-
Chương 506-510
Chương 506 Vô đề
Trong phòng, mọi thứ vẫn như cũ.
Tư Vô Nhai lại lần nữa nhìn thấy bức tranh chữ trên tường kia: Hải thượng sinh minh nguyệt, Thiên nhai cộng thử thì.
Hắn khẽ nhíu mày. Mười chữ này luôn khiến cõi lòng hắn không yên ổn. Nét chữ cứng cáp ăn sâu vào mặt gỗ, không mất tám đến mười năm rèn luyện thì không thể nào có công lực thư pháp bậc này.
Lục Châu đi vào chính sảnh, thản nhiên ngồi xuống chờ Tư Vô Nhai chủ động nói chuyện. Là ngươi đến tìm lão phu, lão phu không có gì để nói.
Tư Vô Nhai lại quỳ xuống nói: “Đồ nhi chúc mừng sư phụ tấn thăng cửu diệp.”
Lục Châu nhíu mày nhìn hắn. “Chỉ có thế?” Ý nói, ngươi còn rất nhiều chuyện chưa nói ra đâu.
Giọng Tư Vô Nhai trở nên run rẩy: “Đồ nhi có nỗi khổ tâm!”
Ngươi có nỗi khổ tâm cái rắm ấy! Lục Châu muốn phát tác nhưng vì muốn giữ gìn hình tượng sư trưởng nên đành ngồi yên bất động.
“Nói đi.”
“Người có còn nhớ vì sao nhị sư huynh rời đi không?”
“Lão phu muốn giết hắn?” Lục Châu đương nhiên còn nhớ lời Ngu Thượng Nhung từng nói. “Chẳng lẽ lão phu cũng muốn giết ngươi?”
Tư Vô Nhai đáp: “Người không muốn giết đồ nhi.”
Vậy ngươi còn khổ tâm cái rắm gì?!
Tư Vô Nhai run rẩy nói: “Người sư phụ muốn giết là nhị sư huynh và đại sư huynh…”
Lục Châu nhíu mày, trong lòng khẽ động. “Tại sao lão phu lại muốn giết bọn hắn?”
Tư Vô Nhai biết sư phụ đã phong ấn những ký ức này vào quả cầu thuỷ tinh, bèn nói: “Người muốn trường thọ, người muốn tấn thăng cửu diệp.”
Câu trả lời này giống y như đúc lời Ngu Thượng Nhung từng nói. Điều này cũng chứng thực Tư Vô Nhai không có nói sai.
“Giết bọn hắn thì có thể trường thọ?” Lục Châu nghiêm túc hỏi lại, chuyện này không đùa được đâu.
Tư Vô Nhai nhìn thoáng qua bộ văn phòng tứ bảo bút, mực, giấy, nghiên trên bàn. Lục Châu nhìn ra dụng ý của hắn, khẽ phất tay cho phép.
Tư Vô Nhai đứng lên đi đến bên cạnh bàn, cầm bút lông lên viết lại tên công pháp của cửu đại đệ tử Ma Thiên Các.
Từ Diên Nhi – Thái Thanh Ngọc Giản
Tư Vô Nhai – Đại Bi Phú
Chiêu Nguyệt – Minh Ngọc Công
Minh Thế Nhân – Thanh Mộc Quyết
Đoan Mộc Sinh – Thiên Nhất Quyết
Tư Vô Nhai giơ tờ giấy lên cho Lục Châu xem. “Toàn bộ công pháp đều có liên quan đến thọ mệnh.”
Thái Thanh Ngọc Giản có thể gia tăng tuổi thọ, Đại Bi Phú có thể chuyển âm dương, Minh Ngọc Công giữ gìn thanh xuân, Thanh Mộc Quyết giúp trường thọ như cổ thụ, Thiên Nhất Quyết đồng thọ cùng thiên địa. Đương nhiên trong này có chút khoa trương nhưng điểm chung vẫn là gia tăng thọ mệnh.
Lục Châu hiểu rõ những công pháp này hơn bất kỳ kẻ nào, trong lòng nảy sinh nghi hoặc, chẳng lẽ… Cơ Thiên Đạo thu đồ đệ thật sự chỉ vì muốn được trường thọ?
Vậy đám đồ đệ còn lại thì sao?
Tư Vô Nhai tiếp tục nói:
“Lục sư tỷ Diệp Thiên Tâm là Bạch Dân, trong điển tịch có ghi chép lại Bạch Dân có Thừa Hoàng, cưỡi trên lưng nó tăng thọ hai ngàn tuổi.”
“Nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung là người Quân Tử Quốc, thọ mệnh rất ngắn.”
Nói tới đây, hắn đặt lại tờ giấy xuống mặt bàn.
“Lão bát tu luyện Cửu Kiếp Lôi Cương, mỗi khi đề thăng một bậc ắt gặp một kiếp, lục phủ ngũ tạng bị ảnh hưởng, giảm đi năm mươi năm tuổi thọ.”
Nói tới đây, giọng Tư Vô Nhai trở nên rất thấp. Hắn lại lần nữa quỳ xuống đất, chắp tay ôm quyền với Lục Châu, không nói thêm gì nữa.
Lục Châu đã hiểu. Nói đến vậy mà còn nghe không hiểu thì hắn sống trên đời thật uổng phí. Lục Châu cười ha hả nhìn về phía Tư Vô Nhai.
“Ý ngươi là, lão phu bắt các ngươi làm vật thí nghiệm, mưu đồ gia tăng tuổi thọ để bước vào cửu diệp?”
Tư Vô Nhai cúi gằm mặt xuống, trán ép xuống đất, ngầm ý thừa nhận.
Gương mặt già của Lục Châu cứng đờ. Nghiêm túc mà nói thì đây rất có thể là hành vi của Cơ Thiên Đạo.
Hao tổn thọ mệnh cũng được, gia tăng thọ mệnh cũng được, Cơ Thiên Đạo đều là vì muốn nghiên cứu thọ mệnh.
Cho nên… đây chính là nguyên nhân Tư Vô Nhai xui khiến lão bát rời khỏi Ma Thiên Các?
“Vu Chính Hải cũng thế sao?” Lục Châu hỏi.
“Đồ nhi đã hứa với đại sư huynh sẽ không tiết lộ bất kỳ chuyện gì về huynh ấy. Xin sư phụ thứ tội!” Tư Vô Nhai nói.
“Ngươi nói nhiều như vậy là muốn nói, lão phu có lỗi với các ngươi?”
Lục Châu đương nhiên sẽ không tin tưởng hoàn toàn lời Tư Vô Nhai nói. Nếu thật sự là vậy thì vì sao đám đồ đệ này chẳng có lấy một người chết?
Sự tình chắc chắn còn phức tạp hơn tưởng tượng rất nhiều.
“Đồ nhi không dám!” Tư Vô Nhai phủ phục dưới đất.
“Lão phu hỏi lại một lần nữa, tại sao ngươi lại rời khỏi Ma Thiên Các?” Âm thanh Lục Châu trở nên hữu lực.
Bầu không khí trong phòng rất khí thế và uy nghiêm. Toàn thân Tư Vô Nhai run lên, hắn vẫn quỳ dưới đất không nhúc nhích.
Câu hỏi này hắn đã từng trả lời một lần, khi đó hắn nói muốn giúp đại sư huynh chiếm được toàn bộ thiên hạ, đồng thời muốn làm rõ bí mật của hoàng thất.
Rõ ràng là câu trả lời này không đủ mạnh mẽ, cũng rất khó khiến người ta tin tưởng.
Gian phòng yên tĩnh đến mức tai dần ù đi. Lục Châu vẫn thản nhiên nhìn Tư Vô Nhai.
Ánh mặt trời rọi vào từ bệ cửa sổ, chiếu sáng khắp gian phòng.
Không biết đã qua bao lâu, Tư Vô Nhai mới mở miệng. Giọng hắn khàn khàn, miệng lưỡi khô đắng.
“Trước khi cửu diệp xuất hiện, đồ nhi vẫn cho rằng cái gọi là đại nạn thọ mệnh chẳng qua chỉ là công cụ điều khiển lòng người của hoàng thất mà thôi. Thế nên đồ nhi vào cung làm thái phó. Sư phụ…”
Giọng của hắn trầm xuống. “Người còn nhớ Vĩnh Thọ hoàng đế không?”
Lục Châu không đáp lời. Vĩnh Thọ hoàng đế từng là người quen cũ của hắn. Chỉ là một người sống trong cung, một người nơi giang hồ.
Tư Vô Nhai tiếp tục giải thích: “Nội khố hoàng cung là do một tay Vĩnh Thọ hoàng đế sáng tạo, chỉ có bản thân hoàng đế hoặc người cầm lệnh bài hoàng thất mới có thể tiến vào. Khi Vĩnh Thọ còn tại vị cũng đã từng nghiên cứu về cửu diệp, rất nhiều bí mật đều bị chôn trong nội khố sau khi Vĩnh Thọ hoàng đế băng hà…”
“Lúc đó đồ nhi đã nghĩ… Nếu chân lý thật sự là chân lý thì tại sao hoàng thất lại cứ cố chấp nghiên cứu cửu diệp làm gì? Chẳng lẽ muốn lật đổ chân lý? Cửu diệp rõ ràng là không tồn tại, tại sao lại xuất hiện trong sử sách? Người thắng viết nên lịch sử, rốt cuộc hoàng thất đã ẩn giấu chuyện gì?”
“. . .”
Nghe Tư Vô Nhai không ngừng trình bày, Lục Châu nhíu chặt mày. Nghiệt đồ đúng thật muốn nghiên cứu chuyện này.
Thế nhưng hắn nói thật nhiều, lại vẫn như cũ không nói thẳng vào trọng điểm.
Chương 507 Vô đề
Nói tới đây, Tư Vô Nhai dập đầu với Lục Châu. “Suốt mấy năm qua đồ nhi khổ tâm thành lập Ám Võng trải rộng khắp thiên hạ Đại Viêm, không ngừng điều tra trong bóng tối… Về sau đồ nhi mới biết, khắp thiên hạ này đâu chỉ có một mình sư phụ theo đuổi cửu diệp? Vân Thiên La, Cung Nguyên Đô, vua của Mạc Bắc, quốc chủ dị tộc Lâu Lan, lão tổ các đại tông môn… đều đang nghiên cứu. Mà điều buồn cười là…”
Có lẽ do thói quen, hắn nói ra hai chữ “buồn cười”, lời đã ra khỏi mồm không thể nuốt lại, Tư Vô Nhai dừng một chút rồi nói tiếp, “Đều kết thúc trong thất bại.”
Lục Châu sắc mặt như thường, thản nhiên nhìn Tư Vô Nhai. “Sau đó thì sao?”
Biểu lộ của Tư Vô Nhai trở nên nghiêm túc. “Đồ nhi vẫn luôn tự hỏi một vấn đề… kim liên hấp thu năng lượng, nguyên khí hay thọ mệnh đều được, nhưng là, những năng lượng đó đều biến đi đâu rồi?”
Nói xong, hắn quỳ rạp dưới đất không lên tiếng.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Nếu đổi lại là những người khác hoặc chính Cơ Thiên Đạo nghe được điều này, có lẽ sẽ hung hăng đánh hắn một trận, bảo hắn chỉ biết nói hươu nói vượn, dùng lời lẽ yêu ma mê hoặc chúng sinh.
Nhưng Lục Châu là người hiện đại. Ý nghĩ này của Tư Vô Nhai khiến Lục Châu sinh lòng kinh ngạc.
Đây đúng thật là một vấn đề rất đáng để suy ngẫm.
Tu hành giới đã tồn tại ba vạn năm, từ khi nhân loại bắt đầu tu tiên, có bao nhiêu bậc tiên hiền bát diệp đã ngã quỵ trước cánh cửa cửu diệp? Đã bao nhiêu người phải chôn thây vì nó?
Lục Châu chợt nhớ tới một việc, trong cuộc chiến ở Thuận Thiên Uyển, nhị hoàng tử Lưu Hoán từng nói một câu: Nếu có một ngày ngươi đủ thông minh thì sẽ phát hiện ra, toàn bộ thế giới đều chỉ là một cái lồng giam của thiên đạo tuần hoàn mà thôi.
Bàn cờ phong ấn ký ức của Vân Thiên La chỉ khiến Lục Châu chú ý tới bí mật của kim liên, lại không nghĩ xa hơn, đúng như lời Tư Vô Nhai nói, những năng lượng do kim liên hấp thu rốt cuộc đã đi về đâu?
Quay về giữa thiên địa?
Lục Châu bình tĩnh nói: “Thiên địa là lồng giam, kim liên là xiềng xích.”
Tư Vô Nhai quỳ dưới đất vội vàng nói: “Đồ nhi chỉ suy đoán như thế, mong sư phụ minh xét!”
“Lão phu tấn thăng cửu diệp rồi, ngươi nghĩ như thế nào?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện này…” Tư Vô Nhai nhất thời nghẹn lời.
Nếu thuyết pháp thiên địa là một lồng giam khổng lồ được thành lập, vậy vì sao sư phụ lại đột phá cửu diệp được?
Thấy hắn không thể đáp lời, Lục Châu lại nói: “Trảm kim liên chẳng khác nào phá vỡ xiềng xích… nếu lời ngươi nói là thật, kẻ đạt tới cửu diệp cũng vẫn bị lồng giam của thiên đạo áp chế.”
“Đồ nhi cả gan hỏi một câu, sư phụ làm sao đột phá lên cửu diệp?” Tư Vô Nhai cúi đầu hỏi.
Hắn không cho rằng sư phụ sử dụng phương pháp trảm kim liên. Trảm kim liên xong lại ngưng tụ kim liên thì chẳng khác nào lại bị kim liên trói chặt.
“To gan!”
Tiếng quát này doạ Tư Vô Nhai run lên.
Buồn cười, bí mật đột phá cửu diệp của lão phu sao có thể tuỳ tiện nói với ngươi! Tên nghiệt đồ nho nhỏ còn có gan chất vấn lão phu, chán sống rồi!
“Đồ nhi biết sai!” Tư Vô Nhai vội vàng nói.
Lục Châu liếc mắt nhìn Tư Vô Nhai. Tuy biểu hiện hôm nay của hắn cũng tạm được, nhưng độ trung thành lại tăng lên rất ít.
Im lặng một lát, Lục Châu nói: “Chỉ dựa vào những chuyện này đã suy đoán thiên địa là lồng giam thì còn chưa đủ.”
“Đồ nhi mượn bút mực dùng một lát.”
Tư Vô Nhai lại đến bên bàn đọc sách, cầm bút vẽ soàn soạt lên giấy.
Một lát sau, Tư Vô Nhai giơ lên một tấm địa đồ.
Bức địa đồ do Tư Vô Nhai vẽ không giống với bản đồ da dê cổ đặt trên bàn trà sau tấm bình phong. Tư Vô Nhai vẽ rất đơn sơ giản lược, hầu như chỉ có mỗi Đại Viêm.
“Nơi này là Đại Viêm, phía đông là vùng biển vô tận, phía tây là Nhung Tây, phía bắc là Nhung Bắc… Nơi này là Hắc Mộc Sâm Lâm, nơi này là Mê Vụ Sâm Lâm, nơi này là Thiên Tiệm Sâm Lâm, lại thêm mấy khe núi…”
Kỹ năng vẽ của Tư Vô Nhai rất tệ, nhưng suy nghĩ của hắn lại rất kinh người.
Lục Châu nhìn xong cũng nhướng mày. “Trận pháp?” Nhưng rất nhanh sau đó hắn cũng tự phủ định suy nghĩ này.
Trận pháp khổng lồ như vậy, dù toàn bộ tu hành giả khắp thế gian đều tụ tập về cũng không có khả năng bố trí ra được.
Từ Thần Đô phi hành tới Mạc Bắc ít nhất cũng phải mất mấy tháng. Từ Kim Đình Sơn bay tới Hắc Mộc Sâm Lâm cũng mất vài tháng là ít, sau đó mới tới khu vực dị tộc.
Vô Tận Hải là nơi không một ai dám đặt chân đến. Tên như ý nghĩa, vô tận chính là không nhìn thấy điểm cuối.
“Là trận pháp, cũng có thể là một lồng giam tự nhiên hình thành. Nhưng tất cả cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi…” Tư Vô Nhai trầm thấp nói. “Đây chính là toàn bộ mọi thứ đồ nhi biết.”
Lục Châu nhìn về phía Tư Vô Nhai, nhớ lại khi hắn còn nhỏ. Tư Vô Nhai từ khi còn bé đã rất thích truy tìm nguyên nhân của sự việc, dù là việc gì hắn cũng muốn hiểu thật rõ ràng minh bạch.
Tính tình này của hắn, cho đến nay vẫn chưa từng thay đổi.
Trên đời này không thiếu người thông minh, nhược điểm chí mạng của bọn họ là quá mức tự phụ, tự cho là đúng. Mà Tư Vô Nhai cũng vậy.
Lục Châu thản nhiên nói: “Đáng tiếc là những suy đoán này không đúng.”
“. . .” Tư Vô Nhai cúi đầu nhưng trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Quả nhiên sư phụ biết rõ!
Hắn nghe được tiếng trái tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Bàn tay già nua của Lục Châu chỉ về phía khu vực Hắc Mộc Sâm Lâm trên bản đồ, đạm mạc nói:
“Phan Ly Thiên từng đi qua Hắc Mộc Sâm Lâm, nơi đó đã xảy ra một trận đại hoả thiêu suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày. Nếu thật sự có lồng giam thiên địa thì trận cháy đó đã phá đi trận pháp ở Hắc Mộc Sâm Lâm rồi.”
“Ngươi chỉ vẽ những nơi ngươi biết, vậy ngươi có biết xa hơn cả khu vực dị tộc là những nơi nào không?” Lục Châu hỏi ngược lại.
Tư Vô Nhai á khẩu không thể đáp lời.
Sở dĩ con người thường đưa ra phán đoán sai lầm là vì con người chỉ căn cứ vào những tin tức không hoàn chỉnh mà mình biết được.
Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Kỳ thực Lục Châu không cần hỏi, bản thân Tư Vô Nhai cũng dần nhận ra được sai lầm của mình.
“Tư Vô Nhai.” Lục Châu đột nhiên gọi tên hắn.
Tim Tư Vô Nhai thót lại.
“Ngươi muốn thăm dò thế giới huyền bí này, lão phu không quan tâm. Những lời ngươi nói, chờ khi nào lão phu tìm lại được thuỷ tinh cầu ký ức sẽ cho ra kết luận.”
Lời này có hàm ý là, cho dù Tư Vô Nhai ngươi có nói bao nhiêu đi nữa thì sư phụ cũng không thể dễ dàng tin tưởng lời ngươi được.
Chương 508 Vô đề
Lục Châu nhất định phải tìm lại được thuỷ tinh cầu ký ức. Chỉ là diện tích lãnh thổ Nhung Tây Nhung Bắc quá rộng lớn, biết đi đâu mà tìm?
Thật là một vấn đề đau đầu.
Tư Vô Nhai nghe Lục Châu nói thế, trong lòng không khỏi vui mừng. Sư phụ không tin hắn, không sao, ít nhất người sẽ không trách tội hắn vì chuyện này.
Còn thuỷ tinh cầu ký ức, hắn cố nghĩ cách tìm về là được. Dù là trảm kim liên, khai diệp không cần kim liên hay xuất hiện cảnh giới cửu diệp thì rốt cuộc thế giới này cũng đã mở sang một trang mới!
Lục Châu đang định nói tiếp thì bên ngoài chợt truyền đến thanh âm.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
“Đồ nhi bái kiến sư phụ ——”
Tiếng hô càng lúc càng lớn, gần như là rống lên.
Tiểu Diên Nhi chống nạnh nói: “Bát sư huynh, huynh có gọi cũng vô dụng thôi, huynh không được vào trong!”
“Tiểu sư muội, cho ta vào đi, hôm nào ta mang đồ ăn ngon đến cho muội, ngoan đi mà ——”
“Hổng có thèm!”
“. . .”
Tiếng cãi vã bên ngoài khiến Lục Châu nhíu mày, hắn tiện tay vung lên, cương khí đẩy mở cửa phòng. “Cho nó vào.”
Tiểu Diên Nhi le lưỡi làm mặt quỷ với Chư Hồng Cộng rồi mới tránh sang một bên.
Chư Hồng Cộng cười hắc hắc nói: Tiểu sư muội, muội nên cười lên, nếu muội chịu cười một cái chắc chắn sẽ rất đáng yêu!”
Nói xong hắn vội vàng chạy vào Đông Các.
Tiểu Diên Nhi nhảy lên mái hiên ngoài sân viện, ngồi giữa hai chữ Đông Các, tình cờ nhìn thấy Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đi tới bèn nở nụ cười nói:
“Ê ê ê, các ngươi cũng muốn đi vào sao?”
“Á? Bọn ta đi ngay! Đi ngay đây ——”
Phan Trọng lập tức lôi kéo Chu Kỷ Phong chạy thục mạng về hướng khác.
Chạy mau, bà cô lại muốn chơi sáo lộ mới, thật là đáng sợ mà!
Hai người biến mất nhanh như chớp.
Tiểu Diên Nhi sờ sờ gương mặt nhỏ, mếu máo nói: “Rõ ràng mình vừa cười mà ta…”
. . .
Vừa bước qua cửa, Chư Hồng Cộng lập tức quỳ phịch xuống dập đầu nói: “Cầu xin sư phụ tha thứ cho thất sư huynh!”
Hắn đến đây là để cầu tình chứ chẳng vì điều gì khác nên không cần phải rào trước đón sau.
“Cầu tình?” Lục Châu nhìn Chư Hồng Cộng.
“Sư phụ, thất sư huynh không phải như người nghĩ đâu!” Chư Hồng Cộng đánh bạo giải thích. “Nếu không nhờ có thất sư huynh, đồ nhi đã chết từ lâu. Nếu không nhờ thất sư huynh tương trợ, đại sư huynh cũng đã chết mất, ngay cả nhị sư huynh cũng khó lòng sống sót! Sư phụ, thất sư huynh thật sự không tệ như người nghĩ mà!”
Nghe vậy Lục Châu khẽ nhíu mày. Còn chưa kịp mở miệng, Tư Vô Nhai đã đứng lên. “Nói mấy chuyện đó không có ý nghĩa đâu lão bát. Đừng nói nữa.”
“Chờ đã.” Giọng Lục Châu trầm xuống. “Chư Hồng Cộng, nói đi.”
Chư Hồng Cộng vẻ mặt đưa đám nói:
“Thất sư huynh vì muốn giữ mạng cho đồ nhi nên không quản ngại gian nan đến Thiên Tuyển Tự cầu xin lão hoà thượng kia, quỳ ngoài cổng ba ngày, lão hoà thượng mới đồng ý cho mượn Bảo Thiền Y! Đồ nhi quay về Ma Thiên Các, cho dù có phải mất mạng cũng phải giúp đỡ thất sư huynh… Sư phụ có thể trừng phạt đồ nhi, nhưng đồ nhi không thể làm kẻ vong ân phụ nghĩa!”
“Nhị sư huynh vốn là người đoản mệnh, cũng nhờ thất sư huynh lật tung cả Đại Viêm mới có thể tập hợp đầy đủ phù văn khắc vào Trường Sinh Kiếm.”
“Còn có đại sư huynh…”
Chư Hồng Cộng vừa nói đến đây, Tư Vô Nhai đã trầm giọng nói: “Câm miệng.”
Chư Hồng Cộng vội vàng im miệng lại.
Lục Châu bỗng nhiên phẩy tay, một đạo chưởng ấn bay ra!
Chát! Tát thẳng vào mặt Tư Vô Nhai.
Ánh mắt Lục Châu nhìn hắn đầy thâm thuý. “Ngươi tưởng mình vĩ đại lắm sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể gánh lấy tất cả? Muốn làm anh hùng, bản toạ có thể thành toàn cho ngươi!”
Lại một chưởng vỗ ra. Toàn thân Tư Vô Nhai run lên, hắn không chạy trốn mà nhắm mắt lại.
Ầm!
Tư Vô Nhai không cảm thấy đau đớn hay có tổn thương nào trên người. Hắn sợ hãi mở to mắt, phát hiện chiếc ghế bên cạnh mình đã hoá thành bột mịn.
Lục Châu thu tay nói: “Chư Hồng Cộng.”
Chư Hồng Cộng liếc nhìn Tư Vô Nhai rồi đánh bạo nói: “Thất sư huynh, ta thật không rõ có cái gì mà không nói được? Chuyện đại sư huynh từng chết một lần là sự thật! Mà huynh cứu huynh ấy cũng là sự thật!”
“Từng chết một lần?” Lục Châu nghi hoặc hỏi. Người chết còn có thể sống lại?
Đúng lúc này ——
Minh Thế Nhân xuất hiện bên ngoài Đông Các, Tiểu Diên Nhi vội nhảy xuống.
Minh Thế Nhân đưa tay sờ đầu nàng, không bị ngăn trở, hắn thẳng bước đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói:
“Đại sư huynh từng chết một lần là thật, thất sư đệ đã cứu đại sư huynh cũng là thật. Sư phụ, người lệnh cho đồ nhi điều tra Ám Võng, đồ nhi đã tra. Trong lúc vô tình đồ nhi tìm được nhật ký của thất sư đệ, trong đó có ghi chép về thời kỳ tử vong của đại sư huynh!”
Minh Thế Nhân lấy trong ngực áo ra một quyển nhật ký, hai tay dâng lên cho Lục Châu.
Thấy quyển nhật ký, chân mày Tư Vô Nhai nhíu chặt, kinh hãi nhìn Minh Thế Nhân.
Lục Châu mở quyển nhật ký ra, trên đó viết ——
Đại Viêm năm Vĩnh Thanh thứ 154, ngày 24 tháng 3, đại sư huynh mất.
Đại Viêm năm Vĩnh Thanh thứ 154, ngày 28 tháng 3, dùng nước trồng xương, đại sư huynh vẫn trong trạng thái tử vong.
Đại Viêm năm Vĩnh Thanh thứ 154, ngày 05 tháng 4, dùng nước trồng xương.
. . .
Đại Viêm năm Vĩnh Thanh thứ 154, ngày 02 tháng 5, dùng nước trồng xương, đại sư huynh sống lại.
. . .
Thấy biểu tình sư phụ càng lúc càng nghiêm trọng, Minh Thế Nhân là người đầu tiên quỳ xuống.
“Đồ nhi không dâng quyển nhật ký lên ngay cho sư phụ, đồ nhi biết tội!”
Chư Hồng Cộng quỳ dưới đất không dám nhúc nhích.
Tư Vô Nhai cũng quỳ xuống, trên mặt không biểu tình.
Quyển nhật ký ghi chép rất tỉ mỉ xác thực, cũng có biện pháp cứu chữa cụ thể. Cho dù tâm tư Tư Vô Nhai có sâu cỡ nào cũng không thể làm sẵn thứ này để lừa bịp người khác.
Nhìn thấy hai chữ “Sống lại”, trái tim Lục Châu nhói lên, không biết tâm trạng lúc này là buồn hay vui.
Có lẽ hắn vốn là kẻ ngoài cuộc, không cần phải thấy thương hại đám nghiệt đồ này. Thân là người xuyên không, hắn nên vô tình, đối đãi lạnh nhạt với tất cả mọi người.
Thế giới này quá rộng lớn, lòng người hiểm ác, một lần không nỡ là vạn kiếp bất phục… Từ khi xuyên không tới, Lục Châu đã biết rõ hắn không được phép nhân từ nương tay.
Muốn sinh tồn trên mảnh đất lao tù mạnh được yếu thua này nào có dễ dàng? Từ khi hắn đến đây, Ma Thiên Các đã gặp qua biết bao nhiêu là khó khăn.
Dù là Cơ Thiên Đạo hay là Lục Châu hiện tại thì hắn cũng chỉ có thể đi trên con đường này, kiên định bước về phía trước. Những thứ khác không cần hỏi đến.
Thay vì để Lục Châu ép hỏi, chẳng bằng để Vu Chính Hải tự mình nói ra.
Lục Châu không thể để mất lý trí. Cũng sẽ không mất lý trí.
Chương 509 Vô đề
Minh Thế Nhân lại lên tiếng: “Đồ nhi còn có một chuyện muốn bẩm báo. Cao thủ Nho môn Tả Ngọc Thư cầu kiến sư phụ.”
Lục Châu tựa như không nghe thấy, dường như đã lâm vào trầm tư, thỉnh nhoảng nhíu mày, thỉnh thoảng hai mắt lại ánh lên.
Đợi một lát không thấy sư phụ phản ứng, Minh Thế Nhân lại nói lần nữa. “Sư phụ, cao thủ Nho môn Tả Ngọc Thư cầu kiến.”
“Không gặp.”
Lục Châu tìm kiếm trong não hải những ký ức liên quan đến Vu Chính Hải và chuyến đi tới Nhung Tây Nhung Bắc của Cơ Thiên Đạo. Xem ra dù là chuyện cửu diệp hay chuyện thọ mệnh thì đều có liên quan đến cửu đại đồ đệ.
Lúc mới xuyên không đến Lục Châu có rất nhiều việc không nhớ ra được, nào là chuyện giết đồ đệ, chuyện Thiên thư, chuyện đột phá cửu diệp… hắn còn tưởng mọi thứ chỉ là trùng hợp. Nay hồi tưởng lại mới hiểu, làm gì có thứ gọi là trùng hợp, đây rõ ràng là do Cơ Thiên Đạo cố ý phong ấn mọi chuyện liên quan đến cửu diệp và thọ mệnh vào thuỷ tinh cầu.
Vấn đề là… tại sao lão phải làm như vậy?
. . .
Minh Thế Nhân thấy sư phụ lâm vào trầm tư, không dám tiếp tục quấy rầy bèn nháy nháy mắt với Chư Hồng Cộng và Tư Vô Nhai.
“Đồ nhi cáo lui.”
Chư Hồng Cộng và Tư Vô Nhai đành phải chắp tay, đồng thanh nói: “Đồ nhi cáo lui.”
Khi ba người cung kính lùi ra ngoài rồi đóng cửa lại, sư phụ vẫn còn trầm tư không dứt.
Ra khỏi Đông Các, Tiểu Diên Nhi nhảy từ trên mái hiên xuống, cười hì hì nói: “Chào ba vị sư huynh.”
“Chào tiểu sư muội.”
Minh Thế Nhân nhìn sang Tư Vô Nhai. “Lão thất, sau này đừng có chơi trò tiểu âm mưu ở trước mặt sư phụ nữa. Lần này ta có thể giúp đệ, nhưng không có nghĩa là lần nào cũng giúp được.”
Tư Vô Nhai nói: “Huynh làm vậy là giúp ta sao?”
“Uổng cho đệ luôn tự xưng mình thông minh, sư phụ đã tấn thăng cửu diệp thì còn quan tâm đại sư huynh làm gì? Đúng là tự mình đa tình!” Minh Thế Nhân châm chọc nói.
“Ta ——”
“Được rồi, sư phụ dễ bị đệ lay động chứ ta thì không đâu. Đại Viêm hoàng thất năm lần bảy lượt khiêu khích Ma Thiên Các, đệ thật sự cho rằng sư phụ không tức giận? Đại sư huynh muốn đánh hoàng thất, rất tốt, ít ra Ma Thiên Các cũng cảm thấy hả giận một phen. Ta tin là trong thời gian ngắn sư phụ sẽ không gây phiền phức cho đại sư huynh.” Minh Thế Nhân nói.
Tư Vô Nhai nghe vậy bèn khẽ gật đầu. Vừa rồi không khí trong phòng rất ngột ngạt nên hắn cũng không suy nghĩ thoáng ra được.
Nghe Minh Thế Nhân giải thích rất có đạo lý, Tư Vô Nhai chắp tay nói: “Đa tạ tứ sư huynh.”
“Không cần khách khí.”
Vừa nói xong, giữa sườn núi chợt truyền đến hai tiếng kêu thảm.
“Ui da… Nhẹ tay chút đi! Ma Thiên Các không phải là nơi để bà giễu võ giương oai đâu… Bà già thối này! Bà sẽ phải hối hận!”
“A —— ——”
Tiếng hét thảm lần này còn khó nghe hơn lần trước.
Minh Thế Nhân lắc đầu: “Làm sao xử lý đây, lại xông tới rồi.”
Tư Vô Nhai đáp: “Giao cho đệ đi.”
Nói xong hắn xoay người đi xuống sườn núi. Tiểu Diên Nhi, Chư Hồng Cộng và Minh Thế Nhân theo sát phía sau.
Từ trên Ma Thiên Các nhìn xuống, đám người trông thấy một bà lão tay chống quải trượng đang chậm rãi bước lên các bậc thang giữa sườn núi, mà Phan Trọng và Chu Kỷ Phong không ngừng lui ra sau, mặt mũi bầm dập, kêu la liên hồi.
Tư Vô Nhai nhíu mày, nhớ tới lời Minh Thế Nhân bèn hỏi: “Đây chính là cao thủ Nho môn Tả Ngọc Thư?”
“Chính là bà ta.” Minh Thế Nhân giơ hai tay ra nhún vai đầy vẻ bất đắc dĩ. “Bà lão này một đường đi thẳng tới đây, chẳng buồn hỏi thăm người xung quanh lấy một chút, nên đệ phải cẩn thận đó, có đánh chết bà ta cũng không tin cửu diệp đã xuất hiện.”
“. . .”
Tư Vô Nhai vốn đang định đem cửu diệp ra hù doạ Tả Ngọc Thư một phen. Giờ thì hay rồi, gặp ngay một bà già khó ở.
Tả Ngọc Thư quanh năm sống ẩn cư trong khe núi, gần như chẳng biết cách giao lưu với ai. Nay đột nhiên rời khỏi khe núi, đương nhiên bà ta chỉ cắm mặt đi tới, làm gì có chuyện nghe ngóng tình hình cửu diệp từ người khác.
Không bao lâu sau lại vang lên tiếng kêu thảm, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong chạy đến trước mặt Tư Vô Nhai.
“Thất, thất tiên sinh! Mau, mau… ngăn bà ta lại!”
Tuy hiện tại trông Tư Vô Nhai có vẻ rất chật vật, quầng mắt đen sì, bộ dạng ốm yếu như người không được nghỉ ngơi tốt, nhưng khi đứng thẳng người lên, quanh thân Tư Vô Nhai lại toát ra thần thái và khí thế vốn có.
Cộp.
Cộp.
Bà lão Tả Ngọc Thư tấm lưng còng xuống, rốt cuộc cũng đi tới quảng trường đá xanh. Bà ta ngẩng đầu đảo mắt nhìn đám người một lượt, sau đó quay sang nói với Minh Thế Nhân: “Người thanh niên, lại gặp mặt.”
“Ách… Xin chào lão tiền bối.”
Minh Thế Nhân có hơi xấu hổ. Không phải người lớn tuổi thì nhãn lực và trí nhớ đều kém đi sao? Bà lão này thì ngược lại, trí nhớ sao mà tốt!
Tư Vô Nhai lên tiếng: “Thì ra là Tả tiền bối.”
“Ngươi là ai?”
“Thất đệ tử Ma Thiên Các, Tư Vô Nhai.” Tư Vô Nhai thẳng thắn đáp.
Tả Ngọc Thư cười ha hả. “Lão thân đúng là đã đánh giá cao nhãn lực của hắn quá. Một tên ma bệnh, một nha đầu ngốc, một thằng nhóc mập… Còn có một tên thanh niên chạy loạn khắp nơi, hắn đúng là loại người gì cũng nhận làm đồ đệ.”
Chư Hồng Cộng và Tiểu Diên Nhi: “? ? ?”
Ơ bọn ta có làm gì ai đâu, nằm không cũng trúng đạn là sao???
Tư Vô Nhai không thèm để ý. “Tả tiền bối muốn gặp gia sư?”
“Chẳng lẽ tên này chưa hề nói cho các ngươi biết mục đích lão thân đến đây?” Tả Ngọc Thư nhấc quải trượng lên chỉ về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân vội nói: “Tiền bối, cái chết của Phong Thanh Hà ngài đã biết rõ nguyên nhân, cần gì phải làm thế này chứ?”
Tư Vô Nhai nghe vậy lập tức minh bạch, cười nói: “Tả tiền bối muốn ra mặt vì Phong Thanh Hà?”
“Lão thân chỉ muốn nhận được một lời giải thích. Lão thân từng đồng ý với Phong Thanh Hà sẽ giết chết kẻ bước vào khe núi đó. Lão thân nể mặt mũi hắn nên mới tha cho tiểu tử này một mạng. Nhưng ít ra hắn cũng phải giải thích một lời với lão thân chứ, không phải sao?” Tả Ngọc Thư nói.
Tư Vô Nhai gật đầu. “Để ta thay mặt sư phụ giải thích với ngài.”
“Ngươi?” Trên mặt bà lão hiện rõ vẻ xem thường. Bà ta có vẻ không ưa thích Tư Vô Nhai cho lắm.
Tư Vô Nhai lại chẳng hề để ý chút nào, chậm rãi giải thích:
“Phong Thanh Hà thân là chưởng môn Chấn Thương Học Phái lại cấu kết với lục đại môn phái, thậm chí còn ở sau lưng xui khiến thập đại trưởng lão Vân Tông cùng đến vây công Ma Thiên Các. Xin hỏi Tả tiền bối, lời giải thích này ngài có hài lòng không?”
Chương 510 Vô đề
Tả Ngọc Thư nhíu mày, bắt đầu dò xét người trẻ tuổi trước mặt, quải trượng đập một phát xuống mặt đất.
Ầm! Nền đá xanh bị chấn động nứt ra thành những đường vằn vện như lưới nhện. Đồng thời những đường nứt này lại phát sáng lên…
“Tự ấn?” Minh Thế Nhân lùi lại hai bước. Ký hiệu này giống hệt những ký hiệu được khắc đầy trong hẻm núi.
Tư Vô Nhai và những người khác cũng lui lại. “Tiền bối muốn ỷ lớn hiếp nhỏ?”
Quang mang của tự ấn dần ảm đạm, Tả Ngọc Thư đáp: “Lão thân không có lời nào để nói với ngươi. Gọi sư phụ ngươi ra đi…”
“Gia sư không được khoẻ, hiện đang nghỉ ngơi. Mong tiền bối thứ lỗi.” Tư Vô Nhai vẫn cứng rắn nói.
“Hình như ngươi đang xem thường lão thân?”
“Không không không…” Tư Vô Nhai xua tay nói. “Ngài nên bỏ đi hai chữ ‘hình như’.”
“Hả?” Gương mặt già của Tả Ngọc Thư cứng đờ. Sau đó quải trượng trong tay bà ta dựng thẳng lên, trên thân quải trượng xuất hiện từng đạo tự ấn.
“Người thanh niên, nếu đã không biết quy củ thì lão thân sẽ thay mặt sư phụ ngươi dạy dỗ ngươi một chút.”
Vù vù…
Đám tự ấn rời khỏi quải trượng bay về phía Tư Vô Nhai. Tư Vô Nhai nhanh tay tóm lấy Chư Hồng Cộng đứng sau lưng, giơ hắn ra che trước mặt mình.
Chư Hồng Cộng kinh hô một tiếng.
Phanh phanh phanh! Đống tự ấn nện vào ngực Chư Hồng Cộng.
“Ui da —— Thất sư huynh, huynh làm gì thế?” Chư Hồng Cộng vuốt vuốt ngực.
Tả Ngọc Thư ngẩng đầu nhìn Chư Hồng Cộng, kinh ngạc hỏi: “Ngươi không bị thương?”
Tư Vô Nhai hờ hững nói: “Hạo nhiên cương khí của Nho môn đúng là lợi hại…”
Tả Ngọc Thư nghe ra được ý tứ mỉa mai trong lời hắn nói, bàn tay đầy nếp nhăn tức giận bắt lấy quải trượng đập mạnh xuống nền đá xanh.
Ầm!
Nguyên khí bốn phía rung động, trong phạm vi mười mét quanh thân Tả Ngọc Thư xuất hiện đầy tự ấn.
Đám người liên tục lui lại. Tư Vô Nhai vừa định lên tiếng thì cách đó không xa chợt truyền tới một giọng nói trầm thấp ——
“Đủ rồi.”
Đám người quay đầu nhìn lại. Lục Châu với dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mặc trường bào trắng, vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Bái kiến sư phụ!”
“Bái kiến Các chủ!”
Tả Ngọc Thư ngẩng đầu, tầm mắt đặt trên thân vị lão giả vừa đến, trong mắt bà ta ngập tràn ngạc nhiên và kính sợ.
Lục Châu chắp tay sau lưng đi tới, bước xuống bậc thang, đi vào quảng trường đá xanh, đạp lên những viên đá đã bị đánh nứt.
Đám người tách sang hai bên nhường đường cho hắn. Tả Ngọc Thư buông quải trượng ra, trong khoảnh khắc đạo đạo tự ấn xung quanh bà ta bỗng nhiên tiêu tán giữa thiên địa.
Tả Ngọc Thư khom người hành lễ với Lục Châu. “Lão thân cuối cùng cũng gặp lại huynh.”
Lục Châu dừng lại nhìn Tả Ngọc Thư lưng còng trước mặt, không khỏi cảm khái một tiếng. Cảnh còn người mất, tuế nguyệt trôi qua, ai rồi cũng khác.
Chớp mắt một cái đã trôi qua thật nhiều năm. Năm đó cao thủ Nho môn quát tháo phong vân Tả Ngọc Thư là một băng sơn mỹ nhân hiếm thấy trong tu hành giới, nay cũng trở thành một bà lão tóc trắng xoá.
“Đã nhiều năm như vậy mà tính tình ngươi vẫn chẳng thay đổi chút nào.”
“Để huynh chê cười.”
Lục Châu liếc mắt nhìn đám đệ tử. “Còn không mau tham kiến Tả tiền bối?”
Đám người vội vàng khom người hành lễ với Tả Ngọc Thư. Tả Ngọc Thư phất phất tay. “Miễn lễ đi.”
Bà nhìn về phía Lục Châu, khẽ nói: “Lão thân tuy xuất thân Nho môn nhưng chẳng mấy khi để ý đến lễ nghi phiền toái này.”
Lục Châu gật đầu. “Không có việc gì thì không gõ cửa. Ngươi đến nơi này của lão phu để làm gì?”
“Lão thân muốn nghe một lời giải thích về việc của Phong Thanh Hà.”
“Giải thích?”
“Phong Thanh Hà là chưởng môn của Chấn Thương Học Phái. Mấy năm nay lão thân ẩn cư trong hẻm núi được Chấn Thương Học Phái chiếu cố không ít. Phong Thanh Hà xảy ra chuyện, lão thân há có thể khoanh tay đứng nhìn.” Tả Ngọc Thư đáp.
Lục Châu không đáp lời ngay mà chậm rãi đi về phía mỏm đá. Tả Ngọc Thư hiểu ý bước theo sau, cùng Lục Châu nhìn xuống chân núi Kim Đình Sơn.
Lục Châu chỉ tay về phía chân núi, nói: “Nơi đó chôn xác thất đại môn phái…”
“. . .”
Trong lòng Tả Ngọc Thư cả kinh. Vừa rồi bà ta đi ngang qua chỉ cảm thấy mặt đất nơi đó không bình thường, có rất nhiều vết tích chiến đấu và không có lấy một ngọn cỏ mọc lên.
“Phong Thanh Hà vốn cũng nên nằm trong đó.” Lục Châu không hề khách khí nói.
“Thất đại môn phái thật sự vây công Kim Đình Sơn?” Tả Ngọc Thư có chút không thể tin được.
Lục Châu thở dài đáp: “Ngươi quanh năm ẩn thân trong hẻm núi, chẳng biết tí gì về chuyện bên ngoài. Chẳng lẽ lúc ngươi đi ra cũng chẳng hề nghe ngóng tin tức từ những người khác?”
“Chuyện này…”
Đúng thật là bà ta không có hỏi ai, chỉ một đường chạy thẳng tới đây hưng sư vấn tội.
Tả Ngọc Thư xuất thân Nho môn, là người biết phân rõ phải trái. Lục Châu chỉ nói vài câu đã khiến Tả Ngọc Thư á khẩu không thể trả lời.
Nếu sự thật giống như lời Minh Thế Nhân nói, Phong Thanh Hà vây công Kim Đình Sơn, vậy thì người cần lời giải thích là Ma Thiên Các chứ không phải là Tả Ngọc Thư bà.
Đám đồ đệ đứng phía sau đều gật gù. Vẫn là sư phụ lợi hại! Lời nói giống nhau xuất phát từ những người khác nhau thì mang lại kết quả hoàn toàn khác biệt.
“Mấy người có phát hiện ra không, trước mặt sư phụ, Tả tiền bối đến một chút khí thế cũng không có?” Minh Thế Nhân thì thào.
“Đúng á, muội cũng thấy vậy.” Tiểu Diên Nhi đáp.
“Điều này cho thấy sư phụ rất lợi hại.” Chư Hồng Cộng lại chớp thời cơ vỗ mông ngựa.
“. . .”
Cái tên ngốc này nói ba câu đều không quên nghề chính!
. . .
Tả Ngọc Thư không thèm để ý tới đám hậu sinh vãn bối đầy khả ố này, chỉ nghi hoặc hỏi: “Lão thân nhớ rõ đại nạn của Cơ huynh sắp tới, hôm nay may mắn được gặp huynh một lần, thấy phong thái của huynh chẳng hề kém năm đó. Cơ huynh làm sao đánh lui đám địch nhân cường đại này?”
Xem ra Tả Ngọc Thư vẫn còn chút chất vấn đối với lời vừa rồi.
Lục Châu không thèm che giấu, thản nhiên nói: “Thật không dám giấu diếm, lão phu đã bước vào cửu diệp.”
Đôi mắt già nua của Tả Ngọc Thư bỗng chốc trợn tròn, nếp nhăn quanh mắt giãn ra, trên gương mặt biểu lộ cảm xúc rất đặc sắc, mi mắt còn chớp chớp mấy lần. Biểu tình này chính là đang muốn nói: cóc tin!
Tin ngươi mới lạ đó lão già họm hẹm xấu xa!
“Cơ huynh cảm thấy lão thân rất dễ bị lừa?” Tả Ngọc Thư lừ mắt nhìn Lục Châu.
Lục Châu không thèm quan tâm bà ta tin hay không, chỉ liếc bà ta một cái rồi nói: “Nếu không phải nể tình xưa nghĩa cũ, chỉ dựa vào việc ngươi đánh nát sàn đá xanh của lão phu, đã là tội chết.”
“. . .”
Trong phòng, mọi thứ vẫn như cũ.
Tư Vô Nhai lại lần nữa nhìn thấy bức tranh chữ trên tường kia: Hải thượng sinh minh nguyệt, Thiên nhai cộng thử thì.
Hắn khẽ nhíu mày. Mười chữ này luôn khiến cõi lòng hắn không yên ổn. Nét chữ cứng cáp ăn sâu vào mặt gỗ, không mất tám đến mười năm rèn luyện thì không thể nào có công lực thư pháp bậc này.
Lục Châu đi vào chính sảnh, thản nhiên ngồi xuống chờ Tư Vô Nhai chủ động nói chuyện. Là ngươi đến tìm lão phu, lão phu không có gì để nói.
Tư Vô Nhai lại quỳ xuống nói: “Đồ nhi chúc mừng sư phụ tấn thăng cửu diệp.”
Lục Châu nhíu mày nhìn hắn. “Chỉ có thế?” Ý nói, ngươi còn rất nhiều chuyện chưa nói ra đâu.
Giọng Tư Vô Nhai trở nên run rẩy: “Đồ nhi có nỗi khổ tâm!”
Ngươi có nỗi khổ tâm cái rắm ấy! Lục Châu muốn phát tác nhưng vì muốn giữ gìn hình tượng sư trưởng nên đành ngồi yên bất động.
“Nói đi.”
“Người có còn nhớ vì sao nhị sư huynh rời đi không?”
“Lão phu muốn giết hắn?” Lục Châu đương nhiên còn nhớ lời Ngu Thượng Nhung từng nói. “Chẳng lẽ lão phu cũng muốn giết ngươi?”
Tư Vô Nhai đáp: “Người không muốn giết đồ nhi.”
Vậy ngươi còn khổ tâm cái rắm gì?!
Tư Vô Nhai run rẩy nói: “Người sư phụ muốn giết là nhị sư huynh và đại sư huynh…”
Lục Châu nhíu mày, trong lòng khẽ động. “Tại sao lão phu lại muốn giết bọn hắn?”
Tư Vô Nhai biết sư phụ đã phong ấn những ký ức này vào quả cầu thuỷ tinh, bèn nói: “Người muốn trường thọ, người muốn tấn thăng cửu diệp.”
Câu trả lời này giống y như đúc lời Ngu Thượng Nhung từng nói. Điều này cũng chứng thực Tư Vô Nhai không có nói sai.
“Giết bọn hắn thì có thể trường thọ?” Lục Châu nghiêm túc hỏi lại, chuyện này không đùa được đâu.
Tư Vô Nhai nhìn thoáng qua bộ văn phòng tứ bảo bút, mực, giấy, nghiên trên bàn. Lục Châu nhìn ra dụng ý của hắn, khẽ phất tay cho phép.
Tư Vô Nhai đứng lên đi đến bên cạnh bàn, cầm bút lông lên viết lại tên công pháp của cửu đại đệ tử Ma Thiên Các.
Từ Diên Nhi – Thái Thanh Ngọc Giản
Tư Vô Nhai – Đại Bi Phú
Chiêu Nguyệt – Minh Ngọc Công
Minh Thế Nhân – Thanh Mộc Quyết
Đoan Mộc Sinh – Thiên Nhất Quyết
Tư Vô Nhai giơ tờ giấy lên cho Lục Châu xem. “Toàn bộ công pháp đều có liên quan đến thọ mệnh.”
Thái Thanh Ngọc Giản có thể gia tăng tuổi thọ, Đại Bi Phú có thể chuyển âm dương, Minh Ngọc Công giữ gìn thanh xuân, Thanh Mộc Quyết giúp trường thọ như cổ thụ, Thiên Nhất Quyết đồng thọ cùng thiên địa. Đương nhiên trong này có chút khoa trương nhưng điểm chung vẫn là gia tăng thọ mệnh.
Lục Châu hiểu rõ những công pháp này hơn bất kỳ kẻ nào, trong lòng nảy sinh nghi hoặc, chẳng lẽ… Cơ Thiên Đạo thu đồ đệ thật sự chỉ vì muốn được trường thọ?
Vậy đám đồ đệ còn lại thì sao?
Tư Vô Nhai tiếp tục nói:
“Lục sư tỷ Diệp Thiên Tâm là Bạch Dân, trong điển tịch có ghi chép lại Bạch Dân có Thừa Hoàng, cưỡi trên lưng nó tăng thọ hai ngàn tuổi.”
“Nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung là người Quân Tử Quốc, thọ mệnh rất ngắn.”
Nói tới đây, hắn đặt lại tờ giấy xuống mặt bàn.
“Lão bát tu luyện Cửu Kiếp Lôi Cương, mỗi khi đề thăng một bậc ắt gặp một kiếp, lục phủ ngũ tạng bị ảnh hưởng, giảm đi năm mươi năm tuổi thọ.”
Nói tới đây, giọng Tư Vô Nhai trở nên rất thấp. Hắn lại lần nữa quỳ xuống đất, chắp tay ôm quyền với Lục Châu, không nói thêm gì nữa.
Lục Châu đã hiểu. Nói đến vậy mà còn nghe không hiểu thì hắn sống trên đời thật uổng phí. Lục Châu cười ha hả nhìn về phía Tư Vô Nhai.
“Ý ngươi là, lão phu bắt các ngươi làm vật thí nghiệm, mưu đồ gia tăng tuổi thọ để bước vào cửu diệp?”
Tư Vô Nhai cúi gằm mặt xuống, trán ép xuống đất, ngầm ý thừa nhận.
Gương mặt già của Lục Châu cứng đờ. Nghiêm túc mà nói thì đây rất có thể là hành vi của Cơ Thiên Đạo.
Hao tổn thọ mệnh cũng được, gia tăng thọ mệnh cũng được, Cơ Thiên Đạo đều là vì muốn nghiên cứu thọ mệnh.
Cho nên… đây chính là nguyên nhân Tư Vô Nhai xui khiến lão bát rời khỏi Ma Thiên Các?
“Vu Chính Hải cũng thế sao?” Lục Châu hỏi.
“Đồ nhi đã hứa với đại sư huynh sẽ không tiết lộ bất kỳ chuyện gì về huynh ấy. Xin sư phụ thứ tội!” Tư Vô Nhai nói.
“Ngươi nói nhiều như vậy là muốn nói, lão phu có lỗi với các ngươi?”
Lục Châu đương nhiên sẽ không tin tưởng hoàn toàn lời Tư Vô Nhai nói. Nếu thật sự là vậy thì vì sao đám đồ đệ này chẳng có lấy một người chết?
Sự tình chắc chắn còn phức tạp hơn tưởng tượng rất nhiều.
“Đồ nhi không dám!” Tư Vô Nhai phủ phục dưới đất.
“Lão phu hỏi lại một lần nữa, tại sao ngươi lại rời khỏi Ma Thiên Các?” Âm thanh Lục Châu trở nên hữu lực.
Bầu không khí trong phòng rất khí thế và uy nghiêm. Toàn thân Tư Vô Nhai run lên, hắn vẫn quỳ dưới đất không nhúc nhích.
Câu hỏi này hắn đã từng trả lời một lần, khi đó hắn nói muốn giúp đại sư huynh chiếm được toàn bộ thiên hạ, đồng thời muốn làm rõ bí mật của hoàng thất.
Rõ ràng là câu trả lời này không đủ mạnh mẽ, cũng rất khó khiến người ta tin tưởng.
Gian phòng yên tĩnh đến mức tai dần ù đi. Lục Châu vẫn thản nhiên nhìn Tư Vô Nhai.
Ánh mặt trời rọi vào từ bệ cửa sổ, chiếu sáng khắp gian phòng.
Không biết đã qua bao lâu, Tư Vô Nhai mới mở miệng. Giọng hắn khàn khàn, miệng lưỡi khô đắng.
“Trước khi cửu diệp xuất hiện, đồ nhi vẫn cho rằng cái gọi là đại nạn thọ mệnh chẳng qua chỉ là công cụ điều khiển lòng người của hoàng thất mà thôi. Thế nên đồ nhi vào cung làm thái phó. Sư phụ…”
Giọng của hắn trầm xuống. “Người còn nhớ Vĩnh Thọ hoàng đế không?”
Lục Châu không đáp lời. Vĩnh Thọ hoàng đế từng là người quen cũ của hắn. Chỉ là một người sống trong cung, một người nơi giang hồ.
Tư Vô Nhai tiếp tục giải thích: “Nội khố hoàng cung là do một tay Vĩnh Thọ hoàng đế sáng tạo, chỉ có bản thân hoàng đế hoặc người cầm lệnh bài hoàng thất mới có thể tiến vào. Khi Vĩnh Thọ còn tại vị cũng đã từng nghiên cứu về cửu diệp, rất nhiều bí mật đều bị chôn trong nội khố sau khi Vĩnh Thọ hoàng đế băng hà…”
“Lúc đó đồ nhi đã nghĩ… Nếu chân lý thật sự là chân lý thì tại sao hoàng thất lại cứ cố chấp nghiên cứu cửu diệp làm gì? Chẳng lẽ muốn lật đổ chân lý? Cửu diệp rõ ràng là không tồn tại, tại sao lại xuất hiện trong sử sách? Người thắng viết nên lịch sử, rốt cuộc hoàng thất đã ẩn giấu chuyện gì?”
“. . .”
Nghe Tư Vô Nhai không ngừng trình bày, Lục Châu nhíu chặt mày. Nghiệt đồ đúng thật muốn nghiên cứu chuyện này.
Thế nhưng hắn nói thật nhiều, lại vẫn như cũ không nói thẳng vào trọng điểm.
Chương 507 Vô đề
Nói tới đây, Tư Vô Nhai dập đầu với Lục Châu. “Suốt mấy năm qua đồ nhi khổ tâm thành lập Ám Võng trải rộng khắp thiên hạ Đại Viêm, không ngừng điều tra trong bóng tối… Về sau đồ nhi mới biết, khắp thiên hạ này đâu chỉ có một mình sư phụ theo đuổi cửu diệp? Vân Thiên La, Cung Nguyên Đô, vua của Mạc Bắc, quốc chủ dị tộc Lâu Lan, lão tổ các đại tông môn… đều đang nghiên cứu. Mà điều buồn cười là…”
Có lẽ do thói quen, hắn nói ra hai chữ “buồn cười”, lời đã ra khỏi mồm không thể nuốt lại, Tư Vô Nhai dừng một chút rồi nói tiếp, “Đều kết thúc trong thất bại.”
Lục Châu sắc mặt như thường, thản nhiên nhìn Tư Vô Nhai. “Sau đó thì sao?”
Biểu lộ của Tư Vô Nhai trở nên nghiêm túc. “Đồ nhi vẫn luôn tự hỏi một vấn đề… kim liên hấp thu năng lượng, nguyên khí hay thọ mệnh đều được, nhưng là, những năng lượng đó đều biến đi đâu rồi?”
Nói xong, hắn quỳ rạp dưới đất không lên tiếng.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Nếu đổi lại là những người khác hoặc chính Cơ Thiên Đạo nghe được điều này, có lẽ sẽ hung hăng đánh hắn một trận, bảo hắn chỉ biết nói hươu nói vượn, dùng lời lẽ yêu ma mê hoặc chúng sinh.
Nhưng Lục Châu là người hiện đại. Ý nghĩ này của Tư Vô Nhai khiến Lục Châu sinh lòng kinh ngạc.
Đây đúng thật là một vấn đề rất đáng để suy ngẫm.
Tu hành giới đã tồn tại ba vạn năm, từ khi nhân loại bắt đầu tu tiên, có bao nhiêu bậc tiên hiền bát diệp đã ngã quỵ trước cánh cửa cửu diệp? Đã bao nhiêu người phải chôn thây vì nó?
Lục Châu chợt nhớ tới một việc, trong cuộc chiến ở Thuận Thiên Uyển, nhị hoàng tử Lưu Hoán từng nói một câu: Nếu có một ngày ngươi đủ thông minh thì sẽ phát hiện ra, toàn bộ thế giới đều chỉ là một cái lồng giam của thiên đạo tuần hoàn mà thôi.
Bàn cờ phong ấn ký ức của Vân Thiên La chỉ khiến Lục Châu chú ý tới bí mật của kim liên, lại không nghĩ xa hơn, đúng như lời Tư Vô Nhai nói, những năng lượng do kim liên hấp thu rốt cuộc đã đi về đâu?
Quay về giữa thiên địa?
Lục Châu bình tĩnh nói: “Thiên địa là lồng giam, kim liên là xiềng xích.”
Tư Vô Nhai quỳ dưới đất vội vàng nói: “Đồ nhi chỉ suy đoán như thế, mong sư phụ minh xét!”
“Lão phu tấn thăng cửu diệp rồi, ngươi nghĩ như thế nào?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện này…” Tư Vô Nhai nhất thời nghẹn lời.
Nếu thuyết pháp thiên địa là một lồng giam khổng lồ được thành lập, vậy vì sao sư phụ lại đột phá cửu diệp được?
Thấy hắn không thể đáp lời, Lục Châu lại nói: “Trảm kim liên chẳng khác nào phá vỡ xiềng xích… nếu lời ngươi nói là thật, kẻ đạt tới cửu diệp cũng vẫn bị lồng giam của thiên đạo áp chế.”
“Đồ nhi cả gan hỏi một câu, sư phụ làm sao đột phá lên cửu diệp?” Tư Vô Nhai cúi đầu hỏi.
Hắn không cho rằng sư phụ sử dụng phương pháp trảm kim liên. Trảm kim liên xong lại ngưng tụ kim liên thì chẳng khác nào lại bị kim liên trói chặt.
“To gan!”
Tiếng quát này doạ Tư Vô Nhai run lên.
Buồn cười, bí mật đột phá cửu diệp của lão phu sao có thể tuỳ tiện nói với ngươi! Tên nghiệt đồ nho nhỏ còn có gan chất vấn lão phu, chán sống rồi!
“Đồ nhi biết sai!” Tư Vô Nhai vội vàng nói.
Lục Châu liếc mắt nhìn Tư Vô Nhai. Tuy biểu hiện hôm nay của hắn cũng tạm được, nhưng độ trung thành lại tăng lên rất ít.
Im lặng một lát, Lục Châu nói: “Chỉ dựa vào những chuyện này đã suy đoán thiên địa là lồng giam thì còn chưa đủ.”
“Đồ nhi mượn bút mực dùng một lát.”
Tư Vô Nhai lại đến bên bàn đọc sách, cầm bút vẽ soàn soạt lên giấy.
Một lát sau, Tư Vô Nhai giơ lên một tấm địa đồ.
Bức địa đồ do Tư Vô Nhai vẽ không giống với bản đồ da dê cổ đặt trên bàn trà sau tấm bình phong. Tư Vô Nhai vẽ rất đơn sơ giản lược, hầu như chỉ có mỗi Đại Viêm.
“Nơi này là Đại Viêm, phía đông là vùng biển vô tận, phía tây là Nhung Tây, phía bắc là Nhung Bắc… Nơi này là Hắc Mộc Sâm Lâm, nơi này là Mê Vụ Sâm Lâm, nơi này là Thiên Tiệm Sâm Lâm, lại thêm mấy khe núi…”
Kỹ năng vẽ của Tư Vô Nhai rất tệ, nhưng suy nghĩ của hắn lại rất kinh người.
Lục Châu nhìn xong cũng nhướng mày. “Trận pháp?” Nhưng rất nhanh sau đó hắn cũng tự phủ định suy nghĩ này.
Trận pháp khổng lồ như vậy, dù toàn bộ tu hành giả khắp thế gian đều tụ tập về cũng không có khả năng bố trí ra được.
Từ Thần Đô phi hành tới Mạc Bắc ít nhất cũng phải mất mấy tháng. Từ Kim Đình Sơn bay tới Hắc Mộc Sâm Lâm cũng mất vài tháng là ít, sau đó mới tới khu vực dị tộc.
Vô Tận Hải là nơi không một ai dám đặt chân đến. Tên như ý nghĩa, vô tận chính là không nhìn thấy điểm cuối.
“Là trận pháp, cũng có thể là một lồng giam tự nhiên hình thành. Nhưng tất cả cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi…” Tư Vô Nhai trầm thấp nói. “Đây chính là toàn bộ mọi thứ đồ nhi biết.”
Lục Châu nhìn về phía Tư Vô Nhai, nhớ lại khi hắn còn nhỏ. Tư Vô Nhai từ khi còn bé đã rất thích truy tìm nguyên nhân của sự việc, dù là việc gì hắn cũng muốn hiểu thật rõ ràng minh bạch.
Tính tình này của hắn, cho đến nay vẫn chưa từng thay đổi.
Trên đời này không thiếu người thông minh, nhược điểm chí mạng của bọn họ là quá mức tự phụ, tự cho là đúng. Mà Tư Vô Nhai cũng vậy.
Lục Châu thản nhiên nói: “Đáng tiếc là những suy đoán này không đúng.”
“. . .” Tư Vô Nhai cúi đầu nhưng trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Quả nhiên sư phụ biết rõ!
Hắn nghe được tiếng trái tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Bàn tay già nua của Lục Châu chỉ về phía khu vực Hắc Mộc Sâm Lâm trên bản đồ, đạm mạc nói:
“Phan Ly Thiên từng đi qua Hắc Mộc Sâm Lâm, nơi đó đã xảy ra một trận đại hoả thiêu suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày. Nếu thật sự có lồng giam thiên địa thì trận cháy đó đã phá đi trận pháp ở Hắc Mộc Sâm Lâm rồi.”
“Ngươi chỉ vẽ những nơi ngươi biết, vậy ngươi có biết xa hơn cả khu vực dị tộc là những nơi nào không?” Lục Châu hỏi ngược lại.
Tư Vô Nhai á khẩu không thể đáp lời.
Sở dĩ con người thường đưa ra phán đoán sai lầm là vì con người chỉ căn cứ vào những tin tức không hoàn chỉnh mà mình biết được.
Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Kỳ thực Lục Châu không cần hỏi, bản thân Tư Vô Nhai cũng dần nhận ra được sai lầm của mình.
“Tư Vô Nhai.” Lục Châu đột nhiên gọi tên hắn.
Tim Tư Vô Nhai thót lại.
“Ngươi muốn thăm dò thế giới huyền bí này, lão phu không quan tâm. Những lời ngươi nói, chờ khi nào lão phu tìm lại được thuỷ tinh cầu ký ức sẽ cho ra kết luận.”
Lời này có hàm ý là, cho dù Tư Vô Nhai ngươi có nói bao nhiêu đi nữa thì sư phụ cũng không thể dễ dàng tin tưởng lời ngươi được.
Chương 508 Vô đề
Lục Châu nhất định phải tìm lại được thuỷ tinh cầu ký ức. Chỉ là diện tích lãnh thổ Nhung Tây Nhung Bắc quá rộng lớn, biết đi đâu mà tìm?
Thật là một vấn đề đau đầu.
Tư Vô Nhai nghe Lục Châu nói thế, trong lòng không khỏi vui mừng. Sư phụ không tin hắn, không sao, ít nhất người sẽ không trách tội hắn vì chuyện này.
Còn thuỷ tinh cầu ký ức, hắn cố nghĩ cách tìm về là được. Dù là trảm kim liên, khai diệp không cần kim liên hay xuất hiện cảnh giới cửu diệp thì rốt cuộc thế giới này cũng đã mở sang một trang mới!
Lục Châu đang định nói tiếp thì bên ngoài chợt truyền đến thanh âm.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
“Đồ nhi bái kiến sư phụ ——”
Tiếng hô càng lúc càng lớn, gần như là rống lên.
Tiểu Diên Nhi chống nạnh nói: “Bát sư huynh, huynh có gọi cũng vô dụng thôi, huynh không được vào trong!”
“Tiểu sư muội, cho ta vào đi, hôm nào ta mang đồ ăn ngon đến cho muội, ngoan đi mà ——”
“Hổng có thèm!”
“. . .”
Tiếng cãi vã bên ngoài khiến Lục Châu nhíu mày, hắn tiện tay vung lên, cương khí đẩy mở cửa phòng. “Cho nó vào.”
Tiểu Diên Nhi le lưỡi làm mặt quỷ với Chư Hồng Cộng rồi mới tránh sang một bên.
Chư Hồng Cộng cười hắc hắc nói: Tiểu sư muội, muội nên cười lên, nếu muội chịu cười một cái chắc chắn sẽ rất đáng yêu!”
Nói xong hắn vội vàng chạy vào Đông Các.
Tiểu Diên Nhi nhảy lên mái hiên ngoài sân viện, ngồi giữa hai chữ Đông Các, tình cờ nhìn thấy Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đi tới bèn nở nụ cười nói:
“Ê ê ê, các ngươi cũng muốn đi vào sao?”
“Á? Bọn ta đi ngay! Đi ngay đây ——”
Phan Trọng lập tức lôi kéo Chu Kỷ Phong chạy thục mạng về hướng khác.
Chạy mau, bà cô lại muốn chơi sáo lộ mới, thật là đáng sợ mà!
Hai người biến mất nhanh như chớp.
Tiểu Diên Nhi sờ sờ gương mặt nhỏ, mếu máo nói: “Rõ ràng mình vừa cười mà ta…”
. . .
Vừa bước qua cửa, Chư Hồng Cộng lập tức quỳ phịch xuống dập đầu nói: “Cầu xin sư phụ tha thứ cho thất sư huynh!”
Hắn đến đây là để cầu tình chứ chẳng vì điều gì khác nên không cần phải rào trước đón sau.
“Cầu tình?” Lục Châu nhìn Chư Hồng Cộng.
“Sư phụ, thất sư huynh không phải như người nghĩ đâu!” Chư Hồng Cộng đánh bạo giải thích. “Nếu không nhờ có thất sư huynh, đồ nhi đã chết từ lâu. Nếu không nhờ thất sư huynh tương trợ, đại sư huynh cũng đã chết mất, ngay cả nhị sư huynh cũng khó lòng sống sót! Sư phụ, thất sư huynh thật sự không tệ như người nghĩ mà!”
Nghe vậy Lục Châu khẽ nhíu mày. Còn chưa kịp mở miệng, Tư Vô Nhai đã đứng lên. “Nói mấy chuyện đó không có ý nghĩa đâu lão bát. Đừng nói nữa.”
“Chờ đã.” Giọng Lục Châu trầm xuống. “Chư Hồng Cộng, nói đi.”
Chư Hồng Cộng vẻ mặt đưa đám nói:
“Thất sư huynh vì muốn giữ mạng cho đồ nhi nên không quản ngại gian nan đến Thiên Tuyển Tự cầu xin lão hoà thượng kia, quỳ ngoài cổng ba ngày, lão hoà thượng mới đồng ý cho mượn Bảo Thiền Y! Đồ nhi quay về Ma Thiên Các, cho dù có phải mất mạng cũng phải giúp đỡ thất sư huynh… Sư phụ có thể trừng phạt đồ nhi, nhưng đồ nhi không thể làm kẻ vong ân phụ nghĩa!”
“Nhị sư huynh vốn là người đoản mệnh, cũng nhờ thất sư huynh lật tung cả Đại Viêm mới có thể tập hợp đầy đủ phù văn khắc vào Trường Sinh Kiếm.”
“Còn có đại sư huynh…”
Chư Hồng Cộng vừa nói đến đây, Tư Vô Nhai đã trầm giọng nói: “Câm miệng.”
Chư Hồng Cộng vội vàng im miệng lại.
Lục Châu bỗng nhiên phẩy tay, một đạo chưởng ấn bay ra!
Chát! Tát thẳng vào mặt Tư Vô Nhai.
Ánh mắt Lục Châu nhìn hắn đầy thâm thuý. “Ngươi tưởng mình vĩ đại lắm sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể gánh lấy tất cả? Muốn làm anh hùng, bản toạ có thể thành toàn cho ngươi!”
Lại một chưởng vỗ ra. Toàn thân Tư Vô Nhai run lên, hắn không chạy trốn mà nhắm mắt lại.
Ầm!
Tư Vô Nhai không cảm thấy đau đớn hay có tổn thương nào trên người. Hắn sợ hãi mở to mắt, phát hiện chiếc ghế bên cạnh mình đã hoá thành bột mịn.
Lục Châu thu tay nói: “Chư Hồng Cộng.”
Chư Hồng Cộng liếc nhìn Tư Vô Nhai rồi đánh bạo nói: “Thất sư huynh, ta thật không rõ có cái gì mà không nói được? Chuyện đại sư huynh từng chết một lần là sự thật! Mà huynh cứu huynh ấy cũng là sự thật!”
“Từng chết một lần?” Lục Châu nghi hoặc hỏi. Người chết còn có thể sống lại?
Đúng lúc này ——
Minh Thế Nhân xuất hiện bên ngoài Đông Các, Tiểu Diên Nhi vội nhảy xuống.
Minh Thế Nhân đưa tay sờ đầu nàng, không bị ngăn trở, hắn thẳng bước đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói:
“Đại sư huynh từng chết một lần là thật, thất sư đệ đã cứu đại sư huynh cũng là thật. Sư phụ, người lệnh cho đồ nhi điều tra Ám Võng, đồ nhi đã tra. Trong lúc vô tình đồ nhi tìm được nhật ký của thất sư đệ, trong đó có ghi chép về thời kỳ tử vong của đại sư huynh!”
Minh Thế Nhân lấy trong ngực áo ra một quyển nhật ký, hai tay dâng lên cho Lục Châu.
Thấy quyển nhật ký, chân mày Tư Vô Nhai nhíu chặt, kinh hãi nhìn Minh Thế Nhân.
Lục Châu mở quyển nhật ký ra, trên đó viết ——
Đại Viêm năm Vĩnh Thanh thứ 154, ngày 24 tháng 3, đại sư huynh mất.
Đại Viêm năm Vĩnh Thanh thứ 154, ngày 28 tháng 3, dùng nước trồng xương, đại sư huynh vẫn trong trạng thái tử vong.
Đại Viêm năm Vĩnh Thanh thứ 154, ngày 05 tháng 4, dùng nước trồng xương.
. . .
Đại Viêm năm Vĩnh Thanh thứ 154, ngày 02 tháng 5, dùng nước trồng xương, đại sư huynh sống lại.
. . .
Thấy biểu tình sư phụ càng lúc càng nghiêm trọng, Minh Thế Nhân là người đầu tiên quỳ xuống.
“Đồ nhi không dâng quyển nhật ký lên ngay cho sư phụ, đồ nhi biết tội!”
Chư Hồng Cộng quỳ dưới đất không dám nhúc nhích.
Tư Vô Nhai cũng quỳ xuống, trên mặt không biểu tình.
Quyển nhật ký ghi chép rất tỉ mỉ xác thực, cũng có biện pháp cứu chữa cụ thể. Cho dù tâm tư Tư Vô Nhai có sâu cỡ nào cũng không thể làm sẵn thứ này để lừa bịp người khác.
Nhìn thấy hai chữ “Sống lại”, trái tim Lục Châu nhói lên, không biết tâm trạng lúc này là buồn hay vui.
Có lẽ hắn vốn là kẻ ngoài cuộc, không cần phải thấy thương hại đám nghiệt đồ này. Thân là người xuyên không, hắn nên vô tình, đối đãi lạnh nhạt với tất cả mọi người.
Thế giới này quá rộng lớn, lòng người hiểm ác, một lần không nỡ là vạn kiếp bất phục… Từ khi xuyên không tới, Lục Châu đã biết rõ hắn không được phép nhân từ nương tay.
Muốn sinh tồn trên mảnh đất lao tù mạnh được yếu thua này nào có dễ dàng? Từ khi hắn đến đây, Ma Thiên Các đã gặp qua biết bao nhiêu là khó khăn.
Dù là Cơ Thiên Đạo hay là Lục Châu hiện tại thì hắn cũng chỉ có thể đi trên con đường này, kiên định bước về phía trước. Những thứ khác không cần hỏi đến.
Thay vì để Lục Châu ép hỏi, chẳng bằng để Vu Chính Hải tự mình nói ra.
Lục Châu không thể để mất lý trí. Cũng sẽ không mất lý trí.
Chương 509 Vô đề
Minh Thế Nhân lại lên tiếng: “Đồ nhi còn có một chuyện muốn bẩm báo. Cao thủ Nho môn Tả Ngọc Thư cầu kiến sư phụ.”
Lục Châu tựa như không nghe thấy, dường như đã lâm vào trầm tư, thỉnh nhoảng nhíu mày, thỉnh thoảng hai mắt lại ánh lên.
Đợi một lát không thấy sư phụ phản ứng, Minh Thế Nhân lại nói lần nữa. “Sư phụ, cao thủ Nho môn Tả Ngọc Thư cầu kiến.”
“Không gặp.”
Lục Châu tìm kiếm trong não hải những ký ức liên quan đến Vu Chính Hải và chuyến đi tới Nhung Tây Nhung Bắc của Cơ Thiên Đạo. Xem ra dù là chuyện cửu diệp hay chuyện thọ mệnh thì đều có liên quan đến cửu đại đồ đệ.
Lúc mới xuyên không đến Lục Châu có rất nhiều việc không nhớ ra được, nào là chuyện giết đồ đệ, chuyện Thiên thư, chuyện đột phá cửu diệp… hắn còn tưởng mọi thứ chỉ là trùng hợp. Nay hồi tưởng lại mới hiểu, làm gì có thứ gọi là trùng hợp, đây rõ ràng là do Cơ Thiên Đạo cố ý phong ấn mọi chuyện liên quan đến cửu diệp và thọ mệnh vào thuỷ tinh cầu.
Vấn đề là… tại sao lão phải làm như vậy?
. . .
Minh Thế Nhân thấy sư phụ lâm vào trầm tư, không dám tiếp tục quấy rầy bèn nháy nháy mắt với Chư Hồng Cộng và Tư Vô Nhai.
“Đồ nhi cáo lui.”
Chư Hồng Cộng và Tư Vô Nhai đành phải chắp tay, đồng thanh nói: “Đồ nhi cáo lui.”
Khi ba người cung kính lùi ra ngoài rồi đóng cửa lại, sư phụ vẫn còn trầm tư không dứt.
Ra khỏi Đông Các, Tiểu Diên Nhi nhảy từ trên mái hiên xuống, cười hì hì nói: “Chào ba vị sư huynh.”
“Chào tiểu sư muội.”
Minh Thế Nhân nhìn sang Tư Vô Nhai. “Lão thất, sau này đừng có chơi trò tiểu âm mưu ở trước mặt sư phụ nữa. Lần này ta có thể giúp đệ, nhưng không có nghĩa là lần nào cũng giúp được.”
Tư Vô Nhai nói: “Huynh làm vậy là giúp ta sao?”
“Uổng cho đệ luôn tự xưng mình thông minh, sư phụ đã tấn thăng cửu diệp thì còn quan tâm đại sư huynh làm gì? Đúng là tự mình đa tình!” Minh Thế Nhân châm chọc nói.
“Ta ——”
“Được rồi, sư phụ dễ bị đệ lay động chứ ta thì không đâu. Đại Viêm hoàng thất năm lần bảy lượt khiêu khích Ma Thiên Các, đệ thật sự cho rằng sư phụ không tức giận? Đại sư huynh muốn đánh hoàng thất, rất tốt, ít ra Ma Thiên Các cũng cảm thấy hả giận một phen. Ta tin là trong thời gian ngắn sư phụ sẽ không gây phiền phức cho đại sư huynh.” Minh Thế Nhân nói.
Tư Vô Nhai nghe vậy bèn khẽ gật đầu. Vừa rồi không khí trong phòng rất ngột ngạt nên hắn cũng không suy nghĩ thoáng ra được.
Nghe Minh Thế Nhân giải thích rất có đạo lý, Tư Vô Nhai chắp tay nói: “Đa tạ tứ sư huynh.”
“Không cần khách khí.”
Vừa nói xong, giữa sườn núi chợt truyền đến hai tiếng kêu thảm.
“Ui da… Nhẹ tay chút đi! Ma Thiên Các không phải là nơi để bà giễu võ giương oai đâu… Bà già thối này! Bà sẽ phải hối hận!”
“A —— ——”
Tiếng hét thảm lần này còn khó nghe hơn lần trước.
Minh Thế Nhân lắc đầu: “Làm sao xử lý đây, lại xông tới rồi.”
Tư Vô Nhai đáp: “Giao cho đệ đi.”
Nói xong hắn xoay người đi xuống sườn núi. Tiểu Diên Nhi, Chư Hồng Cộng và Minh Thế Nhân theo sát phía sau.
Từ trên Ma Thiên Các nhìn xuống, đám người trông thấy một bà lão tay chống quải trượng đang chậm rãi bước lên các bậc thang giữa sườn núi, mà Phan Trọng và Chu Kỷ Phong không ngừng lui ra sau, mặt mũi bầm dập, kêu la liên hồi.
Tư Vô Nhai nhíu mày, nhớ tới lời Minh Thế Nhân bèn hỏi: “Đây chính là cao thủ Nho môn Tả Ngọc Thư?”
“Chính là bà ta.” Minh Thế Nhân giơ hai tay ra nhún vai đầy vẻ bất đắc dĩ. “Bà lão này một đường đi thẳng tới đây, chẳng buồn hỏi thăm người xung quanh lấy một chút, nên đệ phải cẩn thận đó, có đánh chết bà ta cũng không tin cửu diệp đã xuất hiện.”
“. . .”
Tư Vô Nhai vốn đang định đem cửu diệp ra hù doạ Tả Ngọc Thư một phen. Giờ thì hay rồi, gặp ngay một bà già khó ở.
Tả Ngọc Thư quanh năm sống ẩn cư trong khe núi, gần như chẳng biết cách giao lưu với ai. Nay đột nhiên rời khỏi khe núi, đương nhiên bà ta chỉ cắm mặt đi tới, làm gì có chuyện nghe ngóng tình hình cửu diệp từ người khác.
Không bao lâu sau lại vang lên tiếng kêu thảm, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong chạy đến trước mặt Tư Vô Nhai.
“Thất, thất tiên sinh! Mau, mau… ngăn bà ta lại!”
Tuy hiện tại trông Tư Vô Nhai có vẻ rất chật vật, quầng mắt đen sì, bộ dạng ốm yếu như người không được nghỉ ngơi tốt, nhưng khi đứng thẳng người lên, quanh thân Tư Vô Nhai lại toát ra thần thái và khí thế vốn có.
Cộp.
Cộp.
Bà lão Tả Ngọc Thư tấm lưng còng xuống, rốt cuộc cũng đi tới quảng trường đá xanh. Bà ta ngẩng đầu đảo mắt nhìn đám người một lượt, sau đó quay sang nói với Minh Thế Nhân: “Người thanh niên, lại gặp mặt.”
“Ách… Xin chào lão tiền bối.”
Minh Thế Nhân có hơi xấu hổ. Không phải người lớn tuổi thì nhãn lực và trí nhớ đều kém đi sao? Bà lão này thì ngược lại, trí nhớ sao mà tốt!
Tư Vô Nhai lên tiếng: “Thì ra là Tả tiền bối.”
“Ngươi là ai?”
“Thất đệ tử Ma Thiên Các, Tư Vô Nhai.” Tư Vô Nhai thẳng thắn đáp.
Tả Ngọc Thư cười ha hả. “Lão thân đúng là đã đánh giá cao nhãn lực của hắn quá. Một tên ma bệnh, một nha đầu ngốc, một thằng nhóc mập… Còn có một tên thanh niên chạy loạn khắp nơi, hắn đúng là loại người gì cũng nhận làm đồ đệ.”
Chư Hồng Cộng và Tiểu Diên Nhi: “? ? ?”
Ơ bọn ta có làm gì ai đâu, nằm không cũng trúng đạn là sao???
Tư Vô Nhai không thèm để ý. “Tả tiền bối muốn gặp gia sư?”
“Chẳng lẽ tên này chưa hề nói cho các ngươi biết mục đích lão thân đến đây?” Tả Ngọc Thư nhấc quải trượng lên chỉ về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân vội nói: “Tiền bối, cái chết của Phong Thanh Hà ngài đã biết rõ nguyên nhân, cần gì phải làm thế này chứ?”
Tư Vô Nhai nghe vậy lập tức minh bạch, cười nói: “Tả tiền bối muốn ra mặt vì Phong Thanh Hà?”
“Lão thân chỉ muốn nhận được một lời giải thích. Lão thân từng đồng ý với Phong Thanh Hà sẽ giết chết kẻ bước vào khe núi đó. Lão thân nể mặt mũi hắn nên mới tha cho tiểu tử này một mạng. Nhưng ít ra hắn cũng phải giải thích một lời với lão thân chứ, không phải sao?” Tả Ngọc Thư nói.
Tư Vô Nhai gật đầu. “Để ta thay mặt sư phụ giải thích với ngài.”
“Ngươi?” Trên mặt bà lão hiện rõ vẻ xem thường. Bà ta có vẻ không ưa thích Tư Vô Nhai cho lắm.
Tư Vô Nhai lại chẳng hề để ý chút nào, chậm rãi giải thích:
“Phong Thanh Hà thân là chưởng môn Chấn Thương Học Phái lại cấu kết với lục đại môn phái, thậm chí còn ở sau lưng xui khiến thập đại trưởng lão Vân Tông cùng đến vây công Ma Thiên Các. Xin hỏi Tả tiền bối, lời giải thích này ngài có hài lòng không?”
Chương 510 Vô đề
Tả Ngọc Thư nhíu mày, bắt đầu dò xét người trẻ tuổi trước mặt, quải trượng đập một phát xuống mặt đất.
Ầm! Nền đá xanh bị chấn động nứt ra thành những đường vằn vện như lưới nhện. Đồng thời những đường nứt này lại phát sáng lên…
“Tự ấn?” Minh Thế Nhân lùi lại hai bước. Ký hiệu này giống hệt những ký hiệu được khắc đầy trong hẻm núi.
Tư Vô Nhai và những người khác cũng lui lại. “Tiền bối muốn ỷ lớn hiếp nhỏ?”
Quang mang của tự ấn dần ảm đạm, Tả Ngọc Thư đáp: “Lão thân không có lời nào để nói với ngươi. Gọi sư phụ ngươi ra đi…”
“Gia sư không được khoẻ, hiện đang nghỉ ngơi. Mong tiền bối thứ lỗi.” Tư Vô Nhai vẫn cứng rắn nói.
“Hình như ngươi đang xem thường lão thân?”
“Không không không…” Tư Vô Nhai xua tay nói. “Ngài nên bỏ đi hai chữ ‘hình như’.”
“Hả?” Gương mặt già của Tả Ngọc Thư cứng đờ. Sau đó quải trượng trong tay bà ta dựng thẳng lên, trên thân quải trượng xuất hiện từng đạo tự ấn.
“Người thanh niên, nếu đã không biết quy củ thì lão thân sẽ thay mặt sư phụ ngươi dạy dỗ ngươi một chút.”
Vù vù…
Đám tự ấn rời khỏi quải trượng bay về phía Tư Vô Nhai. Tư Vô Nhai nhanh tay tóm lấy Chư Hồng Cộng đứng sau lưng, giơ hắn ra che trước mặt mình.
Chư Hồng Cộng kinh hô một tiếng.
Phanh phanh phanh! Đống tự ấn nện vào ngực Chư Hồng Cộng.
“Ui da —— Thất sư huynh, huynh làm gì thế?” Chư Hồng Cộng vuốt vuốt ngực.
Tả Ngọc Thư ngẩng đầu nhìn Chư Hồng Cộng, kinh ngạc hỏi: “Ngươi không bị thương?”
Tư Vô Nhai hờ hững nói: “Hạo nhiên cương khí của Nho môn đúng là lợi hại…”
Tả Ngọc Thư nghe ra được ý tứ mỉa mai trong lời hắn nói, bàn tay đầy nếp nhăn tức giận bắt lấy quải trượng đập mạnh xuống nền đá xanh.
Ầm!
Nguyên khí bốn phía rung động, trong phạm vi mười mét quanh thân Tả Ngọc Thư xuất hiện đầy tự ấn.
Đám người liên tục lui lại. Tư Vô Nhai vừa định lên tiếng thì cách đó không xa chợt truyền tới một giọng nói trầm thấp ——
“Đủ rồi.”
Đám người quay đầu nhìn lại. Lục Châu với dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mặc trường bào trắng, vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Bái kiến sư phụ!”
“Bái kiến Các chủ!”
Tả Ngọc Thư ngẩng đầu, tầm mắt đặt trên thân vị lão giả vừa đến, trong mắt bà ta ngập tràn ngạc nhiên và kính sợ.
Lục Châu chắp tay sau lưng đi tới, bước xuống bậc thang, đi vào quảng trường đá xanh, đạp lên những viên đá đã bị đánh nứt.
Đám người tách sang hai bên nhường đường cho hắn. Tả Ngọc Thư buông quải trượng ra, trong khoảnh khắc đạo đạo tự ấn xung quanh bà ta bỗng nhiên tiêu tán giữa thiên địa.
Tả Ngọc Thư khom người hành lễ với Lục Châu. “Lão thân cuối cùng cũng gặp lại huynh.”
Lục Châu dừng lại nhìn Tả Ngọc Thư lưng còng trước mặt, không khỏi cảm khái một tiếng. Cảnh còn người mất, tuế nguyệt trôi qua, ai rồi cũng khác.
Chớp mắt một cái đã trôi qua thật nhiều năm. Năm đó cao thủ Nho môn quát tháo phong vân Tả Ngọc Thư là một băng sơn mỹ nhân hiếm thấy trong tu hành giới, nay cũng trở thành một bà lão tóc trắng xoá.
“Đã nhiều năm như vậy mà tính tình ngươi vẫn chẳng thay đổi chút nào.”
“Để huynh chê cười.”
Lục Châu liếc mắt nhìn đám đệ tử. “Còn không mau tham kiến Tả tiền bối?”
Đám người vội vàng khom người hành lễ với Tả Ngọc Thư. Tả Ngọc Thư phất phất tay. “Miễn lễ đi.”
Bà nhìn về phía Lục Châu, khẽ nói: “Lão thân tuy xuất thân Nho môn nhưng chẳng mấy khi để ý đến lễ nghi phiền toái này.”
Lục Châu gật đầu. “Không có việc gì thì không gõ cửa. Ngươi đến nơi này của lão phu để làm gì?”
“Lão thân muốn nghe một lời giải thích về việc của Phong Thanh Hà.”
“Giải thích?”
“Phong Thanh Hà là chưởng môn của Chấn Thương Học Phái. Mấy năm nay lão thân ẩn cư trong hẻm núi được Chấn Thương Học Phái chiếu cố không ít. Phong Thanh Hà xảy ra chuyện, lão thân há có thể khoanh tay đứng nhìn.” Tả Ngọc Thư đáp.
Lục Châu không đáp lời ngay mà chậm rãi đi về phía mỏm đá. Tả Ngọc Thư hiểu ý bước theo sau, cùng Lục Châu nhìn xuống chân núi Kim Đình Sơn.
Lục Châu chỉ tay về phía chân núi, nói: “Nơi đó chôn xác thất đại môn phái…”
“. . .”
Trong lòng Tả Ngọc Thư cả kinh. Vừa rồi bà ta đi ngang qua chỉ cảm thấy mặt đất nơi đó không bình thường, có rất nhiều vết tích chiến đấu và không có lấy một ngọn cỏ mọc lên.
“Phong Thanh Hà vốn cũng nên nằm trong đó.” Lục Châu không hề khách khí nói.
“Thất đại môn phái thật sự vây công Kim Đình Sơn?” Tả Ngọc Thư có chút không thể tin được.
Lục Châu thở dài đáp: “Ngươi quanh năm ẩn thân trong hẻm núi, chẳng biết tí gì về chuyện bên ngoài. Chẳng lẽ lúc ngươi đi ra cũng chẳng hề nghe ngóng tin tức từ những người khác?”
“Chuyện này…”
Đúng thật là bà ta không có hỏi ai, chỉ một đường chạy thẳng tới đây hưng sư vấn tội.
Tả Ngọc Thư xuất thân Nho môn, là người biết phân rõ phải trái. Lục Châu chỉ nói vài câu đã khiến Tả Ngọc Thư á khẩu không thể trả lời.
Nếu sự thật giống như lời Minh Thế Nhân nói, Phong Thanh Hà vây công Kim Đình Sơn, vậy thì người cần lời giải thích là Ma Thiên Các chứ không phải là Tả Ngọc Thư bà.
Đám đồ đệ đứng phía sau đều gật gù. Vẫn là sư phụ lợi hại! Lời nói giống nhau xuất phát từ những người khác nhau thì mang lại kết quả hoàn toàn khác biệt.
“Mấy người có phát hiện ra không, trước mặt sư phụ, Tả tiền bối đến một chút khí thế cũng không có?” Minh Thế Nhân thì thào.
“Đúng á, muội cũng thấy vậy.” Tiểu Diên Nhi đáp.
“Điều này cho thấy sư phụ rất lợi hại.” Chư Hồng Cộng lại chớp thời cơ vỗ mông ngựa.
“. . .”
Cái tên ngốc này nói ba câu đều không quên nghề chính!
. . .
Tả Ngọc Thư không thèm để ý tới đám hậu sinh vãn bối đầy khả ố này, chỉ nghi hoặc hỏi: “Lão thân nhớ rõ đại nạn của Cơ huynh sắp tới, hôm nay may mắn được gặp huynh một lần, thấy phong thái của huynh chẳng hề kém năm đó. Cơ huynh làm sao đánh lui đám địch nhân cường đại này?”
Xem ra Tả Ngọc Thư vẫn còn chút chất vấn đối với lời vừa rồi.
Lục Châu không thèm che giấu, thản nhiên nói: “Thật không dám giấu diếm, lão phu đã bước vào cửu diệp.”
Đôi mắt già nua của Tả Ngọc Thư bỗng chốc trợn tròn, nếp nhăn quanh mắt giãn ra, trên gương mặt biểu lộ cảm xúc rất đặc sắc, mi mắt còn chớp chớp mấy lần. Biểu tình này chính là đang muốn nói: cóc tin!
Tin ngươi mới lạ đó lão già họm hẹm xấu xa!
“Cơ huynh cảm thấy lão thân rất dễ bị lừa?” Tả Ngọc Thư lừ mắt nhìn Lục Châu.
Lục Châu không thèm quan tâm bà ta tin hay không, chỉ liếc bà ta một cái rồi nói: “Nếu không phải nể tình xưa nghĩa cũ, chỉ dựa vào việc ngươi đánh nát sàn đá xanh của lão phu, đã là tội chết.”
“. . .”
Bình luận facebook