-
Chương 501-505
Chương 501 Vô đề
“Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải trở về rồi?” Lưu Thương đưa ra phỏng đoán, hiện tại chỉ có một loại khả năng này.
Nội thường hầu nuốt một ngụm nước bọt, rốt cuộc cũng nói ra câu nói mà hắn đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần trong đầu. “Cơ lão ma đã tấn thăng cửu diệp!”
Lần này Lưu Thương không bảo hắn lặp lại nữa. Toàn thân Lưu Thương rơi vào trạng thái đờ đẫn như thể ba hồn bảy vía đều mất.
Thư phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, bầu không khí trở nên ngạt thở.
Không biết qua bao lâu, Lưu Thương mới mở miệng nói: “Tình hình trảm kim liên như thế nào rồi?”
“Bẩm bệ, bệ hạ… đã, đã có mười người sống sót. Một người trong số đó bắt, bắt đầu thử nghiệm khai diệp lần nữa.”
“Tốt.” Lưu Thương trở về chỗ ngồi, cố gắng khắc chế tâm tình của mình, bình tĩnh nói: “Tình hình chiến đấu ở Lương Châu thì sao?”
“Người Nhu Lợi và U Minh Giáo đánh nhau đến tối tăm mặt mũi. Vu Chính Hải đã sớm tới Lương Châu, trong khoảng thời gian ngắn sợ là người Nhu Lợi không thể gây ra sóng gió gì.” Nội thường hầu nói những lời này rất thông thuận, không hề lắp bắp.
Nghe hắn nói xong, Lưu Thương cầm bút lên, chấm mực rồi viết trên giấy hai chữ: Nhất Thống. Nét cuối cùng trong chữ “Thống” khẽ hất lên ——
Vù!
Chữ “Thống” tựa như có sinh mệnh, hoá thành một tự ấn được kim quang bao bọc đánh về phía tên nội thường hầu quỳ ở cửa thư phòng.
Trong chớp mắt đã đâm xuyên qua đầu hắn.
Lưu Thương không nhìn nội thường hầu, tiếp tục viết xuống hai chữ “Vạn Tộc”. Viết xong bốn từ, hắn mới đặt bút xuống, lạnh nhạt nói: “Khiêng xuống đi.”
“Tuân lệnh!”
Đầu nội thường hầu bị đánh nát, hai mắt trừng rất to, đến chết gã cũng không hiểu nổi tại sao Lưu Thương lại đột nhiên ra tay với mình.
Vu Chính Hải của U Minh Giáo khiến cửu châu đại loạn, cái gì gọi là trong thời gian ngắn không thể gây nên sóng gió? Đây chẳng phải là đang sỉ nhục Lưu Thương hắn sao?
. . .
Thần Đô là thành thị phồn hoa nhất của Đại Viêm, cũng là nơi tin tức linh thông nhất. Lưu Thương là người đầu tiên biết tin cũng không có gì lạ.
Trên đời này không có bức tường nào chắn được gió, đại chiến ở Kim Đình Sơn càng không thể che giấu cả thiên hạ.
Rất nhanh, tin tức Các chủ Ma Thiên Các đã tấn thăng lên cửu diệp lan truyền khắp Thần Đô, sau đó phát tán ra khắp cửu châu.
Ma Thiên Các trong một đêm lại vang danh thiên hạ!
Trong một dịch trạm ở Thần Đô, vài tên tu hành giả vừa uống rượu vừa đàm luận.
“Từ nay về sau Ma Thiên Các chính là thế lực lớn nhất thiên hạ, ai còn dám không phục?”
“Không hổ là nơi ta sùng bái nhất. Nếu được bái nhập vào Ma Thiên Các thì ta có giảm đi mười năm tuổi thọ cũng rất vui lòng.”
“Thôi đi, với thiên phú rác rưởi của ngươi thì đến đó làm người hầu bưng trà rót nước người ta cũng không cần.”
Đám người cười ha hả.
Các tu hành giả vốn đã ủng hộ Ma Thiên Các thì nay lại càng thêm cuồng nhiệt, còn những tu hành giả phản đối ma đạo, trong vòng một đêm đều trở nên trầm mặc.
Lúc này, một nam tử dáng dấp phong độ cất tiếng hỏi: “Xin hỏi các hạ, thật sự có cửu diệp sao?”
“Huynh đệ, trông ngươi có vẻ là người bên ngoài tới. Tổ sư gia Ma Thiên Các đích thị là cửu diệp không thể nghi ngờ!”
“Trảm kim liên?”
“Hẳn là không… phương pháp trảm kim liên vừa mới xuất hiện trong tu hành giới chưa được bao lâu, số người sống sót vẫn rất ít, lại còn phải mất thời gian khai diệp lần nữa. Thế nên… ta hoài nghi lão nhân gia người nhất định có một phương pháp khác.”
Có người gật đầu phụ hoạ. “Nói đúng lắm, trảm kim liên chẳng qua là một trong những phương pháp để tấn thăng cửu diệp thôi. Ta nghe người ta nói có đại tông môn đang nghiên cứu việc vừa bước chân vào Nguyên Thần cảnh không ngưng tụ kim liên mà trực tiếp khai diệp… Còn có người dùng đan dược để trói buộc kim liên, phương pháp mới xuất hiện ngày càng nhiều.”
Các tu hành giả xung quanh cũng gật gù.
Nam tử phong độ kia mỉm cười: “Đa tạ.” Nói xong hắn đứng lên rời đi.
Tiểu nhị trong dịch trạm vội chạy tới ngăn hắn lại. “Xin chào khách quan, tiền trà nước là hai văn tiền.”
Nam tử sững sờ, cho tay vào túi tìm một lát rồi bất đắc dĩ nói: “Rất xin lỗi, hôm nay không tiện, ngày khác ta sẽ đến trả.”
“A? Khách quan, nhiều người đang nhìn đó, chúng tôi cũng chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ…” Tiểu nhị khó xử.
Nam tử lại tìm tìm khắp người nhưng chẳng có vật gì hữu dụng. Lúc này nam tử mới hiểu rõ câu “một phân tiền làm khó anh hùng đại hán” là như thế nào.
Tiểu nhị nhìn bội kiếm trên người hắn, bèn nói: “Hay là ngài để tạm thanh kiếm này ở đây rồi quay về lấy tiền?”
Nghe nhắc tới kiếm, đám tu hành giả xung quanh quay đầu nhìn sang. Những người có chút ánh mắt đều nhận ra đây là một thanh kiếm bất phàm.
Bọn hắn cũng biết ý nghĩa của kiếm đối với kiếm khách. Một kiếm khách chân chính làm sao có thể rời xa kiếm của mình được?
“Tiền của ngài ấy để ta trả.” Một nữ tử ưu nhã đột nhiên xuất hiện trong dịch trạm, ném ra hai văn tiền.
Nam tử nhìn nàng một cái, khẽ nói: “Đa tạ.”
Đường đường là một tu hành giả lại luân lạc tới mức để nữ nhân trả tiền cho, thật là keo kiệt quá đáng. Mọi người ở đây đều cảm thấy xấu hổ thay cho hắn.
Đúng lúc này, nữ tử kia đột nhiên khom người, thành kính nói: “Xin nhị tiên sinh thu ta làm đồ đệ.”
“. . .” Đám người sững sờ.
Nam tử ôn hoà đáp: “Thật xin lỗi, ta không thu đồ đệ.”
Nữ tử vội vàng đi đến trước mặt hắn, quỳ phịch xuống, hai tay chập lại thành quyền: “Tiểu nữ tử là Tần Nhược Băng, từ nhỏ đã rất ngưỡng mộ Ma Thiên Các. Khẩn cầu nhị tiên sinh thu ta làm đồ đệ!”
Đám người lấy làm kinh hãi.
“Ta nhớ ra rồi, nàng ta là nữ nhi của Kỳ Vương Tần Quân!”
“Là nàng ta? Như vậy vị này là…”
Đúng vậy, hắn chính là nhị đệ tử Ma Thiên Các Ngu Thượng Nhung đang trên đường bay về từ Vu Hàm Sơn. Trùng hợp đi ngang Thần Đô nên dừng lại nghỉ ngơi một lát.
Soạt!
Toàn bộ tu hành giả xung quanh lập tức quỳ rạp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Tên tiểu nhị dịch trạm càng hoảng loạn.
Hắn cố động não rồi lấy hết can đảm móc ra hai văn tiền vừa rồi, vừa kích động vừa sợ hãi đi đến trước mặt Ngu Thượng Nhung, lắp ba lắp bắp:
“Tiểu, tiểu nhân có, có mắt không thấy thái sơn! Xin… xin…”
“Thứ đó vốn thuộc về ngươi.” Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng mỉm cười.
Tiểu nhị kinh ngạc, không ngờ nhị tiên sinh Ma Thiên Các lại là người bình dị gần gũi như vậy. Các tu hành giả khác lại càng không dám tin.
Ngu Thượng Nhung vẫn mỉm cười khẽ vỗ vai tiểu nhị, sau đó quay sang nói với Tần Nhược Băng:
“Con đường tu hành gian nan hung hiểm, ngươi từ nhỏ đến lớn đều sống trong hoàn cảnh rất tốt, không thích hợp tu hành.”
“Nhị… nhị tiên sinh…”
Vụt!
Trường Sinh Kiếm bay ra khỏi vỏ. Dưới ánh mặt trời, thân kiếm toát ra quang mang đỏ thẫm rất đặc thù.
Chương 502 Vô đề
Dịch trạm vốn là nơi tin tức lưu thông, đám tu hành giả có kiến thức rộng rãi đều kinh hãi nhìn thanh Trường Sinh Kiếm đang lơ lửng trước mặt.
“Đúng thật là hắn! Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung!”
“Kiếm Ma vẫn chưa chết!”
Từ sau khi rời khỏi Vu Hàm Sơn, Ngu Thượng Nhung vẫn một đường bay về.
Hắn không hề biết Ma Thiên Các gặp phải kiếp nạn lớn, vì thế trên đường đi không chút lo lắng. Hiện tại Ngu Thượng Nhung chỉ là Nguyên Thần cảnh tam diệp nên làm việc rất khiêm tốn, vốn định nhanh chóng rời khỏi Thần Đô nhưng trên đường lại nghe người ta bàn tán khắp nơi về cửu diệp kim liên.
Trên đời này không có ai quan tâm đến chuyện cửu diệp hơn cường giả bát diệp. Ngu Thượng Nhung cũng không ngoại lệ.
Thế là hắn đến dịch trạm Thần Đô nghỉ chân, thuận tiện dò la tin tức về cửu diệp.
Nghe cả nửa ngày, rốt cuộc Ngu Thượng Nhung đã hiểu rõ chân tướng sự tình, dùng một câu nói ngắn gọn là: sư phụ đã sử dụng tu vi cửu diệp để càn quét bát đại môn phái.
Còn chuyện chi tiết bên trong cụ thể thế nào thì phải về Ma Thiên Các hỏi rõ ràng mới được. Ngu Thượng Nhung chỉ cần xác nhận Ma Thiên Các vẫn ổn, thế là đủ.
Chỉ là hắn không ngờ trong dịch trạm lại có người nhận ra mình.
Trước đó Ngu Thượng Nhung chỉ mới gặp nàng ta một lần, đó là lúc hắn cùng đại sư huynh đi du lãm Thần Đô, từng nghỉ lại ở phủ Kỳ Vương Tần Quân. Chỉ gặp có một lần, không ngờ nàng ta lại cố chấp với Ma Thiên Các đến thế.
Trường Sinh Kiếm lơ lửng giữa không trung ngăn cản Tần Nhược Băng khiến nàng không dám bước lên.
Ngu Thượng Nhung xoay người đi, quay lưng về phía Tần Nhược Băng, bình tĩnh nói: “Đừng quá đề cao chính mình, như thế sẽ té rất đau. Cáo từ.”
Nếu không từ chối thẳng thừng thì sẽ chỉ làm hại nàng ta thêm mà thôi.
Khi Ngu Thượng Nhung bước đi, Trường Sinh Kiếm chủ động bay trở vào vỏ kiếm.
Không có tu hành giả nào can đảm mạo phạm một nhân vật như thế, trừ phi kẻ đó không còn muốn sống nữa.
Đám tu hành giả dùng ánh mắt đầy sùng bái và ước ao nhìn Ngu Thượng Nhung rời đi… Kiếm khách chân chính hẳn phải là như thế.
Thậm chí trong mắt một tiểu nhị bình thường ở dịch trạm, hình tượng Ngu Thượng Nhung đã cao lên gấp mấy lần. Bình thường tiểu nhị bị không ít người mỉa mai coi thường, đa số các tu hành giả tu vi thấp đều thích trút giận lên đầu hắn. Trái lại cao thủ hàng đầu khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật như Kiếm Ma lại bình dị gần gũi đến thế. Chênh lệch giữa người và người thật là quá lớn!
“Ta cứ như đang nằm mơ. Ta được trò chuyện với Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung!”
“Đây mà là ma đạo ư? Dạng người khiêm tốn thế này… mới là cao thủ kiếm đạo chân chính.”
“Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Trước đây nghe đồn Kiếm Ma là ma đầu giết người không chớp mắt, hầy… thì ra đều là do người hữu tâm đố kỵ.”
“Đám người trong danh sách tử vong đều là bọn hèn hạ tiểu nhân vô sỉ, ta đây lại còn hy vọng Kiếm Ma tiền bối tiếp tục thêm người vào danh sách, như thế mới thú vị.”
. . .
Tin tức cửu diệp kim liên xuất hiện đã truyền bá đi với tốc độ vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Tứ đại hộ pháp U Minh Giáo ở Lương Châu xa xôi vốn đang định đánh một trận với người Nhu Lợi, chỉ trong một đêm đột nhiên yên tĩnh lại.
Vu Chính Hải nhìn tứ đại hộ pháp đắc lực mà hắn xem trọng nhất, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Hoa Trọng Dương, người ta tin cậy nhất là ngươi, rốt cuộc kẻ nào đã truyền cái tin bậy bạ này đi hả?” Vu Chính Hải trầm giọng nói.
“Giáo chủ, toàn bộ phân đà của chúng ta đều chạy đi nghe ngóng, chuyện cửu diệp sợ là không thể làm giả.” Hoa Trọng Dương nói.
Bạch Ngọc Thanh đứng bên cạnh khom người nói: “Ma Thiên Các bị người vây công, đúng lúc người Nhu Lợi cũng tấn công tới, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Nhất định là có kẻ giở trò quỷ.”
Hoa Trọng Dương nói:
“Dị tộc đột nhiên rút lui, hẳn là đang kiêng kỵ chuyện có cửu diệp xuất thế. Điều này đối với chúng ta là chuyện tốt. Sau này chúng ta có thể chuyên tâm đối phó hoàng thất.”
Vu Chính Hải nghe bọn họ thay phiên nhau nói nhưng chẳng hề lộ vẻ vui mừng, ngược lại hắn đi tới đi lui, trong lòng bất an không thôi.
“Tình hình Ma Thiên Các thế nào rồi?” Vu Chính Hải hỏi.
Cho dù hắn đánh chiếm được cả thiên hạ thì thế nào? Cửu diệp xuất hiện sẽ chỉ khiến toàn bộ kế hoạch bị huỷ hoại trong phút chốc.
Hoa Trọng Dương đáp:
“Về cơ bản đã xác định thất đại môn phái vây công Ma Thiên Các thất bại. Bình chướng Kim Đình Sơn khôi phục. Cửu diệp… chỉ sợ là mạnh hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.”
“. . .”
Sư phụ trở nên mạnh mẽ như vậy, Vu Chính Hải không hề thấy vui vẻ, thậm chí còn buồn bực hoảng hốt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy làm sao hắn hạ thủ với hoàng thất được? Muốn đánh hạ Đại Viêm, chung quy hắn vẫn phải đấu cùng hoàng thất một trận. Đến lúc đó lỡ như sư phụ gọi ra kim liên cửu diệp chạy tới thì biết làm sao?
Không dám nghĩ nữa, chỉ tưởng tượng thôi đã muốn nghẹn chết.
Dường như đã đoán được suy nghĩ của Vu Chính Hải, Hoa Trọng Dương cẩn thận dè dặt nói:
“Giáo chủ, hiện tại Lương Châu đã ổn định, hay là… ngài đến Thanh Châu hoặc Dương Châu tránh một chút?”
Chuyện ở Lương Châu đã ổn định, nếu còn tiếp tục ở đây thì Vu Chính Hải rất dễ dàng bại lộ vị trí.
Vu Chính Hải nghe được lập tức nhướng mày, bước chân dừng lại, nghiêm túc nói: “Sao bản toạ phải trốn?”
Đường đường là Giáo chủ ma giáo đệ nhất thiên hạ, sao phải trốn chứ?
Hoa Trọng Dương ý thức được mình lỡ miệng, bèn vội khom người: “Thuộc hạ… thuộc hạ chỉ đề nghị vậy thôi.”
“Đại Viêm cửu châu, ngoại trừ Thần Đô thì những châu khác không bao lâu nữa đều sẽ bị U Minh Giáo khống chế. Hiện tại còn những khu vực nào khó đánh hạ?” Vu Chính Hải hỏi.
“Địa khu Kinh Châu, nơi đó địa thế hiểm yếu, núi non trùng điệp, cây cối tươi tốt, còn có trận pháp bảo hộ, dễ thủ khó công.” Hoa Trọng Dương đáp.
Vu Chính Hải gật đầu. “Vậy ta sẽ tự mình toạ trấn Kinh Châu.”
“Giáo chủ anh minh! Có Giáo chủ tự mình toạ trấn, lo gì không đánh hạ được Kinh Châu. Sáng sớm mai thuộc hạ nguyện cầm lái đưa tiễn Giáo chủ một đoạn đường.” Hoa Trọng Dương nói.
“Trọng Dương huynh đã mệt nhọc mấy ngày nay, chuyện này vẫn nên giao cho ta thì hơn.” Bạch Ngọc Thanh nói.
“Ta cảm thấy hai vị huynh trưởng đều có vẻ mệt mỏi. Để ta đi cho.” Địch Thanh cũng lên tiếng tranh giành.
Vu Chính Hải liếc mắt nhìn bốn người rồi nói:
“Hoa Trọng Dương đi theo ta một chuyến, còn lại ba người các ngươi ở lại trấn giữ Lương Châu Mạc Thành, nếu còn gặp tên cao thủ Nhu Lợi quốc Tạp La Nhĩ kia thì cứ tiền trảm hậu tấu, mặc kệ bọn hắn có cầu hoà hay nhận thua đi nữa.”
“Thuộc hạ cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ.” Bạch Ngọc Thanh, Địch Thanh và Dương Viêm đồng thanh đáp.
Hoa Trọng Dương có vẻ vui mừng, khom người nói: “Vậy thuộc hạ trở về chuẩn bị một chút…”
“Không cần.”
“Ý của Giáo chủ là…?”
“Đi ngay bây giờ.” Vu Chính Hải chắp tay sau lưng nhìn về phía Kinh Châu.
“…Tuân mệnh!”
Chương 503 Vô đề
Đông Các, Ma Thiên Các.
Trải qua hai ngày nghỉ ngơi, trạng thái tinh thần của Lục Châu đã khôi phục lại một phần, lực lượng phi phàm của Thiên thư cũng đã chứa đầy một chút.
Lúc này, bên tai Lục Châu đột nhiên vang lên tiếng thông báo của Hệ thống, ban thưởng 1.500 điểm công đức.
Lục Châu kinh ngạc. Là Ngu Thượng Nhung ở bên ngoài xuất thủ chém giết người ta? Hay là Minh Thế Nhân?
Từ lúc ở Thuận Thiên Uyển, Minh Thế Nhân đã có thể dùng tu vi tam diệp đánh giết một tên ngũ diệp, vượt hai cấp để giết người. Lục Châu tin chắc Minh Thế Nhân còn che giấu thực lực.
Mặc kệ thế nào, người được lợi vẫn là Lục Châu, nên hắn chẳng thèm để ý chuyện này.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra ——
Điểm công đức: 102.300 điểm
Một trận chiến này thu hoạch được gần 60.000 điểm công đức. So với trước đây thì lần này có thể được xem là một bước lên trời.
Như thường lệ, Lục Châu không vội vàng mua pháp thân mà quyết định rút thưởng một chút.
Liên tục rút thưởng mười lần, lần nào cũng nghe tiếng thông báo “cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi” khiến Lục Châu buồn phiền không thôi.
Hắn có thể cảm giác được xác suất trúng thưởng ngày càng thấp, kém xa lúc trước. Hình như Lục Châu chỉ từng rút thưởng trúng pháp thân có đúng một lần, sau đó thì không bao giờ trúng nữa.
Trầm tư một lát, Lục Châu lựa chọn mua pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
[Ting — tiêu hao 100.000 điểm công đức, thu hoạch được pháp thân Bách Kiếp Động Minh.]
[Ting — lần đầu mở ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh có thể mở được nhất diệp.]
Thấy điểm công đức từ hơn trăm ngàn bỗng chốc còn lại có 1.800, Lục Châu đau lòng không dứt. Hắn đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ đáng sợ. Nếu thất đại môn phái lại đến vây công lần nữa thì tốt biết bao?
Sau đó Lục Châu vội vàng lắc đầu. Nếu mà tới thật thì Lục Châu đã hết bài phản kháng. Ngay cả lực lượng phi phàm của Thiên thư còn chưa đầy, có khi ngay cả lão bát Lục Châu cũng đánh không lại.
“Sử dụng.” Mặc niệm một tiếng.
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh hoá thành từng điểm tinh quang, rất nhanh dung nhập vào cơ thể Lục Châu. Đan điền khí hải vốn nhỏ bé nay bỗng nhận được nguồn lực lượng dồi dào như thuỷ triều.
. . .
Xung quanh Đông Các, nguyên khí rung động. Tất cả mọi người trên Ma Thiên Các đều cảm nhận được động tĩnh đặc thù này.
Tại Nam Các.
Phan Ly Thiên đang lười biếng nằm phơi nắng trên ghế vừa nghe Lãnh La nói khoác. Hắn khẽ lắc đầu nói:
“Tuy lão hủ không được tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn nghe được rõ ràng âm thanh của cuộc chiến. Lão hủ tin ngươi.”
Lãnh La cười ha hả. “Lão Phan, cái gì mà tin với không tin, đây chính là sự thật, ta không hề nói ngoa một chút nào. Lão già nhà ngươi có phải rất tiếc nuối vì không được tận mắt nhìn thấy không?”
Nghe được lời này, Phan Ly Thiên rất ít khi im lặng không cãi lại.
Trước khi Lãnh La đến, Phan Trọng đã kể đi kể lại cho hắn nghe về những chuyện động trời xảy ra tối đó.
Cửu diệp, ai mà chả muốn được tận mắt nhìn? Chỉ tiếc hắn vẫn đang trong giai đoạn tịnh dưỡng, không thể nhìn thấy phong thái cửu diệp.
Phan Ly Thiên cũng không thể chạy đến Đông Các xin Lục Châu gọi pháp thân ra cho mình xem được.
Lãnh La nói: “Bây giờ xem ra, chân lý đại nạn thọ mệnh đã bị phá… Lãnh mỗ có thể tự mình trải qua giai đoạn lịch sử này đã cảm thấy rất vinh hạnh.”
“Lão hủ cũng thế.” Phan Ly Thiên thở dài. “Lão hủ vốn cho rằng đời này chẳng còn gì đáng sống, lão hủ sống thế là đủ rồi, không ngờ còn có thể được trải qua việc này, thú vị thú vị…”
Khi hai người đang nói chuyện, Đông Các bỗng truyền đến động tĩnh kịch liệt. Lãnh La và Phan Ly Thiên đều quay đầu nhìn sang.
Đối với loại động tĩnh đặc thù này, bọn họ đã quen từ lâu.
“Các chủ lại đang nghiên cứu trò mới.” Phan Ly Thiên lắc đầu.
“Có lẽ… phương pháp tấn thăng lên cửu diệp chân chính đang nằm trong tay Các chủ.”
Mắt hai người đồng thời toả sáng. Bọn họ đều là cao thủ bát diệp, hiện tại cửu diệp đang ở trước mặt, sao bọn họ có thể không động tâm?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu.
. . .
Cùng lúc đó, Lục Châu nhấc tay. Pháp thân Bách Kiếp Động Minh cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Lục Châu rất có kinh nghiệm và kỹ xảo, dễ dàng áp súc pháp thân nhỏ bằng cái nắm tay. Dưới chân pháp thân là một toà kim liên chưa có mảnh diệp nào.
Lục Châu nâng tay, điều động lực lượng nguyên khí áp súc vào pháp thân đang lơ lửng trước mặt hắn. Kim liên dưới trướng không ngừng xoay tròn, bắt đầu khai diệp.
Từng vòng tròn màu vàng kim xuất hiện bao bọc lấy pháp thân rồi rơi xuống toà kim liên. Năng lượng kim liên hấp thu cũng càng ngày càng nhiều.
Lúc này, Chư Hồng Cộng và Chiêu Nguyệt đi vào Đông Các.
“Có Nguyên Thần cảnh đang khai diệp.”
“Không phải chứ? Sư phụ lên thập diệp luôn rồi?” Chư Hồng Cộng giật nảy mình.
“Không phải… là mức ba động khi khai nhất diệp.” Khoảng thời gian này Chiêu Nguyệt cũng đang thử khai diệp nên đối với độ ba động này nàng hiểu rất rõ.
“Ha ha, ta sẽ không bị sư phụ đánh lừa đâu, chúng ta đi thôi!” Chư Hồng Cộng lôi kéo Chiêu Nguyệt nhanh chóng rời khỏi Đông Các.
Đùa à? Sư phụ đã quen một mình tu luyện, lúc này mà đến quấy rầy là đang tìm chết?
Còn cái gì mà nhất diệp, cái gì mà ngưng tụ pháp thân… đều là hiện tượng giả cả. Ngàn vạn lần đừng để mắc lừa!
Đây không chỉ là suy nghĩ của Chư Hồng Cộng mà còn là suy nghĩ của tất cả mọi người trong Ma Thiên Các.
Dù sao bọn họ cũng đã quen với việc này rồi. Cho dù bây giờ Lục Châu đứng trước mặt bọn họ, gọi ra pháp thân thật sự chỉ mới Nguyên Thần cảnh nhất diệp thì cũng chẳng có ai tin.
Khoảng nửa canh giờ sau.
Vòng ánh sáng cuối cùng biến mất, Lục Châu nhìn thấy một phiến lá sung mãn sáng rực xuất hiện trên toà kim liên.
Xong rồi.
Dù chỉ mới khai nhất diệp nhưng Lục Châu đã cảm thấy cực kỳ dễ chịu và thoả mãn. Từ giờ trở đi, hắn thật sự đã là tu hành giả Nguyên Thần cảnh nhất diệp.
Khai diệp xong, Lục Châu lần nữa tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
. . .
Sáng hôm sau, vừa mở mắt Lục Châu đã nghe tiếng Tiểu Diên Nhi truyền tới ——
“Sư phụ, tứ sư huynh trở về rồi!”
“Bảo hắn vào.”
“Vâng.”
Lục Châu chắp tay bước ra khỏi Đông Các, ngẩng đầu nhìn bình chướng Kim Đình Sơn.
Mọi thứ đâu đã vào đấy, thậm chí còn cường đại và huy hoàng hơn lúc trước. Lực lượng của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong thật khiến người ta mê muội. Phải chi có thêm tấm nữa thì tốt biết bao.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!” Minh Thế Nhân vừa vào Đông Các đã quỳ xuống bái lạy, trán chạm mặt đất.
Chương 504 Vô đề
Hắn vừa định học Chư Hồng Cộng thì Lục Châu đã nhíu mày xua tay: “Thôi đi.”
“Đồ nhi thật lòng bái phục sư phụ, kềm lòng không được… Sư phụ chính là đệ nhất cửu diệp, không ai không phục.” Minh Thế Nhân nói.
“Nói xong chưa?” Lục Châu lừ mắt nhìn Minh Thế Nhân.
Chẳng biết trong đầu con hàng này nghĩ cái gì, có thời gian nghĩ cách vỗ mông ngựa, chẳng bằng lo tu luyện để tịnh tiến tu vi.
Minh Thế Nhân lắc đầu, không dám tiếp tục nịnh hót nữa. Trong lòng âm thầm nghĩ, loại vỗ mông ngựa cấp thấp này đúng là không thể bắt chước lung tung được. Tại sao lão bát làm vậy lại không bị sư phụ ghét bỏ nhỉ?
“Hai ngày nay ngươi đi đâu?” Lục Châu hỏi.
Minh Thế Nhân liền vội vàng kể lại một năm một mười việc hắn trà trộn vào thất đại môn phái, theo dõi Phong Thanh Hà rồi đánh giết hắn như thế nào.
Lục Châu nghe vậy, nghi hoặc hỏi: “Ngươi giết Phong Thanh Hà?”
“Nhờ may mắn, may mắn thôi ạ… Phong Thanh Hà thiêu đốt khí hải giả làm xác chết, sau khi bỏ trốn thì phong bế khí hải, chạy thẳng vào rừng cây. Cũng may hắn đã bị sư phụ đánh trọng thương nên đồ nhi mới có thể đắc thủ!”
Ngày đó tình hình chiến đấu quá mức hỗn loạn, có cá lọt lưới cũng không kỳ quái. Chỉ là Lục Châu không ngờ Phong Thanh Hà lại có thể chạy thoát. Pháp thân cửu diệp có thể khoá chặt những nơi có nguyên khí ba động cường đại. Tính ra tên Phong Thanh Hà này cũng rất giảo hoạt.
Tiểu Diên Nhi đột nhiên nói xen vào: “Tứ sư huynh, huynh làm sao theo dõi được hắn? Cũng giả chết như hắn sao?”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Hắn hắng giọng một cái, mặt không đổi sắc: “Không cần câu nệ mấy tiểu tiết đó.”
Không cần biết Minh Thế Nhân theo dõi như thế nào, có thể đánh giết được Phong Thanh Hà đã là lập công. Lục Châu sao có thể trách tội hắn.
“Làm tốt lắm.” Lục Châu khích lệ.
“Đa tạ sư phụ… Đồ nhi còn có một chuyện muốn bẩm báo.” Minh Thế Nhân nói.
“Nói đi.”
“Sau khi đồ nhi giết Phong Thanh Hà thì gặp được một bà lão…”
Minh Thế Nhân bắt đầu kể lại chuyện gặp bà lão ở hẻm núi, bao gồm cả tướng mạo bà ta thế nào đều kể hết ra.
Nói xong, hắn lại bổ sung: “Bà lão kia định giúp Phong Thanh Hà đánh giết đồ nhi, cũng may đồ nhi cơ trí nhắc đến danh hào của sư phụ, bà ta bị doạ không dám động thủ nữa.”
Lục Châu lạnh nhạt nói ra ba chữ: “Tả Ngọc Thư.”
“Tả Ngọc Thư là ai ạ?” Minh Thế Nhân gãi đầu hỏi.
Đúng lúc này, giọng Lãnh La từ phía sau truyền tới ——
“Ngươi không biết bà ta cũng là bình thường. Tả Ngọc Thư là thiên tài tu hành danh chấn một thời của Nho môn năm trăm năm trước, cũng là người có khả năng trở thành vị nữ Thánh nhân đầu tiên của Đại Viêm. Chỉ là… Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho môn chỉ truyền nam, không truyền nữ. Tính tình Tả Ngọc Thư cương liệt, từ đó về sau đoạn tuyệt với Nho môn.”
Minh Thế Nhân gãi đầu, nhớ lại bộ dạng nghiêm túc của bà lão kia. Dạng người nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt như vậy, xem ra tính khí không hề hiền lành. Sự tình e là không đơn giản như lời Lãnh La nói.
“Chỉ truyền nam không truyền nữ?” Minh Thế Nhân nghi hoặc nói.
Lãnh La đi đến trước mặt Lục Châu, chắp tay hành lễ. Lục Châu gật đầu với hắn xem như đáp lời.
Lãnh La quay đầu giải thích với Minh Thế Nhân:
“Từ xưa đến nay trong các đời vương triều đều dùng văn võ trị quốc, bá tánh bình dân giỏi lắm cũng chỉ luyện được đến Thối Thể cảnh, nếu may mắn thì vào được Thông Huyền cảnh hoặc Ngưng Thức cảnh. Nếu muốn tiếp tục tu hành chỉ có cách bái nhập tông môn, dựa vào thiên phú và nỗ lực của bản thân để trèo lên cao. Quốc gia muốn hưng thịnh đâu chỉ dựa vào vũ lực, thế nên văn mới có đất dùng. Chỉ là phe phái này từ trước đến nay chỉ nhận đệ tử nam, một số thiên kim tiểu thư muốn cầu học cũng chỉ có thể thuê lão sư tư thục về dạy. Vì thế hiện nay trong triều, dương thịnh âm suy.”
“Cho đến ngày nay Nho môn hưng thịnh vẫn là nhờ vào hai phe văn và võ.”
Những điều này giống với ký ức trong não hải Lục Châu. Hắn chỉ không ngờ thế giới này lại tương tự như Trái Đất thời cổ đại, chỉ khác ở chỗ tại Đại Viêm không có cảnh nam tôn nữ ti.
Trong việc tu hành, rất nhiều tông môn cũng tôn sùng nữ đệ tử mạnh mẽ.
“Thật đáng chê cười.” Minh Thế Nhân nói.
“Năm trăm năm trước, Tả Ngọc Thư phong hoa tuyệt đại… sau khi đoạn tuyệt với Nho môn thì sống ẩn dật không ra mặt nữa, chẳng ai biết bà ta đã đi đâu.” Giọng điệu của Lãnh La có vẻ rất thưởng thức dạng cường giả này.
“Đợi bà ta đến đây rồi hỏi là được chứ gì.” Minh Thế Nhân nói.
Lãnh La kinh ngạc. “Bà ta muốn tới Ma Thiên Các?”
“Đúng vậy, bà ta muốn ra mặt cho chưởng môn Phong Thanh Hà của Chấn Thương Học Phái.”
Nếu là trước kia, Tả Ngọc Thư muốn ra mặt cho Phong Thanh Hà thì có lẽ Lãnh La sẽ thấy lo lắng thay cho Các chủ. Nhưng bây giờ… Các chủ đã là cao thủ cửu diệp, bà ta còn ra mặt cái nỗi gì?
“Không biết tự lượng sức mình.” Lãnh La nói.
Lục Châu khẽ vuốt râu. “Chuyện này cứ gác lại đã. Lãnh trưởng lão có chuyện gì?”
Lãnh La khom người nói: “Lãnh mỗ muốn thỉnh giáo phương pháp tấn thăng cửu diệp của Các chủ.”
“. . .”
Rốt cuộc cũng đến. Vấn đề này Lục Châu cũng đã ngờ tới, bèn hỏi: “Ngươi muốn xung kích lên cửu diệp?”
Lãnh La đáp: “Cửa đã ở trước mắt, nếu không đẩy ra xem thử một lần thì cuộc đời này sẽ mãi mãi hối tiếc.”
Tu hành giả bát diệp làm gì có người nào không muốn tấn thăng cửu diệp? Lục Châu vuốt râu, gật đầu nói:
“Cho đến hiện tại, trong tu hành giới đang lưu truyền hai phương pháp tu hành. Một là, trảm kim liên rồi khai diệp lại lần nữa. Phương pháp này có thể thực hiện.”
Lãnh La ngẩng đầu nhìn Lục Châu.
Ngay cả Minh Thế Nhân cũng cảm thấy kinh ngạc. Khoảng thời gian này hắn ở bên ngoài nghe ngóng tin tức, biết được có không ít tu hành giả sau khi trảm kim liên vẫn còn sống sót, nhưng lại chưa nghe nói có người nào thành công khai diệp. Một khi khai diệp thành công thì phương pháp tu hành sau này của toàn tu hành giới sẽ triệt để thay đổi. Vì sao sư phụ lại khẳng định phương pháp này khả thi?
“Hai là, khi vừa bước chân vào tu vi Nguyên Thần cảnh, không ngưng tụ kim liên.”
“Hai loại phương pháp đều có thể tấn thăng lên cửu diệp. Người chưa vào Nguyên Thần cảnh có thể chọn phương pháp thứ hai. Người đã là Nguyên Thần cảnh chỉ có thể chọn phương pháp thứ nhất.”
Nghe đến đây, Lãnh La nghi hoặc hỏi lại: “Các chủ đã lựa chọn phương pháp thứ nhất?”
Đồng thời trong lòng Lãnh La cũng đang kinh ngạc. Các chủ trảm kim liên từ bao giờ? Tốc độ khai diệp lần sau lại nhanh như vậy?
“Đều không phải.” Lục Châu đáp. “Các vị đã có kim liên, chỉ có thể dùng phương pháp thứ nhất.”
Chương 505 Vô đề
Lãnh La cả kinh. Vấn đề là, làm sao có thể chắc chắn mình sống sót sau khi trảm kim liên?
“Xin Các chủ chỉ giáo.” Lãnh La khom người, thái độ vô cùng thành khẩn.
Trong bất kỳ tông môn nào, việc thỉnh giáo công pháp tiến giai hoặc bí pháp như Lãnh La đang làm đều là chuyện cấm kỵ. Huống chi đây còn là bí pháp tấn thăng cửu diệp người người ao ước.
Lãnh La cũng hiểu đạo lý này, nên hắn rất cẩn thận thỉnh giáo. “Lãnh mỗ tuyệt không sinh tham niệm. Nếu Các chủ không tiện nói ra thì Lãnh mỗ sẽ không nhắc tới nữa.”
Lục Châu thản nhiên nói:
“Chuyện này có gì mà ngại? Trảm kim liên chỉ mới bắt đầu mà thôi… Tin rằng không bao lâu sau tu hành giới sẽ đưa ra phương pháp hoàn thiện hơn.”
Hai người nghe vậy đều cảm thấy yên tâm hơn. Minh Thế Nhân nói: “Vậy đồ nhi trảm kim liên luôn từ bây giờ, kẻo đợi tới bát diệp mới trảm thì lại thiệt thòi lớn.”
Bát diệp trảm kim liên xong lại phải khai diệp từ đầu, vậy hắn tứ diệp trảm kim liên rồi khai diệp cũng chẳng khác gì. Tội gì phải tu hành lên trên làm chi?
Lục Châu lắc đầu giải thích.
“Chưa chắc. Tu hành giả bát diệp đều có tu vi, kỹ xảo, kinh nghiệm và tâm đắc tu hành cao siêu vượt xa người khác, tốc độ khai diệp lại sẽ rất nhanh.”
Đây chỉ mới nói tới các loại kinh nghiệm tích luỹ được, có khi sau khi khai diệp lại sẽ mạnh hơn hẳn lúc xưa cũng không chừng.
“Lãnh La thụ giáo.”
“Đồ nhi đa tạ sư phụ dạy bảo.”
[Ting — chỉ dạy Minh Thế Nhân, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
Nghe thấy tiếng Hệ thống thông báo, Lục Châu không hề bất ngờ. Hắn cố ý chỉ bảo cho Lão Niên Các là vì đặt nền móng cho mai sau, dù sao bản thân Lục Châu cũng chỉ mới là Nguyên Thần cảnh nhất diệp.
Hiện nay thời đại trảm kim liên đã mở ra, tu hành giới tất nhiên sẽ xảy ra ba động không ngừng, bên cạnh đó còn có đám dị tộc nhìn chằm chằm, Ma Thiên Các nhất định phải có đầy đủ thực lực mới được.
Trên thực tế Lục Châu còn có phương pháp thứ ba, đó chính là tấn thăng cửu diệp một cách bình thường, nhưng cách này lại tiêu hao quá nhiều tuổi thọ, không thích hợp với người Ma Thiên Các, thế nên không cần phải giải thích với bọn họ làm gì.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì tản đi.”
“Lãnh mỗ cáo lui.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Sau khi hai người rời đi, Lục Châu trở về phòng tiếp tục tham ngộ Thiên thư. Không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, hắn chỉ có thể dựa dẫm vào Thiên thư mà thôi.
Trước khi lĩnh hội, Lục Châu nhìn lại điểm công đức còn thừa: 2.300 điểm.
Để lại làm cái gì? Chỉ tổ ngứa mắt!
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 20 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nguỵ Trang x 5.]
[Thẻ Nguỵ Trang: khi sử dụng thẻ này có thể nguỵ trang pháp thân hiện tại thành cửu diệp, duy trì liên tục trong 10 giây.]
Một loại thẻ mới xuất hiện khiến Lục Châu khá bất ngờ. Có điều Thẻ Nguỵ Trang này chẳng có ý nghĩa thực tế gì cả, đây là bảo lão phu đi trang bức sao?
“Thôi kệ, có còn hơn không.”
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, ban thưởng Thẻ Nghịch Chuyển x 10.]
Vận khí không tệ nha, chẳng lẽ nhờ vừa đột phá lên Nguyên Thần cảnh nên đổi vận rồi?
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.]
“. . .”
Lục Châu tiếp tục rút thưởng. Toàn bộ điểm công đức bị hắn dùng sạch nhưng chẳng trúng thêm được gì, điểm may mắn nhanh chóng đã lên tới 44 điểm.
Điểm công đức vốn không nhiều, có dùng hết cũng không thấy tiếc nuối.
Rút thưởng xong, Lục Châu mở cột đạo cụ ra xem. Quả nhiên các loại thẻ đều đã lên giá thêm 500 điểm công đức mỗi loại, điều này nằm trong dự liệu của hắn.
Ấy thế mà Lục Châu nhìn thấy Thương thành bán Thẻ Nguỵ Trang với giá 10.000 điểm công đức.
“. . .” Đúng là đồ vớ vẩn.
Hệ thống muốn tiền đến điên rồi, thẻ Một Kích Chí Mạng chỉ có 4.000 điểm công đức, ai lại sẽ tiêu tốn 10.000 điểm công đức để mua Thẻ Nguỵ Trang đi lừa gạt người khác? Trừ phi đầu óc bị úng nước!
Lục Châu lại nhìn về phía cột pháp thân.
Thiên Giới Bà Sa: 500.000 điểm công đức (Chú thích: pháp thân này cũng có thể đạt được thông qua việc tu hành.)
Kim liên khai diệp: 50.000 điểm công đức (Chú thích: giới hạn từ cảnh giới bát diệp trở xuống. Có thể thông qua việc tu hành để khai diệp.)
“. . .”
Ta nhịn. Không thể nổi giận.
Lục Châu hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Làm Cơ Thiên Đạo đã lâu, theo thời gian trôi đi, Lục Châu càng ngày càng cảm thấy mình bị ký ức của Cơ Thiên Đạo ảnh hưởng, ngày càng dung nhập vào thân phận này.
Giá tiền này thì không mua nổi rồi. Chỉ còn cách tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
. . .
Sáng hôm sau.
Lục Châu như thường lệ ra khỏi phòng tập thể dục.
“Sư phụ, sư phụ, sư phụ…” Tiểu Diên Nhi vừa chạy tới vừa gọi.
Lục Châu nhíu mày nói: “Ngươi cho rằng vi sư bị điếc hay sao?”
“Ách… đồ nhi không dám.” Tiểu Diên Nhi cúi thấp đầu, có vẻ trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Chuyện gì?” Lục Châu thản nhiên hỏi.
“Thất sư huynh cầu kiến… Huynh ấy nói có rất nhiều lời muốn nói với sư phụ.” Tiểu Diên Nhi vội đáp.
Nghiệt đồ đúng là nghiệt đồ. Ăn nhiều cực khổ như vậy mới chịu kể ra hết sự tình.
Người càng thông minh thì càng tự phụ. Muốn người thông minh tin phục mình thì phải hung hăng đánh bại hắn ở lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất. Lục Châu rõ ràng đã làm được điều này.
Lão phu thật muốn xem xem hắn có thể nói được chuyện gì.
“Mang nó tới đây.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tiểu Diên Nhi xoay người đi tới động diện bích.
Không bao lâu sau, Tiểu Diên Nhi đã đưa Tư Vô Nhai tới Đông Các.
Thấy sư phụ đứng trên bậc thềm trước cửa phòng nhìn mình bằng vẻ mặt ung dung, Tư Vô Nhai lập tức khom người quỳ xuống nói: “Nghiệt đồ bất hiếu Tư Vô Nhai, bái kiến sư phụ.”
“Đứng lên rồi nói.”
“Đa tạ sư phụ.”
Tư Vô Nhai đứng lên, lúc này Lục Châu mới phát hiện sắc mặt hắn không quá dễ coi, gương mặt trắng bệch, mái tóc rối bời, vành mắt đen thâm sì.
Nghiệt đồ này thật sự nghiên cứu toán học tới phát điên rồi à?
Lục Châu bèn lên tiếng: “Những đề mục kia ngươi không có khả năng giải được.”
“Đồ nhi hổ thẹn, không ngờ những đề mục đó lại thâm ảo như vậy.” Tư Vô Nhai xấu hổ nói.
Ngươi giải được mới là lạ đó. “Ngươi tìm lão phu có chuyện gì? Đã nghĩ rõ ràng chưa?”
Tư Vô Nhai trịnh trọng vung vạt áo bào phía trước rồi thành kính quỳ xuống, không nói gì, chỉ chuyên chú dập đầu ba cái với Lục Châu.
Sau đó hắn mới lên tiếng: “Đồ nhi đã nghĩ kỹ.”
Lục Châu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa viện rồi nói: “Vào đây.”
Có nhiều chuyện không nên để ngoại nhân biết thì tốt hơn. Lục Châu xoay người đi vào phòng, Tư Vô Nhai cũng đứng lên theo sau.
Tiểu Diên Nhi khom người cười hì hì: “Sư phụ, đồ nhi sẽ thủ hộ ngoài này, không cho phép ai tới quấy rầy sư phụ.”
“Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải trở về rồi?” Lưu Thương đưa ra phỏng đoán, hiện tại chỉ có một loại khả năng này.
Nội thường hầu nuốt một ngụm nước bọt, rốt cuộc cũng nói ra câu nói mà hắn đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần trong đầu. “Cơ lão ma đã tấn thăng cửu diệp!”
Lần này Lưu Thương không bảo hắn lặp lại nữa. Toàn thân Lưu Thương rơi vào trạng thái đờ đẫn như thể ba hồn bảy vía đều mất.
Thư phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, bầu không khí trở nên ngạt thở.
Không biết qua bao lâu, Lưu Thương mới mở miệng nói: “Tình hình trảm kim liên như thế nào rồi?”
“Bẩm bệ, bệ hạ… đã, đã có mười người sống sót. Một người trong số đó bắt, bắt đầu thử nghiệm khai diệp lần nữa.”
“Tốt.” Lưu Thương trở về chỗ ngồi, cố gắng khắc chế tâm tình của mình, bình tĩnh nói: “Tình hình chiến đấu ở Lương Châu thì sao?”
“Người Nhu Lợi và U Minh Giáo đánh nhau đến tối tăm mặt mũi. Vu Chính Hải đã sớm tới Lương Châu, trong khoảng thời gian ngắn sợ là người Nhu Lợi không thể gây ra sóng gió gì.” Nội thường hầu nói những lời này rất thông thuận, không hề lắp bắp.
Nghe hắn nói xong, Lưu Thương cầm bút lên, chấm mực rồi viết trên giấy hai chữ: Nhất Thống. Nét cuối cùng trong chữ “Thống” khẽ hất lên ——
Vù!
Chữ “Thống” tựa như có sinh mệnh, hoá thành một tự ấn được kim quang bao bọc đánh về phía tên nội thường hầu quỳ ở cửa thư phòng.
Trong chớp mắt đã đâm xuyên qua đầu hắn.
Lưu Thương không nhìn nội thường hầu, tiếp tục viết xuống hai chữ “Vạn Tộc”. Viết xong bốn từ, hắn mới đặt bút xuống, lạnh nhạt nói: “Khiêng xuống đi.”
“Tuân lệnh!”
Đầu nội thường hầu bị đánh nát, hai mắt trừng rất to, đến chết gã cũng không hiểu nổi tại sao Lưu Thương lại đột nhiên ra tay với mình.
Vu Chính Hải của U Minh Giáo khiến cửu châu đại loạn, cái gì gọi là trong thời gian ngắn không thể gây nên sóng gió? Đây chẳng phải là đang sỉ nhục Lưu Thương hắn sao?
. . .
Thần Đô là thành thị phồn hoa nhất của Đại Viêm, cũng là nơi tin tức linh thông nhất. Lưu Thương là người đầu tiên biết tin cũng không có gì lạ.
Trên đời này không có bức tường nào chắn được gió, đại chiến ở Kim Đình Sơn càng không thể che giấu cả thiên hạ.
Rất nhanh, tin tức Các chủ Ma Thiên Các đã tấn thăng lên cửu diệp lan truyền khắp Thần Đô, sau đó phát tán ra khắp cửu châu.
Ma Thiên Các trong một đêm lại vang danh thiên hạ!
Trong một dịch trạm ở Thần Đô, vài tên tu hành giả vừa uống rượu vừa đàm luận.
“Từ nay về sau Ma Thiên Các chính là thế lực lớn nhất thiên hạ, ai còn dám không phục?”
“Không hổ là nơi ta sùng bái nhất. Nếu được bái nhập vào Ma Thiên Các thì ta có giảm đi mười năm tuổi thọ cũng rất vui lòng.”
“Thôi đi, với thiên phú rác rưởi của ngươi thì đến đó làm người hầu bưng trà rót nước người ta cũng không cần.”
Đám người cười ha hả.
Các tu hành giả vốn đã ủng hộ Ma Thiên Các thì nay lại càng thêm cuồng nhiệt, còn những tu hành giả phản đối ma đạo, trong vòng một đêm đều trở nên trầm mặc.
Lúc này, một nam tử dáng dấp phong độ cất tiếng hỏi: “Xin hỏi các hạ, thật sự có cửu diệp sao?”
“Huynh đệ, trông ngươi có vẻ là người bên ngoài tới. Tổ sư gia Ma Thiên Các đích thị là cửu diệp không thể nghi ngờ!”
“Trảm kim liên?”
“Hẳn là không… phương pháp trảm kim liên vừa mới xuất hiện trong tu hành giới chưa được bao lâu, số người sống sót vẫn rất ít, lại còn phải mất thời gian khai diệp lần nữa. Thế nên… ta hoài nghi lão nhân gia người nhất định có một phương pháp khác.”
Có người gật đầu phụ hoạ. “Nói đúng lắm, trảm kim liên chẳng qua là một trong những phương pháp để tấn thăng cửu diệp thôi. Ta nghe người ta nói có đại tông môn đang nghiên cứu việc vừa bước chân vào Nguyên Thần cảnh không ngưng tụ kim liên mà trực tiếp khai diệp… Còn có người dùng đan dược để trói buộc kim liên, phương pháp mới xuất hiện ngày càng nhiều.”
Các tu hành giả xung quanh cũng gật gù.
Nam tử phong độ kia mỉm cười: “Đa tạ.” Nói xong hắn đứng lên rời đi.
Tiểu nhị trong dịch trạm vội chạy tới ngăn hắn lại. “Xin chào khách quan, tiền trà nước là hai văn tiền.”
Nam tử sững sờ, cho tay vào túi tìm một lát rồi bất đắc dĩ nói: “Rất xin lỗi, hôm nay không tiện, ngày khác ta sẽ đến trả.”
“A? Khách quan, nhiều người đang nhìn đó, chúng tôi cũng chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ…” Tiểu nhị khó xử.
Nam tử lại tìm tìm khắp người nhưng chẳng có vật gì hữu dụng. Lúc này nam tử mới hiểu rõ câu “một phân tiền làm khó anh hùng đại hán” là như thế nào.
Tiểu nhị nhìn bội kiếm trên người hắn, bèn nói: “Hay là ngài để tạm thanh kiếm này ở đây rồi quay về lấy tiền?”
Nghe nhắc tới kiếm, đám tu hành giả xung quanh quay đầu nhìn sang. Những người có chút ánh mắt đều nhận ra đây là một thanh kiếm bất phàm.
Bọn hắn cũng biết ý nghĩa của kiếm đối với kiếm khách. Một kiếm khách chân chính làm sao có thể rời xa kiếm của mình được?
“Tiền của ngài ấy để ta trả.” Một nữ tử ưu nhã đột nhiên xuất hiện trong dịch trạm, ném ra hai văn tiền.
Nam tử nhìn nàng một cái, khẽ nói: “Đa tạ.”
Đường đường là một tu hành giả lại luân lạc tới mức để nữ nhân trả tiền cho, thật là keo kiệt quá đáng. Mọi người ở đây đều cảm thấy xấu hổ thay cho hắn.
Đúng lúc này, nữ tử kia đột nhiên khom người, thành kính nói: “Xin nhị tiên sinh thu ta làm đồ đệ.”
“. . .” Đám người sững sờ.
Nam tử ôn hoà đáp: “Thật xin lỗi, ta không thu đồ đệ.”
Nữ tử vội vàng đi đến trước mặt hắn, quỳ phịch xuống, hai tay chập lại thành quyền: “Tiểu nữ tử là Tần Nhược Băng, từ nhỏ đã rất ngưỡng mộ Ma Thiên Các. Khẩn cầu nhị tiên sinh thu ta làm đồ đệ!”
Đám người lấy làm kinh hãi.
“Ta nhớ ra rồi, nàng ta là nữ nhi của Kỳ Vương Tần Quân!”
“Là nàng ta? Như vậy vị này là…”
Đúng vậy, hắn chính là nhị đệ tử Ma Thiên Các Ngu Thượng Nhung đang trên đường bay về từ Vu Hàm Sơn. Trùng hợp đi ngang Thần Đô nên dừng lại nghỉ ngơi một lát.
Soạt!
Toàn bộ tu hành giả xung quanh lập tức quỳ rạp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Tên tiểu nhị dịch trạm càng hoảng loạn.
Hắn cố động não rồi lấy hết can đảm móc ra hai văn tiền vừa rồi, vừa kích động vừa sợ hãi đi đến trước mặt Ngu Thượng Nhung, lắp ba lắp bắp:
“Tiểu, tiểu nhân có, có mắt không thấy thái sơn! Xin… xin…”
“Thứ đó vốn thuộc về ngươi.” Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng mỉm cười.
Tiểu nhị kinh ngạc, không ngờ nhị tiên sinh Ma Thiên Các lại là người bình dị gần gũi như vậy. Các tu hành giả khác lại càng không dám tin.
Ngu Thượng Nhung vẫn mỉm cười khẽ vỗ vai tiểu nhị, sau đó quay sang nói với Tần Nhược Băng:
“Con đường tu hành gian nan hung hiểm, ngươi từ nhỏ đến lớn đều sống trong hoàn cảnh rất tốt, không thích hợp tu hành.”
“Nhị… nhị tiên sinh…”
Vụt!
Trường Sinh Kiếm bay ra khỏi vỏ. Dưới ánh mặt trời, thân kiếm toát ra quang mang đỏ thẫm rất đặc thù.
Chương 502 Vô đề
Dịch trạm vốn là nơi tin tức lưu thông, đám tu hành giả có kiến thức rộng rãi đều kinh hãi nhìn thanh Trường Sinh Kiếm đang lơ lửng trước mặt.
“Đúng thật là hắn! Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung!”
“Kiếm Ma vẫn chưa chết!”
Từ sau khi rời khỏi Vu Hàm Sơn, Ngu Thượng Nhung vẫn một đường bay về.
Hắn không hề biết Ma Thiên Các gặp phải kiếp nạn lớn, vì thế trên đường đi không chút lo lắng. Hiện tại Ngu Thượng Nhung chỉ là Nguyên Thần cảnh tam diệp nên làm việc rất khiêm tốn, vốn định nhanh chóng rời khỏi Thần Đô nhưng trên đường lại nghe người ta bàn tán khắp nơi về cửu diệp kim liên.
Trên đời này không có ai quan tâm đến chuyện cửu diệp hơn cường giả bát diệp. Ngu Thượng Nhung cũng không ngoại lệ.
Thế là hắn đến dịch trạm Thần Đô nghỉ chân, thuận tiện dò la tin tức về cửu diệp.
Nghe cả nửa ngày, rốt cuộc Ngu Thượng Nhung đã hiểu rõ chân tướng sự tình, dùng một câu nói ngắn gọn là: sư phụ đã sử dụng tu vi cửu diệp để càn quét bát đại môn phái.
Còn chuyện chi tiết bên trong cụ thể thế nào thì phải về Ma Thiên Các hỏi rõ ràng mới được. Ngu Thượng Nhung chỉ cần xác nhận Ma Thiên Các vẫn ổn, thế là đủ.
Chỉ là hắn không ngờ trong dịch trạm lại có người nhận ra mình.
Trước đó Ngu Thượng Nhung chỉ mới gặp nàng ta một lần, đó là lúc hắn cùng đại sư huynh đi du lãm Thần Đô, từng nghỉ lại ở phủ Kỳ Vương Tần Quân. Chỉ gặp có một lần, không ngờ nàng ta lại cố chấp với Ma Thiên Các đến thế.
Trường Sinh Kiếm lơ lửng giữa không trung ngăn cản Tần Nhược Băng khiến nàng không dám bước lên.
Ngu Thượng Nhung xoay người đi, quay lưng về phía Tần Nhược Băng, bình tĩnh nói: “Đừng quá đề cao chính mình, như thế sẽ té rất đau. Cáo từ.”
Nếu không từ chối thẳng thừng thì sẽ chỉ làm hại nàng ta thêm mà thôi.
Khi Ngu Thượng Nhung bước đi, Trường Sinh Kiếm chủ động bay trở vào vỏ kiếm.
Không có tu hành giả nào can đảm mạo phạm một nhân vật như thế, trừ phi kẻ đó không còn muốn sống nữa.
Đám tu hành giả dùng ánh mắt đầy sùng bái và ước ao nhìn Ngu Thượng Nhung rời đi… Kiếm khách chân chính hẳn phải là như thế.
Thậm chí trong mắt một tiểu nhị bình thường ở dịch trạm, hình tượng Ngu Thượng Nhung đã cao lên gấp mấy lần. Bình thường tiểu nhị bị không ít người mỉa mai coi thường, đa số các tu hành giả tu vi thấp đều thích trút giận lên đầu hắn. Trái lại cao thủ hàng đầu khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật như Kiếm Ma lại bình dị gần gũi đến thế. Chênh lệch giữa người và người thật là quá lớn!
“Ta cứ như đang nằm mơ. Ta được trò chuyện với Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung!”
“Đây mà là ma đạo ư? Dạng người khiêm tốn thế này… mới là cao thủ kiếm đạo chân chính.”
“Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Trước đây nghe đồn Kiếm Ma là ma đầu giết người không chớp mắt, hầy… thì ra đều là do người hữu tâm đố kỵ.”
“Đám người trong danh sách tử vong đều là bọn hèn hạ tiểu nhân vô sỉ, ta đây lại còn hy vọng Kiếm Ma tiền bối tiếp tục thêm người vào danh sách, như thế mới thú vị.”
. . .
Tin tức cửu diệp kim liên xuất hiện đã truyền bá đi với tốc độ vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Tứ đại hộ pháp U Minh Giáo ở Lương Châu xa xôi vốn đang định đánh một trận với người Nhu Lợi, chỉ trong một đêm đột nhiên yên tĩnh lại.
Vu Chính Hải nhìn tứ đại hộ pháp đắc lực mà hắn xem trọng nhất, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Hoa Trọng Dương, người ta tin cậy nhất là ngươi, rốt cuộc kẻ nào đã truyền cái tin bậy bạ này đi hả?” Vu Chính Hải trầm giọng nói.
“Giáo chủ, toàn bộ phân đà của chúng ta đều chạy đi nghe ngóng, chuyện cửu diệp sợ là không thể làm giả.” Hoa Trọng Dương nói.
Bạch Ngọc Thanh đứng bên cạnh khom người nói: “Ma Thiên Các bị người vây công, đúng lúc người Nhu Lợi cũng tấn công tới, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Nhất định là có kẻ giở trò quỷ.”
Hoa Trọng Dương nói:
“Dị tộc đột nhiên rút lui, hẳn là đang kiêng kỵ chuyện có cửu diệp xuất thế. Điều này đối với chúng ta là chuyện tốt. Sau này chúng ta có thể chuyên tâm đối phó hoàng thất.”
Vu Chính Hải nghe bọn họ thay phiên nhau nói nhưng chẳng hề lộ vẻ vui mừng, ngược lại hắn đi tới đi lui, trong lòng bất an không thôi.
“Tình hình Ma Thiên Các thế nào rồi?” Vu Chính Hải hỏi.
Cho dù hắn đánh chiếm được cả thiên hạ thì thế nào? Cửu diệp xuất hiện sẽ chỉ khiến toàn bộ kế hoạch bị huỷ hoại trong phút chốc.
Hoa Trọng Dương đáp:
“Về cơ bản đã xác định thất đại môn phái vây công Ma Thiên Các thất bại. Bình chướng Kim Đình Sơn khôi phục. Cửu diệp… chỉ sợ là mạnh hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.”
“. . .”
Sư phụ trở nên mạnh mẽ như vậy, Vu Chính Hải không hề thấy vui vẻ, thậm chí còn buồn bực hoảng hốt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy làm sao hắn hạ thủ với hoàng thất được? Muốn đánh hạ Đại Viêm, chung quy hắn vẫn phải đấu cùng hoàng thất một trận. Đến lúc đó lỡ như sư phụ gọi ra kim liên cửu diệp chạy tới thì biết làm sao?
Không dám nghĩ nữa, chỉ tưởng tượng thôi đã muốn nghẹn chết.
Dường như đã đoán được suy nghĩ của Vu Chính Hải, Hoa Trọng Dương cẩn thận dè dặt nói:
“Giáo chủ, hiện tại Lương Châu đã ổn định, hay là… ngài đến Thanh Châu hoặc Dương Châu tránh một chút?”
Chuyện ở Lương Châu đã ổn định, nếu còn tiếp tục ở đây thì Vu Chính Hải rất dễ dàng bại lộ vị trí.
Vu Chính Hải nghe được lập tức nhướng mày, bước chân dừng lại, nghiêm túc nói: “Sao bản toạ phải trốn?”
Đường đường là Giáo chủ ma giáo đệ nhất thiên hạ, sao phải trốn chứ?
Hoa Trọng Dương ý thức được mình lỡ miệng, bèn vội khom người: “Thuộc hạ… thuộc hạ chỉ đề nghị vậy thôi.”
“Đại Viêm cửu châu, ngoại trừ Thần Đô thì những châu khác không bao lâu nữa đều sẽ bị U Minh Giáo khống chế. Hiện tại còn những khu vực nào khó đánh hạ?” Vu Chính Hải hỏi.
“Địa khu Kinh Châu, nơi đó địa thế hiểm yếu, núi non trùng điệp, cây cối tươi tốt, còn có trận pháp bảo hộ, dễ thủ khó công.” Hoa Trọng Dương đáp.
Vu Chính Hải gật đầu. “Vậy ta sẽ tự mình toạ trấn Kinh Châu.”
“Giáo chủ anh minh! Có Giáo chủ tự mình toạ trấn, lo gì không đánh hạ được Kinh Châu. Sáng sớm mai thuộc hạ nguyện cầm lái đưa tiễn Giáo chủ một đoạn đường.” Hoa Trọng Dương nói.
“Trọng Dương huynh đã mệt nhọc mấy ngày nay, chuyện này vẫn nên giao cho ta thì hơn.” Bạch Ngọc Thanh nói.
“Ta cảm thấy hai vị huynh trưởng đều có vẻ mệt mỏi. Để ta đi cho.” Địch Thanh cũng lên tiếng tranh giành.
Vu Chính Hải liếc mắt nhìn bốn người rồi nói:
“Hoa Trọng Dương đi theo ta một chuyến, còn lại ba người các ngươi ở lại trấn giữ Lương Châu Mạc Thành, nếu còn gặp tên cao thủ Nhu Lợi quốc Tạp La Nhĩ kia thì cứ tiền trảm hậu tấu, mặc kệ bọn hắn có cầu hoà hay nhận thua đi nữa.”
“Thuộc hạ cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ.” Bạch Ngọc Thanh, Địch Thanh và Dương Viêm đồng thanh đáp.
Hoa Trọng Dương có vẻ vui mừng, khom người nói: “Vậy thuộc hạ trở về chuẩn bị một chút…”
“Không cần.”
“Ý của Giáo chủ là…?”
“Đi ngay bây giờ.” Vu Chính Hải chắp tay sau lưng nhìn về phía Kinh Châu.
“…Tuân mệnh!”
Chương 503 Vô đề
Đông Các, Ma Thiên Các.
Trải qua hai ngày nghỉ ngơi, trạng thái tinh thần của Lục Châu đã khôi phục lại một phần, lực lượng phi phàm của Thiên thư cũng đã chứa đầy một chút.
Lúc này, bên tai Lục Châu đột nhiên vang lên tiếng thông báo của Hệ thống, ban thưởng 1.500 điểm công đức.
Lục Châu kinh ngạc. Là Ngu Thượng Nhung ở bên ngoài xuất thủ chém giết người ta? Hay là Minh Thế Nhân?
Từ lúc ở Thuận Thiên Uyển, Minh Thế Nhân đã có thể dùng tu vi tam diệp đánh giết một tên ngũ diệp, vượt hai cấp để giết người. Lục Châu tin chắc Minh Thế Nhân còn che giấu thực lực.
Mặc kệ thế nào, người được lợi vẫn là Lục Châu, nên hắn chẳng thèm để ý chuyện này.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra ——
Điểm công đức: 102.300 điểm
Một trận chiến này thu hoạch được gần 60.000 điểm công đức. So với trước đây thì lần này có thể được xem là một bước lên trời.
Như thường lệ, Lục Châu không vội vàng mua pháp thân mà quyết định rút thưởng một chút.
Liên tục rút thưởng mười lần, lần nào cũng nghe tiếng thông báo “cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi” khiến Lục Châu buồn phiền không thôi.
Hắn có thể cảm giác được xác suất trúng thưởng ngày càng thấp, kém xa lúc trước. Hình như Lục Châu chỉ từng rút thưởng trúng pháp thân có đúng một lần, sau đó thì không bao giờ trúng nữa.
Trầm tư một lát, Lục Châu lựa chọn mua pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
[Ting — tiêu hao 100.000 điểm công đức, thu hoạch được pháp thân Bách Kiếp Động Minh.]
[Ting — lần đầu mở ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh có thể mở được nhất diệp.]
Thấy điểm công đức từ hơn trăm ngàn bỗng chốc còn lại có 1.800, Lục Châu đau lòng không dứt. Hắn đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ đáng sợ. Nếu thất đại môn phái lại đến vây công lần nữa thì tốt biết bao?
Sau đó Lục Châu vội vàng lắc đầu. Nếu mà tới thật thì Lục Châu đã hết bài phản kháng. Ngay cả lực lượng phi phàm của Thiên thư còn chưa đầy, có khi ngay cả lão bát Lục Châu cũng đánh không lại.
“Sử dụng.” Mặc niệm một tiếng.
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh hoá thành từng điểm tinh quang, rất nhanh dung nhập vào cơ thể Lục Châu. Đan điền khí hải vốn nhỏ bé nay bỗng nhận được nguồn lực lượng dồi dào như thuỷ triều.
. . .
Xung quanh Đông Các, nguyên khí rung động. Tất cả mọi người trên Ma Thiên Các đều cảm nhận được động tĩnh đặc thù này.
Tại Nam Các.
Phan Ly Thiên đang lười biếng nằm phơi nắng trên ghế vừa nghe Lãnh La nói khoác. Hắn khẽ lắc đầu nói:
“Tuy lão hủ không được tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn nghe được rõ ràng âm thanh của cuộc chiến. Lão hủ tin ngươi.”
Lãnh La cười ha hả. “Lão Phan, cái gì mà tin với không tin, đây chính là sự thật, ta không hề nói ngoa một chút nào. Lão già nhà ngươi có phải rất tiếc nuối vì không được tận mắt nhìn thấy không?”
Nghe được lời này, Phan Ly Thiên rất ít khi im lặng không cãi lại.
Trước khi Lãnh La đến, Phan Trọng đã kể đi kể lại cho hắn nghe về những chuyện động trời xảy ra tối đó.
Cửu diệp, ai mà chả muốn được tận mắt nhìn? Chỉ tiếc hắn vẫn đang trong giai đoạn tịnh dưỡng, không thể nhìn thấy phong thái cửu diệp.
Phan Ly Thiên cũng không thể chạy đến Đông Các xin Lục Châu gọi pháp thân ra cho mình xem được.
Lãnh La nói: “Bây giờ xem ra, chân lý đại nạn thọ mệnh đã bị phá… Lãnh mỗ có thể tự mình trải qua giai đoạn lịch sử này đã cảm thấy rất vinh hạnh.”
“Lão hủ cũng thế.” Phan Ly Thiên thở dài. “Lão hủ vốn cho rằng đời này chẳng còn gì đáng sống, lão hủ sống thế là đủ rồi, không ngờ còn có thể được trải qua việc này, thú vị thú vị…”
Khi hai người đang nói chuyện, Đông Các bỗng truyền đến động tĩnh kịch liệt. Lãnh La và Phan Ly Thiên đều quay đầu nhìn sang.
Đối với loại động tĩnh đặc thù này, bọn họ đã quen từ lâu.
“Các chủ lại đang nghiên cứu trò mới.” Phan Ly Thiên lắc đầu.
“Có lẽ… phương pháp tấn thăng lên cửu diệp chân chính đang nằm trong tay Các chủ.”
Mắt hai người đồng thời toả sáng. Bọn họ đều là cao thủ bát diệp, hiện tại cửu diệp đang ở trước mặt, sao bọn họ có thể không động tâm?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu.
. . .
Cùng lúc đó, Lục Châu nhấc tay. Pháp thân Bách Kiếp Động Minh cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Lục Châu rất có kinh nghiệm và kỹ xảo, dễ dàng áp súc pháp thân nhỏ bằng cái nắm tay. Dưới chân pháp thân là một toà kim liên chưa có mảnh diệp nào.
Lục Châu nâng tay, điều động lực lượng nguyên khí áp súc vào pháp thân đang lơ lửng trước mặt hắn. Kim liên dưới trướng không ngừng xoay tròn, bắt đầu khai diệp.
Từng vòng tròn màu vàng kim xuất hiện bao bọc lấy pháp thân rồi rơi xuống toà kim liên. Năng lượng kim liên hấp thu cũng càng ngày càng nhiều.
Lúc này, Chư Hồng Cộng và Chiêu Nguyệt đi vào Đông Các.
“Có Nguyên Thần cảnh đang khai diệp.”
“Không phải chứ? Sư phụ lên thập diệp luôn rồi?” Chư Hồng Cộng giật nảy mình.
“Không phải… là mức ba động khi khai nhất diệp.” Khoảng thời gian này Chiêu Nguyệt cũng đang thử khai diệp nên đối với độ ba động này nàng hiểu rất rõ.
“Ha ha, ta sẽ không bị sư phụ đánh lừa đâu, chúng ta đi thôi!” Chư Hồng Cộng lôi kéo Chiêu Nguyệt nhanh chóng rời khỏi Đông Các.
Đùa à? Sư phụ đã quen một mình tu luyện, lúc này mà đến quấy rầy là đang tìm chết?
Còn cái gì mà nhất diệp, cái gì mà ngưng tụ pháp thân… đều là hiện tượng giả cả. Ngàn vạn lần đừng để mắc lừa!
Đây không chỉ là suy nghĩ của Chư Hồng Cộng mà còn là suy nghĩ của tất cả mọi người trong Ma Thiên Các.
Dù sao bọn họ cũng đã quen với việc này rồi. Cho dù bây giờ Lục Châu đứng trước mặt bọn họ, gọi ra pháp thân thật sự chỉ mới Nguyên Thần cảnh nhất diệp thì cũng chẳng có ai tin.
Khoảng nửa canh giờ sau.
Vòng ánh sáng cuối cùng biến mất, Lục Châu nhìn thấy một phiến lá sung mãn sáng rực xuất hiện trên toà kim liên.
Xong rồi.
Dù chỉ mới khai nhất diệp nhưng Lục Châu đã cảm thấy cực kỳ dễ chịu và thoả mãn. Từ giờ trở đi, hắn thật sự đã là tu hành giả Nguyên Thần cảnh nhất diệp.
Khai diệp xong, Lục Châu lần nữa tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
. . .
Sáng hôm sau, vừa mở mắt Lục Châu đã nghe tiếng Tiểu Diên Nhi truyền tới ——
“Sư phụ, tứ sư huynh trở về rồi!”
“Bảo hắn vào.”
“Vâng.”
Lục Châu chắp tay bước ra khỏi Đông Các, ngẩng đầu nhìn bình chướng Kim Đình Sơn.
Mọi thứ đâu đã vào đấy, thậm chí còn cường đại và huy hoàng hơn lúc trước. Lực lượng của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong thật khiến người ta mê muội. Phải chi có thêm tấm nữa thì tốt biết bao.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!” Minh Thế Nhân vừa vào Đông Các đã quỳ xuống bái lạy, trán chạm mặt đất.
Chương 504 Vô đề
Hắn vừa định học Chư Hồng Cộng thì Lục Châu đã nhíu mày xua tay: “Thôi đi.”
“Đồ nhi thật lòng bái phục sư phụ, kềm lòng không được… Sư phụ chính là đệ nhất cửu diệp, không ai không phục.” Minh Thế Nhân nói.
“Nói xong chưa?” Lục Châu lừ mắt nhìn Minh Thế Nhân.
Chẳng biết trong đầu con hàng này nghĩ cái gì, có thời gian nghĩ cách vỗ mông ngựa, chẳng bằng lo tu luyện để tịnh tiến tu vi.
Minh Thế Nhân lắc đầu, không dám tiếp tục nịnh hót nữa. Trong lòng âm thầm nghĩ, loại vỗ mông ngựa cấp thấp này đúng là không thể bắt chước lung tung được. Tại sao lão bát làm vậy lại không bị sư phụ ghét bỏ nhỉ?
“Hai ngày nay ngươi đi đâu?” Lục Châu hỏi.
Minh Thế Nhân liền vội vàng kể lại một năm một mười việc hắn trà trộn vào thất đại môn phái, theo dõi Phong Thanh Hà rồi đánh giết hắn như thế nào.
Lục Châu nghe vậy, nghi hoặc hỏi: “Ngươi giết Phong Thanh Hà?”
“Nhờ may mắn, may mắn thôi ạ… Phong Thanh Hà thiêu đốt khí hải giả làm xác chết, sau khi bỏ trốn thì phong bế khí hải, chạy thẳng vào rừng cây. Cũng may hắn đã bị sư phụ đánh trọng thương nên đồ nhi mới có thể đắc thủ!”
Ngày đó tình hình chiến đấu quá mức hỗn loạn, có cá lọt lưới cũng không kỳ quái. Chỉ là Lục Châu không ngờ Phong Thanh Hà lại có thể chạy thoát. Pháp thân cửu diệp có thể khoá chặt những nơi có nguyên khí ba động cường đại. Tính ra tên Phong Thanh Hà này cũng rất giảo hoạt.
Tiểu Diên Nhi đột nhiên nói xen vào: “Tứ sư huynh, huynh làm sao theo dõi được hắn? Cũng giả chết như hắn sao?”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Hắn hắng giọng một cái, mặt không đổi sắc: “Không cần câu nệ mấy tiểu tiết đó.”
Không cần biết Minh Thế Nhân theo dõi như thế nào, có thể đánh giết được Phong Thanh Hà đã là lập công. Lục Châu sao có thể trách tội hắn.
“Làm tốt lắm.” Lục Châu khích lệ.
“Đa tạ sư phụ… Đồ nhi còn có một chuyện muốn bẩm báo.” Minh Thế Nhân nói.
“Nói đi.”
“Sau khi đồ nhi giết Phong Thanh Hà thì gặp được một bà lão…”
Minh Thế Nhân bắt đầu kể lại chuyện gặp bà lão ở hẻm núi, bao gồm cả tướng mạo bà ta thế nào đều kể hết ra.
Nói xong, hắn lại bổ sung: “Bà lão kia định giúp Phong Thanh Hà đánh giết đồ nhi, cũng may đồ nhi cơ trí nhắc đến danh hào của sư phụ, bà ta bị doạ không dám động thủ nữa.”
Lục Châu lạnh nhạt nói ra ba chữ: “Tả Ngọc Thư.”
“Tả Ngọc Thư là ai ạ?” Minh Thế Nhân gãi đầu hỏi.
Đúng lúc này, giọng Lãnh La từ phía sau truyền tới ——
“Ngươi không biết bà ta cũng là bình thường. Tả Ngọc Thư là thiên tài tu hành danh chấn một thời của Nho môn năm trăm năm trước, cũng là người có khả năng trở thành vị nữ Thánh nhân đầu tiên của Đại Viêm. Chỉ là… Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho môn chỉ truyền nam, không truyền nữ. Tính tình Tả Ngọc Thư cương liệt, từ đó về sau đoạn tuyệt với Nho môn.”
Minh Thế Nhân gãi đầu, nhớ lại bộ dạng nghiêm túc của bà lão kia. Dạng người nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt như vậy, xem ra tính khí không hề hiền lành. Sự tình e là không đơn giản như lời Lãnh La nói.
“Chỉ truyền nam không truyền nữ?” Minh Thế Nhân nghi hoặc nói.
Lãnh La đi đến trước mặt Lục Châu, chắp tay hành lễ. Lục Châu gật đầu với hắn xem như đáp lời.
Lãnh La quay đầu giải thích với Minh Thế Nhân:
“Từ xưa đến nay trong các đời vương triều đều dùng văn võ trị quốc, bá tánh bình dân giỏi lắm cũng chỉ luyện được đến Thối Thể cảnh, nếu may mắn thì vào được Thông Huyền cảnh hoặc Ngưng Thức cảnh. Nếu muốn tiếp tục tu hành chỉ có cách bái nhập tông môn, dựa vào thiên phú và nỗ lực của bản thân để trèo lên cao. Quốc gia muốn hưng thịnh đâu chỉ dựa vào vũ lực, thế nên văn mới có đất dùng. Chỉ là phe phái này từ trước đến nay chỉ nhận đệ tử nam, một số thiên kim tiểu thư muốn cầu học cũng chỉ có thể thuê lão sư tư thục về dạy. Vì thế hiện nay trong triều, dương thịnh âm suy.”
“Cho đến ngày nay Nho môn hưng thịnh vẫn là nhờ vào hai phe văn và võ.”
Những điều này giống với ký ức trong não hải Lục Châu. Hắn chỉ không ngờ thế giới này lại tương tự như Trái Đất thời cổ đại, chỉ khác ở chỗ tại Đại Viêm không có cảnh nam tôn nữ ti.
Trong việc tu hành, rất nhiều tông môn cũng tôn sùng nữ đệ tử mạnh mẽ.
“Thật đáng chê cười.” Minh Thế Nhân nói.
“Năm trăm năm trước, Tả Ngọc Thư phong hoa tuyệt đại… sau khi đoạn tuyệt với Nho môn thì sống ẩn dật không ra mặt nữa, chẳng ai biết bà ta đã đi đâu.” Giọng điệu của Lãnh La có vẻ rất thưởng thức dạng cường giả này.
“Đợi bà ta đến đây rồi hỏi là được chứ gì.” Minh Thế Nhân nói.
Lãnh La kinh ngạc. “Bà ta muốn tới Ma Thiên Các?”
“Đúng vậy, bà ta muốn ra mặt cho chưởng môn Phong Thanh Hà của Chấn Thương Học Phái.”
Nếu là trước kia, Tả Ngọc Thư muốn ra mặt cho Phong Thanh Hà thì có lẽ Lãnh La sẽ thấy lo lắng thay cho Các chủ. Nhưng bây giờ… Các chủ đã là cao thủ cửu diệp, bà ta còn ra mặt cái nỗi gì?
“Không biết tự lượng sức mình.” Lãnh La nói.
Lục Châu khẽ vuốt râu. “Chuyện này cứ gác lại đã. Lãnh trưởng lão có chuyện gì?”
Lãnh La khom người nói: “Lãnh mỗ muốn thỉnh giáo phương pháp tấn thăng cửu diệp của Các chủ.”
“. . .”
Rốt cuộc cũng đến. Vấn đề này Lục Châu cũng đã ngờ tới, bèn hỏi: “Ngươi muốn xung kích lên cửu diệp?”
Lãnh La đáp: “Cửa đã ở trước mắt, nếu không đẩy ra xem thử một lần thì cuộc đời này sẽ mãi mãi hối tiếc.”
Tu hành giả bát diệp làm gì có người nào không muốn tấn thăng cửu diệp? Lục Châu vuốt râu, gật đầu nói:
“Cho đến hiện tại, trong tu hành giới đang lưu truyền hai phương pháp tu hành. Một là, trảm kim liên rồi khai diệp lại lần nữa. Phương pháp này có thể thực hiện.”
Lãnh La ngẩng đầu nhìn Lục Châu.
Ngay cả Minh Thế Nhân cũng cảm thấy kinh ngạc. Khoảng thời gian này hắn ở bên ngoài nghe ngóng tin tức, biết được có không ít tu hành giả sau khi trảm kim liên vẫn còn sống sót, nhưng lại chưa nghe nói có người nào thành công khai diệp. Một khi khai diệp thành công thì phương pháp tu hành sau này của toàn tu hành giới sẽ triệt để thay đổi. Vì sao sư phụ lại khẳng định phương pháp này khả thi?
“Hai là, khi vừa bước chân vào tu vi Nguyên Thần cảnh, không ngưng tụ kim liên.”
“Hai loại phương pháp đều có thể tấn thăng lên cửu diệp. Người chưa vào Nguyên Thần cảnh có thể chọn phương pháp thứ hai. Người đã là Nguyên Thần cảnh chỉ có thể chọn phương pháp thứ nhất.”
Nghe đến đây, Lãnh La nghi hoặc hỏi lại: “Các chủ đã lựa chọn phương pháp thứ nhất?”
Đồng thời trong lòng Lãnh La cũng đang kinh ngạc. Các chủ trảm kim liên từ bao giờ? Tốc độ khai diệp lần sau lại nhanh như vậy?
“Đều không phải.” Lục Châu đáp. “Các vị đã có kim liên, chỉ có thể dùng phương pháp thứ nhất.”
Chương 505 Vô đề
Lãnh La cả kinh. Vấn đề là, làm sao có thể chắc chắn mình sống sót sau khi trảm kim liên?
“Xin Các chủ chỉ giáo.” Lãnh La khom người, thái độ vô cùng thành khẩn.
Trong bất kỳ tông môn nào, việc thỉnh giáo công pháp tiến giai hoặc bí pháp như Lãnh La đang làm đều là chuyện cấm kỵ. Huống chi đây còn là bí pháp tấn thăng cửu diệp người người ao ước.
Lãnh La cũng hiểu đạo lý này, nên hắn rất cẩn thận thỉnh giáo. “Lãnh mỗ tuyệt không sinh tham niệm. Nếu Các chủ không tiện nói ra thì Lãnh mỗ sẽ không nhắc tới nữa.”
Lục Châu thản nhiên nói:
“Chuyện này có gì mà ngại? Trảm kim liên chỉ mới bắt đầu mà thôi… Tin rằng không bao lâu sau tu hành giới sẽ đưa ra phương pháp hoàn thiện hơn.”
Hai người nghe vậy đều cảm thấy yên tâm hơn. Minh Thế Nhân nói: “Vậy đồ nhi trảm kim liên luôn từ bây giờ, kẻo đợi tới bát diệp mới trảm thì lại thiệt thòi lớn.”
Bát diệp trảm kim liên xong lại phải khai diệp từ đầu, vậy hắn tứ diệp trảm kim liên rồi khai diệp cũng chẳng khác gì. Tội gì phải tu hành lên trên làm chi?
Lục Châu lắc đầu giải thích.
“Chưa chắc. Tu hành giả bát diệp đều có tu vi, kỹ xảo, kinh nghiệm và tâm đắc tu hành cao siêu vượt xa người khác, tốc độ khai diệp lại sẽ rất nhanh.”
Đây chỉ mới nói tới các loại kinh nghiệm tích luỹ được, có khi sau khi khai diệp lại sẽ mạnh hơn hẳn lúc xưa cũng không chừng.
“Lãnh La thụ giáo.”
“Đồ nhi đa tạ sư phụ dạy bảo.”
[Ting — chỉ dạy Minh Thế Nhân, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
Nghe thấy tiếng Hệ thống thông báo, Lục Châu không hề bất ngờ. Hắn cố ý chỉ bảo cho Lão Niên Các là vì đặt nền móng cho mai sau, dù sao bản thân Lục Châu cũng chỉ mới là Nguyên Thần cảnh nhất diệp.
Hiện nay thời đại trảm kim liên đã mở ra, tu hành giới tất nhiên sẽ xảy ra ba động không ngừng, bên cạnh đó còn có đám dị tộc nhìn chằm chằm, Ma Thiên Các nhất định phải có đầy đủ thực lực mới được.
Trên thực tế Lục Châu còn có phương pháp thứ ba, đó chính là tấn thăng cửu diệp một cách bình thường, nhưng cách này lại tiêu hao quá nhiều tuổi thọ, không thích hợp với người Ma Thiên Các, thế nên không cần phải giải thích với bọn họ làm gì.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì tản đi.”
“Lãnh mỗ cáo lui.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Sau khi hai người rời đi, Lục Châu trở về phòng tiếp tục tham ngộ Thiên thư. Không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, hắn chỉ có thể dựa dẫm vào Thiên thư mà thôi.
Trước khi lĩnh hội, Lục Châu nhìn lại điểm công đức còn thừa: 2.300 điểm.
Để lại làm cái gì? Chỉ tổ ngứa mắt!
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 20 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nguỵ Trang x 5.]
[Thẻ Nguỵ Trang: khi sử dụng thẻ này có thể nguỵ trang pháp thân hiện tại thành cửu diệp, duy trì liên tục trong 10 giây.]
Một loại thẻ mới xuất hiện khiến Lục Châu khá bất ngờ. Có điều Thẻ Nguỵ Trang này chẳng có ý nghĩa thực tế gì cả, đây là bảo lão phu đi trang bức sao?
“Thôi kệ, có còn hơn không.”
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, ban thưởng Thẻ Nghịch Chuyển x 10.]
Vận khí không tệ nha, chẳng lẽ nhờ vừa đột phá lên Nguyên Thần cảnh nên đổi vận rồi?
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.]
“. . .”
Lục Châu tiếp tục rút thưởng. Toàn bộ điểm công đức bị hắn dùng sạch nhưng chẳng trúng thêm được gì, điểm may mắn nhanh chóng đã lên tới 44 điểm.
Điểm công đức vốn không nhiều, có dùng hết cũng không thấy tiếc nuối.
Rút thưởng xong, Lục Châu mở cột đạo cụ ra xem. Quả nhiên các loại thẻ đều đã lên giá thêm 500 điểm công đức mỗi loại, điều này nằm trong dự liệu của hắn.
Ấy thế mà Lục Châu nhìn thấy Thương thành bán Thẻ Nguỵ Trang với giá 10.000 điểm công đức.
“. . .” Đúng là đồ vớ vẩn.
Hệ thống muốn tiền đến điên rồi, thẻ Một Kích Chí Mạng chỉ có 4.000 điểm công đức, ai lại sẽ tiêu tốn 10.000 điểm công đức để mua Thẻ Nguỵ Trang đi lừa gạt người khác? Trừ phi đầu óc bị úng nước!
Lục Châu lại nhìn về phía cột pháp thân.
Thiên Giới Bà Sa: 500.000 điểm công đức (Chú thích: pháp thân này cũng có thể đạt được thông qua việc tu hành.)
Kim liên khai diệp: 50.000 điểm công đức (Chú thích: giới hạn từ cảnh giới bát diệp trở xuống. Có thể thông qua việc tu hành để khai diệp.)
“. . .”
Ta nhịn. Không thể nổi giận.
Lục Châu hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Làm Cơ Thiên Đạo đã lâu, theo thời gian trôi đi, Lục Châu càng ngày càng cảm thấy mình bị ký ức của Cơ Thiên Đạo ảnh hưởng, ngày càng dung nhập vào thân phận này.
Giá tiền này thì không mua nổi rồi. Chỉ còn cách tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
. . .
Sáng hôm sau.
Lục Châu như thường lệ ra khỏi phòng tập thể dục.
“Sư phụ, sư phụ, sư phụ…” Tiểu Diên Nhi vừa chạy tới vừa gọi.
Lục Châu nhíu mày nói: “Ngươi cho rằng vi sư bị điếc hay sao?”
“Ách… đồ nhi không dám.” Tiểu Diên Nhi cúi thấp đầu, có vẻ trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Chuyện gì?” Lục Châu thản nhiên hỏi.
“Thất sư huynh cầu kiến… Huynh ấy nói có rất nhiều lời muốn nói với sư phụ.” Tiểu Diên Nhi vội đáp.
Nghiệt đồ đúng là nghiệt đồ. Ăn nhiều cực khổ như vậy mới chịu kể ra hết sự tình.
Người càng thông minh thì càng tự phụ. Muốn người thông minh tin phục mình thì phải hung hăng đánh bại hắn ở lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất. Lục Châu rõ ràng đã làm được điều này.
Lão phu thật muốn xem xem hắn có thể nói được chuyện gì.
“Mang nó tới đây.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tiểu Diên Nhi xoay người đi tới động diện bích.
Không bao lâu sau, Tiểu Diên Nhi đã đưa Tư Vô Nhai tới Đông Các.
Thấy sư phụ đứng trên bậc thềm trước cửa phòng nhìn mình bằng vẻ mặt ung dung, Tư Vô Nhai lập tức khom người quỳ xuống nói: “Nghiệt đồ bất hiếu Tư Vô Nhai, bái kiến sư phụ.”
“Đứng lên rồi nói.”
“Đa tạ sư phụ.”
Tư Vô Nhai đứng lên, lúc này Lục Châu mới phát hiện sắc mặt hắn không quá dễ coi, gương mặt trắng bệch, mái tóc rối bời, vành mắt đen thâm sì.
Nghiệt đồ này thật sự nghiên cứu toán học tới phát điên rồi à?
Lục Châu bèn lên tiếng: “Những đề mục kia ngươi không có khả năng giải được.”
“Đồ nhi hổ thẹn, không ngờ những đề mục đó lại thâm ảo như vậy.” Tư Vô Nhai xấu hổ nói.
Ngươi giải được mới là lạ đó. “Ngươi tìm lão phu có chuyện gì? Đã nghĩ rõ ràng chưa?”
Tư Vô Nhai trịnh trọng vung vạt áo bào phía trước rồi thành kính quỳ xuống, không nói gì, chỉ chuyên chú dập đầu ba cái với Lục Châu.
Sau đó hắn mới lên tiếng: “Đồ nhi đã nghĩ kỹ.”
Lục Châu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa viện rồi nói: “Vào đây.”
Có nhiều chuyện không nên để ngoại nhân biết thì tốt hơn. Lục Châu xoay người đi vào phòng, Tư Vô Nhai cũng đứng lên theo sau.
Tiểu Diên Nhi khom người cười hì hì: “Sư phụ, đồ nhi sẽ thủ hộ ngoài này, không cho phép ai tới quấy rầy sư phụ.”
Bình luận facebook