-
Chương 1268: Phần thưởng và hình phạt
“Thì ra là vậy!" Mạn Đan cười nói: "Chúng tôi đâu có bắt mấy cô gái đó, bọn tôi chỉ cho mấy cô gái đó một cơ hội mà thôi . Vị thần linh màu đen đến từ biển sâu kia ấy, ông cũng biết mà."
“Ý ông là, mấy cô gái đó, sẽ được dâng hiến cho vị thần linh đó sao?” Hassan ngạc nhiên nói.
"Đúng thế, ngày nào chúng tôi cũng sẽ chọn ra năm tới bảy cô gái xinh đẹp đến đặng hầu hạ thần linh, đó là vinh dự của các cô gái." Mạn Đan nói: "Có lẽ ông còn chưa biết, sư muội Tra Na Lệ của tôi cũng sắp gả làm vợ thần linh. Nó là người nối nghiệp được chính sư phụ tôi chỉ định, sau này sẽ là Thần Nữ của Đại Mã. Ngay cả con bé cũng nguyện lòng hầu hạ thì mấy cô gái được chọn kia phải thấy vô cùng vinh hạnh mới đúng."
Gương mặt Hassan hiện lên vẻ phức tạp, cười khẩy đầy kỳ quái: "Thôi vậy, nếu đã như thế thì tôi cũng không còn gì để nói nữa. Xin hỏi, các ông, à không, vị thần linh đó còn cần bao nhiêu người hầu hạ nữa vậy?"
Mạn Đan nói: "Chúng tôi dự kiến, trong buổi hôn lễ giữa thần linh và sư muội tôi sẽ dâng lên chín trăm chín mươi chín trinh nữ, việc này đang được tiến hành, có lẽ chính vì chuyện đó mới kinh động đến giám mục đại nhân."
Hassan gật đầu nói: "Chắc chắn tôi sẽ đến chúc phúc hôm hôn lễ giữa thần linh và sư muội ông. Chỉ là, cha mẹ của những đứa trẻ đáng thương kia cứ cầu xin trước Chúa nhân từ, tôi cũng không thể làm ngơ được. Tôi có một yêu cầu nho nhỏ."
"Mời ông nói."
"Tôi hy vọng các ông bỏ qua cho mấy đứa nhỏ người nước M chúng tôi, cứ bắt những tụi nhỏ người Hoa Hạ đi. Người nước M vốn đã nghèo khổ, cuộc sống đã chẳng dễ dàng gì, nếu mất đi con cái thì sao họ sống nổi đây?"
Khuôn mặt giám mục Hassan lộ ra vẻ nhân từ.
"Người Hoa Hạ chiếm chưa đến một phần ba dân số, vậy mà lại chiếm giữ hơn bảy mươi phần trăm tài sản của Đại Mã. Họ sinh con đẻ cái càng nhiều, tài sản bị biển thủ sau này lại càng lớn hơn, đời sống của người nước M chúng tôi sẽ ngày càng nghèo khó. Hãy bắt con cái của người Hoa Hạ đi, cứ coi như là cướp của người giàu chia cho người nghèo, là làm việc thiện cho người nước M."
Khuôn mặt Mạn Đan bừng tỉnh: "À, giám mục đại nhân nói rất có lý. Karim..."
Ông ta gọi đệ tử thân tín Karim của mình đến.
"Con đi dặn dò xuống bên dưới, thả hết mấy cô bé người nước M bị bắt về ra đi, sau này chỉ bắt người Hoa Hạ thôi. Nhớ kỹ hai điều kiện: phải thật xinh đẹp, phải còn trinh."
"Dạ." Karim nói một tiếng rồi đi ra ngoài.
Giám mục Hassan nở nụ cười, làm dấu thánh giá: "Mạn Đan này, ông đúng là một lãnh đạo sáng suốt, không chỉ có phong thái của Tông Sư Hàng Môn mà còn có khí độ của bậc vương giả! Nguyện thần Quang Minh phù hộ cho ông!"
Lời nói của Hassan khiến Mạn Đan vô cùng hài lòng.
"Giám mục đại nhân, ông có muốn đến gặp Hắc Mộc Thần với tôi không?"
"Tất nhiên rồi, tôi cầu còn không được. Bái kiến thần linh, hợp tác cùng các vị thần khắp nơi chính là công việc của chúng tôi. Thánh giáo chủ của chúng tôi có thánh dụ: Thánh Quang sẽ không bài xích các thần linh khác. Chúng tôi tin rằng Thánh Quang ở khắp mọi nơi, chiếu rọi vạn thần!"
"Vậy thì mời ông."
Mạn Đan đưa Hassan đến Thần Điện thờ phụng Hắc Mộc Thần.
Nơi này vốn là chỗ thờ tượng thần nữ. Ban đầu Mạn Đan dự định sai người dời bức tượng thần nữ đi, nhưng sau khi Hắc Mộc Thần nhìn thấy bức tượng thần nữ Pháp Đế Mã được điêu khắc sống động như thật thì lập tức yêu cầu giữ tượng thần nữ lại nơi đây.
Hassan trông thấy pho tượng gỗ màu đen đó, nó đứng ngay bên cạnh bức tượng thần nữ. Chỉ là pho tượng màu đen nằm chính giữa, còn tượng thần nữ thì bị dịch sang một bên.
Hassan làm dấu thánh giá, khẽ khom người trước pho tượng gỗ màu đen: "Hassan, giám mục khu vực Đại Mã của giáo hội Thánh Quang kính bái Hắc Mộc Thần, nguyện cho ngài sẽ tồn tại cùng với Thánh Quang, vĩnh sinh trong Thánh Quang."
Pho tượng gỗ không có phản ứng gì.
Hassan thoáng lộ vẻ lúng túng.
Mạn Đan mỉm cười, gọi một đệ tử canh gác tới, thì thầm dặn vài câu.
Chốc lát sau, đệ tử dẫn hai cô gái trẻ đi đến.
Hai cô gái ấy trông chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, là độ tuổi thanh xuân đẹp nhất.
Hai cô gái ấy có vẻ sợ hãi.
"Hai cô đừng sợ, vận mệnh của các cô sẽ thay đổi kể từ hôm nay." Mạn Đan nói: "Lại đây nào, đi đến đây."
Hai cô gái rụt rè bước đến, đi tới trước pho tượng thần màu đen.
Hassan nhìn thấy trong ánh mắt mê mang của các cô gái ấy lóe lên một tia hưng phấn, sau đó mặt họ đỏ bừng lên, bắt đầu uốn éo eo, chủ động cởi bỏ quần áo. Mồ hôi rỉ ra thành từng giọt nhỏ khắp người họ, ánh mắt mê ly, miệng phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ.
Hassan là một linh mục, nhưng khi ông ta ngửi thấy mùi hormone và nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng kia, ông ta cũng không khỏi đỏ mặt.
Thế nhưng, cảm giác đó nhanh chóng bị một cơn ớn lạnh khó hiểu làm cho tan biến.
Không biết từ lúc nào, căn phòng đã trở nên lạnh lẽo.
Hassan nghe nói phương Bắc xa xôi hiện đang trải qua một đợt rét đậm cực đoan, nhưng từ trước nay, Đại Mã chưa từng xuất hiện thời tiết lạnh đến như vậy.
Ông ta khẽ nắm lấy cây thánh giá trước ngực, âm thầm cầu nguyện.
Tín đồ của giáo hội Thánh Quang không tu luyện pháp thuật, chỉ có thể dựa vào sự ban phước của thần. Tất nhiên, đoàn thiên sứ là một ngoại lệ, vì trên thực tế họ và giáo đình thuộc về hai hệ thống khác nhau.
Còn về phần kỵ sĩ Thánh Điện, đó chỉ là một đám người không có tư duy, ở trong giáo hội thì có địa vị vô cùng tôn quý, nhưng thực chất lại không có quyền lực gì, chỉ là một đám máy móc biết nghe lời mà thôi.
Cây thánh giá trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng, hơi ấm thông qua bàn tay mà truyền cho cả người.
Hassan cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Thế nhưng, cảnh tượng tiếp theo lại khiến ông ta rợn tóc gáy, ông ta bắt đầu hoài nghi quyết định lựa chọn hợp tác với thần của giáo hội liệu có đúng đắn hay không?
Chỉ thấy hai cô gái vẫn không ngừng uốn éo, cọ xát nhau.
Cơ thể họ từ từ trở nên gầy đi, trong khi đó, bức tượng thần bằng gỗ ở gần đó lại trở nên ẩm ướt.
Chẳng mấy chốc, họ chỉ còn lại một lớp da bọc xương.
Thế nhưng, họ vẫn điên cuồng uốn éo, thở dốc, cho đến khi cả lớp da cuối cùng cũng khô quắc lại và vỡ vụn, cả người đổ sụp xuống, chỉ còn lại một đống xương khô quắc như đã chết được ngàn năm.
Hassan cúi đầu, lặng lẽ làm dấu thánh giá trước ngực.
Cuối cùng thì ông ta cũng hiểu Mạn Đan muốn tìm chín trăm chín mươi chín cô gái để làm gì rồi.
Ông ta quyết định sau khi quay về sẽ lập tức soạn thảo một bản báo cáo, trình lên trụ sở chính giáo đình đảo Delin, ông ta sẽ đề nghị giáo hội Thánh Quang chấm dứt hợp tác với Hắc Mộc Thần, loại tà thần này chắc chắn sẽ làm ô uế Thánh Quang.
Ngay lúc ông ta nghĩ như vậy thì bất chợt, ông ta cảm thấy ngực mình đau nhói.
Hassan chợt ngẩng đầu lên, thấy pho tượng Hắc Mộc Thần kia mở mắt ra.
Ông ta giật mình kinh hãi, rõ ràng trên mặt pho tượng không hề có ngũ quan, thế nhưng ông ta lại thấy rất rõ đôi mắt ấy đang mở ra.
Ánh mắt đó như đến từ vực sâu, sắc bén như lưỡi dao, cắt toạc lồng ngực ông ta.
"Ta nghe thấy... trái tim ông... đang làm ô uế... Thánh Quang..."
Hassan nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, như thể nó vọng ra từ bức tượng thần trước mặt, lại như đang phát ra từ nội tâm ông ta.
Ông ta cúi đầu xuống, thấy một quả tim vẫn đang đập đang từ từ rơi ra khỏi lòng ngực rách toạc của ông ta, như thể có một đôi tay vô hình đang bưng lấy nó vậy.
Ngay sau đó, bụp một tiếng, tim vỡ vụn.
Cơ thể Hassan ngã ngửa ra sau.
Trong mắt ông ta tràn đầy kinh hãi, hai tay vẫn còn siết chặt cây thánh giá đẫm máu.
“Ý ông là, mấy cô gái đó, sẽ được dâng hiến cho vị thần linh đó sao?” Hassan ngạc nhiên nói.
"Đúng thế, ngày nào chúng tôi cũng sẽ chọn ra năm tới bảy cô gái xinh đẹp đến đặng hầu hạ thần linh, đó là vinh dự của các cô gái." Mạn Đan nói: "Có lẽ ông còn chưa biết, sư muội Tra Na Lệ của tôi cũng sắp gả làm vợ thần linh. Nó là người nối nghiệp được chính sư phụ tôi chỉ định, sau này sẽ là Thần Nữ của Đại Mã. Ngay cả con bé cũng nguyện lòng hầu hạ thì mấy cô gái được chọn kia phải thấy vô cùng vinh hạnh mới đúng."
Gương mặt Hassan hiện lên vẻ phức tạp, cười khẩy đầy kỳ quái: "Thôi vậy, nếu đã như thế thì tôi cũng không còn gì để nói nữa. Xin hỏi, các ông, à không, vị thần linh đó còn cần bao nhiêu người hầu hạ nữa vậy?"
Mạn Đan nói: "Chúng tôi dự kiến, trong buổi hôn lễ giữa thần linh và sư muội tôi sẽ dâng lên chín trăm chín mươi chín trinh nữ, việc này đang được tiến hành, có lẽ chính vì chuyện đó mới kinh động đến giám mục đại nhân."
Hassan gật đầu nói: "Chắc chắn tôi sẽ đến chúc phúc hôm hôn lễ giữa thần linh và sư muội ông. Chỉ là, cha mẹ của những đứa trẻ đáng thương kia cứ cầu xin trước Chúa nhân từ, tôi cũng không thể làm ngơ được. Tôi có một yêu cầu nho nhỏ."
"Mời ông nói."
"Tôi hy vọng các ông bỏ qua cho mấy đứa nhỏ người nước M chúng tôi, cứ bắt những tụi nhỏ người Hoa Hạ đi. Người nước M vốn đã nghèo khổ, cuộc sống đã chẳng dễ dàng gì, nếu mất đi con cái thì sao họ sống nổi đây?"
Khuôn mặt giám mục Hassan lộ ra vẻ nhân từ.
"Người Hoa Hạ chiếm chưa đến một phần ba dân số, vậy mà lại chiếm giữ hơn bảy mươi phần trăm tài sản của Đại Mã. Họ sinh con đẻ cái càng nhiều, tài sản bị biển thủ sau này lại càng lớn hơn, đời sống của người nước M chúng tôi sẽ ngày càng nghèo khó. Hãy bắt con cái của người Hoa Hạ đi, cứ coi như là cướp của người giàu chia cho người nghèo, là làm việc thiện cho người nước M."
Khuôn mặt Mạn Đan bừng tỉnh: "À, giám mục đại nhân nói rất có lý. Karim..."
Ông ta gọi đệ tử thân tín Karim của mình đến.
"Con đi dặn dò xuống bên dưới, thả hết mấy cô bé người nước M bị bắt về ra đi, sau này chỉ bắt người Hoa Hạ thôi. Nhớ kỹ hai điều kiện: phải thật xinh đẹp, phải còn trinh."
"Dạ." Karim nói một tiếng rồi đi ra ngoài.
Giám mục Hassan nở nụ cười, làm dấu thánh giá: "Mạn Đan này, ông đúng là một lãnh đạo sáng suốt, không chỉ có phong thái của Tông Sư Hàng Môn mà còn có khí độ của bậc vương giả! Nguyện thần Quang Minh phù hộ cho ông!"
Lời nói của Hassan khiến Mạn Đan vô cùng hài lòng.
"Giám mục đại nhân, ông có muốn đến gặp Hắc Mộc Thần với tôi không?"
"Tất nhiên rồi, tôi cầu còn không được. Bái kiến thần linh, hợp tác cùng các vị thần khắp nơi chính là công việc của chúng tôi. Thánh giáo chủ của chúng tôi có thánh dụ: Thánh Quang sẽ không bài xích các thần linh khác. Chúng tôi tin rằng Thánh Quang ở khắp mọi nơi, chiếu rọi vạn thần!"
"Vậy thì mời ông."
Mạn Đan đưa Hassan đến Thần Điện thờ phụng Hắc Mộc Thần.
Nơi này vốn là chỗ thờ tượng thần nữ. Ban đầu Mạn Đan dự định sai người dời bức tượng thần nữ đi, nhưng sau khi Hắc Mộc Thần nhìn thấy bức tượng thần nữ Pháp Đế Mã được điêu khắc sống động như thật thì lập tức yêu cầu giữ tượng thần nữ lại nơi đây.
Hassan trông thấy pho tượng gỗ màu đen đó, nó đứng ngay bên cạnh bức tượng thần nữ. Chỉ là pho tượng màu đen nằm chính giữa, còn tượng thần nữ thì bị dịch sang một bên.
Hassan làm dấu thánh giá, khẽ khom người trước pho tượng gỗ màu đen: "Hassan, giám mục khu vực Đại Mã của giáo hội Thánh Quang kính bái Hắc Mộc Thần, nguyện cho ngài sẽ tồn tại cùng với Thánh Quang, vĩnh sinh trong Thánh Quang."
Pho tượng gỗ không có phản ứng gì.
Hassan thoáng lộ vẻ lúng túng.
Mạn Đan mỉm cười, gọi một đệ tử canh gác tới, thì thầm dặn vài câu.
Chốc lát sau, đệ tử dẫn hai cô gái trẻ đi đến.
Hai cô gái ấy trông chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, là độ tuổi thanh xuân đẹp nhất.
Hai cô gái ấy có vẻ sợ hãi.
"Hai cô đừng sợ, vận mệnh của các cô sẽ thay đổi kể từ hôm nay." Mạn Đan nói: "Lại đây nào, đi đến đây."
Hai cô gái rụt rè bước đến, đi tới trước pho tượng thần màu đen.
Hassan nhìn thấy trong ánh mắt mê mang của các cô gái ấy lóe lên một tia hưng phấn, sau đó mặt họ đỏ bừng lên, bắt đầu uốn éo eo, chủ động cởi bỏ quần áo. Mồ hôi rỉ ra thành từng giọt nhỏ khắp người họ, ánh mắt mê ly, miệng phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ.
Hassan là một linh mục, nhưng khi ông ta ngửi thấy mùi hormone và nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng kia, ông ta cũng không khỏi đỏ mặt.
Thế nhưng, cảm giác đó nhanh chóng bị một cơn ớn lạnh khó hiểu làm cho tan biến.
Không biết từ lúc nào, căn phòng đã trở nên lạnh lẽo.
Hassan nghe nói phương Bắc xa xôi hiện đang trải qua một đợt rét đậm cực đoan, nhưng từ trước nay, Đại Mã chưa từng xuất hiện thời tiết lạnh đến như vậy.
Ông ta khẽ nắm lấy cây thánh giá trước ngực, âm thầm cầu nguyện.
Tín đồ của giáo hội Thánh Quang không tu luyện pháp thuật, chỉ có thể dựa vào sự ban phước của thần. Tất nhiên, đoàn thiên sứ là một ngoại lệ, vì trên thực tế họ và giáo đình thuộc về hai hệ thống khác nhau.
Còn về phần kỵ sĩ Thánh Điện, đó chỉ là một đám người không có tư duy, ở trong giáo hội thì có địa vị vô cùng tôn quý, nhưng thực chất lại không có quyền lực gì, chỉ là một đám máy móc biết nghe lời mà thôi.
Cây thánh giá trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng, hơi ấm thông qua bàn tay mà truyền cho cả người.
Hassan cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Thế nhưng, cảnh tượng tiếp theo lại khiến ông ta rợn tóc gáy, ông ta bắt đầu hoài nghi quyết định lựa chọn hợp tác với thần của giáo hội liệu có đúng đắn hay không?
Chỉ thấy hai cô gái vẫn không ngừng uốn éo, cọ xát nhau.
Cơ thể họ từ từ trở nên gầy đi, trong khi đó, bức tượng thần bằng gỗ ở gần đó lại trở nên ẩm ướt.
Chẳng mấy chốc, họ chỉ còn lại một lớp da bọc xương.
Thế nhưng, họ vẫn điên cuồng uốn éo, thở dốc, cho đến khi cả lớp da cuối cùng cũng khô quắc lại và vỡ vụn, cả người đổ sụp xuống, chỉ còn lại một đống xương khô quắc như đã chết được ngàn năm.
Hassan cúi đầu, lặng lẽ làm dấu thánh giá trước ngực.
Cuối cùng thì ông ta cũng hiểu Mạn Đan muốn tìm chín trăm chín mươi chín cô gái để làm gì rồi.
Ông ta quyết định sau khi quay về sẽ lập tức soạn thảo một bản báo cáo, trình lên trụ sở chính giáo đình đảo Delin, ông ta sẽ đề nghị giáo hội Thánh Quang chấm dứt hợp tác với Hắc Mộc Thần, loại tà thần này chắc chắn sẽ làm ô uế Thánh Quang.
Ngay lúc ông ta nghĩ như vậy thì bất chợt, ông ta cảm thấy ngực mình đau nhói.
Hassan chợt ngẩng đầu lên, thấy pho tượng Hắc Mộc Thần kia mở mắt ra.
Ông ta giật mình kinh hãi, rõ ràng trên mặt pho tượng không hề có ngũ quan, thế nhưng ông ta lại thấy rất rõ đôi mắt ấy đang mở ra.
Ánh mắt đó như đến từ vực sâu, sắc bén như lưỡi dao, cắt toạc lồng ngực ông ta.
"Ta nghe thấy... trái tim ông... đang làm ô uế... Thánh Quang..."
Hassan nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, như thể nó vọng ra từ bức tượng thần trước mặt, lại như đang phát ra từ nội tâm ông ta.
Ông ta cúi đầu xuống, thấy một quả tim vẫn đang đập đang từ từ rơi ra khỏi lòng ngực rách toạc của ông ta, như thể có một đôi tay vô hình đang bưng lấy nó vậy.
Ngay sau đó, bụp một tiếng, tim vỡ vụn.
Cơ thể Hassan ngã ngửa ra sau.
Trong mắt ông ta tràn đầy kinh hãi, hai tay vẫn còn siết chặt cây thánh giá đẫm máu.
Bình luận facebook