• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (5 Viewers)

  • Chương 936-940

Chương 936 Vô đề

Tên hộ vệ ho khan kịch liệt rồi lại phun ra một ngụm máu, hổn hển nói: “Thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạ không thể bắt được thích khách!”

Lý Vân Tranh lúc này mới cúi đầu nhìn tên hộ vệ đang quỳ trước mặt, thở dài lắc đầu: “Với tu vi của hắn, nếu muốn làm hại trẫm thì đã làm từ lâu rồi, cần gì chờ đến bây giờ.”

Tên hộ vệ nhẫn nhịn cơn đau đang truyền tới, cắn răng nói: “Thần thấy tình thế cấp bách…”

Lý Vân Tranh đưa tay lên ngăn lại, không muốn nghe tên hộ vệ giảo biện. Hắn ngẩng đầu ngắm vầng trăng sáng trên cao, sống lưng thẳng tắp, tay chắp sau lưng. Nghĩ ngợi một lát, hắn mỉm cười nói:

“Dạ Kiêu, ngươi đứng lên.”

Tên hộ vệ tên Dạ Kiêu vội đứng dậy. “Thần thấy bệ hạ đến hậu cung, lấy đi trâm Xích Kim. Đồ vật quý giá như vậy…”

Lý Vân Tranh vừa ngắm trăng vừa nói: “Giả thôi.”

“. . .”

“Trực giác của trẫm luôn rất chuẩn, trẫm và lão tiên sinh kia nhất định sẽ gặp lại.”

Dạ Kiêu nhìn sống lưng thẳng tắp của Lý Vân Tranh, trong lúc nhất thời ngây người không biết nói gì. Lý Vân Tranh mỉm cười hỏi:

“Ngươi nói xem, trẫm có thể làm được như lời lão tiên sinh nói không?”

Dạ Kiêu gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt.

Lý Vân Tranh phất phất tay: “Thôi, ngươi lui xuống đi… Vẫn là quy định cũ, không được cho bất kỳ kẻ nào đến gần Cam Lộ điện.”

Dạ Kiêu khom người đáp: “Tuân lệnh.”

. . .

Lục Châu theo lộ tuyến cũ trở về, cố gắng không để xảy ra xung đột nào. Không bao lâu sau hắn đã ra tới tường thành.

Lục Châu nảy sinh lòng hiếu kỳ, cúi người quan sát đạo văn khắc trên tường thành. Trận pháp nơi này tinh tế, ngay cả việc sử dụng và hấp thu nguyên khí để duy trì đạo văn cũng cao cấp hơn tại kim liên giới rất nhiều.

Lục Châu không lưu lại lâu, nhảy ra khỏi tường thành rồi gọi Bạch Trạch bay khỏi hoàng cung.

Chuyến đi này thuận lợi đến dị thường, chẳng lẽ trong cõi U Minh đã chú định?

. . .

Trong Thánh điện Thiên Vũ Viện.

Trưởng lão Mạc Bất Ngôn chậm rãi đi tới nhìn vào trong điện. Người đang ngồi xếp bằng giữa đại điện chính là vị thập diệp duy nhất trong thiên hạ này nắm giữ Nghiệp Hoả, cũng là Điện chủ Thiên Vũ Viện Dư Trần Thù.

“Viện trưởng, có phát hiện mới.” Mạc Bất Ngôn nói.

Dư Trần Thù mở mắt ra. “Nói đi.”

“Lý Vân Tranh gặp gỡ một vị lão giả. Theo ý tứ của người trong cung thì khoảng thời gian này tâm tình hoàng đế không được tốt, có chút kháng cự nên bọn hắn không xuất hiện ngăn cản.” Mạc Bất Ngôn nói.

Dư Trần Thù khẽ vuốt cằm.

“Khi tiên hoàng còn tại vị cũng thường xuyên khen ngợi Lý Vân Tranh là người có tài kinh thao vĩ lược, nhưng không biết vì sao lại không thích tu hành. Người hắn muốn lôi kéo là kẻ thế nào?”

“Lão giả này tiên phong đạo cốt, tu vi khó lường, người trong cung cũng mặc kệ, thành toàn cho bệ hạ. Chỉ là lão giả này rất không tầm thường, có thể cảm giác được ngay khi có tu hành giả đến gần. Viện trưởng, ngài muốn tra chuyện này không?” Mạc Bất Ngôn hỏi.

“Trọng tâm của Thiên Vũ Viện vẫn là kim liên giới. Chuyện trong cung cứ để người trong cung giải quyết. Nếu không nắm rõ tâm tư vị hoàng đế này thì làm sao thống nhất được thiên hạ?” Dư Trần Thù nói.

“Có cần thông báo cho Phi Tinh Trai không?”

“Không cần.” Dư Trần Thù lắc đầu, “Có lẽ… Phi Tinh Trai đã biết rất rõ.”

. . .

Lục Châu trở về biệt uyển ở Thiên Liễu Quan, vỗ lưng Bạch Trạch nói: “Đi nghỉ ngơi đi, đừng cách quá xa là được.”

Bạch Trạch kêu lên một tiếng rồi bay về phía cánh rừng ở hậu sơn.

Vào phòng, Lục Châu lấy trâm cài tóc Xích Kim ra rồi khẽ phất tay, ‘bảo rương có thời hạn’ bay về phía hắn. Lục Châu chậm rãi cắm trâm cài tóc vào lỗ khoá trên nắp rương.

Cạch ——

Lục Châu khẽ xoay Xích kim, âm thanh mở khoá đặc thù vang lên. Bảo rương lập tức vỡ ra thành bốn mảnh.

[Ting — ký chủ mở bảo rương, thu hoạch được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo x 1, Thẻ Nghịch Chuyển x 50, Lôi Cương x 10, Thuỷ Long Ngâm, Triều Thánh Khúc, Luyện Hóa Phù x 3, Thiên Thư Khai Quyển.]

[Thuỷ Long Ngâm: có tỷ lệ lĩnh ngộ ra một loại đao ý mới.]

[Triều Thánh Khúc: một bản âm luật hoàn mỹ.]

Nghe được tiếng thông báo, Lục Châu thoả mãn gật đầu. Hên nha.

Chẳng lẽ là vì đang ở hồng liên giới nên mở rương được vận đỏ thế này?

Về lý mà nói, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo có tu vi không bằng Lục Châu hiện tại, nhưng hiệu quả chủ yếu của tấm thẻ này không nằm ở chỗ tu vi mà là nguyên khí sung mãn không bao giờ thiếu. Đây mới là phần thưởng có giá trị lớn nhất trong bảo rương.

“Thuỷ Long Ngâm?”

Kỹ năng càng nhiều càng tốt, Lục Châu mặc niệm một tiếng: “Sử dụng.”

Thuỷ Long Ngâm lập tức hoá thành từng điểm tinh quang dung nhập vào người Lục Châu. Có lĩnh ngộ được hay không Lục Châu cũng không nhận ra, tựa như lần trước lĩnh ngộ kiếm đạo Định Phong Ba. Có lẽ đến thời điểm thích hợp mới có thể kích hoạt nó.

Về phần Triều Thánh Khúc thì dường như không có tác dụng gì, lưu lại cho Hải Loa vậy.

Lục Châu dồn lực chú ý vào Thiên Thư Khai Quyển, đã rất lâu rồi Lục Châu không thu hoạch được đạo cụ này, không ngờ trong bảo rương lại có.

Cho đến hiện tại, Lục Châu đã có được năm loại thần thông Thiên thư. Lần này Thiên Thư Khai Quyển sẽ gia tăng hạn mức lực lượng phi phàm trong cơ thể hay là có thêm một loại thần thông mới?

Lục Châu đầy lòng mong đợi sử dụng Thiên Thư Khai Quyển. Quang hoa xuất hiện nhiều như đom đóm xoay quanh người Lục Châu mấy vòng rồi từ từ biến mất.

Lục Châu phất tay, bảo rương biến mất rồi xuất hiện trong bảng Hệ thống. Lục Châu bắt đầu tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.

. . .

Bởi vì trở về quá khuya nên khi mặt trời đã lên cao ba sào, Lục Châu vẫn còn chìm đắm trong việc lĩnh hội.

Hạ Trường Thu tìm đến biệt uyển, khẽ gọi: “Lục tiền bối?”

Đêm qua Lục Châu ra ngoài, Hạ Trường Thu không biết hắn đã trở về chưa nên cũng chỉ hỏi thăm dò một tiếng. Quả nhiên không nghe tiếng trả lời.

Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi từ tầng trời thấp bay lướt tới, nhìn thấy Hạ Trường Thu bèn hỏi:

“Hạ quán chủ, đến tìm sư phụ ta sao?”

“Ách… Đúng vậy.” Hạ Trường Thu gật đầu.

“Sư phụ ta thường hay như thế lắm, thỉnh thoảng người sẽ không để ý đến ai cả.” Tiểu Diên Nhi nói.
Chương 937 Vô đề

“Đa tạ đã nói cho ta biết.”

Tiểu Diên Nhi chọc chọc hai ngón trỏ vào nhau, lộ vẻ ngượng ngùng. “Hạ quán chủ, ta có thể thỉnh cầu ông một việc được không?”

“Mời nói.”

“Ta đến luyện công với đệ tử ông trước cổng Trung Chính điện có được không?” Tiểu Diên Nhi chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn.

“Đương nhiên là được. Cô nương cứ việc giáo huấn đám đệ tử đó.” Hạ Trường Thu còn ước gì có cao thủ chịu đến chỉ điểm cho đám đệ tử Thiên Liễu Quan của mình.

“Tạ ơn nha, ông cứ yên tâm, ta sẽ nhẹ tay khi đánh người…” Tiểu Diên Nhi đạp trên Phạm Thiên Lăng bay về phía Trung Chính điện.

Hạ Trường Thu giật mình. Sao lời này nghe kỳ kỳ vậy? Đánh người?

Đúng lúc này, Lục Châu mở cửa phòng chắp tay bước ra, ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi hỏi: “Có việc gì?”

“Lục tiền bối, ngài trở về rồi. Diệp Chân của Phi Tinh Trai gửi phi thư cho ngài.” Vừa nói Hạ Trường Thu vừa lấy bức phi thư trong tay áo dâng lên.

“Đọc đi.”

Hạ Trường Thu bèn mở phi thư ra đọc nhỏ:

“Lục lão tiên sinh, từ sau lần gặp mặt đó, ta vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối…”

Đọc đến đây, Hạ Trường Thu không khỏi sửng sốt. Lần gặp mặt đó? Nhưng hắn không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục đọc:

“Chẳng biết phần lễ vật trong cung này có làm ngài hài lòng không?”

Lễ vật? Lễ vật gì cơ? Hạ Trường Thu ngây ngốc chẳng hiểu ra làm sao.

Lục Châu thì lại nhíu mày. Rất rõ ràng… Diệp Chân biết hắn đến hoàng cung, điều này cũng có nghĩa là có người đang thời thời khắc khắc giám thị Thiên Liễu Quan.

Vậy thiếu niên ở Cam Lộ điện cũng là người của Diệp Chân?

Hạ Trường Thu tiếp tục đọc: “Ngày đó lão tiên sinh dịch dung mà đến, ta lại sai lầm cho rằng ngài là người đã kịch chiến với Chúc Huyền. Nhưng ngẫm lại, người có thể tổn thương đến ta thì nhất định phải là cao nhân như lời Tư Không Bắc Thần nói. Lão tiên sinh đả thương ta, ta sẽ không để bụng. Ta dùng thành ý lớn nhất của mình để mong được kết giao bằng hữu với Lục lão tiên sinh.”

“Trâm cài tóc Xích Kim chỉ là vật ta tiện tay đưa tặng, hẳn là vật này rất quan trọng với ngài.”

Trong lòng Hạ Trường Thu không khỏi kinh ngạc trước thủ đoạn của Diệp Chân. Đây là tâm thái của kẻ làm việc lớn.

“Chuyến đi đến hoàng cung của ngài được thuận lợi, một phần là vì ta muốn chứng minh năng lực của ta, một phần là vì hy vọng có thể biểu đạt thành ý của ta, mong Lục lão tiên sinh cân nhắc. Ba ngày sau, mời ngài đến Vân Sơn đài luận đạo. Là địch hay là bạn đều dựa vào một ý niệm của ngài mà thôi.”

Đọc xong, Hạ Trường Thu dâng phi thư lên, kinh ngạc hỏi: “Lục tiền bối, ngài từng đả thương Diệp Chân?”

Lục Châu gật đầu nhận lấy phi thư, xem lướt qua rồi khẽ vung tay. Bức phi thư lập tức biến thành tro bụi tiêu tán giữa trời đất.

“Diệp Chân rốt cuộc là loại quái vật gì?” Lục Châu nghi hoặc nói.

“Người này đúng thật là rất khó chơi.” Hạ Trường Thu gật đầu, “Hắn mời ngài đến Vân Sơn ắt là có bẫy, ngài không thể trúng kế hắn.”

Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ. Nếu Tư Vô Nhai ở đây thì có thể giúp hắn nghĩ biện pháp đối phó người này. Tệ lắm thì Giang Ái Kiếm cũng có thể đưa ra một số chủ ý hơi ngu ngốc một chút.

Ngàn năm lịch duyệt khiến Lục Châu nhận ra loại người như Diệp Chân, bởi vì trên người một số đồ đệ của hắn cũng có một thuộc tính hệt như kẻ này, đó là —— tự tin.

Mà quá tự tin sẽ là tự phụ.

Diệp Chân hẳn là không bao giờ ngờ được, lễ vật Xích Kim mà hắn chắp tay đưa tặng vì khinh địch, lại biến thành cơn ác mộng của hắn.

Lục Châu thong dong nói: “Gửi phi thư cho Tư Không Bắc Thần, hẹn hắn ba ngày sau gặp mặt ở Vân Sơn.”

“A ——” Hạ Trường Thu ngây ngốc.

. . .

Xế chiều hôm đó.

Trên ngọn Trung Chỉ Phong ở Phi Tinh Trai, Diệp Chân ngồi xếp bằng tu hành trong đạo trường, tự phù ấn phù xoay vòng quanh thân hắn.

Giang Tiểu Sinh đẩy cửa bước vào, quỳ xuống nói: “Sư phụ, Thiên Liễu Quan đã hồi âm, nói rằng ba ngày sau sẽ gặp ngài trên Vân Sơn.”

Diệp Chân mở mắt ra, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.

“Sư phụ, vì sao không để cao thủ trong cung giết hắn? Đây là một cơ hội cực tốt!” Giang Tiểu Sinh khó hiểu hỏi.

“Đám thập diệp mắt đều cao hơn đầu, sao chịu nghe lệnh ta. Trong cung rất phức tạp, mỗi phe thế lực đều có tai mắt ở đó, mọi bước đi đều là nước cờ đầy tính toán… Vi sư chỉ ra vẻ thế thôi, hy vọng hắn sẽ thấy kiêng kỵ.” Diệp Chân đáp.

“Vậy ngài mời hắn đến Vân Sơn làm gì?” Giang Tiểu Sinh đánh bạo hỏi.

“Nếu hắn không đến, vi sư sẽ đánh hạ mười hai tông Vân Sơn. Nếu hắn đến có nghĩa là hắn có ý hợp tác với chúng ta.”

“Vậy nếu hắn đến mà không chịu hợp tác thì sao?” Người trẻ tuổi thường hay hỏi thẳng vấn đề.

Diệp Chân liếc nhìn Giang Tiểu Sinh. Câu hỏi ngu xuẩn như vậy cũng cần ta phải đáp sao?

Ánh mắt này doạ Giang Tiểu Sinh run rẩy không thôi, chẳng dám hỏi thêm gì nữa. Đã không chịu hợp tác còn đến Vân Sơn, đây có khác gì là đi chịu chết?

. . .

Đảo mắt đã ba ngày trôi qua.

Một chiếc phi liễn cực đại xuất phát từ Thiên Liễu Quan bay về phía Vân Sơn.

Trong cự liễn, Lục Châu nhìn Tư Không Bắc Thần, đạm mạc hỏi: “Ngươi sợ lão phu lỡ hẹn?”

Mới sáng sớm Tư Không Bắc Thần đã mang theo hai vị thủ toạ đến Thiên Liễu Quan chực chờ. Bảo hắn một mình tới Vân Sơn hả, không có khả năng!

“Lục huynh đừng hiểu lầm ta. Nhiều ngày không gặp nên ta muốn đến tán gẫu với Lục huynh mà thôi.”

“Lão phu tạm thời tin ngươi.”

“Vì sao Lục huynh lại đáp ứng Diệp Chân đến Vân Sơn? Phi Tinh Trai và mười hai tông Vân Sơn gần đây qua lại rất thân cận, Tạ Huyền lại chết ở Thiên Liễu Quan, mười hai tông Vân Sơn hẳn đang hận Lục huynh vô cùng.” Tư Không Bắc Thần nói.

Lục Châu gật đầu. “Nói có lý.”

Tư Không Bắc Thần hiểu ý, nhanh nhẹn gọi: “Diêu Thanh Tuyền.”

“Mời Điện chủ phân phó.”

“Lên đường hồi phủ.”

“Vâng.”

“. . .”

Lục Châu đành vung tay lên, ngăn cản Diêu Thanh Tuyền thay đổi hướng bay của cự liễn. “Lão phu đâu có nói là muốn quay về.”

Tư Không Bắc Thần lộ vẻ xấu hổ.

Lúc này, Vu Chính Hải nói với Diêu Thanh Tuyền: “Để ta lái cho, cự liễn của ngươi bay chậm còn hơn là bát sư đệ ta bò dưới đất.”

“. . .”
Chương 938 Vô đề

Vu Chính Hải vừa cầm lái, tốc độ cự liễn lập tức tăng lên rất nhiều.

Diêu Thanh Tuyền nhìn Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, khẽ hỏi: “Các vị không sợ xảy ra chuyện sao? Mười hai tông Vân Sơn, lại thêm Diệp Chân… Lỡ như ngay cả người của Thiên Vũ Viện cũng tới thì chẳng phải chúng ta đang tự chui đầu vào lưới?”

Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói:

“Nếu ngươi sợ hãi thì có thể rời đi. Phong cách làm việc của Ma Thiên Các trước nay chỉ có tiến, không có lùi.”

Thấy sắc mặt Diêu Thanh Tuyền không được tự nhiên, Ngu Thượng Nhung bèn nói bổ sung. “Thật xin lỗi, ta không cố ý làm tổn thương lòng tự trọng của ngươi.”

Diêu Thanh Tuyền: “. . .”

Thà là ngươi đừng nói câu cuối! Nói xong đến cả Tư Không Bắc Thần cũng cảm thấy nhột. Đường đường là Cửu Trọng Điện vậy mà lại nhát như chuột, chẳng khác nào một tiểu môn phái không tên tuổi.

Tư Không Bắc Thần bèn lên tiếng: “Đã như vậy thì ta sẽ liều mình bồi quân tử.”

“Lão phu chẳng phải là quân tử gì cả, chuyến đi này có ba mục đích.” Lục Châu vuốt râu, thản nhiên nói, “Một, giết Diệp Chân. Hai, uy hiếp mười hai tông Vân Sơn. Ba, lão phu hy vọng Thiên Vũ Viện cũng có mặt, giết mấy tên để uy hiếp luôn một lần càng tốt.”

Cái này… tính đi tính lại chẳng phải đều là cùng một chuyện hay sao?

Tư Không Bắc Thần nói: “Diệp Chân cực kỳ giảo hoạt, nếu chuyến đi này là kế điệu hổ ly sơn thì Thiên Liễu Quan sẽ gặp nguy hiểm.”

Lúc Tư Không Bắc Thần rời khỏi Cửu Trọng Điện đã lưu lại ba vị thủ toạ cùng trông coi trận nhãn, phòng ngừa Diệp Chân chơi ám chiêu.

Không đợi Lục Châu đáp lời, Vu Chính Hải đã nói: “Thế nên toàn bộ thành viên hạch tâm của Thiên Liễu Quan đều đi theo này.”

“. . .”

Tư Không Bắc Thần và Lục Châu ngồi ở khoang trước cự liễn trò chuyện, vốn không hề chú ý đến khoang sau, nghe vậy hắn bèn quay đầu lại. Cửa trong mở ra, Tiểu Diên Nhi, Hải Loa, Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ, Kỷ Phong Hành và Vu Vu đều nở nụ cười hành lễ với hắn.

“Tham kiến Tư Không tiền bối.”

Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà lộ ra biểu tình ‘ta phục rồi’. Nhà chả có gì còn sợ người đến trộm sao?

Cự liễn lại lần nữa tăng tốc. Lục Châu nói với Tư Không Bắc Thần: “Ngươi có kiến thức rộng rãi, có biết phương pháp cải tử hoàn sinh nào không?”

Tư Không Bắc Thần đáp: “Trong tình huống bình thường thì người đã chết không thể phục sinh. Nhưng trong lịch sử có không ít tu hành giả từng dùng phương thức liên kết vận mệnh, chuyển mệnh mình vào thân thể hung thú, nhưng việc này yêu cầu hung thú phải đạt được rất nhiều điều kiện, cực kỳ khó làm.”

Điều này khiến Lục Châu nhớ tới Lan Ni của Bá Nạp gia tộc và hung thú Thiên Cẩu từng đến Ma Thiên Các gây rối. Không ngờ hồng liên giới cũng tồn tại phương pháp này.

“Không còn phương pháp khác?”

Tư Không Bắc Thần lắc đầu. “Ta chưa từng nghe nói đến phương pháp nào khác. Vì sao Lục huynh lại hỏi như vậy?”

“Lão phu hoài nghi Diệp Chân nắm giữ phương pháp phục sinh.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lục Châu. Tư Không Bắc Thần cũng rất nghi hoặc, không hiểu vì sao Lục Châu lại nghĩ như vậy.

Lục Châu không hề giấu diếm, thản nhiên nói: “Lão phu từng đến Phi Tinh Trai và giao thủ với Diệp Chân trong đạo trường của hắn.”

Mạnh Trường Đông giật mình hỏi: “Lục tiền bối giao thủ với hắn trong đạo trường?”

“Tuyệt Thiên Trận không làm gì được lão phu.”

Tư Không Bắc Thần không khỏi kinh ngạc: “Tuyệt Thiên Trận cực kỳ khó khắc hoạ và bố trí, yêu cầu rất cao ở hoàn cảnh xung quanh. Kẻ địch đứng trong trận đều sẽ bị suy yếu mà chủ nhân thì được tăng cường tu vi. Diệp Chân tuy là cửu diệp nhưng thực lực biểu hiện ra lại chẳng thua gì thập diệp, hơn nữa hắn còn có thêm Nghiệp Hoả. Lục huynh phá được Tuyệt Thiên Trận để giao thủ với hắn, ta thật lòng bội phục.”

Mạnh Trường Đông cau mày nói:

“Chẳng trách mấy hôm trước có lời đồn là ta chiến đấu ở Trung Chỉ Phong, còn có người thấy Diệp Chân bị ta dùng Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn đánh, thì ra đều là thật.”

“Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Đạo môn?” Tư Không Bắc Thần nói, “Không biết trong ba nhà Nho Phật Đạo và bách gia, Lục huynh am hiểu về phương diện nào?”

Hắn từng tận mắt nhìn thấy Lục Châu thi triển vô kiếm chi đạo nên vẫn luôn cho rằng Lục Châu am hiểu nhất là kiếm đạo.

“Sư phụ ta trừ âm luật ra thì tinh thông tất cả mọi thứ.” Tiểu Diên Nhi nói xen vào, “Chẳng qua là người dùng chưởng ấn thuận tay hơn mà thôi.”

“. . .”

Cái loại logic này hình như không sai.

Tư Không Bắc Thần nghi ngờ hỏi: “Ba nhà Nho Phật Đạo đều tinh thông?”

Nói tới vấn đề này, Lục Châu tiện thể nói thêm vài câu. “Tinh thông sở trường của cả ba nhà cũng không dễ. Chỉ là… ngươi có từng nghĩ tới vì sao tư tưởng tu hành của người kim liên giới và hồng liên giới lại giống nhau không?”

“Giống nhau?” Tư Không Bắc Thần giật mình, gương mặt già cứng đờ. “Ta chưa từng đến kim liên giới, chuyện liên quan đến kim liên giới thì gần đây mới nghe nói tới.”

Lúc này, Mạnh Trường Đông đứng bên cạnh cũng nói xen vào: “Khoảng thời gian trước Thiên Vũ Viện cũng có nghiên cứu về việc này, về sau bọn hắn suy đoán kim liên và hồng liên ở hai bên bờ Vô Tận Hải có thể trước đây là người cùng một nhà.”

Lục Châu và Tư Không Bắc Thần đồng loạt quay đầu nhìn Mạnh Trường Đông.

Tư Không Bắc Thần gật đầu: “Đúng là rất có khả năng này.”

Thân là người xuyên không đến, tri thức mà Lục Châu nắm giữ nhiều hơn bọn họ rất nhiều. Việc đại lục tách rời vốn là thường thức cơ bản, chỉ có điều đây vẫn là suy đoán chưa có căn cứ.

Lục Châu nói: “Ngươi có từng đến Vô Tận Hải chưa?”

Mọi người giữ yên lặng, lắng nghe hai đại lão. Chủ đề trò chuyện của đại lão lúc nào cũng rất thú vị.

Tư Không Bắc Thần vuốt cằm nói: “Lúc trước khi mới vào cửu diệp, ta đã đến Vô Tận Hải một lần, lần đó khiến cả đời này của ta đều không thể quên được. Ta cưỡi toạ kỵ bay vào chỗ sâu trong Vô Tận Hải, ban đầu hải thú không làm gì được ta. Đến ngày thứ năm, hải thú tập kích ta với số lượng lớn, ta mất đi toạ kỵ, bị thương nặng phải lập tức trở về.”
Chương 939 Vô đề

“Trên đường tới hồng liên giới, lão phu từng gặp một con quái vật khổng lồ dài đến vạn trượng trong Vô Tận Hải, cái vây của nó lớn như cây cột chống trời.” Lục Châu kể lại.

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nghe đến đây lập tức gật đầu phụ hoạ: “Chúng ta cũng nhìn thấy!”

Tư Không Bắc Thần kinh hãi nói: “Ngay cả Lục huynh cũng không làm gì được nó?”

Lục Châu lắc đầu đáp: “Chỉ sợ toàn bộ tu hành giả hồng liên giới cùng nhau xuất thủ cũng không phải là đối thủ của nó.”

“. . .”

Cự liễn đón gió bay về phía trước, kim sắc cương khí của Vu Chính Hải bao bọc toàn thân cự liễn khiến nó trông như một ngôi sao băng vàng rực rỡ.

“Ngay cả Lục huynh cũng nói như vậy, nếu có cơ hội ta cũng muốn được nhìn thấy con quái vật khổng lồ này một lần.” Tư Không Bắc Thần tán thán.

Đám người Mạnh Trường Đông cũng gật đầu. Đúng là được mở mang kiến thức.

Cự liễn phi hành trên không trung suốt cả một ngày. Trên đường đi, Lục Châu và Tư Không Bắc Thần trò chuyện về đạo tu hành Nho Phật Đạo và các loại đao đạo kiếm đạo khiến đám người xung quanh được lợi ích không nhỏ.

Mãi đến sáng ngày hôm sau, khi mặt trời mọc lên cao, ánh nắng xuyên qua tầng sương mù nhàn nhạt tạo thành cầu vồng rực rỡ thì Vân Sơn mới xuất hiện trong tầm mắt.

“Đến nơi rồi.”

Đám người đứng trong khoang sau đều bước ra, ngước nhìn mười hai ngọn núi cao ngất trong mây của Vân Sơn.

Mạnh Trường Đông nói: “Vân Sơn là một trong những tông môn mạnh nhất Đại Đường.”

Lục Châu vuốt râu gật đầu, khẽ hỏi: “So với Phi Tinh Trai thì sao?”

“Chuyện này… rất khó so sánh.” Mạnh Trường Đông đáp, “Luận về thực lực tổng thể thì mười hai tông Vân Sơn mạnh hơn nhiều, nhưng mà… Phi Tinh Trai lại có Diệp Chân.”

Tiểu Diên Nhi hầm hừ nói: “Mặc kệ hắn là Diệp Chân hay Lý Chân, đợi lát nữa sư phụ ta cũng đập chết hắn!”

“. . .”

. . .

Trên Vân Sơn.

Đệ tử mười hai tông đều đã tề tựu đông đủ trên ngọn chủ phong.

“Tông chủ, cự liễn của Cửu Trọng Điện đến rồi. E là kẻ đến không thiện, chúng ta có nên thông báo cho Viện trưởng Thiên Vũ Viện nhân cơ hội này bắt bọn hắn lại không?” Trong đại điện, một đệ tử cung kính khom người hỏi.

Ngồi trên ghế chủ toạ chính là Tông chủ Nhiếp Thanh Vân của mười hai tông Vân Sơn.

Nhiếp Thanh Vân chậm rãi đứng dậy, bước xuống bậc thang. “Cửu Trọng Điện dựa vào cái gì mà tự tin đến vậy?”

“Trưởng lão Diệp Chân của Phi Tinh Trai vốn dự định đến gặp ngài nhưng lại đột nhiên thay đổi chủ ý. Hắn nói Cửu Trọng Điện có cao nhân tương trợ, dặn ngài cẩn thận.” Tên đệ tử nói.

Một trưởng lão đứng bên cạnh Nhiếp Thanh Vân cũng lên tiếng:

“Diệp Chân tuy ra vẻ đạo mạo nhưng lại không đáng tin. Ba mươi cao thủ Nguyên Thần cảnh của chúng ta đến Phi Tinh Trai đòi công đạo, tới nay vẫn không rõ tung tích. Chuyến này Diệp Chân vốn đến để bàn giao, vậy mà Cửu Trọng Điện lại xuất hiện… Không chừng đây chính là quỷ kế do chính Diệp Chân bày ra.”

Nhiếp Thanh Vân nghe vậy gật đầu nói: “Hôm nay Vân Sơn luận đạo là để giải quyết mâu thuẫn với Phi Tinh Trai, những người khác đến đều không gặp.”

“Vâng.”

Keng —— ——

Từng tiếng chuông ngân dài vang lên. Từ trên ngọn chủ phong bỗng xuất hiện mấy tên đệ tử Nguyên Thần cảnh bay về phía cự liễn Cửu Trọng Điện.

Cự liễn giảm tốc độ, lăng không lơ lửng.

“Tông chủ có lệnh, hôm nay sẽ không gặp khách, xin mời các vị rời đi cho.” Một tên đệ tử chắp tay nói.

Mọi người trên cự liễn cảm thấy rất kỳ quái. Diêu Thanh Tuyền đạp không bay ra nói: “Lục tiền bối và Điện chủ được Diệp Chân mời tới đây gặp mặt. Ngươi nói không gặp thì không gặp chắc?”

Lục Châu đã dám đến, đương nhiên là có đầy đủ lòng tin, khí thế không thể yếu được.

Tên đệ tử đáp: “Tư Không điện chủ, Nhiếp tông chủ nói hôm nay không muốn gặp ngài. Diệp Chân không phải người của mười hai tông Vân Sơn, không liên quan gì đến chúng ta.”

Tư Không Bắc Thần quay đầu truyền âm nói với Lục Châu: “Lục huynh, Diệp Chân quả nhiên là tên quỷ kế đa đoan.”

Nước cờ này của Diệp Chân dù đi thế nào thì cũng có lợi cho hắn. Cửu Trọng Điện và mười hai tông đánh nhau, hắn sẽ là ngư ông đắc lợi. Nếu hai bên không đánh, mười hai tông bị Cửu Trọng Điện gây áp lực cũng sẽ giao hảo với Phi Tinh Trai.

Lục Châu cao giọng nói: “Thông tri cho Nhiếp Thanh Vân, lão phu có việc muốn gặp hắn.”

Tên đệ tử nghi hoặc nói: “Ngài tìm Tông chủ nhà ta có việc gì?”

“Tạ Huyền dẫn theo rất nhiều đệ tử Vân Sơn đến vây quét Thiên Liễu Quan, mới đó mà các ngươi đã quên rồi?” Điền Bất Kỵ cũng bay ra ngoài nói.

“Các ngươi giết Tạ trưởng lão, chẳng phải chúng ta mới là người nên đến tính sổ với các ngươi sao?” Tên đệ tử mờ mịt hỏi.

“Thì bọn ta đến đây tính sổ có khác gì đâu?” Điền Bất Kỵ đáp.

“. . .”

Cái logic kỳ quái này khiến đám đệ tử Vân Sơn ngây ngốc mất một lát.

“Vậy tức là, các ngươi đến đây để gây sự?” Tên đệ tử cả kinh hỏi.

Điền Bất Kỵ và Diêu Thanh Tuyền quay đầu nhìn Tư Không Bắc Thần và Lục Châu ngồi trong cự liễn như muốn hỏi ý.

Hai người không đáp, nhưng Ngu Thượng Nhung lại mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, đúng là như thế.”

“. . .”

Thẳng thắn vậy sao? Cho dù là Cửu Trọng Điện khiến người người kiêng kỵ cũng không dám nói thẳng đến mức này.

Nhưng mà… cảm thấy phấn chấn ghê! Không cần phải nói vòng nói vèo, nói qua nói lại.

Tên đệ tử Vân Sơn biến sắc, lập tức phất tay với đám người đứng sau lưng rồi nói: “Mời các vị chờ cho một lát, ta phải trở về bẩm báo một tiếng.”

“Xin dừng bước.”

Đám đệ tử Vân Sơn sững sờ.

Ngu Thượng Nhung quay đầu lại chắp tay nói với Lục Châu: “Sư phụ, những chuyện vặt vãnh này có thể giao cho đồ nhi giải quyết không?”

“Đi đi.”

Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu rồi tung người bay ra khỏi cự liễn.

Tư Không Bắc Thần lúc này mới lên tiếng hỏi: “Lục huynh tín nhiệm đồ nhi của mình như vậy? Không sợ bọn họ ra tay thiếu phân tấc?”

“Đây vốn là phong cách làm việc của Ma Thiên Các.” Lục Châu vuốt râu nói, “Bọn hắn là đồ nhi của lão phu.”

Lục Châu dừng lại một giây rồi nhìn về phía đám đồ đệ, cao giọng nói, “Đi đi, trời sập có lão phu gánh.”

“. . .”

Thế nào là tự tin? Chính là câu nói này.
Chương 940 Vô đề

Ngu Thượng Nhung bay đến trước mặt Điền Bất Kỵ và Diêu Thanh Tuyền rồi nhìn về phía đám đệ tử Vân Sơn. “Đã đến gây sự thì cần gì phải thông báo? Dẫn đường đi.”

“Ngươi…”

Vụt! Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ, hàn mang hiện lên, nó bay lượn một vòng quanh đám đệ tử Vân Sơn rồi quay về tra vào vỏ kiếm.

Tóc của đám đệ tử ào ào rụng xuống.

“Dẫn đường.”

Đám đệ tử mười hai tông Vân Sơn sợ hãi quay đầu chạy. Cự liễn theo chân bọn hắn bay về phía ngọn chủ phong.

Các đệ tử tụ tập ở Vân Sơn đài đều ngẩng đầu nhìn lên với vẻ nghi hoặc. Thấy cự liễn tiến vào khu vực bên trong bình chướng, toàn bộ đệ tử lập tức bay lên vây lấy cự liễn.

Ngu Thượng Nhung, Điền Bất Kỵ và Diêu Thanh Tuyền trở về trong cự liễn. Trong lòng hai người không khỏi nghĩ, đến khi nào tông môn của bọn họ mới được hưởng thụ cái loại cảm giác “ỷ thế hiếp người” này đây?

Trên chủ phong điện, một tên trưởng lão cấp tốc đi vào bẩm báo: “Tông chủ, cự liễn Cửu Trọng Điện đã xông vào bình chướng.”

Nhiếp Thanh Vân cau mày đứng lên. “Lẽ nào lại như vậy!”

Thân ảnh nhoáng lên, Nhiếp Thanh Vân xuất hiện bên ngoài đại điện. Mười hai vị trưởng lão mặc trường bào xám cũng tụ lại đứng sau lưng hắn, ngước mắt nhìn cự liễn đang chậm rãi hạ xuống.

Nhiếp Thanh Vân truyền âm nói: “Tư Không Bắc Thần, lá gan của ngươi không nhỏ.”

“Nhiếp Thanh Vân, ta đến địa bàn của ngươi mà ngươi lại muốn làm rùa đen co đầu rụt cổ?” Từ trong cự liễn truyền ra tiếng đáp trả.

Câu nói này lập tức khiến đệ tử mười hai tông Vân Sơn phẫn nộ.

Nhiếp Thanh Vân khẽ phất ống tay áo, mười hai vị trưởng lão sau lưng đồng loạt bay về phía cự liễn, đồng loạt tung chưởng.

. . .

Cùng lúc đó, tại một khu vực hoang vắng trên Vân Sơn có một chiếc phi liễn cỡ nhỏ, Diệp Chân ngồi ngay ngắn bên trong.

Giang Tiểu Sinh khom người nói: “Sư phụ, bọn hắn sắp đánh nhau rồi.”

“Rất tốt.”

“Nước cờ này của sư phụ khiến đồ nhi được mở rộng tầm mắt. Cho dù bọn hắn làm ra trò gì thì người có lợi nhất vẫn là sư phụ thôi.” Giang Tiểu Sinh cười nói.

“Một kế sách tầm thường mà thôi, không chiến mà khiến người khuất phục mới là thượng sách. Điều vi sư không ngờ tới là tên họ Lục này thật dám đến đây…” Diệp Chân nói.

“Vậy chúng ta có nên nhân cơ hội này huyết tẩy Thiên Liễu Quan không?”

“Không cần.” Diệp Chân chậm rãi nói, “Hiện tại trong Thiên Liễu Quan chắc chắn chỉ còn lại đám đệ tử tạp dịch, không cần thiết phải tốn thời gian với bọn chúng. Thứ hai, vi sư còn muốn thử hợp tác với tên cao nhân họ Lục này. Thứ ba, nếu hắn đã dám đến, chúng ta làm ngư ông đắc lợi, chẳng phải đây mới chính là cơ hội tốt nhất để huỷ diệt Thiên Liễu Quan sao?”

“Sư phụ anh minh! Đồ nhi đã hiểu.”

. . .

Trưởng lão mười hai tông Vân Sơn đánh ra mười hai chưởng ấn, vừa đến gần cự liễn đã nghe một tiếng quát:

“Cút.”

Một đạo âm công tiếng như kình lôi lấy cự liễn làm trung tâm khuếch tán ra không trung. Mười hai trưởng lão như bị sét đánh, lập tức rơi thẳng xuống ngọn chủ phong, khí huyết cuồn cuộn, sắc mặt trắng bệch.

Nhiếp Thanh Vân nhíu mày nhìn về phía cự liễn. Từ khi nào mà Tư Không Bắc Thần lại nắm giữ âm công lợi hại như thế? Thập diệp đánh lui các trưởng lão cũng không có gì lạ, nhưng sẽ không đơn giản và nhẹ nhõm như vậy.

Tư Không Bắc Thần lớn tiếng nói: “Nhiếp Thanh Vân, ngươi khiêu khích ta, ta không tính toán với ngươi. Nhưng ngươi đắc tội Lục huynh thì sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”

“Lục huynh?” Nhiếp Thanh Vân nghi hoặc hỏi lại.

Từ trong cự liễn, một vị lão nhân dáng vẻ tiên phong đạo cốt sóng vai với Tư Không Bắc Thần bay ra ngoài. Bên cạnh lão nhân còn có bốn người, một đao khách, một kiếm khách và hai nha đầu.

Những người còn lại bay sát phía sau, đám người hạ xuống vị trí đối diện với Nhiếp Thanh Vân.

Nhiếp Thanh Vân và Tư Không Bắc Thần đã giao thủ nhiều năm, hắn biết mặt cả chín vị thủ toạ Cửu Trọng Điện. Nhưng trong số đám người này, ngoại trừ Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà thì hắn không nhận ra ai cả.

Nhiếp Thanh Vân lập tức nhận ra lão giả đi bên cạnh Tư Không Bắc Thần không hề tầm thường, bèn chắp tay nói:

“Các hạ là…?”

Lục Châu không đáp lời hắn mà hỏi: “Diệp Chân đâu?”

“Diệp Chân không đến đây, lão tiên sinh muốn tìm hắn có thể đến Phi Tinh Trai.” Nhiếp Thanh Vân cảm thấy đám người này đến đây không có thiện ý, mà người khiến Tư Không Bắc Thần cam tâm nhún nhường sao có thể là kẻ yếu.

“Tìm ngươi cũng được.” Lục Châu chắp tay sau lưng, vuốt râu nói, “Lão phu không thích quanh co lòng vòng, ngươi có nghe rõ chưa?”

“. . .”

Giọng điệu này, tư thái này… Trưởng lão và đệ tử mười hai tông Vân Sơn rất tức giận, Tông chủ của mình lại bị lão nhân này răn dạy, ai mà không tức?

Bọn hắn lập tức lăng không bay lên định lý luận nhưng Nhiếp Thanh Vân đã đưa tay ngăn lại, trầm giọng nói: “Lui ra.”

“Tông chủ.”

“Bảo các ngươi lui ra thì lui ra, chẳng lẽ mệnh lệnh của ta không còn tác dụng?”

Mười hai vị trưởng lão hậm hực lui lại.

Nhiếp Thanh Vân nhìn thấy ý cười trong mắt Tư Không Bắc Thần, bèn chắp tay nói: “Lão tiên sinh đến đây vì Diệp Chân?”

“Diệp Chân mời lão phu đến Vân Sơn luận đạo, ngươi không biết sao?”

Nhiếp Thanh Vân nhíu mày đáp: “Thật sự không biết.”

Hạ Trường Thu lúc này cũng lên tiếng: “Tạ Huyền dẫn theo rất nhiều đệ tử Vân Sơn đến vây quét Thiên Liễu Quan, chuyện này ngươi định giải thích thế nào?”

Nhiếp Thanh Vân nghe vậy trầm giọng hỏi ngược lại: “Ngươi là ai?”

“Quán chủ Thiên Liễu Quan, Hạ Trường Thu.” Hạ Trường Thu có chút kiêu ngạo đáp, loại cảm giác sau lưng có chỗ dựa thật là thoải mái.

Một trưởng lão đứng bên cạnh cười cợt nói: “Thì ra ngươi chính là Quán chủ của cái tông môn bé xíu đó. Tông chủ đang nói chuyện, không đến lượt ngươi xen vào.”

Thiên Liễu Quan quả thực quá nhỏ bé, người người đều có thể chế giễu. Trong thế giới mạnh được yếu thua này không ai có thể chạy thoát chân lý bất biến đó.

“Vả miệng.” Lục Châu không nhìn tới trưởng lão kia, chỉ lãnh đạm hạ lệnh.

Ngay sau đó, một thân ảnh lao vụt tới, trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh. Tên trưởng lão xem thường tung chưởng đẩy thân ảnh kia ra, thế nhưng thân ảnh vọt tới trước mặt hắn như vào chỗ không người. Chát!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom