-
Chương 556-560
Chương 556 Vô đề
“À ừm… tứ tiên sinh…” Chu Kỷ Phong bỗng dưng dè dặt bước tới.
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”
“Viên đan dược kia… không ai cần sao?” Chu Kỷ Phong nuốt nước bọt nói.
“Ngươi muốn không?”
“Đa tạ tứ tiên sinh!” Chu Kỷ Phong vội vàng khom người tạ ơn.
“Bệnh tâm thần, ta có nói sẽ cho ngươi à?” Minh Thế Nhân cầm viên đan dược bước đi.
Chu Kỷ Phong: “. . .”
Minh Thế Nhân không đến Đông Các nữa mà quay về Nam Các nghỉ ngơi.
Vừa đi được mấy bước hắn đã trông thấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nắm tay đi tới, vừa đi vừa cười cười nói nói.
“Hả? Người mới đến à?”
Minh Thế Nhân tiến tới nghênh đón. “Tiểu sư muội.”
Tiểu Diên Nhi vừa vặn nhìn thấy đồ vật trong tay hắn, thuận miệng hỏi: “Tứ sư huynh, huynh mang đồ ăn ngon tới cho muội phải không?”
Hải Loa nở nụ cười với Minh Thế Nhân.
“Vị này là?”
“Hải Loa.” Tiểu Diên Nhi đáp.
“Hải Loa?”
Trong lòng Minh Thế Nhân kinh ngạc, hắn đi quanh Hải Loa quan sát một vòng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Tứ sư huynh… đây là cái gì?”
“Khai Diệp Đan.” Minh Thế Nhân thuận miệng đáp.
“Ta muốn xem thử.”
Minh Thế Nhân đưa Khai Diệp Đan cho Tiểu Diên Nhi rồi đứng một bên tiếp tục đánh giá Hải Loa.
Tiểu Diên Nhi mở túi ra, trút viên thuốc vào lòng bàn tay để quan sát. Khai Diệp Đan lóng lánh quang mang toả ra hương thơm bốn phía.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Khai Diệp Đan, ai nấy đều tò mò chăm chú nhìn nó. Hải Loa cũng bị viên thuốc tròn vo như viên minh châu hấp dẫn.
“Cho cậu nè.” Tiểu Diên Nhi nhét viên thuốc vào lòng bàn tay Hải Loa.
Hải Loa cẩn thận cầm viên thuốc soi dưới ánh mặt trời. Hai tiểu cô nương lại xì xào trò chuyện.
“Có ăn được không?”
“Thì cho cậu ăn mà… ăn như ăn kẹo vậy đó.”
“Nha…”
Hải Loa nhìn viên Khai Diệp Đan toả quang mang, khẽ nuốt nước miếng. Chẳng có đứa trẻ nào nhìn thấy kẹo mà không muốn ăn cả.
Nàng nâng tay đút viên Khai Diệp Đan vào miệng.
Lúc này Minh Thế Nhân mới tỉnh lại từ trong mớ suy nghĩ, thấy bàn tay Hải Loa trống rỗng bèn nghi hoặc hỏi: “Khai Diệp Đan của ta đâu?”
“Ăn rồi.” Hải Loa đáp với vẻ vô tội.
“A?”
“Hơi ngọt, lại có vị mặn. Mà lại còn… hơi nóng.”
Vừa nói xong, Hải Loa nhắm mắt lại, ngất xỉu!
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Khai Diệp Đan dùng cho tu hành giả đã trảm kim liên phục dụng, có tác dụng kích thích đan điền khí hải sinh ra đại lượng nguyên khí, từ đó tăng khả năng khai diệp.
Mà người từng thử nghiệm sử dụng toàn bộ đều là tu hành giả Nguyên Thần cảnh.
Tuy đây là lần đầu Minh Thế Nhân thấy Khai Diệp Đan nhưng hắn vẫn có thường thức cơ bản, loại đan dược này người bình thường không ăn được, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
Thấy Hải Loa ngất xỉu, Minh Thế Nhân vội tung chưởng, dùng cương khí bao bọc lấy nàng, một tay phong bế huyệt đạo trên người Hải Loa.
“Tứ sư huynh, Hải Loa làm sao thế?”
Tiểu Diên Nhi rốt cuộc cũng ý thức được Hải Loa xảy ra chuyện, lo lắng hỏi han.
Minh Thế Nhân vốn còn định trách cứ tiểu sư muội một trận, nhưng thấy bộ dạng hoang mang sợ hãi của nàng nên chẳng còn mắng nổi nữa.
“Mau đưa Hải Loa vào trong.”
Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi nhanh chóng đưa Hải Loa về gian phòng của Tiểu Diên Nhi ở Nam Các.
Tiểu Diên Nhi vô cùng lo lắng hỏi: “Cậu ấy không sao chứ?”
Minh Thế Nhân cũng không dám xác định. “Đừng gấp gáp.”
Hắn điều động nguyên khí vào kỳ kinh bát mạch Hải Loa, tiến vào lục phủ ngũ tạng.
Trong cơ thể Hải Loa xuất hiện dược hiệu cực mạnh đang xao động khắp nơi, càng lúc càng mãnh liệt.
Trong lòng Minh Thế Nhân cả kinh, chẳng trách Hải Loa không chịu nổi nên ngất xỉu.
“Thật sự chỉ là người bình thường?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
Nếu Hải Loa từng tu hành thì Minh Thế Nhân sẽ có biện pháp để xử lý nguyên khí sinh ra do dược hiệu, dẫn lối chúng tiến vào đan điền khí hải trợ giúp Hải Loa đột phá, chuyển nguy thành an.
Thế nhưng Hải Loa lại là người bình thường, dược hiệu chẳng biết phải truyền đi đâu, chỉ có thể chạy loạn khắp nơi trong lục phủ ngũ tạng.
Cứ tiếp tục như vậy thì rất không ổn.
Là thuốc thì sẽ có ba phần độc, huống chi tu hành giả khi phục dụng viên đan dược này đều phải bị tra tấn rất thống khổ, mà bọn họ đều là người đã tôi luyện Thối Thể cảnh, nhục thân vốn đều rất cường đại.
Minh Thế Nhân không nói nhiều, tiếp tục vận chuyển nguyên khí vừa sinh ra.
“Hả?” Minh Thế Nhân đột nhiên cảm giác được toàn bộ nguyên khí đang đổ về đan điền khí hải của Hải Loa.
Điều này sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng Hải Loa. Minh Thế Nhân lập tức sử dụng nguyên khí ngăn cản dược hiệu tiến vào đan điền khí hải.
Lúc này, Hải Loa kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng trào ra tia máu.
Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, vội vàng nói: “Tứ sư huynh, ta đi tìm sư phụ! Ta phải đi tìm sư phụ…”
Minh Thế Nhân không ngăn cản, chỉ chuyên tâm bảo hộ Hải Loa.
Tiểu Diên Nhi chạy đi cầu cứu sư phụ, Minh Thế Nhân toàn lực ứng phó.
Cứu người kỳ thật khó hơn giết người rất nhiều, nhất là những sự tình bất ngờ thế này. Chưa được bao lâu Minh Thế Nhân đã đổ đầy mồ hôi.
Không bao lâu sau, Lục Châu xuất hiện ở Nam Các.
Phanh ——
Lục Châu vung tay áo, cương khí phá tan cửa phòng rồi nhanh chóng bước vào trong.
“Sư phụ!” Minh Thế Nhân xấu hổ nói: “Đồ nhi không có cố ý… nàng ăn quá nhanh! Nhưng người yên tâm, nàng sắp ổn định lại rồi!”
Lục Châu nhìn sang Hải Loa, trên mặt nàng lộ vẻ thống khổ, khoé miệng đã ứa máu, toàn thân bốc ra trọc khí.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy tình hình của Hải Loa không lạc quan.
“Tránh ra.”
“Vâng.”
Minh Thế Nhân lập tức lui sang một bên, đưa tay lau mồ hôi trán rồi đứng yên tại chỗ không dám động đậy.
Hắn len lén nhìn Hải Loa, trong lòng run lên, bà cô ơi, đừng xảy ra chuyện nha, ngươi mà có việc chắc sư phụ đánh chết ta mất!
Lục Châu đi tới bên giường, dùng hai ngón tay truyền nguyên khí vào cơ thể Hải Loa, phát hiện kỳ kinh bát mạch nàng cực kỳ hỗn loạn.
Người bình thường chưa từng Thối Thể, đan điền khí hải không có cách nào tiêu thụ nguyên khí và tu vi, kết quả cuối cùng chính là bạo thể mà chết.
Lúc này năm ngón tay Lục Châu toả ra quang mang màu xanh lam, đây chính là thần thông trị liệu Vô Thể Tính Trí.
Thần thông nhập thể, dược hiệu lập tức bị lực lượng cường đại đánh tan. Lục Châu không dùng quá nhiều lực lượng phi phàm, chỉ dám sử dụng một phần nhỏ.
Thế nhưng càng trị liệu, Lục Châu càng phát hiện ra điểm kỳ dị…
Không đúng!
Chương 557 Vô đề
Minh Thế Nhân lo lắng bất an, vội kéo Tiểu Diên Nhi sang một bên, thấp giọng hỏi: “Nha đầu này từ đâu đến thế?”
Tiểu Diên Nhi thành thật kể lại mọi chuyện. Minh Thế Nhân nghe được Hải Loa quả thật là người bình thường, trong lòng lại càng lo lắng không thôi.
Đúng lúc này, lam quang trong phòng đột nhiên đại thịnh. Một đoá lam liên cường đại lấy Lục Châu làm trung tâm, không ngừng bành trướng bao trùm cả Nam Các.
Năng lượng sinh cơ cường đại tràn ra tứ phía như thuỷ triều. Người đầu tiên phát hiện điểm khác thường chính là tứ đại trưởng lão Lão Niên Các.
Lãnh La, Phan Ly Thiên, Hoa Vô Đạo và Tả Ngọc Thư lần lượt bước ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn đoá lam liên chói mắt.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Chưa bao giờ thấy Các chủ thi triển thủ đoạn trị liệu lớn đến vậy!”
“Chỉ sợ là gặp phải khó khăn!”
Bốn người đều nhíu mày.
Lãnh La không nói một lời thừa thãi, nhấc tay gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh. Pháp thân của Lãnh La không có kim liên dưới trướng!
Hắn ném pháp thân vào không trung.
“Lãnh trưởng lão, ngươi làm vậy là sao?” Phan Ly Thiên nghi hoặc hỏi.
“Ta hiểu rồi…”
Hoa Vô Đạo cũng gọi pháp thân ra… cũng là một toà Bách Kiếp Động Minh không có kim liên.
Pháp thân của Hoa Vô Đạo bay lên không trung.
Phan Ly Thiên lắc đầu. “Thôi được, lão hủ lý ra nên là người đầu tiên tương trợ mới phải.”
Phan Ly Thiên đứng lên, song chưởng kết hợp gọi ra pháp thân rồi cũng đẩy pháp thân bay ra ngoài.
Cả ba toà pháp thân đều không có kim liên.
Tả Ngọc Thư kinh ngạc hỏi: “Các ngươi đều trảm kim liên rồi?”
“Có gì mà không được?” Ba người nhìn sang Tả Ngọc Thư.
Bọn họ cũng có thể hiểu được, đứng trên lập trường của Tả Ngọc Thư thì vừa mới vào Lão Niên Các không lâu, bảo bà ta trảm kim liên có hơi không thực tế.
Tả Ngọc Thư nở nụ cười tang thương: “Lão thân còn tưởng rằng các ngươi sẽ không trảm…”
Quải trượng trong tay Tả Ngọc Thư đập mạnh xuống đất.
Ông!
Từng đạo tự ấn bay ra khỏi quải trượng, chồng chất thành một toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
Ba bị trưởng lão nhìn sang, tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Thủ đoạn của Nho môn thật nhiều.
Sau đó bọn hắn phát hiện, pháp thân của Tả Ngọc Thư cũng không có kim liên.
Cả bốn toà pháp thân đều trơ trọi, bốn vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau khẽ cười một tiếng, đồng thời điều khiển pháp thân bao trùm Nam Các, sau đó bay về phía gian phòng của Tiểu Diên Nhi.
Tuy đã trảm kim liên, độ cao có giảm xuống nhưng bốn toà pháp thân cao một trượng lóng lánh kim quang vẫn khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Bốn toà pháp thân ba nam một nữ quay xung quanh lam liên, năng lượng như thác đổ dồn vào lam liên, kim quang và lam quang hoà thành một thể.
Giữa sườn núi, các nữ đệ tử đang quét dọn lần lượt ngẩng đầu lên ngắm nhìn kỳ quan rung động lòng người này.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng ngẩng đầu nhìn bốn toà pháp thân đang không ngừng rót nguyên khí vào lam liên.
“Đó là cái gì?”
“Sinh cơ và nguyên khí thật nồng đậm!”
Hai người bọn họ vốn bị kẹt ở Thần Đình cảnh thật lâu, trận nguyên khí và năng lượng sinh cơ này đột nhiên khiến đan điền khí hải của hai người rục rịch muốn động.
Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi ngồi xếp bằng xuống. Dù sao có đến đó cũng không giúp được gì, chẳng bằng nhân cơ hội đột phá.
“Không mở kim liên.”
“Ừ, không mở kim liên.”
Hai người quyết định lựa chọn một phương thức tu hành mới mẻ.
. . .
Cùng lúc đó.
Lục Châu sử dụng toàn bộ lực lượng phi phàm của Thiên thư đổ vào thần thông Vô Thể Tính Trí. Đây cũng là lần thi triển thần thông Thiên thư cường đại nhất từ trước đến nay.
Minh Thế Nhân tròn mắt nhìn cảnh tượng này. Sư phụ điên rồi sao? Không ngờ người lại dốc lòng dốc sức để cứu một nha đầu không quen biết! Tại sao chứ?!
Tiểu Diên Nhi chạy ra ngoài nhìn lên bốn toà pháp thân lóng lánh kim quang trên bầu trời, khẽ hô lên: “Pháp thân Bách Kiếp Động Minh của tứ đại trưởng lão!”
Nguyên khí và lực lượng phi phàm của Thiên thư hỗ trợ lẫn nhau, một vàng một xanh phát tán ra khắp tứ phương.
Trên sườn núi, cây cối xanh tươi.
Trong lương đình, hoa cỏ khô héo lại lần nữa nảy mầm sinh trưởng.
Trong rừng cây, chim muông bách thú vui vẻ kêu gào.
Dưới chân núi, những khoảng đất trọc bị ảnh hưởng bởi trận đại chiến với Ba Mã bắt đầu trở nên tươi tốt, đâm chồi nảy lộc.
Trong Nam Các, Vĩnh Ninh công chúa chậm chạp bước ra. Khi nhìn thấy kỳ quan rực rỡ này, nàng cũng đứng ngây ra tại chỗ.
Vĩnh Ninh mở to mắt thì thầm: “Thật xinh đẹp…”
Nàng từng nghe Tư Vô Nhai nói Ma Thiên Các là nơi không thể xâm phạm, từng nghe người khác bảo Kim Đình Sơn là nơi tà ác và dơ bẩn.
Nay được tận mắt nhìn thấy, mọi lời đồn đại đều hoàn toàn sụp đổ. Nếu có thể, nàng muốn bỏ đi thân phận công chúa mà vĩnh viễn ở lại chốn này.
. . .
Các tu hành giả quanh Kim Đình Sơn đều dừng chân đứng lại quan sát.
Dân chúng Canh Tử Trấn cũng dừng liềm dừng cuốc trong tay mà ngắm nhìn cảnh tượng đằng xa.
Cho dù không thể nhìn rõ ràng chuyện đang diễn ra nhưng kim quang và lam quang nồng đậm kia thường đại biểu cho chuyện tốt lành. Trong lòng bọn họ đều nảy sinh kính sợ.
. . .
Lam liên lúc này đã bao trùm toàn bộ Ma Thiên Các.
“Chống đỡ không nổi nữa.” Hoa Vô Đạo là người đầu tiên đầu hàng.
“Cố kiên trì!” Lãnh La nói.
“Rốt cuộc Các chủ cứu ai mà động tĩnh lớn đến vậy nhỉ?”
“Bất kể người đó là ai… Mục đích của chúng ta là trợ giúp Các chủ!”
Bốn người đều gật đầu đồng ý.
Lúc này trên mặt bọn họ đã ướt đẫm mồ hôi. Duy trì pháp thân Bách Kiếp Động Minh là một việc rất mệt mỏi và tiêu hao nhiều năng lượng, bọn họ có thể kiên trì đến lúc này đã là khó có được.
Lát sau, thân thể tứ đại trưởng lão bắt đầu lung lay.
Lãnh La trầm giọng nói: “Nghe theo khẩu lệnh của ta, cùng lúc rút lui.”
Nếu còn tiếp tục thì bọn hắn sẽ hao hết tinh lực, chắc chắn sẽ bị phản phệ.
“Được.”
Pháp thân của Lãnh La chậm rãi di động.
Lục Châu cảm nhận được động tĩnh trên bầu trời, cũng biết lực lượng phi phàm trong cơ thể đã tiêu hao gần hết.
Thành hay bại đều ở những giây cuối cùng này.
Lực lượng phi phàm sử dụng hết còn có thể lĩnh hội bổ sung lại, nhưng nếu nha đầu này chết rồi thì bí mật trên người nàng sẽ bị chôn vùi mãi mãi.
Ông!
Thần thông Thiên thư đạt tới cực đại.
Bốn toà pháp thân đồng thời lăng không lui lại. Ngay khi bọn họ vừa lui, quanh mỗi toà pháp thân đột nhiên xuất hiện một phiến liên diệp.
“Khai diệp rồi!”
“Các trưởng lão đều khai diệp!”
Bốn toà pháp thân đồng thời khai diệp, một lần nữa bước vào cảnh giới Nguyên Thần cảnh nhất diệp!
Chương 558 Vô đề
Từ bên ngoài nhìn vào, cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ. Vốn đang cao một trượng, bốn toà pháp thân đồng loạt cao lên thành hai trượng!
Tứ đại trưởng lão cực kỳ vui mừng!
“Tiếp không?” Hoa Vô Đạo nghi hoặc hỏi. Tu vi đột phá có nghĩa là bọn họ có thể tiếp tục công việc vừa rồi.
Nhưng lúc này Tả Ngọc Thư bỗng lên tiếng: “Không cần đâu.” Bà ta thu hồi pháp thân rồi nói: “Các chủ đã dừng lại rồi.”
Những người khác cũng cảm nhận được. Các chủ đã dừng lại, bọn họ có tiếp tục cũng chẳng để làm gì.
Sau khi bốn người bọn họ lùi lại, lam liên cũng tiêu tán. Các trưởng lão thu hồi pháp thân, lập tức ngồi xuống điều tức.
Đồng thời đột phá còn có Phan Trọng và Chu Kỷ Phong, chỉ là bọn hắn từ Thần Đình cảnh tấn thăng lên Nguyên Thần cảnh, tuy tu vi hiện tại đã ngang bằng với các trưởng lão Lão Niên Các nhưng thực lực chân chính lại cách biệt một trời một vực.
Động tĩnh khi hai người đột phá hoàn toàn bị lam liên lấn át. Dù vậy hiện tại hai người bọn hắn cũng đã là Nguyên Thần cảnh.
. . .
Trong gian phòng của Tiểu Diên Nhi ở Nam Các.
Mọi động tĩnh đều ngừng hẳn. Lục Châu đã cố gắng hết sức, vừa vuốt râu nhìn Hải Loa vừa dùng hai ngón tay kiểm tra mạch đập trên cổ tay nàng.
Lục Châu bỗng dưng nhíu mày.
Bị động tĩnh khổng lồ vừa rồi doạ sợ, Minh Thế Nhân lập tức quỳ phịch xuống nói: “Đồ nhi biết sai, đồ nhi không cố ý hại nàng đâu!”
Tiểu Diên Nhi vừa khóc rấm rứt vừa quệt nước mắt.
Lục Châu nhìn sang hai người quở trách: “Đừng có ồn ào!”
“Vâng.” Hai người vội vàng ngậm miệng lại.
Lục Châu nào có thời gian nghe hai đồ đệ khóc lóc kể lể. Hắn đang vô cùng kinh ngạc vì phát hiện trong cơ thể Hải Loa, toàn bộ kỳ kinh bát mạch đều đã thông suốt!
Đan điền khí hải đều mở ra!
“Tại sao có thể như vậy?”
Lục Châu còn tưởng là mình nhìn nhầm, bèn kiểm tra lại lần nữa. Sau đó Lục Châu mới dám chắc chắn Hải Loa bây giờ đã là tu hành giả Thông Huyền cảnh ngũ khiếu!
Không tài nào hiểu được!
Thông thường tu hành giả đều phải trải qua giai đoạn Thối Thể cảnh, bao gồm tu luyện nhục thân, xương cốt, da gân… Rèn luyện toàn bộ kỳ kinh bát mạch.
Sau khi thân thể đã tôi luyện xong, tu hành giả mới có thể bước vào Thông Huyền cảnh. Thông Huyền cảnh sau khi mở ngũ khiếu, các giác quan đều trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Thân thể con người chính là vật chứa, phẩm chất vật chứa càng cao thì càng chịu được sự tàn phá của nguyên khí. Nguyên khí có thể ngưng kết thành cương, giơ tay nhấc chân đều có thể tạo ra cương khí hộ thể. Đây chính là tu hành giả nhập môn.
Không ai có thể bỏ qua bước rèn luyện cơ thể ban đầu này.
Vậy mà Hải Loa lại là Thông Huyền cảnh trời sinh!
Vừa rồi Lục Châu dùng thần thông Thiên thư để bảo vệ kỳ kinh bát mạch của Hải Loa, nhưng đó cũng chỉ là bảo vệ mà thôi, không thể thay nàng tiến hành Thối Thể, cũng không thể thay nàng tu hành.
Vậy mà bây giờ Hải Loa từ một phàm nhân bỗng chốc trở thành Thông Huyền cảnh, chuyện này làm sao giải thích đây?
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Minh Thế Nhân quỳ dưới đất không dám nói lời nào. Tiểu Diên Nhi nhìn Hải Loa nằm trên giường, không khóc lóc nữa.
Trầm tư một lát, Lục Châu đành đầu hàng. Cho dù hắn có ngàn năm lịch duyệt cũng không tài nào giải thích được.
Lục Châu đứng lên, khẽ lẩm bẩm: “Bất khả tư nghị.”
Minh Thế Nhân ngẩng đầu nghi hoặc hỏi sư phụ: “Sư phụ, nàng sao rồi ạ?”
Thấy Lục Châu chỉ cau mày không đáp, lại nhìn về phía Hải Loa đang thở rất ổn định, chẳng có vẻ gì là nguy hiểm đến tính mạng, Minh Thế Nhân bèn đứng dậy đi tới bên giường, đặt hai ngón tay lên bắt mạch cho nàng.
Đột nhiên hai mắt Minh Thế Nhân trừng lớn!
“Gặp quỷ!” Minh Thế Nhân không tin tà, quyết kiểm tra lại lần nữa.
Kết quả vẫn là như thế.
“Thông Huyền ——???”
Minh Thế Nhân lập tức nhảy vọt ra sau, cực kỳ cảnh giác nói với sư phụ:
“Sư phụ, chẳng lẽ nàng ta là gián điệp do các tông môn khác phái tới, cố ý che giấu tu vi và thực lực?”
Không đợi Lục Châu nói gì, Minh Thế Nhân đã tự lắc đầu phủ định. “Không đúng, gián điệp đâu thể chỉ có tu vi Thông Huyền cảnh.”
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hỏi: “Tứ sư huynh, Hải Loa chết rồi sao?”
“Nàng không chết, nhưng bây giờ… đã là Thông Huyền cảnh.” Minh Thế Nhân đáp.
“Thông Huyền?”
“Bỏ qua Thối Thể cảnh, trực tiếp bước vào Thông Huyền cảnh…”
“. . .”
Lục Châu đến giờ vẫn không lý giải được tại sao Hải Loa lại bước thẳng vào Thông Huyền cảnh. Đúng là chuyện lạ trong thiên hạ.
Nha đầu này nếu là người hiện đại thì còn đáng sợ hơn mấy học sinh học vượt cấp. Học vượt cấp chẳng qua là tốc độ học nhanh hơn người khác mà thôi, vẫn đi từ cơ sở lên cao cấp.
Còn Hải Loa thì khác, hoàn toàn bỏ qua bước Thối Thể mà tiến vào Thông Huyền.
Cho dù là người có thiên phú bậc nhất như Tiểu Diên Nhi cũng không thể làm được như thế.
Khi Lục Châu còn đang suy tư, bốn vị trưởng lão đã bước vào sân viện.
“Bái kiến Các chủ.”
Lục Châu đạm mạc nói: “Mọi người vào đây đi.”
Bốn vị trưởng lão lần lượt bước vào vòng, đưa mắt nhìn về phía Hải Loa.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Tả Ngọc Thư nghi hoặc hỏi.
“Để ta, ta nói, ta nói…” Minh Thế Nhân giơ tay lên, trên mặt biểu lộ rõ ràng hắn mới là người kể chuyện thành thạo nhất.
Minh Thế Nhân đi đến trước mặt bốn vị trưởng lão, hắng giọng nói: “Thiên tài! Siêu cấp thiên tài! Siêu cấp đại thiên tài! Thông Huyền cảnh trời sinh! Đừng có dùng cái ánh mắt nhìn kẻ bị bệnh tâm thần để nhìn ta, nói thật, các vị cảm thấy ta bị bệnh tâm thần, ta cũng cảm thấy các vị bị bệnh tâm thần…”
“. . .”
Bốn vị trưởng lão ngơ ngác chẳng hiểu gì, rốt cuộc Minh Thế Nhân cũng kể lại đầu đuôi sự việc.
Bốn người nghe vậy đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Trên đời này thật có người không cần Thối Thể đã vào Thông Huyền?
Cả bốn người lần lượt bước tới kiểm tra kỳ kinh bát mạch của Hải Loa, sau đó đều cau mày suy tư nghĩ mãi không rõ.
Lục Châu vuốt râu nhìn bốn vị trưởng lão. “Phan trưởng lão, có manh mối gì không?”
“Chuyện này…” Gương mặt già của Phan Ly Thiên khẽ co rúm. “Lãnh trưởng lão nhất định biết rõ, lão hủ không dám bêu xấu.”
Lãnh La trầm thấp nói: “Hoa trưởng lão… ông trả lời đi.”
“Ta? Vẫn nên để Tả tiền bối nói thì hơn…” Hoa Vô Đạo lập tức đá quả bóng sang cho Tả Ngọc Thư.
Tả Ngọc Thư nhướng mày.
Ba lão già bắt nạt một bà lão mà không thấy ngại chút nào. Đúng là người nào người nấy đều không biết xấu hổ!
Chương 559 Vô đề
Tuy vậy Tả Ngọc Thư vẫn có chút kiến giải, bèn nói: “Lão thân không cho rằng nàng bỏ qua Thối Thể cảnh.”
Mọi người nghe vậy đều quay đầu nhìn Tả Ngọc Thư.
Lục Châu vuốt râu nói: “Sao lại khẳng định như vậy?”
Tả Ngọc Thư liếc xéo đám trưởng lão rồi rất có phong phạm nữ tiên sinh, khẽ đáp:
“Các chủ dùng phương pháp phi thường để bảo vệ kinh mạch Hải Loa, lại thêm bốn người bọn ta gia tăng lực lượng, dưới điều kiện này, rất có khả năng nàng đã vượt qua Thối Thể cảnh trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Nhưng cơ năng thân thể Hải Loa không hề mạnh, chẳng khác gì người bình thường.” Minh Thế Nhân nghi hoặc nói.
“Lực lượng của Các chủ và của bốn người bọn ta hỗ trợ lẫn nhau, khi khai mở đan điền khí hải cho Hải Loa đã bị triệt tiêu hoàn toàn mới tạo thành kết quả này.” Tả Ngọc Thư chắp tay nói với Lục Châu. “Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của lão thân.”
“Dưới loại lực lượng hỗn tạp như vậy mà bước vào Thông Huyền cảnh, nha đầu này đúng là không đơn giản.” Phan Ly Thiên nói. “Nói như thế thì nha đầu này chính là thiên tài tu hành ngàn năm khó gặp.”
Tả Ngọc Thư đáp: “Đúng là như thế…”
Minh Thế Nhân lườm bốn vị trưởng lão một cái sắc lẹm. Trang bức nửa ngày, rốt cuộc chẳng phải kết luận của mấy người cũng y hệt của ta hay sao?
Đúng lúc này, Hoa Vô Đạo đi đến trước mặt Lục Châu, khom người nói:
“Các chủ… ta nguyện ý thu Hải Loa làm đồ đệ, tận tâm tận lực dạy cho nàng sở học cả đời, tuyệt không giữ lại chút nào! Xin Các chủ thành toàn!”
Lãnh La nghe vậy cười nói:
“Bảo một tiểu cô nương đi theo ông học đấu pháp co đầu rụt cổ đó à? Lãnh mỗ lại cảm thấy tiểu cô nương này rất thích hợp học Đạo ẩn chi thuật. Lãnh mỗ cam đoan nàng nhất định sẽ trở thành cao thủ bát diệp.”
Phan Ly Thiên khinh thường nói:
“Lão hủ chẳng thấy Đạo ẩn chi thuật và đấu pháp co đầu rụt cổ khác nhau chỗ nào… Hải Loa có thiên phú bậc này, nên học cương ấn với lão hủ đây. Bát diệp thì có là gì, lão hủ còn mong nàng bước vào cửu diệp!”
Tả Ngọc Thư vào Ma Thiên Các muộn hơn ba lão già này, thấy một nhân tài hiếm hoi như thế bà ta cũng không nhịn được.
“Lão thân… lão thân…”
Lời còn chưa nói xong, Lục Châu đã giơ tay lên ngăn lại. “Thôi.”
Gian phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Chưa gì đã tranh nhau thu đệ tử. Ánh mắt Lục Châu quét về phía bốn vị trưởng lão, cả bốn người đều im re không còn dám lên tiếng.
“Chuyện của Hải Loa, bản toạ tự có sắp xếp. Mọi người giải tán đi.”
Bốn vị trưởng lão ngoan ngoãn khom người rời khỏi Nam Các.
Vừa ra ngoài, cả bốn người đều thở dài lắc đầu.
“Thiên tài như vậy lại không thể trở thành đệ tử của ta, thật là đáng tiếc…” Phan Ly Thiên thở dài.
“Đừng nghĩ tới chuyện này nữa. Có Các chủ ở đây, sao có thể đến lượt chúng ta…”
Ba người còn lại khẽ giật mình. Lời này rất có lý, sao bọn họ lại quên mất điểm này chứ!
. . .
Trong gian phòng.
Lục Châu nhìn thoáng qua Hải Loa đang nằm trên giường, đúng là hắn cũng có ý định muốn thu nàng làm đồ đệ. Nhưng… thu đồ không mang lại ích lợi gì mà còn phân tán lực chú ý của Lục Châu.
Chiếu theo trình tự thu đồ đệ của Cơ Thiên Đạo, cửu đại đệ tử đều có liên quan đến đoạn thơ kia. Như vậy… đệ tử thứ mười tên Hải Loa có phải sẽ thoát ly quỹ tích ban đầu?
“Chăm sóc cho nàng.” Lục Châu hạ lệnh.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Trước tiên vẫn nên làm rõ các bí mật trên người Hải Loa đã rồi mới tính tiếp.
Vì sao Chân Thực Chi Nhãn không dò xét được nàng, vì sao nàng là Thông Huyền cảnh trời sinh, nàng đến từ đâu, đi về đâu…
. . .
Hai ngày sau.
Kinh Châu thành bùng phát chiến tranh.
Được Bồng Lai Môn ủng hộ, dưới sự lãnh đạo của Vu Chính Hải, U Minh Giáo toàn lực công thành.
Hai đại cao thủ bát diệp Hoàng Thời Tiết và Vu Chính Hải cùng Hoa Trọng Dương và rất nhiều cao thủ khác đánh vào Kinh Châu Thành.
Kinh Châu đại loạn.
Chưa đến ba ngày, quân thủ thành liên tục bại lui. U Minh Giáo thuận thế chiếm đóng phủ tướng quân.
Trong phủ tướng quân, tâm tình Vu Chính Hải tốt hơn rất nhiều.
“Lần này đánh bại được Văn Thư là nhờ có Thời Tiết huynh hỗ trợ.” Vu Chính Hải nói với Hoàng Thời Tiết ngồi bên cạnh.
Hoàng Thời Tiết khoát tay đáp: “Ta được thơm lây mà thôi. Một chiêu Đao Chấn Sơn Hà trong Đại Huyền Thiên Chương của Vu giáo chủ thật khiến ta được mở rộng tầm mắt.”
Thế nhân đều đồn đại tu vi Vu Chính Hải rất cao, nhưng rất ít người có thể tận mắt chứng kiến hắn xuất thủ.
Hoàng Thời Tiết không thể không thừa nhận, dù mình cũng là bát diệp nhưng rất khó có thể chiến thắng được Vu Chính Hải.
“Thời Tiết huynh có yêu cầu gì cứ việc nói, bản Giáo chủ chắc chắn sẽ tận lực thoả mãn huynh.”
Hoàng Thời Tiết vốn có rất nhiều yêu cầu, nhưng nghĩ đến Cơ Thiên Đạo là cửu diệp kim liên nên đành đáp:
“Bạn bè hỗ trợ lẫn nhau, có gì mà phải khách khí… khụ khụ… khụ khụ…”
Hoàng Thời Tiết ho ra máu.
“Thời Tiết huynh!”
“Ta không sao… Lão tặc Văn Thư thật đáng hận, đánh chính diện không địch lại ta nên chơi trò đánh lén.”
Đúng lúc này, Hoa Trọng Dương từ bên ngoài nhanh chân bước vào, chắp tay nói với hai người:
“Khởi bẩm Giáo chủ, đã tìm hết từng góc trong trận pháp nhưng không thấy lão tặc Văn Thư đâu!”
Nghe vậy Vu Chính Hải trầm giọng nói: “Cho dù có phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra hắn cho bản Giáo chủ!”
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ!” Hoa Trọng Dương khom người đáp.
. . .
Cùng lúc đó ở phía bắc Kinh Châu Thành.
Trong một kênh rạch, có năm người mặc khôi giáp đang chật vật chạy trốn.
“Văn tướng quân, đi hướng này… từ kênh rạch này chạy thẳng một đường khoảng năm mươi dặm sẽ đến Độ Thiên Hà, thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn thuyền chờ ở đó.”
Chạy ở giữa là một lão giả mặc khôi giáp rách nát, trên người chồng chất vết thương.
Người này chính là một trong bát đại thống lĩnh trấn thủ ở Kinh Châu Thành, Văn Thư tướng quân, cao thủ Nho môn.
Văn Thư quay đầu nhìn về phía Kinh Châu Thành. “Thù này không báo, lão phu thề không làm người.”
Vừa dứt lời, trên một cây đại thụ ven đường bỗng truyền tới một giọng nói lạnh nhạt mà ôn hoà: “Thật xin lỗi.”
Đám người đang chạy trốn đều là chim sợ cành cong, ai nấy đều đã trọng thương. Giọng nói vừa cất lên khiến cả năm người đều giật nảy mình.
“Ai đó?”
“Văn tướng quân cẩn thận!”
Trên cây đại thụ chọc trời, một vị thanh bào kiếm khách tay ôm trường kiếm đứng trên một nhành cây, từ trên cao nhìn xuống mỉm cười nói:
“Thật xin lỗi, các ngươi phải dừng lại ở đây.”
“Các hạ là…”
Chương 560 Vô đề
Một người trong nhóm càng nhìn càng thấy người trước mắt rất quen, sau đó bật thốt lên:
“Các hạ là… Ngu Thượng Nhung! Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung?!”
Lời này vừa thốt ra, trái tim Văn Thư nảy lên kịch liệt. Khi hắn trong trạng thái đỉnh phong có thể mạnh hơn Hoàng Thời Tiết một chút, nhưng vẫn như cũ không phải là đối thủ của Vu Chính Hải.
Văn Thư đã nghe nói về trận chiến đỉnh phong ở Vân Chiếu lâm địa, vị Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung này có tu vi khó phân thắng bại với Vu Chính Hải.
Ánh mắt Văn Thư nóng rực như lửa nhìn chằm chằm Ngu Thượng Nhung. Hắn không dám hoảng hốt. Phải ổn định.
“Đã nghe qua đại danh của Kiếm Ma, thất kính thất kính.” Văn Thư chắp tay nói.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt đáp:
“Từ trước đến nay kiếm của ta không giết hạng người vô danh. Ngoại trừ Văn Thư… những người khác hãy biến khỏi mắt ta trong vòng ba hơi thở.”
Bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Văn Thư nhướng mày, vội vàng quát: “Lâm trận bỏ chạy, phạm tội chết!”
Bốn người đều không phải kẻ ngu, bọn họ không hề có năng lực chống cự lại Kiếm Ma. Lâm trận bỏ chạy? Chính ngài cũng đang bỏ chạy đó, có nhớ không?
“Xin lỗi Văn tướng quân!”
Ba hơi thở thì có thể làm gì? Đương nhiên là liều mạng chạy trốn.
Bốn người lập tức quay đầu chạy trốn, chỉ trong giây lát đã biến mất khỏi khu rừng.
Kỳ thật cũng chẳng thể trách bọn họ, bọn họ nào biết Ngu Thượng Nhung đã trảm kim liên. Ai gặp phải bát diệp Ngu Thượng Nhung mà không sợ hãi?
Văn Thư nhíu chặt mày, sắc mặt cực kỳ khó coi. Cố nén khó chịu trong lòng, Văn Thư chắp tay nói:
“Nghe nói các hạ và Giáo chủ Vu Chính Hải có thù. Thực không dám giấu diếm, lão phu và Vu Chính Hải vừa đại chiến mấy trăm hiệp, lúc này các hạ đến tìm hắn nhất định có thể chiến thắng.”
Trên nhánh cây, Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Xem ra tướng quân không hề hiểu tại hạ.”
“Hả?”
“Lúc này thắng thì có được gì? Cũng chỉ là thắng không anh hùng mà thôi.”
Trong lòng Văn Thư âm thầm nhẹ nhõm. “Lão phu hiện đang bị nội thương, các hạ…”
Ngu Thượng Nhung đột nhiên nâng tay ngắt lời hắn, dùng cương khí bắn vỏ kiếm ghim vào thân cây.
Trường Sinh Kiếm toát ra quang mang đỏ rực lăng không lơ lửng trước mặt. “Đáng tiếc, ngươi phải chết.”
Nói xong, Ngu Thượng Nhung ngự kiếm phóng xuống!
Sắc mặt Văn Thư đại biến, lập tức lui lại, song chưởng đánh ra mấy đạo tự phù.
Phanh phanh phanh!
Song phương lao vào kịch chiến.
Văn Thư tuy đang mang trọng thương nhưng vẫn cố tận lực đánh trả, vì đối diện hắn là Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung chỉ cần ra chiêu là tất sát!
Hai mắt Văn Thư trừng lớn, tự phù và tự ấn càng lúc càng nhiều.
Thân ảnh Kiếm Ma lấp loé càng lúc càng gần, Trường Sinh Kiếm huy động cực nhanh, mấy đạo tự phù bị Trường Sinh Kiếm đánh bay, bóng kiếm đầy trời hoa cả mắt.
Mắt thấy Kiếm Ma đã sắp đến gần, Văn Thư lập tức gọi ra pháp thân bát diệp!
Pháp thân xuất hiện oanh một tiếng! Đám cây cối xung quanh trong phạm vi mấy chục mét đều bị phá huỷ, sau đó chỉ trong giây lát pháp thân biến mất!
Văn Thư cảm thấy áp lực giảm đi, chẳng thấy Kiếm Ma đâu.
Hắn ngẩng đầu nhìn kỹ, phát hiện Ngu Thượng Nhung đang lăng không xoay chuyển lùi ra sau…
Bị bức lui? Văn Thư không tin vào mắt mình.
Vừa rồi với tính tình Kiếm Ma hẳn là sẽ lấy kiếm chặt đứt pháp thân đối thủ, nhẹ nhõm giết chết Văn Thư hắn.
Nhưng thật không ngờ lúc này Ngu Thượng Nhung lại lui ra sau.
“Ngươi đang trêu đùa lão phu?” Văn Thư cảm thấy mình bị sỉ nhục, song chưởng không ngừng đánh ra đủ loại tự phù chằng chịt nhàn nhạt kim quang.
Ngu Thượng Nhung điểm mũi chân lăng không bay lên, Trường Sinh Kiếm lơ lửng trước mặt.
“Kiếm Ma Túc Mệnh.”
Kiếm cương đầy trời công kích về phía Văn Thư. Văn Thư khẽ quát:
“Kiếm Ma cũng chỉ có thế! Ngươi sẽ phải trả giá đắt vì đã khinh địch!”
Hai tay Văn Thư chập lại, hai ngón trỏ giơ lên ép sát vào nhau, giữa các ngón tay toát ra kim quang cực thịnh. Quanh hai ngón tay xuất hiện một chuỗi tự phù —— Tuyệt, Thánh, Khí, Trí.
Đây chính là chiêu thức mạnh nhất của Nho môn. Cương ấn như đạn pháo bắn về phía Kiếm Ma!
Kiếm Ma Túc Mệnh đánh vào cương ấn của Tuyệt Thánh Khí Trí nhưng không ngăn được.
Ngu Thượng Nhung mặt không đổi sắc xoay chuyển một trăm tám mươi độ lùi về sau, gọi ra pháp thân!
Ông! Một màn khiến người kinh ngạc xuất hiện.
Ngu Thượng Nhung và pháp thân hợp lại làm một, song chưởng của pháp thân hoàn toàn trùng khớp với song chưởng Ngu Thượng Nhung.
Tứ chưởng giao thoa nghênh đón đại thần thông Tuyệt Thánh Khí Trí.
Thời gian như trôi chậm lại… Văn Thư nhìn về phía pháp thân của Ngu Thượng Nhung.
“Ha ha ha… Thật là trời cũng giúp ta! Kiếm Ma tam diệp không kim liên? Muốn chết!”
Tinh thần Văn Thư rung động mạnh, toàn bộ nộ hoả trong lòng đều phát tiết ra ngoài, Tuyệt Thánh Khí Trí lao vụt tới đánh mạnh vào tứ chưởng!
Cương khí giao thoa oanh động mãnh liệt! Đám đại thụ bốn phía đều bị cương khí chặt đứt, ầm vang sụp đổ.
Văn Thư vẫn đang duy trì tư thế tấn công Tuyệt Thánh Khí Trí. Mà Ngu Thượng Nhung lại gắng gượng ngăn trở được một chiêu này!
Trong mắt Văn Thư tràn đầy rung động!
“Tam diệp… Sao lại chống đỡ được? Vì sao pháp thân lại có thể động?” Giọng Văn Thư trở nên run rẩy.
Hai người bắt đầu rơi xuống.
“Đáng tiếc, ngươi biết quá ít về pháp thân.” Ngu Thượng Nhung nhìn hắn chẳng khác nào đang nhìn một người chết.
Văn Thư nộ hoả công tâm, không cam lòng nói: “Thế thì sao? Dù ta bị trọng thương thì một tam diệp nho nhỏ như ngươi cũng không thể nào…”
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ba mảnh liên diệp nhịp nhàng cứa qua cổ Văn Thư.
Hai người hạ xuống đất. Văn Thư trừng to mắt nhìn ba mảnh liên diệp bay trở về bên cạnh Trường Sinh Kiếm.
Từ cổ hắn, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.
Hai trong số ba mảnh liên diệp đột nhiên chia làm đôi.
Năm mảnh liên diệp toả ra kim quang chói mắt không ngừng xoay tròn, cuối cùng bay về phía pháp thân rồi biến mất trong ánh mặt trời chói chang.
Ngu Thượng Nhung đứng ngược nắng, thân ảnh cao gầy trông vời vợi không cách nào chạm tới.
Văn Thư không nhìn rõ nét mặt đối phương, chỉ nghe Ngu Thượng Nhung chậm rãi nói:
“Ta là vô địch trong cảnh giới bát diệp. Trước đây cũng vậy, mà sau này cũng thế.”
Máu tươi ướt đẫm lồng ngực Văn Thư cho đến khi hắn hoàn toàn không hô hấp được nữa, hắn cảm giác linh hồn mình bị một bàn tay vô hình tóm chặt lấy, kéo ra khỏi cơ thể, đi qua lồng ngực, qua trái tim, qua khỏi yết hầu, sau đó hoàn toàn rời khỏi cơ thể.
Văn Thư ngửa mặt lên trời ngã xuống.
“À ừm… tứ tiên sinh…” Chu Kỷ Phong bỗng dưng dè dặt bước tới.
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”
“Viên đan dược kia… không ai cần sao?” Chu Kỷ Phong nuốt nước bọt nói.
“Ngươi muốn không?”
“Đa tạ tứ tiên sinh!” Chu Kỷ Phong vội vàng khom người tạ ơn.
“Bệnh tâm thần, ta có nói sẽ cho ngươi à?” Minh Thế Nhân cầm viên đan dược bước đi.
Chu Kỷ Phong: “. . .”
Minh Thế Nhân không đến Đông Các nữa mà quay về Nam Các nghỉ ngơi.
Vừa đi được mấy bước hắn đã trông thấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nắm tay đi tới, vừa đi vừa cười cười nói nói.
“Hả? Người mới đến à?”
Minh Thế Nhân tiến tới nghênh đón. “Tiểu sư muội.”
Tiểu Diên Nhi vừa vặn nhìn thấy đồ vật trong tay hắn, thuận miệng hỏi: “Tứ sư huynh, huynh mang đồ ăn ngon tới cho muội phải không?”
Hải Loa nở nụ cười với Minh Thế Nhân.
“Vị này là?”
“Hải Loa.” Tiểu Diên Nhi đáp.
“Hải Loa?”
Trong lòng Minh Thế Nhân kinh ngạc, hắn đi quanh Hải Loa quan sát một vòng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Tứ sư huynh… đây là cái gì?”
“Khai Diệp Đan.” Minh Thế Nhân thuận miệng đáp.
“Ta muốn xem thử.”
Minh Thế Nhân đưa Khai Diệp Đan cho Tiểu Diên Nhi rồi đứng một bên tiếp tục đánh giá Hải Loa.
Tiểu Diên Nhi mở túi ra, trút viên thuốc vào lòng bàn tay để quan sát. Khai Diệp Đan lóng lánh quang mang toả ra hương thơm bốn phía.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Khai Diệp Đan, ai nấy đều tò mò chăm chú nhìn nó. Hải Loa cũng bị viên thuốc tròn vo như viên minh châu hấp dẫn.
“Cho cậu nè.” Tiểu Diên Nhi nhét viên thuốc vào lòng bàn tay Hải Loa.
Hải Loa cẩn thận cầm viên thuốc soi dưới ánh mặt trời. Hai tiểu cô nương lại xì xào trò chuyện.
“Có ăn được không?”
“Thì cho cậu ăn mà… ăn như ăn kẹo vậy đó.”
“Nha…”
Hải Loa nhìn viên Khai Diệp Đan toả quang mang, khẽ nuốt nước miếng. Chẳng có đứa trẻ nào nhìn thấy kẹo mà không muốn ăn cả.
Nàng nâng tay đút viên Khai Diệp Đan vào miệng.
Lúc này Minh Thế Nhân mới tỉnh lại từ trong mớ suy nghĩ, thấy bàn tay Hải Loa trống rỗng bèn nghi hoặc hỏi: “Khai Diệp Đan của ta đâu?”
“Ăn rồi.” Hải Loa đáp với vẻ vô tội.
“A?”
“Hơi ngọt, lại có vị mặn. Mà lại còn… hơi nóng.”
Vừa nói xong, Hải Loa nhắm mắt lại, ngất xỉu!
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Khai Diệp Đan dùng cho tu hành giả đã trảm kim liên phục dụng, có tác dụng kích thích đan điền khí hải sinh ra đại lượng nguyên khí, từ đó tăng khả năng khai diệp.
Mà người từng thử nghiệm sử dụng toàn bộ đều là tu hành giả Nguyên Thần cảnh.
Tuy đây là lần đầu Minh Thế Nhân thấy Khai Diệp Đan nhưng hắn vẫn có thường thức cơ bản, loại đan dược này người bình thường không ăn được, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
Thấy Hải Loa ngất xỉu, Minh Thế Nhân vội tung chưởng, dùng cương khí bao bọc lấy nàng, một tay phong bế huyệt đạo trên người Hải Loa.
“Tứ sư huynh, Hải Loa làm sao thế?”
Tiểu Diên Nhi rốt cuộc cũng ý thức được Hải Loa xảy ra chuyện, lo lắng hỏi han.
Minh Thế Nhân vốn còn định trách cứ tiểu sư muội một trận, nhưng thấy bộ dạng hoang mang sợ hãi của nàng nên chẳng còn mắng nổi nữa.
“Mau đưa Hải Loa vào trong.”
Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi nhanh chóng đưa Hải Loa về gian phòng của Tiểu Diên Nhi ở Nam Các.
Tiểu Diên Nhi vô cùng lo lắng hỏi: “Cậu ấy không sao chứ?”
Minh Thế Nhân cũng không dám xác định. “Đừng gấp gáp.”
Hắn điều động nguyên khí vào kỳ kinh bát mạch Hải Loa, tiến vào lục phủ ngũ tạng.
Trong cơ thể Hải Loa xuất hiện dược hiệu cực mạnh đang xao động khắp nơi, càng lúc càng mãnh liệt.
Trong lòng Minh Thế Nhân cả kinh, chẳng trách Hải Loa không chịu nổi nên ngất xỉu.
“Thật sự chỉ là người bình thường?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
Nếu Hải Loa từng tu hành thì Minh Thế Nhân sẽ có biện pháp để xử lý nguyên khí sinh ra do dược hiệu, dẫn lối chúng tiến vào đan điền khí hải trợ giúp Hải Loa đột phá, chuyển nguy thành an.
Thế nhưng Hải Loa lại là người bình thường, dược hiệu chẳng biết phải truyền đi đâu, chỉ có thể chạy loạn khắp nơi trong lục phủ ngũ tạng.
Cứ tiếp tục như vậy thì rất không ổn.
Là thuốc thì sẽ có ba phần độc, huống chi tu hành giả khi phục dụng viên đan dược này đều phải bị tra tấn rất thống khổ, mà bọn họ đều là người đã tôi luyện Thối Thể cảnh, nhục thân vốn đều rất cường đại.
Minh Thế Nhân không nói nhiều, tiếp tục vận chuyển nguyên khí vừa sinh ra.
“Hả?” Minh Thế Nhân đột nhiên cảm giác được toàn bộ nguyên khí đang đổ về đan điền khí hải của Hải Loa.
Điều này sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng Hải Loa. Minh Thế Nhân lập tức sử dụng nguyên khí ngăn cản dược hiệu tiến vào đan điền khí hải.
Lúc này, Hải Loa kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng trào ra tia máu.
Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, vội vàng nói: “Tứ sư huynh, ta đi tìm sư phụ! Ta phải đi tìm sư phụ…”
Minh Thế Nhân không ngăn cản, chỉ chuyên tâm bảo hộ Hải Loa.
Tiểu Diên Nhi chạy đi cầu cứu sư phụ, Minh Thế Nhân toàn lực ứng phó.
Cứu người kỳ thật khó hơn giết người rất nhiều, nhất là những sự tình bất ngờ thế này. Chưa được bao lâu Minh Thế Nhân đã đổ đầy mồ hôi.
Không bao lâu sau, Lục Châu xuất hiện ở Nam Các.
Phanh ——
Lục Châu vung tay áo, cương khí phá tan cửa phòng rồi nhanh chóng bước vào trong.
“Sư phụ!” Minh Thế Nhân xấu hổ nói: “Đồ nhi không có cố ý… nàng ăn quá nhanh! Nhưng người yên tâm, nàng sắp ổn định lại rồi!”
Lục Châu nhìn sang Hải Loa, trên mặt nàng lộ vẻ thống khổ, khoé miệng đã ứa máu, toàn thân bốc ra trọc khí.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy tình hình của Hải Loa không lạc quan.
“Tránh ra.”
“Vâng.”
Minh Thế Nhân lập tức lui sang một bên, đưa tay lau mồ hôi trán rồi đứng yên tại chỗ không dám động đậy.
Hắn len lén nhìn Hải Loa, trong lòng run lên, bà cô ơi, đừng xảy ra chuyện nha, ngươi mà có việc chắc sư phụ đánh chết ta mất!
Lục Châu đi tới bên giường, dùng hai ngón tay truyền nguyên khí vào cơ thể Hải Loa, phát hiện kỳ kinh bát mạch nàng cực kỳ hỗn loạn.
Người bình thường chưa từng Thối Thể, đan điền khí hải không có cách nào tiêu thụ nguyên khí và tu vi, kết quả cuối cùng chính là bạo thể mà chết.
Lúc này năm ngón tay Lục Châu toả ra quang mang màu xanh lam, đây chính là thần thông trị liệu Vô Thể Tính Trí.
Thần thông nhập thể, dược hiệu lập tức bị lực lượng cường đại đánh tan. Lục Châu không dùng quá nhiều lực lượng phi phàm, chỉ dám sử dụng một phần nhỏ.
Thế nhưng càng trị liệu, Lục Châu càng phát hiện ra điểm kỳ dị…
Không đúng!
Chương 557 Vô đề
Minh Thế Nhân lo lắng bất an, vội kéo Tiểu Diên Nhi sang một bên, thấp giọng hỏi: “Nha đầu này từ đâu đến thế?”
Tiểu Diên Nhi thành thật kể lại mọi chuyện. Minh Thế Nhân nghe được Hải Loa quả thật là người bình thường, trong lòng lại càng lo lắng không thôi.
Đúng lúc này, lam quang trong phòng đột nhiên đại thịnh. Một đoá lam liên cường đại lấy Lục Châu làm trung tâm, không ngừng bành trướng bao trùm cả Nam Các.
Năng lượng sinh cơ cường đại tràn ra tứ phía như thuỷ triều. Người đầu tiên phát hiện điểm khác thường chính là tứ đại trưởng lão Lão Niên Các.
Lãnh La, Phan Ly Thiên, Hoa Vô Đạo và Tả Ngọc Thư lần lượt bước ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn đoá lam liên chói mắt.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Chưa bao giờ thấy Các chủ thi triển thủ đoạn trị liệu lớn đến vậy!”
“Chỉ sợ là gặp phải khó khăn!”
Bốn người đều nhíu mày.
Lãnh La không nói một lời thừa thãi, nhấc tay gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh. Pháp thân của Lãnh La không có kim liên dưới trướng!
Hắn ném pháp thân vào không trung.
“Lãnh trưởng lão, ngươi làm vậy là sao?” Phan Ly Thiên nghi hoặc hỏi.
“Ta hiểu rồi…”
Hoa Vô Đạo cũng gọi pháp thân ra… cũng là một toà Bách Kiếp Động Minh không có kim liên.
Pháp thân của Hoa Vô Đạo bay lên không trung.
Phan Ly Thiên lắc đầu. “Thôi được, lão hủ lý ra nên là người đầu tiên tương trợ mới phải.”
Phan Ly Thiên đứng lên, song chưởng kết hợp gọi ra pháp thân rồi cũng đẩy pháp thân bay ra ngoài.
Cả ba toà pháp thân đều không có kim liên.
Tả Ngọc Thư kinh ngạc hỏi: “Các ngươi đều trảm kim liên rồi?”
“Có gì mà không được?” Ba người nhìn sang Tả Ngọc Thư.
Bọn họ cũng có thể hiểu được, đứng trên lập trường của Tả Ngọc Thư thì vừa mới vào Lão Niên Các không lâu, bảo bà ta trảm kim liên có hơi không thực tế.
Tả Ngọc Thư nở nụ cười tang thương: “Lão thân còn tưởng rằng các ngươi sẽ không trảm…”
Quải trượng trong tay Tả Ngọc Thư đập mạnh xuống đất.
Ông!
Từng đạo tự ấn bay ra khỏi quải trượng, chồng chất thành một toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
Ba bị trưởng lão nhìn sang, tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Thủ đoạn của Nho môn thật nhiều.
Sau đó bọn hắn phát hiện, pháp thân của Tả Ngọc Thư cũng không có kim liên.
Cả bốn toà pháp thân đều trơ trọi, bốn vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau khẽ cười một tiếng, đồng thời điều khiển pháp thân bao trùm Nam Các, sau đó bay về phía gian phòng của Tiểu Diên Nhi.
Tuy đã trảm kim liên, độ cao có giảm xuống nhưng bốn toà pháp thân cao một trượng lóng lánh kim quang vẫn khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Bốn toà pháp thân ba nam một nữ quay xung quanh lam liên, năng lượng như thác đổ dồn vào lam liên, kim quang và lam quang hoà thành một thể.
Giữa sườn núi, các nữ đệ tử đang quét dọn lần lượt ngẩng đầu lên ngắm nhìn kỳ quan rung động lòng người này.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng ngẩng đầu nhìn bốn toà pháp thân đang không ngừng rót nguyên khí vào lam liên.
“Đó là cái gì?”
“Sinh cơ và nguyên khí thật nồng đậm!”
Hai người bọn họ vốn bị kẹt ở Thần Đình cảnh thật lâu, trận nguyên khí và năng lượng sinh cơ này đột nhiên khiến đan điền khí hải của hai người rục rịch muốn động.
Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi ngồi xếp bằng xuống. Dù sao có đến đó cũng không giúp được gì, chẳng bằng nhân cơ hội đột phá.
“Không mở kim liên.”
“Ừ, không mở kim liên.”
Hai người quyết định lựa chọn một phương thức tu hành mới mẻ.
. . .
Cùng lúc đó.
Lục Châu sử dụng toàn bộ lực lượng phi phàm của Thiên thư đổ vào thần thông Vô Thể Tính Trí. Đây cũng là lần thi triển thần thông Thiên thư cường đại nhất từ trước đến nay.
Minh Thế Nhân tròn mắt nhìn cảnh tượng này. Sư phụ điên rồi sao? Không ngờ người lại dốc lòng dốc sức để cứu một nha đầu không quen biết! Tại sao chứ?!
Tiểu Diên Nhi chạy ra ngoài nhìn lên bốn toà pháp thân lóng lánh kim quang trên bầu trời, khẽ hô lên: “Pháp thân Bách Kiếp Động Minh của tứ đại trưởng lão!”
Nguyên khí và lực lượng phi phàm của Thiên thư hỗ trợ lẫn nhau, một vàng một xanh phát tán ra khắp tứ phương.
Trên sườn núi, cây cối xanh tươi.
Trong lương đình, hoa cỏ khô héo lại lần nữa nảy mầm sinh trưởng.
Trong rừng cây, chim muông bách thú vui vẻ kêu gào.
Dưới chân núi, những khoảng đất trọc bị ảnh hưởng bởi trận đại chiến với Ba Mã bắt đầu trở nên tươi tốt, đâm chồi nảy lộc.
Trong Nam Các, Vĩnh Ninh công chúa chậm chạp bước ra. Khi nhìn thấy kỳ quan rực rỡ này, nàng cũng đứng ngây ra tại chỗ.
Vĩnh Ninh mở to mắt thì thầm: “Thật xinh đẹp…”
Nàng từng nghe Tư Vô Nhai nói Ma Thiên Các là nơi không thể xâm phạm, từng nghe người khác bảo Kim Đình Sơn là nơi tà ác và dơ bẩn.
Nay được tận mắt nhìn thấy, mọi lời đồn đại đều hoàn toàn sụp đổ. Nếu có thể, nàng muốn bỏ đi thân phận công chúa mà vĩnh viễn ở lại chốn này.
. . .
Các tu hành giả quanh Kim Đình Sơn đều dừng chân đứng lại quan sát.
Dân chúng Canh Tử Trấn cũng dừng liềm dừng cuốc trong tay mà ngắm nhìn cảnh tượng đằng xa.
Cho dù không thể nhìn rõ ràng chuyện đang diễn ra nhưng kim quang và lam quang nồng đậm kia thường đại biểu cho chuyện tốt lành. Trong lòng bọn họ đều nảy sinh kính sợ.
. . .
Lam liên lúc này đã bao trùm toàn bộ Ma Thiên Các.
“Chống đỡ không nổi nữa.” Hoa Vô Đạo là người đầu tiên đầu hàng.
“Cố kiên trì!” Lãnh La nói.
“Rốt cuộc Các chủ cứu ai mà động tĩnh lớn đến vậy nhỉ?”
“Bất kể người đó là ai… Mục đích của chúng ta là trợ giúp Các chủ!”
Bốn người đều gật đầu đồng ý.
Lúc này trên mặt bọn họ đã ướt đẫm mồ hôi. Duy trì pháp thân Bách Kiếp Động Minh là một việc rất mệt mỏi và tiêu hao nhiều năng lượng, bọn họ có thể kiên trì đến lúc này đã là khó có được.
Lát sau, thân thể tứ đại trưởng lão bắt đầu lung lay.
Lãnh La trầm giọng nói: “Nghe theo khẩu lệnh của ta, cùng lúc rút lui.”
Nếu còn tiếp tục thì bọn hắn sẽ hao hết tinh lực, chắc chắn sẽ bị phản phệ.
“Được.”
Pháp thân của Lãnh La chậm rãi di động.
Lục Châu cảm nhận được động tĩnh trên bầu trời, cũng biết lực lượng phi phàm trong cơ thể đã tiêu hao gần hết.
Thành hay bại đều ở những giây cuối cùng này.
Lực lượng phi phàm sử dụng hết còn có thể lĩnh hội bổ sung lại, nhưng nếu nha đầu này chết rồi thì bí mật trên người nàng sẽ bị chôn vùi mãi mãi.
Ông!
Thần thông Thiên thư đạt tới cực đại.
Bốn toà pháp thân đồng thời lăng không lui lại. Ngay khi bọn họ vừa lui, quanh mỗi toà pháp thân đột nhiên xuất hiện một phiến liên diệp.
“Khai diệp rồi!”
“Các trưởng lão đều khai diệp!”
Bốn toà pháp thân đồng thời khai diệp, một lần nữa bước vào cảnh giới Nguyên Thần cảnh nhất diệp!
Chương 558 Vô đề
Từ bên ngoài nhìn vào, cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ. Vốn đang cao một trượng, bốn toà pháp thân đồng loạt cao lên thành hai trượng!
Tứ đại trưởng lão cực kỳ vui mừng!
“Tiếp không?” Hoa Vô Đạo nghi hoặc hỏi. Tu vi đột phá có nghĩa là bọn họ có thể tiếp tục công việc vừa rồi.
Nhưng lúc này Tả Ngọc Thư bỗng lên tiếng: “Không cần đâu.” Bà ta thu hồi pháp thân rồi nói: “Các chủ đã dừng lại rồi.”
Những người khác cũng cảm nhận được. Các chủ đã dừng lại, bọn họ có tiếp tục cũng chẳng để làm gì.
Sau khi bốn người bọn họ lùi lại, lam liên cũng tiêu tán. Các trưởng lão thu hồi pháp thân, lập tức ngồi xuống điều tức.
Đồng thời đột phá còn có Phan Trọng và Chu Kỷ Phong, chỉ là bọn hắn từ Thần Đình cảnh tấn thăng lên Nguyên Thần cảnh, tuy tu vi hiện tại đã ngang bằng với các trưởng lão Lão Niên Các nhưng thực lực chân chính lại cách biệt một trời một vực.
Động tĩnh khi hai người đột phá hoàn toàn bị lam liên lấn át. Dù vậy hiện tại hai người bọn hắn cũng đã là Nguyên Thần cảnh.
. . .
Trong gian phòng của Tiểu Diên Nhi ở Nam Các.
Mọi động tĩnh đều ngừng hẳn. Lục Châu đã cố gắng hết sức, vừa vuốt râu nhìn Hải Loa vừa dùng hai ngón tay kiểm tra mạch đập trên cổ tay nàng.
Lục Châu bỗng dưng nhíu mày.
Bị động tĩnh khổng lồ vừa rồi doạ sợ, Minh Thế Nhân lập tức quỳ phịch xuống nói: “Đồ nhi biết sai, đồ nhi không cố ý hại nàng đâu!”
Tiểu Diên Nhi vừa khóc rấm rứt vừa quệt nước mắt.
Lục Châu nhìn sang hai người quở trách: “Đừng có ồn ào!”
“Vâng.” Hai người vội vàng ngậm miệng lại.
Lục Châu nào có thời gian nghe hai đồ đệ khóc lóc kể lể. Hắn đang vô cùng kinh ngạc vì phát hiện trong cơ thể Hải Loa, toàn bộ kỳ kinh bát mạch đều đã thông suốt!
Đan điền khí hải đều mở ra!
“Tại sao có thể như vậy?”
Lục Châu còn tưởng là mình nhìn nhầm, bèn kiểm tra lại lần nữa. Sau đó Lục Châu mới dám chắc chắn Hải Loa bây giờ đã là tu hành giả Thông Huyền cảnh ngũ khiếu!
Không tài nào hiểu được!
Thông thường tu hành giả đều phải trải qua giai đoạn Thối Thể cảnh, bao gồm tu luyện nhục thân, xương cốt, da gân… Rèn luyện toàn bộ kỳ kinh bát mạch.
Sau khi thân thể đã tôi luyện xong, tu hành giả mới có thể bước vào Thông Huyền cảnh. Thông Huyền cảnh sau khi mở ngũ khiếu, các giác quan đều trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Thân thể con người chính là vật chứa, phẩm chất vật chứa càng cao thì càng chịu được sự tàn phá của nguyên khí. Nguyên khí có thể ngưng kết thành cương, giơ tay nhấc chân đều có thể tạo ra cương khí hộ thể. Đây chính là tu hành giả nhập môn.
Không ai có thể bỏ qua bước rèn luyện cơ thể ban đầu này.
Vậy mà Hải Loa lại là Thông Huyền cảnh trời sinh!
Vừa rồi Lục Châu dùng thần thông Thiên thư để bảo vệ kỳ kinh bát mạch của Hải Loa, nhưng đó cũng chỉ là bảo vệ mà thôi, không thể thay nàng tiến hành Thối Thể, cũng không thể thay nàng tu hành.
Vậy mà bây giờ Hải Loa từ một phàm nhân bỗng chốc trở thành Thông Huyền cảnh, chuyện này làm sao giải thích đây?
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Minh Thế Nhân quỳ dưới đất không dám nói lời nào. Tiểu Diên Nhi nhìn Hải Loa nằm trên giường, không khóc lóc nữa.
Trầm tư một lát, Lục Châu đành đầu hàng. Cho dù hắn có ngàn năm lịch duyệt cũng không tài nào giải thích được.
Lục Châu đứng lên, khẽ lẩm bẩm: “Bất khả tư nghị.”
Minh Thế Nhân ngẩng đầu nghi hoặc hỏi sư phụ: “Sư phụ, nàng sao rồi ạ?”
Thấy Lục Châu chỉ cau mày không đáp, lại nhìn về phía Hải Loa đang thở rất ổn định, chẳng có vẻ gì là nguy hiểm đến tính mạng, Minh Thế Nhân bèn đứng dậy đi tới bên giường, đặt hai ngón tay lên bắt mạch cho nàng.
Đột nhiên hai mắt Minh Thế Nhân trừng lớn!
“Gặp quỷ!” Minh Thế Nhân không tin tà, quyết kiểm tra lại lần nữa.
Kết quả vẫn là như thế.
“Thông Huyền ——???”
Minh Thế Nhân lập tức nhảy vọt ra sau, cực kỳ cảnh giác nói với sư phụ:
“Sư phụ, chẳng lẽ nàng ta là gián điệp do các tông môn khác phái tới, cố ý che giấu tu vi và thực lực?”
Không đợi Lục Châu nói gì, Minh Thế Nhân đã tự lắc đầu phủ định. “Không đúng, gián điệp đâu thể chỉ có tu vi Thông Huyền cảnh.”
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hỏi: “Tứ sư huynh, Hải Loa chết rồi sao?”
“Nàng không chết, nhưng bây giờ… đã là Thông Huyền cảnh.” Minh Thế Nhân đáp.
“Thông Huyền?”
“Bỏ qua Thối Thể cảnh, trực tiếp bước vào Thông Huyền cảnh…”
“. . .”
Lục Châu đến giờ vẫn không lý giải được tại sao Hải Loa lại bước thẳng vào Thông Huyền cảnh. Đúng là chuyện lạ trong thiên hạ.
Nha đầu này nếu là người hiện đại thì còn đáng sợ hơn mấy học sinh học vượt cấp. Học vượt cấp chẳng qua là tốc độ học nhanh hơn người khác mà thôi, vẫn đi từ cơ sở lên cao cấp.
Còn Hải Loa thì khác, hoàn toàn bỏ qua bước Thối Thể mà tiến vào Thông Huyền.
Cho dù là người có thiên phú bậc nhất như Tiểu Diên Nhi cũng không thể làm được như thế.
Khi Lục Châu còn đang suy tư, bốn vị trưởng lão đã bước vào sân viện.
“Bái kiến Các chủ.”
Lục Châu đạm mạc nói: “Mọi người vào đây đi.”
Bốn vị trưởng lão lần lượt bước vào vòng, đưa mắt nhìn về phía Hải Loa.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Tả Ngọc Thư nghi hoặc hỏi.
“Để ta, ta nói, ta nói…” Minh Thế Nhân giơ tay lên, trên mặt biểu lộ rõ ràng hắn mới là người kể chuyện thành thạo nhất.
Minh Thế Nhân đi đến trước mặt bốn vị trưởng lão, hắng giọng nói: “Thiên tài! Siêu cấp thiên tài! Siêu cấp đại thiên tài! Thông Huyền cảnh trời sinh! Đừng có dùng cái ánh mắt nhìn kẻ bị bệnh tâm thần để nhìn ta, nói thật, các vị cảm thấy ta bị bệnh tâm thần, ta cũng cảm thấy các vị bị bệnh tâm thần…”
“. . .”
Bốn vị trưởng lão ngơ ngác chẳng hiểu gì, rốt cuộc Minh Thế Nhân cũng kể lại đầu đuôi sự việc.
Bốn người nghe vậy đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Trên đời này thật có người không cần Thối Thể đã vào Thông Huyền?
Cả bốn người lần lượt bước tới kiểm tra kỳ kinh bát mạch của Hải Loa, sau đó đều cau mày suy tư nghĩ mãi không rõ.
Lục Châu vuốt râu nhìn bốn vị trưởng lão. “Phan trưởng lão, có manh mối gì không?”
“Chuyện này…” Gương mặt già của Phan Ly Thiên khẽ co rúm. “Lãnh trưởng lão nhất định biết rõ, lão hủ không dám bêu xấu.”
Lãnh La trầm thấp nói: “Hoa trưởng lão… ông trả lời đi.”
“Ta? Vẫn nên để Tả tiền bối nói thì hơn…” Hoa Vô Đạo lập tức đá quả bóng sang cho Tả Ngọc Thư.
Tả Ngọc Thư nhướng mày.
Ba lão già bắt nạt một bà lão mà không thấy ngại chút nào. Đúng là người nào người nấy đều không biết xấu hổ!
Chương 559 Vô đề
Tuy vậy Tả Ngọc Thư vẫn có chút kiến giải, bèn nói: “Lão thân không cho rằng nàng bỏ qua Thối Thể cảnh.”
Mọi người nghe vậy đều quay đầu nhìn Tả Ngọc Thư.
Lục Châu vuốt râu nói: “Sao lại khẳng định như vậy?”
Tả Ngọc Thư liếc xéo đám trưởng lão rồi rất có phong phạm nữ tiên sinh, khẽ đáp:
“Các chủ dùng phương pháp phi thường để bảo vệ kinh mạch Hải Loa, lại thêm bốn người bọn ta gia tăng lực lượng, dưới điều kiện này, rất có khả năng nàng đã vượt qua Thối Thể cảnh trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Nhưng cơ năng thân thể Hải Loa không hề mạnh, chẳng khác gì người bình thường.” Minh Thế Nhân nghi hoặc nói.
“Lực lượng của Các chủ và của bốn người bọn ta hỗ trợ lẫn nhau, khi khai mở đan điền khí hải cho Hải Loa đã bị triệt tiêu hoàn toàn mới tạo thành kết quả này.” Tả Ngọc Thư chắp tay nói với Lục Châu. “Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của lão thân.”
“Dưới loại lực lượng hỗn tạp như vậy mà bước vào Thông Huyền cảnh, nha đầu này đúng là không đơn giản.” Phan Ly Thiên nói. “Nói như thế thì nha đầu này chính là thiên tài tu hành ngàn năm khó gặp.”
Tả Ngọc Thư đáp: “Đúng là như thế…”
Minh Thế Nhân lườm bốn vị trưởng lão một cái sắc lẹm. Trang bức nửa ngày, rốt cuộc chẳng phải kết luận của mấy người cũng y hệt của ta hay sao?
Đúng lúc này, Hoa Vô Đạo đi đến trước mặt Lục Châu, khom người nói:
“Các chủ… ta nguyện ý thu Hải Loa làm đồ đệ, tận tâm tận lực dạy cho nàng sở học cả đời, tuyệt không giữ lại chút nào! Xin Các chủ thành toàn!”
Lãnh La nghe vậy cười nói:
“Bảo một tiểu cô nương đi theo ông học đấu pháp co đầu rụt cổ đó à? Lãnh mỗ lại cảm thấy tiểu cô nương này rất thích hợp học Đạo ẩn chi thuật. Lãnh mỗ cam đoan nàng nhất định sẽ trở thành cao thủ bát diệp.”
Phan Ly Thiên khinh thường nói:
“Lão hủ chẳng thấy Đạo ẩn chi thuật và đấu pháp co đầu rụt cổ khác nhau chỗ nào… Hải Loa có thiên phú bậc này, nên học cương ấn với lão hủ đây. Bát diệp thì có là gì, lão hủ còn mong nàng bước vào cửu diệp!”
Tả Ngọc Thư vào Ma Thiên Các muộn hơn ba lão già này, thấy một nhân tài hiếm hoi như thế bà ta cũng không nhịn được.
“Lão thân… lão thân…”
Lời còn chưa nói xong, Lục Châu đã giơ tay lên ngăn lại. “Thôi.”
Gian phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Chưa gì đã tranh nhau thu đệ tử. Ánh mắt Lục Châu quét về phía bốn vị trưởng lão, cả bốn người đều im re không còn dám lên tiếng.
“Chuyện của Hải Loa, bản toạ tự có sắp xếp. Mọi người giải tán đi.”
Bốn vị trưởng lão ngoan ngoãn khom người rời khỏi Nam Các.
Vừa ra ngoài, cả bốn người đều thở dài lắc đầu.
“Thiên tài như vậy lại không thể trở thành đệ tử của ta, thật là đáng tiếc…” Phan Ly Thiên thở dài.
“Đừng nghĩ tới chuyện này nữa. Có Các chủ ở đây, sao có thể đến lượt chúng ta…”
Ba người còn lại khẽ giật mình. Lời này rất có lý, sao bọn họ lại quên mất điểm này chứ!
. . .
Trong gian phòng.
Lục Châu nhìn thoáng qua Hải Loa đang nằm trên giường, đúng là hắn cũng có ý định muốn thu nàng làm đồ đệ. Nhưng… thu đồ không mang lại ích lợi gì mà còn phân tán lực chú ý của Lục Châu.
Chiếu theo trình tự thu đồ đệ của Cơ Thiên Đạo, cửu đại đệ tử đều có liên quan đến đoạn thơ kia. Như vậy… đệ tử thứ mười tên Hải Loa có phải sẽ thoát ly quỹ tích ban đầu?
“Chăm sóc cho nàng.” Lục Châu hạ lệnh.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Trước tiên vẫn nên làm rõ các bí mật trên người Hải Loa đã rồi mới tính tiếp.
Vì sao Chân Thực Chi Nhãn không dò xét được nàng, vì sao nàng là Thông Huyền cảnh trời sinh, nàng đến từ đâu, đi về đâu…
. . .
Hai ngày sau.
Kinh Châu thành bùng phát chiến tranh.
Được Bồng Lai Môn ủng hộ, dưới sự lãnh đạo của Vu Chính Hải, U Minh Giáo toàn lực công thành.
Hai đại cao thủ bát diệp Hoàng Thời Tiết và Vu Chính Hải cùng Hoa Trọng Dương và rất nhiều cao thủ khác đánh vào Kinh Châu Thành.
Kinh Châu đại loạn.
Chưa đến ba ngày, quân thủ thành liên tục bại lui. U Minh Giáo thuận thế chiếm đóng phủ tướng quân.
Trong phủ tướng quân, tâm tình Vu Chính Hải tốt hơn rất nhiều.
“Lần này đánh bại được Văn Thư là nhờ có Thời Tiết huynh hỗ trợ.” Vu Chính Hải nói với Hoàng Thời Tiết ngồi bên cạnh.
Hoàng Thời Tiết khoát tay đáp: “Ta được thơm lây mà thôi. Một chiêu Đao Chấn Sơn Hà trong Đại Huyền Thiên Chương của Vu giáo chủ thật khiến ta được mở rộng tầm mắt.”
Thế nhân đều đồn đại tu vi Vu Chính Hải rất cao, nhưng rất ít người có thể tận mắt chứng kiến hắn xuất thủ.
Hoàng Thời Tiết không thể không thừa nhận, dù mình cũng là bát diệp nhưng rất khó có thể chiến thắng được Vu Chính Hải.
“Thời Tiết huynh có yêu cầu gì cứ việc nói, bản Giáo chủ chắc chắn sẽ tận lực thoả mãn huynh.”
Hoàng Thời Tiết vốn có rất nhiều yêu cầu, nhưng nghĩ đến Cơ Thiên Đạo là cửu diệp kim liên nên đành đáp:
“Bạn bè hỗ trợ lẫn nhau, có gì mà phải khách khí… khụ khụ… khụ khụ…”
Hoàng Thời Tiết ho ra máu.
“Thời Tiết huynh!”
“Ta không sao… Lão tặc Văn Thư thật đáng hận, đánh chính diện không địch lại ta nên chơi trò đánh lén.”
Đúng lúc này, Hoa Trọng Dương từ bên ngoài nhanh chân bước vào, chắp tay nói với hai người:
“Khởi bẩm Giáo chủ, đã tìm hết từng góc trong trận pháp nhưng không thấy lão tặc Văn Thư đâu!”
Nghe vậy Vu Chính Hải trầm giọng nói: “Cho dù có phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra hắn cho bản Giáo chủ!”
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ!” Hoa Trọng Dương khom người đáp.
. . .
Cùng lúc đó ở phía bắc Kinh Châu Thành.
Trong một kênh rạch, có năm người mặc khôi giáp đang chật vật chạy trốn.
“Văn tướng quân, đi hướng này… từ kênh rạch này chạy thẳng một đường khoảng năm mươi dặm sẽ đến Độ Thiên Hà, thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn thuyền chờ ở đó.”
Chạy ở giữa là một lão giả mặc khôi giáp rách nát, trên người chồng chất vết thương.
Người này chính là một trong bát đại thống lĩnh trấn thủ ở Kinh Châu Thành, Văn Thư tướng quân, cao thủ Nho môn.
Văn Thư quay đầu nhìn về phía Kinh Châu Thành. “Thù này không báo, lão phu thề không làm người.”
Vừa dứt lời, trên một cây đại thụ ven đường bỗng truyền tới một giọng nói lạnh nhạt mà ôn hoà: “Thật xin lỗi.”
Đám người đang chạy trốn đều là chim sợ cành cong, ai nấy đều đã trọng thương. Giọng nói vừa cất lên khiến cả năm người đều giật nảy mình.
“Ai đó?”
“Văn tướng quân cẩn thận!”
Trên cây đại thụ chọc trời, một vị thanh bào kiếm khách tay ôm trường kiếm đứng trên một nhành cây, từ trên cao nhìn xuống mỉm cười nói:
“Thật xin lỗi, các ngươi phải dừng lại ở đây.”
“Các hạ là…”
Chương 560 Vô đề
Một người trong nhóm càng nhìn càng thấy người trước mắt rất quen, sau đó bật thốt lên:
“Các hạ là… Ngu Thượng Nhung! Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung?!”
Lời này vừa thốt ra, trái tim Văn Thư nảy lên kịch liệt. Khi hắn trong trạng thái đỉnh phong có thể mạnh hơn Hoàng Thời Tiết một chút, nhưng vẫn như cũ không phải là đối thủ của Vu Chính Hải.
Văn Thư đã nghe nói về trận chiến đỉnh phong ở Vân Chiếu lâm địa, vị Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung này có tu vi khó phân thắng bại với Vu Chính Hải.
Ánh mắt Văn Thư nóng rực như lửa nhìn chằm chằm Ngu Thượng Nhung. Hắn không dám hoảng hốt. Phải ổn định.
“Đã nghe qua đại danh của Kiếm Ma, thất kính thất kính.” Văn Thư chắp tay nói.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt đáp:
“Từ trước đến nay kiếm của ta không giết hạng người vô danh. Ngoại trừ Văn Thư… những người khác hãy biến khỏi mắt ta trong vòng ba hơi thở.”
Bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Văn Thư nhướng mày, vội vàng quát: “Lâm trận bỏ chạy, phạm tội chết!”
Bốn người đều không phải kẻ ngu, bọn họ không hề có năng lực chống cự lại Kiếm Ma. Lâm trận bỏ chạy? Chính ngài cũng đang bỏ chạy đó, có nhớ không?
“Xin lỗi Văn tướng quân!”
Ba hơi thở thì có thể làm gì? Đương nhiên là liều mạng chạy trốn.
Bốn người lập tức quay đầu chạy trốn, chỉ trong giây lát đã biến mất khỏi khu rừng.
Kỳ thật cũng chẳng thể trách bọn họ, bọn họ nào biết Ngu Thượng Nhung đã trảm kim liên. Ai gặp phải bát diệp Ngu Thượng Nhung mà không sợ hãi?
Văn Thư nhíu chặt mày, sắc mặt cực kỳ khó coi. Cố nén khó chịu trong lòng, Văn Thư chắp tay nói:
“Nghe nói các hạ và Giáo chủ Vu Chính Hải có thù. Thực không dám giấu diếm, lão phu và Vu Chính Hải vừa đại chiến mấy trăm hiệp, lúc này các hạ đến tìm hắn nhất định có thể chiến thắng.”
Trên nhánh cây, Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Xem ra tướng quân không hề hiểu tại hạ.”
“Hả?”
“Lúc này thắng thì có được gì? Cũng chỉ là thắng không anh hùng mà thôi.”
Trong lòng Văn Thư âm thầm nhẹ nhõm. “Lão phu hiện đang bị nội thương, các hạ…”
Ngu Thượng Nhung đột nhiên nâng tay ngắt lời hắn, dùng cương khí bắn vỏ kiếm ghim vào thân cây.
Trường Sinh Kiếm toát ra quang mang đỏ rực lăng không lơ lửng trước mặt. “Đáng tiếc, ngươi phải chết.”
Nói xong, Ngu Thượng Nhung ngự kiếm phóng xuống!
Sắc mặt Văn Thư đại biến, lập tức lui lại, song chưởng đánh ra mấy đạo tự phù.
Phanh phanh phanh!
Song phương lao vào kịch chiến.
Văn Thư tuy đang mang trọng thương nhưng vẫn cố tận lực đánh trả, vì đối diện hắn là Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung chỉ cần ra chiêu là tất sát!
Hai mắt Văn Thư trừng lớn, tự phù và tự ấn càng lúc càng nhiều.
Thân ảnh Kiếm Ma lấp loé càng lúc càng gần, Trường Sinh Kiếm huy động cực nhanh, mấy đạo tự phù bị Trường Sinh Kiếm đánh bay, bóng kiếm đầy trời hoa cả mắt.
Mắt thấy Kiếm Ma đã sắp đến gần, Văn Thư lập tức gọi ra pháp thân bát diệp!
Pháp thân xuất hiện oanh một tiếng! Đám cây cối xung quanh trong phạm vi mấy chục mét đều bị phá huỷ, sau đó chỉ trong giây lát pháp thân biến mất!
Văn Thư cảm thấy áp lực giảm đi, chẳng thấy Kiếm Ma đâu.
Hắn ngẩng đầu nhìn kỹ, phát hiện Ngu Thượng Nhung đang lăng không xoay chuyển lùi ra sau…
Bị bức lui? Văn Thư không tin vào mắt mình.
Vừa rồi với tính tình Kiếm Ma hẳn là sẽ lấy kiếm chặt đứt pháp thân đối thủ, nhẹ nhõm giết chết Văn Thư hắn.
Nhưng thật không ngờ lúc này Ngu Thượng Nhung lại lui ra sau.
“Ngươi đang trêu đùa lão phu?” Văn Thư cảm thấy mình bị sỉ nhục, song chưởng không ngừng đánh ra đủ loại tự phù chằng chịt nhàn nhạt kim quang.
Ngu Thượng Nhung điểm mũi chân lăng không bay lên, Trường Sinh Kiếm lơ lửng trước mặt.
“Kiếm Ma Túc Mệnh.”
Kiếm cương đầy trời công kích về phía Văn Thư. Văn Thư khẽ quát:
“Kiếm Ma cũng chỉ có thế! Ngươi sẽ phải trả giá đắt vì đã khinh địch!”
Hai tay Văn Thư chập lại, hai ngón trỏ giơ lên ép sát vào nhau, giữa các ngón tay toát ra kim quang cực thịnh. Quanh hai ngón tay xuất hiện một chuỗi tự phù —— Tuyệt, Thánh, Khí, Trí.
Đây chính là chiêu thức mạnh nhất của Nho môn. Cương ấn như đạn pháo bắn về phía Kiếm Ma!
Kiếm Ma Túc Mệnh đánh vào cương ấn của Tuyệt Thánh Khí Trí nhưng không ngăn được.
Ngu Thượng Nhung mặt không đổi sắc xoay chuyển một trăm tám mươi độ lùi về sau, gọi ra pháp thân!
Ông! Một màn khiến người kinh ngạc xuất hiện.
Ngu Thượng Nhung và pháp thân hợp lại làm một, song chưởng của pháp thân hoàn toàn trùng khớp với song chưởng Ngu Thượng Nhung.
Tứ chưởng giao thoa nghênh đón đại thần thông Tuyệt Thánh Khí Trí.
Thời gian như trôi chậm lại… Văn Thư nhìn về phía pháp thân của Ngu Thượng Nhung.
“Ha ha ha… Thật là trời cũng giúp ta! Kiếm Ma tam diệp không kim liên? Muốn chết!”
Tinh thần Văn Thư rung động mạnh, toàn bộ nộ hoả trong lòng đều phát tiết ra ngoài, Tuyệt Thánh Khí Trí lao vụt tới đánh mạnh vào tứ chưởng!
Cương khí giao thoa oanh động mãnh liệt! Đám đại thụ bốn phía đều bị cương khí chặt đứt, ầm vang sụp đổ.
Văn Thư vẫn đang duy trì tư thế tấn công Tuyệt Thánh Khí Trí. Mà Ngu Thượng Nhung lại gắng gượng ngăn trở được một chiêu này!
Trong mắt Văn Thư tràn đầy rung động!
“Tam diệp… Sao lại chống đỡ được? Vì sao pháp thân lại có thể động?” Giọng Văn Thư trở nên run rẩy.
Hai người bắt đầu rơi xuống.
“Đáng tiếc, ngươi biết quá ít về pháp thân.” Ngu Thượng Nhung nhìn hắn chẳng khác nào đang nhìn một người chết.
Văn Thư nộ hoả công tâm, không cam lòng nói: “Thế thì sao? Dù ta bị trọng thương thì một tam diệp nho nhỏ như ngươi cũng không thể nào…”
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ba mảnh liên diệp nhịp nhàng cứa qua cổ Văn Thư.
Hai người hạ xuống đất. Văn Thư trừng to mắt nhìn ba mảnh liên diệp bay trở về bên cạnh Trường Sinh Kiếm.
Từ cổ hắn, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.
Hai trong số ba mảnh liên diệp đột nhiên chia làm đôi.
Năm mảnh liên diệp toả ra kim quang chói mắt không ngừng xoay tròn, cuối cùng bay về phía pháp thân rồi biến mất trong ánh mặt trời chói chang.
Ngu Thượng Nhung đứng ngược nắng, thân ảnh cao gầy trông vời vợi không cách nào chạm tới.
Văn Thư không nhìn rõ nét mặt đối phương, chỉ nghe Ngu Thượng Nhung chậm rãi nói:
“Ta là vô địch trong cảnh giới bát diệp. Trước đây cũng vậy, mà sau này cũng thế.”
Máu tươi ướt đẫm lồng ngực Văn Thư cho đến khi hắn hoàn toàn không hô hấp được nữa, hắn cảm giác linh hồn mình bị một bàn tay vô hình tóm chặt lấy, kéo ra khỏi cơ thể, đi qua lồng ngực, qua trái tim, qua khỏi yết hầu, sau đó hoàn toàn rời khỏi cơ thể.
Văn Thư ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Bình luận facebook