-
Chương 491-495
Chương 491 Vô đề
Sau khi chưởng môn Thiên Sư Đạo chết, Hoa Vô Đạo an toàn trở lại bên cạnh Chư Hồng Cộng và Chiêu Nguyệt.
Cuộc chiến vừa rồi tiêu hao quá nhiều năng lượng nên trông Hoa Vô Đạo có vẻ trắng bệch, lúc hạ xuống đất còn lảo đảo một lát mới đứng vững.
Chư Hồng Cộng đỡ lấy Hoa Vô Đạo, miệng khen ngợi không ngớt: “Lợi hại, lợi hại nha… một chiêu mai rùa biến thiên này đã làm ta mở rộng tầm mắt!”
Hoa Vô Đạo không có thời gian để ý tới trò vỗ mông ngựa của Chư Hồng Cộng, hắn tâm phiền ý loạn ngẩng đầu nhìn về phía đại điện Ma Thiên Các.
Đám tu hành giả từ từ tiến lên, chín vị trưởng lão Vân Tông thở phào như trút được gánh nặng, nhanh chóng lẫn vào trong đám người.
Lãnh La cất tiếng gọi: “Đoan Mộc Sinh, tiểu nha đầu, quay về.”
“Không về đâu.” Tiểu Diên Nhi trừng mắt nhìn đám người trước mặt.
“Lãnh trưởng lão, ông đã tiêu hao quá nhiều, mau về nghỉ ngơi đi. Ta và tiểu sư muội có thể chịu đựng được.”
Vừa nói Đoan Mộc Sinh vừa cầm Bá Vương Thương lăng không tiến về phía trước. Tiểu Diên Nhi cũng bay bên cạnh hắn.
Phi liễn trên trời lúc này đã dừng lại. “Gọi Cơ lão ma ra đây.”
Đoan Mộc Sinh giơ ngang Bá Vương Thương, khinh thường nói: “Ngươi mà cũng xứng?”
“Ta là Phong Thanh Hà của Chấn Thương Học Phái.”
Cách đó không xa, một chiếc phi liễn khác cũng phát ra thanh âm:
“Ta là chưởng môn Thà Lương của Hoành Cừ Học Phái.”
“Bần ni là Diệu Âm chủ trì Như Ý Am.”
“Ta là trang chủ Giả Viên của Thất Tinh sơn trang.”
“Ta là tông chủ Liễu Như Yên của Đan Tâm Tông.”
“Ta là đại đệ tử Thiệu Tấn Hàn của Đoan Lâm Học Phái.”
Người đại diện của thất đại môn phái đều đã xuất hiện đầy đủ. Ngoại trừ Tuyệt Viễn đạo trưởng của Thiên Sư Đạo vừa bị bắn chết thì trên không vẫn còn sáu chiếc phi liễn đang lơ lửng được đám đệ tử vây quanh.
Mấy lần trước thập đại danh môn vây công Kim Đình Sơn cũng không hoành tráng như thế này.
Đoan Mộc Sinh hừ lạnh. “Thật to gan, năm lần bảy lượt khiêu khích Ma Thiên Các, các ngươi thật sự cho rằng Ma Thiên Các không dám đại khai sát giới hay sao?”
Phong Thanh Hà cười ha hả nói: “Các vị có mặt ở đây, có vị nào không bị Ma Thiên Các giết chết mấy đệ tử hạch tâm đâu? Các ngươi không chỉ ra tay với thập đại danh môn mà đến người của Vân Tông cũng không buông tha. Bây giờ còn muốn nói chuyện đạo lý với bọn ta?”
“Cút cmm đi!”
Đoan Mộc Sinh không nhịn được nữa, lại mở miệng phun ra câu chửi tục kinh điển của hắn. Bá Vương Thương huy động bắn ra từng đạo cương ấn.
Phong Thanh Hà ngồi trong phi liễn đánh ra một chưởng, hạo nhiên cương khí như dòng sông ngăn trở toàn bộ cương nhận của Bá Vương Thương.
Chuyện đã đến nước này thì lý lẽ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chính đạo và ma đạo đã vạch mặt từ lâu, chẳng phải ngày một ngày hai.
Rốt cuộc thì vẫn phải xem xem nắm tay ai to hơn.
“Các ngươi vẫn nên gọi lão ma đầu ra thì hơn.”
Đám đệ tử thất đại môn phái gõ vũ khí xuống đất tạo thành âm thanh vang vọng cả Kim Đình Sơn.
Lãnh La ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao… đêm nay nhất định là một đêm không yên tĩnh.
Ma Thiên Các phải làm sao để vượt qua kiếp nạn này đây? Thấy chiến trận của đối phương như vậy, hắn không có nắm chắc mấy phần…
Nếu chỉ có mình Lãnh La thì hắn đã không do dự mà chạy trốn rồi. Đáng tiếc trận chiến này không chỉ có một mình hắn.
Đúng lúc này, đám tu hành giả bay về phía Đoan Mộc Sinh, song phương lao vào kịch chiến.
Các nhân vật quan trọng vẫn ngồi yên trên bảy toà phi liễn, không hề ló mặt, chỉ thỉnh thoảng lại đánh ra một đạo cương ấn tập kích Đoan Mộc Sinh.
Lực chú ý của cả hai bên gần như đều đặt trên người Đoan Mộc Sinh.
“Hoa Vô Đạo không thể tiếp tục chiến đấu, Lãnh La cũng chỉ còn sức giả vờ giả vịt. Hiện tại Ma Thiên Các chỉ có thể trông cậy vào đám đệ tử.”
“Chưa tới ngũ diệp, không có gì đáng sợ.”
“Ta thật muốn xem xem Cơ lão ma còn trốn tránh tới lúc nào…” Tông chủ Liễu Như Yên của Đan Tâm Tông bước ra khỏi phi liễn.
Bà ta vừa ló mặt ra, từ đỉnh Ma Thiên Các đột nhiên xuất hiện một đạo tiễn cương nhỏ toả lam quang nhàn nhạt xé rách bầu trời bay tới.
Vù! Tiễn cương phát ra âm thanh chói tai.
Tông chủ Liễu Như Yên thấy thế, trầm giọng nói: “Ta không phải là tên Tuyệt Viễn ngu ngốc kia đâu!”
Tuyệt Viễn bị trọng thương, mà Liễu Như Yên lại đang trong trạng thái sung mãn, một mũi tiễn cương nho nhỏ sao có thể làm gì được bà ta.
Bà ta di động sang một vị trí khác, phát hiện tiễn cương kia cũng đổi hướng bay tới, tựa như đã khoá chặt mục tiêu.
Các đệ tử thất đại môn phái sôi nổi ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Như Yên. Bà ta nâng tay, cương khí hộ thuẫn bao bọc lấy cơ thể phát ra màu vàng kim óng ánh.
Xoẹt ——
Tiễn cương xuyên qua cương khí hộ thuẫn, tiếp tục đâm xuyên qua thân thể Liễu Như Yên.
Sống lưng tên tu hành giả đứng lái phi liễn nhìn thấy cảnh này đã lạnh ngắt. Liễu Như Yên mở to mắt nhìn về phía Ma Thiên Các.
“Liễu tông chủ!”
“Liễu tông chủ, người có sao không?”
Tốc độ mũi tiễn cương quá nhanh, Liễu Như Yên còn chưa kịp thấy rõ bóng dáng nó đã bị nó đâm xuyên thủng lồng ngực.
“Thần xạ thủ Hoa Nguyệt Hành của Ma Thiên Các?”
“Không có khả năng! Nàng ta không thể nào mạnh như vậy!”
“Khốn kiếp, Ma Thiên Các lại dám bắn lén!”
Bắn lén thì thế nào? Ma đạo bắn lén có gì lạ đâu? Đám người Ma Thiên Các âm thầm oán giận.
“Hoa cô nương quá tuyệt!” Phan Trọng vỗ tay tán dương.
“Cút! Không biết nói chuyện thì im mồm lại.” Chu Kỷ Phong lập tức vỗ đầu hắn.
Ầm!
Liễu Như Yên rơi xuống,
Đệ tử của thất đại môn phái đều ngẩng đầu nhìn về phía Ma Thiên Các. Kẻ bắn lén này chỉ bắn ra một mũi tiễn cương nhỏ đã có thể xuyên thủng lồng ngực Liễu Như Yên, không cho bà ta lấy một cơ hội xuất thủ!
Bọn hắn sao có thể không sợ hãi! Cảm giác lo âu thấp thỏm lập tức lan tràn trong lòng thất đại môn phái.
Ngay lúc đó, ở sâu trong rừng cây chợt xuất hiện một đạo kim quang. Một tiễn cương tráng kiện toả ra kim quang chói mắt thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ông!
Tiễn cương bắn ra với tốc độ cực hạn, đến mức âm thanh cũng phải biến dạng. “Xuất thủ!”
Cung tiễn thủ cường đại không chỉ phải biết tìm vị trí tốt để che giấu bản thân mà còn phải biết cách xác định vị trí của cung tiễn thủ đối địch.
Mũi tiễn cương tráng kiện kia gần như đã mang theo toàn bộ hy vọng của thất đại môn phái, lao vụt từ trong rừng cây bắn về phía đông Ma Thiên Các.
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn theo mũi tiễn cương. Ma Thiên Các vốn đang một mảnh tối đen bỗng chốc được kim quang trên tiễn cương rọi sáng. Đám người rốt cuộc cũng trông thấy một vị lão giả dáng vẻ thản nhiên.
Chương 492 Vô đề
Lão giả nâng tay, bàn tay toát ra lam quang. “Cầm Nã Thủ Ấn!”
Oanh! Tiễn cương như pháo hoa nở rộ, bị lão giả dùng một tay bắt lấy. Rất nhanh tiễn cương đã tiêu tán trong thiên địa.
“Cơ lão ma?!”
“Là lão ma đầu!”
“Thì ra là hắn đứng ở phía sau bắn lén!”
“Lui lại!”
Bảy toà phi liễn lập tức lui ra sau. Đám đệ tử cũng xôn xao lùi lại. Đứng xa một chút thì uy lực của tiễn cương sẽ giảm đi một chút.
Nhưng bởi vì lùi lại một bước nên quân tâm dao động. Có không ít đệ tử thất đại môn phái đã ngã nhào xuống đất vì sợ hãi, hai chân không ngừng run rẩy.
Trong đám người đến vây công có rất nhiều người máu nóng dồn lên não, đến khi chân chính đặt chân lên chiến trường mới phát hiện Ma Thiên Các đáng sợ đến thế.
Ma Thiên Các chỉ có mấy người, đã có thể chấn nhiếp thất đại môn phái!
“Bái kiến Các chủ!”
“Bái kiến sư phụ!”
Âm thanh hành lễ của nhóm người Ma Thiên Các vang vọng rung trời.
Lục Châu vuốt râu gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía chỗ sâu trong rừng cây. “Kỷ Viễn Xương, đừng trốn trốn tránh tránh nữa. Từ khi nào mà ngươi lại trở nên nhát gan như thế?”
Đây là thần xạ thủ cực kỳ cường đại mà các thần xạ thủ khác đều phải ngước nhìn, cũng là lão thần xạ thủ sắp đến đại nạn thọ mệnh.
Kỷ Viễn Xương đã rời khỏi tông môn của mình từ lâu. Trước đây lão từng dạy dỗ không ít đệ tử, một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, Trần Trúc, cũng là đồ tôn của lão.
Hoa Nguyệt Hành thân là thần xạ thủ sao có thể không biết cái tên này, lập tức lấy làm kinh hãi, ngây ngẩn nhìn về phía rừng cây.
“Kỷ lão tiền bối là thần xạ thủ, đương nhiên sẽ không bước ra. Cơ lão ma! Ngươi không phải cũng trốn trốn tránh tránh đó sao?” Phong Thanh Hà cao giọng nói.
“Vậy thì bản toạ không tránh nữa.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa đạp không bước đi, chậm rãi rời khỏi bóng tối, bước từng bước ra dưới ánh sáng.
Vân đạm phong khinh, vẻ mặt thong dong. Tóc đen nhiễm ánh trăng vàng, tóc trắng bạc tựa như sương.
Dưới ánh trăng, hình tượng của Lục Châu lúc này trông rất giống với lúc hắn mới xuyên không nhập thể vào Cơ Thiên Đạo.
Toàn bộ đệ tử thất đại môn phái nín thở mở to mắt nhìn về phía Cơ lão ma đang lăng không lơ lửng giữa không trung.
Tuy không nhìn rõ ngũ quan nhưng dựa vào mái tóc trắng và thái độ của đám người Ma Thiên Các, gần như có thể xác định đây chính là Cơ Thiên Đạo, đại ma đầu tổ sư gia tung hoành thiên hạ!
Lục Châu âm thầm tính toán lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Mũi tên thứ nhất bắn Tuyệt Viễn chỉ hao phí một phần năm lực lượng, vì Tuyệt Viễn vốn đã là người sắp chết.
Mũi tên thứ hai bắn tông chủ Liễu Như Yên của Đan Tâm Tông phải dùng hết một phần ba lực lượng phi phàm.
Tay không bắt lấy một tiễn toàn lực của Kỷ Viễn Xương, Lục Châu dùng hết một phần ba lực lượng nữa.
Như vậy hiện tại hắn chỉ còn lại chưa tới một phần ba lực lượng phi phàm. Thế nên Lục Châu lựa chọn xuất hiện dưới mắt mọi người, như thế có thể dụ toàn bộ địch nhân ra mặt.
Quả nhiên, vừa nghe được giọng Lục Châu, Kỷ Viễn Xương không ẩn nấp nữa mà lăng không bay lên, cất cao giọng nói:
“Lão ma đầu, ngươi giết đồ tôn của ta, bây giờ ta phải tự tay giết chết ngươi.”
Kỷ Viễn Xương cũng là đại nhân vật tồn tại lâu đời, tay nâng cung tiễn lên.
“Trần Trúc đến từ dị tộc Tam Hiệt. Ngươi muốn báo thù cho người dị tộc?”
“Nói hươu nói vượn. Dị tộc hay không, tự ta có phán đoán.”
Lục Châu lắc đầu, hắn vốn không để đám chưởng môn thất đại môn phái vào mắt, từng bước tiến tới, hờ hững nói:
“Vốn tưởng rằng thần xạ thủ tổ sư gia như ngươi sẽ biết phân rõ phải trái. Đáng tiếc ——”
Tay phải Lục Châu nâng lên, một vòng xoáy cỡ nhỏ xuất hiện. Nguyên khí không ngừng rung động.
Cảm nhận được nguy hiểm cận kề, đám người thất đại môn phái lập tức lui lại.
“Rút! Mau rút quân!” Các đệ tử thất đại môn phái đã bị doạ sợ đến tè ra quần.
“Không được lui! Trận chiến này nếu không thành công thì thành nhân! Kẻ lâm trận lùi bước, giết không tha!” Tiếng truyền âm chấn động vang trời khiến đám đệ tử thất đại môn phái bị chấn nhiếp ngay tại chỗ.
Bọn hắn không lui được nữa!
“Đây là cơ hội cuối cùng trước khi đại nạn của Cơ lão ma tới! Kẻ nào lùi bước, trảm!”
Hạo nhiên cương khí của Phong Thanh Hà bọc lấy thanh âm hùng hồn vang lên, ổn định lại lòng tin của tất cả mọi người.
Đúng vậy, đây là cơ hội cuối cùng trước khi đại nạn thọ mệnh đến. Đã đến nước này, còn đường để lui sao?
Cùng lúc đó, bàn tay Lục Châu vung ra một chưởng.
Đại Vô Uý Ấn! Kim quang lóng lánh cấp tốc bay về phía Kỷ Viễn Xương.
Kỷ Viễn Xương quát to một tiếng, kéo căng dây cung.
Cảnh tượng này hệt như lúc Trần Trúc bên bờ Độ Thiên Giang kiệt lực phản kháng…
Ầm! Mấy đạo tiễn cương lão bắn ra đánh vào chưởng ấn chỉ tạo ra mấy gợn sóng yếu ớt, không thể làm suy suyển chưởng ấn mảy may.
Chưởng ấn bay vụt qua giữa hai toà phi liễn trên không!
Soạt! Soạt! Hai toà phi liễn bị Đại Vô Uý Ấn đánh nát một phần ba, mười mấy tên đệ tử trên phi liễn rơi xuống đất, âm thanh kêu thảm vang vọng giữa thiên không.
Đại Vô Uý Ấn tiếp tục bay về phía Kỷ Viễn Xương.
Kỷ Viễn Xương cảm thấy không thích hợp, lập tức phi hành thục mạng, thế nhưng Đại Vô Uý Ấn tựa như có mắt, lấy tốc độ như tia chớp đánh vào người lão!
Ầm —— Tan thành tro bụi.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Các đệ tử thất đại môn phái đã mất đi khả năng suy nghĩ, mất đi khả năng hít thở. Lòng tin của bọn hắn lại lần nữa bị dao động.
Nhìn cảnh này, hỏi ngươi có sợ hay không?!
Tung ra tấm thẻ Một Kích Chí Mạng này, Lục Châu cũng lười so đo chi phí! Đối với cao thủ ẩn nấp bắn lén, hắn không tiếc phải trả giá đại giới cũng phải lấy mạng lão!
Lục Châu tiếp tục đạp không đi tới.
Hai mắt Phong Thanh Hà loé lên quang mang, trong lòng lại không ngừng run rẩy, da đầu cũng run lên. Chuyện tới nước này đã chẳng lui được nữa, hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể hạ lệnh. “Tử sĩ! Lên cho ta!”
Đám tu hành giả bảo vệ xung quanh bảy chiếc phi liễn lập tức bay tới đông như kiến.
“Sư phụ!”
“Các chủ!”
Hiện tại người Ma Thiên Các có khả năng ra sức chỉ còn mỗi Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi. Lãnh La chỉ còn sức chạy trốn.
Thấy cảnh này, bọn hắn cũng xông tới định ngăn cản đám tu hành giả.
Lục Châu lăng không trên bầu trời, chân đạp lam liên, toàn thân phát ra lam quang.
Chương 493 Vô đề
Tu vi Thần Đình cảnh Hoá đạo vốn chẳng đáng là gì trong mắt cao thủ Nguyên Thần cảnh. Tu hành giới có một câu nói: dưới Nguyên Thần cảnh đều là sâu kiến.
Tu hành giả chưa vào Nguyên Thần cảnh thì đều chỉ là tiểu nhân vật.
Thế nhưng hiện tại, tất cả những người có mặt nơi đây đều không dám xem thường Cơ lão ma chỉ có tu vi Thần Đình cảnh này.
Các cao thủ không ngừng thử cảm giác tu vi của Lục Châu, xem xem có phải Lục Châu đã thật sự bị hạ tu vi xuống Thần Đình cảnh hay không… nhưng dù thử thế nào cũng chỉ thấy Lục Châu là Thần Đình cảnh.
Lục Châu hờ hững nhìn đám tu hành giả đông như kiến trước mặt. Lam liên dưới chân đột nhiên bành trướng ra phạm vi trăm mét, sau đó nở rộ!
Lực lượng mạnh mẽ dồi dào như thuỷ triều đột nhiên phát tán ra tứ phía.
Pháp Diệt Tẫn Trí!
Toàn bộ tu hành giả vừa bay tới lập tức bị bắn ngược ra sau, miệng phun ra mấy ngụm máu.
Đám người Ma Thiên Các trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng này. Cho dù Các chủ xuất thủ bao nhiêu lần thì mỗi lần ra tay đều khiến bọn hắn phải mở to mắt mà nhìn.
Hoa Vô Đạo, Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi đều cảm thấy một màn này thật quen thuộc. Lúc trước khi Lục Châu bế quan trong mật thất, mấy người bọn họ lo lắng xông vào cũng bị chính chiêu này chấn bay. Điểm khác biệt chính là ngày hôm nay, phạm vi và lực lượng của chiêu này đã tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Bảy chiếc phi liễn trong khoảnh khắc bị cơn sóng năng lượng tẩy rửa, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt rồi vỡ tan tành rơi xuống đất.
Đám người Ma Thiên Các lúc này mới giật mình nhớ ra, chiêu thức này vốn không phân địch ta!
“Mau lui lại!” Lãnh La là người có kinh nghiệm nhiều nhất, vội vàng nhắc nhở mọi người. Cả đám lập tức bay ngược về phía sườn núi, lăng không quan chiến.
“Đây rốt cuộc là chiêu thức gì?” Hoa Vô Đạo thì thào tự hỏi.
“Không biết.” Lãnh La đáp gọn lỏn.
“Ta cũng không biết… Ui da, tiểu sư muội, muội véo ta làm gì?” Chư Hồng Cộng la oai oái.
Tiểu Diên Nhi lại véo véo má mình, thì thầm. “Á, không phải nằm mơ nha.”
“. . .”
Lục Châu rốt cuộc đã dùng hết sạch lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng thông báo của Hệ thống. Thần Đình cảnh chỉ mang lại 10 điểm công đức, khá đáng tiếc. Dưới Thần Đình cảnh thì hoàn toàn không được ban thưởng.
Cũng may số lượng tu hành giả quá nhiều, lại có một số trưởng lão Nguyên Thần cảnh cũng chịu lực xung kích mà chết.
Dưới một chiêu thần thông Thiên thư cường đại, tu hành giả của thất đại môn phái đã bị đánh rơi xuống đất hết bảy phần mười, số lượng người chết và bị thương gần năm phần mười.
Lục Châu vẫn lăng không đứng yên, từ trên cao nhìn xuống quan sát chúng sinh, khẽ lắc đầu.
Uy lực nhỏ nhưng đẹp mắt, có thể dùng để trang bức. Nhưng hắn không mấy hài lòng với chiêu này. Bởi vì hắn chỉ mới giết được có ba phần mà thôi.
Đám tu hành giả liên tục bại lui. Chín vị trưởng lão của Vân Tông cũng chật vật đến cực điểm.
Đám chưởng môn còn lại là Ninh Lương, Phong Thanh Hà, Giả Viên, Diệu Âm và đại đệ tử Đoan Lâm Học Phái Thiệu Tấn Hàn đều lấy tay che ngực, trên mặt tràn đầy rung động nhìn Lục Châu.
Quá mạnh!
Năm người hung hăng nắm chặt nắm đấm, nuốt một ngụm nước bọt. Không có phi liễn bảo hộ, bọn hắn trở nên vô cùng chật vật.
Phong Thanh Hà cắn răng nói: “Đừng hoảng hốt… một chiêu vừa rồi hẳn là ấn pháp hắn tự sáng tạo, tấn công trên diện rộng. Thiên Sư Đạo và Chấn Thương Học Phái khi bộc phát ấn phù cũng có thể làm được!”
Phong Thanh Hà lúc này đã chẳng quản tới mặt mũi, mặt dạn mày dày động viên mọi người. Thật ra bản thân hắn cũng cảm thấy chiêu này không có sát thương lớn, chưởng môn ngũ đại môn phái đều không chết, chỉ bị lực lượng quỷ dị này đánh cho khí huyết cuồn cuộn, suýt chút nữa đã thổ huyết.
Năm người sử dụng nguyên khí để ổn định khí tức. Đại đệ tử Thiệu Tấn Hàn nói: “Phong tiền bối, rốt cuộc chúng ta có thắng nổi không?”
Phong Thanh Hà liếc mắt nhìn hắn. “Tin tưởng ta, không cần phải lui. Phan Ly Thiên mạnh như vậy cũng bị Chấn Thương Học Phái bọn ta đánh cho gần chết.”
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu. Cái gật đầu này có ý nghĩa, muốn thành anh hùng phải đạp lên từng chồng bạch cốt.
Diệu Âm chủ trì Như Ý Am nói: “Thôi được, chúng ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Các đệ tử nghe lệnh!”
Phong Thanh Hà giơ ngón cái lên với bà ta rồi cất cao giọng nói: “Tất cả mọi người nghe đây. Cơ lão ma không chống cự được lâu, hiện tại chỉ là hồi quang phản chiếu. Đừng sợ lão!”
Hắn chỉ cần ổn định tâm lý cho các đệ tử thất đại môn phái là được, về phần là thật hay giả thì không quan trọng.
. . .
Lục Châu lăng không lơ lửng, suy nghĩ biện pháp ứng đối.
Hắn còn hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng… cũng may vẫn còn một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
Đám cao thủ trốn trong bóng tối vẫn chưa chịu thò đầu ra?
Lục Châu chưa sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong là vì một khi thấy Cơ Thiên Đạo trong trạng thái đỉnh phong, bọn hắn chắc chắn sẽ cắm đầu chạy, Lục Châu biết đi đâu mà tìm.
Các đệ tử Như Ý Am về đúng vị trí, mấy chục ni cô chắp tay trước ngực, miệng không ngừng tụng niệm kinh văn.
Lục Châu lắc đầu nói: “Phí công.”
Mọi mánh khoé ở trước mặt lực lượng tuyệt đối đều chỉ là trò cười.
Tay phải khẽ nhấc, lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ đạo cụ… Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo.
Bỗng nhiên, một thân ảnh nhanh như thiểm điện từ góc đông nam rừng rậm bắn ra, hai tay hắn chập lại giơ ra phía trước, toàn thân như một mũi tên bắn thẳng về phía Lục Châu!
“Cơ lão ma, đừng hòng làm hại đồ tử đồ tôn của ta!”
Đám đệ tử Đoan Lâm Học Phái lên tiếng kinh hô: “Tổ sư gia!”
Phong Thanh Hà cực kỳ mừng rỡ: “Hay cho lão tổ Đoan Lâm Học Phái! Cuối cùng ngài cũng chịu ra tay!”
Thường Diễn mặt đỏ tới mang tai, trong mắt tràn ngập tơ máu. Một người sắp đến đại nạn thọ mệnh lại có bộ dạng này, rất rõ ràng, lão đã phục dụng ma nguyên bí dược.
Dưới tác dụng của ma nguyên bí dược, Thường Diễn cũng đạt tới trạng thái đỉnh phong!
Tất cả mọi người đều cho rằng, dưới đòn công kích của Thường Diễn, Cơ lão ma cho dù không chết cũng phải bị thương nặng.
Ánh mắt đám đệ tử thất đại môn phái sáng rực.
Phía trước song chưởng Thường Diễn xuất hiện một mũi khoan cương khí, đâm thẳng vào mặt Lục Châu.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Thường Diễn đang phá không bay tới, khẽ lắc đầu. “Tốt lắm.” Sau đó bàn tay già nua bóp nát tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong!
Chương 494 Vô đề
Trong khoảnh khắc khi Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong vỡ vụn, đan điền khí hải cấp bậc Thần Đình cảnh đột nhiên viên mãn, kỳ kinh bát mạch tràn ngập năng lượng.
Lục Châu vốn cho là đám cao thủ ẩn nấp sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cũng chỉ có thể xử lý đám người trước mắt, không ngờ lão tổ Thường Diễn của Đoan Lâm Học Phái lại xuất hiện, xem như là niềm vui ngoài ý muốn.
Thời kỳ đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo lại trở về.
“Muốn chết? Bản toạ sẽ thành toàn cho các ngươi.”
Nghiêm chỉnh mà nói… hình như đã vượt qua cả thời kỳ đỉnh phong.
Lục Châu bình tĩnh nâng tay lên, đại thủ hiện ra kim quang, dùng tay không ngăn trở một kích toàn lực của Thường Diễn.
Thời không tựa như bị dừng lại. Đám người mở to mắt nhìn, thậm chí còn không dám chớp mắt, sợ rằng sẽ bỏ lỡ cảnh tượng quyết đấu kinh thiên động địa.
Điều khiến tất cả mọi người sợ hãi là Cơ lão ma lại dùng tay đỡ chiêu!
Cơ lão ma dường như vẫn luôn đứng ở đỉnh cao vời vợi, dường như cho tới bây giờ vẫn chưa từng suy yếu.
Lão tổ Thường Diễn đã sử dụng ma nguyên bí dược, vậy mà vẫn bị người ta dùng tay không ngăn lại?! Cõi lòng ai nấy đều run rẩy.
“Cơ lão ma, ngươi…?” Thường Diễn mở to mắt. “Cùng chết đi ——”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Bàn tay Lục Châu nắm lại. Cầm Nã Thủ Ấn trông hệt như Phật Đà Thủ Ấn xuất hiện, sau đó đột ngột biến lớn đánh tới.
Oanh!
Tan thành tro bụi.
Cái gì mà ma nguyên bí dược? Cái gì mà lão tổ Đoan Lâm Học Phái? Cái gì mà bát diệp đỉnh phong?
Một chiêu mà thôi.
Sở dĩ Lục Châu làm thế là vì hắn… muốn tiết kiệm thời gian. Hắn chỉ có ba mươi phút, nhưng lực lượng nguyên khí lại không bao giờ dùng tận. Vì thế cứ thoải mái tung ra các chiêu thức tối cường!
Đám người thất đại môn phái kinh ngạc ngây người.
“Đây là…”
“Cơ lão ma tại sao lại mạnh như vậy?”
“Không đúng… không thể nào!”
Cho dù có người lên tiếng trấn an, nhưng đối mặt với loại cường giả siêu cấp này ai có thể không sợ hãi? Người dù có ngu xuẩn đến cỡ nào, thấy cảnh Lục Châu tay không đánh chết bát diệp đỉnh phong thì còn hô hào nổi Cơ lão ma sắp bị tiêu diệt sao?
Chạy thôi chứ còn làm được gì!
Đám người thất đại môn phái sợ hãi muốn tè ra quần.
Thân hình Lục Châu loé lên, thi triển đại thần thông thuật Thiên Lý Truy Hồn.
Ầm! Một chưởng đánh vào đại đệ tử Đoan Lâm Học Phái vừa định quay đầu bỏ trốn. Thiệu Tấn Hàn bị chưởng ấn đánh lủng ngực, rơi xuống đất.
Lại một đại chiêu khác.
Lấy Lục Châu làm trung tâm, đầy trời kiếm cương như mũi khoan bắn ra tứ tán. Đám đệ tử Như Ý Am còn đang tụng niệm lập tức bị giết sạch, toàn bộ rơi xuống đất.
“Chuyện này… sao có thể?” Diệu Âm chủ trì Như Ý Am trợn trừng mắt, bàn tay chắp trước ngực không ngừng run rẩy.
Khi ngẩng đầu lên, bà ta đã thấy lão giả toàn thân toả ra kim quang đang lăng không trước mặt mình. “Cơ… Cơ lão ma…”
“Bản toạ thay Phật tổ tiễn ngươi một đoạn đường.”
Một chưởng đánh ra. Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn xuyên thủng thân thể Diệu Âm.
Lục Châu không thèm nhìn thêm một ánh mắt, hờ hững thi triển đại thần thông thuật biến mất.
Diệu Âm cảm nhận được nỗi bất lực vô tận trong lòng… máu tươi trước ngực không ngừng chảy ra. Bà ta muốn điều động nguyên khí cầm máu nhưng phát hiện đan điền khí hải đã bị lực lượng tuyệt đối của đối phương phá huỷ…
Diệu Âm nâng tay lên nhưng lại không còn chút sức lực nào. Bà ta buồn bã ngẩng đầu nhìn về phía Ma Thiên Các. Các đệ tử Ma Thiên Các đang điên cuồng xông vào đám người, không ngừng chém giết.
Kiếm cương đầy trời dường như chẳng còn liên quan đến bà ta nữa. Sinh mệnh đang nhanh chóng trôi đi mất.
Diệu Âm chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy một màn đến chết cũng không thể quên ——
Ông! Lục Châu gọi ra pháp thân.
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh lóng lánh kim quang sừng sững giữa trời… Nhưng toà pháp thân này quá cao… dường như cao đến mười lăm trượng.
Mười lăm trượng đại biểu cho điều gì?
Diệu Âm nhìn xuống toà kim liên dưới trướng pháp thân, dùng hết sức lực cuối cùng của mình để đếm: nhất diệp, nhị diệp, tam diệp… thất diệp, bát diệp, cửu… Cửu diệp?!
Thì ra là vậy. Ha ha ha.
Bần ni chết không oan chút nào.
A di đà phật. Bụi về với bụi, đất về với đất.
Cương khí đánh tới. Diệu Âm biến thành một cơn gió, tiêu tán giữa thiên địa.
. . .
Pháp thân xuất hiện, bành trướng ra tứ phía, nguyên khí khuếch tán khiến mấy trăm người vẫn lạc ngay tại chỗ.
Lục Châu không ngừng thi triển đại thần thông thuật, tràng diện hỗn loạn, người bay tứ tán.
Lãnh La nhìn cảnh này mà kinh hồn táng đảm. Trước đó hắn đã dùng chiêu thức này để đánh giết Phương Văn Hiển, đó là chiêu mạnh nhất của hắn. Vậy mà so sánh với pháp thân của Lục Châu thì chỉ là tiểu vu gặp phải đại vu.
Tiếng kêu thảm vang lên liên tục. Các đệ tử Ma Thiên Các ra trận, mang theo tư thái nghiền ép đánh bật những kẻ đang bỏ trốn. Không một ai còn sức phản kháng.
Hoa Vô Đạo lẩm bẩm nói: “Ta rốt cuộc đã minh bạch… thì ra Các chủ lão nhân gia người vẫn luôn cố ý giấu tài. Chẳng trách Các chủ có thể thoải mái thi triển thập tự Lục Hợp Đạo Ấn của ta… Hầy, trong lòng ta rốt cuộc cũng thấy thăng bằng hơn nhiều.”
Lãnh La nhìn toà pháp thân khổng lồ trước mắt, phụ hoạ nói: “Có lẽ gia nhập Ma Thiên Các là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời Lãnh mỗ.”
Chư Hồng Cộng nhún người nhảy lên, ha ha cuồng tiếu.
“Xông lên đi, các huynh đệ, xông lên a… Ta rất thích cảm giác ỷ thế hiếp người này nha! Xông lên đi ——”
Hoa Vô Đạo, Lãnh La: “? ? ?”
Hầy…
Các chủ là bậc kinh tài tuyệt diễm, sao lại có loại đồ đệ cùi bắp như hắn chứ? Làm trại chủ sơn tặc quá lâu nên hắn lậm luôn rồi.
. . .
Lục Châu thỉnh thoảng lại nhìn thời gian sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong rồi lại thi triển đại thần thông thuật.
“Chạy! Chạy mau ——”
Lúc này lòng tin của đám người thất đại môn phái đã hoàn toàn bị phá huỷ. Cái gì mà đại nạn thọ mệnh, cái gì mà kế hoạch với chả bố trí chu đáo, đều là rác rưởi trước mặt lực lượng tuyệt đối.
“Đại trận! Lui về đại trận!”
Cuộc chiến chuyển dời đến khu vực rừng cây. Cửu diệp kim liên tựa như một cái máy cắt khổng lồ không ngừng chém ngang thân đám cây cổ thụ.
Trang chủ Giả Viên của Thất Tinh sơn trang gọi ra pháp thân, thiêu đốt khí hải liều mạng chạy trốn.
Oanh!
Một toà pháp thân đã ngăn lại trước mặt hắn. Lục Châu lăng không đứng trong pháp thân nói: “Quá chậm.”
Pháp thân nhấc tay đánh ra một chưởng.
“Không ——”
Pháp thân Giả Viên tựa như pha lê bị đập nát tan tành, toàn thân hắn bị đập bẹp thành bánh thịt, tan thành tro bụi.
Chương 495 Vô đề
Lục Châu lại mang theo pháp thân biến mất.
Các đệ tử thất đại môn phải chỉ trong chốc lát đã chết tám chín phần mười.
Môn chủ Ninh Lương của Hoành Cừ Học Phái không ngừng thiêu đốt khí hải để kháng cự kiếm cương đầy trời, cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ tinh thần.
“Hết! Hết rồi!”
“Vì cái gì? Vì cái gì?”
Ninh Lương nâng tay đánh vào trán mình một chưởng, thay vì cứ mãi bị tra tấn, chẳng bằng để hắn tự mình kết thúc.
“Muốn tự sát? Bản toạ sao có thể để ngươi được như ý!”
Ông! Nguyên khí như bị đông cứng, Ninh Lương ngẩng đầu nhìn chưởng ấn đang hạ xuống. Không kịp nhìn thấy mặt Lục Châu, hắn đã bị chưởng ấn đập nát.
“Trận pháp?”
Pháp thân Lục Châu càn quét cả khu vực trận pháp. Toàn bộ trận văn vừa sáng lên đã bị phá huỷ ngay lập tức.
Thất đại môn phái đã không còn ý niệm chạy trốn trong đầu. Bọn hắn run rẩy đứng đó, chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.
Trận pháp thật buồn cười biết bao. Cửu diệp sao có thể bị trận pháp cấp thấp như vậy khống chế?
Lục Châu lại lần nữa lăng không đứng giữa trời. Còn có ai?
Ngay khi bóp nát tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, Lục Châu đã không định buông tha cho bất kỳ kẻ nào.
Hắn đang tìm kiếm xem rốt cuộc có còn kẻ nào ẩn nấp trong bóng tối.
Lúc này, Lục Châu quay đầu nhìn về khu vực chiến đấu phía đông nam… nơi đó có nguồn năng lượng như thuỷ triều và một thân ảnh màu trắng không ngừng chém giết tu hành giả thất đại môn phái.
Bích Hải Triều Sinh Quyết. Diệp Thiên Tâm?
Thần sắc Lục Châu vẫn rất bình tĩnh, không bất ngờ trước sự xuất hiện của Diệp Thiên Tâm. Từ lần Diệp Thiên Tâm đưa thư cho Ngu Thượng Nhung đến nay, Lục Châu biết rõ nàng vẫn còn ở quanh đây. Chỉ là không ngờ thời khắc mấu chốt này nàng lại xuất hiện cùng giết địch.
Nhưng là… thời gian cấp bách, Lục Châu không rảnh để ý tới mấy chuyện này.
Hơn nữa, lão phu còn cần đến sự giúp đỡ của một lục diệp nhỏ nhoi như ngươi? Nói đi cũng phải nói lại, tuy Diệp Thiên Tâm đã bị trục xuất khỏi sư môn nhưng cũng còn chút lương tâm. Đám tu hành giả bị nàng giết mang lại cho hắn không ít điểm công đức.
Thôi, tuỳ ngươi vậy.
Lục Châu lại lần nữa thi triển đại thần thông thuật xuất hiện ở một nơi khác. Hắn muốn xác nhận xem có tổ sư gia môn phái khác ở đây hay không… Nếu không khi trạng thái đỉnh phong biến mất, lại có một tên không sợ chết như Thường Diễn chui ra thì khó chơi rồi.
Pháp thân cao mười lăm trượng cứ xuất hiện rồi lại biến mất, thuận tay đánh giết không ít cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Cùng lúc đó, Diệp Thiên Tâm vốn đã chuẩn bị tư thái sẵn sàng chiến tử, nào ngờ nàng vừa ra sân thì đã thấy toà pháp thân cao sừng sững của sư phụ.
Diệp Thiên Tâm vừa chiến đấu vừa rung động không thôi. Nàng nhớ lại lúc trước khi bị sư phụ bắt về Ma Thiên Các, nàng từng nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhưng Diệp Thiên Tâm vẫn cho rằng mình hoa mắt nhìn nhầm.
Tu vi cực hạn của nhân loại là bát diệp. Nàng vốn không hề tin vào điều mắt mình nhìn thấy.
Thế nhưng lần này…
“Sư phụ thật sự đã là cửu diệp!”
“Làm sao lão nhân gia người làm được?”
“Chẳng lẽ điều đại sư huynh nói là thật, sư phụ vẫn luôn truy tìm bí mật của cửu diệp?”
Trong lòng Diệp Thiên Tâm suy nghĩ rất nhiều thứ. Nhìn tên tu hành giả cấp thấp vừa ngã xuống trước mắt mình, nàng giật mình minh bạch. Việc trợ giúp Ma Thiên Các có lẽ chỉ là suy nghĩ đơn phương của nàng mà thôi. Với thế cục này, Ma Thiên Các căn bản không cần đến nàng.
. . .
Bên phía chiến trường góc tây nam có một đám tu hành giả cấp trưởng lão đang thiêu đốt khí hải tập thể hòng chạy trốn.
Lục Châu khẽ quát một tiếng, mang theo pháp thân bay lên cao. Giờ khắc này, pháp thân Bách Kiếp Động Minh cửu diệp cao chọc trời toả ra kim quang rực rỡ rọi sáng cả trăm dặm.
Tu hành giả trong phạm vi trăm dặm đều tức tốc ngẩng đầu nhìn về phía Kim Đình Sơn… trong mắt bọn họ tràn đầy kinh ngạc và rung động.
Lục Châu gọi ra Vị Danh Cung, động tác nước chảy mây trôi, tay trái cầm cung, tay phải kéo căng dây cung.
Vù! Vù! Vù!...
Tiễn cương liên tục xuất hiện, phá không bay đi.
“Cửu diệp thần xạ thủ!” Hoa Nguyệt Hành không chớp mắt nhìn Các chủ liên tục bắn ra tiễn cương.
Ai không muốn được tận mắt nhìn thấy phong thái của cửu diệp? Hoa Nguyệt Hành vốn là một thần xạ thủ có thiên phú và khả năng lĩnh ngộ hơn người, nàng tự học đã bước vào cảnh giới tam diệp. Thiên tài như nàng, một khi có danh sư chỉ điểm thì sẽ được trợ giúp to lớn vô cùng.
Đây chính là cơ hội trời ban, Hoa Nguyệt Hành cố gắng khắc ghi hình ảnh của thần xạ thủ cửu diệp vào đầu.
Đây chính là mục tiêu tu luyện sau này của nàng.
Từng đạo tiễn cương vô cùng chuẩn xác bắn trúng đám trưởng lão đang thiêu đốt khí hải. Từng người vẫn lạc rơi xuống đất.
“Đây… chính là cửu diệp?” Hầu hết các tu hành giả trước khi chết đều nảy sinh ý nghĩ này.
Chín mảnh liên diệp lóng lánh kim quang và pháp thân khổng lồ đã càn quét khắp chiến trường.
Lục Châu dưới trạng thái đỉnh phong không hề e ngại tiêu xài nguyên khí, pháp thân không ngừng loé lên, đại thần thông thuật thi triển liên tục.
Thời gian sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong vẫn còn hơn một nửa.
Sự cường đại của cửu diệp đã nằm ngoài dự đoán của Lục Châu. Chỉ trong một thời gian ngắn Lục Châu đã đánh tan tác đám người thất đại môn phái hết tám chín phần mười.
Thế nhưng Lục Châu vẫn luôn cảm thấy vẫn còn chuột nhắt ẩn mình trong bóng tối. Chẳng lẽ… là do cửu diệp quá lộ liễu?
Lục Châu vung tay lên thu hồi pháp thân, toàn thân chậm rãi hạ xuống.
. . .
Cùng lúc đó.
Cách Kim Đình Sơn trăm dặm về phía tây, bên trên một hẻm núi.
Chưởng môn Phong Thanh Hà của Chấn Thương Học Phái dùng tay che bụng, cấp tốc bay về phía trước.
Thất đại môn phái… chỉ có mình hắn trốn thoát.
Những người còn lại có còn sống hay không hắn không cách nào phán đoán. Vừa nghĩ tới pháp thân cửu diệp khổng lồ kia, Phong Thanh Hà lại thấy hoảng sợ.
Tại sao lại là cửu diệp?
Con mẹ nó tại sao lại là cửu diệp cơ chứ?!!!
Nếu không nhờ lợi dụng tình cảnh hỗn loạn lúc đó và miễn cưỡng thiêu đốt khí hải, thừa dịp Cơ lão ma đang tàn sát những người khác để chạy trốn thì bây giờ Phong Thanh Hà hắn đã là một thi thể.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía hẻm núi. “Chỉ còn cách một dặm.”
Phong Thanh Hà lau đi vệt máu trên khoé miệng, nhanh chóng bay về phía trước. Đại nạn không chết tất có phúc!
“Chưởng môn, chờ ta với!” Sau lưng hắn đột nhiên truyền tới một thanh âm.
Phong Thanh Hà giật nảy mình, lập tức xoay người lại, lảo đảo thụt lùi rồi té xuống đất, hai mắt mở to nhìn tên đệ tử đang chạy tới.
Sau khi chưởng môn Thiên Sư Đạo chết, Hoa Vô Đạo an toàn trở lại bên cạnh Chư Hồng Cộng và Chiêu Nguyệt.
Cuộc chiến vừa rồi tiêu hao quá nhiều năng lượng nên trông Hoa Vô Đạo có vẻ trắng bệch, lúc hạ xuống đất còn lảo đảo một lát mới đứng vững.
Chư Hồng Cộng đỡ lấy Hoa Vô Đạo, miệng khen ngợi không ngớt: “Lợi hại, lợi hại nha… một chiêu mai rùa biến thiên này đã làm ta mở rộng tầm mắt!”
Hoa Vô Đạo không có thời gian để ý tới trò vỗ mông ngựa của Chư Hồng Cộng, hắn tâm phiền ý loạn ngẩng đầu nhìn về phía đại điện Ma Thiên Các.
Đám tu hành giả từ từ tiến lên, chín vị trưởng lão Vân Tông thở phào như trút được gánh nặng, nhanh chóng lẫn vào trong đám người.
Lãnh La cất tiếng gọi: “Đoan Mộc Sinh, tiểu nha đầu, quay về.”
“Không về đâu.” Tiểu Diên Nhi trừng mắt nhìn đám người trước mặt.
“Lãnh trưởng lão, ông đã tiêu hao quá nhiều, mau về nghỉ ngơi đi. Ta và tiểu sư muội có thể chịu đựng được.”
Vừa nói Đoan Mộc Sinh vừa cầm Bá Vương Thương lăng không tiến về phía trước. Tiểu Diên Nhi cũng bay bên cạnh hắn.
Phi liễn trên trời lúc này đã dừng lại. “Gọi Cơ lão ma ra đây.”
Đoan Mộc Sinh giơ ngang Bá Vương Thương, khinh thường nói: “Ngươi mà cũng xứng?”
“Ta là Phong Thanh Hà của Chấn Thương Học Phái.”
Cách đó không xa, một chiếc phi liễn khác cũng phát ra thanh âm:
“Ta là chưởng môn Thà Lương của Hoành Cừ Học Phái.”
“Bần ni là Diệu Âm chủ trì Như Ý Am.”
“Ta là trang chủ Giả Viên của Thất Tinh sơn trang.”
“Ta là tông chủ Liễu Như Yên của Đan Tâm Tông.”
“Ta là đại đệ tử Thiệu Tấn Hàn của Đoan Lâm Học Phái.”
Người đại diện của thất đại môn phái đều đã xuất hiện đầy đủ. Ngoại trừ Tuyệt Viễn đạo trưởng của Thiên Sư Đạo vừa bị bắn chết thì trên không vẫn còn sáu chiếc phi liễn đang lơ lửng được đám đệ tử vây quanh.
Mấy lần trước thập đại danh môn vây công Kim Đình Sơn cũng không hoành tráng như thế này.
Đoan Mộc Sinh hừ lạnh. “Thật to gan, năm lần bảy lượt khiêu khích Ma Thiên Các, các ngươi thật sự cho rằng Ma Thiên Các không dám đại khai sát giới hay sao?”
Phong Thanh Hà cười ha hả nói: “Các vị có mặt ở đây, có vị nào không bị Ma Thiên Các giết chết mấy đệ tử hạch tâm đâu? Các ngươi không chỉ ra tay với thập đại danh môn mà đến người của Vân Tông cũng không buông tha. Bây giờ còn muốn nói chuyện đạo lý với bọn ta?”
“Cút cmm đi!”
Đoan Mộc Sinh không nhịn được nữa, lại mở miệng phun ra câu chửi tục kinh điển của hắn. Bá Vương Thương huy động bắn ra từng đạo cương ấn.
Phong Thanh Hà ngồi trong phi liễn đánh ra một chưởng, hạo nhiên cương khí như dòng sông ngăn trở toàn bộ cương nhận của Bá Vương Thương.
Chuyện đã đến nước này thì lý lẽ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chính đạo và ma đạo đã vạch mặt từ lâu, chẳng phải ngày một ngày hai.
Rốt cuộc thì vẫn phải xem xem nắm tay ai to hơn.
“Các ngươi vẫn nên gọi lão ma đầu ra thì hơn.”
Đám đệ tử thất đại môn phái gõ vũ khí xuống đất tạo thành âm thanh vang vọng cả Kim Đình Sơn.
Lãnh La ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao… đêm nay nhất định là một đêm không yên tĩnh.
Ma Thiên Các phải làm sao để vượt qua kiếp nạn này đây? Thấy chiến trận của đối phương như vậy, hắn không có nắm chắc mấy phần…
Nếu chỉ có mình Lãnh La thì hắn đã không do dự mà chạy trốn rồi. Đáng tiếc trận chiến này không chỉ có một mình hắn.
Đúng lúc này, đám tu hành giả bay về phía Đoan Mộc Sinh, song phương lao vào kịch chiến.
Các nhân vật quan trọng vẫn ngồi yên trên bảy toà phi liễn, không hề ló mặt, chỉ thỉnh thoảng lại đánh ra một đạo cương ấn tập kích Đoan Mộc Sinh.
Lực chú ý của cả hai bên gần như đều đặt trên người Đoan Mộc Sinh.
“Hoa Vô Đạo không thể tiếp tục chiến đấu, Lãnh La cũng chỉ còn sức giả vờ giả vịt. Hiện tại Ma Thiên Các chỉ có thể trông cậy vào đám đệ tử.”
“Chưa tới ngũ diệp, không có gì đáng sợ.”
“Ta thật muốn xem xem Cơ lão ma còn trốn tránh tới lúc nào…” Tông chủ Liễu Như Yên của Đan Tâm Tông bước ra khỏi phi liễn.
Bà ta vừa ló mặt ra, từ đỉnh Ma Thiên Các đột nhiên xuất hiện một đạo tiễn cương nhỏ toả lam quang nhàn nhạt xé rách bầu trời bay tới.
Vù! Tiễn cương phát ra âm thanh chói tai.
Tông chủ Liễu Như Yên thấy thế, trầm giọng nói: “Ta không phải là tên Tuyệt Viễn ngu ngốc kia đâu!”
Tuyệt Viễn bị trọng thương, mà Liễu Như Yên lại đang trong trạng thái sung mãn, một mũi tiễn cương nho nhỏ sao có thể làm gì được bà ta.
Bà ta di động sang một vị trí khác, phát hiện tiễn cương kia cũng đổi hướng bay tới, tựa như đã khoá chặt mục tiêu.
Các đệ tử thất đại môn phái sôi nổi ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Như Yên. Bà ta nâng tay, cương khí hộ thuẫn bao bọc lấy cơ thể phát ra màu vàng kim óng ánh.
Xoẹt ——
Tiễn cương xuyên qua cương khí hộ thuẫn, tiếp tục đâm xuyên qua thân thể Liễu Như Yên.
Sống lưng tên tu hành giả đứng lái phi liễn nhìn thấy cảnh này đã lạnh ngắt. Liễu Như Yên mở to mắt nhìn về phía Ma Thiên Các.
“Liễu tông chủ!”
“Liễu tông chủ, người có sao không?”
Tốc độ mũi tiễn cương quá nhanh, Liễu Như Yên còn chưa kịp thấy rõ bóng dáng nó đã bị nó đâm xuyên thủng lồng ngực.
“Thần xạ thủ Hoa Nguyệt Hành của Ma Thiên Các?”
“Không có khả năng! Nàng ta không thể nào mạnh như vậy!”
“Khốn kiếp, Ma Thiên Các lại dám bắn lén!”
Bắn lén thì thế nào? Ma đạo bắn lén có gì lạ đâu? Đám người Ma Thiên Các âm thầm oán giận.
“Hoa cô nương quá tuyệt!” Phan Trọng vỗ tay tán dương.
“Cút! Không biết nói chuyện thì im mồm lại.” Chu Kỷ Phong lập tức vỗ đầu hắn.
Ầm!
Liễu Như Yên rơi xuống,
Đệ tử của thất đại môn phái đều ngẩng đầu nhìn về phía Ma Thiên Các. Kẻ bắn lén này chỉ bắn ra một mũi tiễn cương nhỏ đã có thể xuyên thủng lồng ngực Liễu Như Yên, không cho bà ta lấy một cơ hội xuất thủ!
Bọn hắn sao có thể không sợ hãi! Cảm giác lo âu thấp thỏm lập tức lan tràn trong lòng thất đại môn phái.
Ngay lúc đó, ở sâu trong rừng cây chợt xuất hiện một đạo kim quang. Một tiễn cương tráng kiện toả ra kim quang chói mắt thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ông!
Tiễn cương bắn ra với tốc độ cực hạn, đến mức âm thanh cũng phải biến dạng. “Xuất thủ!”
Cung tiễn thủ cường đại không chỉ phải biết tìm vị trí tốt để che giấu bản thân mà còn phải biết cách xác định vị trí của cung tiễn thủ đối địch.
Mũi tiễn cương tráng kiện kia gần như đã mang theo toàn bộ hy vọng của thất đại môn phái, lao vụt từ trong rừng cây bắn về phía đông Ma Thiên Các.
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn theo mũi tiễn cương. Ma Thiên Các vốn đang một mảnh tối đen bỗng chốc được kim quang trên tiễn cương rọi sáng. Đám người rốt cuộc cũng trông thấy một vị lão giả dáng vẻ thản nhiên.
Chương 492 Vô đề
Lão giả nâng tay, bàn tay toát ra lam quang. “Cầm Nã Thủ Ấn!”
Oanh! Tiễn cương như pháo hoa nở rộ, bị lão giả dùng một tay bắt lấy. Rất nhanh tiễn cương đã tiêu tán trong thiên địa.
“Cơ lão ma?!”
“Là lão ma đầu!”
“Thì ra là hắn đứng ở phía sau bắn lén!”
“Lui lại!”
Bảy toà phi liễn lập tức lui ra sau. Đám đệ tử cũng xôn xao lùi lại. Đứng xa một chút thì uy lực của tiễn cương sẽ giảm đi một chút.
Nhưng bởi vì lùi lại một bước nên quân tâm dao động. Có không ít đệ tử thất đại môn phái đã ngã nhào xuống đất vì sợ hãi, hai chân không ngừng run rẩy.
Trong đám người đến vây công có rất nhiều người máu nóng dồn lên não, đến khi chân chính đặt chân lên chiến trường mới phát hiện Ma Thiên Các đáng sợ đến thế.
Ma Thiên Các chỉ có mấy người, đã có thể chấn nhiếp thất đại môn phái!
“Bái kiến Các chủ!”
“Bái kiến sư phụ!”
Âm thanh hành lễ của nhóm người Ma Thiên Các vang vọng rung trời.
Lục Châu vuốt râu gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía chỗ sâu trong rừng cây. “Kỷ Viễn Xương, đừng trốn trốn tránh tránh nữa. Từ khi nào mà ngươi lại trở nên nhát gan như thế?”
Đây là thần xạ thủ cực kỳ cường đại mà các thần xạ thủ khác đều phải ngước nhìn, cũng là lão thần xạ thủ sắp đến đại nạn thọ mệnh.
Kỷ Viễn Xương đã rời khỏi tông môn của mình từ lâu. Trước đây lão từng dạy dỗ không ít đệ tử, một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, Trần Trúc, cũng là đồ tôn của lão.
Hoa Nguyệt Hành thân là thần xạ thủ sao có thể không biết cái tên này, lập tức lấy làm kinh hãi, ngây ngẩn nhìn về phía rừng cây.
“Kỷ lão tiền bối là thần xạ thủ, đương nhiên sẽ không bước ra. Cơ lão ma! Ngươi không phải cũng trốn trốn tránh tránh đó sao?” Phong Thanh Hà cao giọng nói.
“Vậy thì bản toạ không tránh nữa.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa đạp không bước đi, chậm rãi rời khỏi bóng tối, bước từng bước ra dưới ánh sáng.
Vân đạm phong khinh, vẻ mặt thong dong. Tóc đen nhiễm ánh trăng vàng, tóc trắng bạc tựa như sương.
Dưới ánh trăng, hình tượng của Lục Châu lúc này trông rất giống với lúc hắn mới xuyên không nhập thể vào Cơ Thiên Đạo.
Toàn bộ đệ tử thất đại môn phái nín thở mở to mắt nhìn về phía Cơ lão ma đang lăng không lơ lửng giữa không trung.
Tuy không nhìn rõ ngũ quan nhưng dựa vào mái tóc trắng và thái độ của đám người Ma Thiên Các, gần như có thể xác định đây chính là Cơ Thiên Đạo, đại ma đầu tổ sư gia tung hoành thiên hạ!
Lục Châu âm thầm tính toán lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Mũi tên thứ nhất bắn Tuyệt Viễn chỉ hao phí một phần năm lực lượng, vì Tuyệt Viễn vốn đã là người sắp chết.
Mũi tên thứ hai bắn tông chủ Liễu Như Yên của Đan Tâm Tông phải dùng hết một phần ba lực lượng phi phàm.
Tay không bắt lấy một tiễn toàn lực của Kỷ Viễn Xương, Lục Châu dùng hết một phần ba lực lượng nữa.
Như vậy hiện tại hắn chỉ còn lại chưa tới một phần ba lực lượng phi phàm. Thế nên Lục Châu lựa chọn xuất hiện dưới mắt mọi người, như thế có thể dụ toàn bộ địch nhân ra mặt.
Quả nhiên, vừa nghe được giọng Lục Châu, Kỷ Viễn Xương không ẩn nấp nữa mà lăng không bay lên, cất cao giọng nói:
“Lão ma đầu, ngươi giết đồ tôn của ta, bây giờ ta phải tự tay giết chết ngươi.”
Kỷ Viễn Xương cũng là đại nhân vật tồn tại lâu đời, tay nâng cung tiễn lên.
“Trần Trúc đến từ dị tộc Tam Hiệt. Ngươi muốn báo thù cho người dị tộc?”
“Nói hươu nói vượn. Dị tộc hay không, tự ta có phán đoán.”
Lục Châu lắc đầu, hắn vốn không để đám chưởng môn thất đại môn phái vào mắt, từng bước tiến tới, hờ hững nói:
“Vốn tưởng rằng thần xạ thủ tổ sư gia như ngươi sẽ biết phân rõ phải trái. Đáng tiếc ——”
Tay phải Lục Châu nâng lên, một vòng xoáy cỡ nhỏ xuất hiện. Nguyên khí không ngừng rung động.
Cảm nhận được nguy hiểm cận kề, đám người thất đại môn phái lập tức lui lại.
“Rút! Mau rút quân!” Các đệ tử thất đại môn phái đã bị doạ sợ đến tè ra quần.
“Không được lui! Trận chiến này nếu không thành công thì thành nhân! Kẻ lâm trận lùi bước, giết không tha!” Tiếng truyền âm chấn động vang trời khiến đám đệ tử thất đại môn phái bị chấn nhiếp ngay tại chỗ.
Bọn hắn không lui được nữa!
“Đây là cơ hội cuối cùng trước khi đại nạn của Cơ lão ma tới! Kẻ nào lùi bước, trảm!”
Hạo nhiên cương khí của Phong Thanh Hà bọc lấy thanh âm hùng hồn vang lên, ổn định lại lòng tin của tất cả mọi người.
Đúng vậy, đây là cơ hội cuối cùng trước khi đại nạn thọ mệnh đến. Đã đến nước này, còn đường để lui sao?
Cùng lúc đó, bàn tay Lục Châu vung ra một chưởng.
Đại Vô Uý Ấn! Kim quang lóng lánh cấp tốc bay về phía Kỷ Viễn Xương.
Kỷ Viễn Xương quát to một tiếng, kéo căng dây cung.
Cảnh tượng này hệt như lúc Trần Trúc bên bờ Độ Thiên Giang kiệt lực phản kháng…
Ầm! Mấy đạo tiễn cương lão bắn ra đánh vào chưởng ấn chỉ tạo ra mấy gợn sóng yếu ớt, không thể làm suy suyển chưởng ấn mảy may.
Chưởng ấn bay vụt qua giữa hai toà phi liễn trên không!
Soạt! Soạt! Hai toà phi liễn bị Đại Vô Uý Ấn đánh nát một phần ba, mười mấy tên đệ tử trên phi liễn rơi xuống đất, âm thanh kêu thảm vang vọng giữa thiên không.
Đại Vô Uý Ấn tiếp tục bay về phía Kỷ Viễn Xương.
Kỷ Viễn Xương cảm thấy không thích hợp, lập tức phi hành thục mạng, thế nhưng Đại Vô Uý Ấn tựa như có mắt, lấy tốc độ như tia chớp đánh vào người lão!
Ầm —— Tan thành tro bụi.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Các đệ tử thất đại môn phái đã mất đi khả năng suy nghĩ, mất đi khả năng hít thở. Lòng tin của bọn hắn lại lần nữa bị dao động.
Nhìn cảnh này, hỏi ngươi có sợ hay không?!
Tung ra tấm thẻ Một Kích Chí Mạng này, Lục Châu cũng lười so đo chi phí! Đối với cao thủ ẩn nấp bắn lén, hắn không tiếc phải trả giá đại giới cũng phải lấy mạng lão!
Lục Châu tiếp tục đạp không đi tới.
Hai mắt Phong Thanh Hà loé lên quang mang, trong lòng lại không ngừng run rẩy, da đầu cũng run lên. Chuyện tới nước này đã chẳng lui được nữa, hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể hạ lệnh. “Tử sĩ! Lên cho ta!”
Đám tu hành giả bảo vệ xung quanh bảy chiếc phi liễn lập tức bay tới đông như kiến.
“Sư phụ!”
“Các chủ!”
Hiện tại người Ma Thiên Các có khả năng ra sức chỉ còn mỗi Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi. Lãnh La chỉ còn sức chạy trốn.
Thấy cảnh này, bọn hắn cũng xông tới định ngăn cản đám tu hành giả.
Lục Châu lăng không trên bầu trời, chân đạp lam liên, toàn thân phát ra lam quang.
Chương 493 Vô đề
Tu vi Thần Đình cảnh Hoá đạo vốn chẳng đáng là gì trong mắt cao thủ Nguyên Thần cảnh. Tu hành giới có một câu nói: dưới Nguyên Thần cảnh đều là sâu kiến.
Tu hành giả chưa vào Nguyên Thần cảnh thì đều chỉ là tiểu nhân vật.
Thế nhưng hiện tại, tất cả những người có mặt nơi đây đều không dám xem thường Cơ lão ma chỉ có tu vi Thần Đình cảnh này.
Các cao thủ không ngừng thử cảm giác tu vi của Lục Châu, xem xem có phải Lục Châu đã thật sự bị hạ tu vi xuống Thần Đình cảnh hay không… nhưng dù thử thế nào cũng chỉ thấy Lục Châu là Thần Đình cảnh.
Lục Châu hờ hững nhìn đám tu hành giả đông như kiến trước mặt. Lam liên dưới chân đột nhiên bành trướng ra phạm vi trăm mét, sau đó nở rộ!
Lực lượng mạnh mẽ dồi dào như thuỷ triều đột nhiên phát tán ra tứ phía.
Pháp Diệt Tẫn Trí!
Toàn bộ tu hành giả vừa bay tới lập tức bị bắn ngược ra sau, miệng phun ra mấy ngụm máu.
Đám người Ma Thiên Các trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng này. Cho dù Các chủ xuất thủ bao nhiêu lần thì mỗi lần ra tay đều khiến bọn hắn phải mở to mắt mà nhìn.
Hoa Vô Đạo, Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi đều cảm thấy một màn này thật quen thuộc. Lúc trước khi Lục Châu bế quan trong mật thất, mấy người bọn họ lo lắng xông vào cũng bị chính chiêu này chấn bay. Điểm khác biệt chính là ngày hôm nay, phạm vi và lực lượng của chiêu này đã tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Bảy chiếc phi liễn trong khoảnh khắc bị cơn sóng năng lượng tẩy rửa, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt rồi vỡ tan tành rơi xuống đất.
Đám người Ma Thiên Các lúc này mới giật mình nhớ ra, chiêu thức này vốn không phân địch ta!
“Mau lui lại!” Lãnh La là người có kinh nghiệm nhiều nhất, vội vàng nhắc nhở mọi người. Cả đám lập tức bay ngược về phía sườn núi, lăng không quan chiến.
“Đây rốt cuộc là chiêu thức gì?” Hoa Vô Đạo thì thào tự hỏi.
“Không biết.” Lãnh La đáp gọn lỏn.
“Ta cũng không biết… Ui da, tiểu sư muội, muội véo ta làm gì?” Chư Hồng Cộng la oai oái.
Tiểu Diên Nhi lại véo véo má mình, thì thầm. “Á, không phải nằm mơ nha.”
“. . .”
Lục Châu rốt cuộc đã dùng hết sạch lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng thông báo của Hệ thống. Thần Đình cảnh chỉ mang lại 10 điểm công đức, khá đáng tiếc. Dưới Thần Đình cảnh thì hoàn toàn không được ban thưởng.
Cũng may số lượng tu hành giả quá nhiều, lại có một số trưởng lão Nguyên Thần cảnh cũng chịu lực xung kích mà chết.
Dưới một chiêu thần thông Thiên thư cường đại, tu hành giả của thất đại môn phái đã bị đánh rơi xuống đất hết bảy phần mười, số lượng người chết và bị thương gần năm phần mười.
Lục Châu vẫn lăng không đứng yên, từ trên cao nhìn xuống quan sát chúng sinh, khẽ lắc đầu.
Uy lực nhỏ nhưng đẹp mắt, có thể dùng để trang bức. Nhưng hắn không mấy hài lòng với chiêu này. Bởi vì hắn chỉ mới giết được có ba phần mà thôi.
Đám tu hành giả liên tục bại lui. Chín vị trưởng lão của Vân Tông cũng chật vật đến cực điểm.
Đám chưởng môn còn lại là Ninh Lương, Phong Thanh Hà, Giả Viên, Diệu Âm và đại đệ tử Đoan Lâm Học Phái Thiệu Tấn Hàn đều lấy tay che ngực, trên mặt tràn đầy rung động nhìn Lục Châu.
Quá mạnh!
Năm người hung hăng nắm chặt nắm đấm, nuốt một ngụm nước bọt. Không có phi liễn bảo hộ, bọn hắn trở nên vô cùng chật vật.
Phong Thanh Hà cắn răng nói: “Đừng hoảng hốt… một chiêu vừa rồi hẳn là ấn pháp hắn tự sáng tạo, tấn công trên diện rộng. Thiên Sư Đạo và Chấn Thương Học Phái khi bộc phát ấn phù cũng có thể làm được!”
Phong Thanh Hà lúc này đã chẳng quản tới mặt mũi, mặt dạn mày dày động viên mọi người. Thật ra bản thân hắn cũng cảm thấy chiêu này không có sát thương lớn, chưởng môn ngũ đại môn phái đều không chết, chỉ bị lực lượng quỷ dị này đánh cho khí huyết cuồn cuộn, suýt chút nữa đã thổ huyết.
Năm người sử dụng nguyên khí để ổn định khí tức. Đại đệ tử Thiệu Tấn Hàn nói: “Phong tiền bối, rốt cuộc chúng ta có thắng nổi không?”
Phong Thanh Hà liếc mắt nhìn hắn. “Tin tưởng ta, không cần phải lui. Phan Ly Thiên mạnh như vậy cũng bị Chấn Thương Học Phái bọn ta đánh cho gần chết.”
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu. Cái gật đầu này có ý nghĩa, muốn thành anh hùng phải đạp lên từng chồng bạch cốt.
Diệu Âm chủ trì Như Ý Am nói: “Thôi được, chúng ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Các đệ tử nghe lệnh!”
Phong Thanh Hà giơ ngón cái lên với bà ta rồi cất cao giọng nói: “Tất cả mọi người nghe đây. Cơ lão ma không chống cự được lâu, hiện tại chỉ là hồi quang phản chiếu. Đừng sợ lão!”
Hắn chỉ cần ổn định tâm lý cho các đệ tử thất đại môn phái là được, về phần là thật hay giả thì không quan trọng.
. . .
Lục Châu lăng không lơ lửng, suy nghĩ biện pháp ứng đối.
Hắn còn hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng… cũng may vẫn còn một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
Đám cao thủ trốn trong bóng tối vẫn chưa chịu thò đầu ra?
Lục Châu chưa sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong là vì một khi thấy Cơ Thiên Đạo trong trạng thái đỉnh phong, bọn hắn chắc chắn sẽ cắm đầu chạy, Lục Châu biết đi đâu mà tìm.
Các đệ tử Như Ý Am về đúng vị trí, mấy chục ni cô chắp tay trước ngực, miệng không ngừng tụng niệm kinh văn.
Lục Châu lắc đầu nói: “Phí công.”
Mọi mánh khoé ở trước mặt lực lượng tuyệt đối đều chỉ là trò cười.
Tay phải khẽ nhấc, lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ đạo cụ… Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo.
Bỗng nhiên, một thân ảnh nhanh như thiểm điện từ góc đông nam rừng rậm bắn ra, hai tay hắn chập lại giơ ra phía trước, toàn thân như một mũi tên bắn thẳng về phía Lục Châu!
“Cơ lão ma, đừng hòng làm hại đồ tử đồ tôn của ta!”
Đám đệ tử Đoan Lâm Học Phái lên tiếng kinh hô: “Tổ sư gia!”
Phong Thanh Hà cực kỳ mừng rỡ: “Hay cho lão tổ Đoan Lâm Học Phái! Cuối cùng ngài cũng chịu ra tay!”
Thường Diễn mặt đỏ tới mang tai, trong mắt tràn ngập tơ máu. Một người sắp đến đại nạn thọ mệnh lại có bộ dạng này, rất rõ ràng, lão đã phục dụng ma nguyên bí dược.
Dưới tác dụng của ma nguyên bí dược, Thường Diễn cũng đạt tới trạng thái đỉnh phong!
Tất cả mọi người đều cho rằng, dưới đòn công kích của Thường Diễn, Cơ lão ma cho dù không chết cũng phải bị thương nặng.
Ánh mắt đám đệ tử thất đại môn phái sáng rực.
Phía trước song chưởng Thường Diễn xuất hiện một mũi khoan cương khí, đâm thẳng vào mặt Lục Châu.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Thường Diễn đang phá không bay tới, khẽ lắc đầu. “Tốt lắm.” Sau đó bàn tay già nua bóp nát tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong!
Chương 494 Vô đề
Trong khoảnh khắc khi Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong vỡ vụn, đan điền khí hải cấp bậc Thần Đình cảnh đột nhiên viên mãn, kỳ kinh bát mạch tràn ngập năng lượng.
Lục Châu vốn cho là đám cao thủ ẩn nấp sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cũng chỉ có thể xử lý đám người trước mắt, không ngờ lão tổ Thường Diễn của Đoan Lâm Học Phái lại xuất hiện, xem như là niềm vui ngoài ý muốn.
Thời kỳ đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo lại trở về.
“Muốn chết? Bản toạ sẽ thành toàn cho các ngươi.”
Nghiêm chỉnh mà nói… hình như đã vượt qua cả thời kỳ đỉnh phong.
Lục Châu bình tĩnh nâng tay lên, đại thủ hiện ra kim quang, dùng tay không ngăn trở một kích toàn lực của Thường Diễn.
Thời không tựa như bị dừng lại. Đám người mở to mắt nhìn, thậm chí còn không dám chớp mắt, sợ rằng sẽ bỏ lỡ cảnh tượng quyết đấu kinh thiên động địa.
Điều khiến tất cả mọi người sợ hãi là Cơ lão ma lại dùng tay đỡ chiêu!
Cơ lão ma dường như vẫn luôn đứng ở đỉnh cao vời vợi, dường như cho tới bây giờ vẫn chưa từng suy yếu.
Lão tổ Thường Diễn đã sử dụng ma nguyên bí dược, vậy mà vẫn bị người ta dùng tay không ngăn lại?! Cõi lòng ai nấy đều run rẩy.
“Cơ lão ma, ngươi…?” Thường Diễn mở to mắt. “Cùng chết đi ——”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Bàn tay Lục Châu nắm lại. Cầm Nã Thủ Ấn trông hệt như Phật Đà Thủ Ấn xuất hiện, sau đó đột ngột biến lớn đánh tới.
Oanh!
Tan thành tro bụi.
Cái gì mà ma nguyên bí dược? Cái gì mà lão tổ Đoan Lâm Học Phái? Cái gì mà bát diệp đỉnh phong?
Một chiêu mà thôi.
Sở dĩ Lục Châu làm thế là vì hắn… muốn tiết kiệm thời gian. Hắn chỉ có ba mươi phút, nhưng lực lượng nguyên khí lại không bao giờ dùng tận. Vì thế cứ thoải mái tung ra các chiêu thức tối cường!
Đám người thất đại môn phái kinh ngạc ngây người.
“Đây là…”
“Cơ lão ma tại sao lại mạnh như vậy?”
“Không đúng… không thể nào!”
Cho dù có người lên tiếng trấn an, nhưng đối mặt với loại cường giả siêu cấp này ai có thể không sợ hãi? Người dù có ngu xuẩn đến cỡ nào, thấy cảnh Lục Châu tay không đánh chết bát diệp đỉnh phong thì còn hô hào nổi Cơ lão ma sắp bị tiêu diệt sao?
Chạy thôi chứ còn làm được gì!
Đám người thất đại môn phái sợ hãi muốn tè ra quần.
Thân hình Lục Châu loé lên, thi triển đại thần thông thuật Thiên Lý Truy Hồn.
Ầm! Một chưởng đánh vào đại đệ tử Đoan Lâm Học Phái vừa định quay đầu bỏ trốn. Thiệu Tấn Hàn bị chưởng ấn đánh lủng ngực, rơi xuống đất.
Lại một đại chiêu khác.
Lấy Lục Châu làm trung tâm, đầy trời kiếm cương như mũi khoan bắn ra tứ tán. Đám đệ tử Như Ý Am còn đang tụng niệm lập tức bị giết sạch, toàn bộ rơi xuống đất.
“Chuyện này… sao có thể?” Diệu Âm chủ trì Như Ý Am trợn trừng mắt, bàn tay chắp trước ngực không ngừng run rẩy.
Khi ngẩng đầu lên, bà ta đã thấy lão giả toàn thân toả ra kim quang đang lăng không trước mặt mình. “Cơ… Cơ lão ma…”
“Bản toạ thay Phật tổ tiễn ngươi một đoạn đường.”
Một chưởng đánh ra. Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn xuyên thủng thân thể Diệu Âm.
Lục Châu không thèm nhìn thêm một ánh mắt, hờ hững thi triển đại thần thông thuật biến mất.
Diệu Âm cảm nhận được nỗi bất lực vô tận trong lòng… máu tươi trước ngực không ngừng chảy ra. Bà ta muốn điều động nguyên khí cầm máu nhưng phát hiện đan điền khí hải đã bị lực lượng tuyệt đối của đối phương phá huỷ…
Diệu Âm nâng tay lên nhưng lại không còn chút sức lực nào. Bà ta buồn bã ngẩng đầu nhìn về phía Ma Thiên Các. Các đệ tử Ma Thiên Các đang điên cuồng xông vào đám người, không ngừng chém giết.
Kiếm cương đầy trời dường như chẳng còn liên quan đến bà ta nữa. Sinh mệnh đang nhanh chóng trôi đi mất.
Diệu Âm chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy một màn đến chết cũng không thể quên ——
Ông! Lục Châu gọi ra pháp thân.
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh lóng lánh kim quang sừng sững giữa trời… Nhưng toà pháp thân này quá cao… dường như cao đến mười lăm trượng.
Mười lăm trượng đại biểu cho điều gì?
Diệu Âm nhìn xuống toà kim liên dưới trướng pháp thân, dùng hết sức lực cuối cùng của mình để đếm: nhất diệp, nhị diệp, tam diệp… thất diệp, bát diệp, cửu… Cửu diệp?!
Thì ra là vậy. Ha ha ha.
Bần ni chết không oan chút nào.
A di đà phật. Bụi về với bụi, đất về với đất.
Cương khí đánh tới. Diệu Âm biến thành một cơn gió, tiêu tán giữa thiên địa.
. . .
Pháp thân xuất hiện, bành trướng ra tứ phía, nguyên khí khuếch tán khiến mấy trăm người vẫn lạc ngay tại chỗ.
Lục Châu không ngừng thi triển đại thần thông thuật, tràng diện hỗn loạn, người bay tứ tán.
Lãnh La nhìn cảnh này mà kinh hồn táng đảm. Trước đó hắn đã dùng chiêu thức này để đánh giết Phương Văn Hiển, đó là chiêu mạnh nhất của hắn. Vậy mà so sánh với pháp thân của Lục Châu thì chỉ là tiểu vu gặp phải đại vu.
Tiếng kêu thảm vang lên liên tục. Các đệ tử Ma Thiên Các ra trận, mang theo tư thái nghiền ép đánh bật những kẻ đang bỏ trốn. Không một ai còn sức phản kháng.
Hoa Vô Đạo lẩm bẩm nói: “Ta rốt cuộc đã minh bạch… thì ra Các chủ lão nhân gia người vẫn luôn cố ý giấu tài. Chẳng trách Các chủ có thể thoải mái thi triển thập tự Lục Hợp Đạo Ấn của ta… Hầy, trong lòng ta rốt cuộc cũng thấy thăng bằng hơn nhiều.”
Lãnh La nhìn toà pháp thân khổng lồ trước mắt, phụ hoạ nói: “Có lẽ gia nhập Ma Thiên Các là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời Lãnh mỗ.”
Chư Hồng Cộng nhún người nhảy lên, ha ha cuồng tiếu.
“Xông lên đi, các huynh đệ, xông lên a… Ta rất thích cảm giác ỷ thế hiếp người này nha! Xông lên đi ——”
Hoa Vô Đạo, Lãnh La: “? ? ?”
Hầy…
Các chủ là bậc kinh tài tuyệt diễm, sao lại có loại đồ đệ cùi bắp như hắn chứ? Làm trại chủ sơn tặc quá lâu nên hắn lậm luôn rồi.
. . .
Lục Châu thỉnh thoảng lại nhìn thời gian sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong rồi lại thi triển đại thần thông thuật.
“Chạy! Chạy mau ——”
Lúc này lòng tin của đám người thất đại môn phái đã hoàn toàn bị phá huỷ. Cái gì mà đại nạn thọ mệnh, cái gì mà kế hoạch với chả bố trí chu đáo, đều là rác rưởi trước mặt lực lượng tuyệt đối.
“Đại trận! Lui về đại trận!”
Cuộc chiến chuyển dời đến khu vực rừng cây. Cửu diệp kim liên tựa như một cái máy cắt khổng lồ không ngừng chém ngang thân đám cây cổ thụ.
Trang chủ Giả Viên của Thất Tinh sơn trang gọi ra pháp thân, thiêu đốt khí hải liều mạng chạy trốn.
Oanh!
Một toà pháp thân đã ngăn lại trước mặt hắn. Lục Châu lăng không đứng trong pháp thân nói: “Quá chậm.”
Pháp thân nhấc tay đánh ra một chưởng.
“Không ——”
Pháp thân Giả Viên tựa như pha lê bị đập nát tan tành, toàn thân hắn bị đập bẹp thành bánh thịt, tan thành tro bụi.
Chương 495 Vô đề
Lục Châu lại mang theo pháp thân biến mất.
Các đệ tử thất đại môn phải chỉ trong chốc lát đã chết tám chín phần mười.
Môn chủ Ninh Lương của Hoành Cừ Học Phái không ngừng thiêu đốt khí hải để kháng cự kiếm cương đầy trời, cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ tinh thần.
“Hết! Hết rồi!”
“Vì cái gì? Vì cái gì?”
Ninh Lương nâng tay đánh vào trán mình một chưởng, thay vì cứ mãi bị tra tấn, chẳng bằng để hắn tự mình kết thúc.
“Muốn tự sát? Bản toạ sao có thể để ngươi được như ý!”
Ông! Nguyên khí như bị đông cứng, Ninh Lương ngẩng đầu nhìn chưởng ấn đang hạ xuống. Không kịp nhìn thấy mặt Lục Châu, hắn đã bị chưởng ấn đập nát.
“Trận pháp?”
Pháp thân Lục Châu càn quét cả khu vực trận pháp. Toàn bộ trận văn vừa sáng lên đã bị phá huỷ ngay lập tức.
Thất đại môn phái đã không còn ý niệm chạy trốn trong đầu. Bọn hắn run rẩy đứng đó, chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.
Trận pháp thật buồn cười biết bao. Cửu diệp sao có thể bị trận pháp cấp thấp như vậy khống chế?
Lục Châu lại lần nữa lăng không đứng giữa trời. Còn có ai?
Ngay khi bóp nát tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, Lục Châu đã không định buông tha cho bất kỳ kẻ nào.
Hắn đang tìm kiếm xem rốt cuộc có còn kẻ nào ẩn nấp trong bóng tối.
Lúc này, Lục Châu quay đầu nhìn về khu vực chiến đấu phía đông nam… nơi đó có nguồn năng lượng như thuỷ triều và một thân ảnh màu trắng không ngừng chém giết tu hành giả thất đại môn phái.
Bích Hải Triều Sinh Quyết. Diệp Thiên Tâm?
Thần sắc Lục Châu vẫn rất bình tĩnh, không bất ngờ trước sự xuất hiện của Diệp Thiên Tâm. Từ lần Diệp Thiên Tâm đưa thư cho Ngu Thượng Nhung đến nay, Lục Châu biết rõ nàng vẫn còn ở quanh đây. Chỉ là không ngờ thời khắc mấu chốt này nàng lại xuất hiện cùng giết địch.
Nhưng là… thời gian cấp bách, Lục Châu không rảnh để ý tới mấy chuyện này.
Hơn nữa, lão phu còn cần đến sự giúp đỡ của một lục diệp nhỏ nhoi như ngươi? Nói đi cũng phải nói lại, tuy Diệp Thiên Tâm đã bị trục xuất khỏi sư môn nhưng cũng còn chút lương tâm. Đám tu hành giả bị nàng giết mang lại cho hắn không ít điểm công đức.
Thôi, tuỳ ngươi vậy.
Lục Châu lại lần nữa thi triển đại thần thông thuật xuất hiện ở một nơi khác. Hắn muốn xác nhận xem có tổ sư gia môn phái khác ở đây hay không… Nếu không khi trạng thái đỉnh phong biến mất, lại có một tên không sợ chết như Thường Diễn chui ra thì khó chơi rồi.
Pháp thân cao mười lăm trượng cứ xuất hiện rồi lại biến mất, thuận tay đánh giết không ít cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Cùng lúc đó, Diệp Thiên Tâm vốn đã chuẩn bị tư thái sẵn sàng chiến tử, nào ngờ nàng vừa ra sân thì đã thấy toà pháp thân cao sừng sững của sư phụ.
Diệp Thiên Tâm vừa chiến đấu vừa rung động không thôi. Nàng nhớ lại lúc trước khi bị sư phụ bắt về Ma Thiên Các, nàng từng nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhưng Diệp Thiên Tâm vẫn cho rằng mình hoa mắt nhìn nhầm.
Tu vi cực hạn của nhân loại là bát diệp. Nàng vốn không hề tin vào điều mắt mình nhìn thấy.
Thế nhưng lần này…
“Sư phụ thật sự đã là cửu diệp!”
“Làm sao lão nhân gia người làm được?”
“Chẳng lẽ điều đại sư huynh nói là thật, sư phụ vẫn luôn truy tìm bí mật của cửu diệp?”
Trong lòng Diệp Thiên Tâm suy nghĩ rất nhiều thứ. Nhìn tên tu hành giả cấp thấp vừa ngã xuống trước mắt mình, nàng giật mình minh bạch. Việc trợ giúp Ma Thiên Các có lẽ chỉ là suy nghĩ đơn phương của nàng mà thôi. Với thế cục này, Ma Thiên Các căn bản không cần đến nàng.
. . .
Bên phía chiến trường góc tây nam có một đám tu hành giả cấp trưởng lão đang thiêu đốt khí hải tập thể hòng chạy trốn.
Lục Châu khẽ quát một tiếng, mang theo pháp thân bay lên cao. Giờ khắc này, pháp thân Bách Kiếp Động Minh cửu diệp cao chọc trời toả ra kim quang rực rỡ rọi sáng cả trăm dặm.
Tu hành giả trong phạm vi trăm dặm đều tức tốc ngẩng đầu nhìn về phía Kim Đình Sơn… trong mắt bọn họ tràn đầy kinh ngạc và rung động.
Lục Châu gọi ra Vị Danh Cung, động tác nước chảy mây trôi, tay trái cầm cung, tay phải kéo căng dây cung.
Vù! Vù! Vù!...
Tiễn cương liên tục xuất hiện, phá không bay đi.
“Cửu diệp thần xạ thủ!” Hoa Nguyệt Hành không chớp mắt nhìn Các chủ liên tục bắn ra tiễn cương.
Ai không muốn được tận mắt nhìn thấy phong thái của cửu diệp? Hoa Nguyệt Hành vốn là một thần xạ thủ có thiên phú và khả năng lĩnh ngộ hơn người, nàng tự học đã bước vào cảnh giới tam diệp. Thiên tài như nàng, một khi có danh sư chỉ điểm thì sẽ được trợ giúp to lớn vô cùng.
Đây chính là cơ hội trời ban, Hoa Nguyệt Hành cố gắng khắc ghi hình ảnh của thần xạ thủ cửu diệp vào đầu.
Đây chính là mục tiêu tu luyện sau này của nàng.
Từng đạo tiễn cương vô cùng chuẩn xác bắn trúng đám trưởng lão đang thiêu đốt khí hải. Từng người vẫn lạc rơi xuống đất.
“Đây… chính là cửu diệp?” Hầu hết các tu hành giả trước khi chết đều nảy sinh ý nghĩ này.
Chín mảnh liên diệp lóng lánh kim quang và pháp thân khổng lồ đã càn quét khắp chiến trường.
Lục Châu dưới trạng thái đỉnh phong không hề e ngại tiêu xài nguyên khí, pháp thân không ngừng loé lên, đại thần thông thuật thi triển liên tục.
Thời gian sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong vẫn còn hơn một nửa.
Sự cường đại của cửu diệp đã nằm ngoài dự đoán của Lục Châu. Chỉ trong một thời gian ngắn Lục Châu đã đánh tan tác đám người thất đại môn phái hết tám chín phần mười.
Thế nhưng Lục Châu vẫn luôn cảm thấy vẫn còn chuột nhắt ẩn mình trong bóng tối. Chẳng lẽ… là do cửu diệp quá lộ liễu?
Lục Châu vung tay lên thu hồi pháp thân, toàn thân chậm rãi hạ xuống.
. . .
Cùng lúc đó.
Cách Kim Đình Sơn trăm dặm về phía tây, bên trên một hẻm núi.
Chưởng môn Phong Thanh Hà của Chấn Thương Học Phái dùng tay che bụng, cấp tốc bay về phía trước.
Thất đại môn phái… chỉ có mình hắn trốn thoát.
Những người còn lại có còn sống hay không hắn không cách nào phán đoán. Vừa nghĩ tới pháp thân cửu diệp khổng lồ kia, Phong Thanh Hà lại thấy hoảng sợ.
Tại sao lại là cửu diệp?
Con mẹ nó tại sao lại là cửu diệp cơ chứ?!!!
Nếu không nhờ lợi dụng tình cảnh hỗn loạn lúc đó và miễn cưỡng thiêu đốt khí hải, thừa dịp Cơ lão ma đang tàn sát những người khác để chạy trốn thì bây giờ Phong Thanh Hà hắn đã là một thi thể.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía hẻm núi. “Chỉ còn cách một dặm.”
Phong Thanh Hà lau đi vệt máu trên khoé miệng, nhanh chóng bay về phía trước. Đại nạn không chết tất có phúc!
“Chưởng môn, chờ ta với!” Sau lưng hắn đột nhiên truyền tới một thanh âm.
Phong Thanh Hà giật nảy mình, lập tức xoay người lại, lảo đảo thụt lùi rồi té xuống đất, hai mắt mở to nhìn tên đệ tử đang chạy tới.
Bình luận facebook