-
Chương 1326: Kỵ sĩ vĩ đại nhất
Chiếc lông vũ trong suốt lấp lánh, trông như được làm bằng ngọc, nhưng không phải vật chất thật, giống như ánh sáng được cô đặc thành hình, tựa tinh linh của ánh sáng.
Vân Hạc đến gần xem, ngạc nhiên hỏi: “Cái này là gì? Chẳng lẽ bản thể của mụ già đó là khối ánh sáng?”
“Trông có vẻ là vậy.” Lý Dục Thần nói, “Thứ này không phải bản thể hoàn chỉnh, dựa vào khí tức và dao động của linh lực bên trong, nó có lẽ là một phần của thứ gì đó lớn hơn, hoàn chỉnh hơn.”
“Huynh từng nghe nói bọn họ có sáu vị thánh thiên sứ, Sariel là một trong số đó, chẳng lẽ cả sáu vốn là một thể?” – Vân Hạc kinh ngạc nói.
Lý Dục Thần nhìn chăm chú vào chiếc lông vũ, trầm tư hồi lầu rồi lắc đầu: “Không giống lắm. Có thể họ chỉ là một phần linh lực bị tách ra từ vị thần kia. Huynh không nhận ra nguồn sức mạnh của Sariel sao?”
“Có chú ý, mặt trăng khổng lồ ban nãy, với thực lực của mụ già kia, chắc chắn không thể tạo ra thứ khủng khiếp đến thế.”, Vân Hạc cau mày nói “Nếu đúng như đệ nói, Sariel chỉ là một tia linh lực phân tách từ vị thần đó, thì tiểu sư đệ, đệ phải cẩn thận.”
Lý Dục Thần mỉm cười: “Đệ không để tâm, đảo Delin từ lâu đã liệt tên đệ vào danh sách nguy hiểm, nghe nói còn nằm ở top đầu. Đây là lần đầu tiên trong đời đệ đứng đầu bảng xếp hạng đấy.”
Vân Hạc sững người, bật cười ha hả.
Lý Dục Thần nói đúng, từ nhỏ anh theo ông Hữu Toàn đi nhặt ve chai, chưa từng đi học, thì lấy đâu ra cơ hội đứng đầu lớp?
Lên Thiên Đô, anh cũng xếp cuối, cho đến trước khi xuống núi, vẫn chưa bước vào cảnh giới Tiên Thiên, trong khi các sư huynh sư tỷ đã sớm độ qua Lôi Kiếp.
“Ngũ sư huynh, huynh có muốn lấy chiếc lông vũ này về Thiên Đô giao cho sư phụ không?” Lý Dục Thần hỏi.
Vân Hạc suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, sư phụ đang bế quan trong Vạn Tiên Trận, e là cũng chẳng rảnh mà lo vụ Thái Dương Thánh Giáo. Lông của mụ già đó, đệ cứ giữ lấy. Bọn chúng có sáu thiên sứ, biết đâu gom đủ sáu sợi lông, triệu hồi ra con chim to!”
Lý Dục Thần hiểu rõ, Vân Hạc không muốn tranh giành với mình, dù sao thì chiếc lông vũ này, nếu dùng làm tài liệu luyện khí, tuyệt đối là phẩm chất cực phẩm.
“Tiểu sư đệ, kế tiếp đệ định làm gì?” Vân Hạc hỏi.
“Trước hết quay về Malika, giải quyết những chuyện cần giải quyết.” Lý Dục Thần nói.
Vân Hạc nói: “Huynh không hỏi chuyện trước mắt, huynh hỏi là tương lai… khi nào đệ sẽ quay về Thiên Đô?”
Lý Dục Thần chắp tay sau lưng, đứng trên đỉnh núi, gương mặt anh tĩnh lặng, nhàn nhạt như nước, nhưng ánh trăng chiếu lên, trong vầng hào quang mờ ảo ấy lấp ló tia u sầu mơ hồ, tựa tâm tình của kẻ viễn du.
“Đợi đến lúc nên về, đệ sẽ về.” Anh nói.
Vân Hạc khẽ thở dài, vốn định khuyên thêm mấy câu, nhưng nghĩ đến tu vi cảnh giới hiện tại của Lý Dục Thần, đã không còn là tiểu sư đệ năm xưa nữa, thì biết khuyên cũng vô ích.
Ngược lại, cuộc gặp hôm nay, những gì chứng kiến, cùng những điều đã nói, khiến Vân Hạc được khai ngộ không ít, xúc động muôn phần.
“Tiểu sư đệ, bảo trọng!”, Nghĩ mãi, Vân Hạc cuối cùng chỉ nói ra được câu tạm biệt như thế.
“Ngũ sư huynh, bảo trọng!” Lý Dục Thần chắp tay thi lễ với Vân Hạc, như chợt nhớ ra điều gì, nói, “Ngũ sư huynh, nếu có tin tức gì của Hướng sư tỷ, phiền huynh gửi tin về đảo Cửu Long giúp đệ. Nếu có chuyện phiền phức mà Thiên Đô bất tiện ra mặt, thì cứ báo đệ biết.”
Vân Hạc mừng rỡ, biết rằng trong lòng Lý Dục Thần vẫn còn nghĩ đến Thiên Đô, bề ngoài thì nói về Hướng Vãn Tình, mà đúng là quan hệ giữa hai người họ thân thiết nhất, nhưng câu sau đó, đã không còn là giới hạn Vãn Tình nữa.
“Được, tiểu sư đệ yên tâm, huynh nhất định sẽ chuyển lời cho đệ. Chờ lúc nào rảnh, huynh cũng sẽ ghé đảo Cửu Long, tiện thể gặp lão bát.”
Hai người nhìn nhau cười, không nói gì thêm nữa.
Thân hình Lý Dục Thần khẽ lay động, lập tức biến mất trên đỉnh núi.
Vân Hạc đứng hồi lâu, hồi tưởng dáng vẻ khi nãy của Lý Dục Thần đứng trên đỉnh núi, bất giác trong lòng dâng lên cảm giác “Tựa biết đêm nay trên đỉnh núi kia, ánh trăng chiếu rọi muôn nơi, chỉ vì một người mà chiếu sáng.”
Tiểu sư đệ thực sự đã trưởng thành rồi!
Hắn bất giác cảm thán, hàng ria mép hình chữ bát khẽ rung hai cái, rồi thân hình cũng tan vào ánh trăng.
Ánh trăng trong sáng dịu dàng, chỉ còn những dãy núi nhấp nhô lặng lẽ nằm yên trên vùng đất bao la.
Ngày hôm sau, người dân dưới chân dãy Anpi đều truyền tai nhau, đêm ấy, rất nhiều người đều có cùng giấc mơ, họ mơ thấy mặt trăng khổng lồ, và thiên sứ xinh đẹp có đôi cánh phát sáng.
…
Lý Dục Thần không trở về chỗ ở trong thành ngay, mà đi đến đền Parto tại Vệ Thành.
Vừa xuất hiện, anh đã thấy Hawkworth mặc giáp sắt, đứng giữa những cột đá khổng lồ của đền Parto.
Lần này ông ta không cưỡi ngựa, tay cũng không cầm trường mâu, nhưng vẫn khoác bộ giáp sắt nặng nề, bên hông đeo thanh trường kiếm hình chữ thập thật dài.
“Cậu đã về rồi.” Hawkworth nói.
“Ông đang đợi tôi sao?” Lý Dục Thần hỏi.
“Không, tôi đang chờ kết quả.”
Hawkworth có thân hình cao lớn, cộng thêm bộ giáp phát sáng trên người, đến nỗi những cột đá khổng lồ của ngôi đền cũng không che giấu nổi khí thế uy nghiêm của ông ta.
“Kết quả gì?”
“Cậu và Sariel, hẳn chỉ một người có thể quay về. Nói thật, ban đầu tôi không nghĩ người quay về sẽ là cậu.”
“Hình như ông chẳng mấy để tâm đến sống chết của Sariel?”
“Tôi chỉ nghe lệnh của giáo đình.”
“Nhưng địa vị của thiên sứ thánh quang không phải cao hơn giáo đình sao?” Lý Dục Thần hỏi.
“Đúng, nhưng việc đối đãi họ ra sao là chuyện của Giáo hoàng, còn tôi, từ ngày đầu khoác lên bộ giáp này, tôi chỉ nghe theo lệnh của Giáo hoàng.” Giọng Hawkworth bình thản.
Lý Dục Thần gật đầu, lấy ra chiếc lông vũ còn sót lại sau khi Sariel ngã xuống: “Ông chờ tôi quay lại, là vì thứ này đúng không?”
Hawkworth im lặng rồi đáp: “Giáo hoàng muốn.”
Lý Dục Thần khẽ mỉm cười: “Tôi biết.”
“Cậu biết cái gì?”
“Đây là đồ Giáo hoàng muốn, ông chỉ nghe lệnh Giáo hoàng, tức là ông cũng muốn nó. Nhưng ông không nói là ông muốn, mà nói là Giáo hoàng muốn. Như vậy, nói rõ ông còn muốn thứ khác nữa. Đúng không?”
“Cậu rất thông minh.”
“Vậy nói đi, cậu muốn gì, cần tôi làm gì?”
“Biết ngôi đền này chứ?”
“Biết, ban ngày tôi vừa đến tham quan, Carroll còn giới thiệu cho tôi.”
“Thứ mà người ta nhìn thấy chỉ là tàn tích, bị tàn phá bởi chiến tranh. Nhưng ngôi đền của Thần, thì không thể bị phá hủy.”
Ý ông là, trong không gian này còn có một ngôi đền khác, giống hệt nơi này, chỉ là đang bị giấu đi sao?” Lý Dục Thần sớm đã biết ở đây có bí cảnh, nhưng không ngờ đó lại là phiên bản khác của đền Parto.
“Đúng vậy.”
“Bên trong có gì?”
“Tôi là kỵ sĩ, là thủ lĩnh của kỵ sĩ Thánh Điện, có người gọi tôi là vua của thánh kỵ sĩ, cũng có người gọi tôi là ‘Kỵ sĩ đầu tiên’.” Hawkworth không trả lời thẳng vào câu hỏi của Lý Dục Thần, mà bắt đầu kể về thân phận của mình. “Trong giáo hội Thánh Quang, tôi xứng đáng với danh xưng ấy, nhưng nếu nhìn khắp toàn thế giới, trải dài theo dòng chảy thời gian, thì tôi cũng chẳng thể gọi là kỵ sĩ đầu tiên, càng không xứng với danh hiệu vua của thánh kỵ sĩ. Cậu có biết, từ xưa đến nay, ai là kỵ sĩ vĩ đại nhất không?”
“Ai?”
“Athena.”
Lý Dục Thần hơi sững người, ánh mắt xuyên qua những cây cột khổng lồ uy nghi, như thể nhìn thấu ngàn năm lịch sử, nơi quá khứ huy hoàng hiện về, và bức tượng nữ thần mặc chiến giáp dần hiện lên giữa khung trời cổ kính.
Vân Hạc đến gần xem, ngạc nhiên hỏi: “Cái này là gì? Chẳng lẽ bản thể của mụ già đó là khối ánh sáng?”
“Trông có vẻ là vậy.” Lý Dục Thần nói, “Thứ này không phải bản thể hoàn chỉnh, dựa vào khí tức và dao động của linh lực bên trong, nó có lẽ là một phần của thứ gì đó lớn hơn, hoàn chỉnh hơn.”
“Huynh từng nghe nói bọn họ có sáu vị thánh thiên sứ, Sariel là một trong số đó, chẳng lẽ cả sáu vốn là một thể?” – Vân Hạc kinh ngạc nói.
Lý Dục Thần nhìn chăm chú vào chiếc lông vũ, trầm tư hồi lầu rồi lắc đầu: “Không giống lắm. Có thể họ chỉ là một phần linh lực bị tách ra từ vị thần kia. Huynh không nhận ra nguồn sức mạnh của Sariel sao?”
“Có chú ý, mặt trăng khổng lồ ban nãy, với thực lực của mụ già kia, chắc chắn không thể tạo ra thứ khủng khiếp đến thế.”, Vân Hạc cau mày nói “Nếu đúng như đệ nói, Sariel chỉ là một tia linh lực phân tách từ vị thần đó, thì tiểu sư đệ, đệ phải cẩn thận.”
Lý Dục Thần mỉm cười: “Đệ không để tâm, đảo Delin từ lâu đã liệt tên đệ vào danh sách nguy hiểm, nghe nói còn nằm ở top đầu. Đây là lần đầu tiên trong đời đệ đứng đầu bảng xếp hạng đấy.”
Vân Hạc sững người, bật cười ha hả.
Lý Dục Thần nói đúng, từ nhỏ anh theo ông Hữu Toàn đi nhặt ve chai, chưa từng đi học, thì lấy đâu ra cơ hội đứng đầu lớp?
Lên Thiên Đô, anh cũng xếp cuối, cho đến trước khi xuống núi, vẫn chưa bước vào cảnh giới Tiên Thiên, trong khi các sư huynh sư tỷ đã sớm độ qua Lôi Kiếp.
“Ngũ sư huynh, huynh có muốn lấy chiếc lông vũ này về Thiên Đô giao cho sư phụ không?” Lý Dục Thần hỏi.
Vân Hạc suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, sư phụ đang bế quan trong Vạn Tiên Trận, e là cũng chẳng rảnh mà lo vụ Thái Dương Thánh Giáo. Lông của mụ già đó, đệ cứ giữ lấy. Bọn chúng có sáu thiên sứ, biết đâu gom đủ sáu sợi lông, triệu hồi ra con chim to!”
Lý Dục Thần hiểu rõ, Vân Hạc không muốn tranh giành với mình, dù sao thì chiếc lông vũ này, nếu dùng làm tài liệu luyện khí, tuyệt đối là phẩm chất cực phẩm.
“Tiểu sư đệ, kế tiếp đệ định làm gì?” Vân Hạc hỏi.
“Trước hết quay về Malika, giải quyết những chuyện cần giải quyết.” Lý Dục Thần nói.
Vân Hạc nói: “Huynh không hỏi chuyện trước mắt, huynh hỏi là tương lai… khi nào đệ sẽ quay về Thiên Đô?”
Lý Dục Thần chắp tay sau lưng, đứng trên đỉnh núi, gương mặt anh tĩnh lặng, nhàn nhạt như nước, nhưng ánh trăng chiếu lên, trong vầng hào quang mờ ảo ấy lấp ló tia u sầu mơ hồ, tựa tâm tình của kẻ viễn du.
“Đợi đến lúc nên về, đệ sẽ về.” Anh nói.
Vân Hạc khẽ thở dài, vốn định khuyên thêm mấy câu, nhưng nghĩ đến tu vi cảnh giới hiện tại của Lý Dục Thần, đã không còn là tiểu sư đệ năm xưa nữa, thì biết khuyên cũng vô ích.
Ngược lại, cuộc gặp hôm nay, những gì chứng kiến, cùng những điều đã nói, khiến Vân Hạc được khai ngộ không ít, xúc động muôn phần.
“Tiểu sư đệ, bảo trọng!”, Nghĩ mãi, Vân Hạc cuối cùng chỉ nói ra được câu tạm biệt như thế.
“Ngũ sư huynh, bảo trọng!” Lý Dục Thần chắp tay thi lễ với Vân Hạc, như chợt nhớ ra điều gì, nói, “Ngũ sư huynh, nếu có tin tức gì của Hướng sư tỷ, phiền huynh gửi tin về đảo Cửu Long giúp đệ. Nếu có chuyện phiền phức mà Thiên Đô bất tiện ra mặt, thì cứ báo đệ biết.”
Vân Hạc mừng rỡ, biết rằng trong lòng Lý Dục Thần vẫn còn nghĩ đến Thiên Đô, bề ngoài thì nói về Hướng Vãn Tình, mà đúng là quan hệ giữa hai người họ thân thiết nhất, nhưng câu sau đó, đã không còn là giới hạn Vãn Tình nữa.
“Được, tiểu sư đệ yên tâm, huynh nhất định sẽ chuyển lời cho đệ. Chờ lúc nào rảnh, huynh cũng sẽ ghé đảo Cửu Long, tiện thể gặp lão bát.”
Hai người nhìn nhau cười, không nói gì thêm nữa.
Thân hình Lý Dục Thần khẽ lay động, lập tức biến mất trên đỉnh núi.
Vân Hạc đứng hồi lâu, hồi tưởng dáng vẻ khi nãy của Lý Dục Thần đứng trên đỉnh núi, bất giác trong lòng dâng lên cảm giác “Tựa biết đêm nay trên đỉnh núi kia, ánh trăng chiếu rọi muôn nơi, chỉ vì một người mà chiếu sáng.”
Tiểu sư đệ thực sự đã trưởng thành rồi!
Hắn bất giác cảm thán, hàng ria mép hình chữ bát khẽ rung hai cái, rồi thân hình cũng tan vào ánh trăng.
Ánh trăng trong sáng dịu dàng, chỉ còn những dãy núi nhấp nhô lặng lẽ nằm yên trên vùng đất bao la.
Ngày hôm sau, người dân dưới chân dãy Anpi đều truyền tai nhau, đêm ấy, rất nhiều người đều có cùng giấc mơ, họ mơ thấy mặt trăng khổng lồ, và thiên sứ xinh đẹp có đôi cánh phát sáng.
…
Lý Dục Thần không trở về chỗ ở trong thành ngay, mà đi đến đền Parto tại Vệ Thành.
Vừa xuất hiện, anh đã thấy Hawkworth mặc giáp sắt, đứng giữa những cột đá khổng lồ của đền Parto.
Lần này ông ta không cưỡi ngựa, tay cũng không cầm trường mâu, nhưng vẫn khoác bộ giáp sắt nặng nề, bên hông đeo thanh trường kiếm hình chữ thập thật dài.
“Cậu đã về rồi.” Hawkworth nói.
“Ông đang đợi tôi sao?” Lý Dục Thần hỏi.
“Không, tôi đang chờ kết quả.”
Hawkworth có thân hình cao lớn, cộng thêm bộ giáp phát sáng trên người, đến nỗi những cột đá khổng lồ của ngôi đền cũng không che giấu nổi khí thế uy nghiêm của ông ta.
“Kết quả gì?”
“Cậu và Sariel, hẳn chỉ một người có thể quay về. Nói thật, ban đầu tôi không nghĩ người quay về sẽ là cậu.”
“Hình như ông chẳng mấy để tâm đến sống chết của Sariel?”
“Tôi chỉ nghe lệnh của giáo đình.”
“Nhưng địa vị của thiên sứ thánh quang không phải cao hơn giáo đình sao?” Lý Dục Thần hỏi.
“Đúng, nhưng việc đối đãi họ ra sao là chuyện của Giáo hoàng, còn tôi, từ ngày đầu khoác lên bộ giáp này, tôi chỉ nghe theo lệnh của Giáo hoàng.” Giọng Hawkworth bình thản.
Lý Dục Thần gật đầu, lấy ra chiếc lông vũ còn sót lại sau khi Sariel ngã xuống: “Ông chờ tôi quay lại, là vì thứ này đúng không?”
Hawkworth im lặng rồi đáp: “Giáo hoàng muốn.”
Lý Dục Thần khẽ mỉm cười: “Tôi biết.”
“Cậu biết cái gì?”
“Đây là đồ Giáo hoàng muốn, ông chỉ nghe lệnh Giáo hoàng, tức là ông cũng muốn nó. Nhưng ông không nói là ông muốn, mà nói là Giáo hoàng muốn. Như vậy, nói rõ ông còn muốn thứ khác nữa. Đúng không?”
“Cậu rất thông minh.”
“Vậy nói đi, cậu muốn gì, cần tôi làm gì?”
“Biết ngôi đền này chứ?”
“Biết, ban ngày tôi vừa đến tham quan, Carroll còn giới thiệu cho tôi.”
“Thứ mà người ta nhìn thấy chỉ là tàn tích, bị tàn phá bởi chiến tranh. Nhưng ngôi đền của Thần, thì không thể bị phá hủy.”
Ý ông là, trong không gian này còn có một ngôi đền khác, giống hệt nơi này, chỉ là đang bị giấu đi sao?” Lý Dục Thần sớm đã biết ở đây có bí cảnh, nhưng không ngờ đó lại là phiên bản khác của đền Parto.
“Đúng vậy.”
“Bên trong có gì?”
“Tôi là kỵ sĩ, là thủ lĩnh của kỵ sĩ Thánh Điện, có người gọi tôi là vua của thánh kỵ sĩ, cũng có người gọi tôi là ‘Kỵ sĩ đầu tiên’.” Hawkworth không trả lời thẳng vào câu hỏi của Lý Dục Thần, mà bắt đầu kể về thân phận của mình. “Trong giáo hội Thánh Quang, tôi xứng đáng với danh xưng ấy, nhưng nếu nhìn khắp toàn thế giới, trải dài theo dòng chảy thời gian, thì tôi cũng chẳng thể gọi là kỵ sĩ đầu tiên, càng không xứng với danh hiệu vua của thánh kỵ sĩ. Cậu có biết, từ xưa đến nay, ai là kỵ sĩ vĩ đại nhất không?”
“Ai?”
“Athena.”
Lý Dục Thần hơi sững người, ánh mắt xuyên qua những cây cột khổng lồ uy nghi, như thể nhìn thấu ngàn năm lịch sử, nơi quá khứ huy hoàng hiện về, và bức tượng nữ thần mặc chiến giáp dần hiện lên giữa khung trời cổ kính.
Bình luận facebook