-
Chương 921-925
Chương 921 Vô đề
"Diệp trưởng lão là… là đại, đại trưởng lão của Phi Tinh Trai!" Nam tử run rẩy nói.
"Lão phu ghét nhất là người nói dối." Lục Châu nhấc tay, giữa năm ngón tay hiện ra quang mang.
Nam tử vội vàng xua tay: "Ta, ta thật sự không biết mà… Ta chỉ biết hắn có tu vi khó lường, ngay cả Trai chủ đại nhân cũng phải nhường nhịn hắn mấy phần. Mấy năm nay Phi Tinh Trai có thể đạt tới địa vị như ngày hôm nay là nhờ một mình trưởng lão Diệp Chân chèo chống!"
Lục Châu tiếp tục hỏi: "Nếu Mạnh Trường Đông là cái gai trong mắt hắn, vậy thì tại sao hắn còn chưa diệt trừ người này?"
"Chuyện này… ta làm sao biết được suy nghĩ trong lòng Diệp trưởng lão. Từ trước đến nay những việc Diệp trưởng lão làm đều khiến người ta khó hiểu." Nam tử vội vàng nói.
"Hỏi gì cũng không biết, còn để ngươi sống làm gì."
Chưởng ấn đánh xuống, con ngươi nam tử co rụt lại, toàn thân cứng đờ. Hắn theo bản năng chống cự, bộc phát ra nguyên khí toàn thân.
Ầm! Chưởng ấn mang theo lam quang nhấn xuống, đè hắn vào sâu trong lòng đất.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.]
Uy lực khi nam tử tự bạo khiến toàn bộ cây cối xung quanh bị gãy đổ, cát bụi văng đầy trời. Trong khu vực bán kính trăm mét biến thành bình địa.
Khi cát bụi tản đi, Lục Châu mới thu hồi tầng lam quang bảo hộ rồi chậm rãi xoay người, điềm nhiên như không bay đi.
. . .
Trong mảnh rừng yên tĩnh, Diệp Chân đang ngồi điều tức, trán hắn ướt đẫm mồ hôi nhưng nội thương đã dần dần bình phục. Ánh mắt hắn dần trở lại bình tĩnh, trên mặt lộ nét cười ưu nhã thường thấy.
Diệp Chân cũng giống như Lục Châu, đều đang suy nghĩ xem đối phương là thần thánh phương nào. Cho dù hắn tỏ ra bình thản nhưng bị Lục Châu lấy đi một mạng, trong lòng hắn không khỏi kềm nén lửa giận.
Diệp Chân chậm rãi nâng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một toà pháp thân hồng liên vô cùng quỷ dị có tới năm cái đầu đang giương cao, mỗi cái đầu đều trông như đầu rồng. Phía ngoài cùng bên trái có một cái cổ gãy không đầu, còn lại ba cái đầu gục xuống ảm đạm, không có sinh cơ và hồng quang.
(Chú thích: Cửu Anh là một loại yêu quái mãng xà có chín đầu.
Ảnh minh hoạ: )
Cửu Anh có chín mạng, liên kết trên cùng một thân thể. Nay pháp thân chín đầu chỉ còn lại có tám đầu.
"Mặc kệ ngươi là thần thánh phương nào, dám lấy một mạng của ta, thù này Diệp Chân ta đã nhớ kỹ."
Ánh mắt hắn trở nên lăng lệ. Toà pháp thân từ từ biến thành hình người, trông giống hệt trước kia, chỉ là quang mang ảm đạm hơn nhiều, chín mảnh liên diệp có một mảnh bị gãy ngang.
Bàn tay nắm lại, pháp thân biến mất. Hư ảnh Diệp Chân loé lên, bay về phía Trung Chỉ Phong.
Hắn cố ý bay vòng qua nơi mình vừa chết, trở về trong biệt uyển.
Đạo trường lúc này chẳng có ai, sắc mặt Diệp Chân thản nhiên như không chấn bay hết bụi bặm trên người, sửa sang cổ áo rồi kéo cửa gỗ ra.
"Sư phụ, người rốt cuộc cũng trở về rồi." Giang Tiểu Sinh vội vàng chạy ra, quỳ xuống đất nói, "Đồ nhi đã đuổi hết đám đệ tử dám tự ý xông vào đạo trường, sau đó ở đây chờ người trở về!"
Diệp Chân nhàn nhạt nhìn hắn rồi nói: "Lấy cho ta một bộ trường bào."
"Vâng."
Bước vào đạo trường, nhìn thấy bức tường có treo bức tranh chữ Nho đã bị đánh bát, lông mày Diệp Chân cau lại.
Giang Tiểu Sinh mang trường bào ra, Diệp Chân không quay đầu lại mà giang rộng hai tay, lạnh lùng nói: "Mặc cho ta."
"Vâng."
Trên đời này không có người nào hiểu tính tình sư phụ hơn Giang Tiểu Sinh. Hắn cẩn thận mặc trường bào cho Diệp Chân, thậm chí đến một nếp nhăn cũng không có.
Đến khi đang vuốt phẳng ống tay áo, vì quá khẩn trương nên hắn dùng lực hơi lớn khiến tay áo bên trái bị lệch. Diệp Chân lập tức nâng tay tát mạnh vào mặt Giang Tiểu Sinh.
Chát!
“Đồ nhi biết sai, đồ nhi biết sai!” Giang Tiểu Sinh liên tục nói xin lỗi, vội vàng căn chỉnh lại ống tay áo cho đều.
Nho bào rủ xuống, Diệp Chân trông chẳng khác trước kia một chút nào. Nếu lúc này Lục Châu trông thấy hắn cũng phải kinh ngạc đến rớt cằm.
“Tiểu Sinh, dọn dẹp đạo trường, khôi phục lại tình trạng như trước.” Diệp Chân bình tĩnh nói.
“Vâng, đồ nhi đi làm ngay.” Hôm nay bị ăn tát hai cái, Giang Tiểu Sinh cũng khẩn trương vô cùng…
“Tiểu Sinh.”
“Xin sư phụ phân phó.” Toàn thân Giang Tiểu Sinh run lên.
“Vi sư đánh ngươi là vì muốn ngươi nhớ lâu. Ngươi phải nhớ kỹ một điều… dưới gầm trời này chỉ có một mình vi sư được đánh ngươi. Mạnh Trường Đông đánh ngươi, vi sư sẽ giúp ngươi xả giận, lấy mạng của hắn.” Diệp Chân nói.
Giang Tiểu Sinh vui mừng quỳ xuống đất nói: “Đồ nhi đa tạ sư phụ!”
Bái tạ xong, hắn lấy hết can đảm mở miệng hỏi: “Mạnh Trường Đông không biết điều, dám ra tay với sư phụ… Vì sao người không diệt trừ hắn ngay từ đầu?”
“Vi sư để hắn sống tới bây giờ là vì có việc còn cần tới hắn… Chỉ là không ngờ hắn lại phản bội Phi Tinh Trai.”
“Phản bội?”
“Thông báo cho các đệ tử biết Mạnh Trường Đông đã phản bội Phi Tinh Trai. Đồng thời báo cho Thiên Vũ Viện, triều đình và các môn phái trong tu hành giới, nếu ai bắt được Mạnh Trường Đông thì bản trưởng lão sẽ trọng thưởng. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Đồ nhi đi làm ngay.”
. . .
Màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa.
Lục Châu vừa bay về Thiên Liễu Sơn vừa than thở, rốt cuộc hai con toạ kỵ của hắn đang làm cái gì… chậm chạp như vậy có phải là chết đuối ở Vô Tận Hải rồi không?
Cũng may tu vi hắn cao thâm, tốc độ phi hành cũng có thể chấp nhận được. Chỉ là sau khi giao thủ với Diệp Chân, lực lượng phi phàm trong người Lục Châu chỉ còn lại chưa đến một phần ba nên cảm thấy khá mệt mỏi.
Khi hạ xuống biệt uyển, Lục Châu thi triển thính lực thần thông. Bốn phía yên tĩnh không có một ai.
Thật đúng là đồ nhi ngoan của lão phu, không một đứa nào lo lắng cho an nguy của lão phu hết… Một đám bạch nhãn lang mà. (T_T)
Vào phòng, Lục Châu không lập tức đi nghỉ ngơi mà thắp nến lên, lấy thuỷ tinh cầu ký ức ra đặt dưới ánh sáng.
Tia sáng rọi xuyên qua thuỷ tinh cầu, đúng như Diệp Chân nói, ở góc bên trái thuỷ tinh cầu có một chỗ bị tổn hại.
“Chỉ mong không ảnh hưởng đến những ký ức quan trọng…”
Chương 922 Vô đề
Lục Châu không gấp gáp giải khai ký ức mà đứng lên đi tới bên cửa sổ, tận hưởng cơn gió đêm thổi tới, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều.
Chuyện ngày hôm nay hắn vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái. Diệp Chân rốt cuộc là ai?
Hoa anh đào trên Vạn Trượng Đà Sơn nở rộ suốt bốn mùa hẳn là vì lực lượng của đạo văn. Đạo trường treo bức tranh chữ theo trường phái Nho môn cũng khiến Diệp Chân trở nên thần bí. Lục Châu không hối hận vì đã sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng, trong tình huống đó Diệp Chân rõ ràng vẫn còn rất nhiều thủ đoạn, tất sát hắn là phương pháp hợp lý nhất.
Chỉ là… Lục Châu luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Thế giới này không thiếu cái lạ. Trước có hoàng đế Lưu Qua mang thân bất tử, sau có hoàng đế giả Lưu Thương là tộc nhân Vô Khải, ngay cả đại đồ đệ Vu Chính Hải cũng thế… Với loại người tâm cơ như Diệp Chân, sao có thể không có thủ đoạn bảo mệnh?
Xem ra tấm thẻ Một Kích Chí Mạng này xài lỗ rồi. Ngày mai phải xác nhận lại cái chết của Diệp Chân rồi mới có thể tính toán tiếp.
Lục Châu đóng cửa sổ lại, trở về bên bàn. Bàn tay già nua vươn ra úp lên thuỷ tinh cầu. Ông —— ——
Âm thanh cộng hưởng vang lên, Lục Châu cảm thấy não hải mình trở nên mơ hồ, thân thể như tiến vào một thế giới trắng toát hệt như lần trước giải khai nửa quả cầu thuỷ tinh.
Lục Châu tiến về phía trước, không bao lâu sau đã thấy bức tường đá, bên trên có những ô vuông gồm hai mươi sáu chữ cái la tinh sắp xếp không theo thứ tự.
Lục Châu cảm khái một tiếng, có lẽ trên đời này chỉ có một mình hắn có thể giải khai bí mật của thuỷ tinh cầu.
Lục Châu sắp xếp lại vị trí của bảng chữ cái, nhưng vì chúng đều đã bị chém chỉ còn một nửa nên hắn phải làm nhiều lần mới thành công. Sau đó Lục Châu ấn chữ phiên âm của hai câu thơ:
Hải thượng sinh minh nguyệt
Thiên nhai cộng thử thời
Vách tường đá lập tức tiêu tán giữa không trung.
. . .
Đoạn ký ức thứ nhất ——
“Vị trí do Hệ thống chỉ định không sai, nhưng nơi này quá mức nguy hiểm, ta phải nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi đây mới được…”
“Tu vi của ta vẫn còn quá thấp, nếu có thể, ta thà rằng mình chưa từng tới nơi này. Quá hố người!”
(Hình ảnh xung quanh bị tua nhanh.)
“Rốt cuộc cũng thành công lấy được mười viên đan dược… Có lẽ là ta hoa mắt, sao lại có hắc liên từ trên trời rơi xuống? Là ma thiền sao?”
(Một số hình ảnh mơ hồ vặn vẹo.)
“Hẳn là vì ta đã quá mệt mỏi nên hoa mắt rồi.”
Cơ Thiên Đạo nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm, bên tai truyền đến âm thanh năng lượng cộng hưởng mãnh liệt và tiếng va chạm không ngừng, bốn phía xung quanh đều có hung thú đáng sợ đang ẩn nấp.
“Đoạn đường này ta đã dùng hết toàn lực vượt qua nguy hiểm trập trùng và đám hung thú khổng lồ truy kích, cảm giác còn sống thật là quá tốt đẹp.”
“Tiếp tục trốn thôi, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về Đại Viêm nữa.”
Sau đó là khoảng thời gian phi hành thật lâu đến rã rời chẳng khác nào tra tấn tinh thần.
. . .
Đoạn ký ức thứ hai ——
“Gặp được một nha đầu cực kỳ thông minh, nàng ta tên là Lạc Tuyên, rất lễ phép, hiểu rõ địa hình nơi này, tinh thông âm luật, hiểu được thú ngữ.”
(Hai người cùng đồng hành.)
“Trên đường đi Lạc Tuyên hỏi rất nhiều vấn đề, vì cảnh giác nên ta không nói nhiều. Nàng ta nói cho ta biết nơi ta vừa rời đi có tên là ‘Thái Hư’, ta xem thường. Lạc Tuyên lại nói nàng ta bị lạc đường, tìm không thấy đường về, xin ta đưa nàng về Đại Viêm. Ta không đồng ý, nhưng nàng ta cứ một mực đi theo ta.”
“Đường về Đại Viêm vô cùng khó khăn, ta càng cảm thấy tu vi mình quá nhỏ yếu, Lạc Tuyên sử dụng thiên phú thông hiểu thú ngữ giúp chúng ta tránh được rất nhiều hung thú nguy hiểm.”
“Lạc Tuyên hỏi ta đã thu hoạch được gì trong Thái Hư, ta không nói cho nàng ta biết.”
“Lòng hiếu kỳ và quyết tâm thăm dò của Lạc Tuyên vượt xa người thường, vì muốn cho nàng ta tâm phục khẩu phục, ta ra rất nhiều nan đề mà ‘thế giới này không cách nào tưởng tượng’, nàng ta hoàn toàn đắm chìm trong đó nhưng không giải được một đề nào.”
. . .
Đoạn ký ức thứ ba ——
“Ta sửa sang lại đồ vật thu hoạch được trong Thái Hư, trong đó có mấy quyển công pháp tu hành và mười viên đan dược. Lạc Tuyên nhìn thấy, tỏ ra rất hiếu kỳ muốn xem thử, nhưng nàng ta hình như không biết đan dược này là gì, chỉ tò mò nhìn đám công pháp. Để cảm ơn sự trợ giúp của nàng ta, ta tặng nàng mấy bộ công pháp, Lạc Tuyên có vẻ rất vui.”
Muốn trở về Đại Viêm cần phải đi xuyên qua một cánh rừng vô tận, Cơ Thiên Đạo tu vi thấp không thể không dè dặt cẩn thận, điều này khiến tốc độ trở về của hắn rất chậm.
“Lạc Tuyên cảm thán công pháp Thái Hư quá thần kỳ… Lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy pháp thân hồng liên, điều này khiến đáy lòng ta rung động thật sâu.”
“Mỗi ngày Lạc Tuyên đều nghiên cứu mấy nan đề ta đưa cho nàng. Nàng ta quả là thiên tài, ta giảng cho nàng ta nghe mấy khái niệm mới, Lạc Tuyên lĩnh ngộ rất nhanh. Nhưng nàng ta vẫn không giải được đề nào, ta nói cho nàng biết, những nan đề này chỉ là một góc của toà núi băng.”
“Có một ngày Lạc Tuyên nói muốn bái ta làm sư phụ, nhưng ta cự tuyệt. Ta nói con người khi còn sống đều có lý tưởng và điều bản thân theo đuổi, nàng ta thích thăm dò điều mới lạ mà ta thì không dạy được. Nhưng thỉnh thoảng Lạc Tuyên vẫn gọi ta là lão sư.”
. . .
Đoạn ký ức thứ tư ——
Một ngày nào đó sau khi tỉnh giấc, Cơ Thiên Đạo phát hiện Lạc Tuyên đã biến mất. Nàng ta để lại một mảnh giấy, trên giấy viết:
“Thật xin lỗi, ta lấy đi một hạt giống Thái Hư để nghiên cứu, ta sẽ tiếp tục tìm kiếm bí mật của thế giới này. Đoạn đường đồng hành vừa qua ngài đã dạy dỗ ta rất nhiều, đúng như lời ngài nói, biển học vô bờ. Chờ đến khi ta làm rõ được những chuyện này sẽ lại tới tìm ngài. Ta đồng ý với ngài sẽ không để lộ ra tin tức nào về ngài cả. Khi gặp lại, hy vọng ngài có thể thu ta làm đồ đệ.”
Chương 923 Vô đề
Cơ Thiên Đạo lại kiểm tra túi đồ, ngoài một viên đan dược bị lấy đi thì những món đồ khác vẫn còn. Cơ Thiên Đạo rất nghi hoặc trước tên gọi của đan dược: hạt giống Thái Hư.
“Uổng cho ta dạy dỗ nàng ta nhiều điều như thế, vậy mà lại trộm đan dược của ta. Đây là đan dược có thể cải biến tư chất tu hành, sau này ta phải cẩn thận hơn mới được, không thể để cho người khác biết đến sự tồn tại của nó.”
. . .
Đoạn ký ức thứ năm ——
Cơ Thiên Đạo rốt cuộc cũng về tới Đại Viêm, hoàng đế Lưu Qua bình định dị tộc, thiên hạ thái bình.
Trăm năm sau, tu vi Cơ Thiên Đạo cũng đạt tới Nguyên Thần cảnh bát diệp đỉnh phong.
“Thu đồ đệ.”
Cơ Thiên Đạo quyết định dùng Ma Thiên Các làm căn cơ, thu đồ đệ.
“Phải che giấu lai lịch của một số đồ đệ.”
(Ký ức trở nên mơ hồ vặn vẹo.)
. . .
Đoạn ký ức thứ sáu ——
“Kế hoạch cửu diệp thất bại trong gang tấc, phải tiếp tục phong ấn thuỷ tinh cầu. Lạc Tuyên biết nơi ta đã từng đi qua, phải phong ấn những ký ức này mới được.”
Hình ảnh trước khi phong ấn lướt qua não hải, là Ma Thiên Các quen thuộc, là lương đình và tầng bình chướng.
. . .
Lục Châu mở mắt ra, trở về với thế giới hiện thực.
Trong gian phòng an tĩnh được ánh trăng chiếu rọi, Lục Châu cảm giác như mình vừa ngủ quên một giấc, khi thức dậy đã là thương hải tang điền, thế giới ngoài kia đã trải qua biết bao bể dâu.
Giây phút hoàn hồn ngắn ngủi trôi qua, Lục Châu dần bình tĩnh lại. Bàn tay nâng lên, khối thuỷ tinh cầu ký ức hoá thành bột mịn.
[Ting — tìm được nửa khối thuỷ tinh cầu ký ức, ban thưởng 5.000 điểm công đức.]
Lục Châu chắp tay sau lưng thở dài, dư vị của mớ ký ức vừa phục hồi khiến hắn tràn ngập nghi hoặc.
“Vùng đất bí ẩn… đan dược cải biến tư chất…”
“Lạc Tuyên…”
Lục Châu khẽ thì thầm. Tuy rằng ký ức Cơ Thiên Đạo đã trở lại nhưng điều đó cũng mang lại rất nhiều nghi hoặc mới.
Nay xem ra Cơ Thiên Đạo có thể trở thành đệ nhất ma đầu Đại Viêm cũng có lý do của nó. Đồng thời ký ức Cơ Thiên Đạo còn mang lại một tin tức đáng kinh ngạc: hắc liên.
Khi đó Cơ Thiên Đạo cũng rất kinh ngạc, nhưng hắn không hiểu biết nhiều về ma thiền. Kỳ thực ma thiền hay phật thiền đều tu ra kim thân màu đen chứ không phải là pháp thân, mà toà kim liên quả thật có màu đen. Sao thứ này lại xuất hiện ở vùng đất bí ẩn đó?
Càng nghĩ càng không hiểu được.
“Thôi vậy.” Cứ tập trung đề thăng tu vi, mọi chân tướng rồi sẽ hiện ra ở trước mắt.
Lục Châu ngồi xếp bằng, vừa định tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư thì bên ngoài biệt uyển bỗng truyền tới tiếng bước chân.
“Ai đó?” Lục Châu hỏi.
“Tại hạ là Hạ Trường Thu.”
“Có chuyện gì?”
“Ta thấy biệt uyển của Lục tiền bối có ánh đèn nên qua bẩm báo. Hôm nay Tư Không Bắc Thần đã gửi phi thư, Tư Không Bắc Thần nói muốn đến Thiên Liễu Quan thăm ngài, nhưng trùng hợp ngài không có mặt nên ta đã tự mình gửi phi thư trả lời, nói hắn ngày khác hãy đến. Xin hỏi, ngài có muốn cự tuyệt gặp mặt không?”
“Bảo hắn ngày mai đến đây.”
“Vâng, Lục tiền bối hãy nghỉ ngơi sớm.”
Sau khi Hạ Trường Thu rời đi, Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem ——
Điểm công đức: 25.940 điểm
Tuổi thọ còn lại: 219.455 ngày
Thẻ đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 1, Đỡ Đòn Chí Mạng x 138, Lồng Giam Trói Buộc x 5, Bạch Trạch (đang chạy tới hồng liên giới…), Bệ Ngạn, Cát Lượng (đang chạy tới hồng liên giới…), Cùng Kỳ, Thẻ Ngụy Trang x 1, Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 3, Thiểm Diệu Chi Thạch x 3, Thẻ Lôi Cương x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 1.
Vũ khí: Vị Danh, Ngọc Phất Trần, Phán Quan Bút, Cửu Huyền Cầm, Tứ Phương Cơ.
Nếu không nhờ có năm tu hành giả Nguyên Thần cảnh truy kích, chuyến này Lục Châu đến Phi Tinh Trai hoàn toàn thua lỗ. Cũng may đã lấy lại được thuỷ tinh cầu.
“Có lẽ Diệp Chân cố ý che giấu tu vi…”
Càng thuận lợi chứng tỏ càng có vấn đề. Lục Châu lật tay, Thái Hư Kính xuất hiện… Vật này có thể chiếu rọi thương sinh, sau này gặp phải tình huống tương tự có thể lấy ra chiếu thử.
Lục Châu lại lấy ra một viên Thiểm Diệu Chi Thạch, ném về phía Thái Hư Kính. Liệt hoả lập tức bốc lên thiêu đốt Thái Hư Kính, phát ra âm thanh xèo xèo.
Bản thân Lục Châu lại tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
. . .
Trời tờ mờ sáng, phi liễn của Cửu Trọng Điện chậm rãi bay tới.
Trong phi liễn, Diêu Thanh Tuyền chỉ vào một cột sáng bốc lên từ phía Thiên Liễu Sơn rọi thẳng lên trời, khẽ hỏi:
“Điện chủ, đó là cái gì?”
Triệu Giang Hà nói: “Hẳn là một loại vũ khí nào đó. Chỉ là ai lại rảnh như thế nhỉ, vô duyên vô cớ sử dụng vũ khí làm gì? Lãng phí nguyên khí.”
Tư Không Bắc Thần ho nhẹ một tiếng, khoát tay nói: “Có lẽ là bảo bối của Lục tiền bối, lát nữa đến sẽ biết.”
“Vâng.”
Tối hôm qua Cửu Trọng Điện đã nhận được phi thư của Hạ Trường Thu. Với tính tình không thích trì hoãn của Tư Không Bắc Thần, hắn lập tức lệnh cho người điều khiển phi liễn bay tới, thậm chí còn bảo hai đại thủ toạ cùng điều khiển phi liễn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Thiên Liễu Quan.
. . .
Trong biệt uyển của Lục Châu tại Thiên Liễu Quan.
Thái Hư Kính vang lên một tiếng động lớn rồi rơi xuống đất. Lục Châu mở mắt nhìn Thái Hư Kính, khẽ nâng tay, Thái Hư Kính lập tức bay vào lòng bàn tay.
Lục Châu điều động nguyên khí, xung quanh Thái Hư Kính xuất hiện một tầng quang hoa, điều này có nghĩa là Thái Hư Kính đã thành công trở thành vũ khí hoang cấp.
[Ting — thu hoạch được vũ khí Thái Hư Kính hoang cấp, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Lục Châu hài lòng gật đầu, thu hồi Thái Hư Kính. Đồ chơi này sau khi thăng cấp sẽ có hiệu quả gì nhỉ? Có phải ngay cả xương cốt cũng soi ra được không?
“Lục tiền bối, Tư Không điện chủ cầu kiến.” Hạ Trường Thu lại đến bên ngoài biệt uyển nói.
“Đã biết.”
Lục Châu rời khỏi biệt uyển, lúc đi ra ngoài chợt thấy Tiểu Diên Nhi đang phi hành trên không trung, bèn gọi: “Xuống đây.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn hạ xuống trước mặt sư phụ, nàng còn tưởng sắp bị sư phụ mắng cho một trận, nào ngờ sư phụ lại lấy Thái Hư Kính ra chiếu nàng.
Chương 924 Vô đề
Kim quang rạng rỡ như ánh mặt trời chiếu vào người Tiểu Diên Nhi, một toà pháp thân thất diệp xuất hiện trước mặt Lục Châu.
“Không có gì khác biệt?” Lục Châu nghi hoặc, thu hồi Thái Hư Kính.
Nếu là vậy thật thì lão phu lỗ to rồi. Thái Hư Kính trước và sau khi thăng cấp chẳng khác gì nhau, hố quá mà!
“Sư phụ… đồ nhi đã rất cố gắng tu luyện, không có ham chơi!” Tiểu Diên Nhi phụng phịu nói.
“Chăm chỉ tu luyện đi, đừng phi hành lung tung. Nơi này dù sao cũng là Thiên Liễu Quan, không phải Ma Thiên Các.” Lục Châu khiển trách.
“Đồ nhi đã biết.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Lục Châu phất tay với Hạ Trường Thu đứng bên cạnh với gương mặt đờ đẫn, khẽ nói: “Dẫn đường.”
“A nha… Lục tiền bối, xin mời đi theo ta…”
Trong lòng Hạ Trường Thu không ngừng cảm khái, tiểu đồ đệ này có tu vi cao thâm còn bị yêu cầu nghiêm ngặt như thế, những đồ đệ còn chưa lộ diện kia chẳng phải sẽ càng nghịch thiên hơn?
Hạ Trường Thu đột nhiên cảm thấy quyết định ôm đùi đại lão của mình thật là chuẩn xác.
Không bao lâu sau, hai người đã tới Trung Chính điện. Tư Không Bắc Thần, Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà thấy Lục Châu đến lập tức chắp tay hành lễ:
“Lục huynh.”
“Tham kiến Lục tiền bối.”
Khụ khụ.
Khụ khụ khụ.
Sắc mặt Tư Không Bắc Thần trở nên khó coi, không đợi Lục Châu nói gì đã lui về sau ho khan.
“Thật xin lỗi, ta tuyệt không có ý mạo phạm Lục huynh.” Tư Không Bắc Thần nói.
Lục Châu nhìn về phía Tư Không Bắc Thần, thản nhiên hỏi: “Không sao. Ngươi bị thương à?”
Tư Không Bắc Thần thở dài một tiếng: “Không cẩn thận nên trúng kế của Diệp Chân.”
“Diệp Chân đánh ngươi bị thương?” Lục Châu đi tới ngồi xuống đối diện hắn.
Tư Không Bắc Thần lập tức kể lại toàn bộ câu chuyện Trần Thiên Đô và Diệp Chân đến Cửu Trọng Điện. Khi nhắc tới lúc dùng fkiếm đạo tranh đấu, Lục Châu vuốt râu gật đầu:
“Vạn vật là kiếm, khống chế nhập vi, tao nghệ về kiếm đạo của ngươi không tệ.”
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ đều gật đầu đồng tình.
Đám trưởng lão Thiên Liễu Quan đứng bên ngoài thì ngây ngẩn cả người: “. . .”
Bọn hắn chưa từng được tận mắt nhìn thấy Tư Không Bắc Thần, nay nghe nói người ta viếng thăm bèn kéo nhau chạy tới, muốn xem thử phong phạm của tuyệt thế cao thủ là như thế nào. Nhưng thân phận địa vị của bọn hắn không thể tiến vào đại điện, chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài.
Khắp thiên hạ này, người có thể dùng thái độ đó để đánh giá kiếm đạo của Tư Không Bắc Thần chắc chỉ có mình Lục tiền bối.
“Diệp Chân chỉ có tu vi cửu diệp, cho dù ngươi và Trần Thiên Đô luận bàn kiếm đạo, hắn cũng không thể tổn thương ngươi được. Vì sao ngươi lại trúng kế của hắn?” Lục Châu vuốt râu hỏi.
Trên mặt Tư Không Bắc Thần hiện vẻ phức tạp:
“Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy. Diệp Chân chẳng qua là cửu diệp, ta không thèm để hắn vào mắt, toàn bộ lực chú ý chỉ dồn vào Trần Thiên Đô. Cho dù Diệp Chân nắm giữ Nghiệp Hoả thì Cửu Trọng Điện của ta cũng có năm vị thủ toả, đủ sức chấn nhiếp hắn. Nhưng ta không ngờ…”
Nhớ lại màn luận bàn ngày hôm đó, trong mắt Tư Không Bắc Thần hiện lên vẻ không thể tin nổi:
“Hắn chắc chắn không phải là một cửu diệp bình thường… Ta bức lui Trần Thiên Đô, Diệp Chân không nhịn được ra tay đánh lén ta, điều khiến ta không ngờ tới là hắn lại có thể nhẹ nhõm hoá giải kiếm chiêu của ta, sau đó dùng Nghiệp Hoả công kích.”
“Cho dù hắn nắm giữ Nghiệp Hoả cũng không thể tổn thương một vị thập diệp như ngươi được.” Lục Châu khó hiểu nói.
“Khi hắn xuất thủ, ta có một loại ảo giác như có nhiều cửu diệp đang tung chưởng tấn công mình. Ta nhất thời sơ ý nên bị trúng Nghiệp Hoả của hắn.” Tư Không Bắc Thần ủ rũ đáp.
“Nhiều cửu diệp?” Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ.
Tư Không Bắc Thần chắp tay nói: “Nay thiên hạ đều cho rằng Cửu Trọng Điện ta giết chết Trần Bắc Chinh, triều đình chắc chắn sẽ tính sổ mối hận này… Cửu Trọng Điện và Thiên Liễu Quan đứng trên cùng một chiếc thuyền, mong Lục huynh ra tay tương trợ.”
Trần Bắc Chinh dù sao cũng là tướng tài đắc lực của triều đình, cái chết của hắn nhất định sẽ bị điều tra rõ ràng.
Hiện nay trên phố đều đang đồn rằng Phi Tinh Trai vây quét Thiên Liễu Quan thất bại là vì Cửu Trọng Điện và Thiên Liễu Quan đã cấu kết với người kim liên giới. Tư Không Bắc Thần nói câu này không sai, bọn họ đứng trên cùng một chiếc thuyền.
Lục Châu và hai đồ đệ chẳng qua chỉ là ba vị cửu diệp, chưa đủ để làm địch nhân với cả Đại Đường. Thiên Vũ Viện, Phi Tinh Trai và mười hai tông Vân Sơn đều là những thế lực không thể khinh thường.
Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ và các vị trưởng lão đứng bên ngoài đều nhìn về phía Lục Châu, chờ nghe lời đáp của hắn.
Trầm ngâm một lúc, Lục Châu bỗng hỏi Tư Không Bắc Thần: “Theo ngươi thì Đại Đường có bao nhiêu vị thập diệp?”
Câu này hỏi Tư Không Bắc Thần là hợp lý nhất. Hắn là đại nhân vật đã sống qua hai ngàn năm, tận mắt nhìn thấy thời đại thay đổi, cường giả quật khởi và vẫn lạc. Có lẽ hắn không để cửu diệp vào mắt, nhưng thập diệp… hẳn là thuộc nằm lòng.
Tư Không Bắc Thần cúi đầu suy tư một lúc rồi đáp:
“Viện trưởng Dư Trần Thù của Thiên Vũ Viện, Trai chủ Trần Thiên Đô của Phi Tinh Trai, Tông chủ Nhiếp Thanh Vân của mười hai tông Vân Sơn, Trụ trì Giám Chân của Thiên Nhận Tự… Về phần triều đình thì nghe nói có ba vị, Trần Bắc Chinh đã chết, hẳn là còn hai vị.”
“Tổng cộng năm người…” Lục Châu vuốt râu suy nghĩ. Vậy là phải có năm tấm thẻ mới ổn thoả.
“Mấy năm nay ta vẫn luôn bế quan, hai ngàn năm qua tu hành giới xảy ra rất nhiều sóng to gió lớn, có lẽ đã có cường giả thập diệp mới đản sinh được dùng làm đòn sát thủ mà ta không biết.” Tư Không Bắc Thần nói.
Thủ toạ Diêu Thanh Tuyền chắp tay nói bổ sung:
“Năm vị mà Điện chủ nhắc tới, chỉ có Viện trưởng Dư Trần Thù là nắm giữ Nghiệp Hoả. Ngoài ra Thiên Vũ Viện mấy năm nay đã thu nạp không ít nhân tài, bồi dưỡng rất nhiều cửu diệp, có khả năng bọn hắn đã có thêm cao thủ thập diệp. Hơn ba trăm năm trước, Thiên Vũ Viện xuất hiện một người điên tên là Lạc Tuyên, trong thời gian cực ngắn nàng ta đã đạt tới tu vi thập diệp. Chỉ là lúc sử dụng được lúc không, về sau Thiên Vũ Viện giấu nàng ta đi, đến nay thì không rõ tung tích.”
Chương 925 Vô đề
Nhắc tới Lạc Tuyên, Lục Châu lại nhớ tới những chuyện nhìn thấy trong thuỷ tinh cầu ký ức. Có khả năng Lạc Tuyên có được hạt giống Thái Hư nên tu vi mới tăng nhanh như vậy.
“Có bao nhiêu cửu diệp?” Lục Châu lại hỏi.
Lần này người đáp lời không phải Tư Không Bắc Thần mà là Diêu Thanh Tuyền ——
“Tông môn trong thiên hạ có rất nhiều, chỉ riêng đại tông môn cũng đã có hơn mười cái. Mỗi một tông môn dù nhiều hay ít cũng sẽ có một hoặc hai vị cửu diệp, cụ thể là bao nhiêu thì rất khó biết. Nhưng nếu không có cửu diệp thì sẽ không thể trở thành đại tông môn.”
“Vậy tính ra Cửu Trọng Điện cũng là một tông môn siêu quần xuất chúng, vì sao lại có kết quả như ngày hôm nay?”
Lời này khiến Tư Không Bắc Thần và hai vị thủ toạ lúng túng không thôi. Khụ khụ khụ…
Tư Không Bắc Thần lại ho khan kịch liệt, thậm chí ho ra một ngụm máu.
“Điện chủ!”
Đám người vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt. Diệp Chân chỉ dựa vào tu vi cửu diệp lại có thể khiến một vị thập diệp bị thương, thật khiến người ta sợ hãi.
“Ta không chết được.” Tư Không Bắc Thần lắc đầu.
Lục Châu nhìn hắn dò xét, sau đó nói: “Đừng nhúc nhích.”
Tư Không Bắc Thần giật mình, không ai biết Lục Châu định làm gì. Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra, điều động nguyên khí, một tia kim quang chiếu rọi vào thân thể Tư Không Bắc Thần ——
Sau lưng Tư Không Bắc Thần xuất hiện một toà pháp thân hồng liên cỡ nhỏ, mười mảnh liên diệp toả sáng rạng rỡ, nhưng trong kỳ kinh bát mạch lại xuất hiện Nghiệp Hoả của Diệp Chân đang ăn mòn, trên Nghiệp Hoả còn xuất hiện một ấn ký.
“Nghiệp Hoả tàng ấn?!” Mọi người kinh hô.
“Tên tiểu nhân hèn hạ, không ngờ Diệp Chân lại là kẻ gian trá âm hiểm như thế!” Diêu Thanh Tuyền tức giận mắng.
Tư Không Bắc Thần nhíu mày. “Chẳng trách mấy ngày gần đây cho dù ta có điều tức như thế nào cũng không thể khu trừ Nghiệp Hoả…”
Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính. Xem ra sau khi thăng cấp, Thái Hư Kính không chỉ dò ra pháp thân và tu vi mà còn thấy được một số thủ đoạn che mắt khác.
Sử dụng bảo bối có thể toả ra quang mang, thế nên mọi người không hề cảm thấy bài xích với kim quang toả ra từ Thái Hư Kính.
Diêu Thanh Tuyền nói: “Thì ra kim quang xông thẳng lên trời mà chúng ta thấy lúc nãy là bảo vật này của Lục tiền bối.”
Lục Châu không phủ nhận mà nói:
“Còn may là tu vi ngươi thâm hậu, nếu là người bình thường sẽ không chịu nổi khi bị Nghiệp Hoả thiêu đốt như thế.”
“Nếu sau này Lục tiền bối đụng phải Diệp Chân thì nhất định phải cẩn thận.” Tư Không Bắc Thần nói.
Lục Châu gật đầu vuốt râu, trong lòng chợt nghĩ tới một vấn đề. Nếu là tu vi như nhau thì hồng liên mạnh hay kim liên mạnh hơn? Mà Thiên thư lại còn cho hắn lam liên…
Bàn tay Lục Châu chậm rãi nâng lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoá lam liên.
Mọi người không khỏi kinh hô. “Lam liên?!”
Hồng liên giới không đơn thuần như kim liên giới, người nơi này biết rõ về thế giới bên ngoài, thế nên khi nhìn thấy lam liên ai ai cũng đều cả kinh.
Tư Không Bắc Thần cũng không ngoại lệ. Hắn từng tận mắt nhìn thấy Lục Châu thi triển pháp thân hồng liên và chưởng ấn hồng sắc cao đến hai mươi trượng, sao bây giờ lại có thể thi triển lam liên?
Khi mọi người còn đang kinh ngạc, lam liên toả ra sinh cơ và năng lượng rơi vào người Tư Không Bắc Thần, chỉ trong giây lát đã được hấp thu sạch sẽ.
Tư Không Bắc Thần cảm giác được Nghiệp Hoả trong cơ thể bị lam liên dập tắt rất nhanh như gặp phải khắc tinh, chẳng khác nào tưới một dòng nước mát lạnh vào ngọn lửa đang cháy. Sau mấy hơi thở, hắn cảm giác được Nghiệp Hoả và ấn ký trong cơ thể đều bị xua tan.
Lục Châu lại lấy Thái Hư Kính ra, điều động nguyên khí chiếu rọi vào người Tư Không Bắc Thần ——
Pháp thân hồng liên thập diệp xuất hiện, nhưng lần này Nghiệp Hoả và ấn ký đã biến mất hoàn toàn không còn dấu vết.
“Thủ đoạn của Lục tiền bối đúng là khiến người mở rộng tầm mắt!” Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà đồng loạt khom người.
Tư Không Bắc Thần chậm rãi đứng lên, hoạt động gân cốt, thử nghiệm điều động nguyên khí… Những kinh mạch bị tắc nghẽn đều được đả thông, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian để những chỗ bị thiêu đốt lành lặn trở lại là không còn vấn đề gì nữa.
Hắn lập tức chắp tay nói: “Lục huynh, ta sẽ không nhiều lời… Sau này nếu huynh cần đến Cửu Trọng Điện, cứ việc yêu cầu là được.”
Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính rồi vuốt râu nói: “Lão phu từ trước đến nay vẫn rất thưởng thức người thức thời.”
“Diệp Chân cực kỳ giảo hoạt, trận pháp trên Thiên Liễu Quan lại quá yếu, Lục tiền bối nhất định phải cẩn thận.” Tư Không Bắc Thần nói.
Lục Châu rất muốn nói Diệp Chân đã bị hắn giết rồi, nhưng lại không tiện mở miệng khoe khoang.
Đúng lúc này, một trưởng lão từ bên ngoài vội vã đi vào, khom người bẩm báo: “Diệp Chân chiêu cáo thiên hạ, Mạnh Trường Đông phản bội Phi Tinh Trai, nếu ai bắt được Mạnh Trường Đông thì Diệp Chân sẽ tặng cho người đó một kiện vũ khí thiên giai!”
Đám người nhướng mày. Vị trưởng lão kia dâng lên giấy trắng mực đen: “Đây là thông báo của Phi Tinh Trai.”
Lục Châu âm thầm hô một tiếng ‘Quả nhiên…’
“Diệp Chân còn sống?” Lục Châu hỏi.
“Lục tiền bối, Diệp Chân vẫn đang sống khoẻ mạnh mà, vì sao ngài lại hỏi như vậy? Sáng nay Diệp Chân còn đứng trên Vạn Trượng Đà Sơn trình diễn Nghiệp Hoả cho đám đệ tử xem, hẳn là lại có rất nhiều người điên cuồng xin gia nhập Phi Tinh Trai.”
Lục Châu nhíu mày. Cũng may vừa rồi lão phu không khoác lác, nếu không chắc xấu hổ biết bao.
Tên Diệp Chân này quả nhiên rất giảo hoạt, nếu có cơ hội nhất định phải lấy Thái Hư Kính ra chiếu xem hắn là yêu nghiệt phương nào.
Hạ Trường Thu nói: “Giải Mạnh Trường Đông tới.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, Mạnh Trường Đông bị hai tên đệ tử dẫn tới đại điện.
Tư Không Bắc Thần và hai đại thủ toạ vừa nhìn đã nhận ra hắn. “Mạnh Trường Đông?”
Mạnh Trường Đông ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc khi thấy Tư Không Bắc Thần ngồi ở chỗ này, quả nhiên Thiên Liễu Quan thật sự đã liên thủ với Cửu Trọng Điện.
Hạ Trường Thu ném tờ thông báo đến trước mặt hắn. Mạnh Trường Đông xem xong lập tức xé nát tờ giấy, giận dữ mắng: “Diệp Chân, đồ tiểu nhân âm hiểm!”
"Diệp trưởng lão là… là đại, đại trưởng lão của Phi Tinh Trai!" Nam tử run rẩy nói.
"Lão phu ghét nhất là người nói dối." Lục Châu nhấc tay, giữa năm ngón tay hiện ra quang mang.
Nam tử vội vàng xua tay: "Ta, ta thật sự không biết mà… Ta chỉ biết hắn có tu vi khó lường, ngay cả Trai chủ đại nhân cũng phải nhường nhịn hắn mấy phần. Mấy năm nay Phi Tinh Trai có thể đạt tới địa vị như ngày hôm nay là nhờ một mình trưởng lão Diệp Chân chèo chống!"
Lục Châu tiếp tục hỏi: "Nếu Mạnh Trường Đông là cái gai trong mắt hắn, vậy thì tại sao hắn còn chưa diệt trừ người này?"
"Chuyện này… ta làm sao biết được suy nghĩ trong lòng Diệp trưởng lão. Từ trước đến nay những việc Diệp trưởng lão làm đều khiến người ta khó hiểu." Nam tử vội vàng nói.
"Hỏi gì cũng không biết, còn để ngươi sống làm gì."
Chưởng ấn đánh xuống, con ngươi nam tử co rụt lại, toàn thân cứng đờ. Hắn theo bản năng chống cự, bộc phát ra nguyên khí toàn thân.
Ầm! Chưởng ấn mang theo lam quang nhấn xuống, đè hắn vào sâu trong lòng đất.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.]
Uy lực khi nam tử tự bạo khiến toàn bộ cây cối xung quanh bị gãy đổ, cát bụi văng đầy trời. Trong khu vực bán kính trăm mét biến thành bình địa.
Khi cát bụi tản đi, Lục Châu mới thu hồi tầng lam quang bảo hộ rồi chậm rãi xoay người, điềm nhiên như không bay đi.
. . .
Trong mảnh rừng yên tĩnh, Diệp Chân đang ngồi điều tức, trán hắn ướt đẫm mồ hôi nhưng nội thương đã dần dần bình phục. Ánh mắt hắn dần trở lại bình tĩnh, trên mặt lộ nét cười ưu nhã thường thấy.
Diệp Chân cũng giống như Lục Châu, đều đang suy nghĩ xem đối phương là thần thánh phương nào. Cho dù hắn tỏ ra bình thản nhưng bị Lục Châu lấy đi một mạng, trong lòng hắn không khỏi kềm nén lửa giận.
Diệp Chân chậm rãi nâng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một toà pháp thân hồng liên vô cùng quỷ dị có tới năm cái đầu đang giương cao, mỗi cái đầu đều trông như đầu rồng. Phía ngoài cùng bên trái có một cái cổ gãy không đầu, còn lại ba cái đầu gục xuống ảm đạm, không có sinh cơ và hồng quang.
(Chú thích: Cửu Anh là một loại yêu quái mãng xà có chín đầu.
Ảnh minh hoạ: )
Cửu Anh có chín mạng, liên kết trên cùng một thân thể. Nay pháp thân chín đầu chỉ còn lại có tám đầu.
"Mặc kệ ngươi là thần thánh phương nào, dám lấy một mạng của ta, thù này Diệp Chân ta đã nhớ kỹ."
Ánh mắt hắn trở nên lăng lệ. Toà pháp thân từ từ biến thành hình người, trông giống hệt trước kia, chỉ là quang mang ảm đạm hơn nhiều, chín mảnh liên diệp có một mảnh bị gãy ngang.
Bàn tay nắm lại, pháp thân biến mất. Hư ảnh Diệp Chân loé lên, bay về phía Trung Chỉ Phong.
Hắn cố ý bay vòng qua nơi mình vừa chết, trở về trong biệt uyển.
Đạo trường lúc này chẳng có ai, sắc mặt Diệp Chân thản nhiên như không chấn bay hết bụi bặm trên người, sửa sang cổ áo rồi kéo cửa gỗ ra.
"Sư phụ, người rốt cuộc cũng trở về rồi." Giang Tiểu Sinh vội vàng chạy ra, quỳ xuống đất nói, "Đồ nhi đã đuổi hết đám đệ tử dám tự ý xông vào đạo trường, sau đó ở đây chờ người trở về!"
Diệp Chân nhàn nhạt nhìn hắn rồi nói: "Lấy cho ta một bộ trường bào."
"Vâng."
Bước vào đạo trường, nhìn thấy bức tường có treo bức tranh chữ Nho đã bị đánh bát, lông mày Diệp Chân cau lại.
Giang Tiểu Sinh mang trường bào ra, Diệp Chân không quay đầu lại mà giang rộng hai tay, lạnh lùng nói: "Mặc cho ta."
"Vâng."
Trên đời này không có người nào hiểu tính tình sư phụ hơn Giang Tiểu Sinh. Hắn cẩn thận mặc trường bào cho Diệp Chân, thậm chí đến một nếp nhăn cũng không có.
Đến khi đang vuốt phẳng ống tay áo, vì quá khẩn trương nên hắn dùng lực hơi lớn khiến tay áo bên trái bị lệch. Diệp Chân lập tức nâng tay tát mạnh vào mặt Giang Tiểu Sinh.
Chát!
“Đồ nhi biết sai, đồ nhi biết sai!” Giang Tiểu Sinh liên tục nói xin lỗi, vội vàng căn chỉnh lại ống tay áo cho đều.
Nho bào rủ xuống, Diệp Chân trông chẳng khác trước kia một chút nào. Nếu lúc này Lục Châu trông thấy hắn cũng phải kinh ngạc đến rớt cằm.
“Tiểu Sinh, dọn dẹp đạo trường, khôi phục lại tình trạng như trước.” Diệp Chân bình tĩnh nói.
“Vâng, đồ nhi đi làm ngay.” Hôm nay bị ăn tát hai cái, Giang Tiểu Sinh cũng khẩn trương vô cùng…
“Tiểu Sinh.”
“Xin sư phụ phân phó.” Toàn thân Giang Tiểu Sinh run lên.
“Vi sư đánh ngươi là vì muốn ngươi nhớ lâu. Ngươi phải nhớ kỹ một điều… dưới gầm trời này chỉ có một mình vi sư được đánh ngươi. Mạnh Trường Đông đánh ngươi, vi sư sẽ giúp ngươi xả giận, lấy mạng của hắn.” Diệp Chân nói.
Giang Tiểu Sinh vui mừng quỳ xuống đất nói: “Đồ nhi đa tạ sư phụ!”
Bái tạ xong, hắn lấy hết can đảm mở miệng hỏi: “Mạnh Trường Đông không biết điều, dám ra tay với sư phụ… Vì sao người không diệt trừ hắn ngay từ đầu?”
“Vi sư để hắn sống tới bây giờ là vì có việc còn cần tới hắn… Chỉ là không ngờ hắn lại phản bội Phi Tinh Trai.”
“Phản bội?”
“Thông báo cho các đệ tử biết Mạnh Trường Đông đã phản bội Phi Tinh Trai. Đồng thời báo cho Thiên Vũ Viện, triều đình và các môn phái trong tu hành giới, nếu ai bắt được Mạnh Trường Đông thì bản trưởng lão sẽ trọng thưởng. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Đồ nhi đi làm ngay.”
. . .
Màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa.
Lục Châu vừa bay về Thiên Liễu Sơn vừa than thở, rốt cuộc hai con toạ kỵ của hắn đang làm cái gì… chậm chạp như vậy có phải là chết đuối ở Vô Tận Hải rồi không?
Cũng may tu vi hắn cao thâm, tốc độ phi hành cũng có thể chấp nhận được. Chỉ là sau khi giao thủ với Diệp Chân, lực lượng phi phàm trong người Lục Châu chỉ còn lại chưa đến một phần ba nên cảm thấy khá mệt mỏi.
Khi hạ xuống biệt uyển, Lục Châu thi triển thính lực thần thông. Bốn phía yên tĩnh không có một ai.
Thật đúng là đồ nhi ngoan của lão phu, không một đứa nào lo lắng cho an nguy của lão phu hết… Một đám bạch nhãn lang mà. (T_T)
Vào phòng, Lục Châu không lập tức đi nghỉ ngơi mà thắp nến lên, lấy thuỷ tinh cầu ký ức ra đặt dưới ánh sáng.
Tia sáng rọi xuyên qua thuỷ tinh cầu, đúng như Diệp Chân nói, ở góc bên trái thuỷ tinh cầu có một chỗ bị tổn hại.
“Chỉ mong không ảnh hưởng đến những ký ức quan trọng…”
Chương 922 Vô đề
Lục Châu không gấp gáp giải khai ký ức mà đứng lên đi tới bên cửa sổ, tận hưởng cơn gió đêm thổi tới, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều.
Chuyện ngày hôm nay hắn vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái. Diệp Chân rốt cuộc là ai?
Hoa anh đào trên Vạn Trượng Đà Sơn nở rộ suốt bốn mùa hẳn là vì lực lượng của đạo văn. Đạo trường treo bức tranh chữ theo trường phái Nho môn cũng khiến Diệp Chân trở nên thần bí. Lục Châu không hối hận vì đã sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng, trong tình huống đó Diệp Chân rõ ràng vẫn còn rất nhiều thủ đoạn, tất sát hắn là phương pháp hợp lý nhất.
Chỉ là… Lục Châu luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Thế giới này không thiếu cái lạ. Trước có hoàng đế Lưu Qua mang thân bất tử, sau có hoàng đế giả Lưu Thương là tộc nhân Vô Khải, ngay cả đại đồ đệ Vu Chính Hải cũng thế… Với loại người tâm cơ như Diệp Chân, sao có thể không có thủ đoạn bảo mệnh?
Xem ra tấm thẻ Một Kích Chí Mạng này xài lỗ rồi. Ngày mai phải xác nhận lại cái chết của Diệp Chân rồi mới có thể tính toán tiếp.
Lục Châu đóng cửa sổ lại, trở về bên bàn. Bàn tay già nua vươn ra úp lên thuỷ tinh cầu. Ông —— ——
Âm thanh cộng hưởng vang lên, Lục Châu cảm thấy não hải mình trở nên mơ hồ, thân thể như tiến vào một thế giới trắng toát hệt như lần trước giải khai nửa quả cầu thuỷ tinh.
Lục Châu tiến về phía trước, không bao lâu sau đã thấy bức tường đá, bên trên có những ô vuông gồm hai mươi sáu chữ cái la tinh sắp xếp không theo thứ tự.
Lục Châu cảm khái một tiếng, có lẽ trên đời này chỉ có một mình hắn có thể giải khai bí mật của thuỷ tinh cầu.
Lục Châu sắp xếp lại vị trí của bảng chữ cái, nhưng vì chúng đều đã bị chém chỉ còn một nửa nên hắn phải làm nhiều lần mới thành công. Sau đó Lục Châu ấn chữ phiên âm của hai câu thơ:
Hải thượng sinh minh nguyệt
Thiên nhai cộng thử thời
Vách tường đá lập tức tiêu tán giữa không trung.
. . .
Đoạn ký ức thứ nhất ——
“Vị trí do Hệ thống chỉ định không sai, nhưng nơi này quá mức nguy hiểm, ta phải nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi đây mới được…”
“Tu vi của ta vẫn còn quá thấp, nếu có thể, ta thà rằng mình chưa từng tới nơi này. Quá hố người!”
(Hình ảnh xung quanh bị tua nhanh.)
“Rốt cuộc cũng thành công lấy được mười viên đan dược… Có lẽ là ta hoa mắt, sao lại có hắc liên từ trên trời rơi xuống? Là ma thiền sao?”
(Một số hình ảnh mơ hồ vặn vẹo.)
“Hẳn là vì ta đã quá mệt mỏi nên hoa mắt rồi.”
Cơ Thiên Đạo nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm, bên tai truyền đến âm thanh năng lượng cộng hưởng mãnh liệt và tiếng va chạm không ngừng, bốn phía xung quanh đều có hung thú đáng sợ đang ẩn nấp.
“Đoạn đường này ta đã dùng hết toàn lực vượt qua nguy hiểm trập trùng và đám hung thú khổng lồ truy kích, cảm giác còn sống thật là quá tốt đẹp.”
“Tiếp tục trốn thôi, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về Đại Viêm nữa.”
Sau đó là khoảng thời gian phi hành thật lâu đến rã rời chẳng khác nào tra tấn tinh thần.
. . .
Đoạn ký ức thứ hai ——
“Gặp được một nha đầu cực kỳ thông minh, nàng ta tên là Lạc Tuyên, rất lễ phép, hiểu rõ địa hình nơi này, tinh thông âm luật, hiểu được thú ngữ.”
(Hai người cùng đồng hành.)
“Trên đường đi Lạc Tuyên hỏi rất nhiều vấn đề, vì cảnh giác nên ta không nói nhiều. Nàng ta nói cho ta biết nơi ta vừa rời đi có tên là ‘Thái Hư’, ta xem thường. Lạc Tuyên lại nói nàng ta bị lạc đường, tìm không thấy đường về, xin ta đưa nàng về Đại Viêm. Ta không đồng ý, nhưng nàng ta cứ một mực đi theo ta.”
“Đường về Đại Viêm vô cùng khó khăn, ta càng cảm thấy tu vi mình quá nhỏ yếu, Lạc Tuyên sử dụng thiên phú thông hiểu thú ngữ giúp chúng ta tránh được rất nhiều hung thú nguy hiểm.”
“Lạc Tuyên hỏi ta đã thu hoạch được gì trong Thái Hư, ta không nói cho nàng ta biết.”
“Lòng hiếu kỳ và quyết tâm thăm dò của Lạc Tuyên vượt xa người thường, vì muốn cho nàng ta tâm phục khẩu phục, ta ra rất nhiều nan đề mà ‘thế giới này không cách nào tưởng tượng’, nàng ta hoàn toàn đắm chìm trong đó nhưng không giải được một đề nào.”
. . .
Đoạn ký ức thứ ba ——
“Ta sửa sang lại đồ vật thu hoạch được trong Thái Hư, trong đó có mấy quyển công pháp tu hành và mười viên đan dược. Lạc Tuyên nhìn thấy, tỏ ra rất hiếu kỳ muốn xem thử, nhưng nàng ta hình như không biết đan dược này là gì, chỉ tò mò nhìn đám công pháp. Để cảm ơn sự trợ giúp của nàng ta, ta tặng nàng mấy bộ công pháp, Lạc Tuyên có vẻ rất vui.”
Muốn trở về Đại Viêm cần phải đi xuyên qua một cánh rừng vô tận, Cơ Thiên Đạo tu vi thấp không thể không dè dặt cẩn thận, điều này khiến tốc độ trở về của hắn rất chậm.
“Lạc Tuyên cảm thán công pháp Thái Hư quá thần kỳ… Lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy pháp thân hồng liên, điều này khiến đáy lòng ta rung động thật sâu.”
“Mỗi ngày Lạc Tuyên đều nghiên cứu mấy nan đề ta đưa cho nàng. Nàng ta quả là thiên tài, ta giảng cho nàng ta nghe mấy khái niệm mới, Lạc Tuyên lĩnh ngộ rất nhanh. Nhưng nàng ta vẫn không giải được đề nào, ta nói cho nàng biết, những nan đề này chỉ là một góc của toà núi băng.”
“Có một ngày Lạc Tuyên nói muốn bái ta làm sư phụ, nhưng ta cự tuyệt. Ta nói con người khi còn sống đều có lý tưởng và điều bản thân theo đuổi, nàng ta thích thăm dò điều mới lạ mà ta thì không dạy được. Nhưng thỉnh thoảng Lạc Tuyên vẫn gọi ta là lão sư.”
. . .
Đoạn ký ức thứ tư ——
Một ngày nào đó sau khi tỉnh giấc, Cơ Thiên Đạo phát hiện Lạc Tuyên đã biến mất. Nàng ta để lại một mảnh giấy, trên giấy viết:
“Thật xin lỗi, ta lấy đi một hạt giống Thái Hư để nghiên cứu, ta sẽ tiếp tục tìm kiếm bí mật của thế giới này. Đoạn đường đồng hành vừa qua ngài đã dạy dỗ ta rất nhiều, đúng như lời ngài nói, biển học vô bờ. Chờ đến khi ta làm rõ được những chuyện này sẽ lại tới tìm ngài. Ta đồng ý với ngài sẽ không để lộ ra tin tức nào về ngài cả. Khi gặp lại, hy vọng ngài có thể thu ta làm đồ đệ.”
Chương 923 Vô đề
Cơ Thiên Đạo lại kiểm tra túi đồ, ngoài một viên đan dược bị lấy đi thì những món đồ khác vẫn còn. Cơ Thiên Đạo rất nghi hoặc trước tên gọi của đan dược: hạt giống Thái Hư.
“Uổng cho ta dạy dỗ nàng ta nhiều điều như thế, vậy mà lại trộm đan dược của ta. Đây là đan dược có thể cải biến tư chất tu hành, sau này ta phải cẩn thận hơn mới được, không thể để cho người khác biết đến sự tồn tại của nó.”
. . .
Đoạn ký ức thứ năm ——
Cơ Thiên Đạo rốt cuộc cũng về tới Đại Viêm, hoàng đế Lưu Qua bình định dị tộc, thiên hạ thái bình.
Trăm năm sau, tu vi Cơ Thiên Đạo cũng đạt tới Nguyên Thần cảnh bát diệp đỉnh phong.
“Thu đồ đệ.”
Cơ Thiên Đạo quyết định dùng Ma Thiên Các làm căn cơ, thu đồ đệ.
“Phải che giấu lai lịch của một số đồ đệ.”
(Ký ức trở nên mơ hồ vặn vẹo.)
. . .
Đoạn ký ức thứ sáu ——
“Kế hoạch cửu diệp thất bại trong gang tấc, phải tiếp tục phong ấn thuỷ tinh cầu. Lạc Tuyên biết nơi ta đã từng đi qua, phải phong ấn những ký ức này mới được.”
Hình ảnh trước khi phong ấn lướt qua não hải, là Ma Thiên Các quen thuộc, là lương đình và tầng bình chướng.
. . .
Lục Châu mở mắt ra, trở về với thế giới hiện thực.
Trong gian phòng an tĩnh được ánh trăng chiếu rọi, Lục Châu cảm giác như mình vừa ngủ quên một giấc, khi thức dậy đã là thương hải tang điền, thế giới ngoài kia đã trải qua biết bao bể dâu.
Giây phút hoàn hồn ngắn ngủi trôi qua, Lục Châu dần bình tĩnh lại. Bàn tay nâng lên, khối thuỷ tinh cầu ký ức hoá thành bột mịn.
[Ting — tìm được nửa khối thuỷ tinh cầu ký ức, ban thưởng 5.000 điểm công đức.]
Lục Châu chắp tay sau lưng thở dài, dư vị của mớ ký ức vừa phục hồi khiến hắn tràn ngập nghi hoặc.
“Vùng đất bí ẩn… đan dược cải biến tư chất…”
“Lạc Tuyên…”
Lục Châu khẽ thì thầm. Tuy rằng ký ức Cơ Thiên Đạo đã trở lại nhưng điều đó cũng mang lại rất nhiều nghi hoặc mới.
Nay xem ra Cơ Thiên Đạo có thể trở thành đệ nhất ma đầu Đại Viêm cũng có lý do của nó. Đồng thời ký ức Cơ Thiên Đạo còn mang lại một tin tức đáng kinh ngạc: hắc liên.
Khi đó Cơ Thiên Đạo cũng rất kinh ngạc, nhưng hắn không hiểu biết nhiều về ma thiền. Kỳ thực ma thiền hay phật thiền đều tu ra kim thân màu đen chứ không phải là pháp thân, mà toà kim liên quả thật có màu đen. Sao thứ này lại xuất hiện ở vùng đất bí ẩn đó?
Càng nghĩ càng không hiểu được.
“Thôi vậy.” Cứ tập trung đề thăng tu vi, mọi chân tướng rồi sẽ hiện ra ở trước mắt.
Lục Châu ngồi xếp bằng, vừa định tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư thì bên ngoài biệt uyển bỗng truyền tới tiếng bước chân.
“Ai đó?” Lục Châu hỏi.
“Tại hạ là Hạ Trường Thu.”
“Có chuyện gì?”
“Ta thấy biệt uyển của Lục tiền bối có ánh đèn nên qua bẩm báo. Hôm nay Tư Không Bắc Thần đã gửi phi thư, Tư Không Bắc Thần nói muốn đến Thiên Liễu Quan thăm ngài, nhưng trùng hợp ngài không có mặt nên ta đã tự mình gửi phi thư trả lời, nói hắn ngày khác hãy đến. Xin hỏi, ngài có muốn cự tuyệt gặp mặt không?”
“Bảo hắn ngày mai đến đây.”
“Vâng, Lục tiền bối hãy nghỉ ngơi sớm.”
Sau khi Hạ Trường Thu rời đi, Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem ——
Điểm công đức: 25.940 điểm
Tuổi thọ còn lại: 219.455 ngày
Thẻ đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 1, Đỡ Đòn Chí Mạng x 138, Lồng Giam Trói Buộc x 5, Bạch Trạch (đang chạy tới hồng liên giới…), Bệ Ngạn, Cát Lượng (đang chạy tới hồng liên giới…), Cùng Kỳ, Thẻ Ngụy Trang x 1, Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung x 3, Thiểm Diệu Chi Thạch x 3, Thẻ Lôi Cương x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 1.
Vũ khí: Vị Danh, Ngọc Phất Trần, Phán Quan Bút, Cửu Huyền Cầm, Tứ Phương Cơ.
Nếu không nhờ có năm tu hành giả Nguyên Thần cảnh truy kích, chuyến này Lục Châu đến Phi Tinh Trai hoàn toàn thua lỗ. Cũng may đã lấy lại được thuỷ tinh cầu.
“Có lẽ Diệp Chân cố ý che giấu tu vi…”
Càng thuận lợi chứng tỏ càng có vấn đề. Lục Châu lật tay, Thái Hư Kính xuất hiện… Vật này có thể chiếu rọi thương sinh, sau này gặp phải tình huống tương tự có thể lấy ra chiếu thử.
Lục Châu lại lấy ra một viên Thiểm Diệu Chi Thạch, ném về phía Thái Hư Kính. Liệt hoả lập tức bốc lên thiêu đốt Thái Hư Kính, phát ra âm thanh xèo xèo.
Bản thân Lục Châu lại tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
. . .
Trời tờ mờ sáng, phi liễn của Cửu Trọng Điện chậm rãi bay tới.
Trong phi liễn, Diêu Thanh Tuyền chỉ vào một cột sáng bốc lên từ phía Thiên Liễu Sơn rọi thẳng lên trời, khẽ hỏi:
“Điện chủ, đó là cái gì?”
Triệu Giang Hà nói: “Hẳn là một loại vũ khí nào đó. Chỉ là ai lại rảnh như thế nhỉ, vô duyên vô cớ sử dụng vũ khí làm gì? Lãng phí nguyên khí.”
Tư Không Bắc Thần ho nhẹ một tiếng, khoát tay nói: “Có lẽ là bảo bối của Lục tiền bối, lát nữa đến sẽ biết.”
“Vâng.”
Tối hôm qua Cửu Trọng Điện đã nhận được phi thư của Hạ Trường Thu. Với tính tình không thích trì hoãn của Tư Không Bắc Thần, hắn lập tức lệnh cho người điều khiển phi liễn bay tới, thậm chí còn bảo hai đại thủ toạ cùng điều khiển phi liễn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Thiên Liễu Quan.
. . .
Trong biệt uyển của Lục Châu tại Thiên Liễu Quan.
Thái Hư Kính vang lên một tiếng động lớn rồi rơi xuống đất. Lục Châu mở mắt nhìn Thái Hư Kính, khẽ nâng tay, Thái Hư Kính lập tức bay vào lòng bàn tay.
Lục Châu điều động nguyên khí, xung quanh Thái Hư Kính xuất hiện một tầng quang hoa, điều này có nghĩa là Thái Hư Kính đã thành công trở thành vũ khí hoang cấp.
[Ting — thu hoạch được vũ khí Thái Hư Kính hoang cấp, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Lục Châu hài lòng gật đầu, thu hồi Thái Hư Kính. Đồ chơi này sau khi thăng cấp sẽ có hiệu quả gì nhỉ? Có phải ngay cả xương cốt cũng soi ra được không?
“Lục tiền bối, Tư Không điện chủ cầu kiến.” Hạ Trường Thu lại đến bên ngoài biệt uyển nói.
“Đã biết.”
Lục Châu rời khỏi biệt uyển, lúc đi ra ngoài chợt thấy Tiểu Diên Nhi đang phi hành trên không trung, bèn gọi: “Xuống đây.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn hạ xuống trước mặt sư phụ, nàng còn tưởng sắp bị sư phụ mắng cho một trận, nào ngờ sư phụ lại lấy Thái Hư Kính ra chiếu nàng.
Chương 924 Vô đề
Kim quang rạng rỡ như ánh mặt trời chiếu vào người Tiểu Diên Nhi, một toà pháp thân thất diệp xuất hiện trước mặt Lục Châu.
“Không có gì khác biệt?” Lục Châu nghi hoặc, thu hồi Thái Hư Kính.
Nếu là vậy thật thì lão phu lỗ to rồi. Thái Hư Kính trước và sau khi thăng cấp chẳng khác gì nhau, hố quá mà!
“Sư phụ… đồ nhi đã rất cố gắng tu luyện, không có ham chơi!” Tiểu Diên Nhi phụng phịu nói.
“Chăm chỉ tu luyện đi, đừng phi hành lung tung. Nơi này dù sao cũng là Thiên Liễu Quan, không phải Ma Thiên Các.” Lục Châu khiển trách.
“Đồ nhi đã biết.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Lục Châu phất tay với Hạ Trường Thu đứng bên cạnh với gương mặt đờ đẫn, khẽ nói: “Dẫn đường.”
“A nha… Lục tiền bối, xin mời đi theo ta…”
Trong lòng Hạ Trường Thu không ngừng cảm khái, tiểu đồ đệ này có tu vi cao thâm còn bị yêu cầu nghiêm ngặt như thế, những đồ đệ còn chưa lộ diện kia chẳng phải sẽ càng nghịch thiên hơn?
Hạ Trường Thu đột nhiên cảm thấy quyết định ôm đùi đại lão của mình thật là chuẩn xác.
Không bao lâu sau, hai người đã tới Trung Chính điện. Tư Không Bắc Thần, Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà thấy Lục Châu đến lập tức chắp tay hành lễ:
“Lục huynh.”
“Tham kiến Lục tiền bối.”
Khụ khụ.
Khụ khụ khụ.
Sắc mặt Tư Không Bắc Thần trở nên khó coi, không đợi Lục Châu nói gì đã lui về sau ho khan.
“Thật xin lỗi, ta tuyệt không có ý mạo phạm Lục huynh.” Tư Không Bắc Thần nói.
Lục Châu nhìn về phía Tư Không Bắc Thần, thản nhiên hỏi: “Không sao. Ngươi bị thương à?”
Tư Không Bắc Thần thở dài một tiếng: “Không cẩn thận nên trúng kế của Diệp Chân.”
“Diệp Chân đánh ngươi bị thương?” Lục Châu đi tới ngồi xuống đối diện hắn.
Tư Không Bắc Thần lập tức kể lại toàn bộ câu chuyện Trần Thiên Đô và Diệp Chân đến Cửu Trọng Điện. Khi nhắc tới lúc dùng fkiếm đạo tranh đấu, Lục Châu vuốt râu gật đầu:
“Vạn vật là kiếm, khống chế nhập vi, tao nghệ về kiếm đạo của ngươi không tệ.”
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ đều gật đầu đồng tình.
Đám trưởng lão Thiên Liễu Quan đứng bên ngoài thì ngây ngẩn cả người: “. . .”
Bọn hắn chưa từng được tận mắt nhìn thấy Tư Không Bắc Thần, nay nghe nói người ta viếng thăm bèn kéo nhau chạy tới, muốn xem thử phong phạm của tuyệt thế cao thủ là như thế nào. Nhưng thân phận địa vị của bọn hắn không thể tiến vào đại điện, chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài.
Khắp thiên hạ này, người có thể dùng thái độ đó để đánh giá kiếm đạo của Tư Không Bắc Thần chắc chỉ có mình Lục tiền bối.
“Diệp Chân chỉ có tu vi cửu diệp, cho dù ngươi và Trần Thiên Đô luận bàn kiếm đạo, hắn cũng không thể tổn thương ngươi được. Vì sao ngươi lại trúng kế của hắn?” Lục Châu vuốt râu hỏi.
Trên mặt Tư Không Bắc Thần hiện vẻ phức tạp:
“Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy. Diệp Chân chẳng qua là cửu diệp, ta không thèm để hắn vào mắt, toàn bộ lực chú ý chỉ dồn vào Trần Thiên Đô. Cho dù Diệp Chân nắm giữ Nghiệp Hoả thì Cửu Trọng Điện của ta cũng có năm vị thủ toả, đủ sức chấn nhiếp hắn. Nhưng ta không ngờ…”
Nhớ lại màn luận bàn ngày hôm đó, trong mắt Tư Không Bắc Thần hiện lên vẻ không thể tin nổi:
“Hắn chắc chắn không phải là một cửu diệp bình thường… Ta bức lui Trần Thiên Đô, Diệp Chân không nhịn được ra tay đánh lén ta, điều khiến ta không ngờ tới là hắn lại có thể nhẹ nhõm hoá giải kiếm chiêu của ta, sau đó dùng Nghiệp Hoả công kích.”
“Cho dù hắn nắm giữ Nghiệp Hoả cũng không thể tổn thương một vị thập diệp như ngươi được.” Lục Châu khó hiểu nói.
“Khi hắn xuất thủ, ta có một loại ảo giác như có nhiều cửu diệp đang tung chưởng tấn công mình. Ta nhất thời sơ ý nên bị trúng Nghiệp Hoả của hắn.” Tư Không Bắc Thần ủ rũ đáp.
“Nhiều cửu diệp?” Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ.
Tư Không Bắc Thần chắp tay nói: “Nay thiên hạ đều cho rằng Cửu Trọng Điện ta giết chết Trần Bắc Chinh, triều đình chắc chắn sẽ tính sổ mối hận này… Cửu Trọng Điện và Thiên Liễu Quan đứng trên cùng một chiếc thuyền, mong Lục huynh ra tay tương trợ.”
Trần Bắc Chinh dù sao cũng là tướng tài đắc lực của triều đình, cái chết của hắn nhất định sẽ bị điều tra rõ ràng.
Hiện nay trên phố đều đang đồn rằng Phi Tinh Trai vây quét Thiên Liễu Quan thất bại là vì Cửu Trọng Điện và Thiên Liễu Quan đã cấu kết với người kim liên giới. Tư Không Bắc Thần nói câu này không sai, bọn họ đứng trên cùng một chiếc thuyền.
Lục Châu và hai đồ đệ chẳng qua chỉ là ba vị cửu diệp, chưa đủ để làm địch nhân với cả Đại Đường. Thiên Vũ Viện, Phi Tinh Trai và mười hai tông Vân Sơn đều là những thế lực không thể khinh thường.
Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ và các vị trưởng lão đứng bên ngoài đều nhìn về phía Lục Châu, chờ nghe lời đáp của hắn.
Trầm ngâm một lúc, Lục Châu bỗng hỏi Tư Không Bắc Thần: “Theo ngươi thì Đại Đường có bao nhiêu vị thập diệp?”
Câu này hỏi Tư Không Bắc Thần là hợp lý nhất. Hắn là đại nhân vật đã sống qua hai ngàn năm, tận mắt nhìn thấy thời đại thay đổi, cường giả quật khởi và vẫn lạc. Có lẽ hắn không để cửu diệp vào mắt, nhưng thập diệp… hẳn là thuộc nằm lòng.
Tư Không Bắc Thần cúi đầu suy tư một lúc rồi đáp:
“Viện trưởng Dư Trần Thù của Thiên Vũ Viện, Trai chủ Trần Thiên Đô của Phi Tinh Trai, Tông chủ Nhiếp Thanh Vân của mười hai tông Vân Sơn, Trụ trì Giám Chân của Thiên Nhận Tự… Về phần triều đình thì nghe nói có ba vị, Trần Bắc Chinh đã chết, hẳn là còn hai vị.”
“Tổng cộng năm người…” Lục Châu vuốt râu suy nghĩ. Vậy là phải có năm tấm thẻ mới ổn thoả.
“Mấy năm nay ta vẫn luôn bế quan, hai ngàn năm qua tu hành giới xảy ra rất nhiều sóng to gió lớn, có lẽ đã có cường giả thập diệp mới đản sinh được dùng làm đòn sát thủ mà ta không biết.” Tư Không Bắc Thần nói.
Thủ toạ Diêu Thanh Tuyền chắp tay nói bổ sung:
“Năm vị mà Điện chủ nhắc tới, chỉ có Viện trưởng Dư Trần Thù là nắm giữ Nghiệp Hoả. Ngoài ra Thiên Vũ Viện mấy năm nay đã thu nạp không ít nhân tài, bồi dưỡng rất nhiều cửu diệp, có khả năng bọn hắn đã có thêm cao thủ thập diệp. Hơn ba trăm năm trước, Thiên Vũ Viện xuất hiện một người điên tên là Lạc Tuyên, trong thời gian cực ngắn nàng ta đã đạt tới tu vi thập diệp. Chỉ là lúc sử dụng được lúc không, về sau Thiên Vũ Viện giấu nàng ta đi, đến nay thì không rõ tung tích.”
Chương 925 Vô đề
Nhắc tới Lạc Tuyên, Lục Châu lại nhớ tới những chuyện nhìn thấy trong thuỷ tinh cầu ký ức. Có khả năng Lạc Tuyên có được hạt giống Thái Hư nên tu vi mới tăng nhanh như vậy.
“Có bao nhiêu cửu diệp?” Lục Châu lại hỏi.
Lần này người đáp lời không phải Tư Không Bắc Thần mà là Diêu Thanh Tuyền ——
“Tông môn trong thiên hạ có rất nhiều, chỉ riêng đại tông môn cũng đã có hơn mười cái. Mỗi một tông môn dù nhiều hay ít cũng sẽ có một hoặc hai vị cửu diệp, cụ thể là bao nhiêu thì rất khó biết. Nhưng nếu không có cửu diệp thì sẽ không thể trở thành đại tông môn.”
“Vậy tính ra Cửu Trọng Điện cũng là một tông môn siêu quần xuất chúng, vì sao lại có kết quả như ngày hôm nay?”
Lời này khiến Tư Không Bắc Thần và hai vị thủ toạ lúng túng không thôi. Khụ khụ khụ…
Tư Không Bắc Thần lại ho khan kịch liệt, thậm chí ho ra một ngụm máu.
“Điện chủ!”
Đám người vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt. Diệp Chân chỉ dựa vào tu vi cửu diệp lại có thể khiến một vị thập diệp bị thương, thật khiến người ta sợ hãi.
“Ta không chết được.” Tư Không Bắc Thần lắc đầu.
Lục Châu nhìn hắn dò xét, sau đó nói: “Đừng nhúc nhích.”
Tư Không Bắc Thần giật mình, không ai biết Lục Châu định làm gì. Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra, điều động nguyên khí, một tia kim quang chiếu rọi vào thân thể Tư Không Bắc Thần ——
Sau lưng Tư Không Bắc Thần xuất hiện một toà pháp thân hồng liên cỡ nhỏ, mười mảnh liên diệp toả sáng rạng rỡ, nhưng trong kỳ kinh bát mạch lại xuất hiện Nghiệp Hoả của Diệp Chân đang ăn mòn, trên Nghiệp Hoả còn xuất hiện một ấn ký.
“Nghiệp Hoả tàng ấn?!” Mọi người kinh hô.
“Tên tiểu nhân hèn hạ, không ngờ Diệp Chân lại là kẻ gian trá âm hiểm như thế!” Diêu Thanh Tuyền tức giận mắng.
Tư Không Bắc Thần nhíu mày. “Chẳng trách mấy ngày gần đây cho dù ta có điều tức như thế nào cũng không thể khu trừ Nghiệp Hoả…”
Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính. Xem ra sau khi thăng cấp, Thái Hư Kính không chỉ dò ra pháp thân và tu vi mà còn thấy được một số thủ đoạn che mắt khác.
Sử dụng bảo bối có thể toả ra quang mang, thế nên mọi người không hề cảm thấy bài xích với kim quang toả ra từ Thái Hư Kính.
Diêu Thanh Tuyền nói: “Thì ra kim quang xông thẳng lên trời mà chúng ta thấy lúc nãy là bảo vật này của Lục tiền bối.”
Lục Châu không phủ nhận mà nói:
“Còn may là tu vi ngươi thâm hậu, nếu là người bình thường sẽ không chịu nổi khi bị Nghiệp Hoả thiêu đốt như thế.”
“Nếu sau này Lục tiền bối đụng phải Diệp Chân thì nhất định phải cẩn thận.” Tư Không Bắc Thần nói.
Lục Châu gật đầu vuốt râu, trong lòng chợt nghĩ tới một vấn đề. Nếu là tu vi như nhau thì hồng liên mạnh hay kim liên mạnh hơn? Mà Thiên thư lại còn cho hắn lam liên…
Bàn tay Lục Châu chậm rãi nâng lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoá lam liên.
Mọi người không khỏi kinh hô. “Lam liên?!”
Hồng liên giới không đơn thuần như kim liên giới, người nơi này biết rõ về thế giới bên ngoài, thế nên khi nhìn thấy lam liên ai ai cũng đều cả kinh.
Tư Không Bắc Thần cũng không ngoại lệ. Hắn từng tận mắt nhìn thấy Lục Châu thi triển pháp thân hồng liên và chưởng ấn hồng sắc cao đến hai mươi trượng, sao bây giờ lại có thể thi triển lam liên?
Khi mọi người còn đang kinh ngạc, lam liên toả ra sinh cơ và năng lượng rơi vào người Tư Không Bắc Thần, chỉ trong giây lát đã được hấp thu sạch sẽ.
Tư Không Bắc Thần cảm giác được Nghiệp Hoả trong cơ thể bị lam liên dập tắt rất nhanh như gặp phải khắc tinh, chẳng khác nào tưới một dòng nước mát lạnh vào ngọn lửa đang cháy. Sau mấy hơi thở, hắn cảm giác được Nghiệp Hoả và ấn ký trong cơ thể đều bị xua tan.
Lục Châu lại lấy Thái Hư Kính ra, điều động nguyên khí chiếu rọi vào người Tư Không Bắc Thần ——
Pháp thân hồng liên thập diệp xuất hiện, nhưng lần này Nghiệp Hoả và ấn ký đã biến mất hoàn toàn không còn dấu vết.
“Thủ đoạn của Lục tiền bối đúng là khiến người mở rộng tầm mắt!” Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà đồng loạt khom người.
Tư Không Bắc Thần chậm rãi đứng lên, hoạt động gân cốt, thử nghiệm điều động nguyên khí… Những kinh mạch bị tắc nghẽn đều được đả thông, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian để những chỗ bị thiêu đốt lành lặn trở lại là không còn vấn đề gì nữa.
Hắn lập tức chắp tay nói: “Lục huynh, ta sẽ không nhiều lời… Sau này nếu huynh cần đến Cửu Trọng Điện, cứ việc yêu cầu là được.”
Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính rồi vuốt râu nói: “Lão phu từ trước đến nay vẫn rất thưởng thức người thức thời.”
“Diệp Chân cực kỳ giảo hoạt, trận pháp trên Thiên Liễu Quan lại quá yếu, Lục tiền bối nhất định phải cẩn thận.” Tư Không Bắc Thần nói.
Lục Châu rất muốn nói Diệp Chân đã bị hắn giết rồi, nhưng lại không tiện mở miệng khoe khoang.
Đúng lúc này, một trưởng lão từ bên ngoài vội vã đi vào, khom người bẩm báo: “Diệp Chân chiêu cáo thiên hạ, Mạnh Trường Đông phản bội Phi Tinh Trai, nếu ai bắt được Mạnh Trường Đông thì Diệp Chân sẽ tặng cho người đó một kiện vũ khí thiên giai!”
Đám người nhướng mày. Vị trưởng lão kia dâng lên giấy trắng mực đen: “Đây là thông báo của Phi Tinh Trai.”
Lục Châu âm thầm hô một tiếng ‘Quả nhiên…’
“Diệp Chân còn sống?” Lục Châu hỏi.
“Lục tiền bối, Diệp Chân vẫn đang sống khoẻ mạnh mà, vì sao ngài lại hỏi như vậy? Sáng nay Diệp Chân còn đứng trên Vạn Trượng Đà Sơn trình diễn Nghiệp Hoả cho đám đệ tử xem, hẳn là lại có rất nhiều người điên cuồng xin gia nhập Phi Tinh Trai.”
Lục Châu nhíu mày. Cũng may vừa rồi lão phu không khoác lác, nếu không chắc xấu hổ biết bao.
Tên Diệp Chân này quả nhiên rất giảo hoạt, nếu có cơ hội nhất định phải lấy Thái Hư Kính ra chiếu xem hắn là yêu nghiệt phương nào.
Hạ Trường Thu nói: “Giải Mạnh Trường Đông tới.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, Mạnh Trường Đông bị hai tên đệ tử dẫn tới đại điện.
Tư Không Bắc Thần và hai đại thủ toạ vừa nhìn đã nhận ra hắn. “Mạnh Trường Đông?”
Mạnh Trường Đông ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc khi thấy Tư Không Bắc Thần ngồi ở chỗ này, quả nhiên Thiên Liễu Quan thật sự đã liên thủ với Cửu Trọng Điện.
Hạ Trường Thu ném tờ thông báo đến trước mặt hắn. Mạnh Trường Đông xem xong lập tức xé nát tờ giấy, giận dữ mắng: “Diệp Chân, đồ tiểu nhân âm hiểm!”
Bình luận facebook