• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 856-860

Chương 856 Vô đề

Lục Châu nghi hoặc vuốt râu. Chỉ vậy thôi à? Bị chém một nhát đã tiêu tùng rồi?

Khi hắn còn đang nghi hoặc, trên thân Ma Kiếm đột nhiên truyền tới tiếng răng rắc, vị trí bị Vị Danh Kiếm chém qua bỗng vỡ nát, một đám hắc sắc phù văn tinh xảo từ trên thân Ma Kiếm lả lướt bay ra rồi dung nhập vào Vị Danh Kiếm.

Lục Châu vươn tay, Vị Danh Kiếm bay trở vào tay hắn. Đám hắc sắc phù văn trên thân Vị Danh Kiếm từ từ ẩn vào trong.

Lục Châu điều động nguyên khí, Vị Danh Kiếm lúc này đã đen như mực, toàn thân nó toả ra quang mang màu đen sẫm. “Thanh kiếm này rốt cuộc đã đạt tới đẳng cấp gì?” Lục Châu nghi hoặc vô cùng.

Hệ thống không hề ghi rõ thông tin này, chỉ cho hắn biết khi tu vi chủ nhân gia tăng thì Vị Danh Kiếm cũng sẽ mạnh hơn. Nay Lục Châu đã là cửu diệp, vậy cấp độ của Vị Danh Kiếm là gì?

Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm. Ma Kiếm cũng đã hoàn toàn hư hỏng.

Lục Châu bước ra sau bức bình phong, nhìn vào tấm bản đồ da dê cổ trên bàn. Hình dạng của hồng liên giới đã trở nên rõ ràng hơn trước nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiện ra.

Chẳng lẽ cần hắn tự mình đến đó thì bản đồ mới được hoàn thiện?

Thuỷ tinh cầu ký ức, bí mật trên người Hải Loa, lại thêm đại đồ đệ và nhị đồ đệ… xem ra có rất nhiều việc nhắc nhở Lục Châu phải tự mình đến hồng liên giới một chuyến.

Lục Châu chắp tay sau lưng suy nghĩ. Hiện tại có hai vấn đề cần phải giải quyết: cự thú xâm lấn và hồng liên xâm lấn.

Có thể dùng trận pháp và cao thủ cửu diệp để chống lại cự thú, nhưng nếu người của hồng liên giới xâm lấn thì phiền phức không nhỏ, đặc biệt là những cao thủ nắm giữ hồng liên Nghiệp Hoả.

. . .

Cùng lúc đó.

Sau khi đánh giết Số Tư, Minh Thế Nhân và Tiểu Cùng Kỳ đi một chuyến đến Tam tông, đến nơi mới biết tu hành giả hồng liên đánh lén Nam Cung Vệ nên hắn tấn thăng cửu diệp thất bại, không thể không đợi một cơ hội khác để thử nghiệm đột phá.

Trước khi chia tay, đám người Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ liên tục mời Minh Thế Nhân lưu lại chơi mấy ngày nhưng Minh Thế Nhân từ chối rời đi, cưỡi trên lưng Tiểu Cùng Kỳ bay về Ma Thiên Các.

“Tiểu cẩu tử, ngươi bay ổn định hơn nhiều rồi đó, không tệ.” Minh Thế Nhân khen ngợi nó.

Gâu gâu gâu! Tiểu Cùng Kỳ cực kỳ hưởng thụ lời khen của Minh Thế Nhân, vui sướng sủa mấy tiếng. Năng lực thích ứng của hung thú quả thật hơn xa con người.

Minh Thế Nhân lấy Số Tư Chi Tâm ra nhìn ngắm. “Tiểu cẩu tử, thứ này có thể tăng thọ thật sao?” Minh Thế Nhân vẫn thấy hoài nghi.

Gâu!

“Đại sư huynh ăn Xích Diêu Chi Tâm để bù đắp thọ mệnh hao hụt, ta cũng có thể chứ? Nhưng mà… hạn mức cao nhất của ta cũng chỉ có một ngàn tuổi…”

“Chả lẽ phải trảm kim liên?”

Vừa nghĩ tới đây, toàn thân Minh Thế Nhân đã run rẩy. Hắn hoàn toàn không có can đảm làm chuyện đó như nhị sư huynh và tam sư huynh.

“Ta cảm thấy mình đạt tới bát diệp là đủ rồi… Thứ này nên cho người khác thì hơn.” Suy đi nghĩ lại, Minh Thế Nhân vẫn chưa có quyết định.

“Không đúng, sớm muộn gì Đại Viêm cũng sẽ xuất hiện không ít cửu diệp. Đến lúc đó ta sẽ càng nguy hiểm.”

Gâu gâu! Tiểu Cùng Kỳ đột nhiên tăng tốc bay lướt qua khu rừng cây.

Minh Thế Nhân nhìn thấy trên cánh rừng xuất hiện một đàn hung thú có hình thể khá lớn đang kịch chiến với nhau. Dù đám hung thú này không lớn bằng Số Tư nhưng nếu con người không có tu vi cửu diệp thì cũng không cách nào chống cự nổi.

Hắn khẽ thở dài một tiếng. Dòng chảy của thời đại không thể ngăn cản, vận mệnh con người cũng chỉ như nước chảy bèo trôi.

. . .

Trở lại Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân lập tức đi đến Đông Các.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

“Vào đi.”

Minh Thế Nhân đẩy cửa bước vào, đi tới trước mặt Lục Châu, khom người nói: “Sư phụ, Nam Cung Vệ tấn thăng cửu diệp thất bại.”

Lục Châu nghe vậy bèn mở mắt ra, thần sắc có vẻ nuối tiếc: “Thất bại rồi sao?”

Vị cửu diệp thứ hai của Đại Viêm vẫn chưa xuất hiện, xem ra việc Lục Châu đến hồng liên giới phải dời lại.

“Có cao thủ hồng liên giới đến quấy nhiễu hắn, ngoài ra còn có hung thú Số Tư…” Minh Thế Nhân nói.

“Số Tư?”

Lục Châu đứng lên, tay chắp sau lưng nhìn Minh Thế Nhân. “Là ngươi đã giết Số Tư?” Nếu là người khác thì Lục Châu đã không được nhận điểm công đức.

Minh Thế Nhân gãi đầu nói: “May mắn, may mắn thôi… Chút bản lĩnh của đồ nhi đâu thể nào giết được Số Tư. Tên tu hành giả hồng liên bát diệp rưỡi và Số Tư đánh đến lưỡng bại câu thương nên đồ nhi mới có cơ hội.”

Nói xong Minh Thế Nhân dâng Số Tư Chi Tâm lên.

Lục Châu cầm viên hồng tinh lên, trên tinh thể toả quang mang màu đỏ kia toát ra khí tức sinh mệnh cực kỳ nồng đậm.

[Ting — thu hoạch được Số Tư Chi Tâm, có thể cung cấp 800 năm thọ mệnh.]

“Số Tư Chi Tâm, tám trăm năm thọ mệnh…” Lục Châu ném lại Số Tư Chi Tâm cho Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân nhận lấy, nghi hoặc nói: “Sư phụ, đồ vật này đồ nhi hiếu kính người…”

“Vi sư đã đột phá cửu diệp, không cần vật này.” Lục Châu đáp.

“Vâng…” Minh Thế Nhân khom người nói. “Vậy đồ nhi không làm chậm trễ sư phụ tu hành, đồ nhi cáo lui.”

“Đứng lại.” Giọng Lục Châu đột nhiên trở nên uy nghiêm.

Minh Thế Nhân xoay người lại, cung kính nói: “Xin sư phụ phân phó.”

“Tu vi của ngươi đã đạt tới bát diệp từ lâu rồi, có đúng không?”

Không khí trong gian phòng lặng ngắt như tờ. Minh Thế Nhân ngoan ngoãn đáp: “Vâng, sư phụ.”

“Gọi ra pháp thân đi.”

“Sư phụ, như vậy thật ngại… Được ạ, đồ nhi gọi ra ngay.”

Minh Thế Nhân nhấc tay, một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện, toà kim liên bát diệp toả ra ánh sáng rực rỡ đến chói mắt, tám mảnh liên diệp cực kỳ sung mãn chầm chậm xoay tròn.

Bát diệp đỉnh phong. Tốc độ tu hành rất nhanh.

Trầm mặc một lát, Lục Châu hỏi: “Ngươi có từng thử xung kích cửu diệp chưa?”

Minh Thế Nhân vội vàng lắc đầu: “Không, tuyệt đối không…”

“Hiện nay tu hành giới Đại Viêm đều đang tranh nhau đột phá cửu diệp. Vi sư vẫn luôn chờ đợi vị cửu diệp thứ hai xuất hiện. Nếu ngươi đã là bát diệp đỉnh phong, lại có Số Tư Chi Tâm trong tay, chẳng lẽ không hề nghĩ tới việc tấn thăng cửu diệp hay sao?” Lục Châu nhìn chằm chằm Minh Thế Nhân.
Chương 857 Vô đề

“Chuyện này…”

Trước ngày hôm nay, Minh Thế Nhân quả thật không hề nghĩ tới chuyện đột phá cửu diệp. Nhưng sau chuyến đi đến Tam tông gặp phải đủ loại hung thú, Minh Thế Nhân lại bắt đầu dao động. Đây là dòng chảy tất yếu của thời đại, hắn do dự sợ mình bị bỏ lại phía sau.

“Sư phụ, người có thể đưa Số Tư Chi Tâm cho lục sư muội sử dụng, muội ấy đã là bát diệp từ lâu, cảnh giới vững chắc hơn đồ nhi.” Minh Thế Nhân nói.

“Thương thế của Diệp Thiên Tâm cho đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, chưa đạt tới đỉnh phong, phải cần thêm thời gian tịnh dưỡng.” Lục Châu chắp tay tiếp tục nói. “Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các tuổi tác đã cao, sau khi trảm liên tất nhiên không thể bì được với đám thanh niên trẻ tuổi.”

“Đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi đang gặp nạn tại hồng liên giới, từ tình hình trước mắt có thể thấy hồng liên giới mạnh hơn kim liên giới rất nhiều. Đến nay bọn hắn vẫn chưa trở về, hẳn là đã gặp phiền toái không ít. Vi sư muốn đích thân đi một chuyến đưa bọn hắn về, nhưng trước lúc đó, nếu Đại Viêm không có vị cửu diệp thứ hai thì vi sư không thể rời đi. Ngươi có hiểu được không?”

Minh Thế Nhân nghe vậy, trong lòng bừng tỉnh. Thì ra sư phụ có dụng ý sâu xa như thế.

“Trong số các đồ đệ, chỉ có ngươi làm vi sư yên tâm nhất.”

