-
Chương 861-865
Chương 861 Vô đề
Vốn hai người bọn họ định ở lại Thiên Liễu Quan một thời gian, binh đến tướng chặn, cửu diệp đến thì bỏ chạy là được. Nhưng Cửu Trọng Điện đột nhiên đến đây đã làm hai người thay đổi chủ ý. Nếu không đến Cửu Trọng Điện, phiền toái sẽ càng lúc càng lớn. Rõ ràng cách hành xử của Cửu Trọng Điện không hề cứng nhắc như Phi Tinh Trai.
Hạ Trường Thu che ngực, cúi đầu thở dài.
Chúc Huyền thấy mọi người còn đang phân vân bèn nói: “Ta nghe nói Thiên Liễu Quan và Phi Tinh Trai có bất hoà. Phi Tinh Trai vốn giao hảo với Thiên Vũ Viện, hai tông môn này hợp mưu chiếm đoạt Hắc Thuỷ Huyền Động và Vô Tận Hải, đám người Phi Tinh Trai lại là kẻ có thù tất báo… Hạ Trường Thu, ta nói có đúng không?”
Hắn gọi thẳng tên Hạ Trường Thu, thái độ đối xử rõ ràng khác hẳn với Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Hạ Trường Thu gật đầu: “Đúng là như thế.”
Chúc Huyền tiếp tục nói: “Hai vị bằng hữu này là quý khách của Thiên Liễu Quan, nay lại là quý khách của Cửu Trọng Điện, thử hỏi Phi Tinh Trai còn dám tới đây gây chuyện nữa không?”
Hai mắt Hạ Trường Thu toả sáng. Đạo lý này không sai, chỉ là vẫn phải dựa vào thái độ của Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải.
Lúc này Vu Chính Hải cũng cao giọng nói: “Quyết định như vậy đi.”
Thấy Ngu Thượng Nhung còn muốn phản bác, Vu Chính Hải bỗng nghiêm mặt, thẳng lưng nói:
“Đừng nhiều lời. Nhiều năm qua ta chưa từng lấy thân phận đại sư huynh ra để áp đặt đệ. Nhưng lần này, ta dùng thân phận đại sư huynh lệnh cho đệ lưu lại.”
Hơn ba trăm năm qua, sư huynh đệ hai người đều âm thầm phân cao thấp từ trong tối đến ngoài sáng. Cho đến nay vẫn chưa từng thật sự phân thắng bại. Vai vế lớn nhỏ khác nhau nhưng Vu Chính Hải chưa từng dựa vào thân phận đại sư huynh để yêu cầu Ngu Thượng Nhung làm gì. Chỉ có lần này…
Ngu Thượng Nhung không nói gì nữa.
Chúc Huyền lạnh nhạt gật đầu, vươn một tay ra: “Mời ——”
Trước khi rời đi, Chúc Huyền còn quay đầu nói với Ngu Thượng Nhung một câu: “Sau này còn gặp lại.” Nói xong hắn cưỡi bạch hạc rời đi.
Ngu Thượng Nhung đứng nhìn theo bóng lưng hai người dần dần biến mất trong tầng mây, Kỷ Phong Hành đứng bên cạnh lo lắng nói:
“Đại ca, ta sợ Cửu Trọng Điện nói muốn hợp tác là giả, mà bắt người mới là thật.”
Vu Vu đi tới, thấy sắc mặt Ngu Thượng Nhung âm trầm, không khí ngột ngạt khó thở bèn nói: “Đại ca ca, huynh có bị thương không, để ta trị liệu cho huynh nha?”
Vu Vu nâng tay, một quả cầu cương khí màu đỏ xuất hiện rơi vào người Ngu Thượng Nhung, hoá thành từng điểm tinh quang rồi biến mất không thấy gì nữa.
Ngu Thượng Nhung rốt cuộc cũng mở miệng: “Ta không sao…”
Hạ Trường Thu thở dài nói: “Hai vị là khách quý của Thiên Liễu Quan lại gặp nạn tại đây, Thiên Liễu Quan chẳng thể giúp được gì… hầy.”
Vu Vu chớp chớp đôi mắt to, dè dặt hỏi: “Vậy đại đại ca phải làm sao đây?”
Ngu Thượng Nhung nhìn về phía Vu Chính Hải rời đi, hờ hững nói: “Nếu Cửu Trọng Điện dám động đến đại sư huynh ta dù chỉ một chút, ta sẽ huyết tẩy Cửu Trọng Điện.”
Toàn thân Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ, Kỷ Phong Hành và Vu Vu đều không rét mà run.
. . .
Chúc Huyền và Vu Chính Hải đạp không hành tẩu, không khỏi trò chuyện một phen.
“Ta còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ.”
“Vu Chính Hải.”
“Cả đời này ta đã từng thấy vô số vũ khí, từ thiên địa huyền hoàng đến vũ trụ hồng hoang… Đạt tới thiên giai đã là rất quý, hoang cấp hiếm càng thêm hiếm. Thanh đao này của các hạ là hoang cấp phải không?” Chúc Huyền hỏi.
“Gia sư ban tặng cho vũ khí thuận tay thôi. Tứ Phương Cơ của ngươi cũng không kém.” Vu Chính Hải đáp.
“Lực sát thương của Tứ Phương Cơ kém xa đao và kiếm. Trận chiến ngày hôm nay ta đã rơi vào thế hạ phong.”
“May mắn thôi.” Vu Chính Hải vốn không để ý tới lời tâng bốc của người khác.
“Ta có hai vấn đề muốn được thỉnh giáo, không biết có tiện cho các hạ hay không?”
Vu Chính Hải nhìn ánh chiều tà đang dần tắt, thản nhiên đáp: “Thỉnh giáo thì không dám, nếu có thể trả lời ta sẽ không giấu diếm.”
“Hai vị thật sự đến từ kim liên giới?” Chúc Huyền hỏi.
“Đương nhiên.”
Chúc Huyền tán thán nói: “Không ngờ suy đoán của người điên ở Thiên Vũ Viện lại là sự thật.”
“Người điên?”
Chúc Huyền thở dài đáp: “Đó là một người điên đam mê nghiên cứu về thế giới khác, nàng ta cho rằng đối diện Vô Tận Hải là một thế giới hoàn toàn khác biệt với hồng liên giới.”
“Thực lực Cửu Trọng Điện hùng hậu như vậy mà không đánh hạ được Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai sao?” Vu Chính Hải hỏi.
“Các hạ xem thường bọn hắn rồi. Thiên Vũ Viện lệ thuộc vào vương triều Đại Đường, cao thủ nhiều như mây.” Chúc Huyền nghĩ tới một chuyện, lại hỏi: “Ma Thiên Các rất mạnh?”
Từ thái độ của hai sư huynh đệ có thể thấy thực lực Ma Thiên Các không thể khinh thường.
Vu Chính Hải cười sang sảng: “Nếu Ma Thiên Các ở đây thì cần gì phải sợ hãi Thiên Vũ Viện?”
Vu Chính Hải không định bại lộ quá nhiều tin tức về Ma Thiên Các cho người của hồng liên giới, nói một câu như vậy là đủ.
Chúc Huyền ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc, Ma Thiên Các này không ngờ lại có thể phân cao thấp với Thiên Vũ Viện.
“Hai vị đường xa mà đến thật không dễ. Không biết hai vị đến hồng liên giới là để làm gì?” Đây là một trong những vấn đề mà Chúc Huyền quan tâm nhất.
Vu Chính Hải nói: “Nếu ta nói là tình cờ đến đây thì ngươi tin không?”
Đây là nói theo góc độ của Ngu Thượng Nhung, quả thật hắn chỉ tình cờ đến được hồng liên giới, nhưng sợ là không mấy ai tin tưởng.
Thế nhưng Chúc Huyền lại nói: “Ta tin.”
Vu Chính Hải gật đầu.
Chúc Huyền cẩn thận hỏi nhỏ: “Tôn sư cũng đang ở hồng liên giới?”
Vu Chính Hải lắc đầu đáp: “Lão nhân gia người một lòng chỉ biết tu hành, rất ít quan tâm đến thế sự. Chỉ là… chuyện này nếu nháo lớn thì ta không thể nói chắc.”
Nghe vậy, Chúc Huyền âm thầm suy nghĩ, có lẽ sư phụ của hai người này là cửu diệp trở lên… Cũng may trước đó không hạ sát thủ, nếu không mệnh thạch của hai người này mà dập tắt thì sẽ dẫn đến phiền phức vô cùng. Đến lúc đó Cửu Trọng Điện lại vô tình có thêm một địch nhân cường đại.
Chương 862 Vô đề
Giữa sườn núi Kim Đình Sơn, trong một khu rừng rậm.
Ánh trăng trên đầu sáng vằng vặc soi rọi cả cánh rừng. Nguyên khí trong các loại cây cỏ từ bốn phương tám hướng kéo tới giao hoà vào nguyên khí trong không trung rồi hội tụ vào một bụi cỏ.
Sau khi thu nạp nguyên khí, trong bụi cỏ chợt truyền ra một giọng nói có vẻ vừa giật mình tỉnh ngộ ——
“Không đúng! Tấn thăng cửu diệp cần đến một ngàn hai trăm năm thọ mệnh, Số Tư Chi Tâm chỉ cung cấp tám trăm năm, vậy ta phải tự bỏ ra bốn trăm năm sao? Ta mới có mấy chục tuổi thôi mà! Tấn thăng cửu diệp xong chẳng phải sẽ biến thành một lão già? Anh tuấn tiêu sái như ta vậy mà…”
“Không được, nếu biến thành ông già như sư phụ thì khó coi biết bao!”
Minh Thế Nhân ngừng tu luyện, chui ra khỏi bụi cỏ.
Từ rất lâu rồi hắn đều thích trốn trong này tu luyện. Sư phụ từng nói, Thanh Mộc Tâm Pháp là công pháp thích hợp với hắn nhất, nhưng muốn sử dụng cho hết giá trị của Thanh Mộc Tâm Pháp thì phải biết chọn nơi thích hợp mà tu hành.
Minh Thế Nhân đã tự mình tìm ra nơi tu hành thích hợp với mình nhất. Tốc độ tu luyện trong rừng cao hơn gấp mấy lần ở những nơi khác. Các đồng môn chỉ biết công pháp của Minh Thế Nhân phát huy uy lực tốt nhất khi ở trong rừng rậm, nhưng không ai biết nơi này cũng là thánh địa tu hành của hắn.
Đây cũng là điểm mấu chốt giúp hắn tu luyện thành công độn thổ thuật.
“Một ngàn hai trăm năm… sư phụ giải quyết vấn đề này bằng cách nào?” Minh Thế Nhân sờ cằm.
Lát sau, hắn vỗ trán nói: “Chẳng lẽ sư phụ còn giấu rất nhiều Xích Diêu Chi Tâm?”
Minh Thế Nhân đi tới đi lui, đấm ngực dậm chân. “Sao ta lại không nghĩ tới cơ chứ! Sư phụ đúng là quá anh minh, sẽ không làm chuyện không có nắm chắc.”
“Phải nhanh chóng tu luyện lên đại viên mãn trong khoảng thời gian ngắn nhất.”
Nghĩ tới đây, Minh Thế Nhân bèn chui lại vào trong bụi cỏ, bàn tay khẽ nhấc, nguyên khí rung động, cỏ dại xung quanh mọc lên càng lúc càng cao cho đến khi biến thành bốn vách tường cỏ vây chung quanh hắn.
Minh Thế Nhân ngồi xếp bằng nhắm mắt và tiến hành hô hấp thổ nạp. Nguyên khí trong khu rừng đều bị hắn hấp thu hết vào đan điền khí hải.
. . .
Mấy hôm sau, tại Đông Các.
Lực lượng phi phàm của Lục Châu đã bão hoà từ lâu. Tu vi cửu diệp đã vững chắc hơn nhiều.
Tuổi thọ còn lại: 218.980 ngày
“Sau cửu diệp có thập diệp không?” Trong đầu Lục Châu đột nhiên nghĩ tới mấy vấn đề.
“Từ cửu diệp lên thập diệp có đại nạn gì không?”
Nghĩ ngợi một lát, Lục Châu lắc đầu. Bây giờ suy nghĩ mấy chuyện này cũng vô dụng, chỉ có thể chậm rãi đề thăng tu vi mới biết được.
Cần đến năm trăm ngàn điểm công đức để mua Thiên Giới Bà Sa, đây có lẽ là một cảnh giới mới.
Điểm công đức: 23.640 điểm
Khoảng cách đến năm trăm ngàn điểm… thật quá xa xôi.
Lục Châu quyết định mua bổ sung một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng giá mười lăm ngàn điểm. Hiện tại Lục Châu đã có hai tấm Một Kích Chí Mạng, trước khi đến hồng liên giới phải chuẩn bị kỹ càng một phen. Thẻ này là con át chủ bài mạnh nhất của hắn, không thể không có.
“Sư phụ, Chư Thiên Nguyên cầu kiến.” Bên ngoài chợt truyền đến giọng nói của Tư Vô Nhai.
“Có việc gì?”
“Ông ta lệnh cho người Cổ Thánh Giáo kiểm tra thương khố, phát hiện ra một vật nên tự mình đưa tới, hy vọng sư phụ xem qua.”
Lục Châu rời khỏi phòng, bước ra ngoài sân viện. Nhìn thấy Tư Vô Nhai, Lục Châu nghi hoặc nói: “Tu vi ngươi tiến bộ không ít.”
Tư Vô Nhai đáp: “Sư phụ đốc thúc tu luyện, đồ nhi nào dám lười biếng, ngày đêm khổ tu.”
“Khi nào sẽ tấn thăng bát diệp?”
“Chuyện này…” Tư Vô Nhai lắc đầu, hắn cũng không biết. Loại chuyện này rất khó có thể dự đoán chính xác.
Lục Châu không hỏi nữa mà chắp tay đi về phía Nam Các. Không bao lâu sau, hai người đã tới nơi.
Trên quảng trường Nam Các lúc này có bốn vị trưởng lão và một số nữ đệ tử, ai nấy đều đang vây quanh quan sát một vật gì đó nằm dưới đất. Chư Thiên Nguyên và Chư Hồng Cộng đứng ở một bên.
“Bái kiến Các chủ.”
“Miễn lễ.”
Lục Châu bước tới nhìn vật nằm giữa quảng trường, nghi hoặc hỏi: “Chư Thiên Nguyên, đây là cái gì?”
Trông nó như một con thuyền nhỏ màu đen rách nát bẩn thỉu và cũ kỹ.
Chư Thiên Nguyên đáp: “Cơ huynh có còn nhớ những bản vẽ tìm được trên người Giải Khai không?”
Bản vẽ của Giải Khai Lục Châu cũng đã xem qua, có Thiên Toa, Thuỷ Toa, Không Liễn, nhưng không có cái nào trông như thế này.
“Có liên quan gì? Nói thẳng đi đừng quanh co lòng vòng.” Lục Châu trầm giọng nói.
Chư Thiên Nguyên vội vàng khom người đáp: “Vật này chính là di vật lưu lại của nữ tử họ Lạc kia.”
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Tư Vô Nhai thì vội vàng vọt tới, dùng ống tay áo lau chùi vật đó mà không ngại dơ bẩn. Lau một lúc, trận văn trên thân thuyền từ từ hiện ra.
Người khác không biết thì bình thường, nhưng Tư Vô Nhai không có khả năng không biết, bởi vì hắn đã nghiên cứu thứ này rất lâu, nào là bản vẽ, nào là Thiên Toa và bút ký của Lạc Thời Âm.
“Đây là trận văn Thiên Toa!”
Thiên Toa?! Mọi người đều cả kinh.
Tư Vô Nhai hạ lệnh: “Lau chùi sạch sẽ.”
“Vâng.” Mấy nữ đệ tử vội vàng xách nước tới lau rửa cho chiếc thuyền trở nên sạch bóng. Lúc này toàn bộ trận văn trên thân thuyền cũng đã hiện ra không sót chút nào.
Tư Vô Nhai vừa vuốt ve chiếc thuyền vừa tán thưởng, kiểm tra cẩn thận một lúc lâu mới nói:
“Sư phụ, trận văn trên thân thuyền kém Thiên Toa một chút, nhưng hình dạng và chức năng của nó lại khác hẳn Thiên Toa. Thiên Toa có lực phòng ngự cao, tốc độ nhanh, nhưng độ cao khi phi hành có hạn. Mà thứ này thì có thể xem như một toà Không Liễn cỡ nhỏ.”
Chư Thiên Nguyên cười ha hả: “Ta biết ngay lai lịch món đồ này không đơn giản. Cũng may lão cha ngươi có trí nhớ tốt!” Vừa nói hắn vừa vỗ bả vai Chư Hồng Cộng.
Lục Châu nói: “Toà Không Liễn cỡ nhỏ… nếu nó không bằng được Thiên Toa thì làm sao vượt qua Vô Tận Hải?”
Chương 863 Vô đề
Tư Vô Nhai đáp: “Tu hành giả Đại Viêm từng có kinh nghiệm thám hiểm Vô Tận Hải, hung thú trong đó cường đại dị thường nhưng không dễ dàng rời khỏi hải vực, cũng sẽ không nhảy lên không trung quá cao. Vì thế chúng ta chỉ cần gia tăng khả năng bay cao của nó để tránh đi hung thú. Trận văn trên thân thuyền chính là trận pháp giúp nó bay cao, nhưng khuyết điểm là khi đến một độ cao nhất định, nguyên khí sẽ giảm đi đột ngột, thậm chí là biến mất, gây bất lợi cho tu hành giả điều khiển nó.”
Chư Thiên Nguyên nghi hoặc hỏi: “Vậy là không dùng được?”
“Cũng không hẳn. Tuy là tốc độ và lực phòng ngự của nó kém Thiên Toa nhưng có thể chở được đông người hơn Thiên Toa, chiếc thuyền này có thể chở được khoảng năm người.” Tư Vô Nhai nói.
Lục Châu nhìn sang Chư Thiên Nguyên. “Lạc Thời Âm từng đến Cổ Thánh Giáo, ngươi có biết bây giờ nàng ta đang ở đâu không?”
Rất có thể Lạc Thời Âm vẫn chưa chết. Càng có khả năng nàng ta đã sử dụng chiếc thuyền này để bay đi bay lại giữa hai thế giới.
Chư Thiên Nguyên lắc đầu thở dài: “Chuyện này ta không biết, Thánh chủ trước đây có quen biết nàng ta, về sau nữ tử này biến mất không thấy nữa. Sau khi ta kế thừa vị trí Giáo chủ mới biết tới bản bút ký và chiếc thuyền hỏng này.”
Đám người lộ vẻ tiếc nuối.
Tư Vô Nhai rốt cuộc cũng kiểm tra xong. “Sư phụ, Không Liễn cỡ nhỏ này có thể sử dụng bình thường, nhưng lực phòng ngự khá thấp.”
Lục Châu gật đầu. “Ngươi gọi lão tứ đến Đông Các, vi sư có việc phân phó.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tư Vô Nhai xoay người rời đi.
Lục Châu lại dặn dò: “Bảo vệ Không Liễn cho tốt, không cho bất kỳ kẻ nào đến gần. Người chống lại lập tức trục xuất khỏi Ma Thiên Các!” Nói xong Lục Châu quay về Đông Các.
Chư Hồng Cộng dùng cùi chỏ thọc thọc Chư Thiên Nguyên: “Con còn tưởng là cha tiếc của không dám đem ra.”
“Ta mà tay không đến gặp sư phụ con mới là ngu đó.” Chư Thiên Nguyên nhún vai đáp.
Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu. “Nói cũng đúng.”
“Nhi tử, gần đây con tu hành thế nào rồi? Hiện nay thiên hạ đều đang tranh nhau khai cửu diệp, cha tham sống sợ chết, không dám trảm liên. Không ngờ con trai ta lại có dũng khí như thế, lão cha rất là vui mừng. Chờ con xung kích lên cửu diệp, lão cha tự mình hộ pháp cho con.” Chư Thiên Nguyên vỗ ngực nói.
Chư Hồng Cộng hắng giọng, nghiêm nghị đáp: “Loại chuyện nhỏ nhặt như trảm kim liên… không đáng nhắc tới.”
Hắn vừa nói xong, Đoan Mộc Sinh xách Bá Vương Thương bước tới hỏi: “Bát sư đệ, ai muốn trảm liên thế?”
“Không có không có, không ai muốn trảm liên hết!” Toàn thân Chư Hồng Cộng run rẩy, vội vàng nấp sau lưng cha, liên tục xua tay.
“. . .”
Đoan Mộc Sinh nghi hoặc nhìn hai người. “Đã vậy thì đệ đi rèn luyện với ta một chút, gần đây thương thuật của ta lại tiến bộ rồi.”
Chư Hồng Cộng lộ vẻ mặt sầu thảm, lùi về phía sau một bước theo bản năng.
Chư Thiên Nguyên khó hiểu hỏi: “Luyện tập thương thuật là chuyện tốt mà, nhi tử, sao sắc mặt con khó coi như vậy? Được rồi, để ta đi luyện thương với ngươi. Đi nào.”
Vừa hay đến Ma Thiên Các không có việc gì làm.
“Tốt lắm, đa tạ bá phụ.” Đoan Mộc Sinh chắp tay nói.
“Khách khí, đều là người nhà…”
Đoan Mộc Sinh chỉ là tu hành giả trảm liên trùng tu đến ngũ diệp, chính mình đường đường là cao thủ bát diệp, nếu ngay cả đệ tử ngũ diệp của Ma Thiên Các còn không trị được thì còn làm Giáo chủ Cổ Thánh Giáo cái gì, về quê cày ruộng cho xong.
“Lão cha, ngàn vạn lần đừng đi…”
“Không sao, lão cha của con cũng là người có bản lãnh nha.” Chư Thiên Nguyên chủ động bước lên nắm cổ tay Đoan Mộc Sinh. “Đi nào, ta đi luyện với ngươi, dù luyện cả ngày hôm nay cũng không có vấn đề gì.”
Chư Hồng Cộng: “. . .”
Đoan Mộc Sinh cảm động vô cùng. “Vậy ta xin mặt dày nhận lấy tâm ý của bá phụ… Nếu mỗi ngày đều được luyện thương như vậy thì càng tốt.” Nói xong hắn bắt lấy cổ tay Chư Thiên Nguyên lôi kéo đi về phía sân luyện võ.
Lúc này Chư Thiên Nguyên mới dự cảm được một cảm giác không ổn: “Mỗi ngày đều luyện?”
Đoan Mộc Sinh gật đầu nói: “Lúc trước Hoa trưởng lão cùng ta luyện thương, ban đầu mỗi ngày luyện một lần, về sau ba ngày mới luyện một lần, về sau nữa thì trốn tránh ta. Ta không rõ mình đã làm sai chỗ nào khiến Hoa trưởng lão tức giận. Bá phụ… bá phụ? Sắc mặt của người sao thế? Người không khoẻ à?”
“Không có không có…”
“Vậy thì tốt, thời gian gấp gáp, chúng ta đi nhanh lên ——”
Chư Thiên Nguyên bị Đoan Mộc Sinh lôi tới sân luyện tập như thể sợ hắn bỏ chạy nửa chừng.
Xong, hình như ta lọt hố rồi!
. . .
Lục Châu trở về Đông Các đã thấy Minh Thế Nhân cung kính đứng đợi trong sân. Thấy sư phụ, hắn lập tức hành lễ rồi đi theo vào trong gian phòng.
“Sư phụ, đồ nhi đã chuẩn bị kỹ càng.” Minh Thế Nhân khom lưng nói.
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Tốt.”
“Sư phụ, tấn thăng cửu diệp có phải sẽ cần một ngàn hai trăm năm thọ mệnh?”
Lục Châu đáp: “Đúng vậy.”
“Thế… sư phụ cho đồ nhi một viên Xích Diêu Chi Tâm đi, đồ nhi chờ không kịp nữa rồi.” Minh Thế Nhân cười nói.
“Hử?” Tiếng hử này kéo dài, vừa uy nghiêm vừa khí thế.
Minh Thế Nhân thầm hô không ổn, lập tức cúi đầu nói: “Đồ nhi nói đùa thôi ạ.”
“Đừng có hồ nháo. Chuyện quan trọng như vậy phải hành xử nghiêm túc.”
“Đồ nhi minh bạch.”
“Nếu ngươi đã chuẩn bị kỹ càng thì ngày mai chúng ta thử nghiệm khai cửu diệp.” Lục Châu nói.
“A? Gấp gáp như vậy sao?” Minh Thế Nhân không ngờ nhanh như vậy đã phải xung kích cửu diệp.
“Đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi đang gặp rủi ro ở hồng liên giới, nguy cơ trùng trùng. Chuyện này không thể kéo dài thêm nữa.”
“Sư phụ… người mà đi thì ai sẽ toạ trấn Đại Viêm đây?”
“Trước khi đến hồng liên giới vi sư sẽ xử lý thoả đáng mọi việc… Huống hồ gì vi sư cũng chỉ đi một thời gian ngắn rồi sẽ trở lại.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Lục Châu đột nhiên vươn tay. “Ly Biệt Câu.”
“Ách…” Minh Thế Nhân theo bản năng rụt người về sau, có vẻ không quá tình nguyện. Nhưng thấy sắc mặt sư phụ nghiêm túc, hắn đành lấy vũ khí ra cung kính đặt vào tay sư phụ.
“Lui ra đi.”
“Vâng.”
Chương 864 Vô đề
Sau khi Minh Thế Nhân rời đi, Lục Châu ngồi xuống bồ đoàn, lấy Thiểm Diệu Chi Thạch ra bắt đầu tinh luyện Ly Biệt Câu.
Thiểm Diệu Chi Thạch và Ly Biệt Câu hoà làm một thể, Lục Châu không quan tâm đến chúng nữa, một đêm trôi qua tự khắc sẽ thành công.
Lục Châu nhìn lại điểm công đức: 8.640 điểm
Không mua nổi thẻ đạo cụ, chỉ có thể trông chờ vào vận may. “Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 18 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 10.]
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
. . .
Sáng sớm hôm sau, Lục Châu rời khỏi trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Ly Biệt Câu đã được nâng cấp xong, Lục Châu thoáng điều động nguyên khí, lưỡi đao sắc bén hiện lên một tia lưu quang, quả thật đã tấn thăng lên hoang cấp.
“Sư phụ, mọi việc đã chuẩn bị xong, tứ sư huynh hiện đang chờ người tại Nam Các.” Bên ngoài truyền đến giọng Tư Vô Nhai.
“Đã biết.”
Vừa đến Nam Các, Lục Châu đã thấy giữa sân có một đài cao hình lập phương. Minh Thế Nhân đang ngồi trên đài cao, thần thái thong dong tự nhiên.
“. . .”
Mọi người thấy Lục Châu xuất hiện đều lục tục khom người hành lễ.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn Minh Thế Nhân, khẽ mắng: “Linh ta linh tinh, còn ra thể thống gì! Mau xuống đây.” Loè loẹt chả có tác dụng gì, toàn mấy thứ vô dụng.
Minh Thế Nhân giật mình, lập tức nhảy xuống. Hầy… muốn trang bức ra vẻ cao nhân giống sư phụ cũng không được.
Lục Châu chỉ tay vào một xó xỉnh trong Nam Các. Minh Thế Nhân bèn khom người nói: “Vâng.” Sau đó ngoan ngoãn đi tới.
Các nữ đệ tử che miệng vụng trộm cười. Tiểu Diên Nhi huơ nắm đấm cổ vũ: “Tứ sư huynh cố lên!”
“Tứ sư đệ cố lên.” Đoan Mộc Sinh cũng lên tiếng tán thưởng. Hắn thật không ngờ tứ sư đệ ngày xưa yếu hơn mình mà bây giờ lại sắp đột phá cửu diệp. Chỉ có thể trách bản thân mình chưa đủ cố gắng. Nghĩ vậy, Đoan Mộc Sinh quay đầu nhìn Chư Thiên Nguyên: “Về sau xin làm phiền bá phụ dành chút thời gian đi luyện thương với ta.”
Các ngón tay Chư Thiên Nguyên khẽ run, sắc mặt cứng đờ đáp: “Được… được…”
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các cũng cảm khái vô cùng. Tuy biết tu vi Minh Thế Nhân khó lường, lại còn thích ẩn giấu thực lực nhưng bọn họ đều không ngờ được người đầu tiên xung kích cửu diệp là lão tứ.
Lục Châu vuốt râu nói: “Bắt đầu thôi.”
“Vâng.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Minh Thế Nhân bước vào giữa khu đất rồi ngồi xếp bằng xuống.
“Nhiều người nhìn như vậy thật là không tiện… hay là về phòng khai diệp được không sư phụ?”
Từ trước đến nay Minh Thế Nhân đều tu hành rất bí mật, đây là lần đầu tiên hắn bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế nên cảm thấy rất khó chịu, cứ như đang tắm rửa bị người khác nhìn lén ấy!
Lục Châu nhíu mày, trầm giọng nói: “Nếu ngươi không khai diệp thì tặng cơ hội lại cho người khác.”
Người muốn khai cửu diệp nhiều lắm, không chỉ có một mình ngươi.
“Đừng nha sư phụ, đồ nhi khai diệp ngay!”
Minh Thế Nhân lật tay, một toà pháp thân kim liên bát diệp cỡ nhỏ xuất hiện.
“Tập trung tinh thần.” Lục Châu nói. “Bốn vị trưởng lão thủ hộ bốn phía quanh Nam Các.”
“Tuân lệnh!” Bốn người đồng thời bay đi, đứng trên bốn đỉnh của Nam Các.
“Hoa Nguyệt Hành thủ hộ tại vị trí cao nhất.”
“Vâng.” Hoa Nguyệt Hành mang theo Lạc Nguyệt Cung bay lên ngọn tháp Ma Thiên Các.
“Những người còn lại lui ra phía sau.”
Đám người lập tức khom người rút lui. Minh Thế Nhân tập trung gọi ra những vòng tròn năng lượng vàng óng không ngừng hạ xuống toà kim liên.
Chỉ còn lại một mình Lục Châu đứng trước người Minh Thế Nhân, quan sát nhất cử nhất động của hắn.
. . .
Cùng lúc đó, tại hồng liên giới, trong một khu rừng rậm cách Thiên Liễu Quan mấy dặm.
Ngu Thượng Nhung ngồi ngay ngắn bên một cây đại thụ, một tay cầm Trường Sinh Kiếm, một tay nâng pháp thân bát diệp rưỡi cỡ nhỏ, sắc mặt ung dung thản nhiên.
Tay trái khẽ nâng, từng vòng sáng năng lượng hiện ra quanh pháp thân rồi hạ xuống bên dưới.
Ngu Thượng Nhung chính là người đầu tiên trảm kim liên xung kích lên cửu diệp ở cả hai thế giới, nhưng đáng tiếc điều này lại không được ghi chép vào lịch sử.
Ngu Thượng Nhung, nhị đệ tử Ma Thiên Các, vị Kiếm Ma đương thời của Đại Viêm, từ trước đến nay đều chỉ dựa vào chính mình mà không cần đến ngoại lực gì. Hắn không tin tưởng Hạ Trường Thu nên lựa chọn khai cửu diệp ở một nơi yên tĩnh và vắng vẻ.
Nguyên khí trong hồng liên giới rất nồng đậm, đáng tiếc lại có quá nhiều hung thú, rất dễ bị quấy phá… Nhưng những việc này đều không ngăn cản được quyết tâm của Ngu Thượng Nhung.
Một đường bước tới, có khó khăn gì không thể đối mặt?
Từng đạo vòng sáng không ngừng hạ xuống. Tám mảnh liên diệp rưỡi đang không ngừng xoay tròn quanh pháp thân, kim quang sáng rực rỡ.
Trên bầu trời dần dần hội tụ không ít các loại hung thú phi cầm. Đám hung thú kia dường như đã đánh hơi được mỹ vị nhân gian nên đều tụ tập về đây quan sát nhân loại ngồi dưới đất kia.
Có đám phi cầm muốn đến gần, Trường Sinh Kiếm đột nhiên bay lên vạch phá mấy đường trên bầu trời, mấy chục con phi cầm rớt lộp độp xuống đất.
Ngu Thượng Nhung vẫn không bị ảnh hưởng gì, chuyên tâm khai diệp.
Tốc độ thu nạp nguyên khí và sinh cơ càng lúc càng nhanh, năng lượng hội tụ lại trên không trung, pháp thân xoay tròn tạo thành lực hút khiến năng lượng sinh cơ bốn phía biến thành một vòng xoáy dung nhập vào trong pháp thân.
Vù! Gió nổi lên, rừng cây bắt đầu rung động mạnh trước cơn gió dữ.
. . .
Tại Thiên Liễu Quan, Vu Vu và Kỷ Phong Hành đang mờ mịt nhìn về phía trước.
“Đại ca ca sẽ không rời đi thật chứ?” Vu Vu lo lắng hỏi.
“Sẽ không. Đại ca ca nói sẽ ở đây chờ đại sư huynh trở về, hơn nữa huynh ấy cũng chẳng còn chỗ nào để đi.” Kỷ Phong Hành nói.
“Đó là cái gì?” Vu Vu đột nhiên chỉ tay về phía một con cự thú xuất hiện ở chân trời đằng xa.
“Cự thú loại phi cầm! Mau đi thông báo cho trưởng lão và Quán chủ!”
“Vâng.”
Vu Vu nhanh chóng lao lên núi, cáo tri cho Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ.
Thương thế của Hạ Trường Thu chưa lành, dù đã được Vu Vu trị liệu nhưng vẫn cần một khoảng thời gian nữa mới hoàn toàn khôi phục.
Nhận được tin tức, Hạ Trường Thu cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
“Hung thú thường xâm nhập vào thành trì của con người, nhưng cự thú thì rất ít khi xuất hiện, sao bây giờ lại có một con tiến đến lãnh địa của Thiên Liễu Quan?”
Chương 865 Vô đề
Điền Bất Kỵ cau mày nói: “Có phải có người đang hãm hại chúng ta không?”
Dạo gần đây Thiên Liễu Quan đắc tội nhiều thế lực, rất có khả năng Phi Tinh Trai và Thiên Vũ Viện đang giở trò xấu trong bóng tối.
Hạ Trường Thu lắc đầu đáp: “Không thể nào, nếu bọn hắn muốn hại Thiên Liễu Quan thì cứ phái người đến là xong, cần gì phải vòng vo như thế. Hơn nữa ta đã thả ra tin tức Thiên Liễu Quan có giao tình với Cửu Trọng Điện, dù Phi Tinh Trai có tức giận cỡ nào cũng sẽ không chính diện đối chọi với Cửu Trọng Điện mới phải.”
Điền Bất Kỵ thấy rất có lý bèn gật đầu. “Vậy thì chỉ còn có một nguyên do… có người đang khai cửu diệp ở Thiên Liễu Quan nên cự thú mới xuất hiện.”
“Chúc Huyền?”
Gần đây chỉ có Chúc Huyền khai cửu diệp ở địa phận Thiên Liễu Quan mà thôi.
“Hẳn là không phải hắn. Sau khi Chúc Huyền khai cửu diệp đã lập tức rời khỏi Thiên Liễu Quan và trở về Cửu Trọng Điện. Ta nghĩ đó là một người khác…”
Điền Bất Kỵ vừa dứt lời, Vu Vu đứng bên cạnh đã vội nói: “Là đại ca ca! Đại ca ca đang khai cửu diệp!”
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đương nhiên hiểu đại ca ca trong miệng Vu Vu là ai.
“Truyền lệnh của ta, lục soát khu vực bán kính hai mươi dặm quanh đây, nhất định phải nhanh chóng tìm ra Ngu Thượng Nhung.”
“Quán chủ, có cần mời Từ Tô trưởng lão xuất quan hỗ trợ không?” Điền Bất Kỵ hỏi.
“Không cần. Con người Từ Tô rất cứng nhắc, sẽ khó lòng tiếp nhận việc chúng ta thân cận với người dị tộc… Chờ hắn xuất quan, ta sẽ đích thân nói rõ chuyện này với hắn.”
“Vâng.” Điền Bất Kỵ nhanh chóng dẫn theo mấy trăm đệ tử bay khỏi Thiên Liễu Quan.
. . .
Ngu Thượng Nhung đang khai diệp đến giai đoạn quan trọng nhất. Tốc độ xoay tròn của pháp thân đã đạt tới mức cực hạn. Sinh cơ nồng đậm phát ra khiến đám hung thú phi cầm trên bầu trời càng xao động bất an.
Rốt cuộc nhịn không được nữa, chúng ồ ạt lao xuống.
Quácccc ——
Tiếng kêu bén nhọn chói tai khiến Ngu Thượng Nhung nhíu mày, nhưng nhiều năm sống sót trong hiểm cảnh khiến tâm thái Ngu Thượng Nhung cực kỳ thong dong trấn định.
Hắn đứng lên huy kiếm, kiếm cương xuất hiện đầy trời miểu sát đám phi cầm tham lam, hung thú nhỏ yếu không cách nào né tránh kiếm cương của Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung tiếp tục chú tâm khai diệp. Vòng sáng năng lượng càng lúc càng to, hắn có thể cảm giác được tám mảnh liên diệp rưỡi đã sung mãn đến cực hạn.
Quàng quạc —— ——
Ngu Thượng Nhung nghe tiếng kêu trầm thấp bèn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một đôi cánh dài đến mấy chục mét đang bao phủ trên thiên không.
Nếu là người bình thường nhìn thấy cự thú cỡ này e là đã bị doạ đến mức tè ra quần, nhưng Ngu Thượng Nhung chỉ lạnh nhạt mỉm cười. “Coi trọng ta như vậy? Thú vị.”
Ngu Thượng Nhung khẽ huy động hai ngón tay. Trường Sinh Kiếm lăng không thi triển Kiếm Ý Vô Ngân, toàn thân Ngu Thượng Nhung thì ưu nhã lùi ngược ra sau.
Cự thú vỗ mạnh hai cánh tạo ra cơn cuồng phong khiến đất đá bị cuốn tung lên, đá vụn bắn tung toé trong rừng. Ngu Thượng Nhung điểm mũi chân, cương khí hộ thể hiện ra, kiếm cương xuất hiện rợp trời ngăn ở trước mặt.
Cự thú cảm nhận được năng lượng sinh cơ dào dạt, hai mắt nó mở to, móng vuốt loé lên hồng quang bay thẳng về phía Ngu Thượng Nhung.
Đúng lúc này… sau lưng Ngu Thượng Nhung chợt xuất hiện chi chít cương ấn, đao cương, tiễn cương, chưởng ấn và tự ấn đánh tới. Toàn bộ đều là màu đỏ!
“Hử?” Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày. “Chẳng lẽ phải sử dụng phương án thứ hai?”
Người của Thiên Liễu Quan rốt cuộc cũng đến. Nếu bọn họ nhân cơ hội này phối hợp với cự thú mà hạ sát thủ với hắn thì sẽ rất khó chơi.
Nhưng Ngu Thượng Nhung cũng đã tính đến trường hợp này nên không vội không loạn. Dù khai diệp thất bại thì tôn nghiêm của Kiếm Ma cũng không ai được phép chà đạp.
Khi Ngu Thượng Nhung vừa định rời đi, bên tai chợt truyền đến một âm thanh ——
“Ta đến giúp ngươi!”
Điền Bất Kỵ và mấy trăm tên đệ tử đồng loạt thi triển cương ấn như thuỷ triều đánh vào người cự thú.
Ngu Thượng Nhung hạ xuống, liếc nhìn về phía Điền Bất Kỵ. Tuy rằng đối phương đến giúp mình nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.
Hắn ngồi xuống trên một tảng đá, tăng tốc hấp thụ sinh cơ bốn phía.
Ầm! Cự thú đáp xuống, mấy trăm tên đệ tử bị đánh bay. Chỉ có đại chiêu của Điền Bất Kỵ là khiến nó phải ngừng lại một chút, trên đôi cánh khổng lồ rơi xuống mấy cọng lông vũ.
“Bày trận!” Điền Bất Kỵ hạ lệnh.
Đám đệ tử nhanh chóng tập kết trên không trung tạo thành một trận pháp Đạo môn bao trùm phương viên trăm mét.
Con cự thú rít lên một tiếng, móng vuốt nó sáng quắc ghim vào trận pháp.
Ầm! Lại một tiếng kêu vang dội, trận ấn vỡ vụn, toàn bộ đệ tử Thiên Liễu Quan bị chấn bay ngược ra sau, phun ra máu tươi. Điền Bất Kỵ cũng kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết trong người cuồn cuộn.
Con cự thú này rất mạnh!
“Lui về!” Điền Bất Kỵ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lệnh cho đệ tử lùi lại.
Lúc này Vu Vu từ phía sau bay tới, hai tay nâng lên ném ra một quả cầu cực lớn màu đỏ. Nàng như tinh linh của rừng rậm, khi quả cầu rơi xuống, năng lượng trong quả cầu bao phủ mấy trăm tên đệ tử, thương thế trên người bọn hắn lập tức khôi phục lại bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Chiêu thức trị liệu trên diện rộng tiêu hao rất lớn khiến Vu Vu khẽ lảo đảo, cúi đầu thở hồng hộc.
“Điền trưởng lão, lui về Thiên Liễu Quan đi!”
“Không được, cự thú cũng sẽ theo chúng ta trở về, bình chướng Thiên Liễu Quan không ngăn được nó!”
“Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp.”
Không có cửu diệp dẫn đầu, mọi công kích của bọn hắn đều chẳng khác nào pháo hôi.
“Ngăn nó lại!” Điền Bất Kỵ hạ quyết tâm, nhìn thoáng về phía Ngu Thượng Nhung ngồi trên tảng đá.
Đúng lúc này, phía sau đám người chợt có một thân ảnh lấp loé bay tới. “Ta có một biện pháp có thể giải quyết chuyện này.”
“Từ Tô trưởng lão?”
“Không phải Từ Tô trưởng lão vẫn đang bế quan tu luyện ở hậu sơn sao? Thật tốt, đến rất đúng lúc.”
Nam tử trung niên vừa đến chính là tam trưởng lão Từ Tô của Thiên Liễu Quan.
Từ Tô trưởng lão rút kiếm ra, không tiến về phía cự thú mà đột ngột quay đầu bay về phía tảng đá. “Giết kẻ này sẽ giải quyết được vấn đề!”
Vốn hai người bọn họ định ở lại Thiên Liễu Quan một thời gian, binh đến tướng chặn, cửu diệp đến thì bỏ chạy là được. Nhưng Cửu Trọng Điện đột nhiên đến đây đã làm hai người thay đổi chủ ý. Nếu không đến Cửu Trọng Điện, phiền toái sẽ càng lúc càng lớn. Rõ ràng cách hành xử của Cửu Trọng Điện không hề cứng nhắc như Phi Tinh Trai.
Hạ Trường Thu che ngực, cúi đầu thở dài.
Chúc Huyền thấy mọi người còn đang phân vân bèn nói: “Ta nghe nói Thiên Liễu Quan và Phi Tinh Trai có bất hoà. Phi Tinh Trai vốn giao hảo với Thiên Vũ Viện, hai tông môn này hợp mưu chiếm đoạt Hắc Thuỷ Huyền Động và Vô Tận Hải, đám người Phi Tinh Trai lại là kẻ có thù tất báo… Hạ Trường Thu, ta nói có đúng không?”
Hắn gọi thẳng tên Hạ Trường Thu, thái độ đối xử rõ ràng khác hẳn với Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Hạ Trường Thu gật đầu: “Đúng là như thế.”
Chúc Huyền tiếp tục nói: “Hai vị bằng hữu này là quý khách của Thiên Liễu Quan, nay lại là quý khách của Cửu Trọng Điện, thử hỏi Phi Tinh Trai còn dám tới đây gây chuyện nữa không?”
Hai mắt Hạ Trường Thu toả sáng. Đạo lý này không sai, chỉ là vẫn phải dựa vào thái độ của Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải.
Lúc này Vu Chính Hải cũng cao giọng nói: “Quyết định như vậy đi.”
Thấy Ngu Thượng Nhung còn muốn phản bác, Vu Chính Hải bỗng nghiêm mặt, thẳng lưng nói:
“Đừng nhiều lời. Nhiều năm qua ta chưa từng lấy thân phận đại sư huynh ra để áp đặt đệ. Nhưng lần này, ta dùng thân phận đại sư huynh lệnh cho đệ lưu lại.”
Hơn ba trăm năm qua, sư huynh đệ hai người đều âm thầm phân cao thấp từ trong tối đến ngoài sáng. Cho đến nay vẫn chưa từng thật sự phân thắng bại. Vai vế lớn nhỏ khác nhau nhưng Vu Chính Hải chưa từng dựa vào thân phận đại sư huynh để yêu cầu Ngu Thượng Nhung làm gì. Chỉ có lần này…
Ngu Thượng Nhung không nói gì nữa.
Chúc Huyền lạnh nhạt gật đầu, vươn một tay ra: “Mời ——”
Trước khi rời đi, Chúc Huyền còn quay đầu nói với Ngu Thượng Nhung một câu: “Sau này còn gặp lại.” Nói xong hắn cưỡi bạch hạc rời đi.
Ngu Thượng Nhung đứng nhìn theo bóng lưng hai người dần dần biến mất trong tầng mây, Kỷ Phong Hành đứng bên cạnh lo lắng nói:
“Đại ca, ta sợ Cửu Trọng Điện nói muốn hợp tác là giả, mà bắt người mới là thật.”
Vu Vu đi tới, thấy sắc mặt Ngu Thượng Nhung âm trầm, không khí ngột ngạt khó thở bèn nói: “Đại ca ca, huynh có bị thương không, để ta trị liệu cho huynh nha?”
Vu Vu nâng tay, một quả cầu cương khí màu đỏ xuất hiện rơi vào người Ngu Thượng Nhung, hoá thành từng điểm tinh quang rồi biến mất không thấy gì nữa.
Ngu Thượng Nhung rốt cuộc cũng mở miệng: “Ta không sao…”
Hạ Trường Thu thở dài nói: “Hai vị là khách quý của Thiên Liễu Quan lại gặp nạn tại đây, Thiên Liễu Quan chẳng thể giúp được gì… hầy.”
Vu Vu chớp chớp đôi mắt to, dè dặt hỏi: “Vậy đại đại ca phải làm sao đây?”
Ngu Thượng Nhung nhìn về phía Vu Chính Hải rời đi, hờ hững nói: “Nếu Cửu Trọng Điện dám động đến đại sư huynh ta dù chỉ một chút, ta sẽ huyết tẩy Cửu Trọng Điện.”
Toàn thân Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ, Kỷ Phong Hành và Vu Vu đều không rét mà run.
. . .
Chúc Huyền và Vu Chính Hải đạp không hành tẩu, không khỏi trò chuyện một phen.
“Ta còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ.”
“Vu Chính Hải.”
“Cả đời này ta đã từng thấy vô số vũ khí, từ thiên địa huyền hoàng đến vũ trụ hồng hoang… Đạt tới thiên giai đã là rất quý, hoang cấp hiếm càng thêm hiếm. Thanh đao này của các hạ là hoang cấp phải không?” Chúc Huyền hỏi.
“Gia sư ban tặng cho vũ khí thuận tay thôi. Tứ Phương Cơ của ngươi cũng không kém.” Vu Chính Hải đáp.
“Lực sát thương của Tứ Phương Cơ kém xa đao và kiếm. Trận chiến ngày hôm nay ta đã rơi vào thế hạ phong.”
“May mắn thôi.” Vu Chính Hải vốn không để ý tới lời tâng bốc của người khác.
“Ta có hai vấn đề muốn được thỉnh giáo, không biết có tiện cho các hạ hay không?”
Vu Chính Hải nhìn ánh chiều tà đang dần tắt, thản nhiên đáp: “Thỉnh giáo thì không dám, nếu có thể trả lời ta sẽ không giấu diếm.”
“Hai vị thật sự đến từ kim liên giới?” Chúc Huyền hỏi.
“Đương nhiên.”
Chúc Huyền tán thán nói: “Không ngờ suy đoán của người điên ở Thiên Vũ Viện lại là sự thật.”
“Người điên?”
Chúc Huyền thở dài đáp: “Đó là một người điên đam mê nghiên cứu về thế giới khác, nàng ta cho rằng đối diện Vô Tận Hải là một thế giới hoàn toàn khác biệt với hồng liên giới.”
“Thực lực Cửu Trọng Điện hùng hậu như vậy mà không đánh hạ được Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai sao?” Vu Chính Hải hỏi.
“Các hạ xem thường bọn hắn rồi. Thiên Vũ Viện lệ thuộc vào vương triều Đại Đường, cao thủ nhiều như mây.” Chúc Huyền nghĩ tới một chuyện, lại hỏi: “Ma Thiên Các rất mạnh?”
Từ thái độ của hai sư huynh đệ có thể thấy thực lực Ma Thiên Các không thể khinh thường.
Vu Chính Hải cười sang sảng: “Nếu Ma Thiên Các ở đây thì cần gì phải sợ hãi Thiên Vũ Viện?”
Vu Chính Hải không định bại lộ quá nhiều tin tức về Ma Thiên Các cho người của hồng liên giới, nói một câu như vậy là đủ.
Chúc Huyền ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc, Ma Thiên Các này không ngờ lại có thể phân cao thấp với Thiên Vũ Viện.
“Hai vị đường xa mà đến thật không dễ. Không biết hai vị đến hồng liên giới là để làm gì?” Đây là một trong những vấn đề mà Chúc Huyền quan tâm nhất.
Vu Chính Hải nói: “Nếu ta nói là tình cờ đến đây thì ngươi tin không?”
Đây là nói theo góc độ của Ngu Thượng Nhung, quả thật hắn chỉ tình cờ đến được hồng liên giới, nhưng sợ là không mấy ai tin tưởng.
Thế nhưng Chúc Huyền lại nói: “Ta tin.”
Vu Chính Hải gật đầu.
Chúc Huyền cẩn thận hỏi nhỏ: “Tôn sư cũng đang ở hồng liên giới?”
Vu Chính Hải lắc đầu đáp: “Lão nhân gia người một lòng chỉ biết tu hành, rất ít quan tâm đến thế sự. Chỉ là… chuyện này nếu nháo lớn thì ta không thể nói chắc.”
Nghe vậy, Chúc Huyền âm thầm suy nghĩ, có lẽ sư phụ của hai người này là cửu diệp trở lên… Cũng may trước đó không hạ sát thủ, nếu không mệnh thạch của hai người này mà dập tắt thì sẽ dẫn đến phiền phức vô cùng. Đến lúc đó Cửu Trọng Điện lại vô tình có thêm một địch nhân cường đại.
Chương 862 Vô đề
Giữa sườn núi Kim Đình Sơn, trong một khu rừng rậm.
Ánh trăng trên đầu sáng vằng vặc soi rọi cả cánh rừng. Nguyên khí trong các loại cây cỏ từ bốn phương tám hướng kéo tới giao hoà vào nguyên khí trong không trung rồi hội tụ vào một bụi cỏ.
Sau khi thu nạp nguyên khí, trong bụi cỏ chợt truyền ra một giọng nói có vẻ vừa giật mình tỉnh ngộ ——
“Không đúng! Tấn thăng cửu diệp cần đến một ngàn hai trăm năm thọ mệnh, Số Tư Chi Tâm chỉ cung cấp tám trăm năm, vậy ta phải tự bỏ ra bốn trăm năm sao? Ta mới có mấy chục tuổi thôi mà! Tấn thăng cửu diệp xong chẳng phải sẽ biến thành một lão già? Anh tuấn tiêu sái như ta vậy mà…”
“Không được, nếu biến thành ông già như sư phụ thì khó coi biết bao!”
Minh Thế Nhân ngừng tu luyện, chui ra khỏi bụi cỏ.
Từ rất lâu rồi hắn đều thích trốn trong này tu luyện. Sư phụ từng nói, Thanh Mộc Tâm Pháp là công pháp thích hợp với hắn nhất, nhưng muốn sử dụng cho hết giá trị của Thanh Mộc Tâm Pháp thì phải biết chọn nơi thích hợp mà tu hành.
Minh Thế Nhân đã tự mình tìm ra nơi tu hành thích hợp với mình nhất. Tốc độ tu luyện trong rừng cao hơn gấp mấy lần ở những nơi khác. Các đồng môn chỉ biết công pháp của Minh Thế Nhân phát huy uy lực tốt nhất khi ở trong rừng rậm, nhưng không ai biết nơi này cũng là thánh địa tu hành của hắn.
Đây cũng là điểm mấu chốt giúp hắn tu luyện thành công độn thổ thuật.
“Một ngàn hai trăm năm… sư phụ giải quyết vấn đề này bằng cách nào?” Minh Thế Nhân sờ cằm.
Lát sau, hắn vỗ trán nói: “Chẳng lẽ sư phụ còn giấu rất nhiều Xích Diêu Chi Tâm?”
Minh Thế Nhân đi tới đi lui, đấm ngực dậm chân. “Sao ta lại không nghĩ tới cơ chứ! Sư phụ đúng là quá anh minh, sẽ không làm chuyện không có nắm chắc.”
“Phải nhanh chóng tu luyện lên đại viên mãn trong khoảng thời gian ngắn nhất.”
Nghĩ tới đây, Minh Thế Nhân bèn chui lại vào trong bụi cỏ, bàn tay khẽ nhấc, nguyên khí rung động, cỏ dại xung quanh mọc lên càng lúc càng cao cho đến khi biến thành bốn vách tường cỏ vây chung quanh hắn.
Minh Thế Nhân ngồi xếp bằng nhắm mắt và tiến hành hô hấp thổ nạp. Nguyên khí trong khu rừng đều bị hắn hấp thu hết vào đan điền khí hải.
. . .
Mấy hôm sau, tại Đông Các.
Lực lượng phi phàm của Lục Châu đã bão hoà từ lâu. Tu vi cửu diệp đã vững chắc hơn nhiều.
Tuổi thọ còn lại: 218.980 ngày
“Sau cửu diệp có thập diệp không?” Trong đầu Lục Châu đột nhiên nghĩ tới mấy vấn đề.
“Từ cửu diệp lên thập diệp có đại nạn gì không?”
Nghĩ ngợi một lát, Lục Châu lắc đầu. Bây giờ suy nghĩ mấy chuyện này cũng vô dụng, chỉ có thể chậm rãi đề thăng tu vi mới biết được.
Cần đến năm trăm ngàn điểm công đức để mua Thiên Giới Bà Sa, đây có lẽ là một cảnh giới mới.
Điểm công đức: 23.640 điểm
Khoảng cách đến năm trăm ngàn điểm… thật quá xa xôi.
Lục Châu quyết định mua bổ sung một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng giá mười lăm ngàn điểm. Hiện tại Lục Châu đã có hai tấm Một Kích Chí Mạng, trước khi đến hồng liên giới phải chuẩn bị kỹ càng một phen. Thẻ này là con át chủ bài mạnh nhất của hắn, không thể không có.
“Sư phụ, Chư Thiên Nguyên cầu kiến.” Bên ngoài chợt truyền đến giọng nói của Tư Vô Nhai.
“Có việc gì?”
“Ông ta lệnh cho người Cổ Thánh Giáo kiểm tra thương khố, phát hiện ra một vật nên tự mình đưa tới, hy vọng sư phụ xem qua.”
Lục Châu rời khỏi phòng, bước ra ngoài sân viện. Nhìn thấy Tư Vô Nhai, Lục Châu nghi hoặc nói: “Tu vi ngươi tiến bộ không ít.”
Tư Vô Nhai đáp: “Sư phụ đốc thúc tu luyện, đồ nhi nào dám lười biếng, ngày đêm khổ tu.”
“Khi nào sẽ tấn thăng bát diệp?”
“Chuyện này…” Tư Vô Nhai lắc đầu, hắn cũng không biết. Loại chuyện này rất khó có thể dự đoán chính xác.
Lục Châu không hỏi nữa mà chắp tay đi về phía Nam Các. Không bao lâu sau, hai người đã tới nơi.
Trên quảng trường Nam Các lúc này có bốn vị trưởng lão và một số nữ đệ tử, ai nấy đều đang vây quanh quan sát một vật gì đó nằm dưới đất. Chư Thiên Nguyên và Chư Hồng Cộng đứng ở một bên.
“Bái kiến Các chủ.”
“Miễn lễ.”
Lục Châu bước tới nhìn vật nằm giữa quảng trường, nghi hoặc hỏi: “Chư Thiên Nguyên, đây là cái gì?”
Trông nó như một con thuyền nhỏ màu đen rách nát bẩn thỉu và cũ kỹ.
Chư Thiên Nguyên đáp: “Cơ huynh có còn nhớ những bản vẽ tìm được trên người Giải Khai không?”
Bản vẽ của Giải Khai Lục Châu cũng đã xem qua, có Thiên Toa, Thuỷ Toa, Không Liễn, nhưng không có cái nào trông như thế này.
“Có liên quan gì? Nói thẳng đi đừng quanh co lòng vòng.” Lục Châu trầm giọng nói.
Chư Thiên Nguyên vội vàng khom người đáp: “Vật này chính là di vật lưu lại của nữ tử họ Lạc kia.”
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Tư Vô Nhai thì vội vàng vọt tới, dùng ống tay áo lau chùi vật đó mà không ngại dơ bẩn. Lau một lúc, trận văn trên thân thuyền từ từ hiện ra.
Người khác không biết thì bình thường, nhưng Tư Vô Nhai không có khả năng không biết, bởi vì hắn đã nghiên cứu thứ này rất lâu, nào là bản vẽ, nào là Thiên Toa và bút ký của Lạc Thời Âm.
“Đây là trận văn Thiên Toa!”
Thiên Toa?! Mọi người đều cả kinh.
Tư Vô Nhai hạ lệnh: “Lau chùi sạch sẽ.”
“Vâng.” Mấy nữ đệ tử vội vàng xách nước tới lau rửa cho chiếc thuyền trở nên sạch bóng. Lúc này toàn bộ trận văn trên thân thuyền cũng đã hiện ra không sót chút nào.
Tư Vô Nhai vừa vuốt ve chiếc thuyền vừa tán thưởng, kiểm tra cẩn thận một lúc lâu mới nói:
“Sư phụ, trận văn trên thân thuyền kém Thiên Toa một chút, nhưng hình dạng và chức năng của nó lại khác hẳn Thiên Toa. Thiên Toa có lực phòng ngự cao, tốc độ nhanh, nhưng độ cao khi phi hành có hạn. Mà thứ này thì có thể xem như một toà Không Liễn cỡ nhỏ.”
Chư Thiên Nguyên cười ha hả: “Ta biết ngay lai lịch món đồ này không đơn giản. Cũng may lão cha ngươi có trí nhớ tốt!” Vừa nói hắn vừa vỗ bả vai Chư Hồng Cộng.
Lục Châu nói: “Toà Không Liễn cỡ nhỏ… nếu nó không bằng được Thiên Toa thì làm sao vượt qua Vô Tận Hải?”
Chương 863 Vô đề
Tư Vô Nhai đáp: “Tu hành giả Đại Viêm từng có kinh nghiệm thám hiểm Vô Tận Hải, hung thú trong đó cường đại dị thường nhưng không dễ dàng rời khỏi hải vực, cũng sẽ không nhảy lên không trung quá cao. Vì thế chúng ta chỉ cần gia tăng khả năng bay cao của nó để tránh đi hung thú. Trận văn trên thân thuyền chính là trận pháp giúp nó bay cao, nhưng khuyết điểm là khi đến một độ cao nhất định, nguyên khí sẽ giảm đi đột ngột, thậm chí là biến mất, gây bất lợi cho tu hành giả điều khiển nó.”
Chư Thiên Nguyên nghi hoặc hỏi: “Vậy là không dùng được?”
“Cũng không hẳn. Tuy là tốc độ và lực phòng ngự của nó kém Thiên Toa nhưng có thể chở được đông người hơn Thiên Toa, chiếc thuyền này có thể chở được khoảng năm người.” Tư Vô Nhai nói.
Lục Châu nhìn sang Chư Thiên Nguyên. “Lạc Thời Âm từng đến Cổ Thánh Giáo, ngươi có biết bây giờ nàng ta đang ở đâu không?”
Rất có thể Lạc Thời Âm vẫn chưa chết. Càng có khả năng nàng ta đã sử dụng chiếc thuyền này để bay đi bay lại giữa hai thế giới.
Chư Thiên Nguyên lắc đầu thở dài: “Chuyện này ta không biết, Thánh chủ trước đây có quen biết nàng ta, về sau nữ tử này biến mất không thấy nữa. Sau khi ta kế thừa vị trí Giáo chủ mới biết tới bản bút ký và chiếc thuyền hỏng này.”
Đám người lộ vẻ tiếc nuối.
Tư Vô Nhai rốt cuộc cũng kiểm tra xong. “Sư phụ, Không Liễn cỡ nhỏ này có thể sử dụng bình thường, nhưng lực phòng ngự khá thấp.”
Lục Châu gật đầu. “Ngươi gọi lão tứ đến Đông Các, vi sư có việc phân phó.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tư Vô Nhai xoay người rời đi.
Lục Châu lại dặn dò: “Bảo vệ Không Liễn cho tốt, không cho bất kỳ kẻ nào đến gần. Người chống lại lập tức trục xuất khỏi Ma Thiên Các!” Nói xong Lục Châu quay về Đông Các.
Chư Hồng Cộng dùng cùi chỏ thọc thọc Chư Thiên Nguyên: “Con còn tưởng là cha tiếc của không dám đem ra.”
“Ta mà tay không đến gặp sư phụ con mới là ngu đó.” Chư Thiên Nguyên nhún vai đáp.
Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu. “Nói cũng đúng.”
“Nhi tử, gần đây con tu hành thế nào rồi? Hiện nay thiên hạ đều đang tranh nhau khai cửu diệp, cha tham sống sợ chết, không dám trảm liên. Không ngờ con trai ta lại có dũng khí như thế, lão cha rất là vui mừng. Chờ con xung kích lên cửu diệp, lão cha tự mình hộ pháp cho con.” Chư Thiên Nguyên vỗ ngực nói.
Chư Hồng Cộng hắng giọng, nghiêm nghị đáp: “Loại chuyện nhỏ nhặt như trảm kim liên… không đáng nhắc tới.”
Hắn vừa nói xong, Đoan Mộc Sinh xách Bá Vương Thương bước tới hỏi: “Bát sư đệ, ai muốn trảm liên thế?”
“Không có không có, không ai muốn trảm liên hết!” Toàn thân Chư Hồng Cộng run rẩy, vội vàng nấp sau lưng cha, liên tục xua tay.
“. . .”
Đoan Mộc Sinh nghi hoặc nhìn hai người. “Đã vậy thì đệ đi rèn luyện với ta một chút, gần đây thương thuật của ta lại tiến bộ rồi.”
Chư Hồng Cộng lộ vẻ mặt sầu thảm, lùi về phía sau một bước theo bản năng.
Chư Thiên Nguyên khó hiểu hỏi: “Luyện tập thương thuật là chuyện tốt mà, nhi tử, sao sắc mặt con khó coi như vậy? Được rồi, để ta đi luyện thương với ngươi. Đi nào.”
Vừa hay đến Ma Thiên Các không có việc gì làm.
“Tốt lắm, đa tạ bá phụ.” Đoan Mộc Sinh chắp tay nói.
“Khách khí, đều là người nhà…”
Đoan Mộc Sinh chỉ là tu hành giả trảm liên trùng tu đến ngũ diệp, chính mình đường đường là cao thủ bát diệp, nếu ngay cả đệ tử ngũ diệp của Ma Thiên Các còn không trị được thì còn làm Giáo chủ Cổ Thánh Giáo cái gì, về quê cày ruộng cho xong.
“Lão cha, ngàn vạn lần đừng đi…”
“Không sao, lão cha của con cũng là người có bản lãnh nha.” Chư Thiên Nguyên chủ động bước lên nắm cổ tay Đoan Mộc Sinh. “Đi nào, ta đi luyện với ngươi, dù luyện cả ngày hôm nay cũng không có vấn đề gì.”
Chư Hồng Cộng: “. . .”
Đoan Mộc Sinh cảm động vô cùng. “Vậy ta xin mặt dày nhận lấy tâm ý của bá phụ… Nếu mỗi ngày đều được luyện thương như vậy thì càng tốt.” Nói xong hắn bắt lấy cổ tay Chư Thiên Nguyên lôi kéo đi về phía sân luyện võ.
Lúc này Chư Thiên Nguyên mới dự cảm được một cảm giác không ổn: “Mỗi ngày đều luyện?”
Đoan Mộc Sinh gật đầu nói: “Lúc trước Hoa trưởng lão cùng ta luyện thương, ban đầu mỗi ngày luyện một lần, về sau ba ngày mới luyện một lần, về sau nữa thì trốn tránh ta. Ta không rõ mình đã làm sai chỗ nào khiến Hoa trưởng lão tức giận. Bá phụ… bá phụ? Sắc mặt của người sao thế? Người không khoẻ à?”
“Không có không có…”
“Vậy thì tốt, thời gian gấp gáp, chúng ta đi nhanh lên ——”
Chư Thiên Nguyên bị Đoan Mộc Sinh lôi tới sân luyện tập như thể sợ hắn bỏ chạy nửa chừng.
Xong, hình như ta lọt hố rồi!
. . .
Lục Châu trở về Đông Các đã thấy Minh Thế Nhân cung kính đứng đợi trong sân. Thấy sư phụ, hắn lập tức hành lễ rồi đi theo vào trong gian phòng.
“Sư phụ, đồ nhi đã chuẩn bị kỹ càng.” Minh Thế Nhân khom lưng nói.
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Tốt.”
“Sư phụ, tấn thăng cửu diệp có phải sẽ cần một ngàn hai trăm năm thọ mệnh?”
Lục Châu đáp: “Đúng vậy.”
“Thế… sư phụ cho đồ nhi một viên Xích Diêu Chi Tâm đi, đồ nhi chờ không kịp nữa rồi.” Minh Thế Nhân cười nói.
“Hử?” Tiếng hử này kéo dài, vừa uy nghiêm vừa khí thế.
Minh Thế Nhân thầm hô không ổn, lập tức cúi đầu nói: “Đồ nhi nói đùa thôi ạ.”
“Đừng có hồ nháo. Chuyện quan trọng như vậy phải hành xử nghiêm túc.”
“Đồ nhi minh bạch.”
“Nếu ngươi đã chuẩn bị kỹ càng thì ngày mai chúng ta thử nghiệm khai cửu diệp.” Lục Châu nói.
“A? Gấp gáp như vậy sao?” Minh Thế Nhân không ngờ nhanh như vậy đã phải xung kích cửu diệp.
“Đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi đang gặp rủi ro ở hồng liên giới, nguy cơ trùng trùng. Chuyện này không thể kéo dài thêm nữa.”
“Sư phụ… người mà đi thì ai sẽ toạ trấn Đại Viêm đây?”
“Trước khi đến hồng liên giới vi sư sẽ xử lý thoả đáng mọi việc… Huống hồ gì vi sư cũng chỉ đi một thời gian ngắn rồi sẽ trở lại.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Lục Châu đột nhiên vươn tay. “Ly Biệt Câu.”
“Ách…” Minh Thế Nhân theo bản năng rụt người về sau, có vẻ không quá tình nguyện. Nhưng thấy sắc mặt sư phụ nghiêm túc, hắn đành lấy vũ khí ra cung kính đặt vào tay sư phụ.
“Lui ra đi.”
“Vâng.”
Chương 864 Vô đề
Sau khi Minh Thế Nhân rời đi, Lục Châu ngồi xuống bồ đoàn, lấy Thiểm Diệu Chi Thạch ra bắt đầu tinh luyện Ly Biệt Câu.
Thiểm Diệu Chi Thạch và Ly Biệt Câu hoà làm một thể, Lục Châu không quan tâm đến chúng nữa, một đêm trôi qua tự khắc sẽ thành công.
Lục Châu nhìn lại điểm công đức: 8.640 điểm
Không mua nổi thẻ đạo cụ, chỉ có thể trông chờ vào vận may. “Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 18 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 10.]
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
. . .
Sáng sớm hôm sau, Lục Châu rời khỏi trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Ly Biệt Câu đã được nâng cấp xong, Lục Châu thoáng điều động nguyên khí, lưỡi đao sắc bén hiện lên một tia lưu quang, quả thật đã tấn thăng lên hoang cấp.
“Sư phụ, mọi việc đã chuẩn bị xong, tứ sư huynh hiện đang chờ người tại Nam Các.” Bên ngoài truyền đến giọng Tư Vô Nhai.
“Đã biết.”
Vừa đến Nam Các, Lục Châu đã thấy giữa sân có một đài cao hình lập phương. Minh Thế Nhân đang ngồi trên đài cao, thần thái thong dong tự nhiên.
“. . .”
Mọi người thấy Lục Châu xuất hiện đều lục tục khom người hành lễ.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn Minh Thế Nhân, khẽ mắng: “Linh ta linh tinh, còn ra thể thống gì! Mau xuống đây.” Loè loẹt chả có tác dụng gì, toàn mấy thứ vô dụng.
Minh Thế Nhân giật mình, lập tức nhảy xuống. Hầy… muốn trang bức ra vẻ cao nhân giống sư phụ cũng không được.
Lục Châu chỉ tay vào một xó xỉnh trong Nam Các. Minh Thế Nhân bèn khom người nói: “Vâng.” Sau đó ngoan ngoãn đi tới.
Các nữ đệ tử che miệng vụng trộm cười. Tiểu Diên Nhi huơ nắm đấm cổ vũ: “Tứ sư huynh cố lên!”
“Tứ sư đệ cố lên.” Đoan Mộc Sinh cũng lên tiếng tán thưởng. Hắn thật không ngờ tứ sư đệ ngày xưa yếu hơn mình mà bây giờ lại sắp đột phá cửu diệp. Chỉ có thể trách bản thân mình chưa đủ cố gắng. Nghĩ vậy, Đoan Mộc Sinh quay đầu nhìn Chư Thiên Nguyên: “Về sau xin làm phiền bá phụ dành chút thời gian đi luyện thương với ta.”
Các ngón tay Chư Thiên Nguyên khẽ run, sắc mặt cứng đờ đáp: “Được… được…”
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các cũng cảm khái vô cùng. Tuy biết tu vi Minh Thế Nhân khó lường, lại còn thích ẩn giấu thực lực nhưng bọn họ đều không ngờ được người đầu tiên xung kích cửu diệp là lão tứ.
Lục Châu vuốt râu nói: “Bắt đầu thôi.”
“Vâng.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Minh Thế Nhân bước vào giữa khu đất rồi ngồi xếp bằng xuống.
“Nhiều người nhìn như vậy thật là không tiện… hay là về phòng khai diệp được không sư phụ?”
Từ trước đến nay Minh Thế Nhân đều tu hành rất bí mật, đây là lần đầu tiên hắn bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế nên cảm thấy rất khó chịu, cứ như đang tắm rửa bị người khác nhìn lén ấy!
Lục Châu nhíu mày, trầm giọng nói: “Nếu ngươi không khai diệp thì tặng cơ hội lại cho người khác.”
Người muốn khai cửu diệp nhiều lắm, không chỉ có một mình ngươi.
“Đừng nha sư phụ, đồ nhi khai diệp ngay!”
Minh Thế Nhân lật tay, một toà pháp thân kim liên bát diệp cỡ nhỏ xuất hiện.
“Tập trung tinh thần.” Lục Châu nói. “Bốn vị trưởng lão thủ hộ bốn phía quanh Nam Các.”
“Tuân lệnh!” Bốn người đồng thời bay đi, đứng trên bốn đỉnh của Nam Các.
“Hoa Nguyệt Hành thủ hộ tại vị trí cao nhất.”
“Vâng.” Hoa Nguyệt Hành mang theo Lạc Nguyệt Cung bay lên ngọn tháp Ma Thiên Các.
“Những người còn lại lui ra phía sau.”
Đám người lập tức khom người rút lui. Minh Thế Nhân tập trung gọi ra những vòng tròn năng lượng vàng óng không ngừng hạ xuống toà kim liên.
Chỉ còn lại một mình Lục Châu đứng trước người Minh Thế Nhân, quan sát nhất cử nhất động của hắn.
. . .
Cùng lúc đó, tại hồng liên giới, trong một khu rừng rậm cách Thiên Liễu Quan mấy dặm.
Ngu Thượng Nhung ngồi ngay ngắn bên một cây đại thụ, một tay cầm Trường Sinh Kiếm, một tay nâng pháp thân bát diệp rưỡi cỡ nhỏ, sắc mặt ung dung thản nhiên.
Tay trái khẽ nâng, từng vòng sáng năng lượng hiện ra quanh pháp thân rồi hạ xuống bên dưới.
Ngu Thượng Nhung chính là người đầu tiên trảm kim liên xung kích lên cửu diệp ở cả hai thế giới, nhưng đáng tiếc điều này lại không được ghi chép vào lịch sử.
Ngu Thượng Nhung, nhị đệ tử Ma Thiên Các, vị Kiếm Ma đương thời của Đại Viêm, từ trước đến nay đều chỉ dựa vào chính mình mà không cần đến ngoại lực gì. Hắn không tin tưởng Hạ Trường Thu nên lựa chọn khai cửu diệp ở một nơi yên tĩnh và vắng vẻ.
Nguyên khí trong hồng liên giới rất nồng đậm, đáng tiếc lại có quá nhiều hung thú, rất dễ bị quấy phá… Nhưng những việc này đều không ngăn cản được quyết tâm của Ngu Thượng Nhung.
Một đường bước tới, có khó khăn gì không thể đối mặt?
Từng đạo vòng sáng không ngừng hạ xuống. Tám mảnh liên diệp rưỡi đang không ngừng xoay tròn quanh pháp thân, kim quang sáng rực rỡ.
Trên bầu trời dần dần hội tụ không ít các loại hung thú phi cầm. Đám hung thú kia dường như đã đánh hơi được mỹ vị nhân gian nên đều tụ tập về đây quan sát nhân loại ngồi dưới đất kia.
Có đám phi cầm muốn đến gần, Trường Sinh Kiếm đột nhiên bay lên vạch phá mấy đường trên bầu trời, mấy chục con phi cầm rớt lộp độp xuống đất.
Ngu Thượng Nhung vẫn không bị ảnh hưởng gì, chuyên tâm khai diệp.
Tốc độ thu nạp nguyên khí và sinh cơ càng lúc càng nhanh, năng lượng hội tụ lại trên không trung, pháp thân xoay tròn tạo thành lực hút khiến năng lượng sinh cơ bốn phía biến thành một vòng xoáy dung nhập vào trong pháp thân.
Vù! Gió nổi lên, rừng cây bắt đầu rung động mạnh trước cơn gió dữ.
. . .
Tại Thiên Liễu Quan, Vu Vu và Kỷ Phong Hành đang mờ mịt nhìn về phía trước.
“Đại ca ca sẽ không rời đi thật chứ?” Vu Vu lo lắng hỏi.
“Sẽ không. Đại ca ca nói sẽ ở đây chờ đại sư huynh trở về, hơn nữa huynh ấy cũng chẳng còn chỗ nào để đi.” Kỷ Phong Hành nói.
“Đó là cái gì?” Vu Vu đột nhiên chỉ tay về phía một con cự thú xuất hiện ở chân trời đằng xa.
“Cự thú loại phi cầm! Mau đi thông báo cho trưởng lão và Quán chủ!”
“Vâng.”
Vu Vu nhanh chóng lao lên núi, cáo tri cho Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ.
Thương thế của Hạ Trường Thu chưa lành, dù đã được Vu Vu trị liệu nhưng vẫn cần một khoảng thời gian nữa mới hoàn toàn khôi phục.
Nhận được tin tức, Hạ Trường Thu cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
“Hung thú thường xâm nhập vào thành trì của con người, nhưng cự thú thì rất ít khi xuất hiện, sao bây giờ lại có một con tiến đến lãnh địa của Thiên Liễu Quan?”
Chương 865 Vô đề
Điền Bất Kỵ cau mày nói: “Có phải có người đang hãm hại chúng ta không?”
Dạo gần đây Thiên Liễu Quan đắc tội nhiều thế lực, rất có khả năng Phi Tinh Trai và Thiên Vũ Viện đang giở trò xấu trong bóng tối.
Hạ Trường Thu lắc đầu đáp: “Không thể nào, nếu bọn hắn muốn hại Thiên Liễu Quan thì cứ phái người đến là xong, cần gì phải vòng vo như thế. Hơn nữa ta đã thả ra tin tức Thiên Liễu Quan có giao tình với Cửu Trọng Điện, dù Phi Tinh Trai có tức giận cỡ nào cũng sẽ không chính diện đối chọi với Cửu Trọng Điện mới phải.”
Điền Bất Kỵ thấy rất có lý bèn gật đầu. “Vậy thì chỉ còn có một nguyên do… có người đang khai cửu diệp ở Thiên Liễu Quan nên cự thú mới xuất hiện.”
“Chúc Huyền?”
Gần đây chỉ có Chúc Huyền khai cửu diệp ở địa phận Thiên Liễu Quan mà thôi.
“Hẳn là không phải hắn. Sau khi Chúc Huyền khai cửu diệp đã lập tức rời khỏi Thiên Liễu Quan và trở về Cửu Trọng Điện. Ta nghĩ đó là một người khác…”
Điền Bất Kỵ vừa dứt lời, Vu Vu đứng bên cạnh đã vội nói: “Là đại ca ca! Đại ca ca đang khai cửu diệp!”
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đương nhiên hiểu đại ca ca trong miệng Vu Vu là ai.
“Truyền lệnh của ta, lục soát khu vực bán kính hai mươi dặm quanh đây, nhất định phải nhanh chóng tìm ra Ngu Thượng Nhung.”
“Quán chủ, có cần mời Từ Tô trưởng lão xuất quan hỗ trợ không?” Điền Bất Kỵ hỏi.
“Không cần. Con người Từ Tô rất cứng nhắc, sẽ khó lòng tiếp nhận việc chúng ta thân cận với người dị tộc… Chờ hắn xuất quan, ta sẽ đích thân nói rõ chuyện này với hắn.”
“Vâng.” Điền Bất Kỵ nhanh chóng dẫn theo mấy trăm đệ tử bay khỏi Thiên Liễu Quan.
. . .
Ngu Thượng Nhung đang khai diệp đến giai đoạn quan trọng nhất. Tốc độ xoay tròn của pháp thân đã đạt tới mức cực hạn. Sinh cơ nồng đậm phát ra khiến đám hung thú phi cầm trên bầu trời càng xao động bất an.
Rốt cuộc nhịn không được nữa, chúng ồ ạt lao xuống.
Quácccc ——
Tiếng kêu bén nhọn chói tai khiến Ngu Thượng Nhung nhíu mày, nhưng nhiều năm sống sót trong hiểm cảnh khiến tâm thái Ngu Thượng Nhung cực kỳ thong dong trấn định.
Hắn đứng lên huy kiếm, kiếm cương xuất hiện đầy trời miểu sát đám phi cầm tham lam, hung thú nhỏ yếu không cách nào né tránh kiếm cương của Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung tiếp tục chú tâm khai diệp. Vòng sáng năng lượng càng lúc càng to, hắn có thể cảm giác được tám mảnh liên diệp rưỡi đã sung mãn đến cực hạn.
Quàng quạc —— ——
Ngu Thượng Nhung nghe tiếng kêu trầm thấp bèn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một đôi cánh dài đến mấy chục mét đang bao phủ trên thiên không.
Nếu là người bình thường nhìn thấy cự thú cỡ này e là đã bị doạ đến mức tè ra quần, nhưng Ngu Thượng Nhung chỉ lạnh nhạt mỉm cười. “Coi trọng ta như vậy? Thú vị.”
Ngu Thượng Nhung khẽ huy động hai ngón tay. Trường Sinh Kiếm lăng không thi triển Kiếm Ý Vô Ngân, toàn thân Ngu Thượng Nhung thì ưu nhã lùi ngược ra sau.
Cự thú vỗ mạnh hai cánh tạo ra cơn cuồng phong khiến đất đá bị cuốn tung lên, đá vụn bắn tung toé trong rừng. Ngu Thượng Nhung điểm mũi chân, cương khí hộ thể hiện ra, kiếm cương xuất hiện rợp trời ngăn ở trước mặt.
Cự thú cảm nhận được năng lượng sinh cơ dào dạt, hai mắt nó mở to, móng vuốt loé lên hồng quang bay thẳng về phía Ngu Thượng Nhung.
Đúng lúc này… sau lưng Ngu Thượng Nhung chợt xuất hiện chi chít cương ấn, đao cương, tiễn cương, chưởng ấn và tự ấn đánh tới. Toàn bộ đều là màu đỏ!
“Hử?” Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày. “Chẳng lẽ phải sử dụng phương án thứ hai?”
Người của Thiên Liễu Quan rốt cuộc cũng đến. Nếu bọn họ nhân cơ hội này phối hợp với cự thú mà hạ sát thủ với hắn thì sẽ rất khó chơi.
Nhưng Ngu Thượng Nhung cũng đã tính đến trường hợp này nên không vội không loạn. Dù khai diệp thất bại thì tôn nghiêm của Kiếm Ma cũng không ai được phép chà đạp.
Khi Ngu Thượng Nhung vừa định rời đi, bên tai chợt truyền đến một âm thanh ——
“Ta đến giúp ngươi!”
Điền Bất Kỵ và mấy trăm tên đệ tử đồng loạt thi triển cương ấn như thuỷ triều đánh vào người cự thú.
Ngu Thượng Nhung hạ xuống, liếc nhìn về phía Điền Bất Kỵ. Tuy rằng đối phương đến giúp mình nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.
Hắn ngồi xuống trên một tảng đá, tăng tốc hấp thụ sinh cơ bốn phía.
Ầm! Cự thú đáp xuống, mấy trăm tên đệ tử bị đánh bay. Chỉ có đại chiêu của Điền Bất Kỵ là khiến nó phải ngừng lại một chút, trên đôi cánh khổng lồ rơi xuống mấy cọng lông vũ.
“Bày trận!” Điền Bất Kỵ hạ lệnh.
Đám đệ tử nhanh chóng tập kết trên không trung tạo thành một trận pháp Đạo môn bao trùm phương viên trăm mét.
Con cự thú rít lên một tiếng, móng vuốt nó sáng quắc ghim vào trận pháp.
Ầm! Lại một tiếng kêu vang dội, trận ấn vỡ vụn, toàn bộ đệ tử Thiên Liễu Quan bị chấn bay ngược ra sau, phun ra máu tươi. Điền Bất Kỵ cũng kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết trong người cuồn cuộn.
Con cự thú này rất mạnh!
“Lui về!” Điền Bất Kỵ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lệnh cho đệ tử lùi lại.
Lúc này Vu Vu từ phía sau bay tới, hai tay nâng lên ném ra một quả cầu cực lớn màu đỏ. Nàng như tinh linh của rừng rậm, khi quả cầu rơi xuống, năng lượng trong quả cầu bao phủ mấy trăm tên đệ tử, thương thế trên người bọn hắn lập tức khôi phục lại bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Chiêu thức trị liệu trên diện rộng tiêu hao rất lớn khiến Vu Vu khẽ lảo đảo, cúi đầu thở hồng hộc.
“Điền trưởng lão, lui về Thiên Liễu Quan đi!”
“Không được, cự thú cũng sẽ theo chúng ta trở về, bình chướng Thiên Liễu Quan không ngăn được nó!”
“Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp.”
Không có cửu diệp dẫn đầu, mọi công kích của bọn hắn đều chẳng khác nào pháo hôi.
“Ngăn nó lại!” Điền Bất Kỵ hạ quyết tâm, nhìn thoáng về phía Ngu Thượng Nhung ngồi trên tảng đá.
Đúng lúc này, phía sau đám người chợt có một thân ảnh lấp loé bay tới. “Ta có một biện pháp có thể giải quyết chuyện này.”
“Từ Tô trưởng lão?”
“Không phải Từ Tô trưởng lão vẫn đang bế quan tu luyện ở hậu sơn sao? Thật tốt, đến rất đúng lúc.”
Nam tử trung niên vừa đến chính là tam trưởng lão Từ Tô của Thiên Liễu Quan.
Từ Tô trưởng lão rút kiếm ra, không tiến về phía cự thú mà đột ngột quay đầu bay về phía tảng đá. “Giết kẻ này sẽ giải quyết được vấn đề!”
Bình luận facebook