• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 516-520

Chương 516 Vô đề

“Trảm kim liên thật sự có thể khai diệp rồi ngưng tụ lại toà kim liên khác!”

“Thì ra cửu diệp kim liên trông như thế này!”

“Sao Ma Thiên Các lại nhanh đến vậy? Người khác còn chưa kịp trảm cơ mà!”

Bọn họ sao có thể không sợ hãi? Chuyện này tương đương với việc game mới ra còn chưa Open Beta thì hắn đã chơi tới màn cuối luôn rồi! Ai mà chịu được!

Mười giây đồng hồ trôi qua, pháp thân biến mất, nhưng mọi người dường như đều chưa xem đủ.

Sau khi pháp thân tiêu tán, Lục Châu lại nhìn về phía Vân Thiên La.

Vân Thiên La không còn vẻ mỏi mệt trước đó mà trông cực kỳ hưng phấn, tinh thần sáng láng, gương mặt đỏ bừng lên. Trông hắn như vừa trẻ ra mười tuổi, cảm xúc ngập tràn.

Trầm ngâm một lát, Lục Châu cuối cùng cũng lên tiếng, kéo mọi người về với thực tại. “Thấy thế nào?”

Vân Thiên La tỉnh táo lại, vội nói: “Rất đáng.”

Sau đó hắn lại bổ sung thêm. “Nếu được xem một lần nữa thì lão phu có thể chết nhắm mắt rồi.”

“. . .”

Lão già, đừng có được nước làm tới nha! Cho xem một lần là đã tốt lắm rồi, ngươi cho rằng điểm công đức từ trên trời rớt xuống hay sao?

Lục Châu bình thản vuốt râu nói: “Chớ có tham lam.”

Vân Thiên La thở dài một tiếng. “Đa tạ ý tốt của Cơ huynh.”

“Việc nhỏ.”

“Xin hỏi Cơ huynh, phương pháp tấn thăng cửu diệp ——”

Hắn là người đã đặt một chân vào trong quan tài. Đánh bạo hỏi về phương pháp đột phá cửu diệp cũng chỉ là vì mưu cầu đường sống cho đám đồ tử đồ tôn.

Những người khác nào dám lên tiếng. Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ im lặng lắng nghe, tim đập rộn lên. Các đệ tử tam tông cũng nhìn về phía Lục Châu.

Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Phương pháp trảm kim liên có thể sử dụng.”

Đám người xôn xao một mảnh. Quả nhiên phương pháp đó hoàn toàn chính xác.

Tu hành giới lưu truyền phương pháp trảm kim liên nhưng số người tử vong quá cao khiến rất nhiều người không dám thử. Nhưng càng thử bọn họ càng phát hiện, số lượng người sống sót càng lúc càng cao.

Tuy vậy, không có kim liên, việc khai diệp trở thành vấn đề lớn. Rốt cuộc có thể khai diệp và ngưng tụ kim liên lần nữa hay không thì chẳng ai biết.

Nay có lời xác nhận của Lục Châu, tu hành giới càng thêm kiên định, bản thân Lục Châu chính là tấm gương để bọn họ noi theo.

Ai nguyện ý tiết lộ phương pháp tấn thăng cửu diệp cho người khác biết? Lòng dạ rộng lớn bậc này người bình thường không thể so sánh được.

“Nam Cung Vệ, Phong Nhất Chỉ.” Vân Thiên La trầm giọng gọi.

“Có đệ tử!” Hai người đồng thanh hô.

“Còn không mau tạ ơn tiền bối?”

Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ lúc này mới tỉnh táo lại.

Nam Cung Vệ không lập tức khom người mà lùi về sau mấy bước, nguyên khí rung động, thanh âm truyền đi khắp thập đại thánh địa: “Đa tạ Cơ lão tiền bối.”

Đám đệ tử đã rời khỏi Thiên Đức thánh địa cách đó không xa nghe được tiếng truyền âm này cũng hiểu được ý tứ Tông chủ.

Toàn bộ đệ tử tam tông trải rộng khắp thập đại thánh địa đều lăng không bay lên, khom người khấu tạ Lục Châu.

“Đa tạ Cơ lão tiền bối!”

Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng khấu tạ như thuỷ triều ầm ầm vang dội, khiến Minh Thế Nhân mũi hếch lên tới tận trời.

[Ting — được 3.500 người bái lạy, 1.500 người thành kính bái lạy, thu hoạch được 18.500 điểm công đức.]

Hả?

Lục Châu nghe được thông báo của Hệ thống cũng rất kinh ngạc, sau đó rất nhanh tính toán ra. Đệ tử tam tông rất đông, nhưng số lượng người được tự do ra vào thánh địa cũng chỉ có hơn 5.000 người, thành kính bái lạy chiếm tỉ lệ không cao.

Tuy cách này có thể nhanh chóng thu hoạch điểm công đức nhanh hơn đánh giết mục tiêu, nhưng lỡ như làm sai điểm nào đó bị Hệ thống cho âm điểm thì tiêu đời. Giống như lúc Lục Châu mới xuyên không tới bị âm tới 100.000 điểm công đức, nếu không được về 0 thì hắn chẳng có cách nào gỡ gạc nổi.

Vân Thiên La nói: “Cơ huynh tấn thăng cửu diệp rồi, sau này có dự định gì chưa?”

Lục Châu thuận miệng đáp: “Đương nhiên là lên thập diệp.”

“. . .”

Vân Thiên La dường như nhớ ra chuyện gì đó, bèn nói: “Cơ huynh tìm đến lão phu là vì…”

“Đúng vậy, bản toạ tới tìm ngươi có hai việc. Một là muốn tới thăm ngươi một chút, tiễn biệt lần cuối. Mọi sinh mệnh trên thế gian này đều không thoát khỏi cái chết, ít đi một người là thiếu đi một cố nhân.”

Nghe vậy, đám người khe khẽ thở dài. Biểu lộ rất đúng chỗ, thanh âm chân thành nhưng trông rất dối trá.

Vân Thiên La không giống đám đệ tử, giọng hắn trở nên trầm thấp vô lực: “Có lời này của Cơ huynh, cả đời lão phu sống không uổng phí.”

Minh Thế Nhân vốn định làm tư thế nôn oẹ, nhưng thấy thần sắc lão nhân này không ổn, hơi thở mong manh, sinh cơ dần trôi đi… nên đành thôi.

“Cơ huynh không cần nói rõ việc thứ hai, lão phu đã biết. Hầy… cuối cùng Cơ huynh cũng đã tin.” Vân Thiên La nhớ lại chuyện trước kia.

“Bản toạ tin.”

“Ba trăm năm trước, nếu không nhờ nàng ta lưu lại công pháp tu hành thì sao lão phu thành lập được tam tông. Thế nhân còn cho rằng lão phu là thiên tài tu hành… Ha ha, thực ra lão phu chỉ là một thường nhân mà thôi.” Vân Thiên La lắc đầu nói.

Mọi người nghe vậy đều trợn tròn mắt. “Nàng ta” là ai? Tổ sư gia đang nói về chuyện gì? Tam tông tồn tại thì ra có quý nhân giúp đỡ?

Đây cũng là lý do quan trọng nhất khiến Lục Châu đi tới Thiên Đức thánh địa.

Năm đó Vân Thiên La chỉ là một tu hành giả khá có thiên phú, về sau lại đột nhiên tăng mạnh.

Hắn và Cơ Thiên Đạo quen biết đã lâu, tuy đạo khác biệt nhưng không có xung đột về lợi ích. Thế nhân đều thắc mắc vì sao tu vi Vân Thiên La lại tịnh tiến nhanh như vậy, Vân Thiên La nói hắn gặp được quý nhân. Quý nhân nói trên đời này không chỉ có bát diệp, còn có cửu diệp, thập diệp… Chỉ là không ai tin lời hắn, đều xem đó là một trò cười.

Lục Châu gật gù. “Lúc đó quả thật bản toạ cũng cho rằng ngươi ăn nói bừa bãi.”

“Thời gian sẽ là minh chứng cho mọi câu hỏi, mà cửu diệp chính là minh chứng mạnh mẽ nhất.” Vân Thiên La lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Nhớ lại tất cả những việc mình đã làm, Vân Thiên La không hề thấy hối hận, nhất là trước khi lâm chung lại được nhìn thấy cửu diệp, đời này hắn sống không uổng phí.

Trong ký ức Vân Thiên La hiện ra tình cảnh của ba trăm năm trước. Chỉ tiếc cảnh còn người mất.

“Nàng ta tên gọi là gì?” Lục Châu hỏi.

Vân Thiên La lộ vẻ tiếc nuối, lắc đầu nói: “Nhân vật như vậy đều có hành tung phiêu hốt bất định, sao lão phu biết được. Có lẽ… nàng ta đã lên thập diệp từ lâu, mai danh ẩn tích sống một mình nơi thâm sâu cùng cốc.”

“Thập diệp có tồn tại?”
Chương 517 Vô đề

Mọi người nghe được hai chữ ‘thập diệp’, kinh hãi vô cùng. Cửu diệp đã đủ khiến người ta tuyệt vọng, vậy mà vẫn còn thập diệp? Tổ sư gia sắp chết nên bắt đầu nói mê sảng rồi sao?

“Chỉ là phán đoán của lão phu qua mấy câu nói của nàng ta mà thôi. Có hay không lão phu cũng không biết… khụ khụ… cũng có thể không có…” Vân Thiên La có vẻ mệt mỏi rã rời.

“Nàng ta trông như thế nào?”

“Trông rất trẻ trung…” Vân Thiên La vô lực đáp.

Lúc này, Tả Ngọc Thư đứng bên cạnh chợt lắc đầu nói: “Chỉ sợ nàng ta bây giờ cũng chẳng khác gì lão thân, đều là bà lão già nua họm hẹm.”

Vân Thiên La ngẩng đầu nhìn Tả Ngọc Thư, trong cổ họng hộc ra một chữ “A”, không nói gì nữa.

Minh Thế Nhân nói: “Cho dù có già đi nhưng người khiến Vân tiền bối gia tăng tu vi nhanh như vậy nhất định là người vô cùng bất phàm.”

Lời này rất có đạo lý, Tả Ngọc Thư không thể phản bác.

Từ khi bước chân vào Nho môn, Tả Ngọc Thư vẫn luôn được mọi người xưng tụng là thiên tài khó gặp suốt mấy trăm năm qua. Đáng tiếc, bà ta thất bại bởi vì mang thân nữ nhi. Nếu có thể bước lên đỉnh cao nhân sinh, có lẽ… bà ta cũng có thể đặt chân vào cửu diệp, có lẽ… hiện tại đã là cửu diệp, hoặc có lẽ, đã sớm chết.

Thế nhưng là, người có thể khiến Vân Thiên La nghịch thiên cải mệnh rốt cuộc là ai? Nàng ta từ đâu đến?

Vân Thiên La đã cao tuổi, đầu óc mơ hồ, khó có thể nhớ lại rõ ràng mọi chuyện. Từng hình ảnh ngắn xuất hiện trong đầu hắn như bầy cá dưới hải dương đang bơi loạn. Hắn muốn vươn tay tóm lấy một con nhưng hữu tâm vô lực.

Biển ký ức dần dần biến thành một mảnh tối đen. Ý thức cũng trở nên mơ hồ.

“Tổ sư gia!”

“Tổ sư gia!”

Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ thấy Vân Thiên La mơ mơ màng màng như sắp ngủ gật, trong lòng lo lắng không thôi.

Nam Cung Vệ vội vàng đứng lên, vận chuyển nguyên khí đẩy vào cơ thể tổ sư gia. Một cỗ nguyên khí mãnh liệt cuồn cuộn tiến vào người Vân Thiên La, dường như có chút tác dụng.

Vân Thiên La mở mắt, tựa như đã nghĩ ra điều gì ——

“Ha ha, nàng ta họ Lạc.”

“Lạc?”

Đám người nghi hoặc không hiểu. Trong thiên hạ Đại Viêm có người nào họ Lạc là thiên tài tu hành sao?

Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ, chợt nhớ tới lời Tư Vô Nhai nói… Thiên địa là lồng giam, kim liên là xiềng xích. Như vậy, những người này… là kẻ đứng sau lưng mọi chuyện?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Châu cả kinh, nhưng rất nhanh lại lắc đầu.

Không thể nào! Nhân loại rốt cuộc vẫn là nhân loại, ai có thể biến thiên địa thành một nhà tù được chứ?

Đáp án rốt cuộc là gì?

“Họ Lạc, tên là gì?” Lục Châu lại hỏi lần nữa. Có lẽ tìm được người này thì mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng.

“Không… không nhớ rõ…”

Các đệ tử hạch tâm trên Thiên Đức thánh địa lần lượt xông tới, có người đã chảy nước mắt. Tiếng nức nở dần dần vang lên. Có người quỳ hẳn xuống.

Lãnh La và Hoa Vô Đạo khẽ rung động.

Hoa Vô Đạo khom người với Lục Châu. Lục Châu hiểu ý hắn, khẽ vung tay.

Hoa Vô Đạo lập tức quỳ xuống cùng với đám người tam tông. Chung quy hắn cũng từng là môn hạ Vân Thiên La.

“Cơ huynh… huynh nói xem, sau khi chết có thể gặp lại không?” Vân Thiên La nâng tay chạm vào hư không. Bàn tay nhăn nheo khẽ nắm lại, bên trong chẳng có gì.

Nhưng Vân Thiên La vẫn cố chắp nắm lấy, tốc độ càng lúc càng chậm.

Sau đó bàn tay hắn cứng lại, chầm chậm buông xuôi.

Trong đôi mắt sâu đã mất đi thần sắc, biến thành trống rỗng, chết lặng.

“Tổ sư gia!!”

Tiếng khóc lóc đau khổ vang vọng toàn Thiên Đức thánh địa.

Các bình chướng trên bầu trời lần lượt sáng lên, mấy ngàn tên đệ tử tam tông có thể phi hành đều chạy đến truyền nguyên khí vào bình chướng. Lượng nguyên khí như thuỷ triều thắp sáng mấy chục tầng bình chướng.

Trong bí tháp tu hành của Thiên Đức thánh địa, ngọn tháp dần dần trở nên ảm đạm.

Truyền kỳ một thời… đến đây là kết thúc.

. . .

Lục Châu đột nhiên đánh ra một chưởng! Cỗ cương khí cuốn lấy Vân Thiên La.

Phong Nhất Chỉ đang bi thống, thấy thế cả kinh, vừa định đứng lên đã bị Nam Cung Vệ ấn xuống.

Đám đệ tử tam tông đều ngẩng đầu nhìn lại.

Lục Châu đạp không bay lên, mang theo Vân Thiên La bay tới giữa không trung. Liên hoa màu xanh lam toát ra sinh cơ cường đại ập vào thân thể Vân Thiên La như thuỷ triều càn quét.

Lam liên nở rộ dưới chân!

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn cảnh tượng này.

“Sinh mệnh lực thật mạnh!”

“Trị liệu?”

“Đây là thủ đoạn trị liệu nào thế?”

Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ đều bị một màn này chấn động, lúc này bọn hắn mới biết Lục Châu đang cứu tổ sư gia.

Mấy ngàn tên đệ tử nhìn không chớp mắt. Trên thánh địa, cây cỏ đại thụ vốn đang khô héo đều xanh tươi trở lại, trong nháy mắt khai hoa nở nhuỵ.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được lực lượng mênh mông trong đoá lam liên. Bọn họ cho rằng đó là lực lượng của cửu diệp.

Oanh!

Sau khi lam liên nở rộ đến cực hạn, hết thảy lại trở nên yên tĩnh.

Lam liên tan biến, trên bầu trời không còn bóng dáng Vân Thiên La. Tinh thần quang hoa xuất hiện đầy trời rồi rơi xuống bên dưới thánh địa.

Lục Châu nhíu mày. Hắn lơ lửng trên bầu trời thánh địa, lắc đầu thở dài nói: “Khởi tử hồi sinh, nói thì dễ.”

Cũng có nghĩa là, thất bại.

Ngay cả loại thần thông thứ tư của Thiên thư, dùng hết một nửa lực lượng phi phàm cũng không thể nghịch thiên cải mệnh, càng không cách nào khởi tử hồi sinh.

Vận mệnh chính là như thế.

Lục Châu lắc đầu. Cho dù cứu được Vân Thiên La cũng chỉ khiến hắn sống thêm mấy năm thống khổ mà thôi.

Bình chướng Thiên Đức thánh địa tiếp tục phát ra âm thanh cộng hưởng. Toàn bộ đệ tử đều quỳ rạp dưới đất.

Cho dù là người nhí nhố lông bông như Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi cũng nghiêm túc đứng đó, không đùa giỡn như mọi khi.

Khi Lục Châu vừa hạ xuống thánh địa, Nam Cung Vệ đột nhiên cất tiếng nói: “Xin Cơ lão tiền bối chủ trì tam tông!”

“Xin Cơ lão tiền bối chủ trì tam tông!”

Trước đó mâu thuẫn của tam tông đã trở nên vô cùng mãnh liệt. Tổ sư gia bế quan trăm năm, tam tông nội chiến đến không còn chút thể thống gì. Vân Tông có kết cục như ngày hôm nay cũng là gieo gió gặt bão.

Cho dù tam tông nội tình rất lớn nhưng đứng trước ngưỡng cửa cửu diệp, ai dám nói tông phái của mình có thể tiếp tục trường tồn?

Dưới cửu diệp đều là sâu kiến.

Tông chủ Vân Tông Vân Vô Cực đã chết, các đệ tử Vân Tông loạn như rắn mất đầu. Nếu tổ sư gia Vân Thiên La còn sống thì chuyện sẽ dễ giải quyết. Nhưng nay tổ sư gia đã cưỡi hạc về tây, ai còn quản bọn hắn?
Chương 518 Vô đề

Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ cùng cấp, ai dám nói bọn hắn không có tư tâm?

Cho nên để Ma Thiên Các đứng ra chủ trì đại cục mới là chuyện ổn thoả nhất. Dù sao đó cũng là cường giả đệ nhất đương thời, có cửu diệp làm chỗ dựa, tam tông còn sợ gì người khác.

Huống chi, Cơ lão tiền bối chỉ chứng thực phương pháp trảm kim liên mà thôi, còn quá trình cực khổ và nguy hiểm như thế nào chẳng ai biết được. Nếu được cửu diệp chỉ điểm thì con đường này sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều.

Hai vị Tông chủ và các đệ tử đều nhìn về phía Lục Châu đầy chờ mong.

Lục Châu lướt mắt nhìn thoáng qua đám người, khẽ lắc đầu.

“Sinh tử có mệnh, phú quý do trời. Ma Thiên Các không phải chốn làm từ thiện.”

“. . .”

Nam Cung Vệ thất vọng nói: “Nhưng mà tổ sư gia…”

“Còn có can đảm nhắc tới Vân Thiên La?” Lục Châu liếc mắt nhìn bọn hắn, không cần phải nói hết.

Cùng là tổ sư gia, Lục Châu rất hiểu cảm giác của Vân Thiên La. Vân Vô Cực khi sư diệt tổ, nếu Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ quan tâm đến tổ sư gia thì đã không xảy ra chuyện như vậy.

Tựa như khi thập đại môn phái vây công Kim Đình Sơn, nếu Vu Chính Hải hoặc Ngu Thượng Nhung chịu xuất hiện thì thập đại môn phái nào có can đảm khiêu khích Ma Thiên Các?

Việc đã đến nước này, nghĩ nhiều vô ích. Lục Châu xoay người đi về phía Xuyên Vân phi liễn.

Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Lãnh La đều theo sau. Hoa Vô Đạo cúi người bái lạy Thiên Đức thánh địa ba lần.

“Hoa trưởng lão, có thể ở trước mặt Cơ lão tiền bối nói tốt mấy câu không?” Nam Cung Vệ khẩn cầu.

Thần sắc Hoa Vô Đạo vẫn chưa hết bần thần, hắn còn đang đắm chìm trong nỗi buồn tổ sư gia qua đời, không có tâm tư đâu để ý mấy chuyện này.

Nghe thấy lời cầu khẩn của Nam Cung Vệ, Hoa Vô Đạo lắc đầu nói: “Tự gây nghiệt, không thể sống.”

Nói xong, Hoa Vô Đạo đứng dậy rời khỏi Thiên Đức thánh địa. Trước đây hắn còn có chút tình cảm với tam tông, nay chẳng còn sót lại chút nào.

Tả Ngọc Thư không nghĩ ngợi nữa, cũng xoay người quay về phi liễn.

“Lão tiền bối, lão tiền bối… để vãn bối cầm lái phi liễn cho ngài!” Nhị trưởng lão Lộ Bình lập tức chạy tới.

Thấy bộ dạng nịnh nọt của hắn, Đan Vân Tranh có hơi tức giận muốn răn dạy một câu, Phong Nhất Chỉ chợt trầm giọng nói: “Ngậm miệng lại.”

Ánh mắt Phong Nhất Chỉ trầm xuống khiến Đan Vân Tranh sợ hãi không dám nói gì nữa.

Đám người ngẩng đầu nhìn về phía Xuyên Vân phi liễn, thấy nó chậm rãi bay lên cao rồi xuyên qua từng tầng bình chướng, biến mất trong đám mây mù.

“Đan Vân Tranh, ngươi chán sống rồi phải không?” Phong Nhất Chỉ quay đầu hỏi.

“A?”

“Lộ Bình muốn nịnh nọt thì để yên cho hắn nịnh nọt. Đắc tội cửu diệp, ngươi gánh nổi không?”

“Nhưng mà… Ma Thiên Các dường như đâu thèm ngó ngàng đến chúng ta!” Đan Vân Tranh ấp úng nói.

“Đó là chuyện của bọn họ!” Phong Nhất Chỉ quát lớn.

Nam Cung Vệ gật đầu. “Nói đúng hơn thì hiện tại Ma Thiên Các chẳng thèm ngó ngàng tới ai cả. Chúng ta không cần phải tự đề cao bản thân. Mà chuyện này cũng không quan trọng… Truyền lệnh ta ——”

“Có đệ tử.”

“Thông báo cho toàn thể tam tông, tất cả mọi người đều phải thống nhất nói với ngoại giới rằng Ma Thiên Các đích thân tới Thiên Đức thánh địa chỉ điểm tam tông tu hành.”

Tên đệ tử kia sững sờ một lúc mới ngẩng đầu hỏi: “Chỉ thế thôi ạ?”

“Thế thôi là đủ.” Phong Nhất Chỉ cũng gật đầu nói.

Hai người đưa mắt nhìn nhau cười một tiếng. Các trưởng lão đứng xung quanh rất nhanh đã hiểu được dụng ý của hai Tông chủ.

Bọn họ chỉ cần truyền ra ngoại giới tin tức đó là đủ, chứng minh quan hệ giữa Ma Thiên Các và tam tông không hề cạn. Những chuyện còn lại cứ để ngoại giới tự đoán.

Càng thiếu thốn thông tin, người ta càng khó nhìn thấu.

Kể từ đó, còn ai dám khinh thường tam tông?

——————

Trên Xuyên Vân phi liễn.

Lộ Bình cầm lái bay ra khỏi tầng bình chướng ngoài cùng, xe nhẹ đường quen không chút xóc nảy.

Minh Thế Nhân khích lệ nói: “Cầm lái không tệ. Có hứng thú gia nhập Ma Thiên Các không?”

Lộ Bình nghe vậy lập tức kích động hỏi: “Thật sao? Thật sự có thể gia nhập?”

Lúc này ai mà chẳng muốn gia nhập Ma Thiên Các kia chứ?

“Đương nhiên là không.” Minh Thế Nhân đáp.

“. . .”

Nếu là trước đây hắn còn suy nghĩ xem có nên thuyết phục sư phụ thu nhận người này không, nhưng hiện tại Ma Thiên Các chỉ thu người mạnh.

Thấy cảnh này, Tả Ngọc Thư nhíu mày. Ngay cả tu hành giả Nguyên Thần cảnh cũng không lọt vào mắt Ma Thiên Các?

Bà ta quay đầu nhìn về phía Lục Châu, phát hiện Lục Châu vẫn đang trầm tư, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cảnh vật bên ngoài.

“Lạc…”

Rốt cuộc là ai? Thân phận của người này là gì? Giấu diếm bí mật gì? Có thể khiến một người bình thường như Vân Thiên La một bước lên trời, sao lại không có ai biết?

Vân Thiên La không biết. Lãnh La không biết. Hoa Vô Đạo cũng không biết.

Tả Ngọc Thư nghe được hắn thì thầm từ “Lạc”, bèn nói: “Cơ huynh đang nghĩ tới nhân vật thần bí kia?”

“Người nắm giữ bí mật cửu diệp, thậm chí là thập diệp… chẳng lẽ ngươi không quan tâm?”

“Đáng tiếc lão thân chưa từng nghe nói tới người này.”

Lãnh La chợt nói: “Nếu lời Vân Thiên La nói là thật thì tu vi người này nhất định rất rất cao.”

Minh Thế Nhân cũng lên tiếng. “Đúng vậy, hơn nữa người ta tuỳ tiện chỉ điểm công pháp đã có thể khiến đối phương trở thành tổ sư gia tam tông, cảm giác so với sư phụ càng…”

Minh Thế Nhân vừa nói được một nửa đã lập tức ngậm miệng. Hắn định nói người ta so với sư phụ càng lợi hại hơn, nhưng nghĩ lại sư phụ phải chiếu cố đến chín tên đệ tử, mà người thần bí chỉ chiếu có một mình Vân Thiên La, đúng là không thể so được.

Tả Ngọc Thư bỗng nhiên quay người, đặt quải trượng trong tay xuống rồi quỳ gối khấu đầu với Lục Châu.

“Lão thân lúc trước vô tình mạo phạm Ma Thiên Các, xin nhận lỗi với Cơ huynh. Huynh trưởng muốn xử trí thế nào lão thân cũng không oán hận lấy một câu.”

Bà ta dùng từ “huynh trưởng”, ngoài miệng thì lời lẽ cứng nhắc nhưng lại rất biết tìm đường lui cho mình.

Lục Châu nhìn sang Tả Ngọc Thư, thản nhiên nói: “Lão phu có thể bỏ qua chuyện cũ.”

Tả Ngọc Thư nghe vậy mừng rỡ, vừa định bái tạ thì Lục Châu lại nói tiếp: “Nhưng mà… có một điều kiện.”

“Huynh trưởng có điều kiện gì xin cứ nói. Đừng nói là một điều kiện, cho dù huynh có mười điều kiện lão thân cũng đồng ý.”

“Nghe xong hãy nói.”

Lục Châu tỏ ra rất ôn hoà, trông như một ông lão nhà bên hoà ái hiền lành.

“Điều kiện của lão phu rất đơn giản: gia nhập vào Ma Thiên Các… Đừng vội đồng ý, nghĩ cho rõ ràng cẩn thận rồi hãy trả lời lão phu.”
Chương 519 Vô đề

Tả Ngọc Thư sửng sốt. Mọi người cũng nhìn về phía bà ta.

Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu suy nghĩ, nàng cứ cảm thấy sáo lộ này của sư phụ thật quen! Bèn theo bản năng thốt lên: “Sư phụ, có cần đếm ngược đến mười không? Đồ nhi đếm giúp người.”

“. . .”

Lục Châu không đáp mà lẳng lặng nhìn Tả Ngọc Thư, tựa như đang đợi câu trả lời của bà ta.

Nhưng thái độ của Lục Châu lại biểu hiện rất rõ ràng —— ngươi không còn lựa chọn nào khác.

Trong lòng Tả Ngọc Thư cũng buồn bực không thôi, bà ta suy nghĩ thật rõ ràng cẩn thận…

Mà Lộ Bình đứng một bên ước ao ngưỡng mộ tới mức muốn chảy nước mắt.

Chẳng trách người ta không thèm thu nhận mình, nhìn lại mình xem, rồi lại nhìn Tả tiền bối tu vi bậc nào. So với Tả tiền bối, Lộ Bình hắn chỉ là một hạt vừng trong kẽ đất.

Suy nghĩ một lát, Tả Ngọc Thư trả lời: “Được.”

[Ting — thu hoạch được một bộ hạ, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]

Tiếng Hệ thống thông báo vang lên.

Có lúc Lục Châu cũng nghĩ, nếu thu bộ hạ được thêm điểm công đức, vậy sao hắn không mở rộng lực lượng Kim Đình Sơn, thu nhận thêm một đống người? Dù sao người trên Kim Đình Sơn cũng hơi ít, may nhờ có đám nữ đệ tử xuất thân Diễn Nguyệt Cung quản lý chuyện thường ngày nên mới miễn cưỡng đủ.

Lục Châu chỉ sợ điểm công đức ban thưởng quá thấp, lại còn phải nuôi sống bọn họ, vậy thì không có lời.

Không thể vì một chút điểm công đức nhất thời mà biến Ma Thiên Các thành viện dưỡng lão được.

“Đứng lên rồi nói.” Lục Châu nhẹ giọng.

Tả Ngọc Thư đứng lên. Lãnh La chắp tay với bà ta một cái xem như chào hỏi.

Hoa Vô Đạo vẫn lịch sự hơn. “Chào Tả trưởng lão.”

Lục Châu nói: “Mấy năm nay ngươi ẩn cư trong hẻm núi, không hiểu nhiều về chuyện bên ngoài. Với tu vi bát diệp của ngươi sao lại chọn ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc?”

Nghĩ lại, Tả Ngọc Thư cũng được xem là truyền kỳ một thời.

Tả Ngọc Thư lắc đầu thở dài. “Chuyện cũ không hay, quả thật không muốn nhớ lại.”

“Ngươi đã gia nhập Ma Thiên Các thì lão phu phải nói trước một điều.” Lục Châu nói.

“Huynh trưởng cứ việc phân phó.”

“Bản toạ vốn không có ý nhằm vào hoàng thất Đại Viêm, thế nhưng hoàng thất lại năm lần bảy lượt khiêu khích Ma Thiên Các. Nho môn có rất nhiều cao thủ ẩn thân trong Thần Đô, không ít người quyền cao chức trọng. Đến lúc đó… Ma Thiên Các không thể tha cho người vì tình riêng mà làm hỏng việc chung.” Lục Châu nhàn nhạt nói.

Tả Ngọc Thư nghe vậy cả kinh.

Đa số các cao thủ tu hành của Nho môn đều giữ chức quan trong triều, đây là chuyện mà ai cũng biết. Từ trước đến nay hoàng thất là thế lực mạnh nhất trong quốc thổ, nếu không sao có thể giữ gìn hoà bình cho Đại Viêm.

Sao đột nhiên Ma Thiên Các và Thần Đô lại trở mặt thành thù?

Tả Ngọc Thư cảm giác như mình vừa bị người ta hố, nhưng nghĩ lại có cửu diệp làm chỗ dựa nên trong lòng cũng thấy thoải mái hơn.

. . .

Cùng lúc đó, tại Ma Thiên Các.

Ngu Thượng Nhung vân đạm phong khinh đứng trước cửa động diện bích.

Đám nữ đệ tử, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đều đứng gần đó nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy sùng bái.

Kiếm Ma trở về khiến bọn họ xúc động không thôi.

“Tu hành giới đều cho rằng nhị sư huynh bị trọng thương, thậm chí là tử vong.” Trong động truyền tới giọng nói Tư Vô Nhai.

Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng. “Lời đồn đãi mà thôi, đừng xem là thật.”

“Nhị sư huynh, huynh có biết chuyện sư phụ đã đột phá cửu diệp chưa?” Tư Vô Nhai hỏi.

“Đã biết.” Ngu Thượng Nhung đáp rất nhẹ nhàng.

“Huynh không lo lắng?”

“Lo lắng?” Ngu Thượng Nhung liếc mắt nhìn hắn. “Kẻ nên lo lắng là địch nhân.”

Tư Vô Nhai nhất thời nghẹn lời.

Trầm mặc một lát, hắn lại cất tiếng. “Ta lo lắng cho đại sư huynh.”

Ngu Thượng Nhung nhíu mày đáp: “Gieo gió gặt bão thôi.”

“Đại sư huynh…”

“Thất sư đệ, ta rất tán thưởng đệ. Nếu không phải vì nể mặt đệ thì trong trận chiến ở Vân Chiếu lâm địa ta đã dốc toàn lực ứng phó.” Ngu Thượng Nhung nói.

Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn thật không thể hiểu nổi tại sao đại sư huynh và nhị sư huynh cứ xem nhau như đối thủ một mất một còn.

Vấn đề là hai người nào có huyết hải thâm cừu gì cho cam? Cho dù có cũng chỉ là một chút mâu thuẫn, đồng môn với nhau nếu có mâu thuẫn thì đánh một trận chẳng phải là xong hết?

“Nhị sư huynh nói rất đúng.” Tư Vô Nhai nói.

“Hiểu được thì tốt. Đệ ngoan ngoãn ở trong động diện bích hối lỗi đi, chuyện của đại sư huynh ta tự có phân tấc.”

“. . .”

Tư Vô Nhai cảm giác được Ngu Thượng Nhung sắp rời đi, bèn vội nói: “Nhị sư huynh.”

Ngu Thượng Nhung dừng bước.

“Sư phụ đã lấy đi một bản nhật ký của ta, nếu có cơ hội, nhị sư huynh hãy đọc thử nhé.”

“Được.” Ngu Thượng Nhung trả lời rất thẳng thắn và dứt khoát, sau đó xoay người đi về Nam Các.

Chiêu Nguyệt đột nhiên xuất hiện, trên mặt có vẻ lo lắng, nàng nhìn trái nhìn phải, thấy được Ngu Thượng Nhung liền chạy tới nghênh đón hắn. “Nhị sư huynh.”

“Có chuyện gì mà lo lắng như thế?” Ngu Thượng Nhung nghi hoặc hỏi.

“Có việc gấp, xảy ra đại sự rồi!” Chiêu Nguyệt giơ bức phi thư trong tay lên.

“Đừng hoảng loạn, sư phụ không có đây thì vẫn còn có ta.”

Ngu Thượng Nhung tiếp nhận bức phi thư, mở ra xem:

“Lão tiền bối, báo cho ngài một tin tức tốt, tu hành giới chính thức bước vào thời đại trảm kim liên rồi. Bắc Đẩu Thư Viện liên hợp với Đan Dương Tông luyện chế ra Trảm Liên Bảo Mệnh Đan và Khai Diệp Đan. Trảm Liên Bảo Mệnh Đan có thể đảm bảo tu hành giả khi trảm kim liên không bị thương chí mạng, Khai Diệp đan có thể giúp tu hành giả khai diệp lần nữa. Ta đang chứng kiến một trang sử mới a a a!”

Nội dung phi thư đơn giản tóm lược nhưng tin tức bên trong cực kỳ quan trọng.

Đọc xong, Ngu Thượng Nhung nhoẻn miệng cười rồi trả phi thư cho Chiêu Nguyệt.

“Nhị sư huynh, sao huynh chẳng lo lắng chút nào thế?” Chiêu Nguyệt nghi hoặc không hiểu.

“Gấp gáp chẳng được gì.”

“Chuyện này… chuyện này mà còn không gấp?” Chiêu Nguyệt nghẹn lời không biết nói gì hơn.

Ngu Thượng Nhung dường như nghĩ đến cái gì, chợt nói: “Ngũ sư muội, muội đã khai diệp chưa?”

“Ta vừa vào Nguyên Thần cảnh, chỉ mới ngưng kết pháp thân Bách Kiếp Động Minh.” Chiêu Nguyệt hồi đáp.

“Vậy trảm kim liên đi, đừng đợi thêm.”

“A?”

Ngu Thượng Nhung nói xong xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng nhị sư huynh, Chiêu Nguyệt nói với theo: “Nhị sư huynh, trảm kim liên sẽ chết người đó…”

“Đã biết.”

“Vậy mà huynh còn bảo ta trảm?”

Ngu Thượng Nhung đã biến mất khỏi tầm mắt nàng. Chiêu Nguyệt đành bất đắc dĩ nhún vai.
Chương 520 Vô đề

Lúc này Phan Trọng dè dặt đi tới, cẩn thận nói: “Ngũ tiên sinh, ta và Chu huynh có một vấn đề muốn thỉnh giáo một chút, không biết…”

“Phiền.” Chiêu Nguyệt xem như không nghe không thấy hai người, quay đầu đi về phía đại điện Ma Thiên Các.

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong xấu hổ nhưng chẳng dám nói gì.

“Có vấn đề gì?” Trong động diện bích đột nhiên truyền tới giọng nói ôn hoà.

Tư Vô Nhai ném tờ giấy đề mục trên bàn sang một bên, xoa xoa hai thái dương. Tạm thời không giải được, để lúc khác tiếp tục nghiên cứu.

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong vui mừng quá đỗi, lập tức chạy đến cửa động diện bích, khom người nói: “Bái kiến thất tiên sinh.”

“Miễn lễ, nói thẳng vấn đề đi.” Tư Vô Nhai không quá ưa thích mấy thứ lễ nghi phiền phức lãng phí thời gian này.

Phan Trọng gãi đầu nói:

“Gần đây hai chúng ta cảm giác đã đạt tới Thần Đình cảnh đỉnh phong, có vẻ sắp đột phá… Nay tu hành giới đang lưu truyền phương pháp trảm kim liên, càng ngày càng có nhiều người làm theo, ngay cả Các chủ cũng đã công nhận phương pháp này. Các chủ cũng có nói tới một loại phương thức khác, đó là vừa lên Nguyên Thần cảnh không ngưng tụ kim liên mà trực tiếp khai diệp… hai chúng ta sợ là biện pháp này không thực hiện được.”

“Không thử sao biết không được? Biện pháp này không mấy nguy hiểm, trong khi trảm kim liên cần phải đánh cược cả tính mạng. Sao các ngươi không thử nghĩ xem, nếu việc trực tiếp khai diệp không thể thực hiện thì sao lại có người truyền ra?” Tư Vô Nhai giải thích.

Phan Trọng vỗ đầu bừng tỉnh: “Có đạo lý… Hẳn là tu hành giới đã có người sử dụng phương pháp này thành công nhưng lại cố ý giữ kín không tiết lộ ra, lén lút đề cao thực lực?”

“Đại khái là vậy.” Tư Vô Nhai đáp.

“Thất tiên sinh cao minh! Đúng là một câu bừng tỉnh người trong mộng!” Phan Trọng tán thán.

Tư Vô Nhai thản nhiên nói: “Không đáng nhắc tới, người bình thường đều có thể nghĩ ra.”

Phan Trọng, Chu Kỷ Phong: “? ? ?”

Đây là đang mắng bọn hắn sao?

“Cũng đừng vội mừng quá sớm, tu hành giả chưa từng khai diệp chung quy vẫn khiếm khuyết rất nhiều kinh nghiệm.”

“Thất tiên sinh dạy phải.”

Dù ở thời đại nào thì kinh nghiệm vĩnh viễn vẫn là thứ cực kỳ quý giá.

Ngay khi hai người đang chuẩn bị rời đi, mấy nữ đệ tử đang vội chạy tới đại điện Ma Thiên Các cất tiếng thông báo: “Các chủ trở về.”

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đồng thời ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Xuyên Vân phi liễn đã vượt qua tầng bình chướng Kim Đình Sơn, chậm rãi hạ xuống.

Hai người vội vàng đi về phía đại điện.

. . .

Một lát sau, trong đại điện Ma Thiên Các.

Lục Châu ngồi trên ghế chủ toạ nhìn Ngu Thượng Nhung đứng trong đại điện, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Những người khác đều có mặt đầy đủ, ai nấy đều kinh ngạc nhìn Ngu Thượng Nhung.

“Bái kiến sư phụ.” Ngu Thượng Nhung khom người nói, thái độ thản nhiên như chưa có chuyện gì phát sinh.

Lục Châu gật đầu. “Trở về thì tốt.”

Ngu Thượng Nhung trông thấy Tả Ngọc Thư đứng trong đám trưởng lão, bèn mỉm cười hỏi: “Vị này là…?”

Minh Thế Nhân đáp: “Nhị sư huynh, đây là Tả Ngọc Thư tiền bối, là trưởng lão mới gia nhập Ma Thiên Các, năm trăm năm trước là thiên tài tu hành của Nho môn.”

Ngu Thượng Nhung nghe vậy, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh. Có lẽ khi đối mặt với địch nhân hắn đã quen nghe bọn họ tự xưng ra đủ loại thân phận đáng gờm, nên từ lâu đã miễn dịch.

“Kính đã lâu.” Ngu Thượng Nhung cất tiếng chào hỏi.

Tả Ngọc Thư đánh giá Ngu Thượng Nhung, dù là từ thái độ hay là khí thế bà ta đều cảm thấy người trước mặt mạnh mẽ hơn đám đồ đệ khác rất nhiều.

“Tốt.” Tả Ngọc Thư đáp.

Lãnh La nhướng mày: “Tốt cái gì mà tốt… Nhị tiên sinh, từ khi tạm biệt đến giờ ngài vẫn ổn chứ?”

Nhìn xem, đây là sự khác biệt giữa người với người. Lãnh La rất biết cách làm người, vừa gặp đã cung kính hỏi thăm Ngu Thượng Nhung.

“Từ khi tạm biệt đến nay ta vẫn rất ổn.” Ngu Thượng Nhung đáp.

Tả Ngọc Thư xem thường nhìn Lãnh La, làm gì phải khúm núm như thế chứ? Tốt xấu gì Lãnh La ngươi cũng từng là đại nhân vật cơ mà!

Lãnh La đi đến bên người Tả Ngọc Thư, hạ giọng nói: “Nhị tiên sinh Ma Thiên Các là bát diệp viên mãn.”

Trái tim Tả Ngọc Thư run lên, cặp mắt già nua trừng lớn, bà ta lập tức cúi người hành lễ với Ngu Thượng Nhung. “Lão thân không cố ý mạo phạm.”

Ngu Thượng Nhung không ngại, khoát tay nói: “Trưởng lão không cần để ý, theo lễ tiết, vẫn là ta nên hành lễ với bà.”

“Không dám không dám…” Tả Ngọc Thư nắm chặt quải trượng, cả người đứng không vững. Về sau gặp phải nhị tiên sinh tốt nhất nên biết điều mà khiêm tốn.

Lục Châu đứng lên, chắp tay đi xuống bậc thang, tiến lại trước mặt Ngu Thượng Nhung rồi nói: “Gọi ra pháp thân cho vi sư nhìn xem.”

Trước đó Lục Châu lo lắng Ngu Thượng Nhung trảm kim liên gặp nguy hiểm, nay hắn đã an toàn trở về, đương nhiên Lục Châu muốn được tận mắt nhìn thấy pháp thân không có kim liên trông như thế nào.

Những người khác đều ngơ ngác không hiểu Các chủ muốn làm gì. Chẳng lẽ người muốn chấn nhiếp vị trưởng lão mới tới?

“Vâng.”

Ngu Thượng Nhung không che giấu, khẽ nở nụ cười rồi nâng bàn tay lên. Một toà pháp thân cỡ nhỏ lóng lánh kim quang lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.

Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía pháp thân. Tiểu kim nhân lơ lửng, dưới chân hoàn toàn trống rỗng, không hề có toà kim liên nào.

Quanh thân tiểu kim nhân có ba mảnh liên diệp đang chầm chậm xoay tròn.

“Không có toà kim liên!”

“Tam diệp… không kim liên!”

Cặp mắt già nua của Tả Ngọc Thư lại trợn trừng lên. Chẳng phải Lãnh La nói nhị tiên sinh là bát diệp viên mãn sao? Sao bây giờ chỉ có tam diệp? Bà ta không thể tin nổi, trong lòng dâng lên cơn tức giận, nhưng nhìn kỹ lại thì đúng là không thấy toà kim liên đâu.

Ơ? Thế là thế nào? Tả Ngọc Thư há hốc miệng.

Chỉ trách bà ta ẩn thân trong hẻm núi quá lâu, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài nên chẳng biết gì cả. Không biết Ngu Tng Nhung, không biết cửu đại đệ tử, cũng không biết hiện nay trong tu hành giới ai nấy cũng đều hùng hùng hổ hổ muốn trảm kim liên.

Lãnh La vẫn như trước, là người đầu tiên chắp tay khom người: “Lãnh La bội phục… bội phục đến cực điểm!”

Hắn há có thể không phục? Thời đại trảm kim liên chỉ vừa mới bắt đầu, số lượng người có can đảm thực hiện còn rất ít, mà số lượng bát diệp dám từ bỏ cảnh giới bát diệp viên mãn để làm lại từ đầu… ít càng thêm ít.

Sống sót được đã là thiên ân vạn tạ, mà khoa trương nhất là Ngu Thượng Nhung lại mở ra tận tam diệp!

Ai dám nói hắn yếu?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom