• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa

  • Chương 1322: Tức giận

“Ái chà, con mụ yêu bà đuổi tới đây rồi!” Vân Hạc hét toáng lên.

Chỉ thấy mặt trăng trên trời bỗng dưng lớn gấp mấy lần, đến cả những miệng núi lửa trên mặt trăng cũng có thể thấy rõ mồn một.

Một đôi cánh ánh sáng xanh hư ảo hiện ra giữa vầng trăng, sau đó thân ảnh thánh Sariel xuất hiện.

“Tôi là thánh Sariel, đôi cánh của Thần hạ xuống nhân gian, thay Thần cai quản chính đạo nhân gian, không phải mụ yêu bà gì cả!” Giọng thánh Sariel lạnh lẽo, vang vọng khắp sông băng tuyết trắng đỉnh núi Mont Blanc.

“Ồ, cô nghe hiểu cả cái này à?” Vân Hạc vểnh ria mép, “Tiếng Hoa Hạ khá phết đấy, biết mấy ngoại ngữ rồi, tốt nghiệp trường nào vậy?”

Lý Dục Thần thầm cười trong lòng, biết rõ Ngũ sư huynh thích nói đùa, không ngờ trong tình huống này mà vẫn không quên nói đùa.

Thánh Sariel lạnh lùng nói: “Ngôn ngữ thế gian tôi đều hiểu được. Hễ nơi nào có ánh trăng, nơi đó là nhà của tôi.”

Vân Hạc quay sang Lý Dục Thần: “Huynh nhớ là ở Côn Luân mình cũng có trăng mà nhỉ, có khi nào con nhỏ này đang muốn nhận họ hàng với chúng ta không?”

Lý Dục Thần nói: “Nếu có thì chắc là muốn nhận họ hàng với huynh thôi, đệ đã bị đuổi khỏi Thiên Đô rồi.”

Vân Hạc sững người, biểu cảm trên mặt cứng lại, nhưng rồi lại cười phá lên: “Đừng ngớ ngẩn nữa, huynh đang nói Côn Luân, Côn Luân rộng lắm. Nói rộng ra thì cả thế giới này cũng là do địa mạch Côn Luân phát triển mà thành.”

Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Dục Thần, thật ra đại sư huynh vẫn chưa xoá tên đệ khỏi tiên tịch của Thiên Đô đâu.”

“Ồ?” Lý Dục Thần hơi bất ngờ.

Vân Hạc không nói thêm gì nữa, dường như có điều gì khó nói thành lời.

Lý Dục Thần cũng không hỏi nữa.

Hai người đều im lặng, chỉ có ánh trăng sáng rọi xuống dãy núi Anpi, tuyết trắng trên đỉnh núi càng thêm lung linh yêu kiều.

“Dục Thần, đệ đi đi, chuyện này vốn chẳng liên quan đến đệ.” Vân Hạc đột ngột nói.

“Nhưng bây giờ thì có liên quan rồi.” Lý Dục Thần đáp.

Vân Hạc hơi xấu hổ: “Lúc nãy huynh lợi dụng đệ, thật ra thì cũng muốn thử dò xét xem đệ có thật sự phản nghịch không thể cứu vãn như lời đồn hay không. Nhưng việc đệ đến tìm huynh đã chứng tỏ đệ không phải. Đệ vẫn là tiểu sư đệ đáng yêu như xưa. Ngũ sư huynh xin lỗi, không nên nghi ngờ, cũng không nên lợi dụng đệ.”

“Ngũ sư huynh, việc này không thể trách huynh, huynh nghi ngờ đệ cũng là điều bình thường. Trong mắt nhiều người, đệ đúng là kẻ phản nghịch.”

“Không, đệ không phải! Huynh nhìn ra được, đệ vẫn còn tình cảm với Thiên Đô. Hơn nữa huynh cũng cảm nhận được từ trên người đệ, những gì đệ lĩnh ngộ được mấy năm nay, tuyệt đối không phải là nhập ma như lời đồn. Có lẽ đệ thực sự đã chạm tới bản nguyên chân lý của Đạo rồi!”

Vân Hạc đã không còn dáng vẻ bông đùa như trước, mà trở nên nghiêm túc hẳn.

“Huynh nhớ sư phụ từng nói, trong tất cả các đệ tử, người có thiên phú cao nhất là nhị sư huynh, nhưng người có dị bẩm đặc biệt nhất lại là đệ. Nếu đệ có thể vượt qua tâm ma của chính mình, thành tựu của đệ có khi còn vượt cả nhị sư huynh. Vì đệ không ở trong trời, nên không bị thiên phú giới hạn.”

“Sư phụ đối xử với đệ cũng khác với các đệ tử khác. Những đệ tử khác trong mắt ông ấy chỉ là đệ tử, không thiên vị, dù nhị sư huynh có thiên phú cao đến vậy, sư phụ cũng chỉ thầm coi trọng trong lòng, ngoài mặt chưa từng quan tâm đặc biệt. Duy chỉ có đệ, sư phụ luôn coi đệ như con ruột.”

Nghe những lời đó, trong lòng Lý Dục Thần không khỏi ngổn ngang trăm mối, hơi khó chịu.

Nhưng có những con đường, một khi đã bước đi, thì không thể quay đầu.

“Các người nói xong chưa, tu sĩ phương Đông ai cũng dài dòng thế à?” Thánh Sariel nói.

“Này, mụ yêu bà, muốn ra tay thì nhanh lên đi, đừng tưởng Vân Hạc ông đây sợ cô, suốt ngày lẽo đẽo theo sau tôi như cái đuôi, chơi vui lắm hả?” Vân Hạc mỉa mai.

Mặt Sariel không biểu cảm: “Tên phóng hỏa, anh là tội phạm của giáo đình. Tôi đã đồng ý với Hawkworth rằng sẽ giao anh cho ông ta mang về giáo đình xử lý, thì sẽ không can thiệp nữa. Nếu anh bỏ trốn, đó là lỗi của Hawkworth, ông ta sẽ tự tiếp nhận trừng phạt.”

“Hử?” Vân Hạc ngẩn ra, “Vậy cô tới đây làm gì?”

“Tôi tới, là vì hắn.” Sariel nhìn sang Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần đã đoán được đại khái mục đích của Sariel, những khúc mắc trước kia trong lòng anh chợt trở nên rõ ràng hơn.

“Cô muốn lấy lại Hắc Hỏa từ trên người tôi à?”

“Đúng vậy, nếu cậu có thể chủ động giao ra, tôi có thể thay mặt Thần xóa bỏ tội lỗi của cậu, đồng thời chấp thuận đề nghị của thánh Asbeel, hợp tác với cậu.” Sariel nói.

Lý Dục Thần khẽ cười, đột nhiên hỏi: “Agatha ở đâu?”

“Agatha?” Sariel hơi sững lại, dường như không ngờ Lý Dục Thần lại bất ngờ hỏi đến cái tên đó, “Cậu tìm cô ta làm gì?”

“Tôi đang giúp Joyce tìm vợ của anh ta.”

“Người trộm lửa đó à?” Sariel như bừng tỉnh, “Hắn đã giao Hỏa Chủng cho cậu, cậu đúng là nên báo đáp hắn. Đáng tiếc, Agatha đã không còn là vợ hắn từ lâu rồi.”

“Nhưng ít ra cô cũng có thể nói cho tôi biết cô ta đang ở đâu, tôi để Joyce đến gặp cô ta một lần. Nếu thực sự đã không còn duyên nợ, thì cũng để anh ta buông tay, xem như một cách giải thoát.”

Sariel im lặng một lúc: “Được thôi, cô ta đang ở Romat, cậu có thể để Joyce đi tìm cô ta. Được rồi, giao Hắc Hỏa ra đi.”

Lý Dục Thần nhún vai: “Tôi có nói như vậy thì tôi sẽ giao Hắc Hỏa ra à?”

Sariel ngẩn ra, sắc mặt hiện vẻ giận dữ, ánh trăng cũng tối sầm lại.

“Người phương Đông gian xảo và thất tín, cậu định nuốt lời à?”

“Hahahaha!” Lý Dục Thần cười to, “Các người đấy, lúc nào cũng ra vẻ cao cao tại thượng, còn bày ra vẻ thiên sứ đáng yêu nữa cơ. Rõ ràng là ỷ mạnh hiếp yếu, đưa ra những điều kiện hoàn toàn bất công, rồi quay sang trách người khác thất tín, tiếp đó thì mở rộng ra để bôi nhọ cả một dân tộc hay quốc gia, biến người dân nơi đó thành hình ảnh xấu xa, từ đó tự mình có được cảm giác thượng đẳng và thỏa mãn.”

“Tôi chỉ hỏi cô Agatha đang ở đâu, chỉ muốn giúp một người chồng đi tìm vợ mình, chuyện này chẳng phải là nhân gian thường tình, là điều vốn nên làm ư? Cô tự xưng ‘phàm nơi nào có ánh trăng, nơi đó là nhà của cô’, vậy thì những người con sống dưới ánh trăng kia chẳng phải cũng là người nhà của cô sao, sao cô lại nỡ nhẫn tâm để họ chia lìa?”

“Các người cho rằng Joyce là kẻ trộm lửa, còn tôi lại nói anh ta là người dũng cảm. Cô cho rằng người phương Đông gian xảo và thất tín, còn tôi thì nói chúng tôi có trí tuệ và đại nghĩa. Cô cho rằng dang đôi cánh thiên sứ dưới ánh trăng là biểu tượng của vẻ đẹp nhân gian, còn tôi lại nói cô vừa xấu xí vừa giả tạo. Cô tưởng rằng mình có thể thay thần phán xét nhân gian, nhưng tôi nói cho cô biết, đừng nói là cô, kể cả là thần của cô, cũng không có tư cách phán xét thế giới này.”

“Vạn vật trong cõi đời, mỗi một con người, mỗi một sinh mệnh, đều là tồn tại độc lập, tự do, có tôn nghiêm, không phải là tạo vật của thần. Họ cũng thiêng liêng như ánh trăng trên đầu cô vậy, không ai có thể phán xét họ, kể cả thần cũng không!”

Những lời này của Lý Dục Thần khiến Sariel sững người, nhất thời không kịp phản ứng.

Còn Ngũ sư huynh Vân Hạc bên cạnh thì như hiểu ra điều gì đó, nhíu mày trầm ngâm, trên mặt lúc thì kinh ngạc, lúc thì vui mừng, rồi lại lo lắng, không rõ đang nghĩ gì.

Ánh trăng tĩnh lặng, tuyết trên đỉnh núi tỏa ra ánh sáng trắng dịu dàng.

Một lúc sau, Sariel mới giận dữ quát: “Mồm mép trơn tru, quả nhiên là đặc điểm của người phương Đông các người, chẳng trách giáo đình muốn dùng thủ đoạn cực đoan để tiêu diệt dị giáo phương Đông.”

Đôi cánh thiên sứ khẽ vỗ, thân thể cô ta dần dần biến mất trong ánh trăng.

Còn mặt trăng vốn đã rất lớn, lại đột nhiên sáng rực lên, tỏa ra luồng sáng chói mắt như ban ngày.

Chớp mắt, lớp tuyết ngàn năm không tan phủ trên đỉnh núi bốc hơi.

Một khuôn mặt tử thần xuất hiện trên mặt trăng khổng lồ giữa không trung, há miệng thật lớn, như muốn nuốt chửng cả mặt đất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ở rể
  • Lục Tảo
Rể quý rể hiền
  • Đang cập nhật..
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom