• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 941-945

Chương 941 Vô đề

Trưởng lão bị đánh nghiêng sang một bên, gương mặt sưng đỏ. Hư ảnh xoay người trở về vị trí cũ. Người vả miệng chính là Vu Chính Hải.

“. . .”

Nơi này là mười hai tông Vân Sơn danh chấn thiên hạ, mười hai trưởng lão đều là người cao cao tại thượng. Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, huống gì đây còn là trưởng lão?

Nhiếp Thanh Vân không ra tay ngăn cản là vì nể mặt Lục Châu và Tư Không Bắc Thần, nhưng hắn không ngờ bọn họ lại dám ra tay đánh người.

“Tông chủ!” Tên trưởng lão một tay che má, lửa giận thiêu đốt trong lòng.

“Đừng xen vào.” Nhiếp Thanh Vân cố nén khó chịu, phất tay nói. Mười hai tên trưởng lão lộ vẻ không hài lòng, miễn cưỡng lui về sau.

Lục Châu vuốt râu nói: “Hạ Trường Thu là người của lão phu. Ngươi sỉ nhục hắn chính là sỉ nhục lão phu. Vả miệng ngươi, ngươi có phục không?”

Tên trưởng lão vẫn che má không nói gì.

Nhiếp Thanh Vân chắp tay nói: “Ta thay mặt hắn xin lỗi lão tiên sinh. Mời các vị đến Vân Sơn đài uống rượu.”

Đám đệ tử không hiểu vì sao Tông chủ phải làm như thế, chỉ đành phục tùng mệnh lệnh của hắn.

Lục Châu nhìn thoáng qua Vân Sơn đài rồi chắp tay sau lưng bay tới. Những người khác bay sát phía sau. Hạ Trường Thu là người cuối cùng rời đi, khi đi ngang tên trưởng lão kia, hắn thẳng lưng hừ một tiếng.

Thật là sảng khoái!

Điền Bất Kỵ im lặng lắc đầu, thầm nghĩ Thiên Liễu Quan tuy nhỏ nhưng ngài dù gì cũng là Quán chủ, là đối tượng kính ngưỡng của hơn ngàn đệ tử, đừng biểu lộ vẻ mặt tiểu nhân đắc chí như thế có được không?

Vân Sơn đài nhìn ra rừng trúc rộng tít tắp và dãy núi non trùng điệp, rất thích hợp làm nơi mở tiệc chiêu đãi bằng hữu.

Mọi người tiến vào đài. Nhiếp Thanh Vân lúc này mới hỏi: “Xin hỏi lão tiên sinh xưng hô như thế nào?”

Tư Không Bắc Thần lên tiếng giới thiệu: “Nhiếp Thanh Vân, vị trước mặt ngươi chính là Lục lão tiền bối, người duy nhất trong thiên hạ này đã khai Mệnh Cách.”

Nhiếp Thanh Vân vừa định rót rượu, nghe vậy bàn tay cầm bình rượu cứng lại giữa không trung. Hắn giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Lục Châu.

Mệnh Cách chính là đại nạn của thập diệp. Hơn hai ngàn năm qua không có một người nào khai được Mệnh Cách. Muốn ngưng tụ được pháp thân Thiên Giới Bà Sa, trở thành cao thủ Huyền Thiên cảnh thì phải mở được Mệnh Cách. Nhiếp Thanh Vân sao có thể không hiểu hàm nghĩa của việc khai Mệnh Cách, hắn nhìn Lục Châu với vẻ khiếp sợ.

Mười hai trưởng lão đứng sau lưng Nhiếp Thanh Vân cũng sửng sốt. Vân Sơn không sợ cường giả thập diệp, nhưng cường giả khai Mệnh Cách… lại là chuyện khác.

Rào —— ——

Rượu tràn ra ngoài chén ướt cả mặt bàn khiến Nhiếp Thanh Vân tỉnh táo lại. Hắn thu tay lại vẻ áy náy rồi trầm giọng nói: “Vừa rồi ai vũ nhục Hạ quán chủ?”

Tên trưởng lão đứng ngoài cùng run rẩy nói: “Là… là ta.”

“Kéo ra ngoài đánh ba mươi trượng, phong bế tu vi, nhốt vào hậu sơn. Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép thả hắn.” Nhiếp Thanh Vân nghiêm túc nói.

Đám đệ tử ngây ngốc, không biết có nên động thủ hay không. Tên trưởng lão cắn răng nói “Ta tự mình lãnh phạt.” rồi ngoan ngoãn bay ra ngoài.

Hạ Trường Thu ngồi thẳng người. Đây là thời khắc rực rỡ nhất trong đời hắn. Có lẽ từ nay về sau Thiên Liễu Quan không cần phải nhẫn nhục mà sống nữa.

Nhiếp Thanh Vân khẽ phẩy tay, chén rượu lơ lửng bay lên, hắn cung kính nói: “Lục huynh, ta lấy thân phận Tông chủ mười hai tông Vân Sơn để bồi tội với ngài.”

Lục Châu nhìn chén rượu, trên mặt không có chút hứng thú nào. Hắn không có thói quen uống rượu.

Vu Chính Hải nhanh nhẹn cầm lấy chén rượu bưng lên uống. “Ta uống với ngươi.” Một hơi cạn sạch.

Nhiếp Thanh Vân thấy Lục Châu không động, đành xấu hổ nhấp một miếng. Quy củ trên bàn rượu, nếu mời rượu mà không uống nghĩa là đối phương không ưa gì mình.

Lúc này, một tên trưởng lão không nhịn được nữa bèn đứng phắt dậy, nói với Tư Không Bắc Thần: “Tư Không tiền bối, ngài nói khai Mệnh Cách… không quá thiết thực.”

Đám đệ tử Vân Sơn nhìn về phía trưởng lão này. Tư Không Bắc Thần nói: “Ngươi cảm thấy ta có cần phải nói láo các ngươi không?”

“Thật thật giả giả là một loại chiến thuật tâm lý… Ngài là tiền bối, ta kính trọng ngài, nhưng ngài cũng biết việc khai Mệnh Cách khó đến thế nào.” Trưởng lão Tào Chí xoay sang nói với Nhiếp Thanh Vân. “Tông chủ, thứ cho ta vô lễ, vì Vân Sơn ta nhất định phải chất vấn chuyện này.”

Nhiếp Thanh Vân không ngăn cản, bởi vì sâu trong nội tâm hắn cũng cảm thấy rất nghi ngờ. Tư Không Bắc Thần không cần phải nói láo, nhưng chuyện khai Mệnh Cách lại càng khó có thể tin là thật.

Lục Châu liếc nhìn Tào Chí rồi nhìn sang Nhiếp Thanh Vân, thản nhiên nói:

“Lão phu đến đây, một là để tìm Diệp Chân, hai là muốn đòi công đạo… Không phải đến để thảo luận chuyện Mệnh Cách với ngươi.”

Tào Chí đáp: “Nhưng ngài đã biết Diệp Chân không có ở đây, còn muốn đòi công đạo cái gì?”

Lục Châu nhìn về phía Tào Chí. “Lão phu đã nói không thích quanh co lòng vòng.”

“Vậy vãn bối cũng nói thẳng… Mời ngài thể hiện ra thủ đoạn của một cao thủ khai Mệnh Cách.” Tào Chí cương quyết nói.

Các trưởng lão khác cũng gật đầu phụ hoạ. Nói suông thì ai mà tin.

Tư Không Bắc Thần lắc đầu: “Nhiếp Thanh Vân, đám trưởng lão của ngươi thật là ngu xuẩn. Nếu là giả thì bọn ta còn đến nơi này để tự làm khổ mình sao?”

Lời này cũng rất có lý, trong lòng Nhiếp Thanh Vân không khỏi do dự.

Tào Chí lại đột nhiên vọt tới, trầm giọng nói: “Đắc tội.”

Vu Chính Hải nâng tay đánh ra một chưởng. “Để ta.”

Hai người đều lao lên va chạm, chưởng đối chưởng. Cương khí giao thoa, song phương đồng loạt lui về sau, hai người đều rất kinh ngạc trước thực lực của đối phương.

Tào Chí nhíu mày nói: “Kim sắc cương ấn, thì ra là người dị tộc.”

Đệ tử mười hai tông Vân Sơn cấp tốc từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, hàng ngàn hàng vạn tu hành giả đáp xuống Vân Sơn đài, có không ít người lăng không lơ lửng nhìn Vu Chính Hải.

Nhiếp Thanh Vân tuy rằng rất bất ngờ nhưng vẫn không dám làm loạn, chỉ khẽ phất tay: “Không được vô lễ.”

Đám đệ tử hạ xuống đứng sang một bên. Nhiếp Thanh Vân lại gọi: “Tào Chí, trở về.”

Tào Chí quay đầu nói với Nhiếp Thanh Vân: “Tông chủ, ngài không thể bị bọn họ lừa gạt. Ta muốn lĩnh giáo thủ đoạn của Lục tiền bối, nếu là ta sai thì ta nguyện ý nhận trừng phạt.”
Chương 942 Vô đề

“Ngươi còn chưa xứng được giao thủ với gia sư.” Vu Chính Hải nói.

Lúc này, Lục Châu đột nhiên lên tiếng: “Lui ra.”

Vu Chính Hải gật đầu trở lại vị trí cũ, ngồi xuống tiếp tục uống rượu. Lục Châu nhìn về phía Tào Chí. “Tu vi thế nào?”

“Không đáng nhắc tới, ta là Tào Chí, tu vi cửu diệp.” Tào Chí chắp tay nói.

“Am hiểu thứ gì?”

“Ta từ nhỏ đã tu hành cương ấn Đạo môn, có thể công có thể thủ, từng đối địch với tám vị bát diệp mà vẫn chiến thắng.” Tào Chí hào hùng đáp.

Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Can đảm lắm.” Bàn tay nâng lên, Lục Châu khẽ phất tay áo, một đạo cương ấn bay ra.

Dưới chân Tào Chí xuất hiện đồ án hình bát quái, toàn thân bộc phát đạo ấn hồng cương. Nhưng đám cương ấn còn chưa hiện ra đầy đủ thì từ trên trời đột nhiên bổ xuống một đạo lôi điện ——

Ầm! Đạo ấn quanh thân Tào Chí bị đánh tan tác, vỡ vụn như pha lê, hắn bị chấn bay ngược ra sau, máu tươi phun ra! Thẻ Lôi Cương đã bị kích phát tỷ lệ 10% đánh trọng thương.

Tào Chí rơi xuống đất, không còn chút lực phản kháng.

“. . .”

Ngoại trừ những người đã quen với thủ đoạn của Lục Châu, đám người còn lại đều nghẹn họng nhìn trân trối. Tào Chí không chịu nổi một kích?!

Lục Châu vân đạm phong khinh vừa vuốt râu vừa thản nhiên nhìn quanh. Một cảm giác đầy uy hiếp đè nén trên Vân Sơn đài khiến mọi người không dám lên tiếng.

Bàn tay Nhiếp Thanh Vân siết chặt. Chỉ phất tay đã đánh trọng thương cửu diệp, cho dù là hắn cũng không cách nào làm được. Người này thật sự đã khai Mệnh Cách?

Toàn trường lặng ngắt như tờ. Mãi một lúc sau mọi người mới nghe được tiếng vỗ tay: “Thủ đoạn của Lục tiền bối thật đáng nể.”

Đám đệ tử Vân Sơn giật mình nhìn về phía bắc của Vân Sơn đài. “Diệp Chân?”

Lục Châu vẫn thản nhiên như không, mà Nhiếp Thanh Vân thì quay đầu lại, cau mày nói: “Diệp Chân, ngươi còn có mặt mũi đến đây?”

Diệp Chân dẫn theo Giang Tiểu Sinh chậm rãi hạ xuống, chỉnh lý lại bộ nho bào trên thân rồi ngồi xuống chắp tay làm lễ.

“Thật có lỗi.” Diệp Chân tươi cười nói, “Lục tiền bối là do ta gửi phi thư mời đến, trước đó quên nói với Nhiếp tông chủ, mong mọi người rộng lòng tha thứ.”

Trong lòng Nhiếp Thanh Vân mắng tám đời tổ tông nhà Diệp Chân. Chiêu châm ngòi ly gián này ngươi làm thật tốt!

Nhiếp Thanh Vân liếc nhìn Tào Chí, hạ một mệnh lệnh không cách nào tưởng tượng được: "Tào Chí, ngươi ngang nhiên chống lại mệnh lệnh của ta, kéo ra ngoài trảm."

Toàn bộ đệ tử và trưởng lão Vân Sơn đều giật mình kinh hãi. Tào Chí đúng là đã ngang nhiên chống lại mệnh lệnh Tông chủ, nhưng cũng đâu đến mức phải chém đầu?

Trong mắt Diệp Chân xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại, duy trì nụ cười trên mặt.

Tào Chí che ngực, lau đi máu tươi bên khoé môi, yếu ớt nói: "Ngươi, ngươi… Ngươi, cứu, cứu ta..." Hắn giơ tay lên chỉ Nhiếp Thanh Vân rồi lại chỉ Diệp Chân.

Nhiếp Thanh Vân trầm giọng nói: "Kéo ra ngoài."

"Vâng."

Hai tên đệ tử phục tùng mệnh lệnh.

Diệp Chân cất cao giọng nói: "Nhiếp tông chủ cần gì phải tức giận như vậy. Giết hắn chẳng mang lại lợi ích gì cho ngươi cả."

"Vì sao ta lại giết hắn thì trong lòng ngươi hiểu rất rõ." Nhiếp Thanh Vân cười khẩy.

Từ khi Nhiếp Thanh Vân xuất quan đến nay, hắn đã cảm giác được rất rõ ràng Vân Sơn ngày càng không nằm trong sự kiểm soát và chưởng khống của hắn… Chẳng hạn như việc Tạ Huyền đột nhiên đi vây quét Thiên Liễu Quan, hoặc ba mươi tu hành giả Nguyên Thần cảnh đến Phi Tinh Trai đòi công đạo để rồi tung tích không rõ.

Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy có người đã vươn ma trảo đến nội bộ Vân Sơn. Mà người này… trừ Diệp Chân ra không thể là ai khác.

Thế nên hắn cương quyết giết Tào Chí để uy hiếp đám trưởng lão và đệ tử Vân Sơn.

Diệp Chân thờ ơ đáp: "Ngươi vui là được."

Nhiếp Thanh Vân khẽ hừ một tiếng, không tiếp tục để ý tới Diệp Chân mà quay sang chắp tay nói với Lục Châu:

"Lục lão tiên sinh thủ đoạn kinh người, bội phục, bội phục. Tào Chí cả gan xúc phạm Lục lão tiên sinh đã bị ta giải quyết ngay tại chỗ, mong Lục lão tiên sinh bớt giận."

Diệp Chân cũng chắp tay với Lục Châu: "Lục tiền bối, lại gặp mặt."

Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn về phía Diệp Chân. Hắn cũng rất muốn dùng thẻ Một Kích Chí Mạng để giết kẻ này, nhưng trước khi hiểu rõ Diệp Chân là loại quái vật gì, sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng là hành vi quá mức ngu xuẩn.

Lục Châu bình tĩnh nói: "Lão phu còn tưởng rằng ngươi không đến."

Diệp Chân cười đáp: "Ta đã gửi phi thư mời Lục tiền bối, sao có thể không tới. Trên đường gặp chút chuyện nên mới đến chậm, mong rằng chư vị thứ lỗi."

Tư Không Bắc Thần liếc mắt xem thường: "Diệp Chân, ngươi bày ra trò xiếc này là có mục đích gì?"

Diệp Chân thản nhiên nói: "Đương nhiên là để chủ trì công đạo."

"Chủ trì công đạo?" Tất cả mọi người đều bị lời của Diệp Chân làm cho hồ đồ.

Diệp Chân nói: "Tạ Huyền tự mình dẫn đệ tử đến vây quét Thiên Liễu Quan, lý ra nên cho Lục tiền bối và Hạ quán chủ một lời giải thích hợp lý.”

Trong lòng Nhiếp Thanh Vân khẽ động bèn quay đầu nhìn Diệp Chân: "Không phải chính ngươi là kẻ chủ mưu sau lưng hay sao?"

"Nhiếp tông chủ, cho dù ngươi có giảo biện như thế nào thì việc Tạ Huyền vây quét Thiên Liễu Quan vẫn là sự thật. Mạnh trưởng lão, ngươi nói xem có phải không?" Diệp Chân nhìn về phía Mạnh Trường Đông ngồi đối diện.

Mạnh Trường Đông không trả lời.

Nhiếp Thanh Vân ném chén rượu xuống đất khiến nó vỡ vụn, giận dữ quát: "Diệp Chân, cho dù là Trần Thiên Đô đứng ở trước mặt bản toạ cũng không dám ăn nói hàm hồ như vậy. Ngươi thật lớn mật!"

"Nếu ném đồ có thể giải quyết vấn đề thì mời Nhiếp tông chủ tiếp tục ném…"

Sắc mặt Nhiếp Thanh Vân tái xanh, vừa định động thủ lại thấy trên không trung phía bắc Vân Sơn đài ẩn hiện bóng dáng của rất đông tu hành giả.

Hay cho một tên Diệp Chân!

Diệp Chân không để ý tới sự phẫn nộ của Nhiếp Thanh Vân, hắn thản nhiên chắp tay nói với Lục Châu: "Lục lão tiên sinh, chuyện không hay trước đây xảy ra giữa hai chúng ta mong là có thể xóa bỏ."

Lục Châu vuốt râu nhìn hắn: "Xóa bỏ?"

Diệp Chân cảm thấy giọng điệu của mình không đúng bèn sửa lại: "Lục lão tiên sinh khai Mệnh Cách, là ta không biết lượng sức, nguyện cam bái hạ phong."
Chương 943 Vô đề

Bị giết một mạng mà vẫn có thể nhún nhường đối phương trước mặt bao nhiêu người, có thể thấy loại người như Diệp Chân cực kỳ âm hiểm tàn nhẫn.

"Ngươi gọi lão phu đến là vì chuyện này?" Ngữ khí Lục Châu vẫn bình tĩnh như trước.

Diệp Chân nhắc lại:

"Ta đến đây, thứ nhất là vì muốn đòi lại công đạo cho Thiên Liễu Quan, dù rằng Tạ Huyền đã chết nhưng Vân Sơn nhất định phải cho ngài một lời giải thích hợp lý. Thứ hai, Phi Tinh trai nguyện kết minh với lão tiên sinh, tội trạng của Mạnh Trường Đông đều có thể bỏ qua hết."

Nhiếp Thanh Vân nghe hắn nói vậy, lập tức quyết định thật nhanh:

"Chúng đệ tử nghe lệnh, khai trận!"

Sau lưng Nhiếp Thanh Vân vốn có mười vị trưởng lão nhưng chỉ có bốn vị bay lên theo tiếng hiệu lệnh. Hơn vạn đệ tử cũng chỉ có một nửa lăng không bay lên, tay cầm trận nhãn chuẩn bị khai trận.

Diệp Chân bình thản liếc mắt nhìn Nhiếp Thanh Vân như thể hết thảy đều nằm trong dự liệu của hắn. "Nhiếp Thanh Vân, ta khuyên ngươi nên tỉnh táo một chút."

Nhiếp Thanh Vân nhìn lướt qua đám đệ tử và trưởng lão. Một nửa thành viên của mười hai tông Vân Sơn đều bị Diệp Chân mê hoặc.

"Diệp Chân, ngươi thật sự cho rằng ta không biết ngươi là ai?" Nhiếp Thanh Vân đột nhiên cất cao giọng nói, "Vân Sơn Kính."

"Vâng."

Trên Vân Sơn đài, mấy chục tên đệ tử thôi động trận nhãn, mỗi trận nhãn toát ra ánh sáng hình trụ bắn thẳng tới một toà thạch tháp ở phía xa.

Tư Không Bắc Thần lắc đầu nói: "Diệp Chân đúng là âm hiểm. Lục huynh, hôm nay nếu huynh không đến, mười hai tông Vân Sơn chắc chắn sẽ bị Diệp Chân nuốt chửng. Huynh nhìn kìa..."

Lục Châu nhìn thoáng qua đám tu hành giả ẩn nấp phía sau mười hai toà sơn phong.

Tư Không Bắc Thần lại nói tiếp: "Lòng tham vốn không đáy, chúng ta phải cẩn thận Diệp Chân nhân cơ hội này xử lý luôn chúng ta."

"Ngươi sợ sao?” Lục Châu hỏi.

"Tư Không Bắc Thần ta sẽ phụng bồi huynh tới cùng."

Lúc này, Vân Sơn Kính đã phát sáng, ánh sáng rọi khắp Vân Sơn đài.

Nhiếp Thanh Vân nhìn lướt qua đám trưởng lão và đệ tử Vân Sơn, lớn tiếng nói: “Các ngươi trợn to mắt lên mà nhìn Diệp Chân cho kỹ, xem hắn đến cùng là loại quái vật gì!”

“Vân Sơn Trận kết hợp với Vân Sơn Kính là phương pháp soi tỏ mọi bí mật bị che giấu.” Có người nói.

Lục Châu và Tư Không Bắc Thần nghe vậy đều nhìn sang Diệp Chân. Thế này rất tốt, Lục Châu không cần dùng tới Thái Hư Kính rồi.

Khi quang mang chiếu lên người Diệp Chân, một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện, pháp thân hồng liên cửu diệp hình người.

“Hả?” Nhiếp Thanh Vân cau mày, “Xảy ra chuyện gì?”

Trên mặt Diệp Chân vẫn giữ nụ cười mỉm, toàn thân khoác nho bào khiến hắn trông như tiên nhân. “Nhiếp tông chủ đang làm gì thế?”

Quang mang đồng thời cũng rọi vào mọi người, từng toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện để lộ toàn bộ tu vi chân thật. Mười trưởng lão Vân Sơn có bốn người cửu diệp, sáu người bát diệp, mà tông chủ Nhiếp Thanh Vân là thập diệp.

Quang mang tiếp tục rọi vào Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đứng ở hàng đầu tiền.

“Cửu diệp kim liên?! Đúng thật là người dị tộc, vừa rồi còn tưởng là ta bị hoa mắt!”

Quang mang rọi vào người Tư Không Bắc Thần. Hồng liên thập diệp.

Khi Vân Sơn Kính rọi lên người Lục Châu, tất cả mọi người đều lộ vẻ mong đợi nhìn chằm chằm. Người đã khai Mệnh Cách rốt cuộc có pháp thân trông như thế nào?

Đáp án rõ ràng là… Kim liên cửu diệp?!

Diệp Chân đang cầm chén rượu cũng phải sửng sốt nhíu mày.

Vân Sơn Kính rọi ra pháp thân của Lục Châu, đám người phe mình đều không kinh ngạc. Lục tiền bối đâu chỉ có kim liên, còn có hồng liên, lam liên… sao không thấy Vân Sơn Kính rọi ra luôn? Thế nên Tư Không Bắc Thần và đám người Thiên Liễu Quan vẫn rất bình tĩnh.

Tư Không Bắc Thần đã từng tận mắt thấy Lục Châu thi triển pháp thân hồng liên cửu diệp, thậm chí còn tung một chưởng nhẹ nhàng lấy mạng trấn bắc đại tướng quân, làm sao có thể là cửu diệp cho được. Trong tay Lục huynh nhất định là có thủ đoạn che giấu tai mắt người khác.

Nhưng đám người Vân Sơn lại rất bất ngờ. Thì ra nói khoác nửa ngày, đối phương đến thập diệp cũng không phải, chỉ là đồ giả! Nhiếp Thanh Vân thì lý trí hơn một chút, hắn đang suy nghĩ nếu người này là cửu diệp thì vì sao có thể tung một chưởng đánh bại cửu diệp đơn giản như vậy?

Mà Diệp Chân thì lại càng lý trí hơn.

Dưới trận pháp ở đạo trường, Lục Châu cũng hiện ra pháp thân kim liên cửu diệp. Nhưng Vân Sơn Kính là một trong những pháp môn đặc thù của mười hai tông Vân Sơn, rất khó có thể sai sót. Chẳng lẽ lão giả này không phải là người đã giả trang thành Mạnh Trường Đông? Hay là lão giả này cũng có bảo vật ẩn tàng pháp thân giống mình?

Hoặc cũng có thể là… lão giả này đích thật chỉ là kim liên cửu diệp.

Mọi khả năng đều có thể xảy ra, Diệp Chân không hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng đúng lúc này…

Một tên trưởng lão Vân Sơn đột ngột đứng phắt dậy, phẫn nộ nói: “Tông chủ, ngài rốt cuộc muốn làm gì đây? Trưởng lão Diệp Chân đến đây là có lòng tốt muốn hoá giải ân oán của mọi người, vì sao ngài lại làm như thế? Hơn nữa đám người Cửu Trọng Điện mang theo mấy tên dị tộc kim liên ngang nhiên đến khiêu khích chúng ta, Vân Sơn có thể nhẫn nại chứ quyết không nhẫn nhục!”

“Đúng! Lúc này chúng ta nên hợp tác với Phi Tinh Trai để tiêu diệt dị tộc mới đúng! Trưởng lão Diệp Chân, ngài đại nhân độ lượng sẽ không phiền lòng với thái độ của Tông chủ chứ?”

Đám trưởng lão Vân Sơn vậy mà lại khom người hành lễ với Diệp Chân.

Diệp Chân không để ý đến bọn họ, hắn còn đang bận rộn nghĩ về Vân Sơn Kính và pháp thân của Lục Châu. Nhiếp Thanh Vân không chịu tin tưởng, cố chấp nói: “Không thể nào lại như thế! Làm lại!”

Quang mang lại chiếu rọi toàn trường quét về phía Diệp Chân. Vẫn là pháp thân hồng liên cửu diệp hình người.

Quang mang từ từ tán đi. Các đệ tử Vân Sơn nghi hoặc nhìn Tông chủ, không hiểu hắn đang làm gì. Một khắc này, Nhiếp Thanh Vân đã cảm nhận được lòng đám đệ tử đều đang hướng về Diệp Chân.

Nhiếp Thanh Vân suy nghĩ cực nhanh, hắn lui lại mấy bước nói: “Lục lão tiên sinh, ngài có tin tưởng lời ta không?”

“Nói đi.” Lục Châu bình tĩnh đáp.
Chương 944 Vô đề

“Diệp Chân là người Anh Mộc Quốc, cả đời thờ phụng tà vật Cửu Anh. Pháp thân của hắn chính là con vật tà ác Cửu Anh này.” Nhiếp Thanh Vân nói.

Diệp Chân khẽ ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thanh Vân, trong mắt hiện ra sát khí nhưng miệng vẫn cười nói:

“Nhiếp tông chủ lại có thể nói ra lời nói bịa đặt trơn tru như thế sao? Vân Sơn Kính là bảo vật của mười hai tông Vân Sơn các ngươi, ngươi bảo các đệ tử Vân Sơn làm sao tin lời ngươi được đây?”

Đám đệ tử đưa mắt nhìn nhau.

“Lão phu tin tưởng.” Lục Châu lạnh nhạt ngồi thẳng người lên.

“Ngươi tin tưởng thì có ích lợi cái rắm gì! Chỉ là một tên cửu diệp mà thôi, trước mặt thập diệp không tới lượt ngươi xen vào.” Một tên trưởng lão bát diệp nổi giận nói.

Lục Châu liếc mắt nhìn hắn không nói gì. Nhưng Tư Không Bắc Thần ngồi bên cạnh đã nâng tay lên, đầu ngón tay xuất hiện hồng cương rồi vù một tiếng, đâm thủng ngực tên trưởng lão kia.

“Ngươi ——” Hai mắt tên trưởng lão trừng to, máu tươi cuồn cuộn chảy ra từ lỗ hổng giữa lồng ngực, hơi thở chợt biến mất, hắn ngã người về phía sau, ngoẹo đầu không còn khí tức.

Đám người chấn động. “Tư Không lão tặc!”

Tư Không Bắc Thần lắc đầu, lạnh lùng nói: “Chỉ là bát diệp mà cũng dám lớn tiếng ở chỗ này? Không cần Lục huynh động thủ, để ta xử lý hắn là được.”

“. . .”

Đám trưởng lão và đệ tử Vân Sơn đã thành công chọc giận Tư Không Bắc Thần. Diệp Chân không nói gì, kế hoạch này đang phát triển theo hướng mà hắn đã chuẩn bị từ trước.

Nhưng Nhiếp Thanh Vân lại lần nữa lên tiếng: “Chết cũng chưa hết tội!”

“Tông chủ, ngài…?” Đám người Vân Sơn lại ngây ngốc thêm lần nữa, Tông chủ vì sao lại đứng về phía người ngoài?

Nhiếp Thanh Vân nhìn đám trưởng lão và đệ tử Vân Sơn, âm trầm nói: “Đừng quên ta mới là Tông chủ của các ngươi! Kẻ nào dám tự tiện gây rối ta sẽ giết kẻ đó trước!”

Thấy Tông chủ đã động sát khí, đám đệ tử Vân Sơn không còn dám nói gì, đặc biệt là sau khi Tư Không Bắc Thần giết một trưởng lão bát diệp.

“Cả đời Diệp Chân thờ phụng tà vật, hắn dùng thủ đoạn bắt giết tu hành giả rồi dùng pháp thân cướp đoạt tu vi và sinh mệnh của người đó để bổ sung cho Cửu Anh của hắn.” Nhiếp Thanh Vân nói.

Đám người Vân Sơn lộ vẻ không tin. Diệp Chân không nhịn được đứng dậy vỗ tay, cười nói: “Rất đặc sắc.”

“Ta vốn cho rằng ngươi sẽ có chừng có mực, nhưng không ngờ ngươi lại lợi dụng Tạ Huyền, xúi giục đám trưởng lão Vân Sơn rồi giết ba mươi đệ tử Nguyên Thần cảnh của chúng ta… Diệp Chân, ngươi quá lắm rồi!” Nhiếp Thanh Vân nâng tay.

Ông —— ——

Một toà pháp thân cao hai mươi trượng xuất hiện trên Vân Sơn đài chấn nhiếp toàn bộ đám đệ tử, như thể để biểu hiện hắn mới là Tông chủ mười hai tông Vân Sơn.

“Tư Không lão tặc, ta và ngươi đúng là có mâu thuẫn… Nhưng nếu ngươi tin ta thì hãy cùng ta liên thủ diệt trừ Diệp Chân.” Nhiếp Thanh Vân biết rõ một mình mình không làm gì được Diệp Chân, hắn không còn lựa chọn nào khác.

Nếu để Cửu Trọng Điện liên thủ với Phi Tinh Trai thì Vân Sơn của hắn chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Chỉ hy vọng Cửu Trọng Điện sẽ không nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng.

Tư Không Bắc Thần nói: “Ta phải xem quyết định của Lục huynh đã.”

Nhiếp Thanh Vân đưa mắt nhìn Lục Châu… Vì sao đến lúc này rồi mà Tư Không Bắc Thần còn cung kính với lão giả này như vậy?

Lục Châu chậm rãi đứng dậy. Toàn bộ đồ đệ và đám người Thiên Liễu Quan, Cửu Trọng Điện cũng đứng lên theo.

Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, vừa nhìn Diệp Chân vừa nói: “Lão phu cũng rất tò mò muốn biết lời Nhiếp Thanh Vân nói là thật hay không.”

“Hả?” Diệp Chân nhướng mày ngẩng đầu nhìn Lục Châu.

Lục Châu lật tay, Thái Hư Kính xuất hiện, nguyên khí rung động cộng hưởng tạo ra tiếng ông ông. Kim quang từ Thái Hư Kính bắn ra ngoài, rọi vào thân thể Diệp Chân.

Lão phu không tin vũ khí hoang cấp cũng không phân biệt được thật giả.

Ông —— ——

Toà pháp thân xuất hiện sau lưng Diệp Chân. Phàm là những đệ tử hoặc trưởng lão Vân Sơn đứng gần hắn đều trợn tròn mắt, toàn thân nổi gai ốc, run rẩy lui về sau!

“Đây là…?!!!”

Xuất hiện trước mắt mọi người là một toà pháp thân hình mãng xà với tám cái đầu to khủng khiếp, có sáu cái đang giương cao thè lưỡi nhìn đám người với vẻ tham lam.

Mọi người lộ vẻ kinh hãi, ai nấy đều tránh né Diệp Chân thật xa.

“Quả thật là Cửu Anh… Nghe đồn Cửu Anh có chín mệnh, tu hành giả muốn tu được pháp thân này phải uống máu Cửu Anh, nhận được tinh hoa của nó, xem nó là tín ngưỡng cả đời không thay đổi. Mỗi một cái đầu giương lên đại biểu cho hắn có thêm một mạng, khi thôn phệ tu hành giả đồng cấp hắn sẽ được tăng thêm một mạng nữa. Một đầu bị chém đứt chứng tỏ hắn đã chết một lần, hai đầu còn lại rũ xuống nghĩa là hiện tại hắn có sáu mạng!”

Thế gian này luôn có những người kiến thức rộng rãi như thế.

Trong mắt Mạnh Trường Đông hiện lên vẻ kinh hãi, lúc này hắn mới giật mình hiểu ra vì sao Diệp Chân vẫn để hắn làm trưởng lão mà không giết hắn. Đó là vì Diệp Chân vẫn luôn chờ đợi thời cơ thích hợp để thôn phệ Mạnh Trường Đông!

“Sáu, sáu mạng? Hắn có thể chết sáu lần?” Đám người không rét mà run.

Sắc mặt Diệp Chân như băng sương, mày cau lại. Ngàn tính vạn tính lại không tính tới nước đi này! Pháp thân bại lộ khiến toàn bộ kế hoạch của hắn hoàn toàn bị đảo lộn…

Diệp Chân ngẩng đầu nhìn Thái Hư Kính trong tay Lục Châu, âm trầm nói: “Ngươi đúng là không biết điều.”

Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính, lạnh nhạt nói: “Lão phu nói rồi, ngươi khiến người ta chán ghét.”

Lực chú ý của Diệp Chân đã không còn đặt ở Nhiếp Thanh Vân, hoặc giả cho tới bây giờ hắn vốn không để Nhiếp Thanh Vân vào mắt.

Hắn lắc đầu nói: “Thì ra chỉ là một kẻ ngu xuẩn tầm thường bị tâm tình chi phối, xem ra ta đã quá coi trọng ngươi…”

Lục Châu vuốt râu đáp: “Người trẻ tuổi chung quy vẫn là người trẻ tuổi.” Nói xong, thân ảnh Lục Châu biến mất.

Diệp Chân không nói hai lời, lập tức lui về sau, miệng quát: “Lên!”

Mệnh lệnh vừa ra, đội ngũ tu hành giả ẩn nấp xung quanh cấp tốc chen chúc bay tới, đông đến rợp trời.

Một giây sau, Lục Châu xuất hiện trước mặt Diệp Chân, thản nhiên nâng tay lên: “Lão phu muốn xem xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu cái mạng!”
Chương 945 Vô đề

Năm ngón tay Lục Châu hiện ra lam quang, bốn chữ triện lớn xuất hiện: Tuyệt Thánh Khí Trí.

“Lam ấn?” Diệp Chân kinh hãi thốt lên, nâng tay đón đỡ.

Ầm! Chưởng ấn đánh vào giữa hai bàn tay Diệp Chân khiến hắn như bị trọng chuỳ ngàn cân đánh trúng, lăng không bay ngược ra sau.

Đám người lên tiếng kinh hô! Nhiếp Thanh Vân giật mình nhìn Lục Châu. Vân Sơn Kính rõ ràng biểu hiện lão giả này chỉ có tu vi cửu diệp kim liên, vì sao lực lượng của hắn luôn có thể tuỳ tiện đả thương địch nhân cùng cấp?

Đúng lúc này, bốn tên trưởng lão Vân Sơn bay lên Vân Sơn đài. Phanh phanh phanh, cuộc nội chiến bắt đầu, tràng cảnh nơi này trở nên vô cùng hỗn loạn. Đệ tử mười hai tông Vân Sơn không rõ ai là địch nhân ai là người mình, bọn hắn chỉ thấy người một nhà đang không ngừng đánh nhau.

Tư Không Bắc Thần nói: “Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung canh chừng phía sau.”

“Được.”

Hai người gọi ra pháp thân cửu diệp đánh bay đám đệ tử Vân Sơn có mưu đồ gây rối.

“Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà, một trái một phải.”

“Vâng!”

Hai người lập tức bay ra gọi pháp thân, hai toà pháp thân hồng liên cửu diệp xuất hiện ngăn trở đám người.

Tư Không Bắc Thần đứng canh giữ phía trước, nói với Nhiếp Thanh Vân: “Nhiếp Thanh Vân, ta sẽ không bỏ đá xuống giếng, nhưng ngươi tốt nhất đừng giở mánh khoé gì. Ngươi vẫn nên chú tâm giải quyết mâu thuẫn nội bộ của mình đi thì hơn.”

Dù Nhiếp Thanh Vân có ý lôi kéo nhưng mâu thuẫn giữa hai bên không thể dễ dàng hoá giải. Lỡ như giữa chừng Nhiếp Thanh Vân lợi dụng đại trận Vân Sơn đài để một mẻ hốt gọn Cửu Trọng Điện thì rất khó chơi. Lòng phòng bị không thể không có.

Nhiếp Thanh Vân chắp tay nói với Tư Không Bắc Thần: “Đa tạ. Ân tình này ta sẽ ghi nhớ.”

Cùng lúc đó, Diệp Chân bị một chưởng của Lục Châu đánh bay, trong lòng không khỏi kinh hãi. “Ngươi không phải là cửu diệp?” Hắn ổn định lại thân hình, nhíu mày hỏi.

“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi. Người trẻ tuổi, ngươi vẫn còn non lắm.” Thân ảnh Lục Châu lại lấp loé, lam quang xuất hiện, lại là một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí.

Diệp Chân lạnh lùng nói: “Lão già, hươu chết vào tay ai chưa biết được đâu!”

Ông —— ——

Pháp thân Cửu Anh xuất hiện, hồng quang nở rộ. Sáu cái đầu ngẩng cao đánh về phía Lục Châu.

Lục Châu thi triển Minh Tâm Kiến Tính và Kết Định Ấn của Phật môn, quanh thân hiện ra kim quang lóng lánh, trên Kết Định Ấn còn bốc lên kim sắc hoả diễm. Pháp thân Cửu Anh nện vào Kết Định Ấn tạo thành gợn sóng dập dờn.

“Nghiệp lực! Phật môn Kết Định Ấn?!”

Cho dù là Tư Không Bắc Thần khi nhìn thấy cảnh này cũng chấn động tâm tình không thôi. “Lục huynh quả nhiên am hiểu sở trường của trăm nhà.”

Hắn vừa dứt lời, tu hành giả từ bốn phương tám hướng bay vọt tới. Nhiếp Thanh Vân tức giận quát:

“Là người của Phi Tinh Trai và Thiên Vũ Viện! Phàm là đệ tử Vân Sơn đều tập hợp lại trên thạch tháp Vân Sơn đài. Kẻ nào không phục tùng mệnh lệnh sẽ bị xem là địch nhân!”

Tiếng quát của Nhiếp Thanh Vân truyền khắp Vân Sơn đài. Có khoảng sáu ngàn đệ tử và năm trưởng lão bay về phía thạch tháp.

Nhiếp Thanh Vân biết mình không thể hoảng. Đám trưởng lão và đệ tử còn lại kia đều là người của Diệp Chân. Hắn tự an ủi mình, con số này vẫn còn chấp nhận được, cũng may sau khi nhìn thấy pháp thân Cửu Anh, rất nhiều người đã tỉnh táo lại.

“Tông chủ!” Đám người hạ xuống đứng sau lưng Nhiếp Thanh Vân.

Nhiếp Thanh Vân lập tức nâng tay hướng về phía bầu trời, một vòng ánh sáng bao phủ đám người phe ta, vô số ấn ký từ trên trời rơi xuống tạo thành một tầng bình chướng bảo hộ.

“Không ai được tự tiện rời khỏi bình chướng!”

Đám tu hành giả xâm lấn vừa vọt tới đã đột ngột mất đi mục tiêu. Vân Sơn đài lúc này đã phân biệt rõ ràng địch ta, rất nhanh đã yên tĩnh trở lại. Người duy nhất còn ở bên ngoài bình chướng chính là Lục Châu.

“Thiên Vũ Viện giá lâm, kẻ nào phản kháng, giết!” Một tu hành giả mặc khôi giáp cầm Tam Xoa Kích trong tay lăng không quan sát Vân Sơn đài.

“Phi Tinh Trai giá lâm, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!”

Hai phe kéo tới gần năm ngàn tu hành giả, toàn bộ đều lăng không quan sát tình hình. Nhưng… Lục Châu tựa như không nghe thấy, tiếp tục cất bước tiến về phía trước, nhìn Diệp Chân chằm chằm không chớp mắt.

Diệp Chân vừa chiến vừa lui lại. Hắn nhìn thấy sát khí trong mắt Lục Châu, đó là kiểu ánh mắt nhìn cá nằm trên thớt.

"Lão già, các ngươi đã bị bao vây, còn muốn tiếp tục chống cự?" Diệp Chân vừa nói vừa ném ra ngoài mấy chục đạo tự phù, ấn phù. Ấn phù Nho gia phát tiết ra Hạo Nhiên Thiên Cương kinh người.

Lục Châu vẫn như trước không vội không chậm, một tay vuốt râu, một tay vươn ra thi triển Kết Định Ấn rồi tung chưởng Tuyệt Thánh Khí Trí! Lần này chưởng ấn lớn hơn hẳn những lần trước.

"Muốn dùng cách cũ để đấu với ta? Ngươi vọng tưởng.” Diệp Chân đột nhiên thu hồi pháp thân, song chưởng hướng về phía trước, trong lòng bàn tay xuất hiện Thúc Phược cương ấn, muốn trói Tuyệt Thánh Khí Trí lại.

Nào ngờ Tuyệt Thánh Khí Trí vừa đến trước thân Diệp Chân lại đột nhiên biến lớn, cao bằng cả thân người hắn. Ầm!

Phốc ——

Diệp Chân thổ huyết lùi về sau, trong lòng kinh hãi không thôi. Vì sao lại như thế? Ngay cả thập diệp cũng không thể tuỳ tiện đánh lui hắn!

"Đủ rồi!"

Trong phương trận cực lớn của Thiên Vũ Viện có mấy người bay ra, một người trong số đó tay cầm Tam Xoa Kích lao xuống quát, "Ta là tổng giáo tập Trần Phương Lạc của Thiên Vũ Viện!" Trên mũi nhọn Tam Xoa Kích có hắc sắc phù văn.

"Lục huynh cẩn thận, đó là vũ khí hoang cấp!"

Lục Châu vẫn nhìn chằm chằm Diệp Chân không rời mắt. Khi Tam Xoa Kích tới gần, Lục Châu phất tay, một tấm thẻ Lôi Cương bị bóp nát. Trên bầu trời lập tức bổ xuống một đạo Lôi Cương mạnh mẽ như kình lôi đánh thẳng vào người Trần Phương Lạc. Ầm ầm!

Phốc ——

Một kích mạnh mẽ vô cùng của Trần Phương Lạc bị một cái phất tay nhẹ nhàng của Lục Châu đánh lui. Hắn bị chấn bay ngược ra sau va chạm với đám đồng bọn, cả đám ngã trái ngã phải.

Đám người Tư Không Bắc Thần, Nhiếp Thanh Vân hoàn toàn cạn lời: ". . ."

Ngươi ra sân được có một giây thế thôi à?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom