-
Chương 536-540
Chương 536 Vô đề
Hoa Trọng Dương không ngờ bọn hắn lại phối hợp ăn ý như vậy, bèn thu tay lại, đánh ra cương khí mang Hải Loa bay ra khỏi tế thiên đài.
Hải Loa quả nhiên không phải là người tu hành, nàng bị cương khí trói buộc không thể thoát ra được.
“Ngươi đi không được đâu!” Trương Xán quát lớn một tiếng.
Bội kiếm của đám đệ tử Hoành Cừ Học Phái chằng chịt trên trời xạ kích về phía Hoa Trọng Dương. Hoa Trọng Dương thu hồi pháp thân, hạ xuống nói: “Đi!”
Theo lý thuyết, lúc này là cơ hội tốt nhất để rời đi. Hoa Trọng Dương là cao thủ thất diệp, nhiệm vụ của hắn là mang Hải Loa về, không cần phải tham chiến.
Nhưng khi hắn vừa bay ra khỏi tế thiên đài, một bóng đen từ sau lướt tới, không dùng cương khí, không mở pháp thân, chỉ dùng nhục thân làm vũ khí đánh một quyền về phía Hoa Trọng Dương.
Sắc mặt Hoa Trọng Dương trầm xuống, dùng hai tay đón đỡ, đồng thời bộc phát cương khí hộ thể ngăn cản tự phù của Thái Hư Học Cung và kiếm trận của Hoành Cừ Học Phái!
Ầm!
Hoa Trọng Dương ngăn cản được thế công kích của hai đại phái nhưng quyền cương đột nhiên xuất hiện kia nằm ngoài dự đoán của hắn.
Quá nhanh!
Một quyền kia nện vào giữa hai tay Hoa Trọng Dương khiến hắn kêu lên đau đớn, rơi thẳng từ trên cao xuống. Hoa Trọng Dương nhịn lại khí huyết đang cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực, đẩy ra một chưởng…
“Lục tiền bối! Giúp ta ——”
Lúc này hắn chỉ có thể dựa vào vị lão nhân này.
Khi bóng đen kia xuất hiện, hắn đã biết nhiệm vụ hôm nay e là không dễ hoàn thành.
Hoa Trọng Dương rơi xuống, nắm tay dộng mạnh xuống đất rồi lăng không xoay tròn mấy vòng mới miễn cưỡng ổn định lại thân thể.
Cùng lúc đó.
Hải Loa bị Hoa Trọng Dương dùng một chưởng đẩy tới trước mặt Lục Châu.
Hải Loa mở to mắt nhìn người trước mặt, lần đầu tiên mỉm cười lên tiếng chào hỏi: “Xin chào.”
Hải Loa chỉ cao đến vai Lục Châu. Lục Châu cúi đầu nhìn xuống, mặt đối mặt với nàng.
Vẫn thường nói đôi mắt là cửa sổ linh hồn, Lục Châu nhìn vào mắt Hải Loa chỉ thấy đơn thuần, chân chất và sạch sẽ đến không nhiễm bụi trần.
Tiếng hô của Hoa Trọng Dương khiến bóng đen kia kinh ngạc, dừng lại quan sát.
Đó là một nam tử trung niên thân mặc khôi giáp, sắc mặt lạnh lùng, trên mặt có một vết sẹo dài… Bộ khôi giáp đã nói rõ lai lịch của hắn —— quân nhân thủ thành Kinh Châu.
“Xin chào.” Lục Châu đáp.
“Ông tên là gì?”
“Lão phu họ Lục, tên Châu. Còn ngươi?” Lục Châu cười nói.
“Ta… ta…” Hải Loa cô nương dường như không nhớ ra tên mình, nàng nhướng mày. “Lạc…”
“Loa?” Lục Châu nhìn vỏ ốc trong tay nàng, khẽ gọi. “Lại đây.”
(Chú thích: từ ‘Lạc’ đọc là luò, ‘Loa’ đọc là ‘luó’, phát âm na ná nhau nên Lục Châu nghĩ nàng nói tên mình là Hải Loa.)
“Vâng.”
Hải Loa cô nương ngoan ngoãn đi đến bên người Lục Châu đứng, nàng ngoan đến mức tưởng chừng như là cháu gái của Lục Châu, khiến đám người xung quanh trợn tròn mắt nhìn.
Tên quân nhân thủ thành trầm giọng nói: “Phụng mệnh Văn đại nhân, tế thiên đài không cho phép tế tự người sống. Ta phải đưa cô gái này đi. Trong thời kỳ đặc thù này, ai vi phạm quân lệnh, trảm!”
Hoa Trọng Dương nhìn về phía đám dân chúng đứng cách xa tế thiên đài cả trăm mét, lúc này mới phát hiện chẳng biết từ khi nào sau lưng bọn họ đã có hơn ngàn tướng sĩ uy phong lẫm liệt đứng chực chờ.
Lục Châu nhìn tên quân nhân thủ thành. “Cô gái này có duyên với lão phu, ngươi không đưa đi được.”
“Hử?” Ánh mắt tên tướng quân thủ thành trầm xuống.
Lúc này, đại đệ tử Thái Hư Học Cung Tưởng Nhân Nghĩa đứng trên tế thiên đài chắp tay nói: “Thì ra là Ninh tướng quân, đệ nhất cao thủ dưới trướng Văn Thư tướng quân.”
“Hoành Cừ Học Phái Trương Xán tham kiến Ninh tướng quân.”
Trong lòng Hoa Trọng Dương lạnh ngắt, tại sao Ninh Hán lại xuất hiện ở đây…
Nếu là chính diện đơn đả độc đấu, Hoa Trọng Dương cũng có thể đấu tay đôi với người này. Nhưng vừa rồi bị tập kích đột ngột nên Hoa Trọng Dương đã bị chấn thương.
Ninh Hán cực kỳ am hiểu cận thân chiến đấu, hắn là cỗ máy giết người trên sa trường. Trước khi tiến đánh Kinh Châu, U Minh Giáo đã nghiên cứu kỹ càng về Văn Thư và đám bộ hạ của hắn, Ninh Hán chính là một trong những đối tượng trọng điểm cần được xử lý… Không ngờ lại gặp phải gã ở chỗ này.
Sau lần đầu giao phong, Hoa Trọng Dương không dám khinh thường lấy một chút. Nếu cỗ máy giết người này biết được thân phận thật sự của hắn thì hậu quả khó mà lường được.
Phó tướng đã có năng lực như thế thì một trong bát đại thống lĩnh Văn Thư tướng quân sẽ còn mạnh đến mức nào?
Khi xưa thống soái tam quân Ngụy Trác Ngôn dưới sự giúp đỡ của Lý Cẩm Y đã trở thành người quyền cao chức trọng, tay nắm trọng binh. Vậy mà hắn lại không cách nào so sánh được với bát đại thống lĩnh. Có thể thấy câu nói Thần Đô có ngoạ hổ tàng long chẳng phải là lời nói đùa.
Ninh tướng quân xuất hiện khiến đám người Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung từ bỏ tranh đoạt. Thần Đô muốn bắt người, bọn hắn chỉ có thể ngoan ngoãn rúc sang một bên.
Hải Loa cô nương vẫn đứng yên quan sát nhất cử nhất động của mọi người. Trong mắt nàng không có sợ hãi và bối rối, chỉ tràn ngập tò mò…
Ninh tướng quân nhìn Lục Châu nói: “Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
“Lão phu từ trước đến nay không lặp lại lần thứ hai bao giờ.”
Lục Châu không thèm để ý tới Ninh tướng quân nữa mà nhìn về phía Hoa Trọng Dương, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hải Loa cô nương, rời khỏi tế thiên đài.
Hải Loa nghi hoặc hỏi: “Đi đâu?”
“Ngươi muốn đi đâu thì đi đó.” Lục Châu khẽ đáp.
Một già một trẻ vừa đi vừa nói. Hai đại môn phái và Ninh tướng quân đứng nhìn hai người. Mãi cho đến khi Lục Châu phất tay điều động nguyên khí thì Ninh tướng quân mới không nhịn được nữa, hạ lệnh: “Bắt lại.”
Mấy chục tên kỵ binh đứng hàng đầu tiên lập tức công kích tới. Trong mắt bầy chiến mã cũng loé ra quang mang. Chúng không phải là chiến mã thông thường.
Đám chiến mã giẫm mạnh vó ngựa khiến bụi đất tung bay. Các kỵ binh ngồi trên lưng chúng đều là Phạn Hải cảnh, trường mâu trong tay kêu ông ông không ngừng.
Lục Châu lắc đầu dừng bước, nâng tay phải lên. Hải Loa cũng dừng bước theo. Nàng đặt vỏ ốc bên môi khẽ thổi.
Một đạo âm thanh trầm thấp nghẹn ngào truyền ra, âm thânh này không trộn lẫn nguyên khí, cũng không mang theo sóng âm công kích.
Đám chiến mã dường như nghe hiểu lời nàng, lập tức dừng lại, nâng hai vó trước lên.
Hííííí —— ——
Các kỵ binh biến sắc, chiến mã do chính tay bọn hắn thuần phục không hiểu vì sao lại đột nhiên mất khống chế. Đám chiến mã không ngừng vung vẩy hòng hất các kỵ binh trên lưng xuống đất.
Chương 537 Vô đề
Lục Châu kỳ quái nhìn đám chiến mã, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hải Loa.
“Ngươi đã nói gì với bọn chúng?”
“Tự do.” Hải Loa cô nương ngẩng đầu đáp.
Thấy cảnh này, Hoa Trọng Dương và Ninh Hán tướng quân cũng kinh hãi không thôi. Có thể dùng âm luật để thay đổi lòng trung thành của chiến mã, đây là thiên phú đáng sợ cỡ nào?
“Ai dám can đảm mang yêu nữ đi sẽ bị xử trảm ngay lập tức!” Ninh Hán đạp mạnh lên tế thiên đài.
Ầm! Tế thiên đài sụp đổ.
Ninh Hán bay lơ lửng trên không, hạ lệnh: “Giết!”
Đám kỵ binh vứt bỏ chiến mã đã mất khống chế, đạp không bay lên.
Lục Châu liếc mắt nhìn Hải Loa: “Có sợ không?”
“Sợ là cái gì?” Hải Loa hỏi lại. Có thể hỏi như vậy chứng tỏ nàng không sợ.
Lục Châu là Nguyên Thần cảnh nhất diệp, đám binh lính tôm tép này còn chưa xứng để hắn tung ra át chủ bài.
“Đừng nhúc nhích.”
“Vâng.”
Lục Châu đánh ra một chưởng. Nguyên khí xung quanh rung động kịch liệt, mấy chục đạo kiếm cương hình thành rồi xạ kích về phía đám kỵ binh.
Phanh phanh phanh!
Đám kỵ binh không chịu nổi một kích, lần lượt rơi xuống đất. Còn lại hai tên kỵ binh có pháp thân Thập Phương Càn Khôn còn có thể gắng gượng đánh tới trước mặt Lục Châu.
Lục Châu vân đạm phong khinh nâng tay đánh ra một chưởng, chưởng ấn lập loè kim quang đánh tới.
“Tiểu Vô Uý Ấn!”
Hai tên kỵ binh lập tức bị đánh chết.
Ánh mắt Hoa Trọng Dương phức tạp hỏi: “Lục tiền bối không phải là người Bồng Lai Môn à? Sao lại biết cả chưởng pháp Phật môn?”
Ninh tướng quân đang lăng không lơ lửng cũng nhíu mày nghi hoặc.
Một đợt thất bại, lại có một đợt tu hành giả khác lao tới.
“Không biết tự lượng sức mình.” Lục Châu tiếp tục đánh ra mấy chưởng.
Đại Trùng Hư Bảo Ấn và Ngoại Viên Huyền Ấn lần lượt tung bay ra ngoài, chưởng ấn rất đặc thù.
“Là hai trong số cửu tự Chân Ngôn Thủ Ấn của Đạo môn!”
“Lão nhân kia rốt cuộc là ai?”
“Sao có thể đồng thời nắm giữ thần thông của Phật môn và Đạo môn như thế?!”
Phanh phanh phanh!
Lại hơn mười tu hành giả vẫn lạc.
Lục Châu rất hài lòng. Lần này hắn không sử dụng thẻ đạo cụ mà hoàn toàn dùng nguyên khí tu vi Nguyên Thần cảnh nhất diệp để tung chưởng. Tuy không có cảm giác rung động mãnh liệt như trước đây nhưng cảm nhận lại càng thêm chân thực.
Ninh Hán lớn tiếng nói: “Hai đại môn phái các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Đã đến lúc vì triều đình mà xuất lực rồi!”
Vừa bắt đầu đã hao tổn rất nhiều binh mã, hắn quyết định để người của Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái xông pha chiến đấu.
“Nguyện ra sức vì tướng quân.” Tưởng Nhân Nghĩa khom người nói.
“Vẫn nên giao cho Hoành Cừ Học Phái bọn ta thì hơn…”
Trương Xán không có ý định để cho Thái Hư Học Cung có cơ hội thể hiện, lập tức vung tay lên.
Đệ tử Hoành Cừ Học Phái ngưng kết kiếm cương, một thanh kiếm mang theo bốn năm đạo kiếm cương lăng không lơ lửng.
“Lục tiền bối cẩn thận!” Hoa Trọng Dương nhắc nhở.
Vừa nói xong, kiếm cương chằng chịt đầy trời xạ kích về phía Lục Châu tạo thành một hàng dài.
“Kiếm trận?” Lục Châu ngước mắt nhìn. Kinh nghiệm chiến đấu và lịch duyệt ngàn năm lúc này đã phát huy hiệu quả.
Lục Châu phất tay áo, Vị Danh Kiếm rời khỏi tay, từ một hoá hai, từ hai hoá bốn, từ bốn hoá tám ——
Phanh phanh phanh! Đám bội kiếm lập tức bị Vị Danh Kiếm chém rơi xuống đất.
Các đệ tử Hoành Cừ Học Phái sắc mặt cực kỳ khó coi. “Vũ khí… thiên giai?”
Ninh tướng quân vẫn đang lăng không quan sát.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, Nguyên Thần cảnh nhất diệp không thể kéo dài cuộc chiến.
Lục Châu nghĩ tới Thẻ Nguỵ Trang, thứ này có thể đem ra để uy hiếp đám người, nhưng một tấm lại đáng giá 10.000 điểm công đức, lấy ra dùng thật đáng tiếc!
Trong lúc Lục Châu còn đang suy nghĩ, Tưởng Nhân Nghĩa và Trương Xán đã lao vọt đến nhanh như thiểm điện, một kiếm một chưởng đánh tới!
“Tu vi nhất diệp nho nhỏ mà cũng dám làm càn!”
Chiến đấu lâu như vậy đương nhiên bọn hắn đã nhận ra tu vi của lão đầu kia.
“Thôi vậy.” Lục Châu lăng không bay lên, hai tay giao nhau đẩy ra một chưởng. Quang mang màu xanh lam xuất hiện, kiếm cương lít nhít hiện ra đầy trời!
Đại Hà Chi Kiếm Thiên Thượng Lai!
“Sao có thể?”
“Không phải nhất diệp!”
Trương Xán và Tưởng Nhân Nghĩa kinh ngạc thốt lên! Kiếm cương như thuỷ triều đánh thẳng vào mặt bọn hắn, sau đó nuốt chửng cả hai người.
Hai người bị kiếm cương xoắn nát, đến âm thanh kêm thảm cũng không kịp phát ra.
“Đại sư huynh!”
“Trưởng lão!”
Đám đệ tử Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái sửng sốt nhìn.
Ánh mắt Ninh Hán tướng quân trở nên lạnh lẽo, chân đạp hư không công kích về phía Lục Châu, đánh ra một quyền như thái sơn áp đỉnh.
Quyền đầu lóng lánh kim quang của Ninh Hán muốn phá giải kiếm cương đầy trời kia.
Hả? Lực lượng phi phàm không đủ? Thần sắc Lục Châu hờ hững, hai tay chập lại đặt ở đan điền. Kiếm cương như bài sơn đảo hải bỗng chốc biến mất.
“Muốn chết!”
Ninh Hán mừng rỡ đánh một quyền nhanh như thiểm điện vào giữa lồng ngực Lục Châu.
Ầm!
Trúng rồi! Trong lòng Ninh Hán không khỏi đắc ý. Phàm là những kẻ bị hắn đánh cận thân trúng mục tiêu đều sẽ thịt nát xương tan.
Ninh Hán có thể thấy rất rõ ràng nắm đấm của mình đánh vào giữa lồng ngực lão giả, nhưng nhìn kỹ lại hắn mới phát hiện trên thân lão giả có một tầng quang mang màu xanh lam.
Đây là thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí!
Lục Châu điều khiển thần thông Thiên thư tập trung vào phần ngực.
Không có lam liên bộc phát, không có pháp thân xuất hiện nhưng Ninh Hán vẫn cảm thấy trong lòng nặng nề, thầm hô một tiếng không ổn!
“Bộ xương già này của lão phu đã rất lâu không nếm mùi quyền cước.”
Nói xong, Lục Châu vung nắm đấm đánh vào Ninh Hán.
Oanh!
Ninh tướng quân chợt cảm thấy ngực mình như bị vạn cân lực lượng đập trúng, toàn thân hắn bay ngược ra ngoài.
Không có cương ấn, làm sao một tu hành giả có thể không cần ngưng khí thành cương, hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh nhục thân để phát huy lực lượng lớn đến thế? Huống hồ gì đối phương còn là một lão giả cao tuổi!
Mọi người cứ ngỡ đến đây là kết thúc ——
Nhưng Lục Châu lại đạp không lao xuống, dùng tốc độ cực nhanh vọt đến trước người Ninh tướng quân. Không ai chú ý thấy trên ngón tay Lục Châu toát ra lam quang!
Lại đánh ra một quyền nện thẳng vào ngực Ninh tướng quân!
“Tướng quân!”
“Tướng quân!”
Đám người đứng ngây ra tại chỗ.
Hoa Trọng Dương tròn mắt nhìn cảnh tượng này.
Ninh Hán vốn là cao thủ luyện thể. Đó là loại tu hành giả không có thiên phú ngự khí và ngưng cương nên mới đi theo con đường rèn luyện thân thể, dùng cương khí bao bọc lấy da thịt, đồng thời tăng cường cường độ thân thể đến mức cao nhất. Loại người này vừa có thể cận thân chiến đấu vừa chịu đòn rất tốt, toàn thân cứng chắc như đá tảng.
Chương 538 Vô đề
Khi Ninh Hán bay ngược ra sau, Lục Châu lại lần nữa đuổi theo đánh ra một quyền!
Tổng cộng ba quyền đều nện vào ngực Ninh Hán, ba quyền đánh ra liên tục khiến Ninh Hán bay vào tế thiên đài, toàn thân nện mạnh vào sàn nhà đá xanh tạo thành một hố lớn.
Lục Châu lăng không quan sát hố đá.
Trải qua lần chiến đấu này, Lục Châu càng hiểu thêm về cách sử dụng lực lượng phi phàm để chiến đấu.
Không cần dùng một chiêu để khống chế kẻ địch, Lục Châu hoàn toàn có thể sử dụng ít lực lượng phi phàm hơn để đánh bại đối phương. Lại thêm hiện tại Lục Châu đã là tu vi Nguyên Thần cảnh, ba quyền vừa rồi chỉ tiêu hao một phần tư lực lượng phi phàm, tổng cộng toàn bộ cuộc chiến hắn chỉ mới dùng có một phần ba lực lượng.
Nếu là trước đây, Lục Châu cần khoảng hai phần ba lực lượng phi phàm mới đạt được hiệu quả như hiện tại.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Đám người Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung đều đứng như trời trồng, không ngừng nuốt nước bọt. Chẳng ai dám lên tiếng về cái chết của Tưởng Nhân Nghĩa và Trương Xán.
Kiếm cương như thuỷ triều vừa rồi đã xoắn nát cả hai người.
Trái tim Hoa Trọng Dương đập rộn ràng, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng.
Thật là một lão đầu độc ác!
Một kẻ am hiểu luyện thể như Ninh tướng quân lại bị chính sở trường của mình đánh bại, hơn nữa đối phương còn là một lão đầu.
Mẹ nó hắn biết tìm ai để nói lý lẽ đây?
Hoa Trọng Dương không dám động lấy một chút! Hắn sợ Lục tiền bối lòng dạ hẹp hòi, còn ghi hận mâu thuẫn nho nhỏ trước đó giữa hai người.
Trong hố đá…
Ninh Hán gắng gượng ngồi dậy, hai mắt trừng to nhìn Lục Châu lơ lửng trên bầu trời. Gương mặt hắn phủ đầy tro bụi đất cất, lồng ngực hõm sâu vào trong, rõ ràng đã bị thương không hề nhẹ.
Đám người cất tiếng kinh hô! Chịu đựng ba quyền nặng nề như thế mà hắn vẫn không chết?
Thật mạnh!
Ninh Hán run rẩy nâng tay lên chỉ vào Lục Châu. “Nắm đấm… thật, thật cứng.”
Hắn cố nén trọng thương, cắn răng nói: “Làm… làm sao, làm được?”
Lục Châu nhìn Ninh Hán chăm chú suốt ba giây rồi khí phách đáp:
“Khi nắm tay nắm lại thành quả đấm, ngươi sẽ phát hiện vận mệnh nằm ở trong lòng bàn tay mình…”
Phốc ——
Ninh Hán phun ra một ngụm máu tươi rồi ngoẹo đầu sang bên, không còn hơi thở. Hai mắt hắn còn mở trừng trừng không thể nhắm lại.
Một tên vũ phu mà thôi, nghe nói như vậy đã chết không nhắm mắt.
Nói nhảm thôi mà ngươi cũng xem là chân lý? Lục Châu âm thầm dè bỉu. Người nói vô ý, người nghe hữu tâm.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Hoa Trọng Dương che ngực khom người nói với Lục Châu: “Lục tiền bối dùng ba quyền phân định thắng thua. Thụ giáo!”
Trong lòng hắn lại âm thầm run rẩy.
Lão đầu làm ơn đừng nổi nóng nha! Hắn cúi thấp đầu tỏ vẻ thành khẩn, khiêm tốn và hữu lễ.
Lão nhân này nhất định là bát diệp!
Lục Châu không thèm để ý tới Hoa Trọng Dương mà quay đầu nhìn về phía đám kỵ binh và các đệ tử Hoành Cừ Học Phái, Thái Hư Học Cung.
Thế lực ba bên không ngừng lùi ra sau.
Lục Châu vốn không muốn hạ sát thủ với đám người này… tu vi không cao, có giết cũng chẳng được thưởng điểm công đức.
Đúng lúc đó, từ phía chân trời đột nhiên xuất hiện một chiếc phi liễn cực đại, bốn phía xung quanh phi liễn có mấy trăm tên tu hành giả bảo vệ.
“Có tu hành giả đến gần!”
“Là môn phái nào?”
Hoa Trọng Dương ngẩng đầu nhìn lên, nhíu mày nói: “Bồng Lai Môn?!”
Trên thân phi liễn có khắc đủ loại ô dù có màu sắc và hình dạng khác nhau. Tại vị trí cầm lái có cả nam lẫn nữ kết thành từng nhóm.
Phi liễn đặc thù như thế chỉ có thể là Bồng Lai Môn chủ tu công pháp liên quan đến dù.
Hoa Trọng Dương thầm hô một tiếng không ổn. Lục tiền bối là người Bồng Lai Môn, hiện tại môn phái của người ta đã kéo tới đây, Hoa Trọng Dương gần như không có khả năng mang Hải Loa cô nương đi!
Phi liễn rất nhanh đã bay tới bên trên tế thiên đài. Tại vị trí cầm lái có một người nói vọng xuống:
“Trọng Dương huynh… sao huynh lại ở đây?”
Hoa Trọng Dương cả kinh!
Bị nhận ra rồi! Là tên đần độn nào thế?
Hoa Trọng Dương nhìn kỹ lại, lúc này cũng đã nhận ra người đứng trên phi liễn. “Thẩm Lương Thọ?!”
“Xin chào!”
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Hoa Trọng Dương quả thật muốn khóc rồi.
Đúng là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Hôm nay hắn xui xẻo gần chết, đường đường là cao thủ thất diệp có thể quét ngang một phương, vậy mà bây giờ lại khổ sở như chó nhà có tang.
“Lục tiền bối, ta…”
“Lão nhân này là ai vậy?” Thẩm Lương Thọ chỉ tay về phía Lục Châu.
Trong lòng Hoa Trọng Dương lại thầm mắng Thẩm Lương Thọ một trận. Mẹ nó ngươi là trưởng lão Đan Dương Tông, cho dù quan hệ với Bồng Lai Môn có tốt cỡ nào thì cũng đừng có ở trên phi liễn nhà người ta mà giọng khách át giọng chủ như vậy chứ!
Lục Châu ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn. “Bồng Lai Môn?”
Đúng lúc này, trong phi liễn truyền ra một giọng nói già nua:
“Bồng Lai Môn trùng hợp đi ngang qua, không có ý nhúng tay vào việc người khác.”
“Vậy thì rất tốt.”
Lục Châu cảm thấy mọi việc đã xử lý ổn thoả, bèn hạ xuống đứng bên cạnh Hải Loa.
“Có sợ không?”
“Không sợ.”
Nhưng Thẩm Lương Thọ lại lên tiếng: “Các ngươi là người của Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung? Tại sao lại tụ tập ở đây?”
“Cầu xin tiền bối chủ trì công đạo! Yêu nữ kia sẽ khiến thế gian đại loạn, không thể để ả sống sót được!” Đám người Hoành Cừ Học Phái quỳ xuống nói.
Nếu môn phái mình không chiếm được, vậy thì huỷ hoại nàng ta!
“Yêu nữ kia am hiểu thú ngữ và âm luật, các dân chúng xung quanh đều có thể làm chứng! Tế thiên đài chính là nơi hành quyết ả ta! Vãn bối từng câu đều nói thật, cầu xin tiền bối chủ trì công đạo!”
Bên trong phi liễn, một giọng nói nghi ngờ vang lên: “Am hiểu thú ngữ và âm luật?”
Lục Châu không để ý tới bọn hắn, đang vừa định rời đi thì trên phi liễn lại truyền tới âm thanh:
“Bằng hữu, xin dừng bước.”
Lục Châu dừng chân, đáp lại: “Có chuyện gì?”
“Sự tình còn chưa tra rõ ràng, bằng hữu sao có thể rời đi?”
“Ngươi muốn ngăn cản lão phu?”
“Phải thì sao?”
Ông!
Lấy phi liễn làm trung tâm, một pháp thân lóng lánh kim quang đột nhiên xuất hiện.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên. Chiếc phi liễn hoàn toàn bị toà pháp thân cao mười trượng bao phủ.
Bên dưới pháp thân là một toà kim liên với tám phiến lá sáng rực rỡ không ngừng xoay tròn xung quanh.
“Cao thủ bát diệp!”
“Trời ạ!”
Hoa Trọng Dương thầm hô hai tiếng, thôi xong!
Lần này là xong thật sự!
Khi mọi người đều đang đổ dồn mắt nhìn về phía pháp thân bao phủ phi liễn thì ——
Ông!
Ở một phía khác, âm thanh nguyên khí cộng hưởng vang lên càng thêm kinh thiên động địa!
Chương 539 Vô đề
vn
Sau lưng Lục Châu chậm rãi xuất hiện một toà pháp thân… một trượng, hai trượng, ba trượng… chín trượng, mười trượng…
Ánh mắt mọi người hốt hoảng nhìn sang Lục Châu.
“Lại là một bát diệp nữa!”
“Không không không… không phải bát diệp!!!”
Pháp thân tiếp tục bành trướng.
Mười một trượng, mười hai trượng,… mười bốn trượng, mười lăm trượng!
Chín phiến lá nhẹ nhàng xoay tròn xung quanh toà kim liên lấp lánh.
“. . .”
Pháp thân mười lăm trượng đối mặt với pháp thân mười trượng, vừa xuất hiện đã phân cao thấp. Ai mạnh ai yếu đều đã rõ ràng!
Toàn bộ tế thiên đài rơi vào yên tĩnh.
Cực độ yên tĩnh.
Đám đệ tử Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung đều trợn trừng muốn rơi tròng mắt ra ngoài. Toà pháp thân cao không thấy đỉnh, bọn hắn chỉ có thể nhìn chín phiến lá toả ra ánh sáng rực rỡ đến chói mắt…
Trong tu hành giới Đại Viêm, ngoại trừ những khu vực chưa có người khám phá ra thì chưa từng xuất hiện cường giả ẩn thế tu hành nào trong truyền thuyết. Người tu hành giả kính sợ nhất là cường giả bát diệp.
Sau khi tiến vào thời đại trảm kim liên, những người hùng tài đảm lược đều lần lượt trảm kim liên trùng tu.
Sự kiện thất đại môn phái vây công Ma Thiên Các đã chấn kinh toàn tu hành giới, cửu diệp hoành không xuất thế, ai còn dám tranh phong?
Không một ai biết tổ sư gia Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo làm cách nào để tấn thăng cửu diệp, đến nay đó vẫn là điều bí ẩn số một của tu hành giới.
Thế nhưng chín phiến lá trước mắt lại không thể gạt được người khác.
Cao thủ Bồng Lai Môn trong cự liễn vốn định mượn cơ hội thi triển pháp thân uy hiếp đối phương, không ngờ người ta lại là cao thủ cửu diệp.
Bát diệp đúng là rất mạnh, nhưng ở trước mặt cửu diệp thì có đáng là gì?
Hoa Trọng Dương đưa tay che ngực, hô hấp trở nên khó khăn. Nhớ lại lúc hắn ra tay với Lục tiền bối, nếu Lục tiền bối không nương tay thì hậu quả sẽ là gì? Vừa nghĩ tới đây lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mười giây trôi qua rất nhanh… nhưng đã đủ để chấn nhiếp toàn trường, kể cả vị cao thủ ngồi trong phi liễn kia.
Pháp thân cửu diệp từ từ tiêu tán, cả tế thiên đài vẫn không phát ra một âm thanh nào.
Vị cao thủ bát diệp ngồi trong phi liễn chợt giật mình nhận ra mình thật vô lễ. Người ta đã cất pháp thân vào mà mình vẫn còn không biết trời cao đất rộng, vội vàng hấp tấp thu pháp thân bát diệp lại.
Trong lòng tất cả mọi người bắt đầu nảy sinh một câu hỏi, vị lão giả trước mắt này là ai?
Bọn họ lập tức liên tưởng đến Cơ Thiên Đạo! Hoặc có thể nói, một số người đã cho rằng lão giả này chính là tổ sư gia Ma Thiên Các!
“Hạ liễn!”
Trong phi liễn vang lên thanh âm, đám đệ tử lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu điều khiển phi liễn hạ xuống đất.
Vị cao thủ trong phi liễn thấp giọng hỏi: “Thẩm Lương Thọ, người đó có phải tổ sư gia Ma Thiên Các không?”
“A?” Thẩm Lương Thọ ngẩn người, mở to mắt nhìn về phía lão giả kia…
So với Cơ Thiên Đạo, người này trông gầy hơn, sáng sủa hơn, mà tóc cũng đen hơn nhiều. Ngoại trừ đều là lão nhân ra thì hai người bọn họ chẳng có điểm nào giống nhau.
Thẩm Lương Thọ vội vàng nói: “Không phải là tổ sư gia Ma Thiên Các.”
“Ngươi chắc chứ?”
“Ta chắc chắn! Trong cuộc chiến ở Lương Châu Thành ta có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Cơ lão tiền bối. Mỗi tiếng nói, hành động và bộ dáng tướng mạo của lão nhân gia người ta đều nhớ như in trong đầu, tuyệt đối không nhận sai được!” Thẩm Lương Thọ khẳng định.
Phi liễn rốt cuộc cũng hạ xuống đất. Đám đệ tử rời khỏi phi liễn, khom người nói: “Cung nghênh Môn chủ.”
Một vị lão nhân trông có vẻ tang thương bước ra khỏi phi liễn. Hắn mặc trang phục xa hoa, cẩm y trường bào trên người cũng có thêu hình ô dù và thanh điểu.
Hắn đi đến trước mặt Lục Châu, khom người nói: “Hoàng Thời Tiết của Bồng Lai Môn tham kiến lão tiền bối.”
“Hoàng Thời Tiết?” Lục Châu gật đầu. “Bồng Lai Môn trước nay rất ít khi nhúng tay vào chuyện của tu hành giới. Bây giờ làm vậy là có ý gì?”
Đảo chủ Bồng Lai Môn, cũng chính là Môn chủ Bồng Lai Môn Hoàng Thời Tiết đáp:
“Trùng hợp đi ngang qua, thấy nguyên khí ba động mãnh liệt nên vãn bối đến nhìn một chút… không ngờ ở nơi này lại gặp được thế ngoại cao nhân.”
Lúc này Thẩm Lương Thọ cũng đã đánh bạo đi đến bên cạnh Lục Châu, tươi cười nói: “Xin hỏi lão tiền bối xưng hô thế nào?”
“Hừ.” Lục Châu nhìn sang chỗ khác. Cỗ khí thế và áp lực kia doạ Thẩm Lương Thọ sợ hãi phải lùi ra sau một bước.
“Vãn bối biết tội, vãn bối biết tội!”
Một Nguyên Thần cảnh nhỏ bé mà cũng dám tuỳ tiện hỏi han tục danh của cao nhân cửu diệp. Đúng là muốn chết mà.
Hoàng Thời Tiết thấy thế vội nói: “Tiền bối, Bồng Lai Môn tuyệt đối không có địch ý với tiền bối, chuyện trước đó…”
“Ngươi muốn lão phu giải thích rõ ràng?” Lục Châu hỏi lại.
“Không dám, không dám!” Hoàng Thời Tiết quay đầu nhìn về đám người Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái, sắc mặt trở nên âm trầm, xua tay nói: “Toàn bộ xử quyết ngay tại chỗ.”
Mệnh lệnh này khiến đám người hoảng sợ nhảy nhổm lên. Các đệ tử hai đại phái vội vã lùi ra sau.
Hoàng Thời Tiết biết lúc này không thể nhân từ nương tay, bèn trầm giọng nói: “Sao hả? Mệnh lệnh của ta không có tác dụng?”
“Đệ tử tuân mệnh!”
Đại đệ tử Bồng Lai Môn tay cầm dù đen, trong mắt lộ ra sát khí hờ hững xoay người đi, bốn tên đệ tử khác cũng nối gót theo sau. Năm người đạp không bay vào đám đông bắt đầu chém giết.
Chỉ trong giây lát nơi đây đã trở nên gió tanh mưa máu, tiếng kêu thảm vang lên liên tục.
Lục Châu không nhìn sang đám người, bọn hắn đáng bị như vậy. Hơn nữa sinh tử của bọn hắn cũng không liên quan gì Lục Châu.
Hoàng Thời Tiết chắp tay hỏi: “Lão tiền bối có hài lòng không ạ?”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Làm tốt bổn phận của mình là được.”
“Hoàng Thời Tiết cẩn tuân lời dạy của lão tiền bối.”
Lục Châu không ngó ngàng đến hắn nữa mà đi đến bên cạnh Hải Loa cô nương. Hải Loa vẫn không mảy may sợ hãi, thậm chí đối với sự kiện vừa xảy ra nàng còn mang theo ánh mắt tò mò.
Lục Châu chưa kịp mở miệng, Hải Loa đã nói: “Từng thấy…”
“Từng thấy cái gì?”
“Cửu… cửu diệp.” Hải Loa khoa tay múa chân diễn tả lại bộ dáng của toà kim liên và chín phiến lá.
Lục Châu nghe vậy, trong lòng cả kinh!
Trực giác nói cho hắn biết Hải Loa không nói dối. Trong mắt nàng hoàn toàn chỉ có ngây thơ và chân thật.
Cao thủ cửu diệp thật sự không chỉ có mình Lục Châu?
“Đi thôi.” Lục Châu vươn tay. Hải Loa nhìn hắn một cái rồi giơ bàn tay nhỏ ra.
Chương 540 Vô đề
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, chim muông bách thú trong rừng rời đi. Lục Châu nắm tay Hải Loa đạp không bay về phía Kinh Châu Thành, miệng khẽ gọi: “Hoa Trọng Dương.”
Toàn thân Hoa Trọng Dương run lên…
Đường đường là cao thủ thất diệp nhưng lúc này hắn giống như tuỳ tùng của người ta, đi ngang đám người Bồng Lai Môn, thậm chí không kịp hành lễ với Hoàng Thời Tiết đã vội vàng phi hành theo sau.
“Lục, Lục tiền bối…”
Đám người Bồng Lai Môn nghe được xưng hô này mới biết, hoá ra vị cao thủ cửu diệp này họ Lục.
Con đường tu hành của nhân loại rốt cuộc đã xuất hiện kỳ tích… Vị cửu diệp họ Lục này rồi đây sẽ dương danh tu hành giới.
“Vãn bối… không có, không có ý định che giấu thân phận.” Hoa Trọng Dương ấp úng nói.
Lục Châu không để ý tới hắn, chỉ thản nhiên bay về phía Kinh Châu Thành.
. . .
Lục Châu vừa rời đi, đám người Hoàng Thời Tiết lập tức thở phào một hơi.
Thật nguy hiểm.
Nhưng Hoàng Thời Tiết là Chưởng môn, không thể tỏ ra mình đã bị doạ sợ mất mật, bèn ra vẻ trấn định, hết nhìn về phía bóng lưng Lục Châu lại nhìn sang đám người Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung, sau đó hạ lệnh: “Nhổ cỏ tận gốc, không để lại mầm hoạ.”
“Vâng.”
Bồng Lai Môn không dám đắc tội cửu diệp nhưng cũng không thể đắc tội Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái. Cách tốt nhất chính là nhổ cỏ tận gốc.
Còn việc sau này sẽ xảy ra chuyện gì thì tạm thời không cần nghĩ tới.
Thẩm Lương Thọ đến thở mạnh cũng không dám, lau lau mồ hôi trên mặt nói: “Họ Lục… khí thế trên người ông ta còn cường đại hơn cả Cơ lão tiền bối.”
“Thẩm Lương Thọ.”
“Ta đây…” Thẩm Lương Thọ giơ tay lên. Từng là người đứng đầu trên Bạch Bảng, vậy mà giờ đây hắn lại giống hệt một hạ nhân.
“Người tên Hoa Trọng Dương kia có phải là một trong tứ đại hộ pháp U Minh Giáo?” Hoàng Thời Tiết nghi hoặc hỏi.
“Đúng là hắn. Tu vi người này rất cao, không biết tại sao lại xuất hiện ở chỗ này…”
Hoàng Thời Tiết gật đầu. “Nếu hắn thân cận với vị cửu diệp kia thì Bồng Lai Môn không thể bỏ qua cơ hội này. Ngươi đừng quên mục đích chuyến đi này của Bồng Lai Môn.”
“Ta hiểu rõ!”
. . .
Lục Châu không bay thẳng về phía Kinh Châu Thành mà cố ý bay chậm rãi một đoạn để xem phản ứng của Hải Loa.
Hoa Trọng Dương yên lặng đi theo ở phía sau.
Bay đến rừng rậm, Lục Châu dừng lại nhìn sang Hải Loa. “Nhà ngươi ở đâu? Để lão phu đưa ngươi về.”
“Nhà?” Hải Loa ngẩn ra rồi lắc đầu.
Không có nhà để về?
Lục Châu âm thầm dò xét Hải Loa lần nữa. Ngoại trừ việc thông thạo âm luật và thú ngữ ra thì Hải Loa đơn thuần như một đứa trẻ, sao lại sống trong hoàn cảnh ác liệt đến nỗi không có nhà để về?
Trầm ngâm một lát, Lục Châu nói: “Lão phu đưa ngươi đi vậy.”
Hoa Trọng Dương đột nhiên lên tiếng: “Lục tiền bối.”
“Hửm?”
“Vãn bối có một câu không biết có nên nói ra hay không.”
“Ngươi dám nguỵ trang thân phận trước mặt lão phu, lão phu còn chưa tính sổ với ngươi đâu.” Lục Châu trầm giọng đáp.
“. . .”
Hoa Trọng Dương giật nảy mình, vội nói rõ: “Vãn bối là Hoa Trọng Dương, một trong tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo, cũng là đại thủ toạ Thanh Long Điện. U Minh Giáo là đệ nhất ma giáo trong thiên hạ, hẳn là Lục tiền bối đã biết.”
Lục Châu liếc hắn một cái. “Nói điểm chính.”
“Hải Loa cô nương ngây thơ đơn thuần, rất khó có thẻ sống sót trong tu hành giới hiểm ác. Vãn bối… vãn bối có thể chăm sóc nàng, vãn bối sẽ đối xử tốt với nàng như với muội muội ruột.”
“Chỉ dựa vào ngươi?”
“Lục tiền bối là cao thủ cửu diệp, vãn bối không dám sánh vai cùng ngài…” Hoa Trọng Dương cúi đầu xuống.
Tu hành là một chuyện, chăm sóc nữ hài tử là chuyện khác.
Đường đường là cao thủ cửu diệp lại đột nhiên mang một hài tử ngoài đường về, làm sao giải thích với người nhà? Nếu là cao thủ ẩn thế đơn độc thì làm sao có thời gian chăm sóc cho một hài tử?
Lục Châu còn chưa trả lời, Hải Loa đã nói: “Không đi theo ngươi đâu.”
Hoa Trọng Dương: “? ? ?”
“Hoa Trọng Dương, mục đích của ngươi là gì?” Lục Châu nghiêm mặt hỏi.
Câu hỏi này không cho phép đối phương nói dối. Trong lòng Hoa Trọng Dương căng thẳng nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đáp:
“Hiện nay hôn quân chấp chưởng Đại Viêm, đương nhiên phải thảo phạt! U Minh Giáo thuận theo lòng người, được bách tính cửu châu và tu hành giả ủng hộ. Kinh Châu dễ thủ khó công, U Minh Giáo vẫn chưa đánh hạ được…”
“Cho nên mục đích của các ngươi là muốn lợi dụng nha đầu này?” Lục Châu nói.
“Chuyện này…”
Sự thật đúng là như vậy. Hoa Trọng Dương lộ vẻ xấu hổ với tiểu cô nương trước mặt.
Lúc này Hoa Trọng Dương mới chợt nghĩ ra, Lục tiền bối không phải là người Bồng Lai Môn, lời lúc trước chỉ là một cái cớ linh tinh mà thôi, thế là hắn đánh bạo nói:
“Vãn bối có một yêu cầu quá đáng… Nếu U Minh Giáo được lão tiền bối tương trợ thì nhất định có thể đánh hạ Kinh Châu một cách nhẹ nhàng.”
Có cao thủ cửu diệp hỗ trợ thì bọn hắn còn cần Hải Loa làm gì.
Nói xong lời này, Hoa Trọng Dương sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng Lục Châu.
Trầm mặc một lát, Lục Châu mới mở miệng nói: “Lão phu không muốn nhúng tay vào mấy chuyện này… Nhưng lão phu lại hơi tò mò về Giáo chủ U Minh Giáo.”
Hoa Trọng Dương kinh ngạc nói: “Lục tiền bối đã nghe nói về Giáo chủ?”
“Có biết một chút.”
“Thật không dám giấu diếm, sư phụ của Giáo chủ cũng là cao thủ cửu diệp giống ngài, chính là tổ sư gia Ma Thiên Các danh chấn tu hành giới… Không biết Lục tiền bối đã nghe nói tới chưa?” Hoa Trọng Dương xốc lại tinh thần, vội đem danh tiếng của Ma Thiên Các ra khoe mẽ.
“Cửu diệp? Ma Thiên Các?” Lục Châu tỏ vẻ không biết gì cả.
Dù sao mục đích của Lục Châu cũng là gặp được Vu Chính Hải, nhân tiện xem nghiệt đồ Tư Vô Nhai định làm gì.
“Chủ nhân Ma Thiên Các trước đây không lâu từng một mình đánh hạ thất đại môn phái. Cửu diệp vừa ra, thiên hạ vô địch…”
Trong giọng Hoa Trọng Dương lộ vẻ kính sợ, nhưng khi vừa nói tới bốn chữ thiên hạ vô địch, hắn bỗng cảm thấy không ổn, bèn đổi giọng:
“Đương nhiên so sánh với Lục tiền bối ngài thì ngài ấy vẫn kém hơn một chút. Dù sao Các chủ lão nhân gia người tuổi tác đã cao, cho dù đột phá cửu diệp thì tuổi thọ tăng lên cũng chỉ có hạn.”
Lục Châu: “? ? ?”
Khá lắm, ngươi dám nói xấu lão phu!!!
Lục Châu âm trầm nói: “Sao ngươi dám chắc khi bước vào cửu diệp, tuổi thọ gia tăng vẫn như trước đây?”
Ngay cả bản thân Lục Châu cũng không thể xác định điều này vì tu vi thật sự của hắn chỉ là Nguyên Thần cảnh nhất diệp. Nhưng Lục Châu có thể cảm giác được từ bát diệp lên cửu diệp không chỉ gia tăng có năm mươi năm tuổi thọ.
Hoa Trọng Dương không ngờ bọn hắn lại phối hợp ăn ý như vậy, bèn thu tay lại, đánh ra cương khí mang Hải Loa bay ra khỏi tế thiên đài.
Hải Loa quả nhiên không phải là người tu hành, nàng bị cương khí trói buộc không thể thoát ra được.
“Ngươi đi không được đâu!” Trương Xán quát lớn một tiếng.
Bội kiếm của đám đệ tử Hoành Cừ Học Phái chằng chịt trên trời xạ kích về phía Hoa Trọng Dương. Hoa Trọng Dương thu hồi pháp thân, hạ xuống nói: “Đi!”
Theo lý thuyết, lúc này là cơ hội tốt nhất để rời đi. Hoa Trọng Dương là cao thủ thất diệp, nhiệm vụ của hắn là mang Hải Loa về, không cần phải tham chiến.
Nhưng khi hắn vừa bay ra khỏi tế thiên đài, một bóng đen từ sau lướt tới, không dùng cương khí, không mở pháp thân, chỉ dùng nhục thân làm vũ khí đánh một quyền về phía Hoa Trọng Dương.
Sắc mặt Hoa Trọng Dương trầm xuống, dùng hai tay đón đỡ, đồng thời bộc phát cương khí hộ thể ngăn cản tự phù của Thái Hư Học Cung và kiếm trận của Hoành Cừ Học Phái!
Ầm!
Hoa Trọng Dương ngăn cản được thế công kích của hai đại phái nhưng quyền cương đột nhiên xuất hiện kia nằm ngoài dự đoán của hắn.
Quá nhanh!
Một quyền kia nện vào giữa hai tay Hoa Trọng Dương khiến hắn kêu lên đau đớn, rơi thẳng từ trên cao xuống. Hoa Trọng Dương nhịn lại khí huyết đang cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực, đẩy ra một chưởng…
“Lục tiền bối! Giúp ta ——”
Lúc này hắn chỉ có thể dựa vào vị lão nhân này.
Khi bóng đen kia xuất hiện, hắn đã biết nhiệm vụ hôm nay e là không dễ hoàn thành.
Hoa Trọng Dương rơi xuống, nắm tay dộng mạnh xuống đất rồi lăng không xoay tròn mấy vòng mới miễn cưỡng ổn định lại thân thể.
Cùng lúc đó.
Hải Loa bị Hoa Trọng Dương dùng một chưởng đẩy tới trước mặt Lục Châu.
Hải Loa mở to mắt nhìn người trước mặt, lần đầu tiên mỉm cười lên tiếng chào hỏi: “Xin chào.”
Hải Loa chỉ cao đến vai Lục Châu. Lục Châu cúi đầu nhìn xuống, mặt đối mặt với nàng.
Vẫn thường nói đôi mắt là cửa sổ linh hồn, Lục Châu nhìn vào mắt Hải Loa chỉ thấy đơn thuần, chân chất và sạch sẽ đến không nhiễm bụi trần.
Tiếng hô của Hoa Trọng Dương khiến bóng đen kia kinh ngạc, dừng lại quan sát.
Đó là một nam tử trung niên thân mặc khôi giáp, sắc mặt lạnh lùng, trên mặt có một vết sẹo dài… Bộ khôi giáp đã nói rõ lai lịch của hắn —— quân nhân thủ thành Kinh Châu.
“Xin chào.” Lục Châu đáp.
“Ông tên là gì?”
“Lão phu họ Lục, tên Châu. Còn ngươi?” Lục Châu cười nói.
“Ta… ta…” Hải Loa cô nương dường như không nhớ ra tên mình, nàng nhướng mày. “Lạc…”
“Loa?” Lục Châu nhìn vỏ ốc trong tay nàng, khẽ gọi. “Lại đây.”
(Chú thích: từ ‘Lạc’ đọc là luò, ‘Loa’ đọc là ‘luó’, phát âm na ná nhau nên Lục Châu nghĩ nàng nói tên mình là Hải Loa.)
“Vâng.”
Hải Loa cô nương ngoan ngoãn đi đến bên người Lục Châu đứng, nàng ngoan đến mức tưởng chừng như là cháu gái của Lục Châu, khiến đám người xung quanh trợn tròn mắt nhìn.
Tên quân nhân thủ thành trầm giọng nói: “Phụng mệnh Văn đại nhân, tế thiên đài không cho phép tế tự người sống. Ta phải đưa cô gái này đi. Trong thời kỳ đặc thù này, ai vi phạm quân lệnh, trảm!”
Hoa Trọng Dương nhìn về phía đám dân chúng đứng cách xa tế thiên đài cả trăm mét, lúc này mới phát hiện chẳng biết từ khi nào sau lưng bọn họ đã có hơn ngàn tướng sĩ uy phong lẫm liệt đứng chực chờ.
Lục Châu nhìn tên quân nhân thủ thành. “Cô gái này có duyên với lão phu, ngươi không đưa đi được.”
“Hử?” Ánh mắt tên tướng quân thủ thành trầm xuống.
Lúc này, đại đệ tử Thái Hư Học Cung Tưởng Nhân Nghĩa đứng trên tế thiên đài chắp tay nói: “Thì ra là Ninh tướng quân, đệ nhất cao thủ dưới trướng Văn Thư tướng quân.”
“Hoành Cừ Học Phái Trương Xán tham kiến Ninh tướng quân.”
Trong lòng Hoa Trọng Dương lạnh ngắt, tại sao Ninh Hán lại xuất hiện ở đây…
Nếu là chính diện đơn đả độc đấu, Hoa Trọng Dương cũng có thể đấu tay đôi với người này. Nhưng vừa rồi bị tập kích đột ngột nên Hoa Trọng Dương đã bị chấn thương.
Ninh Hán cực kỳ am hiểu cận thân chiến đấu, hắn là cỗ máy giết người trên sa trường. Trước khi tiến đánh Kinh Châu, U Minh Giáo đã nghiên cứu kỹ càng về Văn Thư và đám bộ hạ của hắn, Ninh Hán chính là một trong những đối tượng trọng điểm cần được xử lý… Không ngờ lại gặp phải gã ở chỗ này.
Sau lần đầu giao phong, Hoa Trọng Dương không dám khinh thường lấy một chút. Nếu cỗ máy giết người này biết được thân phận thật sự của hắn thì hậu quả khó mà lường được.
Phó tướng đã có năng lực như thế thì một trong bát đại thống lĩnh Văn Thư tướng quân sẽ còn mạnh đến mức nào?
Khi xưa thống soái tam quân Ngụy Trác Ngôn dưới sự giúp đỡ của Lý Cẩm Y đã trở thành người quyền cao chức trọng, tay nắm trọng binh. Vậy mà hắn lại không cách nào so sánh được với bát đại thống lĩnh. Có thể thấy câu nói Thần Đô có ngoạ hổ tàng long chẳng phải là lời nói đùa.
Ninh tướng quân xuất hiện khiến đám người Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung từ bỏ tranh đoạt. Thần Đô muốn bắt người, bọn hắn chỉ có thể ngoan ngoãn rúc sang một bên.
Hải Loa cô nương vẫn đứng yên quan sát nhất cử nhất động của mọi người. Trong mắt nàng không có sợ hãi và bối rối, chỉ tràn ngập tò mò…
Ninh tướng quân nhìn Lục Châu nói: “Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
“Lão phu từ trước đến nay không lặp lại lần thứ hai bao giờ.”
Lục Châu không thèm để ý tới Ninh tướng quân nữa mà nhìn về phía Hoa Trọng Dương, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hải Loa cô nương, rời khỏi tế thiên đài.
Hải Loa nghi hoặc hỏi: “Đi đâu?”
“Ngươi muốn đi đâu thì đi đó.” Lục Châu khẽ đáp.
Một già một trẻ vừa đi vừa nói. Hai đại môn phái và Ninh tướng quân đứng nhìn hai người. Mãi cho đến khi Lục Châu phất tay điều động nguyên khí thì Ninh tướng quân mới không nhịn được nữa, hạ lệnh: “Bắt lại.”
Mấy chục tên kỵ binh đứng hàng đầu tiên lập tức công kích tới. Trong mắt bầy chiến mã cũng loé ra quang mang. Chúng không phải là chiến mã thông thường.
Đám chiến mã giẫm mạnh vó ngựa khiến bụi đất tung bay. Các kỵ binh ngồi trên lưng chúng đều là Phạn Hải cảnh, trường mâu trong tay kêu ông ông không ngừng.
Lục Châu lắc đầu dừng bước, nâng tay phải lên. Hải Loa cũng dừng bước theo. Nàng đặt vỏ ốc bên môi khẽ thổi.
Một đạo âm thanh trầm thấp nghẹn ngào truyền ra, âm thânh này không trộn lẫn nguyên khí, cũng không mang theo sóng âm công kích.
Đám chiến mã dường như nghe hiểu lời nàng, lập tức dừng lại, nâng hai vó trước lên.
Hííííí —— ——
Các kỵ binh biến sắc, chiến mã do chính tay bọn hắn thuần phục không hiểu vì sao lại đột nhiên mất khống chế. Đám chiến mã không ngừng vung vẩy hòng hất các kỵ binh trên lưng xuống đất.
Chương 537 Vô đề
Lục Châu kỳ quái nhìn đám chiến mã, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hải Loa.
“Ngươi đã nói gì với bọn chúng?”
“Tự do.” Hải Loa cô nương ngẩng đầu đáp.
Thấy cảnh này, Hoa Trọng Dương và Ninh Hán tướng quân cũng kinh hãi không thôi. Có thể dùng âm luật để thay đổi lòng trung thành của chiến mã, đây là thiên phú đáng sợ cỡ nào?
“Ai dám can đảm mang yêu nữ đi sẽ bị xử trảm ngay lập tức!” Ninh Hán đạp mạnh lên tế thiên đài.
Ầm! Tế thiên đài sụp đổ.
Ninh Hán bay lơ lửng trên không, hạ lệnh: “Giết!”
Đám kỵ binh vứt bỏ chiến mã đã mất khống chế, đạp không bay lên.
Lục Châu liếc mắt nhìn Hải Loa: “Có sợ không?”
“Sợ là cái gì?” Hải Loa hỏi lại. Có thể hỏi như vậy chứng tỏ nàng không sợ.
Lục Châu là Nguyên Thần cảnh nhất diệp, đám binh lính tôm tép này còn chưa xứng để hắn tung ra át chủ bài.
“Đừng nhúc nhích.”
“Vâng.”
Lục Châu đánh ra một chưởng. Nguyên khí xung quanh rung động kịch liệt, mấy chục đạo kiếm cương hình thành rồi xạ kích về phía đám kỵ binh.
Phanh phanh phanh!
Đám kỵ binh không chịu nổi một kích, lần lượt rơi xuống đất. Còn lại hai tên kỵ binh có pháp thân Thập Phương Càn Khôn còn có thể gắng gượng đánh tới trước mặt Lục Châu.
Lục Châu vân đạm phong khinh nâng tay đánh ra một chưởng, chưởng ấn lập loè kim quang đánh tới.
“Tiểu Vô Uý Ấn!”
Hai tên kỵ binh lập tức bị đánh chết.
Ánh mắt Hoa Trọng Dương phức tạp hỏi: “Lục tiền bối không phải là người Bồng Lai Môn à? Sao lại biết cả chưởng pháp Phật môn?”
Ninh tướng quân đang lăng không lơ lửng cũng nhíu mày nghi hoặc.
Một đợt thất bại, lại có một đợt tu hành giả khác lao tới.
“Không biết tự lượng sức mình.” Lục Châu tiếp tục đánh ra mấy chưởng.
Đại Trùng Hư Bảo Ấn và Ngoại Viên Huyền Ấn lần lượt tung bay ra ngoài, chưởng ấn rất đặc thù.
“Là hai trong số cửu tự Chân Ngôn Thủ Ấn của Đạo môn!”
“Lão nhân kia rốt cuộc là ai?”
“Sao có thể đồng thời nắm giữ thần thông của Phật môn và Đạo môn như thế?!”
Phanh phanh phanh!
Lại hơn mười tu hành giả vẫn lạc.
Lục Châu rất hài lòng. Lần này hắn không sử dụng thẻ đạo cụ mà hoàn toàn dùng nguyên khí tu vi Nguyên Thần cảnh nhất diệp để tung chưởng. Tuy không có cảm giác rung động mãnh liệt như trước đây nhưng cảm nhận lại càng thêm chân thực.
Ninh Hán lớn tiếng nói: “Hai đại môn phái các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Đã đến lúc vì triều đình mà xuất lực rồi!”
Vừa bắt đầu đã hao tổn rất nhiều binh mã, hắn quyết định để người của Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái xông pha chiến đấu.
“Nguyện ra sức vì tướng quân.” Tưởng Nhân Nghĩa khom người nói.
“Vẫn nên giao cho Hoành Cừ Học Phái bọn ta thì hơn…”
Trương Xán không có ý định để cho Thái Hư Học Cung có cơ hội thể hiện, lập tức vung tay lên.
Đệ tử Hoành Cừ Học Phái ngưng kết kiếm cương, một thanh kiếm mang theo bốn năm đạo kiếm cương lăng không lơ lửng.
“Lục tiền bối cẩn thận!” Hoa Trọng Dương nhắc nhở.
Vừa nói xong, kiếm cương chằng chịt đầy trời xạ kích về phía Lục Châu tạo thành một hàng dài.
“Kiếm trận?” Lục Châu ngước mắt nhìn. Kinh nghiệm chiến đấu và lịch duyệt ngàn năm lúc này đã phát huy hiệu quả.
Lục Châu phất tay áo, Vị Danh Kiếm rời khỏi tay, từ một hoá hai, từ hai hoá bốn, từ bốn hoá tám ——
Phanh phanh phanh! Đám bội kiếm lập tức bị Vị Danh Kiếm chém rơi xuống đất.
Các đệ tử Hoành Cừ Học Phái sắc mặt cực kỳ khó coi. “Vũ khí… thiên giai?”
Ninh tướng quân vẫn đang lăng không quan sát.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, Nguyên Thần cảnh nhất diệp không thể kéo dài cuộc chiến.
Lục Châu nghĩ tới Thẻ Nguỵ Trang, thứ này có thể đem ra để uy hiếp đám người, nhưng một tấm lại đáng giá 10.000 điểm công đức, lấy ra dùng thật đáng tiếc!
Trong lúc Lục Châu còn đang suy nghĩ, Tưởng Nhân Nghĩa và Trương Xán đã lao vọt đến nhanh như thiểm điện, một kiếm một chưởng đánh tới!
“Tu vi nhất diệp nho nhỏ mà cũng dám làm càn!”
Chiến đấu lâu như vậy đương nhiên bọn hắn đã nhận ra tu vi của lão đầu kia.
“Thôi vậy.” Lục Châu lăng không bay lên, hai tay giao nhau đẩy ra một chưởng. Quang mang màu xanh lam xuất hiện, kiếm cương lít nhít hiện ra đầy trời!
Đại Hà Chi Kiếm Thiên Thượng Lai!
“Sao có thể?”
“Không phải nhất diệp!”
Trương Xán và Tưởng Nhân Nghĩa kinh ngạc thốt lên! Kiếm cương như thuỷ triều đánh thẳng vào mặt bọn hắn, sau đó nuốt chửng cả hai người.
Hai người bị kiếm cương xoắn nát, đến âm thanh kêm thảm cũng không kịp phát ra.
“Đại sư huynh!”
“Trưởng lão!”
Đám đệ tử Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái sửng sốt nhìn.
Ánh mắt Ninh Hán tướng quân trở nên lạnh lẽo, chân đạp hư không công kích về phía Lục Châu, đánh ra một quyền như thái sơn áp đỉnh.
Quyền đầu lóng lánh kim quang của Ninh Hán muốn phá giải kiếm cương đầy trời kia.
Hả? Lực lượng phi phàm không đủ? Thần sắc Lục Châu hờ hững, hai tay chập lại đặt ở đan điền. Kiếm cương như bài sơn đảo hải bỗng chốc biến mất.
“Muốn chết!”
Ninh Hán mừng rỡ đánh một quyền nhanh như thiểm điện vào giữa lồng ngực Lục Châu.
Ầm!
Trúng rồi! Trong lòng Ninh Hán không khỏi đắc ý. Phàm là những kẻ bị hắn đánh cận thân trúng mục tiêu đều sẽ thịt nát xương tan.
Ninh Hán có thể thấy rất rõ ràng nắm đấm của mình đánh vào giữa lồng ngực lão giả, nhưng nhìn kỹ lại hắn mới phát hiện trên thân lão giả có một tầng quang mang màu xanh lam.
Đây là thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí!
Lục Châu điều khiển thần thông Thiên thư tập trung vào phần ngực.
Không có lam liên bộc phát, không có pháp thân xuất hiện nhưng Ninh Hán vẫn cảm thấy trong lòng nặng nề, thầm hô một tiếng không ổn!
“Bộ xương già này của lão phu đã rất lâu không nếm mùi quyền cước.”
Nói xong, Lục Châu vung nắm đấm đánh vào Ninh Hán.
Oanh!
Ninh tướng quân chợt cảm thấy ngực mình như bị vạn cân lực lượng đập trúng, toàn thân hắn bay ngược ra ngoài.
Không có cương ấn, làm sao một tu hành giả có thể không cần ngưng khí thành cương, hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh nhục thân để phát huy lực lượng lớn đến thế? Huống hồ gì đối phương còn là một lão giả cao tuổi!
Mọi người cứ ngỡ đến đây là kết thúc ——
Nhưng Lục Châu lại đạp không lao xuống, dùng tốc độ cực nhanh vọt đến trước người Ninh tướng quân. Không ai chú ý thấy trên ngón tay Lục Châu toát ra lam quang!
Lại đánh ra một quyền nện thẳng vào ngực Ninh tướng quân!
“Tướng quân!”
“Tướng quân!”
Đám người đứng ngây ra tại chỗ.
Hoa Trọng Dương tròn mắt nhìn cảnh tượng này.
Ninh Hán vốn là cao thủ luyện thể. Đó là loại tu hành giả không có thiên phú ngự khí và ngưng cương nên mới đi theo con đường rèn luyện thân thể, dùng cương khí bao bọc lấy da thịt, đồng thời tăng cường cường độ thân thể đến mức cao nhất. Loại người này vừa có thể cận thân chiến đấu vừa chịu đòn rất tốt, toàn thân cứng chắc như đá tảng.
Chương 538 Vô đề
Khi Ninh Hán bay ngược ra sau, Lục Châu lại lần nữa đuổi theo đánh ra một quyền!
Tổng cộng ba quyền đều nện vào ngực Ninh Hán, ba quyền đánh ra liên tục khiến Ninh Hán bay vào tế thiên đài, toàn thân nện mạnh vào sàn nhà đá xanh tạo thành một hố lớn.
Lục Châu lăng không quan sát hố đá.
Trải qua lần chiến đấu này, Lục Châu càng hiểu thêm về cách sử dụng lực lượng phi phàm để chiến đấu.
Không cần dùng một chiêu để khống chế kẻ địch, Lục Châu hoàn toàn có thể sử dụng ít lực lượng phi phàm hơn để đánh bại đối phương. Lại thêm hiện tại Lục Châu đã là tu vi Nguyên Thần cảnh, ba quyền vừa rồi chỉ tiêu hao một phần tư lực lượng phi phàm, tổng cộng toàn bộ cuộc chiến hắn chỉ mới dùng có một phần ba lực lượng.
Nếu là trước đây, Lục Châu cần khoảng hai phần ba lực lượng phi phàm mới đạt được hiệu quả như hiện tại.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Đám người Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung đều đứng như trời trồng, không ngừng nuốt nước bọt. Chẳng ai dám lên tiếng về cái chết của Tưởng Nhân Nghĩa và Trương Xán.
Kiếm cương như thuỷ triều vừa rồi đã xoắn nát cả hai người.
Trái tim Hoa Trọng Dương đập rộn ràng, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng.
Thật là một lão đầu độc ác!
Một kẻ am hiểu luyện thể như Ninh tướng quân lại bị chính sở trường của mình đánh bại, hơn nữa đối phương còn là một lão đầu.
Mẹ nó hắn biết tìm ai để nói lý lẽ đây?
Hoa Trọng Dương không dám động lấy một chút! Hắn sợ Lục tiền bối lòng dạ hẹp hòi, còn ghi hận mâu thuẫn nho nhỏ trước đó giữa hai người.
Trong hố đá…
Ninh Hán gắng gượng ngồi dậy, hai mắt trừng to nhìn Lục Châu lơ lửng trên bầu trời. Gương mặt hắn phủ đầy tro bụi đất cất, lồng ngực hõm sâu vào trong, rõ ràng đã bị thương không hề nhẹ.
Đám người cất tiếng kinh hô! Chịu đựng ba quyền nặng nề như thế mà hắn vẫn không chết?
Thật mạnh!
Ninh Hán run rẩy nâng tay lên chỉ vào Lục Châu. “Nắm đấm… thật, thật cứng.”
Hắn cố nén trọng thương, cắn răng nói: “Làm… làm sao, làm được?”
Lục Châu nhìn Ninh Hán chăm chú suốt ba giây rồi khí phách đáp:
“Khi nắm tay nắm lại thành quả đấm, ngươi sẽ phát hiện vận mệnh nằm ở trong lòng bàn tay mình…”
Phốc ——
Ninh Hán phun ra một ngụm máu tươi rồi ngoẹo đầu sang bên, không còn hơi thở. Hai mắt hắn còn mở trừng trừng không thể nhắm lại.
Một tên vũ phu mà thôi, nghe nói như vậy đã chết không nhắm mắt.
Nói nhảm thôi mà ngươi cũng xem là chân lý? Lục Châu âm thầm dè bỉu. Người nói vô ý, người nghe hữu tâm.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Hoa Trọng Dương che ngực khom người nói với Lục Châu: “Lục tiền bối dùng ba quyền phân định thắng thua. Thụ giáo!”
Trong lòng hắn lại âm thầm run rẩy.
Lão đầu làm ơn đừng nổi nóng nha! Hắn cúi thấp đầu tỏ vẻ thành khẩn, khiêm tốn và hữu lễ.
Lão nhân này nhất định là bát diệp!
Lục Châu không thèm để ý tới Hoa Trọng Dương mà quay đầu nhìn về phía đám kỵ binh và các đệ tử Hoành Cừ Học Phái, Thái Hư Học Cung.
Thế lực ba bên không ngừng lùi ra sau.
Lục Châu vốn không muốn hạ sát thủ với đám người này… tu vi không cao, có giết cũng chẳng được thưởng điểm công đức.
Đúng lúc đó, từ phía chân trời đột nhiên xuất hiện một chiếc phi liễn cực đại, bốn phía xung quanh phi liễn có mấy trăm tên tu hành giả bảo vệ.
“Có tu hành giả đến gần!”
“Là môn phái nào?”
Hoa Trọng Dương ngẩng đầu nhìn lên, nhíu mày nói: “Bồng Lai Môn?!”
Trên thân phi liễn có khắc đủ loại ô dù có màu sắc và hình dạng khác nhau. Tại vị trí cầm lái có cả nam lẫn nữ kết thành từng nhóm.
Phi liễn đặc thù như thế chỉ có thể là Bồng Lai Môn chủ tu công pháp liên quan đến dù.
Hoa Trọng Dương thầm hô một tiếng không ổn. Lục tiền bối là người Bồng Lai Môn, hiện tại môn phái của người ta đã kéo tới đây, Hoa Trọng Dương gần như không có khả năng mang Hải Loa cô nương đi!
Phi liễn rất nhanh đã bay tới bên trên tế thiên đài. Tại vị trí cầm lái có một người nói vọng xuống:
“Trọng Dương huynh… sao huynh lại ở đây?”
Hoa Trọng Dương cả kinh!
Bị nhận ra rồi! Là tên đần độn nào thế?
Hoa Trọng Dương nhìn kỹ lại, lúc này cũng đã nhận ra người đứng trên phi liễn. “Thẩm Lương Thọ?!”
“Xin chào!”
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Hoa Trọng Dương quả thật muốn khóc rồi.
Đúng là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Hôm nay hắn xui xẻo gần chết, đường đường là cao thủ thất diệp có thể quét ngang một phương, vậy mà bây giờ lại khổ sở như chó nhà có tang.
“Lục tiền bối, ta…”
“Lão nhân này là ai vậy?” Thẩm Lương Thọ chỉ tay về phía Lục Châu.
Trong lòng Hoa Trọng Dương lại thầm mắng Thẩm Lương Thọ một trận. Mẹ nó ngươi là trưởng lão Đan Dương Tông, cho dù quan hệ với Bồng Lai Môn có tốt cỡ nào thì cũng đừng có ở trên phi liễn nhà người ta mà giọng khách át giọng chủ như vậy chứ!
Lục Châu ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn. “Bồng Lai Môn?”
Đúng lúc này, trong phi liễn truyền ra một giọng nói già nua:
“Bồng Lai Môn trùng hợp đi ngang qua, không có ý nhúng tay vào việc người khác.”
“Vậy thì rất tốt.”
Lục Châu cảm thấy mọi việc đã xử lý ổn thoả, bèn hạ xuống đứng bên cạnh Hải Loa.
“Có sợ không?”
“Không sợ.”
Nhưng Thẩm Lương Thọ lại lên tiếng: “Các ngươi là người của Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung? Tại sao lại tụ tập ở đây?”
“Cầu xin tiền bối chủ trì công đạo! Yêu nữ kia sẽ khiến thế gian đại loạn, không thể để ả sống sót được!” Đám người Hoành Cừ Học Phái quỳ xuống nói.
Nếu môn phái mình không chiếm được, vậy thì huỷ hoại nàng ta!
“Yêu nữ kia am hiểu thú ngữ và âm luật, các dân chúng xung quanh đều có thể làm chứng! Tế thiên đài chính là nơi hành quyết ả ta! Vãn bối từng câu đều nói thật, cầu xin tiền bối chủ trì công đạo!”
Bên trong phi liễn, một giọng nói nghi ngờ vang lên: “Am hiểu thú ngữ và âm luật?”
Lục Châu không để ý tới bọn hắn, đang vừa định rời đi thì trên phi liễn lại truyền tới âm thanh:
“Bằng hữu, xin dừng bước.”
Lục Châu dừng chân, đáp lại: “Có chuyện gì?”
“Sự tình còn chưa tra rõ ràng, bằng hữu sao có thể rời đi?”
“Ngươi muốn ngăn cản lão phu?”
“Phải thì sao?”
Ông!
Lấy phi liễn làm trung tâm, một pháp thân lóng lánh kim quang đột nhiên xuất hiện.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên. Chiếc phi liễn hoàn toàn bị toà pháp thân cao mười trượng bao phủ.
Bên dưới pháp thân là một toà kim liên với tám phiến lá sáng rực rỡ không ngừng xoay tròn xung quanh.
“Cao thủ bát diệp!”
“Trời ạ!”
Hoa Trọng Dương thầm hô hai tiếng, thôi xong!
Lần này là xong thật sự!
Khi mọi người đều đang đổ dồn mắt nhìn về phía pháp thân bao phủ phi liễn thì ——
Ông!
Ở một phía khác, âm thanh nguyên khí cộng hưởng vang lên càng thêm kinh thiên động địa!
Chương 539 Vô đề
vn
Sau lưng Lục Châu chậm rãi xuất hiện một toà pháp thân… một trượng, hai trượng, ba trượng… chín trượng, mười trượng…
Ánh mắt mọi người hốt hoảng nhìn sang Lục Châu.
“Lại là một bát diệp nữa!”
“Không không không… không phải bát diệp!!!”
Pháp thân tiếp tục bành trướng.
Mười một trượng, mười hai trượng,… mười bốn trượng, mười lăm trượng!
Chín phiến lá nhẹ nhàng xoay tròn xung quanh toà kim liên lấp lánh.
“. . .”
Pháp thân mười lăm trượng đối mặt với pháp thân mười trượng, vừa xuất hiện đã phân cao thấp. Ai mạnh ai yếu đều đã rõ ràng!
Toàn bộ tế thiên đài rơi vào yên tĩnh.
Cực độ yên tĩnh.
Đám đệ tử Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung đều trợn trừng muốn rơi tròng mắt ra ngoài. Toà pháp thân cao không thấy đỉnh, bọn hắn chỉ có thể nhìn chín phiến lá toả ra ánh sáng rực rỡ đến chói mắt…
Trong tu hành giới Đại Viêm, ngoại trừ những khu vực chưa có người khám phá ra thì chưa từng xuất hiện cường giả ẩn thế tu hành nào trong truyền thuyết. Người tu hành giả kính sợ nhất là cường giả bát diệp.
Sau khi tiến vào thời đại trảm kim liên, những người hùng tài đảm lược đều lần lượt trảm kim liên trùng tu.
Sự kiện thất đại môn phái vây công Ma Thiên Các đã chấn kinh toàn tu hành giới, cửu diệp hoành không xuất thế, ai còn dám tranh phong?
Không một ai biết tổ sư gia Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo làm cách nào để tấn thăng cửu diệp, đến nay đó vẫn là điều bí ẩn số một của tu hành giới.
Thế nhưng chín phiến lá trước mắt lại không thể gạt được người khác.
Cao thủ Bồng Lai Môn trong cự liễn vốn định mượn cơ hội thi triển pháp thân uy hiếp đối phương, không ngờ người ta lại là cao thủ cửu diệp.
Bát diệp đúng là rất mạnh, nhưng ở trước mặt cửu diệp thì có đáng là gì?
Hoa Trọng Dương đưa tay che ngực, hô hấp trở nên khó khăn. Nhớ lại lúc hắn ra tay với Lục tiền bối, nếu Lục tiền bối không nương tay thì hậu quả sẽ là gì? Vừa nghĩ tới đây lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mười giây trôi qua rất nhanh… nhưng đã đủ để chấn nhiếp toàn trường, kể cả vị cao thủ ngồi trong phi liễn kia.
Pháp thân cửu diệp từ từ tiêu tán, cả tế thiên đài vẫn không phát ra một âm thanh nào.
Vị cao thủ bát diệp ngồi trong phi liễn chợt giật mình nhận ra mình thật vô lễ. Người ta đã cất pháp thân vào mà mình vẫn còn không biết trời cao đất rộng, vội vàng hấp tấp thu pháp thân bát diệp lại.
Trong lòng tất cả mọi người bắt đầu nảy sinh một câu hỏi, vị lão giả trước mắt này là ai?
Bọn họ lập tức liên tưởng đến Cơ Thiên Đạo! Hoặc có thể nói, một số người đã cho rằng lão giả này chính là tổ sư gia Ma Thiên Các!
“Hạ liễn!”
Trong phi liễn vang lên thanh âm, đám đệ tử lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu điều khiển phi liễn hạ xuống đất.
Vị cao thủ trong phi liễn thấp giọng hỏi: “Thẩm Lương Thọ, người đó có phải tổ sư gia Ma Thiên Các không?”
“A?” Thẩm Lương Thọ ngẩn người, mở to mắt nhìn về phía lão giả kia…
So với Cơ Thiên Đạo, người này trông gầy hơn, sáng sủa hơn, mà tóc cũng đen hơn nhiều. Ngoại trừ đều là lão nhân ra thì hai người bọn họ chẳng có điểm nào giống nhau.
Thẩm Lương Thọ vội vàng nói: “Không phải là tổ sư gia Ma Thiên Các.”
“Ngươi chắc chứ?”
“Ta chắc chắn! Trong cuộc chiến ở Lương Châu Thành ta có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Cơ lão tiền bối. Mỗi tiếng nói, hành động và bộ dáng tướng mạo của lão nhân gia người ta đều nhớ như in trong đầu, tuyệt đối không nhận sai được!” Thẩm Lương Thọ khẳng định.
Phi liễn rốt cuộc cũng hạ xuống đất. Đám đệ tử rời khỏi phi liễn, khom người nói: “Cung nghênh Môn chủ.”
Một vị lão nhân trông có vẻ tang thương bước ra khỏi phi liễn. Hắn mặc trang phục xa hoa, cẩm y trường bào trên người cũng có thêu hình ô dù và thanh điểu.
Hắn đi đến trước mặt Lục Châu, khom người nói: “Hoàng Thời Tiết của Bồng Lai Môn tham kiến lão tiền bối.”
“Hoàng Thời Tiết?” Lục Châu gật đầu. “Bồng Lai Môn trước nay rất ít khi nhúng tay vào chuyện của tu hành giới. Bây giờ làm vậy là có ý gì?”
Đảo chủ Bồng Lai Môn, cũng chính là Môn chủ Bồng Lai Môn Hoàng Thời Tiết đáp:
“Trùng hợp đi ngang qua, thấy nguyên khí ba động mãnh liệt nên vãn bối đến nhìn một chút… không ngờ ở nơi này lại gặp được thế ngoại cao nhân.”
Lúc này Thẩm Lương Thọ cũng đã đánh bạo đi đến bên cạnh Lục Châu, tươi cười nói: “Xin hỏi lão tiền bối xưng hô thế nào?”
“Hừ.” Lục Châu nhìn sang chỗ khác. Cỗ khí thế và áp lực kia doạ Thẩm Lương Thọ sợ hãi phải lùi ra sau một bước.
“Vãn bối biết tội, vãn bối biết tội!”
Một Nguyên Thần cảnh nhỏ bé mà cũng dám tuỳ tiện hỏi han tục danh của cao nhân cửu diệp. Đúng là muốn chết mà.
Hoàng Thời Tiết thấy thế vội nói: “Tiền bối, Bồng Lai Môn tuyệt đối không có địch ý với tiền bối, chuyện trước đó…”
“Ngươi muốn lão phu giải thích rõ ràng?” Lục Châu hỏi lại.
“Không dám, không dám!” Hoàng Thời Tiết quay đầu nhìn về đám người Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái, sắc mặt trở nên âm trầm, xua tay nói: “Toàn bộ xử quyết ngay tại chỗ.”
Mệnh lệnh này khiến đám người hoảng sợ nhảy nhổm lên. Các đệ tử hai đại phái vội vã lùi ra sau.
Hoàng Thời Tiết biết lúc này không thể nhân từ nương tay, bèn trầm giọng nói: “Sao hả? Mệnh lệnh của ta không có tác dụng?”
“Đệ tử tuân mệnh!”
Đại đệ tử Bồng Lai Môn tay cầm dù đen, trong mắt lộ ra sát khí hờ hững xoay người đi, bốn tên đệ tử khác cũng nối gót theo sau. Năm người đạp không bay vào đám đông bắt đầu chém giết.
Chỉ trong giây lát nơi đây đã trở nên gió tanh mưa máu, tiếng kêu thảm vang lên liên tục.
Lục Châu không nhìn sang đám người, bọn hắn đáng bị như vậy. Hơn nữa sinh tử của bọn hắn cũng không liên quan gì Lục Châu.
Hoàng Thời Tiết chắp tay hỏi: “Lão tiền bối có hài lòng không ạ?”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Làm tốt bổn phận của mình là được.”
“Hoàng Thời Tiết cẩn tuân lời dạy của lão tiền bối.”
Lục Châu không ngó ngàng đến hắn nữa mà đi đến bên cạnh Hải Loa cô nương. Hải Loa vẫn không mảy may sợ hãi, thậm chí đối với sự kiện vừa xảy ra nàng còn mang theo ánh mắt tò mò.
Lục Châu chưa kịp mở miệng, Hải Loa đã nói: “Từng thấy…”
“Từng thấy cái gì?”
“Cửu… cửu diệp.” Hải Loa khoa tay múa chân diễn tả lại bộ dáng của toà kim liên và chín phiến lá.
Lục Châu nghe vậy, trong lòng cả kinh!
Trực giác nói cho hắn biết Hải Loa không nói dối. Trong mắt nàng hoàn toàn chỉ có ngây thơ và chân thật.
Cao thủ cửu diệp thật sự không chỉ có mình Lục Châu?
“Đi thôi.” Lục Châu vươn tay. Hải Loa nhìn hắn một cái rồi giơ bàn tay nhỏ ra.
Chương 540 Vô đề
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, chim muông bách thú trong rừng rời đi. Lục Châu nắm tay Hải Loa đạp không bay về phía Kinh Châu Thành, miệng khẽ gọi: “Hoa Trọng Dương.”
Toàn thân Hoa Trọng Dương run lên…
Đường đường là cao thủ thất diệp nhưng lúc này hắn giống như tuỳ tùng của người ta, đi ngang đám người Bồng Lai Môn, thậm chí không kịp hành lễ với Hoàng Thời Tiết đã vội vàng phi hành theo sau.
“Lục, Lục tiền bối…”
Đám người Bồng Lai Môn nghe được xưng hô này mới biết, hoá ra vị cao thủ cửu diệp này họ Lục.
Con đường tu hành của nhân loại rốt cuộc đã xuất hiện kỳ tích… Vị cửu diệp họ Lục này rồi đây sẽ dương danh tu hành giới.
“Vãn bối… không có, không có ý định che giấu thân phận.” Hoa Trọng Dương ấp úng nói.
Lục Châu không để ý tới hắn, chỉ thản nhiên bay về phía Kinh Châu Thành.
. . .
Lục Châu vừa rời đi, đám người Hoàng Thời Tiết lập tức thở phào một hơi.
Thật nguy hiểm.
Nhưng Hoàng Thời Tiết là Chưởng môn, không thể tỏ ra mình đã bị doạ sợ mất mật, bèn ra vẻ trấn định, hết nhìn về phía bóng lưng Lục Châu lại nhìn sang đám người Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung, sau đó hạ lệnh: “Nhổ cỏ tận gốc, không để lại mầm hoạ.”
“Vâng.”
Bồng Lai Môn không dám đắc tội cửu diệp nhưng cũng không thể đắc tội Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái. Cách tốt nhất chính là nhổ cỏ tận gốc.
Còn việc sau này sẽ xảy ra chuyện gì thì tạm thời không cần nghĩ tới.
Thẩm Lương Thọ đến thở mạnh cũng không dám, lau lau mồ hôi trên mặt nói: “Họ Lục… khí thế trên người ông ta còn cường đại hơn cả Cơ lão tiền bối.”
“Thẩm Lương Thọ.”
“Ta đây…” Thẩm Lương Thọ giơ tay lên. Từng là người đứng đầu trên Bạch Bảng, vậy mà giờ đây hắn lại giống hệt một hạ nhân.
“Người tên Hoa Trọng Dương kia có phải là một trong tứ đại hộ pháp U Minh Giáo?” Hoàng Thời Tiết nghi hoặc hỏi.
“Đúng là hắn. Tu vi người này rất cao, không biết tại sao lại xuất hiện ở chỗ này…”
Hoàng Thời Tiết gật đầu. “Nếu hắn thân cận với vị cửu diệp kia thì Bồng Lai Môn không thể bỏ qua cơ hội này. Ngươi đừng quên mục đích chuyến đi này của Bồng Lai Môn.”
“Ta hiểu rõ!”
. . .
Lục Châu không bay thẳng về phía Kinh Châu Thành mà cố ý bay chậm rãi một đoạn để xem phản ứng của Hải Loa.
Hoa Trọng Dương yên lặng đi theo ở phía sau.
Bay đến rừng rậm, Lục Châu dừng lại nhìn sang Hải Loa. “Nhà ngươi ở đâu? Để lão phu đưa ngươi về.”
“Nhà?” Hải Loa ngẩn ra rồi lắc đầu.
Không có nhà để về?
Lục Châu âm thầm dò xét Hải Loa lần nữa. Ngoại trừ việc thông thạo âm luật và thú ngữ ra thì Hải Loa đơn thuần như một đứa trẻ, sao lại sống trong hoàn cảnh ác liệt đến nỗi không có nhà để về?
Trầm ngâm một lát, Lục Châu nói: “Lão phu đưa ngươi đi vậy.”
Hoa Trọng Dương đột nhiên lên tiếng: “Lục tiền bối.”
“Hửm?”
“Vãn bối có một câu không biết có nên nói ra hay không.”
“Ngươi dám nguỵ trang thân phận trước mặt lão phu, lão phu còn chưa tính sổ với ngươi đâu.” Lục Châu trầm giọng đáp.
“. . .”
Hoa Trọng Dương giật nảy mình, vội nói rõ: “Vãn bối là Hoa Trọng Dương, một trong tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo, cũng là đại thủ toạ Thanh Long Điện. U Minh Giáo là đệ nhất ma giáo trong thiên hạ, hẳn là Lục tiền bối đã biết.”
Lục Châu liếc hắn một cái. “Nói điểm chính.”
“Hải Loa cô nương ngây thơ đơn thuần, rất khó có thẻ sống sót trong tu hành giới hiểm ác. Vãn bối… vãn bối có thể chăm sóc nàng, vãn bối sẽ đối xử tốt với nàng như với muội muội ruột.”
“Chỉ dựa vào ngươi?”
“Lục tiền bối là cao thủ cửu diệp, vãn bối không dám sánh vai cùng ngài…” Hoa Trọng Dương cúi đầu xuống.
Tu hành là một chuyện, chăm sóc nữ hài tử là chuyện khác.
Đường đường là cao thủ cửu diệp lại đột nhiên mang một hài tử ngoài đường về, làm sao giải thích với người nhà? Nếu là cao thủ ẩn thế đơn độc thì làm sao có thời gian chăm sóc cho một hài tử?
Lục Châu còn chưa trả lời, Hải Loa đã nói: “Không đi theo ngươi đâu.”
Hoa Trọng Dương: “? ? ?”
“Hoa Trọng Dương, mục đích của ngươi là gì?” Lục Châu nghiêm mặt hỏi.
Câu hỏi này không cho phép đối phương nói dối. Trong lòng Hoa Trọng Dương căng thẳng nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đáp:
“Hiện nay hôn quân chấp chưởng Đại Viêm, đương nhiên phải thảo phạt! U Minh Giáo thuận theo lòng người, được bách tính cửu châu và tu hành giả ủng hộ. Kinh Châu dễ thủ khó công, U Minh Giáo vẫn chưa đánh hạ được…”
“Cho nên mục đích của các ngươi là muốn lợi dụng nha đầu này?” Lục Châu nói.
“Chuyện này…”
Sự thật đúng là như vậy. Hoa Trọng Dương lộ vẻ xấu hổ với tiểu cô nương trước mặt.
Lúc này Hoa Trọng Dương mới chợt nghĩ ra, Lục tiền bối không phải là người Bồng Lai Môn, lời lúc trước chỉ là một cái cớ linh tinh mà thôi, thế là hắn đánh bạo nói:
“Vãn bối có một yêu cầu quá đáng… Nếu U Minh Giáo được lão tiền bối tương trợ thì nhất định có thể đánh hạ Kinh Châu một cách nhẹ nhàng.”
Có cao thủ cửu diệp hỗ trợ thì bọn hắn còn cần Hải Loa làm gì.
Nói xong lời này, Hoa Trọng Dương sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng Lục Châu.
Trầm mặc một lát, Lục Châu mới mở miệng nói: “Lão phu không muốn nhúng tay vào mấy chuyện này… Nhưng lão phu lại hơi tò mò về Giáo chủ U Minh Giáo.”
Hoa Trọng Dương kinh ngạc nói: “Lục tiền bối đã nghe nói về Giáo chủ?”
“Có biết một chút.”
“Thật không dám giấu diếm, sư phụ của Giáo chủ cũng là cao thủ cửu diệp giống ngài, chính là tổ sư gia Ma Thiên Các danh chấn tu hành giới… Không biết Lục tiền bối đã nghe nói tới chưa?” Hoa Trọng Dương xốc lại tinh thần, vội đem danh tiếng của Ma Thiên Các ra khoe mẽ.
“Cửu diệp? Ma Thiên Các?” Lục Châu tỏ vẻ không biết gì cả.
Dù sao mục đích của Lục Châu cũng là gặp được Vu Chính Hải, nhân tiện xem nghiệt đồ Tư Vô Nhai định làm gì.
“Chủ nhân Ma Thiên Các trước đây không lâu từng một mình đánh hạ thất đại môn phái. Cửu diệp vừa ra, thiên hạ vô địch…”
Trong giọng Hoa Trọng Dương lộ vẻ kính sợ, nhưng khi vừa nói tới bốn chữ thiên hạ vô địch, hắn bỗng cảm thấy không ổn, bèn đổi giọng:
“Đương nhiên so sánh với Lục tiền bối ngài thì ngài ấy vẫn kém hơn một chút. Dù sao Các chủ lão nhân gia người tuổi tác đã cao, cho dù đột phá cửu diệp thì tuổi thọ tăng lên cũng chỉ có hạn.”
Lục Châu: “? ? ?”
Khá lắm, ngươi dám nói xấu lão phu!!!
Lục Châu âm trầm nói: “Sao ngươi dám chắc khi bước vào cửu diệp, tuổi thọ gia tăng vẫn như trước đây?”
Ngay cả bản thân Lục Châu cũng không thể xác định điều này vì tu vi thật sự của hắn chỉ là Nguyên Thần cảnh nhất diệp. Nhưng Lục Châu có thể cảm giác được từ bát diệp lên cửu diệp không chỉ gia tăng có năm mươi năm tuổi thọ.
Bình luận facebook