Minh Thế Nhân mở to mắt…

Hắn ngẩng đầu nhìn sư phụ. Có lẽ chỉ là ảo giác, có lẽ chỉ do hắn nghĩ nhiều, nhưng hắn đột nhiên cảm giác được sư phụ trở nên già đi. Năm tháng không đợi người, cuối cùng sẽ có một ngày sư phụ rời khỏi bọn hắn. Thế hệ tuổi trẻ vẫn phải tiếp nhận thời đại này.

Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ ký thác kỳ vọng vào đồ nhi, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng hết mình.”

“Rất tốt, trở về chuẩn bị một chút. Khi thời cơ đến, vi sư sẽ tự mình hộ pháp cho ngươi.” Lục Châu gật đầu.

“Vâng.”

Trong lòng Minh Thế Nhân khẽ động, cung kính rời khỏi phòng. Trên đời này có biết bao nhiêu người mong được tổ sư gia Ma Thiên Các hộ pháp mà không được, mà cơ hội này lại dành cho hắn.

. . .

Tại Thiên Vũ Viện ở hồng liên giới.

Mạc Bất Ngôn từ bên ngoài tiến vào đại điện, khom người bẩm báo với Khâu trưởng lão: “Trưởng lão, mệnh thạch của Trương Vũ, người cuối cùng còn lưu lại ở kim liên giới đã tắt.”

Nghe được tin tức này, Khâu trưởng lão không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Pháp Không đến đó còn chết, tu vi thấp như Trương Vũ có chết cũng không có gì lạ.

“Một mình hắn ở kim liên giới, muốn giấu diếm pháp thân cả đời là chuyện không thể nào, trừ phi hắn định cư ở khu vực dã ngoại. Kết quả này ta cũng dã dự đoán được…”

Mạc Bất Ngôn gật đầu rồi thở dài: “Xem ra kim liên giới mạnh hơn chúng ta tưởng nhiều. Việc nghiên cứu Không Liễn đã sắp hoàn thành, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”

“Trước cứ tạm gác lại, chúng ta cần lên kế hoạch kỹ càng để thăm dò thực lực của kim liên giới. Một chiếc Không Liễn chưa đủ, nếu bọn họ chỉ có một cửu diệp… vậy thì chúng ta chế tạo mười chiếc Không Liễn. Ta nghĩ các vị cao thủ tại Đại Đường này cũng không ngại đến đó chia một chén canh.”

Mạc Bất Ngôn cả kinh. Kế hoạch này quả thật quá điên cuồng. Không động thì thôi, một khi động chính là xâm lược đại quy mô.

“Ngoài ra, bên Phi Tinh Trai truyền tới tin tức trưởng lão Lương Tự Đạo và hai thuộc hạ Vân Hoán, Vân Luân cùng tám mươi tên đệ tử đi đến Thiên Liễu Quan đã bị giết sạch không còn một mống.” Mạc Bất Ngôn nói.

Khâu trưởng lão mở to mắt, hàng chân mày nhíu chặt.

Trước đó hắn vẫn cho rằng đây chỉ là việc nhỏ, Thiên Vũ Viện không cần để ý đến. Nhưng bây giờ xem ra sự tình không hề đơn giản như hắn đã nghĩ.

Phi Tinh Trai và Thiên Vũ Viện có quan hệ minh hữu, ai lại dám ra tay với Phi Tinh Trai?

“Thiên Liễu Quan dám làm như vậy thật sao?”

“Chuyện này rất phức tạp, theo như ta được biết, đây không phải là âm mưu của Cửu Trọng Điện.” Mạc Bất Ngôn nói.

“Vì sao lại khẳng định như vậy?”

“Một vị bát diệp tên Khổng Lục của Cửu Trọng Điện bị một đao khách tập kích trọng thương, tên đao khách này hiện đang ở Thiên Liễu Quan. Cửu Trọng Điện đã phái cường giả đến Thiên Liễu Quan tính sổ.” Mạc Bất Ngôn đáp.

“Thú vị, thú vị…”

Khâu trưởng lão thở phào một hơi. “Không phải Cửu Trọng Điện là tốt rồi.”

. . .

Cùng lúc đó, tại Thiên Liễu Quan.

Quán chủ Hạ Trường Thu không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục giao hảo với Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.

Hạ Trường Thu cũng đã nghe Điền Bất Kỵ nói hai vị này còn có một sư phụ tu vi khó lường khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Điều duy nhất hắn không an tâm là hai người này lại đến từ kim liên giới.

Trước cổng Trung Chính Điện.

Hạ Trường Thu lăng không quan sát lương đình dưới chân núi và Kỷ Phong Hành đang luyện đao kiếm, khẽ lắc đầu thở dài. “Không biết lựa chọn này của ta là đúng hay sai. Hạ Trường Thu ta thật vô năng, ta thẹn với các vị liệt tổ liệt tông.”

Điền Bất Kỵ lên tiếng an ủi: “Quán chủ, ta lại cảm thấy… đây là một cơ hội.”

“Chỉ mong là vậy.” Hạ Trường Thu thở dài. “Nếu đã ra quyết định thì chúng ta không còn đường để hối hận, chỉ có thể thẳng tiến không lùi.”

Điền Bất Kỵ nắm chặt nắm đấm, phụ hoạ nói: “Đúng vậy, thẳng tiến không lùi!”

Trong lương đình.

Vu Chính Hải đứng chắp tay sau lưng nhìn Kỷ Phong Hành luyện đao.

“Ngươi có tiến bộ nhiều, đao pháp đã thuần thục không ít.”

Ngu Thượng Nhung cũng gật đầu nói: “Kiếm pháp của ngươi cũng đã thuần thục, tiếp tục rèn luyện mười năm sẽ có thành quả.”

Mười… mười năm? Kỷ Phong Hành khóc không ra nước mắt.

Vu Chính Hải quay sang nói với Ngu Thượng Nhung: “Nhị sư đệ, chúng ta giết người của Phi Tinh Trai như vậy, nếu cửu diệp đến thì phải xử lý thế nào?”

“Đại sư huynh cảm thấy nên làm thế nào?”

“Huynh đệ chúng ta bị vây ở bát diệp đã nhiều năm… nay đệ trảm kim liên trùng tu tới bát diệp rưỡi. Tại hồng liên giới nguy cơ trùng trùng, Hắc Thuỷ Huyền Động lại càng thập tử nhất sinh. Nếu chúng ta muốn bình an trở về thì cần phải tấn thăng cửu diệp.” Vu Chính Hải nói.

“Đại sư huynh có biện pháp?”

Vu Chính Hải vỗ vỗ vào túi đeo bên hông mình. “Sư phụ ban thưởng cho ta Xích Diêu Chi Tâm, có thể cung cấp một ngàn hai trăm năm thọ mệnh, có nó ta có thể đột phá cửu diệp.”
Chương 858 Vô đề

Ngu Thượng Nhung liếc nhìn chiếc túi không nói gì.

Vu Chính Hải lại nói tiếp: “Sư phụ còn ban thưởng cho ta vũ khí hoang cấp Bích Ngọc Đao, nếu ta đột phá cửu diệp thì nhất định có thể mang đệ trở về Đại Viêm an toàn.”

Hai câu này của Vu Chính Hải rõ ràng là có ý khoe khoang.

Thấy Ngu Thượng Nhung không nói chuyện, Vu Chính Hải bắt đầu cảm thấy mình đùa hơi quá, dù sao nhị sư đệ tuổi thọ ngắn ngủi, nay lại trảm kim liên, hắn chịu khổ cũng không ít hơn mình. Sư phụ thiên vị mình hẳn là trong lòng nhị sư đệ cũng không mấy dễ chịu.

“Nếu đệ muốn, ta tặng Xích Diêu Chi Tâm cho đệ.” Vu Chính Hải hào sảng nói.

“Không cần.” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh nói. “Nếu không có vật này thì làm sao đại sư huynh đột phá cửu diệp? Ta không cần mượn nhờ ngoại lực cũng có thể đạt tới cửu diệp.”

Hàm ý là, sư phụ cho huynh tức là chê huynh yếu!

Vu Chính Hải: “. . .”

Khi hai người đang trò chuyện, Vu Vu bỗng nhảy ra khỏi lương đình, chỉ tay về phía chân trời: “Đại ca ca, mau nhìn kìa…”

Từ đằng xa có một người đang cưỡi bạch hạc lướt tới. Kỷ Phong Hành vừa thấy mặt người này đã kinh hãi hô lên: “Đại ca đi mau, đó là Chúc Huyền của Cửu Trọng Điện!”

Vu Chính Hải đạp không bước ra khỏi lương đình. “Tên Chúc Huyền này là ai?”

Kỷ Phong Hành gấp gáp bay tới kéo hai người. “Không kịp giải thích… đi mau!”

Nhưng bạch hạc đã bay vọt tới trước lương đình với tốc độ như gió. Ngồi trên lưng bạch hạc là một lão nhân tuổi trạc bảy mươi, hai mắt có thần, trong tay cầm một hộp gấm vuông màu đen.

“Hạ Trường Thu đâu?”

Trên Thiên Liễu Quan, Hạ Trường Thu đã thấy bạch hạc bay tới, bèn dẫn theo Điền Bất Kỵ và hơn ngàn đệ tử ngự không tiếp đón.

“Thì ra là Chúc huynh, không biết Chúc huynh đại giá quang lâm đến đây là có việc gì?” Hạ Trường Thu hoàn toàn không ngờ được cao thủ Cửu Trọng Điện lại đến Phi Tinh Trai.

Chúc Huyền nói: “Khổng Lục bị người ta ám toán, nghe nói Thiên Liễu Quan có một đao khách mới đến, kẻ này chính là hung thủ khiến Khổng Lục bị thương.”

Nghe vậy Hạ Trường Thu lập tức nhíu mày. Điền Bất Kỵ thấp giọng nói bên tai hắn: “Có nội gián.”

Mí mắt Hạ Trường Thu khẽ giật. Thiên Liễu Quan đã sắp tàn lụi mà có người còn dùng thủ đoạn hèn hạ như thế?

Vu Chính Hải bay lên cao đối diện đám người. “Ngươi đang tìm ta?”

“Ngươi chính là tên đao khách kia?” Ánh mắt Chúc Huyền lập tức nhìn về phía Vu Chính Hải và thanh vũ khí Bích Ngọc Đao bên hông hắn.

Kỷ Phong Hành không nói một lời lao tới kéo Vu Chính Hải phi hành về hướng đông: “Đi mau!”

“Đã muộn.” Chúc Huyền vung tay, hộp gấm màu đen đột nhiên nở rộ hồng sắc quang mang như một đoá liên hoa đỏ rực chói mắt.

“Chí bảo hoang cấp đỉnh phong của Cửu Trọng Điện, Tứ Phương Cơ!” Hạ Trường Thu cả kinh.

Tứ Phương Cơ có cái tên này là bởi vì nó có dạng hình khối vuông vức, đồng thời khi thi triển sẽ tạo thành lồng giam thiên địa bao phủ bốn phương tám hướng khiến đối thủ không còn chỗ trốn, là loại vũ khí chuyên dùng để trói buộc.

Cho dù chính bản thân Chúc Huyền cũng không hoàn toàn điều khiển được nó. Đây là chí bảo trấn phái của Cửu Trọng Điện, một kiện vũ khí hoang cấp duy nhất.

Tứ Phương Cơ bay ra với khí thế thái sơn áp đỉnh lao về phía Vu Chính Hải. Vu Chính Hải khẽ quát một tiếng, đẩy ra một chưởng mang Kỷ Phong Hành rời xa, hắn chỉ là Phạn Hải cảnh bát mạch, không nên tham dự vào chiến đấu giữa Nguyên Thần cảnh.

Bích Ngọc Đao bay vào lòng bàn tay, Vu Chính Hải tung người bay lên đánh ra mấy chục đạo đao cương chỉnh tề như rồng phượng công kích Tứ Phương Cơ.

Chúc Huyền trừng mắt, cau mày nói: “Quả nhiên là kim sắc cương khí.”

Ngu Thượng Nhung thấy cảnh này bèn ngẩng đầu, trường kiếm sau lưng ông ông rung động chứng tỏ hắn muốn động thủ.

Kỷ Phong Hành thấy không khuyên nổi Vu Chính Hải đành hạ xuống bên cạnh Ngu Thượng Nhung, thấp giọng khuyên nhủ: “Đi mau đi… chúng ta không thể trêu chọc Cửu Trọng Điện nổi đâu…”

“Vì sao?”

“Cửu Trọng Điện là đại tông môn không hề thua kém Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai, từ trước tới nay không màng thế sự. Thế nhưng một trăm năm trước Cửu Trọng Điện đột nhiên có hứng thú với thế giới khác, bèn phái người tiến vào Hắc Thuỷ Huyền Động, không ngờ Thiên Vũ Viện lại chặn lối ra vào Hắc Thuỷ Huyền Động và không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào. Hai bên dần phát sinh mâu thuẫn, cho tới nay bọn họ vẫn xem nhau như kẻ địch.” Kỷ Phong Hành nói.

Thân ảnh Vu Chính Hải loé lên, xuất hiện phía trên Tứ Phương Cơ, vung đao chém xuống. Hoang cấp Bích Ngọc Đao đối chiến với hoang cấp Tứ Phương Cơ.

Kim cương va chạm hồng cương, các đệ tử Thiên Liễu Quan vội vàng bay ngược ra sau tránh né dư uy.

Ngu Thượng Nhung nhìn Chúc Huyền, thấy sắc mặt hắn thong dong thao túng Tứ Phương Cơ, xem ra tu vi và thực lực kẻ này không đơn giản, không hề thua kém Lương Tự Đạo của Phi Tinh Trai.

“Nói như vậy thì Thiên Liễu Quan đã hoàn toàn đắc tội với bọn họ rồi?” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh hỏi.

Kỷ Phong Hành đau khổ đáp: “Ta biết các vị tu vi rất cao thâm… nhưng Cửu Trọng Điện không giống Phi Tinh Trai!”

“Không giống chỗ nào?”

“Từ trước đến nay Cửu Trọng Điện chỉ thích làm việc trong bóng tối, những tông môn đối địch với bọn hắn đều không có kết quả tốt. Cửu Trọng Điện cực kỳ am hiểu ám sát, năm mươi năm trước đã từng đánh trọng thương một vị cao thủ cửu diệp sơ kỳ của Phi Tinh Trai. Hơn nữa, Pháp Không hoà thượng của Huyết Dương Tự, một trong những đại cao thủ nắm giữ Nghiệp Hoả đương thời, khi gặp Cửu Trọng Điện còn phải nhượng bộ ba phần.” Kỷ Phong Hành nói.

Thấy Kỷ Phong Hành kích động, Ngu Thượng Nhung bèn vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Đừng quá khẩn trương. Tu hành giả trong thế gian này nào có ai thuận buồm xuôi gió. Không gặp phải trắc trở làm sao trở nên mạnh hơn được?”

“. . .”

Quán chủ Hạ Trường Thu thấy Vu Chính Hải và Chúc Huyền đánh càng lúc càng hăng bèn lệnh cho đám đệ tử lui lại tránh né dư uy.

Chúc Huyền cau mày nhìn thân ảnh không ngừng nhoáng lên của Vu Chính Hải, Bích Ngọc Đao thỉnh thoảng lại bắn ra đao cương áp chế Tứ Phương Cơ.

“Chẳng trách Khổng Lục bị đánh bại, ngươi cũng không phải là bát diệp thông thường…”
Chương 859 Vô đề

Hạ Trường Thu đột nhiên cao giọng nói: “Chúc huynh, khoan đã.”

Chúc Huyền nhìn về phía Hạ Trường Thu. “Hạ Trường Thu, ngươi cấu kết với người dị tộc, tội này ta còn chưa tính sổ với ngươi, giờ ngươi còn muốn ngăn cản ta?”

Hạ Trường Thu vội lắc đầu. “Đây nhất định là hiểu lầm, nếu có gì đắc tội ta nguyện thay hắn xin lỗi Chúc huynh.”

“Không cần.” Chúc Huyền liếc mắt nhìn Vu Chính Hải. “Người này ta nhất định phải dẫn đi, ai dám ngăn trở?”

Vu Chính Hải vác Bích Ngọc Đao trên vai. “Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.”

Nói xong, Bích Ngọc Đao bắn ra đao cương càng lúc càng mãnh liệt, công kích như dời non lấp biển đánh úp Tứ Phương Cơ khiến nó phải lượn vòng ra sau.

Chúc Huyền hừ lạnh một tiếng, lập tức gọi ra pháp thân hồng liên bát diệp rưỡi, nguyên khí phát tiết ra ngoài, toà pháp thân cao mười bốn trượng xuất hiện sừng sững giữa trời rồi lao thẳng về phía Vu Chính Hải.

Vu Chính Hải cũng gọi ra pháp thân kim liên, hai toà pháp thân đối mặt nhau, hồng quang và kim quang va chạm! Ầm!

Chúc Huyền đánh ra chưởng ấn, Vu Chính Hải vung ra đao cương, Tứ Phương Cơ va chạm Bích Ngọc Đao tạo ra xung kích cực lớn. Hai người vượt qua một ngọn núi tiếp tục triền đấu.

“Không ngờ vị bằng hữu này lại có thể chiến đấu với Chúc Huyền lâu như vậy.” Hạ Trường Thu kinh hãi than thở.

Điền Bất Kỵ gật đầu: “Nhưng Chúc Huyền còn chưa xuất toàn lực.”

Chúc Huyền cũng không ngờ một bát diệp lại có thể áp chế Tứ Phương Cơ, bàn tay khẽ nâng lên, Tứ Phương Cơ đỏ rực như một chiếc đèn lồng bay lên cao. Chúc Huyền bấm pháp quyết, Tứ Phương Cơ lập tức to lên gấp mấy lần như thái sơn áp đỉnh đè xuống Vu Chính Hải.

Vu Chính Hải thi triển đại thần thông na di nhưng Tứ Phương Cơ vẫn phi hành ngay trên đầu hắn. Chúc Huyền đẩy ra song chưởng, pháp thân mười bốn trượng thi triển lực lượng thao túng Tứ Phương Cơ.

Lúc này Vu Chính Hải đột nhiên ném Bích Ngọc Đao ra rồi làm ra một hành động không ai ngờ tới: không lùi mà tiến, công kích mặt đáy của Tứ Phương Cơ.

Đại Huyền Thiên Chưởng!

Ầm! Tứ Phương Cơ bị chưởng ấn đánh văng lên cao, hết chưởng này đến chưởng khác liên tục công kích tới, đồng thời Bích Ngọc Đao lượn vòng bắn ra vô số đao cương phủ đầy pháp thân kim liên.

Chúc Huyền nhíu mày. “Không ngờ kẻ này lại mạnh như thế! Khổng Lục à Khổng Lục, ngươi thua không oan… Nếu bắt không được hắn thì Cửu Trọng Điện ta còn mặt mũi đâu mà tồn tại?”

Hồng liên bay lên, Chúc Huyền mang theo pháp thân chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện bên trên Tứ Phương Cơ. Oanh!

Pháp thân đạp mạnh, Tứ Phương Cơ bị đạp văng lao xuống vị trí Vu Chính Hải bên dưới.

Đúng lúc này, Trường Sinh Kiếm đột ngột rời khỏi vỏ, Ngu Thượng Nhung nhấc tay, Trường Sinh Kiếm bay vào tay hắn. Một giây sau, thân ảnh Ngu Thượng Nhung biến mất tại chỗ.

Đám người Thiên Liễu Quan lăng không quan sát, khẽ lắc đầu. “Chúc Huyền không hổ danh là cao thủ đã bước một chân vào cửu diệp, có thể bức bách hai sư huynh đệ này đồng thời xuất thủ.”

Thân ảnh Ngu Thượng Nhung xuất hiện bên cạnh pháp thân hồng liên, một phân thành ba. Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn!

Chúc Huyền đứng giữa pháp thân hồng liên, nhíu mày nhìn ba đạo hư ảnh kia… chỉ trong chớp mắt đã nhận ra đối phương là cao thủ!

Vu Chính Hải bên dưới đang bị Tứ Phương Cơ khoá chặt, không ngừng ép xuống, Chúc Huyền đành phải phân ra thực lực để đối phó Ngu Thượng Nhung.

Mũi chân điểm nhẹ, hắn đằng không bay lên.

. . .

Pháp thân hồng liên mười bốn trượng vô cùng thu hút sự chú ý của hồng liên giới. Đám tu hành giả hồng liên vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một màn kinh người, vội vàng thảo luận:

“Hồng liên mười bốn trượng, đây là cao thủ nhà nào?”

“Mau đến đó xem sao!”

“Cao thủ đang chiến đấu đừng dại mà lẫn vào, tránh rước hoạ vào thân! Địa bàn bên đó hẳn là của Thiên Liễu Quan…”

“Đó là cái gì?”

Đám người nhìn về phía chân trời. Dưới chân toà pháp thân hồng liên mười bốn trượng là một vật có hình khối lập phương màu đỏ rực, mỗi khi pháp thân hồng liên đạp xuống một đạp lại phát ra tiếng vang cực lớn. Ầm! Ầm!

Âm thanh khiến đám tu hành giả quan sát từ xa không rét mà run.

“Đó là Tứ Phương Cơ, vũ khí của Chúc Huyền Cửu Trọng Điện!”

“Thì ra là Chúc Huyền… có thể khiến Cửu Trọng Điện điều cao thủ tới, xem ra Thiên Liễu Quan không hề đơn giản.”

“Thiên Liễu Quan bây giờ không bằng trước kia, nhưng chẳng hiểu dạo gần đây bọn hắn bị chạm mạch gì mà hết trêu chọc thế lực này lại đắc tội thế lực khác.”

Đám người không ngừng nghị luận, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ, từ xưa đến nay kẻ nhỏ yếu bị người hiếp đáp chính là đạo lý.

. . .

Ba đạo thân ảnh của Ngu Thượng Nhung cấp tốc lao tới, kiếm cương xuất hiện đầy trời. Chúc Huyền chập tay lại, thi triển Kết Định Ấn bao bọc lấy pháp thân hồng liên.

Ầm! Trường Sinh Kiếm chém xuống, Kết Định Ấn bị chém nát, nhưng pháp thân hồng liên vẫn hoàn hảo không hề tổn hại.

Đánh ngang tay.

Chúc Huyền thu hồi pháp thân nhìn Ngu Thượng Nhung. “Ngươi là ai?”

“Người đến giết ngươi.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên đáp.

“Tứ Phương Cơ đã được khởi động. Việc này không liên quan gì đến ngươi, ta khuyên ngươi chớ nên nhiều chuyện nhúng tay vào.” Chúc Huyền cũng không muốn phải lấy một địch hai.

“Chỉ sợ không được như ngươi mong muốn.” Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhanh như thiểm điện, Kiếm Ý Vô Ngân!

Chúc Huyền lại thi triển Kết Định Ấn, đồng thời chưởng ấn xuất hiện đầy trời.

“Không ngờ Chúc Huyền lại tinh thông cả Phật môn và Đạo môn.” Hạ Trường Thu tròn mắt nhìn.

Vu Chính Hải gọi ra pháp thân kim liên chống lại sự chèn ép của Tứ Phương Cơ, toà kim liên bát diệp toả kim quang chói mắt khiến đám tu hành giả đứng từ xa quan sát đều có thể trông thấy.

“Kim sắc pháp thân! Người dị tộc xâm lấn!”

Rất nhiều tu hành giả bay về phía trận chiến, nhưng vừa đi được nửa đường đều dừng lại.

“Không nên đến gần… Cửu Trọng Điện đang xuất thủ, ai mà đến gần sẽ trở thành kẻ địch của bọn họ.”

“Thì ra tin tức Thiên Vũ Viện truyền ra là thật!”

Đám tu hành giả hồng liên giới đành trơ mắt nhìn ba đại cao thủ hỗn chiến, hồng quang kim quang hoa lệ bay tứ tung.
Chương 860 Vô đề

Ánh chiều tà ngả về tây. Ba người đã hỗn chiến suốt ba cạnh giờ, khe núi xung quanh đều bị san thành bình địa.

Chúc Huyền một đánh hai, càng đánh càng rơi vào thế hạ phong.

Kỷ Phong Hành không ngừng nuốt nước bọt. “Ta có một loại ảo giác, hai vị ca ca mà liên thủ thì đối thủ là cửu diệp cũng có thể đánh ngang tay.”

Vu Vu đột nhiên chỉ tay: “Nhìn kìa!”

Toà pháp thân hồng liên cao mười bốn trượng đang bị vô số kiếm cương như một đàn cá dưới đại dương vây lấy, bỗng phát ra tiếng răng rắc ——

Pháp thân mười bốn trượng từ từ cao dần lên!

“Hắn sắp đột phá cửu diệp!” Hạ Trường Thu cả kinh hô lên.

Nếu để Chúc Huyền đột phá cửu diệp trong chiến đấu thì Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không còn khả năng thắng nữa. Hai sư huynh đệ đã từng tận mắt chứng kiến thần uy cửu diệp của sư phụ nên hiểu rất rõ sự chênh lệch tu vi này.

Kiếm cương lượn vòng đánh tới, đao cương từ bên dưới chém lên. Ầm! Tứ Phương Cơ bỗng hạ xuống trăm mét. Toàn thân Vu Chính Hải như một mũi tên, hai tay giang rộng, đao cương hội tụ.

“Sư đệ!” Lần đầu tiên trong đời Vu Chính Hải cảm thấy liên thủ không có gì đáng mất mặt.

Ngu Thượng Nhung hiểu ý, Quy Nguyên Kiếm Quyết điều khiển kiếm cương đồng hành cùng đao cương, sư huynh đệ hai người một trái một phải tấn công pháp thân cao hơn mười bốn trượng.

Sắc mặt Chúc Huyền đỏ lên, hắn đã bị hai người bọn họ ép đến không thể thở nổi.

Đúng lúc này, Hạ Trường Thu tung người bay lên, gọi ra pháp thân, phất trần trong tay đánh về phía Tứ Phương Cơ. “Chúc huynh, xin lỗi!”

Tứ Phương Cơ xoay tròn quá nhanh, vượt ngoài tầm kiểm soát. Hạ Trường Thu thi triển đại thần thông thuật, nâng tay đánh bay phất trần, cùng lúc đó đao cương và kiếm cương như giao long đánh tới đâm thẳng vào trái tim pháp thân.

Ầm! Phất trần lại bay về đánh vào đỉnh đầu pháp thân!

Chúc Huyền kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng chảy ra máu tươi nhưng trong mắt lại hiện ra dị sắc —— Pháp thân hồng liên bộc phát cương khí rồi xoay tròn, chỉ trong chốc lát đã tạo thành cơn lốc xoáy dữ dội thôn phệ đao cương và kiếm cương.

Phanh phanh phanh!

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung kịp thời bay ngược ra sau, chỉ có Hạ Trường Thu là thảm nhất, vừa vặn đứng ngay trước mặt pháp thân nên bị hồng cương bắn trúng, toàn thân bị chấn bay ra sau, khí huyết cuồn cuộn.

Chiến đấu kết thúc.

“Mười lăm trượng…”

Trên thiên không không còn động tĩnh, cương khí tiêu tán. Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đưa mắt nhìn nhau.

“Ta không sao.”

“Ta cũng không có việc gì.”

Trên bầu trời, Chúc Huyền đứng giữa pháp thân cao mười lăm trượng, chậm rãi mở mắt nhìn hai sư huynh đệ.

“Thành công, Chúc Huyền tấn thăng cửu diệp!” Đám tu hành giả quan sát từ xa tiếp tục nghị luận.

“Thật đáng mừng, Đại Đường lại có thêm một vị cửu diệp!”

“Cửu Trọng Điện quả thật rất mạnh… Chúc Huyền không hổ là tu hành giả tiếp cận tu vi cửu diệp nhất trong vòng năm mươi năm qua.”

. . .

Chúc Huyền nhìn hai người, chợt hỏi: “Còn tiếp tục nữa không?”

Vu Chính Hải nói: “Nếu ngươi muốn tiếp tục thì cứ tiếp tục.”

“Còn ngươi thì sao?” Chúc Huyền nhìn về phía Ngu Thượng Nhung.

“Ngươi muốn chiến thì chiến.” Ngu Thượng Nhung vươn thẳng tay, Trường Sinh Kiếm ông ông rung động.

Chúc Huyền không hỏi Hạ Trường Thu mà khẽ lắc đầu. “Như vậy chúng ta dừng lại ở đây. Nhưng ngươi… phải đi cùng ta một chuyến.” Chúc Huyền nhìn về phía Vu Chính Hải.

Vu Chính Hải nắm chặt Bích Ngọc Đao. “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Chúc Huyền vung tay, pháp thân hồng liên tiêu tán, Tứ Phương Cơ thu nhỏ lại bay về bên hông hắn, bạch hạc cũng lăng không bay lên đứng bên cạnh Chúc Huyền.

Chúc Huyền nhìn lại cánh tay nổi đầy gân xanh và các đàu ngón tay còn chưa thôi run rẩy của mình. Trận chiến này nằm ngoài dự liệu của hắn.

Lau đi máu tươi bên khoé miệng, Chúc Huyền nói: “Trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn. Bây giờ ta đã là cửu diệp, nếu cứ tiếp tục đánh sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương.”

Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu. Chứng kiến thực lực cường đại của hai người, Chúc Huyền đã thay đổi chủ ý. Từ trước đến nay quan hệ giữa Cửu Trọng Điện và Thiên Vũ Viện cùng Phi Tinh Trai không mấy tốt đẹp, nếu có hai người này, thực lực Cửu Trọng Điện sẽ được nâng cao một bước.

Vu Chính Hải cười hỏi lại: “Không có địch nhân vĩnh viễn?”

“Cửu Trọng Điện vốn bất hoà với Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai… Hai người các ngươi có tu vi cao như vậy, sao không gia nhập Cửu Trọng Điện của ta?”

Vu Chính Hải thu hồi Bích Ngọc Đao, chắp tay sau lưng đáp: “Trên đời này ngoại trừ Ma Thiên Các, những tông môn khác đều không vào được mắt ta. Gia nhập Cửu Trọng Điện thì miễn đi, nhưng việc hợp tác thì có thể cân nhắc một chút.”

Khí thế của Giáo chủ U Minh Giáo lúc này lại hiển lộ ra ngoài.

Tuy Chúc Huyền có tu vi cao nhưng lại không phải người có địa vị tuyệt đối, trong cách nói chuyện đã rơi vào thế hạ phong. Hắn âm thầm suy nghĩ, Ma Thiên Các rốt cuộc là môn phái nào mà cường đại như vậy?

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ta sẽ không làm khó các vị… Còn vị các hạ này thì sao?” Chúc Huyền quay sang hỏi Ngu Thượng Nhung.

Ngu Thượng Nhung nhìn Vu Chính Hải rồi bình tĩnh nói: “Lời sư huynh ta nói rất có lý.”

“Tốt.” Chúc Huyền chậm rãi hạ xuống, đứng trước mặt hai người. “Ta lấy thân phận đại trưởng lão Cửu Trọng Điện, mời hai vị đến Cửu Trọng Điện một chuyến.”

Quán chủ Hạ Trường Thu kinh ngạc nhìn thái độ của Cửu Trọng Điện đã thay đổi thật nhanh, rõ ràng mục đích ban đầu của bọn hắn khi đến đây không đơn giản chỉ là báo thù cho Khổng Lục.

Kỷ Phong Hành vội vàng hô lên: “Đừng nên đi ——”

Chúc Huyền liếc nhìn Kỷ Phong Hành rồi quay đầu chậm rãi giải thích với hai sư huynh đệ: “Hai vị, nếu ta muốn hại các vị thì bây giờ ta nên rời đi ngay lập tức, đợi đến khi tu vi cửu diệp của ta vững chắc thì quay lại trả thù, như vậy chẳng tốt hơn sao? Cần gì phải vẽ vời thêm chuyện mời các vị đến Cửu Trọng Điện làm gì?”

Lời này đúng là rất có lý. Nhưng Vu Chính Hải lại nói: “Một mình ta đi là được, nhị sư đệ lưu lại.”

Ngu Thượng Nhung nhíu mày, nói với Chúc Huyền: “Ta đi với ngươi, đại sư huynh ta lưu lại.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom