.
“. . .”
Tam đại thủ toạ đưa mắt nhìn nhau.
Huyết Dương Tự vốn có tứ đại thủ toạ, địa vị chỉ thấp hơn phương trượng. Pháp Không tuy là một trong tứ đại thủ toạ nhưng địa vị trong Huyết Dương Tự lại ngang hàng với phương trượng. Có đôi khi vì lấy đại cục làm trọng, phương trượng Pháp Hoa còn phải nhường hắn ba phần. Từ trước đến nay Pháp Không làm việc rất bí mật, luôn độc lai độc vãng, không mấy ai biết về hành vi của hắn.
Thế nhưng… Pháp Hoa cau mày, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc. Dù sao Pháp Hoa cũng là người đứng đầu Huyết Dương Tự, gặp chuyện không hoảng, hắn không nói rõ lai lịch của Lục Châu mà chỉ nói:
“Pháp Không xưa nay làm việc không theo quy củ, tuy hắn là thủ toạ Giới luật đường nhưng lại thường xuyên vi phạm môn quy…”
Nói đến đây, giọng điệu Pháp Hoa khẽ chuyển. “Pháp Không đã đánh lén lão thí chủ?”
Lão hoà thượng này có tư duy nhanh nhẹn, rất biết cách ứng đối. Hắn đột nhiên đổi chủ đề để Lục Châu vô tình nói ra nhiều tin tức hơn.
Nhưng Lục Châu sao lại không hiểu kiểu nói chuyện gài bẫy này, bèn đáp rất thẳng thắn: “Pháp không đánh lén lão phu, lão phu đến trả thù… Ngươi cảm thấy chuyện này có hợp lý không?”
Đám tăng nhân hít sâu một hơi, đổ dồn mắt nhìn về phía Lục Châu, mà Pháp Hoa lại bật cười ha hả.
“Lão nạp dù sao cũng là phương trượng Huyết Dương Tự, là một trong số ít người nắm giữ Nghiệp Hoả ở Đại Đường. Nếu lão thí chủ muốn trả thù thì đã sớm động thủ, cần gì phải chờ đến bây giờ. Nghiệp Hoả đấu với Nghiệp Hoả chính là lưỡng bại câu thương.”
Lục Châu thản nhiên vuốt râu, nghi hoặc hỏi: “Lưỡng bại câu thương? Ngươi quá đề cao chính mình rồi.”
Hoà thượng này không nghĩ tới việc Pháp Không cũng là cao thủ Nghiệp Hoả sao?
Nếu là người bình thường nói ra câu này thì đám tăng nhân đã nổi trận lôi đình đánh đuổi hắn ra khỏi Huyết Dương Tự từ lâu. Nhưng kẻ đến không thiện, chỉ dùng âm công đã có thể bức lui mười hai vị kim cương toạ, rất khó đối phó.
Tăng nhân trên Huyết Dương Tự không nhiều, nhưng dựa vào việc có hai vị cao thủ Nghiệp Hoả nên dương danh thiên hạ, các tông môn khác tại Đại Đường đều phải kiêng kỵ ba phần. Vậy mà lão giả này lại dám thẳng mặt phê bình phương trượng, đám tăng nhân chỉ có thể tức giận trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài.
“Lão thí chủ cũng nắm giữ Nghiệp Hoả?” Pháp Hoa hỏi dò.
Lục Châu không thèm đáp lời, chỉ hờ hững nhìn hắn.
Pháp Hoa cũng biết câu hỏi của mình có hơi mạo phạm, bèn giải thích: “Nếu lão thí chủ cũng nắm giữ Nghiệp Hoả thì sẽ hiểu uy lực của nó. Một khi bị lây nhiễm Nghiệp Hoả, kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải bị thiêu đốt, tất sẽ trọng thương. Cửu diệp không có Nghiệp Hoả sẽ yếu hơn ba phần, không thể không nhượng bộ. Lão nạp khổ tu hơn tám trăm năm mới tu luyện ra được Nghiệp Hoả…”
Pháp Hoa nâng tay. Phụt! Một đoá hồng liên trôi nổi trên lòng bàn tay hắn, hồng liên từ từ bốc ra hoả diễm đỏ rực như máu, đỏ đến loá mắt.
Các tăng nhân đều lộ vẻ hâm mộ và kính sợ, đây chính là nguyên nhân giúp Huyết Dương Tự sừng sững không đổ suốt nhiều năm qua.
Pháp Hoa nói chuyện rất có nghệ thuật. Chung quy mọi đạo lý đều nằm ở nắm đấm, muốn uy hiếp địch nhân thì nhất định phải thể hiện rõ mình có nắm đấm lớn.
Bàn tay nắm lại, hồng liên và Nghiệp Hoả biến mất. Pháp Hoa nở nụ cười hoà ái đầy ẩn ý, chắp một tay trước ngực nói: “A di đà phật…”
Lục Châu xem thường hỏi: “Giữa ngươi và Pháp Không, ai mạnh hơn ai?”
Pháp Hoa mặt không đổi sắc đáp: “Nếu chính diện xung đột thì lão nạp và Pháp Không sư đệ ngang tài ngang sức. Nếu dùng đấu pháp và thủ đoạn thì lão nạp có thể thắng Pháp Không.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu nhìn Pháp Hoa, trầm giọng nói: “Lão phu đã có thể giết chết Pháp Không thì cũng có thể giết ngươi. Ngươi có nhiều hơn hắn một cái mạng không?”
“. . .”
Trong Đại Hùng điện lập tức lặng ngắt như tờ. Đám tăng nhân trợn trừng mắt, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi.
Pháp Hoa sững sờ mất một lúc, niệm châu trong tay cũng nằm yên không nhúc nhích. “Là lão thí chủ giết Pháp Không?!”
Đám tăng nhân đứng bật dậy nhìn Lục Châu như lâm đại địch. Vẻ mặt Lục Châu lại thản nhiên như không nhưng trong lòng thì nghi hoặc, chuyện Pháp Không đến kim liên giới hình như Huyết Dương Tự không hề biết rõ.
Chương 877 Vô đề
“Ngươi không biết rõ chuyện của Pháp Không?” Lục Châu lạnh nhạt hỏi.
“Tuy lão nạp là phương trượng nhưng lại không thể ước thúc Pháp Không sư đệ… Lão nạp chỉ biết hắn có qua lại thân thiết với Thiên Vũ Viện, còn bảo là sẽ làm ra một đại sự kinh thiên động địa. Lão nạp thật không ngờ hắn một đi là không trở lại.”
Nói xong câu đó, Pháp Hoa đột nhiên đứng lên, trên gương mặt tang thương bỗng chốc trở nên có thần. “Lão thí chủ thật sự đến từ kim liên giới?”
Các tăng nhân trong điện cũng thủ thế sẵn sàng chờ lệnh tấn công.
Lục Châu vẫn lạnh nhạt vuốt râu nói: “Lúc đến lão phu đã nói rõ mục đích. Lão phu hỏi gì, ngươi chỉ việc đáp nấy là được.”
Đúng lúc này, một trong ba vị thủ toạ đột nhiên xuất chưởng công kích về phía Lục Châu.
“Hôm nay dù Phật tổ đến cũng không cứu được ngươi ——”
Trên thân hắn toát ra hồng cương, song chưởng như đao lao thẳng đến trước mặt Lục Châu.
Đám tăng nhân vô cùng kinh hãi, không ai ngờ được thủ toạ Thiền đường lại đột nhiên ra tay với lão giả này.
Lục Châu vẫn ngồi yên bất động, chưởng ấn như đao vừa đánh tới thì Lục Châu đột ngột vung tay. Tay áo phất lên ưu nhã như đang đuổi một con ruồi. Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn của Phật môn!
Ầm! Hai chưởng ấn một vàng một đỏ xảy ra va chạm, thủ toạ Thiền đường Tuệ Năng lập tức bị bắn ngược ra sau, chưởng ấn màu đỏ bị đánh tan nát. Chưởng ấn vàng tiếp tục đánh tới dán chặt vào ngực Tuệ Năng, ầm một tiếng khiến hắn đâm sầm vào một cây cột lớn trong Đại Hùng điện.
Đám người hoảng hốt kinh hô. Cây cột nứt toác phát ra âm thanh răng rắc ghê người.
Sự tĩnh lặng lại bao phủ Đại Hùng điện. Chỉ khi thực lực hai bên cách quá xa mới tạo thành tình cảnh này. Chưởng lực màu đỏ bị đánh tan tác không còn một mảnh. Tuệ Năng rên lên một tiếng đau đớn, miệng phun đầy máu tươi ngã xuống đất.
Tuệ Năng tu vi bát diệp ở trước mặt lão giả này lại không chịu nổi một chiêu.
Sắc mặt Pháp Hoa không còn bình tĩnh được nữa. “Kim chưởng? Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn?”
“Ngồi đi.” Lục Châu phất tay.
Pháp Hoa miễn cưỡng đè nén tâm tình kích động, chậm chạp ngồi xuống.
Lục Châu nói: “Cửa Phật từ bi, phổ độ chúng sinh. Một chưởng này của lão phu vẫn lưu cho hắn một mạng, ngươi có hài lòng không?”
“Lão nạp cả gan, xin được thỉnh giáo.”
Pháp Hoa đập bàn, chiếc bàn lập tức vỡ vụn, thân hình hắn thẳng tắp nhào về phía Lục Châu, chưởng ấn toát ra hoả diễm đánh tới.
Lục Châu vẫn ngồi thẳng lưng bất động, nâng tay lên nghênh đón. Trên tay Pháp Hoa có Nghiệp Hoả, mà trên tay Lục Châu chẳng hề có gì!
Đám tăng nhân vui mừng, không ai dám dùng tay không ngạnh kháng sự ăn mòn của Nghiệp Hoả mà không dùng đến cương khí.
Song chưởng va chạm, Pháp Hoa cảm giác được lòng bàn tay mình truyền đến cảm giác mát rượi, giữa các ngón tay xẹt qua quang mang màu xanh lam.
Ầm!
“Phương trượng!”
Pháp Hoa bị chấn bay ngược ra sau, hắn lăng không xoay chuyển một trăm tám mươi độ rồi tiếp tục vọt tới, tung ra chưởng ấn khác.
“Nghiệp Hoả Kim Cương Chưởng!”
Lục Châu lại lần nữa nhấc tay, song chưởng va chạm. Lần này hai người so đấu nguyên khí. Hoả diễm trên tay Pháp Hoa càng lúc càng thịnh.
Răng rắc, răng rắc… Đại Hùng điện đã sắp không chịu nổi dư uy từ các chưởng ấn, gần như sắp sụp đổ.
Đúng lúc này, dưới chân Pháp Hoa xuất hiện hồng liên, từ hồng liên bốc ra hoả diễm ngập trời. Pháp thân hồng liên từ từ bành trướng, chín mảnh liên diệp sung mãn khiến thế nhân giật mình.
Lục Châu nhíu mày. Tên hoà thượng này muốn lão phu dùng tới thẻ Một Kích Chí Mạng hay sao? Thẻ quá đắt, dùng để đánh giết hắn thì không có lời.
Lục Châu quyết định sử dụng thần thông Thiên thư. Đại Vô Uý Ấn!
Trong lòng bàn tay Lục Châu toát ra lam quang, bên ngoài chưởng ấn lại là kim quang, chưởng ấn mang theo một phần ba lực lượng phi phàm bắn ra ngoài.
Ông ——
Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên, Pháp Hoa cảm thấy cánh tay mình tê dại sắp gãy, trong lòng hắn run lên, lập tức tung chưởng ấn ra. Lực lượng từ Đại Vô Uý Ấn truyền thẳng vào lồng ngực hắn.
Pháp Hoa bị đánh bay ngược ra sau, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể hắn đụng gãy một cây cột lớn rồi phá vỡ vách tường trong đại điện, toàn thân văng ra ngoài quảng trường.
Lục Châu thu tay lại, bàn tay già nua vẫn không bị mảy may ảnh hưởng hay tổn thương nào.
Đại Hùng điện lại rơi vào yên tĩnh chết người.
Lục Châu lúc này đã cảm giác được, muốn giết một vị hồng liên cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả thì cần dùng ít nhất một nửa lực lượng phi phàm. Lúc trước khi chiến đấu với Pháp Không, một phần tư lực lượng phi phàm không phá nổi lực phòng ngự của Thiên Toa, có thể thấy cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả mạnh đến cỡ nào.
“Phương trượng!” Đám tăng nhân kinh sợ xông ra ngoài, không bao lâu sau đã đỡ Pháp Hoa trở về đại điện.
Tăng y trên người Pháp Hoa đã bị đánh nát, toàn thân bám đầy bụi đất, khoé môi còn vương máu tươi.
Lục Châu nhìn đám tăng nhân xung quanh, thản nhiên hỏi: “Còn ai không phục?”
Bắt giặc phải bắt vua trước, Lục Châu trước giờ vẫn quán triệt tư tưởng này. Chỉ cần chế ngự được Pháp Hoa thì những người khác sẽ không dám phản kháng.
Không một ai dám lên tiếng, cả đại điện chỉ có tiếng Pháp Hoa ho khan kịch liệt.
Lực lượng của Lục Châu đã làm thay đổi nhận biết của Pháp Hoa, mạnh đến không hợp lẽ thường. Cho dù là cao thủ nắm giữ Nghiệp Hoả cũng không tạo thành khoảng cách lớn như thế. Pháp Hoa là cửu diệp từ rất lâu rồi nhưng nay lại hoàn toàn thất bại trước Lục Châu.
“Tất cả lui ra.” Pháp Hoa gian nan lên tiếng.
Lục Châu vuốt râu nhìn về phía Pháp Hoa, vết thương trên người hắn không nhẹ. Một phần ba lực lượng phi phàm chỉ làm hắn bị thương, nếu đổi lại là một vị bát diệp thì đã bị nghiền thành tro. Năng lực của Nghiệp Hoả quả nhiên bất phàm.
“Lão thí chủ muốn biết chuyện gì, lão nạp sẽ cố hết sức hồi đáp.” Pháp Hoa phục rồi.
Lục Châu hài lòng gật đầu. Đám tăng nhân chỉ dám im thin thít không hề hé răng.
Tiểu Diên Nhi che miệng cười. “Mệnh ngươi thật lớn, hiếm lắm mới có người sống sót dưới tay sư phụ ta đó.”
“. . .”
“Nhìn cái gì? Người ta nói thật mà.” Tiểu Diên Nhi không hề mảy may sợ hãi trừng mắt với đám tăng nhân.
Lục Châu quay sang hỏi Pháp Hoa: “Ngoại trừ lão phu, ngươi có từng gặp tu hành giả khác đến từ kim liên giới không?”
Chương 878 Vô đề
Pháp Hoa phất tay ra hiệu cho đám tăng nhân rời đi.
“Phương trượng!”
“Ra ngoài!” Pháp Hoa trầm giọng quát.
Mười hai vị kim cương toạ và tam đại thủ toạ không thể không bước ra ngoài. Tuệ Năng ăn một chưởng bị trọng thương, sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Tuy Lục Châu không sợ bại lộ thân phận người kim liên giới nhưng Pháp Hoa lại đuổi toàn bộ đệ tử ra ngoài. Chờ đến khi trong Đại Hùng điện chỉ còn lại hai người, Pháp Hoa mới thở dài một tiếng:
“Thật không dám giấu diếm, trước nay lão nạp vẫn không quá tán thành phong cách làm việc của Pháp Không sư đệ, càng không ủng hộ Thiên Vũ Viện nghiên cứu thế giới khác. Cửa phật từ bi, chúng sinh bình đẳng, vì sao phải ỷ mạnh hiếp yếu? Người biết đến sự tồn tại của kim liên giới không nhiều, lúc lão nạp biết được cũng đã cật lực phản đối, đáng tiếc Pháp Không sư đệ vẫn chấp mê bất ngộ… Cái chết của đệ ấy tuy lão nạp có chút bất ngờ nhưng vẫn nằm trong dự đoán.”
Lục Châu kinh ngạc nhìn Pháp Hoa, không ngờ hắn lại có suy nghĩ này. Những cường giả trên đời này hầu như chẳng ai nói tới đạo lý chúng sinh bình đẳng. Lý giải về “bình đẳng” của mỗi người đều không giống nhau.
Lục Châu lạnh nhạt gật đầu: “Ngươi hiểu biết bao nhiêu về kim liên giới?”
“Lão nạp chỉ biết kim liên giới rất nhỏ yếu, khi Pháp Không còn sống từng đề cập đến chuyện này với lão nạp. Tính tình Pháp Không và lão nạp không hợp nhau nên không thường xuyên trò chuyện. Đám người Thiên Vũ Viện nghiên cứu về thế giới bên ngoài, sau khi phát hiện ra kim liên giới thật sự tồn tại lập tức phái người tới điều tra. Pháp Không hợp tác với Thiên Vũ Viện, nhận nhiệm vụ đánh giết cường giả mạnh nhất của kim liên giới.”
“Nếu ngươi phản đối thì vì sao không ngăn cản Pháp Không?” Lục Châu hỏi.
Pháp Hoa lại thở dài: “Lão thí chủ có điều chưa biết, Viện trưởng Thiên Vũ Viện là cường giả thập diệp.”
Nhắc tới hai chữ thập diệp, trong mắt Pháp Hoa lộ vẻ kính sợ và vô lực kháng cự.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Đây là một trong những tin tức quan trọng nhất từ khi hắn tiếp xúc với hồng liên giới đến nay. Điều này có nghĩa là… Lục Châu không thể ỷ vào tu vi cửu diệp của mình để hoành hành ở thế giới này. Nếu Thiên Vũ Viện có thập diệp thì đến chính bản thân Lục Châu cũng không thể chống chọi được.
Đồng thời trong lòng Lục Châu cũng nảy sinh một nghi vấn, nếu thập diệp thật sự tồn tại thì vì sao kẻ đó không ngồi Thiên Toa đến kim liên giới giết chóc, như vậy chẳng phải sẽ ổn thoả hơn sao?
Pháp Hoa thấy Lục Châu lâm vào suy tư bèn hỏi: “Pháp Không thật sự đã đánh lén lão thí chủ?”
“Lão phu không thích nói dối.”
Pháp Hoa lắc đầu nói: “Đều là nhân quả. Lão thí chủ đến trả thù, lão nạp không còn gì để biện minh.”
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của lão phu.” Lục Châu đứng lên, tay chắp sau lưng dạo bước.
"Lão thí chủ hỏi về những tu hành giả kim liên giới khác?” Pháp Hoa trả lời bằng ngữ khí không quá chắc chắn. “Mấy tháng trước trên phố có một tin đồn, tại Thiên Liễu Quan từng xuất hiện một pháp thân kim liên đại chiến với hồng liên.”
“Thiên Liễu Quan?” Lục Châu quay đầu lại nhìn Pháp Hoa.
“Chỉ là tin đồn trên phố. Nghe nói đại trưởng lão Cửu Trọng Điện dùng bảo vật Tứ Phương Cơ đại chiến với hai pháp thân kim liên, chiến rất lâu. Về sau Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai tuyên bố đó là tin tức giả, nhưng sự thật thế nào thì lão nạp không biết. Có điều… theo phong cách làm việc của đám người Thiên Vũ Viện thì chuyện này rất có thể là thật.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, âm thầm ghi nhớ hai cái tên Thiên Liễu Quan và Cửu Trọng Điện.
Nhớ lại lúc trước Lục Châu từng nghe Hệ thống thông báo ban thưởng điểm công đức, xem ra hai đồ đệ đã giết không ít cao thủ hồng liên giới, pháp thân kim liên bị bại lộ cũng không lạ. Chỉ là… Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai vì sao lại muốn che giấu tin tức này?
“Đại trưởng lão Cửu Trọng Điện lấy một địch hai?” Lục Châu hỏi.
“Lão thí chủ không nên coi thường Cửu Trọng Điện. Cửu Trọng Điện có thể so sánh với Thiên Vũ Viện! Đại trưởng lão Chúc Huyền là người có khả năng tấn thăng cửu diệp nhất trong vòng năm mươi năm tới… Trong trận đại chiến với hai tu hành giả kim liên, hắn đã đột phá tới cửu diệp, trấn áp hai người.” Pháp Hoa nói.
Tiểu Diên Nhi không nhịn được nữa, huơ huơ nắm tay nhỏ hầm hừ nói: “Sư phụ, bây giờ chúng ta giết tới Cửu Trọng Điện đi! Bọn hắn dám đánh hai vị sư huynh, đồ nhi nhất định phải đánh bọn hắn!”
Sư huynh?
Xưng hô này khiến Pháp Hoa kinh hãi, hắn ngẩng đầu nhìn lão giả trước mắt. Dáng vẻ Lục Châu vẫn tiên phong đạo cốt như vậy, mái tóc trắng xoá, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều toát ra phong phạm của trưởng giả… Lúc này Pháp Hoa mới giật mình hiểu ra.
“Lão thí chủ đến đây tìm đồ đệ?” Pháp Hoa kinh ngạc hỏi.
Lục Châu không trả lời hắn mà hỏi ngược lại. “Ngươi nếu đã biết thì vì sao không sớm trả lời lão phu?”
Cứ nhất định phải ăn đánh mới chịu thành thật trả lời.
Từ khi bước vào Huyết Dương Tự, Lục Châu đã cảm thấy lão hoà thượng này không phải người lỗ mãng, lại biết ẩn nhẫn, biết tiến biết lùi. Không vì nắm giữ Nghiệp Hoả mà lao vào chiến đấu ngay từ khi ở bên ngoài cổng chùa, có thể thấy hắn rất có mắt nhìn người.
Pháp Hoa lau vết máu trên khoé miệng. “Lão thí chủ, một chưởng lúc nãy lão nạp chỉ dùng năm phần lực lượng.”
“Ngươi cố ý?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Lão thí chủ đã gặp ba vị đại thủ toạ của Huyết Dương Tự. Tuệ Năng là thủ toạ Thiền đường đã bị đánh trọng thương, hai vị còn lại là Tuệ Giác thủ toạ Tây đường và Tuệ Sinh thủ toạ Hậu đường.”
Nói đến đây, Pháp Hoa đột nhiên thấp giọng, dùng nguyên khí truyền âm mật: “Ba người này đến từ triều đình.”
Đôi mắt thâm thuý của Lục Châu trở nên sắc bén hơn. “Ý của ngươi là, bọn hắn đến đây để giám thị ngươi?”
“Thiên hạ rộng lớn, tông môn rất nhiều. Cửu diệp có thể xưng bá một phương, mà cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả lại càng là vạn người không được một… Nếu triều đình không có chút thủ đoạn thì tứ phương sao có được hoà bình. Huyết Dương Tự dù có hai vị nắm giữ Nghiệp Hoả cũng không muốn cùng cả thiên hạ này là địch.” Pháp Hoa đáp.
Chương 879 Vô đề
“Với tu vi của ngươi thì có thể làm một quan đại thần chấp chưởng thiên hạ, tại sao không làm? Hoặc là ngươi cũng có thể vân du thiên hạ, ai cản được ngươi?” Lục Châu thuận miệng hỏi.
“Lão nạp không có hứng thú làm quan. Triều đình tuy mạnh nhưng lại có cội nguồn từ các đại gia tộc, mà nhân tài trong đại gia tộc đều xuất thân từ các tông môn, bọn họ kềm chế lẫn nhau tạo thành thế cân bằng, đây là thuật của đế vương. Huống chi trong lòng lão nạp chỉ lo lắng cho Huyết Dương Tự, sao có thể vứt bỏ nơi này để đi vân du thiên hạ.” Pháp Hoa cảm khái nói.
Lục Châu hiểu biết về hồng liên giới quá ít. Các thế lực nơi này phân tranh không hề đơn giản, thậm chí còn phức tạp hơn cả Đại Viêm.
Hai người trò chuyện chưa được bao lâu thì bên ngoài chợt truyền đến âm thanh ——
“Phương trượng!”
“Phương trượng!”
Người đến không phải ai khác, chính là Tuệ Giác và Tuệ Sinh, hai vị thủ toạ Tây đường và Hậu đường.
Sắc mặt Pháp Hoa khôi phục như thường: “Có việc gì?”
“Tuệ Năng sư huynh bị thương nghiêm trọng.”
“Đã biết.” Pháp Hoa tập tễnh đứng dậy. Tuệ Giác và Tuệ Sinh lập tức đi tới đỡ hắn.
Bây giờ xem ra… đúng là ba người giám thị một người. Thật ngoài dự liệu. Thú vị, thú vị.
Tuệ Giác chắp một tay trước ngực nói với Lục Châu: “Cho dù lão thí chủ từ nơi nào đến, thí chủ cũng đã đả thương phương trượng của chúng ta, chẳng hay thí chủ có thể ngủ lại một đêm, chờ vết thương của phương trượng lành lại rồi tiếp tục trò chuyện với lão thí chủ?”
Lục Châu sao có thể không nghe ra ý đồ của hắn, bèn lắc đầu nói: “Không, lão phu còn có việc.”
Nói xong Lục Châu quay đầu nhìn sang Pháp Hoa: “Niệm tình ngươi một thân tu vi, lão phu sẽ không hạ sát thủ. Chờ lão phu giải quyết xong đại sự sẽ quay lại tìm ngươi.”
Pháp Hoa: “. . .”
Lục Châu vẫy tay với Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, hai nha đầu ‘vâng’ một tiếng rồi đi theo hắn ra khỏi Đại Hùng điện.
Nhưng Lục Châu vừa bước ra ngoài đã thấy trên bầu trời có mười hai vị kim cương toạ và hơn ngàn tăng nhân lăng không lơ lửng bao vây Đại Hùng điện.
Tuệ Giác và Tuệ Sinh đỡ Pháp Hoa đi ra. Pháp Hoa uy nghiêm quát: “Lui ra. Không được ngăn cản!”
Chúng tăng lui lại. Nhưng Tuệ Giác đột nhiên nói: “Phương trượng, hắn là dị tộc kim liên… việc này…”
Lục Châu vừa đi hai bước bỗng dừng lại, xoay người nhìn về phía Tuệ Giác và Tuệ Sinh, sau đó mới đưa mắt nhìn Pháp Hoa. “Cửa phật lòng dạ từ bi không có nghĩa là thiện ác bất phân. Pháp Hoa ngươi đã từng giết người chưa?”
“A di đà phật, giới luật của Huyết Dương Tự là không được sát sinh. Trong các loại tội thì giết chóc là tội nặng nhất, trong các loại công đức thì không giết chóc chính là công đức lớn nhất.”
Nghe hắn nói vậy, Lục Châu hờ hững đáp: “Vậy lão phu thay ngươi khai sát giới.”
Đại thần thông thuật thi triển, hư ảnh loé lên. Kim liên dưới chân Lục Châu nở rộ, chín mảnh liên diệp xoay tròn, kim sắc hoả diễm nhảy nhót rực rỡ chấn nhiếp mọi người.
Hai tay Lục Châu đồng thời thi triển. Hai đạo chưởng ấn Đại Vô Uý Ấn bay ra đánh về phía Tuệ Giác và Tuệ Sinh.
Hai người lúc này mới nhận ra Lục Châu muốn giết mình, vội vàng gọi ra pháp thân hồng liên bát diệp, nâng tay lên đón đỡ. Cương khí giao thoa, cương ấn vẫn ập tới.
Ầm!
Ầm!
Hai đạo chưởng ấn cùng một lúc đánh vào người Tuệ Giác và Tuệ Sinh khiến bọn hắn phun máu bay ngược ra sau.
Kim liên cửu diệp lại thêm nghiệp lực và lực lượng phi phàm của Thiên thư, một bát diệp nho nhỏ sao có thể ngăn cản nổi?
Hai người đụng mạnh vào hai cây cột đá trước cửa điện. Trên thân hai cây cột có khắc một câu đối:
Vế trái: “Liên hoa niết bàn, một hoa một phật một thế giới.”
Vế phải: “Hiến châu Mâu Ni, ba viên ba vuốt ba bồ đề.”
Cú va chạm quá mạnh khiến chữ khắc trên cột rầm rầm rơi xuống vỡ vụn. Tuệ Giác và Tuệ Sinh chết ngay tại chỗ!
Mười hai vị kim cương toạ đôi mắt toé lửa, hơn ngàn tăng nhân sững sờ đứng như trời trồng giữa không trung, mờ mịt không biết phải làm sao. Phương trượng Pháp Hoa cũng mở to mắt, trong lòng kinh ngạc.
Các côn tăng vây kín mặt tiền Đại Hùng điện, nhưng không một ai dám động thủ. Toà kim liên cửu diệp và kim sắc hoả diễm kia đã khiến bọn hắn hoàn toàn ngây người.
“Liên hoa niết bàn, một hoa một phật một thế giới… Thơ hay.” Lục Châu chắp tay sau lưng, kim liên biến mất.
“Phương trượng!”
“Phương trượng!”
Các tăng nhân đồng thời hô lên. Chỉ cần phương trượng ra lệnh một tiếng, các tăng nhân Huyết Dương Tự sẽ đổ máu đến cùng. Tôn nghiêm của Huyết Dương Tự không thể bị xâm phạm, phương trượng là một trong những cao thủ nắm giữ Nghiệp Hoả đương thời, chỉ cần hắn chịu toàn lực ứng phó, lại thêm các tăng nhân phối hợp phụ trợ thì việc đối phó tên dị tộc cửu diệp này rất có hy vọng chiến thắng!
Hơn ngàn tên đệ tử quay đầu nhìn về phía Pháp Hoa.
Pháp Hoa nhìn thi thể của Tuệ Giác và Tuệ Sinh nằm dưới chân hai cột đá, lắc đầu nói: “Lão thí chủ… cần gì phải làm lão nạp khó xử.”
Lục Châu tuy vừa được thưởng năm ngàn điểm công đức nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên như không.
“Lão phu thay ngươi giải vây, lý ra ngươi nên tạ ơn lão phu.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“Bọn hắn chỉ mới bước vào bát diệp, lưu lại vẫn có thể làm việc cho lão nạp, chẳng qua chỉ là tuổi trẻ hậu bối mà thôi. Nhưng bọn hắn mà chết thì phiền phức cũng sẽ kéo tới. Chẳng thà lão thí chủ lại đánh cho lão nạp một chưởng thì hơn.” Pháp Hoa lộ vẻ khó xử.
Có thể khiến cho một vị cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả kiêng kỵ đến bậc này, xem ra thủ đoạn của triều đình Đại Đường không hề nhỏ. Thiên Vũ Viện có thập diệp, e là triều đình cũng có.
Chuyến này lão phu tới hồng liên giới… đã quá lỗ mãng rồi.
“Đó là việc của ngươi.” Lục Châu đáp. “Sư đệ Pháp Không của ngươi đánh lén lão phu, món nợ này lão phu còn chưa tính sổ với ngươi đâu. Niệm tình ngươi đã thành thật trả lời câu hỏi, lão phu lưu cho ngươi một con đường sống. Nếu phát hiện ngươi giở trò gì, lão phu sẽ lấy mạng ngươi.”
Pháp Hoa: “. . .”
Đám tăng nhân nhìn cảnh này mà ngây người.
Đường đường là phương trượng chủ trì Huyết Dương Tự chưởng khống Nghiệp Hoả, vậy mà lại bị vị lão nhân này răn dạy như trưởng bối dạy vãn bối, đến bọn hắn còn thấy xấu hổ thay.
Chương 880 Vô đề
Thi thể của Tuệ Giác và Tuệ Sinh còn đang nằm đằng kia, rốt cuộc là phương trượng chần chừ chuyện gì?
“Phương trượng ——”
Đám tăng nhân lại hô lên, đồng loạt chắp một tay trước ngực.
Lục Châu quay đầu nhìn bọn hắn, thản nhiên hỏi: “Muốn chết?”
Không sử dụng nguyên khí, đơn thuần chỉ là tiếng nói của một lão giả lại áp bức đám người đến mức không thở nổi.
“Lui ra! Ai dám cãi lệnh, trục xuất khỏi Huyết Dương Tự!” Tiếng Pháp Hoa uy nghiêm vang vọng giữa quảng trường.
Các tăng nhân đành thở dài lui xuống, đám côn tăng bao vây quanh Đại Hùng điện cũng giãn ra tạo thành một lối đi.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía sơn môn, phát hiện trên cổng chào có khắc những đường vân kỳ quái, trông tương tự như trên tường thành, thậm chí còn tỉ mỉ, tinh xảo hơn.
Trên bầu trời Huyết Dương Tự có một tầng bình chướng ngăn cách đám phi cầm tẩu thú bên ngoài. Lục Châu nhớ ra tầng bình thướng này có những đường vân tương tự với bộ khôi giáp Thái tử giao cho Lận Tín. Tu hành giả hồng liên giới do Thiên Vũ Viện phái tới cũng mặc khôi giáp có đường vân giống vậy.
Đây là lực lượng thủ hộ thành trì nhân loại của hồng liên giới?
Lục Châu chắp tay xoay người nhìn về phía Pháp Hoa. “Ngươi đối chưởng với lão phu chỉ dùng năm phần lực lượng, mà lão phu… chỉ dùng ba phần lực.”
Pháp Hoa nghe vậy, trong lòng kinh hãi không thôi, đến khi ngẩng đầu lên đã thấy Lục Châu điểm mũi chân bay lên không trung, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bay theo phía sau.
Hơn ngàn tăng nhân Huyết Dương Tự không một ai dám ngăn cản.
Bay đến tầng bình chướng, Lục Châu nâng tay, bàn tay hiện lên kim quang. Đám tăng nhân vội vã triệt tiêu trận văn, mở rộng bình chướng.
Lục Châu rời khỏi Huyết Dương Tự, bay ra khỏi Huyết Dương Sơn.
Đám tăng nhân không cách nào hiểu được, mười hai vị kim cương toạ lập tức tiến về phía Pháp Hoa.
“Phương trượng, đệ tử sẽ thông tri cho Thiên Vũ Viện, người dị tộc xâm lấn, giết tăng nhân Huyết Dương Tự chúng ta. Huyết hải thâm cừu này nhất định phải báo!”
Pháp Hoa nhìn các tăng nhân, sắc mặt nghiêm túc nói: “Không có lệnh của lão nạp, không ai được phép ra ngoài!”
“A?”
Các tăng nhân ngơ ngác không hiểu. Pháp Hoa chắp tay lại, Nghiệp Hoả xuất hiện cháy rừng rực chiếu rọi khiến đám người hoảng hốt lui lại.
“A di đà phật…”
Nghiệp Hoả mang theo hồng cương bắn về phía thi thể của Tuệ Giác và Tuệ Sinh. Hoả diễm thiêu đốt hừng hực, chỉ trong khoảnh khắc hai bộ thi thể đã biến mất không còn dấu vết.
Tam đại thủ toạ chỉ còn lại một mình Tuệ Năng. Nếu Tuệ Năng biết được chuyện này… lão nạp thật sự phải khai sát giới sao?
. . .
Cùng lúc đó.
Trên một ngọn núi cách Thiên Liễu Quan trăm dặm, Ngu Thượng Nhung tay ôm Trường Sinh Kiếm đứng nhìn đại địa dưới ánh bình minh.
Hắn đã ở trên ngọn núi này ba ngày để vững chắc tu vi cửu diệp.
“Chỉ tăng một trăm năm tuổi thọ?” Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân cỡ nhỏ nhìn chín mảnh liên diệp bay vòng quanh pháp thân. So với bát diệp, pháp thân cửu diệp chỉ tăng số liên diệp và độ cao, còn lại cũng không có gì khác biệt.
Từ miệng Kỷ Phong Hành, Ngu Thượng Nhung biết được trong tu hành giới hồng liên không có đại nạn ngàn năm, từ nhất diệp đến bát diệp đều được tăng một trăm năm tuổi thọ, bát diệp tới cửu diệp tăng hai trăm năm tuổi thọ.
Ngu Thượng Nhung cực kỳ nghi hoặc. Từ khi bắt đầu tu hành, thọ mệnh mà hắn nhận được luôn ít hơn người khác. Phá vỡ đại nạn thọ mệnh, tiến vào tu vi cửu diệp mà hắn cũng chỉ được tăng có một trăm năm.
Nhưng có lẽ vì gặp tình cảnh này quá nhiều lần nên Ngu Thượng Nhung đã quen, tâm cảnh vẫn nhẹ nhõm như thường.
“Ít vẫn còn hơn không.”
Thêm một trăm năm vẫn hơn là không có gì.
Hắn thu hồi pháp thân, nhìn vầng mặt trời đang từ từ nhô lên, ánh sáng rọi xuống rừng cây và đám phi cầm tẩu thú bên dưới, khẽ cười một tiếng: “Hôm nay dùng các ngươi để luyện tập.”
Một kiếm khách ưu tú sau khi gia tăng tu vi sẽ càng chăm chỉ ma luyện kiếm đạo của bản thân để đạt tới độ phối hợp và chưởng khống tu vi hoàn mỹ nhất.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhoáng lên, trong không trung lưu lại mấy đạo tàn ảnh. Đám phi cầm trong cánh rừng bên dưới bắt đầu gặp phải tai ương…
. . .
Trong lương đình tại Thiên Liễu Quan.
Vu Vu và Kỷ Phong Hành đứng tựa người vào lan can, dõi mắt nhìn ra quang cảnh trước mắt với vẻ thất vọng.
“Sư huynh, đại ca ca liệu có đến Cửu Trọng Điện cứu người không?” Vu Vu lo lắng hỏi.
Kỷ Phong Hành lắc đầu thở dài. “Ta đã sớm khuyên phải bỏ chạy nhưng bọn họ cứ không chịu nghe, còn lấy cứng chọi cứng. Đại đại ca bây giờ dữ nhiều lành ít, không biết đã chịu khổ bao nhiêu, có khi roi quật, kẹp tay, xăm mình đều phải chịu đủ cả…”
“…Huynh đừng làm ta sợ!”
“Hầy, lời Chúc Huyền nói chỉ có thể tin ba phần. Hắn là một tên trưởng lão, có thể quyết định được gì? Đại đại ca là tu hành giả kim liên giới, là người dị tộc. Nếu xui xẻo, có khi… thôi thôi, không nói. Bây giờ ta chỉ lo lắng đại ca vẫn luôn tự hào về kiếm thuật của mình sẽ chạy đến Cửu Trọng Điện chịu chết mới là khổ này!”
Vu Vu khẽ gật đầu đồng tình. “Hay là ta đến Cửu Trọng Điện cầu xin bọn họ?”
“Không được, muội quá coi thường Cửu Trọng Điện rồi. Nơi đó là địa phương ăn thịt người không nhả xương. Đại ca thường xuyên thổi phồng về sư phụ của huynh ấy, cho dù lão nhân gia người đến đây thật thì Cửu Trọng Điện cũng sẽ không nhượng bộ đâu.”
Khi hai người đang trò chuyện thì từ ngọn núi phía xa có một lão giả tóc trắng xoá và hai cô nương trẻ tuổi ngự không bay tới.
Vu Vu tinh mắt nhìn thấy, lập tức chỉ tay lên trời nói: “Lại có người đến!”
Kỷ Phong Hành nhướng mày: “Muội chờ ở đây, để ta đi thông báo cho Quán chủ.”
Kỷ Phong Hành cấp tốc bay vụt lên núi.
Từ lần trước khi Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải luận bàn với Quán chủ Hạ Trường Thu, Kỷ Phong Hành đã được thăng cấp làm đệ tử nội môn, bây giờ hắn đã có đủ quyền hạn để tới Trung Chính điện.
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ đang thảo luận sự tình liên quan đến Phi Tinh Trai, vừa nghe nói có người đến đã kinh hãi đứng bật dậy.
Lục Châu nhìn Pháp Hoa, không ngờ nội tình Huyết Dương Tự lại hùng hậu như vậy, có đến hai cao thủ nắm giữ Nghiệp Hoả.
Phương trượng Pháp Hoa cũng nhíu mày, hắn đã nhận ra lão giả trước mắt là cao thủ! Pháp Không vừa chết đã có cao thủ ẩn tàng đến gây chuyện, đây là muốn xoá sổ Huyết Dương Tự?
Tam đại thủ toạ bước lên nhưng Pháp Hoa trầm giọng nói: “Lui ra.”
“Phương trượng!”
“Lui ra!” Pháp Hoa cất cao giọng.
“…Vâng.” Tam đại thủ toạ đành hậm hực lui về sau.
Pháp Hoa nhìn Lục Châu, chắp tay trước ngực nói: “A di đà phật, người tới là khách, mời vào.”
Các tăng nhân tránh ra thành một lối đi. Pháp Hoa nghiêng người mời Lục Châu đến Đại Hùng điện. Các tăng nhân khác hậm hực tức giận nhưng không thể làm gì.
Lục Châu chắp tay sau lưng bước qua đại môn đi vào Huyết Dương Tự. Khi bước trên bậc thang, hắn đột nhiên dừng bước nói: “Lão phu có một lời khuyên.”
“Mời lão thí chủ nói.”
“Các ngươi tốt nhất đừng mượn tay người khác. Cho dù Pháp Không còn sống lão phu cũng không coi ra gì.” Nói xong Lục Châu lại bổ sung thêm một câu. “Đừng trách lão phu không nói trước với các ngươi.”
“. . .”
Đám tăng nhân lập tức sửng sốt. Ngay cả Pháp Không cũng không xem ra gì, người này rốt cuộc là ai?
Pháp Hoa nhìn Lục Châu, trong ký ức của hắn không có người này. Cao thủ nắm giữ Nghiệp Hoả tại Đại Đường có không tới mười người, mỗi người đều có thanh danh vang dội. Lão giả này rốt cuộc từ đâu đến?
“Mời.” Pháp Hoa vẫn giữ thái độ bình thản.
Đám người bước vào Đại Hùng điện, những tăng nhân khác chờ ở bên ngoài, chỉ có tam đại thủ toạ và mười hai vị kim cương toạ là vào bên trong.
Vừa vào điện, Pháp Hoa cất tiếng hỏi: “Xin hỏi lão thí chủ xưng hô như thế nào?”
Lục Châu vuốt râu nói: “Lão phu là ai không quan trọng. Chuyến này lão phu đến viếng thăm Huyết Dương Tự là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.”
Pháp Hoa gật đầu. “Mời lão thí chủ hỏi.”
“Là ai xúi giục Pháp Không đánh lén lão phu?” Giọng Lục Châu rất chậm rãi, cũng rất bình tĩnh.
“. . .”
Tam đại thủ toạ đưa mắt nhìn nhau.
Huyết Dương Tự vốn có tứ đại thủ toạ, địa vị chỉ thấp hơn phương trượng. Pháp Không tuy là một trong tứ đại thủ toạ nhưng địa vị trong Huyết Dương Tự lại ngang hàng với phương trượng. Có đôi khi vì lấy đại cục làm trọng, phương trượng Pháp Hoa còn phải nhường hắn ba phần. Từ trước đến nay Pháp Không làm việc rất bí mật, luôn độc lai độc vãng, không mấy ai biết về hành vi của hắn.
Thế nhưng… Pháp Hoa cau mày, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc. Dù sao Pháp Hoa cũng là người đứng đầu Huyết Dương Tự, gặp chuyện không hoảng, hắn không nói rõ lai lịch của Lục Châu mà chỉ nói:
“Pháp Không xưa nay làm việc không theo quy củ, tuy hắn là thủ toạ Giới luật đường nhưng lại thường xuyên vi phạm môn quy…”
Nói đến đây, giọng điệu Pháp Hoa khẽ chuyển. “Pháp Không đã đánh lén lão thí chủ?”
Lão hoà thượng này có tư duy nhanh nhẹn, rất biết cách ứng đối. Hắn đột nhiên đổi chủ đề để Lục Châu vô tình nói ra nhiều tin tức hơn.
Nhưng Lục Châu sao lại không hiểu kiểu nói chuyện gài bẫy này, bèn đáp rất thẳng thắn: “Pháp không đánh lén lão phu, lão phu đến trả thù… Ngươi cảm thấy chuyện này có hợp lý không?”
Đám tăng nhân hít sâu một hơi, đổ dồn mắt nhìn về phía Lục Châu, mà Pháp Hoa lại bật cười ha hả.
“Lão nạp dù sao cũng là phương trượng Huyết Dương Tự, là một trong số ít người nắm giữ Nghiệp Hoả ở Đại Đường. Nếu lão thí chủ muốn trả thù thì đã sớm động thủ, cần gì phải chờ đến bây giờ. Nghiệp Hoả đấu với Nghiệp Hoả chính là lưỡng bại câu thương.”
Lục Châu thản nhiên vuốt râu, nghi hoặc hỏi: “Lưỡng bại câu thương? Ngươi quá đề cao chính mình rồi.”
Hoà thượng này không nghĩ tới việc Pháp Không cũng là cao thủ Nghiệp Hoả sao?
Nếu là người bình thường nói ra câu này thì đám tăng nhân đã nổi trận lôi đình đánh đuổi hắn ra khỏi Huyết Dương Tự từ lâu. Nhưng kẻ đến không thiện, chỉ dùng âm công đã có thể bức lui mười hai vị kim cương toạ, rất khó đối phó.
Tăng nhân trên Huyết Dương Tự không nhiều, nhưng dựa vào việc có hai vị cao thủ Nghiệp Hoả nên dương danh thiên hạ, các tông môn khác tại Đại Đường đều phải kiêng kỵ ba phần. Vậy mà lão giả này lại dám thẳng mặt phê bình phương trượng, đám tăng nhân chỉ có thể tức giận trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài.
“Lão thí chủ cũng nắm giữ Nghiệp Hoả?” Pháp Hoa hỏi dò.
Lục Châu không thèm đáp lời, chỉ hờ hững nhìn hắn.
Pháp Hoa cũng biết câu hỏi của mình có hơi mạo phạm, bèn giải thích: “Nếu lão thí chủ cũng nắm giữ Nghiệp Hoả thì sẽ hiểu uy lực của nó. Một khi bị lây nhiễm Nghiệp Hoả, kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải bị thiêu đốt, tất sẽ trọng thương. Cửu diệp không có Nghiệp Hoả sẽ yếu hơn ba phần, không thể không nhượng bộ. Lão nạp khổ tu hơn tám trăm năm mới tu luyện ra được Nghiệp Hoả…”
Pháp Hoa nâng tay. Phụt! Một đoá hồng liên trôi nổi trên lòng bàn tay hắn, hồng liên từ từ bốc ra hoả diễm đỏ rực như máu, đỏ đến loá mắt.
Các tăng nhân đều lộ vẻ hâm mộ và kính sợ, đây chính là nguyên nhân giúp Huyết Dương Tự sừng sững không đổ suốt nhiều năm qua.
Pháp Hoa nói chuyện rất có nghệ thuật. Chung quy mọi đạo lý đều nằm ở nắm đấm, muốn uy hiếp địch nhân thì nhất định phải thể hiện rõ mình có nắm đấm lớn.
Bàn tay nắm lại, hồng liên và Nghiệp Hoả biến mất. Pháp Hoa nở nụ cười hoà ái đầy ẩn ý, chắp một tay trước ngực nói: “A di đà phật…”
Lục Châu xem thường hỏi: “Giữa ngươi và Pháp Không, ai mạnh hơn ai?”
Pháp Hoa mặt không đổi sắc đáp: “Nếu chính diện xung đột thì lão nạp và Pháp Không sư đệ ngang tài ngang sức. Nếu dùng đấu pháp và thủ đoạn thì lão nạp có thể thắng Pháp Không.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu nhìn Pháp Hoa, trầm giọng nói: “Lão phu đã có thể giết chết Pháp Không thì cũng có thể giết ngươi. Ngươi có nhiều hơn hắn một cái mạng không?”
“. . .”
Trong Đại Hùng điện lập tức lặng ngắt như tờ. Đám tăng nhân trợn trừng mắt, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi.
Pháp Hoa sững sờ mất một lúc, niệm châu trong tay cũng nằm yên không nhúc nhích. “Là lão thí chủ giết Pháp Không?!”
Đám tăng nhân đứng bật dậy nhìn Lục Châu như lâm đại địch. Vẻ mặt Lục Châu lại thản nhiên như không nhưng trong lòng thì nghi hoặc, chuyện Pháp Không đến kim liên giới hình như Huyết Dương Tự không hề biết rõ.
Chương 877 Vô đề
“Ngươi không biết rõ chuyện của Pháp Không?” Lục Châu lạnh nhạt hỏi.
“Tuy lão nạp là phương trượng nhưng lại không thể ước thúc Pháp Không sư đệ… Lão nạp chỉ biết hắn có qua lại thân thiết với Thiên Vũ Viện, còn bảo là sẽ làm ra một đại sự kinh thiên động địa. Lão nạp thật không ngờ hắn một đi là không trở lại.”
Nói xong câu đó, Pháp Hoa đột nhiên đứng lên, trên gương mặt tang thương bỗng chốc trở nên có thần. “Lão thí chủ thật sự đến từ kim liên giới?”
Các tăng nhân trong điện cũng thủ thế sẵn sàng chờ lệnh tấn công.
Lục Châu vẫn lạnh nhạt vuốt râu nói: “Lúc đến lão phu đã nói rõ mục đích. Lão phu hỏi gì, ngươi chỉ việc đáp nấy là được.”
Đúng lúc này, một trong ba vị thủ toạ đột nhiên xuất chưởng công kích về phía Lục Châu.
“Hôm nay dù Phật tổ đến cũng không cứu được ngươi ——”
Trên thân hắn toát ra hồng cương, song chưởng như đao lao thẳng đến trước mặt Lục Châu.
Đám tăng nhân vô cùng kinh hãi, không ai ngờ được thủ toạ Thiền đường lại đột nhiên ra tay với lão giả này.
Lục Châu vẫn ngồi yên bất động, chưởng ấn như đao vừa đánh tới thì Lục Châu đột ngột vung tay. Tay áo phất lên ưu nhã như đang đuổi một con ruồi. Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn của Phật môn!
Ầm! Hai chưởng ấn một vàng một đỏ xảy ra va chạm, thủ toạ Thiền đường Tuệ Năng lập tức bị bắn ngược ra sau, chưởng ấn màu đỏ bị đánh tan nát. Chưởng ấn vàng tiếp tục đánh tới dán chặt vào ngực Tuệ Năng, ầm một tiếng khiến hắn đâm sầm vào một cây cột lớn trong Đại Hùng điện.
Đám người hoảng hốt kinh hô. Cây cột nứt toác phát ra âm thanh răng rắc ghê người.
Sự tĩnh lặng lại bao phủ Đại Hùng điện. Chỉ khi thực lực hai bên cách quá xa mới tạo thành tình cảnh này. Chưởng lực màu đỏ bị đánh tan tác không còn một mảnh. Tuệ Năng rên lên một tiếng đau đớn, miệng phun đầy máu tươi ngã xuống đất.
Tuệ Năng tu vi bát diệp ở trước mặt lão giả này lại không chịu nổi một chiêu.
Sắc mặt Pháp Hoa không còn bình tĩnh được nữa. “Kim chưởng? Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn?”
“Ngồi đi.” Lục Châu phất tay.
Pháp Hoa miễn cưỡng đè nén tâm tình kích động, chậm chạp ngồi xuống.
Lục Châu nói: “Cửa Phật từ bi, phổ độ chúng sinh. Một chưởng này của lão phu vẫn lưu cho hắn một mạng, ngươi có hài lòng không?”
“Lão nạp cả gan, xin được thỉnh giáo.”
Pháp Hoa đập bàn, chiếc bàn lập tức vỡ vụn, thân hình hắn thẳng tắp nhào về phía Lục Châu, chưởng ấn toát ra hoả diễm đánh tới.
Lục Châu vẫn ngồi thẳng lưng bất động, nâng tay lên nghênh đón. Trên tay Pháp Hoa có Nghiệp Hoả, mà trên tay Lục Châu chẳng hề có gì!
Đám tăng nhân vui mừng, không ai dám dùng tay không ngạnh kháng sự ăn mòn của Nghiệp Hoả mà không dùng đến cương khí.
Song chưởng va chạm, Pháp Hoa cảm giác được lòng bàn tay mình truyền đến cảm giác mát rượi, giữa các ngón tay xẹt qua quang mang màu xanh lam.
Ầm!
“Phương trượng!”
Pháp Hoa bị chấn bay ngược ra sau, hắn lăng không xoay chuyển một trăm tám mươi độ rồi tiếp tục vọt tới, tung ra chưởng ấn khác.
“Nghiệp Hoả Kim Cương Chưởng!”
Lục Châu lại lần nữa nhấc tay, song chưởng va chạm. Lần này hai người so đấu nguyên khí. Hoả diễm trên tay Pháp Hoa càng lúc càng thịnh.
Răng rắc, răng rắc… Đại Hùng điện đã sắp không chịu nổi dư uy từ các chưởng ấn, gần như sắp sụp đổ.
Đúng lúc này, dưới chân Pháp Hoa xuất hiện hồng liên, từ hồng liên bốc ra hoả diễm ngập trời. Pháp thân hồng liên từ từ bành trướng, chín mảnh liên diệp sung mãn khiến thế nhân giật mình.
Lục Châu nhíu mày. Tên hoà thượng này muốn lão phu dùng tới thẻ Một Kích Chí Mạng hay sao? Thẻ quá đắt, dùng để đánh giết hắn thì không có lời.
Lục Châu quyết định sử dụng thần thông Thiên thư. Đại Vô Uý Ấn!
Trong lòng bàn tay Lục Châu toát ra lam quang, bên ngoài chưởng ấn lại là kim quang, chưởng ấn mang theo một phần ba lực lượng phi phàm bắn ra ngoài.
Ông ——
Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên, Pháp Hoa cảm thấy cánh tay mình tê dại sắp gãy, trong lòng hắn run lên, lập tức tung chưởng ấn ra. Lực lượng từ Đại Vô Uý Ấn truyền thẳng vào lồng ngực hắn.
Pháp Hoa bị đánh bay ngược ra sau, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể hắn đụng gãy một cây cột lớn rồi phá vỡ vách tường trong đại điện, toàn thân văng ra ngoài quảng trường.
Lục Châu thu tay lại, bàn tay già nua vẫn không bị mảy may ảnh hưởng hay tổn thương nào.
Đại Hùng điện lại rơi vào yên tĩnh chết người.
Lục Châu lúc này đã cảm giác được, muốn giết một vị hồng liên cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả thì cần dùng ít nhất một nửa lực lượng phi phàm. Lúc trước khi chiến đấu với Pháp Không, một phần tư lực lượng phi phàm không phá nổi lực phòng ngự của Thiên Toa, có thể thấy cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả mạnh đến cỡ nào.
“Phương trượng!” Đám tăng nhân kinh sợ xông ra ngoài, không bao lâu sau đã đỡ Pháp Hoa trở về đại điện.
Tăng y trên người Pháp Hoa đã bị đánh nát, toàn thân bám đầy bụi đất, khoé môi còn vương máu tươi.
Lục Châu nhìn đám tăng nhân xung quanh, thản nhiên hỏi: “Còn ai không phục?”
Bắt giặc phải bắt vua trước, Lục Châu trước giờ vẫn quán triệt tư tưởng này. Chỉ cần chế ngự được Pháp Hoa thì những người khác sẽ không dám phản kháng.
Không một ai dám lên tiếng, cả đại điện chỉ có tiếng Pháp Hoa ho khan kịch liệt.
Lực lượng của Lục Châu đã làm thay đổi nhận biết của Pháp Hoa, mạnh đến không hợp lẽ thường. Cho dù là cao thủ nắm giữ Nghiệp Hoả cũng không tạo thành khoảng cách lớn như thế. Pháp Hoa là cửu diệp từ rất lâu rồi nhưng nay lại hoàn toàn thất bại trước Lục Châu.
“Tất cả lui ra.” Pháp Hoa gian nan lên tiếng.
Lục Châu vuốt râu nhìn về phía Pháp Hoa, vết thương trên người hắn không nhẹ. Một phần ba lực lượng phi phàm chỉ làm hắn bị thương, nếu đổi lại là một vị bát diệp thì đã bị nghiền thành tro. Năng lực của Nghiệp Hoả quả nhiên bất phàm.
“Lão thí chủ muốn biết chuyện gì, lão nạp sẽ cố hết sức hồi đáp.” Pháp Hoa phục rồi.
Lục Châu hài lòng gật đầu. Đám tăng nhân chỉ dám im thin thít không hề hé răng.
Tiểu Diên Nhi che miệng cười. “Mệnh ngươi thật lớn, hiếm lắm mới có người sống sót dưới tay sư phụ ta đó.”
“. . .”
“Nhìn cái gì? Người ta nói thật mà.” Tiểu Diên Nhi không hề mảy may sợ hãi trừng mắt với đám tăng nhân.
Lục Châu quay sang hỏi Pháp Hoa: “Ngoại trừ lão phu, ngươi có từng gặp tu hành giả khác đến từ kim liên giới không?”
Chương 878 Vô đề
Pháp Hoa phất tay ra hiệu cho đám tăng nhân rời đi.
“Phương trượng!”
“Ra ngoài!” Pháp Hoa trầm giọng quát.
Mười hai vị kim cương toạ và tam đại thủ toạ không thể không bước ra ngoài. Tuệ Năng ăn một chưởng bị trọng thương, sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Tuy Lục Châu không sợ bại lộ thân phận người kim liên giới nhưng Pháp Hoa lại đuổi toàn bộ đệ tử ra ngoài. Chờ đến khi trong Đại Hùng điện chỉ còn lại hai người, Pháp Hoa mới thở dài một tiếng:
“Thật không dám giấu diếm, trước nay lão nạp vẫn không quá tán thành phong cách làm việc của Pháp Không sư đệ, càng không ủng hộ Thiên Vũ Viện nghiên cứu thế giới khác. Cửa phật từ bi, chúng sinh bình đẳng, vì sao phải ỷ mạnh hiếp yếu? Người biết đến sự tồn tại của kim liên giới không nhiều, lúc lão nạp biết được cũng đã cật lực phản đối, đáng tiếc Pháp Không sư đệ vẫn chấp mê bất ngộ… Cái chết của đệ ấy tuy lão nạp có chút bất ngờ nhưng vẫn nằm trong dự đoán.”
Lục Châu kinh ngạc nhìn Pháp Hoa, không ngờ hắn lại có suy nghĩ này. Những cường giả trên đời này hầu như chẳng ai nói tới đạo lý chúng sinh bình đẳng. Lý giải về “bình đẳng” của mỗi người đều không giống nhau.
Lục Châu lạnh nhạt gật đầu: “Ngươi hiểu biết bao nhiêu về kim liên giới?”
“Lão nạp chỉ biết kim liên giới rất nhỏ yếu, khi Pháp Không còn sống từng đề cập đến chuyện này với lão nạp. Tính tình Pháp Không và lão nạp không hợp nhau nên không thường xuyên trò chuyện. Đám người Thiên Vũ Viện nghiên cứu về thế giới bên ngoài, sau khi phát hiện ra kim liên giới thật sự tồn tại lập tức phái người tới điều tra. Pháp Không hợp tác với Thiên Vũ Viện, nhận nhiệm vụ đánh giết cường giả mạnh nhất của kim liên giới.”
“Nếu ngươi phản đối thì vì sao không ngăn cản Pháp Không?” Lục Châu hỏi.
Pháp Hoa lại thở dài: “Lão thí chủ có điều chưa biết, Viện trưởng Thiên Vũ Viện là cường giả thập diệp.”
Nhắc tới hai chữ thập diệp, trong mắt Pháp Hoa lộ vẻ kính sợ và vô lực kháng cự.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Đây là một trong những tin tức quan trọng nhất từ khi hắn tiếp xúc với hồng liên giới đến nay. Điều này có nghĩa là… Lục Châu không thể ỷ vào tu vi cửu diệp của mình để hoành hành ở thế giới này. Nếu Thiên Vũ Viện có thập diệp thì đến chính bản thân Lục Châu cũng không thể chống chọi được.
Đồng thời trong lòng Lục Châu cũng nảy sinh một nghi vấn, nếu thập diệp thật sự tồn tại thì vì sao kẻ đó không ngồi Thiên Toa đến kim liên giới giết chóc, như vậy chẳng phải sẽ ổn thoả hơn sao?
Pháp Hoa thấy Lục Châu lâm vào suy tư bèn hỏi: “Pháp Không thật sự đã đánh lén lão thí chủ?”
“Lão phu không thích nói dối.”
Pháp Hoa lắc đầu nói: “Đều là nhân quả. Lão thí chủ đến trả thù, lão nạp không còn gì để biện minh.”
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của lão phu.” Lục Châu đứng lên, tay chắp sau lưng dạo bước.
"Lão thí chủ hỏi về những tu hành giả kim liên giới khác?” Pháp Hoa trả lời bằng ngữ khí không quá chắc chắn. “Mấy tháng trước trên phố có một tin đồn, tại Thiên Liễu Quan từng xuất hiện một pháp thân kim liên đại chiến với hồng liên.”
“Thiên Liễu Quan?” Lục Châu quay đầu lại nhìn Pháp Hoa.
“Chỉ là tin đồn trên phố. Nghe nói đại trưởng lão Cửu Trọng Điện dùng bảo vật Tứ Phương Cơ đại chiến với hai pháp thân kim liên, chiến rất lâu. Về sau Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai tuyên bố đó là tin tức giả, nhưng sự thật thế nào thì lão nạp không biết. Có điều… theo phong cách làm việc của đám người Thiên Vũ Viện thì chuyện này rất có thể là thật.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, âm thầm ghi nhớ hai cái tên Thiên Liễu Quan và Cửu Trọng Điện.
Nhớ lại lúc trước Lục Châu từng nghe Hệ thống thông báo ban thưởng điểm công đức, xem ra hai đồ đệ đã giết không ít cao thủ hồng liên giới, pháp thân kim liên bị bại lộ cũng không lạ. Chỉ là… Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai vì sao lại muốn che giấu tin tức này?
“Đại trưởng lão Cửu Trọng Điện lấy một địch hai?” Lục Châu hỏi.
“Lão thí chủ không nên coi thường Cửu Trọng Điện. Cửu Trọng Điện có thể so sánh với Thiên Vũ Viện! Đại trưởng lão Chúc Huyền là người có khả năng tấn thăng cửu diệp nhất trong vòng năm mươi năm tới… Trong trận đại chiến với hai tu hành giả kim liên, hắn đã đột phá tới cửu diệp, trấn áp hai người.” Pháp Hoa nói.
Tiểu Diên Nhi không nhịn được nữa, huơ huơ nắm tay nhỏ hầm hừ nói: “Sư phụ, bây giờ chúng ta giết tới Cửu Trọng Điện đi! Bọn hắn dám đánh hai vị sư huynh, đồ nhi nhất định phải đánh bọn hắn!”
Sư huynh?
Xưng hô này khiến Pháp Hoa kinh hãi, hắn ngẩng đầu nhìn lão giả trước mắt. Dáng vẻ Lục Châu vẫn tiên phong đạo cốt như vậy, mái tóc trắng xoá, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều toát ra phong phạm của trưởng giả… Lúc này Pháp Hoa mới giật mình hiểu ra.
“Lão thí chủ đến đây tìm đồ đệ?” Pháp Hoa kinh ngạc hỏi.
Lục Châu không trả lời hắn mà hỏi ngược lại. “Ngươi nếu đã biết thì vì sao không sớm trả lời lão phu?”
Cứ nhất định phải ăn đánh mới chịu thành thật trả lời.
Từ khi bước vào Huyết Dương Tự, Lục Châu đã cảm thấy lão hoà thượng này không phải người lỗ mãng, lại biết ẩn nhẫn, biết tiến biết lùi. Không vì nắm giữ Nghiệp Hoả mà lao vào chiến đấu ngay từ khi ở bên ngoài cổng chùa, có thể thấy hắn rất có mắt nhìn người.
Pháp Hoa lau vết máu trên khoé miệng. “Lão thí chủ, một chưởng lúc nãy lão nạp chỉ dùng năm phần lực lượng.”
“Ngươi cố ý?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Lão thí chủ đã gặp ba vị đại thủ toạ của Huyết Dương Tự. Tuệ Năng là thủ toạ Thiền đường đã bị đánh trọng thương, hai vị còn lại là Tuệ Giác thủ toạ Tây đường và Tuệ Sinh thủ toạ Hậu đường.”
Nói đến đây, Pháp Hoa đột nhiên thấp giọng, dùng nguyên khí truyền âm mật: “Ba người này đến từ triều đình.”
Đôi mắt thâm thuý của Lục Châu trở nên sắc bén hơn. “Ý của ngươi là, bọn hắn đến đây để giám thị ngươi?”
“Thiên hạ rộng lớn, tông môn rất nhiều. Cửu diệp có thể xưng bá một phương, mà cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả lại càng là vạn người không được một… Nếu triều đình không có chút thủ đoạn thì tứ phương sao có được hoà bình. Huyết Dương Tự dù có hai vị nắm giữ Nghiệp Hoả cũng không muốn cùng cả thiên hạ này là địch.” Pháp Hoa đáp.
Chương 879 Vô đề
“Với tu vi của ngươi thì có thể làm một quan đại thần chấp chưởng thiên hạ, tại sao không làm? Hoặc là ngươi cũng có thể vân du thiên hạ, ai cản được ngươi?” Lục Châu thuận miệng hỏi.
“Lão nạp không có hứng thú làm quan. Triều đình tuy mạnh nhưng lại có cội nguồn từ các đại gia tộc, mà nhân tài trong đại gia tộc đều xuất thân từ các tông môn, bọn họ kềm chế lẫn nhau tạo thành thế cân bằng, đây là thuật của đế vương. Huống chi trong lòng lão nạp chỉ lo lắng cho Huyết Dương Tự, sao có thể vứt bỏ nơi này để đi vân du thiên hạ.” Pháp Hoa cảm khái nói.
Lục Châu hiểu biết về hồng liên giới quá ít. Các thế lực nơi này phân tranh không hề đơn giản, thậm chí còn phức tạp hơn cả Đại Viêm.
Hai người trò chuyện chưa được bao lâu thì bên ngoài chợt truyền đến âm thanh ——
“Phương trượng!”
“Phương trượng!”
Người đến không phải ai khác, chính là Tuệ Giác và Tuệ Sinh, hai vị thủ toạ Tây đường và Hậu đường.
Sắc mặt Pháp Hoa khôi phục như thường: “Có việc gì?”
“Tuệ Năng sư huynh bị thương nghiêm trọng.”
“Đã biết.” Pháp Hoa tập tễnh đứng dậy. Tuệ Giác và Tuệ Sinh lập tức đi tới đỡ hắn.
Bây giờ xem ra… đúng là ba người giám thị một người. Thật ngoài dự liệu. Thú vị, thú vị.
Tuệ Giác chắp một tay trước ngực nói với Lục Châu: “Cho dù lão thí chủ từ nơi nào đến, thí chủ cũng đã đả thương phương trượng của chúng ta, chẳng hay thí chủ có thể ngủ lại một đêm, chờ vết thương của phương trượng lành lại rồi tiếp tục trò chuyện với lão thí chủ?”
Lục Châu sao có thể không nghe ra ý đồ của hắn, bèn lắc đầu nói: “Không, lão phu còn có việc.”
Nói xong Lục Châu quay đầu nhìn sang Pháp Hoa: “Niệm tình ngươi một thân tu vi, lão phu sẽ không hạ sát thủ. Chờ lão phu giải quyết xong đại sự sẽ quay lại tìm ngươi.”
Pháp Hoa: “. . .”
Lục Châu vẫy tay với Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, hai nha đầu ‘vâng’ một tiếng rồi đi theo hắn ra khỏi Đại Hùng điện.
Nhưng Lục Châu vừa bước ra ngoài đã thấy trên bầu trời có mười hai vị kim cương toạ và hơn ngàn tăng nhân lăng không lơ lửng bao vây Đại Hùng điện.
Tuệ Giác và Tuệ Sinh đỡ Pháp Hoa đi ra. Pháp Hoa uy nghiêm quát: “Lui ra. Không được ngăn cản!”
Chúng tăng lui lại. Nhưng Tuệ Giác đột nhiên nói: “Phương trượng, hắn là dị tộc kim liên… việc này…”
Lục Châu vừa đi hai bước bỗng dừng lại, xoay người nhìn về phía Tuệ Giác và Tuệ Sinh, sau đó mới đưa mắt nhìn Pháp Hoa. “Cửa phật lòng dạ từ bi không có nghĩa là thiện ác bất phân. Pháp Hoa ngươi đã từng giết người chưa?”
“A di đà phật, giới luật của Huyết Dương Tự là không được sát sinh. Trong các loại tội thì giết chóc là tội nặng nhất, trong các loại công đức thì không giết chóc chính là công đức lớn nhất.”
Nghe hắn nói vậy, Lục Châu hờ hững đáp: “Vậy lão phu thay ngươi khai sát giới.”
Đại thần thông thuật thi triển, hư ảnh loé lên. Kim liên dưới chân Lục Châu nở rộ, chín mảnh liên diệp xoay tròn, kim sắc hoả diễm nhảy nhót rực rỡ chấn nhiếp mọi người.
Hai tay Lục Châu đồng thời thi triển. Hai đạo chưởng ấn Đại Vô Uý Ấn bay ra đánh về phía Tuệ Giác và Tuệ Sinh.
Hai người lúc này mới nhận ra Lục Châu muốn giết mình, vội vàng gọi ra pháp thân hồng liên bát diệp, nâng tay lên đón đỡ. Cương khí giao thoa, cương ấn vẫn ập tới.
Ầm!
Ầm!
Hai đạo chưởng ấn cùng một lúc đánh vào người Tuệ Giác và Tuệ Sinh khiến bọn hắn phun máu bay ngược ra sau.
Kim liên cửu diệp lại thêm nghiệp lực và lực lượng phi phàm của Thiên thư, một bát diệp nho nhỏ sao có thể ngăn cản nổi?
Hai người đụng mạnh vào hai cây cột đá trước cửa điện. Trên thân hai cây cột có khắc một câu đối:
Vế trái: “Liên hoa niết bàn, một hoa một phật một thế giới.”
Vế phải: “Hiến châu Mâu Ni, ba viên ba vuốt ba bồ đề.”
Cú va chạm quá mạnh khiến chữ khắc trên cột rầm rầm rơi xuống vỡ vụn. Tuệ Giác và Tuệ Sinh chết ngay tại chỗ!
Mười hai vị kim cương toạ đôi mắt toé lửa, hơn ngàn tăng nhân sững sờ đứng như trời trồng giữa không trung, mờ mịt không biết phải làm sao. Phương trượng Pháp Hoa cũng mở to mắt, trong lòng kinh ngạc.
Các côn tăng vây kín mặt tiền Đại Hùng điện, nhưng không một ai dám động thủ. Toà kim liên cửu diệp và kim sắc hoả diễm kia đã khiến bọn hắn hoàn toàn ngây người.
“Liên hoa niết bàn, một hoa một phật một thế giới… Thơ hay.” Lục Châu chắp tay sau lưng, kim liên biến mất.
“Phương trượng!”
“Phương trượng!”
Các tăng nhân đồng thời hô lên. Chỉ cần phương trượng ra lệnh một tiếng, các tăng nhân Huyết Dương Tự sẽ đổ máu đến cùng. Tôn nghiêm của Huyết Dương Tự không thể bị xâm phạm, phương trượng là một trong những cao thủ nắm giữ Nghiệp Hoả đương thời, chỉ cần hắn chịu toàn lực ứng phó, lại thêm các tăng nhân phối hợp phụ trợ thì việc đối phó tên dị tộc cửu diệp này rất có hy vọng chiến thắng!
Hơn ngàn tên đệ tử quay đầu nhìn về phía Pháp Hoa.
Pháp Hoa nhìn thi thể của Tuệ Giác và Tuệ Sinh nằm dưới chân hai cột đá, lắc đầu nói: “Lão thí chủ… cần gì phải làm lão nạp khó xử.”
Lục Châu tuy vừa được thưởng năm ngàn điểm công đức nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên như không.
“Lão phu thay ngươi giải vây, lý ra ngươi nên tạ ơn lão phu.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“Bọn hắn chỉ mới bước vào bát diệp, lưu lại vẫn có thể làm việc cho lão nạp, chẳng qua chỉ là tuổi trẻ hậu bối mà thôi. Nhưng bọn hắn mà chết thì phiền phức cũng sẽ kéo tới. Chẳng thà lão thí chủ lại đánh cho lão nạp một chưởng thì hơn.” Pháp Hoa lộ vẻ khó xử.
Có thể khiến cho một vị cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả kiêng kỵ đến bậc này, xem ra thủ đoạn của triều đình Đại Đường không hề nhỏ. Thiên Vũ Viện có thập diệp, e là triều đình cũng có.
Chuyến này lão phu tới hồng liên giới… đã quá lỗ mãng rồi.
“Đó là việc của ngươi.” Lục Châu đáp. “Sư đệ Pháp Không của ngươi đánh lén lão phu, món nợ này lão phu còn chưa tính sổ với ngươi đâu. Niệm tình ngươi đã thành thật trả lời câu hỏi, lão phu lưu cho ngươi một con đường sống. Nếu phát hiện ngươi giở trò gì, lão phu sẽ lấy mạng ngươi.”
Pháp Hoa: “. . .”
Đám tăng nhân nhìn cảnh này mà ngây người.
Đường đường là phương trượng chủ trì Huyết Dương Tự chưởng khống Nghiệp Hoả, vậy mà lại bị vị lão nhân này răn dạy như trưởng bối dạy vãn bối, đến bọn hắn còn thấy xấu hổ thay.
Chương 880 Vô đề
Thi thể của Tuệ Giác và Tuệ Sinh còn đang nằm đằng kia, rốt cuộc là phương trượng chần chừ chuyện gì?
“Phương trượng ——”
Đám tăng nhân lại hô lên, đồng loạt chắp một tay trước ngực.
Lục Châu quay đầu nhìn bọn hắn, thản nhiên hỏi: “Muốn chết?”
Không sử dụng nguyên khí, đơn thuần chỉ là tiếng nói của một lão giả lại áp bức đám người đến mức không thở nổi.
“Lui ra! Ai dám cãi lệnh, trục xuất khỏi Huyết Dương Tự!” Tiếng Pháp Hoa uy nghiêm vang vọng giữa quảng trường.
Các tăng nhân đành thở dài lui xuống, đám côn tăng bao vây quanh Đại Hùng điện cũng giãn ra tạo thành một lối đi.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía sơn môn, phát hiện trên cổng chào có khắc những đường vân kỳ quái, trông tương tự như trên tường thành, thậm chí còn tỉ mỉ, tinh xảo hơn.
Trên bầu trời Huyết Dương Tự có một tầng bình chướng ngăn cách đám phi cầm tẩu thú bên ngoài. Lục Châu nhớ ra tầng bình thướng này có những đường vân tương tự với bộ khôi giáp Thái tử giao cho Lận Tín. Tu hành giả hồng liên giới do Thiên Vũ Viện phái tới cũng mặc khôi giáp có đường vân giống vậy.
Đây là lực lượng thủ hộ thành trì nhân loại của hồng liên giới?
Lục Châu chắp tay xoay người nhìn về phía Pháp Hoa. “Ngươi đối chưởng với lão phu chỉ dùng năm phần lực lượng, mà lão phu… chỉ dùng ba phần lực.”
Pháp Hoa nghe vậy, trong lòng kinh hãi không thôi, đến khi ngẩng đầu lên đã thấy Lục Châu điểm mũi chân bay lên không trung, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bay theo phía sau.
Hơn ngàn tăng nhân Huyết Dương Tự không một ai dám ngăn cản.
Bay đến tầng bình chướng, Lục Châu nâng tay, bàn tay hiện lên kim quang. Đám tăng nhân vội vã triệt tiêu trận văn, mở rộng bình chướng.
Lục Châu rời khỏi Huyết Dương Tự, bay ra khỏi Huyết Dương Sơn.
Đám tăng nhân không cách nào hiểu được, mười hai vị kim cương toạ lập tức tiến về phía Pháp Hoa.
“Phương trượng, đệ tử sẽ thông tri cho Thiên Vũ Viện, người dị tộc xâm lấn, giết tăng nhân Huyết Dương Tự chúng ta. Huyết hải thâm cừu này nhất định phải báo!”
Pháp Hoa nhìn các tăng nhân, sắc mặt nghiêm túc nói: “Không có lệnh của lão nạp, không ai được phép ra ngoài!”
“A?”
Các tăng nhân ngơ ngác không hiểu. Pháp Hoa chắp tay lại, Nghiệp Hoả xuất hiện cháy rừng rực chiếu rọi khiến đám người hoảng hốt lui lại.
“A di đà phật…”
Nghiệp Hoả mang theo hồng cương bắn về phía thi thể của Tuệ Giác và Tuệ Sinh. Hoả diễm thiêu đốt hừng hực, chỉ trong khoảnh khắc hai bộ thi thể đã biến mất không còn dấu vết.
Tam đại thủ toạ chỉ còn lại một mình Tuệ Năng. Nếu Tuệ Năng biết được chuyện này… lão nạp thật sự phải khai sát giới sao?
. . .
Cùng lúc đó.
Trên một ngọn núi cách Thiên Liễu Quan trăm dặm, Ngu Thượng Nhung tay ôm Trường Sinh Kiếm đứng nhìn đại địa dưới ánh bình minh.
Hắn đã ở trên ngọn núi này ba ngày để vững chắc tu vi cửu diệp.
“Chỉ tăng một trăm năm tuổi thọ?” Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân cỡ nhỏ nhìn chín mảnh liên diệp bay vòng quanh pháp thân. So với bát diệp, pháp thân cửu diệp chỉ tăng số liên diệp và độ cao, còn lại cũng không có gì khác biệt.
Từ miệng Kỷ Phong Hành, Ngu Thượng Nhung biết được trong tu hành giới hồng liên không có đại nạn ngàn năm, từ nhất diệp đến bát diệp đều được tăng một trăm năm tuổi thọ, bát diệp tới cửu diệp tăng hai trăm năm tuổi thọ.
Ngu Thượng Nhung cực kỳ nghi hoặc. Từ khi bắt đầu tu hành, thọ mệnh mà hắn nhận được luôn ít hơn người khác. Phá vỡ đại nạn thọ mệnh, tiến vào tu vi cửu diệp mà hắn cũng chỉ được tăng có một trăm năm.
Nhưng có lẽ vì gặp tình cảnh này quá nhiều lần nên Ngu Thượng Nhung đã quen, tâm cảnh vẫn nhẹ nhõm như thường.
“Ít vẫn còn hơn không.”
Thêm một trăm năm vẫn hơn là không có gì.
Hắn thu hồi pháp thân, nhìn vầng mặt trời đang từ từ nhô lên, ánh sáng rọi xuống rừng cây và đám phi cầm tẩu thú bên dưới, khẽ cười một tiếng: “Hôm nay dùng các ngươi để luyện tập.”
Một kiếm khách ưu tú sau khi gia tăng tu vi sẽ càng chăm chỉ ma luyện kiếm đạo của bản thân để đạt tới độ phối hợp và chưởng khống tu vi hoàn mỹ nhất.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhoáng lên, trong không trung lưu lại mấy đạo tàn ảnh. Đám phi cầm trong cánh rừng bên dưới bắt đầu gặp phải tai ương…
. . .
Trong lương đình tại Thiên Liễu Quan.
Vu Vu và Kỷ Phong Hành đứng tựa người vào lan can, dõi mắt nhìn ra quang cảnh trước mắt với vẻ thất vọng.
“Sư huynh, đại ca ca liệu có đến Cửu Trọng Điện cứu người không?” Vu Vu lo lắng hỏi.
Kỷ Phong Hành lắc đầu thở dài. “Ta đã sớm khuyên phải bỏ chạy nhưng bọn họ cứ không chịu nghe, còn lấy cứng chọi cứng. Đại đại ca bây giờ dữ nhiều lành ít, không biết đã chịu khổ bao nhiêu, có khi roi quật, kẹp tay, xăm mình đều phải chịu đủ cả…”
“…Huynh đừng làm ta sợ!”
“Hầy, lời Chúc Huyền nói chỉ có thể tin ba phần. Hắn là một tên trưởng lão, có thể quyết định được gì? Đại đại ca là tu hành giả kim liên giới, là người dị tộc. Nếu xui xẻo, có khi… thôi thôi, không nói. Bây giờ ta chỉ lo lắng đại ca vẫn luôn tự hào về kiếm thuật của mình sẽ chạy đến Cửu Trọng Điện chịu chết mới là khổ này!”
Vu Vu khẽ gật đầu đồng tình. “Hay là ta đến Cửu Trọng Điện cầu xin bọn họ?”
“Không được, muội quá coi thường Cửu Trọng Điện rồi. Nơi đó là địa phương ăn thịt người không nhả xương. Đại ca thường xuyên thổi phồng về sư phụ của huynh ấy, cho dù lão nhân gia người đến đây thật thì Cửu Trọng Điện cũng sẽ không nhượng bộ đâu.”
Khi hai người đang trò chuyện thì từ ngọn núi phía xa có một lão giả tóc trắng xoá và hai cô nương trẻ tuổi ngự không bay tới.
Vu Vu tinh mắt nhìn thấy, lập tức chỉ tay lên trời nói: “Lại có người đến!”
Kỷ Phong Hành nhướng mày: “Muội chờ ở đây, để ta đi thông báo cho Quán chủ.”
Kỷ Phong Hành cấp tốc bay vụt lên núi.
Từ lần trước khi Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải luận bàn với Quán chủ Hạ Trường Thu, Kỷ Phong Hành đã được thăng cấp làm đệ tử nội môn, bây giờ hắn đã có đủ quyền hạn để tới Trung Chính điện.
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ đang thảo luận sự tình liên quan đến Phi Tinh Trai, vừa nghe nói có người đến đã kinh hãi đứng bật dậy.
Bình luận facebook