-
Chương 931-935
Chương 931 Vô đề
Thừa Hoàng nhìn thoáng qua Thắng Ngộ nằm im dưới chân mình, lại nhìn sang Diệp Thiên Tâm và toà pháp thân kim liên…
Lúc này, mấy chục tu hành giả còn di chuyển được vội vàng bay về phía Diệp Thiên Tâm, muốn liều chết đánh một trận cuối cùng.
Diệp Thiên Tâm quay đầu, dùng hết khí lực thốt lên: “Đừng lại đây.”
Các tu hành giả dừng lại, kinh ngạc nhìn nàng và Thừa Hoàng. Bọn họ đã hiểu, Thừa Hoàng hình như không có ác ý.
Thừa Hoàng vừa xuất hiện, phi cầm tẩu thú trong phương viên mười dặm lập tức tán đi, không một con nào dám đến gần, chỉ còn lại Thắng Ngộ đang kêu rên dưới đất.
Thừa Hoàng cúi thấp đầu xuống, mũi nó áp lại gần Diệp Thiên Tâm hít hà, sau đó nó kêu lên một tiếng bi thương.
U —— ——
Thừa Hoàng lại nhấc một chân lên vỗ mạnh vào thân thể Thắng Ngộ, hai chân nó kéo mạnh sang hai bên, Thắng Ngộ lập tức bị phanh thây thành hai nửa!
Đám người nhìn cảnh này mà nổi hết cả gai ốc. Thắng Ngộ là tồn tại mà cửu diệp cũng phải dè chừng, vậy mà ở trước mặt con hung thú khổng lồ này lại chẳng khác gì tờ giấy mỏng tang xé là rách.
Thắng Ngộ chết ngay lập tức. Một viên tinh thạch trong suốt toả ra hồng quang trôi lơ lửng giữa không trung. Dưới ánh mặt trời, tinh thạch đẹp như một viên châu báu sáng loá cả mắt.
“Thắng Ngộ Chi Tâm…” Chúng tu hành giả nhìn trái tim sinh mệnh với ánh mắt sáng rực, bọn họ biết rõ vật này trân quý tới mức nào. Phàm là người muốn tấn thăng cửu diệp đều ao ước có được thứ này.
Nhưng trong tình hình trước mắt, Diệp Thiên Tâm cần thứ này hơn ai hết.
“Bạch Dân có Thừa Hoàng, truyền thuyết này quả nhiên là thật! Chẳng trách Thừa Hoàng không hề có địch ý.”
“Lục tiên sinh được cứu rồi, Đại Viêm được cứu rồi!”
Đám người vừa hưng phấn vừa kích động nhìn Thừa hoàng. Nhưng Thừa Hoàng lại làm ra một hành động kinh người ——
Nó há mồm ra, ném viên Thắng Ngộ Chi Tâm vào bụng. Âm thanh nhai nuốt răng rắc vang lên.
“. . .” Chúng tu hành giả hoàn toàn ngây ngốc.
Ngón tay Diệp Thiên Tâm khẽ run. Tuy rằng nàng có hơi bất ngờ nhưng cũng hiểu được hành vi của Thừa Hoàng. Hung thú vốn là hung thú, nó đã giúp nàng rất nhiều, sao nàng còn có thể hy vọng xa vời?
“Có lẽ đây là vận mệnh của ta.” Diệp Thiên Tâm thở dài một tiếng. Kim liên lại tăng tốc xoay tròn.
Đúng lúc này, Thừa Hoàng phát ra tiếng kêu trầm thấp, bụng nó khẽ nhúc nhích tựa như có gì đó đang cuộn trào. Nó há miệng!
Một viên trái tim sinh mệnh còn óng ánh và chói mắt hơn trước bay ra.
Đám người kinh hô: “Thừa Hoàng Chi Tâm?!”
Đây là viên trái tim sinh mệnh đẹp nhất bọn họ từng thấy. Nó không toả ra hồng quang mà là màu sắc của sinh cơ, đó là màu xanh ngọc lục bảo, tựa như màu sắc tươi đẹp nhất của thiên nhiên. Nó tượng trưng cho sự tín nhiệm, vĩnh hằng và may mắn.
Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm gì thế?”
Thừa Hoàng cúi thấp đầu, dùng mũi đẩy tới, viên bảo thạch xinh đẹp trôi về phía Diệp Thiên Tâm.
U ——
“Ta không cần!” Diệp Thiên Tâm ngoan cường quay đầu đi. Nếu tấn thăng cửu diệp mà phải hy sinh Thừa Hoàng thì nàng thà rằng không dùng.
Thừa Hoàng lại lần nữa cúi đầu, thôi động trái tim sinh mệnh, sau đó nó đột ngột trừng mắt. Diệp Thiên Tâm bị doạ giật mình, viên trái tim sinh mệnh đột nhiên tan ra thành từng điểm quang hoa bay vọt vào trong miệng nàng.
Sinh cơ cường đại thẩm thấu vào kỳ kinh bát mạch, đan điền khí hải vốn đã khô kiệt lại được bổ sung sinh cơ, rất nhanh sau đó đã tràn trề sức sống, làn da nàng căng bóng trở lại, nếp nhăn biến mất, dung nhan tuyệt diễm lại trở về.
Đám người ngừng thở há hốc mồm nhìn cảnh tượng kinh thế hãi tục này.
Tốc độ xoay tròn của toà kim liên đã giảm bớt, từng vòng tròn năng lượng bắt đầu vận chuyển ngược lên pháp thân.
Đúng lúc này, Thừa Hoàng lại làm ra hành động khiến mọi người tròn mắt.
Nó phóng thẳng lên trời cao, lúc rơi xuống miệng há ra thật to phun ra vô số nguyên khí. Trong khu vực phương viên trăm mét đều bị nguyên khí hùng hồn bao trùm.
Soạt!
Toà pháp thân cao mười trượng hấp thụ nguyên khí rồi bành trướng, chỉ trong khoảnh khắc đã cao lên mười lăm trượng. Toà kim liên to ra, mảnh liên diệp thứ chín thuận thế nhô lên.
Thấy cảnh này, các tu hành giả xung quanh kích động đến mức muốn trào nước mắt.
“Chúc mừng lục tiên sinh!”
Diệp Thiên Tâm mỉm cười nhìn mọi người. “Đa tạ các vị đã trợ giúp.”
Khi mọi người cho là quá trình tấn thăng cửu diệp đã kết thúc, pháp thân và toà kim liên đột nhiên lan tràn sinh cơ. Diệp Thiên Tâm nhớ lại phương pháp của sư phụ, lập tức hiểu ra:
“Sinh cơ trả về?”
Các tu hành giả thấy vậy đều lộ vẻ ngạc nhiên. “Lục tiên sinh, cứ điều tức đi. Chúng ta sẽ hộ pháp!”
Nói xong đám người phân tán ra bốn phương tám hướng bao bọc nàng ở giữa. Diệp Thiên Tâm ngồi xếp bằng, bắt đầu hấp thu ngược thọ mệnh. Toàn bộ quá trình đều có Thừa Hoàng ngồi bên cạnh chiếu cố nàng.
Nửa canh giờ sau ——
Diệp Thiên Tâm cảm giác được tuổi thọ của mình không chỉ khôi phục hoàn toàn mà còn được bổ sung thêm không ít!
Thừa Hoàng đột nhiên há miệng phun ra một luồng ánh sáng màu xanh đen vào toà kim liên.
Roạt! Kim sắc hoả diễm bốc lên từ chín mảnh liên diệp, nhưng trong đó còn ẩn chứa màu xanh đen nhàn nhạt.
Diệp Thiên Tâm quay sang nhìn Thừa Hoàng, mà Thừa Hoàng thì đang nhìn toà kim liên của nàng với biểu tình hài lòng.
“Nghiệp Hoả!”
Các tu hành giả xung quanh nhìn kim diễm đang cháy rừng rực mà ao ước không thôi.
Chờ đến khi Kim Diễm ổn định, Diệp Thiên Tâm phất tay áo thu hồi pháp thân rồi khom người chắp tay nói: “Đa tạ các vị.”
“Lục tiên sinh xin đừng khách khí, ngài đã trấn thủ Ích Châu lâu như vậy, suốt đoạn đường này chúng ta chẳng làm được gì, còn suýt chút nữa làm vạ đến ngài.” Các tu hành giả gãi gãi đầu.
Diệp Thiên Tâm cười đáp: “Nếu không nhờ có chư vị hỗ trợ thì có lẽ ta đã bị Thắng Ngộ giết chết trước khi Thừa Hoàng kịp đến cứu rồi.”
Đám người rất cảm động. Nhìn thấy có mấy người bị trọng thương, Diệp Thiên Tâm lại nói: “Ta sẽ viết thư gửi về Ma Thiên Các, những vị nào thụ thương có thể đến Ma Thiên Các tu dưỡng trị liệu.”
“Tạ ơn lục tiên sinh.” Ai nấy đều khom người cảm kích.
Chương 932 Vô đề
U ——
Thừa Hoàng kêu lên một tiếng đầy vui sướng, sau đó thân thể của nó bắt đầu rung động và biến nhỏ lại.
Đám người nhìn Thừa Hoàng vẻ kỳ quái, một người bỗng nhiên hô lên:
“Ta hiểu rồi! Kim liên cần hấp thu một ngàn hai trăm năm thọ mệnh, mà Thắng Ngộ Chi Tâm chỉ cung cấp có một ngàn năm. Thừa Hoàng nuốt Thắng Ngộ Chi Tâm, sau đó dâng trái tim sinh mệnh của chính mình ra! Thừa Hoàng quả là một loài thú thủ hộ có linh tính của Bạch Dân!”
“Nó đang thu nhỏ lại kìa!”
“Hẳn là Thắng Ngộ Chi Tâm không đủ để duy trì hình thể khổng lồ của nó, nó còn phun ra rất nhiều nguyên khí. Như vậy cũng tốt, sau này bổ sung thọ mệnh cho nó thì có thể giúp nó lớn lên lại.”
Tuy rằng đã thu nhỏ lại nhưng hình thể của Thừa Hoàng vẫn là quái vật khổng lồ trong mắt con người, nó lớn gấp rưỡi cự thú Thắng Ngộ.
Diệp Thiên Tâm bay đến bên người nó, vươn tay vuốt ve bộ lông trắng, miệng mỉm cười: “Lần này… lại nhờ ngươi cứu ta.”
Thừa Hoàng khịt khịt mũi. Diệp Thiên Tâm xoay người lại nói: “Chư vị, chúng ta nên về thành trước đã, ở trong thành an toàn hơn.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của lục tiên sinh.”
“Thừa Hoàng đang ở đây, ta và nó sẽ dọn dẹp đám hung thú tấn công tám thành Ích Châu. Các vị cứ trở về trước.”
“Có lục tiên sinh ra tay, Ích Châu tất ổn!”
“Bảo trọng!” Đám người khom người hành lễ với nàng rồi đạp không bay đi.
Diệp Thiên Tâm bay lên lưng Thừa Hoàng, vỗ vỗ bộ lông bù xù của nó. Dù đã thu nhỏ lại nhưng lưng nó vẫn dài đến mấy chục mét.
U —— ——
Thừa Hoàng đạp bốn vó, cuồng phong thổi tới. Diệp Thiên Tâm bất ngờ nhưng không tức giận mà hài lòng nở nụ cười.
“Lại trêu đùa ta.” Nàng gọi ra cương khí ngăn trở cuồng phong.
Xế chiều hôm đó.
Tu hành giả trong tám thành Ích Châu đều nhìn thấy một màn khiến người thán phục, sau đó bọn họ nhanh chóng truyền tin này đi khắp Đại Viêm thông qua các dịch trạm.
Vạn năm Thừa Hoàng hoàn toàn nghiền ép đám hung thú, chấn nhiếp toàn bộ Ích Châu. Diệp Thiên Tâm dùng vũ khí hoang cấp và kim liên cửu diệp Nghiệp Hoả để xua tan hung thú.
. . .
Lúc này, Lục Châu đang lĩnh hội Thiên thư ở tận hồng liên giới chợt nghe được tiếng thông báo của Hệ thống.
[Ting — được 1.500 người thành kính lễ bái, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
[Ting — được 20.500 người thành kính lễ bái, thu hoạch được 20.500 điểm công đức.]
Lục Châu vuốt râu, hài lòng gật đầu.
Tuy không biết là đồ đệ nào được bách tính lễ bái, nhưng có thể làm được đến bước này hẳn là đã cố gắng không ít. Sau khi trở về phải khen ngợi mới được.
Tâm tình Lục Châu vui vẻ, bèn mở giao diện thẻ đạo cụ ra xem. Lướt lướt một chút, Lục Châu phát hiện một vật đã lâu chưa xuất hiện, trong lòng khẽ động.
“Bảo rương có thời hạn?!”
Lần trước khi nó xuất hiện đã cho Lục Châu một đống đồ tốt. Lần này hẳn là sẽ không kém. Chỉ là lần này thứ dùng để mở rương ngàn vạn lần đừng có là vũ khí của đám đồ đệ nữa nha!
Chạy tới chạy lui giữa hai thế giới chắc bộ xương già này không chịu nổi mất.
Lục Châu nhìn xuống bảng giá: mười ngàn điểm.
Đầu năm nay giá hàng hoá quá cao mà thu nhập vẫn như cũ, làm sao mà sống? Cũng may vừa rồi nhận được một đống điểm công đức, đủ để tiêu xài.
Điểm công đức: 51.440 điểm
“Mua.” Lục Châu không hề do dự, lựa chọn mua bảo rương.
Ánh sáng rơi xuống, trên bàn đột nhiên xuất hiện một chiếc rương màu đen. Đồng thời Hệ thống bắt đầu đếm ngược thời gian mở rương: bảy ngày.
Lục Châu bước tới, cẩn thận quan sát hình dạng chiếc rương. Hy vọng phương thức mở rương không quá phức tạp, Tư Vô Nhai hiện không có đây, mà lão phu lại không muốn động não nhiều.
Quan sát nửa ngày, Lục Châu không phát hiện thấy bất kỳ đồ án nào trên rương, điều này nói rõ muốn mở rương không cần dùng đến vũ khí của đám đồ đệ.
Còn may, còn may.
Trên toàn bộ mặt ngoài của rương chỉ có một cái lỗ nhỏ vuông vức nằm giữa nắp rương, ngoài ra không còn gì khác. Lục Châu nhíu mày, chẳng lẽ cái lỗ này chính là ổ khoá, cần một chiếc chìa khoá để mở ra?
Lục Châu lấy Vị Danh Kiếm ra, điều động nguyên khí rồi chém xuống.
Ầm! Tia lửa bắn ra, bảo rương vẫn nằm im không hề suy suyển, cứng rắn hệt như bảo rương lần trước. Điều này cũng có nghĩa là nó có thể dùng làm vũ khí, vì độ rắn chắc không hề thua kém vũ khí hoang cấp.
Chuyện mở rương phải nhiều người hợp mưu giúp đỡ thì may ra, một mình hắn suy nghĩ rất khó có thể tìm ra phương pháp. Nghĩ vậy, Lục Châu không lãng phí thời gian nữa, tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Lục Châu lệnh cho người gọi bốn đồ đệ và đám người Mạnh Trường Đông, Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ, Kỷ Phong Hành và Vu Vu đến biệt uyển.
Đám người vây quanh cái rương màu đen, quan sát một lúc lâu mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Mạnh Trường Đông chắp tay nói:
“Lục tiền bối, vật này là…?”
“Đó là bảo rương. Các ngươi hãy dùng đầu óc để nghĩ cách mở nó ra.”
“Chuyện này đơn giản quá mà. Sư phụ, xem con nè!!!” Tiểu Diên Nhi nhấc chân mang theo cương khí đạp tới.
Phanh phanh phanh! Nàng đá liên hoàn cước.
“. . .”
Đám người nhìn nàng, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Cái rương bị đá lăn xuống đất, nhưng nó vẫn y nguyên như trước không hề bị tổn hại.
Tiểu Diên Nhi khẽ nói: “Hay là đại sư huynh và nhị sư huynh bổ đôi nó ra đi…”
“. . .”
Tính tình nha đầu này vẫn táo bạo như thế, quá bạo lực.
Lục Châu lắc đầu nói: “Vật này cực kỳ rắn chắc, vũ khí hoang cấp cũng không chém được, không cần thử lại.”
Vu Chính Hải gật đầu: “Chiếc rương này giống với chiếc rương trước đây sư phụ từng giao cho chúng ta. Sư phụ, người kiếm ở đâu ra vậy?”
“Việc không nên hỏi thì đừng hỏi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Vu Chính Hải xấu hổ cười. Sư phụ có đồ tốt thì chẳng có gì lạ, trước đây Ma Thiên Các cũng vì thế mà bị người trong thiên hạ dòm ngó suốt. Thập đại danh môn ngoài mặt muốn vây quét Ma Thiên Các nhưng kỳ thực đều là vì ngấp nghé bảo bối của sư phụ hắn.
“Loại việc phải động não này tốt nhất giao cho thất sư đệ đi.” Vu Chính Hải né sang một bên.
Ngu Thượng Nhung khoanh tay, lạnh nhạt nhìn bảo rương rồi nói: “Nếu là giết người, đồ nhi đi làm ngay. Nhưng việc này e là chỉ có thất sư đệ mới giải quyết được.”
Chương 933 Vô đề
Lục Châu cũng không trông cậy hai tên này nghĩ ra được ý kiến hay gì. Hắn nhìn về phía Hạ Trường Thu và Mạnh Trường Đông. “Các ngươi thấy thế nào?”
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ lắc đầu liên tục, Mạnh Trường Đông thì tán thán:
“Đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy loại bảo rương tinh xảo và kiên cố như vũ khí hoang cấp này. Cái lỗ ở trên nắp rương hẳn là ổ khoá duy nhất để mở nó ra.”
“Nói nhảm, chuyện này đến ta cũng biết.” Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái.
“Mạnh trưởng lão đừng để ý, cửu sư muội của ta luôn như vậy, sau một thời gian dài chung đụng, ngươi sẽ phát hiện kỳ thực nàng rất kính già yêu trẻ.” Ngu Thượng Nhung nói.
Tiểu Diên Nhi được sư huynh khen liền cười hì hì: “Tạ ơn nhị sư huynh khích lệ, vẫn là nhị sư huynh hiểu rõ ta nhất.”
Mạnh Trường Đông: “. . .”
Lục Châu khẽ lắc đầu, xem ra tạm thời không có biện pháp mở rương rồi. Ngay khi hắn vừa định thu hồi chiếc rương thì Hải Loa chợt cau mày nói:
“Nó… đồ nhi đã từng nhìn thấy nó.”
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn nàng. Lục Châu cũng rất kinh ngạc, đây là sản phẩm của Hệ thống, Hải Loa làm sao mà nhận ra được?
Chẳng lẽ là trong cõi U Minh đã chú định?
Thấy biểu tình kỳ lạ trên mặt nàng, Lục Châu bèn chậm rãi nói: “Đừng gấp gáp, từ từ suy nghĩ thôi… Nhìn cho rõ ràng.”
Hắn tiện tay vung lên, bảo rương trôi lơ lửng tiến về phía nàng.
Hải Loa lắc đầu nói: “Nhớ không rõ…”
“. . .”
Lục Châu thở dài một tiếng, thả rương rơi xuống. Hải Loa lại mơ màng nói tiếp: “Chìa khoá… đồ nhi chỉ nhớ được chìa khoá.”
“Ở đâu?” Lục Châu hỏi.
“Hoàng… hoàng cung.”
Trong lòng Lục Châu cả kinh. Chẳng lẽ phải đi một chuyến tới hoàng cung Đại Đường?
Mạnh Trường Đông nhìn Hải Loa bằng ánh mắt đầy phức tạp: “Lục tiền bối, thập đệ tử của ngài… à không, thập tiên sinh, đã từng tới hoàng cung?”
“Nàng vốn là người hồng liên giới, trời cao an bài để bản toạ thu nàng làm đồ đệ, dạy nàng tu hành, để nàng có năng lực tự vệ trong tu hành giới, sống một đời an ổn.” Lục Châu chậm rãi đáp. “Hải Loa hiểu được thú ngữ, tinh thông âm luật. Mạnh trưởng lão, ngươi là người hồng liên giới, kiến thức rộng rãi, ngươi có từng nghe nói qua có người như thế chưa?”
Có lẽ nhân dịp này Lục Châu sẽ nghe ngóng được tin tức về người nhà hoặc thân thích của Hải Loa cũng chưa biết chừng.
“Người có thiên phú âm luật và thú ngữ trên đời này cực ít, nhưng ta có biết một vị… Nàng tên là Lạc Tuyên, là một thiên tài danh xứng với thực.”
Kỷ Phong Hành lập tức nói phụ hoạ: “Đúng đúng đúng, ta nhớ được nàng là thiên tài của Thiên Vũ Viện, lúc trước mọi người đều gọi nàng là người điên. Thiên Toa và các loại đạo văn đều là sản phẩm do nàng tạo ra.”
Vu Chính Hải cảm thấy thân phận mình khá giống với Hải Loa, đặc biệt là việc sau khi phục sinh lại thức tỉnh tu vi và ký ức, bèn nói:
“Có lẽ sau khi chết, Lạc Tuyên đã phục sinh trở thành Hải Loa?”
Mọi người cả kinh. Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
Trên mặt Hải Loa vừa mờ mịt vừa ngây ngốc nhìn mọi người, nàng cũng không muốn chấp nhận sự thật này, trong lòng dần cảm thấy uỷ khuất.
Mạnh Trường Đông cười ha hả, lắc đầu nói: “Không có chuyện đó đâu.”
“Vì sao lại không?” Kỷ Phong Hành nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì Lạc Tuyên vốn không có chết.”
Kỷ Phong Hành lập tức kinh hãi. “Nàng ta không chết? Sao… sao có thể như thế? Thế thì vì sao nàng ta lại mất tích suốt nhiều năm như vậy?”
Mạnh Trường Đông đáp:
“Thiên Vũ Viện rất ham mê thăm dò những bí ẩn trong tu hành giới, đặc biệt là thuyết pháp về một thế giới khác. Thời điểm đó, bọn hắn bị các đại môn phái chỉ trích không thôi, mọi người đều cho rằng trên đời này chỉ có hồng liên, không tồn tại màu sắc khác. Thế là Lạc Tuyên trở thành người điên trong mắt mọi người. Về sau Lạc Tuyên mất tích rất lâu. Khoảng hơn mười năm trước, ta nghe một bằng hữu bên Thiên Vũ Viện nói Lạc Tuyên trở về, thế là nàng ta bị bọn hắn giam giữ.”
Lục Châu nhìn về phía Mạnh Trường Đông. Vị hộ pháp mới này rất hữu dụng.
“Ngươi chắc chắn chứ?” Lục Châu hỏi.
“Ta đã lựa chọn đi theo Lục tiền bối, đương nhiên là biết gì nói nấy. Chỉ là mấy tin tức này vẫn cần phải xác nhận lại một phen.” Mạnh Trường Đông nói.
“Vậy giao cho ngươi điều tra chuyện này.”
“Vâng.”
Mạnh Trường Đông dù sao cũng từng là trưởng lão Phi Tinh Trai, có quan hệ khá tốt với Thiên Vũ Viện, đương nhiên tin tức hắn nắm được chính xác và rõ ràng hơn mọi người ở đây nhiều.
Lục Châu nhìn về phía Hải Loa. Nếu đúng như lời Mạnh Trường Đông nói thì Hải Loa không thể nào là Lạc Tuyên được.
Hạ Trường Thu cảm thán nói: “Thiên phú của Hải Loa giống như Lạc Tuyên… có khi nào là người đời sau của nàng ta?”
Mọi người gật gù, suy đoán này có vẻ hợp lý.
Vu Chính Hải lại nói: “Nếu Hải Loa chỉ là đời sau thì sẽ không xảy ra tình trạng thức tỉnh năng lực và ký ức. Thế gian này đúng là không thiếu điều lạ. Có lẽ tiểu sư muội là một thiên tài, năng lực của hai người chỉ là tình cờ giống nhau cũng nên.”
“Không cần đoán mò nữa… Thân thế của Hải Loa lão phu sẽ tự mình làm rõ.”
Nếu Hải Loa nhớ được hoàng cung, vậy có nghĩa là trước đây nàng từng đến nơi này. Đến đó hẳn có thể tìm được người quen biết nàng, nhân tiện tìm chìa khoá để mở rương.
“Hải Loa, ngươi còn nhớ chìa khoá để mở rương là gì không?”
Hải Loa khẽ gật đầu đáp: “Xích Kim.”
“Xích Kim?”
Mạnh Trường Đông lập tức lên tiếng giải thích, “Xích Kim là một loại hoàng kim thuần khiết nhất chỉ có trong hoàng cung mới có. Ổ khoá của chiếc rương này cực kỳ bé, trông hình dạng có vẻ là… một cây trâm cài tóc.”
“Mạnh hộ pháp nói có lý lắm.” Hạ Trường Thu tán dương.
“Xích Kim là đồ trang sức mà các quan lại trong triều vô cùng ưa chuộng.”
Hải Loa gật đầu phụ hoạ: “Đúng vậy!”
Lục Châu cũng vuốt râu gật đầu. Chỉ là hoàng cung quá lớn, lực lượng thủ vệ bên trong cũng không thể xem thường… chẳng lẽ phải lén lút lẻn vào hậu cung của một đám nữ nhân?
Hành vi này không phù hợp với phong cách làm việc của lão phu.
Lục Châu suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, mọi người lui xuống đi.”
“Vâng.” Đám người hành lễ rời đi.
Chương 934 Vô đề
Khi trời chạng vạng tối, đột nhiên có tiếng hú dài vang vọng khắp Thiên Liễu Quan.
Grừ —— ——
Các đệ tử và trưởng lão Thiên Liễu Quan ngẩng đầu nhìn con hung thú trên bầu trời, sắc mặt kinh hãi.
“Là hung thú! Cẩn thận!”
Trận pháp ở Thiên Liễu Quan kém xa các đại tông môn, một khi hung thú xuất hiện chắc chắn sẽ xảy ra đại tai nạn. Cũng may con hung thú này lại không quá lớn.
Hạ Trường Thu vội vàng phân phó: “Mau đi mời đại tiên sinh và nhị tiên sinh đến bắt hung thú. Con hung thú này toàn thân mang theo điềm lành, rất thích hợp để bắt làm toạ kỵ.”
Đúng lúc này, từ trong biệt uyển của Lục Châu bỗng vang lên một giọng nói uy nghiêm ——
“Xuống đây.”
Grừ.
Bạch Trạch nhanh nhẹn hạ xuống đất, đứng trước mặt Lục Châu.
Đám người Thiên Liễu Quan: “? ? ?”
Đây là hung thú cơ mà! Đâu phải con cừu nhỏ đâu!
Lục Châu nâng tay lên vuốt ve bộ lông Bạch Trạch. Thấy trên người nó có mấy vết thương, hắn không khỏi nhíu mày. Xem ra đối với hung thú, việc vượt qua Vô Tận Hải cũng chẳng hề dễ dàng chút nào.
Lục Châu vỗ nhẹ lên mình nó. “Vất vả rồi.”
Bạch Trạch thấp giọng gầm gừ mấy tiếng như muốn nói nó không sao hết.
“Chỉ vậy thôi đã thuần phục được rồi?” Kỷ Phong Hành đưa tay lên dụi mắt với vẻ không thể tin nổi.
“Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt đối sẽ không tin có người nói ba chữ đã hàng phục được một con hung thú.”
Mọi người âm thầm nghị luận khi nhìn thấy bộ dạng phục tùng của Bạch Trạch. Hình tượng Lục tiền bối trong mắt đám đệ tử Thiên Liễu Quan lại nâng cao lên một bậc.
Lục Châu thi triển lực lượng phi phàm của Thiên thư chữa lành vết thương cho Bạch Trạch, sau đó nhảy lên lưng nó rồi nói với mọi người: “Lão phu ra ngoài một chuyến.”
“Cung tiễn Lục tiền bối.” Đám đệ tử Thiên Liễu Quan sùng bái hành lễ.
Chỉ trong giây lát, thân ảnh Lục Châu và Bạch Trạch đã biến mất ở chân trời.
Lúc này, Tiểu Diên Nhi từ xa bay tới, lượn qua lượn lại trước Trung Chính điện mấy vòng rồi gãi đầu nói:
“Hình như ta nghe thấy tiếng Bạch Trạch nhà ta gọi, các ngươi có nhìn thấy nó không?”
“. . .”
. . .
Trên bầu trời, Lục Châu cưỡi Bạch Trạch bay về phía Quan Nội Đạo.
Bạch Trạch đã đến nơi, còn Cát Lượng hiện đang ở đâu? Hai con vật này đều là toạ kỵ cấp truyền thuyết, tốc độ hẳn là không quá khác biệt mới đúng.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem, thấy ghi chú sau tên Bạch Trạch biến mất biểu hiện đã đến, còn ghi chú của Cát Lượng vẫn là ‘đang chạy tới hồng liên giới…’
Đừng có bị hải thú ăn đó nhé!
Nhưng cũng may Bạch Trạch tới rất đúng lúc, nếu không lão phu phải tự mình phi hành, rất mệt mỏi.
Trời dần tối, Lục Châu tiến vào Quan Nội Đạo. Khoảng thời gian này hắn có nghiên cứu về địa đồ ở Đại Đường nên biết vị trí của hoàng cung. Đến kinh thành, Lục Châu tiến vào tửu lâu nghỉ chân một chút.
Khi màn đêm kéo đến, Lục Châu ẩn nấp khí tức toàn thân, nhảy vào hoàng thành.
“Đạo văn?”
Lực lượng phòng thủ trong hoàng cung hơn xa các môn phái khác, hắn hành động rất cẩn thận. Cũng may Lục Châu có thính lực thần thông, mọi hành động của thủ vệ hoàng thành đều không thoát khỏi lỗ tai hắn.
Về mặt lý thuyết thì Lục Châu có thẻ Một Kích Chí Mạng và Miễn Dịch Sát Thương, cho dù bị phát hiện cũng có thể thong dong rời đi. Nhưng mà… hoàng cung là nơi ngoạ hổ tàng long, có thể bớt đi phiền phức thì nên bớt.
Lục Châu dễ dàng tránh thoát đám thái giám và cung nữ trong cung, thỉnh thoảng thần xạ thủ đứng trên hoàng thành sẽ phát ra năng lượng ba động để tuần tra.
Lục Châu đến trước điện Cam Lộ.
“Cam Lộ điện, nơi hoàng đế đọc sách?” Vì sao nơi quan trọng như vậy lại không có người phòng thủ?
Lục Châu thi triển thần thông thính lực, lam quang quanh quẩn bên tai. Bốn phương tám hướng im ắng không có lấy một người.
Bỗng nhiên từ trên đỉnh cung điện truyền đến âm thanh rất nhỏ, đó là tiếng tim đập chậm rãi và bình tĩnh.
“Trên đỉnh có người.”
Lục Châu vốn khinh thường làm chuyện lén lút, nhưng hiện tại đang trong thời điểm đặc thù nên không thể không làm như thế. Coi như ngươi không may.
Lục Châu đạp không, toàn thân nhẹ nhàng bay lên rồi đáp xuống đỉnh cung điện.
Dưới ánh trăng, một thiếu niên trẻ tuổi thân mặc hoa phục, gương mặt thanh tú đang ngồi chống cằm ngắm trăng. Hắn hoàn toàn không ý thức được ngay sau lưng mình là một đại ma đầu đến từ Đại Viêm…
Khi hắn vừa định đứng dậy, một bàn tay già nua đặt lên vai hắn. Toàn thân thiếu niên cứng đờ, hai mắt trợn trừng.
“Đừng khẩn trương, nếu lão phu muốn lấy mạng ngươi, bây giờ ngươi đã là vong hồn dưới tay lão phu.”
Nhưng điều khiến Lục Châu không ngờ tới là thiếu niên quả thật không khẩn trương chút nào, hắn xoay người lại nhìn Lục Châu đầy dò xét rồi thấp giọng cười:
“Lão nhân gia, ngài muốn bắt ta sao?”
Lục Châu không phủ nhận mà khẽ gật đầu. “Ngươi không sợ?”
“Sợ để mà làm gì? Lão nhân gia ngài có thể tránh thoát được cao thủ đại nội mà đến Cam Lộ điện, nhất định có thủ đoạn kinh người. Ta sợ hãi chẳng có ý nghĩa gì.” Thiếu niên nói, “Lão tiên sinh, ta sẽ không kêu lên, ta không ngốc như vậy. Mời ngồi.”
Đây là một thanh niên cực kỳ thông minh.
Lục Châu phất tay áo ngồi xuống, trường bào phất phơ, mái tóc bạc trắng tung bay trong gió. Ánh trăng rọi vào người Lục Châu khiến hình tượng cao nhân của hắn được phát huy vô cùng tinh tế.
“Lão tiên sinh… ngài vào cung là có việc gì?” Thiếu niên hỏi.
“Lão phu luôn thưởng thức người thức thời, ngươi thông minh hơn rất nhiều người.” Sắc mặt Lục Châu lạnh nhạt, vừa ngắm trăng vừa vuốt râu hỏi, “Hậu cung ở đâu?”
“Hậu cung?” Thiếu niên kinh ngạc nói, “Tuổi tác của ngài…”
Nói xong hắn nhìn Lục Châu từ trên xuống dưới.
Sắc mặt Lục Châu trầm xuống, nghiêm túc nói: “Nghé con mới đẻ không sợ cọp, lão phu nhắc nhở ngươi một câu, ngươi đang đối mặt với kẻ nguy hiểm nhất thiên hạ này.”
Thiếu niên thở dài đáp: “Nhưng mà ta cảm thấy ngài rất hiền lành.”
“Hửm?!” Ánh mắt thâm thuý của Lục Châu nhìn thiếu niên chằm chằm, rốt cuộc cũng khiến hắn cũng run rẩy.
“Ngài đến hậu cung làm gì?”
“Lão phu muốn tìm một vật.”
“Ta có thể tìm cho ngài mà, ta hiểu rõ hoàng cung này như lòng bàn tay.” Thiếu niên vỗ ngực tự hào nói.
Chương 935 Vô đề
Lục Châu nhíu mày. Thiếu niên này không phải là người bình thường, lại có thể ở trên đỉnh Cam Lộ điện ngắm trăng, xung quanh không có tu hành giả nào thủ hộ.
“Ngươi giúp lão phu?”
Thiếu niên thở dài đứng lên, chỉ tay về phía thành trì bên ngoài. “Lão tiên sinh, ngài nhìn xem, cái tường thành này có phải rất giống một cái lồng giam không? Ta chỉ có thể đi quanh quẩn trong lồng giam này, không thể ra ngoài, không có tự do, không có bằng hữu, càng không có tri kỷ…”
Lục Châu không nhịn được bật cười. “Cho nên ngươi xem lão phu là niềm vui thú mới?”
“Ách…” Thiếu niên gãi đầu, lộ vẻ xấu hổ.
“Thứ lão phu cần tìm là một cây trâm cài tóc tên là Xích Kim.” Lục Châu vuốt râu nói.
Thiếu niên cả kinh đến nói không nên lời.
“Sao thế? Không phải ngươi rất có bản lĩnh à?” Lục Châu nhìn hắn.
“Chuyện này…”
Thiếu niên cúi đầu một lát rồi ngẩng đầu lên, chắp tay nói: “Lão tiên sinh, ngài có thể yêu cầu một thứ khác không, vật này e là không thể đưa cho ngài được.”
“Ngươi không còn sự lựa chọn nào khác.” Lục Châu nâng tay phải lên. Nguyên khí bốn phía rung động dữ dội, chỉ cần động ý niệm một cái là những nguyên khí này sẽ tạo thành cương nhận chém nát hắn.
Thiếu niên vẫn bình tĩnh đến dị thường, lắc đầu nói: “Nếu lão tiên sinh có thể trả lời mấy câu hỏi của ta, ta sẽ tự tay dâng trâm cài tóc Xích Kim lên cho ngài.”
“Nói đi.”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn ánh trăng, suy tư một lát rồi cất tiếng. “Lão tiên sinh có thể tránh thoát đại nội cao thủ, tu vi của ngài hẳn là rất khó lường. Nếu có một ngày, người bên cạnh ngài cưỡng ép ngài cầm đao chém giết những người vô tội khác, ngài có nguyện ý không?”
“Không ai có thể cưỡng cầu lão phu.” Lục Châu thẳng thắn đáp.
Thiếu niên giật mình. “Nhưng ta không có tu vi cường đại như ngài.”
“Vậy thì hãy trở nên cường đại.” Lục Châu nhìn thẳng vào mắt thiếu niên. “Thiên phú tu hành của ngươi không tệ, chỉ cần chăm chỉ tu luyện ắt có thể trở thành cường giả.”
Thiếu niên trầm mặc một lát rồi hỏi: “Nếu có người ngăn chặn ngài tu hành thì sao?”
“Vậy thì nghĩ cách giải quyết những kẻ chắn đường…” Lục Châu nhận ra điểm vi diệu trong câu hỏi này, bèn nói bổ sung, “Bất kể kẻ đó là ai.”
“. . .”
Toàn thân thiếu niên run lên. Đáp án này hắn cũng đã từng nghĩ tới, chỉ là những người bên cạnh hắn đều là kẻ a dua nịnh nọt, trước nay chưa bao giờ nói lời thật với hắn.
Nay nghe một người ngoài cuộc khẳng định điều này, nghi hoặc trong lòng hắn rốt cuộc cũng biến mất. Có lẽ đáp án từ đầu đến cuối vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
“Thụ giáo.” Thiếu niên khom người vái Lục Châu.
Lục Châu cũng không thèm khách khí, vươn tay ra. “Xích Kim.”
“Xin lão tiên sinh chờ cho một lát.” Thiếu niên xoay người rời đi.
“Khoan đã.” Lục Châu đưa tay ngăn lại.
“Lão tiên sinh không cần phải lo lắng, ta nói chuyện luôn giữ lời.”
Lục Châu vung tay lên, một đạo ấn ký bay về phía thiếu niên.
“Nếu ấn ký bị xua tan hoặc ấn ký rời khỏi hoàng cung thì lão phu sẽ lấy mạng ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Thiếu niên không nói gì nữa, nhảy xuống đất rồi biến mất trong màn đêm.
Lục Châu lại sử dụng thần thông thính lực bao trùm bốn phía. Một khắc đồng hồ trôi qua, thiếu niên quả thật trở về, trong tay cầm một hộp gấm nhảy lên đỉnh Cam Lộ điện.
“Lão tiên sinh.” Thiếu niên dâng hộp gấm lên, kỳ quái hỏi: “Xích Kim chẳng qua là tục vật của phàm nhân, tu vi ngài cao thâm như vậy vì sao lại cần đến thứ này? Nếu ngài thiếu ngân lượng thì ta có thể tặng lão tiên sinh một rương.”
“Không cần.” Lục Châu vung tay lên, thu hồi ấn ký, hộp gấm cũng bay vào lòng bàn tay.
Lục Châu mở hộp ra, đập vào mắt là một chiếc trâm cài tóc vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, dưới ánh trăng trông nó lại càng thêm độc đáo ưu nhã. Thân trâm mảnh mai vừa vặn với lỗ khoá trên nắp bảo rương.
Lục Châu thu hồi hộp gấm, trong lòng không khỏi hiếu kỳ về thân phận của thiếu niên.
Có thể ngồi trên nóc Cam Lộ điện ngắm trăng, xung quanh không có hộ vệ và tu hành giả quấy nhiễu, sao có thể là nhân vật bình thường? Hẳn là một vị hoàng tử nào đó.
“Ngươi tên gì?” Lục Châu hỏi.
Thiếu niên nở nụ cười, chắp tay đáp: “Lý Vân Tranh.”
“Lão phu đã nhớ kỹ.”
“Ngài không kinh ngạc sao?”
“Sao phải kinh ngạc?” Lục Châu nghi hoặc hỏi lại.
Lý Vân Tranh mỉm cười gật đầu. “Lão tiên sinh nói rất đúng, ngài là tu hành giả tu vi cao thâm, sao có thể để ý mấy thứ này.”
Lục Châu cũng không ngờ mình có thể lấy được chìa khoá dễ dàng như vậy. Vốn cho rằng phải bắt người tra tấn một phen, bức cung đủ kiểu mới lấy được, ai ngờ một chút cũng không cần dùng đến.
Kế hoạch theo không kịp biến hoá.
“Lão phu thích nhất là người thông minh, mà ngươi thì rất thông minh. Hôm nay lão phu tha mạng cho ngươi.”
Lục Châu vừa định xoay người rời đi thì sau lưng Lý Vân Tranh đột nhiên xuất hiện một bóng đen nhanh như thiểm điện công kích về phía Lục Châu.
Lục Châu nhẹ nhàng xoay người, vươn tay ra ứng đối. Phanh phanh phanh!
Chuỷ thủ trong tay bóng đen liên tục đâm tới nhanh như cuồng phong vũ bão.
“Mau lui lại! Không được vô lễ với lão tiên sinh!”
“Thuộc hạ thà chết cũng phải bảo hộ ngài an toàn!” Bóng đen nói. Chuỷ thủ loé lên hàn mang đâm về phía cổ họng Lục Châu.
Lục Châu kỳ quái, không hiểu vì sao đối phương không gây động tĩnh lớn để quân hộ vệ kéo đến. Để không kéo dài thời gian, Lục Châu thi triển lực lượng phi phàm, hai ngón tay vươn ra kẹp lấy thanh chuỷ thủ.
Rắc!
Hai ngón tay vặn ngang, lưỡi dao bị bẻ đôi. Lục Châu vươn tay đánh ra một chưởng. Hắc ảnh bị đánh lộn ngược ra sau, phun ra một ngụm máu tươi.
“Lão tiên sinh, thủ hạ lưu tình!”
“Đây là hộ vệ của ngươi?” Lục Châu lạnh nhạt hỏi.
“Vâng…” Lý Vân Tranh lúng túng nói, “Đa tạ lão tiên sinh.”
“Niệm tình ngươi là người biết điều, lão phu tha cho hắn một mạng. Trước khi tạm biệt, lão phu còn có một lời khuyên.”
“Mời lão tiên sinh cứ nói.”
“Mọi việc đều phải lượng sức mà làm.” Lục Châu liếc mắt nhìn bóng đen. “Chứ không phải… ngu xuẩn chịu chết.”
“. . .”
Nói xong, Lục Châu đạp không bay đi.
“Lão tiên sinh, chúng ta còn có thể gặp lại không?” Lý Vân Tranh vội nói với theo.
Lục Châu không trả lời, thân ảnh nhoáng lên rồi tan biến trong màn đêm.
Thừa Hoàng nhìn thoáng qua Thắng Ngộ nằm im dưới chân mình, lại nhìn sang Diệp Thiên Tâm và toà pháp thân kim liên…
Lúc này, mấy chục tu hành giả còn di chuyển được vội vàng bay về phía Diệp Thiên Tâm, muốn liều chết đánh một trận cuối cùng.
Diệp Thiên Tâm quay đầu, dùng hết khí lực thốt lên: “Đừng lại đây.”
Các tu hành giả dừng lại, kinh ngạc nhìn nàng và Thừa Hoàng. Bọn họ đã hiểu, Thừa Hoàng hình như không có ác ý.
Thừa Hoàng vừa xuất hiện, phi cầm tẩu thú trong phương viên mười dặm lập tức tán đi, không một con nào dám đến gần, chỉ còn lại Thắng Ngộ đang kêu rên dưới đất.
Thừa Hoàng cúi thấp đầu xuống, mũi nó áp lại gần Diệp Thiên Tâm hít hà, sau đó nó kêu lên một tiếng bi thương.
U —— ——
Thừa Hoàng lại nhấc một chân lên vỗ mạnh vào thân thể Thắng Ngộ, hai chân nó kéo mạnh sang hai bên, Thắng Ngộ lập tức bị phanh thây thành hai nửa!
Đám người nhìn cảnh này mà nổi hết cả gai ốc. Thắng Ngộ là tồn tại mà cửu diệp cũng phải dè chừng, vậy mà ở trước mặt con hung thú khổng lồ này lại chẳng khác gì tờ giấy mỏng tang xé là rách.
Thắng Ngộ chết ngay lập tức. Một viên tinh thạch trong suốt toả ra hồng quang trôi lơ lửng giữa không trung. Dưới ánh mặt trời, tinh thạch đẹp như một viên châu báu sáng loá cả mắt.
“Thắng Ngộ Chi Tâm…” Chúng tu hành giả nhìn trái tim sinh mệnh với ánh mắt sáng rực, bọn họ biết rõ vật này trân quý tới mức nào. Phàm là người muốn tấn thăng cửu diệp đều ao ước có được thứ này.
Nhưng trong tình hình trước mắt, Diệp Thiên Tâm cần thứ này hơn ai hết.
“Bạch Dân có Thừa Hoàng, truyền thuyết này quả nhiên là thật! Chẳng trách Thừa Hoàng không hề có địch ý.”
“Lục tiên sinh được cứu rồi, Đại Viêm được cứu rồi!”
Đám người vừa hưng phấn vừa kích động nhìn Thừa hoàng. Nhưng Thừa Hoàng lại làm ra một hành động kinh người ——
Nó há mồm ra, ném viên Thắng Ngộ Chi Tâm vào bụng. Âm thanh nhai nuốt răng rắc vang lên.
“. . .” Chúng tu hành giả hoàn toàn ngây ngốc.
Ngón tay Diệp Thiên Tâm khẽ run. Tuy rằng nàng có hơi bất ngờ nhưng cũng hiểu được hành vi của Thừa Hoàng. Hung thú vốn là hung thú, nó đã giúp nàng rất nhiều, sao nàng còn có thể hy vọng xa vời?
“Có lẽ đây là vận mệnh của ta.” Diệp Thiên Tâm thở dài một tiếng. Kim liên lại tăng tốc xoay tròn.
Đúng lúc này, Thừa Hoàng phát ra tiếng kêu trầm thấp, bụng nó khẽ nhúc nhích tựa như có gì đó đang cuộn trào. Nó há miệng!
Một viên trái tim sinh mệnh còn óng ánh và chói mắt hơn trước bay ra.
Đám người kinh hô: “Thừa Hoàng Chi Tâm?!”
Đây là viên trái tim sinh mệnh đẹp nhất bọn họ từng thấy. Nó không toả ra hồng quang mà là màu sắc của sinh cơ, đó là màu xanh ngọc lục bảo, tựa như màu sắc tươi đẹp nhất của thiên nhiên. Nó tượng trưng cho sự tín nhiệm, vĩnh hằng và may mắn.
Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm gì thế?”
Thừa Hoàng cúi thấp đầu, dùng mũi đẩy tới, viên bảo thạch xinh đẹp trôi về phía Diệp Thiên Tâm.
U ——
“Ta không cần!” Diệp Thiên Tâm ngoan cường quay đầu đi. Nếu tấn thăng cửu diệp mà phải hy sinh Thừa Hoàng thì nàng thà rằng không dùng.
Thừa Hoàng lại lần nữa cúi đầu, thôi động trái tim sinh mệnh, sau đó nó đột ngột trừng mắt. Diệp Thiên Tâm bị doạ giật mình, viên trái tim sinh mệnh đột nhiên tan ra thành từng điểm quang hoa bay vọt vào trong miệng nàng.
Sinh cơ cường đại thẩm thấu vào kỳ kinh bát mạch, đan điền khí hải vốn đã khô kiệt lại được bổ sung sinh cơ, rất nhanh sau đó đã tràn trề sức sống, làn da nàng căng bóng trở lại, nếp nhăn biến mất, dung nhan tuyệt diễm lại trở về.
Đám người ngừng thở há hốc mồm nhìn cảnh tượng kinh thế hãi tục này.
Tốc độ xoay tròn của toà kim liên đã giảm bớt, từng vòng tròn năng lượng bắt đầu vận chuyển ngược lên pháp thân.
Đúng lúc này, Thừa Hoàng lại làm ra hành động khiến mọi người tròn mắt.
Nó phóng thẳng lên trời cao, lúc rơi xuống miệng há ra thật to phun ra vô số nguyên khí. Trong khu vực phương viên trăm mét đều bị nguyên khí hùng hồn bao trùm.
Soạt!
Toà pháp thân cao mười trượng hấp thụ nguyên khí rồi bành trướng, chỉ trong khoảnh khắc đã cao lên mười lăm trượng. Toà kim liên to ra, mảnh liên diệp thứ chín thuận thế nhô lên.
Thấy cảnh này, các tu hành giả xung quanh kích động đến mức muốn trào nước mắt.
“Chúc mừng lục tiên sinh!”
Diệp Thiên Tâm mỉm cười nhìn mọi người. “Đa tạ các vị đã trợ giúp.”
Khi mọi người cho là quá trình tấn thăng cửu diệp đã kết thúc, pháp thân và toà kim liên đột nhiên lan tràn sinh cơ. Diệp Thiên Tâm nhớ lại phương pháp của sư phụ, lập tức hiểu ra:
“Sinh cơ trả về?”
Các tu hành giả thấy vậy đều lộ vẻ ngạc nhiên. “Lục tiên sinh, cứ điều tức đi. Chúng ta sẽ hộ pháp!”
Nói xong đám người phân tán ra bốn phương tám hướng bao bọc nàng ở giữa. Diệp Thiên Tâm ngồi xếp bằng, bắt đầu hấp thu ngược thọ mệnh. Toàn bộ quá trình đều có Thừa Hoàng ngồi bên cạnh chiếu cố nàng.
Nửa canh giờ sau ——
Diệp Thiên Tâm cảm giác được tuổi thọ của mình không chỉ khôi phục hoàn toàn mà còn được bổ sung thêm không ít!
Thừa Hoàng đột nhiên há miệng phun ra một luồng ánh sáng màu xanh đen vào toà kim liên.
Roạt! Kim sắc hoả diễm bốc lên từ chín mảnh liên diệp, nhưng trong đó còn ẩn chứa màu xanh đen nhàn nhạt.
Diệp Thiên Tâm quay sang nhìn Thừa Hoàng, mà Thừa Hoàng thì đang nhìn toà kim liên của nàng với biểu tình hài lòng.
“Nghiệp Hoả!”
Các tu hành giả xung quanh nhìn kim diễm đang cháy rừng rực mà ao ước không thôi.
Chờ đến khi Kim Diễm ổn định, Diệp Thiên Tâm phất tay áo thu hồi pháp thân rồi khom người chắp tay nói: “Đa tạ các vị.”
“Lục tiên sinh xin đừng khách khí, ngài đã trấn thủ Ích Châu lâu như vậy, suốt đoạn đường này chúng ta chẳng làm được gì, còn suýt chút nữa làm vạ đến ngài.” Các tu hành giả gãi gãi đầu.
Diệp Thiên Tâm cười đáp: “Nếu không nhờ có chư vị hỗ trợ thì có lẽ ta đã bị Thắng Ngộ giết chết trước khi Thừa Hoàng kịp đến cứu rồi.”
Đám người rất cảm động. Nhìn thấy có mấy người bị trọng thương, Diệp Thiên Tâm lại nói: “Ta sẽ viết thư gửi về Ma Thiên Các, những vị nào thụ thương có thể đến Ma Thiên Các tu dưỡng trị liệu.”
“Tạ ơn lục tiên sinh.” Ai nấy đều khom người cảm kích.
Chương 932 Vô đề
U ——
Thừa Hoàng kêu lên một tiếng đầy vui sướng, sau đó thân thể của nó bắt đầu rung động và biến nhỏ lại.
Đám người nhìn Thừa Hoàng vẻ kỳ quái, một người bỗng nhiên hô lên:
“Ta hiểu rồi! Kim liên cần hấp thu một ngàn hai trăm năm thọ mệnh, mà Thắng Ngộ Chi Tâm chỉ cung cấp có một ngàn năm. Thừa Hoàng nuốt Thắng Ngộ Chi Tâm, sau đó dâng trái tim sinh mệnh của chính mình ra! Thừa Hoàng quả là một loài thú thủ hộ có linh tính của Bạch Dân!”
“Nó đang thu nhỏ lại kìa!”
“Hẳn là Thắng Ngộ Chi Tâm không đủ để duy trì hình thể khổng lồ của nó, nó còn phun ra rất nhiều nguyên khí. Như vậy cũng tốt, sau này bổ sung thọ mệnh cho nó thì có thể giúp nó lớn lên lại.”
Tuy rằng đã thu nhỏ lại nhưng hình thể của Thừa Hoàng vẫn là quái vật khổng lồ trong mắt con người, nó lớn gấp rưỡi cự thú Thắng Ngộ.
Diệp Thiên Tâm bay đến bên người nó, vươn tay vuốt ve bộ lông trắng, miệng mỉm cười: “Lần này… lại nhờ ngươi cứu ta.”
Thừa Hoàng khịt khịt mũi. Diệp Thiên Tâm xoay người lại nói: “Chư vị, chúng ta nên về thành trước đã, ở trong thành an toàn hơn.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của lục tiên sinh.”
“Thừa Hoàng đang ở đây, ta và nó sẽ dọn dẹp đám hung thú tấn công tám thành Ích Châu. Các vị cứ trở về trước.”
“Có lục tiên sinh ra tay, Ích Châu tất ổn!”
“Bảo trọng!” Đám người khom người hành lễ với nàng rồi đạp không bay đi.
Diệp Thiên Tâm bay lên lưng Thừa Hoàng, vỗ vỗ bộ lông bù xù của nó. Dù đã thu nhỏ lại nhưng lưng nó vẫn dài đến mấy chục mét.
U —— ——
Thừa Hoàng đạp bốn vó, cuồng phong thổi tới. Diệp Thiên Tâm bất ngờ nhưng không tức giận mà hài lòng nở nụ cười.
“Lại trêu đùa ta.” Nàng gọi ra cương khí ngăn trở cuồng phong.
Xế chiều hôm đó.
Tu hành giả trong tám thành Ích Châu đều nhìn thấy một màn khiến người thán phục, sau đó bọn họ nhanh chóng truyền tin này đi khắp Đại Viêm thông qua các dịch trạm.
Vạn năm Thừa Hoàng hoàn toàn nghiền ép đám hung thú, chấn nhiếp toàn bộ Ích Châu. Diệp Thiên Tâm dùng vũ khí hoang cấp và kim liên cửu diệp Nghiệp Hoả để xua tan hung thú.
. . .
Lúc này, Lục Châu đang lĩnh hội Thiên thư ở tận hồng liên giới chợt nghe được tiếng thông báo của Hệ thống.
[Ting — được 1.500 người thành kính lễ bái, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
[Ting — được 20.500 người thành kính lễ bái, thu hoạch được 20.500 điểm công đức.]
Lục Châu vuốt râu, hài lòng gật đầu.
Tuy không biết là đồ đệ nào được bách tính lễ bái, nhưng có thể làm được đến bước này hẳn là đã cố gắng không ít. Sau khi trở về phải khen ngợi mới được.
Tâm tình Lục Châu vui vẻ, bèn mở giao diện thẻ đạo cụ ra xem. Lướt lướt một chút, Lục Châu phát hiện một vật đã lâu chưa xuất hiện, trong lòng khẽ động.
“Bảo rương có thời hạn?!”
Lần trước khi nó xuất hiện đã cho Lục Châu một đống đồ tốt. Lần này hẳn là sẽ không kém. Chỉ là lần này thứ dùng để mở rương ngàn vạn lần đừng có là vũ khí của đám đồ đệ nữa nha!
Chạy tới chạy lui giữa hai thế giới chắc bộ xương già này không chịu nổi mất.
Lục Châu nhìn xuống bảng giá: mười ngàn điểm.
Đầu năm nay giá hàng hoá quá cao mà thu nhập vẫn như cũ, làm sao mà sống? Cũng may vừa rồi nhận được một đống điểm công đức, đủ để tiêu xài.
Điểm công đức: 51.440 điểm
“Mua.” Lục Châu không hề do dự, lựa chọn mua bảo rương.
Ánh sáng rơi xuống, trên bàn đột nhiên xuất hiện một chiếc rương màu đen. Đồng thời Hệ thống bắt đầu đếm ngược thời gian mở rương: bảy ngày.
Lục Châu bước tới, cẩn thận quan sát hình dạng chiếc rương. Hy vọng phương thức mở rương không quá phức tạp, Tư Vô Nhai hiện không có đây, mà lão phu lại không muốn động não nhiều.
Quan sát nửa ngày, Lục Châu không phát hiện thấy bất kỳ đồ án nào trên rương, điều này nói rõ muốn mở rương không cần dùng đến vũ khí của đám đồ đệ.
Còn may, còn may.
Trên toàn bộ mặt ngoài của rương chỉ có một cái lỗ nhỏ vuông vức nằm giữa nắp rương, ngoài ra không còn gì khác. Lục Châu nhíu mày, chẳng lẽ cái lỗ này chính là ổ khoá, cần một chiếc chìa khoá để mở ra?
Lục Châu lấy Vị Danh Kiếm ra, điều động nguyên khí rồi chém xuống.
Ầm! Tia lửa bắn ra, bảo rương vẫn nằm im không hề suy suyển, cứng rắn hệt như bảo rương lần trước. Điều này cũng có nghĩa là nó có thể dùng làm vũ khí, vì độ rắn chắc không hề thua kém vũ khí hoang cấp.
Chuyện mở rương phải nhiều người hợp mưu giúp đỡ thì may ra, một mình hắn suy nghĩ rất khó có thể tìm ra phương pháp. Nghĩ vậy, Lục Châu không lãng phí thời gian nữa, tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Lục Châu lệnh cho người gọi bốn đồ đệ và đám người Mạnh Trường Đông, Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ, Kỷ Phong Hành và Vu Vu đến biệt uyển.
Đám người vây quanh cái rương màu đen, quan sát một lúc lâu mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Mạnh Trường Đông chắp tay nói:
“Lục tiền bối, vật này là…?”
“Đó là bảo rương. Các ngươi hãy dùng đầu óc để nghĩ cách mở nó ra.”
“Chuyện này đơn giản quá mà. Sư phụ, xem con nè!!!” Tiểu Diên Nhi nhấc chân mang theo cương khí đạp tới.
Phanh phanh phanh! Nàng đá liên hoàn cước.
“. . .”
Đám người nhìn nàng, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Cái rương bị đá lăn xuống đất, nhưng nó vẫn y nguyên như trước không hề bị tổn hại.
Tiểu Diên Nhi khẽ nói: “Hay là đại sư huynh và nhị sư huynh bổ đôi nó ra đi…”
“. . .”
Tính tình nha đầu này vẫn táo bạo như thế, quá bạo lực.
Lục Châu lắc đầu nói: “Vật này cực kỳ rắn chắc, vũ khí hoang cấp cũng không chém được, không cần thử lại.”
Vu Chính Hải gật đầu: “Chiếc rương này giống với chiếc rương trước đây sư phụ từng giao cho chúng ta. Sư phụ, người kiếm ở đâu ra vậy?”
“Việc không nên hỏi thì đừng hỏi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Vu Chính Hải xấu hổ cười. Sư phụ có đồ tốt thì chẳng có gì lạ, trước đây Ma Thiên Các cũng vì thế mà bị người trong thiên hạ dòm ngó suốt. Thập đại danh môn ngoài mặt muốn vây quét Ma Thiên Các nhưng kỳ thực đều là vì ngấp nghé bảo bối của sư phụ hắn.
“Loại việc phải động não này tốt nhất giao cho thất sư đệ đi.” Vu Chính Hải né sang một bên.
Ngu Thượng Nhung khoanh tay, lạnh nhạt nhìn bảo rương rồi nói: “Nếu là giết người, đồ nhi đi làm ngay. Nhưng việc này e là chỉ có thất sư đệ mới giải quyết được.”
Chương 933 Vô đề
Lục Châu cũng không trông cậy hai tên này nghĩ ra được ý kiến hay gì. Hắn nhìn về phía Hạ Trường Thu và Mạnh Trường Đông. “Các ngươi thấy thế nào?”
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ lắc đầu liên tục, Mạnh Trường Đông thì tán thán:
“Đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy loại bảo rương tinh xảo và kiên cố như vũ khí hoang cấp này. Cái lỗ ở trên nắp rương hẳn là ổ khoá duy nhất để mở nó ra.”
“Nói nhảm, chuyện này đến ta cũng biết.” Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái.
“Mạnh trưởng lão đừng để ý, cửu sư muội của ta luôn như vậy, sau một thời gian dài chung đụng, ngươi sẽ phát hiện kỳ thực nàng rất kính già yêu trẻ.” Ngu Thượng Nhung nói.
Tiểu Diên Nhi được sư huynh khen liền cười hì hì: “Tạ ơn nhị sư huynh khích lệ, vẫn là nhị sư huynh hiểu rõ ta nhất.”
Mạnh Trường Đông: “. . .”
Lục Châu khẽ lắc đầu, xem ra tạm thời không có biện pháp mở rương rồi. Ngay khi hắn vừa định thu hồi chiếc rương thì Hải Loa chợt cau mày nói:
“Nó… đồ nhi đã từng nhìn thấy nó.”
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn nàng. Lục Châu cũng rất kinh ngạc, đây là sản phẩm của Hệ thống, Hải Loa làm sao mà nhận ra được?
Chẳng lẽ là trong cõi U Minh đã chú định?
Thấy biểu tình kỳ lạ trên mặt nàng, Lục Châu bèn chậm rãi nói: “Đừng gấp gáp, từ từ suy nghĩ thôi… Nhìn cho rõ ràng.”
Hắn tiện tay vung lên, bảo rương trôi lơ lửng tiến về phía nàng.
Hải Loa lắc đầu nói: “Nhớ không rõ…”
“. . .”
Lục Châu thở dài một tiếng, thả rương rơi xuống. Hải Loa lại mơ màng nói tiếp: “Chìa khoá… đồ nhi chỉ nhớ được chìa khoá.”
“Ở đâu?” Lục Châu hỏi.
“Hoàng… hoàng cung.”
Trong lòng Lục Châu cả kinh. Chẳng lẽ phải đi một chuyến tới hoàng cung Đại Đường?
Mạnh Trường Đông nhìn Hải Loa bằng ánh mắt đầy phức tạp: “Lục tiền bối, thập đệ tử của ngài… à không, thập tiên sinh, đã từng tới hoàng cung?”
“Nàng vốn là người hồng liên giới, trời cao an bài để bản toạ thu nàng làm đồ đệ, dạy nàng tu hành, để nàng có năng lực tự vệ trong tu hành giới, sống một đời an ổn.” Lục Châu chậm rãi đáp. “Hải Loa hiểu được thú ngữ, tinh thông âm luật. Mạnh trưởng lão, ngươi là người hồng liên giới, kiến thức rộng rãi, ngươi có từng nghe nói qua có người như thế chưa?”
Có lẽ nhân dịp này Lục Châu sẽ nghe ngóng được tin tức về người nhà hoặc thân thích của Hải Loa cũng chưa biết chừng.
“Người có thiên phú âm luật và thú ngữ trên đời này cực ít, nhưng ta có biết một vị… Nàng tên là Lạc Tuyên, là một thiên tài danh xứng với thực.”
Kỷ Phong Hành lập tức nói phụ hoạ: “Đúng đúng đúng, ta nhớ được nàng là thiên tài của Thiên Vũ Viện, lúc trước mọi người đều gọi nàng là người điên. Thiên Toa và các loại đạo văn đều là sản phẩm do nàng tạo ra.”
Vu Chính Hải cảm thấy thân phận mình khá giống với Hải Loa, đặc biệt là việc sau khi phục sinh lại thức tỉnh tu vi và ký ức, bèn nói:
“Có lẽ sau khi chết, Lạc Tuyên đã phục sinh trở thành Hải Loa?”
Mọi người cả kinh. Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
Trên mặt Hải Loa vừa mờ mịt vừa ngây ngốc nhìn mọi người, nàng cũng không muốn chấp nhận sự thật này, trong lòng dần cảm thấy uỷ khuất.
Mạnh Trường Đông cười ha hả, lắc đầu nói: “Không có chuyện đó đâu.”
“Vì sao lại không?” Kỷ Phong Hành nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì Lạc Tuyên vốn không có chết.”
Kỷ Phong Hành lập tức kinh hãi. “Nàng ta không chết? Sao… sao có thể như thế? Thế thì vì sao nàng ta lại mất tích suốt nhiều năm như vậy?”
Mạnh Trường Đông đáp:
“Thiên Vũ Viện rất ham mê thăm dò những bí ẩn trong tu hành giới, đặc biệt là thuyết pháp về một thế giới khác. Thời điểm đó, bọn hắn bị các đại môn phái chỉ trích không thôi, mọi người đều cho rằng trên đời này chỉ có hồng liên, không tồn tại màu sắc khác. Thế là Lạc Tuyên trở thành người điên trong mắt mọi người. Về sau Lạc Tuyên mất tích rất lâu. Khoảng hơn mười năm trước, ta nghe một bằng hữu bên Thiên Vũ Viện nói Lạc Tuyên trở về, thế là nàng ta bị bọn hắn giam giữ.”
Lục Châu nhìn về phía Mạnh Trường Đông. Vị hộ pháp mới này rất hữu dụng.
“Ngươi chắc chắn chứ?” Lục Châu hỏi.
“Ta đã lựa chọn đi theo Lục tiền bối, đương nhiên là biết gì nói nấy. Chỉ là mấy tin tức này vẫn cần phải xác nhận lại một phen.” Mạnh Trường Đông nói.
“Vậy giao cho ngươi điều tra chuyện này.”
“Vâng.”
Mạnh Trường Đông dù sao cũng từng là trưởng lão Phi Tinh Trai, có quan hệ khá tốt với Thiên Vũ Viện, đương nhiên tin tức hắn nắm được chính xác và rõ ràng hơn mọi người ở đây nhiều.
Lục Châu nhìn về phía Hải Loa. Nếu đúng như lời Mạnh Trường Đông nói thì Hải Loa không thể nào là Lạc Tuyên được.
Hạ Trường Thu cảm thán nói: “Thiên phú của Hải Loa giống như Lạc Tuyên… có khi nào là người đời sau của nàng ta?”
Mọi người gật gù, suy đoán này có vẻ hợp lý.
Vu Chính Hải lại nói: “Nếu Hải Loa chỉ là đời sau thì sẽ không xảy ra tình trạng thức tỉnh năng lực và ký ức. Thế gian này đúng là không thiếu điều lạ. Có lẽ tiểu sư muội là một thiên tài, năng lực của hai người chỉ là tình cờ giống nhau cũng nên.”
“Không cần đoán mò nữa… Thân thế của Hải Loa lão phu sẽ tự mình làm rõ.”
Nếu Hải Loa nhớ được hoàng cung, vậy có nghĩa là trước đây nàng từng đến nơi này. Đến đó hẳn có thể tìm được người quen biết nàng, nhân tiện tìm chìa khoá để mở rương.
“Hải Loa, ngươi còn nhớ chìa khoá để mở rương là gì không?”
Hải Loa khẽ gật đầu đáp: “Xích Kim.”
“Xích Kim?”
Mạnh Trường Đông lập tức lên tiếng giải thích, “Xích Kim là một loại hoàng kim thuần khiết nhất chỉ có trong hoàng cung mới có. Ổ khoá của chiếc rương này cực kỳ bé, trông hình dạng có vẻ là… một cây trâm cài tóc.”
“Mạnh hộ pháp nói có lý lắm.” Hạ Trường Thu tán dương.
“Xích Kim là đồ trang sức mà các quan lại trong triều vô cùng ưa chuộng.”
Hải Loa gật đầu phụ hoạ: “Đúng vậy!”
Lục Châu cũng vuốt râu gật đầu. Chỉ là hoàng cung quá lớn, lực lượng thủ vệ bên trong cũng không thể xem thường… chẳng lẽ phải lén lút lẻn vào hậu cung của một đám nữ nhân?
Hành vi này không phù hợp với phong cách làm việc của lão phu.
Lục Châu suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, mọi người lui xuống đi.”
“Vâng.” Đám người hành lễ rời đi.
Chương 934 Vô đề
Khi trời chạng vạng tối, đột nhiên có tiếng hú dài vang vọng khắp Thiên Liễu Quan.
Grừ —— ——
Các đệ tử và trưởng lão Thiên Liễu Quan ngẩng đầu nhìn con hung thú trên bầu trời, sắc mặt kinh hãi.
“Là hung thú! Cẩn thận!”
Trận pháp ở Thiên Liễu Quan kém xa các đại tông môn, một khi hung thú xuất hiện chắc chắn sẽ xảy ra đại tai nạn. Cũng may con hung thú này lại không quá lớn.
Hạ Trường Thu vội vàng phân phó: “Mau đi mời đại tiên sinh và nhị tiên sinh đến bắt hung thú. Con hung thú này toàn thân mang theo điềm lành, rất thích hợp để bắt làm toạ kỵ.”
Đúng lúc này, từ trong biệt uyển của Lục Châu bỗng vang lên một giọng nói uy nghiêm ——
“Xuống đây.”
Grừ.
Bạch Trạch nhanh nhẹn hạ xuống đất, đứng trước mặt Lục Châu.
Đám người Thiên Liễu Quan: “? ? ?”
Đây là hung thú cơ mà! Đâu phải con cừu nhỏ đâu!
Lục Châu nâng tay lên vuốt ve bộ lông Bạch Trạch. Thấy trên người nó có mấy vết thương, hắn không khỏi nhíu mày. Xem ra đối với hung thú, việc vượt qua Vô Tận Hải cũng chẳng hề dễ dàng chút nào.
Lục Châu vỗ nhẹ lên mình nó. “Vất vả rồi.”
Bạch Trạch thấp giọng gầm gừ mấy tiếng như muốn nói nó không sao hết.
“Chỉ vậy thôi đã thuần phục được rồi?” Kỷ Phong Hành đưa tay lên dụi mắt với vẻ không thể tin nổi.
“Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt đối sẽ không tin có người nói ba chữ đã hàng phục được một con hung thú.”
Mọi người âm thầm nghị luận khi nhìn thấy bộ dạng phục tùng của Bạch Trạch. Hình tượng Lục tiền bối trong mắt đám đệ tử Thiên Liễu Quan lại nâng cao lên một bậc.
Lục Châu thi triển lực lượng phi phàm của Thiên thư chữa lành vết thương cho Bạch Trạch, sau đó nhảy lên lưng nó rồi nói với mọi người: “Lão phu ra ngoài một chuyến.”
“Cung tiễn Lục tiền bối.” Đám đệ tử Thiên Liễu Quan sùng bái hành lễ.
Chỉ trong giây lát, thân ảnh Lục Châu và Bạch Trạch đã biến mất ở chân trời.
Lúc này, Tiểu Diên Nhi từ xa bay tới, lượn qua lượn lại trước Trung Chính điện mấy vòng rồi gãi đầu nói:
“Hình như ta nghe thấy tiếng Bạch Trạch nhà ta gọi, các ngươi có nhìn thấy nó không?”
“. . .”
. . .
Trên bầu trời, Lục Châu cưỡi Bạch Trạch bay về phía Quan Nội Đạo.
Bạch Trạch đã đến nơi, còn Cát Lượng hiện đang ở đâu? Hai con vật này đều là toạ kỵ cấp truyền thuyết, tốc độ hẳn là không quá khác biệt mới đúng.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem, thấy ghi chú sau tên Bạch Trạch biến mất biểu hiện đã đến, còn ghi chú của Cát Lượng vẫn là ‘đang chạy tới hồng liên giới…’
Đừng có bị hải thú ăn đó nhé!
Nhưng cũng may Bạch Trạch tới rất đúng lúc, nếu không lão phu phải tự mình phi hành, rất mệt mỏi.
Trời dần tối, Lục Châu tiến vào Quan Nội Đạo. Khoảng thời gian này hắn có nghiên cứu về địa đồ ở Đại Đường nên biết vị trí của hoàng cung. Đến kinh thành, Lục Châu tiến vào tửu lâu nghỉ chân một chút.
Khi màn đêm kéo đến, Lục Châu ẩn nấp khí tức toàn thân, nhảy vào hoàng thành.
“Đạo văn?”
Lực lượng phòng thủ trong hoàng cung hơn xa các môn phái khác, hắn hành động rất cẩn thận. Cũng may Lục Châu có thính lực thần thông, mọi hành động của thủ vệ hoàng thành đều không thoát khỏi lỗ tai hắn.
Về mặt lý thuyết thì Lục Châu có thẻ Một Kích Chí Mạng và Miễn Dịch Sát Thương, cho dù bị phát hiện cũng có thể thong dong rời đi. Nhưng mà… hoàng cung là nơi ngoạ hổ tàng long, có thể bớt đi phiền phức thì nên bớt.
Lục Châu dễ dàng tránh thoát đám thái giám và cung nữ trong cung, thỉnh thoảng thần xạ thủ đứng trên hoàng thành sẽ phát ra năng lượng ba động để tuần tra.
Lục Châu đến trước điện Cam Lộ.
“Cam Lộ điện, nơi hoàng đế đọc sách?” Vì sao nơi quan trọng như vậy lại không có người phòng thủ?
Lục Châu thi triển thần thông thính lực, lam quang quanh quẩn bên tai. Bốn phương tám hướng im ắng không có lấy một người.
Bỗng nhiên từ trên đỉnh cung điện truyền đến âm thanh rất nhỏ, đó là tiếng tim đập chậm rãi và bình tĩnh.
“Trên đỉnh có người.”
Lục Châu vốn khinh thường làm chuyện lén lút, nhưng hiện tại đang trong thời điểm đặc thù nên không thể không làm như thế. Coi như ngươi không may.
Lục Châu đạp không, toàn thân nhẹ nhàng bay lên rồi đáp xuống đỉnh cung điện.
Dưới ánh trăng, một thiếu niên trẻ tuổi thân mặc hoa phục, gương mặt thanh tú đang ngồi chống cằm ngắm trăng. Hắn hoàn toàn không ý thức được ngay sau lưng mình là một đại ma đầu đến từ Đại Viêm…
Khi hắn vừa định đứng dậy, một bàn tay già nua đặt lên vai hắn. Toàn thân thiếu niên cứng đờ, hai mắt trợn trừng.
“Đừng khẩn trương, nếu lão phu muốn lấy mạng ngươi, bây giờ ngươi đã là vong hồn dưới tay lão phu.”
Nhưng điều khiến Lục Châu không ngờ tới là thiếu niên quả thật không khẩn trương chút nào, hắn xoay người lại nhìn Lục Châu đầy dò xét rồi thấp giọng cười:
“Lão nhân gia, ngài muốn bắt ta sao?”
Lục Châu không phủ nhận mà khẽ gật đầu. “Ngươi không sợ?”
“Sợ để mà làm gì? Lão nhân gia ngài có thể tránh thoát được cao thủ đại nội mà đến Cam Lộ điện, nhất định có thủ đoạn kinh người. Ta sợ hãi chẳng có ý nghĩa gì.” Thiếu niên nói, “Lão tiên sinh, ta sẽ không kêu lên, ta không ngốc như vậy. Mời ngồi.”
Đây là một thanh niên cực kỳ thông minh.
Lục Châu phất tay áo ngồi xuống, trường bào phất phơ, mái tóc bạc trắng tung bay trong gió. Ánh trăng rọi vào người Lục Châu khiến hình tượng cao nhân của hắn được phát huy vô cùng tinh tế.
“Lão tiên sinh… ngài vào cung là có việc gì?” Thiếu niên hỏi.
“Lão phu luôn thưởng thức người thức thời, ngươi thông minh hơn rất nhiều người.” Sắc mặt Lục Châu lạnh nhạt, vừa ngắm trăng vừa vuốt râu hỏi, “Hậu cung ở đâu?”
“Hậu cung?” Thiếu niên kinh ngạc nói, “Tuổi tác của ngài…”
Nói xong hắn nhìn Lục Châu từ trên xuống dưới.
Sắc mặt Lục Châu trầm xuống, nghiêm túc nói: “Nghé con mới đẻ không sợ cọp, lão phu nhắc nhở ngươi một câu, ngươi đang đối mặt với kẻ nguy hiểm nhất thiên hạ này.”
Thiếu niên thở dài đáp: “Nhưng mà ta cảm thấy ngài rất hiền lành.”
“Hửm?!” Ánh mắt thâm thuý của Lục Châu nhìn thiếu niên chằm chằm, rốt cuộc cũng khiến hắn cũng run rẩy.
“Ngài đến hậu cung làm gì?”
“Lão phu muốn tìm một vật.”
“Ta có thể tìm cho ngài mà, ta hiểu rõ hoàng cung này như lòng bàn tay.” Thiếu niên vỗ ngực tự hào nói.
Chương 935 Vô đề
Lục Châu nhíu mày. Thiếu niên này không phải là người bình thường, lại có thể ở trên đỉnh Cam Lộ điện ngắm trăng, xung quanh không có tu hành giả nào thủ hộ.
“Ngươi giúp lão phu?”
Thiếu niên thở dài đứng lên, chỉ tay về phía thành trì bên ngoài. “Lão tiên sinh, ngài nhìn xem, cái tường thành này có phải rất giống một cái lồng giam không? Ta chỉ có thể đi quanh quẩn trong lồng giam này, không thể ra ngoài, không có tự do, không có bằng hữu, càng không có tri kỷ…”
Lục Châu không nhịn được bật cười. “Cho nên ngươi xem lão phu là niềm vui thú mới?”
“Ách…” Thiếu niên gãi đầu, lộ vẻ xấu hổ.
“Thứ lão phu cần tìm là một cây trâm cài tóc tên là Xích Kim.” Lục Châu vuốt râu nói.
Thiếu niên cả kinh đến nói không nên lời.
“Sao thế? Không phải ngươi rất có bản lĩnh à?” Lục Châu nhìn hắn.
“Chuyện này…”
Thiếu niên cúi đầu một lát rồi ngẩng đầu lên, chắp tay nói: “Lão tiên sinh, ngài có thể yêu cầu một thứ khác không, vật này e là không thể đưa cho ngài được.”
“Ngươi không còn sự lựa chọn nào khác.” Lục Châu nâng tay phải lên. Nguyên khí bốn phía rung động dữ dội, chỉ cần động ý niệm một cái là những nguyên khí này sẽ tạo thành cương nhận chém nát hắn.
Thiếu niên vẫn bình tĩnh đến dị thường, lắc đầu nói: “Nếu lão tiên sinh có thể trả lời mấy câu hỏi của ta, ta sẽ tự tay dâng trâm cài tóc Xích Kim lên cho ngài.”
“Nói đi.”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn ánh trăng, suy tư một lát rồi cất tiếng. “Lão tiên sinh có thể tránh thoát đại nội cao thủ, tu vi của ngài hẳn là rất khó lường. Nếu có một ngày, người bên cạnh ngài cưỡng ép ngài cầm đao chém giết những người vô tội khác, ngài có nguyện ý không?”
“Không ai có thể cưỡng cầu lão phu.” Lục Châu thẳng thắn đáp.
Thiếu niên giật mình. “Nhưng ta không có tu vi cường đại như ngài.”
“Vậy thì hãy trở nên cường đại.” Lục Châu nhìn thẳng vào mắt thiếu niên. “Thiên phú tu hành của ngươi không tệ, chỉ cần chăm chỉ tu luyện ắt có thể trở thành cường giả.”
Thiếu niên trầm mặc một lát rồi hỏi: “Nếu có người ngăn chặn ngài tu hành thì sao?”
“Vậy thì nghĩ cách giải quyết những kẻ chắn đường…” Lục Châu nhận ra điểm vi diệu trong câu hỏi này, bèn nói bổ sung, “Bất kể kẻ đó là ai.”
“. . .”
Toàn thân thiếu niên run lên. Đáp án này hắn cũng đã từng nghĩ tới, chỉ là những người bên cạnh hắn đều là kẻ a dua nịnh nọt, trước nay chưa bao giờ nói lời thật với hắn.
Nay nghe một người ngoài cuộc khẳng định điều này, nghi hoặc trong lòng hắn rốt cuộc cũng biến mất. Có lẽ đáp án từ đầu đến cuối vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
“Thụ giáo.” Thiếu niên khom người vái Lục Châu.
Lục Châu cũng không thèm khách khí, vươn tay ra. “Xích Kim.”
“Xin lão tiên sinh chờ cho một lát.” Thiếu niên xoay người rời đi.
“Khoan đã.” Lục Châu đưa tay ngăn lại.
“Lão tiên sinh không cần phải lo lắng, ta nói chuyện luôn giữ lời.”
Lục Châu vung tay lên, một đạo ấn ký bay về phía thiếu niên.
“Nếu ấn ký bị xua tan hoặc ấn ký rời khỏi hoàng cung thì lão phu sẽ lấy mạng ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Thiếu niên không nói gì nữa, nhảy xuống đất rồi biến mất trong màn đêm.
Lục Châu lại sử dụng thần thông thính lực bao trùm bốn phía. Một khắc đồng hồ trôi qua, thiếu niên quả thật trở về, trong tay cầm một hộp gấm nhảy lên đỉnh Cam Lộ điện.
“Lão tiên sinh.” Thiếu niên dâng hộp gấm lên, kỳ quái hỏi: “Xích Kim chẳng qua là tục vật của phàm nhân, tu vi ngài cao thâm như vậy vì sao lại cần đến thứ này? Nếu ngài thiếu ngân lượng thì ta có thể tặng lão tiên sinh một rương.”
“Không cần.” Lục Châu vung tay lên, thu hồi ấn ký, hộp gấm cũng bay vào lòng bàn tay.
Lục Châu mở hộp ra, đập vào mắt là một chiếc trâm cài tóc vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, dưới ánh trăng trông nó lại càng thêm độc đáo ưu nhã. Thân trâm mảnh mai vừa vặn với lỗ khoá trên nắp bảo rương.
Lục Châu thu hồi hộp gấm, trong lòng không khỏi hiếu kỳ về thân phận của thiếu niên.
Có thể ngồi trên nóc Cam Lộ điện ngắm trăng, xung quanh không có hộ vệ và tu hành giả quấy nhiễu, sao có thể là nhân vật bình thường? Hẳn là một vị hoàng tử nào đó.
“Ngươi tên gì?” Lục Châu hỏi.
Thiếu niên nở nụ cười, chắp tay đáp: “Lý Vân Tranh.”
“Lão phu đã nhớ kỹ.”
“Ngài không kinh ngạc sao?”
“Sao phải kinh ngạc?” Lục Châu nghi hoặc hỏi lại.
Lý Vân Tranh mỉm cười gật đầu. “Lão tiên sinh nói rất đúng, ngài là tu hành giả tu vi cao thâm, sao có thể để ý mấy thứ này.”
Lục Châu cũng không ngờ mình có thể lấy được chìa khoá dễ dàng như vậy. Vốn cho rằng phải bắt người tra tấn một phen, bức cung đủ kiểu mới lấy được, ai ngờ một chút cũng không cần dùng đến.
Kế hoạch theo không kịp biến hoá.
“Lão phu thích nhất là người thông minh, mà ngươi thì rất thông minh. Hôm nay lão phu tha mạng cho ngươi.”
Lục Châu vừa định xoay người rời đi thì sau lưng Lý Vân Tranh đột nhiên xuất hiện một bóng đen nhanh như thiểm điện công kích về phía Lục Châu.
Lục Châu nhẹ nhàng xoay người, vươn tay ra ứng đối. Phanh phanh phanh!
Chuỷ thủ trong tay bóng đen liên tục đâm tới nhanh như cuồng phong vũ bão.
“Mau lui lại! Không được vô lễ với lão tiên sinh!”
“Thuộc hạ thà chết cũng phải bảo hộ ngài an toàn!” Bóng đen nói. Chuỷ thủ loé lên hàn mang đâm về phía cổ họng Lục Châu.
Lục Châu kỳ quái, không hiểu vì sao đối phương không gây động tĩnh lớn để quân hộ vệ kéo đến. Để không kéo dài thời gian, Lục Châu thi triển lực lượng phi phàm, hai ngón tay vươn ra kẹp lấy thanh chuỷ thủ.
Rắc!
Hai ngón tay vặn ngang, lưỡi dao bị bẻ đôi. Lục Châu vươn tay đánh ra một chưởng. Hắc ảnh bị đánh lộn ngược ra sau, phun ra một ngụm máu tươi.
“Lão tiên sinh, thủ hạ lưu tình!”
“Đây là hộ vệ của ngươi?” Lục Châu lạnh nhạt hỏi.
“Vâng…” Lý Vân Tranh lúng túng nói, “Đa tạ lão tiên sinh.”
“Niệm tình ngươi là người biết điều, lão phu tha cho hắn một mạng. Trước khi tạm biệt, lão phu còn có một lời khuyên.”
“Mời lão tiên sinh cứ nói.”
“Mọi việc đều phải lượng sức mà làm.” Lục Châu liếc mắt nhìn bóng đen. “Chứ không phải… ngu xuẩn chịu chết.”
“. . .”
Nói xong, Lục Châu đạp không bay đi.
“Lão tiên sinh, chúng ta còn có thể gặp lại không?” Lý Vân Tranh vội nói với theo.
Lục Châu không trả lời, thân ảnh nhoáng lên rồi tan biến trong màn đêm.
Bình luận facebook