-
Chương 496-500
Chương 496 Vô đề
Chuyện này rất không hợp lý nha!
Chấn Thương Học Phái còn có người nào thông minh như ta, trốn ra được khỏi “địa ngục” đó sao?
Phong Thanh Hà nuốt một ngụm nước bọt nhìn tên đệ tử. Quả nhiên là đệ tử Chấn Thương Học Phái.
“Ngươi làm sao trốn được?” Phong Thanh Hà thở phào một hơi, cất tiếng hỏi.
“Ta… ta giả chết.”
“Giả chết? Vậy là ngươi biết Nội Tức Thuật, tu vi ít nhất là Thần Đình cảnh. Ừ, không tệ.” Phong Thanh Hà khen ngợi một tiếng, không có hơi sức đâu mà cảm ứng tu vi của hắn.
“Chưởng, chưởng môn… bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi thêm một dặm về phía trước sẽ đến một hẻm núi… nơi đó ta đã chuẩn bị hậu chiêu.” Phong Thanh Hà lắc đầu thở dài. “Đáng tiếc bây giờ không dùng tới, ha ha, trước mặt cửu diệp thì mọi kế hoạch đều phải ngâm nước nóng.”
“A? Vậy là Chấn Thương Học Phái tiêu rồi sao?”
“Nói linh tinh cái gì đó?” Phong Thanh Hà nhíu mày.
“À vâng, xin lỗi.”
“Sau chuyến này, ngươi chính là trụ cột của Chấn Thương Học Phái chúng ta, ta cho ngươi làm đại trưởng lão! Lại đây, dìu ta đứng dậy.” Phong Thanh Hà nói.
“Chuyện là… ta muốn làm chưởng môn cơ.” Tên đệ tử đáp.
“Hả?”
Phong Thanh Hà nhíu chặt mày, người muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của có rất nhiều. Phong Thanh Hà có thể ngồi vào vị trí chưởng môn đương nhiên hiểu rõ loại người này.
Hắn nhìn tên đệ tử không chớp mắt, hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng. Tuy Chấn Thương Học Phái không thể so với Vân Thiên La tam tông nhưng số lượng đệ tử cũng hơn ngàn người, một chưởng môn như hắn sao có thể nhớ rõ mặt mũi từng người. Dù nói thế nào thì Chấn Thương Học Phái cũng đã chết quá nhiều người, hắn không thể trách móc đệ tử nặng nề như trước.
“Muốn làm chưởng môn thì phải có đầy đủ tư cách và thực lực.” Phong Thanh Hà liếc mắt nhìn tên đệ tử. “Đỡ ta dậy trước đã.”
“Được rồi…” Tên đệ tử kia đỡ hắn lên.
“Ngươi tên là gì?”
“Ta là Nhật… Nhật…” Tên đệ tử gãi đầu. “Nhật gì thì chưa nghĩ ra.”
Vụt!
Trong khoảnh khắc đỡ Phong Thanh Hà dậy, Ly Biệt Câu mang theo cương khí tập kích tới lồng ngực hắn!
Phong Thanh Hà bị đánh lén, lăng không bay ngược ra sau, lảo đảo lui lại mấy bước rồi phun ra một ngụm máu. Hắn trừng mắt nhìn thanh Ly Biệt Câu vừa tập kích mình, rất nhanh đã nhận ra phẩm cấp của nó.
Khụ khụ… ho khan mấy tiếng, Phong Thanh Hà trầm giọng nói: “Ngươi không phải đệ tử Chấn Thương Học Phái!”
Minh Thế Nhân đương nhiên không phải đệ tử Chấn Thương Học Phái, hắn kinh ngạc nhe răng cười: “A? Ngươi có thể đỡ được Ly Biệt Câu của ta?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Phong Thanh Hà lui lại một bước, nhìn về phía hẻm núi trước mặt.
“Chuyện này không quan trọng, dù sao ngươi cũng là người sắp chết.”
Minh Thế Nhân thản nhiên cười, nâng tay lên, Ly Biệt Câu quay về lòng bàn tay hắn.
Từ lúc trận chiến bắt đầu Minh Thế Nhân đã lẩn vào đám đệ tử Chấn Thương Học Phái, tìm cơ hội đánh trọng thương đối thủ.
Nhưng thật không ngờ… hắn lại nhìn thấy một màn khiến người khó quên.
Chưa kịp sùng bái sư phụ triển hạ thần uy, hắn đã phát hiện tên Phong Thanh Hà này không đơn giản. Vừa đánh hơi thấy mùi nguy hiểm Phong Thanh Hà đã lập tức trốn chạy.
“Ngươi còn tưởng mình là Cơ lão ma hay sao?” Phong Thanh Hà khinh thường nói.
“Chẳng trách ngươi có thể phòng ngự được một đạo kiếm cương của sư phụ ta… chậc chậc chậc, chắc là trên người có bảo vật nhỉ?”
Phong Thanh Hà nghe vậy, trong lòng run lên. “Đệ tử Ma Thiên Các?”
Minh Thế Nhân tháo bộ tóc giả xuống. “Được rồi, không thèm hoá trang nữa.”
Phong Thanh Hà kinh hãi nhìn ra phía sau lưng Minh Thế Nhân, sợ Cơ lão ma đuổi theo, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Vị huynh đệ này, có chuyện gì thì từ từ nói. Ngươi tha cho ta một mạng, ngày khác ta sẽ báo đáp ngươi.”
“Không cần đợi tới ngày khác.”
“Cái gì?”
“Cởi quần áo ra, sau đó để Ly Biệt Câu của ta khoét trái tim ngươi.” Minh Thế Nhân cười nói.
“Ngươi…” Phong Thanh Hà nhướng mày. “Dù sao ta cũng đã thiêu đốt khí hải, nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ thành toàn!”
Phong Thanh Hà nâng tay giải khai huyệt đạo trên đan điền khí hải của mình. Khí hải vốn chỉ mới thiêu đốt một nửa, lúc này lại tiếp tục bốc cháy rừng rực.
. . .
Đám đệ tử thất đại môn phái đã bị các đệ tử Ma Thiên Các thanh lý gần hết.
Lục Châu nhìn lại thanh thời gian, vẫn còn thừa hơn mười phút. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía rồi lạnh nhạt nói: “Thu dọn đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
“Sư phụ thần uy cái thế, thiên thu vạn tuế… Sư phụ, không ngờ người đã thật sự đột phá lên cửu diệp! Mới hôm trước đồ nhi còn nằm mơ thấy người… A? Sư phụ, người đâu mất rồi?”
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu, nào còn thấy bóng dáng sư phụ. “Tam sư huynh, tiểu sư muội, ngũ sư tỷ, đừng có lơ người ta nha!”
Mọi người bận rộn thu dọn chiến trường, chẳng ai thèm để ý tới Chư Hồng Cộng.
Lục Châu thi triển đại thần thông thuật bay lên nơi cao nhất trên Ma Thiên Các, tìm tới trận nhãn rồi đánh ra một chưởng.
Toàn lực quán thâu nguyên khí vào đó!
Dưới ánh trăng, cảnh tượng bốn phía trở nên mờ ảo.
Lục Châu gọi ra pháp thân cửu diệp kim liên, sừng sững đứng trên đỉnh Ma Thiên Các.
“Sư phụ đang làm gì thế?” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía Ma Thiên Các.
“… Đương nhiên là đang tuyên cáo với tu hành giới sư phụ người chính là đương kim thiên hạ đệ nhất cao thủ! Cửu diệp thật là quá khí phách! Từ nay về sau sư phụ chính là… ui da, tiểu sư muội, sao muội lại véo ta nữa rồi ——” Chư Hồng Cộng ứa nước mắt nói.
Lục Châu vừa quán thâu nguyên khí vừa chăm chú quan sát kim liên dưới trướng pháp thân cửu diệp. Trong lòng hắn nảy sinh nghi hoặc.
Dựa theo lý luận tu hành hiện tại, tu hành giả rất khó có thể thoát khỏi đại nạn thọ mệnh. Từ tình huống đã xảy ra với Vân Thiên La mà xem thì kim liên sẽ hấp thu tu vi và thọ mệnh của tu hành giả, mà lượng thọ mệnh bị hấp thu không dưới ngàn năm. Phương pháp trảm kim liên sẽ giải quyết được vấn đề này.
Nhưng bây giờ Lục Châu sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong lại là cửu diệp.
Lục Châu bắt đầu hồi tưởng lại thời điểm mới xuyên không.
Lần đầu tiên sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, hắn chỉ là bát diệp.
Lần thứ hai sử dụng, cũng là lúc hắn bắt Diệp Thiên Tâm, đã là cửu diệp. Chỉ là lúc đó kiến thức của hắn về kim liên rất ít nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Hiện tại là lần thứ tư, Lục Châu có thể chắc chắn mình chính là cửu diệp.
Tên của tấm thẻ này là Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo, phần ghi chú có nói rõ: đạt tới trạng thái đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo trong thời gian 30 phút.
Chương 497 Vô đề
Nói cách khác, trước đây Cơ Thiên Đạo đã là cửu diệp! Bởi vì nguyên nhân tuổi thọ nên hắn bị hạ tu vi xuống bát diệp. Sau này Lục Châu sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển nên nhục thân có thể tiếp nhận trạng thái cửu diệp.
Nếu Cơ Thiên Đạo đã đột phá cửu diệp từ lâu thì thập đại cao thủ sao có thể vây công hắn tới mức trọng thương được? Cho nên thời điểm Cơ Thiên Đạo đạt tới cửu diệp hẳn chính là lúc hắn vừa đánh xong một trận với thập đại cao thủ, tức là thời điểm trước khi Lục Châu xuyên không tới.
Trầm tư một lát, trong lòng Lục Châu lại nảy sinh một nghi vấn lớn —— Cơ Thiên Đạo muốn đột phá cửu diệp cần phải có ngàn năm thọ mệnh. Ngàn năm đó ở đâu ra?
Ông…
Trận pháp ba động không ngừng. Âm thanh ngắn ngủi này kéo Lục Châu về từ mớ suy nghĩ hỗn độn.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trận pháp Kim Đình Sơn. Bình chướng sắp xuất hiện. Hắn tiếp tục quán thâu nguyên khí.
Trong động diện bích, Tư Vô Nhai bị động tĩnh lớn bên ngoài đánh thức.
Hắn vội vã chạy đến cửa động, tông mạnh vào tầng bình chướng bên ngoài.
Dưới chân núi Kim Đình Sơn truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, thỉnh thoảng lại loé lên kim quang rừng rực, không ngừng nhắc nhở hắn Ma Thiên Các đang gặp nguy cơ!
Lòng Tư Vô Nhai nóng như lửa đốt!
Ầm!
Hắn không nhớ rõ mình đã va chạm vào bình chướng bao nhiêu lần, hắn muốn ra ngoài, tìm Phan Trọng giải khai tu vi cho hắn.
“Sư phụ ơi là sư phụ, người đúng là một lão đầu ngoan cố, hồ đồ ngu xuẩn không thay đổi ——”
Ầm!
Tư Vô Nhai lảo đảo đẩy vỡ bình chướng. Đây không phải do hắn mà là vì trận pháp trên Kim Đình Sơn đang kịch liệt ba động, làm liên luỵ đến bình chướng ở động diện bích.
Trận pháp giống như một cỗ máy vừa bị tắt đi mở lại, chỉ giây lát sau bình chướng đã xuất hiện trở lại.
Tư Vô Nhai ngơ ngác quay đầu nhìn bình chướng sau lưng mình. Không kịp suy nghĩ nguyên nhân, hắn liều mạng bò dậy, điên cuồng chạy về phía rừng cây hậu sơn.
“Chỉ có ta… mới cứu được Ma Thiên Các.”
Tư Vô Nhai mải miết chạy, nhưng vừa đến hậu sơn, bầu trời đêm nhàn nhạt ánh trăng đột nhiên trở nên sáng rực rỡ như ban ngày, chẳng khác nào mặt trời hàng lâm!
Toàn bộ Kim Đình Sơn, hậu sơn, động diện bích, Ma Thiên Các, rừng cây và dãy núi non trùng điệp đều bị rọi sáng.
Bình chướng Kim Đình Sơn một lần nữa lại xuất hiện.
Tư Vô Nhai đứng yên tại chỗ, tinh thần rung động. Chuyện gì đã xảy ra? Kim Đình Sơn phát sinh sự tình gì?
Thông thường muốn chữa trị trận pháp Kim Đình Sơn, cần mấy tên cao thủ Nguyên Thần cảnh liên tục quán thâu nguyên khí suốt mấy năm trời không ngừng nghỉ mới có thể hoàn thành. Nếu là cao thủ bát diệp thì cũng cần khoảng nửa năm.
Nay bình chướng Kim Đình Sơn tại sao đột nhiên lại được chữa trị?
Tư Vô Nhai bước ra khỏi rừng cây, ngẩng đầu nhìn lên Ma Thiên Các.
Nơi đó có một toà pháp thân khổng lồ đứng sừng sững, vàng son lộng lẫy, phát ra kim quang chói mắt! Bên dưới pháp thân là một toà kim liên đang chầm chậm xoay tròn, chín phiến lá chậm rãi di động.
Tư Vô Nhai lảo đảo.
Toà kim liên cửu diệp kia mỗi khi xoay một vòng lại như đang tát vào mặt Tư Vô Nhai một cái.
Chỉ có ngươi cứu được Ma Thiên Các?
Sư phụ là lão đầu ngoan cố?
Sức phán đoán và tài trí mà Tư Vô Nhai vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo nay đã bị chín phiến liên diệp đánh nát tan tành, hung hăng giẫm đạp dưới chân.
Tư Vô Nhai có mạng lưới tình báo rất cường đại, hắn hiểu rõ nội tình của thất đại môn phái và nhược điểm của đám chưởng môn kia. Hắn vốn nghĩ là, khi Diệp Tri Hành đưa nhược điểm của những kẻ đó tới Ma Thiên Các, sư phụ có lẽ sẽ thay đổi ý định, để hắn khẩu chiến với đám người thất đại môn phái.
Tư Vô Nhai có đầy đủ lòng tin đấu võ mồm thắng bọn họ, đồng thời dựa vào danh tiếng Vu Chính Hải và Ám Võng để đẩy lùi đám người này. Đến lúc đó sư phụ sẽ phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác.
Nhưng bây giờ… mọi thứ đã thành trò cười.
Tư Vô Nhai đâu chỉ một lần suy đoán sư phụ đã khám phá ra bí mật của cửu diệp. Thậm chí hắn còn thử thuyết phục đại sư huynh Vu Chính Hải, nhưng lần nào cũng bị phủ định…
Chân lý dù sao cũng vẫn là chân lý. Giống như có người nói với ngươi cả trăm lần rằng mặt trời mọc ở hướng nam, ngươi chắc chắn sẽ không hề tin lời hắn… cho đến khi ngươi tận mắt nhìn thấy.
Tư Vô Nhai nhìn toà pháp thân khổng lồ trên cao, trong lòng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Cửu diệp mà còn cần người khác giúp đỡ hay sao? Trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều chỉ là trò cười.
Bình chướng Kim Đình Sơn và pháp thân cửu diệp rực sáng cả bầu trời, Ma Thiên Các phảng phất như đã trở lại thời khắc huy hoàng nhất.
Nhưng Lục Châu không dừng lại mà vẫn tiếp tục quán thâu nguyên khí, bên tai không ngừng truyền tới âm thanh thông báo thu hoạch được điểm công đức nhờ dạy dỗ Tư Vô Nhai.
Lục Châu không có thời gian đi nghiên cứu chuyện này, chỉ âm thầm nghĩ, chẳng lẽ nghiệt đồ lại lôi đề toán ra làm nữa rồi?
Lục Châu tiếp tục quán thâu nguyên khí để ổn định trận pháp, huống hồ gì lực lượng cửu diệp trong người hắn lúc này dùng mãi không hết, không xài thì phí.
Tư Vô Nhai chợt nhớ tới một chuyện —— người của thất đại môn phái đâu?
Hắn hít sâu một hơi rồi chạy đến chỗ cao quan sát dưới chân núi. Đúng lúc có ánh sáng rực rỡ rọi vào, Tư Vô Nhai có thể nhìn rõ ràng bên dưới có vô số khe rãnh do kiếm cương tạo thành, có đủ loại hố sâu, đồng thời còn có thi thể đệ tử thất đại môn phái nằm ngổn ngang dưới đất.
Thật hùng vĩ. Tư Vô Nhai mở to mắt, lẩm bẩm. “Đây chính là lực lượng của cửu diệp?”
. . .
Cách khe núi một dặm, Minh Thế Nhân kinh ngạc nhìn về phía Phong Thanh Hà. “Đốt đi, xem ra ngươi có không ít hậu chiêu.”
Phong Thanh Hà biến sắc, âm u nói: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào.”
Minh Thế Nhân ngoắc ngoắc tay. “Ta sợ ghê luôn đó.”
Phong Thanh Hà lập tức bị chọc giận, chỉ hận không thể chém chết tên này thành trăm mảnh.
Thiêu đốt khí hải thời gian có hạn, Phong Thanh Hà không nói nhảm nữa mà nhào về phía Minh Thế Nhân với tốc độ nhanh như thiểm điện.
Phanh phanh phanh!
Chưởng ấn đánh ra liên tục, Minh Thế Nhân thân pháp linh hoạt tránh đi từng đạo chưởng ấn.
“Nhanh nữa lên, nhanh nữa lên… kẻ bị thương động tác quá mức chậm chạp.” Minh Thế Nhân vừa tránh né vừa trào phúng nói.
Phong Thanh Hà cực kỳ khó chịu, chưởng ấn tung ra như bài sơn đảo hải. Liên tục mấy hiệp, Minh Thế Nhân cảm thấy áp lực.
Chương 498 Vô đề
Dù sao người này cũng là cao thủ thất diệp, nếu không phải Phong Thanh Hà đã bị sư phụ đánh trọng thương từ trước thì Minh Thế Nhân đã chẳng dám trêu chọc nhân vật bậc này.
Minh Thế Nhân không ngừng lùi lại, rốt cuộc lùi tới giữa rừng.
Vụt!
Phong Thanh Hà đột nhiên lăng không lui lại, ánh mắt đảo khắp xung quanh. “Ngươi cố ý dẫn ta tới đây?”
“Thật thông minh.” Minh Thế Nhân gật đầu.
“Đáng tiếc, ngươi còn non lắm.”
Ông! Phong Thanh Hà gọi ra pháp thân. Hắn muốn giải quyết Minh Thế Nhân thật nhanh trước khi trạng thái thiêu đốt khí hải kết thúc. Thời gian càng kéo dài hắn sẽ càng bất lợi.
Vốn là tu vi thất diệp nhưng vì đã thiêu đốt khí hải hơn phân nửa nên tu vi Phong Thanh Hà chỉ còn tương đương lục diệp. Nhưng để đối phó với Minh Thế Nhân thì lục diệp hẳn là đủ rồi.
“Lợi hại, ta chạy đây ——”
Minh Thế Nhân không phải người ngu, không có ý định lấy cứng chọi cứng. Hắn điểm nhẹ mũi chân, tung người ẩn vào trong rừng cây.
Oanh! Pháp thân đánh gãy một mảng cây cối chọc trời. Phong Thanh Hà lăng không lơ lửng quan sát bên dưới.
Từ xa chợt truyền đến giọng trêu chọc của Minh Thế Nhân. “Ê, ta ở đây nè.” Minh Thế Nhân đứng sau cây đại thụ bên trái, ngoắc ngoắc tay với hắn.
Phong Thanh Hà không thèm đáp lời, tung ra đạo đạo chưởng ấn, pháp thân bay về phía đám cây cổ thụ.
Phanh phanh phanh!
Thân ảnh Minh Thế Nhân lấp loé, di chuyển khắp nơi. Đánh không lại chẳng lẽ ta lại chạy không thoát?
Đánh được một lúc, Phong Thanh Hà bắt đầu cảm thấy không ổn. Không thể cứ tiếp tục như vậy. Hắn lần đầu gặp được người giảo hoạt như tên này.
Phong Thanh Hà lấy từ trong ngực ra một xấp đạo phù. Ngón trỏ xẹt qua, xấp đạo phù cháy rừng rực rồi bay về phía rừng cây.
Chỉ trong phút chốc, toàn bộ rừng cây đều bùng cháy dữ dội. Phong Thanh Hà hài lòng bay lên cao quan sát khu vực rừng cây bị thiêu đốt, đồng thời cảnh giác sợ có cao thủ khác xuất hiện.
“Ui da! Xem như ngươi lợi hại!”
Minh Thế Nhân bị lửa thiêu hừng hực, lập tức gọi ra cương khí hộ thể rồi bay về phía hẻm núi phía trước. Bên đó không có rừng cây, không sợ bị đám cháy lan tới.
“Muốn đi? Chết cho ta ——”
Phong Thanh Hà lại vứt ra mấy tấm đạo phù. Đạo phù vừa cháy lên, trên không trung chợt xuất hiện một trận văn lóng lánh kim quang, hoá thành một ấn phù khoá chặt vị trí của Minh Thế Nhân.
Phong Thanh Hà điều động pháp thân toàn lực nhào về phía Minh Thế Nhân, đập hắn thành bánh thịt! Cách biệt mấy cảnh giới nên Phong Thanh Hà hoàn toàn nghiền ép Minh Thế Nhân, toàn bộ mánh khoé và giảo hoạt đều không còn ý nghĩa.
Pháp thân đập mạnh xuống đất tạo thành một hố sâu hình tròn. Hẳn là đối thủ đã bị ép thành bánh thịt.
“Ha ha ha…” Phong Thanh Hà đắc ý cười. “Đệ tử Ma Thiên Các? Đáng đời ngươi.”
Lúc này Phong Thanh Hà đã không còn cái gọi là phong độ nên có của một chưởng môn, có vẻ hơi mất lý trí.
Nhiều năm như vậy mà phe chính đạo vẫn chưa từng đánh chết được một tên đệ tử Ma Thiên Các nào. Dù là kẻ có tu vi thấp như Chư Hồng Cộng cũng có thể hoá nguy thành an. Nay có thể giết được một người, Phong Thanh Hà sao có thể không vui vẻ.
Hắn ngửa đầu lên trời cười điên cuồng rồi phong bế lại huyệt đạo đan điền khí hải. Pháp thân cũng đồng thời biến mất.
Đúng lúc này, từ trong hố sâu bay ra một đạo thân ảnh, đánh mạnh về phía Phong Thanh Hà.
Ầm! Phong Thanh Hà bay ngược ra sau.
Minh Thế Nhân nâng tay, Ly Biệt Câu lơ lửng trong lòng bàn tay hắn. “Quả nhiên ngươi rất mạnh, mạnh tới mức buộc ta phải sử dụng một phần ba thực lực.”
Phong Thanh Hà thông minh một đời lại hồ đồ trong phút chốc. Khi hạ xuống đất, hắn cau mày, cố nhịn xuống cơn đau nhức truyền tới. “Thổ độn?”
“Một chút kỹ xảo tầm thường, học chơi thôi.” Minh Thế Nhân chậm rãi bước tới.
Phong Thanh Hà có thể sống sót trong tay Cơ lão ma cửu diệp, vậy mà lại bị một đệ tử nho nhỏ của Ma Thiên Các tính kế, sao hắn có thể cam tâm.
“Vậy thì cùng chết đi ——”
Phong Thanh Hà vỗ vào đan điền, xông về phía trước. Ông! Minh Thế Nhân đột nhiên gọi ra pháp thân!
Phong Thanh Hà trầm giọng nói: “Tam diệp? Đúng là không biết tự lượng sức!” Hai tay hắn không ngừng đánh ra chưởng ấn.
Minh Thế Nhân đột nhiên lăng không bay lên, Ly Biệt Câu trong tay cứng rắn chống đỡ thế công của Phong Thanh Hà.
Oanh! Hai tay Minh Thế Nhân run lên nhưng vẫn đứng vững, ngược lại người bị chấn bay là Phong Thanh Hà.
Phong Thanh Hà bị đánh bay, hai mắt trợn to, không dám tin nhìn Minh Thế Nhân đang lăng không đuổi theo.
“Tứ diệp?”
Khoé miệng Minh Thế Nhân nhếch lên thành một nụ cười, vũ khí thiên giai trong tay loé lên hàn mang. “Ngươi rất được, sắp bức ta sử dụng tới hai phần ba thực lực!”
Phong Thanh Hà cảm thấy da đầu run lên. Hắn đã khinh địch! Vì để giảm bớt hậu quả do khí hải thiêu đốt nên hắn không bộc phát lực lượng!
“Ngươi không giết được ta!” Phong Thanh Hà tiếp tục giãy giụa.
Nhưng thân ảnh Minh Thế Nhân đã thoắt một cái biến mất.
Phong Thanh Hà căng thẳng. Trong khoảnh khắc bị chấn bay ngược, hắn vô cùng sợ hãi. Đây thật sự là áp lực của một Nguyên Thần cảnh tứ diệp sao?
Vù!
Hàn mang hiện lên. Phong Thanh Hà đáp xuống đất, hắn cũng nhìn thấy đạo hàn mang vừa rồi.
Dường như không phát sinh chuyện gì khác.
Hư ảnh của Minh Thế Nhân dừng lại ngay sau lưng Phong Thanh Hà.
Chiến đấu kết thúc.
Minh Thế Nhân mỉm cười cầm Ly Biệt Câu quan sát một chút rồi lắc đầu, nhặt một phiến lá dưới đất lên lau lau lưỡi đao.
Phong Thanh Hà cười ha hả. “Ta đã nói rồi, ngươi không giết được ta!”
Minh Thế Nhân không thèm để ý đến Phong Thanh Hà nữa mà đi về phía hẻm núi. Hắn muốn xem thử Phong Thanh Hà đã lưu lại hậu chiêu gì trong đó.
Phong Thanh Hà nhướng mày. Vừa định xoay người lại đã thấy nơi cổ truyền đến cảm giác mát lạnh… Gió thổi tới, dường như có chất lỏng nào đó đang chảy ra.
Phong Thanh Hà đưa tay lên sờ vào cổ. Năm ngón tay hắn dính đầy máu tươi đỏ thắm!
Một cảm giác đau đớn lan truyền khắp toàn thân hắn. Hắn muốn gào thét nhưng cổ họng chỉ có thể nghẹn ngào phun ra mấy tiếng khục khục.
Trời đất quay cuồng, Phong Thanh Hà ngã xuống.
Minh Thế Nhân biết rõ trên người Phong Thanh Hà có một loại bảo vật bảo mệnh nào đó, nhưng hắn rất cẩn thận, không hề vội vàng đoạt vào tay.
Loại tu hành giả cường đại như Phong Thanh Hà, dù là bị đánh giết thì trước khi chết cũng có thể cắn ngược đối thủ một cái. Phong Thanh Hà có thể trốn thoát khỏi tay sư phụ chứng tỏ tâm cơ của hắn không cạn.
Ngoài mặt Minh Thế Nhân đánh giết hắn có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực tế đã tốn không ít tâm huyết. Có bảo vật hộ thân thì sao, phần cổ vẫn lồ lộ ra ngoài đó thôi.
Chương 499 Vô đề
Chốc lát sau, Minh Thế Nhân đi vào trong hẻm núi.
Bên trong là từng cây đại thụ cao ngất dày đặc như một đại trận. Trên mỗi thân cây đều khắc hoạ đủ loại đường vân.
Dưới bóng đêm, những đường vân này thi thoảng loé lên quang mang trông vô cùng quỷ dị.
Phía cuối rừng cây là một căn nhà gỗ đơn điệu và cô độc. Rất khó có thể tưởng tượng nơi này lại có người sinh sống.
Minh Thế Nhân không tiếp tục đi tới… Theo lời Phong Thanh Hà, nơi này là đường lui cuối cùng của hắn. Đây rất có thể là một cái bẫy.
Kèn kẹt ——
Cánh cửa gỗ mở ra. Một giọng nói già nua trầm thấp vang lên: “Đường xa mà đến, không kịp tiếp đón.”
Minh Thế Nhân cảm nhận được sóng âm cường đại trong câu nói vừa rồi, lập tức lui về sau hai bước. “Vãn bối không có ý mạo phạm.”
“A…?”
Kèn kẹt… Cửa mở rộng. Một vị lão bà lưng còng tay chống quải trượng bước ra ngoài. Bà ta bước đi chậm rãi, ngẩng đầu nhìn Minh Thế Nhân, sau đó lắc đầu nói:
“Người thanh niên, ngươi giết Phong Thanh Hà?”
Trong lòng Minh Thế Nhân nặng nề như đeo đá. Ở khoảng cách xa như vậy mà bà ta cũng đoán được.
Dường như nhìn ra nghi hoặc của hắn, lão bà trầm thấp cười. “Lão thân ẩn cư trong hẻm núi này nhiều năm, chưa từng thấy có người tới… Nơi này chỉ có một mình Phong Thanh Hà từng lui tới.”
“Ngươi là người của Chấn Thương Học Phái?” Minh Thế Nhân đã sẵn sàng bỏ chạy. Nhưng cảm giác được bà lão kia không có sát khí nên hắn thử nói chuyện vài câu.
“Cứ xem là vậy.” Bà lão đáp.
“Đã thế vãn bối xin được cáo từ.”
“Chờ đã.” Bà lão lại mở miệng. “Lão thân đã đồng ý với Phong Thanh Hà một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Cho dù người đến là ai, một khi có kẻ bước chân vào hẻm núi này, lão thân sẽ dốc toàn lực giết hắn.”
“. . .”
Trong lòng Minh Thế Nhân cực kỳ nghẹn khuất. Mẹ nó đúng là lòng hiếu kỳ hại chết mèo. Biết thế có bị đánh chết hắn cũng không mò tới đây. “Đừng đừng đừng, lão tiền bối, Phong Thanh Hà muốn giết ta, ta bị ép phải phản kích thôi!”
“A.”
Bà lão ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên đầu rồi nhìn về phía lối vào khe núi. “Ngươi có thể giết được Phong Thanh Hà, tu vi cũng không thấp. Lão thân sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ, chúng ta đánh một trận công bằng.”
“Không không không, tiền bối quá coi trọng ta rồi.” Minh Thế Nhân liều mạng giải thích. “Ta chỉ là may mắn nhặt được của hời.”
Vừa nói ra, Minh Thế Nhân vội bịt miệng mình. Mẹ nó, nói vậy có khác nào tự hắn đã thừa nhận mình giết Phong Thanh Hà đâu?
“. . .”
Bà lão chậm rãi gật đầu, bước về phía Minh Thế Nhân. “Ngươi rất dũng cảm.”
“Không có dũng cảm đâu…” Minh Thế Nhân vừa lùi lại vừa chống chế.
“Mong là sau khi chết ngươi không trách lão thân… Chuyện lão thân đã hứa với người ta đương nhiên phải thực hiện.” Bà lão than nhẹ một tiếng, chống quải trượng đi về phía trước.
“Là do Phong Thanh Hà không biết tự lượng sức, dám khiêu chiến gia sư, chết cũng chưa hết tội.” Minh Thế Nhân nói nhanh. “Gia sư nào phải đèn cạn dầu!” Dưới tình thế cấp bách, Minh Thế Nhân nghĩ gì nói nấy.
“Sư phụ ngươi?”
“Gia sư chính là Các chủ Ma Thiên Các, Cơ Thiên Đạo.”
Soạt ——
Lão nhân đứng ngây người tại chỗ.
Trong lòng Minh Thế Nhân âm thầm thở phào. Vẫn là danh tiếng sư phụ quá lớn, ngươi bị doạ đến tè ra quần rồi chứ gì?
“Dạo này sư phụ ngươi thế nào?” Bà lão đột nhiên hỏi.
Minh Thế Nhân nghĩ nghĩ, cái đuôi vểnh lênh, bày ra tư thái chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. “Gia sư đã tấn thăng cửu diệp, hiện tại chính là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ!”
Vụt!
Một cọc gỗ dưới đất bị nhổ lên, mang theo hạo nhiên cương ấn đánh túi bụi vào người Minh Thế Nhân.
Phanh phanh phanh!
Minh Thế Nhân liên tục giơ tay đón đỡ, đồng thời không ngừng lui lại mới miễn cưỡng tránh thoát. Trong lòng hắn thán phục, bà lão này… hiếu thắng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều!
Bà lão hầm hừ nói: “Tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi cảm thấy lão thân rất dễ bị lừa bịp?”
Vẻn vẹn chỉ là một cây cọc gỗ đã khiến Minh Thế Nhân không có lực hoàn thủ. Chấn Thương Học Phái từ khi nào mời được cao thủ bậc này?
Nơi này cách Kim Đình Sơn hơn trăm dặm, cực kỳ xa xôi. Xung quanh lại có rừng cây chọc trời che lấp, không có trận pháp bảo hộ, chỉ mỗi chuyện hung thú lang thang cũng đã đủ đau đầu. Căn nhà gỗ này trông cổ xưa như vậy, cỏ dại còn muốn cao hơn đầu, hiển nhiên là bà lão đã ở đây rất lâu.
Hậu chiêu gì chứ? Chẳng qua là một cọng cỏ cứu mạng của Phong Thanh Hà mà thôi.
“Lão tiền bối, ta nào dám lừa gạt ngài chứ! Sư phụ ta thật sự là cửu diệp mà!” Minh Thế Nhân nói.
“Còn nói nữa?”
Cọc gỗ lại lần nữa đánh tới Minh Thế Nhân. Minh Thế Nhân tung người nhảy lên, gọi ra vũ khí thiên giai Ly Biệt Câu, cây cọc gỗ lập tức bị chém làm hai nửa.
Thấy vũ khí trong tay hắn, bà lão lộ vẻ nghi hoặc: “Vũ khí thiên giai Ly Biệt Câu?”
Minh Thế Nhân hạ xuống đất, ngạc nhiên hỏi: “Lão tiền bối biết nó?”
“Ngươi quả nhiên là đồ đệ của hắn.”
“. . .”
Uổng cho Minh Thế Nhân khua môi múa mép nói hồi lâu, hoá ra người ta vốn không tin lời hắn.
Gừng càng già càng cay, không dễ bị lay động chút nào. Đứng trước mặt loại người này lại dám chơi tâm kế quả thật chẳng có tác dụng gì, chẳng bằng ngoan ngoãn một chút, ít ra người ta còn có thể nể tình sư phụ mà tha cho hắn một lần.
“Lão tiền bối, không biết nên xưng hô ngài thế nào?”
“Lão thân đã rời khỏi tu hành giới từ lâu, không màng thế sự. Sau khi chuyện này kết thúc, lão phu sẽ phong bế hẻm núi, không qua lại với ngoại nhân nữa.” Bà lão nói.
“. . .”
Minh Thế Nhân biết rõ bà lão trước mắt sâu không lường được, nhưng kiến thức lịch duyệt của hắn có hạn, không cách nào nhận ra lai lịch bà ta.
“Lão tiền bối, dù sao ta cũng trốn không thoát. Nếu ngài không tin lời ta thì đi ra bên ngoài xem một chút đi, thi thể Phong Thanh Hà còn ở ngoài đó.”
Minh Thế Nhân chỉ tay về nơi xa. “Phong Thanh Hà liên hợp với lục đại môn phái vây công Ma Thiên Các. Dưới cơn nóng giận, gia sư đã ra tay san bằng thất phái.”
Bà lão ngẩng đầu lên. “Đại nạn của hắn còn chưa tới sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Dẫn đường.”
Hai người đi về nơi vừa xảy ra giao chiến. Chỉ có một dặm đường mà đi thật lâu. Minh Thế Nhân không dám thúc giục, chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau.
Không bao lâu sau đã tới chỗ giao chiến. Thấy thi thể Phong Thanh Hà, bà lão dừng lại, khẽ thở dài rồi cúi người tra xét một chút. “Lại đây.”
“Lão tiền bối gọi ta?”
“Chẳng lẽ lão thân đang nói chuyện với ma?”
“À vâng…” Minh Thế Nhân vội vàng bước tới.
Thật sự lúc nãy bà lão hô một tiếng, hắn còn tưởng bà ta đang gọi hồn Phong Thanh Hà!
Chương 500 Vô đề
Bà lão giữ chặt cổ tay Minh Thế Nhân, một cỗ nguyên khí nhàn nhạt lượn quanh một lát rồi biến mất. “Tứ diệp?”
“Đúng vậy, ta thật là oan uổng mà. Dựa vào tu vi của ta sao có thể giết được Phong Thanh Hà thất diệp cơ chứ?” Minh Thế Nhân u oán nói.
Bà lão lâm vào suy nghĩ. Minh Thế Nhân tứ diệp dù có bao nhiêu thủ đoạn cũng không thể vượt ba cấp mà giết Phong Thanh Hà được. Huống hồ Phong Thanh Hà còn thiêu đốt khí hải, dù là cao thủ cùng giai cũng không đấu lại Phong Thanh Hà.
“Lão tiền bối, ta có một câu không biết có nên nói ra hay không.” Minh Thế Nhân nhận ra bà lão đã bị lay động.
“Nói đi.”
“Phong Thanh Hà liên hợp với lục đại môn phái vây công Ma Thiên Các, tin tức này ngài chỉ cần mất chút thời gian dò la là có thể nghiệm chứng. Phong Thanh Hà chạy trốn đến nơi này rõ ràng có mục đích dẫn dụ gia sư tới đây. Gia hoả này không hề có lòng tốt, ngài còn muốn giúp hắn sao?”
Bà lão nhíu mày. Tiểu tử này nói cũng có lý.
“Lão thân tạm thời tin ngươi. Nhưng nếu ngươi còn nói hắn đã tấn thăng cửu diệp thì lão thân sẽ giết ngươi ngay tại chỗ.”
“. . .”
Trong lòng Minh Thế Nhân căng thẳng. Bà lão này thật là ngoan độc.
Nhưng cũng chẳng thể trách được, nếu Minh Thế Nhân không tận mắt nhìn thấy pháp thân cửu diệp của sư phụ thì hắn cũng không cách nào tin.
“Đa tạ lão tiền bối. Vãn bối xin cáo từ.”
Nói nhiều tất sẽ lỡ miệng, nơi này không thích hợp ở lâu, vẫn nên chuồn lẹ thì hơn. Mạng nhỏ quan trọng.
“Chờ đã.”
“. . .”
Bà lão nói tiếp: “Lão thân dù sao cũng đã đồng ý với Phong Thanh Hà, thả ngươi đi tức là lão thân đã nuốt lời. Mấy ngày nữa lão thân sẽ tự mình đến Ma Thiên Các… Nói với sư phụ ngươi, đừng có chết quá sớm… Đã lâu lão thân không gặp hắn, nếu không gặp được một lần trước khi chết sẽ thấy tiếc nuối.”
Tiếc nuối? Tiếc nuối cái gì? Trong lòng Minh Thế Nhân nghi hoặc nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Vãn bối nhất định sẽ chuyển lời.”
Nói xong Minh Thế Nhân đưa mắt nhìn thi thể Phong Thanh Hà đầy lưu luyến. Vốn định chôm chỉa bảo y trên người hắn nhưng bây giờ đành thôi vậy. Đã dính đầy máu còn có mùi mồ hôi, ta có bệnh sạch sẽ nha.
Cáo chê nho xanh xong, Minh Thế Nhân nhanh như chớp biến mất giữa khu rừng.
Bà lão nhìn về hướng hắn vừa bỏ chạy, khe khẽ lắc đầu. “Uổng cho ngươi một thân tu vi, lại thu loại đồ đệ nhát như chuột. Thật đáng buồn…”
. . .
Bình chướng Kim Đình Sơn sáng rực đến nỗi bách tính ở Canh Tử Trấn đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Giây phút ngắn ngủi trôi qua, ánh sáng dần dần mờ nhạt. Lục Châu không tiếp tục quán thâu nguyên khí nữa, bình chướng Kim Đình Sơn lúc này đã hoàn toàn khôi phục.
Bên tai Lục Châu truyền đến âm thanh thông báo kết thúc thời gian sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong. Lực lượng mênh mông trong cơ thể Lục Châu nhanh chóng biến mất. Tu vi hắn lại trở về Thần Đình cảnh Hoá đạo.
Cảm giác lực lượng ngập tràn thật thích… Lục Châu nhẹ nhàng hạ xuống đất.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Tư Vô Nhai ở gần đó vội vàng chạy tới, quỳ xuống dập đầu hành lễ. Thân thể hắn có hơi run rẩy, trên người đổ không ít mồ hôi lạnh, trán chạm sát đất không dám ngẩng đầu nhìn thẳng sư phụ.
“Ai cho phép ngươi rời khỏi động diện bích?” Lục Châu trầm giọng nói.
“Đồ nhi biết tội! Bình chướng bên ngoài động diện bích biến mất, đồ nhi một lòng muốn giải vây cho Ma Thiên Các, trong lúc cấp bách mới rời khỏi động, tuyệt không có ý muốn chạy trốn! Xin sư phụ minh xét!” Tư Vô Nhai quỳ dưới đất nói.
“Giải vây?” Lục Châu khinh thường hừ một tiếng. “Chỉ dựa vào chút tu vi của ngươi mà đòi giải vây?”
“Đồ nhi…”
“Ngươi cho rằng thất đại môn phái sẽ bị ngươi áp chế hay sao?”
Câu hỏi này khiến Tư Vô Nhai á khẩu không thể đáp lời. Suy cho cùng mọi thiết lập của thế giới này đều phải dựa vào nắm đấm. Thất đại môn phái đã ôm lòng liều chết, cho dù ngươi có uốn ba tấc lưỡi cũng chẳng thể thuyết phục nổi bọn hắn rút lui.
Sau khi nhìn qua chiến trường dưới chân núi, Tư Vô Nhai đã dao động rất nhiều. Thất đại môn phái đến cửu diệp cũng có can đảm vây công sao có thể bị một chút nhược điểm khống chế?
Lúc này, Lãnh La, Hoa Vô Đạo và các đệ tử Ma Thiên Các cũng đã quay trở lại.
Đến trước đại điện, thấy Lục Châu đứng đó, tất cả mọi người đều khom người hành lễ ——
“Bái kiến Các chủ.”
“Bái kiến sư phụ!”
“Sư phụ thần uy cái thế, thiên hạ vô địch. Cửu diệp vừa xuất hiện chẳng ai dám tranh phong!”
“. . .”
Câu vỗ mông ngựa quá sức lộ liễu khiến mọi người tê cả da đầu.
Lục Châu vuốt râu gật đầu nói: “Giải xuống đi.”
“Vâng.” Tư Vô Nhai cung kính đi theo Chu Kỷ Phong trở về động diện bích.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn thoáng lên bầu trời đêm. Hắn vốn định phân phó mấy chuyện nhưng bây giờ đã quá khuya, bèn nói: “Tất cả giải tán đi.”
“Cung tiễn Các chủ.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Lục Châu phất tay áo đi về phía Đông Các.
Cửu diệp chưa đi, ai có can đảm nhúc nhích? Tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, giữ vững tư thế khom người hành lễ.
Kể cả Lãnh La và Hoa Vô Đạo.
——————
Trong hoàng thành Thần Đô, Trường Thanh Cung.
Tại thư phòng, đương kim hoàng đế Lưu Thương đang viết viết vẽ vẽ, không ngừng vung bút chấm mực.
Bên ngoài chợt truyền đến tiếng bước chân nôn nóng của nội thường hầu.
Lưu Thương theo bản năng dừng lại, buông bút xuống nhìn về phía cửa phòng.
Nội thường hầu còn chưa tiến vào thư phòng đã quỳ xuống nói: “Bệ hạ, thám tử hồi báo, thất đại môn phái đều đã bị Ma Thiên Các quét sạch không có sức chống cự.”
Lưu Thương vốn cho rằng trận chiến này sẽ là lưỡng bại câu thương, thực lực Cơ lão ma có mạnh đến đâu cũng không chịu nổi nhiều cao thủ vây công như vậy. Hơn nữa ngay cả lão tổ Thường Diễn của Đoan Lâm Học Phái cũng ra tay, dùng mạng đổi mạng đánh trọng thương Cơ lão ma cũng không khó. Đám đệ tử Ma Thiên Các còn lại đều không đáng sợ, từ đó uy hiếp lớn nhất của hoàng thất cũng biến mất.
Thế nhưng mà… không có sức chống cự là ý gì?
Lưu Thương cau mày, trầm giọng nói: “Lặp lại lần nữa.”
Giọng nội thường hầu run rẩy đáp: “Thám tử hồi báo, thất đại môn phái, à không, bao quát cả Vân Tông nữa, đều bị Ma Thiên Các quét sạch, không có sức chống cự.”
Nói xong hắn gần như sắp khóc, sợ Lưu Thương nổi điên đánh ra một chưởng khiến đầu hắn nở hoa. Cảnh tượng như vậy đã chẳng phải là lần đầu, các nội thường hầu đời trước đều chết như thế.
Gần vua như gần cọp, Lưu Thương ngoài mặt có vẻ ổn trọng nhưng một khi bạo phát thì không ai có thể tưởng tượng!
Chuyện này rất không hợp lý nha!
Chấn Thương Học Phái còn có người nào thông minh như ta, trốn ra được khỏi “địa ngục” đó sao?
Phong Thanh Hà nuốt một ngụm nước bọt nhìn tên đệ tử. Quả nhiên là đệ tử Chấn Thương Học Phái.
“Ngươi làm sao trốn được?” Phong Thanh Hà thở phào một hơi, cất tiếng hỏi.
“Ta… ta giả chết.”
“Giả chết? Vậy là ngươi biết Nội Tức Thuật, tu vi ít nhất là Thần Đình cảnh. Ừ, không tệ.” Phong Thanh Hà khen ngợi một tiếng, không có hơi sức đâu mà cảm ứng tu vi của hắn.
“Chưởng, chưởng môn… bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi thêm một dặm về phía trước sẽ đến một hẻm núi… nơi đó ta đã chuẩn bị hậu chiêu.” Phong Thanh Hà lắc đầu thở dài. “Đáng tiếc bây giờ không dùng tới, ha ha, trước mặt cửu diệp thì mọi kế hoạch đều phải ngâm nước nóng.”
“A? Vậy là Chấn Thương Học Phái tiêu rồi sao?”
“Nói linh tinh cái gì đó?” Phong Thanh Hà nhíu mày.
“À vâng, xin lỗi.”
“Sau chuyến này, ngươi chính là trụ cột của Chấn Thương Học Phái chúng ta, ta cho ngươi làm đại trưởng lão! Lại đây, dìu ta đứng dậy.” Phong Thanh Hà nói.
“Chuyện là… ta muốn làm chưởng môn cơ.” Tên đệ tử đáp.
“Hả?”
Phong Thanh Hà nhíu chặt mày, người muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của có rất nhiều. Phong Thanh Hà có thể ngồi vào vị trí chưởng môn đương nhiên hiểu rõ loại người này.
Hắn nhìn tên đệ tử không chớp mắt, hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng. Tuy Chấn Thương Học Phái không thể so với Vân Thiên La tam tông nhưng số lượng đệ tử cũng hơn ngàn người, một chưởng môn như hắn sao có thể nhớ rõ mặt mũi từng người. Dù nói thế nào thì Chấn Thương Học Phái cũng đã chết quá nhiều người, hắn không thể trách móc đệ tử nặng nề như trước.
“Muốn làm chưởng môn thì phải có đầy đủ tư cách và thực lực.” Phong Thanh Hà liếc mắt nhìn tên đệ tử. “Đỡ ta dậy trước đã.”
“Được rồi…” Tên đệ tử kia đỡ hắn lên.
“Ngươi tên là gì?”
“Ta là Nhật… Nhật…” Tên đệ tử gãi đầu. “Nhật gì thì chưa nghĩ ra.”
Vụt!
Trong khoảnh khắc đỡ Phong Thanh Hà dậy, Ly Biệt Câu mang theo cương khí tập kích tới lồng ngực hắn!
Phong Thanh Hà bị đánh lén, lăng không bay ngược ra sau, lảo đảo lui lại mấy bước rồi phun ra một ngụm máu. Hắn trừng mắt nhìn thanh Ly Biệt Câu vừa tập kích mình, rất nhanh đã nhận ra phẩm cấp của nó.
Khụ khụ… ho khan mấy tiếng, Phong Thanh Hà trầm giọng nói: “Ngươi không phải đệ tử Chấn Thương Học Phái!”
Minh Thế Nhân đương nhiên không phải đệ tử Chấn Thương Học Phái, hắn kinh ngạc nhe răng cười: “A? Ngươi có thể đỡ được Ly Biệt Câu của ta?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Phong Thanh Hà lui lại một bước, nhìn về phía hẻm núi trước mặt.
“Chuyện này không quan trọng, dù sao ngươi cũng là người sắp chết.”
Minh Thế Nhân thản nhiên cười, nâng tay lên, Ly Biệt Câu quay về lòng bàn tay hắn.
Từ lúc trận chiến bắt đầu Minh Thế Nhân đã lẩn vào đám đệ tử Chấn Thương Học Phái, tìm cơ hội đánh trọng thương đối thủ.
Nhưng thật không ngờ… hắn lại nhìn thấy một màn khiến người khó quên.
Chưa kịp sùng bái sư phụ triển hạ thần uy, hắn đã phát hiện tên Phong Thanh Hà này không đơn giản. Vừa đánh hơi thấy mùi nguy hiểm Phong Thanh Hà đã lập tức trốn chạy.
“Ngươi còn tưởng mình là Cơ lão ma hay sao?” Phong Thanh Hà khinh thường nói.
“Chẳng trách ngươi có thể phòng ngự được một đạo kiếm cương của sư phụ ta… chậc chậc chậc, chắc là trên người có bảo vật nhỉ?”
Phong Thanh Hà nghe vậy, trong lòng run lên. “Đệ tử Ma Thiên Các?”
Minh Thế Nhân tháo bộ tóc giả xuống. “Được rồi, không thèm hoá trang nữa.”
Phong Thanh Hà kinh hãi nhìn ra phía sau lưng Minh Thế Nhân, sợ Cơ lão ma đuổi theo, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Vị huynh đệ này, có chuyện gì thì từ từ nói. Ngươi tha cho ta một mạng, ngày khác ta sẽ báo đáp ngươi.”
“Không cần đợi tới ngày khác.”
“Cái gì?”
“Cởi quần áo ra, sau đó để Ly Biệt Câu của ta khoét trái tim ngươi.” Minh Thế Nhân cười nói.
“Ngươi…” Phong Thanh Hà nhướng mày. “Dù sao ta cũng đã thiêu đốt khí hải, nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ thành toàn!”
Phong Thanh Hà nâng tay giải khai huyệt đạo trên đan điền khí hải của mình. Khí hải vốn chỉ mới thiêu đốt một nửa, lúc này lại tiếp tục bốc cháy rừng rực.
. . .
Đám đệ tử thất đại môn phái đã bị các đệ tử Ma Thiên Các thanh lý gần hết.
Lục Châu nhìn lại thanh thời gian, vẫn còn thừa hơn mười phút. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía rồi lạnh nhạt nói: “Thu dọn đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
“Sư phụ thần uy cái thế, thiên thu vạn tuế… Sư phụ, không ngờ người đã thật sự đột phá lên cửu diệp! Mới hôm trước đồ nhi còn nằm mơ thấy người… A? Sư phụ, người đâu mất rồi?”
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu, nào còn thấy bóng dáng sư phụ. “Tam sư huynh, tiểu sư muội, ngũ sư tỷ, đừng có lơ người ta nha!”
Mọi người bận rộn thu dọn chiến trường, chẳng ai thèm để ý tới Chư Hồng Cộng.
Lục Châu thi triển đại thần thông thuật bay lên nơi cao nhất trên Ma Thiên Các, tìm tới trận nhãn rồi đánh ra một chưởng.
Toàn lực quán thâu nguyên khí vào đó!
Dưới ánh trăng, cảnh tượng bốn phía trở nên mờ ảo.
Lục Châu gọi ra pháp thân cửu diệp kim liên, sừng sững đứng trên đỉnh Ma Thiên Các.
“Sư phụ đang làm gì thế?” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía Ma Thiên Các.
“… Đương nhiên là đang tuyên cáo với tu hành giới sư phụ người chính là đương kim thiên hạ đệ nhất cao thủ! Cửu diệp thật là quá khí phách! Từ nay về sau sư phụ chính là… ui da, tiểu sư muội, sao muội lại véo ta nữa rồi ——” Chư Hồng Cộng ứa nước mắt nói.
Lục Châu vừa quán thâu nguyên khí vừa chăm chú quan sát kim liên dưới trướng pháp thân cửu diệp. Trong lòng hắn nảy sinh nghi hoặc.
Dựa theo lý luận tu hành hiện tại, tu hành giả rất khó có thể thoát khỏi đại nạn thọ mệnh. Từ tình huống đã xảy ra với Vân Thiên La mà xem thì kim liên sẽ hấp thu tu vi và thọ mệnh của tu hành giả, mà lượng thọ mệnh bị hấp thu không dưới ngàn năm. Phương pháp trảm kim liên sẽ giải quyết được vấn đề này.
Nhưng bây giờ Lục Châu sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong lại là cửu diệp.
Lục Châu bắt đầu hồi tưởng lại thời điểm mới xuyên không.
Lần đầu tiên sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, hắn chỉ là bát diệp.
Lần thứ hai sử dụng, cũng là lúc hắn bắt Diệp Thiên Tâm, đã là cửu diệp. Chỉ là lúc đó kiến thức của hắn về kim liên rất ít nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Hiện tại là lần thứ tư, Lục Châu có thể chắc chắn mình chính là cửu diệp.
Tên của tấm thẻ này là Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo, phần ghi chú có nói rõ: đạt tới trạng thái đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo trong thời gian 30 phút.
Chương 497 Vô đề
Nói cách khác, trước đây Cơ Thiên Đạo đã là cửu diệp! Bởi vì nguyên nhân tuổi thọ nên hắn bị hạ tu vi xuống bát diệp. Sau này Lục Châu sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển nên nhục thân có thể tiếp nhận trạng thái cửu diệp.
Nếu Cơ Thiên Đạo đã đột phá cửu diệp từ lâu thì thập đại cao thủ sao có thể vây công hắn tới mức trọng thương được? Cho nên thời điểm Cơ Thiên Đạo đạt tới cửu diệp hẳn chính là lúc hắn vừa đánh xong một trận với thập đại cao thủ, tức là thời điểm trước khi Lục Châu xuyên không tới.
Trầm tư một lát, trong lòng Lục Châu lại nảy sinh một nghi vấn lớn —— Cơ Thiên Đạo muốn đột phá cửu diệp cần phải có ngàn năm thọ mệnh. Ngàn năm đó ở đâu ra?
Ông…
Trận pháp ba động không ngừng. Âm thanh ngắn ngủi này kéo Lục Châu về từ mớ suy nghĩ hỗn độn.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trận pháp Kim Đình Sơn. Bình chướng sắp xuất hiện. Hắn tiếp tục quán thâu nguyên khí.
Trong động diện bích, Tư Vô Nhai bị động tĩnh lớn bên ngoài đánh thức.
Hắn vội vã chạy đến cửa động, tông mạnh vào tầng bình chướng bên ngoài.
Dưới chân núi Kim Đình Sơn truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, thỉnh thoảng lại loé lên kim quang rừng rực, không ngừng nhắc nhở hắn Ma Thiên Các đang gặp nguy cơ!
Lòng Tư Vô Nhai nóng như lửa đốt!
Ầm!
Hắn không nhớ rõ mình đã va chạm vào bình chướng bao nhiêu lần, hắn muốn ra ngoài, tìm Phan Trọng giải khai tu vi cho hắn.
“Sư phụ ơi là sư phụ, người đúng là một lão đầu ngoan cố, hồ đồ ngu xuẩn không thay đổi ——”
Ầm!
Tư Vô Nhai lảo đảo đẩy vỡ bình chướng. Đây không phải do hắn mà là vì trận pháp trên Kim Đình Sơn đang kịch liệt ba động, làm liên luỵ đến bình chướng ở động diện bích.
Trận pháp giống như một cỗ máy vừa bị tắt đi mở lại, chỉ giây lát sau bình chướng đã xuất hiện trở lại.
Tư Vô Nhai ngơ ngác quay đầu nhìn bình chướng sau lưng mình. Không kịp suy nghĩ nguyên nhân, hắn liều mạng bò dậy, điên cuồng chạy về phía rừng cây hậu sơn.
“Chỉ có ta… mới cứu được Ma Thiên Các.”
Tư Vô Nhai mải miết chạy, nhưng vừa đến hậu sơn, bầu trời đêm nhàn nhạt ánh trăng đột nhiên trở nên sáng rực rỡ như ban ngày, chẳng khác nào mặt trời hàng lâm!
Toàn bộ Kim Đình Sơn, hậu sơn, động diện bích, Ma Thiên Các, rừng cây và dãy núi non trùng điệp đều bị rọi sáng.
Bình chướng Kim Đình Sơn một lần nữa lại xuất hiện.
Tư Vô Nhai đứng yên tại chỗ, tinh thần rung động. Chuyện gì đã xảy ra? Kim Đình Sơn phát sinh sự tình gì?
Thông thường muốn chữa trị trận pháp Kim Đình Sơn, cần mấy tên cao thủ Nguyên Thần cảnh liên tục quán thâu nguyên khí suốt mấy năm trời không ngừng nghỉ mới có thể hoàn thành. Nếu là cao thủ bát diệp thì cũng cần khoảng nửa năm.
Nay bình chướng Kim Đình Sơn tại sao đột nhiên lại được chữa trị?
Tư Vô Nhai bước ra khỏi rừng cây, ngẩng đầu nhìn lên Ma Thiên Các.
Nơi đó có một toà pháp thân khổng lồ đứng sừng sững, vàng son lộng lẫy, phát ra kim quang chói mắt! Bên dưới pháp thân là một toà kim liên đang chầm chậm xoay tròn, chín phiến lá chậm rãi di động.
Tư Vô Nhai lảo đảo.
Toà kim liên cửu diệp kia mỗi khi xoay một vòng lại như đang tát vào mặt Tư Vô Nhai một cái.
Chỉ có ngươi cứu được Ma Thiên Các?
Sư phụ là lão đầu ngoan cố?
Sức phán đoán và tài trí mà Tư Vô Nhai vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo nay đã bị chín phiến liên diệp đánh nát tan tành, hung hăng giẫm đạp dưới chân.
Tư Vô Nhai có mạng lưới tình báo rất cường đại, hắn hiểu rõ nội tình của thất đại môn phái và nhược điểm của đám chưởng môn kia. Hắn vốn nghĩ là, khi Diệp Tri Hành đưa nhược điểm của những kẻ đó tới Ma Thiên Các, sư phụ có lẽ sẽ thay đổi ý định, để hắn khẩu chiến với đám người thất đại môn phái.
Tư Vô Nhai có đầy đủ lòng tin đấu võ mồm thắng bọn họ, đồng thời dựa vào danh tiếng Vu Chính Hải và Ám Võng để đẩy lùi đám người này. Đến lúc đó sư phụ sẽ phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác.
Nhưng bây giờ… mọi thứ đã thành trò cười.
Tư Vô Nhai đâu chỉ một lần suy đoán sư phụ đã khám phá ra bí mật của cửu diệp. Thậm chí hắn còn thử thuyết phục đại sư huynh Vu Chính Hải, nhưng lần nào cũng bị phủ định…
Chân lý dù sao cũng vẫn là chân lý. Giống như có người nói với ngươi cả trăm lần rằng mặt trời mọc ở hướng nam, ngươi chắc chắn sẽ không hề tin lời hắn… cho đến khi ngươi tận mắt nhìn thấy.
Tư Vô Nhai nhìn toà pháp thân khổng lồ trên cao, trong lòng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Cửu diệp mà còn cần người khác giúp đỡ hay sao? Trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều chỉ là trò cười.
Bình chướng Kim Đình Sơn và pháp thân cửu diệp rực sáng cả bầu trời, Ma Thiên Các phảng phất như đã trở lại thời khắc huy hoàng nhất.
Nhưng Lục Châu không dừng lại mà vẫn tiếp tục quán thâu nguyên khí, bên tai không ngừng truyền tới âm thanh thông báo thu hoạch được điểm công đức nhờ dạy dỗ Tư Vô Nhai.
Lục Châu không có thời gian đi nghiên cứu chuyện này, chỉ âm thầm nghĩ, chẳng lẽ nghiệt đồ lại lôi đề toán ra làm nữa rồi?
Lục Châu tiếp tục quán thâu nguyên khí để ổn định trận pháp, huống hồ gì lực lượng cửu diệp trong người hắn lúc này dùng mãi không hết, không xài thì phí.
Tư Vô Nhai chợt nhớ tới một chuyện —— người của thất đại môn phái đâu?
Hắn hít sâu một hơi rồi chạy đến chỗ cao quan sát dưới chân núi. Đúng lúc có ánh sáng rực rỡ rọi vào, Tư Vô Nhai có thể nhìn rõ ràng bên dưới có vô số khe rãnh do kiếm cương tạo thành, có đủ loại hố sâu, đồng thời còn có thi thể đệ tử thất đại môn phái nằm ngổn ngang dưới đất.
Thật hùng vĩ. Tư Vô Nhai mở to mắt, lẩm bẩm. “Đây chính là lực lượng của cửu diệp?”
. . .
Cách khe núi một dặm, Minh Thế Nhân kinh ngạc nhìn về phía Phong Thanh Hà. “Đốt đi, xem ra ngươi có không ít hậu chiêu.”
Phong Thanh Hà biến sắc, âm u nói: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào.”
Minh Thế Nhân ngoắc ngoắc tay. “Ta sợ ghê luôn đó.”
Phong Thanh Hà lập tức bị chọc giận, chỉ hận không thể chém chết tên này thành trăm mảnh.
Thiêu đốt khí hải thời gian có hạn, Phong Thanh Hà không nói nhảm nữa mà nhào về phía Minh Thế Nhân với tốc độ nhanh như thiểm điện.
Phanh phanh phanh!
Chưởng ấn đánh ra liên tục, Minh Thế Nhân thân pháp linh hoạt tránh đi từng đạo chưởng ấn.
“Nhanh nữa lên, nhanh nữa lên… kẻ bị thương động tác quá mức chậm chạp.” Minh Thế Nhân vừa tránh né vừa trào phúng nói.
Phong Thanh Hà cực kỳ khó chịu, chưởng ấn tung ra như bài sơn đảo hải. Liên tục mấy hiệp, Minh Thế Nhân cảm thấy áp lực.
Chương 498 Vô đề
Dù sao người này cũng là cao thủ thất diệp, nếu không phải Phong Thanh Hà đã bị sư phụ đánh trọng thương từ trước thì Minh Thế Nhân đã chẳng dám trêu chọc nhân vật bậc này.
Minh Thế Nhân không ngừng lùi lại, rốt cuộc lùi tới giữa rừng.
Vụt!
Phong Thanh Hà đột nhiên lăng không lui lại, ánh mắt đảo khắp xung quanh. “Ngươi cố ý dẫn ta tới đây?”
“Thật thông minh.” Minh Thế Nhân gật đầu.
“Đáng tiếc, ngươi còn non lắm.”
Ông! Phong Thanh Hà gọi ra pháp thân. Hắn muốn giải quyết Minh Thế Nhân thật nhanh trước khi trạng thái thiêu đốt khí hải kết thúc. Thời gian càng kéo dài hắn sẽ càng bất lợi.
Vốn là tu vi thất diệp nhưng vì đã thiêu đốt khí hải hơn phân nửa nên tu vi Phong Thanh Hà chỉ còn tương đương lục diệp. Nhưng để đối phó với Minh Thế Nhân thì lục diệp hẳn là đủ rồi.
“Lợi hại, ta chạy đây ——”
Minh Thế Nhân không phải người ngu, không có ý định lấy cứng chọi cứng. Hắn điểm nhẹ mũi chân, tung người ẩn vào trong rừng cây.
Oanh! Pháp thân đánh gãy một mảng cây cối chọc trời. Phong Thanh Hà lăng không lơ lửng quan sát bên dưới.
Từ xa chợt truyền đến giọng trêu chọc của Minh Thế Nhân. “Ê, ta ở đây nè.” Minh Thế Nhân đứng sau cây đại thụ bên trái, ngoắc ngoắc tay với hắn.
Phong Thanh Hà không thèm đáp lời, tung ra đạo đạo chưởng ấn, pháp thân bay về phía đám cây cổ thụ.
Phanh phanh phanh!
Thân ảnh Minh Thế Nhân lấp loé, di chuyển khắp nơi. Đánh không lại chẳng lẽ ta lại chạy không thoát?
Đánh được một lúc, Phong Thanh Hà bắt đầu cảm thấy không ổn. Không thể cứ tiếp tục như vậy. Hắn lần đầu gặp được người giảo hoạt như tên này.
Phong Thanh Hà lấy từ trong ngực ra một xấp đạo phù. Ngón trỏ xẹt qua, xấp đạo phù cháy rừng rực rồi bay về phía rừng cây.
Chỉ trong phút chốc, toàn bộ rừng cây đều bùng cháy dữ dội. Phong Thanh Hà hài lòng bay lên cao quan sát khu vực rừng cây bị thiêu đốt, đồng thời cảnh giác sợ có cao thủ khác xuất hiện.
“Ui da! Xem như ngươi lợi hại!”
Minh Thế Nhân bị lửa thiêu hừng hực, lập tức gọi ra cương khí hộ thể rồi bay về phía hẻm núi phía trước. Bên đó không có rừng cây, không sợ bị đám cháy lan tới.
“Muốn đi? Chết cho ta ——”
Phong Thanh Hà lại vứt ra mấy tấm đạo phù. Đạo phù vừa cháy lên, trên không trung chợt xuất hiện một trận văn lóng lánh kim quang, hoá thành một ấn phù khoá chặt vị trí của Minh Thế Nhân.
Phong Thanh Hà điều động pháp thân toàn lực nhào về phía Minh Thế Nhân, đập hắn thành bánh thịt! Cách biệt mấy cảnh giới nên Phong Thanh Hà hoàn toàn nghiền ép Minh Thế Nhân, toàn bộ mánh khoé và giảo hoạt đều không còn ý nghĩa.
Pháp thân đập mạnh xuống đất tạo thành một hố sâu hình tròn. Hẳn là đối thủ đã bị ép thành bánh thịt.
“Ha ha ha…” Phong Thanh Hà đắc ý cười. “Đệ tử Ma Thiên Các? Đáng đời ngươi.”
Lúc này Phong Thanh Hà đã không còn cái gọi là phong độ nên có của một chưởng môn, có vẻ hơi mất lý trí.
Nhiều năm như vậy mà phe chính đạo vẫn chưa từng đánh chết được một tên đệ tử Ma Thiên Các nào. Dù là kẻ có tu vi thấp như Chư Hồng Cộng cũng có thể hoá nguy thành an. Nay có thể giết được một người, Phong Thanh Hà sao có thể không vui vẻ.
Hắn ngửa đầu lên trời cười điên cuồng rồi phong bế lại huyệt đạo đan điền khí hải. Pháp thân cũng đồng thời biến mất.
Đúng lúc này, từ trong hố sâu bay ra một đạo thân ảnh, đánh mạnh về phía Phong Thanh Hà.
Ầm! Phong Thanh Hà bay ngược ra sau.
Minh Thế Nhân nâng tay, Ly Biệt Câu lơ lửng trong lòng bàn tay hắn. “Quả nhiên ngươi rất mạnh, mạnh tới mức buộc ta phải sử dụng một phần ba thực lực.”
Phong Thanh Hà thông minh một đời lại hồ đồ trong phút chốc. Khi hạ xuống đất, hắn cau mày, cố nhịn xuống cơn đau nhức truyền tới. “Thổ độn?”
“Một chút kỹ xảo tầm thường, học chơi thôi.” Minh Thế Nhân chậm rãi bước tới.
Phong Thanh Hà có thể sống sót trong tay Cơ lão ma cửu diệp, vậy mà lại bị một đệ tử nho nhỏ của Ma Thiên Các tính kế, sao hắn có thể cam tâm.
“Vậy thì cùng chết đi ——”
Phong Thanh Hà vỗ vào đan điền, xông về phía trước. Ông! Minh Thế Nhân đột nhiên gọi ra pháp thân!
Phong Thanh Hà trầm giọng nói: “Tam diệp? Đúng là không biết tự lượng sức!” Hai tay hắn không ngừng đánh ra chưởng ấn.
Minh Thế Nhân đột nhiên lăng không bay lên, Ly Biệt Câu trong tay cứng rắn chống đỡ thế công của Phong Thanh Hà.
Oanh! Hai tay Minh Thế Nhân run lên nhưng vẫn đứng vững, ngược lại người bị chấn bay là Phong Thanh Hà.
Phong Thanh Hà bị đánh bay, hai mắt trợn to, không dám tin nhìn Minh Thế Nhân đang lăng không đuổi theo.
“Tứ diệp?”
Khoé miệng Minh Thế Nhân nhếch lên thành một nụ cười, vũ khí thiên giai trong tay loé lên hàn mang. “Ngươi rất được, sắp bức ta sử dụng tới hai phần ba thực lực!”
Phong Thanh Hà cảm thấy da đầu run lên. Hắn đã khinh địch! Vì để giảm bớt hậu quả do khí hải thiêu đốt nên hắn không bộc phát lực lượng!
“Ngươi không giết được ta!” Phong Thanh Hà tiếp tục giãy giụa.
Nhưng thân ảnh Minh Thế Nhân đã thoắt một cái biến mất.
Phong Thanh Hà căng thẳng. Trong khoảnh khắc bị chấn bay ngược, hắn vô cùng sợ hãi. Đây thật sự là áp lực của một Nguyên Thần cảnh tứ diệp sao?
Vù!
Hàn mang hiện lên. Phong Thanh Hà đáp xuống đất, hắn cũng nhìn thấy đạo hàn mang vừa rồi.
Dường như không phát sinh chuyện gì khác.
Hư ảnh của Minh Thế Nhân dừng lại ngay sau lưng Phong Thanh Hà.
Chiến đấu kết thúc.
Minh Thế Nhân mỉm cười cầm Ly Biệt Câu quan sát một chút rồi lắc đầu, nhặt một phiến lá dưới đất lên lau lau lưỡi đao.
Phong Thanh Hà cười ha hả. “Ta đã nói rồi, ngươi không giết được ta!”
Minh Thế Nhân không thèm để ý đến Phong Thanh Hà nữa mà đi về phía hẻm núi. Hắn muốn xem thử Phong Thanh Hà đã lưu lại hậu chiêu gì trong đó.
Phong Thanh Hà nhướng mày. Vừa định xoay người lại đã thấy nơi cổ truyền đến cảm giác mát lạnh… Gió thổi tới, dường như có chất lỏng nào đó đang chảy ra.
Phong Thanh Hà đưa tay lên sờ vào cổ. Năm ngón tay hắn dính đầy máu tươi đỏ thắm!
Một cảm giác đau đớn lan truyền khắp toàn thân hắn. Hắn muốn gào thét nhưng cổ họng chỉ có thể nghẹn ngào phun ra mấy tiếng khục khục.
Trời đất quay cuồng, Phong Thanh Hà ngã xuống.
Minh Thế Nhân biết rõ trên người Phong Thanh Hà có một loại bảo vật bảo mệnh nào đó, nhưng hắn rất cẩn thận, không hề vội vàng đoạt vào tay.
Loại tu hành giả cường đại như Phong Thanh Hà, dù là bị đánh giết thì trước khi chết cũng có thể cắn ngược đối thủ một cái. Phong Thanh Hà có thể trốn thoát khỏi tay sư phụ chứng tỏ tâm cơ của hắn không cạn.
Ngoài mặt Minh Thế Nhân đánh giết hắn có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực tế đã tốn không ít tâm huyết. Có bảo vật hộ thân thì sao, phần cổ vẫn lồ lộ ra ngoài đó thôi.
Chương 499 Vô đề
Chốc lát sau, Minh Thế Nhân đi vào trong hẻm núi.
Bên trong là từng cây đại thụ cao ngất dày đặc như một đại trận. Trên mỗi thân cây đều khắc hoạ đủ loại đường vân.
Dưới bóng đêm, những đường vân này thi thoảng loé lên quang mang trông vô cùng quỷ dị.
Phía cuối rừng cây là một căn nhà gỗ đơn điệu và cô độc. Rất khó có thể tưởng tượng nơi này lại có người sinh sống.
Minh Thế Nhân không tiếp tục đi tới… Theo lời Phong Thanh Hà, nơi này là đường lui cuối cùng của hắn. Đây rất có thể là một cái bẫy.
Kèn kẹt ——
Cánh cửa gỗ mở ra. Một giọng nói già nua trầm thấp vang lên: “Đường xa mà đến, không kịp tiếp đón.”
Minh Thế Nhân cảm nhận được sóng âm cường đại trong câu nói vừa rồi, lập tức lui về sau hai bước. “Vãn bối không có ý mạo phạm.”
“A…?”
Kèn kẹt… Cửa mở rộng. Một vị lão bà lưng còng tay chống quải trượng bước ra ngoài. Bà ta bước đi chậm rãi, ngẩng đầu nhìn Minh Thế Nhân, sau đó lắc đầu nói:
“Người thanh niên, ngươi giết Phong Thanh Hà?”
Trong lòng Minh Thế Nhân nặng nề như đeo đá. Ở khoảng cách xa như vậy mà bà ta cũng đoán được.
Dường như nhìn ra nghi hoặc của hắn, lão bà trầm thấp cười. “Lão thân ẩn cư trong hẻm núi này nhiều năm, chưa từng thấy có người tới… Nơi này chỉ có một mình Phong Thanh Hà từng lui tới.”
“Ngươi là người của Chấn Thương Học Phái?” Minh Thế Nhân đã sẵn sàng bỏ chạy. Nhưng cảm giác được bà lão kia không có sát khí nên hắn thử nói chuyện vài câu.
“Cứ xem là vậy.” Bà lão đáp.
“Đã thế vãn bối xin được cáo từ.”
“Chờ đã.” Bà lão lại mở miệng. “Lão thân đã đồng ý với Phong Thanh Hà một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Cho dù người đến là ai, một khi có kẻ bước chân vào hẻm núi này, lão thân sẽ dốc toàn lực giết hắn.”
“. . .”
Trong lòng Minh Thế Nhân cực kỳ nghẹn khuất. Mẹ nó đúng là lòng hiếu kỳ hại chết mèo. Biết thế có bị đánh chết hắn cũng không mò tới đây. “Đừng đừng đừng, lão tiền bối, Phong Thanh Hà muốn giết ta, ta bị ép phải phản kích thôi!”
“A.”
Bà lão ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên đầu rồi nhìn về phía lối vào khe núi. “Ngươi có thể giết được Phong Thanh Hà, tu vi cũng không thấp. Lão thân sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ, chúng ta đánh một trận công bằng.”
“Không không không, tiền bối quá coi trọng ta rồi.” Minh Thế Nhân liều mạng giải thích. “Ta chỉ là may mắn nhặt được của hời.”
Vừa nói ra, Minh Thế Nhân vội bịt miệng mình. Mẹ nó, nói vậy có khác nào tự hắn đã thừa nhận mình giết Phong Thanh Hà đâu?
“. . .”
Bà lão chậm rãi gật đầu, bước về phía Minh Thế Nhân. “Ngươi rất dũng cảm.”
“Không có dũng cảm đâu…” Minh Thế Nhân vừa lùi lại vừa chống chế.
“Mong là sau khi chết ngươi không trách lão thân… Chuyện lão thân đã hứa với người ta đương nhiên phải thực hiện.” Bà lão than nhẹ một tiếng, chống quải trượng đi về phía trước.
“Là do Phong Thanh Hà không biết tự lượng sức, dám khiêu chiến gia sư, chết cũng chưa hết tội.” Minh Thế Nhân nói nhanh. “Gia sư nào phải đèn cạn dầu!” Dưới tình thế cấp bách, Minh Thế Nhân nghĩ gì nói nấy.
“Sư phụ ngươi?”
“Gia sư chính là Các chủ Ma Thiên Các, Cơ Thiên Đạo.”
Soạt ——
Lão nhân đứng ngây người tại chỗ.
Trong lòng Minh Thế Nhân âm thầm thở phào. Vẫn là danh tiếng sư phụ quá lớn, ngươi bị doạ đến tè ra quần rồi chứ gì?
“Dạo này sư phụ ngươi thế nào?” Bà lão đột nhiên hỏi.
Minh Thế Nhân nghĩ nghĩ, cái đuôi vểnh lênh, bày ra tư thái chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. “Gia sư đã tấn thăng cửu diệp, hiện tại chính là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ!”
Vụt!
Một cọc gỗ dưới đất bị nhổ lên, mang theo hạo nhiên cương ấn đánh túi bụi vào người Minh Thế Nhân.
Phanh phanh phanh!
Minh Thế Nhân liên tục giơ tay đón đỡ, đồng thời không ngừng lui lại mới miễn cưỡng tránh thoát. Trong lòng hắn thán phục, bà lão này… hiếu thắng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều!
Bà lão hầm hừ nói: “Tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi cảm thấy lão thân rất dễ bị lừa bịp?”
Vẻn vẹn chỉ là một cây cọc gỗ đã khiến Minh Thế Nhân không có lực hoàn thủ. Chấn Thương Học Phái từ khi nào mời được cao thủ bậc này?
Nơi này cách Kim Đình Sơn hơn trăm dặm, cực kỳ xa xôi. Xung quanh lại có rừng cây chọc trời che lấp, không có trận pháp bảo hộ, chỉ mỗi chuyện hung thú lang thang cũng đã đủ đau đầu. Căn nhà gỗ này trông cổ xưa như vậy, cỏ dại còn muốn cao hơn đầu, hiển nhiên là bà lão đã ở đây rất lâu.
Hậu chiêu gì chứ? Chẳng qua là một cọng cỏ cứu mạng của Phong Thanh Hà mà thôi.
“Lão tiền bối, ta nào dám lừa gạt ngài chứ! Sư phụ ta thật sự là cửu diệp mà!” Minh Thế Nhân nói.
“Còn nói nữa?”
Cọc gỗ lại lần nữa đánh tới Minh Thế Nhân. Minh Thế Nhân tung người nhảy lên, gọi ra vũ khí thiên giai Ly Biệt Câu, cây cọc gỗ lập tức bị chém làm hai nửa.
Thấy vũ khí trong tay hắn, bà lão lộ vẻ nghi hoặc: “Vũ khí thiên giai Ly Biệt Câu?”
Minh Thế Nhân hạ xuống đất, ngạc nhiên hỏi: “Lão tiền bối biết nó?”
“Ngươi quả nhiên là đồ đệ của hắn.”
“. . .”
Uổng cho Minh Thế Nhân khua môi múa mép nói hồi lâu, hoá ra người ta vốn không tin lời hắn.
Gừng càng già càng cay, không dễ bị lay động chút nào. Đứng trước mặt loại người này lại dám chơi tâm kế quả thật chẳng có tác dụng gì, chẳng bằng ngoan ngoãn một chút, ít ra người ta còn có thể nể tình sư phụ mà tha cho hắn một lần.
“Lão tiền bối, không biết nên xưng hô ngài thế nào?”
“Lão thân đã rời khỏi tu hành giới từ lâu, không màng thế sự. Sau khi chuyện này kết thúc, lão phu sẽ phong bế hẻm núi, không qua lại với ngoại nhân nữa.” Bà lão nói.
“. . .”
Minh Thế Nhân biết rõ bà lão trước mắt sâu không lường được, nhưng kiến thức lịch duyệt của hắn có hạn, không cách nào nhận ra lai lịch bà ta.
“Lão tiền bối, dù sao ta cũng trốn không thoát. Nếu ngài không tin lời ta thì đi ra bên ngoài xem một chút đi, thi thể Phong Thanh Hà còn ở ngoài đó.”
Minh Thế Nhân chỉ tay về nơi xa. “Phong Thanh Hà liên hợp với lục đại môn phái vây công Ma Thiên Các. Dưới cơn nóng giận, gia sư đã ra tay san bằng thất phái.”
Bà lão ngẩng đầu lên. “Đại nạn của hắn còn chưa tới sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Dẫn đường.”
Hai người đi về nơi vừa xảy ra giao chiến. Chỉ có một dặm đường mà đi thật lâu. Minh Thế Nhân không dám thúc giục, chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau.
Không bao lâu sau đã tới chỗ giao chiến. Thấy thi thể Phong Thanh Hà, bà lão dừng lại, khẽ thở dài rồi cúi người tra xét một chút. “Lại đây.”
“Lão tiền bối gọi ta?”
“Chẳng lẽ lão thân đang nói chuyện với ma?”
“À vâng…” Minh Thế Nhân vội vàng bước tới.
Thật sự lúc nãy bà lão hô một tiếng, hắn còn tưởng bà ta đang gọi hồn Phong Thanh Hà!
Chương 500 Vô đề
Bà lão giữ chặt cổ tay Minh Thế Nhân, một cỗ nguyên khí nhàn nhạt lượn quanh một lát rồi biến mất. “Tứ diệp?”
“Đúng vậy, ta thật là oan uổng mà. Dựa vào tu vi của ta sao có thể giết được Phong Thanh Hà thất diệp cơ chứ?” Minh Thế Nhân u oán nói.
Bà lão lâm vào suy nghĩ. Minh Thế Nhân tứ diệp dù có bao nhiêu thủ đoạn cũng không thể vượt ba cấp mà giết Phong Thanh Hà được. Huống hồ Phong Thanh Hà còn thiêu đốt khí hải, dù là cao thủ cùng giai cũng không đấu lại Phong Thanh Hà.
“Lão tiền bối, ta có một câu không biết có nên nói ra hay không.” Minh Thế Nhân nhận ra bà lão đã bị lay động.
“Nói đi.”
“Phong Thanh Hà liên hợp với lục đại môn phái vây công Ma Thiên Các, tin tức này ngài chỉ cần mất chút thời gian dò la là có thể nghiệm chứng. Phong Thanh Hà chạy trốn đến nơi này rõ ràng có mục đích dẫn dụ gia sư tới đây. Gia hoả này không hề có lòng tốt, ngài còn muốn giúp hắn sao?”
Bà lão nhíu mày. Tiểu tử này nói cũng có lý.
“Lão thân tạm thời tin ngươi. Nhưng nếu ngươi còn nói hắn đã tấn thăng cửu diệp thì lão thân sẽ giết ngươi ngay tại chỗ.”
“. . .”
Trong lòng Minh Thế Nhân căng thẳng. Bà lão này thật là ngoan độc.
Nhưng cũng chẳng thể trách được, nếu Minh Thế Nhân không tận mắt nhìn thấy pháp thân cửu diệp của sư phụ thì hắn cũng không cách nào tin.
“Đa tạ lão tiền bối. Vãn bối xin cáo từ.”
Nói nhiều tất sẽ lỡ miệng, nơi này không thích hợp ở lâu, vẫn nên chuồn lẹ thì hơn. Mạng nhỏ quan trọng.
“Chờ đã.”
“. . .”
Bà lão nói tiếp: “Lão thân dù sao cũng đã đồng ý với Phong Thanh Hà, thả ngươi đi tức là lão thân đã nuốt lời. Mấy ngày nữa lão thân sẽ tự mình đến Ma Thiên Các… Nói với sư phụ ngươi, đừng có chết quá sớm… Đã lâu lão thân không gặp hắn, nếu không gặp được một lần trước khi chết sẽ thấy tiếc nuối.”
Tiếc nuối? Tiếc nuối cái gì? Trong lòng Minh Thế Nhân nghi hoặc nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Vãn bối nhất định sẽ chuyển lời.”
Nói xong Minh Thế Nhân đưa mắt nhìn thi thể Phong Thanh Hà đầy lưu luyến. Vốn định chôm chỉa bảo y trên người hắn nhưng bây giờ đành thôi vậy. Đã dính đầy máu còn có mùi mồ hôi, ta có bệnh sạch sẽ nha.
Cáo chê nho xanh xong, Minh Thế Nhân nhanh như chớp biến mất giữa khu rừng.
Bà lão nhìn về hướng hắn vừa bỏ chạy, khe khẽ lắc đầu. “Uổng cho ngươi một thân tu vi, lại thu loại đồ đệ nhát như chuột. Thật đáng buồn…”
. . .
Bình chướng Kim Đình Sơn sáng rực đến nỗi bách tính ở Canh Tử Trấn đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Giây phút ngắn ngủi trôi qua, ánh sáng dần dần mờ nhạt. Lục Châu không tiếp tục quán thâu nguyên khí nữa, bình chướng Kim Đình Sơn lúc này đã hoàn toàn khôi phục.
Bên tai Lục Châu truyền đến âm thanh thông báo kết thúc thời gian sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong. Lực lượng mênh mông trong cơ thể Lục Châu nhanh chóng biến mất. Tu vi hắn lại trở về Thần Đình cảnh Hoá đạo.
Cảm giác lực lượng ngập tràn thật thích… Lục Châu nhẹ nhàng hạ xuống đất.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Tư Vô Nhai ở gần đó vội vàng chạy tới, quỳ xuống dập đầu hành lễ. Thân thể hắn có hơi run rẩy, trên người đổ không ít mồ hôi lạnh, trán chạm sát đất không dám ngẩng đầu nhìn thẳng sư phụ.
“Ai cho phép ngươi rời khỏi động diện bích?” Lục Châu trầm giọng nói.
“Đồ nhi biết tội! Bình chướng bên ngoài động diện bích biến mất, đồ nhi một lòng muốn giải vây cho Ma Thiên Các, trong lúc cấp bách mới rời khỏi động, tuyệt không có ý muốn chạy trốn! Xin sư phụ minh xét!” Tư Vô Nhai quỳ dưới đất nói.
“Giải vây?” Lục Châu khinh thường hừ một tiếng. “Chỉ dựa vào chút tu vi của ngươi mà đòi giải vây?”
“Đồ nhi…”
“Ngươi cho rằng thất đại môn phái sẽ bị ngươi áp chế hay sao?”
Câu hỏi này khiến Tư Vô Nhai á khẩu không thể đáp lời. Suy cho cùng mọi thiết lập của thế giới này đều phải dựa vào nắm đấm. Thất đại môn phái đã ôm lòng liều chết, cho dù ngươi có uốn ba tấc lưỡi cũng chẳng thể thuyết phục nổi bọn hắn rút lui.
Sau khi nhìn qua chiến trường dưới chân núi, Tư Vô Nhai đã dao động rất nhiều. Thất đại môn phái đến cửu diệp cũng có can đảm vây công sao có thể bị một chút nhược điểm khống chế?
Lúc này, Lãnh La, Hoa Vô Đạo và các đệ tử Ma Thiên Các cũng đã quay trở lại.
Đến trước đại điện, thấy Lục Châu đứng đó, tất cả mọi người đều khom người hành lễ ——
“Bái kiến Các chủ.”
“Bái kiến sư phụ!”
“Sư phụ thần uy cái thế, thiên hạ vô địch. Cửu diệp vừa xuất hiện chẳng ai dám tranh phong!”
“. . .”
Câu vỗ mông ngựa quá sức lộ liễu khiến mọi người tê cả da đầu.
Lục Châu vuốt râu gật đầu nói: “Giải xuống đi.”
“Vâng.” Tư Vô Nhai cung kính đi theo Chu Kỷ Phong trở về động diện bích.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn thoáng lên bầu trời đêm. Hắn vốn định phân phó mấy chuyện nhưng bây giờ đã quá khuya, bèn nói: “Tất cả giải tán đi.”
“Cung tiễn Các chủ.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Lục Châu phất tay áo đi về phía Đông Các.
Cửu diệp chưa đi, ai có can đảm nhúc nhích? Tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, giữ vững tư thế khom người hành lễ.
Kể cả Lãnh La và Hoa Vô Đạo.
——————
Trong hoàng thành Thần Đô, Trường Thanh Cung.
Tại thư phòng, đương kim hoàng đế Lưu Thương đang viết viết vẽ vẽ, không ngừng vung bút chấm mực.
Bên ngoài chợt truyền đến tiếng bước chân nôn nóng của nội thường hầu.
Lưu Thương theo bản năng dừng lại, buông bút xuống nhìn về phía cửa phòng.
Nội thường hầu còn chưa tiến vào thư phòng đã quỳ xuống nói: “Bệ hạ, thám tử hồi báo, thất đại môn phái đều đã bị Ma Thiên Các quét sạch không có sức chống cự.”
Lưu Thương vốn cho rằng trận chiến này sẽ là lưỡng bại câu thương, thực lực Cơ lão ma có mạnh đến đâu cũng không chịu nổi nhiều cao thủ vây công như vậy. Hơn nữa ngay cả lão tổ Thường Diễn của Đoan Lâm Học Phái cũng ra tay, dùng mạng đổi mạng đánh trọng thương Cơ lão ma cũng không khó. Đám đệ tử Ma Thiên Các còn lại đều không đáng sợ, từ đó uy hiếp lớn nhất của hoàng thất cũng biến mất.
Thế nhưng mà… không có sức chống cự là ý gì?
Lưu Thương cau mày, trầm giọng nói: “Lặp lại lần nữa.”
Giọng nội thường hầu run rẩy đáp: “Thám tử hồi báo, thất đại môn phái, à không, bao quát cả Vân Tông nữa, đều bị Ma Thiên Các quét sạch, không có sức chống cự.”
Nói xong hắn gần như sắp khóc, sợ Lưu Thương nổi điên đánh ra một chưởng khiến đầu hắn nở hoa. Cảnh tượng như vậy đã chẳng phải là lần đầu, các nội thường hầu đời trước đều chết như thế.
Gần vua như gần cọp, Lưu Thương ngoài mặt có vẻ ổn trọng nhưng một khi bạo phát thì không ai có thể tưởng tượng!
Bình luận facebook