-
Chương 886-890
Chương 886 Vô đề
Thu được tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương khiến Lục Châu cảm thấy cực kỳ có lời. Bây giờ muốn mua một tấm phải bỏ ra mười ngàn điểm, Hệ thống chẳng khác nào quỷ hút máu!
Lục Châu âm thầm bĩu môi: “Một cái Hệ thống nát thì cần nhiều điểm công đức như vậy làm gì chứ?”
Mắng xong, Lục Châu đặt sự chú ý vào tấm thẻ đạo cụ mới xuất hiện.
“Định Phong Ba?”
[Định Phong Ba: có tỷ lệ lĩnh ngộ ra một loại kiếm đạo mới.]
Thấy lời ghi chú này, Lục Châu không suy nghĩ nhiều, lập tức mặc niệm một tiếng: “Sử dụng.”
Thẻ đạo cụ Định Phong Ba vỡ vụn hoá thành từng điểm tinh quang bao bọc toàn thân Lục Châu. Đến khi tinh quang biến mất, Lục Châu thử hoạt động gân cốt.
Không có gì thay đổi… không có cảm giác kỳ lạ nào. ‘Có tỷ lệ lĩnh ngộ’? Như vậy chẳng lẽ… hắn thất bại rồi?
Còn may lần này rút được thẻ Miễn Dịch Sát Thương, nếu không Lục Châu sẽ tức chết.
Rút thưởng xong, Lục Châu trở về trang thái lĩnh hội Thiên thư. Trong vòng năm ngày này hắn có thể nạp đầy lực lượng phi phàm.
. . .
Cùng lúc đó.
Trong một toà lầu các của Cửu Trọng Điện tại một thành trì ở Kiếm Nam Đạo.
Chúc Huyền chỉ tay về phía chín toà chủ điện bao quanh thành trì, khẽ nói: “Các hạ có hài lòng với nơi này?”
Đoạn thời gian này Vu Chính Hải được đối xử không tệ. Việc ăn uống sinh hoạt thường ngày đều có người lo liệu, ngoại trừ lúc ra ngoài tản bộ có người đi theo thì mọi việc còn lại đều tốt đẹp không có gì phải bàn.
Vu Chính Hải đi đến bên cạnh Chúc Huyền, chắp tay sau lưng nói: “Nếu ngươi có thành ý nói chuyện hợp tác thì nên mời các vị thủ toạ ra đây gặp ta một lần. Nếu không ta ăn uống chùa mãi như vậy cũng sẽ thấy băn khoăn.”
Từ ngày tới Cửu Trọng Điện, Vu Chính Hải chưa từng một lần được gặp ngũ đại thủ toạ trong truyền thuyết.
Chúc Huyền nở nụ cười đáp: “Cửu Trọng Điện có tiền, đủ cho các hạ tiêu xài. Ta đã mời các hạ đến đây đương nhiên là thành tâm thành ý nói chuyện hợp tác. Các vị thủ toạ có địa vị rất cao, không phải muốn gặp là gặp được. Đại thủ toạ Huyền Kỳ điện vừa mới xuất quan, ta đã báo cáo việc này lên trên, việc hợp tác đương nhiên có thể, nhưng phải có thành ý.”
Vu Chính Hải hỏi: “Thành ý?”
“Các vị dù sao cũng là người kim liên giới, nếu để Thiên Vũ Viện và triều đình biết thì Cửu Trọng Điện sẽ gặp nhiều phiền phức. Cho nên… Cửu Trọng Điện cần biết mọi tin tức về các hạ và các tông môn ở kim liên giới.” Chúc Huyền nói.
Đây là muốn Vu Chính Hải bại lộ mọi thông tin. Vu Chính Hải không hề thấy bất ngờ, người quanh năm chấp chưởng U Minh Giáo như hắn sao có thể không nghĩ tới chuyện này.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Các hạ nhất định sẽ nói thôi… Sắc trời không còn sớm, các hạ nghỉ ngơi đi. Một tháng sau ta sẽ lại tới thăm.” Chúc Huyền xoay người rời đi.
Một tháng…
Vu Chính Hải không rời đi mà tiếp tục đứng trên ban công, chắp tay sau lưng quan sát bố cục của Cửu Trọng Điện.
. . .
Thời gian năm ngày trôi qua thật nhanh.
Khi Lục Châu mở mắt ra, lực lượng phi phàm đã được bổ sung đầy đủ.
Nhìn bàn tay mình có vẻ già nua hơn, Lục Châu lập tức bóp nát một tấm Thẻ Nghịch Chuyển. Sinh cơ từ trong những cánh rừng quanh Thiên Liễu Quan cấp tốc hội tụ về như một cơn lốc xoáy giữa biển khơi.
Loại năng lượng đặc thù này đã khiến toàn Thiên Liễu Quan chú ý. Hạ Trường Thu ngồi trong Trung Chính điện cũng nhanh chân bước ra ngoài nhìn xem. Vừa ngẩng đầu lên hắn đã thấy trên không trung biệt uyển nơi Lục Châu cư ngụ xuất hiện năng lượng sinh cơ hội tụ.
Điền Bất Kỵ vừa chạy đến cũng kinh ngạc không thôi. “Quán chủ, đây là…?”
Hạ Trường Thu cau mày lắc đầu: “Sao lão tiền bối có thể điều động năng lượng sinh cơ lớn đến mức này?”
Điền Bất Kỵ nói: “Ta cũng chưa từng thấy cảnh này, chẳng lẽ đây là năng lực đặc biệt của tu hành giả kim liên giới?”
Khi hai người đang nghị luận thì chợt thấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang nắm tay dạo bước trên quảng trường. Không ngại mất thân phận, Hạ Trường Thu vội vàng chạy tới, cười híp mắt hỏi: “Xin hỏi tôn sư đang làm gì vậy?”
Tiểu Diên Nhi quay đầu nhìn về phía phòng sư phụ rồi đáp với vẻ nhàm chán: “Có gì mà ngạc nhiên, sư phụ ta thường xuyên làm như thế lắm.”
“. . .” Hạ Trường Thu hoàn toàn nghẹn lời.
Cùng lúc đó.
Lục Châu xem giao diện Hệ thống.
Tuổi thọ còn lại: 219.470 ngày
“Nghịch chuyển được sáu trăm ngày…”
Lục Châu có thể cảm giác được nguyên khí và sinh cơ tại hồng liên giới nồng đậm hơn kim liên giới một chút, ngoài ra nơi này còn có một loại cảm giác áp bách vô hình.
Có lẽ do người của hồng liên giới đều yêu thích màu đỏ nên ai nấy đều tu luyện pháp thân hồng liên, đi đến đâu cũng thấy đoá liên hoa màu đỏ, trang sức đỏ, trang trí nhà cửa đỏ… Nhìn lâu sẽ cảm thấy hoa mắt và bị áp bách.
Nhưng bù lại… tăng lên sáu trăm ngày thọ mệnh cũng không tệ!
Lục Châu đẩy cửa bước ra ngoài. Bên ngoài biệt uyển, các trưởng lão Thiên Liễu Quan đã chờ sẵn từ lâu.
“Lão tiền bối, Quán chủ đã chuẩn bị phi liễn chờ ngài.”
“Tốt.” Lục Châu chắp tay đi xuống bậc thang, bước tới Trung Chính điện.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng chạy tới. “Sư phụ.”
“Lão tiền bối.” Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ đồng thời khom người hành lễ.
Các đệ tử Thiên Liễu Quan cũng có mặt đông đủ, đứng hai bên trái phải. Kỷ Phong Hành và Vu Vu đứng ở hàng đầu tiên.
Lục Châu nhìn chiếc phi liễn nằm giữa quảng trường, trông có vẻ đơn sơ và hơi nhỏ, nhưng có còn hơn không. Toạ kỵ không biết bao giờ mới đến nơi, nói không chừng chúng nó còn lạc đường nữa.
“Sư phụ, có thể đi chưa ạ? Đồ nhi nôn nóng lắm rồi.” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa dẫn đầu nhảy lên phi liễn.
“Lão tiền bối, hôm nay ta sẽ tự mình cầm lái.” Hạ Trường Thu cung kính bước lên một bước nói.
Lục Châu nhìn mọi người rồi vừa bước lên phi liễn vừa nói: “Hai người các ngươi dẫn đường là đủ, những người khác có đi cũng vô dụng.”
Các trưởng lão lộ vẻ xấu hổ. Lời này thật khiến người khác đau lòng mà.
“Vâng.” Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ lập tức nhảy lên phi liễn.
Ngu Thượng Nhung cũng nhẹ nhàng nhảy lên, đứng ở phía sau phi liễn.
Tiểu Diên Nhi nói: “Đại sư huynh không có đây, nếu không cũng không tới lượt ông cầm lái đâu.”
“. . .”
Chương 887 Vô đề
Lục Châu cốc đầu Tiểu Diên Nhi một cái. “Không biết lớn nhỏ. Đại sư huynh của con dù gì cũng là Giáo chủ có mấy chục vạn giáo chúng.”
Tiểu Diên Nhi gãi đầu đáp: “Đồ nhi biết sai, nhưng đồ nhi nói sự thật mà…”
Hạ Trường Thu: “. . .”
Ban đầu hắn còn cảm thấy mình lái phi liễn cho đối phương đã là cho đối phương thể diện rất lớn, nhưng nghe lời nha đầu này nói, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc. Một đồ đệ đã có thân phận lớn như thế, vậy lão tiền bối này rốt cuộc có địa vị bậc nào ở kim liên giới?
Phi liễn từ từ bay lên không trung, phi hành về phía Kiếm Nam Đạo.
Trên đường đi, Lục Châu chú ý thấy cây cối đại địa ở đây cực kỳ giống với Đại Viêm, thảm thực vật rậm rạp rất nhiều. Dọc đường gặp phải không ít phi cầm tẩu thú đều bị Điền Bất Kỵ và Hạ Trường Thu xử lý gọn lẹ.
Hơn nửa ngày sau, Hạ Trường Thu nhìn thấy một khu vực hình tròn cực lớn, chín toà kiến trúc xung quanh bao vây một toà thành thị trung tâm tạo thành đại trận bảo vệ
“Lão tiền bối, phía trước chính là Cửu Trọng Điện…” Cho dù là Hạ Trường Thu cũng cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
Lục Châu mở mắt, đi tới bên cạnh bánh lái, chắp tay sau lưng quan sát nơi này.
“Bát môn trận pháp của Đạo môn?”
“Lão tiền bối đúng là người có kiến thức rộng rãi. Đây quả thật là bát môn trận pháp đã được cải tiến thành cửu môn trận pháp. Chín toà chủ điện cũng chính là cửu trọng môn.” Hạ Trường Thu tán thưởng nói.
Phi liễn chậm rãi bay lại gần. Đa số các tông môn đều thích xây dựng ở trên núi, nhưng Cửu Trọng Điện lại là một trong số ít các tông môn xây dựng căn cứ ở giữa một dải đất bình nguyên.
Đúng lúc này chợt có một tên đệ tử Cửu Trọng Điện từ cổng thành ngự kiếm bay tới cản đường. “Người đến là ai?”
Hạ Trường Thu cao giọng nói: “Quán chủ Hạ Trường Thu của Thiên Liễu Quan cầu kiến Chúc trưởng lão.”
“Thiên Liễu Quan?” Tên đệ tử đáp. “Chúc trưởng lão vừa bế quan, mời các vị về cho, một tháng sau hãy quay lại.”
Hạ Trường Thu dù sao cũng là chủ một tông môn, sao có thể không ứng phó được với một tên tiểu lâu la.
“Mời bẩm báo lên trên, việc này can hệ trọng đại, Chúc trưởng lão nhất định sẽ gặp ta. Thông báo một tiếng ngươi cũng không tổn thất gì, nhưng nếu không báo, sau này Chúc trưởng lão trách tội thì ngươi không gánh được.”
Nói xong, Hạ Trường Thu vung ra một vật lập loè quang mang, vật này rơi vào tay tên đệ tử. Hắn mỉm cười cất đồ vật vào ngực áo rồi nói: “Chờ một lát.”
Nhưng khi hắn vừa định xoay người rời đi, Lục Châu đột nhiên hờ hững mở miệng: “Đứng lại.”
“Còn có việc gì?” Tên đệ tử nghi hoặc hỏi.
“Trưởng lão không xứng nói chuyện với lão phu. Nói với Chúc Huyền gọi Tư Không Bắc Thần ra gặp mặt lão phu một lần.” Ngữ khí của Lục Châu rất bình tĩnh, cũng rất thản nhiên.
Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ: “. . .”
Trong lòng hai người run lên, đây là kết quả hai người không muốn nhìn thấy nhất, gần như chắc chắn Tư Không Bắc Thần sẽ không ra mặt mà sẽ để kẻ dưới giải quyết, nhưng bây giờ…
Tên đệ tử nhướng mày nói: “Đừng nói là Quán chủ Thiên Liễu Quan, cho dù là Trai chủ Phi Tinh Trai đích thân tới cũng không có tư cách gặp mặt Điện chủ. Mời các vị về cho!”
Lục Châu cũng đoán trước sẽ như vậy, bèn phất tay áo. Ngu Thượng Nhung đứng ở phía sau hiểu được ý sư phụ, nhanh chóng lăng không bay ra phía trước, lạnh nhạt nói:
“Nếu ngươi hiểu gia sư, sẽ biết lời này của mình ngu xuẩn cỡ nào.”
Đúng lúc này, tiếng sáo đột nhiên vang lên. Hải Loa đang thổi sáo Lam Điền Ngọc.
Đám người quay đầu nhìn nàng, Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ không giấu được vẻ kinh ngạc. Từ đầu đến cuối bọn hắn đều không chú ý tới nha đầu này.
Hải Loa bây giờ đã có thể thong dong khống chế âm luật, ngự tức thành cương, âm thanh giao hoà dẫn động phi cầm tẩu thú tứ phía. Một bầy hung thú đông nghịt trời đột nhiên xuất hiện bay thật nhanh về phía đám người.
Ngoài cửa thành bỗng có một người tức tốc bay tới, kinh ngạc nhìn hồng cương ngưng tụ đầy trời, lớn tiếng nói:
“Trưởng lão có lệnh, mời khách vào ——”
Người có thiên phú tu hành âm luật như Hải Loa trên thế gian này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tiếng sáo uyển chuyển dễ nghe lúc này mới dừng lại, dư âm còn văng vẳng bên tai, hồng cương dần tiêu tán, đám phi cầm cũng quay đầu thối lui, chỉ còn sót lại một ít hung thú có ý định muốn đến gần Cửu Trọng Điện đều bị cung nỏ trên các toà tháp bắn rơi.
Trong lòng Điền Bất Kỵ và Hạ Trường Thu ngoài ngạc nhiên cũng chỉ có nghi hoặc —— không phải đám người này đến từ kim liên giới sao? Vì sao lại có tu hành giả hồng liên ở đây, hơn nữa còn là một thiên tài âm luật?
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Chiêu này của tiểu sư muội quả nhiên bất phàm.”
“Đa tạ nhị sư huynh khích lệ.” Hải Loa được khen, vui vẻ đáp lời.
Ngu Thượng Nhung bay về phi liễn, nhìn thoáng qua Hạ Trường Thu, khẽ gọi: “Hạ quán chủ?”
Hạ Trường Thu giật mình bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Hải Loa hết sức phức tạp, lúng túng nói: “Tiếng sáo quá êm tai khiến ta thất thần, thật xin lỗi.”
Nói xong hắn điều khiển phi liễn từ từ bay vào trong thành. Không nhịn được hiếu kỳ, hắn quay đầu hỏi: “Xin hỏi lão tiền bối, đây đều là cao đồ của ngài sao?”
“Đây là tiểu sư muội của ta đó.” Tiểu Diên Nhi cười hì hì đáp.
“Tiểu sư muội?”
“Thập sư muội.”
Hạ Trường Thu: “. . .”
Thập sư muội… nói vậy lão tiền bối này có tận mười đồ đệ nghịch thiên như thế?
Hạ Trường Thu đã gặp được bốn người, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung phối hợp có thể đánh ngang tay với cửu diệp, vị đồ đệ nhỏ nhất lại có thể điều động hung thú. Vậy những đồ đệ còn lại…
Hạ Trường Thu run sợ, phi liễn bỗng dưng xóc nảy một cái.
Lục Châu vuốt râu nhìn hắn. “Nếu ngươi sợ hãi thì bây giờ có thể rời đi.”
“Có lão tiền bối ở đây, ta sao lại sợ hãi… Chỉ là đã lâu không điều khiển phi liễn nên không được lưu loát cho lắm, mong các vị thứ lỗi.” Hạ Trường Thu vội giải thích.
“Nếu là đại sư huynh ta lái thì đã không phiền phức như thế.” Tiểu Diên Nhi nói.
“. . .”
Nha đầu này hình như rất thích nói mấy lời đâm tâm. Hạ Trường Thu không nói thêm gì nữa.
Chương 888 Vô đề
Phi liễn tiến vào trong phạm vi của Cửu Trọng Điện bèn hạ thấp độ cao. Đám người ngẩng đầu quan sát khắp nơi, âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Toà thành này gần như có thể được xem là một toà thành trì của nhân loại, diện tích lớn hơn trong tưởng tượng của mọi người nhiều. Bên trong thành có vô số kiến trúc bề thế khiến người kinh thán.
Phi liễn chậm rãi hạ xuống. Hai tu hành giả ngự kiếm bay đến đứng trước phi liễn, khom người nói: “Khổng trưởng lão cho mời.”
“Khổng trưởng lão?” Hạ Trường Thu nhảy ra khỏi phi liễn nói, “Lão tiền bối muốn gặp Chúc trưởng lão, không phải Khổng trưởng lão.”
Ngu Thượng Nhung bèn lên tiếng sửa lời hắn: “Thật xin lỗi, gia sư muốn gặp Tư Không Bắc Thần chứ không phải trưởng lão.”
Đệ tử Cửu Trọng Điện: “. . .”
Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ: “. . .”
Hai tên đệ tử ngự kiếm lập tức nắm chặt bội kiếm bên hông: “Ai cho các ngươi lá gan gọi thẳng tục danh của Điện chủ?”
Bọn hắn đang muốn động thủ thì cách đó không xa chợt truyền tới một giọng nói: “Dừng tay.”
Mọi người quay đầu nhìn sang, thấy người vừa lên tiếng là một nam tử trung niên ngồi trên xe lăn bằng gỗ được người ta đẩy tới, rõ ràng là đang bị thương không nhẹ, còn chưa khỏi hẳn.
Hai tên đệ tử khom người hành lễ: “Khổng trưởng lão.”
Khổng Lục ngẩng đầu nhìn đám người đứng trên phi liễn. “Thiên Liễu Quan Hạ Trường Thu?”
“Đúng vậy.”
“Người lúc nãy vừa thổi sáo là đệ tử của ngươi?” Khổng Lục hỏi.
Hạ Trường Thu lùi sang một bên, đáp: “Người dùng âm ngự khí khống chế hung thú là vị cô nương này. Nàng là cao đồ của vị lão tiền bối này đây.”
Khổng Lục ngồi trên xe lăn nhìn Hải Loa ngây thơ nhu thuận, trên mặt lộ vẻ hài lòng, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía vị lão nhân trông có vẻ tiên phong đạo cốt kia.
“Lão tiên sinh, ta thấy nha đầu này thiên phú không tồi, hay là ngươi nhường nàng cho ta đi? Ngươi cứ việc ra điều kiện.”
Tiểu Diên Nhi vừa định nổi giận thì Lục Châu đã đưa tay ngăn lại.
Lục Châu vốn không định ngó ngàng tới Khổng Lục, nhưng hắn đã nói vậy thì không thể không đáp.
“Ngươi muốn thu nhận đồ nhi của lão phu?”
“Mong lão tiên sinh đáp ứng.” Khổng Lục nói rất nghiêm túc. “Ta rất thưởng thức thiên phú của nha đầu này nên mới cho người đưa các vị đến đây.”
Lục Châu chậm rãi nâng tay, năm ngón tay bắt đầu thu nạp nguyên khí. Khổng Lục cả kinh, một lực hút mạnh mẽ xuất hiện kéo Khổng Lục về phía Lục Châu.
Bàn tay Lục Châu lại vỗ ra một chưởng. Ầm! Khổng Lục bị đánh trở về trên xe lăn, miệng phun một ngụm máu tươi.
Đám đệ tử Cửu Trọng Điện lập tức rút kiếm. Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ cả kinh, không ngờ lão tiền bối nói ra tay là ra tay không cố kỵ gì.
Lục Châu vuốt râu lạnh nhạt nói: “Đến một chưởng của lão phu ngươi cũng không chịu nổi, ngươi có tài đức gì mà đòi làm sư phụ của người khác?”
“Ngươi ——” Khổng Lục che ngực ho khan, nôn ra không ít máu tươi.
“Khổng trưởng lão!”
Lục Châu lắc đầu, xem ra hôm nay muốn gặp được Tư Không Bắc Thần phải dùng không ít thủ đoạn rồi. Đây chính là tệ nạn của đại tông môn.
Khổng Lục bị đánh một chưởng, trên mặt đỏ lên, hơn mười tên đệ tử đứng xung quanh giương cung bạt kiếm, kiếm cương ông ông cộng hưởng.
“Khổng Lục, ngươi đã bị trọng thương còn cậy mạnh làm gì?”
Tứ Phương Cơ từ phía sau phiêu nhiên bay tới. đám đệ tử đồng loạt khom người: “Đại trưởng lão!”
Tứ Phương Cơ trong chớp mắt biến lớn lên đập về phía toà phi liễn. Hạ Trường Thu vội vàng nói: “Chúc trưởng lão, thủ hạ lưu tình!”
“Ta sẽ không lưu tình, ngươi thật to gan!”
Dám giễu võ giương oai tại địa bàn của Cửu Trọng Điện, Chúc Huyền sao có thể nhường nhịn hắn, dù bản thân Chúc Huyền không mấy ưa Khổng Lục.
Khi Tứ Phương Cơ bay tới, Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh xuất hiện phía trên Tứ Phương Cơ, dùng chân đạp mạnh xuống.
Ầm!
Tứ Phương Cơ như một chiếc rương rắn chắc nện thẳng vào nền đất bằng đá cẩm thạch. Ngu Thượng Nhung vẫn khoanh tay như trước, thản nhiên nói: “Chúc Huyền, lại gặp mặt rồi.”
“Là ngươi?”
Chúc Huyền nhìn kỹ, nhận ra Ngu Thượng Nhung, cơn tức giận trong lòng hắn tiêu tan đi một nửa bèn nói: “Các hạ nghĩ thông suốt rồi?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu: “Thật xin lỗi, không có.”
“Vậy các hạ đến Cửu Trọng Điện làm gì?”
“Hai việc: một là đến đón đại sư huynh, hai là gia sư đã đích thân tới đây, Tư Không Bắc Thần nên ra gặp một lần.”
Lại gọi thẳng tục danh của Điện chủ. Khổng Lục cố nhịn cơn đau, quát lớn: “Là các ngươi? Vu Chính Hải là người dị tộc đánh lén ta, nay đã rơi vào tay Cửu Trọng Điện, ngươi còn muốn cứu hắn?”
Khi Vu Chính Hải vừa đến hồng liên giới đã đánh trọng thương Khổng Lục. Khoảng thời gian này Khổng Lục vẫn luôn nghĩ cách báo thù nhưng đều bị Chúc Huyền ngăn cản. Chúc Huyền muốn có được vị trí một trong cửu đại cửu toạ thì nhất định phải bảo vệ Vu Chính Hải đàng hoàng, mà Khổng Lục lại trở thành chướng ngại vật của hắn.
“Câm miệng!” Chúc Huyền quay đầu trừng mắt mắng Khổng Lục.
Khổng Lục hậm hực lui lại. Chúc Huyền miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói với Ngu Thượng Nhung:
“Các hạ đã quên hứa hẹn ngày đó rồi sao? Đại sư huynh của các hạ đã đồng ý sẽ lưu lại, nể mặt hắn, ta sẽ không tính toán với các người. Mời về cho.”
Ngu Thượng Nhung không mấy bất ngờ, hư ảnh loé lên, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Chúc Huyền, kiếm cương ngập tràn bầu trời. Vừa ra tay chính là một trong những chiêu mạnh nhất của Quy Nguyên Kiếm Quyết, Vạn Vật Quy Nguyên.
Chúc Huyền xem thường nói: “Ta đã là cửu diệp, còn cho rằng ta sẽ yếu thế như lần trước hay sao?”
Tứ Phương Cơ đột nhiên lui về đánh vào phía sau lưng Ngu Thượng Nhung.
Kim sắc cương khí nở rộ, kiếm cương bốn phía hội tụ lại xoay tròn xung quanh Ngu Thượng Nhung.
Phanh phanh phanh! Tứ Phương Cơ đánh vào đám kiếm cương, mà những tia kiếm cương trên bầu trời lại xạ kích về phía Chúc Huyền.
Chúc Huyền lăng không bay ra sau, Tứ Phương Cơ thu nhỏ lại ngăn ở trước thân. Toàn bộ kiếm cương tụ hợp lại chém vào Tứ Phương Cơ nhưng đều bị dội ra, tạo thành âm thanh va chạm đinh tai nhức óc.
Chúc Huyền và Tứ Phương Cơ vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhếch miệng nói: “Đây là chênh lệch giữa cửu diệp và bát diệp… Hả?”
Vẫn chưa kết thúc?
Chương 889 Vô đề
Mấy đạo kiếm cương sau cùng đột nhiên ầm một tiếng, chém trúng Tứ Phương Cơ, rõ ràng uy lực của chúng mạnh hơn hẳn lúc trước.
Tứ Phương Cơ lùi ra sau, Chúc Huyền nâng tay đón đỡ cũng bị đánh lui mấy chục mét.
“Sao có thể như vậy?”
Khi còn là bát diệp rưỡi, Chúc Huyền có thể lấy một địch hai, nay tiến vào cửu diệp sao có thể rơi vào thế hạ phong khi đánh với một mình Ngu Thượng Nhung?
“Ngươi chính là Chúc Huyền?” Lục Châu hào hứng nhìn Tứ Phương Cơ trong tay Chúc Huyền.
Ngu Thượng Nhung dừng tay, hạ thấp xuống né sang một bên. Ánh mắt Chúc Huyền nhìn sang Lục Châu rồi quay đầu hỏi Ngu Thượng Nhung: “Tôn sư?”
“Gia sư đã ra tay, các hạ tự giải quyết cho tốt.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Trong lòng Chúc Huyền cả kinh, đối phương là sư phụ của hai đại cao thủ, tất nhiên cũng là cửu diệp. Không nói hai lời, Chúc Huyền đánh ra song chưởng, Tứ Phương Cơ bay lên to ra thành hình khối lập phương dài mấy chục thước lơ lửng trên đỉnh đầu Lục Châu.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn Tứ Phương Cơ đang xoay tròn, vuốt râu nói: “Bảo vật hoang cấp?”
“Đây là vũ khí hoang cấp Tứ Phương Cơ. Lão tiền bối hãy cẩn thận.” Hạ Trường Thu khẩn trương nói.
Chúc Huyền điều động nguyên khí, hư ảnh loé lên xuất hiện phía trên Tứ Phương Cơ, dùng chân đạp mạnh xuống!
Ầm!
Lục Châu một tay vuốt râu, một tay giơ lên đỡ lấy Tứ Phương Cơ, trong lòng bàn tay xuất hiện lực lượng phi phàm. Ma Đà Thủ Ấn!
Tứ Phương Cơ không chỉ không đè ép được Lục Châu mà còn bị đẩy ngược lên.
“Hả?” Chúc Huyền lại đạp mạnh xuống.
Lục Châu sử dụng một phần tư lực lượng phi phàm. Thu!
Tứ Phương Cơ đột nhiên bị thu nhỏ lại, rơi vào trong tay Lục Châu. Một cước của Chúc Huyền theo đà tiếp tục đạp xuống, mà trong tay Lục Châu lại toát ra Nghiệp Hoả.
“A?” Chúc Huyền cả kinh. Sao có thể là Nghiệp Hoả?!
Ầm! Toàn thân hắn bị đánh bay, dưới chân bị Nghiệp Hoả thiêu đốt bị thương, hắn hét thảm một tiếng.
Hai chiêu chỉ diễn ra trong tích tắc, mọi người cả kinh nhìn một màn này. Cửu diệp yếu vậy sao?
Lúc này Hạ Trường Thu mới chợt nhớ tới câu nói kia của Kỷ Phong Hành. Người này… thật sự vô địch?
Cùng lúc đó.
Ngũ đại thủ toạ trong Bình An điện, Nhân Hoà điện, Vị Ương điện, Tù Long điện và Huyền kỳ điện cảm nhận được một tia nguy hiểm, bỗng dưng mở mắt.
Năm vị lão giả đồng thời thi triển đại thần thông thuật, lách mình xuất hiện. “Ai dám giương oai ở Cửu Trọng Điện?!”
Hạ Trường Thu lui lại một bước, thất thanh hô lên: “Ngũ đại thủ toạ!”
Chúc Huyền vừa hạ xuống đã được mấy tên đệ tử đón lấy, Lục Châu không thèm để ý đến bọn họ. Trừ Tư Không Bắc Thần ra, những người khác đều không làm gì được hắn.
Lục Châu cúi đầu nhìn Tứ Phương Cơ trong lòng bàn tay.
[Tứ Phương Cơ: vũ khí hoang cấp. Chủ nhân: Chúc Huyền, sau khi luyện hoá mới có thể nhận chủ và sử dụng.]
Lục Châu cất Tứ Phương Cơ đi.
Thấy cảnh này, trên mặt Chúc Huyền tràn đầy kinh hãi, chân trái truyền đến cảm giác đau đớn vì bị thiêu đốt. “Thật sự là Nghiệp Hoả?!”
Đám đệ tử Cửu Trọng Điện xôn xao một mảnh, là Nghiệp Hoả?
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ nghe tiếng bàn luận của đám người, trong lòng kinh ngạc không thôi. Lần giao thủ vừa rồi chỉ diễn ra trong nháy mắt, tốc độ quá nhanh, hai người hoàn toàn không nhìn thấy Nghiệp Hoả nào cả.
Không bao lâu sau, năm vị thủ toạ đã lăng không lơ lửng quan sát Lục Châu đứng bên dưới.
Chúc Huyền nhịn đau, khom người nói: “Chúc Huyền bái kiến các vị thủ toạ.”
“Ngươi không sao chứ?”
“Ta…” Sắc mặt Chúc Huyền khó coi nhưng không thể nói mình quá đau đớn, đường đường là cửu diệp, sau này còn trở thành một trong các thủ toạ, không thể để mất mặt mũi, bèn đáp: “Ta không sao.”
Lục Châu nhìn năm vị thủ toạ, trong lòng âm thầm tính toán. Một đánh năm cũng hơi áp lực, nếu dùng thẻ Một Kích Chí Mạng có thể xử lý hai người, còn lại ba người dùng lực lượng phi phàm và Nghiệp Hoả cũng có thể đánh bọn hắn trọng thương.
Nhưng năm người này đều là lão quái vật sống thật lâu, sao có thể không có mắt nhìn người. Bọn hắn nhìn ra được lão nhân này không đơn giản, có thể đánh bại được Chúc Huyền và vũ khí hoang cấp sao có thể là kẻ yếu.
"Bình An điện Diêu Thanh Tuyền."
"Nhân Hòa điện Triệu Giang Hà."
"Vị Ương điện Tôn Văn Xương."
"Tù Lung điện Vương Hữu Đạo."
"Huyền Kỳ điện Trương Thiếu Khanh."
Năm người xưng tên theo thứ tự. Lục Châu vuốt râu gật đầu, năm vị thủ toạ thông minh hơn Chúc Huyền và Khổng Lục nhiều. Giao tiếp với người thông minh quả nhiên thoải mái hơn hẳn.
Tuy nói kế hoạch đối phó đã có nhưng Lục Châu vẫn luôn quán triệt tư tưởng muốn thắng giặc trước phải bắt vua.
“Tư Không Bắc Thần đang ở đâu?” Lục Châu chắp tay sau lưng hỏi.
Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ: “. . .”
Ban đầu hai người còn cho rằng lão tiền bối chỉ đang ra vẻ, trò ở sau lưng người khác tỏ vẻ oai phong này ai cũng đã từng làm qua. Nhưng ở trước mặt năm vị thủ toạ mà lão tiền bối còn dám gọi thẳng tên của Tư Không Bắc Thần như vậy, quả thật khiến bọn hắn phải há hốc mồm.
Thủ toạ Huyền Kỳ điện Trương Thiếu Khanh nói:
“Lão tiên sinh tu vi bất phàm, nếu là bằng hữu đến chơi, Cửu Trọng Điện cực kỳ hoan nghênh. Nhưng thân thể Điện chủ đại nhân không khoẻ, quanh năm đều phải tu dưỡng, không thể ra gặp mặt lão tiên sinh.”
Lục Châu chậm rãi nói từng tiếng: “Lão phu còn tưởng rằng các ngươi là người thông minh…”
“Lão tiên sinh đến Cửu Trọng Điện có mục đích gì?”
Nhiều năm nay Cửu Trọng Điện đang có xu hướng suy tàn, đã vậy Thiên Vũ Viện và triều đình còn không ngừng xâm chiếm, Cửu Trọng Điện không thể không cẩn thận đề phòng.
Đúng lúc này, Chúc Huyền bỗng khom người nói: “Trương thủ toạ, Vu Chính Hải chính là đồ đệ của vị tiền bối này.”
Nghe vậy, năm vị thủ toạ lập tức nhíu mày. Chuyện của Vu Chính Hải bọn hắn đều có nghe nói, chỉ là việc này đã giao cho Chúc Huyền xử lý, bọn hắn không biết rõ ràng sự tình, chỉ biết Vu Chính Hải đến từ kim liên giới.
“Lão tiên sinh đến từ kim liên giới?” Trương Thiếu Khanh hỏi. Đây là vấn đề cực kỳ quan trọng, bọn hắn nhất định phải hỏi rõ ràng.
Lục Châu không trả lời mà lắc đầu nói: “Cửu Trọng Điện lớn như vậy, nhưng chẳng có lấy một người thông minh.”
Nói xong, Lục Châu làm ra một hành vi kinh người.
Chương 890 Vô đề
Một chân đạp đất, Lục Châu tung người bay lên không trung, bay về phía năm vị thủ toạ.
Hạ Trường Thu: “. . .”
Điền Bất Kỵ: “. . .”
Biểu tình trên mặt Chúc Huyền và Khổng Lục cũng đặc sắc không kém, ai nấy đều giật mình nhìn Lục Châu.
Điên!
Điên thật rồi!
Năm vị thủ toạ dàn thành một hàng ngang tiến lên một bước, Diêu Thanh Tuyền, Triệu Giang Hà và Tôn Văn Xương gọi ra pháp thân. Ba toà pháp thân cao mười lăm trượng rọi sáng rực rỡ cả toà thành trì.
Vương Hữu Đạo và Trương Thiếu Khanh sử dụng đại thần thông, thân ảnh lấp lóe hiện ra sau lưng Lục Châu, tạo thành thế vây công.
Lục Châu tựa như đã sớm dự liệu được việc này, lập tức thi triển thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí. Lam liên dưới chân nở rộ, Lục Châu sử dụng đến một phần hai lực lượng phi phàm.
“Lam liên!!” Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ thất thanh hô lên. Các đệ tử Cửu Trọng Điện cũng trợn to mắt nhìn.
Bọn hắn đều tưởng đối phương là người kim liên giới, không ngờ lại thi triển ra lam liên! Chưa từng có ai nhìn thấy và nghe nói tới màu sắc này.
Trước khi Ngu Thượng Nhung đến hồng liên giới, hắn cũng giống với những tu hành giả Đại Viêm khác, đều cho rằng lam liên của sư phụ lấy lực lượng từ bên trong bình chướng, tựa như ma thiền có pháp thân hắc sắc vậy.
Bây giờ Ngu Thượng Nhung mới giật mình nhận ra, đây chính là cội nguồn sức mạnh của sư phụ, từ đầu đến cuối sư phụ đều mạnh hơn hẳn người kim liên giới và hồng liên giới.
Hải Loa ôm chặt cánh tay Tiểu Diên Nhi, thì thào nói: “Sư tỷ, đẹp quá đi, lần đầu tiên muội được nhìn thấy đó.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Ta đã xem chán rồi, nhưng lần nào sư phụ dùng tới chiêu này cũng cực kỳ đẹp mắt!”
Khi lam liên nở rộ, lực lượng như thuỷ triều đánh tới, Chúc Huyền lảo đảo quỳ xuống, trên mặt đều là mồ hôi lạnh.
Đã lam liên, còn thêm Nghiệp Hoả?
Năm vị thủ toạ cũng bị cảnh tượng lam liên nở rộ làm cho chấn kinh, bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy phương thức chiến đấu kỳ lạ như vậy.
Phanh phanh phanh phanh phanh!
Pháp thân và hồng cương của năm người đều bị lam liên đánh văng ra xa. Bọn hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết nghẹn ứ trong cổ họng, suýt chút nữa đã phun ra ngoài.
Trương Thiếu Khanh có tu vi thấp nhất, không cách nào chống cự lực lượng kinh người này bèn phun ra một ngụm máu.
Lam liên tiêu tán, Lục Châu lăng không lơ lửng giữa trời nhìn năm người. Đã lâu hắn không dùng tới chiêu này.
Toàn trường lặng ngắt như tờ. Biểu tình của năm vị thủ toạ nghiêm trọng đến cực điểm. Không biết qua bao lâu sau, Trương Thiếu Khanh mới hạ lệnh: “Người đâu.”
“Có đệ tử.”
“Mau đi mời Điện chủ đến đây.”
“Vâng.” Tên đệ tử vội vàng ngự kiếm bay đi.
Năm vị thủ toạ hoàn toàn phục rồi. Nhưng đúng lúc này, chuyện không ai nghĩ tới đột nhiên phát sinh ——
Một đệ tử thủ thành từ bên ngoài bay tới, lăng không bẩm báo: “Không xong rồi, trấn bắc đại tướng quân giá lâm!”
Vừa nghe thấy danh xưng này, năm vị thủ toạ lập tức biến sắc.
“Trấn bắc đại tướng quân?” Lục Châu chậm rãi xoay người lại.
Nghe xưng hào có vẻ là người của triều đình. Lục Châu chợt nhớ tới khi sử dụng thần thông thính lực ở Thiên Liễu Quan đã nghe trộm được một câu nói lén lút.
Lúc này, tại toà kiến trúc hùng vĩ nhất ở phía đông bỗng truyền tới một giọng nói uy nghiêm ——
“Tất cả vào đi.”
Năm vị thủ toạ lập tức cung kính khom người đáp: “Vâng.”
Chủ nhân của giọng nói này chính là vị thập diệp Tư Không Bắc Thần.
Hạ Trường Thu là người đầu tiên không đứng vững nổi. Hắn lảo đảo suýt té, còn may có Điền Bất Kỵ kịp thời đỡ lấy hắn.
“Điền, Điền trưởng lão… ta, ta có phải đang nằm mơ hay không? Hai, hai vị thập diệp… hôm nay chúng ta xong đời.”
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ vốn cho là Tư Không Bắc Thần sẽ không xuất hiện, cùng lắm lão tiền bối cũng chỉ luận bàn hai chiêu với năm vị thủ toạ để dò xét nội tình mà thôi. Với thế cục hiện tại của Cửu Trọng Điện hẳn là sẽ muốn giao hảo hoà bình, sẽ không vô duyên vô cớ để mình có thêm một cường địch.
Vậy mà bây giờ… Thật xấu hổ.
Cùng một lúc xuất hiện hai vị thập diệp hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hạ Trường Thu, cũng nằm ngoài dự liệu của đám người Cửu Trọng Điện. Trấn bắc đại tướng quân Trần Bắc Chinh vì sao lại tới đây lúc này?
Hạ Trường Thu nuốt một ngụm nước bọt, len lén nhìn lão tiền bối, thấy đối phương vẫn thong dong nhìn ra ngoài thành, trong lòng mới thở phào một hơi.
Lão tiền bối hẳn là vẫn còn thủ đoạn?
. . .
Lục Châu lăng không chờ đợi trấn bắc đại tướng quân xuất hiện, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa chạy đến nấp sau lưng Ngu Thượng Nhung, hết nhìn sang sư phụ lại nhìn sang nhị sư huynh.
Ngu Thượng Nhung không hề mất đi phong phạm của huynh trưởng, quay đầu nhìn hai nàng cười ấm áp: “Đừng sợ, có sư huynh ở đây, sư huynh sẽ bảo vệ sư muội chu toàn.”
Nghe vậy Lục Châu cũng thấy yên tâm hơn, hắn không cần phải phân tâm đi chiếu cố Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Từ bầu trời phương bắc xa xôi, một con chiến mã giương cánh kéo theo chiếc phi liễn từ từ bay tới, phía trước phi liễn có hai tên tướng sĩ thân mặc khôi giáp đứng hai bên, vô cùng khí thế.
“Đến rồi.” Năm vị thủ toạ bay lên cao, thủ tọa Huyền Kỳ điện Trương Thiếu Khanh kinh ngạc nói.
Khổng Lục đang bị thương vẫn cố gắng run rẩy ngồi dậy nói: “Ta đi… nghênh đón.”
Các đệ tử Cửu Trọng Điện nhìn hắn một cái. Bị thương thành thế này còn nghênh đón kiểu gì?
Thủ toạ Thái Hoà điện Diêu Thanh Tuyền nói: “Điện chủ đã cho mời, các ngươi đưa bọn họ qua đó trước, ta đi nghênh đón tướng quân.”
Bốn vị thủ toạ còn lại gật đầu.
Diêu Thanh Tuyền dẫn theo trăm tên đệ tử ngự kiếm phi hành bay về phương bắc, trận hình cũng tương đối phô trương.
Trương Thiếu Khanh quay đầu nhìn Lục Châu, nghĩ lại một chiêu vừa rồi hắn vẫn còn thấy sợ hãi, bèn thở dài nói:
“Các hạ muốn gặp Điện chủ, xin mời theo ta…”
Ba vị điện chủ khác cũng nghiêng người ra dấu xin mời.
Lục Châu nhìn thoáng qua phương bắc, không cần vội vàng gặp mặt vị trấn bắc đại tướng quân này làm gì, dù sao lát nữa cũng sẽ gặp nhau trong đại điện. Lục Châu phất tay với đám người Ngu Thượng Nhung.
“Cùng lão phu đi qua đó.”
“Vâng…” Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ căng thẳng bay theo sau. Ngu Thượng Nhung và hai sư muội cũng đồng thời bay lên.
Thu được tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương khiến Lục Châu cảm thấy cực kỳ có lời. Bây giờ muốn mua một tấm phải bỏ ra mười ngàn điểm, Hệ thống chẳng khác nào quỷ hút máu!
Lục Châu âm thầm bĩu môi: “Một cái Hệ thống nát thì cần nhiều điểm công đức như vậy làm gì chứ?”
Mắng xong, Lục Châu đặt sự chú ý vào tấm thẻ đạo cụ mới xuất hiện.
“Định Phong Ba?”
[Định Phong Ba: có tỷ lệ lĩnh ngộ ra một loại kiếm đạo mới.]
Thấy lời ghi chú này, Lục Châu không suy nghĩ nhiều, lập tức mặc niệm một tiếng: “Sử dụng.”
Thẻ đạo cụ Định Phong Ba vỡ vụn hoá thành từng điểm tinh quang bao bọc toàn thân Lục Châu. Đến khi tinh quang biến mất, Lục Châu thử hoạt động gân cốt.
Không có gì thay đổi… không có cảm giác kỳ lạ nào. ‘Có tỷ lệ lĩnh ngộ’? Như vậy chẳng lẽ… hắn thất bại rồi?
Còn may lần này rút được thẻ Miễn Dịch Sát Thương, nếu không Lục Châu sẽ tức chết.
Rút thưởng xong, Lục Châu trở về trang thái lĩnh hội Thiên thư. Trong vòng năm ngày này hắn có thể nạp đầy lực lượng phi phàm.
. . .
Cùng lúc đó.
Trong một toà lầu các của Cửu Trọng Điện tại một thành trì ở Kiếm Nam Đạo.
Chúc Huyền chỉ tay về phía chín toà chủ điện bao quanh thành trì, khẽ nói: “Các hạ có hài lòng với nơi này?”
Đoạn thời gian này Vu Chính Hải được đối xử không tệ. Việc ăn uống sinh hoạt thường ngày đều có người lo liệu, ngoại trừ lúc ra ngoài tản bộ có người đi theo thì mọi việc còn lại đều tốt đẹp không có gì phải bàn.
Vu Chính Hải đi đến bên cạnh Chúc Huyền, chắp tay sau lưng nói: “Nếu ngươi có thành ý nói chuyện hợp tác thì nên mời các vị thủ toạ ra đây gặp ta một lần. Nếu không ta ăn uống chùa mãi như vậy cũng sẽ thấy băn khoăn.”
Từ ngày tới Cửu Trọng Điện, Vu Chính Hải chưa từng một lần được gặp ngũ đại thủ toạ trong truyền thuyết.
Chúc Huyền nở nụ cười đáp: “Cửu Trọng Điện có tiền, đủ cho các hạ tiêu xài. Ta đã mời các hạ đến đây đương nhiên là thành tâm thành ý nói chuyện hợp tác. Các vị thủ toạ có địa vị rất cao, không phải muốn gặp là gặp được. Đại thủ toạ Huyền Kỳ điện vừa mới xuất quan, ta đã báo cáo việc này lên trên, việc hợp tác đương nhiên có thể, nhưng phải có thành ý.”
Vu Chính Hải hỏi: “Thành ý?”
“Các vị dù sao cũng là người kim liên giới, nếu để Thiên Vũ Viện và triều đình biết thì Cửu Trọng Điện sẽ gặp nhiều phiền phức. Cho nên… Cửu Trọng Điện cần biết mọi tin tức về các hạ và các tông môn ở kim liên giới.” Chúc Huyền nói.
Đây là muốn Vu Chính Hải bại lộ mọi thông tin. Vu Chính Hải không hề thấy bất ngờ, người quanh năm chấp chưởng U Minh Giáo như hắn sao có thể không nghĩ tới chuyện này.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Các hạ nhất định sẽ nói thôi… Sắc trời không còn sớm, các hạ nghỉ ngơi đi. Một tháng sau ta sẽ lại tới thăm.” Chúc Huyền xoay người rời đi.
Một tháng…
Vu Chính Hải không rời đi mà tiếp tục đứng trên ban công, chắp tay sau lưng quan sát bố cục của Cửu Trọng Điện.
. . .
Thời gian năm ngày trôi qua thật nhanh.
Khi Lục Châu mở mắt ra, lực lượng phi phàm đã được bổ sung đầy đủ.
Nhìn bàn tay mình có vẻ già nua hơn, Lục Châu lập tức bóp nát một tấm Thẻ Nghịch Chuyển. Sinh cơ từ trong những cánh rừng quanh Thiên Liễu Quan cấp tốc hội tụ về như một cơn lốc xoáy giữa biển khơi.
Loại năng lượng đặc thù này đã khiến toàn Thiên Liễu Quan chú ý. Hạ Trường Thu ngồi trong Trung Chính điện cũng nhanh chân bước ra ngoài nhìn xem. Vừa ngẩng đầu lên hắn đã thấy trên không trung biệt uyển nơi Lục Châu cư ngụ xuất hiện năng lượng sinh cơ hội tụ.
Điền Bất Kỵ vừa chạy đến cũng kinh ngạc không thôi. “Quán chủ, đây là…?”
Hạ Trường Thu cau mày lắc đầu: “Sao lão tiền bối có thể điều động năng lượng sinh cơ lớn đến mức này?”
Điền Bất Kỵ nói: “Ta cũng chưa từng thấy cảnh này, chẳng lẽ đây là năng lực đặc biệt của tu hành giả kim liên giới?”
Khi hai người đang nghị luận thì chợt thấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang nắm tay dạo bước trên quảng trường. Không ngại mất thân phận, Hạ Trường Thu vội vàng chạy tới, cười híp mắt hỏi: “Xin hỏi tôn sư đang làm gì vậy?”
Tiểu Diên Nhi quay đầu nhìn về phía phòng sư phụ rồi đáp với vẻ nhàm chán: “Có gì mà ngạc nhiên, sư phụ ta thường xuyên làm như thế lắm.”
“. . .” Hạ Trường Thu hoàn toàn nghẹn lời.
Cùng lúc đó.
Lục Châu xem giao diện Hệ thống.
Tuổi thọ còn lại: 219.470 ngày
“Nghịch chuyển được sáu trăm ngày…”
Lục Châu có thể cảm giác được nguyên khí và sinh cơ tại hồng liên giới nồng đậm hơn kim liên giới một chút, ngoài ra nơi này còn có một loại cảm giác áp bách vô hình.
Có lẽ do người của hồng liên giới đều yêu thích màu đỏ nên ai nấy đều tu luyện pháp thân hồng liên, đi đến đâu cũng thấy đoá liên hoa màu đỏ, trang sức đỏ, trang trí nhà cửa đỏ… Nhìn lâu sẽ cảm thấy hoa mắt và bị áp bách.
Nhưng bù lại… tăng lên sáu trăm ngày thọ mệnh cũng không tệ!
Lục Châu đẩy cửa bước ra ngoài. Bên ngoài biệt uyển, các trưởng lão Thiên Liễu Quan đã chờ sẵn từ lâu.
“Lão tiền bối, Quán chủ đã chuẩn bị phi liễn chờ ngài.”
“Tốt.” Lục Châu chắp tay đi xuống bậc thang, bước tới Trung Chính điện.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng chạy tới. “Sư phụ.”
“Lão tiền bối.” Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ đồng thời khom người hành lễ.
Các đệ tử Thiên Liễu Quan cũng có mặt đông đủ, đứng hai bên trái phải. Kỷ Phong Hành và Vu Vu đứng ở hàng đầu tiên.
Lục Châu nhìn chiếc phi liễn nằm giữa quảng trường, trông có vẻ đơn sơ và hơi nhỏ, nhưng có còn hơn không. Toạ kỵ không biết bao giờ mới đến nơi, nói không chừng chúng nó còn lạc đường nữa.
“Sư phụ, có thể đi chưa ạ? Đồ nhi nôn nóng lắm rồi.” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa dẫn đầu nhảy lên phi liễn.
“Lão tiền bối, hôm nay ta sẽ tự mình cầm lái.” Hạ Trường Thu cung kính bước lên một bước nói.
Lục Châu nhìn mọi người rồi vừa bước lên phi liễn vừa nói: “Hai người các ngươi dẫn đường là đủ, những người khác có đi cũng vô dụng.”
Các trưởng lão lộ vẻ xấu hổ. Lời này thật khiến người khác đau lòng mà.
“Vâng.” Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ lập tức nhảy lên phi liễn.
Ngu Thượng Nhung cũng nhẹ nhàng nhảy lên, đứng ở phía sau phi liễn.
Tiểu Diên Nhi nói: “Đại sư huynh không có đây, nếu không cũng không tới lượt ông cầm lái đâu.”
“. . .”
Chương 887 Vô đề
Lục Châu cốc đầu Tiểu Diên Nhi một cái. “Không biết lớn nhỏ. Đại sư huynh của con dù gì cũng là Giáo chủ có mấy chục vạn giáo chúng.”
Tiểu Diên Nhi gãi đầu đáp: “Đồ nhi biết sai, nhưng đồ nhi nói sự thật mà…”
Hạ Trường Thu: “. . .”
Ban đầu hắn còn cảm thấy mình lái phi liễn cho đối phương đã là cho đối phương thể diện rất lớn, nhưng nghe lời nha đầu này nói, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc. Một đồ đệ đã có thân phận lớn như thế, vậy lão tiền bối này rốt cuộc có địa vị bậc nào ở kim liên giới?
Phi liễn từ từ bay lên không trung, phi hành về phía Kiếm Nam Đạo.
Trên đường đi, Lục Châu chú ý thấy cây cối đại địa ở đây cực kỳ giống với Đại Viêm, thảm thực vật rậm rạp rất nhiều. Dọc đường gặp phải không ít phi cầm tẩu thú đều bị Điền Bất Kỵ và Hạ Trường Thu xử lý gọn lẹ.
Hơn nửa ngày sau, Hạ Trường Thu nhìn thấy một khu vực hình tròn cực lớn, chín toà kiến trúc xung quanh bao vây một toà thành thị trung tâm tạo thành đại trận bảo vệ
“Lão tiền bối, phía trước chính là Cửu Trọng Điện…” Cho dù là Hạ Trường Thu cũng cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
Lục Châu mở mắt, đi tới bên cạnh bánh lái, chắp tay sau lưng quan sát nơi này.
“Bát môn trận pháp của Đạo môn?”
“Lão tiền bối đúng là người có kiến thức rộng rãi. Đây quả thật là bát môn trận pháp đã được cải tiến thành cửu môn trận pháp. Chín toà chủ điện cũng chính là cửu trọng môn.” Hạ Trường Thu tán thưởng nói.
Phi liễn chậm rãi bay lại gần. Đa số các tông môn đều thích xây dựng ở trên núi, nhưng Cửu Trọng Điện lại là một trong số ít các tông môn xây dựng căn cứ ở giữa một dải đất bình nguyên.
Đúng lúc này chợt có một tên đệ tử Cửu Trọng Điện từ cổng thành ngự kiếm bay tới cản đường. “Người đến là ai?”
Hạ Trường Thu cao giọng nói: “Quán chủ Hạ Trường Thu của Thiên Liễu Quan cầu kiến Chúc trưởng lão.”
“Thiên Liễu Quan?” Tên đệ tử đáp. “Chúc trưởng lão vừa bế quan, mời các vị về cho, một tháng sau hãy quay lại.”
Hạ Trường Thu dù sao cũng là chủ một tông môn, sao có thể không ứng phó được với một tên tiểu lâu la.
“Mời bẩm báo lên trên, việc này can hệ trọng đại, Chúc trưởng lão nhất định sẽ gặp ta. Thông báo một tiếng ngươi cũng không tổn thất gì, nhưng nếu không báo, sau này Chúc trưởng lão trách tội thì ngươi không gánh được.”
Nói xong, Hạ Trường Thu vung ra một vật lập loè quang mang, vật này rơi vào tay tên đệ tử. Hắn mỉm cười cất đồ vật vào ngực áo rồi nói: “Chờ một lát.”
Nhưng khi hắn vừa định xoay người rời đi, Lục Châu đột nhiên hờ hững mở miệng: “Đứng lại.”
“Còn có việc gì?” Tên đệ tử nghi hoặc hỏi.
“Trưởng lão không xứng nói chuyện với lão phu. Nói với Chúc Huyền gọi Tư Không Bắc Thần ra gặp mặt lão phu một lần.” Ngữ khí của Lục Châu rất bình tĩnh, cũng rất thản nhiên.
Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ: “. . .”
Trong lòng hai người run lên, đây là kết quả hai người không muốn nhìn thấy nhất, gần như chắc chắn Tư Không Bắc Thần sẽ không ra mặt mà sẽ để kẻ dưới giải quyết, nhưng bây giờ…
Tên đệ tử nhướng mày nói: “Đừng nói là Quán chủ Thiên Liễu Quan, cho dù là Trai chủ Phi Tinh Trai đích thân tới cũng không có tư cách gặp mặt Điện chủ. Mời các vị về cho!”
Lục Châu cũng đoán trước sẽ như vậy, bèn phất tay áo. Ngu Thượng Nhung đứng ở phía sau hiểu được ý sư phụ, nhanh chóng lăng không bay ra phía trước, lạnh nhạt nói:
“Nếu ngươi hiểu gia sư, sẽ biết lời này của mình ngu xuẩn cỡ nào.”
Đúng lúc này, tiếng sáo đột nhiên vang lên. Hải Loa đang thổi sáo Lam Điền Ngọc.
Đám người quay đầu nhìn nàng, Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ không giấu được vẻ kinh ngạc. Từ đầu đến cuối bọn hắn đều không chú ý tới nha đầu này.
Hải Loa bây giờ đã có thể thong dong khống chế âm luật, ngự tức thành cương, âm thanh giao hoà dẫn động phi cầm tẩu thú tứ phía. Một bầy hung thú đông nghịt trời đột nhiên xuất hiện bay thật nhanh về phía đám người.
Ngoài cửa thành bỗng có một người tức tốc bay tới, kinh ngạc nhìn hồng cương ngưng tụ đầy trời, lớn tiếng nói:
“Trưởng lão có lệnh, mời khách vào ——”
Người có thiên phú tu hành âm luật như Hải Loa trên thế gian này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tiếng sáo uyển chuyển dễ nghe lúc này mới dừng lại, dư âm còn văng vẳng bên tai, hồng cương dần tiêu tán, đám phi cầm cũng quay đầu thối lui, chỉ còn sót lại một ít hung thú có ý định muốn đến gần Cửu Trọng Điện đều bị cung nỏ trên các toà tháp bắn rơi.
Trong lòng Điền Bất Kỵ và Hạ Trường Thu ngoài ngạc nhiên cũng chỉ có nghi hoặc —— không phải đám người này đến từ kim liên giới sao? Vì sao lại có tu hành giả hồng liên ở đây, hơn nữa còn là một thiên tài âm luật?
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Chiêu này của tiểu sư muội quả nhiên bất phàm.”
“Đa tạ nhị sư huynh khích lệ.” Hải Loa được khen, vui vẻ đáp lời.
Ngu Thượng Nhung bay về phi liễn, nhìn thoáng qua Hạ Trường Thu, khẽ gọi: “Hạ quán chủ?”
Hạ Trường Thu giật mình bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Hải Loa hết sức phức tạp, lúng túng nói: “Tiếng sáo quá êm tai khiến ta thất thần, thật xin lỗi.”
Nói xong hắn điều khiển phi liễn từ từ bay vào trong thành. Không nhịn được hiếu kỳ, hắn quay đầu hỏi: “Xin hỏi lão tiền bối, đây đều là cao đồ của ngài sao?”
“Đây là tiểu sư muội của ta đó.” Tiểu Diên Nhi cười hì hì đáp.
“Tiểu sư muội?”
“Thập sư muội.”
Hạ Trường Thu: “. . .”
Thập sư muội… nói vậy lão tiền bối này có tận mười đồ đệ nghịch thiên như thế?
Hạ Trường Thu đã gặp được bốn người, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung phối hợp có thể đánh ngang tay với cửu diệp, vị đồ đệ nhỏ nhất lại có thể điều động hung thú. Vậy những đồ đệ còn lại…
Hạ Trường Thu run sợ, phi liễn bỗng dưng xóc nảy một cái.
Lục Châu vuốt râu nhìn hắn. “Nếu ngươi sợ hãi thì bây giờ có thể rời đi.”
“Có lão tiền bối ở đây, ta sao lại sợ hãi… Chỉ là đã lâu không điều khiển phi liễn nên không được lưu loát cho lắm, mong các vị thứ lỗi.” Hạ Trường Thu vội giải thích.
“Nếu là đại sư huynh ta lái thì đã không phiền phức như thế.” Tiểu Diên Nhi nói.
“. . .”
Nha đầu này hình như rất thích nói mấy lời đâm tâm. Hạ Trường Thu không nói thêm gì nữa.
Chương 888 Vô đề
Phi liễn tiến vào trong phạm vi của Cửu Trọng Điện bèn hạ thấp độ cao. Đám người ngẩng đầu quan sát khắp nơi, âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Toà thành này gần như có thể được xem là một toà thành trì của nhân loại, diện tích lớn hơn trong tưởng tượng của mọi người nhiều. Bên trong thành có vô số kiến trúc bề thế khiến người kinh thán.
Phi liễn chậm rãi hạ xuống. Hai tu hành giả ngự kiếm bay đến đứng trước phi liễn, khom người nói: “Khổng trưởng lão cho mời.”
“Khổng trưởng lão?” Hạ Trường Thu nhảy ra khỏi phi liễn nói, “Lão tiền bối muốn gặp Chúc trưởng lão, không phải Khổng trưởng lão.”
Ngu Thượng Nhung bèn lên tiếng sửa lời hắn: “Thật xin lỗi, gia sư muốn gặp Tư Không Bắc Thần chứ không phải trưởng lão.”
Đệ tử Cửu Trọng Điện: “. . .”
Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ: “. . .”
Hai tên đệ tử ngự kiếm lập tức nắm chặt bội kiếm bên hông: “Ai cho các ngươi lá gan gọi thẳng tục danh của Điện chủ?”
Bọn hắn đang muốn động thủ thì cách đó không xa chợt truyền tới một giọng nói: “Dừng tay.”
Mọi người quay đầu nhìn sang, thấy người vừa lên tiếng là một nam tử trung niên ngồi trên xe lăn bằng gỗ được người ta đẩy tới, rõ ràng là đang bị thương không nhẹ, còn chưa khỏi hẳn.
Hai tên đệ tử khom người hành lễ: “Khổng trưởng lão.”
Khổng Lục ngẩng đầu nhìn đám người đứng trên phi liễn. “Thiên Liễu Quan Hạ Trường Thu?”
“Đúng vậy.”
“Người lúc nãy vừa thổi sáo là đệ tử của ngươi?” Khổng Lục hỏi.
Hạ Trường Thu lùi sang một bên, đáp: “Người dùng âm ngự khí khống chế hung thú là vị cô nương này. Nàng là cao đồ của vị lão tiền bối này đây.”
Khổng Lục ngồi trên xe lăn nhìn Hải Loa ngây thơ nhu thuận, trên mặt lộ vẻ hài lòng, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía vị lão nhân trông có vẻ tiên phong đạo cốt kia.
“Lão tiên sinh, ta thấy nha đầu này thiên phú không tồi, hay là ngươi nhường nàng cho ta đi? Ngươi cứ việc ra điều kiện.”
Tiểu Diên Nhi vừa định nổi giận thì Lục Châu đã đưa tay ngăn lại.
Lục Châu vốn không định ngó ngàng tới Khổng Lục, nhưng hắn đã nói vậy thì không thể không đáp.
“Ngươi muốn thu nhận đồ nhi của lão phu?”
“Mong lão tiên sinh đáp ứng.” Khổng Lục nói rất nghiêm túc. “Ta rất thưởng thức thiên phú của nha đầu này nên mới cho người đưa các vị đến đây.”
Lục Châu chậm rãi nâng tay, năm ngón tay bắt đầu thu nạp nguyên khí. Khổng Lục cả kinh, một lực hút mạnh mẽ xuất hiện kéo Khổng Lục về phía Lục Châu.
Bàn tay Lục Châu lại vỗ ra một chưởng. Ầm! Khổng Lục bị đánh trở về trên xe lăn, miệng phun một ngụm máu tươi.
Đám đệ tử Cửu Trọng Điện lập tức rút kiếm. Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ cả kinh, không ngờ lão tiền bối nói ra tay là ra tay không cố kỵ gì.
Lục Châu vuốt râu lạnh nhạt nói: “Đến một chưởng của lão phu ngươi cũng không chịu nổi, ngươi có tài đức gì mà đòi làm sư phụ của người khác?”
“Ngươi ——” Khổng Lục che ngực ho khan, nôn ra không ít máu tươi.
“Khổng trưởng lão!”
Lục Châu lắc đầu, xem ra hôm nay muốn gặp được Tư Không Bắc Thần phải dùng không ít thủ đoạn rồi. Đây chính là tệ nạn của đại tông môn.
Khổng Lục bị đánh một chưởng, trên mặt đỏ lên, hơn mười tên đệ tử đứng xung quanh giương cung bạt kiếm, kiếm cương ông ông cộng hưởng.
“Khổng Lục, ngươi đã bị trọng thương còn cậy mạnh làm gì?”
Tứ Phương Cơ từ phía sau phiêu nhiên bay tới. đám đệ tử đồng loạt khom người: “Đại trưởng lão!”
Tứ Phương Cơ trong chớp mắt biến lớn lên đập về phía toà phi liễn. Hạ Trường Thu vội vàng nói: “Chúc trưởng lão, thủ hạ lưu tình!”
“Ta sẽ không lưu tình, ngươi thật to gan!”
Dám giễu võ giương oai tại địa bàn của Cửu Trọng Điện, Chúc Huyền sao có thể nhường nhịn hắn, dù bản thân Chúc Huyền không mấy ưa Khổng Lục.
Khi Tứ Phương Cơ bay tới, Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh xuất hiện phía trên Tứ Phương Cơ, dùng chân đạp mạnh xuống.
Ầm!
Tứ Phương Cơ như một chiếc rương rắn chắc nện thẳng vào nền đất bằng đá cẩm thạch. Ngu Thượng Nhung vẫn khoanh tay như trước, thản nhiên nói: “Chúc Huyền, lại gặp mặt rồi.”
“Là ngươi?”
Chúc Huyền nhìn kỹ, nhận ra Ngu Thượng Nhung, cơn tức giận trong lòng hắn tiêu tan đi một nửa bèn nói: “Các hạ nghĩ thông suốt rồi?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu: “Thật xin lỗi, không có.”
“Vậy các hạ đến Cửu Trọng Điện làm gì?”
“Hai việc: một là đến đón đại sư huynh, hai là gia sư đã đích thân tới đây, Tư Không Bắc Thần nên ra gặp một lần.”
Lại gọi thẳng tục danh của Điện chủ. Khổng Lục cố nhịn cơn đau, quát lớn: “Là các ngươi? Vu Chính Hải là người dị tộc đánh lén ta, nay đã rơi vào tay Cửu Trọng Điện, ngươi còn muốn cứu hắn?”
Khi Vu Chính Hải vừa đến hồng liên giới đã đánh trọng thương Khổng Lục. Khoảng thời gian này Khổng Lục vẫn luôn nghĩ cách báo thù nhưng đều bị Chúc Huyền ngăn cản. Chúc Huyền muốn có được vị trí một trong cửu đại cửu toạ thì nhất định phải bảo vệ Vu Chính Hải đàng hoàng, mà Khổng Lục lại trở thành chướng ngại vật của hắn.
“Câm miệng!” Chúc Huyền quay đầu trừng mắt mắng Khổng Lục.
Khổng Lục hậm hực lui lại. Chúc Huyền miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói với Ngu Thượng Nhung:
“Các hạ đã quên hứa hẹn ngày đó rồi sao? Đại sư huynh của các hạ đã đồng ý sẽ lưu lại, nể mặt hắn, ta sẽ không tính toán với các người. Mời về cho.”
Ngu Thượng Nhung không mấy bất ngờ, hư ảnh loé lên, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Chúc Huyền, kiếm cương ngập tràn bầu trời. Vừa ra tay chính là một trong những chiêu mạnh nhất của Quy Nguyên Kiếm Quyết, Vạn Vật Quy Nguyên.
Chúc Huyền xem thường nói: “Ta đã là cửu diệp, còn cho rằng ta sẽ yếu thế như lần trước hay sao?”
Tứ Phương Cơ đột nhiên lui về đánh vào phía sau lưng Ngu Thượng Nhung.
Kim sắc cương khí nở rộ, kiếm cương bốn phía hội tụ lại xoay tròn xung quanh Ngu Thượng Nhung.
Phanh phanh phanh! Tứ Phương Cơ đánh vào đám kiếm cương, mà những tia kiếm cương trên bầu trời lại xạ kích về phía Chúc Huyền.
Chúc Huyền lăng không bay ra sau, Tứ Phương Cơ thu nhỏ lại ngăn ở trước thân. Toàn bộ kiếm cương tụ hợp lại chém vào Tứ Phương Cơ nhưng đều bị dội ra, tạo thành âm thanh va chạm đinh tai nhức óc.
Chúc Huyền và Tứ Phương Cơ vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhếch miệng nói: “Đây là chênh lệch giữa cửu diệp và bát diệp… Hả?”
Vẫn chưa kết thúc?
Chương 889 Vô đề
Mấy đạo kiếm cương sau cùng đột nhiên ầm một tiếng, chém trúng Tứ Phương Cơ, rõ ràng uy lực của chúng mạnh hơn hẳn lúc trước.
Tứ Phương Cơ lùi ra sau, Chúc Huyền nâng tay đón đỡ cũng bị đánh lui mấy chục mét.
“Sao có thể như vậy?”
Khi còn là bát diệp rưỡi, Chúc Huyền có thể lấy một địch hai, nay tiến vào cửu diệp sao có thể rơi vào thế hạ phong khi đánh với một mình Ngu Thượng Nhung?
“Ngươi chính là Chúc Huyền?” Lục Châu hào hứng nhìn Tứ Phương Cơ trong tay Chúc Huyền.
Ngu Thượng Nhung dừng tay, hạ thấp xuống né sang một bên. Ánh mắt Chúc Huyền nhìn sang Lục Châu rồi quay đầu hỏi Ngu Thượng Nhung: “Tôn sư?”
“Gia sư đã ra tay, các hạ tự giải quyết cho tốt.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Trong lòng Chúc Huyền cả kinh, đối phương là sư phụ của hai đại cao thủ, tất nhiên cũng là cửu diệp. Không nói hai lời, Chúc Huyền đánh ra song chưởng, Tứ Phương Cơ bay lên to ra thành hình khối lập phương dài mấy chục thước lơ lửng trên đỉnh đầu Lục Châu.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn Tứ Phương Cơ đang xoay tròn, vuốt râu nói: “Bảo vật hoang cấp?”
“Đây là vũ khí hoang cấp Tứ Phương Cơ. Lão tiền bối hãy cẩn thận.” Hạ Trường Thu khẩn trương nói.
Chúc Huyền điều động nguyên khí, hư ảnh loé lên xuất hiện phía trên Tứ Phương Cơ, dùng chân đạp mạnh xuống!
Ầm!
Lục Châu một tay vuốt râu, một tay giơ lên đỡ lấy Tứ Phương Cơ, trong lòng bàn tay xuất hiện lực lượng phi phàm. Ma Đà Thủ Ấn!
Tứ Phương Cơ không chỉ không đè ép được Lục Châu mà còn bị đẩy ngược lên.
“Hả?” Chúc Huyền lại đạp mạnh xuống.
Lục Châu sử dụng một phần tư lực lượng phi phàm. Thu!
Tứ Phương Cơ đột nhiên bị thu nhỏ lại, rơi vào trong tay Lục Châu. Một cước của Chúc Huyền theo đà tiếp tục đạp xuống, mà trong tay Lục Châu lại toát ra Nghiệp Hoả.
“A?” Chúc Huyền cả kinh. Sao có thể là Nghiệp Hoả?!
Ầm! Toàn thân hắn bị đánh bay, dưới chân bị Nghiệp Hoả thiêu đốt bị thương, hắn hét thảm một tiếng.
Hai chiêu chỉ diễn ra trong tích tắc, mọi người cả kinh nhìn một màn này. Cửu diệp yếu vậy sao?
Lúc này Hạ Trường Thu mới chợt nhớ tới câu nói kia của Kỷ Phong Hành. Người này… thật sự vô địch?
Cùng lúc đó.
Ngũ đại thủ toạ trong Bình An điện, Nhân Hoà điện, Vị Ương điện, Tù Long điện và Huyền kỳ điện cảm nhận được một tia nguy hiểm, bỗng dưng mở mắt.
Năm vị lão giả đồng thời thi triển đại thần thông thuật, lách mình xuất hiện. “Ai dám giương oai ở Cửu Trọng Điện?!”
Hạ Trường Thu lui lại một bước, thất thanh hô lên: “Ngũ đại thủ toạ!”
Chúc Huyền vừa hạ xuống đã được mấy tên đệ tử đón lấy, Lục Châu không thèm để ý đến bọn họ. Trừ Tư Không Bắc Thần ra, những người khác đều không làm gì được hắn.
Lục Châu cúi đầu nhìn Tứ Phương Cơ trong lòng bàn tay.
[Tứ Phương Cơ: vũ khí hoang cấp. Chủ nhân: Chúc Huyền, sau khi luyện hoá mới có thể nhận chủ và sử dụng.]
Lục Châu cất Tứ Phương Cơ đi.
Thấy cảnh này, trên mặt Chúc Huyền tràn đầy kinh hãi, chân trái truyền đến cảm giác đau đớn vì bị thiêu đốt. “Thật sự là Nghiệp Hoả?!”
Đám đệ tử Cửu Trọng Điện xôn xao một mảnh, là Nghiệp Hoả?
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ nghe tiếng bàn luận của đám người, trong lòng kinh ngạc không thôi. Lần giao thủ vừa rồi chỉ diễn ra trong nháy mắt, tốc độ quá nhanh, hai người hoàn toàn không nhìn thấy Nghiệp Hoả nào cả.
Không bao lâu sau, năm vị thủ toạ đã lăng không lơ lửng quan sát Lục Châu đứng bên dưới.
Chúc Huyền nhịn đau, khom người nói: “Chúc Huyền bái kiến các vị thủ toạ.”
“Ngươi không sao chứ?”
“Ta…” Sắc mặt Chúc Huyền khó coi nhưng không thể nói mình quá đau đớn, đường đường là cửu diệp, sau này còn trở thành một trong các thủ toạ, không thể để mất mặt mũi, bèn đáp: “Ta không sao.”
Lục Châu nhìn năm vị thủ toạ, trong lòng âm thầm tính toán. Một đánh năm cũng hơi áp lực, nếu dùng thẻ Một Kích Chí Mạng có thể xử lý hai người, còn lại ba người dùng lực lượng phi phàm và Nghiệp Hoả cũng có thể đánh bọn hắn trọng thương.
Nhưng năm người này đều là lão quái vật sống thật lâu, sao có thể không có mắt nhìn người. Bọn hắn nhìn ra được lão nhân này không đơn giản, có thể đánh bại được Chúc Huyền và vũ khí hoang cấp sao có thể là kẻ yếu.
"Bình An điện Diêu Thanh Tuyền."
"Nhân Hòa điện Triệu Giang Hà."
"Vị Ương điện Tôn Văn Xương."
"Tù Lung điện Vương Hữu Đạo."
"Huyền Kỳ điện Trương Thiếu Khanh."
Năm người xưng tên theo thứ tự. Lục Châu vuốt râu gật đầu, năm vị thủ toạ thông minh hơn Chúc Huyền và Khổng Lục nhiều. Giao tiếp với người thông minh quả nhiên thoải mái hơn hẳn.
Tuy nói kế hoạch đối phó đã có nhưng Lục Châu vẫn luôn quán triệt tư tưởng muốn thắng giặc trước phải bắt vua.
“Tư Không Bắc Thần đang ở đâu?” Lục Châu chắp tay sau lưng hỏi.
Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ: “. . .”
Ban đầu hai người còn cho rằng lão tiền bối chỉ đang ra vẻ, trò ở sau lưng người khác tỏ vẻ oai phong này ai cũng đã từng làm qua. Nhưng ở trước mặt năm vị thủ toạ mà lão tiền bối còn dám gọi thẳng tên của Tư Không Bắc Thần như vậy, quả thật khiến bọn hắn phải há hốc mồm.
Thủ toạ Huyền Kỳ điện Trương Thiếu Khanh nói:
“Lão tiên sinh tu vi bất phàm, nếu là bằng hữu đến chơi, Cửu Trọng Điện cực kỳ hoan nghênh. Nhưng thân thể Điện chủ đại nhân không khoẻ, quanh năm đều phải tu dưỡng, không thể ra gặp mặt lão tiên sinh.”
Lục Châu chậm rãi nói từng tiếng: “Lão phu còn tưởng rằng các ngươi là người thông minh…”
“Lão tiên sinh đến Cửu Trọng Điện có mục đích gì?”
Nhiều năm nay Cửu Trọng Điện đang có xu hướng suy tàn, đã vậy Thiên Vũ Viện và triều đình còn không ngừng xâm chiếm, Cửu Trọng Điện không thể không cẩn thận đề phòng.
Đúng lúc này, Chúc Huyền bỗng khom người nói: “Trương thủ toạ, Vu Chính Hải chính là đồ đệ của vị tiền bối này.”
Nghe vậy, năm vị thủ toạ lập tức nhíu mày. Chuyện của Vu Chính Hải bọn hắn đều có nghe nói, chỉ là việc này đã giao cho Chúc Huyền xử lý, bọn hắn không biết rõ ràng sự tình, chỉ biết Vu Chính Hải đến từ kim liên giới.
“Lão tiên sinh đến từ kim liên giới?” Trương Thiếu Khanh hỏi. Đây là vấn đề cực kỳ quan trọng, bọn hắn nhất định phải hỏi rõ ràng.
Lục Châu không trả lời mà lắc đầu nói: “Cửu Trọng Điện lớn như vậy, nhưng chẳng có lấy một người thông minh.”
Nói xong, Lục Châu làm ra một hành vi kinh người.
Chương 890 Vô đề
Một chân đạp đất, Lục Châu tung người bay lên không trung, bay về phía năm vị thủ toạ.
Hạ Trường Thu: “. . .”
Điền Bất Kỵ: “. . .”
Biểu tình trên mặt Chúc Huyền và Khổng Lục cũng đặc sắc không kém, ai nấy đều giật mình nhìn Lục Châu.
Điên!
Điên thật rồi!
Năm vị thủ toạ dàn thành một hàng ngang tiến lên một bước, Diêu Thanh Tuyền, Triệu Giang Hà và Tôn Văn Xương gọi ra pháp thân. Ba toà pháp thân cao mười lăm trượng rọi sáng rực rỡ cả toà thành trì.
Vương Hữu Đạo và Trương Thiếu Khanh sử dụng đại thần thông, thân ảnh lấp lóe hiện ra sau lưng Lục Châu, tạo thành thế vây công.
Lục Châu tựa như đã sớm dự liệu được việc này, lập tức thi triển thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí. Lam liên dưới chân nở rộ, Lục Châu sử dụng đến một phần hai lực lượng phi phàm.
“Lam liên!!” Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ thất thanh hô lên. Các đệ tử Cửu Trọng Điện cũng trợn to mắt nhìn.
Bọn hắn đều tưởng đối phương là người kim liên giới, không ngờ lại thi triển ra lam liên! Chưa từng có ai nhìn thấy và nghe nói tới màu sắc này.
Trước khi Ngu Thượng Nhung đến hồng liên giới, hắn cũng giống với những tu hành giả Đại Viêm khác, đều cho rằng lam liên của sư phụ lấy lực lượng từ bên trong bình chướng, tựa như ma thiền có pháp thân hắc sắc vậy.
Bây giờ Ngu Thượng Nhung mới giật mình nhận ra, đây chính là cội nguồn sức mạnh của sư phụ, từ đầu đến cuối sư phụ đều mạnh hơn hẳn người kim liên giới và hồng liên giới.
Hải Loa ôm chặt cánh tay Tiểu Diên Nhi, thì thào nói: “Sư tỷ, đẹp quá đi, lần đầu tiên muội được nhìn thấy đó.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Ta đã xem chán rồi, nhưng lần nào sư phụ dùng tới chiêu này cũng cực kỳ đẹp mắt!”
Khi lam liên nở rộ, lực lượng như thuỷ triều đánh tới, Chúc Huyền lảo đảo quỳ xuống, trên mặt đều là mồ hôi lạnh.
Đã lam liên, còn thêm Nghiệp Hoả?
Năm vị thủ toạ cũng bị cảnh tượng lam liên nở rộ làm cho chấn kinh, bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy phương thức chiến đấu kỳ lạ như vậy.
Phanh phanh phanh phanh phanh!
Pháp thân và hồng cương của năm người đều bị lam liên đánh văng ra xa. Bọn hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết nghẹn ứ trong cổ họng, suýt chút nữa đã phun ra ngoài.
Trương Thiếu Khanh có tu vi thấp nhất, không cách nào chống cự lực lượng kinh người này bèn phun ra một ngụm máu.
Lam liên tiêu tán, Lục Châu lăng không lơ lửng giữa trời nhìn năm người. Đã lâu hắn không dùng tới chiêu này.
Toàn trường lặng ngắt như tờ. Biểu tình của năm vị thủ toạ nghiêm trọng đến cực điểm. Không biết qua bao lâu sau, Trương Thiếu Khanh mới hạ lệnh: “Người đâu.”
“Có đệ tử.”
“Mau đi mời Điện chủ đến đây.”
“Vâng.” Tên đệ tử vội vàng ngự kiếm bay đi.
Năm vị thủ toạ hoàn toàn phục rồi. Nhưng đúng lúc này, chuyện không ai nghĩ tới đột nhiên phát sinh ——
Một đệ tử thủ thành từ bên ngoài bay tới, lăng không bẩm báo: “Không xong rồi, trấn bắc đại tướng quân giá lâm!”
Vừa nghe thấy danh xưng này, năm vị thủ toạ lập tức biến sắc.
“Trấn bắc đại tướng quân?” Lục Châu chậm rãi xoay người lại.
Nghe xưng hào có vẻ là người của triều đình. Lục Châu chợt nhớ tới khi sử dụng thần thông thính lực ở Thiên Liễu Quan đã nghe trộm được một câu nói lén lút.
Lúc này, tại toà kiến trúc hùng vĩ nhất ở phía đông bỗng truyền tới một giọng nói uy nghiêm ——
“Tất cả vào đi.”
Năm vị thủ toạ lập tức cung kính khom người đáp: “Vâng.”
Chủ nhân của giọng nói này chính là vị thập diệp Tư Không Bắc Thần.
Hạ Trường Thu là người đầu tiên không đứng vững nổi. Hắn lảo đảo suýt té, còn may có Điền Bất Kỵ kịp thời đỡ lấy hắn.
“Điền, Điền trưởng lão… ta, ta có phải đang nằm mơ hay không? Hai, hai vị thập diệp… hôm nay chúng ta xong đời.”
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ vốn cho là Tư Không Bắc Thần sẽ không xuất hiện, cùng lắm lão tiền bối cũng chỉ luận bàn hai chiêu với năm vị thủ toạ để dò xét nội tình mà thôi. Với thế cục hiện tại của Cửu Trọng Điện hẳn là sẽ muốn giao hảo hoà bình, sẽ không vô duyên vô cớ để mình có thêm một cường địch.
Vậy mà bây giờ… Thật xấu hổ.
Cùng một lúc xuất hiện hai vị thập diệp hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hạ Trường Thu, cũng nằm ngoài dự liệu của đám người Cửu Trọng Điện. Trấn bắc đại tướng quân Trần Bắc Chinh vì sao lại tới đây lúc này?
Hạ Trường Thu nuốt một ngụm nước bọt, len lén nhìn lão tiền bối, thấy đối phương vẫn thong dong nhìn ra ngoài thành, trong lòng mới thở phào một hơi.
Lão tiền bối hẳn là vẫn còn thủ đoạn?
. . .
Lục Châu lăng không chờ đợi trấn bắc đại tướng quân xuất hiện, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa chạy đến nấp sau lưng Ngu Thượng Nhung, hết nhìn sang sư phụ lại nhìn sang nhị sư huynh.
Ngu Thượng Nhung không hề mất đi phong phạm của huynh trưởng, quay đầu nhìn hai nàng cười ấm áp: “Đừng sợ, có sư huynh ở đây, sư huynh sẽ bảo vệ sư muội chu toàn.”
Nghe vậy Lục Châu cũng thấy yên tâm hơn, hắn không cần phải phân tâm đi chiếu cố Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Từ bầu trời phương bắc xa xôi, một con chiến mã giương cánh kéo theo chiếc phi liễn từ từ bay tới, phía trước phi liễn có hai tên tướng sĩ thân mặc khôi giáp đứng hai bên, vô cùng khí thế.
“Đến rồi.” Năm vị thủ toạ bay lên cao, thủ tọa Huyền Kỳ điện Trương Thiếu Khanh kinh ngạc nói.
Khổng Lục đang bị thương vẫn cố gắng run rẩy ngồi dậy nói: “Ta đi… nghênh đón.”
Các đệ tử Cửu Trọng Điện nhìn hắn một cái. Bị thương thành thế này còn nghênh đón kiểu gì?
Thủ toạ Thái Hoà điện Diêu Thanh Tuyền nói: “Điện chủ đã cho mời, các ngươi đưa bọn họ qua đó trước, ta đi nghênh đón tướng quân.”
Bốn vị thủ toạ còn lại gật đầu.
Diêu Thanh Tuyền dẫn theo trăm tên đệ tử ngự kiếm phi hành bay về phương bắc, trận hình cũng tương đối phô trương.
Trương Thiếu Khanh quay đầu nhìn Lục Châu, nghĩ lại một chiêu vừa rồi hắn vẫn còn thấy sợ hãi, bèn thở dài nói:
“Các hạ muốn gặp Điện chủ, xin mời theo ta…”
Ba vị điện chủ khác cũng nghiêng người ra dấu xin mời.
Lục Châu nhìn thoáng qua phương bắc, không cần vội vàng gặp mặt vị trấn bắc đại tướng quân này làm gì, dù sao lát nữa cũng sẽ gặp nhau trong đại điện. Lục Châu phất tay với đám người Ngu Thượng Nhung.
“Cùng lão phu đi qua đó.”
“Vâng…” Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ căng thẳng bay theo sau. Ngu Thượng Nhung và hai sư muội cũng đồng thời bay lên.
Bình luận facebook