• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 546-550

Chương 546 Vô đề

U Minh Giáo đi được đến ngày hôm nay đã rất khó khăn, lưu lại núi xanh không lo không có củi đốt. Vu Chính Hải hắn cũng đã chết không ít lần. Đời này hắn bị ức hiếp còn ít hay sao?

Vu Chính Hải ngẩng đầu nhìn thẳng Lục Châu. “Ai làm nấy chịu.”

“Rất tốt.”

Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Lão phu không bắt nạt ngươi. Lão phu không sử dụng nguyên khí, nếu ngươi có thể thắng, lão phu sẽ bỏ qua cho ngươi.”

Vu Chính Hải ngỡ ngàng. Hắn không hiểu tại sao lão nhân này cứ cố ý nhằm vào mình. Không oán không thù, chẳng thể hiểu nổi!

Vụt!

Vu Chính Hải xông tới, tung ra một quyền. Lục Châu nghiêng người né tránh, hai vai chạm nhau.

Ầm! Vu Chính Hải bị chấn bay ra ngoài ——

[Ting — trừng trị Vu Chính Hải, thu hoạch được 500 điểm công đức.]

“Chỉ có thế?”

Lục Châu rèn luyện Thối Thể không hề kém hơn Vu Chính Hải.

Vu Chính Hải lại lồm cồm bò dậy, lần nữa xông lên. Chẳng lẽ không có nguyên khí mà hắn còn đánh không lại một lão đầu hay sao?

Không thể nào!

Quyền cước như mưa công kích về phía Lục Châu. Lục Châu ung dung không vội, đơn chưởng đón đỡ toàn bộ quyền phong.

Ầm! Vu Chính Hải lại bay ra ngoài.

[Ting — trừng trị Vu Chính Hải, thu hoạch được 500 điểm công đức.]

“Lại lần nữa!”

Vu Chính Hải nhịn xuống cơn đau, tiếp tục nhào tới.

Cứ thế hết lần này tới lần khác.

Hoàng Thời Tiết và Hoa Trọng Dương không hề rời đi, cả hai đều há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Đây là… cửu diệp đánh bát diệp?” Hoàng Thời Tiết không thể tin nổi.

Cảm giác như trưởng bối đánh vãn bối, không hề có lực hoàn thủ.

“Nếu không được tận mắt nhìn thấy, ta cũng chẳng tin đâu.”

“Thế nhưng… tại sao Lục tiền bối lại nhằm vào Giáo chủ như thế?”

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Hải Loa cô nương đứng phía sau chợt thò đầu qua khe hở giữa hai người để quan sát trận đấu.

Hoàng Thời Tiết nhìn nàng một cái rồi ngẩng đầu nhìn Hoa Trọng Dương.

Hoa Trọng Dương hiểu ý hắn, lắc đầu nói: “Không thể.”

Nếu dùng Hải Loa làm con tin thì hai phe thật sự sẽ kết tử thù. Đến lúc đó sẽ liên luỵ đến cả Bồng Lai Môn và U Minh Giáo. Huống hồ gì Hoa Trọng Dương cũng không làm nổi chuyện vô liêm sỉ như thế.

Ầm!

Vu Chính Hải không ngừng bị đánh bay ra ngoài, hoàn toàn không có lực hoàn thủ.

“Lại lần nữa!”

Hắn cố gắng đứng dậy, cắn chặt răng.

Một màn này khiến Vu Chính Hải nhớ lại lúc mới gia nhập Ma Thiên Các phải trải qua quá trình ma luyện Thối Thể vô cùng đáng sợ.

Đó là một trong những ký ức mà đời này hắn không bao giờ quên.

Sư phụ dùng phương pháp hà khắc gấp trăm lần người khác để rèn luyện Vu Chính Hải. Bất kể xuân hạ thu đông, bất kể tiết trời nóng lạnh. Cơ Thiên Đạo ngày qua ngày, năm qua năm ma luyện thân thể và ý chí của hắn.

Bị đánh là chuyện rất bình thường, thậm chí trần truồng nằm trong hầm băng hoặc phơi nắng dãi dầu cũng là chuyện thường ngày.

Chính vì thế, Vu Chính Hải tốn mất mười năm mới thành công tôi luyện Thối Thể cảnh, bước vào Thông Huyền cảnh.

Không hề nói ngoa, khả năng chịu khổ của Vu Chính Hải còn cao hơn của tám người khác cộng lại.

. . .

Hai người đánh nhau không biết bao lâu, Vu Chính Hải bị đánh bay ra ngoài cũng không biết bao nhiêu lần.

Ầm! Lại một lần nữa bị đánh bay.

“Lục tiền bối! Ta cầu xin ngài!” Tư Vô Nhai quỳ xuống đất, gấp gáp nói.

Hoa Trọng Dương không nói hai lời cũng quỳ phịch xuống ngay bên cạnh.

Vu Chính Hải nằm dưới đất, thở hổn hển nhìn bầu trời đêm. Hắn đã kiệt sức, không thể cử động nữa. Lục phủ ngũ tạng đau đớn như đã vỡ nát.

Lục Châu phun ra một ngụm trọc khí. Phải cố gắng, không thể thua nghiệt đồ này.

Chiến đấu suốt một thời gian dài, dù không sử dụng nguyên khí thì bộ xương già của Lục Châu cũng sắp không chịu nổi nữa.

Lục Châu đúng là đã đánh giá thấp độ bền bỉ của nghiệt đồ.

Lục Châu quay đầu nhìn Tư Vô Nhai. “Vì hắn mà quỳ?”

“Cầu xin Lục tiền bối tha cho Giáo chủ.” Hoa Trọng Dương nghẹn ngào nói.

Nghe được câu này, Vu Chính Hải chợt quát lên: “Chiến ——”

Một giây sau, hắn lại như trâu như bò lao về phía Lục Châu, khí tức còn cường đại hơn trước gấp mấy lần.

Lục Châu nhíu mày. Nghiệt đồ này rốt cuộc có tiềm lực mạnh đến cỡ nào? Chẳng lẽ lão phu phải vứt hết liêm sỉ để chơi xấu?

Hay cho một bộ tộc Vô Khải.

Nhưng Vu Chính Hải thì không nghĩ nhiều như vậy, một khi đã xác định mục tiêu thì hắn không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

Vu Chính Hải tung người nhảy lên như thái sơn áp đỉnh.

Lục Châu không lui mà tiến, bước nghiêng sang bên, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tung chưởng đón đỡ.

Vu Chính Hải đột nhiên cười ha hả. “Ngươi mắc lừa rồi!”

“Hả?” Lục Châu đột nhiên cảm thấy song chưởng của Vu Chính Hải nặng như cự lực ngàn cân, nhấn Lục Châu chìm xuống mặt đất.

Lại là đặc tính của tộc Vô Khải?

Năm ngón tay Lục Châu hiện ra quang mang màu xanh lam, quát khẽ một tiếng: “Lên!”

Lục Châu nâng tay cao quá đầu, nâng toàn thân Vu Chính Hải lên cao!

Đám người đều ngơ ngác trợn mắt há mồm. Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương giật mình nhìn lên.

Vu Chính Hải biết rất rõ một chiêu vừa rồi của mình nặng bao nhiêu… Hắn gần như chắc chắn không ai có thể không dùng tới nguyên khí mà đón đỡ được chiêu này.

Vậy mà…

Trong khoảnh khắc sửng sốt đó, Vu Chính Hải lại bị ném bay ra ngoài.

Lục Châu ném hắn về phía trước! Vu Chính Hải lăn mấy vòng dưới đất, lăn đến mức trời đất quay cuồng, thất điên bát đảo.

Lục Châu khẽ quát: “Muốn lừa lão phu?”

Vu Chính Hải cố nén đau đớn, kinh hãi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Châu.

Hắn thất bại! Hoàn toàn thất bại!

Trong lòng Vu Chính Hải hoảng hốt như cuồng phong giông bão… Hắn tự nhận trong Thối Thể cảnh không người nào có thể địch lại mình.

Lão nhân này… tại sao lại mạnh đến bất thường như vậy?

“Việc đã đến nước này, muốn chém muốn giết, muốn róc thịt lột da thì tuỳ ngươi.” Vu Chính Hải tuyệt vọng. Dưới cửu diệp, toàn bộ đều là sâu kiến.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như lúc này.

“Ngươi cho rằng lão phu không dám giết ngươi?”

Lục Châu điểm nhẹ mũi chân, nguyên khí rung động. Hắn sử dụng nguyên khí.

Khi nguyên khí sinh ra ba động, tâm tình tất cả mọi người có mặt ở đây đều chìm xuống đáy cốc.

Xong thật rồi.

Một chưởng lăng không đánh tới nhanh như thiểm điện!

Không một người nào có khả năng ngăn cản công kích của một vị cửu diệp. Tại thời khắc này, tất cả mọi người đều tin rằng, Vu Chính Hải xong đời.

Vu Chính Hải nhìn Lục Châu đang tung chưởng lao về phía mình, tinh thần bỗng nhiên hốt hoảng.

Một chưởng này đột nhiên khiến hắn nghĩ tới sư phụ.

Thôi vậy. Kết thúc rồi.

Vu Chính Hải nhắm mắt lại. Trong thời khắc này hắn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Tất cả đều biến thành quá khứ. Sống không có được, chết chẳng mang theo, cần gì phải chấp nhất, cần gì phải cố gắng trong đau khổ nữa?
Chương 547 Vô đề

Vù!

Một trận gió mát thổi vào mặt hắn.

Vu Chính Hải vốn cho rằng một chưởng từ trên trời giáng xuống này sẽ đập nát đầu hắn, mọi thống khổ và phiền não trên thế gian đều sẽ theo gió mà bay đi.

Thế nhưng chuyện đó không xảy ra.

Hắn còn sống?

Suy nghĩ vẫn còn, thân thể vẫn có thể điều khiển, ngón tay vẫn còn cử động được. Ngoại trừ bốn phía yên tĩnh đến rợn người thì không còn gì khác.

Vu Chính Hải mở mắt ra.

Một bàn tay đang dừng trước mặt hắn, chỉ cách có một tấc, nhưng không đánh tới.

Vu Chính Hải cảm thấy kỳ quái, bèn hỏi: “Tại sao?”

Lục Châu thu tay lại.

“Lão phu và tôn sư có giao tình, hôm nay đến đây là vì nhận được uỷ thác của hắn.”

Nghe vậy, đám người Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương đều cả kinh.

Đám người Thẩm Lương Thọ đang len lén bước lại gần, nghe thấy câu này, mặt mày ai nấy đều nhăn như ăn phải mướp đắng.

Đánh nhau nửa ngày, hoá ra Lục cửu diệp và tổ sư gia Ma Thiên Các là người một nhà?

Mẹ ơi, doạ bọn hắn sợ muốn tè ra quần!

Vu Chính Hải nói: “Sư phụ bảo ngài đến đây?”

“Đúng vậy.” Lục Châu gật đầu.

Vu Chính Hải cau mày nói: “Nếu lão nhân gia người muốn ngài giáo huấn ta thì e là phải khiến ngài thất vọng rồi!”

Hắn chống tay xuống đất, gian nan đứng lên nhìn về phía Lục Châu. “Cho dù có chết ta cũng sẽ không chịu khuất phục.”

Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Ngươi hận sư phụ mình đến vậy?”

“Hận ư?” Vu Chính Hải lắc đầu. “Một ngày là thầy cả đời là cha. Làm đồ đệ, ta sao có tư cách hận sư phụ.”

“Nếu sư phụ ngươi có nỗi khổ tâm thì sao?” Lục Châu nói.

“Vậy có ai quan tâm đến nỗi khổ tâm của ta không?” Giọng Vu Chính Hải đột ngột to lên, rõ ràng cảm xúc đang dao động.

“Hoang đường.”

Lục Châu muốn mắng hắn, nhưng hiện nay vẫn chưa tìm lại được thuỷ tinh cầu ký ức, tất cả chân tướng đều không rõ ràng.

Nếu sự thật đúng như Ngu Thượng Nhung, Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải nói, vậy Cơ Thiên Đạo hoàn toàn sai.

Nhưng mà… Lục Châu luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

Cơ Thiên Đạo không có động cơ làm việc này. Bản thân hắn tính tình nóng nảy lại đi bồi dưỡng chín tên đồ đệ có năng lực nghịch thiên, sau đó lạnh lùng ra tay hạ sát thủ với đám đồ đệ? Thật là phi lý!

Lục Châu mắng một câu khiến Vu Chính Hải bình tĩnh lại.

Hắn thở dài nói: “Ta thừa nhận… ta chịu ơn sư phụ.”

Lục Châu quay đầu nhìn Vu Chính Hải. Suy cho cùng, Vu Chính Hải có được tu vi như ngày hôm nay đều là nhờ Cơ Thiên Đạo ban cho hắn.

“Lục tiền bối, ngài có thể nói chuyện riêng với ta một chút không?” Vu Chính Hải làm tư thế mời.

Lục Châu quay đầu nhìn về phía Hải Loa.

Hải Loa lại mỉm cười nói với Vu Chính Hải: “Đừng từ bỏ nha.”

Dưới ánh trăng, nụ cười ngây thơ thuần phác của nàng và bốn chữ ngắn gọn lại khiến toàn thân Vu Chính Hải run lên.

Đừng từ bỏ.

Còn có rất nhiều chuyện chưa làm được, sao có thể từ bỏ?

Vu Chính Hải nói: “Chăm sóc cho nàng, nếu ai dám động đến nàng, ta sẽ giết kẻ đó.”

Điều này vượt ngoài dự liệu của Lục Châu. Nghiệt đồ không giống kẻ vô sỉ hèn hạ như trong tưởng tượng của hắn.

. . .

Hai người bước vào trong rừng rậm. Ánh trăng bị tán cây che khuất lại càng thêm tối tăm mù mịt.

Vừa bước vào, Vu Chính Hải không nói một lời, lập tức quỳ xuống trước mặt Lục Châu.

Soạt!

Lục Châu khẽ giật mình.

Nghiệt đồ này không phải là đã nhận ra lão phu đó chứ? Không thể nào nha!

Lục Châu vốn là người xuyên không tới, tính cách thật của Lục Châu và Cơ Thiên Đạo có khác biệt rất nhiều. Nay lại có Thẻ Dịch Dung, khoảng thời gian gần đây Vu Chính Hải lại không tiếp xúc với sư phụ, Lục Châu không thể nào bị hắn nhận ra được. Ngay cả người thông minh như Tư Vô Nhai còn không nhận ra thì Vu Chính Hải làm sao có thể?

“Lục tiền bối… xin cho ta thời gian nửa năm.” Vu Chính Hải nói.

Lục Châu nghi hoặc. “Nửa năm? Có ý gì?”

“Ngài được gia sư nhờ vả, gia sư tất nhiên sẽ nể tình ngài.” Vu Chính Hải nói.

“Đó là đương nhiên…” Lục Châu ngạo nghễ nói. “Thời điểm ta và Cơ huynh quen biết nhau, ngươi vẫn còn đang nghịch bùn.”

“Thế nên… ta khẩn cầu Lục tiền bối cho ta thời gian nửa năm. Nửa năm sau dù thành hay bại, ta cũng sẽ lên núi thỉnh tội với sư phụ!” Vu Chính Hải chân thành nói.

Nửa năm…

Lục Châu không vội cho hắn câu trả lời. Trên thực tế, Lục Châu hoàn toàn có thể mang hắn về Kim Đình Sơn, nhưng nếu làm thế thì lấy ai đối phó với hoàng thất?

Lục Châu vốn không có ý nhằm vào hoàng thất, nhưng hoàng thất lại năm lần bảy lượt khiêu khích Ma Thiên Các.

Ép buộc Vu Chính Hải quay về không khó, nhưng muốn hắn tâm phục khẩu phục thì e là khó hơn lên trời.

“Đối với ngươi thiên hạ này quan trọng đến vậy?” Lục Châu hỏi hắn.

Với một tu hành giả mà nói, quá mức ham muốn quyền vị thì không phải chuyện gì tốt.

Trong đầu Vu Chính Hải hiện ra từng mẩu chuyện cũ, những hình ảnh từ trong ký ức dần dần hiển hiện.

“Rất quan trọng!” Vu Chính Hải đáp chắc nịch.

Lục Châu nhìn hắn rồi nói: “Muốn lão phu buông tha cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải trả lời lão phu mấy câu hỏi.”

“Mời Lục tiền bối cứ hỏi.”

“Câu hỏi thứ nhất, thuỷ tinh cầu ký ức của sư phụ ngươi đang ở đâu?”

“Nhung Tây, Lâu Lan.” Vu Chính Hải thẳng thắn đáp.

“Cụ thể ở chỗ nào?”

“Không biết.”

“Câu hỏi thứ hai, trong thuỷ tinh cầu ký ức phong ấn điều gì?” Đây là một trong những điều Lục Châu quan tâm nhất. Nếu tạm thời chưa tìm ra được thì cứ hỏi thử một chút.

Vu Chính Hải ngập ngừng trả lời bằng giọng không chắc chắn:

“Cũng giống như Vân Thiên La. Còn những ký ức khác là gì… không ai biết rõ.”

Lục Châu gật đầu, lại hỏi:

“Câu hỏi cuối cùng, tại sao ngươi lại lạnh lùng với sư phụ mình như vậy?”

Câu này còn có hàm nghĩa là, nguyên nhân gây ra hiềm khích giữa hai sư đồ là gì.

Vu Chính Hải đáp: “Ta không muốn lạnh lùng, mà là không thể không làm thế.”

“Ồ, bởi vì ngươi là tộc Vô Khải? Hay bởi vì ngươi từ nhỏ đến lớn đều phải chịu khổ?” Lục Châu nói.

Trong lòng Vu Chính Hải cả kinh. Hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn vị lão nhân trước mặt.

Lục Châu lại nói: “Chuyện của Ngu Thượng Nhung lão phu có nghe nói qua. Có phải Cơ huynh đem huynh đệ các ngươi ra để nghiên cứu cửu diệp?”

Vu Chính Hải không ngờ người này lại hiểu biết về nội tình Ma Thiên Các nhiều đến vậy.

Trầm mặc một lát, hắn mới gật đầu. “Đúng là có việc này.”

Lục Châu cảm thấy chuyện giữa Cơ Thiên Đạo và cửu đại đệ tử vô cùng phức tạp.

Đúng lúc này ——

Phía phân đà U Minh Giáo đột nhiên truyền tới một điệu sáo du dương. Giai điệu uyển chuyển thánh thót cự kỳ.
Chương 548 Vô đề

vn

Trong rừng bỗng xuất hiện mấy cặp mắt màu xanh đen.

Tiếng sáo càng lúc càng vang xa, tràn ngập sức sống. Đám hung thú trong rừng cũng chậm rãi bước tới.

“Là tiểu cô nương thông hiểu âm luật và thú ngữ kia?” Vu Chính Hải kinh ngạc nói.

Tiếng sáo du dương phối hợp với màn đêm tĩnh mịch có phong vị đặc biệt. Nếu chỉ đơn giản thưởng thức nhạc khúc thì đây là một mỹ sự. Nhưng nhạc khúc có thể điều động hung thú thì không còn mang lại cảm giác tươi đẹp nữa.

Đám hung thú chậm rãi tiến lại gần. Lục Châu nhẹ nhàng nâng chân giẫm xuống đất.

Đại địa rung động! Một vòng gợn sóng tản ra tứ phía khiến đám hung thú chạy tứ tán, chỉ trong phút chốc đã không còn bóng dáng.

“Ngươi bảo Hoa Trọng Dương tới tế thiên đài là vì muốn nha đầu này giúp các ngươi đánh hạ Kinh Châu?”

“Chuyện này…”

Vu Chính Hải biết việc này là hắn không đúng. Lợi dụng một nha đầu ngây thơ không phải là tác phong nên có của một vị Giáo chủ. Nhưng người làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, luôn có một số chuyện nhất định phải hoàn thành.

“Vâng.” Hắn hồi đáp.

“Lão phu cũng rất tò mò về thân phận của tiểu nha đầu này.” Lục Châu nói.

Nghĩ lại lời vừa rồi Hải Loa nói với mình, Vu Chính Hải bỗng cảm thấy áy náy.

Cho tới nay, không từ bỏ chính là tín niệm, là quan điểm sống của hắn.

Thuở nhỏ gặp nhiều trắc trở, trưởng thành lại long đong. Tộc Vô Khải vì chiến loạn mà bị diệt tộc. Tận mắt nhìn thấy các huynh đệ không ngừng chết đi, hắn chỉ có thể bất lực. Bị bọn buôn người bán tới Lâu Lan rồi làm trâu làm ngựa, bị vương công quý tộc ngày ngày xẻo thịt lột da tới chết… Không từ bỏ chính là động lực để hắn kiên trì sống đến tận bây giờ.

Vậy mà Vu Chính Hải hắn lại định lợi dụng Hải Loa, sao hắn có thể không cảm thấy hổ thẹn.

“Nửa năm… ta chỉ cần nửa năm…” Vu Chính Hải nói.

“Ngươi kháng cự sư phụ mình như thế… chỉ bởi vì hắn muốn mượn tay các ngươi để đột phá cửu diệp?” Lục Châu lại hỏi.

Câu hỏi này khiến Vu Chính Hải trầm mặc.

Sự tình rất phức tạp, hắn phải suy nghĩ xem nên trả lời thế nào. Rất nhiều chi tiết hắn đã quên lãng từ lâu.

Nghĩ ngợi một lát, Vu Chính Hải đáp: “Tu hành giả tộc Vô Khải cả đời chỉ có thể chết ba lần… Thật không dám giấu diếm, ta đã chết hai lần.”

Khi nói ra lời này, ngữ khí Vu Chính Hải rất bình tĩnh như không có việc gì.

Lục Châu nhìn hắn, trong đầu nhớ lại Vu Chính Hải lúc mới nhập môn cũng là như thế. Cho dù gặp phải bao nhiêu trắc trở, mục đích của hắn chỉ có một: không ngừng trở nên mạnh mẽ.

“Lần thứ nhất ở Lâu Lan?” Lục Châu nghi hoặc.

Vu Chính Hải gật đầu.

“Lần thứ hai là do Cơ Thiên Đạo?” Lục Châu gọi thẳng tên nguyên chủ chứ không gọi Cơ huynh hay tôn sư.

Lần thứ hai tử vong của Vu Chính Hải là điểm mấu chốt. Sau đó hắn được Tư Vô Nhai cứu đi, cuốn nhật ký ra đời vào thời điểm đó.

“Đại Viêm năm Vĩnh Thanh thứ 154, vào đầu tháng Ba, gia sư lĩnh hội kim liên, trong lúc nhất thời bị mất khống chế, lời nói trở nên điên cuồng, thường xuyên nhắc tới phương pháp tấn thăng cửu diệp. Giữa tháng Ba, ta và nhị sư đệ luận bàn ở hồ Thiên Sơn, gia sư nổi giận, ba người hỗn chiến…”

“Cuộc chiến này kéo dài liên tục bảy ngày bảy đêm, từ hồ Thiên Sơn tiến về phía bắc, qua sông Vân Nộ, vượt núi Xích Lan…”

“Cuối cùng gia sư đánh bại cả hai người bọn ta.”

Nói đến đây, Vu Chính Hải thở dài một tiếng.

“Sau trận chiến này, gia sư trở về Ma Thiên Các, ta và nhị sư đệ đều trọng thương. Trong lúc tịnh dưỡng ý kiến không hợp nhau nên tranh cãi ba ngày, rốt cuộc nhị sư đệ tức giận rời đi.”

Lục Châu nghe vậy, trong lòng khẽ động. Những điều Vu Chính Hải vừa kể không hề có trong ký ức Lục Châu.

Kết hợp với những gì Ngu Thượng Nhung nói, Cơ Thiên Đạo quả thật đã phong ấn những ký ức liên quan đến cửu diệp… Như vậy, rốt cuộc Cơ Thiên Đạo đã phát hiện được chuyện gì mới làm ra hành động như thế?

Điểm mấu chốt này Lục Châu vẫn luôn nghĩ không thông.

Lục Châu rũ mắt nhìn xuống Vu Chính Hải. “Tại sao lại đánh nhau?” Ba người đang yên đang lành lại đột nhiên nói đánh là đánh, thật là kỳ quái.

Vu Chính Hải lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, Lục Châu lại hỏi: “Vậy lần đó ngươi chết là do hắn?”

“Có liên quan, mà cũng không hẳn liên quan…” Vu Chính Hải cười khổ lắc đầu.

“Là ý gì?”

“Sau khi trọng thương, ta bị người khác đánh lén, chuyện không đáng nhắc tới.” Vu Chính Hải đáp.

“Ai đánh lén ngươi?”

Vu Chính Hải lắc đầu. “Đa tạ Lục tiền bối quan tâm, chuyện của ta nhất định phải do chính tay ta giải quyết.”

“Thôi được.”

Loại chuyện này không thể miễn cưỡng. Tuỳ hắn vậy.

Lúc này Lục Châu đã hiểu rõ chân tướng sự tình. Trong lời kể của Vu Chính Hải tuy nghe có vẻ rất đơn giản nhẹ nhàng, nhưng trong đó có bao nhiêu khó xử thì không ai biết. Tính cách của Vu Chính Hải chắc chắn sẽ không kể khổ với ai, càng không chịu cúi đầu trước người khác.

Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn như vậy. Hành vi ngày hôm nay của hắn ngược lại khiến Lục Châu cảm thấy bất ngờ. Điều này có nghĩa là… hắn vô cùng tha thiết muốn có được thiên hạ này.

. . .

Trầm tư một lúc, Lục Châu chắp tay xoay người đi ra khỏi rừng rậm.

Lục Châu không trả lời ngay.

“Lục tiền bối?” Vu Chính Hải nghi hoặc không hiểu.

“Lão phu tuy là bằng hữu với sư phụ ngươi nhưng không thể ra quyết định thay hắn.”

Vu Chính Hải đứng lên nói: “Vậy làm phiền Lục tiền bối nhắn lại cho người.”

Hắn vừa dứt lời, Lục Châu dừng bước. Lục Châu không xoay người lại, chỉ trầm giọng nói:

“Nhớ cho rõ vị trí của ngươi.”

Vu Chính Hải sửng sốt.

Ngươi chỉ là một tên đồ đệ, sao có thể nói về sư phụ bằng giọng điệu như thế?

. . .

Lục Châu quay về khoảng sân viện bên ngoài đại điện U Minh Giáo, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao.

Lúc này tiếng sáo đã dừng lại.

Thẩm Lương Thọ bước ra khỏi đại điện, cúi đầu khom lưng nói: “Lục tiền bối thủ đoạn kinh người khiến mọi người được mở rộng tầm mắt.”

Lục Châu liếc nhìn cái tên chuyên gia vỗ mông ngựa này, đột nhiên gọi tên hắn: “Thẩm Lương Thọ.”

Thẩm Lương Thọ kinh hỉ nói: “Không ngờ Lục tiền bối lại biết tại hạ… Tại hạ thụ sủng nhược kinh.”

Đồng thời trong lòng Thẩm Lương Thọ không khỏi dương dương đắc ý. Người đứng đầu Bạch Bảng không phải chỉ có tiếng mà không có miếng nha. Hoàng Thời Tiết là cường giả bát diệp, Lục tiền bối còn không nhận ra, vậy mà nhận ra ta.

Nghĩ vậy, Thẩm Lương Thọ đột nhiên cảm thấy rất đáng tự hào.

“Ngươi gia nhập Bồng Lai Môn?” Lục Châu hỏi.

“Không phải không phải…” Thẩm Lương Thọ khom người đáp, “Tại hạ gia nhập Đan Dương Tông, đang trên đường đưa Bảo Mệnh Đan đến cho Hoàng tiền bối.”
Chương 549 Vô đề

“Đã nghĩ rõ ràng cái gì nên làm, cái gì không nên làm rồi à? Cũng tốt.” Lục Châu nói.

Thẩm Lương Thọ đột nhiên cảm thấy lời này thật quen tai, bèn nói:

“Cơ lão tiền bối đã từng nói lời giống y như ngài.”

“Ồ?”

“Phải chi Cơ lão tiền bối có thể bình dị gần gũi như Lục tiền bối thì tốt biết mấy.” Thẩm Lương Thọ nịnh nọt nói.

Dưới ánh trăng.

Hoàng Thời Tiết, Hải Loa, Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương cũng bước ra khỏi đại điện.

Lục Châu chú ý thấy trong tay Hải Loa có một cây sáo ngắn, trông nàng có vẻ rất yêu thích nó.

Vu Chính Hải cũng bước ra khỏi rừng rậm, đứng dưới ánh trăng. Tất cả mọi người đều nhìn về phía vị cường giả cửu diệp này.

Lục Châu nhìn Thẩm Lương Thọ. “Bình dị gần gũi?”

“Đúng vậy a… Lục, Lục tiền bối… Á, bộ dạng của ngài…”

Lúc này Thẩm Lương Thọ trông thấy một màn khiến người kinh ngạc. Dưới ánh trăng mông lung, gương mặt Lục cửu diệp đột nhiên trở nên vặn vẹo.

Lục Châu đã huỷ bỏ thời gian sử dụng còn lại của Thẻ Dịch Dung. Quang mang màu xanh lam chợt loé lên rồi biến mất.

Một vị lão giả xuất hiện trước mặt mọi người, mái tóc bạc lốm đốm một ít tóc đen, thân hình cao gầy, ngũ quan uy nghiêm, mang theo khí tức uy phong của bậc sư trưởng.

“A ——”

Thẩm Lương Thọ lảo đảo lùi ra sau, trong mắt tràn đầy kinh hãi. “Cơ… Cơ, Cơ, Cơ lão tiền bối?!”

Thẩm Lương Thọ hoàn toàn ngây ngốc.

Sao bộ dạng bị thay đổi rồi? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Trong lòng Tư Vô Nhai cực kỳ rung động… Nếu người khác không biết Cơ Thiên Đạo thì thôi, nhưng Tư Vô Nhai không có khả năng không biết.

Người trước mắt không phải sư phụ thì còn ai vào đây?

“Sư… sư phụ?” Tư Vô Nhai thất thanh hô lên.

Trong đầu hắn vừa suy nghĩ một chút đã sáng tỏ. Cửu diệp nào có nhiều như vậy, ngoài sư phụ hắn ra làm gì có ai sử dụng thần phù Thiên Sư Đạo dễ dàng như thế?

Tư Vô Nhai âm thầm tự trách, lẽ ra hắn phải sớm nhận ra sư phụ mới phải! Chỉ trách hắn đã quá ngu xuẩn!

Thực ra Tư Vô Nhai đã từng nghĩ đến điều này trong một giây, nhưng gương mặt Lục cửu diệp lại khiến hắn phủ định ngay suy nghĩ này.

Hoàng Thời Tiết vô cùng kinh ngạc, bèn vội vàng khom người: “Thì ra là Cơ huynh! Ngưỡng mộ đã lâu.”

“Thay đổi rồi kìa.” Hải Loa cười nói.

Phản ứng của Hoa Trọng Dương giống với Thẩm Lương Thọ, toàn thân lảo đảo không đứng vững rồi ngồi phịch xuống đất. Ban đầu dẫn sói vào nhà Hoa Trọng Dương đã cảm thấy rất ân hận, thế mà không ngờ người này lại chính là tổ sư gia Ma Thiên Các?!

Chuyện gì đã xảy ra?

Đám người có mặt đều ngây ngốc hoàn toàn.

Tâm tình sụp đổ sạch sành sanh!

Lục Châu cảm nhận được dung mạo mình khôi phục trở lại, râu cũng đã mọc dài. Trước sự bàng hoàng của mọi người, Lục Châu thản nhiên đáp: “Điêu trùng tiểu kỹ thôi.”

. . .

Nếu nói chấn động nhất thì trong đám người ở đây, không ai vượt qua được Vu Chính Hải.

Vu Chính Hải đứng ở cách đó không xa, hai mắt trừng lớn, trên mặt đau rát như thể vừa bị ai đó hung hăng tát một cái thật mạnh.

Mí mắt hắn không ngừng giật giật.

“Là người?!”

Hắn dùng kính ngữ, nhưng ngữ khí lại rất trầm trọng, tràn ngập vẻ không cam lòng và không tin nổi.

Vu Chính Hải không nói lời nào, lập tức quay đầu bỏ chạy!

Chạy đi chờ chi!

Vụt!

Hắn điên cuồng chạy vào sâu trong rừng rậm, không có nguyên khí, hắn vẫn cắm đầu chạy!

Thân thể mệt mỏi mặc kệ, tâm mới mệt đây này!

Lão thất phu, vậy mà chơi trò dịch dung, sao ta lại không sớm nghĩ ra cơ chứ?!

Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng Vu Chính Hải đã biến mất trong rừng cây.

Đám người trợn mắt mà nhìn. “? ? ?”

Hoa Trọng Dương và mấy tên thuộc hạ cũng ngây ngốc nhìn. Đây chính là vị Giáo chủ oai phong lẫm liệt của bọn hắn đó ư? Sao phong cách lại biến đổi nhanh như vậy?

Tất cả mọi người đều không theo kịp tiết tấu, chỉ biết há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.

Lục Châu không thèm đuổi theo Vu Chính Hải mà vẫy tay nói với Hải Loa. “Hải Loa, thổi sáo.”

“Vâng.”

Hải Loa cô nương dường như rất vui khi được người khác tán thưởng tài thổi sáo của mình, nàng đưa sáo lên môi thổi một giai điệu du dương quen thuộc.

Tốc độ của âm thanh nhanh hơn tốc độ chạy của con người rất nhiều.

Vu Chính Hải đã không còn tu vi, dù tố chất thân thể có vượt xa người thường thì cũng không siêu việt được tốc độ âm thanh.

Trong rừng sâu u ám, từng đôi mắt màu xanh đen lập loè ẩn hiện.

Vu Chính Hải lập tức dừng lại. Dù hắn không có nguyên khí và tu vi thì cũng chẳng thèm để bọn hung thú này vào mắt.

“Cút.” Vu Chính Hải trầm giọng quát.

Một số hung thú nhỏ yếu không dám đến gần, nhưng những con hung thú hơi mạnh một chút vẫn cất bước đi tới.

Dã thú vốn là dã thú. Trong mắt của nó con người chỉ là một trong những loại thức ăn ngon nhất mà thôi.

Đám dã thú nhào về phía Vu Chính Hải.

Phanh phanh phanh!

Vu Chính Hải điên cuồng vung nắm đấm chiến đấu với bọn dã thú.

. . .

Đám người đứng bên ngoài đều nghe được âm thanh của cuộc chiến.

Lục Châu không thèm để ý, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua đám người rồi nói: “Gieo gió gặt bão.”

Thẩm Lương Thọ gần như muốn khóc. Hắn vội vàng quỳ rạp dưới đất nói: “Cơ lão tiền bối… ngài, ngài, ngài cần gì phải làm thế, cần gì chứ…”

Chơi vậy không vui chút nào!

Thẩm Lương Thọ khóc không ra nước mắt, trong lòng buồn khổ tới cực điểm.

Cơ tiền bối chơi trò dịch dung, vậy hắn tốn bao công sức để nghiên cứu điểm đặc thù của người trên Ma Thiên Các còn có ích gì nữa?

Thật là phí công mà!

“Ngươi rất kích động?” Lục Châu quan sát Thẩm Lương Thọ.

Sao có thể không kích động? Kích động đến mức muốn chảy nước mắt luôn nè!

Chát!

Chát!

Thẩm Lương Thọ bắt đầu tự bạt tai mình.

Đám người thấy vậy không khỏi thở dài. Đây cũng là một bài học đắt giá cho bọn hắn, sau này không thể trông mặt mà bắt hình dong được nha.

Tiếng sáo du dương không hề gián đoạn. Ánh trăng càng lúc càng sáng rõ.

Tư Vô Nhai nhìn về phía rừng sâu, cố nén cảm giác kinh ngạc, khẽ nói: “Sư phụ, nếu không đi cứu đại sư huynh, e là huynh ấy sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”

“Không sao đâu.” Lục Châu lắc đầu. “Ngươi xem thường hắn rồi.”

Vừa rồi hắn luận bàn với lão phu còn trâu bò hơn cả mãnh ngưu. Nếu đánh với đám dã thú bình thường như vậy mà còn không chịu nổi thì đúng là chuyện cười trong thiên hạ.

Tư Vô Nhai nuốt nước miếng đáp: “Sư phụ, người có chuyện gì cần nói thì có thể trực tiếp đến đây mà, tại sao lại…?”

Lục Châu không thèm trả lời câu hỏi này.

Đáp án hết sức rõ ràng. Nếu lão phu không dịch dung thì Vu Chính Hải chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Đến cái bóng của hắn còn chẳng thấy đâu thì bắt hắn kiểu gì?
Chương 550 Vô đề

Tư Vô Nhai cũng đã nhận ra câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn. Lục Châu bỗng nhiên đưa tay lên. “Hải Loa.”

“Vâng.”

Hải Loa ngừng thổi sáo.

Lục Châu nhìn Hải Loa một cách hài lòng. Chỉ tiếc nha đầu này còn chưa có khả năng ung dung điều khiển thiên phú của mình.

Nhưng không sao, chuyện này không cần vội vã, nếu Hải Loa bắt đầu tu hành thì sau này có thể chậm rãi bồi dưỡng thêm.

Bồi dưỡng?

Đám người Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung đều muốn thu nàng làm đệ tử, vậy lão phu có thể thu nàng làm đồ đệ không nhỉ?

Suốt cả đoạn đường đi Lục Châu đều chưa từng nghĩ tới chuyện này. Bây giờ nghĩ lại… đúng là cũng có khả năng.

Lục Châu còn đang suy nghĩ, Hoàng Thời Tiết đã chắp tay nói:

“Không ngờ nha đầu này lại có thiên phú như thế. Nếu được dạy dỗ cẩn thận thì sau này tất sẽ thành tài.”

Hoàng Thời Tiết nghĩ tới cửu đại đệ tử Ma Thiên Các, ai nấy đều cực kỳ nghịch thiên. Nay lại có thêm một thiên tài nữa, đúng là ông trời bất công, sao không cho Bồng Lai Môn của hắn thêm mấy đệ tử ra hồn một chút?!

Nhưng Hoàng Thời Tiết cũng chỉ có thể âm thầm càu nhàu trong bụng, nào dám biểu lộ ra mặt.

Lục Châu hài lòng nhìn Hải Loa. Có điều hiện tại không phải lúc nghĩ tới việc này, phải xử lý cho xong chuyện trước mắt đã.

Phanh phanh phanh!

Sau khi tiếng đánh nhau cuối cùng kết thúc, trong rừng rốt cuộc lại trở nên yên tĩnh.

Lục Châu nhìn sang Tư Vô Nhai rồi đánh ra một chưởng.

Đạo chưởng ấn bay về phía Tư Vô Nhai, Tư Vô Nhai lập tức cảm nhận được thần chú trói buộc đã được giải khai, vội mừng rỡ nói: “Đa tạ sư phụ.”

Sau đó Tư Vô Nhai cấp tốc đứng lên chạy đi cứu Vu Chính Hải.

“Chờ đã.”

“Sư phụ?”

“Còn nhớ rõ lời lão phu nói không?” Lục Châu hỏi.

“Đồ nhi vẫn nhớ.”

“Vậy thì không nên hối hận.”

“Đồ nhi sẽ không hối hận.” Tư Vô Nhai khom người đáp lời Lục Châu.

Lục Châu khẽ phất tay áo. Tư Vô Nhai hiểu ý, vội xoay người bay vào rừng sâu.

Kỳ thực ngay từ đầu Lục Châu đã đoán được quyết định của Tư Vô Nhai là gì.

Thân làm sư phụ, hắn rốt cuộc cũng phải buông tay để đồ đệ làm điều bọn hắn muốn. Giống như hài tử đã lớn, phải tự mình xông xáo mới có thể trưởng thành.

Còn hậu quả như thế nào thì không ai biết trước… Thành công cũng được mà thất bại cũng được, dẫu sao đó cũng là nhân sinh.

Không bao lâu sau, Tư Vô Nhai cõng Vu Chính Hải trở về.

Mặt mũi Vu Chính Hải bầm dập, trên người đầy vết thương, lúc này đã hôn mê bất tỉnh.

Lục Châu sử dụng Chân Thực Chi Nhãn nhìn về phía hắn ——

Họ tên: Vu Chính Hải

Thân phận: Vô Khải (Nhân tộc)

Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh

. . .

Chẳng qua chỉ để xác nhận lại mà thôi.

Nếu không sử dụng Thẻ Dịch Dung, với tốc độ chạy trốn nhanh như thỏ của Vu Chính Hải, e là Lục Châu không cách nào nhìn thấy hắn.

Tất cả mọi người đều khẽ thở phào.

So với việc một cường giả cửu diệp lạ lẫm xuất hiện thì đám giáo chúng U Minh Giáo và đệ tử Bồng Lai Môn càng mong đối phương là Cơ Thiên Đạo hơn. Suy cho cùng Cơ Thiên Đạo vẫn là sư phụ của Giáo chủ U Minh Giáo, miễn cưỡng có thể xem là… người một nhà.

Lục Châu dắt Hải Loa quay về đại điện. Những người còn lại cũng lần lượt bước vào trong.

Chát, chát, chát…

Hoa Trọng Dương vỗ vai Thẩm Lương Thọ nói: “Còn chưa dừng sao?”

“Ngươi đi trước đi, ta lại đánh thêm một lát nữa để nhớ lâu.” Thẩm Lương Thọ ngẩng đầu lên đáp.

“Tuỳ ngươi vậy.”

Hoa Trọng Dương cũng cảm thấy rất áy náy và bất đắc dĩ. Tất cả là do hắn đã đưa Cơ lão tiền bối đến nơi này.

Nhưng chuyện đã đến nước này thì ngoài việc tiếp tục kiên trì bước tới cũng chẳng còn cách nào khác. Hoa Trọng Dương xoay người bước vào đại điện.

Tư Vô Nhai cõng Vu Chính Hải trên lưng, khẽ nói: “Sư phụ, đại sư huynh bị thương, đồ nhi đưa huynh ấy về phòng nghỉ ngơi.”

Lục Châu đánh ra một chưởng.

Thoạt nhìn còn tưởng là sư phụ đang đánh người. Nhưng Tư Vô Nhai cảm giác một chút đã biết sư phụ đang giải khai thần phù trói buộc cho đại sư huynh.

“Đa tạ sư phụ.”

Hắn cõng Vu Chính Hải rời khỏi đại điện, trở về gian phòng nghỉ ngơi.

Vào trong phòng, Tư Vô Nhai đặt Vu Chính Hải lên giường, thở dài nói:

“Đệ đã sớm nói sư phụ không có đơn giản như huynh nghĩ… nhưng huynh cứ không chịu tin.”

Tư Vô Nhai vừa nói vừa truyền nguyên khí vào người Vu Chính Hải.

“Huynh gặp may vì lần này người tới là sư phụ. Nếu thật sự là một cửu diệp khác thì Kinh Châu nho nhỏ này sao có thể thoả mãn được hắn?”

Khi nguyên khí truyền vào kỳ kinh bát mạch Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai bỗng dưng nghi hoặc nói: “Không có nội thương?”

“Thôi vậy, trước đây lá gan của huynh không nhỏ như thế… Ngay cả tiếng sáo của một tiểu cô nương cũng có thể hàng phục được huynh. Hầy… đường đường là Giáo chủ của một giáo cơ mà.”

Sau khi truyền nguyên khí vào, Tư Vô Nhai cảm thấy tình trạng của Vu Chính Hải đã ổn định trở lại, bèn rời khỏi phòng.

Căn phòng tối đen một mảnh.

Trong bóng đêm, Vu Chính Hải đột nhiên mở mắt ra, ngồi bật dậy.

Bóng đêm tĩnh mịch chỉ còn tiếng tim đập rộn ràng. Vu Chính Hải đứng lên, nhanh chóng đi lại ghé mắt nhìn vào khe cửa…

Sau đó hắn mới vỗ vỗ ngực thở phào quay về giường, lặng lẽ ngồi xuống rồi nhẹ giọng thở dài.

“Vi huynh cũng không muốn dùng hạ sách này.”

Vu Chính Hải thử điều động nguyên khí trong đan điền khí hải, quả nhiên tu vi đã được giải khai.

Vẫn nên cẩn thận thì hơn, tốt nhất đừng điều động nguyên khí. Cảnh giới cửu diệp không đùa được đâu.

Vu Chính Hải nằm xuống, giả vờ nhắm mắt ngủ.

. . .

Trong đại điện.

Lục Châu nhìn đám người trước mặt, không nói một lời.

Lát sau, Tư Vô Nhai bước vào đại điện. “Bái kiến sư phụ.”

Tư Vô Nhai khom người nói: “Đại sư huynh không có nguy hiểm đến tính mạng.”

Lục Châu nhìn Tư Vô Nhai, biết hắn đã hạ quyết tâm nên thản nhiên nói: “Ngươi muốn đánh hạ Kinh Châu?”

Tư Vô Nhai quỳ xuống.

“Sư phụ… hiện nay Kinh Châu Thành vững như thành đồng. Đại sư huynh cũng không còn cách nào khác nên đồ nhi mới hiến kế dùng hung thú vây công.”

Nói tới đây, mọi người lần lượt nhìn sang Hải Loa.

“Ý tưởng khá tốt, nhưng mà… ngươi có biết muốn thao túng đám hung thú này cần phải có một lượng lớn nguyên khí? Mà Hải Loa thì lại chưa từng tu hành.”

Hải Loa? Tư Vô Nhai đoán đây là tên của tiểu cô nương, nhưng hắn không ngờ nàng chưa từng tu hành.

Thông hiểu thú ngữ chưa đủ. Trong khi hung thú chiến đấu, nếu không liên tục thúc giục bọn chúng thì rất dễ bị các tu hành giả cường đại doạ lui.

“Chưa từng tu hành sao?” Tư Vô Nhai kinh ngạc nhìn về phía Hải Loa, sau đó lắc đầu thở dài. “Nếu vậy thì chỉ có thể tìm cách khác.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom