-
Chương 541-545
Chương 541 Vô đề
“Lục tiền bối dạy phải. Là vãn bối kiến thức nông cạn.” Hoa Trọng Dương đáp.
“Vu Chính Hải có sư phụ mạnh như vậy… tại sao không mời hắn xuất sơn đánh hạ Kinh Châu?”
“Chuyện này…”
Hoa Trọng Dương không dám tuỳ tiện nói về điều này. Đây là việc cá nhân của Giáo chủ Vu Chính Hải, trong U Minh Giáo rất ít ai dám nghị luận.
“Chuyện này ngài có thể hỏi thẳng Giáo chủ của vãn bối.” Hoa Trọng Dương đáp.
“Được.”
Lục Châu gật đầu rồi quay sang nói với Hải Loa: “Lão phu đưa ngươi đi.”
“Vâng.”
Ba người lại tiếp tục phi hành về phía Kinh Châu Thành.
Hoa Trọng Dương âm thầm gật gù, cao thủ cửu diệp quả nhiên danh bất hư truyền —— trầm ổn mới là vương đạo nha!
Bay trên không trung, trên mặt Hải Loa lộ vẻ hưng phấn, tựa như đã rất lâu không được phi hành. Nàng chỉ tay về phía rừng cây bên dưới, nói một tiếng “Đẹp”, sau đó lấy vỏ ốc ra đặt lên môi, nhẹ nhàng thổi một khúc.
Âm thanh trầm thấp nghẹn ngào vang vọng đến chân trời.
Bách thú trong rừng điên cuồng chạy theo nàng, bụi đất tung bay. Phi cầm tứ phía kết thành từng đội nhịp nhàng bay tới.
Thấy cảnh này, ngay cả Lục Châu cũng không thể không kinh ngạc nói: “Hải Loa.”
“Vâng.”
Hải Loa ngoan ngoãn đưa vỏ ốc trong tay cho Lục Châu. Lục Châu cầm nó quan sát một lúc, phát hiện nó không phải là vũ khí, chỉ là một vỏ ốc rất bình thường.
Hải Loa cũng không sử dụng âm công. Chẳng lẽ âm luật là một phần của thú ngữ?
Lục Châu trả vỏ ốc lại cho nàng.
“Cảm ơn.” Hải Loa đột nhiên nói lời tạ ơn. Khi tiếng ốc biển dừng lại, đám muông thú và phi cầm cũng dừng lại theo.
Lục Châu không khỏi tán thán trong lòng, năng lực này thật là kỳ diệu.
Hoa Trọng Dương cũng phải thốt lên: “Thiên phú này nếu có thể sử dụng một cách thích hợp thì không thua gì một quân đội võ trang.”
Lục Châu liếc nhìn hắn. “Chỉ dựa vào đám hung thú này à?”
Đám hung thú sống xung quanh khu vực thành trì của nhân loại hầu hết đều không quá mạnh mẽ, rất khó có thể so sánh với tu hành giả thông thường.
Hoa Trọng Dương thầm nghĩ, lão tiền bối hẳn là người kiến thức rộng rãi biết tất cả mọi chuyện, ngài hỏi như vậy chỉ để khảo nghiệm thực lực của U Minh Giáo mà thôi, bèn đáp:
“Đám hung thú này đương nhiên không đáng nhắc tới, những con lợi hại nhất cũng chỉ có tu vi Thông Huyền hoặc Ngưng Thức cảnh, không thể so sánh với tu hành giả nhân loại được. Nhưng hung thú trong tứ đại sâm lâm mới thật khiến người ta kiêng kỵ.”
Thấy lão tiền bối vẫn giữ im lặng, chuyên tâm phi hành, Hoa Trọng Dương tiếp tục nói:
“Đám người Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung không chỉ xem trọng thiên phú của nha đầu này mà còn nghĩ tới lợi ích to lớn sau lưng nàng. Nếu có thể bồi dưỡng nha đầu rồi bắt về một ít toạ kỵ, tin rằng không cần đến trăm năm thời gian bọn hắn sẽ trở thành tông môn lớn mạnh nhất Đại Viêm.”
Góc nhìn này đúng là Lục Châu chưa từng nghĩ tới. Thiên phú của Hải Loa có thể khiến hung thú phục tùng, đương nhiên rất thích hợp để săn bắt toạ kỵ.
Trong tứ đại sâm lâm không thiếu các hung thú cường đại, ngay cả cao thủ bát diệp như Phan Ly Thiên cũng suýt chút nữa đã mất mạng trong Hắc Mộc Sâm Lâm.
Lục Châu nghĩ tới toạ kỵ Bạch Trạch và Bệ Ngạn của mình, bọn chúng không đến từ sâm lâm nên không thể so sánh được.
. . .
Phi hành một lúc lâu, rốt cuộc ba người Lục Châu, Hải Loa và Hoa Trọng Dương đã đến Kinh Châu Thành.
Lục Châu nhìn đống quần áo rách nát trên người Hải Loa, sau đó dẫn nàng đến tiệm trang phục mua mấy bộ, rồi lại sai người đưa nàng đi tắm rửa sạch sẽ.
Bùn đất và quần áo cũ nát vốn không thể che lấp được khí chất xuất trần của Hải Loa. Nay nàng mặc vào một bộ trang phục xinh đẹp sạch sẽ lập tức trở thành một tinh linh đến từ rừng sâu, hai búi tóc cao khiến nàng trông hoạt bát khả ái vô cùng.
Hoa Trọng Dương nhìn nàng, không khỏi tấm tắc khen: “Thật khó có thể tưởng tượng đây là một tiểu cô nương không có nhà để về.”
Cha mẹ nào lại có thể nhẫn tâm như vậy, đành lòng vứt bỏ một nữ nhi ngây thơ thuần phác lại xinh xắn động lòng người thế này.
Hải Loa có vẻ rất thích bộ quần áo mới trên người mình, nàng không ngừng xoay tròn tự mình nhìn ngắm bộ trang phục, trên mặt nở nụ cười vui sướng.
“Thích không?” Lục Châu hỏi.
“Thích ạ.” Hải Loa mỉm cười, hai mắt tròn xoe. “Ông thật tốt.”
Được phát thẻ người tốt rồi? Nha đầu này thật rất ngây thơ, không hiểu sự đời, kinh nghiệm sống chưa nhiều.
Về phương diện này thì Hải Loa cũng giống với Tiểu Diên Nhi, chỉ khác ở chỗ Tiểu Diên Nhi trước nay chưa từng bị thua thiệt, mà Hải Loa là kiểu người sẽ bị bắt nạt thật nhiều.
Việc nàng suýt bị người ta tế sống trên tế thiên đài chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Tất cả đã sẵn sàng. Hoa Trọng Dương khom người nói: “Lục tiền bối, thời gian không còn sớm, ban đêm ở Kinh Châu Thành sẽ cấm đi lại trên đường.”
Lục Châu không thèm để ý đáp: “Không vội.”
Sau đó hắn nhìn về phía Hải Loa. “Có đói không?”
Hải Loa sờ sờ bụng, khẽ gật đầu.
Hoa Trọng Dương bất đắc dĩ, đành phải theo chân hai người đến tửu lâu.
Trong tửu lâu, ba người ngồi cùng một bàn tròn với đầy thức ăn ngon. Lục Châu và Hoa Trọng Dương không ăn, chỉ nhìn chằm chằm Hải Loa.
Hải Loa ăn cơm không nhanh, nàng ăn từng miếng từng miếng nhỏ, không giống như hổ đói, cũng không giống gà mổ thóc, mà giống như một con thỏ, nhai kỹ nuốt chậm.
Hải Loa rõ ràng không phải là con nhà bình thường.
“Nhà ngươi ở đâu?” Lục Châu lại hỏi lần nữa.
Hải Loa ngẩng đầu chỉ tay về phía đông, nói: “Rất xa, rất xa…”
“Ở đâu còn nhớ rõ không?” Hoa Trọng Dương cũng hứng thú hỏi.
Hải Loa lắc đầu.
“Chỗ các ngươi có địa hình hay vật gì đặc thù không?”
Hoa Trọng Dương muốn thông qua những điều này để phán đoán vị trí chính xác.
Hải Loa lại lắc đầu. “Không nhớ rõ.”
Lục Châu hồ nghi, chẳng lẽ nha đầu này bị mất trí nhớ? Hắn hiếu kỳ nói: “Đưa tay ra.”
“Vâng.”
Hải Loa giơ tay ra đặt trước mặt Lục Châu. Lục Châu đặt hai ngón tay lên cổ tay nàng, nguyên khí như tia nước nhỏ thẩm thấu vào trong kinh mạch.
Một lát sau, Lục Châu lại càng thêm khó hiểu.
Hải Loa chưa từng bị thương, đầu cũng không có va đập gì, thần trí rất tỉnh táo… Hơn nữa đan điền khí hải cũng ở trạng thái sơ khai chưa từng tu hành.
Nói cách khác, nàng chính là một người bình thường khoẻ mạnh không có vấn đề.
Nhưng tại sao lại có biểu hiện giống như mất trí nhớ?
Điều càng khó giải thích hơn là nàng có thể hiệu lệnh dã thú.
Chương 542 Vô đề
Mà điều khiến Lục Châu băn khoăn suốt từ đầu đến giờ là —— Hải Loa có thể tránh được khả năng phân tích của Chân Thực Chi Nhãn.
Người bình thường sao làm được điều này? Điểm đáng ngờ thật nhiều.
Lục Châu cẩn thận xem xét lại nhất cử nhất động của Hải Loa, hành vi cử chỉ cũng xem như là quy củ, không ngây ngốc như tiểu hài tử nhưng cũng không ổn trọng như một người trưởng thành.
“Tiền bối, mặt trời sắp xuống núi, chúng ta mau đi thôi.” Hoa Trọng Dương lại thúc giục.
“Ăn no chưa?” Lục Châu hỏi Hải Loa.
“Rồi ạ… Cảm ơn.” Hải Loa gật đầu.
“Vậy thì đi thôi.”
Lúc này ba người mới rời khỏi tửu lâu.
. . .
Cùng lúc đó, trong phân đà của U Minh Giáo.
Vu Chính Hải không ngừng đi tới đi lui. Tư Vô Nhai thản nhiên nhìn hắn nói:
“Đại sư huynh đừng lo lắng. Hoa Trọng Dương luôn làm việc rất cẩn trọng.”
Vu Chính Hải dừng bước. “Mọi chuyện đều không có tuyệt đối. Vi huynh đang nghĩ nếu việc này thất bại thì phải xử lý thế nào.”
“Vậy thì lại nghĩ cách khác.”
“Hiền đệ còn có diệu kế?” Vu Chính Hải hỏi.
“Diệu kế thì không hẳn.” Tư Vô Nhai đáp. “Đệ đã xem lại bút ký ghi chép các hành động của U Minh Giáo trong khoảng thời gian gần đây… Đại sư huynh kết bạn với Môn chủ Bồng Lai Môn từ bao giờ thế?”
Vu Chính Hải cười sang sảng:
“Nói ra thì khá dài dòng, khi Đại Huyền Thiên Chương của vi huynh đạt tới đại thừa, thiếu đi một đối thủ để luyện tập. Vi huynh vốn định tìm nhị sư đệ nhưng lại không thấy bóng dáng hắn đâu nên đành đi Bồng Lai đảo. Vi huynh thắng Hoàng Thời Tiết trong vòng ba đao, không đánh không quen biết, sau đó kết làm bằng hữu. Mà hiền đệ hỏi việc này làm gì?”
“Nếu được đảo chủ Bồng Lai đảo tương trợ thì chúng ta có thể nhẹ nhàng đánh hạ Kinh Châu Thành rồi.” Tư Vô Nhai nói.
Hai mắt Vu Chính Hải toả sáng như đã nghĩ ra điều gì. “Có đạo lý!”
Hắn vừa dứt lời, một tên thuộc hạ đi vào khom người nói: “Giáo chủ, đảo chủ Bồng Lai đảo giá lâm.”
Tư Vô Nhai đứng lên, hai mắt sáng rực. “Đại sư huynh, vận khí của huynh thật là tốt.”
Vu Chính Hải cười nói: “Mau mời vào.”
Bên ngoài đại điện, chiếc phi liễn cực đại từ từ hạ xuống. Vu Chính Hải bước ra ngoài nghênh đón, Tư Vô Nhai cũng theo sát phía sau.
Trong phi liễn bỗng vang lên một giọng nói: “Đã lâu không gặp!”
“Thời Tiết huynh, từ khi tạm biệt đến giờ huynh vẫn khoẻ chứ?”
Đúng lúc này, một thân ảnh mặc cẩm y phóng ra ngoài nhanh như thiểm điện, công kích về phía Vu Chính Hải!
Song chưởng sáng lên dưới bầu trời hoàng hôn trầm lắng. Hoàng Thời Tiết đột nhiên gây khó dễ khiến Tư Vô Nhai bất ngờ. Hắn vội lùi ra sau, chừa lại không gian cho hai người.
Sắc mặt Vu Chính Hải vẫn thong dong không vội, sống lưng thẳng tắp, tay trái chắp sau lưng, tay phải nâng lên nghênh đón.
Phanh phanh phanh!
Chưởng ấn của Hoàng Thời Tiết tản ra từng đạo tàn ảnh và quang mang khiến người chói mắt, dưới tiết tấu công kích nhanh như chớp, Vu Chính Hải vẫn ung dung ứng đối không hề tốn sức.
Các đệ tử Bồng Lai đảo vẫn đứng yên bên cạnh phi liễn không hề nhúng tay, yên lặng quan sát cuộc chiến, mà giáo chúng U Minh Giáo cũng vậy.
Quan sát cuộc chiến giữa hai cường giả thường mang lại lợi ích lớn, đây cũng được xem là một cách hưởng thụ.
Từ khi xông ra khỏi phi liễn, Hoàng Thời Tiết không ngừng công kích mà Vu Chính Hải lại không ngừng hoá giải, hai người dần tiến lên trên bậc thềm.
Trong lòng bàn tay Vu Chính Hải đột nhiên xuất hiện một đạo cương đao hình loan nguyệt. “Đao Chấn Sơn Hà!”
Oanh!
Hoàng Thời Tiết không thể không đón đỡ, hắn lăng không bay ngược ra sau rồi hạ xuống đất.
Cuộc chiến kết thúc.
Song phương đánh ra chưa đến hai phần mười thực lực, còn chưa đủ để làm nóng người. Tuy vậy cao thấp đã phân.
Hoàng Thời Tiết cười nói: “Không ngờ tu vi của ngươi lại tiến bộ rồi.”
“Ngươi cũng thế.”
“Sao hả? Ta tới đây chẳng lẽ ngươi không chào đón?” Hoàng Thời Tiết nói.
Vu Chính Hải cười ha hả. “Ngươi đến ta đương nhiên rất vui. Mời vào trong!”
Đám người cùng tiến vào đại điện.
Vào trong, Vu Chính Hải giới thiệu với Hoàng Thời Tiết. “Vị này là hiền đệ của ta, Tư Vô Nhai.”
Tư Vô Nhai chắp tay nói: “Tham kiến tiền bối.”
Hoàng Thời Tiết khen ngợi gật đầu. “Nghe nói thất tiên sinh Tư Vô Nhai của Ma Thiên Các sở hữu lực lượng tình báo Ám Võng trải rộng khắp thiên hạ, từ thiên tử đến lê dân bách tính đều có tai mắt của ngươi. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Tiền bối quá khen.” Tư Vô Nhai nói.
Lúc này, Thẩm Lương Thọ dùng hai tay dâng lên một hộp gấm, nói: “Đây là Trảm Liên Bảo Mệnh Đan do Hoàng tiền bối nhờ Đan Dương Tông chúng ta luyện chế.”
Vu Chính Hải nhận lấy hộp gấm rồi đặt lên bàn.
Thẩm Lương Thọ là ai? Hắn chính là fan não tàn của Ma Thiên Các. Từ sau trận đánh ở Lương Châu Thành, hắn lại càng khao khát được nhìn thấy cửu đại đệ tử Ma Thiên Các.
Nay có cơ hội tốt như vậy, Thẩm Lương Thọ há có thể bỏ lỡ. Đứng ở khoảng cách quá gần… Thẩm Lương Thọ chỉ sợ bản thân mình đánh mất lý trí mà chạy lại ôm đùi người ta.
Hắn chăm chú quan sát Vu Chính Hải, miệng thầm thì: “Quả… quả nhiên…”
“Quả nhiên cái gì?” Vu Chính Hải không để ý lắm.
“Quả nhiên giống với trong tưởng tượng của ta, cao lớn uy mãnh, không hổ danh là đại tiên sinh Ma Thiên Các.” Thẩm Lương Thọ đáp.
“Thưởng.” Vu Chính Hải phất tay.
Một đệ tử U Minh Giáo đứng bên cạnh lập tức đưa Thẩm Lương Thọ đi lĩnh thưởng.
Thẩm Lương Thọ lui ra sau mấy bước, cười nói: “Đa tạ!” Sau đó đi theo tên đệ tử kia.
Hoàng Thời Tiết lúc này mới cất tiếng. “Nghe nói Các chủ Ma Thiên Các đã sớm tấn thăng cửu diệp?”
“Đúng vậy.” Vu Chính Hải không định che giấu. Dù sao thì Ma Thiên Các càng cường đại, người ta càng kiêng kỵ U Minh Giáo.
“Nói ra việc này có lẽ Vu giáo chủ không tin.” Hoàng Thời Tiết kể lại. “Hôm nay khi đi ngang phía bắc Kinh Châu, nơi tế thiên đài, ta gặp được một vị cao thủ cửu diệp.”
Tư Vô Nhai vẫn luôn im lặng không lên tiếng đột nhiên giật mình mở to mắt.
“Cao thủ cửu diệp? Gia sư đi tế thiên đài?” Phản ứng đầu tiên của Tư Vô Nhai chính là sư phụ đã đến.
Hoàng Thời Tiết lắc đầu nói: “Không phải là tôn sư.”
Vu Chính Hải nhướng mày. Lại xuất hiện một cửu diệp khác?
Vu Chính Hải có thể tung hoành thiên hạ, đánh đâu thắng đó cũng là vì bản thân hắn là cao thủ bát diệp viên mãn cực kỳ cường đại. Cùng là bát diệp chưa chắc đã thắng được hắn. Người có thể đánh bại hắn dễ dàng chỉ có sư phụ Cơ Thiên Đạo mà thôi.
Chương 543 Vô đề
Nay lại có một vị cửu diệp khác xuất hiện, như vậy kế hoạch của hắn… chẳng lẽ sẽ thất bại trong gang tấc?
“Người đó là ai?” Vu Chính Hải hỏi.
Thẩm Lương Thọ đi lĩnh thưởng xong, vừa quay về đại điện nghe vậy bèn cất cao giọng nói:
“Đại tiên sinh, việc này ta có thể làm chứng. Người này họ Lục, là cường giả ẩn thế, e là không một ai biết rõ lai lịch của ông ta. Một trong tứ đại hộ pháp Hoa Trọng Dương cũng có mặt ở tế thiên đài. Chờ hắn trở về, ngài có thể hỏi rõ ràng việc này.”
“Họ Lục?” Sắc mặt Vu Chính Hải cực kỳ nghiêm túc. Nếu điều này là sự thật, e là kế hoạch của hắn không xong.
Là địch hay bạn, rất khó phán đoán. Ít nhất hiện tại người đó không phải bạn.
Hoàng Thời Tiết thở dài nói: “Thật không ngờ, tu hành giới vừa bước vào thời đại trảm kim liên thì cửu diệp đã hoành không xuất thế.”
“Thời Tiết huynh có biết người này đang ở đâu không?” Vu Chính Hải hỏi.
Hoàng Thời Tiết lắc đầu. “Nhân vật như vậy sao ta dám truy vấn.”
Vu Chính Hải lộ vẻ thất vọng, nhưng Thẩm Lương Thọ lại nói:
“Đại thủ toạ Thanh Long Điện hình như rất quen thuộc với người này… ngoài ra còn có một tiểu nha đầu.”
Tư Vô Nhai nói: “Đó là người thông hiểu âm luật và thú ngữ.”
Hoàng Thời Tiết nghi hoặc hỏi: “Có phải Vu giáo chủ phái người tới tế thiên đài là vì người này?”
“Đúng vậy. Người này tinh thông âm luật, có thể hiệu triệu bách thú. Nếu được nàng ta tương trợ, Kinh Châu sẽ là vật trong tay. Đáng tiếc…” Vu Chính Hải tiếc nuối nói.
Hoàng Thời Tiết gật gù. “Thì ra là thế.”
“Thời Tiết huynh, Bồng Lai đảo của huynh đã ẩn thế nhiều năm không xuất hiện. Nay cửu châu đã loạn thành dạng này, sao huynh không nhân cơ hội giúp ta một tay?”
“Việc này…”
Hoàng Thời Tiết không đồng ý ngay lập tức. Trong lòng hắn cũng rất muốn Bồng Lai đảo tái xuất giang hồ, nếu không người của hắn đã không đi bảo hộ Đan Dương Tông, lại càng không rời khỏi Bồng Lai đảo đến địa bàn của U Minh Giáo.
Bồng Lai muốn nhập thế, chỉ thiếu một cơ hội. Nhưng vội vàng đồng ý thì e là sẽ mất giá.
Vu Chính Hải rất khí phách nói: “Nếu được Thời Tiết huynh tương trợ, sau này Bồng Lai Môn chính là đệ nhất tông môn trong thiên hạ, Thần Đô cũng sẽ có một vị trí cho Bồng Lai.”
Lần này Hoàng Thời Tiết không do dự nữa. “Được!”
Vu Chính Hải lập tức vỗ bàn, cao giọng gọi: “Người đâu!”
“Có thuộc hạ!”
“Bản giáo chủ hôm nay muốn mở yến hội thiết đãi Thời Tiết huynh.” Vu Chính Hải nói.
“Xin chúc mừng, xin chúc mừng!” Thẩm Lương Thọ lớn tiếng chắp tay tung hô.
Tư Vô Nhai không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, bèn đứng lên đi đến bên cạnh Vu Chính Hải. Vừa định nói chuyện thì Vu Chính Hải đã vỗ vai hắn nói: “Hiền đệ, hôm nay đệ mệt mỏi nhiều rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Nơi này có vi huynh xử lý là được.”
“Đại sư huynh…”
“Yên tâm, ta tự có phân tấc.” Vu Chính Hải khí phách nói.
Khi tất cả mọi người đều đang vui vẻ, bên ngoài lại có một tên đệ tử cấp tốc chạy vào ——
“Giáo chủ, đại thủ toạ Thanh Long Điện trở về rồi!”
“Mau cho mời.” Vu Chính Hải nói.
Đám người Bồng Lai Môn cũng quay đầu nhìn ra ngoài đại điện.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, bóng tối từ từ trải rộng ra khắp mặt đất, mọi người chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy ba thân ảnh đang chậm rãi đi vào.
Khi ánh sáng bên trong đại điện soi rõ mặt mũi ba người, toàn bộ đại điện lập tức lặng ngắt như tờ.
Đi đầu là một vị lão giả đang nắm tay một tiểu cô nương xinh đẹp như tinh linh.
Hoa Trọng Dương cung kính đi ở phía sau, trông như một tên tuỳ tùng.
Đám người Bồng Lai Môn vừa gặp mặt ban nãy, đương nhiên biết rõ vị lão giả này là ai, ai nấy đều ngơ ngác đứng như trời trồng.
“Lại gặp mặt rồi.” Lục Châu là người đầu tiên lên tiếng.
Lời nói của Lục Châu rốt cuộc cũng đánh thức đám người đang ngơ ngác.
Thẩm Lương Thọ quả nhiên không hổ là kẻ lõi đời, lập tức xông tới trước mặt Lục Châu, khom người hành lễ:
“Tham kiến Lục tiền bối… không ngờ ở chỗ này vãn bối lại may mắn được nhìn thấy ngài lần nữa.”
Lục Châu không để ý tới Thẩm Lương Thọ mà đạm mạc nhìn về phía Vu Chính Hải đang ngồi ngay ngắn trên đại điện và Tư Vô Nhai ngồi bên trái hắn.
Hoàng Thời Tiết và các đệ tử Bồng Lai Môn không thể không khom người hành lễ. “Tham kiến Lục tiền bối.”
“Miễn đi.” Lục Châu phất tay.
Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai cẩn thận đứng lên. Hai người muốn xem xét tường tận lai lịch của người này.
Thấy Hoàng Thời Tiết hành đại lễ, hai người đương nhiên cũng không dám thất lễ, đồng loạt đứng lên ôm quyền.
“Xin hỏi tiền bối từ đâu đến?” Vu Chính Hải hỏi thẳng.
Lục Châu không thể lại nói mình đến từ Bồng Lai Môn. Nhưng còn chưa kịp hồi đáp, Hoa Trọng Dương đứng sau lưng đã khom người nói với Vu Chính Hải:
“Giáo chủ, Lục tiền bối ở trong thâm sơn đã lâu, không màng đến thế sự. Vị cô nương đứng bên cạnh chính là Hải Loa cô nương trên tế thiên đài.”
Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai khẽ kinh ngạc nhìn về phía Hải Loa, trong lúc nhất thời không hiểu rõ mối quan hệ giữa Lục Châu và Hải Loa.
Hoa Trọng Dương vội vàng khom người đi tới bên cạnh Vu Chính Hải, kề miệng nói nhỏ vào tai hắn.
Vu Chính Hải vừa nghe được có cơ hội mời vị Lục tiền bối này hỗ trợ đánh hạ Kinh Châu, ánh mắt lập tức sáng rực, nhanh chóng tươi cười:
“Thì ra là Lục tiền bối… Lục tiền bối đến thăm, U Minh Giáo vô cùng vinh hạnh. Xin mời ngồi.”
Lục Châu dắt tay Hải Loa bước tới ngồi vào ghế. Hải Loa hiếu kỳ nhìn trái ngó phải.
“Ngươi chính là Vu Chính Hải?” Lục Châu hỏi.
Vu Chính Hải hào hùng đáp: “Đúng vậy… vãn bối học nghệ trên Ma Thiên Các, gia sư là Cơ Thiên Đạo, gia sư giống Lục tiền bối đều là cường giả cửu diệp đương thời.”
Vừa nghe đến đây, Thẩm Lương Thọ đã hấp tấp tiếp lời:
“Vu giáo chủ nói cực phỉa… Các chủ Ma Thiên Các quả thật là anh hùng hào kiệt, cửu diệp vừa xuất hiện, nhật nguyệt phai mờ nhan sắc. Vu giáo chủ đây là đại đệ tử Ma Thiên Các, quản lý đại ma giáo đệ nhất thiên hạ. Nay cửu châu loạn lạc, U Minh Giáo thuận thế mà làm, trọng chỉnh non sông.”
Lục Châu quay đầu nhìn Thẩm Lương Thọ. “Cơ Thiên Đạo lợi hại như vậy?”
Trong lòng Vu Chính Hải khẽ động… Đối với loại cường giả cửu diệp này, chỉ có thể dùng một cường giả khác đồng cấp bậc để kềm chế hắn lại.
Thẩm Lương Thọ đáp lời:
“Tổ sư gia Ma Thiên Các không chỉ là cường giả cửu diệp mà ngài ấy còn có chín vị đệ tử. Cửu tiên sinh Từ Diên Nhi là người nhỏ tuổi nhất, chỉ mất năm năm đã bước vào Nguyên Thần cảnh, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả… Đại tiên sinh và nhị tiên sinh là bát diệp đại viên mãn, chỉ thiếu một chút nữa thôi sẽ có thể bước vào cửu diệp.”
Chương 544 Vô đề
Vu Chính Hải hài lòng gật đầu.
Không uổng công thưởng cho ngươi. Người biết nói chuyện thì nên nói nhiều một chút.
“Chín vị tiên sinh đều kinh tài tuyệt thế như vậy, có thể hiểu được vị tổ sư gia Ma Thiên Các kia truyền kỳ tới mức nào.”
Thẩm Lương Thọ khen thần tượng xong chợt nghĩ, không thể cứ nâng lên mãi, cũng phải hạ xuống một chút để nịnh nọt Lục tiền bối.
Nói chuyện là một loại nghệ thuật. Nói hay thì đi lên đỉnh phong nhân sinh, mà nói dở thì xuống thẳng địa ngục.
Thẩm Lương Thọ tiếp tục nói:
“Đương nhiên Lục tiền bối cũng là anh hào cửu diệp. Nay tu hành giới đã bước vào thời đại trảm kim liên, ai nấy đều truy cầu cửu diệp, các đại tông môn thì toàn lực tu hành. Người có thể bước vào cửu diệp sớm hơn những người khác, đương nhiên là nhân vật hạng nhất trong tu hành giới. Huống chi Lục tiền bối lại hành xử khiêm tốn, không quá rêu rao. Về điểm này thì Cơ lão tiền bối còn cần phải học tập ngài.”
Vu Chính Hải cũng nói hùa theo: “Gia sư đúng là hơi rêu rao một chút, khiến chư vị chê cười rồi.”
Lục Châu nhíu mày, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao ngoại giới đều đổ hết tội lỗi của đám nghiệt đồ này lên đầu mình, lại còn đẩy Lục Châu lên vị trí số một trên Hắc Bảng.
Hoàng Thời Tiết thấy cơ hội lôi kéo đối phương đã đến, bèn nói:
“Ta và Vu giáo chủ có quan hệ rất tốt, vốn đang muốn trợ giúp Vu giáo chủ đánh hạ Kinh Châu, nếu được Lục tiền bối ra tay tương trợ… Bồng Lai Môn nguyện làm thuộc hạ để Lục tiền bối tuỳ ý điều động.”
Lục Châu không trả lời bọn hắn mà quay đầu nhìn về phía Tư Vô Nhai. “Còn ngươi?”
Tư Vô Nhai vẫn luôn giữ im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Lục Châu để Tư Vô Nhai rời khỏi Ma Thiên Các là vì muốn nhìn xem hắn sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.
Nay xem ra Tư Vô Nhai đã có quyết định.
Tư Vô Nhai mỉm cười nói: “Lục tiền bối đã chịu đến chỗ này hẳn là có yêu cầu. Mời ngài nói ra điều kiện của mình.”
Mọi người quay đầu nhìn về phía Lục Châu.
Đúng vậy, bọn hắn đã quên mất chuyện này. Cửu diệp ra tay, đừng nói là đánh hạ Kinh Châu, muốn đánh hạ Thần Đô cũng có hy vọng.
Người như vậy rốt cuộc sẽ yêu cầu điều gì đây?
Trong lòng Vu Chính Hải có chút căng thẳng nhìn vị lão nhân trước mặt.
Lục Châu thản nhiên nói: “Lão phu muốn toàn bộ thiên hạ.”
“. . .”
Đám người cả kinh. Toàn bộ đại điện rơi vào tĩnh mịch.
Vu Chính Hải trầm mặc thật lâu rồi mới lên tiếng: “Lục tiền bối, ngài đang nói đùa ta sao?”
Hắn mất nhiều thời gian đánh hạ giang sơn này như vậy, mục đích cũng là toàn bộ thiên hạ. Lời này của Lục cửu diệp chứng tỏ người đến không thiện.
“Khẩu vị của lão phu vẫn luôn như thế.” Lục Châu đáp.
“Lục tiền bối, tu vi ngài cao thâm, gia sư…”
Hai chữ ‘gia sư’ vừa thốt ra, Lục Châu đột nhiên đặt tay xuống bàn.
Roạt ——
Chiếc bàn lập tức biến thành bột mịn.
Đám người giật nảy mình, ai nấy đều lùi ra sau.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy nhìn Vu Chính Hải. “Ngươi mà cũng xứng nhắc tới sư phụ mình?”
Vu Chính Hải nhíu mày nói: “Lục tiền bối sao lại nói như vậy?”
Đám người xung quanh khe khẽ lùi ra sau, dường như đã cảm nhận được bầu không khí bất thường.
Bích Ngọc Đao nằm trên bàn bỗng phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng.
Sắc mặt Hoa Trọng Dương đại biến, người là do hắn mang đến, Giáo chủ chỉ là bát diệp, sao có thể thắng nổi cửu diệp?
“Lục tiền bối xin bớt giận!” Hoa Trọng Dương quỳ một gối xuống.
Lục Châu không để ý đến hắn, vẫn nhìn chằm chằm Vu Chính Hải, ngữ khí nhẹ nhàng trầm thấp nhưng lại rất có uy lực:
“Ngươi muốn có được toàn bộ thiên hạ, lão phu cũng muốn. Chẳng lẽ ngươi không bỏ được?”
Vu Chính Hải sao có thể đem tâm huyết bao nhiêu năm của mình dâng lên cho người khác.
Tư Vô Nhai trầm giọng nói: “Lục tiền bối… ngài muốn đối địch với Ma Thiên Các?”
Các đệ tử U Minh Giáo trong đại điện lần lượt rút đao.
Bờ môi Thẩm Lương Thọ run rẩy. “Lục tiền bối, xin hãy nghĩ lại!”
Khắp thiên hạ này ai dám có can đảm đối địch với Ma Thiên Các?
Lục Châu nói: “Phải thì thế nào?”
Lời vừa dứt, Bích Ngọc Đao đột nhiên bay vào lòng bàn tay Vu Chính Hải với tốc độ nhanh như thiểm điện.
Vu Chính Hải nắm chặt Bích Ngọc Đao trong tay, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Hoàng Thời Tiết ngây ngẩn cả người. Lập trường của hắn đương nhiên là đứng về phía U Minh Giáo, nhưng thật không ngờ vị cửu diệp này lại nguyện ý đối địch với Ma Thiên Các.
Chuyện này… hắn phải lựa chọn thế nào đây?
“Thời Tiết huynh, chuyện này không liên quan đến huynh, nếu sợ hãi thì hãy rời đi.” Vu Chính Hải không thích loại người thiếu quả quyết và không có lập trường.
Hoàng Thời Tiết đành thở dài nói: “Thôi được rồi… ta đã lựa chọn, sao có thể bỏ dở nửa chừng. Bồng Lai đảo đương nhiên đứng về phía U Minh Giáo!”
“Tốt! Có câu này của Thời Tiết huynh là đủ.” Bích Ngọc Đao trong tay Vu Chính Hải lập loè kim quang.
Bầu không khí đã trở nên vô cùng căng thẳng Tư Vô Nhai cau mày nói: “Gia sư Cơ Thiên Đạo đang trên đường tới!”
Đây là chiêu mạnh nhất hắn có thể nghĩ ra để đối phó với Lục cửu diệp.
Đáng tiếc là Lục Châu vẫn không thèm nhúc nhích. “Người thanh niên… ngươi vẫn còn quá non.”
Đúng lúc này, Bích Ngọc Đao trong tay Vu Chính Hải đột nhiên quang mang đại thịnh, đánh thẳng về phía Lục Châu.
Lục Châu nhẹ nhàng nâng tay kẹp lấy mũi đao, ngón trỏ và ngón giữa hiện ra quang mang màu xanh lam.
Ầm, đao cương tiêu tán! Bích Ngọc Đao rơi vào tay Lục Châu.
Tràng diện cực kỳ yên tĩnh.
Cửu diệp… mạnh quá sức tưởng tượng. Mạnh đến mức làm cho người ta giận sôi gan.
Dùng tay không kẹp lại vũ khí thiên giai mà chẳng hư hao lấy một cọng tóc, hết sức nhẹ nhàng nước chảy mây trôi.
Chiêu này khiến tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cửu diệp mà nổi giận, đám bọn họ đều phải chôn cùng.
Vu Chính Hải là bát diệp đỉnh phong đại viên mãn, tuy chiêu vừa rồi không phải chiêu mạnh nhất của hắn nhưng người khác không có khả năng dùng tay không đón đỡ.
Hắn nuốt nước miếng.
“Kẻ nào dám động, lão phu đồ sát cả nhà hắn!” Đạo sóng âm truyền đi khắp đại điện.
Lời này là đang nói cho các đệ tử U Minh Giáo nghe, đồng thời cũng nói cho Hoàng Thời Tiết nghe.
Đám người đang giương cung bạt kiếm đều bị kềm chế lại. Cho dù có huyết tính lớn cỡ nào cũng bị lời nói này đè lại.
“Ngoại trừ Vu Chính Hải, những người khác… cút ra ngoài.” Lục Châu trầm giọng nói.
“. . .”
Hoàng Thời Tiết chưa từng cảm thấy bị áp bách đến mức này. Cho dù là cường giả bát diệp ở vị trí cao như hắn, lúc này cũng chỉ có thể cúi đầu.
Tất cả mọi người trong đại điện đều thất thần. Thấy vậy, Lục Châu lại nói thêm một câu: “Nếu muốn chết thì cứ ở lại.”
Chương 545 Vô đề
Vu Chính Hải trừng to mắt, tròng mắt tràn đầy tia máu.
Hắn nhìn Lục Châu dùng hai ngón tay kẹp chặt Bích Ngọc Đao, toàn thân hắn không dám động đậy. Hắn biết chỉ cần mình khẽ động một chút thôi, U Minh Giáo sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.
Vu Chính Hải bèn lên tiếng: “Ra ngoài hết đi!”
Đám người lộ vẻ khó xử. “Giáo chủ!”
“Đại sư huynh!”
Vu Chính Hải gằn từng tiếng: “Ta là Giáo chủ, trời sập đã có ta chống. Cút hết ra ngoài cho ta ——”
Tiếng như kình lôi truyền vào tai mọi người.
Vu Chính Hải đã hiểu rõ, vị Lục cửu diệp này cố ý đến đây gây sự.
“Đại sư huynh!” Tư Vô Nhai vốn định nói thêm gì nhưng Vu Chính Hải đã phất tay, cương khí cuồn cuộn cuốn lấy Tư Vô Nhai lôi ra ngoài.
Hoàng Thời Tiết đành bất đắc dĩ chắp tay với Vu Chính Hải, rời khỏi đại điện.
Những người khác cũng lục tục ra theo.
Lúc này hy sinh là vô nghĩa. Vu Chính Hải hiểu rất rõ đạo lý này.
Lục Châu quay đầu nhìn Hải Loa, phát hiện nàng không hề bị sóng âm ảnh hưởng.
Đúng lúc này, thân ảnh Vu Chính Hải loé lên, vô số chưởng ấn cấp tốc đánh tới.
“Cho dù là cửu diệp, ta cũng muốn đánh một trận!”
Phanh phanh phanh! Khí thế như dời sông lấp biển càn quét về phía Lục Châu.
Lục Châu nhấc tay đánh ra một chưởng, một chưởng ấn màu xanh lam mang theo hai chữ triện “Sắc lệnh” bắn ra.
Ầm!
Vô số chưởng ấn của Vu Chính Hải tiêu tán chỉ trong khoảnh khắc, toàn thân hắn bay ngược ra ngoài.
Đầu óc Vu Chính Hải trống rỗng. Chỉ cần một chiêu thôi sao? Đây là lực lượng của cửu diệp?
Đã có lúc Vu Chính Hải cho rằng mình cũng có thể bước vào cửu diệp. Hắn không ngờ cửu diệp lại mạnh hơn bát diệp quá nhiều.
Thời niên thiếu, Vu Chính Hải từng dùng tu vi tam diệp giết một cao thủ ngũ diệp.
Từ thất diệp trở lên hầu như không có khả năng vượt cấp giết người. Chênh lệch một diệp đã là một trời một vực.
Dù biết rõ bát diệp không thể nào thắng được cửu diệp… nhưng thất bại chỉ trong một chiêu quả thật đã làm tổn thương lòng tin và tự ái của hắn.
Oanh!
Vách tường trong đại điện bị Vu Chính Hải đâm vào tạo thành một lỗ thủng lớn, đồng thời Vu Chính Hải còn trượt ra ngoài một khoảng xa mới dừng lại.
Bên ngoài đại điện, đám giáo chúng U Minh Giáo, Hoàng Thời Tiết, Tư Vô Nhai… đều đứng chết trân tại chỗ.
Bát diệp đại viên mãn lại không chịu nổi lấy một chiêu.
Lục Châu cất bước đi tới, bước xuyên qua lỗ thủng trên vách tường đi ra ngoài đại điện.
Trăng đã lên cao, sao trên trời nhấp nháy toả sáng.
“Đứng dậy.” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải cố nén đau đớn, tung người bay lên.
Vừa lên được nửa thước, toàn thân hắn lại ngã phịch xuống đất.
Trong lòng Vu Chính Hải cả kinh. Tu vi của hắn đâu rồi?
Hắn vội vàng điều động nguyên khí trong đan điền khí hải mới phát hiện đã rỗng tuếch, toàn thân như bị một lồng giam kẹp chặt.
Lục Châu tiếp tục tiến tới, uy nghiêm vững chãi như một toà núi cao vời vợi.
Vu Chính Hải bị ép tới mức không thở nổi.
Vù!
Vu Chính Hải bật dậy, toàn thân như một con dã thú phóng về phía Lục Châu. Hai tay đánh ra vô số quyền cước.
Phanh phanh phanh! Lục Châu nhấc tay đón đỡ toàn bộ.
Quyền cước không mang theo tu vi sao có thể là đối thủ của Lục Châu.
Vu Chính Hải điên cuồng công kích. Đón đỡ mãi cũng chán, Lục Châu đánh ra một chưởng!
Oanh!
Vu Chính Hải lại bay ngược ra ngoài, lăn tròn dưới đất, nhưng vẫn không bị thương.
Lục Châu kinh ngạc. Đây chính là đặc tính của tộc Vô Khải?
“Chỉ có chút thực lực như thế?” Lục Châu quan sát Vu Chính Hải.
“Ngươi ——”
Vu Chính Hải cắn răng, cố gắng đứng dậy.
“Lão phu sẽ thay sư phụ ngươi giáo huấn ngươi một trận.”
Lại một chưởng ấn đánh ra.
Chính lúc ấy, sau lưng Lục Châu đột nhiên có một đôi cánh lóng lánh kim quang đánh tới, mang theo ngàn vạn đạo cương châm.
Lục Châu lật tay, Vị Danh Kiếm biến thành tấm thuẫn. Cương khí bao bọc lấy tạo thành một quang thuẫn chắn ở sau lưng, ngăn trở toàn bộ cương châm.
Tư Vô Nhai lập tức từ bỏ công kích, lao về phía Vu Chính Hải.
“Muốn đưa hắn đi?” Lục Châu lại nhấc tay.
Thẻ Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá lại bay ra ngoài. Nhưng khác với lần trước là Phược Thân Thần Chú, lần này mang theo hai chữ triện “Sắc lệnh”.
Phốc!
Tư Vô Nhai bị đánh trúng, rơi xuống đất.
Tu vi bị trói buộc, Tư Vô Nhai lồm cồm bò dậy lui về phía sau, đứng chắn trước người Vu Chính Hải.
“Đại sư huynh, để ta chặn hắn, huynh mau đi đi.”
Vu Chính Hải thở dài. “Hiền đệ đừng hồ đồ! Lưu lại núi xanh không lo không có củi đốt!”
“Không được, U Minh Giáo không thể không có huynh.”
Lục Châu nhìn hai người, lắc đầu nói: “Trúng chưởng ấn của lão phu còn muốn trốn?”
Lúc này Tư Vô Nhai mới phát hiện trên người hai huynh đệ đã mất sạch nguyên khí, trong lòng hắn rung động mạnh!
[Ting — bắt được nghiệt đồ Vu Chính Hải, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Lục Châu đã có kinh nghiệm, hai tấm thẻ Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá vừa tung ra đã bắt được Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai.
Vừa rồi Lục Châu vừa dùng thẻ đạo cụ vừa vận dụng lực lượng phi phàm của Thiên thư để đề phòng bị Vu Chính Hải gây thương tích.
Cũng may mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của Lục Châu. Hai tấm thẻ còn giữ lại đến bây giờ cũng vì mục đích này.
Tư Vô Nhai cởi áo cúi đầu nhìn dấu vết trên ngực… dưới ánh trăng, hai chữ triện “Sắc lệnh” trông vô cùng chướng mắt.
Không phải chữ “Trói”.
“Là thủ đoạn của Thiên Sư Đạo?” Tư Vô Nhai kinh ngạc. Nhưng không vì vậy mà hắn cho rằng lão nhân trước mắt là người của Thiên Sư Đạo.
Một chiêu vừa rồi khiến Tư Vô Nhai nghĩ ngay đến Phược Thân Thần Chú của sư phụ, tuy hình thái khác biệt nhưng công hiệu lại giống hệt nhau.
Hắn ngẩng đầu, âm thầm dò xét lão nhân trước mặt.
Lục Châu cất bước đi tới, cách hai người ba mét mới dừng lại, nói với Tư Vô Nhai: “Ngươi cũng muốn chết?”
Trước mặt cường giả, mọi âm mưu quỷ kế đều không còn chút ý nghĩa nào.
Tư Vô Nhai đáp: “Nếu ta khoanh tay đứng nhìn, ta không còn mặt mũi nào đối diện với đại sư huynh, với U Minh Giáo, càng không dám đối mặt với sư phụ.”
Lời này khiến Lục Châu bất ngờ. Nhớ lại lời Chư Hồng Cộng từng nói, Tư Vô Nhai cứu lão bát, cứu Ngu Thượng Nhung, cứu Vu Chính Hải… Ngày hôm nay hắn vẫn lựa chọn cứu Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải đứng lên, vỗ vỗ vai Tư Vô Nhai rồi kéo hắn ra sau lưng mình, trầm giọng nói:
“Ta đã nói, việc này không liên quan đến đệ.”
“Đại sư huynh, sao huynh cứ bướng bỉnh như vậy?!” Tư Vô Nhai cau mày nói.
“Chuyện này đệ phải nghe ta.” Sắc mặt Vu Chính Hải trầm xuống, nghiêm túc nói. “Đi mau.”
Vu Chính Hải lại đẩy Tư Vô Nhai sang bên. Hắn không còn lựa chọn nào khác.
“Lục tiền bối dạy phải. Là vãn bối kiến thức nông cạn.” Hoa Trọng Dương đáp.
“Vu Chính Hải có sư phụ mạnh như vậy… tại sao không mời hắn xuất sơn đánh hạ Kinh Châu?”
“Chuyện này…”
Hoa Trọng Dương không dám tuỳ tiện nói về điều này. Đây là việc cá nhân của Giáo chủ Vu Chính Hải, trong U Minh Giáo rất ít ai dám nghị luận.
“Chuyện này ngài có thể hỏi thẳng Giáo chủ của vãn bối.” Hoa Trọng Dương đáp.
“Được.”
Lục Châu gật đầu rồi quay sang nói với Hải Loa: “Lão phu đưa ngươi đi.”
“Vâng.”
Ba người lại tiếp tục phi hành về phía Kinh Châu Thành.
Hoa Trọng Dương âm thầm gật gù, cao thủ cửu diệp quả nhiên danh bất hư truyền —— trầm ổn mới là vương đạo nha!
Bay trên không trung, trên mặt Hải Loa lộ vẻ hưng phấn, tựa như đã rất lâu không được phi hành. Nàng chỉ tay về phía rừng cây bên dưới, nói một tiếng “Đẹp”, sau đó lấy vỏ ốc ra đặt lên môi, nhẹ nhàng thổi một khúc.
Âm thanh trầm thấp nghẹn ngào vang vọng đến chân trời.
Bách thú trong rừng điên cuồng chạy theo nàng, bụi đất tung bay. Phi cầm tứ phía kết thành từng đội nhịp nhàng bay tới.
Thấy cảnh này, ngay cả Lục Châu cũng không thể không kinh ngạc nói: “Hải Loa.”
“Vâng.”
Hải Loa ngoan ngoãn đưa vỏ ốc trong tay cho Lục Châu. Lục Châu cầm nó quan sát một lúc, phát hiện nó không phải là vũ khí, chỉ là một vỏ ốc rất bình thường.
Hải Loa cũng không sử dụng âm công. Chẳng lẽ âm luật là một phần của thú ngữ?
Lục Châu trả vỏ ốc lại cho nàng.
“Cảm ơn.” Hải Loa đột nhiên nói lời tạ ơn. Khi tiếng ốc biển dừng lại, đám muông thú và phi cầm cũng dừng lại theo.
Lục Châu không khỏi tán thán trong lòng, năng lực này thật là kỳ diệu.
Hoa Trọng Dương cũng phải thốt lên: “Thiên phú này nếu có thể sử dụng một cách thích hợp thì không thua gì một quân đội võ trang.”
Lục Châu liếc nhìn hắn. “Chỉ dựa vào đám hung thú này à?”
Đám hung thú sống xung quanh khu vực thành trì của nhân loại hầu hết đều không quá mạnh mẽ, rất khó có thể so sánh với tu hành giả thông thường.
Hoa Trọng Dương thầm nghĩ, lão tiền bối hẳn là người kiến thức rộng rãi biết tất cả mọi chuyện, ngài hỏi như vậy chỉ để khảo nghiệm thực lực của U Minh Giáo mà thôi, bèn đáp:
“Đám hung thú này đương nhiên không đáng nhắc tới, những con lợi hại nhất cũng chỉ có tu vi Thông Huyền hoặc Ngưng Thức cảnh, không thể so sánh với tu hành giả nhân loại được. Nhưng hung thú trong tứ đại sâm lâm mới thật khiến người ta kiêng kỵ.”
Thấy lão tiền bối vẫn giữ im lặng, chuyên tâm phi hành, Hoa Trọng Dương tiếp tục nói:
“Đám người Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung không chỉ xem trọng thiên phú của nha đầu này mà còn nghĩ tới lợi ích to lớn sau lưng nàng. Nếu có thể bồi dưỡng nha đầu rồi bắt về một ít toạ kỵ, tin rằng không cần đến trăm năm thời gian bọn hắn sẽ trở thành tông môn lớn mạnh nhất Đại Viêm.”
Góc nhìn này đúng là Lục Châu chưa từng nghĩ tới. Thiên phú của Hải Loa có thể khiến hung thú phục tùng, đương nhiên rất thích hợp để săn bắt toạ kỵ.
Trong tứ đại sâm lâm không thiếu các hung thú cường đại, ngay cả cao thủ bát diệp như Phan Ly Thiên cũng suýt chút nữa đã mất mạng trong Hắc Mộc Sâm Lâm.
Lục Châu nghĩ tới toạ kỵ Bạch Trạch và Bệ Ngạn của mình, bọn chúng không đến từ sâm lâm nên không thể so sánh được.
. . .
Phi hành một lúc lâu, rốt cuộc ba người Lục Châu, Hải Loa và Hoa Trọng Dương đã đến Kinh Châu Thành.
Lục Châu nhìn đống quần áo rách nát trên người Hải Loa, sau đó dẫn nàng đến tiệm trang phục mua mấy bộ, rồi lại sai người đưa nàng đi tắm rửa sạch sẽ.
Bùn đất và quần áo cũ nát vốn không thể che lấp được khí chất xuất trần của Hải Loa. Nay nàng mặc vào một bộ trang phục xinh đẹp sạch sẽ lập tức trở thành một tinh linh đến từ rừng sâu, hai búi tóc cao khiến nàng trông hoạt bát khả ái vô cùng.
Hoa Trọng Dương nhìn nàng, không khỏi tấm tắc khen: “Thật khó có thể tưởng tượng đây là một tiểu cô nương không có nhà để về.”
Cha mẹ nào lại có thể nhẫn tâm như vậy, đành lòng vứt bỏ một nữ nhi ngây thơ thuần phác lại xinh xắn động lòng người thế này.
Hải Loa có vẻ rất thích bộ quần áo mới trên người mình, nàng không ngừng xoay tròn tự mình nhìn ngắm bộ trang phục, trên mặt nở nụ cười vui sướng.
“Thích không?” Lục Châu hỏi.
“Thích ạ.” Hải Loa mỉm cười, hai mắt tròn xoe. “Ông thật tốt.”
Được phát thẻ người tốt rồi? Nha đầu này thật rất ngây thơ, không hiểu sự đời, kinh nghiệm sống chưa nhiều.
Về phương diện này thì Hải Loa cũng giống với Tiểu Diên Nhi, chỉ khác ở chỗ Tiểu Diên Nhi trước nay chưa từng bị thua thiệt, mà Hải Loa là kiểu người sẽ bị bắt nạt thật nhiều.
Việc nàng suýt bị người ta tế sống trên tế thiên đài chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Tất cả đã sẵn sàng. Hoa Trọng Dương khom người nói: “Lục tiền bối, thời gian không còn sớm, ban đêm ở Kinh Châu Thành sẽ cấm đi lại trên đường.”
Lục Châu không thèm để ý đáp: “Không vội.”
Sau đó hắn nhìn về phía Hải Loa. “Có đói không?”
Hải Loa sờ sờ bụng, khẽ gật đầu.
Hoa Trọng Dương bất đắc dĩ, đành phải theo chân hai người đến tửu lâu.
Trong tửu lâu, ba người ngồi cùng một bàn tròn với đầy thức ăn ngon. Lục Châu và Hoa Trọng Dương không ăn, chỉ nhìn chằm chằm Hải Loa.
Hải Loa ăn cơm không nhanh, nàng ăn từng miếng từng miếng nhỏ, không giống như hổ đói, cũng không giống gà mổ thóc, mà giống như một con thỏ, nhai kỹ nuốt chậm.
Hải Loa rõ ràng không phải là con nhà bình thường.
“Nhà ngươi ở đâu?” Lục Châu lại hỏi lần nữa.
Hải Loa ngẩng đầu chỉ tay về phía đông, nói: “Rất xa, rất xa…”
“Ở đâu còn nhớ rõ không?” Hoa Trọng Dương cũng hứng thú hỏi.
Hải Loa lắc đầu.
“Chỗ các ngươi có địa hình hay vật gì đặc thù không?”
Hoa Trọng Dương muốn thông qua những điều này để phán đoán vị trí chính xác.
Hải Loa lại lắc đầu. “Không nhớ rõ.”
Lục Châu hồ nghi, chẳng lẽ nha đầu này bị mất trí nhớ? Hắn hiếu kỳ nói: “Đưa tay ra.”
“Vâng.”
Hải Loa giơ tay ra đặt trước mặt Lục Châu. Lục Châu đặt hai ngón tay lên cổ tay nàng, nguyên khí như tia nước nhỏ thẩm thấu vào trong kinh mạch.
Một lát sau, Lục Châu lại càng thêm khó hiểu.
Hải Loa chưa từng bị thương, đầu cũng không có va đập gì, thần trí rất tỉnh táo… Hơn nữa đan điền khí hải cũng ở trạng thái sơ khai chưa từng tu hành.
Nói cách khác, nàng chính là một người bình thường khoẻ mạnh không có vấn đề.
Nhưng tại sao lại có biểu hiện giống như mất trí nhớ?
Điều càng khó giải thích hơn là nàng có thể hiệu lệnh dã thú.
Chương 542 Vô đề
Mà điều khiến Lục Châu băn khoăn suốt từ đầu đến giờ là —— Hải Loa có thể tránh được khả năng phân tích của Chân Thực Chi Nhãn.
Người bình thường sao làm được điều này? Điểm đáng ngờ thật nhiều.
Lục Châu cẩn thận xem xét lại nhất cử nhất động của Hải Loa, hành vi cử chỉ cũng xem như là quy củ, không ngây ngốc như tiểu hài tử nhưng cũng không ổn trọng như một người trưởng thành.
“Tiền bối, mặt trời sắp xuống núi, chúng ta mau đi thôi.” Hoa Trọng Dương lại thúc giục.
“Ăn no chưa?” Lục Châu hỏi Hải Loa.
“Rồi ạ… Cảm ơn.” Hải Loa gật đầu.
“Vậy thì đi thôi.”
Lúc này ba người mới rời khỏi tửu lâu.
. . .
Cùng lúc đó, trong phân đà của U Minh Giáo.
Vu Chính Hải không ngừng đi tới đi lui. Tư Vô Nhai thản nhiên nhìn hắn nói:
“Đại sư huynh đừng lo lắng. Hoa Trọng Dương luôn làm việc rất cẩn trọng.”
Vu Chính Hải dừng bước. “Mọi chuyện đều không có tuyệt đối. Vi huynh đang nghĩ nếu việc này thất bại thì phải xử lý thế nào.”
“Vậy thì lại nghĩ cách khác.”
“Hiền đệ còn có diệu kế?” Vu Chính Hải hỏi.
“Diệu kế thì không hẳn.” Tư Vô Nhai đáp. “Đệ đã xem lại bút ký ghi chép các hành động của U Minh Giáo trong khoảng thời gian gần đây… Đại sư huynh kết bạn với Môn chủ Bồng Lai Môn từ bao giờ thế?”
Vu Chính Hải cười sang sảng:
“Nói ra thì khá dài dòng, khi Đại Huyền Thiên Chương của vi huynh đạt tới đại thừa, thiếu đi một đối thủ để luyện tập. Vi huynh vốn định tìm nhị sư đệ nhưng lại không thấy bóng dáng hắn đâu nên đành đi Bồng Lai đảo. Vi huynh thắng Hoàng Thời Tiết trong vòng ba đao, không đánh không quen biết, sau đó kết làm bằng hữu. Mà hiền đệ hỏi việc này làm gì?”
“Nếu được đảo chủ Bồng Lai đảo tương trợ thì chúng ta có thể nhẹ nhàng đánh hạ Kinh Châu Thành rồi.” Tư Vô Nhai nói.
Hai mắt Vu Chính Hải toả sáng như đã nghĩ ra điều gì. “Có đạo lý!”
Hắn vừa dứt lời, một tên thuộc hạ đi vào khom người nói: “Giáo chủ, đảo chủ Bồng Lai đảo giá lâm.”
Tư Vô Nhai đứng lên, hai mắt sáng rực. “Đại sư huynh, vận khí của huynh thật là tốt.”
Vu Chính Hải cười nói: “Mau mời vào.”
Bên ngoài đại điện, chiếc phi liễn cực đại từ từ hạ xuống. Vu Chính Hải bước ra ngoài nghênh đón, Tư Vô Nhai cũng theo sát phía sau.
Trong phi liễn bỗng vang lên một giọng nói: “Đã lâu không gặp!”
“Thời Tiết huynh, từ khi tạm biệt đến giờ huynh vẫn khoẻ chứ?”
Đúng lúc này, một thân ảnh mặc cẩm y phóng ra ngoài nhanh như thiểm điện, công kích về phía Vu Chính Hải!
Song chưởng sáng lên dưới bầu trời hoàng hôn trầm lắng. Hoàng Thời Tiết đột nhiên gây khó dễ khiến Tư Vô Nhai bất ngờ. Hắn vội lùi ra sau, chừa lại không gian cho hai người.
Sắc mặt Vu Chính Hải vẫn thong dong không vội, sống lưng thẳng tắp, tay trái chắp sau lưng, tay phải nâng lên nghênh đón.
Phanh phanh phanh!
Chưởng ấn của Hoàng Thời Tiết tản ra từng đạo tàn ảnh và quang mang khiến người chói mắt, dưới tiết tấu công kích nhanh như chớp, Vu Chính Hải vẫn ung dung ứng đối không hề tốn sức.
Các đệ tử Bồng Lai đảo vẫn đứng yên bên cạnh phi liễn không hề nhúng tay, yên lặng quan sát cuộc chiến, mà giáo chúng U Minh Giáo cũng vậy.
Quan sát cuộc chiến giữa hai cường giả thường mang lại lợi ích lớn, đây cũng được xem là một cách hưởng thụ.
Từ khi xông ra khỏi phi liễn, Hoàng Thời Tiết không ngừng công kích mà Vu Chính Hải lại không ngừng hoá giải, hai người dần tiến lên trên bậc thềm.
Trong lòng bàn tay Vu Chính Hải đột nhiên xuất hiện một đạo cương đao hình loan nguyệt. “Đao Chấn Sơn Hà!”
Oanh!
Hoàng Thời Tiết không thể không đón đỡ, hắn lăng không bay ngược ra sau rồi hạ xuống đất.
Cuộc chiến kết thúc.
Song phương đánh ra chưa đến hai phần mười thực lực, còn chưa đủ để làm nóng người. Tuy vậy cao thấp đã phân.
Hoàng Thời Tiết cười nói: “Không ngờ tu vi của ngươi lại tiến bộ rồi.”
“Ngươi cũng thế.”
“Sao hả? Ta tới đây chẳng lẽ ngươi không chào đón?” Hoàng Thời Tiết nói.
Vu Chính Hải cười ha hả. “Ngươi đến ta đương nhiên rất vui. Mời vào trong!”
Đám người cùng tiến vào đại điện.
Vào trong, Vu Chính Hải giới thiệu với Hoàng Thời Tiết. “Vị này là hiền đệ của ta, Tư Vô Nhai.”
Tư Vô Nhai chắp tay nói: “Tham kiến tiền bối.”
Hoàng Thời Tiết khen ngợi gật đầu. “Nghe nói thất tiên sinh Tư Vô Nhai của Ma Thiên Các sở hữu lực lượng tình báo Ám Võng trải rộng khắp thiên hạ, từ thiên tử đến lê dân bách tính đều có tai mắt của ngươi. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Tiền bối quá khen.” Tư Vô Nhai nói.
Lúc này, Thẩm Lương Thọ dùng hai tay dâng lên một hộp gấm, nói: “Đây là Trảm Liên Bảo Mệnh Đan do Hoàng tiền bối nhờ Đan Dương Tông chúng ta luyện chế.”
Vu Chính Hải nhận lấy hộp gấm rồi đặt lên bàn.
Thẩm Lương Thọ là ai? Hắn chính là fan não tàn của Ma Thiên Các. Từ sau trận đánh ở Lương Châu Thành, hắn lại càng khao khát được nhìn thấy cửu đại đệ tử Ma Thiên Các.
Nay có cơ hội tốt như vậy, Thẩm Lương Thọ há có thể bỏ lỡ. Đứng ở khoảng cách quá gần… Thẩm Lương Thọ chỉ sợ bản thân mình đánh mất lý trí mà chạy lại ôm đùi người ta.
Hắn chăm chú quan sát Vu Chính Hải, miệng thầm thì: “Quả… quả nhiên…”
“Quả nhiên cái gì?” Vu Chính Hải không để ý lắm.
“Quả nhiên giống với trong tưởng tượng của ta, cao lớn uy mãnh, không hổ danh là đại tiên sinh Ma Thiên Các.” Thẩm Lương Thọ đáp.
“Thưởng.” Vu Chính Hải phất tay.
Một đệ tử U Minh Giáo đứng bên cạnh lập tức đưa Thẩm Lương Thọ đi lĩnh thưởng.
Thẩm Lương Thọ lui ra sau mấy bước, cười nói: “Đa tạ!” Sau đó đi theo tên đệ tử kia.
Hoàng Thời Tiết lúc này mới cất tiếng. “Nghe nói Các chủ Ma Thiên Các đã sớm tấn thăng cửu diệp?”
“Đúng vậy.” Vu Chính Hải không định che giấu. Dù sao thì Ma Thiên Các càng cường đại, người ta càng kiêng kỵ U Minh Giáo.
“Nói ra việc này có lẽ Vu giáo chủ không tin.” Hoàng Thời Tiết kể lại. “Hôm nay khi đi ngang phía bắc Kinh Châu, nơi tế thiên đài, ta gặp được một vị cao thủ cửu diệp.”
Tư Vô Nhai vẫn luôn im lặng không lên tiếng đột nhiên giật mình mở to mắt.
“Cao thủ cửu diệp? Gia sư đi tế thiên đài?” Phản ứng đầu tiên của Tư Vô Nhai chính là sư phụ đã đến.
Hoàng Thời Tiết lắc đầu nói: “Không phải là tôn sư.”
Vu Chính Hải nhướng mày. Lại xuất hiện một cửu diệp khác?
Vu Chính Hải có thể tung hoành thiên hạ, đánh đâu thắng đó cũng là vì bản thân hắn là cao thủ bát diệp viên mãn cực kỳ cường đại. Cùng là bát diệp chưa chắc đã thắng được hắn. Người có thể đánh bại hắn dễ dàng chỉ có sư phụ Cơ Thiên Đạo mà thôi.
Chương 543 Vô đề
Nay lại có một vị cửu diệp khác xuất hiện, như vậy kế hoạch của hắn… chẳng lẽ sẽ thất bại trong gang tấc?
“Người đó là ai?” Vu Chính Hải hỏi.
Thẩm Lương Thọ đi lĩnh thưởng xong, vừa quay về đại điện nghe vậy bèn cất cao giọng nói:
“Đại tiên sinh, việc này ta có thể làm chứng. Người này họ Lục, là cường giả ẩn thế, e là không một ai biết rõ lai lịch của ông ta. Một trong tứ đại hộ pháp Hoa Trọng Dương cũng có mặt ở tế thiên đài. Chờ hắn trở về, ngài có thể hỏi rõ ràng việc này.”
“Họ Lục?” Sắc mặt Vu Chính Hải cực kỳ nghiêm túc. Nếu điều này là sự thật, e là kế hoạch của hắn không xong.
Là địch hay bạn, rất khó phán đoán. Ít nhất hiện tại người đó không phải bạn.
Hoàng Thời Tiết thở dài nói: “Thật không ngờ, tu hành giới vừa bước vào thời đại trảm kim liên thì cửu diệp đã hoành không xuất thế.”
“Thời Tiết huynh có biết người này đang ở đâu không?” Vu Chính Hải hỏi.
Hoàng Thời Tiết lắc đầu. “Nhân vật như vậy sao ta dám truy vấn.”
Vu Chính Hải lộ vẻ thất vọng, nhưng Thẩm Lương Thọ lại nói:
“Đại thủ toạ Thanh Long Điện hình như rất quen thuộc với người này… ngoài ra còn có một tiểu nha đầu.”
Tư Vô Nhai nói: “Đó là người thông hiểu âm luật và thú ngữ.”
Hoàng Thời Tiết nghi hoặc hỏi: “Có phải Vu giáo chủ phái người tới tế thiên đài là vì người này?”
“Đúng vậy. Người này tinh thông âm luật, có thể hiệu triệu bách thú. Nếu được nàng ta tương trợ, Kinh Châu sẽ là vật trong tay. Đáng tiếc…” Vu Chính Hải tiếc nuối nói.
Hoàng Thời Tiết gật gù. “Thì ra là thế.”
“Thời Tiết huynh, Bồng Lai đảo của huynh đã ẩn thế nhiều năm không xuất hiện. Nay cửu châu đã loạn thành dạng này, sao huynh không nhân cơ hội giúp ta một tay?”
“Việc này…”
Hoàng Thời Tiết không đồng ý ngay lập tức. Trong lòng hắn cũng rất muốn Bồng Lai đảo tái xuất giang hồ, nếu không người của hắn đã không đi bảo hộ Đan Dương Tông, lại càng không rời khỏi Bồng Lai đảo đến địa bàn của U Minh Giáo.
Bồng Lai muốn nhập thế, chỉ thiếu một cơ hội. Nhưng vội vàng đồng ý thì e là sẽ mất giá.
Vu Chính Hải rất khí phách nói: “Nếu được Thời Tiết huynh tương trợ, sau này Bồng Lai Môn chính là đệ nhất tông môn trong thiên hạ, Thần Đô cũng sẽ có một vị trí cho Bồng Lai.”
Lần này Hoàng Thời Tiết không do dự nữa. “Được!”
Vu Chính Hải lập tức vỗ bàn, cao giọng gọi: “Người đâu!”
“Có thuộc hạ!”
“Bản giáo chủ hôm nay muốn mở yến hội thiết đãi Thời Tiết huynh.” Vu Chính Hải nói.
“Xin chúc mừng, xin chúc mừng!” Thẩm Lương Thọ lớn tiếng chắp tay tung hô.
Tư Vô Nhai không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, bèn đứng lên đi đến bên cạnh Vu Chính Hải. Vừa định nói chuyện thì Vu Chính Hải đã vỗ vai hắn nói: “Hiền đệ, hôm nay đệ mệt mỏi nhiều rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Nơi này có vi huynh xử lý là được.”
“Đại sư huynh…”
“Yên tâm, ta tự có phân tấc.” Vu Chính Hải khí phách nói.
Khi tất cả mọi người đều đang vui vẻ, bên ngoài lại có một tên đệ tử cấp tốc chạy vào ——
“Giáo chủ, đại thủ toạ Thanh Long Điện trở về rồi!”
“Mau cho mời.” Vu Chính Hải nói.
Đám người Bồng Lai Môn cũng quay đầu nhìn ra ngoài đại điện.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, bóng tối từ từ trải rộng ra khắp mặt đất, mọi người chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy ba thân ảnh đang chậm rãi đi vào.
Khi ánh sáng bên trong đại điện soi rõ mặt mũi ba người, toàn bộ đại điện lập tức lặng ngắt như tờ.
Đi đầu là một vị lão giả đang nắm tay một tiểu cô nương xinh đẹp như tinh linh.
Hoa Trọng Dương cung kính đi ở phía sau, trông như một tên tuỳ tùng.
Đám người Bồng Lai Môn vừa gặp mặt ban nãy, đương nhiên biết rõ vị lão giả này là ai, ai nấy đều ngơ ngác đứng như trời trồng.
“Lại gặp mặt rồi.” Lục Châu là người đầu tiên lên tiếng.
Lời nói của Lục Châu rốt cuộc cũng đánh thức đám người đang ngơ ngác.
Thẩm Lương Thọ quả nhiên không hổ là kẻ lõi đời, lập tức xông tới trước mặt Lục Châu, khom người hành lễ:
“Tham kiến Lục tiền bối… không ngờ ở chỗ này vãn bối lại may mắn được nhìn thấy ngài lần nữa.”
Lục Châu không để ý tới Thẩm Lương Thọ mà đạm mạc nhìn về phía Vu Chính Hải đang ngồi ngay ngắn trên đại điện và Tư Vô Nhai ngồi bên trái hắn.
Hoàng Thời Tiết và các đệ tử Bồng Lai Môn không thể không khom người hành lễ. “Tham kiến Lục tiền bối.”
“Miễn đi.” Lục Châu phất tay.
Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai cẩn thận đứng lên. Hai người muốn xem xét tường tận lai lịch của người này.
Thấy Hoàng Thời Tiết hành đại lễ, hai người đương nhiên cũng không dám thất lễ, đồng loạt đứng lên ôm quyền.
“Xin hỏi tiền bối từ đâu đến?” Vu Chính Hải hỏi thẳng.
Lục Châu không thể lại nói mình đến từ Bồng Lai Môn. Nhưng còn chưa kịp hồi đáp, Hoa Trọng Dương đứng sau lưng đã khom người nói với Vu Chính Hải:
“Giáo chủ, Lục tiền bối ở trong thâm sơn đã lâu, không màng đến thế sự. Vị cô nương đứng bên cạnh chính là Hải Loa cô nương trên tế thiên đài.”
Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai khẽ kinh ngạc nhìn về phía Hải Loa, trong lúc nhất thời không hiểu rõ mối quan hệ giữa Lục Châu và Hải Loa.
Hoa Trọng Dương vội vàng khom người đi tới bên cạnh Vu Chính Hải, kề miệng nói nhỏ vào tai hắn.
Vu Chính Hải vừa nghe được có cơ hội mời vị Lục tiền bối này hỗ trợ đánh hạ Kinh Châu, ánh mắt lập tức sáng rực, nhanh chóng tươi cười:
“Thì ra là Lục tiền bối… Lục tiền bối đến thăm, U Minh Giáo vô cùng vinh hạnh. Xin mời ngồi.”
Lục Châu dắt tay Hải Loa bước tới ngồi vào ghế. Hải Loa hiếu kỳ nhìn trái ngó phải.
“Ngươi chính là Vu Chính Hải?” Lục Châu hỏi.
Vu Chính Hải hào hùng đáp: “Đúng vậy… vãn bối học nghệ trên Ma Thiên Các, gia sư là Cơ Thiên Đạo, gia sư giống Lục tiền bối đều là cường giả cửu diệp đương thời.”
Vừa nghe đến đây, Thẩm Lương Thọ đã hấp tấp tiếp lời:
“Vu giáo chủ nói cực phỉa… Các chủ Ma Thiên Các quả thật là anh hùng hào kiệt, cửu diệp vừa xuất hiện, nhật nguyệt phai mờ nhan sắc. Vu giáo chủ đây là đại đệ tử Ma Thiên Các, quản lý đại ma giáo đệ nhất thiên hạ. Nay cửu châu loạn lạc, U Minh Giáo thuận thế mà làm, trọng chỉnh non sông.”
Lục Châu quay đầu nhìn Thẩm Lương Thọ. “Cơ Thiên Đạo lợi hại như vậy?”
Trong lòng Vu Chính Hải khẽ động… Đối với loại cường giả cửu diệp này, chỉ có thể dùng một cường giả khác đồng cấp bậc để kềm chế hắn lại.
Thẩm Lương Thọ đáp lời:
“Tổ sư gia Ma Thiên Các không chỉ là cường giả cửu diệp mà ngài ấy còn có chín vị đệ tử. Cửu tiên sinh Từ Diên Nhi là người nhỏ tuổi nhất, chỉ mất năm năm đã bước vào Nguyên Thần cảnh, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả… Đại tiên sinh và nhị tiên sinh là bát diệp đại viên mãn, chỉ thiếu một chút nữa thôi sẽ có thể bước vào cửu diệp.”
Chương 544 Vô đề
Vu Chính Hải hài lòng gật đầu.
Không uổng công thưởng cho ngươi. Người biết nói chuyện thì nên nói nhiều một chút.
“Chín vị tiên sinh đều kinh tài tuyệt thế như vậy, có thể hiểu được vị tổ sư gia Ma Thiên Các kia truyền kỳ tới mức nào.”
Thẩm Lương Thọ khen thần tượng xong chợt nghĩ, không thể cứ nâng lên mãi, cũng phải hạ xuống một chút để nịnh nọt Lục tiền bối.
Nói chuyện là một loại nghệ thuật. Nói hay thì đi lên đỉnh phong nhân sinh, mà nói dở thì xuống thẳng địa ngục.
Thẩm Lương Thọ tiếp tục nói:
“Đương nhiên Lục tiền bối cũng là anh hào cửu diệp. Nay tu hành giới đã bước vào thời đại trảm kim liên, ai nấy đều truy cầu cửu diệp, các đại tông môn thì toàn lực tu hành. Người có thể bước vào cửu diệp sớm hơn những người khác, đương nhiên là nhân vật hạng nhất trong tu hành giới. Huống chi Lục tiền bối lại hành xử khiêm tốn, không quá rêu rao. Về điểm này thì Cơ lão tiền bối còn cần phải học tập ngài.”
Vu Chính Hải cũng nói hùa theo: “Gia sư đúng là hơi rêu rao một chút, khiến chư vị chê cười rồi.”
Lục Châu nhíu mày, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao ngoại giới đều đổ hết tội lỗi của đám nghiệt đồ này lên đầu mình, lại còn đẩy Lục Châu lên vị trí số một trên Hắc Bảng.
Hoàng Thời Tiết thấy cơ hội lôi kéo đối phương đã đến, bèn nói:
“Ta và Vu giáo chủ có quan hệ rất tốt, vốn đang muốn trợ giúp Vu giáo chủ đánh hạ Kinh Châu, nếu được Lục tiền bối ra tay tương trợ… Bồng Lai Môn nguyện làm thuộc hạ để Lục tiền bối tuỳ ý điều động.”
Lục Châu không trả lời bọn hắn mà quay đầu nhìn về phía Tư Vô Nhai. “Còn ngươi?”
Tư Vô Nhai vẫn luôn giữ im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Lục Châu để Tư Vô Nhai rời khỏi Ma Thiên Các là vì muốn nhìn xem hắn sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.
Nay xem ra Tư Vô Nhai đã có quyết định.
Tư Vô Nhai mỉm cười nói: “Lục tiền bối đã chịu đến chỗ này hẳn là có yêu cầu. Mời ngài nói ra điều kiện của mình.”
Mọi người quay đầu nhìn về phía Lục Châu.
Đúng vậy, bọn hắn đã quên mất chuyện này. Cửu diệp ra tay, đừng nói là đánh hạ Kinh Châu, muốn đánh hạ Thần Đô cũng có hy vọng.
Người như vậy rốt cuộc sẽ yêu cầu điều gì đây?
Trong lòng Vu Chính Hải có chút căng thẳng nhìn vị lão nhân trước mặt.
Lục Châu thản nhiên nói: “Lão phu muốn toàn bộ thiên hạ.”
“. . .”
Đám người cả kinh. Toàn bộ đại điện rơi vào tĩnh mịch.
Vu Chính Hải trầm mặc thật lâu rồi mới lên tiếng: “Lục tiền bối, ngài đang nói đùa ta sao?”
Hắn mất nhiều thời gian đánh hạ giang sơn này như vậy, mục đích cũng là toàn bộ thiên hạ. Lời này của Lục cửu diệp chứng tỏ người đến không thiện.
“Khẩu vị của lão phu vẫn luôn như thế.” Lục Châu đáp.
“Lục tiền bối, tu vi ngài cao thâm, gia sư…”
Hai chữ ‘gia sư’ vừa thốt ra, Lục Châu đột nhiên đặt tay xuống bàn.
Roạt ——
Chiếc bàn lập tức biến thành bột mịn.
Đám người giật nảy mình, ai nấy đều lùi ra sau.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy nhìn Vu Chính Hải. “Ngươi mà cũng xứng nhắc tới sư phụ mình?”
Vu Chính Hải nhíu mày nói: “Lục tiền bối sao lại nói như vậy?”
Đám người xung quanh khe khẽ lùi ra sau, dường như đã cảm nhận được bầu không khí bất thường.
Bích Ngọc Đao nằm trên bàn bỗng phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng.
Sắc mặt Hoa Trọng Dương đại biến, người là do hắn mang đến, Giáo chủ chỉ là bát diệp, sao có thể thắng nổi cửu diệp?
“Lục tiền bối xin bớt giận!” Hoa Trọng Dương quỳ một gối xuống.
Lục Châu không để ý đến hắn, vẫn nhìn chằm chằm Vu Chính Hải, ngữ khí nhẹ nhàng trầm thấp nhưng lại rất có uy lực:
“Ngươi muốn có được toàn bộ thiên hạ, lão phu cũng muốn. Chẳng lẽ ngươi không bỏ được?”
Vu Chính Hải sao có thể đem tâm huyết bao nhiêu năm của mình dâng lên cho người khác.
Tư Vô Nhai trầm giọng nói: “Lục tiền bối… ngài muốn đối địch với Ma Thiên Các?”
Các đệ tử U Minh Giáo trong đại điện lần lượt rút đao.
Bờ môi Thẩm Lương Thọ run rẩy. “Lục tiền bối, xin hãy nghĩ lại!”
Khắp thiên hạ này ai dám có can đảm đối địch với Ma Thiên Các?
Lục Châu nói: “Phải thì thế nào?”
Lời vừa dứt, Bích Ngọc Đao đột nhiên bay vào lòng bàn tay Vu Chính Hải với tốc độ nhanh như thiểm điện.
Vu Chính Hải nắm chặt Bích Ngọc Đao trong tay, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Hoàng Thời Tiết ngây ngẩn cả người. Lập trường của hắn đương nhiên là đứng về phía U Minh Giáo, nhưng thật không ngờ vị cửu diệp này lại nguyện ý đối địch với Ma Thiên Các.
Chuyện này… hắn phải lựa chọn thế nào đây?
“Thời Tiết huynh, chuyện này không liên quan đến huynh, nếu sợ hãi thì hãy rời đi.” Vu Chính Hải không thích loại người thiếu quả quyết và không có lập trường.
Hoàng Thời Tiết đành thở dài nói: “Thôi được rồi… ta đã lựa chọn, sao có thể bỏ dở nửa chừng. Bồng Lai đảo đương nhiên đứng về phía U Minh Giáo!”
“Tốt! Có câu này của Thời Tiết huynh là đủ.” Bích Ngọc Đao trong tay Vu Chính Hải lập loè kim quang.
Bầu không khí đã trở nên vô cùng căng thẳng Tư Vô Nhai cau mày nói: “Gia sư Cơ Thiên Đạo đang trên đường tới!”
Đây là chiêu mạnh nhất hắn có thể nghĩ ra để đối phó với Lục cửu diệp.
Đáng tiếc là Lục Châu vẫn không thèm nhúc nhích. “Người thanh niên… ngươi vẫn còn quá non.”
Đúng lúc này, Bích Ngọc Đao trong tay Vu Chính Hải đột nhiên quang mang đại thịnh, đánh thẳng về phía Lục Châu.
Lục Châu nhẹ nhàng nâng tay kẹp lấy mũi đao, ngón trỏ và ngón giữa hiện ra quang mang màu xanh lam.
Ầm, đao cương tiêu tán! Bích Ngọc Đao rơi vào tay Lục Châu.
Tràng diện cực kỳ yên tĩnh.
Cửu diệp… mạnh quá sức tưởng tượng. Mạnh đến mức làm cho người ta giận sôi gan.
Dùng tay không kẹp lại vũ khí thiên giai mà chẳng hư hao lấy một cọng tóc, hết sức nhẹ nhàng nước chảy mây trôi.
Chiêu này khiến tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cửu diệp mà nổi giận, đám bọn họ đều phải chôn cùng.
Vu Chính Hải là bát diệp đỉnh phong đại viên mãn, tuy chiêu vừa rồi không phải chiêu mạnh nhất của hắn nhưng người khác không có khả năng dùng tay không đón đỡ.
Hắn nuốt nước miếng.
“Kẻ nào dám động, lão phu đồ sát cả nhà hắn!” Đạo sóng âm truyền đi khắp đại điện.
Lời này là đang nói cho các đệ tử U Minh Giáo nghe, đồng thời cũng nói cho Hoàng Thời Tiết nghe.
Đám người đang giương cung bạt kiếm đều bị kềm chế lại. Cho dù có huyết tính lớn cỡ nào cũng bị lời nói này đè lại.
“Ngoại trừ Vu Chính Hải, những người khác… cút ra ngoài.” Lục Châu trầm giọng nói.
“. . .”
Hoàng Thời Tiết chưa từng cảm thấy bị áp bách đến mức này. Cho dù là cường giả bát diệp ở vị trí cao như hắn, lúc này cũng chỉ có thể cúi đầu.
Tất cả mọi người trong đại điện đều thất thần. Thấy vậy, Lục Châu lại nói thêm một câu: “Nếu muốn chết thì cứ ở lại.”
Chương 545 Vô đề
Vu Chính Hải trừng to mắt, tròng mắt tràn đầy tia máu.
Hắn nhìn Lục Châu dùng hai ngón tay kẹp chặt Bích Ngọc Đao, toàn thân hắn không dám động đậy. Hắn biết chỉ cần mình khẽ động một chút thôi, U Minh Giáo sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.
Vu Chính Hải bèn lên tiếng: “Ra ngoài hết đi!”
Đám người lộ vẻ khó xử. “Giáo chủ!”
“Đại sư huynh!”
Vu Chính Hải gằn từng tiếng: “Ta là Giáo chủ, trời sập đã có ta chống. Cút hết ra ngoài cho ta ——”
Tiếng như kình lôi truyền vào tai mọi người.
Vu Chính Hải đã hiểu rõ, vị Lục cửu diệp này cố ý đến đây gây sự.
“Đại sư huynh!” Tư Vô Nhai vốn định nói thêm gì nhưng Vu Chính Hải đã phất tay, cương khí cuồn cuộn cuốn lấy Tư Vô Nhai lôi ra ngoài.
Hoàng Thời Tiết đành bất đắc dĩ chắp tay với Vu Chính Hải, rời khỏi đại điện.
Những người khác cũng lục tục ra theo.
Lúc này hy sinh là vô nghĩa. Vu Chính Hải hiểu rất rõ đạo lý này.
Lục Châu quay đầu nhìn Hải Loa, phát hiện nàng không hề bị sóng âm ảnh hưởng.
Đúng lúc này, thân ảnh Vu Chính Hải loé lên, vô số chưởng ấn cấp tốc đánh tới.
“Cho dù là cửu diệp, ta cũng muốn đánh một trận!”
Phanh phanh phanh! Khí thế như dời sông lấp biển càn quét về phía Lục Châu.
Lục Châu nhấc tay đánh ra một chưởng, một chưởng ấn màu xanh lam mang theo hai chữ triện “Sắc lệnh” bắn ra.
Ầm!
Vô số chưởng ấn của Vu Chính Hải tiêu tán chỉ trong khoảnh khắc, toàn thân hắn bay ngược ra ngoài.
Đầu óc Vu Chính Hải trống rỗng. Chỉ cần một chiêu thôi sao? Đây là lực lượng của cửu diệp?
Đã có lúc Vu Chính Hải cho rằng mình cũng có thể bước vào cửu diệp. Hắn không ngờ cửu diệp lại mạnh hơn bát diệp quá nhiều.
Thời niên thiếu, Vu Chính Hải từng dùng tu vi tam diệp giết một cao thủ ngũ diệp.
Từ thất diệp trở lên hầu như không có khả năng vượt cấp giết người. Chênh lệch một diệp đã là một trời một vực.
Dù biết rõ bát diệp không thể nào thắng được cửu diệp… nhưng thất bại chỉ trong một chiêu quả thật đã làm tổn thương lòng tin và tự ái của hắn.
Oanh!
Vách tường trong đại điện bị Vu Chính Hải đâm vào tạo thành một lỗ thủng lớn, đồng thời Vu Chính Hải còn trượt ra ngoài một khoảng xa mới dừng lại.
Bên ngoài đại điện, đám giáo chúng U Minh Giáo, Hoàng Thời Tiết, Tư Vô Nhai… đều đứng chết trân tại chỗ.
Bát diệp đại viên mãn lại không chịu nổi lấy một chiêu.
Lục Châu cất bước đi tới, bước xuyên qua lỗ thủng trên vách tường đi ra ngoài đại điện.
Trăng đã lên cao, sao trên trời nhấp nháy toả sáng.
“Đứng dậy.” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải cố nén đau đớn, tung người bay lên.
Vừa lên được nửa thước, toàn thân hắn lại ngã phịch xuống đất.
Trong lòng Vu Chính Hải cả kinh. Tu vi của hắn đâu rồi?
Hắn vội vàng điều động nguyên khí trong đan điền khí hải mới phát hiện đã rỗng tuếch, toàn thân như bị một lồng giam kẹp chặt.
Lục Châu tiếp tục tiến tới, uy nghiêm vững chãi như một toà núi cao vời vợi.
Vu Chính Hải bị ép tới mức không thở nổi.
Vù!
Vu Chính Hải bật dậy, toàn thân như một con dã thú phóng về phía Lục Châu. Hai tay đánh ra vô số quyền cước.
Phanh phanh phanh! Lục Châu nhấc tay đón đỡ toàn bộ.
Quyền cước không mang theo tu vi sao có thể là đối thủ của Lục Châu.
Vu Chính Hải điên cuồng công kích. Đón đỡ mãi cũng chán, Lục Châu đánh ra một chưởng!
Oanh!
Vu Chính Hải lại bay ngược ra ngoài, lăn tròn dưới đất, nhưng vẫn không bị thương.
Lục Châu kinh ngạc. Đây chính là đặc tính của tộc Vô Khải?
“Chỉ có chút thực lực như thế?” Lục Châu quan sát Vu Chính Hải.
“Ngươi ——”
Vu Chính Hải cắn răng, cố gắng đứng dậy.
“Lão phu sẽ thay sư phụ ngươi giáo huấn ngươi một trận.”
Lại một chưởng ấn đánh ra.
Chính lúc ấy, sau lưng Lục Châu đột nhiên có một đôi cánh lóng lánh kim quang đánh tới, mang theo ngàn vạn đạo cương châm.
Lục Châu lật tay, Vị Danh Kiếm biến thành tấm thuẫn. Cương khí bao bọc lấy tạo thành một quang thuẫn chắn ở sau lưng, ngăn trở toàn bộ cương châm.
Tư Vô Nhai lập tức từ bỏ công kích, lao về phía Vu Chính Hải.
“Muốn đưa hắn đi?” Lục Châu lại nhấc tay.
Thẻ Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá lại bay ra ngoài. Nhưng khác với lần trước là Phược Thân Thần Chú, lần này mang theo hai chữ triện “Sắc lệnh”.
Phốc!
Tư Vô Nhai bị đánh trúng, rơi xuống đất.
Tu vi bị trói buộc, Tư Vô Nhai lồm cồm bò dậy lui về phía sau, đứng chắn trước người Vu Chính Hải.
“Đại sư huynh, để ta chặn hắn, huynh mau đi đi.”
Vu Chính Hải thở dài. “Hiền đệ đừng hồ đồ! Lưu lại núi xanh không lo không có củi đốt!”
“Không được, U Minh Giáo không thể không có huynh.”
Lục Châu nhìn hai người, lắc đầu nói: “Trúng chưởng ấn của lão phu còn muốn trốn?”
Lúc này Tư Vô Nhai mới phát hiện trên người hai huynh đệ đã mất sạch nguyên khí, trong lòng hắn rung động mạnh!
[Ting — bắt được nghiệt đồ Vu Chính Hải, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Lục Châu đã có kinh nghiệm, hai tấm thẻ Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá vừa tung ra đã bắt được Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai.
Vừa rồi Lục Châu vừa dùng thẻ đạo cụ vừa vận dụng lực lượng phi phàm của Thiên thư để đề phòng bị Vu Chính Hải gây thương tích.
Cũng may mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của Lục Châu. Hai tấm thẻ còn giữ lại đến bây giờ cũng vì mục đích này.
Tư Vô Nhai cởi áo cúi đầu nhìn dấu vết trên ngực… dưới ánh trăng, hai chữ triện “Sắc lệnh” trông vô cùng chướng mắt.
Không phải chữ “Trói”.
“Là thủ đoạn của Thiên Sư Đạo?” Tư Vô Nhai kinh ngạc. Nhưng không vì vậy mà hắn cho rằng lão nhân trước mắt là người của Thiên Sư Đạo.
Một chiêu vừa rồi khiến Tư Vô Nhai nghĩ ngay đến Phược Thân Thần Chú của sư phụ, tuy hình thái khác biệt nhưng công hiệu lại giống hệt nhau.
Hắn ngẩng đầu, âm thầm dò xét lão nhân trước mặt.
Lục Châu cất bước đi tới, cách hai người ba mét mới dừng lại, nói với Tư Vô Nhai: “Ngươi cũng muốn chết?”
Trước mặt cường giả, mọi âm mưu quỷ kế đều không còn chút ý nghĩa nào.
Tư Vô Nhai đáp: “Nếu ta khoanh tay đứng nhìn, ta không còn mặt mũi nào đối diện với đại sư huynh, với U Minh Giáo, càng không dám đối mặt với sư phụ.”
Lời này khiến Lục Châu bất ngờ. Nhớ lại lời Chư Hồng Cộng từng nói, Tư Vô Nhai cứu lão bát, cứu Ngu Thượng Nhung, cứu Vu Chính Hải… Ngày hôm nay hắn vẫn lựa chọn cứu Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải đứng lên, vỗ vỗ vai Tư Vô Nhai rồi kéo hắn ra sau lưng mình, trầm giọng nói:
“Ta đã nói, việc này không liên quan đến đệ.”
“Đại sư huynh, sao huynh cứ bướng bỉnh như vậy?!” Tư Vô Nhai cau mày nói.
“Chuyện này đệ phải nghe ta.” Sắc mặt Vu Chính Hải trầm xuống, nghiêm túc nói. “Đi mau.”
Vu Chính Hải lại đẩy Tư Vô Nhai sang bên. Hắn không còn lựa chọn nào khác.
Bình luận facebook