-
Chương 511-515
Chương 511 Vô đề
Ngữ khí của Lục Châu rất bình thản, nhưng lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run, từng từ từng chữ đâm thẳng vào tim gan.
Đám đồ đệ cảm thấy cực kỳ hả giận, mà thân thể già nua của Tả Ngọc Thư không khỏi run lên.
Cho dù bà ta từng là thiên chi kiêu nữ thì ở trước mặt Cơ Thiên Đạo cũng phải nhịn lại toàn bộ ngạo khí vốn có. Tả Ngọc Thư khom người nói:
“Vậy chẳng lẽ Phong Thanh Hà chết vô ích rồi?”
Đúng lúc này ——
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở quảng trường, lạnh lùng nói: “Hắn đáng chết.”
Mọi người quay đầu nhìn sang. Lãnh La trên mặt đeo mặt nạ bạc đang nhìn bộ dạng lưng còng già nua của Tả Ngọc Thư.
Tả Ngọc Thư kinh ngạc thốt lên: “Là ngươi?”
Lãnh La là người không quan tâm đến quy củ, nói chuyện rất thẳng thừng. “Tả Ngọc Thư, ngươi chẳng qua chỉ là người nổi danh khi còn trẻ. Ở Ma Thiên Các này không đến lượt ngươi làm càn.”
Lời này rất có đạo lý. Tả Ngọc Thư niên thiếu thành danh, nếu xét về tuổi tác thì bà ta còn chẳng bằng Lãnh La, càng không bằng Cơ Thiên Đạo. Lãnh La có đủ tư cách phê bình bà.
Tả Ngọc Thư đáp: “Lãnh La, lão thân không sợ ngươi.”
“Vậy còn ta thì sao ——”
Lại có thêm hai người xuất hiện ở quảng trường. Hoa Vô Đạo đẩy xe lăn của Phan Ly Thiên, chậm rãi đi tới.
Tả Ngọc Thư nhìn sang, bàn tay nhăn nheo khẽ run rẩy. “Phan Ly Thiên?”
Phan Ly Thiên cười ha hả nói: “Không ngờ còn có người nhận ra lão hủ.”
“Đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo, đương nhiên lão thân nhận ra.”
“Nếu ngươi đã biết… sao còn dám ở đây làm càn?” Phan Ly Thiên tuy ngồi trên xe lăn nhưng vẫn có thể quan sát đầy đủ hoàn cảnh chung quanh. Sàn đá xanh nứt toác, dấu vết rất rõ ràng.
Dám làm càn ở đây, đúng là chán sống.
“Bái kiến Các chủ.” Phan Ly Thiên chắp tay nói với Lục Châu..
Hoa Vô Đạo cũng khom người: “Bái kiến Các chủ.”
Tả Ngọc Thư tuy không biết Hoa Vô Đạo nhưng dựa vào cảm giác cũng đã nhận ra lão giả này cũng là cao thủ tu hành không đơn giản.
Ma Thiên Các… có nhiều cao thủ như vậy?!
Chư Hồng Cộng cười ha ha nịnh nọt: “Các lão đầu thật uy vũ ——”
“. . .”
Minh Thế Nhân hoàn toàn cạn lời. Cái thằng ngốc này, khả năng tìm đường chết đúng là nhất lưu. Vẫn nên tránh xa hắn ra thì hơn, đây là bệnh truyền nhiễm đó nha!
Chư Hồng Cộng rốt cuộc cũng nhận ra mình nhầm mồm, lời này có khác gì đang mắng sư phụ là lão đầu đâu? Hắn lập tức tát mình một bạt tai. “Đồ nhi biết sai!”
Tả Ngọc Thư nhíu mày. Bà ta không thể nào hiểu nổi đám thanh niên ngu xuẩn này sao có thể làm đệ tử của Cơ Thiên Đạo?!
Quá tệ rồi.
Cách đó không xa một nữ đệ tử đi tới, khom người nói với Lục Châu: “Các chủ, phi liễn đã chuẩn bị xong.”
“Sư phụ, người định đi đâu thế?” Minh Thế Nhân hiếu kỳ hỏi.
“Tả Ngọc Thư.” Lục Châu bỗng lên tiếng.
Tả Ngọc Thư nghi hoặc đáp: “Mời Cơ huynh cứ nói.”
“Nếu ngươi đã đến đây… thì cùng đi đi.” Lục Châu vừa nói vừa xoay người rời đi.
Tả Ngọc Thư kỳ quái không rõ hắn định đi đâu, nhưng không nghĩ nhiều, vội bước theo sau.
Minh Thế Nhân nói: “Lão bát, đưa lão thất về động diện bích.”
“A?”
“A cái gì mà a, ở đây không còn việc của đệ.” Còn muốn đi ra ngoài chơi? Nghĩ thật hay!
Tư Vô Nhai vốn không có hứng thú gì với việc này, nhanh chóng quay về động diện bích.
Hoa Vô Đạo giao việc đẩy xe lăn cho Phan Trọng rồi cùng Lãnh La đi theo sau Lục Châu. Phan Ly Thiên vẫn cần phải tịnh dưỡng, không cần đi theo.
Vào trong phi liễn, Minh Thế Nhân chủ động nói: “Để đồ nhi cầm lái!”
Tiểu Diên Nhi hỏi: “Sư phụ, chúng ta đi đâu thế?”
“La Tông.”
Tả Ngọc Thư nghi hoặc không hiểu, bèn hỏi: “La Tông là tông môn do Vân Thiên La sáng lập, không biết Cơ huynh đến đó làm gì?”
“Cố nhân sắp phải đi xa, đến tạm biệt lần cuối.” Lục Châu vuốt râu đáp.
Nghe vậy, Tả Ngọc Thư nhất thời sửng sốt, mà Hoa Vô Đạo lại khẽ thở dài.
Minh Thế Nhân còn tưởng rằng sư phụ muốn đi gây sự với Vân Tông. Dù sao thập đại trưởng lão của La Tông cũng tham gia vây công Kim Đình Sơn. Không ngờ thì ra sư phụ muốn đi gặp mặt Vân Thiên La.
Quan hệ giữa Vân Thiên La và Ma Thiên Các rất tốt, điều này ai cũng có thể nhìn ra. Thậm chí Vân Thiên La còn không tiếc giao ký ức phong ấn trong bàn cờ cho Ma Thiên Các. Vân Thiên La sao có thể phân phó thập đại trưởng lão Vân Tông đi vây công Ma Thiên Các được?
Trong này tất có chuyện kỳ quặc.
Tả Ngọc Thư lại nói tiếp: “Tiểu tử Minh Thế Nhân từng nói, thập đại trưởng lão Vân Tông cũng tham dự vây công Kim Đình Sơn. Chuyến này huynh đi sang đó chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao?”
“Tự chui đầu vào lưới?”
“Thập đại thánh địa của tam tông, hai mươi ngọn sơn phong, trận pháp từng vòng đan xen, lại có rất nhiều cao thủ thủ hộ… Ma Thiên Các là ma đạo, huynh đến đó không sợ xảy ra chuyện?”
Ông ——
Nguyên khí rót vào bánh lái, Xuyên Vân phi liễn ù ù rung động, nhanh chóng bay lên bầu trời.
Chẳng ai thèm trả lời Tả Ngọc Thư.
Tả Ngọc Thư cảm thấy thật xấu hổ. Dựa vào thân phận và địa vị của bà ta, nếu đến tông môn khác hẳn sẽ được người người kính trọng và nể sợ. Vậy mà đến Ma Thiên Các lại bị coi như người qua đường. Cơ Thiên Đạo không để ý tới bà ta thì thôi đi, đến hai tiểu đồ đệ này mà cũng dám coi thường bà ta là thế nào?
Giận thì có giận nhưng thân là trưởng bối, tuổi tác lại cao, còn là bằng hữu lâu năm của Cơ Thiên Đạo nên Tả Ngọc Thư không thèm chấp nhặt với bọn tiểu bối này.
Phi liễn tiến vào tầng trời cao, xông ra khỏi bình chướng Kim Đình Sơn rồi bay vụt về phía nam Đại Viêm.
. . .
Phi liễn vừa rời đi không lâu, cách chân núi Kim Đình Sơn không xa xuất hiện một vị thanh bào kiếm khách đang từng bước đi tới.
Không bao lâu sau, thanh bào kiếm khách đã tới chân núi. Hắn đứng đó ngẩng đầu nhìn lên tầng bình chướng Kim Đình Sơn, lại nhìn ánh mặt trời gay gắt trên đầu một lúc rồi mới chậm rãi đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt.
Về lý thuyết thì cao thủ ở đẳng cấp như hắn sẽ không đổ mồ hôi. Nhưng người vừa tìm lại được mạng sống từ cõi chết như hắn lại rất hưởng thụ cảm giác dễ chịu này.
Chỉ có như thế hắn mới cảm thấy mình vẫn đang tồn tại.
“Nhị sư huynh.” Trong rừng cây gần đó truyền tới một tiếng gọi.
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc nhìn sang, thấy Diệp Thiên Tâm một thân bạch y bước ra từ phía sau một cây đại thụ.
“Lục sư muội?”
“Nhị sư huynh, ta đã biết huynh sẽ sống sót trở về.” Diệp Thiên Tâm mỉm cười nói.
“Mượn lời sư muội, ta gặp may mà thôi.” Ngu Thượng Nhung cười nhẹ một tiếng.
Chương 512 Vô đề
“Nhị sư huynh trở về chậm rồi, sư phụ sáng nay vừa mới rời đi, chẳng biết đã đi đâu.”
Từ sau khi đánh hạ thất đại môn phái, Diệp Thiên Tâm vốn định lên núi thăm sư phụ, nhưng nghĩ lại mình đã không còn là đệ tử Ma Thiên Các nên thôi.
“Tại sao không đi lên?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Thôi ạ.”
Ngu Thượng Nhung sao có thể không hiểu suy nghĩ của nàng, bèn nói: “Muội định cứ ở mãi dưới chân núi hay sao?”
Diệp Thiên Tâm đáp: “Sẽ không. Nói lời cáo từ rồi muội sẽ đi về hướng tây.”
“Tìm Thừa Hoàng?”
“Vâng.”
“Có mục tiêu là chuyện tốt. Chúc lục sư muội thuận buồm xuôi gió.” Ngu Thượng Nhung chắp tay với nàng một cái rồi xoay người đi lên Kim Đình Sơn.
Nhìn theo bóng lưng Ngu Thượng Nhung, Diệp Thiên Tâm có chút ngây ngẩn cả người, nàng cảm thấy hơi kỳ quái nhưng lại không thể nói ra lời.
Nhị sư huynh hình như chẳng buồn nói một câu giữ nàng lại. (ಥ﹏ಥ)
. . .
Xuyên Vân phi liễn bay thật nhanh về phía nam Đại Viêm, chiếc đuôi dài phía sau trông như một viên sao băng xẹt qua bầu trời.
Lục Châu đứng bên cạnh Minh Thế Nhân, quan sát từng dãy núi trùng trùng điệp điệp.
Tả Ngọc Thư đi đến bên cạnh Lục Châu, khẽ nói: “Lão thân muốn thỉnh giáo một vấn đề.”
“Nói đi.”
“Lão thân đã tính toán thời gian, đại nạn của huynh…”
Khụ khụ khụ…
Bà ta còn chưa nói hết lời, Minh Thế Nhân đã ho khan mấy tiếng. Tả Ngọc Thư nghi hoặc nhìn về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân quay đầu lại cười nói: “Tả tiền bối, ta đã bảo gia sư tấn thăng cửu diệp rồi mà. Cửu diệp… đương nhiên sẽ tăng tuổi thọ. Ngài không phát hiện thấy gia sư trông trẻ tuổi hơn trước sao?”
Lãnh La và Hoa Vô Đạo đều quay đầu nhìn về phía Lục Châu. Không nói không để ý, vừa so sánh đã thấy giật mình.
Đúng là Các chủ trông có vẻ trẻ ra một chút.
Lãnh La còn đỡ, đa số vẫn là tóc đen. Mà mái tóc bạc trắng của Hoa Vô Đạo lúc này trông lại có vẻ già cỗi nhất.
Tả Ngọc Thư yên lặng so sánh, trái tim run lên… chẳng lẽ hắn thật sự tấn thăng cửu diệp rồi? Nhưng nếu thật sự là cửu diệp thì tại sao Cơ huynh không gọi ra pháp thân để xoá tan mọi nghi vấn của người khác?
. . .
Thiên Đức thánh địa tại La Tông.
Hai mươi toà sơn phong trùng trùng điệp điệp, vân vụ lượn lờ. Từng tầng bình chướng chồng chất thể hiện rõ nội tình của tông phái này.
Tam trưởng lão trẻ tuổi nhất của La Tông, Lộ Bình, giờ phút này đang buồn rầu nhíu chặt mày đi tới đi lui.
“Nhị trưởng lão, làm sao bây giờ? Đại nạn của tổ sư gia đã tới mà Vân Tông lại cứ phải đi vây công Ma Thiên Các! Toàn bộ cao thủ của tam tông cộng lại cũng không cách nào đối phó được với cửu diệp đâu!” Lộ Bình nhìn về phía các trưởng lão khác, buồn bực nói.
Trước đây đám trưởng lão này rất xem thường hắn vì cứ a dua nịnh nọt người Ma Thiên Các. Lần này ai nấy đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhất là nhị trưởng lão Đan Vân Tranh.
“Bây giờ nói mấy chuyện này cũng vô dụng. Mau nghĩ biện pháp đi, nếu Ma Thiên Các thật sự trách tội thì tam tông không chịu đựng nổi.” Đan Vân Tranh nói.
“Theo ý kiến của ta, La Tông chúng ta nên liên thủ với Thiên Tông, cắt đứt quan hệ với đám người Vân Tông. Có như vậy mới có thể tự bảo vệ mình.” Có trưởng lão đề nghị.
Ông ông ——
Bình chướng bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh nguyên khí cộng hưởng.
Đám người trong Thiên Đức thánh địa vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, tầng bình chướng khổng lồ trên đầu họ đang xảy ra ba động liên tục.
Đám người cả kinh hô lên: “Có ngoại địch xâm lấn!”
Lộ Bình híp mắt nhìn, sau đó giật mình mở to mắt hô lên: “Phi liễn Ma Thiên Các!”
Lời vừa thốt ra, đám người lập tức kinh hãi. Có người lảo đảo lui lại mấy bước, có người hai chân run lên té phịch xuống đất.
Cửu diệp đến trả thù rồi! Đến đòi mạng rồi!
Chuyện gì nên tới rốt cuộc cũng tới.
Lộ Bình ngưng trọng nói: “Mọi người đừng hoảng hốt, Vân Tông sai chứ đâu phải La Tông và Thiên Tông sai, không liên quan đến chúng ta!”
Đám người gật gật đầu, ổn định lại tâm tình.
Lộ Bình đạp không bay lên, gọi ra pháp thân, nhanh như chớp xuyên qua tầng bình chướng nghênh đón Xuyên Vân phi liễn.
Lát sau, Lộ Bình lơ lửng trên không trung, cất cao giọng nói: “Cơ lão tiền bối đại giá quang lâm, Vân Tông không tiếp đón từ xa, mong tiền bối thứ lỗi.”
Phi liễn thoáng dừng lại, Minh Thế Nhân trông thấy Lộ Bình lập tức vẫy tay gọi: “Lại đây lại đây, cầm lái phi liễn cho ta.”
“Nguyện vì Ma Thiên Các hiệu lệnh!” Lộ Bình mừng rỡ vô cùng, điều này nói rõ Ma Thiên Các không phải đến đây để trả thù La Tông bọn hắn!
Thấy cảnh này, gương mặt già của Tả Ngọc Thư không khỏi kinh ngạc. Tam tông không hổ là tam tông, đối xử với mọi người cực kỳ hữu lễ, rất có giáo dưỡng.
Lại nghĩ tới mình đến Ma Thiên Các bị lạnh nhạt thế nào, trong lòng Tả Ngọc Thư lại thấy ấm ức.
Lộ Bình bay vào phi liễn, vừa thấy Lục Châu đã lập tức quỳ sụp xuống, trán đập xuống đất phát ra tiếng bôm bốp.
“Lộ Bình phúc đức ba đời mới được cầm lái cho lão tiền bối.”
Tả Ngọc Thư: “? ? ?”
Gương mặt già đầy nếp nhăn của bà ta nóng rát như vừa bị người tát cho một cái. Cốt khí của tam tông đâu rồi?
“Bớt nói nhảm, nhanh lên coi.” Minh Thế Nhân đá vào mông Lộ Bình một cước.
“Được rồi, ta tới ngay… Một cước này của tứ tiên sinh khiến ta được lợi rất nhiều. Thời gian của lão tiền bối sao có thể lãng phí ở chỗ ta được chứ.”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Moá… con hàng này có phải anh em thất lạc của lão bát nhà mình không?
Lộ Bình lập tức thay Minh Thế Nhân cầm lái phi liễn, lướt qua từng tầng bình chướng, rất dễ dàng bay vào trong Thiên Đức thánh địa.
Điều khiến Tả Ngọc Thư hoàn toàn không ngờ tới là ——
Toàn bộ đệ tử và trưởng lão La Tông có mặt trong Thiên Đức thánh địa đều đã đứng chờ ngay ngắn.
Tông chủ La Tông Phong Nhất Chỉ vừa nghe phong thanh tin tức đã vội vàng phi hành tới, đến tóc cũng không kịp vuốt lại, nhanh chân đi vào thánh địa, tự mình dẫn theo thập đại trưởng lão bước lên phía trước, khom người hành lễ với phi liễn.
“Tông chủ La Tông Phong Nhất Chỉ bái kiến lão tiền bối!”
“Bái kiến lão tiền bối!”
Không chỉ như thế, đám đệ tử ở các thánh địa chung quanh cũng vội vàng bay tới cuồn cuộn không ngừng, gia nhập vào đội ngũ nghênh đón.
Minh Thế Nhân cảm thấy vô cùng có mặt mũi, loại cảm giác này thật mẹ nó quá tuyệt mà. Lỗ mũi hắn hếch lên, eo lưng thẳng tắp một đường.
Lãnh La và Hoa Vô Đạo tuy ngoài mặt bất động nhưng trong lòng không khỏi tán thưởng. Quy củ và đạo lý của thế gian này xưa nay vẫn vậy… Nắm đấm lớn thì có đạo lý, chẳng phân biệt chính ma.
Chương 513 Vô đề
Tả Ngọc Thư đứng trên phi liễn, hoàn toàn được mở rộng tầm mắt. Cho dù là Nho môn Thánh nhân khi xưa cũng chưa từng được đối xử trịnh trọng như vậy.
“Sư phụ, nhìn kìa, thật là nhiều người!” Tiểu Diên Nhi chẳng quan tâm tới loại nghênh đón rầm rộ này, nàng chỉ đơn thuần ưa thích náo nhiệt, thích thưởng thức phong cảnh mà thôi.
Trên hai mươi ngọn sơn phong bay ra lít nha lít nhít người, kết thành đội bay tới Thiên Đức thánh địa.
Xuyên Vân phi liễn vững vàng dừng lại.
Nếu lúc này tất cả cao thủ tam tông đều tấn công Ma Thiên Các thì hậu quả thật khó mà lường được. Từ trước đến nay chính đạo và ma đạo luôn đối đầu như nước với lửa. Tuy tam tông không giống như thập đại danh môn nhưng cũng là một trong những thế lực chính đạo lớn nhất Đại Viêm.
Tả Ngọc Thư đưa mắt nhìn đám tu hành giả La Tông đông nghịt đang xuất hiện càng lúc càng nhiều trên Thiên Đức thánh địa, trong lòng suy nghĩ vô cùng phức tạp.
Ông ——
Lúc này, một pháp thân cao tám chín trượng từ xa bay tới, liên tục thi triển đại thần thông thuật, lấp loé vài lần đã xuất hiện trong thánh địa. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người đó.
“Tông chủ Thiên Tông Nam Cung Vệ cung nghênh lão tiền bối đại giá quang lâm!”
Mấy ngàn tên đệ tử Thiên Tông cũng lăng không khom người hành lễ: “Cung nghênh lão tiền bối!”
Tràng cảnh này vô cùng phô trương! Ai có thể không kích động?
Nhớ tới lần trước Ma Thiên Các đến, những Tông chủ này không một ai xuất hiện, còn bây giờ… bọn hắn dám không đến sao?
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân, phiêu nhiên bay ra khỏi phi liễn. Những người còn lại cũng lục tục theo sau.
Chiến trận không lớn, khí thế cũng không ồ ạt như trong tưởng tượng của mọi người, nhưng đám đệ tử tam tông đến thở mạnh cũng không dám, không ai dám nhìn thẳng vị lão nhân này.
“Miễn lễ.”
Thanh âm Lục Châu quanh quẩn trên Thiên Đức thánh địa.
Tất cả mọi người âm thầm thở phào một hơi, lần lượt hạ xuống đất.
Tông chủ Thiên tông Nam Cung Vệ và tông chủ La tông Phong Nhất Chỉ hạ xuống đất, đồng thời khom người.
“Không biết tiền bối đột nhiên viếng thăm là có việc gì cần làm?” Nam Cung Vệ cung kính nói.
Lục Châu đưa mắt nhìn hắn. “Vân tông Vân Vô Cực đâu?”
Quả nhiên.
Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ lộ vẻ mặt khó xử. Đám đệ tử cũng đưa mắt nhìn nhau, khe khẽ nghị luận.
Nam Cung Vệ sắc mặt khó coi nói: “Lão tiền bối, chuyện của Vân Tông, Thiên Tông không hề mảy may ngờ tới. Sau khi chuyện xảy ra vãn bối mới biết bọn hắn tham dự cuộc vây công.”
“La Tông cũng không hề biết chuyện này! Vân Tông bây giờ đúng là không ra gì, chuyện này chúng vãn bối nhất định sẽ bàn giao thoả đáng với Ma Thiên Các.”
Vân Thiên La tam tông xảy ra nội chiến không phải chuyện ngày một ngày hai. Hiện tại nháo tới mức này cũng không có gì lạ.
“Bàn giao như thế nào?” Lục Châu trầm giọng hỏi.
“Chuyện này…”
Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ đều là tông chủ, lời nói của bọn hắn có đủ trọng lượng, thế nên Lục Châu chỉ hỏi hai người.
Phong Nhất Chỉ khom người đáp: “Lão tiền bối xin cứ nói ra yêu cầu… ngài muốn bàn giao như thế nào thì sẽ bàn giao như thế ấy.”
Lời này khiến Tả Ngọc Thư vô cùng kinh ngạc. Trước mặt Ma Thiên Các, tam tông lại khúm núm tới mức này!
Đúng lúc này, một tên đệ tử từ xa vội vàng bay tới, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, mồ hôi ướt đẫm cả người. “Hai, hai vị Tông chủ… không, không xong rồi!”
Khi tên đệ tử hạ xuống, vì quá lo lắng nên ngã nhào xuống đất.
Sắc mặt Nam Cung Vệ trầm xuống: “Vội vàng hấp tấp như vậy còn ra thể thống gì? Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
Tên đệ tử chỉ tay về phía thánh địa Vân Tông, run rẩy nói: “Vân, Vân tông chủ, muốn tự… muốn tự sát!”
Đám người kinh hô thành tiếng. Các đệ tử Thiên Tông và La Tông đều quay đầu nhìn về phía Vân Tông.
Nhóm người Ma Thiên Các vẫn thản nhiên như không có việc gì. Lục Châu vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh như chuyện không liên quan đến ta.
Chỉ có mỗi Tả Ngọc Thư là càng thêm kinh ngạc. Như vậy là Vân Tông thật sự tham gia vây công Ma Thiên Các, thế nên hiện tại tông chủ Vân Tông không chịu nổi áp lực, muốn tự sát?
Quả nhiên, tại thánh địa Vân Tông bỗng chốc hiện ra một toà pháp thân cao chín trượng toàn thân lấp lánh kim quang, hai tay chập lại. Ở giữa pháp thân có một thân ảnh đang lăng không lơ lửng.
Người này chính là tông chủ Vân Tông, Vân Vô Cực.
Vân Vô Cực truyền âm vang vọng khắp mấy đại thánh địa ——
“Vân Vô Cực thẹn với tổ sư gia, Vân Vô Cực tự biết mình phạm phải tội lớn ngập trời, chỉ có thể lấy cái chết ra tạ tội! Ha ha…”
Âm thanh vang dội nhưng không mang theo lực sát thương, tiếng ha ha cuối cùng lại có vẻ bất đắc dĩ và không cam lòng.
Mấy ngàn đệ tử tam tông đều nhìn về phía pháp thân của Vân Vô Cực. Người người đều biết Tông chủ Vân Tông hành sự lôi đình, là kỳ tài khó gặp trong tu hành giới, đi từ tầng dưới chót lên đến đỉnh cao nhất trong Vân Tông.
Hắn đã bỏ ra biết bao công sức, bỏ ra biết bao tâm huyết. Đáng tiếc, chỉ thiếu một bước lại là khác nhau một trời một vực.
Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ nhìn về phía pháp thân, trong lòng không mảy may ba động.
Không ai đáp lời Vân Vô Cực.
Sau một khắc yên tĩnh, Vân Vô Cực buồn bã nở nụ cười ——
“Ha ha… ha ha… ta thật sự sai lầm rồi sao?”
Từng tiếng chất vấn tạo thành sóng âm, pháp thân lấp loé lơ lửng trên không. Duy trì pháp thân trong thời gian dài tiêu hao cực lớn khiến Vân Vô Cực cảm thấy áp lực.
Nhưng những chuyện này không quan trọng.
Ở khoảng cách này, cuối cùng Vân Vô Cực cũng đã nhìn thấy Các chủ Ma Thiên Các đứng giữa Thiên Đức thánh địa… vị cửu diệp truyền kỳ của tu hành giới Đại Viêm!
Dù hắn đã nhìn thấu sinh tử, dù hắn đã chuẩn bị tinh thần lấy cái chết để tạ tội, nhưng khi nhìn thấy Lục Châu, trái tim hắn vẫn đập rộn lên.
Vân Vô Cực nghèn nghẹn hỏi Lục Châu: “Cơ lão tiền bối… ta, ta có sai không?”
Không rõ hắn đang khóc hay cười.
Nam Cung Vệ trầm giọng đáp: “Vân Vô Cực, ngươi đã đánh mất lý trí rồi.”
“Ta không mất lý trí! Ta chỉ là muốn biết ta nào có làm gì không phải với Vân Tông? Nam Cung Vệ! Phong Nhất Chỉ! Vân Vô Cực ta khinh thường làm bằng hữu với các ngươi! Ta khinh ——”
Lúc này, Minh Thế Nhân bỗng mỉa mai lên tiếng: “Ngươi đâu chỉ có sai, mà là mười phần sai.”
“Hả?” Ánh mắt Vân Vô Cực dời từ người Lục Châu sang Minh Thế Nhân đứng bên cạnh.
“Loại mặt hàng như ngươi không xứng để gia sư xuất thủ! Lại còn dám ra vẻ đạo mạo ca tụng công đức cho bản thân. Muốn chết thì chết nhanh đi!”
“. . .”
Chương 514 Vô đề
Đám nhân sĩ chính đạo này Minh Thế Nhân đã thấy quá nhiều. Luôn mồm nói mình vì tông môn, thế nhưng ở sau lưng lại làm ra đủ chuyện không ra gì, lại còn ca tụng bản thân làm chuyện công đức, kỹ nữ còn muốn được lập đền thờ!
Lồng ngực Vân Vô Cực uất nghẹn. Hắn không có lựa chọn nào khác!
Minh Thế Nhân thấy hắn sững sờ lại nói thêm: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đệ tử tam tông đang chờ ngươi tự sát kìa, mau chết đi chứ ——”
Thái độ Minh Thế Nhân khác thường, cảm xúc dần trở nên kịch liệt.
“Ngươi không phải nói mình vì Vân Tông sao? Nếu ngươi không chết thì toàn thể Vân Tông đều phải chôn cùng!”
Vân Vô Cực mất đi lý trí chỉ là lần giãy giụa sau cùng mà thôi. Trên thực tế, từ ngày tin tức thập đại trưởng lão phối hợp với thất đại môn phái vây công Kim Đình Sơn thất bại, toàn bộ chiến tử thì kết cục của Vân Vô Cực đã được xác định.
Mấy ngàn đệ tử thập đại thánh địa và các cao thủ hạch tâm bao vây toàn bộ Vân Tông.
Thiên Tông và La Tông đâu có ngốc, thay vì đắc tội cửu diệp, bắt lấy một mình kẻ cầm đầu mọi chuyện là Vân Vô Cực há chẳng dễ dàng hơn nhiều?
Mâu thuẫn giữa tam tông lúc này đã triệt để bùng phát. Vân Vô Cực trong phút chốc biến thành tội nhân của tam tông.
Đã không được chết tử tế thì thôi, lại còn phải gánh thêm tiếng xấu muôn đời, Vân Vô Cực sao có thể cam tâm? Hắn nhìn về phía Minh Thế Nhân, trong lòng do dự không thôi.
Pháp thân cao chín trượng xuất hiện ba động nhỏ. Duy trì pháp thân Bách Kiếp Động Minh quá lâu là việc cực kỳ tốn công tốn sức mà lại không có kết quả gì.
Nghe bảo phải đem toàn bộ Vân Tông chôn cùng, Vân Vô Cực không còn lựa chọn. Hắn nhìn về phía Minh Thế Nhân, nói: “Được.”
“Chết xa một chút.” Minh Thế Nhân phẩy tay.
“. . .”
Đám đệ tử tam tông không một người nào lên tiếng, không một người nào ra mặt vì Vân Vô Cực hắn. Hắn cảm thấy cực kỳ uỷ khuất.
Nhìn biểu lộ chết lặng của đám người, Vân Vô Cực đột nhiên cảm thấy hắn thật sự đã làm sai rồi!
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chỗ tốt thì mọi người cùng hưởng, lãnh trách nhiệm lại chỉ có một mình hắn?
Càng nghĩ càng tức giận.
Con người đôi khi sẽ như thế, thái độ chuyển biến chỉ trong phút chốc.
Vì đám người này mà tự sát sao? Không đáng!
“Được…” Vân Vô Cực lùi lại. Càng lùi càng xa.
Các đệ tử tam tông nhìn Vân Vô Cực không chớp mắt. Vân Vô Cực một mực thối lui, lui về đến tầng bình chướng.
Ông! Pháp thân thu lại.
Bình chướng phát ra âm thanh cộng hưởng tạo thành từng cơn sóng gợn. Trong khoảnh khắc sóng gợn tản ra, Vân Vô Cực lao vọt ra khỏi bình chướng.
“Hả?” Minh Thế Nhân trợn tròn mắt. “ Ê ê ê… trốn rồi sao?”
Đám đệ tử tam tông ngây người nhìn theo bóng dáng đang chạy trốn ngày càng xa của Vân Vô Cực, không thể tin nổi.
Mới vừa rồi còn hiên ngang lẫm liệt chất vấn mọi người, rất có phong phạm anh hùng Vân Tông, vậy mà một giây sau đã quay đầu bỏ chạy?
Vân Vô Cực càng bay càng xa, vừa phi hành vừa thi triển đại thần thông, thân ảnh hắn loé lên, một phát xuyên qua ba tầng bình chướng.
“Sư phụ, để đồ nhi đuổi theo…” Minh Thế Nhân đang nói bỗng im bặt.
Bởi vì… hắn nhìn thấy sư phụ kéo căng dây cung.
Vù!
Tiễn cương rời khỏi dây cung nhưng không mấy ai chú ý tới. Bọn họ đều đang đổ dồn mắt nhìn về phía Vân Vô Cực, hoàn toàn quên mất vị cường giả đệ nhất đương thời.
Tả Ngọc Thư bị thanh âm thanh thuý này thu hút. Khi bà ta quay đầu nhìn về phía Lục Châu, tiễn cương đã rời khỏi dây cung.
Đạo tiễn cương rất mỏng và nhỏ gọn. Đám người trợn mắt nhìn theo đạo tiễn cương toát ra lam quang xông phá từng tầng bình chướng.
Tốc độ tiễn cương đã vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Vân Vô Cực lúc này đã nhỏ như một cái nắm tay, bị đạo tiễn cương kia phá không bay tới xuyên thủng người.
Một lúc sau mọi người mới nghe được âm thanh truyền tới, ẦM một tiếng. Sóng âm tản ra nơi chân trời. Thân ảnh Vân Vô Cực đình trệ giữa không trung.
“Làm… làm sao có thể? Cửu… cửu diệp thần xạ thủ sao?” Vân Vô Cực lắp bắp thốt lên.
Ngay sau đó, nguyên khí từ trong đan điền khí hải phát tán ra ngoài, Vân Vô Cực thẳng tắp rơi xuống rừng cây bên dưới, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Thiên Đức thánh địa hoàn toàn yên tĩnh. Cho tới khi Vân Vô Cực rơi xuống, mọi người đều chưa kịp hoàn hồn, trong mắt tràn ngập rung động.
Kể cả Tả Ngọc Thư.
Tả Ngọc Thư biết Cơ Thiên Đạo đã lâu nhưng chưa từng biết hắn nắm giữ tiễn thuật cao siêu như vậy. Từ khoảng cách xa đến thế lại bắn thủng một tên cao thủ thất diệp?
Ngoại trừ cửu diệp, còn ai làm được?
Mà đám người Ma Thiên Các lại vô cùng bình thản, bọn hắn thấy Lục Châu giây giết thất diệp đã nhiều lần, lúc đó còn thắc mắc mãi không hiểu sao sư phụ lợi hại đến thế, bây giờ nghĩ lại mới hiểu rõ ràng. Cửu diệp giây giết thất diệp, chẳng phải là chuyện rất hợp lý hợp tình sao?
Lục Châu thu hồi Vị Danh Cung, âm thầm đo đếm lực lượng phi phàm còn lại trong cơ thể. Chỉ còn khoảng một nửa.
Vì để chắc chắn tất sát Vân Vô Cực, Lục Châu vận dụng không ít lực lượng phi phàm. Nếu ở khoảng cách gần thì Lục Châu chỉ cần sử dụng một phần ba lực lượng phi phàm là đủ.
Nhưng lúc này Lục Châu sao có thể để Vân Vô Cực chạy thoát!
“Còn không bằng tự sát, ít nhất hắn còn để lại chút thanh danh… Ta khinh!” Minh Thế Nhân đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Đúng vậy! Nào có ai như hắn, nói chạy là chạy. Còn không biết xấu hổ hơn cả tứ sư huynh ta!” Tiểu Diên Nhi cũng mắng.
“. . .”
Mọi người rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Lục Châu liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân, mặt không biểu tình. “Hắn muốn chết, lão phu thành toàn cho hắn.”
Tràng diện lại lặng ngắt như tờ.
“Tam tông có nghi vấn gì không?” Lục Châu quét mắt nhìn bốn phía.
Câu nói rất bình tĩnh, thanh âm cũng không lớn nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ.
Trầm mặc một lát, tông chủ Thiên Tông Nam Cung Vệ khom người nói: “Vãn bối sao dám nghi vấn. Hắn vốn đáng chết.”
“Đúng vậy, hắn vốn đáng chết!” Phong Nhất Chỉ phụ hoạ nói.
Sau lưng Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ đã đổ đầy mồ hôi lạnh, âm thầm nuốt nước bọt. Không một ai thương hại Vân Vô Cực, mà hắn cũng không đáng được đồng tình.
Đúng lúc này, tại động bế quan trên Thiên Đức thánh địa, cánh cửa đá từ từ mở ra.
Vân Thiên La ngồi trên xe lăn được một đệ tử đẩy ra ngoài, thần thái uể oải, ánh mắt vô lực, khí tức yếu ớt.
“Tổ sư gia!”
“Bái kiến tổ sư gia!”
Các đệ tử tam tông lần lượt khom người hành lễ.
Chương 515 Vô đề
Vân Thiên La ngồi trên xe lăn trông như lúc nào cũng có thể tắt thở. Hắn cố gắng ngẩng đầu, ánh mắt uể oải nhìn Lục Châu, gương mặt già nua cố nở một nụ cười:
“Lão phu biết… Cơ huynh nhất định sẽ tới.”
Lục Châu chắp tay đi về phía Vân Thiên La. Đám người xung quanh lập tức nhường đường. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Châu khẽ nói:
“Đại nạn của ngươi đã tới, vẫn còn chống đỡ được sao?”
Lục Châu cảm giác được Vân Thiên La chỉ còn một hơi thở.
Lời này vừa nói ra, Nam Cung Vệ, Phong Nhất Chỉ và đám đệ tử tam tông đều xôn xao một mảnh.
Vân Thiên La lại chẳng để ý chút nào. “Cơ huynh nhìn ra rồi à… khụ khụ…”
Sau khi ho một trận kịch liệt, Vân Thiên La tiếp tục nói: “Trong lòng lão phu còn có tiếc nuối nên… chưa đi được.”
Lục Châu lắc đầu. “Cố chấp.”
“Cứ cho là lão phu cố chấp đi…” Vân Thiên La gật gù.
“Ngươi vốn còn có thể sống thêm mười năm… Ai đã đánh ngươi một chưởng?” Lục Châu hỏi.
Một viên sỏi dấy lên ngàn cơn sóng. Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ kinh ngạc ngẩng đầu, hai người đồng thời quỳ xuống.
“Tổ sư gia, là kẻ nào? Kẻ nào to gan dám tổn thương người! Ta nhất định phải chém hắn thành trăm mảnh!”
Vân Thiên La phất tay nói: “Không cần.”
Hai người nghi hoặc không hiểu.
Vân Thiên La khẽ thở dài. “Vân Vô Cực đã có kết cục xứng đáng với hắn.”
“Là Vân Vô Cực?”
“Tên khốn kiếp khi sư diệt tổ, vậy mà ẩn tàng sâu như thế! Người đâu ——”
“Có thuộc hạ.”
“Đi tìm thi thể Vân Vô Cực, phơi thây ba ngày rồi chém thành trăm mảnh!” Nam Cung Vệ hạ lệnh.
“Vâng!”
Mấy vị trưởng lão ngự không bay lên lao ra khỏi thánh địa.
Nghe vậy, các đệ tử trong lòng đều run rẩy. Tông thủ Thiên Tông một khi độc ác thật chẳng kém ai!
Còn đám đệ tử Vân Tông ai nấy đều khổ sở và thấp thỏm, tông chủ Vân Tông chết đi, mâu thuẫn giữa tam tông cũng hoàn toàn bị kích phát.
“Người không có phận sự thì giải tán đi.” Vân Thiên La thản nhiên nói.
Nam Cung Vệ vội vàng hạ lệnh: “Mau cút hết đi!”
Các đệ tử tam tông vội vàng tản đi hết, chỉ còn lại đám trưởng lão và các đệ tử hạch tâm ở lại thánh địa.
Lục Châu vuốt râu nói: “Ngươi có biết vì sao bản toạ đến đây không?”
Vân Thiên La nói: “Ồ… Lão phu cứ ngỡ Cơ huynh đến thăm ta lần cuối. Xem ra là lão phu tự mình đa tình…”
“Cũng không hẳn vậy. Ngươi còn chuyện gì tiếc nuối?” Lục Châu hỏi.
Tuy nói việc tấn thăng cửu diệp chẳng liên quan gì đến Vân Thiên La nhưng Lục Châu không tiện giải thích.
Vân Thiên La thở dài một tiếng trầm thấp. “Lão phu nghiên cứu cửu diệp đã nhiều năm, vẫn luôn muốn xông phá cánh cửa kia. Đáng tiếc là lần nào cũng thất bại, cuối cùng rơi vào kết cục như ngày hôm nay, cũng là gieo gió gặt bão… Trăm năm qua, lão phu chỉ có làm đúng một việc.”
Ngữ khí hắn lại trầm xuống. “Đó chính là giao vật trong bàn cờ cho Cơ huynh.”
Ngoài mặt Lục Châu vẫn bình thản nhưng trong lòng lại đang chửi ầm lên.
Lão già này, quá mức nha! Thật sự cho rằng lão phu đột phá lên cửu diệp có liên quan đến cái bàn cờ nát của ngươi sao?
“Cả đời này lão phu chỉ muốn nhìn trộm xem thế giới cửu diệp là như thế nào, đây cũng là tiếc nuối lớn nhất đời lão phu. Nếu Cơ huynh có thể thoả mãn tâm nguyện này, dù chết lão phu cũng khắc ghi ân đức của huynh. Nếu không… lão phu chết không nhắm mắt.”
“. . .”
Lời này nghe cứ như đang doạ người ta.
Lúc này, Tả Ngọc Thư chợt lên tiếng:
“Vân Thiên La, nhiều năm không gặp, không ngờ huynh lại trở nên già mồm như thế?”
Vân Thiên La giật mình quay đầu nhìn về phía Tả Ngọc Thư. “Ngươi là…”
“Lão thân là Tả Ngọc Thư.”
Vân Thiên La nghe vậy, đôi mắt già mở to, trong đầu lại hiện lên ký ức của năm trăm năm trước về một mỹ nhân tuyệt thế, dáng người yểu điệu, da trắng nõn nà, má lúm đồng tiền động lòng người… trong lúc nhất thời hắn kinh ngạc hô lên: “Tả cô nương?! Thì ra chính là nàng.”
Oẹ —— ——
Minh Thế Nhân vội vàng quay đầu sang một bên làm tư thế nôn khan.
Tả Ngọc Thư nhíu mày nói: “Huynh vẫn nên đổi xưng hô đi, lão thân nghe câu này của huynh e là cả đêm ngủ không yên giấc.”
“. . .” Vân Thiên La lộ vẻ xấu hổ.
Năm xưa Tả Ngọc Thư là đối tượng theo đuổi của rất nhiều thanh niên tài tuấn. Chỉ tiếc Tả Ngọc Thư tính tình cương liệt chẳng khác gì nam nhân, một lòng chỉ muốn truy cầu Nho đạo, không hề để ý đến tư tình nhi nữ một chút nào.
Năm trăm năm trôi qua, thương hải tang điền, mỹ nhân tuyệt thế cũng chỉ còn lại trong ký ức.
“Ngươi muốn bản toạ làm gì cho ngươi?” Lục Châu hỏi.
“Lão phu yêu cầu không cao, chỉ muốn được trông thấy phong thái của cửu diệp một lần.” Vân Thiên La đáp.
Lời vừa nói ra, những người khác cũng biểu lộ vẻ mong đợi, kể cả Tả Ngọc Thư. Bà ta càng muốn được trông thấy pháp thân cửu diệp hơn bất cứ ai.
Minh Thế Nhân, Lãnh La, Hoa Vô Đạo và Tiểu Diên Nhi cũng rất muốn xem lại pháp thân cửu diệp.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Còn may lão phu có Thẻ Nguỵ Trang, nếu không thì lão già nhà ngươi nhất định phải chết không nhắm mắt rồi.
Lục Châu đáp ứng: “Được.”
Tay phải nâng lên, vận chuyển đan điền khí hải. Trong tay Lục Châu xuất hiện tấm Thẻ Nguỵ Trang, ngay sau đó thẻ vỡ vụn.
Một luồng năng lượng đặc thù toát ra, pháp thân xuất hiện! Ông —— Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang vọng khắp Thiên Đức thánh địa.
Đám người mở to mắt nhìn pháp thân khổng lồ cao đến mười lăm trượng trước mặt. Bởi vì khoảng cách quá gần nên bọn họ phải ngước đầu nhìn lên rất cao… đáng tiếc, cao không thấy đỉnh.
Toà kim liên dưới trướng sáng lấp lánh toả ra kim quang chói mắt. Chín phiến lá sung mãn không ngừng xoay tròn.
Tất cả mọi người đều nín thở. Đây chính là pháp thân cửu diệp kim liên!
Kích động, run rẩy, rối loạn cảm xúc! Đây là mục tiêu của cả tu hành giới, mỗi một tia sáng, mỗi một phiến lá đều cực kỳ ấn tượng, vô cùng chói mắt!
Tả Ngọc Thư lảo đảo lui lại, hoàn toàn bị pháp thân cửu diệp chấn động.
Trước đó Tả Ngọc Thư còn hơi nghi ngờ nhưng hiện tại tất cả chất vấn đều biến mất không còn sót lại dù chỉ một chút.
Thật ra lúc Tả Ngọc Thư bước chân lên phi liễn cũng đã bị Lục Châu thuyết phục. Từ thái độ cung kính của đệ tử tam tông bà ta cũng đã hiểu được đó là sự thật. Thế nhưng khi được tận mắt nhìn thấy pháp thân cửu diệp kim liên, bà ta vẫn bị chín phiến lá làm cho rung động không thôi.
Dạo gần đây, các đệ tử tam tông đều đang do dự không biết có nên thử nghiệm trảm kim liên hay không. Trảm sớm thì sẽ ngưng tụ liên diệp sớm, nhưng độ nguy hiểm cũng tăng cao hơn rất nhiều.
Ngữ khí của Lục Châu rất bình thản, nhưng lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run, từng từ từng chữ đâm thẳng vào tim gan.
Đám đồ đệ cảm thấy cực kỳ hả giận, mà thân thể già nua của Tả Ngọc Thư không khỏi run lên.
Cho dù bà ta từng là thiên chi kiêu nữ thì ở trước mặt Cơ Thiên Đạo cũng phải nhịn lại toàn bộ ngạo khí vốn có. Tả Ngọc Thư khom người nói:
“Vậy chẳng lẽ Phong Thanh Hà chết vô ích rồi?”
Đúng lúc này ——
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở quảng trường, lạnh lùng nói: “Hắn đáng chết.”
Mọi người quay đầu nhìn sang. Lãnh La trên mặt đeo mặt nạ bạc đang nhìn bộ dạng lưng còng già nua của Tả Ngọc Thư.
Tả Ngọc Thư kinh ngạc thốt lên: “Là ngươi?”
Lãnh La là người không quan tâm đến quy củ, nói chuyện rất thẳng thừng. “Tả Ngọc Thư, ngươi chẳng qua chỉ là người nổi danh khi còn trẻ. Ở Ma Thiên Các này không đến lượt ngươi làm càn.”
Lời này rất có đạo lý. Tả Ngọc Thư niên thiếu thành danh, nếu xét về tuổi tác thì bà ta còn chẳng bằng Lãnh La, càng không bằng Cơ Thiên Đạo. Lãnh La có đủ tư cách phê bình bà.
Tả Ngọc Thư đáp: “Lãnh La, lão thân không sợ ngươi.”
“Vậy còn ta thì sao ——”
Lại có thêm hai người xuất hiện ở quảng trường. Hoa Vô Đạo đẩy xe lăn của Phan Ly Thiên, chậm rãi đi tới.
Tả Ngọc Thư nhìn sang, bàn tay nhăn nheo khẽ run rẩy. “Phan Ly Thiên?”
Phan Ly Thiên cười ha hả nói: “Không ngờ còn có người nhận ra lão hủ.”
“Đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo, đương nhiên lão thân nhận ra.”
“Nếu ngươi đã biết… sao còn dám ở đây làm càn?” Phan Ly Thiên tuy ngồi trên xe lăn nhưng vẫn có thể quan sát đầy đủ hoàn cảnh chung quanh. Sàn đá xanh nứt toác, dấu vết rất rõ ràng.
Dám làm càn ở đây, đúng là chán sống.
“Bái kiến Các chủ.” Phan Ly Thiên chắp tay nói với Lục Châu..
Hoa Vô Đạo cũng khom người: “Bái kiến Các chủ.”
Tả Ngọc Thư tuy không biết Hoa Vô Đạo nhưng dựa vào cảm giác cũng đã nhận ra lão giả này cũng là cao thủ tu hành không đơn giản.
Ma Thiên Các… có nhiều cao thủ như vậy?!
Chư Hồng Cộng cười ha ha nịnh nọt: “Các lão đầu thật uy vũ ——”
“. . .”
Minh Thế Nhân hoàn toàn cạn lời. Cái thằng ngốc này, khả năng tìm đường chết đúng là nhất lưu. Vẫn nên tránh xa hắn ra thì hơn, đây là bệnh truyền nhiễm đó nha!
Chư Hồng Cộng rốt cuộc cũng nhận ra mình nhầm mồm, lời này có khác gì đang mắng sư phụ là lão đầu đâu? Hắn lập tức tát mình một bạt tai. “Đồ nhi biết sai!”
Tả Ngọc Thư nhíu mày. Bà ta không thể nào hiểu nổi đám thanh niên ngu xuẩn này sao có thể làm đệ tử của Cơ Thiên Đạo?!
Quá tệ rồi.
Cách đó không xa một nữ đệ tử đi tới, khom người nói với Lục Châu: “Các chủ, phi liễn đã chuẩn bị xong.”
“Sư phụ, người định đi đâu thế?” Minh Thế Nhân hiếu kỳ hỏi.
“Tả Ngọc Thư.” Lục Châu bỗng lên tiếng.
Tả Ngọc Thư nghi hoặc đáp: “Mời Cơ huynh cứ nói.”
“Nếu ngươi đã đến đây… thì cùng đi đi.” Lục Châu vừa nói vừa xoay người rời đi.
Tả Ngọc Thư kỳ quái không rõ hắn định đi đâu, nhưng không nghĩ nhiều, vội bước theo sau.
Minh Thế Nhân nói: “Lão bát, đưa lão thất về động diện bích.”
“A?”
“A cái gì mà a, ở đây không còn việc của đệ.” Còn muốn đi ra ngoài chơi? Nghĩ thật hay!
Tư Vô Nhai vốn không có hứng thú gì với việc này, nhanh chóng quay về động diện bích.
Hoa Vô Đạo giao việc đẩy xe lăn cho Phan Trọng rồi cùng Lãnh La đi theo sau Lục Châu. Phan Ly Thiên vẫn cần phải tịnh dưỡng, không cần đi theo.
Vào trong phi liễn, Minh Thế Nhân chủ động nói: “Để đồ nhi cầm lái!”
Tiểu Diên Nhi hỏi: “Sư phụ, chúng ta đi đâu thế?”
“La Tông.”
Tả Ngọc Thư nghi hoặc không hiểu, bèn hỏi: “La Tông là tông môn do Vân Thiên La sáng lập, không biết Cơ huynh đến đó làm gì?”
“Cố nhân sắp phải đi xa, đến tạm biệt lần cuối.” Lục Châu vuốt râu đáp.
Nghe vậy, Tả Ngọc Thư nhất thời sửng sốt, mà Hoa Vô Đạo lại khẽ thở dài.
Minh Thế Nhân còn tưởng rằng sư phụ muốn đi gây sự với Vân Tông. Dù sao thập đại trưởng lão của La Tông cũng tham gia vây công Kim Đình Sơn. Không ngờ thì ra sư phụ muốn đi gặp mặt Vân Thiên La.
Quan hệ giữa Vân Thiên La và Ma Thiên Các rất tốt, điều này ai cũng có thể nhìn ra. Thậm chí Vân Thiên La còn không tiếc giao ký ức phong ấn trong bàn cờ cho Ma Thiên Các. Vân Thiên La sao có thể phân phó thập đại trưởng lão Vân Tông đi vây công Ma Thiên Các được?
Trong này tất có chuyện kỳ quặc.
Tả Ngọc Thư lại nói tiếp: “Tiểu tử Minh Thế Nhân từng nói, thập đại trưởng lão Vân Tông cũng tham dự vây công Kim Đình Sơn. Chuyến này huynh đi sang đó chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao?”
“Tự chui đầu vào lưới?”
“Thập đại thánh địa của tam tông, hai mươi ngọn sơn phong, trận pháp từng vòng đan xen, lại có rất nhiều cao thủ thủ hộ… Ma Thiên Các là ma đạo, huynh đến đó không sợ xảy ra chuyện?”
Ông ——
Nguyên khí rót vào bánh lái, Xuyên Vân phi liễn ù ù rung động, nhanh chóng bay lên bầu trời.
Chẳng ai thèm trả lời Tả Ngọc Thư.
Tả Ngọc Thư cảm thấy thật xấu hổ. Dựa vào thân phận và địa vị của bà ta, nếu đến tông môn khác hẳn sẽ được người người kính trọng và nể sợ. Vậy mà đến Ma Thiên Các lại bị coi như người qua đường. Cơ Thiên Đạo không để ý tới bà ta thì thôi đi, đến hai tiểu đồ đệ này mà cũng dám coi thường bà ta là thế nào?
Giận thì có giận nhưng thân là trưởng bối, tuổi tác lại cao, còn là bằng hữu lâu năm của Cơ Thiên Đạo nên Tả Ngọc Thư không thèm chấp nhặt với bọn tiểu bối này.
Phi liễn tiến vào tầng trời cao, xông ra khỏi bình chướng Kim Đình Sơn rồi bay vụt về phía nam Đại Viêm.
. . .
Phi liễn vừa rời đi không lâu, cách chân núi Kim Đình Sơn không xa xuất hiện một vị thanh bào kiếm khách đang từng bước đi tới.
Không bao lâu sau, thanh bào kiếm khách đã tới chân núi. Hắn đứng đó ngẩng đầu nhìn lên tầng bình chướng Kim Đình Sơn, lại nhìn ánh mặt trời gay gắt trên đầu một lúc rồi mới chậm rãi đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt.
Về lý thuyết thì cao thủ ở đẳng cấp như hắn sẽ không đổ mồ hôi. Nhưng người vừa tìm lại được mạng sống từ cõi chết như hắn lại rất hưởng thụ cảm giác dễ chịu này.
Chỉ có như thế hắn mới cảm thấy mình vẫn đang tồn tại.
“Nhị sư huynh.” Trong rừng cây gần đó truyền tới một tiếng gọi.
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc nhìn sang, thấy Diệp Thiên Tâm một thân bạch y bước ra từ phía sau một cây đại thụ.
“Lục sư muội?”
“Nhị sư huynh, ta đã biết huynh sẽ sống sót trở về.” Diệp Thiên Tâm mỉm cười nói.
“Mượn lời sư muội, ta gặp may mà thôi.” Ngu Thượng Nhung cười nhẹ một tiếng.
Chương 512 Vô đề
“Nhị sư huynh trở về chậm rồi, sư phụ sáng nay vừa mới rời đi, chẳng biết đã đi đâu.”
Từ sau khi đánh hạ thất đại môn phái, Diệp Thiên Tâm vốn định lên núi thăm sư phụ, nhưng nghĩ lại mình đã không còn là đệ tử Ma Thiên Các nên thôi.
“Tại sao không đi lên?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Thôi ạ.”
Ngu Thượng Nhung sao có thể không hiểu suy nghĩ của nàng, bèn nói: “Muội định cứ ở mãi dưới chân núi hay sao?”
Diệp Thiên Tâm đáp: “Sẽ không. Nói lời cáo từ rồi muội sẽ đi về hướng tây.”
“Tìm Thừa Hoàng?”
“Vâng.”
“Có mục tiêu là chuyện tốt. Chúc lục sư muội thuận buồm xuôi gió.” Ngu Thượng Nhung chắp tay với nàng một cái rồi xoay người đi lên Kim Đình Sơn.
Nhìn theo bóng lưng Ngu Thượng Nhung, Diệp Thiên Tâm có chút ngây ngẩn cả người, nàng cảm thấy hơi kỳ quái nhưng lại không thể nói ra lời.
Nhị sư huynh hình như chẳng buồn nói một câu giữ nàng lại. (ಥ﹏ಥ)
. . .
Xuyên Vân phi liễn bay thật nhanh về phía nam Đại Viêm, chiếc đuôi dài phía sau trông như một viên sao băng xẹt qua bầu trời.
Lục Châu đứng bên cạnh Minh Thế Nhân, quan sát từng dãy núi trùng trùng điệp điệp.
Tả Ngọc Thư đi đến bên cạnh Lục Châu, khẽ nói: “Lão thân muốn thỉnh giáo một vấn đề.”
“Nói đi.”
“Lão thân đã tính toán thời gian, đại nạn của huynh…”
Khụ khụ khụ…
Bà ta còn chưa nói hết lời, Minh Thế Nhân đã ho khan mấy tiếng. Tả Ngọc Thư nghi hoặc nhìn về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân quay đầu lại cười nói: “Tả tiền bối, ta đã bảo gia sư tấn thăng cửu diệp rồi mà. Cửu diệp… đương nhiên sẽ tăng tuổi thọ. Ngài không phát hiện thấy gia sư trông trẻ tuổi hơn trước sao?”
Lãnh La và Hoa Vô Đạo đều quay đầu nhìn về phía Lục Châu. Không nói không để ý, vừa so sánh đã thấy giật mình.
Đúng là Các chủ trông có vẻ trẻ ra một chút.
Lãnh La còn đỡ, đa số vẫn là tóc đen. Mà mái tóc bạc trắng của Hoa Vô Đạo lúc này trông lại có vẻ già cỗi nhất.
Tả Ngọc Thư yên lặng so sánh, trái tim run lên… chẳng lẽ hắn thật sự tấn thăng cửu diệp rồi? Nhưng nếu thật sự là cửu diệp thì tại sao Cơ huynh không gọi ra pháp thân để xoá tan mọi nghi vấn của người khác?
. . .
Thiên Đức thánh địa tại La Tông.
Hai mươi toà sơn phong trùng trùng điệp điệp, vân vụ lượn lờ. Từng tầng bình chướng chồng chất thể hiện rõ nội tình của tông phái này.
Tam trưởng lão trẻ tuổi nhất của La Tông, Lộ Bình, giờ phút này đang buồn rầu nhíu chặt mày đi tới đi lui.
“Nhị trưởng lão, làm sao bây giờ? Đại nạn của tổ sư gia đã tới mà Vân Tông lại cứ phải đi vây công Ma Thiên Các! Toàn bộ cao thủ của tam tông cộng lại cũng không cách nào đối phó được với cửu diệp đâu!” Lộ Bình nhìn về phía các trưởng lão khác, buồn bực nói.
Trước đây đám trưởng lão này rất xem thường hắn vì cứ a dua nịnh nọt người Ma Thiên Các. Lần này ai nấy đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhất là nhị trưởng lão Đan Vân Tranh.
“Bây giờ nói mấy chuyện này cũng vô dụng. Mau nghĩ biện pháp đi, nếu Ma Thiên Các thật sự trách tội thì tam tông không chịu đựng nổi.” Đan Vân Tranh nói.
“Theo ý kiến của ta, La Tông chúng ta nên liên thủ với Thiên Tông, cắt đứt quan hệ với đám người Vân Tông. Có như vậy mới có thể tự bảo vệ mình.” Có trưởng lão đề nghị.
Ông ông ——
Bình chướng bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh nguyên khí cộng hưởng.
Đám người trong Thiên Đức thánh địa vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, tầng bình chướng khổng lồ trên đầu họ đang xảy ra ba động liên tục.
Đám người cả kinh hô lên: “Có ngoại địch xâm lấn!”
Lộ Bình híp mắt nhìn, sau đó giật mình mở to mắt hô lên: “Phi liễn Ma Thiên Các!”
Lời vừa thốt ra, đám người lập tức kinh hãi. Có người lảo đảo lui lại mấy bước, có người hai chân run lên té phịch xuống đất.
Cửu diệp đến trả thù rồi! Đến đòi mạng rồi!
Chuyện gì nên tới rốt cuộc cũng tới.
Lộ Bình ngưng trọng nói: “Mọi người đừng hoảng hốt, Vân Tông sai chứ đâu phải La Tông và Thiên Tông sai, không liên quan đến chúng ta!”
Đám người gật gật đầu, ổn định lại tâm tình.
Lộ Bình đạp không bay lên, gọi ra pháp thân, nhanh như chớp xuyên qua tầng bình chướng nghênh đón Xuyên Vân phi liễn.
Lát sau, Lộ Bình lơ lửng trên không trung, cất cao giọng nói: “Cơ lão tiền bối đại giá quang lâm, Vân Tông không tiếp đón từ xa, mong tiền bối thứ lỗi.”
Phi liễn thoáng dừng lại, Minh Thế Nhân trông thấy Lộ Bình lập tức vẫy tay gọi: “Lại đây lại đây, cầm lái phi liễn cho ta.”
“Nguyện vì Ma Thiên Các hiệu lệnh!” Lộ Bình mừng rỡ vô cùng, điều này nói rõ Ma Thiên Các không phải đến đây để trả thù La Tông bọn hắn!
Thấy cảnh này, gương mặt già của Tả Ngọc Thư không khỏi kinh ngạc. Tam tông không hổ là tam tông, đối xử với mọi người cực kỳ hữu lễ, rất có giáo dưỡng.
Lại nghĩ tới mình đến Ma Thiên Các bị lạnh nhạt thế nào, trong lòng Tả Ngọc Thư lại thấy ấm ức.
Lộ Bình bay vào phi liễn, vừa thấy Lục Châu đã lập tức quỳ sụp xuống, trán đập xuống đất phát ra tiếng bôm bốp.
“Lộ Bình phúc đức ba đời mới được cầm lái cho lão tiền bối.”
Tả Ngọc Thư: “? ? ?”
Gương mặt già đầy nếp nhăn của bà ta nóng rát như vừa bị người tát cho một cái. Cốt khí của tam tông đâu rồi?
“Bớt nói nhảm, nhanh lên coi.” Minh Thế Nhân đá vào mông Lộ Bình một cước.
“Được rồi, ta tới ngay… Một cước này của tứ tiên sinh khiến ta được lợi rất nhiều. Thời gian của lão tiền bối sao có thể lãng phí ở chỗ ta được chứ.”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Moá… con hàng này có phải anh em thất lạc của lão bát nhà mình không?
Lộ Bình lập tức thay Minh Thế Nhân cầm lái phi liễn, lướt qua từng tầng bình chướng, rất dễ dàng bay vào trong Thiên Đức thánh địa.
Điều khiến Tả Ngọc Thư hoàn toàn không ngờ tới là ——
Toàn bộ đệ tử và trưởng lão La Tông có mặt trong Thiên Đức thánh địa đều đã đứng chờ ngay ngắn.
Tông chủ La Tông Phong Nhất Chỉ vừa nghe phong thanh tin tức đã vội vàng phi hành tới, đến tóc cũng không kịp vuốt lại, nhanh chân đi vào thánh địa, tự mình dẫn theo thập đại trưởng lão bước lên phía trước, khom người hành lễ với phi liễn.
“Tông chủ La Tông Phong Nhất Chỉ bái kiến lão tiền bối!”
“Bái kiến lão tiền bối!”
Không chỉ như thế, đám đệ tử ở các thánh địa chung quanh cũng vội vàng bay tới cuồn cuộn không ngừng, gia nhập vào đội ngũ nghênh đón.
Minh Thế Nhân cảm thấy vô cùng có mặt mũi, loại cảm giác này thật mẹ nó quá tuyệt mà. Lỗ mũi hắn hếch lên, eo lưng thẳng tắp một đường.
Lãnh La và Hoa Vô Đạo tuy ngoài mặt bất động nhưng trong lòng không khỏi tán thưởng. Quy củ và đạo lý của thế gian này xưa nay vẫn vậy… Nắm đấm lớn thì có đạo lý, chẳng phân biệt chính ma.
Chương 513 Vô đề
Tả Ngọc Thư đứng trên phi liễn, hoàn toàn được mở rộng tầm mắt. Cho dù là Nho môn Thánh nhân khi xưa cũng chưa từng được đối xử trịnh trọng như vậy.
“Sư phụ, nhìn kìa, thật là nhiều người!” Tiểu Diên Nhi chẳng quan tâm tới loại nghênh đón rầm rộ này, nàng chỉ đơn thuần ưa thích náo nhiệt, thích thưởng thức phong cảnh mà thôi.
Trên hai mươi ngọn sơn phong bay ra lít nha lít nhít người, kết thành đội bay tới Thiên Đức thánh địa.
Xuyên Vân phi liễn vững vàng dừng lại.
Nếu lúc này tất cả cao thủ tam tông đều tấn công Ma Thiên Các thì hậu quả thật khó mà lường được. Từ trước đến nay chính đạo và ma đạo luôn đối đầu như nước với lửa. Tuy tam tông không giống như thập đại danh môn nhưng cũng là một trong những thế lực chính đạo lớn nhất Đại Viêm.
Tả Ngọc Thư đưa mắt nhìn đám tu hành giả La Tông đông nghịt đang xuất hiện càng lúc càng nhiều trên Thiên Đức thánh địa, trong lòng suy nghĩ vô cùng phức tạp.
Ông ——
Lúc này, một pháp thân cao tám chín trượng từ xa bay tới, liên tục thi triển đại thần thông thuật, lấp loé vài lần đã xuất hiện trong thánh địa. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người đó.
“Tông chủ Thiên Tông Nam Cung Vệ cung nghênh lão tiền bối đại giá quang lâm!”
Mấy ngàn tên đệ tử Thiên Tông cũng lăng không khom người hành lễ: “Cung nghênh lão tiền bối!”
Tràng cảnh này vô cùng phô trương! Ai có thể không kích động?
Nhớ tới lần trước Ma Thiên Các đến, những Tông chủ này không một ai xuất hiện, còn bây giờ… bọn hắn dám không đến sao?
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân, phiêu nhiên bay ra khỏi phi liễn. Những người còn lại cũng lục tục theo sau.
Chiến trận không lớn, khí thế cũng không ồ ạt như trong tưởng tượng của mọi người, nhưng đám đệ tử tam tông đến thở mạnh cũng không dám, không ai dám nhìn thẳng vị lão nhân này.
“Miễn lễ.”
Thanh âm Lục Châu quanh quẩn trên Thiên Đức thánh địa.
Tất cả mọi người âm thầm thở phào một hơi, lần lượt hạ xuống đất.
Tông chủ Thiên tông Nam Cung Vệ và tông chủ La tông Phong Nhất Chỉ hạ xuống đất, đồng thời khom người.
“Không biết tiền bối đột nhiên viếng thăm là có việc gì cần làm?” Nam Cung Vệ cung kính nói.
Lục Châu đưa mắt nhìn hắn. “Vân tông Vân Vô Cực đâu?”
Quả nhiên.
Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ lộ vẻ mặt khó xử. Đám đệ tử cũng đưa mắt nhìn nhau, khe khẽ nghị luận.
Nam Cung Vệ sắc mặt khó coi nói: “Lão tiền bối, chuyện của Vân Tông, Thiên Tông không hề mảy may ngờ tới. Sau khi chuyện xảy ra vãn bối mới biết bọn hắn tham dự cuộc vây công.”
“La Tông cũng không hề biết chuyện này! Vân Tông bây giờ đúng là không ra gì, chuyện này chúng vãn bối nhất định sẽ bàn giao thoả đáng với Ma Thiên Các.”
Vân Thiên La tam tông xảy ra nội chiến không phải chuyện ngày một ngày hai. Hiện tại nháo tới mức này cũng không có gì lạ.
“Bàn giao như thế nào?” Lục Châu trầm giọng hỏi.
“Chuyện này…”
Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ đều là tông chủ, lời nói của bọn hắn có đủ trọng lượng, thế nên Lục Châu chỉ hỏi hai người.
Phong Nhất Chỉ khom người đáp: “Lão tiền bối xin cứ nói ra yêu cầu… ngài muốn bàn giao như thế nào thì sẽ bàn giao như thế ấy.”
Lời này khiến Tả Ngọc Thư vô cùng kinh ngạc. Trước mặt Ma Thiên Các, tam tông lại khúm núm tới mức này!
Đúng lúc này, một tên đệ tử từ xa vội vàng bay tới, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, mồ hôi ướt đẫm cả người. “Hai, hai vị Tông chủ… không, không xong rồi!”
Khi tên đệ tử hạ xuống, vì quá lo lắng nên ngã nhào xuống đất.
Sắc mặt Nam Cung Vệ trầm xuống: “Vội vàng hấp tấp như vậy còn ra thể thống gì? Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
Tên đệ tử chỉ tay về phía thánh địa Vân Tông, run rẩy nói: “Vân, Vân tông chủ, muốn tự… muốn tự sát!”
Đám người kinh hô thành tiếng. Các đệ tử Thiên Tông và La Tông đều quay đầu nhìn về phía Vân Tông.
Nhóm người Ma Thiên Các vẫn thản nhiên như không có việc gì. Lục Châu vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh như chuyện không liên quan đến ta.
Chỉ có mỗi Tả Ngọc Thư là càng thêm kinh ngạc. Như vậy là Vân Tông thật sự tham gia vây công Ma Thiên Các, thế nên hiện tại tông chủ Vân Tông không chịu nổi áp lực, muốn tự sát?
Quả nhiên, tại thánh địa Vân Tông bỗng chốc hiện ra một toà pháp thân cao chín trượng toàn thân lấp lánh kim quang, hai tay chập lại. Ở giữa pháp thân có một thân ảnh đang lăng không lơ lửng.
Người này chính là tông chủ Vân Tông, Vân Vô Cực.
Vân Vô Cực truyền âm vang vọng khắp mấy đại thánh địa ——
“Vân Vô Cực thẹn với tổ sư gia, Vân Vô Cực tự biết mình phạm phải tội lớn ngập trời, chỉ có thể lấy cái chết ra tạ tội! Ha ha…”
Âm thanh vang dội nhưng không mang theo lực sát thương, tiếng ha ha cuối cùng lại có vẻ bất đắc dĩ và không cam lòng.
Mấy ngàn đệ tử tam tông đều nhìn về phía pháp thân của Vân Vô Cực. Người người đều biết Tông chủ Vân Tông hành sự lôi đình, là kỳ tài khó gặp trong tu hành giới, đi từ tầng dưới chót lên đến đỉnh cao nhất trong Vân Tông.
Hắn đã bỏ ra biết bao công sức, bỏ ra biết bao tâm huyết. Đáng tiếc, chỉ thiếu một bước lại là khác nhau một trời một vực.
Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ nhìn về phía pháp thân, trong lòng không mảy may ba động.
Không ai đáp lời Vân Vô Cực.
Sau một khắc yên tĩnh, Vân Vô Cực buồn bã nở nụ cười ——
“Ha ha… ha ha… ta thật sự sai lầm rồi sao?”
Từng tiếng chất vấn tạo thành sóng âm, pháp thân lấp loé lơ lửng trên không. Duy trì pháp thân trong thời gian dài tiêu hao cực lớn khiến Vân Vô Cực cảm thấy áp lực.
Nhưng những chuyện này không quan trọng.
Ở khoảng cách này, cuối cùng Vân Vô Cực cũng đã nhìn thấy Các chủ Ma Thiên Các đứng giữa Thiên Đức thánh địa… vị cửu diệp truyền kỳ của tu hành giới Đại Viêm!
Dù hắn đã nhìn thấu sinh tử, dù hắn đã chuẩn bị tinh thần lấy cái chết để tạ tội, nhưng khi nhìn thấy Lục Châu, trái tim hắn vẫn đập rộn lên.
Vân Vô Cực nghèn nghẹn hỏi Lục Châu: “Cơ lão tiền bối… ta, ta có sai không?”
Không rõ hắn đang khóc hay cười.
Nam Cung Vệ trầm giọng đáp: “Vân Vô Cực, ngươi đã đánh mất lý trí rồi.”
“Ta không mất lý trí! Ta chỉ là muốn biết ta nào có làm gì không phải với Vân Tông? Nam Cung Vệ! Phong Nhất Chỉ! Vân Vô Cực ta khinh thường làm bằng hữu với các ngươi! Ta khinh ——”
Lúc này, Minh Thế Nhân bỗng mỉa mai lên tiếng: “Ngươi đâu chỉ có sai, mà là mười phần sai.”
“Hả?” Ánh mắt Vân Vô Cực dời từ người Lục Châu sang Minh Thế Nhân đứng bên cạnh.
“Loại mặt hàng như ngươi không xứng để gia sư xuất thủ! Lại còn dám ra vẻ đạo mạo ca tụng công đức cho bản thân. Muốn chết thì chết nhanh đi!”
“. . .”
Chương 514 Vô đề
Đám nhân sĩ chính đạo này Minh Thế Nhân đã thấy quá nhiều. Luôn mồm nói mình vì tông môn, thế nhưng ở sau lưng lại làm ra đủ chuyện không ra gì, lại còn ca tụng bản thân làm chuyện công đức, kỹ nữ còn muốn được lập đền thờ!
Lồng ngực Vân Vô Cực uất nghẹn. Hắn không có lựa chọn nào khác!
Minh Thế Nhân thấy hắn sững sờ lại nói thêm: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đệ tử tam tông đang chờ ngươi tự sát kìa, mau chết đi chứ ——”
Thái độ Minh Thế Nhân khác thường, cảm xúc dần trở nên kịch liệt.
“Ngươi không phải nói mình vì Vân Tông sao? Nếu ngươi không chết thì toàn thể Vân Tông đều phải chôn cùng!”
Vân Vô Cực mất đi lý trí chỉ là lần giãy giụa sau cùng mà thôi. Trên thực tế, từ ngày tin tức thập đại trưởng lão phối hợp với thất đại môn phái vây công Kim Đình Sơn thất bại, toàn bộ chiến tử thì kết cục của Vân Vô Cực đã được xác định.
Mấy ngàn đệ tử thập đại thánh địa và các cao thủ hạch tâm bao vây toàn bộ Vân Tông.
Thiên Tông và La Tông đâu có ngốc, thay vì đắc tội cửu diệp, bắt lấy một mình kẻ cầm đầu mọi chuyện là Vân Vô Cực há chẳng dễ dàng hơn nhiều?
Mâu thuẫn giữa tam tông lúc này đã triệt để bùng phát. Vân Vô Cực trong phút chốc biến thành tội nhân của tam tông.
Đã không được chết tử tế thì thôi, lại còn phải gánh thêm tiếng xấu muôn đời, Vân Vô Cực sao có thể cam tâm? Hắn nhìn về phía Minh Thế Nhân, trong lòng do dự không thôi.
Pháp thân cao chín trượng xuất hiện ba động nhỏ. Duy trì pháp thân Bách Kiếp Động Minh quá lâu là việc cực kỳ tốn công tốn sức mà lại không có kết quả gì.
Nghe bảo phải đem toàn bộ Vân Tông chôn cùng, Vân Vô Cực không còn lựa chọn. Hắn nhìn về phía Minh Thế Nhân, nói: “Được.”
“Chết xa một chút.” Minh Thế Nhân phẩy tay.
“. . .”
Đám đệ tử tam tông không một người nào lên tiếng, không một người nào ra mặt vì Vân Vô Cực hắn. Hắn cảm thấy cực kỳ uỷ khuất.
Nhìn biểu lộ chết lặng của đám người, Vân Vô Cực đột nhiên cảm thấy hắn thật sự đã làm sai rồi!
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chỗ tốt thì mọi người cùng hưởng, lãnh trách nhiệm lại chỉ có một mình hắn?
Càng nghĩ càng tức giận.
Con người đôi khi sẽ như thế, thái độ chuyển biến chỉ trong phút chốc.
Vì đám người này mà tự sát sao? Không đáng!
“Được…” Vân Vô Cực lùi lại. Càng lùi càng xa.
Các đệ tử tam tông nhìn Vân Vô Cực không chớp mắt. Vân Vô Cực một mực thối lui, lui về đến tầng bình chướng.
Ông! Pháp thân thu lại.
Bình chướng phát ra âm thanh cộng hưởng tạo thành từng cơn sóng gợn. Trong khoảnh khắc sóng gợn tản ra, Vân Vô Cực lao vọt ra khỏi bình chướng.
“Hả?” Minh Thế Nhân trợn tròn mắt. “ Ê ê ê… trốn rồi sao?”
Đám đệ tử tam tông ngây người nhìn theo bóng dáng đang chạy trốn ngày càng xa của Vân Vô Cực, không thể tin nổi.
Mới vừa rồi còn hiên ngang lẫm liệt chất vấn mọi người, rất có phong phạm anh hùng Vân Tông, vậy mà một giây sau đã quay đầu bỏ chạy?
Vân Vô Cực càng bay càng xa, vừa phi hành vừa thi triển đại thần thông, thân ảnh hắn loé lên, một phát xuyên qua ba tầng bình chướng.
“Sư phụ, để đồ nhi đuổi theo…” Minh Thế Nhân đang nói bỗng im bặt.
Bởi vì… hắn nhìn thấy sư phụ kéo căng dây cung.
Vù!
Tiễn cương rời khỏi dây cung nhưng không mấy ai chú ý tới. Bọn họ đều đang đổ dồn mắt nhìn về phía Vân Vô Cực, hoàn toàn quên mất vị cường giả đệ nhất đương thời.
Tả Ngọc Thư bị thanh âm thanh thuý này thu hút. Khi bà ta quay đầu nhìn về phía Lục Châu, tiễn cương đã rời khỏi dây cung.
Đạo tiễn cương rất mỏng và nhỏ gọn. Đám người trợn mắt nhìn theo đạo tiễn cương toát ra lam quang xông phá từng tầng bình chướng.
Tốc độ tiễn cương đã vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Vân Vô Cực lúc này đã nhỏ như một cái nắm tay, bị đạo tiễn cương kia phá không bay tới xuyên thủng người.
Một lúc sau mọi người mới nghe được âm thanh truyền tới, ẦM một tiếng. Sóng âm tản ra nơi chân trời. Thân ảnh Vân Vô Cực đình trệ giữa không trung.
“Làm… làm sao có thể? Cửu… cửu diệp thần xạ thủ sao?” Vân Vô Cực lắp bắp thốt lên.
Ngay sau đó, nguyên khí từ trong đan điền khí hải phát tán ra ngoài, Vân Vô Cực thẳng tắp rơi xuống rừng cây bên dưới, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Thiên Đức thánh địa hoàn toàn yên tĩnh. Cho tới khi Vân Vô Cực rơi xuống, mọi người đều chưa kịp hoàn hồn, trong mắt tràn ngập rung động.
Kể cả Tả Ngọc Thư.
Tả Ngọc Thư biết Cơ Thiên Đạo đã lâu nhưng chưa từng biết hắn nắm giữ tiễn thuật cao siêu như vậy. Từ khoảng cách xa đến thế lại bắn thủng một tên cao thủ thất diệp?
Ngoại trừ cửu diệp, còn ai làm được?
Mà đám người Ma Thiên Các lại vô cùng bình thản, bọn hắn thấy Lục Châu giây giết thất diệp đã nhiều lần, lúc đó còn thắc mắc mãi không hiểu sao sư phụ lợi hại đến thế, bây giờ nghĩ lại mới hiểu rõ ràng. Cửu diệp giây giết thất diệp, chẳng phải là chuyện rất hợp lý hợp tình sao?
Lục Châu thu hồi Vị Danh Cung, âm thầm đo đếm lực lượng phi phàm còn lại trong cơ thể. Chỉ còn khoảng một nửa.
Vì để chắc chắn tất sát Vân Vô Cực, Lục Châu vận dụng không ít lực lượng phi phàm. Nếu ở khoảng cách gần thì Lục Châu chỉ cần sử dụng một phần ba lực lượng phi phàm là đủ.
Nhưng lúc này Lục Châu sao có thể để Vân Vô Cực chạy thoát!
“Còn không bằng tự sát, ít nhất hắn còn để lại chút thanh danh… Ta khinh!” Minh Thế Nhân đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Đúng vậy! Nào có ai như hắn, nói chạy là chạy. Còn không biết xấu hổ hơn cả tứ sư huynh ta!” Tiểu Diên Nhi cũng mắng.
“. . .”
Mọi người rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Lục Châu liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân, mặt không biểu tình. “Hắn muốn chết, lão phu thành toàn cho hắn.”
Tràng diện lại lặng ngắt như tờ.
“Tam tông có nghi vấn gì không?” Lục Châu quét mắt nhìn bốn phía.
Câu nói rất bình tĩnh, thanh âm cũng không lớn nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ.
Trầm mặc một lát, tông chủ Thiên Tông Nam Cung Vệ khom người nói: “Vãn bối sao dám nghi vấn. Hắn vốn đáng chết.”
“Đúng vậy, hắn vốn đáng chết!” Phong Nhất Chỉ phụ hoạ nói.
Sau lưng Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ đã đổ đầy mồ hôi lạnh, âm thầm nuốt nước bọt. Không một ai thương hại Vân Vô Cực, mà hắn cũng không đáng được đồng tình.
Đúng lúc này, tại động bế quan trên Thiên Đức thánh địa, cánh cửa đá từ từ mở ra.
Vân Thiên La ngồi trên xe lăn được một đệ tử đẩy ra ngoài, thần thái uể oải, ánh mắt vô lực, khí tức yếu ớt.
“Tổ sư gia!”
“Bái kiến tổ sư gia!”
Các đệ tử tam tông lần lượt khom người hành lễ.
Chương 515 Vô đề
Vân Thiên La ngồi trên xe lăn trông như lúc nào cũng có thể tắt thở. Hắn cố gắng ngẩng đầu, ánh mắt uể oải nhìn Lục Châu, gương mặt già nua cố nở một nụ cười:
“Lão phu biết… Cơ huynh nhất định sẽ tới.”
Lục Châu chắp tay đi về phía Vân Thiên La. Đám người xung quanh lập tức nhường đường. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Châu khẽ nói:
“Đại nạn của ngươi đã tới, vẫn còn chống đỡ được sao?”
Lục Châu cảm giác được Vân Thiên La chỉ còn một hơi thở.
Lời này vừa nói ra, Nam Cung Vệ, Phong Nhất Chỉ và đám đệ tử tam tông đều xôn xao một mảnh.
Vân Thiên La lại chẳng để ý chút nào. “Cơ huynh nhìn ra rồi à… khụ khụ…”
Sau khi ho một trận kịch liệt, Vân Thiên La tiếp tục nói: “Trong lòng lão phu còn có tiếc nuối nên… chưa đi được.”
Lục Châu lắc đầu. “Cố chấp.”
“Cứ cho là lão phu cố chấp đi…” Vân Thiên La gật gù.
“Ngươi vốn còn có thể sống thêm mười năm… Ai đã đánh ngươi một chưởng?” Lục Châu hỏi.
Một viên sỏi dấy lên ngàn cơn sóng. Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ kinh ngạc ngẩng đầu, hai người đồng thời quỳ xuống.
“Tổ sư gia, là kẻ nào? Kẻ nào to gan dám tổn thương người! Ta nhất định phải chém hắn thành trăm mảnh!”
Vân Thiên La phất tay nói: “Không cần.”
Hai người nghi hoặc không hiểu.
Vân Thiên La khẽ thở dài. “Vân Vô Cực đã có kết cục xứng đáng với hắn.”
“Là Vân Vô Cực?”
“Tên khốn kiếp khi sư diệt tổ, vậy mà ẩn tàng sâu như thế! Người đâu ——”
“Có thuộc hạ.”
“Đi tìm thi thể Vân Vô Cực, phơi thây ba ngày rồi chém thành trăm mảnh!” Nam Cung Vệ hạ lệnh.
“Vâng!”
Mấy vị trưởng lão ngự không bay lên lao ra khỏi thánh địa.
Nghe vậy, các đệ tử trong lòng đều run rẩy. Tông thủ Thiên Tông một khi độc ác thật chẳng kém ai!
Còn đám đệ tử Vân Tông ai nấy đều khổ sở và thấp thỏm, tông chủ Vân Tông chết đi, mâu thuẫn giữa tam tông cũng hoàn toàn bị kích phát.
“Người không có phận sự thì giải tán đi.” Vân Thiên La thản nhiên nói.
Nam Cung Vệ vội vàng hạ lệnh: “Mau cút hết đi!”
Các đệ tử tam tông vội vàng tản đi hết, chỉ còn lại đám trưởng lão và các đệ tử hạch tâm ở lại thánh địa.
Lục Châu vuốt râu nói: “Ngươi có biết vì sao bản toạ đến đây không?”
Vân Thiên La nói: “Ồ… Lão phu cứ ngỡ Cơ huynh đến thăm ta lần cuối. Xem ra là lão phu tự mình đa tình…”
“Cũng không hẳn vậy. Ngươi còn chuyện gì tiếc nuối?” Lục Châu hỏi.
Tuy nói việc tấn thăng cửu diệp chẳng liên quan gì đến Vân Thiên La nhưng Lục Châu không tiện giải thích.
Vân Thiên La thở dài một tiếng trầm thấp. “Lão phu nghiên cứu cửu diệp đã nhiều năm, vẫn luôn muốn xông phá cánh cửa kia. Đáng tiếc là lần nào cũng thất bại, cuối cùng rơi vào kết cục như ngày hôm nay, cũng là gieo gió gặt bão… Trăm năm qua, lão phu chỉ có làm đúng một việc.”
Ngữ khí hắn lại trầm xuống. “Đó chính là giao vật trong bàn cờ cho Cơ huynh.”
Ngoài mặt Lục Châu vẫn bình thản nhưng trong lòng lại đang chửi ầm lên.
Lão già này, quá mức nha! Thật sự cho rằng lão phu đột phá lên cửu diệp có liên quan đến cái bàn cờ nát của ngươi sao?
“Cả đời này lão phu chỉ muốn nhìn trộm xem thế giới cửu diệp là như thế nào, đây cũng là tiếc nuối lớn nhất đời lão phu. Nếu Cơ huynh có thể thoả mãn tâm nguyện này, dù chết lão phu cũng khắc ghi ân đức của huynh. Nếu không… lão phu chết không nhắm mắt.”
“. . .”
Lời này nghe cứ như đang doạ người ta.
Lúc này, Tả Ngọc Thư chợt lên tiếng:
“Vân Thiên La, nhiều năm không gặp, không ngờ huynh lại trở nên già mồm như thế?”
Vân Thiên La giật mình quay đầu nhìn về phía Tả Ngọc Thư. “Ngươi là…”
“Lão thân là Tả Ngọc Thư.”
Vân Thiên La nghe vậy, đôi mắt già mở to, trong đầu lại hiện lên ký ức của năm trăm năm trước về một mỹ nhân tuyệt thế, dáng người yểu điệu, da trắng nõn nà, má lúm đồng tiền động lòng người… trong lúc nhất thời hắn kinh ngạc hô lên: “Tả cô nương?! Thì ra chính là nàng.”
Oẹ —— ——
Minh Thế Nhân vội vàng quay đầu sang một bên làm tư thế nôn khan.
Tả Ngọc Thư nhíu mày nói: “Huynh vẫn nên đổi xưng hô đi, lão thân nghe câu này của huynh e là cả đêm ngủ không yên giấc.”
“. . .” Vân Thiên La lộ vẻ xấu hổ.
Năm xưa Tả Ngọc Thư là đối tượng theo đuổi của rất nhiều thanh niên tài tuấn. Chỉ tiếc Tả Ngọc Thư tính tình cương liệt chẳng khác gì nam nhân, một lòng chỉ muốn truy cầu Nho đạo, không hề để ý đến tư tình nhi nữ một chút nào.
Năm trăm năm trôi qua, thương hải tang điền, mỹ nhân tuyệt thế cũng chỉ còn lại trong ký ức.
“Ngươi muốn bản toạ làm gì cho ngươi?” Lục Châu hỏi.
“Lão phu yêu cầu không cao, chỉ muốn được trông thấy phong thái của cửu diệp một lần.” Vân Thiên La đáp.
Lời vừa nói ra, những người khác cũng biểu lộ vẻ mong đợi, kể cả Tả Ngọc Thư. Bà ta càng muốn được trông thấy pháp thân cửu diệp hơn bất cứ ai.
Minh Thế Nhân, Lãnh La, Hoa Vô Đạo và Tiểu Diên Nhi cũng rất muốn xem lại pháp thân cửu diệp.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Còn may lão phu có Thẻ Nguỵ Trang, nếu không thì lão già nhà ngươi nhất định phải chết không nhắm mắt rồi.
Lục Châu đáp ứng: “Được.”
Tay phải nâng lên, vận chuyển đan điền khí hải. Trong tay Lục Châu xuất hiện tấm Thẻ Nguỵ Trang, ngay sau đó thẻ vỡ vụn.
Một luồng năng lượng đặc thù toát ra, pháp thân xuất hiện! Ông —— Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang vọng khắp Thiên Đức thánh địa.
Đám người mở to mắt nhìn pháp thân khổng lồ cao đến mười lăm trượng trước mặt. Bởi vì khoảng cách quá gần nên bọn họ phải ngước đầu nhìn lên rất cao… đáng tiếc, cao không thấy đỉnh.
Toà kim liên dưới trướng sáng lấp lánh toả ra kim quang chói mắt. Chín phiến lá sung mãn không ngừng xoay tròn.
Tất cả mọi người đều nín thở. Đây chính là pháp thân cửu diệp kim liên!
Kích động, run rẩy, rối loạn cảm xúc! Đây là mục tiêu của cả tu hành giới, mỗi một tia sáng, mỗi một phiến lá đều cực kỳ ấn tượng, vô cùng chói mắt!
Tả Ngọc Thư lảo đảo lui lại, hoàn toàn bị pháp thân cửu diệp chấn động.
Trước đó Tả Ngọc Thư còn hơi nghi ngờ nhưng hiện tại tất cả chất vấn đều biến mất không còn sót lại dù chỉ một chút.
Thật ra lúc Tả Ngọc Thư bước chân lên phi liễn cũng đã bị Lục Châu thuyết phục. Từ thái độ cung kính của đệ tử tam tông bà ta cũng đã hiểu được đó là sự thật. Thế nhưng khi được tận mắt nhìn thấy pháp thân cửu diệp kim liên, bà ta vẫn bị chín phiến lá làm cho rung động không thôi.
Dạo gần đây, các đệ tử tam tông đều đang do dự không biết có nên thử nghiệm trảm kim liên hay không. Trảm sớm thì sẽ ngưng tụ liên diệp sớm, nhưng độ nguy hiểm cũng tăng cao hơn rất nhiều.
Bình luận facebook