• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 566-570

Chương 566 Vô đề

Ầm!

Thiên Cẩu lại công kích tầng bình chướng Kim Đình Sơn. Đoan Mộc Sinh không nhịn được nữa, Bá Vương Thương lập tức áp tới.

Ngay sau đó ở trước đại điện, trận hỗn chiến diễn ra, Đoan Mộc Sinh lấy một địch năm!

Minh Thế Nhân không vội vàng nhúng tay mà đứng quan sát Thiên Cẩu. Cặp cánh của nó không ngừng vỗ mạnh, từng đạo cương khí xuất hiện nện vào bình chướng.

Đúng lúc này, trên bầu trời Nam Các đột nhiên xuất hiện mấy đạo tiễn cương ồ ạt bắn vào thân Thiên Cẩu.

Phanh phanh phanh!

Đây là tiễn cương của Hoa Nguyệt Hành.

Thế nhưng Thiên Cẩu chỉ rụng mất mấy sợi lông vũ, lực công kích còn lại đều bị cánh của nó cản lại toàn bộ.

Quácccccc —— ——

Con hung thú phi cầm càng lúc càng trở nên táo bạo.

“Nó là cái thứ gì thế?” Minh Thế Nhân trợn to mắt nhìn cảnh tượng này.

Hoa Nguyệt Hành dẫu sao cũng là thần xạ thủ tam diệp, vậy mà lại không thể làm bị thương một con hung thú dù chỉ một chút?

Lan Ni vừa chiến đấu với Đoan Mộc Sinh vừa lên tiếng cầu xin: “Các chủ, đây thật sự chỉ là hiểu lầm!”

Lục Châu vuốt râu, đầu ngẩng lên quan sát Thiên Cẩu trên bầu trời.

Ngay khi Lục Châu vừa định sử dụng Vị Danh Cung để xử lý con súc sinh này thì từ đằng xa, một tiếng sáo du dương đột nhiên truyền tới.

Tiếng sáo dịu dàng êm ả, âm điệu thư giãn nhẹ nhàng tự như tiếng nước róc rách chảy giữa khu rừng vắng.

Khi tiếng sáo truyền đi khắp Ma Thiên Các, con hung thú phi cầm trên bầu trời đột nhiên trở nên bình tĩnh lại, không còn tiếp tục công kích.

Lan Ni trừng to mắt hô lên: “Làm sao có thể?”

Tiếng sáo vẫn tiếp tục vang lên…

Tiếng sáo đơn thuần không mang theo chút nguyên khí nào trôi nổi trong gió khiến người nghe như si như say.

Hải Loa có thể điều khiển dã thú, chuyện này mọi người đều biết, nhưng có thể khiến một hung thú dã tính khó thuần như Thiên Cẩu trở nên nghe lời thì đúng là quá sức kinh ngạc.

Tiểu Diên Nhi vỗ tay hoan hô: “Hay lắm hay lắm… tiếp tục đi Hải Loa, nó không công kích nữa kìa!”

Hoa Nguyệt Hành không thể lý giải nổi. Nàng bắn ra vô số tiễn cương vậy mà không bằng một khúc nhạc do người bình thường diễn tấu?

Hoa Nguyệt Hành không khỏi quay đầu nhìn lại tiểu cô nương mới mười sáu tuổi này. Nàng trắng nõn xinh đẹp, đáng yêu động lòng người… ánh mắt nàng khi thổi sáo chuyên chú mà kiên định.

Đây hẳn là thiên phú dị bẩm.

Lục Châu cũng cảm thấy rất bất ngờ.

Thiên Cẩu không phải là hung thú bình thường, dường như đã được người Nhu Lợi huấn luyện đặc thù nên mới cường đại như thế.

Tuy nó còn chưa phá được tầng bình chướng nhưng mấy lần công kích trước đã chứng minh nó có lực lượng đáng sợ cỡ nào.

Cùng lúc đó bên ngoài đại điện, Đoan Mộc Sinh huy động Bá Vương Thương sinh long hoạt hổ, đám người Lan Ni vây xung quanh bị hắn tấn công không dứt.

“Các chủ tiên sinh, tất cả chỉ là hiểu lầm! Xin nghe ta giải thích!”

Lan Ni không ngờ chỉ một tên đệ tử Ma Thiên Các lại có lực lượng cường đại như thế. Đoan Mộc Sinh lấy một địch năm nhưng lại không hề có chút áp lực nào, ngược lại càng đánh càng hăng.

Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Hơn nữa người đứng quan chiến không ít, đợi đến khi người Ma Thiên Các đồng loạt ra tay thì đã là quá muộn.

Đoan Mộc Sinh mắng: “Còn giải thích cái gì! Mau nhận lấy cái chết!”

Hai tay Đoan Mộc Sinh huy động, hiệu quả của việc rèn luyện dưới thác nước trong một khoảng thời gian dài đã phát huy tác dụng. Tốc độ vung thương và độ chính xác gần như đạt tới mức hoàn mỹ.

Người Nhu Lợi vốn luôn tự hào về tốc độ và tố chất thân thể của mình, nay lại bị Đoan Mộc Sinh đánh đến không thể phản kháng.

“Có người thi thuật với Thiên Cẩu để bức Các chủ tiên sinh xuất thủ!” Lan Ni vừa không ngừng né tránh vừa lớn tiếng giải thích.

Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Cẩu đang ngoan ngoãn lăng không lơ lửng bên ngoài bình chướng.

Minh Thế Nhân cười nói: “Nếu ngươi thành tâm đến đây thì tại sao còn thi thuật với Thiên Cẩu?”

“Hả?” Lan Ni cau mày.

“Chiêu lấy lùi làm tiến này của ngươi không tệ, học được tám phần mười tinh tuý của ta. Đáng tiếc… vẫn chưa đủ!” Minh Thế Nhân lách mình ra trận.

Phanh phanh!

Hai người bị Minh Thế Nhân đánh bay.

“Hắc hắc, gia gia ngươi tới đây!” Minh Thế Nhân tham gia cuộc chiến, thế cuộc lập tức thay đổi.

Đúng lúc này, Lan Ni đột nhiên thủ thế. Một thủ ấn hình thù kỳ lạ bay ra ngoài.

Ông!

Cỗ quan tài nằm trong đại điện đột nhiên rung động!

Lan Ni lăng không lui lại, sau lưng hắn lúc này đã xuất hiện một toà pháp thân ngũ diệp. Đồng thời cỗ quan tài toả ra quang mang đỏ rực bay ra khỏi đại điện.

Minh Thế Nhân lăng không bay lên né tránh quan tài. Đoan Mộc Sinh đâm Bá Vương Thương vào cỗ quan tài, phát hiện không thể gây chút thương tích nào cho nó.

“Cái đồ chơi này là gì vậy? Sao rắn chắc thế?”

Quan tài đột nhiên xoay tròn ba trăm sáu mươi độ. Ầm!

Đoan Mộc Sinh dùng Bá Vương Thương chắn trước mặt đón đỡ. Vũ khí thiên giai vậy mà không thể khiến quan tài rung chuyển lấy một chút!

Trận văn trên bề mặt quan tài vẫn toả ra quang mang màu đỏ. Nguyên khí ngưng kết thành cương luôn có màu vàng kim… tại sao trận văn này lại là màu đỏ?

Minh Thế Nhân từ bỏ quan tài, chuyển sang công kích Lan Ni ngũ diệp bên dưới. Muốn đánh giặc trước phải bắt vua.

Thân ảnh Minh Thế Nhân như thiểm điện, Ly Biệt Câu trong tay chém mạnh về phía Lan Ni. Song chưởng Lan Ni đẩy ra, pháp thân lang vương phản công trở lại.

Cùng lúc đó, kim liên dưới chân pháp thân lang vương hiện lên ánh sáng màu đỏ.

“Lại màu đỏ?” Biểu tình Lục Châu trở nên nghiêm túc.

Hắn nhớ lại câu ghi chú trong quyển điển tịch kia… “Ta thích màu vàng, không thích màu đỏ.”

Màu đỏ ở đây… chính là ám chỉ quang mang đỏ rực này?

. . .

Ầm!

Minh Thế Nhân chém một đường vào cương khí hộ thuẫn trên thân Lan Ni.

Cương khí trên người Lan Ni xuất hiện một đạo gợn sóng, sau đó rất nhanh khép lại không còn kẽ hở.

“Thần kỳ như vậy sao?” Minh Thế Nhân quay đầu nhìn về phía cỗ quan tài.

Đoan Mộc Sinh vẫn đang bị cỗ quan tài quấn lấy.

Ai có thể ngờ được một tên ngũ diệp nho nhỏ lại có thể cùng lúc đối phó Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân?

Có điều nói đi cũng phải nói lại, Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân kỳ thực đều có tu vi tam diệp tứ diệp. Bản thân bọn hắn biến thái đâu thể trách người khác cũng biến thái như mình.

Ngay sau đó, quang mang màu đỏ trên quan tài đại thịnh, Đoan Mộc Sinh bị chấn đến mức hai tay run lên, không thể không lui về sau.
Chương 567 Vô đề

Quan tài chắn ngang trước người Lan Ni, hai tên thuộc hạ đứng hai bên trái phải.

Lan Ni mở miệng nói: “Các chủ tiên sinh, ta vượt ngàn dặm xa mà đến, chỉ muốn giao hảo với các vị, không muốn gây thù! Tại sao ngài lại cứ hùng hổ doạ người như thế?”

Minh Thế Nhân lạnh lùng nói:

“Trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy? Đến Ma Thiên Các giương oai còn muốn an toàn đi về? Ma Thiên Các nào phải nơi ngươi muốn đến là đến muốn đi là đi!”

Chiêu trò lấy lùi làm tiến này quá phổ biến, người Đại Viêm chơi thuần thục hơi Nhu Lợi nhiều.

Lan Ni ngẩng đầu nhìn Thiên Cẩu trên không trung, đẩy ra một chưởng.

Quan tài xoay tròn.

Lục Châu nhấc tay đánh ra một đạo chưởng ấn đập vào quan tài.

Ầm! Quan tài vẫn tiếp tục xoay tròn!

Nhưng chính lúc này, biểu tình của Lan Ni bỗng nhiên trở nên cực kỳ hưng phấn. “Quả nhiên ngươi không phải là cửu diệp!”

“Hả?” Lục Châu nghi hoặc.

Chỉ tung ra một chưởng, sao hắn biết Lục Châu không phải cửu diệp?

Lan Ni điên cuồng cười to:

“Mỗi lời ta nói đều là thật. Quan tài này là thật, điển tịch cũng là thật! Chủ nhân quan tài từng nói, chỉ có cửu diệp mới có thể phá hỏng trận văn trên quan tài. Người Đại Viêm quả nhiên vô cùng hèn hạ, còn cố ý bịa đặt chuyện cửu diệp!”

Nói xong, Lan Ni đột nhiên chỉ tay về phía Thiên Cẩu.

Vụt! Một đạo quang mang bắn ra đánh trúng mi tâm nó.

Quáccccc —— ——

Tiếng kêu gào chói tai kèm theo sóng âm phát tiết ra ngoài.

Tiếng sáo ngưng bặt.

Lục Châu quay đầu nhìn về phía Hải Loa và Tiểu Diên Nhi.

Lúc này Hoa Nguyệt Hành và Tiểu Diên Nhi đã đứng chắn trước mặt Hải Loa, Hoa Nguyệt Hành kéo căng Lạc Nguyệt Cung, bắn ra vô số tiễn cương!

Phanh phanh phanh!

Cùng lúc đó, Lan Ni nhảy lên trên quan tài rồi bay vọt ra ngoài tầng bình chướng.

Lục Châu nghĩ tới thẻ Một Kích Chí Mạng, lại nghĩ tới lực lượng phi phàm, sau đó chỉ tay về phía hai tên thuộc hạ còn lại của Lan Ni. “Bắt lấy bọn hắn.”

Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân gật đầu, Bá Vương Thương và Ly Biệt Câu lao vụt xuống.

Lục Châu không do dự nữa, đạp không mà đi! Bàn tay hắn mở rộng, xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, cánh tay thẳng tắp đánh ra một chưởng màu xanh lam…

Bốn chữ triện Tuyệt Thánh Khí Trí xoay quanh năm ngón tay rồi bắn thẳng về phía cỗ quan tài!

Một chưởng này có uy lực phá càn khôn. Lan Ni đứng trên quan tài vẫn cảm giác được chưởng ấn này phá không lao tới.

Oanh!

Tuyệt Thánh Khí Trí đâm vào quan tài.

Theo dự đoán của Lục Châu, một phần ba lực lượng phi phàm đã đủ để giết chết Lan Ni.

Thế nhưng khi đạo chưởng ấn nện vào quan tài thì trên thân quan tài lại bộc phát quang mang màu đỏ rực.

Chưởng ấn va chạm với quang mang, cương khí phát tiết tứ phía!

Quang mang bị đánh bay trở nên ảm đạm, Lan Ni nhận phải dư ba của chưởng ấn, toàn thân bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu!

Vẻn vẹn chỉ là một chưởng lại khiến Lan Ni bị thương nặng!

Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đánh bại hai tên thủ hạ rất dễ dàng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên thiên không.

Một chưởng này của sư phụ…

Đây là lần thứ hai Lục Châu sử dụng Tuyệt Thánh Khí Trí. Lần đầu là trong trận chiến ở Lương Châu Thành, Lục Châu sử dụng Tuyệt Thánh Khí Trí của Nho môn để đánh giết Hạng Liệt.

Chiêu thức này cần dùng tới song chưởng và đại bộ phận nguyên khí trong cơ thể, nhưng Lục Châu chỉ dùng một tay nhẹ nhàng đánh ra, mà uy lực và sức sát thương lại hơn xa các cao thủ Nho môn.

Quan tài bị đánh bay không ngừng xoay tròn, mất đi quang mang. Thế nhưng Lục Châu lại không nghe được tiếng thông báo của Hệ thống.

Lục Châu sinh lòng nghi hoặc.

Pháp thân ngũ diệp thông thường đáng lẽ chỉ cần dùng một phần ba lực lượng phi phàm đã có thể đánh giết. Sao Lan Ni lại không có việc gì?

Cỗ quan tài này quả nhiên không đơn giản!

Lục Châu đạp không bay tới, mũi chân xuất hiện lam quang nhàn nhạt đạp mạnh vào thân quan tài.

Oanh!

Đám người bên dưới rung động không thôi, ánh mắt dõi theo từng cử động của Các chủ.

Người trên Ma Thiên Các rất thích nhìn Các chủ xuất thủ, vì đó là một loại hưởng thụ mà không phải ai cũng có được.

. . .

Một cước của Lục Châu đá quan tài bay vào trong tầng bình chướng Kim Đình Sơn.

Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh hiểu ý, lập tức bay lên dùng cương khí đỡ lấy quan tài hạ xuống đất.

Đúng lúc này, Thiên Cẩu trên không đột nhiên vỗ cánh.

Quác ——

Sóng âm nương theo tiếng gào vang lên chói tai, cuồng phong tàn phá bừa bãi!

Thân hình Lục Châu dừng lại. Tu vi nguyên Thần cảnh nhị diệp vẫn còn rất yếu.

Lan Ni cố nén cơn đau đớn truyền tới từ lục phủ ngũ tạng, đạp không bay tới đứng trên lưng Thiên Cẩu, hai mắt đỏ bừng hạ lệnh:

“Còn ngây ra đó làm gì! Bay đi mau!”

Lan Ni điều khiển Thiên Cẩu vỗ cánh bay đi, điên cuồng chạy trốn!

Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Châu, dùng tay điểm lại các huyệt đạo trong người để cầm máu, cao giọng nói: “Tuy không phải là cửu diệp… nhưng cũng có tu vi thất diệp bát diệp…”

Lan Ni vỗ lưng Thiên Cẩu, trong lòng đã nhẹ nhõm hơn phần nào. “Lần này chạy thoát, rồi sẽ có một ngày Bá Nạp gia tộc ta san bằng toàn bộ Đại Viêm!”

Thế nhưng…

Sau lưng hắn bỗng truyền tới một giọng nói uy nghiêm.

“Bản toạ có cho phép ngươi rời đi à?”

Trong lòng Lan Ni rung động mạnh, hai mắt mở to nhìn ra sau lưng.

Chủ nhân Ma Thiên Các đang đứng trên lưng toạ kỵ Bạch Trạch truy kích ngay phía sau hắn!

Chỉ trong mấy hơi thở đã đuổi tới, tốc độ Bạch Trạch lại càng lúc càng nhanh.

“Chạy mau!” Lan Ni vỗ mạnh vào lưng Thiên Cẩu.

Thiên Cẩu vốn là phi cầm, bay vọt trên không trung với tốc độ nhanh như sao băng. Đáng tiếc… nó gặp phải Bạch Trạch, một con toạ kỵ có tốc độ không hề kém nó!

Khoảng cách vẫn được giữ vững. Tay trái Lục Châu khẽ vuốt râu, tay phải nhấc lên, nguyên khí rung động!

Giữa các ngón tay lại toả ra lam quang, biến thành một đạo tự ấn.

Tuyệt Thánh Khí Trí!

Ông! Đạo chưởng ấn xuất hiện tạo ra âm thanh cộng hưởng.

Lan Ni bộc phát nguyên khí toàn thân, ngưng khí thành cương. Một trận văn hình tròn che chắn thân hình hắn.

Lục Châu kỳ quái nhìn trận văn kia, trông nó rất giống phương thức kết ấn của Nho môn.

Nhưng chuyện này đã không còn quan trọng.

Oanh!

Tuyệt Thánh Khí Trí đánh mạnh vào người Lan Ni, đồng thời đánh trúng cả Thiên Cẩu.

Lan Ni trừng to mắt, trận văn vừa hình thành đã vỡ vụn, không cách nào chống cự lại một chiêu này!

Lan Ni và Thiên Cẩu đồng thời rơi xuống.
Chương 568 Vô đề

Đúng lúc này, dưới mặt đất có một đội tu hành giả ngẩng đầu nhìn cuộc chiến, thấy vậy khẽ quát:

“Hành động theo kế hoạch, tiếp ứng thủ lĩnh!”

Mấy tên tu hành giả phi hành ở tầng trời thấp, dùng tốc độ cực nhanh bay về nơi Thiên Cẩu rơi xuống.

Lục Châu vung tay lên thu hồi Bạch Trạch, trong lòng lại nghi hoặc.

Sao vẫn không nghe tiếng thông báo của Hệ thống? Chẳng lẽ có cạm bẫy?

“Liên kết vận mệnh?” Trong đầu Lục Châu đột nhiên hiện lên mấy chữ quỷ dị.

Lục Châu gật gù. Chẳng trách Lan Ni chẳng có vẻ gì là sợ hãi, chẳng trách hắn gan to bằng trời, dám mang quan tài đến Ma Thiên Các. Đúng là một kẻ gian trá.

Liên kết vận mệnh là một thủ đoạn câu thông lực lượng của Đại Viêm, về sau bị các thi thuật giả sử dụng trong vu thuật.

Khi trước Tư Vô Nhai bị Phược Thân Thần Chú trói buộc đã từng nghĩ tới việc lợi dụng Chư Hồng Cộng để liên kết vận mệnh, lừa gạt sư phụ ra tay giải khai thần chú.

Điều khác biệt ở đây là ——

Lan Ni liên kết vận mệnh mình với hung thú Thiên Cẩu.

Nói cách khác, mạng của Thiên Cẩu cũng chính là mạng của hắn. Chỉ cần Thiên Cẩu không chết, Lan Ni cũng bất tử!

“Thiên Cân Truỵ!” Lục Châu lao vụt xuống.

Bản thân Lan Ni đã mất sức chiến đấu, bị một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí đánh trúng, thân thể hắn đã bị tổn hại rất nhiều.

Thiên Cẩu rơi xuống đất, đất cát bay lên mịt mù che khuất tầm nhìn. Ở đằng xa trong rừng cây, mấy đạo thân ảnh đang lao tới chỗ Thiên Cẩu với tốc độ cực nhanh.

Lục Châu hạ xuống đứng trên một ngọn cây quan sát bên dưới.

Bỗng đâu từ bầu trời phương bắc đột nhiên xuất hiện hơn trăm đạo thân ảnh đang lao tới nơi này với tốc độ cực nhanh.

“Có mai phục?”

Lục Châu không cho rằng Lan Ni tính toán kỹ như vậy.

Cát bụi tản đi, hơn trăm thân ảnh kia ngự kiếm bay tới, càng lúc càng gần.

Lục Châu đưa mắt nhìn Thiên Cẩu.

Lan Ni nâng tay vỗ một chưởng vào mi tâm Thiên Cẩu, hung hăng lau đi máu tươi trên khoé miệng rồi nở một nụ cười đắc ý như đang chứng tỏ mình đã thắng.

Lục Châu nhìn thấy mấy tên tu hành giả bay tới nâng đỡ Lan Ni rồi mang hắn chạy đi.

Còn hơn một trăm tên kiếm tu đang ngự kiếm phi hành tới không biết là người của môn phái nào, không rõ là địch hay ta.

Thôi vậy.

Lục Châu nhấc tay, trong lòng bàn tay xuất hiện tấm Thẻ Nguỵ Trang cuối cùng, năm ngón tay co lại bóp nát tấm thẻ.

Ông!

Một toà pháp thân cao mười lăm trượng đứng sừng sững giữa trời. Kim liên dưới trướng với chín mảnh liên diệp toả kim quang rạng rỡ đến chói mắt.

Lan Ni được thuộc hạ vác trên lưng, ngoảnh đầu nhìn lại, vừa nhìn trái tim đã ngừng đập trong nháy mắt.

Cửu diệp?!

Lục Châu ngạo nghễ đứng phía trước pháp thân, mặc kệ hơn trăm tên kiếm tu vừa tới là người môn phái nào, dùng nguyên khí hùng hồn truyền âm ra lệnh:

“Truy nã dị tộc!”

Hơn trăm tên kiếm tu vốn đang có công vụ trong người, chỉ tình cờ bay ngang qua đây, bị tiếng gào của Thiên Cẩu thu hút sự chú ý nên mới ngự kiếm bay tới.

Từ xa bọn hắn đã nhìn thấy Thiên Cẩu với cặp cánh khổng lồ đang rơi thẳng xuống đất. Cho rằng gần đó vừa phát sinh chiến đấu, bọn hắn muốn làm ngư ông đắc lợi, chiếm Thiên Cẩu thành của riêng…

Khi bọn hắn chỉ còn cách Thiên Cẩu có một dặm, rốt cuộc cũng nhìn thấy người vừa tung chưởng đánh hạ Thiên Cẩu.

Đó là một lão giả tóc trắng tung bay, hai mắt có thần, mặc trường bào đứng đón gió… Khí thế kia khiến cho người khác phải sinh lòng kính sợ. Lão giả này chắc chắn không phải kẻ yếu.

Ngay khi bọn hắn đang định tiếp tục bay tới thì đột nhiên một toà pháp thân cửu diệp sừng sững xuất hiện.

Hơn trăm tên kiếm tu lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên! Bên tai truyền đến thanh âm của lão giả —— “Truy nã dị tộc!”

Cửu diệp vừa xuất hiện đã chấn nhiếp chúng sinh! Không cần biết đối phương là địch hay bạn, nhất định phải thần phục!

Cái gì mà ngư ông đắc lợi? Lập tức bị bọn hắn quên sạch sành sanh.

Vị trưởng lão cao tuổi dẫn đầu đoàn kiếm tu đảo mắt một vòng rồi trầm giọng quát: “Truy nã dị tộc!”

“Truy nã dị tộc!”

Cửu diệp đã lên tiếng, ai dám không nghe lời? Mọi tạp niệm đều phải gác lại. Hơn trăm tên kiếm tu xông lên đuổi theo đám người Lan Ni.

Dưới sự chỉ huy của cửu diệp, tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn và dốc hết sức lực. Cảm giác này trước nay chưa từng có.

Đám đệ tử kiếm tu điên cuồng đuổi theo, người nào cũng gọi ra mấy đạo kiếm cương truy kích. Cây cối trong rừng ngã đổ, kiếm cương va chạm khắp nơi!

. . .

Lan Ni nằm trên lưng đồng bọn, tròng mắt trừng lớn như muốn lồi ra ngoài.

“Chạy mau! Nhanh, nhanh lên ——” Hắn không ngừng thúc giục.

Chủ nhân Ma Thiên Các thật sự là cửu diệp, không phải đồ giả. Vậy tại sao khi còn ở Ma Thiên Các lão lại không ra tay? Là muốn đùa giỡn mình sao?

Lan Ni chợt nhớ lại cảnh tượng mèo vờn chuột cũng y hệt như thế. Loại cảm giác tuyệt vọng của một con chuột bị đùa bỡn nhuốm đầy bất lực, tuyệt vọng đến mức khiến hắn không thể thở nổi.

Lúc này, tên đồng bọn cõng Lan Ni đột nhiên ngừng lại.

Lan Ni nhướng mày hạ lệnh: “Vì sao lại dừng? Chạy mau!!”

Mẹ nó, ngươi còn dám lớn tiếng. Tên đồng bọn thầm mắng rồi dùng lực ném Lan Ni ra xa.

Toàn thân Lan Ni bay thành hình vòng cung rồi nện xuống mặt đất.

Tên đồng bọn đưa mắt nhìn quanh rồi ngẩng đầu nhìn về phía pháp thân cửu diệp… Hắn hít một hơi thật sâu, mắng to: “Ngươi hại ta ——”

Lan Ni bị hai chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí đánh đến nội thương, còn sống được là nhờ Thiên Cẩu liên kết vận mệnh với hắn, mọi tổn thương của Lan Ni đều truyền hết cho Thiên Cẩu. Dù là vậy, mạng sống của Lan Ni lúc này cũng như ngàn cân treo sợi tóc.

Lan Ni khổ mà không thể nói rõ.

Mẹ nó ta nào biết lão thật sự là cửu diệp chứ!

Quan tài do tiên tổ lưu lại có thể nghiệm chứng cửu diệp, vì sao lại thành thế này?

Lúc này hơn trăm tên kiếm tu đã tìm tới.

“Trưởng lão! Ở đây này.”

“Phát hiện mục tiêu!”

“Cố gắng bắt sống hắn.”

“Vâng!”

Đồng bọn của Lan Ni không thèm cố kỵ nữa, cắn chặt răng chỉ tay vào Lan Ni đang nằm thoi thóp dưới đất. “Ngươi gieo gió gặt bão!”

Nói xong hắn quay đầu bỏ chạy!

Mấy tên kiếm tu hạ xuống đất nâng Lan Ni lên, ngự không bay về.

Những kiếm tu khác lại tiếp tục truy kích đồng bọn của Lan Ni. Gần trăm người vây đánh mấy tên tu hành giả, tiếng kêu thảm vang lên không ngừng.
Chương 569 Vô đề

Lục Châu lăng không quan sát, một tay vuốt râu một tay chắp sau lưng.

Cửu diệp đúng là hữu dụng nha.

Nếu hơn trăm tên kiếm tu không tình cờ đi ngang qua thì Lục Châu phải tốn năm, sáu tấm thẻ Một Kích Chí Mạng mới có thể giết sạch đám người dị tộc.

Lát sau, đám kiếm tu rốt cuộc cũng ngự không bay về, trong đó có hai người mang theo Lan Ni.

Vị trưởng lão đứng đầu đám kiếm tu thấy người đã tề tựu đông đủ, bèn vung trường bào, lăng không hành lễ:

“Tham kiến lão tiền bối. Xin hỏi tiền bối có phải là Cơ lão tiền bối của Ma Thiên Các?”

Lục Châu nhìn thoáng qua đám người, lạnh nhạt đáp: “Các ngươi biết lão phu?”

Lời này chẳng khác nào đã thừa nhận.

Vị trưởng lão đứng đầu vội hạ thấp người, chắp tay nói: “Vãn bối là Mã Khánh của Thanh Vân Kiếm Phái, bái kiến Cơ lão tiền bối.”

Những đệ tử còn lại cũng khom người hành lễ: “Tham kiến Cơ lão tiền bối.”

“Tại sao các ngươi lại xuất hiện ở đây?” Lục Châu hỏi.

“Hồi bẩm Cơ lão tiền bối, Thanh Vân Kiếm Phái nhận được lời mời của Bồng Lai Môn, đến Bồng Lai đảo dự tiệc.” Mã Khánh không dám chậm trễ, thành thật đáp lời.

“Bồng Lai Môn?”

Lục Châu âm thầm suy nghĩ, đảo chủ Bồng Lai đảo Hoàng Thời Tiết dạo trước đến Kinh Châu Thành trợ giúp U Minh Giáo, chẳng lẽ bây giờ Bồng Lai Môn lại xảy ra chuyện?

Mã Khánh đáp: “Huyền Không đảo của Bồng Lai Môn xảy ra chuyện, Thanh Vân Kiếm Phái và Bồng Lai đảo luôn quan hệ hữu nghị nên đương nhiên phải ra tay tương trợ.”

Lục Châu nghe vậy không tiếp tục hỏi nữa. Việc của người ta chẳng liên quan gì đến mình.

Lúc này, Mã Khánh chỉ tay về phía Lan Ni đang thoi thóp, nói: “Cơ lão tiền bối, toàn bộ dị tộc đã bị xử lý, chỉ còn lại một tên này còn sống.”

“Rất tốt.” Lục Châu đạm mạc vuốt râu.

Cần khen thì vẫn phải khen.

Các đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái nghe vậy cảm thấy rất tự hào.

Mã Khánh nâng tay, một đạo kiếm cương lơ lửng trước người. “Không phải đồng tộc ắt có lòng riêng. Loại người này không cần phiền Cơ lão tiền bối động thủ… Để ta xử lý hắn.”

Kiếm cương bay lên, từ một hoá thành năm, nhắm thẳng vào Lan Ni.

Vừa định ra tay, Lục Châu đã cất tiếng: “Dừng tay.”

“Xin lão tiền bối phân phó.” Mã Khánh lập tức thu hồi kiếm cương, khom người đợi chỉ thị.

“Người Nhu Lợi tính tình xảo trá, quỷ kế đa đoan. Không thể để hắn thoát thân.” Lục Châu nói.

“Lão tiền bối nói phải, là ta chủ quan, sao có thể sử dụng chiêu thức thô thiển thế này.” Mã Khánh xoay người hô: “Tạo kiếm trận.”

Lục Châu nhíu mày.

Lão phu đuổi theo hắn suốt đoạn đường dài, chả lẽ lại để các ngươi phỗng tay trên?

Muỗi nhỏ cũng là thịt.

“Lui ra.” Thanh âm Lục Châu trầm xuống.

“A?”

Bàn tay Lục Châu nâng lên. Mã Khánh thấy vậy vội vàng phất tay: “Tuân mệnh, các ngươi mau mau tránh ra.”

“Vâng…”

Các đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái ngơ ngác né sang một bên.

Lục Châu sử dụng lực lượng phi phàm, năm ngón tay hiện ra lam quang, bốn chữ triện “Tuyệt Thánh Khí Trí” lại xuất hiện lần nữa.

Mã Khánh hô lên thất thanh: “Tuyệt Thánh Khí Trí?”

Chính lúc này, Lan Ni đột nhiên mở to mắt, hai tay huy động. Hai tên đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái bị đánh bay!

Lục Châu tung chưởng!

Mã Khánh cau mày nói: “Người Nhu Lợi quả nhiên giảo hoạt!”

Lục Châu vốn chỉ định bạo phát một phần ba lực lượng phi phàm, thấy Lan Ni đến phút này vẫn còn sống sót, trong lòng không khỏi dâng lên một cơn tức giận, khẽ quát:

“Bản toạ muốn giết ngươi, ngươi không thể sống được ——”

Chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí đột nhiên phóng đại, to lên gấp hai lần, tốc độ cũng đại tăng.

Lan Ni vừa bay ra xa, thấy vậy trong lòng run lên, hoảng sợ nói: “Đây… đây chính là cửu diệp sao?”

Tuyệt vọng. Vô lực.

Chưởng ấn đánh thẳng vào mặt hắn.

Oanh!

Ngũ quan, lồng ngực, tứ chi… đều như bị dung nham vặn nát.

Thanh Vân Kiếm Phái tuy tu hành theo công pháp Đạo gia nhưng vẫn hiểu biết khá nhiều về Nho gia. Tuyệt Thánh Khí Trí trong ấn tượng của bọn hắn nào có mạnh như vậy, hoàn toàn không giống với chiêu thức Cơ lão tiền bối vừa thi triển.

Chưởng ấn lướt qua, tan thành tro bụi. bóng dáng Lan Ni chẳng còn thấy đâu nữa.

[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]

[Ghi chú: do mục tiêu liên kết vận mệnh nên tính cả hai sinh mạng.]

Chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí chưa tiêu tán mà tiếp tục bay về phía trước, đánh nát một đám cổ thụ chọc trời.

Đám đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái âm thầm nuốt nước bọt, đến thở mạnh cũng không dám.

Vị Cơ lão ma nổi danh thiên hạ này ra tay rất độc ác! Quả nhiên Ma Thiên Các không có ai là người lương thiện!

Chẳng trách mấy đại môn phái vây công Ma Thiên Các đều bị diệt sạch, gần như chẳng còn người nào sống sót.

Thật là ác độc!

Nhưng cũng rất hả giận. So với Ma Thiên Các, đám người Thanh Vân Kiếm Phái càng căm ghét dị tộc hơn ai hết.

Lục Châu thu tay lại. Trận chiến này không kiếm lời, vì muốn đánh giết Lan Ni hắn đã sử dụng gần hết lực lượng phi phàm trong cơ thể.

. . .

Đám người Thanh Vân Kiếm Phái đều thần phục trước lực chấn nhiếp của cửu diệp.

Cơ lão ma không có địch ý với Thanh Vân Kiếm Phái, nhưng bọn hắn luôn cảm thấy bầu không khí rất quỷ dị. Loại cảm giác này khiến bọn hắn không rét mà run.

Lát sau, Mã Khánh chắp tay nói: “Một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí của Cơ lão tiền bối khiến chúng ta được mở rộng tầm mắt!”

“Mở rộng tầm mắt!” Đám đệ tử đứng phía sau không biết biểu đạt thế nào, bèn phụ hoạ hùa theo.

Lục Châu lạnh nhạt nhìn bọn hắn, vuốt râu nói: “Lão phu không phải người không nói lý. Các ngươi có công vây quét dị tộc, thi thể của Thiên Cẩu tặng cho các ngươi.”

Nếu Thiên Cẩu còn sống có thể trợ lực cho Lục Châu, nhưng nay nó đã chết rồi, giữ lại cũng vô dụng.

Đám người ngơ ngác, thầm nghĩ, loại hung thú quanh năm ở trong đại sâm lâm này có thịt rắn chắc như củi khô, ăn không ngon miệng, nói không chừng lại còn có độc nha!

Lục Châu thấy bọn hắn vô tri như thế bèn giải thích:

“Thiên Cẩu vốn là hung thú mạnh mẽ. Da của nó có thể dùng để chế tạo khôi giáp có lực phòng ngự cực mạnh, xương có thể dùng để chế tạo vũ khí thiên giai… biết bao người mơ ước mà không được.”

Mã Khánh như được người khai sáng, vội vàng khom người:

“Nghe một lời của Cơ lão tiền bối hơn hẳn đọc sách trăm năm! Là chúng ta quá vô tri ngu muội, đa tạ tiền bối ban thưởng Thiên Cẩu!”

Đám đệ tử nghe vậy cũng mừng rỡ khấu tạ: “Đa tạ Cơ lão tiền bối.”

[Ting — được 105 người thành kính lễ bái, thu hoạch được 1.050 điểm công đức.]
Chương 570 Vô đề

Lục Châu nghĩ tới quan tài thần bí và quyển điển tịch, không nói gì thêm, chỉ khẽ phất tay.

Bạch Trạch lập tức đạp mây bước xuống. Lục Châu nhảy lên lưng Bạch Trạch rời đi.

Đám người Thanh Vân Kiếm Phái khom người đồng thanh hô: “Cung tiễn tiền bối.”

Chỉ trong phút chốc, Bạch Trạch đã biến mất ở chân trời.

Lúc này Mã Khánh mới ngẩng đầu nhìn về phương xa đầy vẻ ao ước, miệng lẩm bẩm: “Được tận mắt nhìn thấy cường giả cửu diệp, chuyến đi này thật may mắn!”

Những người khác cũng đồng tình gật đầu.

. . .

Trở về Ma Thiên Các, trời đã ngả về tây.

Đoan Mộc Sinh lăng không đứng bên ngoài bình chướng chờ sư phụ về.

Thấy Bạch Trạch xuất hiện, Đoan Mộc Sinh lập tức khom người: “Sư phụ!”

Lục Châu nhảy khỏi lưng Bạch Trạch, vừa tiến vào tầng bình chướng vừa hỏi: “Tình hình thế nào?”

“Hai tên dị tộc đã bị đồ nhi và tứ sư đệ xử lý, chỉ là Hải Loa có chút vấn đề.” Đoan Mộc Sinh đáp.

“Vi sư đến xem sao.”

Lục Châu bay về phía Nam Các, đến trước cửa phòng Tiểu Diên Nhi.

Trong phòng có khá nhiều nữ tu.

“Các chủ.”

“Sư phụ!”

Mọi người đứng tránh sang bên. Thấy Lục Châu xuất hiện, ai nấy đều thở phào tỏ vẻ yên tâm.

Tiểu Diên Nhi bước ra nghênh đón. “Sư phụ, Hải Loa nói đã nhớ lại một số chuyện.”

Lục Châu còn tưởng rằng Hải Loa bị thương, nghe vậy bèn bước vào trong, thấy Hải Loa dùng tay ôm đầu ngồi trên ghế, sắc mặt hơi trắng bệch.

Lục Châu chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng. “Đưa tay ra.”

“Vâng.” Hải Loa rất nghe lời.

Sau khi kiểm tra mạch đập, Lục Châu khẽ gật đầu. Thân thể cơ năng rất bình thường.

Lục Châu ôn hoà hỏi Hải Loa: “Đã nhớ ra chuyện gì rồi?”

Hải Loa đáp: “Liên hoa… liên hoa màu đỏ.”

Trong lòng Lục Châu không khỏi kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, sợ mình làm tiểu cô nương sợ hãi.

Lục Châu nâng tay, một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay. Bên dưới pháp thân là một toà kim liên với hai mảnh liên diệp đang xoay tròn.

Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh thấy vậy đều âm thầm gật đầu. Trình độ điều khiển pháp thân của sư phụ đã đạt tới mức đăng phong tạo cực, xuất thần nhập hoá, muốn hiện ra mấy lá là hiện thôi.

Đương nhiên hiện ra đầy đủ cửu diệp rất lãng phí nguyên khí.

Lục Châu chỉ tay vào toà kim liên. “Nha đầu, liên hoa mà ngươi nói có phải là nó không?”

Hải Loa chớp chớp mắt, quan sát một lúc rồi trịnh trọng gật đầu. “Vâng.”

Bàn tay Lục Châu nắm lại. Pháp thân tiêu tán.

Dù là người vững vàng như Lục Châu thì giờ khắc này cũng kinh ngạc không thôi. Điều Hải Loa nói có nghĩa là… thật sự có người tu hành ra kim liên màu đỏ!

“Có biết nhìn thấy ở đâu không?” Lục Châu hỏi.

Hải Loa lắc đầu đáp: “Không biết.”

Minh Thế Nhân dè dặt nói: “Sư phụ… Hải Loa là đang nói, có người tu hành ra toà kim liên màu đỏ? Chuyện này… là giả đúng không?”

Đoan Mộc Sinh gật đầu nói: “Chưa từng thấy ai tu luyện kim liên màu đỏ cả…”

Nhưng nghĩ lại bọn họ cũng đã từng nhìn thấy toà kim liên của sư phụ có màu xanh lam, bèn hỏi:

“Có phải là do một loại bí thuật nào đó dẫn tới dị biến?”

Nguyên khí của tu hành giả thông thường khi ngưng kết thành cương sẽ có màu vàng kim. Ma thiền có màu đen, trị liệu là màu xanh lục, tầng bình chướng hấp thu năng lượng là màu xanh lam.

Nhưng màu đỏ thì… lần đầu tiên nghe thấy.

Lục Châu không trả lời câu hỏi của bọn họ mà nghĩ tới quyển điển tịch và cỗ quan tài kia.

Nếu chỉ dựa vào lời nói của một tiểu cô nương thì có khả năng nàng nói dối, cũng có thể là nàng nằm mơ thấy. Nhưng bây giờ có vật chứng đầy đủ, chuyện này hẳn là sự thật.

Lục Châu lại nghĩ tới những lời cầu nguyện ghi trong quyển điển tịch: “Nguyện mãi luôn như thế”, “Nguyện thế gian không có cửu diệp, nguyện thế gian không có thập diệp…”

Những lời này có ý gì?

Trầm tư một lát, Lục Châu lại nhìn sang Hải Loa. “Còn nhớ ra chuyện gì khác không?”

“Không nhớ rõ.” Hải Loa bất đắc dĩ lắc đầu.

“Chẳng lẽ là mất trí nhớ?” Lục Châu suy đoán.

Lúc này, Minh Thế Nhân đột nhiên khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi lại cảm thấy Hải Loa không giống như người bị mất trí nhớ.”

“Ồ?”

“Người bị mất trí nhớ, ký ức bị lãng quên hoặc bị phong ấn, khi nhớ lại sẽ có những phản ứng đặc thù ở vùng não bộ. Nhưng Hải Loa thì lại không như thế.” Minh Thế Nhân nói. “Đồ nhi cho rằng trạng thái của nàng là chưa thức tỉnh.”

“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Lục Châu cũng đã từng nghĩ tới nhưng lại chưa thể xác nhận.

“Có một số người trời sinh đã am hiểu một loại kỹ năng nào đó, cũng có người trời sinh đã biết tu hành. Lấy ví dụ như Lục sư muội, nàng là Bạch Dân, trời sinh đã có thể tái tạo kỳ kinh bát mạch, dù khí hải bị huỷ vẫn có thể hồi phục lại như thường.”

Minh Thế Nhân sờ cằm, tiếp tục nói: “Hải Loa có thể biết thổi sáo, nhớ ra được toà kim liên màu đỏ, nói rõ những ý thức này còn tồn tại trong đầu nàng.”

Lục Châu gật đầu nói: “Ý của ngươi là nên để Hải Loa tiếp tục tu hành, tiến vào Ngưng Thức cảnh để cường hoá ý thức.”

“Sư phụ anh minh! Ý thức được cường hoá, Hải Loa tất sẽ nhớ ra được những ký ức mơ hồ kia!” Minh Thế Nhân đáp.

Tu hành giả từ Thối Thể cảnh đến Thông Huyền cảnh đều là rèn luyện thân thể, khi vào Ngưng Thức cảnh mới là rèn luyện ý thức.

Lời này của Minh Thế Nhân rất có đạo lý. Ít nhất hiện tại bọn họ có một phương pháp để xử lý việc này chứ không phải mờ mịt như trước đây.

Chỉ là… Hải Loa hoàn toàn bỏ qua Thối Thể cảnh tiến vào Thông Huyền cảnh, kinh mạch nàng yếu ớt như vậy làm sao có thể tu luyện?

Minh Thế Nhân cười nói: “Đồ nhi biết có một thứ có thể giúp nha đầu này xử lý vấn đề kinh mạch.”

Lục Châu lộ vẻ tò mò.

Thật sự thì đối với Lục Châu, lão tứ càng nhìn càng thuận mắt. Tuy rằng hắn hơi tinh ranh một chút nhưng vào những lúc quan trọng luôn đưa ra được nhiều ý tưởng hữu dụng.

Lục Châu tuy có ký ức và lịch duyệt ngàn năm nhưng không phải là người toàn năng.

“Vật gì mà thần kỳ thế?”

Minh Thế Nhân đáp: “Lam Điền Ngọc.”

Lục Châu vuốt râu, khẽ nói: “Là vật của thế tục, được các thương nhân và vương công quý tộc yêu thích. Nó thì có tác dụng gì?”

“Sư phụ, Lam Điền Ngọc này không phải là Lam Điền Ngọc của phàm nhân. Nghe đồn trong Đông Hải Vực có một loại ngọc nằm trong bụng cá, tích luỹ qua nhiều năm tháng, hấp thu tinh hoa của nước nên linh khí rất nồng đậm. Khi đeo vật này, da thịt sẽ trắng mịn như ngọc, kỳ kinh bát mạch được tẩm bổ trường kỳ trở nên vô cùng mạnh mẽ.” Minh Thế Nhân nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom