-
Chương 1267: Không thể làm ngơ
Tra Na Lệ thấy vẻ đắc ý hiện lên trên gương mặt của Mạn Đan.
“Sau khi nghênh đón ông ấy trở về, mỗi ngày tôi đều dâng lên một mỹ nữ để dùng nguyên âm bồi bổ cho ông ấy. Không bao lâu nữa, ông ấy sẽ khôi phục toàn bộ sức mạnh, hiện thân giữa thế gian với tư cách thần linh chân chính!” Mạn Đan nói.
“Đồ khốn!” Tra Na Lệ giận dữ mắng, “Dùng phụ nữ để nuôi dưỡng Tà Thần, Mạn Đan, anh còn là con người không? Lời dạy của sư phụ, anh quên sạch rồi sao?”
Mạn Đan bật cười: “Sư phụ? Sư phụ đang ở đâu? Người khác không biết, chứ tôi thì biết rất rõ, bà ấy đã đi tìm người mình yêu rồi. Một người vì tình mà vứt bỏ cả môn phái, không xứng để chúng ta tôn kính! Nhưng tôi vẫn chừa cho bà ấy chút thể diện, không công khai chuyện xấu đó trong môn phái.”
Tra Na Lệ tức giận trừng mắt nhìn Mạn Đan.
Thấy ánh mắt vừa phẫn nộ vừa bất lực của cô ấy, Mạn Đan càng cười càn rỡ hơn.
“Cô nhập môn muộn, không hiểu gì về Huyền Hàng Môn. Hàng thuật Nam Dương danh chấn thiên hạ, Huyền Hàng Môn lại là đỉnh cao trong số đó. Luyện âm, hóa thi, bắt quỷ, nuôi cổ, tất cả đều là hàng thuật thường thấy. Sau khi sư phụ tới mới mang theo một hệ thống tu hành khác. Tôi dùng nữ âm để cúng tế Hắc Mộc Thần, chỉ là quay lại cội nguồn, đưa Huyền Hàng Môn trở về với truyền thống mà thôi. Bây giờ ai ai cũng hô hào khẩu hiệu kế thừa truyền thống văn hóa đấy thôi?”
“Tôi biết cô đã không còn trong trắng, vốn không đủ tư cách để dâng lên thần linh. Nhưng sư muội tốt của tôi à, cô thật sự rất đẹp, là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng gặp, ngoại trừ sư phụ. Vậy nên tôi vẫn chọn cô để hiến tế cho ông ấy. Nhưng tôi không ngờ, cô lại dám từ chối ông ấy.”
“Cô biết không? Khoảnh khắc đó, cô đã khiến cả Huyền Hàng Môn rơi vào nguy hiểm. Nếu thần linh nổi giận, cô và tôi đều sẽ hóa thành tro bụi!”
“Nhưng thật may mắn, thần linh không những không nổi giận, mà còn vui mừng, ông ấy đã chọn cô, muốn cưới cô làm vợ. Cô là đệ tử của thần nữ Đại Mã, người kế nhiệm thần nữ trong tương lai, còn ông ấy là Hắc Mộc Thần, là thần linh chân chính, hai người kết hợp với nhau, không thể hợp lý hơn. Sư muội à, cô sẽ trở thành nữ thần chân chính của Đại Mã. Khi đó, sư huynh tôi còn phải dựa vào cô đó!”
“Phì! Mơ đi!” Tra Na Lệ nhổ một bãi nước bọt.
Mạn Đan chẳng hề tức giận, cười nói: “Đừng vội từ chối, đây là chuyện mà người khác có nằm mơ cũng chẳng với tới được. Huống chi, cô từ chối cũng vô ích, cô biết thủ đoạn của tôi mà, đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Cứ suy nghĩ cho kỹ đi, tôi đi trước.”
Mạn Đan quay người đi ra ngoài, đi tới cửa, dặn dò Kim Cổ Mạn Đồng, “Canh chừng cô ta cho kỹ, đừng để cô ta chết.”
Nhìn gương mặt bôi đầy phấn vàng, đôi mắt to tròn đang chớp chớp nhìn mình chằm chằm của Kim Cổ Mạn Đồng, Tra Na Lệ chỉ thấy bất lực.
Cô ấy hiểu rõ Mạn Đan, biết tên đại sư huynh này chuyện gì cũng dám làm, hơn nữa còn có năng lực có thủ đoạn khiến cô ấy sống không bằng chết.
Thế nhưng, khi cô ấy nhớ đến khúc gỗ màu đen ấy, khuôn mặt mơ hồ không rõ nét kia, cô ấy lại càng cảm thấy sợ hãi hơn.
“Mã Sơn…”
Cô ấy gần như bật khóc.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, cô ấy chỉ mong được dựa vào lồng ngực rộng lớn kia, được vòng tay mạnh mẽ ấy ôm chặt, òa khóc một trận.
“Mã Sơn, chúng ta gặp lại dưới Hoàng Tuyền nhé!”
Ngay lúc này, Tra Na Lệ đã đưa ra một quyết định đau đớn.
...
Mạn Đan trở về nơi ở của mình, đệ tử đã dâng trà và điểm tâm từ lâu. Mấy cô gái kiều diễm đang múa những điệu múa mềm mại trong phòng khách rộng lớn.
Tu vi của Mạn Đan đã đủ để không cần ăn uống trần tục, nhưng ông ta vẫn rất thích hưởng thụ loại cảm giác này.
Tổ tiên ông ta từng là hoàng thất, nhưng về sau lưu vong, con cháu từ đó mất đi sự che chở, đành phải thân ai nấy lo.
Khi Mạn Đan bái nhập Huyền Hàng Môn, Pháp Đế Mã vẫn chưa rời khỏi Tùng Lâm.
Lúc đó, Huyền Hàng Môn rất xa hoa, cũng không có bất kỳ cấm kỵ gì. Chỉ là vai vế trong môn của Mạn Đan nhỏ, chẳng có địa vị gì.
Sau đó Pháp Đế Mã đến, đánh bại hai mươi ba Tông Sư hàng thuật ở Đại Mã trong một lần đấu pháp, bao gồm cả chín đại trưởng lão của Huyền Hàng Môn.
Mạn Đan nắm lấy cơ hội, lập tức phản bội, quay sang đầu quân cho Pháp Đế Mã, vạch trần đủ loại tội ác của Huyền Hàng Môn, trở thành đệ tử đầu tiên của Pháp Đế Mã tại thành phố.
Về sau, Pháp Đế Mã tiếp quản Huyền Hàng Môn, trở thành thần nữ Đại Mã.
Mạn Đan cũng thuận lợi thành đại sư huynh Huyền Hàng Môn, được người người kính trọng.
Nhưng ông ta vẫn rất hoài niệm về Huyền Hàng Môn ngày trước, cái cảm giác sống hưởng thụ không bị ràng buộc.
Sau khi Pháp Đế Mã tiếp quản, mọi thứ đều tan biến, chỉ còn lại những ngày tháng tu hành nhàm chán lặp lại không ngừng.
Dù được mọi người kính trọng, nhưng trong mắt Mạn Đan, đó chỉ là thứ hư vinh. Sự tôn trọng của người đời chẳng có giá trị thực tế, trái lại còn trói buộc tay chân. Ông ta thích ánh mắt sợ hãi khi người đời nhìn thấy họ hơn, nỗi sợ hãi của dân chúng mới là biểu hiện thật sự của quyền lực.
Trước mặt Pháp Đế Mã, ông ta luôn tỏ ra ngoan ngoãn, vâng lời, mà ông ta thực sự cũng rất có thiên phú tu hành. Pháp Đế Mã từng nói, nếu ông ta không phải là đàn ông, mà là một người phụ nữ, thì đã có thể truyền y bát cho ông ta rồi.
Nếu thật sự có thể nhận được y bát truyền thừa của Pháp Đế Mã, có lẽ ông ta đã có thể kiên trì trên con đường tu hành khô khan ấy. Nhưng khi Pháp Đế Mã khẳng định rằng y bát chỉ truyền cho nữ, đặc biệt là sau khi Tra Na Lệ xuất hiện, nội tâm Mạn Đan liền bị đố kỵ và thù hận lấp đầy.
Ông ta bắt đầu lợi dụng thời gian Pháp Đế Mã bế quan, âm thầm phát triển thế lực của mình trong Huyền Hàng Môn, đồng thời phục hồi những thứ cổ xưa đã bị hủy bỏ từ lâu.
Ông ta còn cấu kết với rất nhiều thế lực bên ngoài, trong đó có Thái Dương Thánh Giáo và Hồng Môn Nam Dương.
Sau khi Pháp Đế Mã phát hiện, ông ta lấy lý do mọi việc đều vì sự phát triển của môn phái, chỉ là bị kẻ tiểu nhân lừa gạt để biện minh cho mình.
Pháp Đế Mã đã nhìn thấu lòng ông ta, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, không phế bỏ ông ta, chỉ phạt ông ta ra đảo hoang quay mặt ra biển sám hối, đồng thời tranh thủ khoảng thời gian này để Tra Na Lệ có thể tu hành trưởng thành và tiếp quản Huyền Hàng Môn.
Chỉ là, người tính không bằng trời tính, ngay cả Pháp Đế Mã cũng không ngờ rằng vùng biển ấy lại phong ấn một tà thần cổ xưa.
“Sư phụ, Hassan đến rồi.” Tiếng đệ tử báo cáo cắt ngang dòng hồi tưởng của Mạn Đan.
“Mời ông ấy vào.” Mạn Đan nói.
Không lâu sau, một người trung niên da mặt ngăm đen, mặc áo Batik bước vào.
“Ha, giám mục Hassan, hoan nghênh!” Mạn Đan đứng dậy, một tay đặt trước ngực, hơi cúi người, khuôn mặt nở nụ cười.
“Xin chào, vị môn chủ tương lai của tôi!” Hassan vẽ một dấu thánh giá trước ngực.
Hassan là giám mục của Thái Dương Thánh Giáo ở địa khu Đại Mã. Nhưng ông ta không phải người phương Tây, mà là người bản xứ, sinh ra và lớn lên tại Đại Mã.
Mạn Đan và Hassan vốn đã thông đồng từ lâu, là chỗ quen biết cũ rồi.
Lần này Mạn Đan có thể rời khỏi đảo hoang, Hassan cũng đóng vai trò then chốt.
“Giám mục Hassan, ngọn gió nào đưa ông tới đây vậy? Không lẽ là đến uống trà với tôi? Tôi có loại trà được vận chuyển bằng đường hàng không từ Tiền Đường đến, dù trà mới còn phải chờ hơn hai tháng nữa, nhưng đây cũng là lá trà cao cấp nhất rồi đấy.”
Mạn Đan làm một động tác mời, mời Hassan ngồi xuống.
Hassan lắc đầu: “Tôi không đến để uống trà, mà có chuyện muốn hỏi.”
“Chuyện gì?”
“Gần đây có lời đồn rằng Huyền Hàng Môn bọn ông đang bắt cóc thiếu nữ khắp nơi. Đã có cha mẹ của những cô gái mất tích đến nhà thờ khóc than với Chúa nhân từ của chúng tôi. Tôi là giám mục, chuyện này không thể làm ngơ.”
“Sau khi nghênh đón ông ấy trở về, mỗi ngày tôi đều dâng lên một mỹ nữ để dùng nguyên âm bồi bổ cho ông ấy. Không bao lâu nữa, ông ấy sẽ khôi phục toàn bộ sức mạnh, hiện thân giữa thế gian với tư cách thần linh chân chính!” Mạn Đan nói.
“Đồ khốn!” Tra Na Lệ giận dữ mắng, “Dùng phụ nữ để nuôi dưỡng Tà Thần, Mạn Đan, anh còn là con người không? Lời dạy của sư phụ, anh quên sạch rồi sao?”
Mạn Đan bật cười: “Sư phụ? Sư phụ đang ở đâu? Người khác không biết, chứ tôi thì biết rất rõ, bà ấy đã đi tìm người mình yêu rồi. Một người vì tình mà vứt bỏ cả môn phái, không xứng để chúng ta tôn kính! Nhưng tôi vẫn chừa cho bà ấy chút thể diện, không công khai chuyện xấu đó trong môn phái.”
Tra Na Lệ tức giận trừng mắt nhìn Mạn Đan.
Thấy ánh mắt vừa phẫn nộ vừa bất lực của cô ấy, Mạn Đan càng cười càn rỡ hơn.
“Cô nhập môn muộn, không hiểu gì về Huyền Hàng Môn. Hàng thuật Nam Dương danh chấn thiên hạ, Huyền Hàng Môn lại là đỉnh cao trong số đó. Luyện âm, hóa thi, bắt quỷ, nuôi cổ, tất cả đều là hàng thuật thường thấy. Sau khi sư phụ tới mới mang theo một hệ thống tu hành khác. Tôi dùng nữ âm để cúng tế Hắc Mộc Thần, chỉ là quay lại cội nguồn, đưa Huyền Hàng Môn trở về với truyền thống mà thôi. Bây giờ ai ai cũng hô hào khẩu hiệu kế thừa truyền thống văn hóa đấy thôi?”
“Tôi biết cô đã không còn trong trắng, vốn không đủ tư cách để dâng lên thần linh. Nhưng sư muội tốt của tôi à, cô thật sự rất đẹp, là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng gặp, ngoại trừ sư phụ. Vậy nên tôi vẫn chọn cô để hiến tế cho ông ấy. Nhưng tôi không ngờ, cô lại dám từ chối ông ấy.”
“Cô biết không? Khoảnh khắc đó, cô đã khiến cả Huyền Hàng Môn rơi vào nguy hiểm. Nếu thần linh nổi giận, cô và tôi đều sẽ hóa thành tro bụi!”
“Nhưng thật may mắn, thần linh không những không nổi giận, mà còn vui mừng, ông ấy đã chọn cô, muốn cưới cô làm vợ. Cô là đệ tử của thần nữ Đại Mã, người kế nhiệm thần nữ trong tương lai, còn ông ấy là Hắc Mộc Thần, là thần linh chân chính, hai người kết hợp với nhau, không thể hợp lý hơn. Sư muội à, cô sẽ trở thành nữ thần chân chính của Đại Mã. Khi đó, sư huynh tôi còn phải dựa vào cô đó!”
“Phì! Mơ đi!” Tra Na Lệ nhổ một bãi nước bọt.
Mạn Đan chẳng hề tức giận, cười nói: “Đừng vội từ chối, đây là chuyện mà người khác có nằm mơ cũng chẳng với tới được. Huống chi, cô từ chối cũng vô ích, cô biết thủ đoạn của tôi mà, đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Cứ suy nghĩ cho kỹ đi, tôi đi trước.”
Mạn Đan quay người đi ra ngoài, đi tới cửa, dặn dò Kim Cổ Mạn Đồng, “Canh chừng cô ta cho kỹ, đừng để cô ta chết.”
Nhìn gương mặt bôi đầy phấn vàng, đôi mắt to tròn đang chớp chớp nhìn mình chằm chằm của Kim Cổ Mạn Đồng, Tra Na Lệ chỉ thấy bất lực.
Cô ấy hiểu rõ Mạn Đan, biết tên đại sư huynh này chuyện gì cũng dám làm, hơn nữa còn có năng lực có thủ đoạn khiến cô ấy sống không bằng chết.
Thế nhưng, khi cô ấy nhớ đến khúc gỗ màu đen ấy, khuôn mặt mơ hồ không rõ nét kia, cô ấy lại càng cảm thấy sợ hãi hơn.
“Mã Sơn…”
Cô ấy gần như bật khóc.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, cô ấy chỉ mong được dựa vào lồng ngực rộng lớn kia, được vòng tay mạnh mẽ ấy ôm chặt, òa khóc một trận.
“Mã Sơn, chúng ta gặp lại dưới Hoàng Tuyền nhé!”
Ngay lúc này, Tra Na Lệ đã đưa ra một quyết định đau đớn.
...
Mạn Đan trở về nơi ở của mình, đệ tử đã dâng trà và điểm tâm từ lâu. Mấy cô gái kiều diễm đang múa những điệu múa mềm mại trong phòng khách rộng lớn.
Tu vi của Mạn Đan đã đủ để không cần ăn uống trần tục, nhưng ông ta vẫn rất thích hưởng thụ loại cảm giác này.
Tổ tiên ông ta từng là hoàng thất, nhưng về sau lưu vong, con cháu từ đó mất đi sự che chở, đành phải thân ai nấy lo.
Khi Mạn Đan bái nhập Huyền Hàng Môn, Pháp Đế Mã vẫn chưa rời khỏi Tùng Lâm.
Lúc đó, Huyền Hàng Môn rất xa hoa, cũng không có bất kỳ cấm kỵ gì. Chỉ là vai vế trong môn của Mạn Đan nhỏ, chẳng có địa vị gì.
Sau đó Pháp Đế Mã đến, đánh bại hai mươi ba Tông Sư hàng thuật ở Đại Mã trong một lần đấu pháp, bao gồm cả chín đại trưởng lão của Huyền Hàng Môn.
Mạn Đan nắm lấy cơ hội, lập tức phản bội, quay sang đầu quân cho Pháp Đế Mã, vạch trần đủ loại tội ác của Huyền Hàng Môn, trở thành đệ tử đầu tiên của Pháp Đế Mã tại thành phố.
Về sau, Pháp Đế Mã tiếp quản Huyền Hàng Môn, trở thành thần nữ Đại Mã.
Mạn Đan cũng thuận lợi thành đại sư huynh Huyền Hàng Môn, được người người kính trọng.
Nhưng ông ta vẫn rất hoài niệm về Huyền Hàng Môn ngày trước, cái cảm giác sống hưởng thụ không bị ràng buộc.
Sau khi Pháp Đế Mã tiếp quản, mọi thứ đều tan biến, chỉ còn lại những ngày tháng tu hành nhàm chán lặp lại không ngừng.
Dù được mọi người kính trọng, nhưng trong mắt Mạn Đan, đó chỉ là thứ hư vinh. Sự tôn trọng của người đời chẳng có giá trị thực tế, trái lại còn trói buộc tay chân. Ông ta thích ánh mắt sợ hãi khi người đời nhìn thấy họ hơn, nỗi sợ hãi của dân chúng mới là biểu hiện thật sự của quyền lực.
Trước mặt Pháp Đế Mã, ông ta luôn tỏ ra ngoan ngoãn, vâng lời, mà ông ta thực sự cũng rất có thiên phú tu hành. Pháp Đế Mã từng nói, nếu ông ta không phải là đàn ông, mà là một người phụ nữ, thì đã có thể truyền y bát cho ông ta rồi.
Nếu thật sự có thể nhận được y bát truyền thừa của Pháp Đế Mã, có lẽ ông ta đã có thể kiên trì trên con đường tu hành khô khan ấy. Nhưng khi Pháp Đế Mã khẳng định rằng y bát chỉ truyền cho nữ, đặc biệt là sau khi Tra Na Lệ xuất hiện, nội tâm Mạn Đan liền bị đố kỵ và thù hận lấp đầy.
Ông ta bắt đầu lợi dụng thời gian Pháp Đế Mã bế quan, âm thầm phát triển thế lực của mình trong Huyền Hàng Môn, đồng thời phục hồi những thứ cổ xưa đã bị hủy bỏ từ lâu.
Ông ta còn cấu kết với rất nhiều thế lực bên ngoài, trong đó có Thái Dương Thánh Giáo và Hồng Môn Nam Dương.
Sau khi Pháp Đế Mã phát hiện, ông ta lấy lý do mọi việc đều vì sự phát triển của môn phái, chỉ là bị kẻ tiểu nhân lừa gạt để biện minh cho mình.
Pháp Đế Mã đã nhìn thấu lòng ông ta, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, không phế bỏ ông ta, chỉ phạt ông ta ra đảo hoang quay mặt ra biển sám hối, đồng thời tranh thủ khoảng thời gian này để Tra Na Lệ có thể tu hành trưởng thành và tiếp quản Huyền Hàng Môn.
Chỉ là, người tính không bằng trời tính, ngay cả Pháp Đế Mã cũng không ngờ rằng vùng biển ấy lại phong ấn một tà thần cổ xưa.
“Sư phụ, Hassan đến rồi.” Tiếng đệ tử báo cáo cắt ngang dòng hồi tưởng của Mạn Đan.
“Mời ông ấy vào.” Mạn Đan nói.
Không lâu sau, một người trung niên da mặt ngăm đen, mặc áo Batik bước vào.
“Ha, giám mục Hassan, hoan nghênh!” Mạn Đan đứng dậy, một tay đặt trước ngực, hơi cúi người, khuôn mặt nở nụ cười.
“Xin chào, vị môn chủ tương lai của tôi!” Hassan vẽ một dấu thánh giá trước ngực.
Hassan là giám mục của Thái Dương Thánh Giáo ở địa khu Đại Mã. Nhưng ông ta không phải người phương Tây, mà là người bản xứ, sinh ra và lớn lên tại Đại Mã.
Mạn Đan và Hassan vốn đã thông đồng từ lâu, là chỗ quen biết cũ rồi.
Lần này Mạn Đan có thể rời khỏi đảo hoang, Hassan cũng đóng vai trò then chốt.
“Giám mục Hassan, ngọn gió nào đưa ông tới đây vậy? Không lẽ là đến uống trà với tôi? Tôi có loại trà được vận chuyển bằng đường hàng không từ Tiền Đường đến, dù trà mới còn phải chờ hơn hai tháng nữa, nhưng đây cũng là lá trà cao cấp nhất rồi đấy.”
Mạn Đan làm một động tác mời, mời Hassan ngồi xuống.
Hassan lắc đầu: “Tôi không đến để uống trà, mà có chuyện muốn hỏi.”
“Chuyện gì?”
“Gần đây có lời đồn rằng Huyền Hàng Môn bọn ông đang bắt cóc thiếu nữ khắp nơi. Đã có cha mẹ của những cô gái mất tích đến nhà thờ khóc than với Chúa nhân từ của chúng tôi. Tôi là giám mục, chuyện này không thể làm ngơ.”
Bình luận facebook