• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 486-490

Chương 486 Vô đề

Gần một nửa hoả diễm dưới chân núi bị vòng sáng của cửu tự Lục Hợp Đạo Ấn dập tắt. Hoa Vô Đạo không dừng lại mà thi triển đại thần thông thuật, dời sang một chỗ khác để tiếp tục sử dụng thủ đoạn này dập lửa.

Dời tới dời lui, rốt cuộc sau bốn năm lần thi triển Lục Hợp Đạo Ấn, toàn bộ hoả diễm dưới chân núi Kim Đình Sơn đều đã được dập tắt.

Kim Đình Sơn lại chìm vào bóng tối vô biên.

Lãnh La nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành, phát hiện hai mắt nàng đang ánh lên màu vàng kim nhàn nhạt.

“Tuổi còn nhỏ đã có thiên phú như thế, tiền đồ sau này bất khả hạn lượng.” Lãnh La gật đầu tán thưởng.

Đoan Mộc Sinh cũng phát hiện hai mắt Hoa Nguyệt Hành dị thường, bèn hỏi: “Đây là công pháp gì?”

“Thần xạ thủ thường công kích ở cự ly xa nên cần có thị lực và năng lực phản xạ cực mạnh. Khi tu vi tăng lên, năng lực phản xạ sẽ trở nên mạnh hơn. Hoa Nguyệt Hành sử dụng bí pháp của La Tông để tăng thị lực trong bóng tối.” Lãnh La đáp.

“Thì ra là thế.”

Lãnh La thở dài. “Đúng là đời sau mạnh hơn đời trước.”

Hoa Nguyệt Hành đình chỉ sử dụng bí pháp, ánh mắt trở lại như trước, nói với mọi người: “Hoa trưởng lão còn đang ở dưới chân núi. Thế lửa khá lớn, rất dễ tro tàn lại cháy nên ngài ấy muốn đợi một lát xem thế nào.”

Mọi người đều gật gù.

Chư Hồng Cộng chợt cảm thấy không thú vị. “Còn tưởng có náo nhiệt để xem. Sớm biết vậy ta đã tiếp tục ngủ.”

——————

Hoa Vô Đạo đúng là đang quan sát tình hình dưới chân núi, đề phòng lửa lại bùng lên. Sau khi xác định không còn vấn đề gì, Hoa Vô Đạo khẽ lắc đầu tiếc nuối vì xung quanh đã bị cháy đen.

Ngay khi hắn vừa định xoay người rời đi, cách đó không xa chợt xuất hiện mười tu hành giả lăng không bay tới, động tĩnh không lớn, chỉ đủ để Hoa Vô Đạo có thể nhận thấy.

Hoa Vô Đạo nhíu mày thầm nghĩ, vẫn nên trở lại Ma Thiên Các thì hơn.

Mười bóng người vẫn đang bay đến, người chưa thấy đâu mà âm thanh đã truyền tới: “Hoa Vô Đạo.”

Trong lòng Hoa Vô Đạo cả kinh, vội nhìn về phía trước. Khi bọn họ đến gần, nhờ ánh trăng Hoa Vô Đạo cũng đã nhìn rõ bộ dạng người mới tới.

“Đại trưởng lão Vân Tông Phương Văn Hiển?”

Điều này khiến Hoa Vô Đạo cảm thấy kỳ quái. Liên minh đồ ma sao lại có người của Vân Tông? Huống hồ lần trước Ma Thiên Các giá lâm thánh địa La Tông cũng không so đo chuyện Vân Tông đã gây ra. Bây giờ bọn hắn đến đây làm gì?

Phương Văn Hiển dẫn theo mười người tới, lăng không dừng lại giữa không trung.

“Hoa Vô Đạo, ta phụng mệnh lệnh tổ sư gia đến đưa ngươi trở về. Mời đi.” Phương Văn Hiển đưa tay làm tư thế mời.

Hoa Vô Đạo nhíu mày nói: “Tổ sư gia đã từ lâu không màng đến thế sự, sao có thể ra mệnh lệnh này?”

“Ta nói có thì là có.” Phương Văn Hiển đáp.

Vừa dứt lời, từ Ma Thiên Các đột nhiên bắn tới một đạo kim quang.

Vù!

Sắc mặt Phương Văn Hiển trầm xuống, lăng không lui lại, hai tay đánh ra một chưởng ấn cản lại tiễn cương!

“Hoa Nguyệt Hành?”

Tiễn cương này chính là của Hoa Nguyệt Hành bắn ra. Thấy đám người đến gần Hoa trưởng lão, Hoa Nguyệt Hành không hề lưu tình bắn ra một tiễn. Kiếm cương hung mãnh khiến Phương Văn Hiển cảm thấy kinh ngạc.

Hoa Vô Đạo cười ha hả nói: “Nể tình ngày xưa từng là đồng môn, các ngươi mau cút đi. Nếu đợi bọn họ xuống đây thì các ngươi không đi được nữa.”

Phương Văn Hiển cũng cười ha hả. “Đều đã đến, sao có thể nói đi là đi.”

Hắn vung tay lên, hơn mười người sau lưng hắn kéo mũ áo choàng xuống, để lộ chân diện mục.

Hoa Vô Đạo nhìn lướt qua, kinh ngạc nói: “Vân Tông thập đại trưởng lão? Ngươi ——”

Hoa Vô Đạo chỉ tay về phía Phương Văn Hiển, vừa định nổi giận nhưng nghĩ lại mình đã không còn là người Vân Tông, bèn vung tay nói: “Cút nhanh lên, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình.”

Phương Văn Hiển cười cười. “Vậy thì không được, trừ phi Các chủ Ma Thiên Các giao ra bàn cờ của tổ sư gia.”

“Hả?”

“Đồ vật mà tổ sư gia cất chứa trong bàn cờ là bảo bối của tam tông, sao có thể để Ma Thiên Các chiếm làm của riêng?” Phương Văn Hiển phất tay.

Lúc này, phía sau lưng mười vị trưởng lão Vân Tông chợt xuất hiện một tu hành giả trẻ tuổi. Hắn đột nhiên khom người nói: “Sư phụ…”

Lông mày Hoa Vô Đạo nhíu chặt. “Chương Phi Phàm?”

Lần đầu tiên Hoa Vô Đạo đến Ma Thiên Các, chính Chương Phi Phàm đã đi cùng Hoa Vô Đạo tới. Thời điểm đó Hoa Vô Đạo cũng không hề ngờ được mình sẽ lưu lại Ma Thiên Các. Bất đắc dĩ Hoa Vô Đạo mới đuổi Chương Phi Phàm đi, cũng là để giữ mạng cho hắn.

Chương Phi Phàm nói: “Đây là lần cuối đồ nhi gọi người là sư phụ. Đồ nhi khuyên người, quay đầu là bờ!”

“Đây là thái độ nói chuyện với sư phụ của ngươi?” Hoa Vô Đạo tức giận.

“Chỉ khi người chịu quay đầu, đồ nhi mới tiếp tục xem người là sư.” Chương Phi Phàm khom người nói.

“Cút!”

Ngay khi sóng âm sắp đánh vào người Chương Phi Phàm, mười vị trưởng lão đột ngột ngăn lại trước mặt hắn. Sóng âm tan biến.

“Hoa Vô Đạo, ngươi dầu gì cũng là trưởng bối, vậy mà lại đi bắt nạt một tên vãn bối, ta thật lấy làm xấu hổ thay cho ngươi.” Một tên trưởng lão nói lời châm chọc.

Hoa Vô Đạo chân đạp bát quái, các chữ triện bắt đầu xuất hiện quanh thân. “Xem ra các ngươi đến đây gây chuyện.”

Phương Văn Hiển cũng dùng ngữ khí y hệt để đáp lời. “Xem ra ngươi nhất định không chịu hối cải.”

Mười vị trưởng lão lăng không bay tới. Trên thân Hoa Vô Đạo xuất hiện các tự phù của Lục Hợp Đạo Ấn.

Từ Ma Thiên Các bắn tới mười đạo tiễn cương, nhắm thẳng vào mười vị trưởng lão.

Phanh phanh phanh! Mười vị trưởng lão vỗ tay đánh bay đám tiễn cương. Lục Hợp Đạo Ấn nở rộ quang mang nhưng không tiến lên mà nhanh chóng thối lui.

Đúng lúc này, trên không trung sau lưng Hoa Vô Đạo xuất hiện một thân ảnh màu đen, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc. Thanh âm hắn trầm thấp, khàn khàn:

“Mười vị trưởng lão của Vân Tông? Thật to gan.”

“Lãnh La?”

Thấy Lãnh La, mười vị trưởng lão dừng lại. Khi ở thánh địa La Tông, bọn hắn đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Lãnh La. Đây chính là cao thủ bát diệp đã từng đứng đầu Hắc Bảng ba trăm năm trước.

Phương Văn Hiển chắp tay nói: “Chuyện của Vân Tông, xin tiền bối đừng nhúng tay vào.”

“Đánh rắm!”

Lãnh La không ngại mắng thô tục. “Hoa Vô Đạo là trưởng lão Ma Thiên Các, có liên quan quái gì đến các ngươi? Lãnh mỗ không thích nói nhảm, trong vòng mười giây lập tức cút khỏi mắt Lãnh mỗ.”

Nói xong, thân hình Lãnh La nhoáng lên, chắn ở trước mặt Hoa Vô Đạo. Chỉ dựa vào chiêu Đạo ẩn chi thuật này, mười vị trưởng lão đã không dám khinh thường.
Chương 487 Vô đề

Phương Văn Hiển nói: “Nghe nói khi ngươi chiến đấu với đại vu đã tự bạo khí hải, tu vi đến nay vẫn chưa khôi phục. Phạm Tu Văn từng là thủ lĩnh Hắc kỵ, nay lại biến thành chó săn cho Ma Thiên Các, đúng là mỉa mai.”

Hả?

Chuyện của Lãnh La có rất ít người biết. Phương Văn Hiển làm sao mà biết được?

“Muốn chết!” Lãnh La há có thể để người khác vũ nhục mình, thân hình như điện lao nhanh về phía mười vị trưởng lão.

Pháp thân bát diệp lập tức nở rộ! Ông! Co rút rồi bành trướng.

Mười vị trưởng lão lăng không bay lên, khí huyết cuồn cuộn. Phương Văn Hiển và Chương Phi Phàm đứng cách đó không xa đều kinh ngạc nhìn một màn này.

. . .

Cùng lúc đó.

Trong rừng cây ở đằng xa vang lên tiếng sàn sạt, không biết nơi đó ẩn nấp bao nhiêu tu hành giả.

“Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp Ma Thiên Các. Ngoại trừ Phan Ly Thiên, Lãnh La cũng có pháp thân bát diệp.”

“Tiếp tục quan chiến.”

Sàn sạt sàn sạt. Đám người ẩn nấp trong rừng cây lặng lẽ nhìn cuộc chiến dưới chân Kim Đình Sơn.

. . .

Một kích thành công, Lãnh La chắp tay sau lưng lăng không giữa trời. “Chỉ dựa vào đám giá áo túi cơm các ngươi?”

Mười vị trưởng lão ổn định thân hình, vẻ mặt kinh hãi nhìn Lãnh La.

Phương Văn Hiển trào phúng nói: “Lãnh La, có phải Ma Thiên Các chỉ có thể dựa vào ngươi để chống đỡ không? Ba trăm năm trước ngươi làm đủ mọi chuyện xấu, bây giờ còn giả vờ làm thần thủ hộ nữa à? Chậc chậc chậc… Hay là bây giờ ngươi phản chiến đi. Sau khi san bằng Ma Thiên Các, ngươi sẽ được tính công lao không nhỏ, thấy thế nào?”

Lần này Lãnh La không thèm trả lời, thân hình biến mất ngay tại chỗ.

Phương Văn Hiển không khỏi căng thẳng, mà mười vị trưởng lão cũng trở nên cực kỳ đề phòng. Chẳng lẽ Lãnh La không bị thương?

Oanh! Pháp thân xuất hiện, co rút rồi lại bành trướng.

Lần này pháp thân xuất hiện bên cạnh Phương Văn Hiển, đồng thời Lãnh La còn đánh ra một chưởng.

Phương Văn Hiển nhíu mày, hai tay đỡ đòn. Ầm! Đám người lại bay ngược ra sau.

“Điệp Ảnh Trọng Trọng.”

Hai tay Lãnh La chập lại, biến tới biến lui mấy lần, nguyên khí rung động, một giây sau trên trời xuất hiện vô số bóng đen công kích về phía Phương Văn Hiển.

Phanh phanh phanh! Chưởng ấn chằng chịt như vũ bão đánh vào người Phương Văn Hiển.

“Đại trưởng lão!”

“Đại trưởng lão!”

Đám người kinh hãi không thôi. Quá mạnh! Bát diệp Lãnh La thật là đáng sợ!

Hoa Vô Đạo và đám đệ tử Ma Thiên Các đều hưng phấn không thôi.

Phương Văn Hiển bay ngược ra sau té xuống đất. Lãnh La lăng không đứng khoanh tay. “Chỉ có thế thôi à?”

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Mười tên trưởng lão đều không ngờ được Lãnh La lại bộc phát năng lượng cường đại như vậy. Ngay cả Hoa Vô Đạo cũng chấn động trước biểu hiện của Lãnh La.

Các đệ tử Ma Thiên Các đều cho rằng Lãnh La am hiểu về đào độn chi thuật, sức chiến đấu kém xa Phan Ly Thiên. Nhưng thật không ngờ khi hắn nổi điên lại đáng sợ như vậy.

Phương Văn Hiển ho khan kịch liệt, gian nan đứng dậy phun ra một búng máu tươi rồi ngẩng đầu lên. “Ha ha… quả nhiên là ngươi bị thương.”

“Đại trưởng lão.” Mười vị trưởng lão hạ xuống đứng chắn trước người Phương Văn Hiển, đồng thanh nói: “Hợp lực!”

Mười người tạo thành hình kim tự tháp, người đứng sau đặt song chưởng trên lưng người đứng trước, vị trưởng lão đứng trên cùng nhận lực lượng rồi đánh ra một chưởng ấn thật lớn về phía Lãnh La.

Lãnh La đạp không lùi về sau.

“Lại hợp lực!”

Thêm một chưởng ấn cực lớn bay về phía Lãnh La, tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.

Oanh!

Hoa Vô Đạo đột nhiên thi triển Lục Hợp Đạo Ấn bao bọc lấy Lãnh La. Chưởng ấn cực lớn kia nện vào Lục Hợp Đạo Ấn, cương khí văng ra tứ tán.

“Sư phụ, nghe lời khuyên của ta, mau rời khỏi Ma Thiên Các.” Chương Phi Phàm đứng phía sau lại kêu lên.

Người khác nói ra lời này, Hoa Vô Đạo không tức giận. Nhưng Chương Phi Phàm là đồ đệ khi xưa hắn dốc lòng dạy dỗ, vậy mà bây giờ lại về phe người khác khiên chiến hắn. Sao hắn có thể không giận dữ.

Hoa Vô Đạo đạp Bát Quái Ấn bước từng bước về phía trước. Lục Hợp Đạo Ấn cũng di chuyển theo.

Mười vị trưởng lão vẫn không ngừng tấn công vào bình chướng của Lục Hợp Đạo Ấn nhưng không cách nào phá hỏng nó.

“Thất diệp? Ngươi đã tấn thăng lên thất diệp? Phương Văn Hiển gian nan đứng đậy, hốt hoảng thốt lên.

Chuyện Hoa Vô Đạo có tâm kết, mọi người trong Vân Tông đều biết. Suốt hai mươi năm trời hắn không có dấu hiệu đột phá, không ngờ vừa vào Ma Thiên Các được một thời gian ngắn lại đề thăng tu vi lên thất diệp.

Một người thất diệp, một người bát diệp giả vờ bị thương… Tu vi của mười vị trưởng lão cao nhất chỉ có ngũ diệp, làm sao mà đánh nữa?

Phương Văn Hiển hạ lệnh: “Bày trận!”

“Được!”

Mười vị trưởng lão lập tức điều chỉnh vị trí. Cũng chính lúc này, thân ảnh Lãnh La lại nhoáng lên.

“Muộn rồi!”

Từng đạo tàn ảnh đánh tới, pháp thân bát diệp lại nở rộ!

Đối mặt với phương thức tấn công như vũ bão này, bọn hắn chỉ có thể né tránh. Nhưng Lãnh La sao có thể để bọn hắn có cơ hội làm thế, tốc độ không ngừng tăng lên.

Oanh!

Đám trưởng lão bay ngược ra ngoài.

Lúc này Hoa Vô Đạo cũng đạp không bước tới, đánh ra một chưởng. Ầm! Đánh trúng một trưởng lão, trưởng lão này lập tức phun ra máu tươi.

“Hoa Vô Đạo còn học công kích?!”

Đoan Mộc Sinh ngự không bay xuống phía chân núi, tay cầm Bá Vương Thương.

Chư Hồng Cộng thấy thế bật cười ha hả. “Ma Thiên Các uy vũ! Các lão đầu uy vũ!”

“. . .” Chiêu Nguyệt quay sang lườm hắn bằng ánh mắt hết sức ghét bỏ.

Cùng lúc đó, Lãnh La liên tục bộc phát lực lượng, nhào về phía Phương Văn Hiển.

Hoa Vô Đạo dùng Lục Hợp Đạo Ấn bao phủ lấy mười vị trưởng lão khiến bọn hắn không thể tránh thoát.

Ai nói Lục Hợp Đạo Ấn chỉ là chiêu thức phòng ngự co đầu rụt cổ? Đây thực tế là một lồng giam di động tuyệt hảo!

Lúc này bọn hắn mới giật mình phát hiện, cường giả không chỉ có Lãnh La, mà còn có Hoa Vô Đạo.

“Pháp thân!” Mười vị trưởng lão đồng thời hét to!

Mười toà pháp thân lập tức xuất hiện, pháp thân chồng chất lên nhau toả kim quang đến chói mắt.

Oanh!

“Hoa Vô Đạo! Nhận lấy cái chết!”

Mười vị trưởng lão phối hợp ăn ý vô cùng. Một kích bạo phát. Tình hình chiến đấu thay đổi trong nháy mắt, không rõ đến cuối cùng ai thắng ai thua.

Đám tu hành giả quan chiến trong rừng cây xem mà kinh hồn táng đảm.

“Hỏng bét! Hoa trưởng lão gặp nguy hiểm!”

Vù! Vù!

Từng đạo tiễn cương từ Ma Thiên Các bắn xuống! Hoa Nguyệt Hành trừng to mắt kéo dây cung, dùng hết sức lực bình sinh và tốc độ nhanh nhất có thể, năng lượng toàn thân tăng đến cực hạn.

Phanh phanh phanh! Tiễn cương bắn trúng một vị trưởng lão đứng gần nhất.
Chương 488 Vô đề

“Tốt lắm!” Hoa Vô Đạo lăng không lui lại, thu hồi Lục Hợp Đạo Ấn rồi lại thi triển lần nữa. Đánh trúng một người là đủ, sẽ phá vỡ thế công phối hợp của bọn hắn.

Lấy Hoa Vô Đạo làm trung tâm, Lục Hợp Đạo Ấn xuất hiện chấn bay đám người!

“Đánh rất hay!”

“Lão đầu tuyệt lắm!”

Đây chính là thực lực của Lão Niên Các.

Mười vị trưởng lão rơi xuống đất, cùng lúc đó chưởng ấn như bài sơn đảo hải của Lãnh La cũng toàn bộ đánh trúng Phương Văn Hiển.

Lúc này Phương Văn Hiển tứ cố vô thân, mặt mũi bầm dập không ngừng bị Lãnh La đánh tới tấp! Phanh phanh phanh…

Cuối cùng thân ảnh Lãnh La ngưng lại giữa không trung, tung ra một cú đá!

Cho dù Phương Văn Hiển đã thi triển cương khí hộ thể, cho dù hắn đang điên cuồng phòng ngự… nhưng trước tốc độ đạt tới cực hạn của Lãnh La, hắn cũng chỉ có thể làm bao cát!

Oanh!

Phương Văn Hiển lại lần nữa nằm bẹp dưới đất.

Chương Phi Phàm, đồ đệ trước đây của Hoa Vô Đạo đứng cách đó không xa quan chiến, ngây người tại chỗ.

Hắn vốn cho rằng hành động lần này dù không thể giết chết Hoa Vô Đạo và Lãnh La thì cũng có thể bức hai người vào tuyệt cảnh, khiến các đệ tử Ma Thiên Các phải xuất hiện. Không ngờ Phương Văn Hiển còn chưa kịp ra tay đã bị Lãnh La nghiền ép tới mức này.

Bờ môi Chương Phi Phàm khẽ run, vội chạy tới xem Phương Văn Hiển. “Đại trưởng lão!”

Lãnh La chắp tay lăng không đứng giữa trời, lạnh lùng nhìn xuống. Nếu nói trong Ma Thiên Các ai máu lạnh nhất thì chắc hẳn không người nào vượt qua được Lãnh La.

Công kích của Lãnh La như cuồng phong vũ bão khiến đại trưởng lão Vân Tông Phương Văn Hiển đến cơ hội hoàn thủ cũng không có đã bị đánh bại, sinh tử không rõ.

Chương Phi Phàm cố sức đỡ Phương Văn Hiển dậy.

Phốc ——

Phương Văn Hiển phun ra một ngụm máu tươi, cánh môi run run, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay phải của Chương Phi Phàm kéo mạnh. Sau đó hắn ngoẹo đầu, hộc ra một hơi cuối cùng rồi không còn chút khí tức.

Chết rồi?! Chương Phi Phàm trừng to mắt.

“Đại trưởng lão chết rồi! Đại trưởng lão!!!”

Mười vị trưởng lão không ngờ Lãnh La lại cường đại như thế, bọn hắn gian nan đứng dậy, kinh hãi nhìn Lãnh La đang lăng không giữa trời, tay che ngực vì đau đớn. Bọn hắn cũng bị thương không nhẹ vì Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa Vô Đạo.

Phương Văn Hiển chết, mọi người tựa như gà mất đầu, tựa lưng vào nhau thành một vòng tròn cố thủ.

Vù!

Một đạo tiễn cương cực lớn xé gió bay tới, cắm phập vào một trưởng lão tam diệp, xuyên thủng trái tim và thân thể hắn.

Hai mắt hắn trừng to, theo bản năng nắm chặt lấy đuôi tiễn cương. Tiễn cương tức thì tiêu tán giữa thiên địa. Hắn trợn to mắt, ngã xuống.

“Ngũ trưởng lão!”

“Ngũ trưởng lão!”

Chín người khác cả kinh hô to!

Hoa Vô Đạo bước tới, thở dài lắc đầu. “Ta đã khuyên các ngươi từ sớm, với bản sự của các ngươi, ngay cả ta mà các ngươi cũng không làm gì được, vậy mà còn đòi san bằng Ma Thiên Các?”

“Ngươi… ngươi…”

“Chương Phi Phàm!” Hoa Vô Đạo khẽ quát.

Chương Phi Phàm giật bắn người, lập tức quay đầu chục thục mạng về phía rừng cây!

“Nghiệt đồ, đi đâu?!” Hoa Vô Đạo tung người bay lên, nhảy qua đầu chín vị trưởng lão đang bị thương rồi truy kích tên đồ đệ Chương Phi Phàm.

Chín vị trưởng lão vừa định ngăn cản thì Lãnh La đã bay tới đối diện bọn hắn. Bọn hắn lập tức lùi lại, sắc mặt căng thẳng như lâm đại địch.

Chương Phi Phàm liều mạng chạy, Hoa Vô Đạo trong lòng tức giận bèn quát: “Hôm nay ta sẽ thanh lý môn hộ!”

Vù!

Khi bàn tay hắn sắp tóm lấy Chương Phi Phàm, mấy đạo bùa chú lấp loé kim quang đột nhiên xuất hiện, phóng ra mấy ấn phù chữ triện ẩn chứa cương khí hùng hồn.

Ầm!

Hoa Vô Đạo thi triển Lục Hợp Đạo Ấn ngăn trở đám ấn phù kia.

Từ phía sau rừng cây bỗng đâu bay tới một chiếc phi liễn cực lớn. Xung quanh phi liễn có vô số tu hành giả đông nghịt đang vây quanh bảo vệ. Dưới ánh trăng, bọn hắn toát ra khí tức cực kỳ quỷ dị.

“Thiên Sư Đạo?”

Hoa Vô Đạo không tiếp tục đuổi theo mà lăng không dừng lại nhìn về phía cự liễn kia.

Trên cự liễn truyền tới một giọng nói:

“Theo ước định của liên minh đồ ma, Lãnh La xuất hiện, Thiên Sư Đạo phải ra ngoài đón địch. Hoa Vô Đạo, đối thủ của ngươi là thập đại trưởng lão Vân Tông.”

Hoa Vô Đạo đã hiểu rõ, liên minh đồ ma phân chia người đối phó rất rõ ràng. Chẳng trách khi Hoa Vô Đạo vừa xuất hiện, mười vị trưởng lão Vân Tông đã lập tức bay tới.

Hoa Vô Đạo nói: “Tuyệt Viễn đạo trưởng? Thiên Sư Đạo đã đến, vậy lục đại môn phái còn lại đâu?”

Vừa nói ánh mắt hắn vừa tìm kiếm ở đằng xa.

Trong cự liện, Tuyệt Viễn không để ý tới Hoa Vô Đạo mà chỉ nhìn về phía Lãnh La đang lăng không ở cách đó không xa, trầm giọng nói:

“Lãnh La, bần đạo và Vân Tông luôn có quan hệ không tệ, ngươi giết Phương Văn Hiển, bần đạo sao có thể khoanh tay đứng nhìn!”

Từ trong cự liễn bay ra một trang giấy. Trên giấy có vẽ đủ loại tự phù kỳ quái. Vừa tiếp xúc với ánh trăng, trang giấy bỗng bốc cháy rừng rực, nở rộ ra kim quang chói mắt rồi biến thành một đạo cương ấn.

Hoa Vô Đạo đứng phía trước sao có thể để cương ấn tuỳ tiện đánh về phía Lãnh La, song chưởng chập lại, nguyên khí rung động.

Oanh!

Tự phù cương ấn đánh vào Lục Hợp Đạo Ấn, cương khí va chạm kịch liệt khiến Hoa Vô Đạo phải lui ra sau mấy bước.

Ngay sau đó, tự phù cương ấn lít nha lít nhít bay tới.

Lãnh La thấy thế bèn quát: “Lui lại.”

Trên thực tế, Lãnh La bộc phát thực lực để nghiền ép Phương Văn Hiển, từ đầu tới cuối Phương Văn Hiển đều chưa kịp thi triển chiêu thức nào đã bị giết chết. Nhưng Lãnh La không thể một mực cường đại như vậy. Thiên Sư Đạo xuất hiện, hắn chỉ có thể lựa chọn rút lui.

“Ngươi lui không được!”

Từ trong cự liễn có một thân ảnh bay ra, ánh mắt lạnh lùng, khoé miệng lại mang theo ý cười, trên tay hắn kẹp một tự phù.

Hoa Vô Đạo biết người này chính là Tuyệt Viễn đạo trưởng của Thiên Sư Đạo, tu vi sâu không lường được, bèn vội vàng điều động nguyên khí, cửu tự Lục Hợp Đạo Ấn xoay tròn với tốc độ nhanh nhất.

Tuyệt Viễn đạo trưởng cười lạnh một tiếng, đánh tự phù trong tay ra. Tự phù hoá thành năng lượng hình mũi khoan công kích về phía Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa Vô Đạo.

Ầm! Điểm va chạm tạo thành một vụ nổ lớn khiến mặt đất nứt ra.

Hoa Vô Đạo lăng không bay ngược ra sau. Lục Hợp Đạo Ấn bị phá vỡ!

Tuyệt Viễn đạo trưởng chắp tay sau lưng, trầm giọng nói: “Lục Hợp Đạo Ấn vốn xuất xứ từ Đạo môn. Để phá được đạo ấn của ngươi, bần đạo đã phí không ít tâm tư.”

“Ngươi đã chuẩn bị từ trước?” Ánh mắt Hoa Vô Đạo toé lửa.
Chương 489 Vô đề

Hoa Vô Đạo có thể nghiên cứu ra chiêu thức phòng ngự này thì người khác đương nhiên cũng có thể nghiên cứu cách phá giải nó.

“Đúng vậy, ta chuẩn bị tốt rồi mới đến chứ.” Tuyệt Viễn đạo trưởng không hề có ý định che giấu.

Hoa Vô Đạo lắc đầu. “Tuyệt Viễn, da mặt của ngươi thật dày.”

“Bần đạo chỉ đang thay trời hành đạo mà thôi. Đại trưởng lão Trương Đạo Nhiên của Thiên Sư Đạo chết trong tay Ngu Thượng Nhung, Trương Vân Sơn lại chết trong tay hộ pháp Bạch Ngọc Thanh dưới trướng Vu Chính Hải… Giết người thì phải đền mạng, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống gì ma đạo các ngươi càn rỡ đã quen, ai cũng muốn tru diệt.” Tuyệt Viễn nói đầy lời đại nghĩa.

“Những kẻ đó đều đáng chết.” Hoa Vô Đạo khinh thường nói.

“Hoa Vô Đạo, ngươi đã nhập ma, không có thuốc chữa!” Nói xong, Tuyệt Viễn bay thẳng về phía Hoa Vô Đạo.

Cùng lúc đó, trên Ma Thiên Các lại bắn xuống mấy đạo tiễn cương, ngoài ra còn có các đệ tử Ma Thiên Các là Chư Hồng Cộng, Chiêu Nguyệt, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi cùng xuống tới.

Lãnh La liếc mắt nhìn về phía rừng cây, trầm giọng nói: “Tuyệt Viễn, ngươi đừng vui mừng quá sớm!”

Pháp thân cao mười trượng của Lãnh La bay về phía Tuyệt Viễn, quang mang toả ra chói mắt rọi sáng cả khu vực rừng cây, để lộ thật nhiều thân ảnh đang nấp bên dưới các tàng cây.

Thấy vậy, Lãnh La thu hồi pháp thân, quát lên: “Lui lại!” Đồng thời bộc phát tốc độ mang theo Hoa Vô Đạo nhanh chóng lùi lại.

Tiễn cương va chạm với tự phù của Tuyệt Viễn khiến tia lửa bắn ra đầy trời.

“Hay cho một tên thần xạ thủ!” Tuyệt Viễn khó chịu nói.

Tiễn cương của Hoa Nguyệt Hành không ngừng bắn xuống, ngăn cản mọi công kích của Tuyệt Viễn. Tuyệt Viễn quay đầu lại nói lớn: “Còn chờ gì nữa!”

Ngay sau đó, từ trong rừng cây, một đạo tiễn cương cực kỳ mạnh mẽ xé gió bay ra, lao về phía Ma Thiên Các!

“Hoa Nguyệt Hành, cẩn thận!”

Trong rừng cây có một tên thần xạ thủ vô cùng cường đại!

Hoa Nguyệt Hành đứng trên đỉnh mái ngói đại điện Ma Thiên Các, trong mắt tràn đầy kinh hãi nhìn về phía đạo tiễn cương đang phá không bắn tới.

Vừa rồi mọi chú ý của nàng đều dồn vào thân ảnh Hoa Vô Đạo, cố gắng bảo vệ an toàn cho hắn mà không ngờ đối phương cũng có thần xạ thủ mạnh mẽ như vậy.

Kẻ đó là ai?

“Xong đời…” Trong lòng Hoa Nguyệt Hành vô cùng nặng nề. Tiễn cương bắn tới quá mạnh, quá nhanh, nàng không cách nào né tránh. Hoa Nguyệt Hành nhắm mắt lại…

Ầm!

Ngay khi Hoa Nguyệt Hành cho rằng mình sắp chết đến nơi, nàng đột nhiên bị ai đó tóm lấy.

Hoa Nguyệt Hành mở bừng mắt. Trước mặt nàng là một tấm hộ thuẫn màu xanh lam. Nàng chớp chớp mắt… chủ nhân Ma Thiên Các một tay cầm thuẫn, một tay tóm lấy nàng, chậm rãi hạ xuống đất.

“Các… Các chủ?”

Lục Châu hạ tay xuống, tấm thuẫn biến mất. Hai người lúc này đã đứng trước cửa đại điện Ma Thiên Các. Xung quanh rơi vào hắc ám, kẻ địch không thể quan sát bên này.

Lục Châu thả Hoa Nguyệt Hành ra, thản nhiên nói: “Đừng sợ.”

Trong khoảnh khắc vừa rồi, Hoa Nguyệt Hành thật sự cho rằng mình sẽ chết, chết bởi một tiễn kinh thiên động địa kia. Giây phút ấy, nàng nhận ra mình còn rất nhiều tiếc nuối, rất nhiều việc chưa kịp hoàn thành.

Không ngờ Các chủ lại xuất hiện. Hoa Nguyệt Hành lập tức cảm thấy cực kỳ an toàn, tựa như đã tìm được chỗ dựa đáng tin cậy, một ngọn núi an toàn vững chắc để nàng dựa vào.

“Hoa Nguyệt Hành khấu tạ ơn cứu mạng của Các chủ.” Nàng quỳ rạp dưới đất, hết sức thành kính quỳ lạy.

Lục Châu khẽ phất tay, dùng cương khí đỡ nàng đứng dậy. “Giờ không phải lúc để nói chuyện này.”

“Vâng.”

Hoa Nguyệt Hành đứng thẳng người, tay cầm Lạc Nguyệt Cung nói: “Phía tây nam có thần xạ thủ ngũ diệp trở lên.”

“Không chỉ ngũ diệp đâu.” Lục Châu vuốt râu nói.

“A?”

Lục Châu tiến về phía trước quan sát tình hình cuộc chiến.

. . .

Một tiễn kinh thiên này Hoa Vô Đạo cũng nhìn thấy. Trên Ma Thiên Các lúc này là một mảnh tối tăm, chẳng còn thấy bóng dáng Hoa Nguyệt Hành đâu.

Hoa Vô Đạo trợn trừng mắt, trong mắt tràn đầy tơ máu. “Hoa Nguyệt Hành ——”

Trái tim hắn đau đớn như bị người ta đâm một nhát dao. Hắn giãy khỏi tay Lãnh La. “Hoa trưởng lão, ngươi làm gì thế?” Lãnh La nhướng mày.

Hoa Vô Đạo không đáp mà lao về phía trước. Đám đệ tử Ma Thiên Các lăng không đứng ở hậu phương, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Hoa trưởng lão, ông điên rồi sao?”

Nhưng Hoa Vô Đạo tựa như không nghe thấy, ánh mắt hắn bốc hoả, nguyên khí toàn thân tăng vọt, bộc phát cửu tự Lục Hợp Đạo Ấn.

Hoa Vô Đạo gằn từng chữ: “Ngươi phải đền mạng!”

Tuyệt Viễn đạo trưởng phía đối diện kinh ngạc nhìn hắn.

Cả đời này Hoa Vô Đạo chỉ thiện về phòng ngự. Trong hai mươi năm qua hắn đau khổ nghiên cứu Lục Hợp Đạo Ấn đơn giản là vì muốn chứng minh một điều, cho dù là một việc nhỏ, nếu cố gắng trau dồi nghiên cứu thì cũng có thể phát triển tới mức cực hạn.

Hoa Vô Đạo chính là loại người kiên trì như vậy.

Hắn nguyện ý dùng hai mươi năm để bù đắp khúc mắc trong lòng.

Hắn nguyện ý dùng trăm năm để hoàn lại một nỗi tiếc nuối.

Hắn nguyện ý dùng mạng mình để tiêu diệt kẻ thù không đội trời chung.

Chín chữ triện trong Lục Hợp Đạo Ấn xoay tròn với tốc độ nhanh chưa từng thấy, Hoa Vô Đạo đứng bên trong đạo ấn, song chưởng chắp lại. Hiện tại trong mắt Hoa Vô Đạo chỉ còn một người duy nhất, chưởng môn Tuyệt Viễn của Thiên Sư Đạo.

Lục Hợp Đạo Ấn khổng lồ lướt qua đỉnh đầu chín vị trưởng lão, cương khí tứ tán, chín người bay ngược ra ngoài, máu tươi bay đầy trời.

Thực lực hoàn toàn chênh lệch, không chịu nổi một chiêu.

Tuyệt Viễn đạo trưởng lộ vẻ mặt hưng phấn, lăng không bay lên, đánh ra mấy chục đạo tự phù. Các tự phù bốc cháy rừng rực rồi dàn thành một tấm thuẫn cương ấn hình tròn chắn ở trước thân.

Cảnh tượng này trông có vẻ buồn cười. Hoa Vô Đạo am hiểu phòng thủ lại chọn tấn công, mà Tuyệt Viễn am hiểu công kích lại chọn phòng ngự. Điều khác biệt duy nhất chính là, một người đang liều mạng còn một người thì bảo mệnh.

Khi Lục Hợp Đạo Ấn xông đến trước mặt Tuyệt Viễn, đôi mắt Hoa Vô Đạo đỏ ngầu quát lớn: “Chết đi!”

Chín chữ triện lớn đột nhiên hợp lại thành một đạo kiếm cương đâm thẳng về phía lồng ngực Tuyệt Viễn đạo trưởng!

“Chưởng môn!”

“Chưởng môn!”

Đám đệ tử Thiên Sư Đạo bị cảnh tượng này làm cho kinh hoảng. Thời gian phảng phất như bị đình trệ.

Hoa Vô Đạo am hiểu phòng thủ nhưng không có nghĩa là hắn không thể công kích. Hoa Vô Đạo từng là trưởng lão trong môn phái đạo môn, sao có thể không biết kiếm đạo? Chỉ là trong ấn tượng của mọi người, Hoa Vô Đạo không có đòn công kích nào.

Lục Hợp Đạo Ấn chuyển đổi thành kiếm cương công kích là đòn sát thủ cuối cùng của Hoa Vô Đạo, cũng là cố gắng sau cùng của hắn.
Chương 490 Vô đề

Cảm giác một kiếm xuyên ngực chẳng mấy tốt đẹp, khi cơn đau kéo tới, Tuyệt Viễn đạo trưởng mới ý thức được mình vừa bị đâm một nhát! Máu tươi cuồn cuộn chảy ra, rơi xuống đất.

Vẻ mặt Tuyệt Viễn trở nên dữ tợn, lập tức sử dụng nguyên khí tràn ra khỏi cơ thể để thu nạp vào mấy đạo tự phù. Tự phù càn quét toàn bộ nguyên khí trong phương viên trăm mét, tạo thành một đạo kiếm cương khổng lồ.

Hoa Vô Đạo cười ha hả. Hoa Nguyệt Hành đã chết, ta còn sống làm gì?

Tuyệt Viễn trước khi chết rốt cuộc cũng đã tạo thành kiếm trận.

“Đúng là mấy tên điên!” Lãnh La thốt lên. Toàn là thủ đoạn liều mạng!

Lục Châu đứng trên Ma Thiên Các quan sát, lắc đầu nói: “Hoa Vô Đạo tưởng là ngươi đã chết.”

Hoa Nguyệt Hành nghe vậy, lộ vẻ áy náy. Nàng đã nhận ra thái độ khác thường của Hoa Vô Đạo, trong lòng bứt rứt không yên.

“Các chủ, cầu xin ngài ra tay cứu giúp!”

Lục Châu xem xét hoàn cảnh hiện tại. Thất đại môn phái còn đang ẩn nấp, nếu không thể dụ bọn chúng xuất hiện để hốt gọn một mẻ thì thật đáng tiếc.

Thế nhưng nếu không cứu Hoa Vô Đạo, có lẽ hắn sẽ không sống sót nổi.

Lúc này, có hai thân ảnh bị Lãnh La đưa tới. Lục Châu tập trung nhìn, đây chẳng phải là Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi sao?

Lãnh La trầm giọng nói: “Nha đầu, Phạm Thiên Lăng!”

“Vâng.” Tiểu Diên Nhi đã rèn luyện lực khống chế bấy lâu, rốt cuộc cũng có lúc phát huy thực lực.

Phạm Thiên Lăng tung bay trên trời, lao về phía Hoa Vô Đạo với tốc độ cực nhanh.

Hai tay Đoan Mộc Sinh đặt trên lưng Lãnh La, truyền lực lượng nguyên khí hùng hồn vào người hắn. Lãnh La không ngừng phất tay, phối hợp với Tiểu Diên Nhi đưa Phạm Thiên Lăng đến bên cạnh Hoa Vô Đạo.

Đám đệ tử Ma Thiên Các trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.

Chư Hồng Cộng hưng phấn nói: “Còn có chiêu này? Lợi hại! Tiểu sư muội, muội thật lợi hại nha!”

Kiếm trận đầy trời công kích về phía Hoa Vô Đạo. Thất đại môn phái lúc này cũng đang truyền âm cho nhau.

“Chuẩn bị động thủ!”

“Đệ tử Ma Thiên Các đã xuất hiện! Chuẩn bị động thủ!”

“Lệnh cho hai người đánh lén Cơ lão ma từ phía hậu sơn!”

Lần này hơn ngàn tên tu hành giả của thất đại môn phái đã dốc toàn bộ lực lượng. Dưới đất có đội quân đông nghịt, trên trời có cự liễn phi hành và các loại toạ kỵ khác nhau.

Lãnh La vội hô lên: “Nha đầu, kéo Phạm Thiên Lăng về, tập trung tinh thần!”

“Vâng!”

Tiểu Diên Nhi nín thở ngưng thần, quả nhiên Phạm Thiên Lăng phục tùng mệnh lệnh của nàng, quấn lấy Hoa Vô Đạo rồi cấp tốc bay trở về.

Tiểu Diên Nhi hưng phấn reo lên: “Thật hữu dụng!”

Phạm Thiên Lăng tựa như một tấm lưới bao bọc Hoa Vô Đạo, giúp hắn ngăn trở toàn bộ kiếm cương.

Hoa Vô Đạo vốn cho rằng lần này mình sẽ phải chết, nhưng thấy các đệ tử Ma Thiên Các và Lãnh La đều dốc sức cứu mình bèn gầm lên một tiếng, rút cạn nguyên khí trong đan điền khí hải, mang theo Phạm Thiên Lăng nhanh chóng bay ra khỏi khu vực kiếm trận.

Cùng lúc đó, ngàn tên tu hành giả của thất đại môn phái xuất hiện dưới ánh trăng.

Tuyệt Viễn đưa tay che lại lỗ máu trên ngực, hai mắt loé hàn quang: “Khốn kiếp ——”

Hắn vừa dứt lời, từ Ma Thiên Các đột nhiên xuất hiện một đạo tiễn cương nhỏ bé phá không bắn tới, trên tiễn cương lập loè quang mang màu xanh lam.

“Hoa Nguyệt Hành chưa chết?”

Mọi người ngẩng đầu nhìn tiễn cương đang phá không mà tới. Mục tiêu của nó rõ ràng là chưởng môn Tuyệt Viễn.

“Ngăn lại!”

Năm tên tu hành giả nâng cao vũ khí, ngưng kết thành một hộ thuẫn ngăn ở phía trước. Nhưng điều quỷ dị là ——

Tiễn cương kia bắn xuyên qua cương khí hộ thuẫn, xuyên qua ngực năm người bọn hắn, sau đó xuyên thủng trái tim Tuyệt Viễn!

Một tiễn xuyên vân, chấn nhiếp toàn trường. Thất đại môn phái hoàn toàn ngây người.

Hoa Nguyệt Hành trở nên mạnh mẽ như vậy từ bao giờ?

Âm thanh xé gió đặc thù đã nói rõ tiễn cương này cực kỳ mạnh mẽ, điều này đã vượt qua phạm vi lý giải thông thường.

Bình thường khi tu hành giả ngưng kết nguyên khí thành cương, cho dù đó là đao cương, kiếm cương hay tiễn cương thì đều sẽ bị không khí ma sát làm hao mòn cương khí bên trong, khoảng cách càng xa càng hao mòn nhiều cương khí. Thế nên khi muốn xạ kích, thần xạ thủ thường sẽ ngưng tụ ra tiễn cương rất lớn.

Thế nhưng đạo tiễn cương vừa rồi lại rất khác thường, vừa nhỏ nhắn vừa tinh xảo, nhưng lực xuyên thấu lại lớn đến không tưởng tượng nổi.

Hoa Nguyệt Hành sao có thể bắn ra tiễn cương này? Nàng ta chỉ là tu hành giả tam diệp mà thôi!

Năm tên tu hành giả và Tuyệt Viễn đạo trưởng rốt cuộc không còn khí tức, sáu bộ thi thể rơi thẳng xuống đất.

[Ting ― đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]

[Ting ― đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 50 điểm công đức.] …

Nghe tiếng Hệ thống thông báo, Lục Châu khẽ lắc đầu. Năm người ngăn trước mặt Tuyệt Viễn tu vi thật thấp!

Lục Châu quay đầu lại, đưa Lạc Nguyệt Cung cho Hoa Nguyệt Hành, lúc này mới phát hiện miệng Hoa Nguyệt Hành đã tròn thành hình chữ O.

“Cầm lấy.” Lục Châu lên tiếng nhắc nhở.

“Thuộc… thuộc hạ tuân mệnh.” Hoa Nguyệt Hành tỉnh táo lại, lắp bắp tiếp nhận cung tiễn.

“Tốc độ của tiễn cương rất quan trọng. Đừng có lúc nào cũng chỉ truy cầu lực lượng lớn.” Lục Châu nói.

“Đa tạ Các chủ chỉ điểm.”

Trước đó Hoa Nguyệt Hành bắn tên chỉ thuần tuý theo đuổi lực lượng, có đôi khi mục tiêu đã chạy đi mất mà nàng vẫn còn đang ngưng tụ tiễn cương thật lớn, đúng là không có lời.

“Các chủ, ngài không tiếp tục ạ?”

Tiễn cương vừa rồi của Lục Châu khiến Hoa Nguyệt Hành nhận được rất nhiều ích lợi, nàng đương nhiên muốn quan sát kỹ xảo của hắn thêm vài lần.

Lục Châu nâng tay, Vị Danh Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hoa Nguyệt Hành còn chưa kịp nhìn kỹ thì Vị Danh Kiếm đã biến thành một cây cung nhỏ.

“Đây là…”

“Vị Danh Cung.”

Lục Châu nhìn xuống tình hình chiến đấu dưới chân núi.

Hoa Nguyệt Hành âm thầm hưng phấn, trông Vị Danh Cung kia còn tinh xảo khéo léo hơn Lạc Nguyệt Cung của nàng nhiều, chắc chắn uy lực của tiễn cương sẽ càng mạnh, càng lợi hại. Dù là vũ khí thiên giai cũng có phân cấp cao cấp thấp.

Lục Châu im lặng vuốt râu, lặng lẽ chờ cơ hội đến.

Lực lượng phi phàm của Thiên thư phối hợp với vũ khí thiên giai có thể kềm chế được cao thủ của thất đại môn phái.

Nhìn đám người thất đại môn phái bắt đầu triển khai thế tấn công, Lục Châu khẽ nói: “Chẳng qua chỉ là quân tiên phong. Nếu bọn hắn thích ẩn nấp như vậy, lão phu sẽ phụng bồi tới cùng.”

Ẩn nấp bắn lén? Hàng chân mày Hoa Nguyệt Hành nhíu lại, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã hiểu ra. Cung tiễn thủ vốn nên ẩn nấp từ xa để bắn lén mới đúng.

Vừa rồi nàng đứng ở nơi cao nhất trên Ma Thiên Các, trở thành mục tiêu quá dễ thấy, suýt chút nữa đã bị thần xạ thủ của đối phương đánh giết.

Tiền bối đúng là tiền bối, kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn nàng rất rất nhiều.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom