• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (1 Viewer)

  • Chương 911-915

Chương 911 Vô đề

Tạ Huyền ngẩng đầu lên đáp: “Nếu ngươi sợ hãi thì có thể rời đi. Ta sẽ kể lại chuyện này cho trưởng lão Diệp Chân biết.”

Tạ Huyền nói rất lớn tiếng khiến hơn ngàn tên tu hành giả đứng phía sau cũng cười ha hả.

“Đó là cái gì?” Có người bỗng chỉ tay về phía Thiên Liễu Sơn.

“Hình như có tu hành giả đang bay tới đây.”

Tạ Huyền lặng lẽ nói: “Giết.”

Mấy chục tên tu hành giả lập tức bay về phía trước nghênh đón, nhưng điều khiến Tạ Huyền không ngờ tới là đối phương chỉ có hai người, một người cầm đao một người cầm kiếm, vừa bay vào đã đại khai sát giới.

“Một người.”

“Hai người!”

“Ba người! Sư đệ, đệ quá chậm.” Vu Chính Hải huy động Bích Ngọc Đao, bóng đao lướt đến đâu là có thi thể rơi xuống đến đó.

Thân ảnh Ngu Thượng Nhung như thiểm điện, một kiếm đánh bay năm người, đầu không thèm ngoảnh lại đã nói: “Đại sư huynh, người chậm chính là huynh.”

Mạnh Trường Đông nhướng mày, Tạ Huyền cau mày hét lớn: “Các ngươi là ai, xưng tên ra!”

Ngu Thượng Nhung làm lơ hắn, tiếp tục giết người. Vu Chính Hải cũng thế, hai người một trái một phải không ngừng chém giết.

“Đừng lo lắng, động thủ!”

Mấy trăm tên đệ tử đứng phía sau Mạnh Trường Đông và Tạ Huyền đồng loạt đánh ra cương ấn đầy trời.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung huy động đao kiếm đón đỡ cương ấn, thậm chí còn chẳng thèm dùng tới cương khí. Phanh phanh phanh! Cương ấn bị đánh tan nát.

“Không sử dụng cương khí?” Tạ Huyền nghi hoặc nói.

Mạnh Trường Đông vội nói: “Tạ huynh, hạ lệnh rút lui đi. Tu vi hai người này không đơn giản đâu.”

“Tự làm giảm sĩ khí của quân ta, chẳng trách Diệp Chân luôn xem thường ngươi.” Tạ Huyền mỉa mai nói.

Tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng, Mạnh Trường Đông không buồn nổi giận mà nhìn sang hai người kia. Hắn phát hiện mỗi một chiêu thức của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều sạch sẽ lưu loát, đơn giản đến cực điểm, vừa hiệu qủa vừa không lãng phí một chút sức lực nào.

Người không trải qua sinh tử, không bước trên lưỡi đao lưỡi kiếm mà sống thì tuyệt đối không thể có được kỹ xảo giết người bậc này.

Mạnh Trường Đông lại nói lần nữa: “Tạ huynh, lui!”

Tạ Huyền không những không nghe mà còn tung người nhảy lên, hai tay nắm chặt chuôi đao quát to: “Ngươi nhìn cho kỹ đi!”

Hắn nhảy lên cao mấy chục mét khiến đám người ngẩng đầu nhìn lên lộ vẻ thán phục.

Ông! Pháp thân xuất hiện, toà hồng liên mang theo chín mảnh liên diệp xoay tròn lao về phía trước.

“Đao Phá Sơn Hà!” Đao cương cực lớn chợt hiện chém về phía hai người.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn nhau, gần như cùng lúc hiểu được ý nhau.

Đao cương của Bích Ngọc Đao xuất hiện, kiếm cương của Trường Sinh Kiếm cũng xuất hiện. Một bên là Đại Huyền Thiên Chương Huyền Thiên Tinh Mang, một bên là Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.

“Kim sắc cương khí!”

“Là người dị tộc!”

Đám tu hành giả còn lại hoảng hốt kêu lên. Pháp thân hồng liên cửu diệp lập tức bị đao cương và kiếm cương chém nát.

Vu Chính Hải sử dụng đại thần thông thuật hiện ra trước mặt Tạ Huyền, giơ chân đá hắn bay vèo: “Nhị sư đệ, vẫn là ta nhanh hơn!”

Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhoáng lên, xuất hiện phía trên đầu Tạ Huyền, đạp thẳng vào ngực hắn: “Đại sư huynh, là do huynh không nhìn thấy rõ ràng, đây là cú đá thứ hai của ta!”

Ầm!

Phốc ——

Tạ Huyền phun ra một búng máu, tâm tình lạnh buốt như chìm vào đáy cốc, hắn run run nói: “Mạnh như vậy…?”

Đúng lúc này, trong rừng cây rậm rạp đột nhiên có một người bay lướt tới, lớn giọng nói: “Diệp trưởng lão có lệnh, tất cả mọi người lập tức rút lui, không được nán lại!”

Đám tu hành giả còn lại vốn đã bị doạ đến cứng đờ cả người, vừa nghe được mệnh lệnh này lập tức điên cuồng chạy trốn tứ tán.

Vu Chính Hải tiếc nuối lắc đầu: “Nhị sư đệ thấy chưa, ta còn chưa xuất toàn lực mà bọn hắn đã tan rã.”

Ngu Thượng Nhung không nhìn Vu Chính Hải, chỉ nghi hoặc nói: “Chạy à?”

Chẳng lẽ do mình biểu hiện sức chiến đấu quá mức cường đại? Hay là vì đám người hồng liên giới trời sinh đã nhát gan?

Tạ Huyền bị trọng thương, lục phủ ngũ tạng như bị đánh nát bấy, sau khi phun ra búng máu hắn rơi thẳng xuống dưới rồi nện vào mặt đất.

“Đại sư huynh, huynh trông chừng hắn, ta đuổi theo đám người kia.” Ngu Thượng Nhung bay về phía trước.

“Nhị sư đệ, đệ trông hắn đi, để ta đuổi theo…” Vu Chính Hải vừa nói vừa gọi ra pháp thân. Pháp thân mười lăm trượng chân đạp kim liên cửu diệp, mỗi mảnh liên diệp đều rực rỡ sung mãn tràn trề sức sống.

Sau khi đột phá cửu diệp, Vu Chính Hải được trả về sáu trăm năm tuổi thọ, cho nên thọ mệnh hiện tại của hắn có tới một ngàn một trăm năm.

Đối với người Quân Tử Quốc có tuổi thọ ngắn ngủi như Ngu Thượng Nhung thì điều này có hơi tàn khốc.

“Đại sư huynh, huynh trông chừng hắn…” Ngu Thượng Nhung không nhìn Vu Chính Hải nữa mà thân ảnh lấp loé, nhoáng cái đã đi xa.

Vu Chính Hải nhìn lại pháp thân của mình, tuy rằng cảm thấy nhị sư đệ tiền trảm hậu tấu có hơi quá phận nhưng chỉ đành thở dài một tiếng: “Thôi vậy, nhường đệ một lần.”

Vu Chính Hải xoay người quan sát Tạ Huyền nằm trong hố sâu.

Pháp thân bị đánh tan tương đương với việc bị trọng thương. Tạ Huyền trừng mắt nhìn Vu Chính Hải và pháp thân kim liên trên bầu trời, chín mảnh liên diệp đang bay vù vù trên đầu hắn, lúc nào cũng có thể lao vọt xuống chém đứt đầu hắn ra.

Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Ngươi chỉ có thế?”

Có thể là lời này có lực sát thương quá cao, Tạ Huyền kêu lên một tiếng đau đớn rồi tiếp tục phun máu. Toàn thân hắn run lên, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

“Kim liên cửu diệp?”

“Diệp Chân… hại ta!!”

Tạ Huyền vỗ mạnh xuống đất, tung người bay lên đánh thẳng về phía Vu Chính Hải. Hắn thiêu đốt khí hải, toàn thân chìm trong ngọn lửa màu đỏ rực.

Vu Chính Hải lại lắc đầu nói: “Phí công.” Bích Ngọc Đao bay vào lòng bàn tay.

Song chưởng Tạ Huyền chập lại, cương ấn đầy trời đánh tới, hai mắt đỏ bừng. Lấy một địch hai thì hắn không có phần thắng, nhưng Tạ Huyền không tin một chọi một hắn cũng không thắng nổi.

Cương ấn tiếp nối cương ấn kéo dài thành một con trường long, cảnh tượng này khiến Vu Chính Hải nghĩ tới Phù Ấn Kim Long, không ngờ tại hồng liên giới cũng có người sử dụng chiêu thức này.
Chương 912 Vô đề

Bích Ngọc Đao trong tay lượn vòng mà ra bay đến trên đỉnh đầu Tạ Huyền. Quân Lâm Thiên Hạ!

Đao cương như thác nước mãnh liệt đánh xuống, chỉ trong khoảnh khắc đã phá tan hồng sắc cương ấn của Tạ Huyền.

“Vũ khí hoang cấp!! A ——”

. . .

[Ting — đánh giết một mục tiêu, ban thưởng 0 điểm công đức.]

[Ting — đánh giết một mục tiêu, ban thưởng 0 điểm công đức.]

. . .

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 4.000 điểm công đức, địa giới ban thưởng thêm 1.000 điểm.]

Một lượng lớn điểm công đức ban thưởng khiến Lục Châu khá bất ngờ. Hắn khẽ lẩm bẩm: “Phi Tinh Trai…”

Điểm công đức: 50.940 điểm

Đủ năm mươi ngàn điểm rồi. Đáng tiếc không còn Kim Liên Khai Diệp để tấn thăng lên thập diệp.

“Bổ sung thẻ đạo cụ mới được.”

Lục Châu mở giao diện thẻ ra, sau đó sững sờ nhìn giá cả đã lại leo thang thêm một bậc. “Hai mươi ngàn điểm?!”

Mẹ nó sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi?! Ngươi chỉ có mình lão phu là khách quen, lão phu không mua đó, ngồi chờ ngươi đóng cửa đó!

Lục Châu tức giận đóng giao diện Hệ thống lại, tiếp tục tu hành.

Nhớ lại những lần dùng thẻ Một Kích Chí Mạng, lần đầu là dùng để đánh giết Tả Tâm Thiền hạng ba trên Hắc bảng, sau đó lại sử dụng thêm mấy lần, trong trận chiến ở Độ Thiên Giang Lục Châu thậm chí còn dùng cả năm tấm một lúc. Sau khi vào cửu diệp rõ ràng giá cả thẻ đạo cụ đã tăng với tốc độ chóng mặt.

Nếu lúc trước Lục Châu không dùng thẻ Một Kích Chí Mạng mà tập trung đề thăng tu vi thì bây giờ với đống thẻ đó trong tay, chẳng phải hắn đã trở thành vô địch rồi?

Lục Châu mở mắt, thở dài mặc niệm. “Mua.”

[Ting — tiêu hao 20.000 điểm công đức, thu hoạch được thẻ Một Kích Chí Mạng x 1.]

Lục Châu không chớp mắt nhìn tấm thẻ, sau đó nhìn lại bảng giá. Quả nhiên giá cả lại thay đổi lần nữa: 21.000 điểm.

“. . .”

Cũng may mức tăng không quá lớn, xem ra tất cả là vì Lục Châu đã quá ỷ lại vào thẻ đạo cụ.

Lục Châu nhắm mắt lại, bên tai thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng thông báo đánh giết mục tiêu của Hệ thống.

Trong lòng khẽ động, bên tai Lục Châu xuất hiện lam quang nhàn nhạt. Mọi âm thanh từ mỗi ngóc ngách trong Thiên Liễu Quan đều truyền vào tai hắn ——

“Không ngờ hai đồ đệ của Lục tiền bối đều là cửu diệp, cả cái Phi Tinh Trai này gom lại cũng không bằng.”

“Nhìn thấy hai nha đầu kia không, người vừa dữ dằn vừa đáng yêu ấy đã sắp bát diệp, còn người đeo cây sáo bên hông trông hơi ngu ngơ cũng đã tam diệp rồi, nghe nói nàng ta là đệ tử nhỏ nhất đứng hàng thứ mười. Trừ bốn người này ra, Lục tiền bối còn có sáu vị đệ tử khác chưa xuất hiện, thật đáng sợ.”

“Ta bắt đầu cảm thấy thương hại Kỷ Phong Hành, hắn vậy mà lại cự tuyệt Ma Thiên Các.”

Lục Châu tiếp tục sử dụng thêm lực lượng phi phàm, thần thông Thiên thư lúc này đã bao trùm cả ngọn núi Thiên Liễu Sơn. Tiếng gió thổi, tiếng chim hót, tiếng nước chảy lọt vào tai đều bị Lục Châu chặn lại.

Phạm vi của thính lực thần thông đã mở rộng ra rất nhiều, khi dùng cũng nhẹ nhàng hơn trước, không còn tiêu hao nhiều như lúc ban đầu.

Thịch thịch thịch…

Tiếng tim đập?

Trong một mảnh rừng rậm ở hậu sơn Thiên Liễu Quan, có người nào đó đang há miệng thở dốc. Sau khi bình phục, người đó mới thì thào:

“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Không ngờ Hạ Trường Thu lại có người giúp đỡ lợi hại như thế. Chỉ là mấy người trẻ tuổi này rốt cuộc vẫn còn khá non, ngay cả Diệp Chân còn không làm gì được ta.”

Nghe được lời này, Lục Châu từ từ mở mắt ra, đôi chân khẽ động, thân ảnh như quỷ mị, đại thần thông lấp loé. Chỉ một giây sau Lục Châu đã đứng trong rừng rậm ở hậu sơn.

Lục Châu đứng yên không động, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, lam quang bên tai lại xuất hiện.

Mạnh Trường Đông ngồi tựa lưng vào một gốc cây, thu liễm khí tức. Hắn có thể làm trưởng lão Phi Tinh Trai và còn sống sót được đến hôm nay là nhờ khả năng chạy trốn xuất thần của mình.

Đối với Diệp Chân thì loại như Mạnh Trường Đông chính là nhu nhược yếu đuối, nhưng Phi Tinh Trai đang cần dùng người, huống chi hắn còn là cửu diệp nên mới luôn được tha thứ và trọng dụng tới hiện tại.

Lần vây quét này còn chưa kịp xuất thủ đã toàn quân tan tác. Hắn không dám lấy cứng chọi cứng với Ngu Thượng Nhung, suốt dọc đường chỉ tìm cách lẩn trốn và né tránh sự truy kích của tên kiếm khách đáng sợ này.

Mạnh Trường Đông chợt nhớ tới người tới truyền lệnh của Diệp Chân, trong lòng bỗng sinh nghi. Với phong cách làm việc của Diệp Chân và Trai chủ sao có thể bỏ dở cuộc tấn công? Thiên Liễu Quan cấu kết với dị tộc kim liên là sự thật, đây chẳng phải là cái cớ mà Phi Tinh Trai vẫn luôn chờ đợi hay sao?

Hắn khẽ lắc đầu. “Có lẽ đây là thời điểm để thoái ẩn.”

Hắn vừa cảm thán xong, đằng sau lưng chợt vang lên một giọng nói:

“Thoái ẩn đi đâu?”

Tóc gáy Mạnh Trường Đông dựng đứng, hắn giật mình đứng phắt dậy, xoay người lại. Trước mặt hắn là một lão giả có mái tóc bạc trắng mặc trường bào, vừa nhìn hắn vừa vuốt râu.

Mạnh Trường Đông không phải là kẻ đần, có thể ngồi vững tại vị trí trưởng lão dù bị Diệp Chân ghét bỏ đã chứng minh tài năng của hắn. Hắn sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp coi thường người khác.

Hắn nhận ra vị lão giả trước mặt có tu vi sâu không lường được dù đối phương không hề điều động nguyên khí.

Người đó chỉ đứng yên bất động nhìn hắn, nhưng khí thế trưởng giả đó, ánh mắt uy nghiêm đó tuyệt không thể luyện thành chỉ trong một sớm một chiều.

Mạnh Trường Đông cố nén nỗi sợ hãi hỏi: “Ngươi là ai?”

Lục Châu khẽ lắc đầu, đáp lại bằng ngữ khí hờ hững. “Lão phu đang hỏi ngươi.”

Ai gặp cũng hỏi tên lão phu, cho rằng lão phu không biết bực mình?

“Ngươi đang hỏi ta?” Mạnh Trường Đông nghi hoặc nói.

“Ngươi là ai?”

“Ta chẳng qua chỉ là một tiều phu, vừa vặn đi ngang qua nên dừng chân lại nghỉ ngơi ở chỗ này, lát nữa ta sẽ đi ngay.” Mạnh Trường Đông đáp.

“Tiều phu?”

Tiều phu mà mặc nho bào, bàn chân sạch sẽ không lấm lem bùn đất, lại đứng trong hậu sơn của Thiên Liễu Quan? Hậu sơn dốc đứng, mặt bên kia là vách đá, ngươi cho rằng lão phu là đồ thiểu năng?
Chương 913 Vô đề

Lục Châu lặng lẽ nhìn Mạnh Trường Đông. Mạnh Trường Đông cũng biết cái cớ mình vừa bịa ra quá sức vụng về, bèn theo bản năng lui về sau một bước.

“Lão tiên sinh, bây giờ ta đi ngay.” Mạnh Trường Đông xoay người định rời đi.

“Ngươi đi đâu?” Lục Châu vỗ ra một chưởng. Chưởng ấn lập loè kim quang bay về phía Mạnh Trường Đông.

Thân ảnh Mạnh Trường Đông nhoáng lên né tránh, chưởng ấn đâm xuyên qua mấy gốc cây rồi tiếp tục đánh thẳng vào lồng ngực Mạnh Trường Đông.

Mạnh Trường Đông hoảng hốt nhìn Lục Châu. “Dị tộc kim liên?”

Chịu được chưởng ấn của cửu diệp, người này cũng là đại tu hành giả. Lục Châu vừa vuốt râu vừa cất bước đi tới:

“Chắc ngươi không biết mình đang phải đối mặt với điều gì… Lão phu đề nghị ngươi hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói để tránh nỗi đau da thịt.”

Mạnh Trường Đông không ngờ trong Thiên Liễu Quan vẫn còn tu hành giả mạnh không kém gì mình. Hai tên cửu diệp trẻ tuổi kia đã khiến hắn chạy trốn không thôi. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất? Giờ thì hay rồi, tự mình dâng vào miệng cọp.

Hai tay Mạnh Trường Đông chập lại, không biết niệm khẩu quyết gì mà sau đó cương khí vờn quanh tạo thành sương mù, thân hình nhoáng lên. Khi sương mù tan đi thì thân ảnh hắn đã biến mất không còn dấu vết.

Lục Châu chắp tay bước tới, ánh mắt nhìn quanh một lượt. Cho dù là đại thần thông thuật cũng không thể hư không biến mất như thế.

“Độn pháp?”

Lục Châu vuốt râu, bên tai lại xuất hiện lam quang. Tiếng tim đập thịch thịch truyền vào tai, Lục Châu lạnh nhạt đánh ra một chưởng, chưởng ấn đánh vào cây đại thụ ở bên trái cách hắn năm mươi mét.

Ầm! Cây đại thụ bị đánh gãy, Mạnh Trường Đông văng khỏi thân cây, phun ra một ngụm máu tươi.

“Sao có thể?!” Mạnh Trường Đông cau mày, cố nén đau đớn khắp người, lại chập tay bấm pháp quyết, hồng quang hiện lên, hắn biến mất.

Lục Châu lại lắng nghe tiếng tim đập, năm ngón tay nhấn xuống, chưởng ấn đập xuống đất.

Ầm! Trong lòng đất truyền tới tiếng kêu rên. Ăn phải một chưởng này không biết hắn có cảm tưởng gì.

Lục Châu vuốt râu, lạnh nhạt nói: “Khắp thiên hạ này, không người nào có thể trốn khỏi tay lão phu.”

Câu nói này khiến Mạnh Trường Đông khiếp sợ vô cùng. Hắn nhảy ra khỏi lòng đất rồi điên cuồng chạy trốn, thân ảnh đụng gãy mấy chục cây đại thụ.

Cương khí hộ thể của Lục Châu ngăn cản toàn bộ bùn đất, sử dụng đại thần thông thuật đuổi theo. Lục Châu phát hiện tốc độ và thuật đào tẩu của Mạnh Trường Đông hơn xa người bình thường.

Chưởng ấn thứ ba lại tung ra đánh vào lưng Mạnh Trường Đông, hắn phun máu rồi ngã nhào về phía trước. Một giây sau Lục Châu đã yên vị trước mặt hắn.

Mạnh Trường Đông thất thanh hô lên: “Ngươi… ngươi làm sao làm được?”

“Ngươi tên gì? Nếu còn dám chạy trốn, lão phu sẽ lấy mạng ngươi.” Toà kim liên hiện ra dưới chân Lục Châu, Kim Diễm từ từ bốc lên rồi biến mất.

“Kim, kim sắc nghiệp lực…” Hai mắt Mạnh Trường Đông mở to, phòng tuyến tâm lý cuối cùng bị đánh tan, hắn co rụt người về sau, sắc mặt trắng bệch.

Mạnh Trường Đông ho khan, hắn chỉ một mực chạy trốn, chưa từng dám nghĩ tới việc xung đột, thậm chí là phản kháng vị lão nhân này. Nhưng khi nhìn thấy nghiệp lực, ý định chạy trốn của hắn cũng không còn nữa.

“Phi Tinh Trai, Mạnh Trường Đông.” Mạnh Trường Đông thành thật đáp.

“Ngươi là người dẫn đám tu hành giả đến vây quét Thiên Liễu Quan?”

“Vâng.”

“Tư Không Bắc Thần của Cửu Trọng Điện gửi phi thư cho lão phu, nói là Trai chủ Phi Tinh Trai Trần Thiên Đô và trưởng lão Diệp Chân đến Cửu Trọng Điện, việc này có thật không?” Lục Châu hỏi.

“Có thật.”

“Thực lực của Trần Thiên Đô và Diệp Chân như thế nào?”

“Trai chủ là thập diệp. Diệp Chân… khụ khụ khụ… hẳn là cửu diệp.” Mạnh Trường Đông cúi đầu nói.

Lục Châu đề cao âm điệu, hai mắt thâm thuý. “Lão phu rất ghét kẻ nói dối.”

Mạnh Trường Đông nghe ra được một tia sát khí, bèn vội vàng nói bổ sung: “Từng lời ta nói đều là thật, duy chỉ có… chỉ có tu vi Diệp Chân là ta không biết rõ.”

“Không biết rõ?”

“Diệp Chân là đại trưởng lão của Phi Tinh Trai, làm người cẩn thận, lòng dạ cực sâu, luôn luôn ẩn giấu tu vi. Đối với bên ngoài hắn thể hiện ra tu vi cửu diệp, nhưng không ai biết thực lực chân chính của hắn.” Mạnh Trường Đông nói.

“Lão phu nghe nói Diệp Chân dẫn theo mấy trăm tu hành giả mới miễn cưỡng giết được Loan Điểu.”

“Chuyện này là thật, nhưng mà… rất có khả năng là do Diệp Chân cố ý che giấu thực lực. Hắn đã nắm giữ Nghiệp Hoả từ lâu, dùng sức một người có thể giết chết Loan Điểu, vì cái gì còn phải tổn hao đại giới tiến vào Hắc Thuỷ Huyền Động khiến cho thật nhiều đệ tử Phi Tinh Trai phải chết?” Mạnh Trường Đông nói.

Lục Châu nghe vậy bèn hỏi: “Hình như ngươi rất không hài lòng với Diệp Chân?”

“Phong cách làm việc của Diệp Chân từ xưa tới nay đều không hợp với ta. Diệp Chân từng muốn trừ khử ta, nhưng hắn không ngờ ta lại nhất định không chịu rời khỏi Vạn Trượng Đà Sơn.”

“Cho nên ngươi sử dụng phương pháp trái ngược, trốn vào Thiên Liễu Sơn mà không về Phi Tinh Trai? Nhưng mà… rốt cuộc ngươi cũng phải trở về.” Lục Châu nói.

“Sau khi chuyện này qua đi, ta sẽ thoái ẩn.” Mạnh Trường Đông cầu khẩn nói, “Ta đã nói hết những điều ngài muốn biết, cầu xin lão tiên sinh tha cho ta một con đường sống. Chuyện hôm nay ta hứa sẽ giữ kín miệng.”

Lục Châu vuốt râu nhìn Mạnh Trường Đông, trầm mặc một lát rồi mở miệng nói: “Nếu muốn giữ mạng thì thành thật trả lời câu hỏi của lão phu.”

Mạnh Trường Đông chỉ do dự giây lát rồi gật đầu. “Được.”

“Ngươi có biết Khương Văn Hư không?”

“Khương Văn Hư vốn là trưởng lão Phi Tinh Trai, hơn ba trăm năm trước hắn tham dự vào nghiên cứu của Thiên Vũ Viện, sau đó mất tích trong Hắc Thuỷ Huyền Động.” Nói tới đây, thấy Lục Châu nhướng mày, Mạnh Trường Đông vội nói thêm, “Mấy tháng trước, mệnh thạch của Khương Văn Hư đã tắt.”

“Chỉ có như vậy?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.

“Vâng.”

“Ý lão phu là việc của thuỷ tinh cầu…” Lục Châu trầm giọng nói.

“A…”

Toàn thân Mạnh Trường Đông nhũn ra, đầu óc trống rỗng. Trên đời này chỉ có ba người biết chuyện của thuỷ tinh cầu ký ức, một là chủ nhân thuỷ tinh cầu, hai là Khương Văn Hư người lấy được nó và ba là người đã nghiên cứu nó rất lâu, Mạnh Trường Đông.
Chương 914 Vô đề

Mệnh thạch của Khương Văn Hư đã tắt, vậy… lão giả tu hành kim liên trước mặt này là ai?

“Lão tiên sinh đến từ kim liên giới?” Mạnh Trường Đông không muốn nhắc tới thuỷ tinh cầu, đây là con át chủ bài giữ mạng duy nhất của hắn.

Lục Châu lạnh nhạt nói: “Trước khi chết Khương Văn Hư đưa thuỷ tinh cầu của lão phu về hồng liên giới. Lão phu đi xa vạn dặm, vượt qua Vô Tận Hải chính là vì muốn tìm về thuỷ tinh cầu. Lão phu lấy lại đồ của mình thì có gì sai?”

Tinh thần Mạnh Trường Đông rung động mạnh, kích động nói: “Ngài chính là chủ nhân của thuỷ tinh cầu?!”

Lục Châu nhìn hắn đầy thâm thuý. “Thuỷ tinh cầu của lão phu đang ở đâu?”

Mạnh Trường Đông nuốt nước miếng, trong mắt lộ ra vẻ khó lòng tin nổi nhưng vẫn đáp:

“Diệp Chân biết thuỷ tinh cầu rất quan trọng nên mỗi khi ta muốn giải khai nó, hắn đều phái người tới bảo là phụ tá cho ta, nhưng kỳ thực chính là khống chế mọi hành động của ta. Cho nên ta không có cơ hội đem thuỷ tinh cầu ra ngoài, hiện tại nó vẫn đang ở trong phòng ta trên Vạn Trượng Đà Sơn.”

Nghe vậy, Lục Châu khẽ gật đầu. Xem ra chuyến này nhất định phải đến Phi Tinh Trai.

Mạnh Trường Đông cúi thấp người, dè dặt hỏi: “Những câu hỏi của lão tiên sinh ta đều đã thành thật trả lời. Lão tiên sinh, hiện tại ngài thả ta đi được chưa?”

Lời còn chưa dứt, Lục Châu đã lắc đầu nói: “Chờ lão phu lấy lại được thuỷ tinh cầu thì sẽ thả ngươi đi. Trước khi lấy được nó, lão phu làm sao biết chắc ngươi nói thật hay giả?”

“. . .”

Sau đó Lục Châu tiếp tục hỏi vị trí cụ thể của Vạn Trượng Đà Sơn rồi nhấc tay, năm ngón tay như lưỡi câu vung ra mấy đạo cương ấn, trực tiếp phong ấn tu vi và đan điền khí hải của Mạnh Trường Đông.

Lục Châu phất tay áo, bàn tay nắm Mạnh Trường Đông bay lên như diều hâu bắt gà con.

. . .

Giải quyết Tạ Huyền xong, Vu Chính Hải bèn trở lại Thiên Liễu Quan, gặp được Ngu Thượng Nhung, mọi người vây lại nói chuyện.

“Tình hình thế nào rồi?”

Ngu Thượng Nhung lắc đầu đáp: “Ta để thoát đến hai trăm người… Tên thủ lĩnh rất có phong phạm của tứ sư đệ, giảo hoạt đến cực điểm.”

Vu Chính Hải không hề vì vậy mà mỉa mai Ngu Thượng Nhung. Tuy hai người thường xuyên phân cao thấp nhưng về mặt truy kích thì Vu Chính Hải lại không bằng nhị sư đệ mình. Hắn hiểu rõ, với bản sự của nhị sư đệ mà còn không bắt được thì hắn lại càng không thể.

Tiểu Diên Nhi lầm bầm một tiếng, bất mãn nói: “Nếu sư phụ có đây thì chắc chắn hắn chạy không thoát.”

Vu Chính Hải lắc đầu: “Sư muội, không thể nói như thế được. Sư phụ tuổi tác đã cao, nếu chuyện trên trời dưới đất gì cũng phải bắt người đích thân làm thì chúng ta còn tồn tại làm gì?”

“Vâng.”

Hạ Trường Thu đi tới chắp tay nói với bốn người: “Các vị có điều chưa biết. Tên thủ lĩnh này tên là Mạnh Trường Đông, là nhị trưởng lão Phi Tinh Trai. Người này cực kỳ am hiểu về trận pháp và thuật đào tẩu. Pháp môn của ba nhà Nho Phật Đạo hắn đều nắm vững, trừ phi Lục tiền bối tự mình xuất thủ, nếu không người khác không bắt được hắn cũng chẳng có gì lạ…”

Ngu Thượng Nhung quay đầu hỏi: “Nhị trưởng lão Phi Tinh Trai?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì tốt, ta sẽ đến Phi Tinh Trai một chuyến để bắt hắn về.” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh tự tin nói.

“. . .”

Hạ Trường Thu vội vàng can ngăn: “Ngu huynh, đừng làm vậy. Phi Tinh Trai không phải là tông môn nhỏ, Vạn Trượng Đà Sơn cao khuất trong mây, là nơi cực tốt để phòng thủ. Dưới chân Vạn Trượng Đà Sơn có hơn vạn đệ tử, lại có cao thủ Diệp Chân thủ hộ, đến đó chẳng khác nào là… Trừ phi Lục tiền bối tự mình xuất thủ.”

Năm chữ ‘tự chui đầu vào lưới’ hắn không dám nói thẳng ra.

Lúc này Tiểu Diên Nhi chợt lên tiếng kinh hô: “Sư phụ?” Nàng chỉ tay về phía hậu sơn.

Đám người ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lục Châu đang dẫn theo một người bay lại đây. Hạ Trường Thu đầu tiên là cả kinh, sau đó bình tĩnh trở lại, vẻ mặt trở nên thản nhiên:

“Trưởng lão Mạnh Trường Đông? Ngươi đúng là giảo hoạt, còn dám ẩn nấp ở hậu sơn Thiên Liễu Quan.”

Đám đệ tử Thiên Liễu Quan đồng loạt khom người hành lễ với Lục Châu. Mấy người Vu Chính Hải cũng nhìn sang, tỉ mỉ dò xét Mạnh Trường Đông. Đây chính là tên trưởng lão am hiểu thuật đào tẩu?

Lục Châu đạp không hạ xuống quảng trường trước cửa Trung Chính điện rồi vứt Mạnh Trường Đông xuống đất.

Tiểu Diên Nhi khẽ nói: “Cái gì mà am hiểu thuật đào tẩu chứ, còn không phải đã bị sư phụ bắt trở về rồi sao?”

Lời này của nàng khiến Mạnh Trường Đông xấu hổ vô cùng.

Hạ Trường Thu khom người nói: “Ta đã biết chỉ cần Lục tiền bối ra tay thì hắn có mọc cánh cũng không thoát được.”

Mạnh Trường Đông thấy thái độ phục tùng và kính sợ của Hạ Trường Thu dành cho Lục Châu, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải khom người chào: “Sư phụ.”

Sư phụ?

Mạnh Trường Đông nhớ lại bộ dáng đại triển thần uy của hai người, lão nhân này hoá ra còn là sư phụ của hai vị cửu diệp?

“Sư phụ làm sao bắt được hắn thế?” Hải Loa nhẹ nhàng hỏi.

Lục Châu vô tâm đáp: “Chỉ là cửu diệp thôi, bắt hắn dễ như trở bàn tay.”

“. . .”

Mạnh Trường Đông nghe vậy mặt mo đỏ ửng.

“Lão phu đã phong bế tu vi của hắn, giải hắn xuống đi, đừng để lộ hành tung của hắn ra bên ngoài. Lão phu muốn đến Phi Tinh Trai lấy lại một vật.” Lục Châu nói.

Nghe vậy, Mạnh Trường Đông đang ngồi bệt dưới đất khẽ thở dài lắc đầu: “Lão tiên sinh, ta khuyên ngài một câu, tốt nhất đừng đến Vạn Trượng Đà Sơn.”

“Ồ?” Lục Châu vuốt râu nhìn Mạnh Trường Đông.

“Vạn Trượng Đà Sơn có đi không về. Nói nhiều vô ích.”

Lục Châu vuốt râu nói: “Ngươi coi thường lão phu.”

Hạ Trường Thu nhớ lại một màn trong Cửu Trọng Điện, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ lão tiền bối lại muốn lặp lại chiêu cũ? “Ta nguyện theo Lục tiền bối đến Phi Tinh Trai.”

Điền Bất Kỵ cũng nói theo: “Ta cũng nguyện ý.”

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thanh nói: “Đồ nhi nguyện cùng sư phụ đến san bằng Phi Tinh Trai.”

Mạnh Trường Đông kinh ngạc trước thái độ phục tùng của Hạ Trường Thu, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. “Tốn công vô ích thôi.”

Hạ Trường Thu nhướng mày: “Câm miệng ngươi lại, Trần Bắc Chinh và Tư Không Bắc Thần cũng không dám làm càn trước mặt Lục tiền bối đâu…”
Chương 915 Vô đề

Trong lòng Mạnh Trường Đông cả kinh, nghĩ tới cái chết của Trần Bắc Chinh, lại nghĩ tới việc Diệp Chân gửi tin cấp báo nói mọi người rút lui, chỉ cần suy luận một chút đã hiểu ý nghĩa của những việc này, tóc gáy hắn dựng đứng, sau lưng đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm.

“Giải hắn xuống, để các trưởng lão tự mình trông giữ.”

“Vâng.”

Hai trưởng lão Thiên Liễu Quan lập tức áp giải Mạnh Trường Đông đi.

Lục Châu gật đầu nói: “Lão phu đi một mình là đủ. Những người khác ở lại Thiên Liễu Quan.”

“Sư phụ, người đi một mình…” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung có hơi lo lắng.

“Đừng lo, vi sư làm việc đều có phân tấc.” Nói xong Lục Châu điểm mũi chân, thân ảnh như gió bay vọt ra khỏi Thiên Liễu Sơn.

Đám người khom lưng đồng thanh hô: “Cung tiễn Lục tiền bối.”

“Cung tiễn sư phụ.”

Chỉ trong giây lát đã không còn thấy thân ảnh Lục Châu đâu.

“Lục tiền bối đi đến đó một mình liệu có gặp nguy hiểm không?” Kỷ Phong Hành vẫn còn hơi bận tâm.

Không đợi đám người Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi mở miệng, Hạ Trường Thu đã nói trước: “Đừng lo lắng, Lục tiền bối đã tự mình ra tay thì không có vấn đề gì đâu.”

“Nhưng mà ta nghe nói Diệp Chân cực kỳ giảo hoạt.” Kỷ Phong Hành xoắn xuýt.

“Gừng vĩnh viễn càng già càng cay. Ngươi còn trẻ, sau này ngươi sẽ hiểu.” Hạ Trường Thu nói xong, chắp tay chào Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung rồi xoay người rời đi.

. . .

Sau khi rời khỏi Thiên Liễu Sơn, Lục Châu đáp xuống đất, trong lòng không khỏi than thở. Không có toạ kỵ, một ngày dài như một năm.

Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem, thấy đám toạ kỵ vẫn đang trong trạng thái ‘đang chạy tới hồng liên giới…’

Sau đó hắn lấy Thẻ Dịch Dung ra bóp nát, trong đầu xuất hiện thân ảnh của Mạnh Trường Đông. Chỉ giây lát sau, ngũ quan Lục Châu đã trở nên vặn vẹo rồi biến thành Mạnh Trường Đông.

Không dừng lại lâu, Lục Châu tiếp tục bay về phía Vạn Trượng Đà Sơn.

Vạn Trượng Đà Sơn gồm có năm ngọn núi cao chót vót hợp thành trông như năm ngón tay của Phật tổ. Hai ngọn núi cao nhất ở giữa là nơi ở của Diệp Chân và Trai chủ, ba ngọn núi còn lại là nơi ở của các trưởng lão và đám đệ tử hạch tâm.

Lục Châu xuất hiện ở khu vực phụ cận, ngẩng đầu nhìn Vạn Trượng Đà Sơn. Đúng lúc này bỗng có người bay lướt tới nói: “Mạnh trưởng lão?! Ngài không sao thì quá tốt rồi, Diệp trưởng lão lệnh cho người đi khắp nơi tìm ngài đó!”

Lục Châu nhìn về phía gã đệ tử kia, vẻ mặt bình tĩnh như thường nhưng trong lòng thì đang phân vân không biết nên tỏ thái độ gì. Lỡ đâu mà bị lộ tẩy thì chẳng phải sẽ bị toàn bộ Phi Tinh Trai vây đánh sao?

Lục Châu nhìn năm ngọn núi cao không thấy đỉnh kia trông còn hiểm trở hơn cả Cửu Trọng Điện, khẽ đáp: “Lão phu… không có việc gì.”

“Lão phu?”

Gã đệ tử gãi gãi đầu nhưng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Mạnh trưởng lão, ngài mau đi gặp Diệp trưởng lão đi.”

“Có chuyện gì mà vội vã như vậy?”

“Ta cũng không biết, đến nơi ngài hãy tự mình hỏi.” Hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử bình thường, sao có thể biết được chuyện của Diệp Chân.

Lục Châu nghĩ tới phi thư của Tư Không Bắc Thần, hai người Diệp Chân và Trần Thiên Đô đều đã trở về Phi Tinh Trai chứng tỏ Tư Không Bắc Thần không chiếm được tiện nghi gì…

“Dẫn đường.”

“A? Dẫn… dẫn đường sao?” Tên đệ tử lại ngây ngốc gãi đầu.

“Thôi vậy.” Lục Châu tung người bay lên, phi hành về phía Vạn Trượng Đà Sơn.

Dưới chân núi, các đệ tử Phi Tinh Trai đồng loạt ngẩng đầu nhìn theo.

“Là Mạnh trưởng lão… lần này đi vây quét Thiên Liễu Quan, Mạnh trưởng lão quả nhiên không có việc gì.”

“Độn thuật của Mạnh trưởng lão đã vô cùng thuần thục, trưởng lão Diệp Chân từng nói cho dù là ngài ấy tự mình xuất thủ cũng không nắm chắc có thể bắt được Mạnh trưởng lão. Thật là lợi hại.”

“Các ngươi có cảm thấy như ta không? Hình như tư thế phi hành của Mạnh trưởng lão trở nên có khí thế hơn trước nhiều.”

. . .

Hiện tại trong người Lục Châu có hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, nếu Phi Tinh Trai đúng như trong lời đồn, thực lực Trai chủ và Diệp Chân chỉ có thế thì Lục Châu có thể tự do ra vào… Đương nhiên tránh được vây công thì vẫn tốt hơn, cùng lắm thì giết Diệp Chân xong hắn có thể thong dong rời đi.

Vạn Trượng Đà Sơn quả thật rất cao, trên đường phi hành Lục Châu có thể cảm giác được khí lưu thay đổi, xung quanh có đạo văn lúc ẩn lúc hiện, đạo văn này mạnh hơn trận pháp bình thường rất nhiều.

Lục Châu đang ngẩng đầu nhìn Thực Chỉ Phong thì bên tai chợt truyền đến âm thanh ——

“Mạnh trưởng lão, bên này!”

Một nho sinh đang đạp không đi tới, lơ lửng trước mặt Lục Châu, cúi đầu hành lễ. Lục Châu bay về phía hắn.

Nho sinh chỉ tay về phía lỗ hổng màu đỏ phía trước Thực Chỉ Phong, khẽ nói: “Mạnh trưởng lão, quả nhiên ngài vẫn bình yên vô sự… Bên kia là khu vực đạo văn, ngài cẩn thận.”

Lục Châu không đáp lời hắn mà hỏi: “Có việc gì?”

“Diệp trưởng lão lệnh cho ta ở đây chờ ngài, một khi ngài trở về thì mời ngài đến gặp Diệp trưởng lão.” Nho sinh nói.

Nho sinh này ngoài miệng thì dùng kính ngữ nhưng giọng điệu và hàng chân mày đều lộ vẻ kiêu ngạo.

Lục Châu nhớ tới lời Mạnh Trường Đông nói, quan hệ của hắn và Diệp Chân không mấy tốt đẹp, bèn khe khẽ thở dài. Mạnh Trường Đông thân là trưởng lão Phi Tinh Trai vậy mà còn không bằng một tên đệ tử. Thái độ vênh mặt hất hàm của nho sinh này khiến Lục Châu cảm thấy hắn như chó cậy gần nhà.

Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu: “Lão phu bôn ba dọc đường, phải về thay quần áo.”

Nho sinh kia nghe Mạnh Trường Đông tự xưng là ‘lão phu’ cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng rất nhanh đã thản nhiên nói: “Đệ tử chờ ở đây.”

“Được.”

Lục Châu bay về Thực Chỉ Phong, tiến vào biệt uyển xa hoa trên đỉnh núi. Đám đệ tử xung quanh thấy hắn đều khom người nhưng Lục Châu không lên tiếng.

Chờ Lục Châu tiến vào trong phòng, một tên đệ tử mới thấp giọng nói: “Đừng quấy rầy Mạnh trưởng lão, hôm nay vây quét thất bại, tâm tình ngài ấy nhất định rất tệ.”

Đám đệ tử nhìn nhau gật đầu.

Lục Châu vào phòng liền đi tới bên giá sách, nhìn thấy một chiếc hộp cũ kỹ đặt ở hàng trên cùng góc bên trái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom