• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 531-535

Chương 531 Vô đề

Cặp mắt Vu Chính Hải sáng lên, đứng dậy vỗ vào bả vai Tư Vô Nhai một cái, cười nói:

“Hiền đệ đúng là một câu đánh thức người trong mộng!”

Hoa Trọng Dương cũng tỏ thái độ kính nể. Cùng một loại tin tức, vào tay hắn thì không quan trọng nhưng vào tay Tư Vô Nhai thì lại trở nên cực kỳ hữu dụng.

Tư Vô Nhai bị vỗ một cú suýt thổ huyết nhưng vẫn cắn răng nhẫn nhịn: “Nhưng tu vi của đệ không cao, muốn bắt được người này là chuyện không thể nào.”

Vu Chính Hải cười đáp: “Việc này dễ xử lý. Tứ đại hộ pháp đây đệ cứ tuỳ ý phân công, ba người kia đang ở Lương Châu, chỉ cần hiền đệ gọi một tiếng thì dù cách bao xa cũng sẽ chạy đến.”

Nói xong, thấy vẫn chưa đủ chân thành, Vu Chính Hải lại vỗ vỗ ngực mình. “Vi huynh đây cũng tuỳ ý đệ phân công nhiệm vụ.”

Hoa Trọng Dương vừa nghe vậy liền vội vàng lên tiếng:

“Thất tiên sinh, chuyện này cứ giao cho ta đi. Ta khá quen thuộc với Kinh Châu Thành, cũng biết vị trí tế thiên đài.”

Loại chuyện cướp người này sao có thể để Giáo chủ U Minh Giáo đi làm, thật quá sức mất mặt.

Vu Chính Hải liếc mắt nhìn Hoa Trọng Dương với vẻ tán thưởng.

Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Vậy làm phiền Trọng Dương huynh.”

“Đây là việc thuộc hạ phải làm.” Hoa Trọng Dương đáp.

“Tuy các thế lực trên tế thiên đài không lớn nhưng huynh phải làm việc khiêm tốn, càng không được tuỳ tiện bại lộ thân phận U Minh Giáo. Nếu không… cho dù là đại sư huynh cũng không cứu được huynh đâu. Ngoài ra, tốt nhất là dùng trí óc mưu kế, tuyệt đối đừng làm việc lỗ mãng trên tế thiên đài.” Tư Vô Nhai ý vị thâm trường nói.

“Thuộc hạ minh bạch.”

“Vậy huynh đi đi.”

Hoa Trọng Dương cung kính rời khỏi đại điện. Hắn vừa đi, Vu Chính Hải hài lòng gật đầu nói:

“Có hiền đệ, mọi việc suôn sẻ hơn rất nhiều. Mấy ngày nay vi huynh phiền muộn vô cùng, nghĩ nát óc cũng không tìm ra cách đánh hạ Kinh Châu Thành.”

Tư Vô Nhai cười đáp: “Tứ đại hộ pháp tu vi cao thâm, trong U Minh Giáo cũng không thiếu cao thủ, sao huynh lại không nghĩ ra được biện pháp nào?”

Vu Chính Hải giải thích:

“Hiện nay cửu châu đều loạn, muốn vi huynh chuyên tâm đánh hạ một thành thì không có vấn đề gì. Nhưng muốn ổn định toàn bộ cục diện thì khó càng thêm khó. Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh toạ trấn ở Lương Châu để đề phòng người Nhu Lợi tập kích. Cố kỵ nhiều thì đầu óc sẽ hỗn loạn, một khi đầu óc loạn thì không thể ổn định tinh thần nghĩ ra đối sách.”

Nhất là khi thời đại trảm kim liên mở ra, cửu diệp hoành không xuất thế càng khiến lòng Vu Chính Hải nóng như lửa đốt.

Ngoài mặt U Minh Giáo quấy cửu châu đến long trời lở đất, rất nhiều nơi đều bị U Minh Giáo khống chế, nhưng chỉ cần một ngày Thần Đô hoàng thành còn thì ngày đó U Minh Giáo vẫn chưa thể thành công.

“Đại sư huynh đừng lo lắng.” Ngữ khí Tư Vô Nhai trầm xuống. “Đệ sẽ dốc toàn lực.”

Không biết tại sao nhưng Vu Chính Hải cảm thấy Tư Vô Nhai đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.

Hắn không rõ vì cái gì mà Tư Vô Nhai lại trở nên kiên quyết như vậy, cũng không biết Tư Vô Nhai đã gặp phải chuyện gì mà cả người trông có vẻ ổn trọng hơn rất nhiều.

Vu Chính Hải không nói gì nữa, chắp tay xoay người nhìn tấm địa đồ Đại Viêm trên bàn.

. . .

Trong khách điếm Vân Lai, mọi thứ vẫn bình thường. Lục Châu mở cửa sổ quan sát động tĩnh bên ngoài, vẫn yên ổn như trước.

Chả lẽ lại lãng phí mất tấm Thẻ Dịch Dung này của lão phu?

Cộp cộp. Tiếng gõ cửa vang lên.

“Khách quan, đồ ăn của ngài tới rồi.” Tiểu nhị đẩy cửa bước vào, đặt khay đồ ăn lên bàn.

Lục Châu nhìn sang.

Trên thực tế, tu hành giả đến tu vi Nguyên Thần cảnh thì mười ngày nửa tháng không ăn uống cũng chẳng sao. Chỉ là đã đến Kinh Châu Thành, Lục Châu không muốn khiến người khác chú ý.

“Tiểu nhị, gần đây Kinh Châu Thành có động tĩnh gì không?” Lục Châu hỏi.

“Khách quan, ngài đã hỏi rất nhiều lần… Kinh Châu Thành vẫn rất yên ổn, không có nơi nào an toàn hơn nơi này đâu. Ngài cứ yên tâm mà ở.” Tiểu nhị đáp lời.

Câu trả lời nằm trong dự liệu.

Đột nhiên ngoài phố vang lên âm thanh náo nhiệt, một số tu hành giả cấp thấp tụ tập lại cùng một chỗ, kết thành đội nhóm nhanh chóng bay về phía trước, còn có không ít người ăn mặc rất kỳ quái.

Lục Châu chỉ tay ra ngoài cửa sổ hỏi: “Tiểu nhị, bọn họ đang làm gì vậy?”

Tiểu nhị kiễng gót chân nhìn xuống rồi lắc đầu nói: “Tế sống ấy mà, rất nhàm chán.”

“Tế sống?”

“Mấy năm trước toàn dùng dê bò heo để tế sống. Nhưng năm nay nghe nói bọn họ sẽ tế sống một người, không biết là thật hay giả.” Tiểu nhị vừa nói vừa lùi ra ngoài. “Khách quan, mời dùng bữa.”

Dù là thời đại nào cũng sẽ có loại người như vậy. Lục Châu lắc đầu, hắn không muốn xen vào việc của người khác.

Đường phố càng lúc càng ồn ào.

Khi Lục Châu định đóng cửa sổ lại, hắn chợt nhìn thấy dưới đường có một nam tử đang rảo bước đi nhanh. Người này mặc trang phục rất bình thường nhưng tướng mạo lại trông rất quen.

“Kẻ này là…” Lục Châu nhất thời không nhớ ra người đó là ai.

Là ai nhỉ? Sao lại trông quen thế?

Ôi trí nhớ của lão phu thật tệ! Càng nhìn tên này càng thấy kỳ quái.

Lục Châu điểm nhẹ mũi chân rời khỏi khách điếm, hạ xuống đường rồi đi theo nam tử kia.

Đi đến cuối đường, nam tử đột nhiên dừng bước, xoay người lại ——

“Xin hỏi vì sao lão tiên sinh lại đi theo ta?” Nam tử đã phát hiện có người theo đuôi hắn từ lâu nên cố ý đi tới cuối đường.

Lục Châu thản nhiên đáp: “Tiểu hữu, lão phu hình như đã gặp ngươi ở đâu rồi.”

Lục Châu nói thật, nhưng lời này rơi vào tai nam tử lại có vẻ hết sức buồn cười.

“Tại hạ là Hoa Dương, lão tiên sinh nhận nhầm người rồi. Đừng đi theo ta nữa.”

Hắn không nói ra tên còn đỡ, vừa nói đã khiến Lục Châu nghĩ ngay đến một cái tên —— Hoa Trọng Dương, cũng chính là một trong tứ đại hộ pháp U Minh Giáo, đại thủ toạ Thanh Long Điện.

Đường đường là cao thủ thất diệp kim liên sao lại một mình đi vào Kinh Châu Thành?

Hoa Trọng Dương xoay người rời đi, hàng chân mày cau lại, nhanh chóng tìm kiếm trong ký ức tin tức về lão nhân này nhưng hoàn toàn không có phát hiện.

Nếu thân phận bị bại lộ, làm hỏng kế hoạch của thất tiên sinh thì hắn xong đời.

Lục Châu nhìn lại thời gian hữu hiệu của Thẻ Dịch Dung, thấy vẫn còn hai ngày bèn tiếp tục đi theo.

Chỉ cần đi theo Hoa Trọng Dương, Lục Châu tin rằng mình có thể gặp được nghiệt đồ Vu Chính Hải.

Lúc này Lục Châu đã che giấu khí tức, trông chẳng khác nào một người qua đường. Thẻ Dịch Dung dùng không tệ, nếu Hoa Trọng Dương biết thân phận của Lục Châu thì đã bị doạ sợ đến tè ra quần rồi bỏ trốn từ lâu.
Chương 532 Vô đề

Đi qua ba bốn con đường, hai người rời khỏi trung tâm thành, đi về phía bắc thành.

Đi được nửa đường, Hoa Trọng Dương đột nhiên thay đổi phương hướng, công kích về phía sau lưng mình nhanh như chớp.

“Lão đầu, xin lỗi nhé!”

Khi đến cách Lục Châu mười mét, Hoa Trọng Dương phát hiện lão nhân này vẫn thản nhiên như không, thong dong trấn định. Một cảm giác áp bách không rõ từ đâu xộc thẳng vào tim hắn.

Ngay khi quyền cương của Hoa Trọng Dương sắp đánh trúng mặt Lục Châu thì…

Lục Châu nhấc tay, năm ngón tay lập loè thiểm điện đẩy ra một chưởng!

Ầm!

Song chưởng va chạm, cương khí bắn ra tứ tán. Hoa Trọng Dương lập tức bị cỗ lực lượng đáng sợ này chấn bay ra ngoài, lăng không xoay chuyển ba vòng rồi lùi ra sau. Trong mắt hắn tràn ngập kinh ngạc.

Bồng Lai Cương Chưởng?

Lục diệp? Thất diệp? Hay là bát diệp? Hắn không cách nào đoán được, bởi vì hắn chỉ dùng có ba thành lực lượng chứ không dùng toàn lực.

Nhưng từ thái độ thong dong của lão nhân kia cũng có thể đoán được, ít nhất lão nhân là cao thủ lục diệp trở lên.

Hoa Trọng Dương không còn dám coi thường, chắp tay nói: “Lão tiên sinh, ta và ông không oán không thù, vì sao ông cứ đi theo ta mãi vậy?”

Hoa Trọng Dương vừa đi vừa suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ ra mình có quen biết lão nhân này.

Lần này ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hắn đã cải trang. Tứ đại hộ pháp U Minh Giáo vốn chẳng mấy khi xuất thủ, Hoa Trọng Dương không sợ có người nhận ra mình là ai.

Lục Châu không vội trả lời Hoa Trọng Dương mà kiểm tra lại lực lượng phi phàm của Thiên thư trong cơ thể. Một chưởng vừa rồi không dùng bao nhiêu năng lượng, chỉ mất khoảng một phần mười lực lượng phi phàm.

“Lão phu họ Lục, đến từ Bồng Lai Môn.” Lục Châu thản nhiên bịa chuyện. “Tiểu hữu trông rất giống một vị cố nhân của lão phu… Lão phu đúng thật đã nhận lầm người.”

Nhận lầm thì sao? Người lão phu muốn tìm là Vu Chính Hải.

Câu trả lời của Lục Châu khiến Hoa Trọng Dương vui mừng nói:

“Thì ra tiền bối đến từ Bồng Lai Môn! Đã đắc tội!” Hoa Trọng Dương chắp tay nói.

“Ngươi cũng biết Bồng Lai Môn?”

“Đâu chỉ biết…” Hoa Trọng Dương nói được một nửa bỗng im bặt.

Suýt tí nữa làm hỏng đại sự.

Trong lòng Lục Châu khẽ động. Sớm biết như vậy hắn đã chẳng mạo xưng là Bồng Lai Môn, cũng sẽ không sử dụng chiêu thức của bọn họ.

Hoa Trọng Dương vội đổi đề tài: “Lão tiên sinh đến Kinh Châu làm gì thế?”

“Tìm người.” Lục Châu đáp. “Còn tiểu hữu, đến Kinh Châu làm gì?”

Hoa Trọng Dương đáp: “Tìm người.”

“. . .”

Cuộc đối thoại này khiến cả hai người đều cảm thấy rất không đáng tin. Trong tu hành giới loại chuyện này rất thường xảy ra. Hoa Trọng Dương đáp như thế Lục Châu cũng chẳng hề bất ngờ.

Đúng lúc này…

Trên bầu trời có mấy tu hành giả ngự kiếm phi hành bay về phương bắc, ai nấy đều mặc bạch bào, tốc độ cực nhanh.

Hoa Trọng Dương ngẩng đầu nhìn lên, khẽ nhíu mày nói: “Hoành Cừ Học Phái?” Sau đó vội vàng chắp tay nói với Lục Châu. “Lão tiên sinh, ta còn có việc, hẹn gặp lại.”

Nói xong hắn tung người nhảy lên không trung, bay về phía bắc Kinh Châu Thành.

Lục Châu lấy làm kỳ quái, Hoành Cừ Học Phái là một trong các đại phái của Nho môn, rất nhiều năm nay đều làm việc khiêm tốn, sao hôm nay lại xuất đầu lộ diện?

Sau khi thập đại danh môn biến mất, chẳng lẽ những môn phái kia bắt đầu ngo ngoe muốn động rồi?

Thời đại trảm kim liên đã đến, hẳn là các môn phái đều nghĩ trăm phương ngàn kế để gia tăng thực lực cho tông môn mình.

Lục Châu không nghĩ nhiều nữa, quyết định đạp không bay theo. Dốc hết tốc lực phi hành!

Hoa Trọng Dương đang ngự không phi hành, đột nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện Lục Châu đang đuổi theo ở phía sau, tốc độ rất nhàn nhã.

Hắn lại nhìn về phía đám người Hoành Cừ Học Phái trước mặt, lúc này trong lòng khẽ động. Gừng càng già càng cay, gấp gáp đuổi tới rất dễ xảy ra chuyện, thế là hắn thả chậm tốc độ.

“Lục tiền bối cũng muốn đến tế thiên đài xem náo nhiệt sao?”

Tế thiên đài? Lục Châu nhớ lại lời tiểu nhị trong khách điếm nói, bèn đáp: “Đúng vậy.”

Hoa Trọng Dương nghe vậy mới giật mình nhận ra, sự tình phức tạp hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.

Vốn tưởng rằng đây chỉ là một buổi tế sống bình thường như mọi năm, với tu vi thất diệp của hắn thì một mình tới đó cũng có thể nắm được đại cục. Nay xem ra, có Hoành Cừ Học Phái nhúng tay, lại có cả tiền bối Bồng Lai Môn, chuyện này rõ ràng không hề đơn giản.

Nói một cách khách quan thì Hoa Trọng Dương càng có hảo cảm với Bồng Lai Môn hơn.

Từ xưa đến nay, Nho môn trị vì thiên hạ. U Minh Giáo đánh chiếm thiên hạ này đương nhiên sẽ đắc tội với rất nhiều tu hành giả Nho môn làm quan trong Thần Đô.

“Lục tiền bối có biết thông tin gì về lần tế sống này không?” Hoa Trọng Dương bay song song với Lục Châu, dùng cương khí ngăn cản toàn bộ cương phong.

“Không biết gì nhiều.”

Lục Châu chỉ ước gì hắn bay chậm lại… Nguyên Thần cảnh nhất diệp như Lục Châu làm sao đuổi kịp thất diệp như Hoa Trọng Dương!

Trừ phi Lục Châu sử dụng Bạch Trạch. Nhưng một khi Bạch Trạch xuất hiện thì thân phận Lục Châu sẽ lập tức bị bại lộ.

Hoa Trọng Dương ngẫm nghĩ rồi nói:

“Nghe nói nữ tử này không rõ lai lịch, là một người tà ác. Có người nói nàng ta đến từ Lâu Lan, có người nói từ Vô Tận Hải, tóm lại là rất tà môn. Từ sau khi nàng ta xuất hiện, bách thú xâm chiếm đất đai, phi cầm điên cuồng bạo loạn, đối với tu hành giới thì đây là điềm không may, đáng bị tế sống.”

Nói xong, Hoa Trọng Dương lén lút quan sát biểu tình Lục Châu. Hắn muốn xác nhận xem lão nhân này có phải đến cướp người với hắn không.

Lục Châu đương nhiên không có hứng thú với mấy chuyện này, mục tiêu của Lục Châu chỉ có một, chính là Vu Chính Hải.

“Ngươi tin điều này?”

“Đương nhiên không tin!” Hoa Trọng Dương lắc đầu.

“Vậy là ngươi đi cứu người?” Lục Châu hỏi lại.

“. . .”

Hoa Trọng Dương sững sờ, lão nhân này thật không đơn giản, hắn không hỏi thăm được gì ngược lại còn bị người ta đoán trúng hết.

“Giống như Lục tiền bối, ta đến xem náo nhiệt thôi. Chỉ là nữ tử này rất đặc biệt, rõ ràng là một người sống mà lại bị đem đi hiến tế, thật là đáng tiếc.”

“Thiên hạ rộng lớn, lòng người khó lường. Có thể sống một đời thuận lợi bình an đã là may mắn, còn hơi sức đâu mà thương hại người khác?” Lục Châu nói.

“Lão tiên sinh nói có lý. Thụ giáo.”

Hoa Trọng Dương nhìn về phía trước, chẳng còn thấy bóng dáng Hoành Cừ Học Phái đâu, bèn nói: “Lục tiền bối, hay là chúng ta tăng tốc lên?”

“Không cần.” Lục Châu lạnh nhạt nói.

Hoa Trọng Dương tỉ mỉ nghĩ lại, cũng đúng, bèn gật đầu. “Lục tiền bối đại trí tuệ, tế thiên đài là vật chết không thể động đậy, chúng ta cần gì phải đuổi kịp đám người kia.”
Chương 533 Vô đề

Hai người đồng hành bay không nhanh không chậm, lướt qua cánh rừng và con sông phía bắc thành, rốt cuộc cũng đến tế thiên đài.

Tế thiên đài màu sắc đơn điệu nhưng trang trọng cổ kính, trông như một bức tranh thuỷ mặc. Tế thiên đài không lớn, diện tích khoảng trăm mét, toàn bộ sàn được lát đá xanh, bốn phía có bậc thang dẫn xuống đất.

Ngay chính giữa tế thiên đài là một đài cao có đóng một cây thập tự giá bằng gỗ, bên dưới chất đầy củi khô.

Thật sự lấy người sống ra để hiến tế?

“Lục tiền bối, người ở đây hơi nhiều.” Hoa Trọng Dương nói.

Hai người chậm rãi hạ xuống đất, bước vào khu vực tế thiên đài. Xung quanh có không ít tu hành giả cấp thấp đứng chen chúc nhau, miệng hô to:

“Giết chết yêu nữ!”

“Giết chết yêu nữ!”

“Giết chết yêu nữ!”

Lục Châu và Hoa Trọng Dương nghe biển người hò hét bèn quay đầu nhìn chung quanh.

Hoành Cừ Học Phái mặc bạch bào đứng chung một chỗ, không lên tiếng. Đối diện bọn hắn là một đám tu hành giả mặc đạo bào, hai bên rơi vào thế giằng co.

Hoa Trọng Dương nhíu mày. Sự tình quả nhiên rất phức tạp.

“Tiểu hữu, sao lại nhíu mày?” Lục Châu hỏi.

“Quá nhiều người, thật ồn ào.” Hoa Trọng Dương đáp.

“Vậy thì chúng ta cùng rời khỏi đây… Ngươi và lão phu vừa gặp đã thân, không bằng cùng đi uống chén trà, ngươi thấy thế nào?” Lục Châu cố gắng tỏ ra hoà ái dễ gần nhất có thể, không còn chút vẻ uy nghiêm và khí thế hàng ngày.

Hoa Trọng Dương chỉ có thể lắc đầu nói: “Đã đến rồi thì xem một chút vậy.”

Hắn đã hứa với Giáo chủ và thất tiên sinh, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này, sao có thể bỏ dở nửa chừng?

Chuyện tuy phức tạp nhưng cũng chưa tới mức không thể khống chế.

Hoa Trọng Dương ngẩng đầu nhìn giá gỗ trên cao, bỗng nói: “Lục tiền bối thật sự không đến đây vì nữ tử này?”

Khi hỏi, trong mắt Hoa Trọng Dương tràn đầy vẻ chất vấn và không tin tưởng.

Lục Châu biết rõ bây giờ có nói gì thì Hoa Trọng Dương cũng sẽ không tin, bèn bảo: “Trong lòng ngươi đã có đáp án, cần gì phải hỏi lại lão phu?”

Cho dù Lục Châu nói mình đến từ Bồng Lai Môn, dù là U Minh Giáo và Bồng Lai Môn có dây mơ rễ má thì Lục Châu cũng không cho rằng Hoa Trọng Dương sẽ tin lời mình.

Một đáp án lập lờ nước đôi, thế là đủ.

Hoa Trọng Dương chỉ vào đám người đứng đối diện Hoành Cừ Học Phái rồi nói: “Người của Thái Hư Học Cung cũng tới rồi, xem ra trận chiến này không nhỏ chút nào.”

“Ngươi sợ rồi?”

“Ta sợ bọn họ làm gì, nếu đánh nhau thật thì hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu.” Hoa Trọng Dương đáp.

“Tự tin thì tốt, nhưng tự tin quá mức sẽ là tự phụ.”

Lục Châu đã từng nhìn thấy loại tự tin này trên người Ngu Thượng Nhung và Tư Vô Nhai. Thứ đó có lúc sẽ trợ giúp bọn hắn, nhưng có đôi khi cũng sẽ hại bọn hắn.

Trong số cửu đại đồ đệ, nếu hỏi người nào làm việc ổn thoả nhất, Lục Châu nhất định sẽ chọn tứ đồ đệ Minh Thế Nhân. Cho đến nay Minh Thế Nhân chưa từng làm Lục Châu thất vọng.

Hoa Trọng Dương cười nói: “Tự tin bắt nguồn từ thực lực… Chẳng phải Lục tiền bối cũng rất tự tin đó sao?”

Lục Châu không thèm đáp lời hắn.

Thấy giá gỗ trên cao vẫn đang trống không, rõ ràng người bị hiến tế còn chưa đưa tới, Lục Châu cảm thấy nhàm chán bèn nói: “Nói ta nghe một chút về người bị tế sống.”

“Ta không biết quá nhiều, chỉ biết nàng ta học được thú ngữ, còn rất am hiểu về âm luật… Nghe nói có người nhìn thấy nàng ta ngồi một mình bên bờ biển thổi vỏ ốc, khiến hung thú trong biển lao tới tập kích ngư dân. Đương nhiên đây chỉ là lời đồn, không cách nào xác nhận là thật hay giả.” Hoa Trọng Dương nói.

Lục Châu vốn không quan tâm tới việc tế sống, nay nghe vậy không khỏi cảm thấy hứng thú.

“Không ai biết nàng ta từ đâu tới à?”

“Có thể là người dị tộc, cũng có thể là người Đại Viêm, chẳng ai biết rõ.”

“Dị tộc biết thú ngữ cũng không có gì lạ. Nhưng điều động được hung thú thì đúng là chuyện hiếm thấy.” Lục Châu nói.

Khi hai người đang thảo luận, đằng trước bỗng nhiên nhốn nháo hẳn lên ——

Có người kêu gào: “Mau dẫn yêu nữ tới!”

“Ê ê ê, mọi người đều đang chờ đây này! Bách tính Kinh Châu Thành đều đang nhìn đó!”

“Yêu nữ không chết, dân chúng ăn không ngon ngủ không yên, nhanh đi, nhanh đi!”

Bị mọi người thúc giục, một nam tử trung niên ăn mặc kỳ dị, đầu đội mũ gấm, trên mặt vẽ đầy hoạ tiết màu sắc rực rỡ bước ra, lớn tiếng nói: “Mọi người an tâm chớ vội.”

Tiếng nói ẩn chứa nguyên khí truyền ra. Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn mặt trời rồi nói tiếp: “Thời giờ đã đến, giải yêu nữ lên!”

Cả tế thiên đài trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn sang lối đi bên trái.

Một bóng người mảnh khảnh chậm rãi đi tới, ánh mặt trời rọi vào thân ảnh nàng ta. Lúc này đám tu hành giả đều lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì… bọn hắn không cách nào liên hệ được nữ hài tử trước mắt với hai tiếng “yêu nữ”.

Mái tóc đen xoã trên vai trông bồng bềnh và có hơi lộn xộn, trên mặt dính chút bùn nhưng không thể che đi ngũ quan xinh xắn của nàng, quần áo cũ nát, đi chân trần.

Rất nhiều người đều nghĩ đến một cụm từ: nàng tiên cá nhỏ.

Nhất là đôi mắt đen láy to tròn long lanh và cặp lông mi dài cong cong kia… trong đôi mắt ấy lộ vẻ ngơ ngác.

Hai tay nàng bị dây thừng trói chặt, sau lưng có hai tên tu hành giả áp giải.

Nữ hài tử hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Nàng bước từng bước, bàn chân trắng nõn giẫm trên nền đá.

Lục Châu nảy lòng hiếu kỳ, bèn ngưng mắt nhìn. Điều khiến Lục Châu kinh ngạc là —— Chân Thực Chi Nhãn không cung cấp bất kỳ tin tức nào về nữ hài tử này.

Chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ Hệ thống cố ý làm khó hắn, muốn chuyến đi này của hắn gia tăng độ khó?

Thế nhưng trên thân cô gái này không có bất kỳ nguyên khí ba động nào, cũng không có khí tức của tu hành giả.

Nàng ta làm sao có thể điều động hung thú tấn công bách tính?

Lúc này, tiếng nghị luận vang lên phá vỡ sự yên tĩnh ban đầu. Tất cả mọi người đều bắt đầu lên án.

“Yêu nữ!”

“Yêu nữ!”

Nữ hài tử đứng đó, vẻ mặt càng thêm ngơ ngác, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Điều khiến người ta bất ngờ là trong mắt nàng không hề có sợ hãi và bối rối, chỉ có nghi hoặc và không hiểu.

Nam tử trung niên đứng trên tế thiên đài cao giọng nói: “Giải yêu nữ lên đây.”

“Vâng!”

Hai tu hành giả đánh ra từng đạo cương khí đẩy nữ hài tử bước lên tế thiên đài, đứng vào vị trí giá gỗ.

Lão tế ti vung phất trần. Dây thừng bay tới cột chặt nàng vào giá gỗ. Ánh nắng gay gắt chiếu rọi vào người nàng.

Đầu tóc rối bời, gương mặt lấm lem bùn, quần áo cũ kỹ, bàn chân trần trắng nõn,… tất cả không che lấp được vẻ đẹp của nàng mà ngược lại càng khiến nàng trông xuất trần hơn bao giờ hết.
Chương 534 Vô đề

vn

“Tại sao nàng ta lại bị trói?” Lục Châu hỏi.

“Không biết…” Hoa Trọng Dương lắc đầu.

“Ngươi có cho rằng nàng ta là yêu nữ không?”

“Không giống lắm.”

“Sao lại không giống?”

“Trực giác.”

Hoa Trọng Dương không hề quên nhiệm vụ của mình khi tới đây. “Lục tiền bối cảm thấy thế nào?”

“Lão phu lại thấy nàng ta đúng là yêu nữ.” Lục Châu đáp.

“Tại sao?”

Lục Châu chậm rãi nói:

“Nàng ta không sợ hãi, không hoảng hốt, không rối loạn… người bình thường sao có thể làm được như vậy?”

“Trên người nàng ta không có nguyên khí ba động, làm sao điều động được hung thú?”

“Tuổi tác chưa tới mười sáu nhưng nhà ở đâu, họ tên là gì lại chẳng ai biết. Làm sao giải thích?”

Lục Châu hỏi liên tục ba câu khiến Hoa Trọng Dương á khẩu không thể trả lời.

Lục Châu mỉm cười không nói nữa. Hoa Trọng Dương rõ ràng đến đây để cứu nha đầu này.

Lão tế ti đứng trên tế thiên đài lại ngẩng đầu nhìn trời rồi cao giọng nói: “Thời gian đã đến. Bắt đầu tế trời.”

Keeng ——

Tiếng cồng vang lên, nghi thức tế tự bắt đầu.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía lão tế ti. Người của Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung đều trừng mắt nhìn nhau nhưng không ai động thủ trước, như thể bọn hắn chỉ tới đây để giám sát việc tế tự.

Lão tế ti cao giọng nói: “Ta là Dương Bình ở Thanh Phong Sơn, lấy danh nghĩa của trời cao để tịnh hoá tội nghiệt cho ngươi.

Ngươi sẽ vĩnh viễn biến thành tro bụi.

Ngươi sẽ chịu hoả kiếp giày vò.

Ngươi sẽ trầm luân dưới đáy biển.

Linh hồn ngươi sẽ bị luyện hoá.

Ý chí ngươi sẽ bị khảo nghiệm.

Tội nghiệt không dung được linh hồn.

Thuyết giáo chỉ là vô ích, phải bẻ gãy xương cốt, thiêu đốt thân thể mới là trừng phạt thích hợp nhất với ngươi.

Cháy lên đi ——”

Lão tế đi nói xong liền vung tay lên. Cương khí bắn ra rơi vào đống củi khô bên dưới giá gỗ.

Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn ánh lửa bốc lên.

Phụt!

Nữ hài tử cúi đầu nhìn, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Một đạo cương chưởng đột nhiên bắn ra từ phía Thái Hư Học Cung, đánh bay đống củi khô vừa bốc cháy.

Lão tế ti Dương Bình giật mình nhìn lại, thấy đám củi lửa tản mát khắp nơi lập tức giận dữ chỉ tay vào đám người Thái Hư Học Cung:

“To gan! Các ngươi là ai? Dám chống lại ý chỉ của trời cao?”

Người vừa ra tay cũng cao giọng đáp:

“Ta là đại đệ tử Tưởng Nhân Nghĩa của Thái Hư Học Cung… Điều ngươi nói không đúng nên đương nhiên ta phải phản đối.”

Dương Bình hừ lạnh một tiếng. “Đúng hay không chẳng phải do ngươi định đoạt! Phải xem dân chúng nơi đây có đồng ý không đã!”

Lão tế ti hoàn toàn không ngờ tới vào lúc mấu chốt sẽ có người quấy rối.

Bao nhiêu năm nay việc tế tự ở Kinh Châu Thành đều chưa từng xảy ra vấn đề, chỉ có một điểm khác biệt là lần này tế người sống nên số lượng người đến quan sát nhiều hơn trước một chút, đương nhiên có không ít tu hành giả cũng đến.

Việc tế trời vốn được dân chúng ủng hộ. Dân chúng tuy rằng rất nhỏ yếu nhưng trong tu hành giới, chỉ có kẻ đần độn mới ngang nhiên đối lập với dân chúng.

Dân chúng là căn cơ của tu hành giả. Muốn làm thiên tử phải thuận theo ý dân, mà tu hành giả cũng thế.

Ngang nhiên ra tay với dân chúng bình thường chắc chắn sẽ bị các tu hành giả khác phỉ nhổ và đối địch, đây là quy tắc bất thành văn trong tu hành giới.

Quả nhiên ——

Bách tính lần lượt lên tiếng chỉ trích.

“Yêu nữ nên giết!”

“Giết chết yêu nữ!”

“Các ngươi không thể che chở cho yêu nữ được!”

. . .

Đại đệ tử Tưởng Nhân Nghĩa của Thái Hư Học Cung lại lên tiếng:

“Ngươi là một đạo sĩ sao lại dùng phương thức tế tự của dị tộc! Lại còn dám cả gan tế tự người sống, lừa gạt bách tính nhằm mưu lợi riêng. Ai cho ngươi lá gan?”

Vẻ mặt Dương Bình trầm xuống. “Ngươi dám?!”

“Đạo tế tự của Đạo môn đã có từ thời Thiên đế, nguyên khí sinh ra vạn vật.” Tưởng Nhân Nghĩa lớn tiếng nói. “Ta vừa rồi đã nói ta đến từ Thái Hư Học Cung! Ngươi là một tên đạo sĩ chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ! Tội nghiệt không dung được linh hồn? Ai dạy ngươi nói như vậy?”

Nghe vậy, các tu hành giả có mặt ở đây đều thấy có lý.

Bách tính dù có hô hào thế nào thì cũng chỉ là mấy câu nói vụn vặt, không thể chi phối suy nghĩ của tu hành giả.

Đại Viêm tu hành, dùng tư tưởng rèn đúc thành lý luận, dùng lý luận để chỉ đạo thực tiễn. Trong ba nhà Nho, Thích, Đạo đều không nhà nào có phương thức tế tự như thế này, ngược lại có vẻ giống với đám dị tộc. Nghe đệ tử Thái Hư Học Cung nói vậy, mọi người đều hiểu ra.

Dương Bình hốt hoảng lui về sau một bước.

Bộp bộp bộp…

Một tu hành giả Hoành Cừ Học Phái mặc bạch bào đột nhiên vỗ tay khiến mọi người quay đầu nhìn sang.

“Không hổ là đại đệ tử Thái Hư Học Cung. Ta đồng ý với cách nói của Thái Hư Học Cung, lão tế tự này mang diện mạo của người Đại Viêm nhưng lại có linh hồn bẩn thỉu và tư tưởng xấu xí của bọn người dị tộc! Ta đề nghị… giết hắn!”

“Giết hắn!”

“Giết hắn!”

Đám đệ tử Hoành Cừ Học Phái trăm miệng một lời, tiếng gào khiến nguyên khí ba động rung chuyển trời đất.

Đại đệ tử Tưởng Nhân Nghĩa của Thái Hư Học Cung ôm quyền nói: “Đa tạ chư vị ủng hộ…”

Hắn quay đầu nhìn bốn phía, nói với các dân chúng xung quanh: “Các vị hương thân, đừng bị lão tế ti này lừa gạt, xin hãy mở ta mắt ra nhìn nha đầu bị bắt trói trên giá gỗ kia, nàng ta thật sự là yêu nữ sao?”

Trên giá gỗ, nữ hài tử chớp chớp đôi mắt to tròn, lộ vẻ tò mò nhìn cảnh tượng trước mặt.

Tưởng Nhân Nghĩa lại nói: “Lão già, ngươi xem mạng người như cỏ rác, còn không mau nhận tội?”

Dương Bình lui lại một bước. Thấy tình hình không ổn, hắn đạp mạnh xuống đất, tung người bay lên.

Nếu không chạy thì Dương Bình còn có thể cãi lại mấy câu, dù sao đều là đấu khẩu, không có chứng cứ xác thực nào. Nhưng hắn vừa quay đầu bỏ chạy thì đám dân chúng lập tức ngây ngẩn cả người.

“Muốn chạy?!”

Trưởng lão Trương Xán của Hoành Cừ Học Phái rút kiếm ra, nguyên khí rung động, bốn năm đạo kiếm cương xoay quanh thanh trường kiếm.

Song chưởng đẩy ra. Kiếm cương xạ kích bay đi.

Dương Bình vốn chỉ là tu hành giả cấp thấp đến Phạn Hải cảnh còn chưa tới, chỉ trong khoảnh khắc đã bị bốn năm đạo kiếm cương đâm xuyên người.

Hắn hét thảm một tiếng rồi rơi xuống đất.

“Loại người lòng lang dạ thú này sớm nên lấy cái chết để đền tội!” Trương Xán quát.

“Hay lắm! Giết rất hay!”

Tưởng Nhân Nghĩa nhìn về phía nữ hài đứng trên giá gỗ, cao giọng nói:

“Ta phụng mệnh gia sư, đưa nàng ta về Thái Hư Học Cung.”

“Chờ đã!” Trương Xán nâng tay ngăn lại.

“Ngươi có ý kiến gì?”

“Thái Hư Học Cung các ngươi dựa vào cái gì mà mang nàng ta đi? Dám không để Hoành Cừ Học Phái bọn ta vào mắt?” Trương Xán lạnh lùng nói.
Chương 535 Vô đề

Trong lòng Tưởng Nhân Nghĩa khẽ động. Mục đích của đôi bên khi đến đây xem ra đã sáng tỏ rõ ràng.

“Đám người Hoành Cừ Học Phái các ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện này?” Tưởng Nhân Nghĩa nghiêm nghị nói.

Đệ tử Thái Hư Học Cung xếp thành phương trận. Đệ tử Hoành Cừ Học Phái cũng rút bội kiếm ra khỏi vỏ.

“Người không liên quan, toàn bộ lui lại!”

Dân chúng thấy tình hình không ổn vội vàng tháo chạy lùi ra thật xa khỏi tế thiên đài.

Chỉ có Lục Châu và Hoa Trọng Dương vẫn đứng yên bất động tại chỗ. Muốn người ta không chú ý tới cũng không được.

Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung đều quay đầu nhìn về phía hai người.

“Người không liên quan mau cút đi!” Trương Xán quát.

Hoa Trọng Dương lắc đầu. “Ta có một đề nghị.”

“Hả?” Trương Xán và Tưởng Nhân Nghĩa đưa mắt nhìn nhau.

“Sao các ngươi không thử hỏi ý nàng ta xem?” Hoa Trọng Dương chỉ tay về phía nữ hài đứng trên đài cao.

Mọi người chỉ lo tranh cướp, chẳng ai quan tâm đến thái độ của nữ hài, như vậy làm sao mà phục chúng?

Đề nghị của Hoa Trọng Dương khiến Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung đưa mắt nhìn nhau.

“Ta đồng ý.”

“Ta cũng đồng ý.”

Đại diện của hai bên đều nhìn về phía nữ hài. Tưởng Nhân Nghĩa nói trước:

“Đừng sợ, cùng ta về Thái Hư Học Cung nhé? Chỉ cần ngươi chịu theo ta trở về, ngươi muốn gì cũng được.”

Tưởng Nhân Nghĩa cố gắng nở nụ cười hoà ái nhất có thể, sợ doạ cô bé này chết khiếp.

Nữ hài nhìn sang Tưởng Nhân Nghĩa một giây, sau đó lắc đầu.

“Ha ha ha…” Trương Xán cười ha hả nói: “Tưởng Nhân Nghĩa, ngươi vẫn nên bỏ đi ý nghĩ này thì hơn… Nha đầu, cùng ta về Hoành Cừ Học Phái, Chưởng môn sẽ tự mình dạy bảo ngươi tu hành! Toàn bộ các sư huynh sư tỷ trong học phái đều sẽ giúp đỡ ngươi!”

Nữ hài quay đầu nhìn Trương Xán, sau đó lại lắc đầu.

Trương Xán: “. . .”

Thấy nàng lắc đầu, đám người Thái Hư Học Cung cũng bật cười ha hả đáp lễ.

Hoa Trọng Dương đột nhiên cất cao giọng nói:

“Cô nương, ngươi tên gì?”

Lục Châu đứng bên cạnh vẫn giữ im lặng, càng cảm thấy hứng thú với nữ hài này.

Hạng người gì mới có thể khiến cho mấy môn phái phải cướp đoạt như vậy? Thậm chí còn hứa hẹn đủ loại đãi ngộ phong phú?

Câu hỏi của Hoa Trọng Dương một lần nữa lại thu hút sự chú ý của mọi người.

Đúng vậy nha, bọn hắn nói nhiều như thế, thậm chí còn giết cả lão tế ti kia, vậy mà còn không ai biết tên nàng ta.

Đám người lại nhìn về phía nữ hài tử. Nàng lại mờ mịt lắc đầu.

Hai tay nàng khẽ giãy giụa, sợi dây thừng sau khi bị cương khí va chạm đã trở nên lỏng lẻo, chỉ cần dùng một chút khí lực đã tự cởi trói được.

Lòng bàn tay nàng mở ra, bên trong là một vỏ ốc. Nàng khẽ nói: “Hải Loa.”

(Chú thích: Hải Loa là tiếng Hán Việt của từ vỏ ốc.)

“Hải Loa?”

Hoa Trọng Dương mỉm cười: “Được, vậy ta gọi ngươi là Hải Loa. Ta đưa ngươi đi được không?”

Có lẽ vì Hoa Trọng Dương đã hỏi tên nàng nên nữ hài tử nở một nụ cười rực nắng. Tuy vậy nàng vẫn không lập tức đồng ý mà nhẹ nhàng nâng vỏ ốc lên đặt bên môi.

Môi mỏng khẽ mím, âm thanh trầm thấp nghẹn ngào vang lên, uyển chuyển du dương truyền khắp tế thiên đài.

U ——

Đặc biệt âm sắc và âm luật tựa như đến từ đáy biển xa xôi, hoàn toàn khác biệt với âm luật hiện hữu trong tu hành giới. Rõ ràng là một âm thanh trầm thấp nhưng nghe vào tai lại tươi đẹp như ánh nắng mặt trời.

Thanh âm truyền vào trong rừng rậm.

Trên bầu trời tế thiên đài đột nhiên xuất hiện thật nhiều chim muông, có chim ưng cực lớn, có chim tước bé nhỏ, gần như toàn bộ chim chóc trong rừng đều xông ra bay lượn đầy trời.

Từ trong rừng, bách thú xồng xộc chạy ra, trong mắt bọn nó toả ra quang mang màu xanh lục, đây là tiêu chí cần có để bắt đầu tu hành. Dã thú hấp thu thiên địa nguyên khí rồi trở nên cứng cỏi đến đáng sợ, trở nên cực kỳ hung tàn.

Hung thú cường đại chính là mối nguy hiểm đối với nhân loại. Tiếng thổi vỏ ốc khiến đám người kinh ngạc đến ngây ngẩn.

Dân chúng lại hô to không ngừng:

“Yêu nữ!”

“Yêu nữ!”

Đúng lúc này, đại đệ tử Tưởng Nhân Nghĩa của Thái Hư Học Cung đột nhiên vọt về phía nữ hài Hải Loa.

Trương Xán của Hoành Cừ Học Phái cũng không chịu thua thiệt, lập tức lao tới đánh ra cương phong. Hai người va chạm nhau trên không trung.

Ầm!

“Đã như vậy thì xem xem nắm đấm của ai mạnh hơn!”

“Rất hợp ý ta!”

Trên thân hai người đều có cương khí bao bọc, sau khi va chạm liền rơi vào thế giằng co.

Đám đệ tử Thái Hư Học Cung cũng xông tới, mà đệ tử Hoành Cừ Học Phái cũng ngự kiếm phi hành.

Trong lúc nhất thời, tình cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.

Hoa Trọng Dương thấy thế bèn nhìn thoáng qua Lục Châu rồi không do dự nữa. Hai hổ tranh đấu, hắn vừa vặn làm ngư ông đắc lợi.

Hoa Trọng Dương nhẹ nhàng bay đến bên cạnh Hải Loa, ngăn lại cương khí bên ngoài.

“Đi theo ta ——”

Hải Loa kinh ngạc nhìn hắn, lui về sau một bước. Ngay khi nàng vừa lui lại, mấy đạo kiếm cương xông thẳng về phía nàng.

Hoa Trọng Dương đánh ra một chưởng, cương ấn cực lớn đánh tan toàn bộ kiếm cương. Sau đó hắn thu tay lại, Hải Loa bị chưởng ấn kéo về.

“Đừng cho hắn đi!”

“Khốn kiếp!”

Trương Xán và Tưởng Nhân Nghĩa lập tức ngừng chiến, ăn ý quay sang công kích Hoa Trọng Dương. Một chưởng một kiếm đánh tới!

Hoa Trọng Dương quát lớn một tiếng: “Cút!”

Ông!

Một toà pháp thân lóng lánh kim quang cao gần chín trượng xuất hiện đánh ra cương khí bức lui Trương Xán và Tưởng Nhân Nghĩa. Hai người bị chấn bay ngược ra sau, phun ra một ngụm máu tươi.

Đám đệ tử Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung đều trợn tròn mắt nhìn toà pháp thân cao gần chín trượng kia.

“Cao thủ thất diệp!”

“Vậy mà là cao thủ thất diệp!”

Lục Châu ngẩng đầu nhìn Hoa Trọng Dương, sắc mặt bình thản như không.

Khi thi triển pháp thân thất diệp, Hoa Trọng Dương không thèm nhìn Trương Xán và Tưởng Nhân Nghĩa mà chỉ chú ý đến động tĩnh của Lục Châu. Trong đám người có mặt ở tế thiên đài, chỉ mình Lục Châu có khả năng tạo thành uy hiếp đối với hắn.

Trương Xán và Tưởng Nhân Nghĩa nhịn đau, lăng không đứng lại hô lớn:

“Chúng đệ tử nghe lệnh!”

Đám đệ tử Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái được huấn luyện nghiêm chỉnh, lúc này đồng loạt lui ra sau, tạo thành hai phương trận lớn.

“Bày trận!”

Các đệ tử Thái Hư Học Cung lần lượt lấy tự phù ra, đệ tử Hoành Cừ Học Phái lần lượt cắn ngón tay, dùng máu tế kiếm.

Tự phù thiêu đốt, kiếm cương sáng rực.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom