-
Chương 1324: Quyền phán xét
Vân Hạc lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, những thứ ràng buộc chết tiệt từ ánh trăng cũng tan biến mất.
Hắn biết, Lý Dục Thần đã giải vây cho mình, trong lòng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cũng hơi xấu hổ.
“Hề hề, cái này là do lão lục gấp đấy, hắn bảo là mẫu mới, huynh mượn thử chơi chút.”
Vân Hạc thu ba đầu sáu tay, trở về dáng vẻ tếu táo thường ngày, ria mép hình chữ bát khẽ rung rung.
Người mà hắn gọi là lão Lục chính là Lục sư huynh của Lý Dục Thần, Biên Tử Viễn, chuyên tu luyện khí, là đại sư luyện khí lợi hại nhất của Thiên Đô.
Pháp khí do Biên Tử Viễn luyện chế cực kỳ tinh xảo kỳ dị, đa số sư huynh đệ ở Thiên Đô đều dùng pháp khí do hắn chế tạo.
Ở Côn Luân có rất nhiều tiên hạc, giống loài quý hiếm, nhưng sư phụ từng dặn, hạc vốn có linh tính, không được cưỡi làm tọa kỵ. Điều này trùng hợp với quan niệm của Lý Dục Thần, vạn vật hữu linh, yêu quái cũng có đạo.
Vì vậy đệ tử Thiên Đô đều không có tọa kỵ, nên Biên Tử Viễn đã luyện ra rất nhiều pháp khí hình thú, trong đó phổ biến nhất là tiên hạc.
Cưỡi hạc đạp mây, quả thực rất hợp với phong thái tiêu dao của tiên nhân.
Con hạc giấy của Vân Hạc chính là tác phẩm đắc ý của Biên Tử Viễn. Gọi là hạc giấy, nhưng dĩ nhiên không phải làm bằng giấy, mà được luyện từ vật liệu đặc biệt, khi vận dụng thì hóa thành hình hạc, có thể chở người du hành trong thiên hạ, mượn lực trời đất, lên xuống giữa âm dương.
Lý Dục Thần trao con hạc giấy cho ngũ sư huynh Vân Hạc.
Vân Hạc nhận lấy, nhìn qua, thấy không hề hư hại mới yên tâm cất đi, nói: “May quá may quá, nếu hỏng thì lão lục chắc chắn sẽ liều mạng với huynh mất!”
Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Không đến nỗi đó chứ, lục sư huynh đâu phải người nhỏ nhen như vậy.”
“Hây, đệ không biết đấy, con hạc này là hắn làm cho lão thập tứ, bị huynh trộm... ờm...” Râu mép Vân Hạc rung rung, cười gượng mấy tiếng, “Cái đó, huynh chỉ mượn dùng trước, giúp hắn kiểm tra chất lượng ấy mà, ừ, thật sự cũng tốt lắm, ha ha ha!”
Lúc này Lý Dục Thần mới hiểu ra, con hạc giấy này là do ngũ sư huynh trộm từ lục sư huynh mà có.
Lão thập tứ là thập tứ sư tỷ, Đường Tịnh Huy, người của Đường môn ở Thục Trung, thân thiết nhất với lục sư huynh. Lục sư huynh gấp hạc giấy tặng cô ấy, vậy mà bị ngũ sư huynh lấy trộm, chắc chắn sẽ giận đến phát điên.
Nghĩ đến bộ dạng lục sư huynh nổi giận bừng bừng, Lý Dục Thần không khỏi bật cười.
Vân Hạc bỗng đảo mắt, râu rung lên, lôi con hạc giấy ra, nhét vào tay Lý Dục Thần, cười nói: “Đưa cho đệ đấy, tiểu sư đệ, đệ đi trả cho lão lục đi, đệ còn nhỏ, lão lục với lão thập tứ đều thương đệ, chắc chắn không nỡ mắng đâu.”
Lý Dục Thần ngẩn người: “Hả?”
Hai người cứ trò chuyện như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, khiến Sariel tức đến phát điên.
Sariel nổi giận lôi đình, đôi cánh sau lưng vỗ loạn xạ, cuốn lên từng cơn gió dữ dội.
“Ta lấy danh nghĩa của Thần phán xét các người, ban cho các người tội tử hình! Nhân danh Lucifer, chiếu sáng đi, Nguyệt Quang!”
Ánh trăng ngày càng sáng, mặt trăng hóa thành mặt trời, tỏa ra ánh sáng chói lòa, cả vùng núi Anpi lập tức như được biến thành ban ngày.
Người dân dưới núi lần lượt tỉnh giấc, bước ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn “mặt trời” trên bầu trời, không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Họ thấy cột sáng mạnh mẽ giáng xuống, rơi ngay trên đỉnh núi.
Ánh sáng trắng ấy giống như cây cột chống trời khổng lồ, nâng đỡ cả bầu trời dãy Anpi.
Mọi người nghe thấy tiếng hát thánh thót của thiên sứ vang vọng.
Phía trên cột sáng trắng, lờ mờ hiện ra đôi cánh nửa trong suốt và hình dáng tuyệt mỹ của thiên sứ.
Mọi người làm dấu thập trước ngực, bắt đầu cầu nguyện đầy thành kính.
Có người còn quỳ xuống, bò lổm ngổm dưới đất.
Sariel lơ lửng giữa luồng sáng ấy, tận hưởng tất cả, Thánh Quang tiêu diệt kẻ thù, rửa sạch tội lỗi thế gian, rải sự thánh khiết và hào quang xuống nhân gian.
Sự sùng bái và tín ngưỡng của người thường sẽ mang đến sức mạnh mới, khiến Thánh Quang càng thêm rực rỡ chói lòa.
Trong khoảnh khắc này, cô ta không chỉ là thiên sứ, mà còn là thần linh.
Cột sáng trắng chói lòa có năng lượng mặt trời, mọi thứ trong vùng sáng ấy đều tan biến hoàn toàn, không còn sót hạt tro, hóa thành ánh sáng chết chóc, trở thành một phần của ánh sáng mới.
Cô ta cười mãn nguyện.
Sự thuần khiết của Thánh Quang không cho phép lũ dị giáo Đông Phương làm ô uế.
Thần sẽ trừng phạt bọn họ, như lúc này đây.
Đây chính là quyền năng của Thần!
Sariel ngừng hát khúc thánh ca, đưa đôi tay thon dài tuyệt mỹ ra, nhẹ nhàng như nâng đóa hoa, thu hồi Thánh Quang.
Sau đó, cô ta trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.
Chàng trai Đông Phương ấy đang đứng chắp tay sau lưng trên đỉnh núi, điềm nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sariel xác nhận anh chưa chết, dù vẫn đứng yên bất động ở đó, nhưng trên mặt hiện ra nụ cười.
Đúng vậy, anh đang mỉm cười.
Nét mặt anh ung dung đến lạ, như du khách đang ngắm cảnh đẹp, hoặc người xem đang thưởng thức âm nhạc trong rạp hát.
Còn kẻ bên cạnh anh, tên dị giáo thuật sĩ đáng ghét, kẻ có thể hóa ba đầu sáu tay, tuy trên mặt có chút kinh ngạc, nhưng bộ ria mép chữ bát kia cứ rung rung, rõ ràng là đang cười giễu.
Sariel cảm thấy mình bị xúc phạm sâu sắc.
Thế nhưng, cô ta còn chấn động hơn trước sức mạnh của đối phương.
“Anh... Anh đã làm bằng cách nào?” Cô ta kinh hãi hỏi.
“Tôi chẳng làm gì cả.” Lý Dục Thần nói, “Tôi đã nói rồi, cô không có tư cách phán xét tôi, thần của cô cũng không. Các người không thể phán xét bất kỳ ai, bất kỳ sinh mệnh nào.”
“Không!” Sariel hét lớn, “Anh nhìn xem, người dưới chân núi, họ thành kính biết bao! Họ là con dân của thần, Thánh Quang cho họ đức tin, ánh sáng, tẩy rửa tội lỗi của họ, dẫn họ đến với sự thánh thiện! Chỉ có mặt trời mới có hy vọng cho nhân gian! Đám dị giáo các anh, đừng hòng làm loạn giáo pháp của tôi!”
Lý Dục Thần khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn cô ta đầy thương hại.
“Họ chỉ nhìn thấy ánh sáng của cô, dung mạo thiên sứ của cô, nhưng không thấy đám ác quỷ từ địa ngục mà cô vừa triệu hồi. Đôi mắt họ bị các người che mờ, chỉ thấy điều các người muốn họ thấy, chỉ nghe điều các người muốn họ nghe. Các người mượn chiếc ô ánh sáng để che giấu bóng tối, ngu muội hóa dân chúng, nuôi dưỡng tội lỗi. Kẻ đáng bị xét xử, là các người!”
“Nói bậy!” Đôi cánh của Sariel quạt ra lửa giận “Tôi là sứ giả của Thần, ai có tư cách phán xét tôi, ai có thể phán xét cả Thần? Là anh sao?”
“Không, tôi không thể.”
“Ha ha ha, chính anh cũng biết là mình không thể. Tên dị giáo ngu xuẩn vô tri kia, anh cuối cùng cũng tỉnh táo, trên đời này, không ai có thể phán xét Thần! Không ai cả! Mãi mãi không!”
“Không, tuy tôi không thể phán xét các người, nhưng có người có thể.”
“Ai?”
“Nhân dân.”
“Nhân dân? Ha ha ha…” Sariel cười lớn, “Anh đang nói đến đám nhân loại nhỏ bé và ngu muội đó ư? Ha ha ha!”
“Đúng vậy.” Lý Dục Thần nói, “Nhìn họ có vẻ nhỏ bé, nhưng cô phải hiểu, sức mạnh thần thánh của các người đến từ niềm tin của họ. Họ tin các người có thể mang cuộc sống tốt đẹp, tương lai tươi sáng, dẫn họ thoát khỏi khổ đau để đến với thiên đường.”
“Họ không ngu muội, mà là thuần khiết. Họ đơn thuần tin tưởng các người, tin vào cái gọi là thần linh của các người. Nhưng các người lại lợi dụng sự thuần lương ấy, ăn cắp sức mạnh từ niềm tin của họ để xây dựng uy quyền cho cái gọi là Thần.”
“Mọi thứ của các người đều đến từ nhân dân, vậy nên chính họ có quyền phán xét các người. Khi họ không còn tin vào các người nữa, các người sẽ không thể lấy được thần lực, ngôi vị thần linh sẽ sụp đổ, và tất cả sẽ tan thành hư vô…”
Lý Dục Thần chỉ thẳng vào Sariel, “Bao gồm cả cô!”
“Hừ hừ hừ, ha ha ha ha…” Sariel như hóa điên vì phẫn nộ, “Nói nhảm! Đừng có mơ! Thế gian này, quyền lực mới là chân lý, có bản lĩnh thì gọi lũ người ngu ngốc và bé nhỏ đó đến chống đối tôi đi! Hôm nay, tất cả các anh đều phải chết!”
Nói xong, cô ta vỗ mạnh đôi cánh, hai tay dốc toàn lực vung lên.
Mặt trăng trên trời bỗng nhiên rơi xuống.
Mặt trăng trong tầm mắt ngày càng to, các miệng hố và vành núi trên bề mặt cầu thể dần hiện rõ.
Mặt trăng khổng lồ chiếm trọn cả bầu trời.
Hắn biết, Lý Dục Thần đã giải vây cho mình, trong lòng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cũng hơi xấu hổ.
“Hề hề, cái này là do lão lục gấp đấy, hắn bảo là mẫu mới, huynh mượn thử chơi chút.”
Vân Hạc thu ba đầu sáu tay, trở về dáng vẻ tếu táo thường ngày, ria mép hình chữ bát khẽ rung rung.
Người mà hắn gọi là lão Lục chính là Lục sư huynh của Lý Dục Thần, Biên Tử Viễn, chuyên tu luyện khí, là đại sư luyện khí lợi hại nhất của Thiên Đô.
Pháp khí do Biên Tử Viễn luyện chế cực kỳ tinh xảo kỳ dị, đa số sư huynh đệ ở Thiên Đô đều dùng pháp khí do hắn chế tạo.
Ở Côn Luân có rất nhiều tiên hạc, giống loài quý hiếm, nhưng sư phụ từng dặn, hạc vốn có linh tính, không được cưỡi làm tọa kỵ. Điều này trùng hợp với quan niệm của Lý Dục Thần, vạn vật hữu linh, yêu quái cũng có đạo.
Vì vậy đệ tử Thiên Đô đều không có tọa kỵ, nên Biên Tử Viễn đã luyện ra rất nhiều pháp khí hình thú, trong đó phổ biến nhất là tiên hạc.
Cưỡi hạc đạp mây, quả thực rất hợp với phong thái tiêu dao của tiên nhân.
Con hạc giấy của Vân Hạc chính là tác phẩm đắc ý của Biên Tử Viễn. Gọi là hạc giấy, nhưng dĩ nhiên không phải làm bằng giấy, mà được luyện từ vật liệu đặc biệt, khi vận dụng thì hóa thành hình hạc, có thể chở người du hành trong thiên hạ, mượn lực trời đất, lên xuống giữa âm dương.
Lý Dục Thần trao con hạc giấy cho ngũ sư huynh Vân Hạc.
Vân Hạc nhận lấy, nhìn qua, thấy không hề hư hại mới yên tâm cất đi, nói: “May quá may quá, nếu hỏng thì lão lục chắc chắn sẽ liều mạng với huynh mất!”
Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Không đến nỗi đó chứ, lục sư huynh đâu phải người nhỏ nhen như vậy.”
“Hây, đệ không biết đấy, con hạc này là hắn làm cho lão thập tứ, bị huynh trộm... ờm...” Râu mép Vân Hạc rung rung, cười gượng mấy tiếng, “Cái đó, huynh chỉ mượn dùng trước, giúp hắn kiểm tra chất lượng ấy mà, ừ, thật sự cũng tốt lắm, ha ha ha!”
Lúc này Lý Dục Thần mới hiểu ra, con hạc giấy này là do ngũ sư huynh trộm từ lục sư huynh mà có.
Lão thập tứ là thập tứ sư tỷ, Đường Tịnh Huy, người của Đường môn ở Thục Trung, thân thiết nhất với lục sư huynh. Lục sư huynh gấp hạc giấy tặng cô ấy, vậy mà bị ngũ sư huynh lấy trộm, chắc chắn sẽ giận đến phát điên.
Nghĩ đến bộ dạng lục sư huynh nổi giận bừng bừng, Lý Dục Thần không khỏi bật cười.
Vân Hạc bỗng đảo mắt, râu rung lên, lôi con hạc giấy ra, nhét vào tay Lý Dục Thần, cười nói: “Đưa cho đệ đấy, tiểu sư đệ, đệ đi trả cho lão lục đi, đệ còn nhỏ, lão lục với lão thập tứ đều thương đệ, chắc chắn không nỡ mắng đâu.”
Lý Dục Thần ngẩn người: “Hả?”
Hai người cứ trò chuyện như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, khiến Sariel tức đến phát điên.
Sariel nổi giận lôi đình, đôi cánh sau lưng vỗ loạn xạ, cuốn lên từng cơn gió dữ dội.
“Ta lấy danh nghĩa của Thần phán xét các người, ban cho các người tội tử hình! Nhân danh Lucifer, chiếu sáng đi, Nguyệt Quang!”
Ánh trăng ngày càng sáng, mặt trăng hóa thành mặt trời, tỏa ra ánh sáng chói lòa, cả vùng núi Anpi lập tức như được biến thành ban ngày.
Người dân dưới núi lần lượt tỉnh giấc, bước ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn “mặt trời” trên bầu trời, không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Họ thấy cột sáng mạnh mẽ giáng xuống, rơi ngay trên đỉnh núi.
Ánh sáng trắng ấy giống như cây cột chống trời khổng lồ, nâng đỡ cả bầu trời dãy Anpi.
Mọi người nghe thấy tiếng hát thánh thót của thiên sứ vang vọng.
Phía trên cột sáng trắng, lờ mờ hiện ra đôi cánh nửa trong suốt và hình dáng tuyệt mỹ của thiên sứ.
Mọi người làm dấu thập trước ngực, bắt đầu cầu nguyện đầy thành kính.
Có người còn quỳ xuống, bò lổm ngổm dưới đất.
Sariel lơ lửng giữa luồng sáng ấy, tận hưởng tất cả, Thánh Quang tiêu diệt kẻ thù, rửa sạch tội lỗi thế gian, rải sự thánh khiết và hào quang xuống nhân gian.
Sự sùng bái và tín ngưỡng của người thường sẽ mang đến sức mạnh mới, khiến Thánh Quang càng thêm rực rỡ chói lòa.
Trong khoảnh khắc này, cô ta không chỉ là thiên sứ, mà còn là thần linh.
Cột sáng trắng chói lòa có năng lượng mặt trời, mọi thứ trong vùng sáng ấy đều tan biến hoàn toàn, không còn sót hạt tro, hóa thành ánh sáng chết chóc, trở thành một phần của ánh sáng mới.
Cô ta cười mãn nguyện.
Sự thuần khiết của Thánh Quang không cho phép lũ dị giáo Đông Phương làm ô uế.
Thần sẽ trừng phạt bọn họ, như lúc này đây.
Đây chính là quyền năng của Thần!
Sariel ngừng hát khúc thánh ca, đưa đôi tay thon dài tuyệt mỹ ra, nhẹ nhàng như nâng đóa hoa, thu hồi Thánh Quang.
Sau đó, cô ta trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.
Chàng trai Đông Phương ấy đang đứng chắp tay sau lưng trên đỉnh núi, điềm nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sariel xác nhận anh chưa chết, dù vẫn đứng yên bất động ở đó, nhưng trên mặt hiện ra nụ cười.
Đúng vậy, anh đang mỉm cười.
Nét mặt anh ung dung đến lạ, như du khách đang ngắm cảnh đẹp, hoặc người xem đang thưởng thức âm nhạc trong rạp hát.
Còn kẻ bên cạnh anh, tên dị giáo thuật sĩ đáng ghét, kẻ có thể hóa ba đầu sáu tay, tuy trên mặt có chút kinh ngạc, nhưng bộ ria mép chữ bát kia cứ rung rung, rõ ràng là đang cười giễu.
Sariel cảm thấy mình bị xúc phạm sâu sắc.
Thế nhưng, cô ta còn chấn động hơn trước sức mạnh của đối phương.
“Anh... Anh đã làm bằng cách nào?” Cô ta kinh hãi hỏi.
“Tôi chẳng làm gì cả.” Lý Dục Thần nói, “Tôi đã nói rồi, cô không có tư cách phán xét tôi, thần của cô cũng không. Các người không thể phán xét bất kỳ ai, bất kỳ sinh mệnh nào.”
“Không!” Sariel hét lớn, “Anh nhìn xem, người dưới chân núi, họ thành kính biết bao! Họ là con dân của thần, Thánh Quang cho họ đức tin, ánh sáng, tẩy rửa tội lỗi của họ, dẫn họ đến với sự thánh thiện! Chỉ có mặt trời mới có hy vọng cho nhân gian! Đám dị giáo các anh, đừng hòng làm loạn giáo pháp của tôi!”
Lý Dục Thần khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn cô ta đầy thương hại.
“Họ chỉ nhìn thấy ánh sáng của cô, dung mạo thiên sứ của cô, nhưng không thấy đám ác quỷ từ địa ngục mà cô vừa triệu hồi. Đôi mắt họ bị các người che mờ, chỉ thấy điều các người muốn họ thấy, chỉ nghe điều các người muốn họ nghe. Các người mượn chiếc ô ánh sáng để che giấu bóng tối, ngu muội hóa dân chúng, nuôi dưỡng tội lỗi. Kẻ đáng bị xét xử, là các người!”
“Nói bậy!” Đôi cánh của Sariel quạt ra lửa giận “Tôi là sứ giả của Thần, ai có tư cách phán xét tôi, ai có thể phán xét cả Thần? Là anh sao?”
“Không, tôi không thể.”
“Ha ha ha, chính anh cũng biết là mình không thể. Tên dị giáo ngu xuẩn vô tri kia, anh cuối cùng cũng tỉnh táo, trên đời này, không ai có thể phán xét Thần! Không ai cả! Mãi mãi không!”
“Không, tuy tôi không thể phán xét các người, nhưng có người có thể.”
“Ai?”
“Nhân dân.”
“Nhân dân? Ha ha ha…” Sariel cười lớn, “Anh đang nói đến đám nhân loại nhỏ bé và ngu muội đó ư? Ha ha ha!”
“Đúng vậy.” Lý Dục Thần nói, “Nhìn họ có vẻ nhỏ bé, nhưng cô phải hiểu, sức mạnh thần thánh của các người đến từ niềm tin của họ. Họ tin các người có thể mang cuộc sống tốt đẹp, tương lai tươi sáng, dẫn họ thoát khỏi khổ đau để đến với thiên đường.”
“Họ không ngu muội, mà là thuần khiết. Họ đơn thuần tin tưởng các người, tin vào cái gọi là thần linh của các người. Nhưng các người lại lợi dụng sự thuần lương ấy, ăn cắp sức mạnh từ niềm tin của họ để xây dựng uy quyền cho cái gọi là Thần.”
“Mọi thứ của các người đều đến từ nhân dân, vậy nên chính họ có quyền phán xét các người. Khi họ không còn tin vào các người nữa, các người sẽ không thể lấy được thần lực, ngôi vị thần linh sẽ sụp đổ, và tất cả sẽ tan thành hư vô…”
Lý Dục Thần chỉ thẳng vào Sariel, “Bao gồm cả cô!”
“Hừ hừ hừ, ha ha ha ha…” Sariel như hóa điên vì phẫn nộ, “Nói nhảm! Đừng có mơ! Thế gian này, quyền lực mới là chân lý, có bản lĩnh thì gọi lũ người ngu ngốc và bé nhỏ đó đến chống đối tôi đi! Hôm nay, tất cả các anh đều phải chết!”
Nói xong, cô ta vỗ mạnh đôi cánh, hai tay dốc toàn lực vung lên.
Mặt trăng trên trời bỗng nhiên rơi xuống.
Mặt trăng trong tầm mắt ngày càng to, các miệng hố và vành núi trên bề mặt cầu thể dần hiện rõ.
Mặt trăng khổng lồ chiếm trọn cả bầu trời.
Bình luận facebook