• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 1269: Hôn lễ

Ngoại ô Nhã Kinh có một trang viên nguy nga tráng lệ, vườn hoa rộng lớn, cây cỏ xanh tươi, hoa cỏ ngoài nước và hoa lan bản địa đan xen tạo thành một biển hương rực rỡ.

Đài phun nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, những giọt nước trong vắt rơi xuống tựa như những viên ngọc trai. Hai bên lối đi lát đá cẩm thạch trắng tinh, điểm xuyết những chiếc đèn lồng tinh tế và những hoa văn chạm khắc tinh xảo, mỗi bước đi đều toát lên vẻ trang trọng và thiêng liêng.

Đoàn đầu bếp của nhà hàng lớn ở Nhã Kinh được mời đến đang bận rộn trong đại sảnh yến tiệc, khẩn trương dọn đủ loại món ngon của nước M lên bàn dài. Rendang thơm lừng, Nasi Minyak vàng óng, đủ loại Kuih-Muih ngọt ngào đẹp mắt, mỗi món ăn đều được các đầu bếp chuẩn bị kỹ lưỡng, tinh xảo chẳng khác gì yến tiệc cung điện hoàng gia.

Khách khứa tập trung lại trong vườn hoa, đợi buổi lễ cưới long trọng này bắt đầu. Chỉ là ai nấy đều mang theo ít nhiều vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt mình, bởi vì họ nhận được thiệp mời tới đám cưới nhưng lại không biết chú rể là ai.

Thứ duy nhất họ có thể xác định chính là cô dâu là đệ tử của thần nữ Đại Mã, nghe nói cũng là người được thần nữ đích thân chỉ định làm người kế vị.

Thế nhưng điều khiến mọi người không thể hiểu nổi là, vị thần nữ tương lai này rõ ràng đã từng kết hôn, đàng trai là vua cờ bạc thế hệ mới đang lên như diều gặp gió ở Hào Giang mấy năm gần đây, Mã Sơn.

Đương nhiên, chuyện ở Hào Giang họ đã nghe từ lâu, Mã Sơn mất tích, nhà họ Hà thua sạch phần lớn sản nghiệp, hiện tại những sòng bạc lớn ở Hào Giang đều bị các tập đoàn đến từ Las Vegas khống chế, mà người thực sự nắm quyền ở Hào Giang chính là cha đỡ đầu Stephin.

Nghe nói cha đỡ đầu này vốn là một linh mục trong nhà thờ, ông ta được Thần ban cho sức mạnh, ngay cả vua cờ bạc Las Vegas là Elber khi đứng trước mặt ông ta cũng phải dè dặt như một học sinh tiểu học.

Chính ông ta đã giúp các tập đoàn tài chính phương Tây giành được cả vùng Hào Giang.

Mọi người không ngờ rằng sau khi mất chồng, tiểu thần nữ của Huyền Hàng Môn này đã tái giá chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế.

Ai nấy cũng tò mò xem chú rể là ai.

Dựa theo cách bố trí trang viên và các lễ nghi phong tục được chuẩn bị hôm nay, chắc hẳn chú rể là người nước M.

Vị đại đệ tử của Huyền Hàng Môn đang đứng ở sảnh chính trò chuyện tiếp khách đó chắc chắn không phải chú rể.

Đúng lúc mọi người đang tò mò, tiếng kèn trống rộn ràng chợt vang đến từ phía xa xa.

Ngoài cổng lớn của trang viên, toàn bộ xe cộ trên con đường lớn thẳng tắp rộng rãi đã được dọn sạch sẽ, đoàn rước dâu đang rầm rộ bước đến.

Người đi đầu dùng pháo mở đường, tiếng pháo nổ ì đùng vang vọng cả bầu trời.

Trumpet và cồng chiêng tấu vang cả chặng đường, có người tung hoa giấy màu sắc rực rỡ, bay phấp phới dọc hai bên đường theo làn gió.

Một chiếc kiệu lớn tám người khiêng bị đám đông vây quanh bay thẳng vào cổng lớn của trang viên.

Đúng vậy, là bay vào.

Người khiêng kiệu là bốn đứa trẻ mặc hỷ phục đỏ, mặt bôi phấn vàng, cán khiêng kiệu được đặt lên đôi vai nhỏ bé của chúng, chân tụi nhỏ cách mặt đất tầm ba tấc, suốt đường đi không hề chạm đất.

Điều này khiến khách khứa cảm thấy có phần không thoải mái, luôn có cảm giác rợn người.

Nhưng những người có thể đến đây ngày hôm nay đều có ít nhiều quan hệ với Huyền Hàng Môn, đều có thể dễ dàng chấp nhận kiểu hàng thuật này. Một vài người tinh mắt hơn còn nhận ra bốn người khiêng kiệu này chính là Kim Cổ Mạn Đồng.

Có thể dùng bốn Kim Cổ Mạn Đồng để khiêng kiệu, Huyền Hàng Môn thực xứng với danh cửa hàng đứng đầu Nam Dương. Trong lòng mọi người càng có thêm vài phần kính nể.

Mạn Đan đứng trên bậc thềm, thấy đội đón dâu đã vào cửa thì gật đầu hài lòng.

“Mời chú rể bước ra.” Ông ta nói.

Một lát sau, vài chàng trai trẻ khiêng một cái cáng ra khỏi phòng khách, ‘chú rể’ đang đứng trên đấy.

Chú rể mặc một bộ truyền thống, chiếc áo dài tinh xảo phối cùng chiếc quần cùng màu, đầu đội khăn, chất liệu hoa lệ được thêu bằng tơ vàng, toát lên khí chất quý tộc.

Thế nhưng khi mọi người nhìn rõ gương mặt của “chú rể”, ai nấy đều không khỏi kinh hãi, bởi vì khuôn mặt đó đen sì, cũng không có ngũ quan.

Ban đầu mọi người còn tưởng đó là ma-nơ-canh của tiệm quần áo nào đó, nhưng khi nhìn kỹ lại, hình như trên khuôn mặt ấy lại có một chút sinh khí, rõ ràng là không có ngũ quan nhưng lại khiến người ta cảm thấy khuôn mặt này rất đỗi quen thuộc, giữa chân mày lại toát ra khí thế uy nghi khó đỡ, tựa như ánh mắt của Địa Tạng Bồ Tát đang dõi nhìn nhân gian.

Không một ai dám hỏi cớ sao chú rể lại là một khúc gỗ.

Chiếc kiệu dừng giữa sân, cô dâu cũng được mời ra.

Cô dâu mặc một bộ đồ nước M màu đỏ, đây là một bộ đồ kết hợp giữa Trung-Tây, thường được người Hoa Hạ ở nước M dùng làm áo cưới. Trên áo khoác ngoài có thêu hình khổng tước xòe đuôi, còn phần váy kiểu tú hà bên dưới thì thêu những bông mẫu đơn đỏ rực.

Trên đầu cô dâu phủ một lớp khăn đỏ, không nhìn thấy mặt.

Nhưng vẻ đẹp của Tra Na Lệ vốn đã nổi danh khắp Nhã Kinh, là thần nữ tương lai của Đại Mã, dung mạo chỉ đứng sau thần nữ Pháp Đế Mã hiện tại là điều hiển nhiên.

Nhìn thấy dáng người uyển chuyển và những bước chân yêu kiều của cô dâu lúc bước ra khỏi kiệu, mọi người đều bị mê hoặc, ném luôn chuyện chú rể có phải là khúc gỗ hay không ra sau đầu, chỉ chờ đến giây phút vén khăn voan che mặt kia ra.

Đứng trước bốn Kim Cổ Mạn Đồng đang vây quanh, cô dâu đi đến giữa vườn hoa đã được trang trí thành chỗ tổ chức các nghi lễ của tiệc cưới.

Chú rể cũng được mấy thanh niên vạm vỡ “dìu” đến, đứng song song với cô dâu.

Mạn Đan khẽ vỗ tay vài cái.

Từng tốp thiếu nữ mặc đồ màu hồng nhạt nối đuôi nhau đi đến từ phía sau trang viên dọc theo lối mòn.

Mấy cô gái ấy đều còn rất trẻ, sau khi được trang điểm cẩn thận, ai nấy đều rạng rỡ, xinh đẹp tuyệt trần.

Khi nhìn thấy họ, những vị khách ăn uống no nê kia cũng không kìm được mà liên tục nuốt nước bọt.

Bọn họ vốn đã quen thấy mỹ nhân, chỉ là khi so sánh với vẻ tươi tắn rạng ngời của những cô gái này, mấy người đàn bà trong hộp đêm lại quá tầm thường, quá thô tục.

Dù trang viên có rộng đến mức nào đi nữa, khi chín trăm chín mươi chín cô gái đứng chen chúc thế này cũng rất chật chội.

Những cô gái đứng thành hàng như hai cánh quạt rẻ sang hai bên cô dâu chú rể, trông cực kỳ khí thế.

Đến khi Mạn Đan tuyên bố những cô gái này đều là của hồi môn của ngày hôm nay, ai nấy đều ngây người.

Trong số khách mời cũng có người Hoa Hạ, có người không nhịn được cất tiếng hỏi: "Mạn Đan tiên sinh, dạo gần đây bên ngoài rộ lên tin rất nhiều cô gái mất tích, trong tộc chúng tôi cũng có một vài trường hợp, chẳng lẽ đều là những người ở đây sao?"

Mạn Đan khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, các cô bé ấy rất may mắn vì được chọn làm của hồi môn hôm nay. Các cô ấy sẽ ở cùng với cô dâu, sau này sẽ cùng nhau hầu hạ cho chú rể, cũng chính là vị thần mới của Đại Mã chúng ta!"

"Thần linh?" Vị khách nọ nhìn về phía khúc gỗ mặc đồ chú rể kia, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Tiên sinh, ông nói của hồi môn với hầu hạ là sao? Bọn nhỏ còn có thể trở về nhà không?"

"Về nhà? Không, tất nhiên là không về nữa rồi. Nơi đây chính là nhà của họ. Thể xác và linh hồn họ đều được dâng tặng cho thần linh, không cần về nhà nữa. Người thân của họ sẽ cảm nhận được vinh quang này."

"Không, tiên sinh, xin ông hãy rủ lòng thương. Trong tộc chúng tôi có hơn sáu mươi đứa trẻ mất tích, cha mẹ các họ đều đang vô cùng lo lắng. Xin ông hãy thả họ ra! Đương nhiên, tôi không có ý mạo phạm, ông có thể thả người sau khi hôn lễ kết thúc cũng được."

"Hả?" Khuôn mặt Mạn Đan tối sầm lại: "Ông đang nói đùa gì vậy? Ông dám bất kính với thần linh sao?"

"Không không không, tôi nào dám bất kính, chỉ là những đứa trẻ ấy đều vô tội. Thế này đi, chúng tôi dùng tiền để chuộc người, cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ về thương lượng với người trong tộc."

"Ha ha, đúng là người Hoa Hạ các ông rất giàu có, nhưng có một số việc không phải dùng tiền là giải quyết được đâu. Đây là hôn lễ của thần, ông hỏi thử xem thần có đồng ý không đã."

Mạn Đan đẩy trách nhiệm sang cho thần.

Vị khách người Hoa Hạ ấy có phần do dự, nhưng khi nhìn thấy những cô gái đang đứng yên lặng trong vườn hoa với ánh mắt đầy bất lực và sợ hãi, ông ta vẫn cố lấy hết can đảm bước lên hai bước, đi tới trước mặt "chú rể", khom người định cầu xin.

Thế nhưng, ông ta còn chưa kịp cất tiếng đã đột ngột trợn tròn mắt đầy hoảng sợ, tựa như vừa nhìn thấy một chuyện vô cùng khủng khiếp.

Ngay sau đó, cơ thể ông ta nhanh chóng khô quắc và teo tóp lại với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường, cuối cùng chỉ còn lại một cái xác khô da bọc xương đứng đó.

Một cơn gió thổi qua, quần áo trên người xác khô hóa thành tro bụi mục nát bay tứ tung trong không khí.

Cái xác đổ sụp xuống, rơi rụng thành một đống xương khô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Rể quý rể hiền
  • Đang cập nhật..
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom