-
Chương 521-525
Chương 521 Vô đề
Hoa Vô Đạo khom người nói: “Tam diệp không kim liên, nhị tiên sinh hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân trong tu hành giới.”
Minh Thế Nhân giơ ngón tay cái lên, không nhịn được tán thưởng: “Nhị sư huynh, huynh thật hung ác.”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Không đáng nhắc tới. Có sư phụ ở đây, ta sao dám xưng là đệ nhất.”
Đám người lúc này mới giật mình nhớ tới chủ nhân Ma Thiên Các đã bước vào cửu diệp từ lâu.
Vẻ mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như không, vừa vuốt râu vừa suy tư.
Lão phu cũng rất muốn là cửu diệp.
Nhưng mà… điểm công đức không cho phép.
Nhị đồ đệ có thành tựu bậc này cũng xem như khổ tận cam lai, bản thân mình là sư phụ hắn cũng được chứng kiến thời khắc lịch sử này.
Đúng lúc này, Chiêu Nguyệt nhanh chân bước vào đại điện, khom người dâng phi thư lên:
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư. Trong đó bức thứ nhất nhị sư huynh đã xem qua. Còn có một bức thứ hai mới gửi tới.”
Lục Châu nhận phi thư đọc một lượt, trong lòng khẽ rung động. Tốc độ của tu hành giới nhanh vượt ngoài dự kiến của hắn.
“Trảm Liên Bảo Mệnh Đan? Khai Diệp Đan?” Lục Châu nghi hoặc.
“Sư phụ, tin tức này vừa xuất hiện, Bắc Đẩu Thư Viện và Đan Dương Tông đều trở thành nơi thu hút sự chú ý của toàn tu hành giới. Các cao thủ Nguyên Thần cảnh trong đại môn phái đều đã bắt đầu trảm kim liên.”
Những người khác trong đại điện nghe được đều hiểu rõ.
Minh Thế Nhân vội vàng nói: “Sư phụ, vậy Ma Thiên Các chúng ta không thể lạc hậu, nên nhanh chóng bắt đầu.”
Lục Châu liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân, gật đầu nói: “Vậy bắt đầu từ các vị trưởng lão đi.”
Lãnh La và Hoa Vô Đạo đồng thời khom người: “Đều do Các chủ làm chủ.”
Tả Ngọc Thư dường như chậm một nhịp, rốt cuộc cũng theo kịp mọi người, khom người nói: “Vậy do huynh trưởng làm chủ.”
Minh Thế Nhân nói: “Vậy đồ nhi sẽ tới Đan Dương Tông cướp… à không, xin một ít Bảo Mệnh Đan.”
Ngu Thượng Nhung bỗng lên tiếng: “Việc này giao cho ta đi.”
“Nhị sư huynh, huynh vừa trảm kim liên, làm thế… rất nguy hiểm.”
Trảm kim liên tu hành lại từ đầu, tuy nói là đã có kinh nghiệm nhưng tam diệp thì vẫn còn hơi thấp.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Đừng lo lắng. Ta và tông chủ Đan Dương Tông đã gặp mặt vài lần.”
“Gặp mặt vài lần? Nếu xảy ra xung đột thì huynh làm sao xử lý?”
Ngu Thượng Nhung vỗ vỗ bả vai Minh Thế Nhân: “Trong tay có kiếm, thế là đủ.”
Nói xong, hắn khom người với Lục Châu.
Thật lòng mà nói Lục Châu cũng hơi lo lắng cho tình trạng hiện tại của Ngu Thượng Nhung, cứ thế mà ra ngoài thì ai dám cam đoan hắn không gặp phải kẻ thù cường đại?
Ngu Thượng Nhung đã quen đứng ở cương vị của bát diệp, sợ là không chấp nhận được điều này.
“Xin sư phụ hạ lệnh.” Ngu Thượng Nhung nói khẽ.
“Có nắm chắc không?”
“Ngu Thượng Nhung không bao giờ làm chuyện không nắm chắc.”
“Được.”
Lục Châu phất tay, quát khẽ: “Bệ Ngạn.”
Ngoài đại điện truyền đến tiếng rống trầm thấp, mọi người không cần nhìn cũng biết đó chính là Bệ Ngạn. Nó rất nghe lời, vừa gọi đã đến đứng ngoài đại điện.
“Nhiệm vụ lần này hãy mang theo Bệ Ngạn. Nếu có nguy hiểm tới tính mạng nó có thể giúp ngươi một tay.”
Nếu phái người đi cùng giúp đỡ chắc chắn Ngu Thượng Nhung sẽ không đồng ý.
Ngu Thượng Nhung đáp: “Đa tạ sư phụ.”
“Đi đi.”
Ngu Thượng Nhung xoay người rời đi.
Cho dù hiện tại Kiếm Ma chỉ là tam diệp nhưng dựa vào lịch duyệt và kỹ xảo của bát diệp đã đủ để hắn có năng lực ứng phó với tu hành giả ngũ diệp trở xuống.
Huống hồ gì có Ma Thiên Các làm chỗ dựa, còn ai có can đảm động tới hắn? Nên nhớ, Ngu Thượng Nhung có thể dùng tay không giết chết Nguyên Thần cảnh!
Chỉ là… thế gian này làm gì có chuyện tuyệt đối.
Lục Châu đưa mắt nhìn Ngu Thượng Nhung rời đi rồi nhìn về giao diện Hệ thống. Quả nhiên xuất hiện một nhiệm vụ: Ngu Thượng Nhung thu hoạch Bảo Mệnh Đan. Điểm công đức ban thưởng lên tới tận 10.000 điểm.
Xem ra nhiệm vụ này không đơn giản.
Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi vẫn thấy hơi lo lắng cho nhị sư huynh.”
“Vì lý do an toàn, ngươi ẩn trong bóng tối tương trợ hắn.” Lục Châu thản nhiên nói. “Với tính tình của nhị sư huynh ngươi, tốt nhất đừng để hắn nhận ra. Đi đi ——”
“Đồ nhi minh bạch. Đồ nhi nhất định sẽ bảo vệ nhị sư huynh thật tốt!”
Nếu không vì nhiệm vụ lần này có điểm ban thưởng quá cao, Lục Châu sẽ không phái Minh Thế Nhân theo sau hỗ trợ Ngu Thượng Nhung.
Tả Ngọc Thư nhịn không được, rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi: “Huynh trưởng… Bảo Mệnh Đan là cái gì? Pháp thân của Ngu Thượng Nhung tại sao lại không có kim liên?”
Lãnh La khoát tay nói: “Tả trưởng lão, theo ta ra ngoài, ta nói cho bà biết. Tin tức của bà bế tắc quá lâu.”
“Làm phiền Lãnh trưởng lão rồi. Lão thân thật hổ thẹn.” Tả Ngọc Thư theo sát phía sau Lãnh La.
Toàn bộ ngạo khí của Tả Ngọc Thư đã biến mất không còn sót lại chút nào. Tân nhân nên tự có giác ngộ của tân nhân.
“Chiêu Nguyệt.” Lục Châu gọi một tiếng.
“Có đồ nhi.”
“Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm và Kỳ Vương Tần Quân, bảo bọn hắn vận dụng toàn bộ lực lượng để tìm một nữ tử họ ‘Lạc’. Nữ tử này ba trăm năm trước từng xuất hiện, trợ giúp Vân Thiên La trở thành tổ sư gia tam tông.” Lục Châu nói.
Chiêu Nguyệt vội đáp: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Sau khi Chiêu Nguyệt rời đi, trong đầu Lục Châu lại nghĩ tới Tư Vô Nhai.
Việc tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển. Nếu có thể vận dụng lực lượng Ám Võng của nghiệt đồ thì hy vọng sẽ cao hơn một chút.
. . .
Cùng lúc đó, sự ra đời của Bảo Mệnh Đan do Bắc Đẩu Thư Viện và Đan Dương Tông luyện chế ra đã khiến cả tu hành giới oanh động.
Rất nhiều tu hành giả tìm đến hai đại tông môn này để đổi đan dược, thậm chí không tiếc đem ra bảo bối ngàn vàng để đổi lấy Bảo Mệnh Đan.
Đan dược luyện chế ra chưa đạo bao lâu, tên còn chưa đặt đã được người người gọi là Bảo Mệnh Đan, dựa vào hai chữ “bảo mệnh” mà truyền bá đi khắp tu hành giới.
Số lượng Trảm Liên Bảo Mệnh Đan được luyện chế ra khá nhiều, ngược lại Khai Diệp Đan thì một viên cũng khó cầu.
. . .
Trong Vĩnh Thanh Cung tại Thần Đô.
Nội thường hầu mới nhậm chức đang run rẩy bưng một khay đồ đi vào trong điện.
“Bệ hạ, đây là một viên Bảo Mệnh Đan và năm viên Khai Diệp Đan do Bắc Đẩu Thư Viện đưa tới. Chu viện trưởng của Bắc Đẩu Thư Viện nói, Khai Diệp Đan cực kỳ quý giá, hai đại tông môn hợp lực luyện chế được một ngàn hai trăm viên Bảo Mệnh Đan, nhưng chỉ luyện ra tám viên Khai Diệp Đan, bọn họ lập tức gửi cho bệ hạ năm viên.”
Chương 522 Vô đề
Lưu Thương hừ nhẹ một tiếng. “Nếu không nhờ Hoàng thành làm vô số thí nghiệm trảm kim liên thì làm sao bọn hắn luyện chế ra được Bảo Mệnh Đan? Trẫm lấy đi năm viên là bọn hắn được lợi.”
“Bệ hạ anh minh.”
Nội thường hầu tiếp tục nói: “Chu Hữu Tài nói, mỗi viên Khai Diệp Đan có thể cung cấp dược lực rất lớn để hỗ trợ khai diệp, nhưng không thể cam đoan mỗi viên giúp khai một diệp.”
Trên mặt Lưu Thương không có biểu lộ gì, chỉ hờ hững nhìn thoáng qua khay đồ vật trên tay nội thường hầu.
“Dược vật vẫn là ngoại lực, Bảo Mệnh Đan càng quan trọng hơn. Hiện nay thiên hạ đại biến, loạn trong giặc ngoài, nếu cấm vệ quân muốn trảm kim liên thì nhất định phải xin ý chỉ của trẫm.”
“Tuân lệnh.”
“Ngoài ra, truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh cho Bình Khiên tướng quân thủ lĩnh cấm vệ quân dẫn binh tới bảo vệ Bắc Đẩu Thư Viện. Đan dược quý giá, mong Chu viện trưởng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của trẫm.” Lưu Thương nói.
“Vâng.”
Nội thường hầu đặt khay đồ vật xuống rồi cung kính lui ra ngoài.
Ngoài mặt là nói bảo vệ Bắc Đẩu Thư Viện nhưng trên thực tế Lưu Thương muốn ngăn cản đan dược truyền đi khắp tu hành giới.
Ít nhất… cửu diệp đầu tiên xuất hiện phải ở Thần Đô!
Lưu Thương cầm viên Bảo Mệnh Đan trong khay lên, lẩm bẩm: “Cửu diệp Cơ Thiên Đạo… rốt cuộc hắn làm sao làm được? Trẫm lại không bằng hắn sao?”
Từ khi nghe được tin tức Cơ Thiên Đạo đã vào cửu diệp, khoảng thời gian này Lưu Thương ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày lẫn đêm đều ngó chừng đốc thúc Bắc Đẩu Thư Viện nhanh chóng luyện chế đan được.
Nay đan dược đã thành, Lưu Thương lại lần nữa nhìn thấy hy vọng.
“Trong Thập Tuyệt Trận, chỉ cần trẫm không đi ra thì Cơ lão ma và Vu Chính Hải đều không làm gì được trẫm.”
Lưu Thương không hề do dự ném viên đan dược vào miệng.
Dược lực tan ra, đan điền khí hải lập tức nóng rát lên như đang bị hoả diễm thiêu đốt. Lưu Thương nhấc tay lên, trầm giọng gọi: “Phán Quan Bút!”
Cây bút lông nằm trên bàn ở đằng xa đột nhiên toả ra kim quang, phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng rồi bay vào tay Lưu Thương.
Ông!
Một toà pháp thân bát diệp cỡ nhỏ xuất hiện trước mắt hắn, tám phiến lá sung mãn không ngừng xoay quanh toà kim liên dưới trướng.
Lưu Thương không hề do dự phất tay. Phán Quan Bút bộc phát ra cương khí hình quạt chém tới.
Xoẹt ——
Kim quang trên thân Phán Quan Bút lập tức trở nên mờ nhạt. Lưu Thương buông tay, Phán Quan Bút bay về nằm im trên nghiên mực.
Kim liên bị chém đứt rời khỏi pháp thân chậm rãi rơi xuống đất rồi biến mất không thấy gì nữa.
Pháp thân bên trên sau khi mất đi kim liên lập tức giảm mạnh tu vi, từ bát diệp biến thành thất diệp, rồi lục diệp,… nguyên khí không ngừng tiêu tán cho đến khi pháp thân biến mất.
Rốt cuộc quay về con số không.
Lưu Thương cảm giác được trong đan điền khí hải truyền đến một luồng lực lượng cực nóng, lực lượng này thúc đẩy đan điền khí hải hấp thu pháp thân vừa tiêu tán kia.
Pháp thân lại hiện ra.
Đầu tóc Lưu Thương tràn đầy mồ hôi. Hắn ngồi xếp bằng, cảm nhận dược hiệu của đan dược, trên mặt ánh lên vẻ sung sướng.
Bao nhiêu năm nay không ngừng thử nghiệm, rốt cuộc cũng được đền đáp. Nguyên khí rối loạn dần dần bình phục.
Lưu Thương nở nụ cười, nhắm mắt lại hạ lệnh: “Người đâu.”
Một tên nội thường hầu khác từ ngoài điện đi vào. “Bệ hạ.”
“Mấy ngày tới trẫm bế quan tu hành.”
“Tuân lệnh.”
Điều này cũng có nghĩa là, nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì không cần bẩm tấu.
Tên nội thường hầu cũng không suy nghĩ gì nhiều. Từ khi bệ hạ đăng cơ vốn đã không màng đến chính sự, mọi sự vụ cơ bản trong triều đều do thừa tướng và văn võ bá quan xử lý.
Trong mắt Lưu Thương, chỉ cần nắm giữ cấm vệ quân và thống soái tam quân trong tay, lại sở hữu Thần Đô thì hắn ở vào thế bất bại.
Thế nhưng cửu diệp lại hoành không xuất thế, nếu Lưu Thương hắn không nhanh chóng trở thành cửu diệp thì sớm muộn gì Thần Đô cũng sẽ thuộc về tay người khác.
Cho dù Ma Thiên Các không xuất hiện cửu diệp thì phương pháp trảm kim liên cũng đã lan truyền khắp tu hành giới, tất nhiên những tông môn khác cũng không ngừng gia tăng thực lực.
Hắn là vua của một nước, nhất định phải đứng ở vị trí cao nhất.
. . .
Trong Đông Các.
Lục Châu xác nhận bản đồ da dê cổ không có thay đổi gì, bèn trở về ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, mở giao diện Hệ thống lên.
Họ tên: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Nguyên Thần cảnh Đạo Nguyên
Điểm công đức: 21.000 điểm
Pháp thân: Bách Kiếp Động Minh nhất diệp
Tuổi thọ còn lại: 12.750 ngày
Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 62 (bị động), Lồng Giam Trói Buộc x 4, Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Tuyệt Địa Liệu Thương x 2, Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá x 2, Tuyệt Địa Liệu Thương phiên bản cường hoá x 2, Lôi Cương x 1, Thẻ Ngụy Trang x 4, Thẻ Nghịch Chuyển x 53
Vũ khí: Vị Danh, Trảm Mệnh Đao, Ngọc Phất Trần, Khổng Tước Linh
Công pháp: « Tam Quyển Thiên Thư »
Một chuyến đi tới tam tông đã thu hoạch được hơn hai mươi ngàn điểm công đức, điều này là niềm vui ngoài ý muốn đối với Lục Châu.
Đương nhiên hầu hết điểm công đức đều đến từ việc đệ tử tam tông đồng loạt lễ bái, đáng tiếc là việc lễ bái có hạn chế, nếu không Lục Châu có thể đi khắp nơi uy hiếp các đại tông môn bắt bọn hắn phải lễ bái mình.
Lục Châu rút thưởng thêm mười lần, toàn bộ đều là cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi. Sau đó hắn mới ngoan ngoãn tập trung tinh thần lĩnh ngộ Thiên thư.
Lục Châu chợt chú ý thấy số lượng Thẻ Nghịch Chuyển đã lên tới 53 tấm.
Nay ngoại giới đã tin Lục Châu là cửu diệp, thời điểm hiện tại rất thích hợp để sử dụng một ít Thẻ Nghịch Chuyển. Lục Châu không do dự dùng luôn 10 tấm.
Năng lượng sinh cơ bốn phía bắt đầu hội tụ, sinh cơ rung động như đang nổi lên cuồng phong.
Lục Châu cảm giác được động tĩnh lần này lớn hơn những lần trước rất nhiều.
Khi sinh cơ tiến vào cơ thể già cỗi của Lục Châu, có một chút xao động và bài xích xuất hiện nhưng rất nhanh đã bị dung nhập hoàn toàn.
Lục Châu lại mở giao diện thọ mệnh lên ——
Tuổi thọ còn lại: 16.750 ngày
“Một tấm tăng 400 ngày?!” Đây chính là nguyên nhân gây ra sự xao động và bài xích trong cơ thể hắn?
Số lượng tuổi thọ gia tăng nằm ngoài dự liệu của Lục Châu. Nếu vậy sau này hắn phải tồn trữ thật nhiều Thẻ Nghịch Chuyển mới được! Ôm một đống thẻ ngồi chờ tăng giá nha!
Lục Châu không nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt lại tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
Chương 523 Vô đề
Trong quảng trường Nam Các, Lãnh La tường thuật lại những chuyện phát sinh trong tu hành giới dạo gần đây cho Tả Ngọc Thư nghe.
Tả Ngọc Thư âm thầm líu lưỡi.
“Vừa rồi cái người trông rất khiêm tốn hữu lễ kia chính là cao thủ kiếm đạo đương thời Kiếm Ma?”
“Đúng vậy.”
“. . .”
“Đừng quá lo lắng, nhị tiên sinh là người rất thẳng thắn, đối xử với mọi người ôn hoà lễ độ, không phải là loại tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi đâu.” Lãnh La nói.
“Năm đó lão thân ẩn cư trong hẻm núi cũng nghe được một số tin tức vụn vặt về tu hành giới từ miệng đệ tử Chấn Thương Học Phái, cũng đã từng nghe danh Kiếm Ma danh chấn thiên hạ. Danh sách tử vong nằm trong tay hắn, quấy đến mức thiên hạ đại loạn.” Tả Ngọc Thư quay sang nhìn Lãnh La. “Đa tạ Lãnh trưởng lão chỉ giáo.”
“Khách khí rồi.”
Lúc này bên Đông Các chợt truyền tới âm thanh nguyên khí rung động kịch liệt.
Lãnh La vội vàng nói: “Đừng để ý tới, tuyệt đối đừng tới Đông Các.”
Nói xong hắn quay người rời đi.
Tả Ngọc Thư gật đầu nhìn về phía Đông Các. Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, đây là phương pháp tu hành của cửu diệp, tốt nhất đừng qua đó thì hơn.
. . .
Trưa hôm sau.
Đan Dương Tông nằm trên ngọn Đan Dương Sơn, được tầng bình chướng màu lam nhạt bao bọc toàn bộ tông phái.
Mấy chục tên đệ tử đứng trong quảng trường thành hình phương trận đang luyện kiếm, đột nhiên trên bầu trời phía xa xuất hiện một điểm đen đang tiến lại gần.
“Có ngoại địch xâm lấn! Toàn thể cảnh giới!”
Các đệ tử Đan Dương Tông rút kiếm nhìn lên bầu trời. Loại người đột nhiên tiến vào tông môn người khác mà chẳng báo trước lấy một tiếng, lại không đi lên từ dưới chân núi thì tám chín phần mười đều là kẻ bất thiện.
Đan Dương Tông cũng hiểu khoảng thời gian này cả tu hành giới đều đang sục sôi, vì vậy ngọn Đan Dương Sơn luôn phải có người canh phòng cẩn thận.
Từ sau khi chuyện Đan Dương Tông luyện ra được Bảo Mệnh Đan truyền ra ngoài, số lượng tu hành giả mỗi ngày đến thăm viếng nhiều không sao kể xiết. Nếu không phải bọn họ đã mời rất nhiều cao thủ Bồng Lai Môn đến hỗ trợ thì sợ là Đan Dương Tông đã bị người ta cướp sạch.
Luyện đan giỏi không có nghĩa là tu vi cao.
“Mau mời các tiền bối Bồng Lai Môn đến đây.”
“Vâng.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì điểm đen kia đã đến bên ngoài bình chướng Đan Dương Tông.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên các đệ tử Đan Dương Tông không nhìn rõ tướng mạo người tới, nhưng có thể thấy được người này đang cưỡi toạ kỵ, không ai dám khinh thường.
“Người đến là ai?” Một tên đệ tử rút kiếm chỉ lên trời cao.
“Tại hạ là Ngu Thượng Nhung.” Ngu Thượng Nhung rất thẳng thắn đáp.
Tên tuổi vừa ra, các đệ tử Đan Dương Tông đều sững sờ.
“Đây là lần thứ mấy có người giả mạo đệ tử Ma Thiên Các rồi?” Một người thầm nói.
“Cẩn thận, cứ dùng lễ nghi tiếp đón, chỉ cần chúng ta không cho hắn đan dược thì hắn cũng không làm gì được.”
Đám người gật gù.
Ngu Thượng Nhung quan sát tầng bình chướng trước mặt, nếu tu vi hắn vẫn còn là bát diệp thì lực lượng phù văn trên thân Trường Sinh Kiếm có thể phá vỡ nó.
Nhưng hiện tại hắn chỉ là tam diệp.
“Huynh đài, có cách nào chứng minh thân phận của ngài không?” Tên đệ tử cầm đầu cũng rất thông minh, biết tiến biết lùi.
“Tông chủ Đan Dương Tông Ngô Đại Dụng có thể phân biệt thật giả… Nếu không phải năm đó thấy hắn một lòng luyện đan thì trên bản danh sách tử vong đã có tên hắn rồi.”
Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân rời khỏi lưng Bệ Ngạn, toàn thân thẳng tắp lơ lửng giữa không trung như đứng trên đất bằng, nhẹ nhàng nói: “Tại hạ không có ác ý.”
“. . .”
Ngu Thượng Nhung cũng đang cố gắng tránh sử dụng bạo lực để lấy được thứ mình muốn. Dù sao thì một Nguyên Thần cảnh tam diệp cũng không có khả năng quấy Đan Dương Tông đến long trời lở đất.
“Các hạ trông không giống.” Một tên đệ tử nói.
“Thật sao?”
Vụt! Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ. Trường kiếm mang theo quang mang màu đỏ lượn vòng trên không trung rồi đâm thẳng vào tầng bình chướng.
Ầm!
Tại điểm va chạm xuất hiện gợn sóng thật lớn, tầng bình chướng rung động không ngừng.
Đám đệ tử giật nảy mình, trong lòng rung động. “Kiếm màu đỏ!”
Đúng lúc này, một nam tử mặc trường bào từ xa chạy tới quát lớn: “To gan! Ai cho phép các ngươi bất kính với nhị tiên sinh, chán sống rồi sao?”
“Thẩm trưởng lão?” Các đệ tử vội khom người hành lễ.
Thẩm trưởng lão xua tay, chạy như bay vụt qua đám người, đến biên giới bình chướng rồi dừng lại trước mặt Ngu Thượng Nhung. Hắn cẩn thận dò xét một cái, sau đó hai mắt mở to, vội vàng khom người cung kính nói: “Quả thật là nhị tiên sinh Ma Thiên Các! Mời vào, mời vào!”
Đám đệ tử toàn thân run lên, ai nấy đều vứt kiếm trong tay rồi quỳ xuống đất. “Tham kiến nhị tiên sinh!”
Ngu Thượng Nhung cảm thấy kỳ quái, nghiêng đầu nhìn người đối diện. Chẳng có chút ấn tượng nào.
Hơn nữa từ trước tới nay tác phong làm việc của Ngu Thượng Nhung vẫn luôn là độc lai độc vãng, đi khiêu chiến cao thủ khắp nơi. Hắn chẳng có lấy một vị bằng hữu, sao kẻ này lại nhận ra hắn?
Nhưng mà… mặc kệ. Có người nhận ra cũng tốt, bớt đi không ít phiền phức.
Ngu Thượng Nhung chậm rãi hạ xuống đất, Thẩm trưởng lão mở tầng bình chướng ra rồi làm tư thế xin mời.
Ngu Thượng Nhung liếc nhìn người này một cái, đi vào trong bình chướng.
“Vị bằng hữu này xưng hô như thế nào?” Ngu Thượng Nhung cất tiếng chào hỏi.
Thẩm trưởng lão đáp: “Ta họ Thẩm, tên là Lương Thọ. Trong trận chiến ở Lương Châu Thành từng có duyên gặp mặt Cơ lão tiền bối một lần.”
Người này chính là Thẩm Lương Thọ đứng đầu trên Bạch Bảng. Sau khi sự kiện kia kết thúc, hắn không tiếp tục buôn người nữa mà dùng Hắc Mộc Liên để khôi phục tu vi, sau đó đến Đan Dương Tông làm trưởng lão.
Ngã một lần sẽ khôn ra. Người Thẩm Lương Thọ sùng bái nhất chính là Cơ Thiên Đạo. Lần trước do ánh mắt không tốt dẫn tới bị thua thiệt, thế nên Thẩm Lương Thọ nghĩ mọi biện pháp thu gom tin tức, nghiên cứu hết mọi điểm đặc thù của cửu đại đệ tử Ma Thiên Các. Quả nhiên hôm nay có việc dùng đến.
Nhất là Cơ Thiên Đạo, hiện tại Thẩm Lương Thọ tin rằng chỉ cần được gặp lại người, hắn nhất định có thể nhận ra ngay lập tức! Tuyệt đối không phạm sai lầm ngu ngốc nữa!
“Vậy thì tốt.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
Những người khác nghe vậy đều lần lượt lùi ra sau, sắc mặt đại biến như lâm đại địch.
Thẩm Lương Thọ liếc mắt nhìn bọn họ, hắng giọng khiển trách: “Dám bất kính với nhị tiên sinh, lát nữa sẽ xử lý các ngươi!”
Đám đệ tử quỳ một chỗ không dám động đậy, toàn thân run lên.
Thẩm Lương Thọ xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, đám đệ tử không hiểu chuyện đã khiến nhị tiên sinh chê cười.”
“Không sao.”
Chương 524 Vô đề
“Không biết nhị tiên sinh đại giá quang lâm là có việc gì?” Thẩm Lương Thọ hỏi.
Kỳ thực không cần hỏi hắn cũng đã đoán được lý do. Chỉ là Ma Thiên Các trước nay làm việc rất không theo lẽ thường nên vẫn phải hỏi lại cho chắc.
Ngu Thượng Nhung đáp: “Nghe nói Đan Dương Tông có Trảm Liên Bảo Mệnh Đan?”
Thẩm Lương Thọ thầm nghĩ, quả nhiên, bèn nhanh chóng nở nụ cười: “Người đâu.”
“Có… có đệ tử.” Một tên đệ tử Đan Dương Tông run rẩy đứng lên.
“Lấy mười viên Bảo Mệnh Đan ra tặng cho nhị tiên sinh.” Thẩm Lương Thọ căn dặn.
“Vâng… vâng…”
Tên đệ tử kia vừa định rời đi, Ngu Thượng Nhung đã khoát tay nói: “Tốt nhất là một trăm viên.”
Thẩm Lương Thọ: “. . .”
Hiện nay Bảo Mệnh Đan cung không đủ cầu, một trăm viên hoàn toàn không phải là số lượng nhỏ.
Thẩm Lương Thọ lộ vẻ mặt khó xử, khẽ nói: “Nhị tiên sinh, mời ngài vào uống chén trà nghỉ chân một chút.”
“Không được, ta phải đi ngay.” Ngu Thượng Nhung thong dong đáp.
“Vậy ngài chờ một lát, ta đi lấy Bảo Mệnh Đan cho ngài.” Thẩm Lương Thọ không dám chậm trễ, vội vàng xoay người đi về phòng luyện đan.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn Bệ Ngạn đang lơ lửng trên không, gật đầu một cái. Bệ Ngạn hạ xuống đất đi tới ngồi ngay bên cạnh hắn.
Đám đệ tử lần đầu tiên được trông thấy toạ kỵ cấp truyền thuyết, sợ hãi đến mức lùi về một góc.
Không bao lâu sau, Thẩm Lương Thọ mang theo một trăm viên Bảo Mệnh Đan rảo bước trở về, cung kính dâng lên cho Ngu Thượng Nhung:
“Nhị tiên sinh, đây là một trăm viên Bảo Mệnh Đan.”
“Nghe nói Đan Dương Tông còn có Khai Diệp Đan?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
Trong lòng Thẩm Lương Thọ đang nhỏ máu, vừa nghe đối phương nói muốn Khai Diệp Đan, vẻ mặt lập tức trở nên đau khổ:
“Nhị tiên sinh, Đan Dương Tông chỉ có Bảo Mệnh Đan thôi. Khai Diệp Đan rất quý giá, muốn luyện chế ra được cực kỳ khó khăn, hiện tại chỉ có Bắc Đẩu Thư Viện mới luyện được.”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy gật đầu. Hắn cầm lấy một trăm viên Bảo Mệnh Đan đưa lên mũi ngửi. Mùi hương đan được đặc thù xộc thẳng vào mặt.
“Nhị tiên sinh, ngài muốn trảm kim liên sao?” Thẩm Lương Thọ nhìn quanh rồi hạ giọng hỏi.
“Hửm?”
Thẩm Lương Thọ lén lút nói: “Nhị tiên sinh, trước khi trảm liên hãy uống một viên Bảo Mệnh Đan, sau đó phải chém một phát vừa nhanh vừa chuẩn…”
Ngu Thượng Nhung nhìn Thẩm Lương Thọ, khẽ hỏi: “Có cần chú ý gì không?”
Thẩm Lương Thọ lại quay đầu nhìn đám đệ tử sau lưng rồi chỉ chỉ về phía rìa bình chướng. Ngu Thượng Nhung hiểu ý, cùng hắn đi tới rìa bình chướng.
Thẩm Lương Thọ nói nhỏ như một tên ăn trộm: “Nếu có Khai Diệp Đan thì ngài nên sử dụng trong giai đoạn tiền kỳ, có thể giúp thực lực tăng lên nhanh chóng. Về hậu kỳ thì Khai Diệp Đan chẳng còn bao nhiêu tác dụng nữa. Sau khi đề thăng tu vi, dược hiệu sẽ từ từ giảm xuống. Ngoài ra cần chú ý một việc, tốc độ khai diệp quá nhanh sẽ khiến căn cơ bất ổn.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu. “Có đạo lý.”
“Nhị tiên sinh, sau khi trở về xin ngài hãy nói tốt mấy câu trước mặt Cơ lão tiền bối, Thẩm Lương Thọ vô cùng cảm kích.” Thẩm Lương Thọ khom người nói.
“Khách khí rồi.” Ngu Thượng Nhung cất Bảo Mệnh Đan rồi điểm nhẹ mũi chân, bay về phía Bệ Ngạn.
“Cung tiễn nhị tiên sinh.”
Ngu Thượng Nhung đứng trên lưng Bệ Ngạn bay về phía chân núi Đan Dương Sơn.
Tiễn Ngu Thượng Nhung rời đi, Thẩm Lương Thọ mới vội vàng xoay người chạy về phòng nghị sự. Vừa đẩy cửa bước vào hắn đã lên tiếng:
“Ngô tông chủ, hắn đi rồi!”
Trong góc phòng, Ngô Đại Dụng run rẩy bước ra, lau lau mồ hôi trên mặt rồi len lén nhìn lên trời. Sau khi tin chắc Ngu Thượng Nhung đã rời đi, hắn mới mở miệng nói:
“Còn may có ngươi kịp thời xử lý, thật hù chết ta mà ——”
“Tông chủ đừng hoảng sợ, nhị tiên sinh cũng không có địch ý.” Thẩm Lương Thọ an ủi.
“Dù nói thế nào, Đan Dương Tông chúng ta cũng không trêu chọc nổi Kiếm Ma, càng không dám trêu chọc Ma Thiên Các.” Ngô Đại Dụng thở phào đáp.
. . .
Cùng lúc đó.
Sau một đêm lĩnh hội Thiên thư, Lục Châu mở mắt, cảm nhận được lực lượng phi phàm đã hồi phục được khoảng một phần năm.
Với tốc độ này, chỉ cần năm ngày hắn đã có thể hồi phục toàn bộ lực lượng phi phàm trong cơ thể. Quả nhiên tốc độ lĩnh hội đã tăng lên.
“Loại thần thông Thiên thư thứ năm sẽ là gì đây?” Lục Châu thì thào tự nhủ.
Hắn đứng dậy quan sát bản đồ da dê cổ. Ngoại trừ thiên hạ Đại Viêm, những nơi khác đều chìm trong sương mù mờ mịt, chẳng thấy được gì.
Thôi thì rút thưởng một chút cho đời vui vẻ.
Lục Châu ngồi xuống, mặc niệm: “Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 54 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Dịch Dung x 5.]
[Thẻ Dịch Dung có thể thay đổi dung mạo, mỗi lần sử dụng duy trì liên tục năm ngày.]
“Thẻ Dịch Dung?” Lục Châu nghi hoặc nhìn tấm thẻ đạo cụ mới xuất hiện.
Hiện tại Hệ thống đều hố người chơi như vậy sao? Động một chút là quăng ra mấy tấm thẻ gân gà cùi bắp?
Thẻ Dịch Dung thì có ích lợi gì? Hiện tại dung mạo Lục Châu đã thay đổi rất nhiều so với lúc mới xuyên không tới.
Thẻ đạo cụ càng lúc càng vớ vẩn!
“Sư phụ, Tư Vô Nhai cầu kiến.” Ngoài viện truyền tới giọng nói của Chiêu Nguyệt.
“Có chuyện gì?”
“Hắn bảo đã nghĩ ra chuyện về thuỷ tinh cầu ký ức.”
“Đưa nó tới đây.”
“Vâng!”
Không bao lâu sau, Chiêu Nguyệt đã đưa Tư Vô Nhai đến Đông Các.
Trạng thái tinh thần của Tư Vô Nhai hôm nay rõ ràng đã khá hơn mấy hôm trước nhiều. Hắn cẩn thận đẩy cửa bước vào, Chiêu Nguyệt vẫn đứng chờ ở bên ngoài.
Bước vào trong phòng, Tư Vô Nhai thấy sư phụ đang ngồi trên đệm bồ đoàn, hai mắt nhắm hờ.
“Sư phụ.”
Lục Châu chậm rãi mở mắt. “Ngồi đi.”
“Đồ nhi không dám.”
“Vậy thì nói.”
Tư Vô Nhai gật đầu, chậm rãi nói: “Mấy ngày nay đồ nhi tĩnh toạ trong động diện bích, liên tục nghĩ về chuyện thuỷ tinh cầu ký ức. Đồ nhi cảm thấy thuỷ tinh cầu hẳn phải ở Nhung Tây chứ không phải Nhung Bắc.”
“Sao ngươi lại khẳng định như vậy?” Lục Châu hỏi.
“Sau khi sư phụ phong ấn ký ức của mình, người đã đi một chuyến đến Nhung Tây. Nhung Tây có ngũ quốc, gồm Kỳ Quăng, Vu Hàm, Túc Thận, Trường Cổ và Lâu Lan. Người ngũ quốc thờ phụng ngưu quỷ, xà thần. Sau khi sư phụ phong ấn ký ức trở về liền bị thập đại cao thủ vây công lần thứ nhất… Hiểu rõ hành tung của sư phụ rồi hiến kế vây công, lại có đủ động cơ và thực lực làm vậy thì chỉ có thể là bọn người Lâu Lan.”
“Lâu Lan?” Lục Châu nghi hoặc.
Khi Lục Châu mới xuyên không tới vẫn luôn cho rằng Cơ Thiên Đạo bị vây công là do đám nghiệt đồ giở trò quỷ, Vu Chính Hải là kẻ bị hiềm nghi lớn nhất. Nay nghe Tư Vô Nhai giải thích lại thấy khá hợp lý.
Chương 525 Vô đề
Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Nhị sư huynh từng chém chết vương phi Tây Vực, sư phụ có biết vì sao không?”
Lục Châu nhíu mày nhìn hắn, biểu tình như muốn nói, nghiệt đồ, ngươi còn dám ra vẻ ta đây với sư phụ?
Tư Vô Nhai bị doạ sợ, vội vàng giải thích: “Ả vương phi kia vốn là đại vu, cả gan ngấp nghé muốn khống chế nhị sư huynh. Nhị sư huynh sao có thể để ả lừa gạt, lập tức vung kiếm chém chết ả. Sau đó hoàng thất vì muốn tiếp tục thông gia với Lâu Lan nên không thể không đưa Ngọc phi vào cung. Ngọc phi là người bình thường nhưng lại mang theo Mạc Ly tiến cung, muốn nhân cơ hội này phá rối Đại Viêm. Thế nhưng… Ma Thiên Các lại là chướng ngại vật lớn nhất.”
Lục Châu gật đầu. “Ý của ngươi là, kẻ thiết kế hãm hại lão phu chính là người Lâu Lan?”
“Tám chín phần mười là thế.” Tư Vô Nhai đáp.
“Điều này thì có liên quan gì đến thuỷ tinh cầu ký ức?”
“Người Lâu Lan biết rõ hành tung của người như vậy, chắc hẳn cũng biết ngài đã đến khu vực nào ở Nhung Tây. Nếu có thể tra ra được hành tung năm đó của sư phụ thì sẽ tìm ra được thuỷ tinh cầu ký ức.”
Nghe vậy, Lục Châu vuốt râu suy nghĩ. Nghiệt đồ này nói có lý. Nhưng mà làm sao tra được đây?
Tư Vô Nhai hình như hiểu ý sư phụ, lại nói tiếp: “Sư phụ, mấy năm nay đồ nhi có sắp xếp một ít tai mắt lẫn vào dị tộc, đặc biệt là Lâu Lan.”
Lục Châu lại đưa mắt nhìn về phía hắn, thấy độ trung thành của hắn đã tăng lên so với trước đó, nhưng vẫn không cao.
“Sư phụ, chuyện này chỉ mình đồ nhi làm được. Giang Ái Kiếm tuy là tam hoàng tử Đại Viêm, có nhiều tai mắt nhưng hắn lại biết quá ít về dị tộc. Huống hồ gì kẻ này trời sinh tính tình lười biếng chỉ thích tự do, thường không chú ý đến một số tin tức. Lúc trước đồ nhi đã phải mượn danh nghĩa Ám Võng không ít lần để thông báo cho Ma Thiên Các. Rõ ràng Giang Ái Kiếm cũng có thể làm được nhưng hắn lại không… người này không đáng tin.”
Nói đến đây, Tư Vô Nhai chợt im bặt. Hắn phát hiện sư phụ đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, nhìn lâu tới mức tim hắn bắt đầu run rẩy.
“Đồ nhi không có ý lăng mạ Giang Ái Kiếm! Xin sư phụ thứ tội!” Tư Vô Nhai quỳ một gối xuống nói.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Ngươi có biết tại sao lão phu bắt ngươi ở trong động diện bích để hối lỗi không?”
“Đồ nhi biết mình phạm tội phản bội sư môn không thể tha thứ. Toàn bộ trừng phạt của sư phụ đồ nhi đều không có một lời oán hận.” Tư Vô Nhai đáp.
“Ngươi sai rồi.”
Nếu chỉ vì Tư Vô Nhai rời khỏi sư môn mà trừng phạt hắn thì rất không hợp lý. Tư Vô Nhai vì cứu Chư Hồng Cộng mà quỳ ba ngày ba đêm trước cửa Thiên Tuyển Tự, vì cứu Ngu Thượng Nhung mà chạy đôn chạy đáo khắp Đại Viêm để tìm phù văn, lại từng cứu mạng Vu Chính Hải… Dựa vào những chuyện này mà Lục Châu còn trách móc hắn thì đúng là đang tự mình lừa mình.
Lục Châu thản nhiên nói: “Ngươi rất giống Ngu Thượng Nhung, đều mang theo ngạo khí không cần thiết.”
“Ngạo khí?”
“Tự tin thì tốt, nhưng tự tin quá mức sẽ biến thành tự phụ. Ngạo khí thường sẽ che đi cặp mắt ngươi.”
Tư Vô Nhai ngây ngẩn cả người, trong đầu nhớ lại những tờ đề mục trong động diện bích, mặt hắn dần trở nên bỏng rát.
Hắn tự xưng mình thông minh, tự xưng mình lắm mưu nhiều kế, nhưng đống đề mục kia hắn lại chẳng cách nào giải nổi.
“Sư phụ dạy phải. Đồ nhi minh bạch.” Tư Vô Nhai ủ rũ nói.
Lục Châu đứng dậy đi tới chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống. “Đến bây giờ mà ngươi còn không chịu nói ra chuyện của Vu Chính Hải?”
Toàn thân Tư Vô Nhai run lên. “Đồ nhi đã hứa với đại sư huynh.”
Thấy hắn kiên quyết như vậy, Lục Châu khẽ nhíu mày. Miệng thì nói đã nghĩ thông suốt mà thực tế lại chẳng hề làm được.
Sắc mặt Lục Châu trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Nếu ngươi không nói, lão phu sẽ trục xuất ngươi ra khỏi sư môn. Từ nay về sau, ngươi không còn liên quan gì đến Ma Thiên Các nữa. Khổng Tước Linh đây, lão phu trả lại cho ngươi.”
Tay phải Lục Châu khẽ nhấc, Khổng Tước Linh xuất hiện, bị Lục Châu ném tới trước mặt Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai ngây ra như phỗng.
Hai mắt Lục Châu sáng rực nhìn chằm chằm Tư Vô Nhai, chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Ngươi có thể rời đi. Sau này gặp lại, nếu ngươi là kẻ địch thì lão phu tuyệt đối sẽ không nương tay.”
“. . .”
Lục Châu không thèm tin lời hắn. Cái gì mà hứa với chẳng hẹn? Tư Vô Nhai ngươi đến sư môn cũng có thể rời bỏ mà còn dám nói đã hứa hẹn với Vu Chính Hải? Thật là buồn cười!
Tư Vô Nhai nhìn Khổng Tước Linh đến xuất thần, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
[Ting — dạy dỗ Tư Vô Nhai, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
Lát sau, Tư Vô Nhai quỳ rạp xuống đất nói: “Đồ nhi có thể nói ra, nhưng xin sư phụ đồng ý với đồ nhi một chuyện.”
“Ngươi muốn bàn điều kiện với lão phu?”
Tư Vô Nhai vội vàng giải thích: “…Đồ nhi tuyệt đối không có lòng ngỗ nghịch, càng không dám bàn điều kiện với sư phụ.”
“Người vừa mới nói đấy thôi?” Ánh mắt Lục Châu nhìn Tư Vô Nhai toé lửa.
“Chuyện này…” Tư Vô Nhai xấu hổ cùng cực.
Toàn bộ tự tin và thong dong vốn có của hắn đều trở nên cực kỳ hỏng bét dưới ánh nhìn của sư phụ. Tâm loạn như ma, lại mất phương hướng, trong lúc nhất thời Tư Vô Nhai không biết nên nói cái gì.
Lục Châu lấy từ trong tay áo ra quyển nhật ký của Tư Vô Nhai, lật xem một lát rồi đặt nó lên bàn.
Trong gian phòng lúc này vô cùng yên tĩnh. Hai thầy trò, một người ngồi, một người quỳ.
Yên lặng một lúc lâu, Lục Châu mới mở miệng nói: “Ngươi cho rằng ngươi không nói thì lão phu sẽ không biết?”
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn Lục Châu. “Người đã biết?”
“Tộc Vô Khải, nhục thân chết nhưng tâm không chết. Chôn sâu trong đất, dùng nước tưới tiêu có thể cải tử hoàn sinh.”
“. . .”
Tư Vô Nhai trừng to mắt, nhìn quyển nhật ký trên mặt bàn. Nội dung trong đó quá mức chi tiết rõ ràng, rất khó có thể che giấu.
Sư phụ rốt cuộc vẫn là biết rõ.
Tư Vô Nhai quỳ rạp dưới đất, thanh âm rưng rưng nói: “Đại sư huynh số khổ!”
“Hắn mà số khổ?” Lục Châu xem thường nói.
Vu Chính Hải tự tay xây dựng U Minh Giáo, đi khắp nơi chiếm đoạt thế lực, thủ hạ dưới tay có tứ đại hộ pháp dũng mãnh thiện chiến. Hiện nay toàn bộ thiên hạ đều bị hắn khống chế, ngày ngày ngồi trên phi liễn đi khắp nơi lập uy, công thành đoạt đất. Hắn khổ ở chỗ nào?
Sự xuất hiện của quyển nhật ký đã đánh tan phòng tuyến của Tư Vô Nhai.
Sau khi Lục Châu có được quyển nhật ký đã suy nghĩ thật lâu. Rốt cuộc là loại người gì lại có thể cải tử hoàn sinh?
Hoa Vô Đạo khom người nói: “Tam diệp không kim liên, nhị tiên sinh hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân trong tu hành giới.”
Minh Thế Nhân giơ ngón tay cái lên, không nhịn được tán thưởng: “Nhị sư huynh, huynh thật hung ác.”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Không đáng nhắc tới. Có sư phụ ở đây, ta sao dám xưng là đệ nhất.”
Đám người lúc này mới giật mình nhớ tới chủ nhân Ma Thiên Các đã bước vào cửu diệp từ lâu.
Vẻ mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như không, vừa vuốt râu vừa suy tư.
Lão phu cũng rất muốn là cửu diệp.
Nhưng mà… điểm công đức không cho phép.
Nhị đồ đệ có thành tựu bậc này cũng xem như khổ tận cam lai, bản thân mình là sư phụ hắn cũng được chứng kiến thời khắc lịch sử này.
Đúng lúc này, Chiêu Nguyệt nhanh chân bước vào đại điện, khom người dâng phi thư lên:
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư. Trong đó bức thứ nhất nhị sư huynh đã xem qua. Còn có một bức thứ hai mới gửi tới.”
Lục Châu nhận phi thư đọc một lượt, trong lòng khẽ rung động. Tốc độ của tu hành giới nhanh vượt ngoài dự kiến của hắn.
“Trảm Liên Bảo Mệnh Đan? Khai Diệp Đan?” Lục Châu nghi hoặc.
“Sư phụ, tin tức này vừa xuất hiện, Bắc Đẩu Thư Viện và Đan Dương Tông đều trở thành nơi thu hút sự chú ý của toàn tu hành giới. Các cao thủ Nguyên Thần cảnh trong đại môn phái đều đã bắt đầu trảm kim liên.”
Những người khác trong đại điện nghe được đều hiểu rõ.
Minh Thế Nhân vội vàng nói: “Sư phụ, vậy Ma Thiên Các chúng ta không thể lạc hậu, nên nhanh chóng bắt đầu.”
Lục Châu liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân, gật đầu nói: “Vậy bắt đầu từ các vị trưởng lão đi.”
Lãnh La và Hoa Vô Đạo đồng thời khom người: “Đều do Các chủ làm chủ.”
Tả Ngọc Thư dường như chậm một nhịp, rốt cuộc cũng theo kịp mọi người, khom người nói: “Vậy do huynh trưởng làm chủ.”
Minh Thế Nhân nói: “Vậy đồ nhi sẽ tới Đan Dương Tông cướp… à không, xin một ít Bảo Mệnh Đan.”
Ngu Thượng Nhung bỗng lên tiếng: “Việc này giao cho ta đi.”
“Nhị sư huynh, huynh vừa trảm kim liên, làm thế… rất nguy hiểm.”
Trảm kim liên tu hành lại từ đầu, tuy nói là đã có kinh nghiệm nhưng tam diệp thì vẫn còn hơi thấp.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Đừng lo lắng. Ta và tông chủ Đan Dương Tông đã gặp mặt vài lần.”
“Gặp mặt vài lần? Nếu xảy ra xung đột thì huynh làm sao xử lý?”
Ngu Thượng Nhung vỗ vỗ bả vai Minh Thế Nhân: “Trong tay có kiếm, thế là đủ.”
Nói xong, hắn khom người với Lục Châu.
Thật lòng mà nói Lục Châu cũng hơi lo lắng cho tình trạng hiện tại của Ngu Thượng Nhung, cứ thế mà ra ngoài thì ai dám cam đoan hắn không gặp phải kẻ thù cường đại?
Ngu Thượng Nhung đã quen đứng ở cương vị của bát diệp, sợ là không chấp nhận được điều này.
“Xin sư phụ hạ lệnh.” Ngu Thượng Nhung nói khẽ.
“Có nắm chắc không?”
“Ngu Thượng Nhung không bao giờ làm chuyện không nắm chắc.”
“Được.”
Lục Châu phất tay, quát khẽ: “Bệ Ngạn.”
Ngoài đại điện truyền đến tiếng rống trầm thấp, mọi người không cần nhìn cũng biết đó chính là Bệ Ngạn. Nó rất nghe lời, vừa gọi đã đến đứng ngoài đại điện.
“Nhiệm vụ lần này hãy mang theo Bệ Ngạn. Nếu có nguy hiểm tới tính mạng nó có thể giúp ngươi một tay.”
Nếu phái người đi cùng giúp đỡ chắc chắn Ngu Thượng Nhung sẽ không đồng ý.
Ngu Thượng Nhung đáp: “Đa tạ sư phụ.”
“Đi đi.”
Ngu Thượng Nhung xoay người rời đi.
Cho dù hiện tại Kiếm Ma chỉ là tam diệp nhưng dựa vào lịch duyệt và kỹ xảo của bát diệp đã đủ để hắn có năng lực ứng phó với tu hành giả ngũ diệp trở xuống.
Huống hồ gì có Ma Thiên Các làm chỗ dựa, còn ai có can đảm động tới hắn? Nên nhớ, Ngu Thượng Nhung có thể dùng tay không giết chết Nguyên Thần cảnh!
Chỉ là… thế gian này làm gì có chuyện tuyệt đối.
Lục Châu đưa mắt nhìn Ngu Thượng Nhung rời đi rồi nhìn về giao diện Hệ thống. Quả nhiên xuất hiện một nhiệm vụ: Ngu Thượng Nhung thu hoạch Bảo Mệnh Đan. Điểm công đức ban thưởng lên tới tận 10.000 điểm.
Xem ra nhiệm vụ này không đơn giản.
Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi vẫn thấy hơi lo lắng cho nhị sư huynh.”
“Vì lý do an toàn, ngươi ẩn trong bóng tối tương trợ hắn.” Lục Châu thản nhiên nói. “Với tính tình của nhị sư huynh ngươi, tốt nhất đừng để hắn nhận ra. Đi đi ——”
“Đồ nhi minh bạch. Đồ nhi nhất định sẽ bảo vệ nhị sư huynh thật tốt!”
Nếu không vì nhiệm vụ lần này có điểm ban thưởng quá cao, Lục Châu sẽ không phái Minh Thế Nhân theo sau hỗ trợ Ngu Thượng Nhung.
Tả Ngọc Thư nhịn không được, rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi: “Huynh trưởng… Bảo Mệnh Đan là cái gì? Pháp thân của Ngu Thượng Nhung tại sao lại không có kim liên?”
Lãnh La khoát tay nói: “Tả trưởng lão, theo ta ra ngoài, ta nói cho bà biết. Tin tức của bà bế tắc quá lâu.”
“Làm phiền Lãnh trưởng lão rồi. Lão thân thật hổ thẹn.” Tả Ngọc Thư theo sát phía sau Lãnh La.
Toàn bộ ngạo khí của Tả Ngọc Thư đã biến mất không còn sót lại chút nào. Tân nhân nên tự có giác ngộ của tân nhân.
“Chiêu Nguyệt.” Lục Châu gọi một tiếng.
“Có đồ nhi.”
“Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm và Kỳ Vương Tần Quân, bảo bọn hắn vận dụng toàn bộ lực lượng để tìm một nữ tử họ ‘Lạc’. Nữ tử này ba trăm năm trước từng xuất hiện, trợ giúp Vân Thiên La trở thành tổ sư gia tam tông.” Lục Châu nói.
Chiêu Nguyệt vội đáp: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Sau khi Chiêu Nguyệt rời đi, trong đầu Lục Châu lại nghĩ tới Tư Vô Nhai.
Việc tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển. Nếu có thể vận dụng lực lượng Ám Võng của nghiệt đồ thì hy vọng sẽ cao hơn một chút.
. . .
Cùng lúc đó, sự ra đời của Bảo Mệnh Đan do Bắc Đẩu Thư Viện và Đan Dương Tông luyện chế ra đã khiến cả tu hành giới oanh động.
Rất nhiều tu hành giả tìm đến hai đại tông môn này để đổi đan dược, thậm chí không tiếc đem ra bảo bối ngàn vàng để đổi lấy Bảo Mệnh Đan.
Đan dược luyện chế ra chưa đạo bao lâu, tên còn chưa đặt đã được người người gọi là Bảo Mệnh Đan, dựa vào hai chữ “bảo mệnh” mà truyền bá đi khắp tu hành giới.
Số lượng Trảm Liên Bảo Mệnh Đan được luyện chế ra khá nhiều, ngược lại Khai Diệp Đan thì một viên cũng khó cầu.
. . .
Trong Vĩnh Thanh Cung tại Thần Đô.
Nội thường hầu mới nhậm chức đang run rẩy bưng một khay đồ đi vào trong điện.
“Bệ hạ, đây là một viên Bảo Mệnh Đan và năm viên Khai Diệp Đan do Bắc Đẩu Thư Viện đưa tới. Chu viện trưởng của Bắc Đẩu Thư Viện nói, Khai Diệp Đan cực kỳ quý giá, hai đại tông môn hợp lực luyện chế được một ngàn hai trăm viên Bảo Mệnh Đan, nhưng chỉ luyện ra tám viên Khai Diệp Đan, bọn họ lập tức gửi cho bệ hạ năm viên.”
Chương 522 Vô đề
Lưu Thương hừ nhẹ một tiếng. “Nếu không nhờ Hoàng thành làm vô số thí nghiệm trảm kim liên thì làm sao bọn hắn luyện chế ra được Bảo Mệnh Đan? Trẫm lấy đi năm viên là bọn hắn được lợi.”
“Bệ hạ anh minh.”
Nội thường hầu tiếp tục nói: “Chu Hữu Tài nói, mỗi viên Khai Diệp Đan có thể cung cấp dược lực rất lớn để hỗ trợ khai diệp, nhưng không thể cam đoan mỗi viên giúp khai một diệp.”
Trên mặt Lưu Thương không có biểu lộ gì, chỉ hờ hững nhìn thoáng qua khay đồ vật trên tay nội thường hầu.
“Dược vật vẫn là ngoại lực, Bảo Mệnh Đan càng quan trọng hơn. Hiện nay thiên hạ đại biến, loạn trong giặc ngoài, nếu cấm vệ quân muốn trảm kim liên thì nhất định phải xin ý chỉ của trẫm.”
“Tuân lệnh.”
“Ngoài ra, truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh cho Bình Khiên tướng quân thủ lĩnh cấm vệ quân dẫn binh tới bảo vệ Bắc Đẩu Thư Viện. Đan dược quý giá, mong Chu viện trưởng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của trẫm.” Lưu Thương nói.
“Vâng.”
Nội thường hầu đặt khay đồ vật xuống rồi cung kính lui ra ngoài.
Ngoài mặt là nói bảo vệ Bắc Đẩu Thư Viện nhưng trên thực tế Lưu Thương muốn ngăn cản đan dược truyền đi khắp tu hành giới.
Ít nhất… cửu diệp đầu tiên xuất hiện phải ở Thần Đô!
Lưu Thương cầm viên Bảo Mệnh Đan trong khay lên, lẩm bẩm: “Cửu diệp Cơ Thiên Đạo… rốt cuộc hắn làm sao làm được? Trẫm lại không bằng hắn sao?”
Từ khi nghe được tin tức Cơ Thiên Đạo đã vào cửu diệp, khoảng thời gian này Lưu Thương ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày lẫn đêm đều ngó chừng đốc thúc Bắc Đẩu Thư Viện nhanh chóng luyện chế đan được.
Nay đan dược đã thành, Lưu Thương lại lần nữa nhìn thấy hy vọng.
“Trong Thập Tuyệt Trận, chỉ cần trẫm không đi ra thì Cơ lão ma và Vu Chính Hải đều không làm gì được trẫm.”
Lưu Thương không hề do dự ném viên đan dược vào miệng.
Dược lực tan ra, đan điền khí hải lập tức nóng rát lên như đang bị hoả diễm thiêu đốt. Lưu Thương nhấc tay lên, trầm giọng gọi: “Phán Quan Bút!”
Cây bút lông nằm trên bàn ở đằng xa đột nhiên toả ra kim quang, phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng rồi bay vào tay Lưu Thương.
Ông!
Một toà pháp thân bát diệp cỡ nhỏ xuất hiện trước mắt hắn, tám phiến lá sung mãn không ngừng xoay quanh toà kim liên dưới trướng.
Lưu Thương không hề do dự phất tay. Phán Quan Bút bộc phát ra cương khí hình quạt chém tới.
Xoẹt ——
Kim quang trên thân Phán Quan Bút lập tức trở nên mờ nhạt. Lưu Thương buông tay, Phán Quan Bút bay về nằm im trên nghiên mực.
Kim liên bị chém đứt rời khỏi pháp thân chậm rãi rơi xuống đất rồi biến mất không thấy gì nữa.
Pháp thân bên trên sau khi mất đi kim liên lập tức giảm mạnh tu vi, từ bát diệp biến thành thất diệp, rồi lục diệp,… nguyên khí không ngừng tiêu tán cho đến khi pháp thân biến mất.
Rốt cuộc quay về con số không.
Lưu Thương cảm giác được trong đan điền khí hải truyền đến một luồng lực lượng cực nóng, lực lượng này thúc đẩy đan điền khí hải hấp thu pháp thân vừa tiêu tán kia.
Pháp thân lại hiện ra.
Đầu tóc Lưu Thương tràn đầy mồ hôi. Hắn ngồi xếp bằng, cảm nhận dược hiệu của đan dược, trên mặt ánh lên vẻ sung sướng.
Bao nhiêu năm nay không ngừng thử nghiệm, rốt cuộc cũng được đền đáp. Nguyên khí rối loạn dần dần bình phục.
Lưu Thương nở nụ cười, nhắm mắt lại hạ lệnh: “Người đâu.”
Một tên nội thường hầu khác từ ngoài điện đi vào. “Bệ hạ.”
“Mấy ngày tới trẫm bế quan tu hành.”
“Tuân lệnh.”
Điều này cũng có nghĩa là, nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì không cần bẩm tấu.
Tên nội thường hầu cũng không suy nghĩ gì nhiều. Từ khi bệ hạ đăng cơ vốn đã không màng đến chính sự, mọi sự vụ cơ bản trong triều đều do thừa tướng và văn võ bá quan xử lý.
Trong mắt Lưu Thương, chỉ cần nắm giữ cấm vệ quân và thống soái tam quân trong tay, lại sở hữu Thần Đô thì hắn ở vào thế bất bại.
Thế nhưng cửu diệp lại hoành không xuất thế, nếu Lưu Thương hắn không nhanh chóng trở thành cửu diệp thì sớm muộn gì Thần Đô cũng sẽ thuộc về tay người khác.
Cho dù Ma Thiên Các không xuất hiện cửu diệp thì phương pháp trảm kim liên cũng đã lan truyền khắp tu hành giới, tất nhiên những tông môn khác cũng không ngừng gia tăng thực lực.
Hắn là vua của một nước, nhất định phải đứng ở vị trí cao nhất.
. . .
Trong Đông Các.
Lục Châu xác nhận bản đồ da dê cổ không có thay đổi gì, bèn trở về ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, mở giao diện Hệ thống lên.
Họ tên: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Nguyên Thần cảnh Đạo Nguyên
Điểm công đức: 21.000 điểm
Pháp thân: Bách Kiếp Động Minh nhất diệp
Tuổi thọ còn lại: 12.750 ngày
Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 62 (bị động), Lồng Giam Trói Buộc x 4, Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Tuyệt Địa Liệu Thương x 2, Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá x 2, Tuyệt Địa Liệu Thương phiên bản cường hoá x 2, Lôi Cương x 1, Thẻ Ngụy Trang x 4, Thẻ Nghịch Chuyển x 53
Vũ khí: Vị Danh, Trảm Mệnh Đao, Ngọc Phất Trần, Khổng Tước Linh
Công pháp: « Tam Quyển Thiên Thư »
Một chuyến đi tới tam tông đã thu hoạch được hơn hai mươi ngàn điểm công đức, điều này là niềm vui ngoài ý muốn đối với Lục Châu.
Đương nhiên hầu hết điểm công đức đều đến từ việc đệ tử tam tông đồng loạt lễ bái, đáng tiếc là việc lễ bái có hạn chế, nếu không Lục Châu có thể đi khắp nơi uy hiếp các đại tông môn bắt bọn hắn phải lễ bái mình.
Lục Châu rút thưởng thêm mười lần, toàn bộ đều là cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi. Sau đó hắn mới ngoan ngoãn tập trung tinh thần lĩnh ngộ Thiên thư.
Lục Châu chợt chú ý thấy số lượng Thẻ Nghịch Chuyển đã lên tới 53 tấm.
Nay ngoại giới đã tin Lục Châu là cửu diệp, thời điểm hiện tại rất thích hợp để sử dụng một ít Thẻ Nghịch Chuyển. Lục Châu không do dự dùng luôn 10 tấm.
Năng lượng sinh cơ bốn phía bắt đầu hội tụ, sinh cơ rung động như đang nổi lên cuồng phong.
Lục Châu cảm giác được động tĩnh lần này lớn hơn những lần trước rất nhiều.
Khi sinh cơ tiến vào cơ thể già cỗi của Lục Châu, có một chút xao động và bài xích xuất hiện nhưng rất nhanh đã bị dung nhập hoàn toàn.
Lục Châu lại mở giao diện thọ mệnh lên ——
Tuổi thọ còn lại: 16.750 ngày
“Một tấm tăng 400 ngày?!” Đây chính là nguyên nhân gây ra sự xao động và bài xích trong cơ thể hắn?
Số lượng tuổi thọ gia tăng nằm ngoài dự liệu của Lục Châu. Nếu vậy sau này hắn phải tồn trữ thật nhiều Thẻ Nghịch Chuyển mới được! Ôm một đống thẻ ngồi chờ tăng giá nha!
Lục Châu không nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt lại tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
Chương 523 Vô đề
Trong quảng trường Nam Các, Lãnh La tường thuật lại những chuyện phát sinh trong tu hành giới dạo gần đây cho Tả Ngọc Thư nghe.
Tả Ngọc Thư âm thầm líu lưỡi.
“Vừa rồi cái người trông rất khiêm tốn hữu lễ kia chính là cao thủ kiếm đạo đương thời Kiếm Ma?”
“Đúng vậy.”
“. . .”
“Đừng quá lo lắng, nhị tiên sinh là người rất thẳng thắn, đối xử với mọi người ôn hoà lễ độ, không phải là loại tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi đâu.” Lãnh La nói.
“Năm đó lão thân ẩn cư trong hẻm núi cũng nghe được một số tin tức vụn vặt về tu hành giới từ miệng đệ tử Chấn Thương Học Phái, cũng đã từng nghe danh Kiếm Ma danh chấn thiên hạ. Danh sách tử vong nằm trong tay hắn, quấy đến mức thiên hạ đại loạn.” Tả Ngọc Thư quay sang nhìn Lãnh La. “Đa tạ Lãnh trưởng lão chỉ giáo.”
“Khách khí rồi.”
Lúc này bên Đông Các chợt truyền tới âm thanh nguyên khí rung động kịch liệt.
Lãnh La vội vàng nói: “Đừng để ý tới, tuyệt đối đừng tới Đông Các.”
Nói xong hắn quay người rời đi.
Tả Ngọc Thư gật đầu nhìn về phía Đông Các. Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, đây là phương pháp tu hành của cửu diệp, tốt nhất đừng qua đó thì hơn.
. . .
Trưa hôm sau.
Đan Dương Tông nằm trên ngọn Đan Dương Sơn, được tầng bình chướng màu lam nhạt bao bọc toàn bộ tông phái.
Mấy chục tên đệ tử đứng trong quảng trường thành hình phương trận đang luyện kiếm, đột nhiên trên bầu trời phía xa xuất hiện một điểm đen đang tiến lại gần.
“Có ngoại địch xâm lấn! Toàn thể cảnh giới!”
Các đệ tử Đan Dương Tông rút kiếm nhìn lên bầu trời. Loại người đột nhiên tiến vào tông môn người khác mà chẳng báo trước lấy một tiếng, lại không đi lên từ dưới chân núi thì tám chín phần mười đều là kẻ bất thiện.
Đan Dương Tông cũng hiểu khoảng thời gian này cả tu hành giới đều đang sục sôi, vì vậy ngọn Đan Dương Sơn luôn phải có người canh phòng cẩn thận.
Từ sau khi chuyện Đan Dương Tông luyện ra được Bảo Mệnh Đan truyền ra ngoài, số lượng tu hành giả mỗi ngày đến thăm viếng nhiều không sao kể xiết. Nếu không phải bọn họ đã mời rất nhiều cao thủ Bồng Lai Môn đến hỗ trợ thì sợ là Đan Dương Tông đã bị người ta cướp sạch.
Luyện đan giỏi không có nghĩa là tu vi cao.
“Mau mời các tiền bối Bồng Lai Môn đến đây.”
“Vâng.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì điểm đen kia đã đến bên ngoài bình chướng Đan Dương Tông.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên các đệ tử Đan Dương Tông không nhìn rõ tướng mạo người tới, nhưng có thể thấy được người này đang cưỡi toạ kỵ, không ai dám khinh thường.
“Người đến là ai?” Một tên đệ tử rút kiếm chỉ lên trời cao.
“Tại hạ là Ngu Thượng Nhung.” Ngu Thượng Nhung rất thẳng thắn đáp.
Tên tuổi vừa ra, các đệ tử Đan Dương Tông đều sững sờ.
“Đây là lần thứ mấy có người giả mạo đệ tử Ma Thiên Các rồi?” Một người thầm nói.
“Cẩn thận, cứ dùng lễ nghi tiếp đón, chỉ cần chúng ta không cho hắn đan dược thì hắn cũng không làm gì được.”
Đám người gật gù.
Ngu Thượng Nhung quan sát tầng bình chướng trước mặt, nếu tu vi hắn vẫn còn là bát diệp thì lực lượng phù văn trên thân Trường Sinh Kiếm có thể phá vỡ nó.
Nhưng hiện tại hắn chỉ là tam diệp.
“Huynh đài, có cách nào chứng minh thân phận của ngài không?” Tên đệ tử cầm đầu cũng rất thông minh, biết tiến biết lùi.
“Tông chủ Đan Dương Tông Ngô Đại Dụng có thể phân biệt thật giả… Nếu không phải năm đó thấy hắn một lòng luyện đan thì trên bản danh sách tử vong đã có tên hắn rồi.”
Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân rời khỏi lưng Bệ Ngạn, toàn thân thẳng tắp lơ lửng giữa không trung như đứng trên đất bằng, nhẹ nhàng nói: “Tại hạ không có ác ý.”
“. . .”
Ngu Thượng Nhung cũng đang cố gắng tránh sử dụng bạo lực để lấy được thứ mình muốn. Dù sao thì một Nguyên Thần cảnh tam diệp cũng không có khả năng quấy Đan Dương Tông đến long trời lở đất.
“Các hạ trông không giống.” Một tên đệ tử nói.
“Thật sao?”
Vụt! Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ. Trường kiếm mang theo quang mang màu đỏ lượn vòng trên không trung rồi đâm thẳng vào tầng bình chướng.
Ầm!
Tại điểm va chạm xuất hiện gợn sóng thật lớn, tầng bình chướng rung động không ngừng.
Đám đệ tử giật nảy mình, trong lòng rung động. “Kiếm màu đỏ!”
Đúng lúc này, một nam tử mặc trường bào từ xa chạy tới quát lớn: “To gan! Ai cho phép các ngươi bất kính với nhị tiên sinh, chán sống rồi sao?”
“Thẩm trưởng lão?” Các đệ tử vội khom người hành lễ.
Thẩm trưởng lão xua tay, chạy như bay vụt qua đám người, đến biên giới bình chướng rồi dừng lại trước mặt Ngu Thượng Nhung. Hắn cẩn thận dò xét một cái, sau đó hai mắt mở to, vội vàng khom người cung kính nói: “Quả thật là nhị tiên sinh Ma Thiên Các! Mời vào, mời vào!”
Đám đệ tử toàn thân run lên, ai nấy đều vứt kiếm trong tay rồi quỳ xuống đất. “Tham kiến nhị tiên sinh!”
Ngu Thượng Nhung cảm thấy kỳ quái, nghiêng đầu nhìn người đối diện. Chẳng có chút ấn tượng nào.
Hơn nữa từ trước tới nay tác phong làm việc của Ngu Thượng Nhung vẫn luôn là độc lai độc vãng, đi khiêu chiến cao thủ khắp nơi. Hắn chẳng có lấy một vị bằng hữu, sao kẻ này lại nhận ra hắn?
Nhưng mà… mặc kệ. Có người nhận ra cũng tốt, bớt đi không ít phiền phức.
Ngu Thượng Nhung chậm rãi hạ xuống đất, Thẩm trưởng lão mở tầng bình chướng ra rồi làm tư thế xin mời.
Ngu Thượng Nhung liếc nhìn người này một cái, đi vào trong bình chướng.
“Vị bằng hữu này xưng hô như thế nào?” Ngu Thượng Nhung cất tiếng chào hỏi.
Thẩm trưởng lão đáp: “Ta họ Thẩm, tên là Lương Thọ. Trong trận chiến ở Lương Châu Thành từng có duyên gặp mặt Cơ lão tiền bối một lần.”
Người này chính là Thẩm Lương Thọ đứng đầu trên Bạch Bảng. Sau khi sự kiện kia kết thúc, hắn không tiếp tục buôn người nữa mà dùng Hắc Mộc Liên để khôi phục tu vi, sau đó đến Đan Dương Tông làm trưởng lão.
Ngã một lần sẽ khôn ra. Người Thẩm Lương Thọ sùng bái nhất chính là Cơ Thiên Đạo. Lần trước do ánh mắt không tốt dẫn tới bị thua thiệt, thế nên Thẩm Lương Thọ nghĩ mọi biện pháp thu gom tin tức, nghiên cứu hết mọi điểm đặc thù của cửu đại đệ tử Ma Thiên Các. Quả nhiên hôm nay có việc dùng đến.
Nhất là Cơ Thiên Đạo, hiện tại Thẩm Lương Thọ tin rằng chỉ cần được gặp lại người, hắn nhất định có thể nhận ra ngay lập tức! Tuyệt đối không phạm sai lầm ngu ngốc nữa!
“Vậy thì tốt.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
Những người khác nghe vậy đều lần lượt lùi ra sau, sắc mặt đại biến như lâm đại địch.
Thẩm Lương Thọ liếc mắt nhìn bọn họ, hắng giọng khiển trách: “Dám bất kính với nhị tiên sinh, lát nữa sẽ xử lý các ngươi!”
Đám đệ tử quỳ một chỗ không dám động đậy, toàn thân run lên.
Thẩm Lương Thọ xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, đám đệ tử không hiểu chuyện đã khiến nhị tiên sinh chê cười.”
“Không sao.”
Chương 524 Vô đề
“Không biết nhị tiên sinh đại giá quang lâm là có việc gì?” Thẩm Lương Thọ hỏi.
Kỳ thực không cần hỏi hắn cũng đã đoán được lý do. Chỉ là Ma Thiên Các trước nay làm việc rất không theo lẽ thường nên vẫn phải hỏi lại cho chắc.
Ngu Thượng Nhung đáp: “Nghe nói Đan Dương Tông có Trảm Liên Bảo Mệnh Đan?”
Thẩm Lương Thọ thầm nghĩ, quả nhiên, bèn nhanh chóng nở nụ cười: “Người đâu.”
“Có… có đệ tử.” Một tên đệ tử Đan Dương Tông run rẩy đứng lên.
“Lấy mười viên Bảo Mệnh Đan ra tặng cho nhị tiên sinh.” Thẩm Lương Thọ căn dặn.
“Vâng… vâng…”
Tên đệ tử kia vừa định rời đi, Ngu Thượng Nhung đã khoát tay nói: “Tốt nhất là một trăm viên.”
Thẩm Lương Thọ: “. . .”
Hiện nay Bảo Mệnh Đan cung không đủ cầu, một trăm viên hoàn toàn không phải là số lượng nhỏ.
Thẩm Lương Thọ lộ vẻ mặt khó xử, khẽ nói: “Nhị tiên sinh, mời ngài vào uống chén trà nghỉ chân một chút.”
“Không được, ta phải đi ngay.” Ngu Thượng Nhung thong dong đáp.
“Vậy ngài chờ một lát, ta đi lấy Bảo Mệnh Đan cho ngài.” Thẩm Lương Thọ không dám chậm trễ, vội vàng xoay người đi về phòng luyện đan.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn Bệ Ngạn đang lơ lửng trên không, gật đầu một cái. Bệ Ngạn hạ xuống đất đi tới ngồi ngay bên cạnh hắn.
Đám đệ tử lần đầu tiên được trông thấy toạ kỵ cấp truyền thuyết, sợ hãi đến mức lùi về một góc.
Không bao lâu sau, Thẩm Lương Thọ mang theo một trăm viên Bảo Mệnh Đan rảo bước trở về, cung kính dâng lên cho Ngu Thượng Nhung:
“Nhị tiên sinh, đây là một trăm viên Bảo Mệnh Đan.”
“Nghe nói Đan Dương Tông còn có Khai Diệp Đan?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
Trong lòng Thẩm Lương Thọ đang nhỏ máu, vừa nghe đối phương nói muốn Khai Diệp Đan, vẻ mặt lập tức trở nên đau khổ:
“Nhị tiên sinh, Đan Dương Tông chỉ có Bảo Mệnh Đan thôi. Khai Diệp Đan rất quý giá, muốn luyện chế ra được cực kỳ khó khăn, hiện tại chỉ có Bắc Đẩu Thư Viện mới luyện được.”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy gật đầu. Hắn cầm lấy một trăm viên Bảo Mệnh Đan đưa lên mũi ngửi. Mùi hương đan được đặc thù xộc thẳng vào mặt.
“Nhị tiên sinh, ngài muốn trảm kim liên sao?” Thẩm Lương Thọ nhìn quanh rồi hạ giọng hỏi.
“Hửm?”
Thẩm Lương Thọ lén lút nói: “Nhị tiên sinh, trước khi trảm liên hãy uống một viên Bảo Mệnh Đan, sau đó phải chém một phát vừa nhanh vừa chuẩn…”
Ngu Thượng Nhung nhìn Thẩm Lương Thọ, khẽ hỏi: “Có cần chú ý gì không?”
Thẩm Lương Thọ lại quay đầu nhìn đám đệ tử sau lưng rồi chỉ chỉ về phía rìa bình chướng. Ngu Thượng Nhung hiểu ý, cùng hắn đi tới rìa bình chướng.
Thẩm Lương Thọ nói nhỏ như một tên ăn trộm: “Nếu có Khai Diệp Đan thì ngài nên sử dụng trong giai đoạn tiền kỳ, có thể giúp thực lực tăng lên nhanh chóng. Về hậu kỳ thì Khai Diệp Đan chẳng còn bao nhiêu tác dụng nữa. Sau khi đề thăng tu vi, dược hiệu sẽ từ từ giảm xuống. Ngoài ra cần chú ý một việc, tốc độ khai diệp quá nhanh sẽ khiến căn cơ bất ổn.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu. “Có đạo lý.”
“Nhị tiên sinh, sau khi trở về xin ngài hãy nói tốt mấy câu trước mặt Cơ lão tiền bối, Thẩm Lương Thọ vô cùng cảm kích.” Thẩm Lương Thọ khom người nói.
“Khách khí rồi.” Ngu Thượng Nhung cất Bảo Mệnh Đan rồi điểm nhẹ mũi chân, bay về phía Bệ Ngạn.
“Cung tiễn nhị tiên sinh.”
Ngu Thượng Nhung đứng trên lưng Bệ Ngạn bay về phía chân núi Đan Dương Sơn.
Tiễn Ngu Thượng Nhung rời đi, Thẩm Lương Thọ mới vội vàng xoay người chạy về phòng nghị sự. Vừa đẩy cửa bước vào hắn đã lên tiếng:
“Ngô tông chủ, hắn đi rồi!”
Trong góc phòng, Ngô Đại Dụng run rẩy bước ra, lau lau mồ hôi trên mặt rồi len lén nhìn lên trời. Sau khi tin chắc Ngu Thượng Nhung đã rời đi, hắn mới mở miệng nói:
“Còn may có ngươi kịp thời xử lý, thật hù chết ta mà ——”
“Tông chủ đừng hoảng sợ, nhị tiên sinh cũng không có địch ý.” Thẩm Lương Thọ an ủi.
“Dù nói thế nào, Đan Dương Tông chúng ta cũng không trêu chọc nổi Kiếm Ma, càng không dám trêu chọc Ma Thiên Các.” Ngô Đại Dụng thở phào đáp.
. . .
Cùng lúc đó.
Sau một đêm lĩnh hội Thiên thư, Lục Châu mở mắt, cảm nhận được lực lượng phi phàm đã hồi phục được khoảng một phần năm.
Với tốc độ này, chỉ cần năm ngày hắn đã có thể hồi phục toàn bộ lực lượng phi phàm trong cơ thể. Quả nhiên tốc độ lĩnh hội đã tăng lên.
“Loại thần thông Thiên thư thứ năm sẽ là gì đây?” Lục Châu thì thào tự nhủ.
Hắn đứng dậy quan sát bản đồ da dê cổ. Ngoại trừ thiên hạ Đại Viêm, những nơi khác đều chìm trong sương mù mờ mịt, chẳng thấy được gì.
Thôi thì rút thưởng một chút cho đời vui vẻ.
Lục Châu ngồi xuống, mặc niệm: “Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 54 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Dịch Dung x 5.]
[Thẻ Dịch Dung có thể thay đổi dung mạo, mỗi lần sử dụng duy trì liên tục năm ngày.]
“Thẻ Dịch Dung?” Lục Châu nghi hoặc nhìn tấm thẻ đạo cụ mới xuất hiện.
Hiện tại Hệ thống đều hố người chơi như vậy sao? Động một chút là quăng ra mấy tấm thẻ gân gà cùi bắp?
Thẻ Dịch Dung thì có ích lợi gì? Hiện tại dung mạo Lục Châu đã thay đổi rất nhiều so với lúc mới xuyên không tới.
Thẻ đạo cụ càng lúc càng vớ vẩn!
“Sư phụ, Tư Vô Nhai cầu kiến.” Ngoài viện truyền tới giọng nói của Chiêu Nguyệt.
“Có chuyện gì?”
“Hắn bảo đã nghĩ ra chuyện về thuỷ tinh cầu ký ức.”
“Đưa nó tới đây.”
“Vâng!”
Không bao lâu sau, Chiêu Nguyệt đã đưa Tư Vô Nhai đến Đông Các.
Trạng thái tinh thần của Tư Vô Nhai hôm nay rõ ràng đã khá hơn mấy hôm trước nhiều. Hắn cẩn thận đẩy cửa bước vào, Chiêu Nguyệt vẫn đứng chờ ở bên ngoài.
Bước vào trong phòng, Tư Vô Nhai thấy sư phụ đang ngồi trên đệm bồ đoàn, hai mắt nhắm hờ.
“Sư phụ.”
Lục Châu chậm rãi mở mắt. “Ngồi đi.”
“Đồ nhi không dám.”
“Vậy thì nói.”
Tư Vô Nhai gật đầu, chậm rãi nói: “Mấy ngày nay đồ nhi tĩnh toạ trong động diện bích, liên tục nghĩ về chuyện thuỷ tinh cầu ký ức. Đồ nhi cảm thấy thuỷ tinh cầu hẳn phải ở Nhung Tây chứ không phải Nhung Bắc.”
“Sao ngươi lại khẳng định như vậy?” Lục Châu hỏi.
“Sau khi sư phụ phong ấn ký ức của mình, người đã đi một chuyến đến Nhung Tây. Nhung Tây có ngũ quốc, gồm Kỳ Quăng, Vu Hàm, Túc Thận, Trường Cổ và Lâu Lan. Người ngũ quốc thờ phụng ngưu quỷ, xà thần. Sau khi sư phụ phong ấn ký ức trở về liền bị thập đại cao thủ vây công lần thứ nhất… Hiểu rõ hành tung của sư phụ rồi hiến kế vây công, lại có đủ động cơ và thực lực làm vậy thì chỉ có thể là bọn người Lâu Lan.”
“Lâu Lan?” Lục Châu nghi hoặc.
Khi Lục Châu mới xuyên không tới vẫn luôn cho rằng Cơ Thiên Đạo bị vây công là do đám nghiệt đồ giở trò quỷ, Vu Chính Hải là kẻ bị hiềm nghi lớn nhất. Nay nghe Tư Vô Nhai giải thích lại thấy khá hợp lý.
Chương 525 Vô đề
Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Nhị sư huynh từng chém chết vương phi Tây Vực, sư phụ có biết vì sao không?”
Lục Châu nhíu mày nhìn hắn, biểu tình như muốn nói, nghiệt đồ, ngươi còn dám ra vẻ ta đây với sư phụ?
Tư Vô Nhai bị doạ sợ, vội vàng giải thích: “Ả vương phi kia vốn là đại vu, cả gan ngấp nghé muốn khống chế nhị sư huynh. Nhị sư huynh sao có thể để ả lừa gạt, lập tức vung kiếm chém chết ả. Sau đó hoàng thất vì muốn tiếp tục thông gia với Lâu Lan nên không thể không đưa Ngọc phi vào cung. Ngọc phi là người bình thường nhưng lại mang theo Mạc Ly tiến cung, muốn nhân cơ hội này phá rối Đại Viêm. Thế nhưng… Ma Thiên Các lại là chướng ngại vật lớn nhất.”
Lục Châu gật đầu. “Ý của ngươi là, kẻ thiết kế hãm hại lão phu chính là người Lâu Lan?”
“Tám chín phần mười là thế.” Tư Vô Nhai đáp.
“Điều này thì có liên quan gì đến thuỷ tinh cầu ký ức?”
“Người Lâu Lan biết rõ hành tung của người như vậy, chắc hẳn cũng biết ngài đã đến khu vực nào ở Nhung Tây. Nếu có thể tra ra được hành tung năm đó của sư phụ thì sẽ tìm ra được thuỷ tinh cầu ký ức.”
Nghe vậy, Lục Châu vuốt râu suy nghĩ. Nghiệt đồ này nói có lý. Nhưng mà làm sao tra được đây?
Tư Vô Nhai hình như hiểu ý sư phụ, lại nói tiếp: “Sư phụ, mấy năm nay đồ nhi có sắp xếp một ít tai mắt lẫn vào dị tộc, đặc biệt là Lâu Lan.”
Lục Châu lại đưa mắt nhìn về phía hắn, thấy độ trung thành của hắn đã tăng lên so với trước đó, nhưng vẫn không cao.
“Sư phụ, chuyện này chỉ mình đồ nhi làm được. Giang Ái Kiếm tuy là tam hoàng tử Đại Viêm, có nhiều tai mắt nhưng hắn lại biết quá ít về dị tộc. Huống hồ gì kẻ này trời sinh tính tình lười biếng chỉ thích tự do, thường không chú ý đến một số tin tức. Lúc trước đồ nhi đã phải mượn danh nghĩa Ám Võng không ít lần để thông báo cho Ma Thiên Các. Rõ ràng Giang Ái Kiếm cũng có thể làm được nhưng hắn lại không… người này không đáng tin.”
Nói đến đây, Tư Vô Nhai chợt im bặt. Hắn phát hiện sư phụ đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, nhìn lâu tới mức tim hắn bắt đầu run rẩy.
“Đồ nhi không có ý lăng mạ Giang Ái Kiếm! Xin sư phụ thứ tội!” Tư Vô Nhai quỳ một gối xuống nói.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Ngươi có biết tại sao lão phu bắt ngươi ở trong động diện bích để hối lỗi không?”
“Đồ nhi biết mình phạm tội phản bội sư môn không thể tha thứ. Toàn bộ trừng phạt của sư phụ đồ nhi đều không có một lời oán hận.” Tư Vô Nhai đáp.
“Ngươi sai rồi.”
Nếu chỉ vì Tư Vô Nhai rời khỏi sư môn mà trừng phạt hắn thì rất không hợp lý. Tư Vô Nhai vì cứu Chư Hồng Cộng mà quỳ ba ngày ba đêm trước cửa Thiên Tuyển Tự, vì cứu Ngu Thượng Nhung mà chạy đôn chạy đáo khắp Đại Viêm để tìm phù văn, lại từng cứu mạng Vu Chính Hải… Dựa vào những chuyện này mà Lục Châu còn trách móc hắn thì đúng là đang tự mình lừa mình.
Lục Châu thản nhiên nói: “Ngươi rất giống Ngu Thượng Nhung, đều mang theo ngạo khí không cần thiết.”
“Ngạo khí?”
“Tự tin thì tốt, nhưng tự tin quá mức sẽ biến thành tự phụ. Ngạo khí thường sẽ che đi cặp mắt ngươi.”
Tư Vô Nhai ngây ngẩn cả người, trong đầu nhớ lại những tờ đề mục trong động diện bích, mặt hắn dần trở nên bỏng rát.
Hắn tự xưng mình thông minh, tự xưng mình lắm mưu nhiều kế, nhưng đống đề mục kia hắn lại chẳng cách nào giải nổi.
“Sư phụ dạy phải. Đồ nhi minh bạch.” Tư Vô Nhai ủ rũ nói.
Lục Châu đứng dậy đi tới chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống. “Đến bây giờ mà ngươi còn không chịu nói ra chuyện của Vu Chính Hải?”
Toàn thân Tư Vô Nhai run lên. “Đồ nhi đã hứa với đại sư huynh.”
Thấy hắn kiên quyết như vậy, Lục Châu khẽ nhíu mày. Miệng thì nói đã nghĩ thông suốt mà thực tế lại chẳng hề làm được.
Sắc mặt Lục Châu trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Nếu ngươi không nói, lão phu sẽ trục xuất ngươi ra khỏi sư môn. Từ nay về sau, ngươi không còn liên quan gì đến Ma Thiên Các nữa. Khổng Tước Linh đây, lão phu trả lại cho ngươi.”
Tay phải Lục Châu khẽ nhấc, Khổng Tước Linh xuất hiện, bị Lục Châu ném tới trước mặt Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai ngây ra như phỗng.
Hai mắt Lục Châu sáng rực nhìn chằm chằm Tư Vô Nhai, chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Ngươi có thể rời đi. Sau này gặp lại, nếu ngươi là kẻ địch thì lão phu tuyệt đối sẽ không nương tay.”
“. . .”
Lục Châu không thèm tin lời hắn. Cái gì mà hứa với chẳng hẹn? Tư Vô Nhai ngươi đến sư môn cũng có thể rời bỏ mà còn dám nói đã hứa hẹn với Vu Chính Hải? Thật là buồn cười!
Tư Vô Nhai nhìn Khổng Tước Linh đến xuất thần, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
[Ting — dạy dỗ Tư Vô Nhai, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
Lát sau, Tư Vô Nhai quỳ rạp xuống đất nói: “Đồ nhi có thể nói ra, nhưng xin sư phụ đồng ý với đồ nhi một chuyện.”
“Ngươi muốn bàn điều kiện với lão phu?”
Tư Vô Nhai vội vàng giải thích: “…Đồ nhi tuyệt đối không có lòng ngỗ nghịch, càng không dám bàn điều kiện với sư phụ.”
“Người vừa mới nói đấy thôi?” Ánh mắt Lục Châu nhìn Tư Vô Nhai toé lửa.
“Chuyện này…” Tư Vô Nhai xấu hổ cùng cực.
Toàn bộ tự tin và thong dong vốn có của hắn đều trở nên cực kỳ hỏng bét dưới ánh nhìn của sư phụ. Tâm loạn như ma, lại mất phương hướng, trong lúc nhất thời Tư Vô Nhai không biết nên nói cái gì.
Lục Châu lấy từ trong tay áo ra quyển nhật ký của Tư Vô Nhai, lật xem một lát rồi đặt nó lên bàn.
Trong gian phòng lúc này vô cùng yên tĩnh. Hai thầy trò, một người ngồi, một người quỳ.
Yên lặng một lúc lâu, Lục Châu mới mở miệng nói: “Ngươi cho rằng ngươi không nói thì lão phu sẽ không biết?”
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn Lục Châu. “Người đã biết?”
“Tộc Vô Khải, nhục thân chết nhưng tâm không chết. Chôn sâu trong đất, dùng nước tưới tiêu có thể cải tử hoàn sinh.”
“. . .”
Tư Vô Nhai trừng to mắt, nhìn quyển nhật ký trên mặt bàn. Nội dung trong đó quá mức chi tiết rõ ràng, rất khó có thể che giấu.
Sư phụ rốt cuộc vẫn là biết rõ.
Tư Vô Nhai quỳ rạp dưới đất, thanh âm rưng rưng nói: “Đại sư huynh số khổ!”
“Hắn mà số khổ?” Lục Châu xem thường nói.
Vu Chính Hải tự tay xây dựng U Minh Giáo, đi khắp nơi chiếm đoạt thế lực, thủ hạ dưới tay có tứ đại hộ pháp dũng mãnh thiện chiến. Hiện nay toàn bộ thiên hạ đều bị hắn khống chế, ngày ngày ngồi trên phi liễn đi khắp nơi lập uy, công thành đoạt đất. Hắn khổ ở chỗ nào?
Sự xuất hiện của quyển nhật ký đã đánh tan phòng tuyến của Tư Vô Nhai.
Sau khi Lục Châu có được quyển nhật ký đã suy nghĩ thật lâu. Rốt cuộc là loại người gì lại có thể cải tử hoàn sinh?
Bình luận facebook