• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 866-870

Chương 866 Vô đề

Kiếm trong tay Từ Tô ông ông rung động, mục tiêu của hắn rõ ràng không phải cự thú trên không trung mà là Ngu Thượng Nhung ngồi trên tảng đá.

Điền Bất Kỵ kinh hãi hô lên: “Mau dừng tay! Từ trưởng lão, đừng làm hỏng đại sự của Thiên Liễu Quan chúng ta!”

“Mau ngăn hắn lại!”

Đám đệ tử cũng giật mình quay đầu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung, nhưng không ai theo kịp tốc độ của Từ Tô.

Thanh kiếm trong tay Từ Tô toát ra hồng quang, nguyên khí mang theo cương phong vút tới đâm thẳng vào mặt Ngu Thượng Nhung.

Ngu Thượng Nhung không hề động, trên mặt lại hiện ra một nụ cười thản nhiên. Nhìn thấy vòng sáng năng lượng quanh pháp thân đảo ngược trở về, Ngu Thượng Nhung thầm hô một tiếng: “Thì ra là thế.”

Vòng sáng từ bên dưới bay ngược lên phía pháp thân. Mảnh liên diệp thứ chín cũng thuận thế mà ra.

Ngu Thượng Nhung xử lý cực nhanh, năm ngón tay khép lại, toà pháp thân biến mất. Hắn có thể cảm giác được điểm đặc thù của pháp thân cửu diệp, nhưng bây giờ không phải thời điểm để nghiên cứu nó.

Sinh cơ nồng đậm tiêu tán trong chớp mắt, Từ Tô và kiếm cương cũng đã lao đến trước mặt.

“Đền tội đi!”

Ngu Thượng Nhung nhấc tay, Trường Sinh Kiếm rung động bay lên, kiếm cương quét ngang.

Ầm! Tia kiếm cương của Từ Tô bị đánh vỡ.

Sắc mặt Từ Tô khẽ biến, hai chân đạp đất ý đồ muốn bay lên cao nơi có tầm nhìn rộng rãi để phối hợp với cự thú đánh giết tên dị tộc này. Nhưng vừa rời khỏi mặt đất mấy mét, hư ảnh của Ngu Thượng Nhung đã xẹt qua người hắn. Hàn mang loé lên.

Ngu Thượng Nhung không thèm nhìn tới Từ Tô mà tung người bay đi, tay cầm chặt Trường Sinh Kiếm phi hành về phía cự thú.

Các đệ tử Thiên Liễu Quan chỉ cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua, ai nấy đều ngẩng đầu thất thần nhìn bóng kiếm đầy trời đang không ngừng cắt chém vào những điểm yếu hại trên người cự thú.

Mà Từ Tô đứng trong tầng trời thấp giữa khu rừng, ngẩng đầu nhìn cự thú và bóng kiếm, lại cúi đầu nhìn vết kiếm đâm xuyên đan điền mình. Máu tươi chảy ra nhuộm đỏ áo hắn.

“Đây… là bát diệp thật sao?”

Từ Tô trợn tròn mắt, rơi xuống đất.

Chỉ mình Điền Bất Kỵ chú ý tới động tĩnh bên này, thấy Từ Tô trưởng lão rơi xuống, trong lòng hắn run lên. Từ Tô trưởng lão… chết rồi?!

Điền Bất Kỵ nuốt nước miếng, tình hình chiến đấu kịch liệt khiến hắn không còn đủ thời gian để suy tính nhiều, bèn điều động đám đệ tử tiếp tục tấn công cự thú.

Quy Nguyên Kiếm Quyết phát huy vô cùng tinh tế, cự thú là một con quái vật khổng lồ, đương nhiên không thể linh hoạt được như con người, đám lông vũ trên người nó không ngừng bị đánh rụng.

Điền Bất Kỵ hiểu ý, lập tức hạ lệnh: “Toàn lực công kích!”

Mấy trăm người đồng loạt công kích cự thú điên cuồng vũ bão, không ai nhận ra thời khắc này Ngu Thượng Nhung đã là cửu diệp.

Thân ảnh Ngu Thượng Nhung quỷ mị, kiếm pháp tinh tế hoàn toàn chinh phục đám người. Rốt cuộc sau nhiều đợt công kích, cự thú gào thảm một tiếng rồi vỗ cánh quay đầu bỏ chạy.

Ngu Thượng Nhung lăng không đứng giữa không trung. Các đệ tử Thiên Liễu Quan thấy công kích thành công nên ai nấy đều lộ vẻ vui mừng. Điền Bất Kỵ hạ lệnh: “Đuổi theo!”

Ngu Thượng Nhung lắc đầu nói: “Không cần đuổi theo.”

“Vì sao thế?” Điền Bất Kỵ nghi hoặc hỏi. “Loại cự thú trông như diều hâu này có thể sinh ra trái tim sinh mệnh, ít thì cung cấp hai trăm năm thọ mệnh, nhiều thì lên tới tám trăm năm, đó đều là bảo bối hiếm có.”

“Trái tim sinh mệnh?” Ngu Thượng Nhung hoàn toàn không biết chuyện này.

Điền Bất Kỵ giải thích: “Bên ngoài thành trì của nhân loại có tồn tại rất nhiều hung thú cường đại. Trước mặt chúng nó, con người chỉ là sâu kiến, là con mồi. Đặc biệt con người càng mạnh mẽ thì chúng nó càng thích ăn. Có một số loài hung thú cực đại sẽ kết tinh được trái tim sinh mệnh. Khi con người phục dụng sẽ được bổ sung rất nhiều năm tuổi thọ.”

Trong lòng Ngu Thượng Nhung khẽ động. Hắn luôn hờ hững với mọi thứ, nhưng thân là người Quân Tử Quốc, sinh mệnh chính là thứ bọn họ luôn kiếm tìm. Bảo bối như vậy ai mà không muốn?

Chỉ là… Ngu Thượng Nhung vừa bước vào cửu diệp, có lẽ vì không có kim liên nên cảnh giới của hắn rất không ổn định, nguyên khí trong đan điền khí hải hỗn loạn không ngừng, đồng thời còn có từng đạo năng lượng sinh cơ không ngừng toát ra. Lúc này mà đuổi theo cự thú thì lợi bất cập hại.

“Nếu vậy, chẳng phải ai nấy đều có thể trường sinh rồi?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

Điền Bất Kỵ lắc đầu đáp: “Không đến mức ấy… theo kết quả nghiên cứu thì tu hành giả chỉ có thể đạt tối đa ba ngàn năm tuổi thọ. Có tiếp tục phục dụng trái tim sinh mệnh cũng sẽ không tăng thọ nữa.”

Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn về hướng cự thú bỏ chạy, không nói gì nữa.

Thấy Ngu Thượng Nhung không đuổi theo, Điền Bất Kỵ đương nhiên cũng không truy đuổi, bèn giơ tay lên ra hiệu: “Rút lui.”

Chúng đệ tử đồng loạt khom người đáp: “Vâng.”

Vu Vu lau mồ hôi trên mặt, đi tới bên cạnh Ngu Thượng Nhung chớp chớp mắt nói: “Đại ca ca, huynh thật lợi hại!”

Ngu Thượng Nhung chỉ mỉm cười thản nhiên nhìn nàng, không hề đáp lời.

Lúc này, một tên đệ tử chợt kinh hãi hô lên: “Từ trưởng lão chết rồi!”

Đám đệ tử Thiên Liễu Quan tức tốc hạ xuống đất, vây quanh thi thể Từ Tô.

Điền Bất Kỵ đã biết từ trước bèn nổi giận quát: “Ồn ào cái gì! Mang thi thể hắn trở về! Việc này ta sẽ tự mình giải thích với Quán chủ.”

Hắn nhìn sang Ngu Thượng Nhung, chắp tay hành lễ rồi bay về Thiên Liễu Quan.

. . .

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.]

Nghe được tiếng thông báo, Lục Châu khẽ nhíu mày rồi thu hồi tâm trạng, ánh mắt chăm chú nhìn Minh Thế Nhân đang chuyên tâm khai diệp. Minh Thế Nhân đã khai diệp đến thời khắc mấu chốt nhất.

Lục Châu không hề biết lúc này đồ đệ Ngu Thượng Nhung của mình đã là cửu diệp, hơn nữa còn tấn thăng cửu diệp trong hoàn cảnh vô cùng hà khắc.

Toà kim liên của Minh Thế Nhân tăng tốc xoay tròn, quá trình khai diệp y hệt như khi Lục Châu khai diệp. Vòng sáng năng lượng liên tục hạ xuống toà kim liên.

Đúng lúc này, mái tóc Minh Thế Nhân bắt đầu đổi sang màu trắng xoá, làn da trở nên nhăn nheo. Kim liên đang hấp thu thọ mệnh của hắn.
Chương 867 Vô đề

“Số Tư Chi Tâm!” Lục Châu nhắc nhở.

Minh Thế Nhân tuy rằng rất thông minh nhưng về mặt kinh nghiệm và lịch duyệt lại chưa đủ trải nghiệm. Phát hiện ra mình đang già đi khiến hắn có hơi thất thần, nghe được sư phụ nhắc nhở Minh Thế Nhân mới ồ lên một tiếng, lấy Số Tư Chi Tâm ra nhanh chóng phục dụng.

Thấy Minh Thế Nhân biến thành một ông lão, mọi người xung quanh đều ngạc nhiên. Người đã trảm liên thở phào một hơi, người chưa trảm liên bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.

Tiểu Diên Nhi vừa nghĩ tới mình cũng sẽ biến thành một bà lão lập tức cảm thấy hoảng hốt khó chịu.

Tư Vô Nhai và Diệp Thiên Tâm thì thản nhiên hơn. Diệp Thiên Tâm đã tử vong nhiều lần, nàng không quá mong đợi vào thọ mệnh, cho dù không bước vào cửu diệp nàng cũng chẳng thấy mất mát nhiều.

Hải Loa thì tròn mắt nhìn cảnh tượng này, trong mắt ngập tràn tò mò.

Sau khi phục dụng Số Tư Chi Tâm, Minh Thế Nhân cảm giác được đan điền khí hải bộc phát ra sinh cơ khổng lồ, nhưng rất nhanh lại bị kim liên hấp thu, cái này triệt tiêu cái kia tạo thành thế cân bằng.

Lúc này, bốn vị trưởng lão canh giữ ở bốn phía đồng loạt ngẩng đầu.

“Hung thú đến rồi!”

“Mọi người chú ý phòng thủ!”

Hoa Nguyệt Hành đứng trên đỉnh tháp Ma Thiên Các kéo căng Lạc Nguyệt Cung. Tiễn cương bắn ra xạ kích về phía đám hung thú phi cầm.

Hoa Vô Đạo gật đầu tán thưởng: “Tiễn cương của ngũ diệp quả là rất có tác dụng.” Toàn bộ đám hung thú phi cầm cỡ nhỏ đều bị Hoa Nguyệt Hành bắn chết.

Minh Thế Nhân cảm giác được kim liên đã đạt tới cực hạn, tốc độ hấp thu bỗng nhiên giảm xuống.

“Bài trừ tạp niệm, ổn định tâm tình.” Lục Châu nói.

Minh Thế Nhân hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng.

Lục Châu gật đầu. “Sinh cơ tràn ra, khai diệp.”

“Vâng.”

Minh Thế Nhân cảm nhận được sinh cơ đang bắt đầu lan tràn, thế là thử nghiệm bức ra vòng tròn năng lượng. Quả nhiên một vòng sáng từ bên dưới toà kim liên chạy ngược lên trên pháp thân, toà pháp thân từ từ trở nên cao lớn hơn.

Toà kim liên nở rộng ra, giữa tám mảnh liên diệp dư ra một khoảng trống nhỏ. Soạt ——

Minh Thế Nhân nhìn thấy tại khoảng trống đó chợt xuất hiện một mảnh liên diệp nhỏ đang từ từ nhô lên. Mảnh liên diệp thứ chín đã hình thành!

Đám người mừng rỡ vô cùng. Cùng lúc đó trên bầu trời cũng xuất hiện lít nha lít nhít cự thú dạng phi cầm.

“Cự thú xuất hiện!” Bốn vị trưởng lão ngẩng đầu nhìn lên.

Minh Thế Nhân đã khai cửu diệp, Lục Châu yên tâm điểm nhẹ mũi chân, toàn thân bay lên không trung quan sát đám cự thú.

Đám cự thú cỡ nhỏ này không to như Cùng Kỳ hay Số Tư nhưng lại rất đông, chúng kéo tới theo đàn với khí thế vô cùng hung hãn.

Lục Châu tự hỏi, đám cự thú này từ đâu mà tới? Chẳng lẽ là từ Nguyệt Quang lâm địa sâu bên trong Mê Vụ Sâm Lâm? Diệp Thiên Tâm đã từng tới đó và gặp phải vô số hung thú. Nguyên chủ Cơ Thiên Đạo đã từng đi tới tứ đại sâm lâm, nhưng chỉ có Nguyệt Quang lâm địa là chưa từng đến. Nơi đó rất dễ khiến người ta mất đi phương hướng, thập tử vô sinh.

Tư Vô Nhai ngẩng đầu lên quan sát đàn cự thú, chợt nói: “Đây là Phì Di Điểu.”

“Phì Di Điểu?” Lục Châu hỏi.

“Trong điển tịch ở Tây Các có ghi chép về loài hung thú này. Phì Di Điểu có nhục thân rất mạnh mẽ, cực kỳ hung hãn.”

“Chúng có trái tim sinh mệnh không?”

“Phàm là động vật thì đều có tim. Nhưng loài cự thú cỡ nhỏ này chỉ có lực lượng nhục thân, linh trí còn rất thấp, hẳn là không thể ngưng tụ ra trái tim sinh mệnh. Đồ nhi hiện vẫn đang nghiên cứu về phương pháp phân biệt cụ thể loài nào có trái tim sinh mệnh, loài nào không.”

Lục Châu khẽ gật đầu. Có một đồ đệ thích nghiên cứu đúng là bớt việc. Thân là người xuyên không, Lục Châu rất sợ hãi cảnh bị sách vở tra tấn, bắt hắn đi xem sách là chuyện không thể nào.

Bầy cự thú cỡ nhỏ này không có trái tim sinh mệnh, không cần tốn nhiều thời gian cho chúng, càng không cần dùng tới thẻ Một Kích Chí Mạng, quá không có lời.

Lục Châu bay lên cao, gọi ra pháp thân cửu diệp. Ông —— ——

Lấy Ma Thiên Các làm trung tâm, toà pháp thân cao mười lăm trượng mang theo kim sắc hoả diễm toát ra vòng tròn cương khí dập dờn, sau đó co lại rồi tiêu tán.

Lục Châu nhìn về phía đám Phì Di Điểu đang bay tới. Một chiêu bày ra pháp thân quả thật đã khiến đám hung thú sợ hãi thối lui, bầy Phì Di Điểu lập tức quay đầu bay đi mất, chỉ trong giây lát đã không còn thấy bóng dáng.

Đám người Ma Thiên Các đứng bên dưới lặng ngắt như tờ, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn Lục Châu đầy hâm mộ. Toà pháp thân kim liên toát ra kim sắc hoả diễm kia dù có nhìn thêm chục lần cũng không chán.

Minh Thế Nhân đứng lên, bắt đầu khoe khoang: “Ta là cửu diệp… ta là cửu diệp rồi đây… ê ê ê!”

Không ai để ý tới hắn. Mọi người đều đang rung động trước toà pháp thân của Lục Châu.

“Tiểu sư muội, muốn xem pháp thân cửu diệp của ta không?”

Hải Loa không chú ý tới hắn, đầu vẫn ngẩng lên nhìn Lục Châu, lẩm bẩm nói: “Kim sắc hoả diễm…”

Minh Thế Nhân ỉu xìu.

Lục Châu hạ xuống, mọi người đồng loạt khom người.

Minh Thế Nhân thu hồi tâm tình buồn bã, khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, thành công tấn thăng cửu diệp.”

Lục Châu hài lòng gật đầu. “Rất tốt. Ngươi đã là cửu diệp, vì sao trông mặt có vẻ không vui?”

“Không có không có, đồ nhi chỉ là nghĩ tới việc sư phụ sắp rời đi nên nhất thời sầu não.” Minh Thế Nhân nâng ống tay áo lên lau nước mắt.

Đám người Ma Thiên Các: “. . .”

Đồ giả tạo!

Chư Hồng Cộng bước lên, kinh ngạc hỏi: “Sư phụ, người sắp đi?”

Lục Châu đưa mắt nhìn mọi người: “Đại Viêm đã có cửu diệp thứ hai, ta tin không bao lâu nữa sẽ có cửu diệp thứ ba thứ tư xuất hiện. Hung thú có thể phòng, nhưng nhân tâm lại khó dò. Nay có thêm cửu diệp thì có thể phòng ngừa hồng liên giới xâm lấn.”

Mọi người gật đầu. Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân.

“Hồng liên giới xâm lấn kim liên giới là chuyện sớm muộn. Lần này vi sư đi tới hồng liên giới, thứ nhất là vì để mang đại sư huynh và nhị sư huynh của các ngươi về, thứ hai là vì muốn tìm ra đáp án về thân thế của Hải Loa, thứ ba là vì muốn ngăn cản hồng liên giới tiếp tục xâm lấn chúng ta.”

Ngoài ra Lục Châu còn có một mục đích nữa, đó là tìm lại một nửa thuỷ tinh cầu ký ức, tra ra bí mật về hạt giống Thái Hư.
Chương 868 Vô đề

“Nay ngươi đã thành cửu diệp… Đại Viêm giao cho ngươi toạ trấn.”

“Đồ nhi nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ.” Minh Thế Nhân quỳ một gối xuống, cung kính nói.

Lúc này mọi người mới nhìn sang Minh Thế Nhân. Trong lúc bất tri bất giác, Minh Thế Nhân đã trở thành người mạnh nhất Ma Thiên Các chỉ sau Các chủ.

Lục Châu tiếp tục nói: “Ngươi vừa bước vào cửu diệp, về sau kim liên sẽ lan tràn ra sinh cơ khôi phục sinh mệnh cho ngươi… Đưa tay ra.”

Minh Thế Nhân gật đầu, vươn cổ tay. Lục Châu bắt mạch cho hắn, lòng sinh nghi hoặc.

Số Tư Chi Tâm cung cấp tám trăm năm thọ mệnh, nếu kim liên hấp thu hơn 1.300 năm thọ mệnh thì Minh Thế Nhân phải mất thêm hơn năm trăm năm thọ mệnh mới đúng.

Nhưng hiện tại hắn chỉ mất có bốn trăm năm.

Từ đó có thể suy ra, kim liên hấp thu thọ mệnh không hề cố định mà còn tuỳ vào đối tượng, dao động từ 1.200 đến 1.300 năm.

“Tấn thăng cửu diệp sẽ cung cấp hai trăm năm thọ mệnh, từ nhất diệp đến bát diệp lại được thu về năm mươi năm, tổng cộng ngươi sẽ có sáu trăm năm thọ mệnh.” Lục Châu nói.

Minh Thế Nhân vui mừng đáp: “Đa tạ sư phụ đã chỉ rõ.”

Còn may, còn may! Nếu cả đời này hắn phải mang bộ dạng của một ông già như bây giờ thì tâm tình sẽ sụp đổ mất!

“Thì ra có kim liên tấn thăng lên cửu diệp được nhiều chỗ tốt như vậy.” Đoan Mộc Sinh hâm mộ nói.

Tư Vô Nhai lắc đầu giải thích: “Không hẳn vậy, sau khi đột phá cửu diệp thì đại nạn thọ mệnh không còn tồn tại nữa. Hung thú lại có thể cung cấp trái tim sinh mệnh nên tu hành giả đã trảm kim liên có thể thông qua việc đánh giết hung thú để bù đắp lại tuổi thọ. Hai trường phái này đều không có mấy khác biệt.”

Giữ lại kim liên để tấn thăng cửu diệp khó hơn là trảm kim liên, thế nên chỗ tốt nhiều hơn một chút cũng là đương nhiên.

Lục Châu nâng tay, Ly Biệt Câu xuất hiện bay về phía Minh Thế Nhân.

“Vi sư ban thưởng cho ngươi Ly Biệt Câu hoang cấp, ngươi hãy sử dụng cho tốt.”

Minh Thế Nhân tiếp nhận vũ khí rồi quỳ rạp dưới đất hành lễ: “Đồ nhi đa tạ sư phụ ban thưởng vũ khí hoang cấp!”

Mọi người hâm mộ đến mức muốn rơi cả tròng mắt.

Lục Châu còn ba viên Thiểm Diệu Chi Thạch, thăng cấp vũ khí còn được ban thưởng một ngàn điểm công đức, cớ sao không làm. Hiện tại Lục Châu còn đang suy nghĩ xem nên cải tạo vũ khí cho ai trước.

“Ngươi lui xuống đi, trở về củng cố lại tu vi.” Lục Châu nói.

“Vâng.”

Mọi người quay sang chắp tay với Minh Thế Nhân.

“Chúc mừng tứ sư đệ.”

“Chúc mừng tứ sư huynh.”

“Chúc mừng tứ tiên sinh.”

Minh Thế Nhân hắng giọng, ưỡn ngực nói: “Đừng khách khí… khụ khụ, con người của ta rất là hiền hoà, nếu các vị muốn xem pháp thân cửu diệp có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào. Đúng rồi, lúc nãy có phải chưa kịp nhìn thấy rõ ràng phải không? Có cần ta gọi ra pháp thân cho các vị xem lần nữa không?”

Lục Châu nhíu mày mắng: “Làm càn!”

Ngày thường luôn thấy Minh Thế Nhân làm việc rất yên tâm, bây giờ vừa đột phá đã quên mất mình là ai.

“Ách… đồ nhi trở về ngay.” Minh Thế Nhân ỉu xìu quay về phòng.

Tư Vô Nhai khom người nói: “Sư phụ, người định khi nào rời đi?”

Lục Châu vuốt râu nói: “Ba ngày sau.”

“Vậy đồ nhi đi kiểm tra Không Liễn.”

Lục Châu đưa mắt nhìn đám người Ma Thiên Các… Bây giờ nhìn lại mới thấy, thực lực Ma Thiên Các vẫn còn kém xa.

Nếu có cao thủ nắm giữ Nghiệp Hoả như Pháp Không xuất hiện, Ma Thiên Các e là khó lòng đối phó nổi. Cũng may nơi này có người thông minh như Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân toạ trấn nên sẽ không xảy ra tình trạng hy sinh vô ích. Nhưng những người khác thì…

“Phan Trọng.” Lục Châu điểm danh.

“Có thuộc hạ.” Phan Trọng bước lên một bước, khom người đáp.

“Bản toạ ban thưởng cho ngươi Trảm Mệnh Đao, ngươi hãy sử dụng cho tốt.” Lục Châu phất tay, Trảm Mệnh Đao bay đến trước mặt Phan Trọng.

Toàn thân Phan Trọng run lên, hắn mở to mắt nhìn thanh vũ khí thiên giai trước mặt mình, sau đó vội vàng kích động quỳ xuống:

“Phan Trọng tạ ơn Các chủ ban thưởng vũ khí thiên giai!”

Phan Trọng nhận lấy Trảm Mệnh Đao, nhỏ máu nhận chủ.

[Ting — Trảm Mệnh Đao nhận chủ thành công, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]

“Chu Kỷ Phong, bản toạ ban thưởng cho ngươi Lăng Hư Kiếm, ngươi hãy sử dụng cho tốt.” Lục Châu lại phất tay.

Lăng Hư? Vũ khí siêu thiên giai?

Chu Kỷ Phong được điểm danh, toàn thân giật bắn như điện xẹt, lập tức mừng rỡ như điên quỳ xuống đất: “Tạ ơn Các chủ ban thưởng vũ khí!”

“Lăng Hư hiện nay là vũ khí thiên giai, hồng sắc phù văn đã bị tổn hại nên không còn là siêu thiên giai nữa. Các ngươi nhất định không được có lòng ganh đua so sánh.” Lục Châu nói rõ từng câu từng chữ.

Chu Kỷ Phong và Phan Trọng dù rất hâm hộ mười vị đệ tử Ma Thiên Các nhưng bọn hắn đều không có lòng mơ ước, hy vọng xa vời. Nay được ban thưởng cho vũ khí thiên giai đã là hạnh phúc lâng lâng, nào dám có lòng ganh đua so sánh?

Chu Kỷ Phong cung kính tiếp nhận Lăng Hư Kiếm, kích động tới mức nói năng lộn xộn:

“Đa tạ Các chủ, thuộc hạ nhất định sẽ tận tuỵ vì Ma Thiên Các đến khi chết mới thôi.”

Độ trung thành của hai người đều gia tăng 10%. Kể từ đó, độ trung thành của thế hệ trẻ tuổi đều ổn định ở mức trên 80%.

Lục Châu nhìn về phía bốn người Lão Niên Các. Ánh mắt mọi người đều nhìn theo, thầm nghĩ hôm nay Các chủ bị làm sao mà lại ban thưởng nhiều vũ khí như vậy.

“Lãnh La.” Lục Châu tiếp tục gọi tên.

Lãnh La không có khoa trương như đám người trẻ tuổi. Trong quá khứ hắn cũng từng sử dụng vũ khí, có khi chiến không được hắn sẽ quay đầu bỏ chạy. Kiến thức và lịch duyệt phong phú khiến hắn rất ít khi hoảng hốt.

Lục Châu nhìn lại những vũ khí mình đang sở hữu: Vị Danh, Ngọc Phất Trần, Vô Cấu Chi Nhận, Phán Quan Bút, Cửu Huyền Cầm.

Vị Danh đương nhiên không có khả năng cho người khác, Ngọc Phất Trần thích hợp với người tu Phật môn hoặc Đạo môn, với tính tình Lãnh La sẽ không tiếp nhận vật này.

Phán Quan Bút thích hợp với Nho môn, phối hợp với phác hoạ tự phù sẽ mang lại hiệu quả kinh người.

Cửu Huyền Cầm? Đây là vũ khí của vị nữ tử họ Lạc, cũng chính là Lạc Thời Âm. Vũ khí này rất thích hợp cho Hải Loa sử dụng, hơn nữa Lãnh La cũng không am hiểu đánh đàn.
Chương 869 Vô đề

Sau khi loại trừ từng cái thì chỉ còn lại Vô Cấu Chi Nhận.

“Bản toạ ban thưởng cho ngươi Vô Cấu Chi Nhận, hãy sử dụng cho tốt.”

Lục Châu phất tay áo, Vô Cấu Chi Nhận bay vào tay Lãnh La.

“Vô Cấu Chi Nhận, siêu thiên giai.” Phan Ly Thiên nói với vẻ hâm mộ.

“Đa tạ Các chủ ban thưởng vũ khí Vô Cấu Chi Nhận.” Lãnh La cầm lấy vũ khí, cho dù là người kiến thức rộng rãi như hắn cũng cảm thấy kích động.

Đám người không có ý kiến, cấp trưởng lão sử dụng siêu thiên giai là việc đương nhiên.

Ban thưởng vũ khí xong được nhận ba ngàn điểm công đức ban thưởng, Lục Châu hài lòng vuốt râu nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì tản đi đi.”

Nói xong Lục Châu chắp tay sau lưng rời đi. Đám người khom người hành lễ.

Hoa Vô Đạo thẫn thờ giơ tay, muốn nói lại thôi… Còn ta thì sao? Sao ta không có?

Hắn âm thầm thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đón nhận hiện thực tàn khốc.

Phan Ly Thiên đi tới bên cạnh Lãnh La, ghen tị nói: “Vận khí không tệ nha, tự dưng có được vũ khí siêu thiên giai, lão hủ cảm thấy thật áp lực.”

Lãnh La phản bác: “Không phải ngươi vẫn luôn bị thực lực của ta gây áp lực sao?”

“Lão hủ có hồ lô rượu, áp lực ở đâu ra? Các chủ đúng là chiếu cố ngươi.” Phan Ly Thiên bĩu môi.

“Các vị trưởng lão đều có vũ khí, Các chủ ban thưởng cho ta Vô Cấu Chi Nhận cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

Tả Ngọc Thư có Bàn Long Trượng, Phan Ly Thiên có hồ lô rượu, cho dù Lục Châu ban thưởng vũ khí khác hai người bọn họ cũng sẽ không cần.

Chỉ còn lại một mình Hoa Vô Đạo thẫn thờ đứng bên ngoài Nam Các thở dài không thôi.

. . .

Trở về phòng, Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem.

Điểm công đức: 12.040 điểm

Tuổi thọ còn lại: 218.985 ngày

Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 138 (bị động), Lồng Giam Trói Buộc x 5, Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Cát Lượng, Cùng Kỳ, Thẻ Ngụy Trang x 2, Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 3, Thiểm Diệu Chi Thạch x 3, Thẻ Nghịch Chuyển x 28.

Vũ khí: Vị Danh, Ngọc Phất Trần, Phán Quan Bút, Cửu Huyền Cầm.

Lục Châu chợt nghĩ tới một vấn đề. Ban đầu hắn rút thưởng được toạ kỵ, lực lượng Hệ thống khiến toạ kỵ từ một nơi bí ẩn chạy tới. Đến lượt Cát Lượng thì nó tự mình phi hành tới, sau đó tới Cùng Kỳ thì hắn cần phải tự mình thu phục. Nếu hắn đến hồng liên giới thì làm sao dẫn theo đám toạ kỵ này?

Chỉ tiếc Hệ thống không có phản ứng gì, xem ra nó không quá thông minh, đối với những thắc mắc của Lục Châu nó đều không giải đáp lấy một lần.

“Chờ đến nơi rồi gọi toạ kỵ thử xem.” Bây giờ nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì.

Lục Châu chú ý thấy trong đống thẻ đạo cụ vẫn còn hai tấm Thẻ Nguỵ Trang. Bây giờ hắn đã là cửu diệp thì còn cần nguỵ trang làm gì?

Lục Châu nâng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm Thẻ Nguỵ Trang. Lúc này, giao diện thẻ đạo cụ đột nhiên xuất hiện một đoạn ghi chú:

[Có thể nguỵ trang pháp thân thành một màu sắc khác.]

“Đổi màu?”

Lục Châu minh bạch. Hệ thống đây là sợ lão phu bị người ta xem như dị tộc mà xúm lại đánh có phải không?

Ha ha, đồ thẻ vớ vẩn, còn không bằng Thẻ Dịch Dung.

Điểm công đức còn lại không đủ mua các loại thẻ khác, Lục Châu bèn bổ sung một tấm thẻ Lôi Cương giá năm ngàn. Thẻ Lôi Cương có tác dụng chấn nhiếp không tệ.

Điểm công đức còn lại 7.040 điểm. Lục Châu rục rịch định rút thưởng nhưng rốt cuộc cũng nghĩ lại.

Thôi đi, lão phu không phải là con trai của khí vận.

“Còn thừa lại ba viên Thiểm Diệu Chi Thạch, nâng cấp vũ khí cho ai đây?”

Diệp Thiên Tâm đã có Đa Tình Hoàn hoang cấp, Minh Thế Nhân có Ly Biệt Câu hoang cấp. Trong đám đồ đệ còn lại, người làm việc ổn thoả nhất là Tư Vô Nhai.

Đoan Mộc Sinh không có bao nhiêu thiên phú, nhưng ưu điểm của hắn là rất khắc khổ và cố gắng, đợi đến khi hắn lên bát diệp sẽ ban thưởng vũ khí hoang cấp sau. Tu vi Chiêu Nguyệt thì theo không kịp các đồng môn, có lẽ do bị việc quốc sự làm chậm trễ.

Vậy thì Tiểu Diên Nhi?

Lục Châu đã có quyết định nên cho người gọi Tư Vô Nhai và Tiểu Diên Nhi tới.

Khi hai huynh đệ đến Đông Các, trong lòng cũng nghi hoặc không thôi. Bước vào phòng, thấy sư phụ ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn nhắm mắt dưỡng thần, hai người chắp tay quỳ xuống đất lễ bái.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Lục Châu mở mắt ra. “Để vũ khí lại đây.”

Tư Vô Nhai và Tiểu Diên Nhi đưa mắt nhìn nhau.

“Sư phụ, người định làm gì ạ?” Tiểu Diên Nhi gan lớn bèn lấy dũng khí hỏi.

“Ngày mai sẽ biết.”

“Vâng.” Hai người đặt vũ khí lên bàn rồi rời khỏi Đông Các.

Lục Châu dùng hai viên Thiểm Diệu Chi Thạch để cải tạo hai kiện vũ khí. Khổng Tước Linh càng thêm toả sáng rực rỡ khi được hoả diễm thiêu đốt, Phạm Thiên Lăng rõ ràng là vải vóc nhưng lại không hề bị hư hao.

Mọi chuyện diễn ra thuận lợi, Lục Châu tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.

Sáng hôm sau, Lục Châu nghe được tiếng thông báo:

[Ting — thu hoạch được Khổng Tước Linh hoang cấp, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]

[Ting — thu hoạch được Phạm Thiên Lăng hoang cấp, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]

Lục Châu lệnh cho người giao vũ khí cho Tư Vô Nhai và Tiểu Diên Nhi, sau đó tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.

Nhận được vũ khí hoang cấp, Tư Vô Nhai ngoài ngạc nhiên cũng chỉ còn ngạc nhiên.

“Sư phụ rốt cuộc dùng thủ đoạn gì để đề thăng phẩm giai của vũ khí?” Tư Vô Nhai sờ nắn Khổng Tước Linh, trong lòng không cách nào hiểu được.

“Chẳng lẽ là kim sắc hoả diễm?” Tư Vô Nhai chợt nghĩ tới pháp thân cửu diệp của Lục Châu. Không có cách nào giải thích, Tư Vô Nhai đành cho rằng đó là tác dụng của nó.

Ba ngày sau, Tư Vô Nhai đi đến bên ngoài Đông Các.

“Sư phụ, Không Liễn đã chuẩn bị xong.”

Trong phòng truyền ra âm thanh: “Tốt. Thông tri cho Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đến chỗ Không Liễn đợi vi sư.”

“Vâng.”

Trên quảng trường Nam Các, toà Không Liễn chễm chệ nằm ở giữa sân, đám người Ma Thiên Các đều có mặt đông đủ.

Tư Vô Nhai hiểu ý sư phụ, người bảo thông tri cho Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, cũng tức là sẽ mang hai sư muội cùng đến hồng liên giới.

Tiểu Diên Nhi tu vi cao thâm, lại được sư phụ yêu thương nhất, mang nàng theo không có gì lạ. Hải Loa vốn là tu hành giả hồng liên giới, mang nàng đi cũng là hợp tình hợp lý.
Chương 870 Vô đề

Lát sau, thân ảnh Lục Châu xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Cung nghênh Các chủ.”

“Cung nghênh sư phụ.”

Lục Châu nhìn về phía toà Không Liễn cỡ nhỏ. Không Liễn được sửa chữa và lau chùi rất sạch sẽ, hồng sắc trận văn trên thân nó được tô thành màu đen để che đậy ánh mắt của người khác.

“Miễn lễ.”

Tư Vô Nhai nói: “Sư phụ, đồ nhi đã kiểm tra Không Liễn kỹ càng, lại khắc hồng sắc phù văn do Khương Văn Hư lưu lại vào bánh lái. Bây giờ Không Liễn có thêm khả năng định vị đến Bỉ Ngạn ở hồng liên giới.”

“Tốt lắm.” Lục Châu hài lòng gật đầu. “Tình hình cửu châu Đại Viêm thế nào rồi?”

Tư Vô Nhai đáp: “Số lượng hung thú tăng lên nhiều, hung thú phi cầm thường xuyên kéo đến quấy rầy nhân loại, cũng may chúng ta đã nghiên cứu thành công trận pháp mới, lại thêm cung nỏ thủ thành nên đối phó với phi cầm tẩu thú không thành vấn đề. Các loại cự thú cực đại rất ít xuất hiện. Nay có tứ sư huynh toạ trấn thì vấn đề cũng không lớn.”

Lục Châu gật đầu nhìn về phía Minh Thế Nhân. Dung mạo Minh Thế Nhân đã hoàn toàn khôi phục. “Gọi pháp thân ra.”

“Đồ nhi tuân mệnh!”

Minh Thế Nhân cười hắc hắc, rốt cuộc cũng có cơ hội trang bức rồi!

Ông! Toà pháp thân cao mười lăm trượng xuất hiện, mọi người ngẩng đầu nhìn lên.

Lục Châu vốn có ý bảo hắn gọi ra pháp thân cỡ nhỏ, nhưng hắn lại gọi ra đại pháp thân, thôi vậy. Lục Châu chú ý thấy toà kim liên của Minh Thế Nhân không hề toát ra kim sắc hoả diễm.

Không có nghiệp lực?

“Thu hồi đi.” Lục Châu nói.

Minh Thế Nhân nhìn quanh, thấy mọi người đều ngẩng cổ nhìn pháp thân của mình với vẻ đầy ao ước bèn vui vẻ nói: “Không sao đâu sư phụ, đồ nhi có thể kiên trì thêm một lúc.”

“Hửm?” Giọng Lục Châu uy nghiêm mà trầm thấp.

“…Vâng.” Minh Thế Nhân bèn thu hồi pháp thân. Đám người lúc này mới tỉnh táo lại.

Lục Châu dặn dò: “Bước vào cửu diệp vẫn phải làm việc khiêm tốn, không được đi khoe khoang khắp nơi.”

“Đồ nhi ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo.” Minh Thế Nhân đáp.

Lục Châu cũng biết tính cách Minh Thế Nhân, khi làm việc hắn luôn cẩn trọng ổn thoả nên không cần lo lắng.

“Lão thất.”

“Có đồ nhi.”

“Tuy Chiêu Nguyệt được Thái hậu ủng hộ nhưng tu vi vẫn còn hơi thấp. Sau khi vi sư đi ngươi hãy hiệp trợ nó.” Lục Châu phân phó.

“Đồ nhi cẩn tuân mệnh lệnh của sư phụ.”

Thiên hạ cửu châu đều thuộc về U Minh Giáo. Uy tín của Tư Vô Nhai trong U Minh Giáo cực kỳ cao, không hề thua kém Chiêu Nguyệt nên để hắn giúp nàng xử lý sự vụ thì không gì thích hợp hơn.

Lục Châu lại quay đầu nhìn sang những người khác, cao giọng nói: “Lão phu giao Ma Thiên Các cho các ngươi.”

Mọi người lập tức khom người hành lễ: “Xin chờ Các chủ trở về.”

Lục Châu nhảy lên toà Không Liễn cỡ nhỏ, khẽ gọi: “Diên Nhi, Hải Loa.”

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đã chuẩn bị kỹ càng, nhanh chóng theo sau. Tiểu Diên Nhi đi tới vị trí bánh lái, vẫy tay chào mọi người rồi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “Tạm biệt nha!”

Không Liễn lăng không bay lên, rời khỏi bình chướng rồi biến mất ở phía chân trời.

. . .

Không Liễn cỡ nhỏ bé hơn Xuyên Vân phi liễn rất nhiều nhưng vẫn đủ chỗ cho năm người, tốc độ thì không khác mấy so với phi liễn. Lục Châu đứng bên cạnh bánh lái ngắm nhìn cảnh trí non sông.

Năm ngày sau, Không Liễn vượt qua Nhung Bắc và khu vực sa mạc, bay đến Bắc Cương tiếp giáp với Vô Tận Hải.

“Sư phụ, đến Vô Tận Hải rồi.” Tiểu Diên Nhi vừa cầm lái vừa nhìn đại hải vô biên vô tận trước mặt. Đứng trước biển cả bao la, không ai không cảm thấy kiêng kỵ.

Lục Châu gật đầu: “Bay cao lên.”

“Vâng.”

Không bao lâu sau, Không Liễn đã phi hành trên biển xanh vô tận, không còn nhìn thấy kim liên giới đâu nữa, bốn phía đều là hải vực.

“Sư phụ, hồng sắc phù văn sáng lên.” Tiểu Diên Nhi thông báo.

“Điều chỉnh phương hướng, tăng tốc độ.” Lục Châu hướng dẫn.

“Vâng.” Tuy kinh nghiệm khống chế phi liễn của Tiểu Diên Nhi chưa nhiều nhưng nàng vẫn đang làm rất tốt.

“Cửu sư tỷ cố lên! Ta cảm giác tỷ đang bay đúng hướng rồi!” Tiểu Hải Loa vỗ tay.

Đảo mắt lại năm ngày trôi qua.

Không Liễn vẫn đang phi hành trên Vô Tận Hải, xung quanh không có gì khác ngoài vài đám mây trắng và mấy con phi cầm bay dưới tầng trời thấp cùng đám hải thú ngụp lặn trong nước.

Ban đầu Tiểu Diên Nhi còn cảm thấy mới mẻ, về sau nàng đã vô vị đến phát chán.

Uuuuu —— ——

Phía trước đột nhiên truyền tới một tiếng kêu trầm thấp. Tiểu Diên Nhi cả kinh nói: “Sư phụ, có tiếng của hung thú.”

Lục Châu cũng nghe được âm thanh đặc thù kia, tựa như tiếng sóng gầm, rất trầm, rất đục.

“Có sương mù, đồ nhi không nhìn thấy gì cả.” Tiểu Diên Nhi lo lắng nói.

Lục Châu đi tới bên cạnh Tiểu Diên Nhi, thay nàng cầm lái, thản nhiên nói: “Có vi sư ở đây, đừng lo lắng.”

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa dù sao cũng chỉ là những đứa trẻ đang lớn, thấy cảnh tượng này các nàng sợ hãi cũng không có gì lạ.

Không Liễn tiến sâu vào trong tầng sương mù dày đặc, giơ tay lên cũng chẳng nhìn thấy ngón tay. Lục Châu chỉ có thể dựa vào hồng sắc phù văn trên bánh lái để xác định phương hướng.

Uuuuu —— ——

Tiếng kêu trầm thấp khiến người ta sợ hãi lại vang lên, lần này nó phát ra từ bên dưới Không Liễn. Roạt! Có tiếng vật gì đó lao ra khỏi mặt biển.

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ôm chặt nhau run rẩy, bốn con mắt nhìn quanh quẩn khắp nơi, phong phạm tiểu tổ tông hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng.

Lục Châu nhíu mày, tay trái nhấc lên, năm ngón tay hiện ra lam quang. Tuyệt Thánh Khí Trí! Chưởng ấn lớn gấp mấy lần Không Liễn đánh thẳng xuống dưới.

Nhưng sương mù dày đặc dường như đã nuốt chửng nó, vừa bay ra đã không còn thấy đâu nữa.

Roạt! Lại là âm thanh mặt biển rung động.

Lục Châu nghi hoặc, rốt cuộc sương mù trên Vô Tận Hải là cái gì? Hắn rất muốn ra ngoài xem thử, nhưng nghĩ tới hung thú Xích Diêu trên biển đen bèn từ bỏ ý định này.

Uuuuu —— ——

Tiếng kêu càng lúc càng gần.

“Sư phụ, con quái vật này hình như đang đuổi theo chúng ta!”

“Đừng tự nhát mình nữa.” Thái độ của Lục Châu vẫn trấn định thong dong khiến hai nha đầu cũng thấy vững tin hơn.

Không Liễn tiếp tục bay giữa đám sương mù, tốc độ ngày càng nhanh hơn.

Rắc… Trên thân Không Liễn đột nhiên phát ra âm thanh dị thường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom