• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 1270-1272

Chương 1270: Giấc mộng quốc vương

Điều này khiến các vị khách sợ hãi tột độ.

Mọi người câm như hến, không còn ai dám đứng ra bênh vực cho những cô gái tội nghiệp kia nữa.

Trên mặt Mạn Đan hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Đó chính là kết cục của việc bất kính với thần linh!”

Thấy khách khứa ai nấy đều hiện rõ vẻ sợ hãi, ông ta đứng trên bậc thềm, giữ tư thế cao cao tại thượng, giống như một vị vua đang ban lệnh cho dân chúng, nói:

“Các vị khách quý, tôi biết các ông đang lo lắng điều gì. Nhưng xin hãy yên tâm, hôm nay tôi mời các ông đến đây, không phải để uy hiếp hay đòi hỏi điều gì. Ngược lại, là để cứu rỗi các ông!”

“Phần lớn những người đang ngồi đều là người Đại Mã, bao nhiêu năm qua, người Đại Mã đã phải chịu đủ sự chèn ép từ người Hoa Hạ. Họ chiếm hơn bảy mươi phần trăm tài sản của Đại Mã, họ hưởng thụ vinh hoa phú quý ở Đại Mã, nhưng lòng lại luôn hướng về cái gọi là quê nhà, chuyển hàng đống tài sản ra ngoài, mua nhà đất ở Sư Thành, Hương Giang và các thành phố lớn ở đất liền. Còn con dân của chúng ta thì sao? Nghèo đói, thất nghiệp, làm những công việc thấp kém nhất, lĩnh đồng lương ít ỏi, giương mắt nhìn người ngoài vắt cạn máu và mồ hôi của chúng ta trên chính mảnh đất của chúng ta! Các ông không thấy nhục nhã và phẫn nộ sao?”

“Hôm nay, tôi nói cho các ông biết, thời đại nhục nhã đã kết thúc! Tôi — Mạn Đan — đại đệ tử của Thần Nữ Đại Mã — nhân danh nữ thần, chính thức kế thừa vị trí môn chủ của Huyền Hàng Môn, thống lĩnh toàn bộ Hàng Môn Nam Dương. Tôi sẽ dẫn dắt mọi người, giành lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về người Đại Mã!”

Khách khứa bắt đầu có phần xôn xao.

Có người lộ vẻ hưng phấn ra mặt, cũng có người tỏ ra lo lắng bất an, trong số đó, một vài khách mời người Hoa Hạ thì lại càng hoảng loạn.

Lúc này, một nhóm đệ tử Huyền Hàng Môn bước vào trung tâm khu vườn, bắt đầu quỳ lạy Mạn Đan:

"Chúc mừng đại sư huynh!"

"Chúc mừng sư tôn!"

"Đệ tử bái kiến chưởng môn!"

Lúc này mọi người mới hiểu ra, thì ra Mạn Đan muốn mượn buổi hôn lễ hôm nay để tuyên bố chính thức nhậm chức chưởng môn Huyền Hàng Môn.

Còn khúc gỗ được điêu khắc thành chú rể kia, chắc cũng chỉ là một loại biểu tượng mà thôi?

Việc Mạn Đan nói đó là thần linh, thật ra chính là đang tuyên bố với mọi người, Mạn Đan chính là thần linh!

Hơn nữa, từ những lời vừa rồi của Mạn Đan, có thể nghe ra, ông ta còn có dã tâm lớn hơn.

Quả nhiên, sau khi tiếp nhận những lời bái lạy, Mạn Đan tiếp tục nói với khách mời:

“Các ông yên tâm, chín trăm chín mươi chín cô gái ở đây, đều là con cháu người Hoa Hạ, không có một ai là người Đại Mã cả. Tôi là người Đại Mã, sao có thể hại đồng bào của mình chứ? Xin các ông hãy ghi nhớ ngày hôm nay, từ giờ trở đi, người Hoa Hạ sẽ không thể bắt nạt chúng ta nữa! Không còn ai cướp việc làm, cướp phụ nữ, cướp đất đai và tài sản của chúng ta, vì bọn họ sẽ không còn tồn tại! Hoặc là cút về, hoặc là chết tại đây!”

Nói đến đây, Mạn Đan ngừng một lát, nhìn khắp lượt khách khứa. Ánh mắt ông ta dừng lại trên những vị khách người Hoa Hạ. Từ ánh mắt họ, ông ta thấy rõ sự khiếp đảm, ông ta cười.

“Người đâu, bắt những người này lại cho tôi!”

Mạn Đan ra lệnh một tiếng, mấy tên đệ tử lực lưỡng đã chuẩn bị sẵn lập tức xông vào đám đông, lôi mấy phú thương người Hoa Hạ ra ngoài.

Mạn Đan chỉ tay vào họ nói: “Bắt đầu từ các ông trước đi. Đừng sợ, sự hy sinh của các ông sẽ được ghi vào sử sách, trở thành nét bút đậm trong lịch sử Đại Mã và toàn bộ Nam Dương!”

“Không! Tha cho chúng tôi! Chúng tôi sẵn sàng giao hết toàn bộ tiền, mai, không, tối nay, tối nay tôi sẽ rời Nhã Kinh, rời khỏi Nam Dương!”

“Ha ha!” Mạn Đan cười khẩy, “Dâng tài sản là có thể chuộc tội sao? Dùng tiền là có thể giải quyết vấn đề sao? Các ông xem, đây chính là tư duy của người Hoa Hạ các ông. Có những chuyện, không đổ máu là không giải quyết được đâu!”

Nói xong, ông ta đưa tay ra, làm động tác bóp cổ trong không trung.

Mấy phú thương người Hoa Hạ quỳ dưới đất lập tức ôm cổ, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn, trợn trừng mắt, sắp tắt thở đến nơi.

"Dừng tay!"

Mọi người chợt nghe một tiếng quát nhẹ vang lên, âm thanh phát ra từ bên dưới khăn trùm đầu của cô dâu.

Mạn Đan buông tay ra, nhìn về phía Tra Na Lệ vẫn đang đội khăn trùm, cười hỏi: “Sao vậy, sư muội?”

“Thả họ ra!”

“Ôi chao, tôi suýt quên mất, sư muội tốt của tôi cũng là người Hoa Hạ! Nói ra thì, bọn họ đều là đồng bào của cô, cùng ngôn ngữ, cùng chủng tộc, cùng cội nguồn, đúng không? Ha ha ha!”

“Anh thả họ ra, điều kiện của anh, tôi đồng ý hết.” Giọng của Tra Na Lệ hơi run rẩy.

“Tốt, tốt lắm!”

Mạn Đan vỗ tay, đây chính là khoảnh khắc mà ông ta chờ đợi.

"Đã là sư muội lên tiếng cầu xin, tôi đương nhiên phải nể mặt rồi. Chỉ cần cô hầu hạ Hắc Mộc Thần cho tốt, sau này cô sẽ là nữ thần chân chính, tôi cũng phải nhường cô ba phần. Vậy thì, hôn lễ bắt đầu đi."

"Khoan đã!" Tra Na Lệ lên tiếng, "Anh thả bọn họ đi trước, cả những cô gái kia nữa."

Mạn Đan khựng lại một chút, lắc đầu nói: "Sư muội, cô thật hồ đồ. Mấy lão già kia thả thì thả, nhưng đám con gái đó sao có thể đi được? Họ là sính lễ của cô đấy! Họ là do thần chọn, là ý chỉ của thần, tôi cũng không thể làm trái. Huống chi cô không nghĩ xem, nếu không có họ, dù cô có tu vi trong người, cũng không chịu nổi sức tàn phá của thần lực đâu! Chẳng mấy ngày là cô khô héo rồi, thế thì sao được chứ?"

Trên mặt Mạn Đan lộ ra một nụ cười đầy ác ý.

"Sư muội, hãy tận hưởng tình yêu của thần đi! Chẳng bao lâu nữa, thần linh sẽ có thể hiển hóa chân thân rồi, đến lúc đó, cô sẽ trở thành nữ thần chân chính của Đại Mã! À không, không chỉ là Đại Mã, mà là cả Nam Dương, cả thế giới, tất cả đều sẽ quỳ dưới chân cô!"

Tra Na Lệ không nói gì nữa, như thể đã ngầm đồng ý với lời Mạn Đan.

Mạn Đan hài lòng gật đầu, quay sang nhìn mấy tên phú thương người Hoa Hạ kia, nói: "Còn không mau cút đi!"

Đám phú thương người Hoa Hạ lồm cồm bò dậy, cuống cuồng tháo chạy khỏi trang viên, chẳng dám quay lại bãi đỗ xe lấy xe, ngay cả siêu xe của mình cũng bỏ lại, chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi nơi quỷ quái này, về nhà đưa vợ con rời khỏi Đại Mã.

"Nhìn kìa, dáng vẻ chạy trốn của chúng có khác gì chó không? Ha ha ha ha..." Mạn Đan cười phá lên, "Các ông nghe cho rõ đây, đi theo tôi, Mạn Đan, tôi sẽ đuổi hết đám chó chết ra khỏi Đại Mã! Không chỉ Đại Mã, mà cả Lữ Tống và Trảo Oa, toàn bộ Nam Dương đều là của chúng ta!"

Đám khách người Đại Mã đứng trong vườn sau một thoáng kinh ngạc liền bộc phát ra tiếng hoan hô.

Thậm chí có người gọi Mạn Đan là "Quốc vương", quỳ rạp xuống đất hô "Mạn Đan vạn tuế!"

Mạn Đan hưởng thụ cảnh tượng ấy, lắng nghe những tiếng hò reo, khuôn mặt đầy vẻ thỏa mãn.

Đây chính là thứ ông ta hằng mong mỏi, bao năm khắc khoải mơ tưởng.

Trong cơn mơ hồ, ông ta cảm thấy bản thân đã ngồi lên ngai vàng, trở thành vị quân chủ vĩ đại nhất toàn cõi Nam Dương.

Chẳng phải còn vinh hiển hơn làm môn chủ Huyền Hàng Môn sao? Đến cả thần nữ của Đại Mã cũng chưa chắc sánh được, đúng không?

Nghĩ đến sư phụ Pháp Đế Mã, Mạn Đan lập tức tỉnh táo lại, trong lòng nảy sinh một tia hoảng loạn.

Ông ta liếc nhìn "chú rể " đứng cạnh Tra Na Lệ – khúc gỗ đó – lúc này mới thấy yên tâm lại.

Có Hắc Mộc Thần ở đây, cho dù sư phụ có quay lại cũng chẳng làm gì được ông ta.

Ông ta đã chứng kiến sức mạnh của Hắc Mộc Thần ở hòn đảo hoang.

Giờ đây, sau khi hấp thu nhiều sức mạnh nữ âm như vậy, phong ấn đã được giải trừ hơn một nửa, sức mạnh hẳn càng kinh khủng hơn.

Khi chín trăm chín mươi chín trinh nữ trong vườn bị ông ta hấp thu hoàn toàn, phong ấn hẳn sẽ được giải trừ hoàn toàn, chân thân của thần sẽ giáng thế, lúc ấy còn sợ gì ai nữa?

Tối nay động phòng, mà ngày mai vừa hay là lễ Giáng Sinh, có khi ngày mai thần sẽ giáng lâm.

Còn về phần sư muội tốt Tra Na Lệ sẽ trở thành cái gì, xác khô hay là xương khô, hay linh hồn bị phong ấn vào khúc gỗ sống đời với thần, Mạn Đan chẳng thèm quan tâm.

"Hôn lễ bắt đầu!" Mạn Đan tuyên bố.

Ban nhạc lại tấu lên khúc nhạc trống rộn ràng, pháo và hoa lễ bay vút lên trời giữa những tiếng nổ vang dội.

Mạn Đan bước tới trước mặt Tra Na Lệ, đưa tay nhấc một góc khăn trùm đầu: "Sư muội, hãy để tôi thay mặt thần linh vén khăn trùm đầu cho cô, để mọi người được chiêm ngưỡng dung nhan xinh đẹp của cô!"

Khăn trùm đầu được vén lên.

Khách khứa lập tức thét lên kinh hãi.

Bên dưới khăn trùm đầu là một gương mặt thối rữa xấu xí cùng cực, đầy côn trùng bò nhúc nhích.
Chương 1271: Cổ tuyệt tình

Mạn Đan cũng sững sờ.

Ông ta xé toạc cổ áo của Tra Na Lệ, phát hiện cổ đã bắt đầu thối rữa.

Ông ta lại nắm tay Tra Na Lệ, kéo tay áo lên, cả lòng bàn tay lẫn cánh tay đều đã thối rữa.

“Cổ tuyệt tình!” Mạn Đan giận dữ nhìn Tra Na Lệ, lớn tiếng nói: “Cô vậy mà không tiếc ra tay với chính mình, dùng cổ tuyệt tình? Cô hại tôi rồi!”

“Là anh ép tôi mà, đại sư huynh." Giọng Tra Na Lệ vô cùng bình tĩnh.

“Cô gieo cổ tuyệt tình vào người lúc nào? Sao tôi không nhận ra!”

“Thật ra, khi sư phụ thu nhận tôi làm đệ tử đã gieo rồi. Người nói sau này tôi chắc chắn gặp tình kiếp, nếu không vượt qua được thì dùng cái này để đoạn tuyệt tình cảm.”

“Cổ tuyệt tình phát tác thì xương khô ruột nát, tuỷ mục não tàn, thần tiên cũng khó cứu! Sao cô lại tàn nhẫn với bản thân như vậy? Lấy thần linh thì có gì không tốt?”

“Lấy thần linh ư?” Tra Na Lệ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Trong lòng tôi chỉ có một vị thần, thân hình anh ấy vạm vỡ, hóa thân thành rồng đỏ, cưỡi mây đạp sóng, ánh mắt soi thấu suối sâu; khí phách anh ấy hiên ngang, nghĩa khí quang minh, chính khí lẫm liệt, dũng cảm không sợ hãi; điều quan trọng nhất là, anh ấy chỉ yêu mình tôi, đến tận cùng trời đất; còn tôi cũng chỉ yêu anh ấy, dẫu biển cạn đá mòn!"

Mạn Đan tức đến phát run, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Ngay lúc ấy, cả khu vườn bỗng trở nên âm u rợn người. Trời rõ ràng không gợn mây, nắng vẫn chan hòa, nhưng mọi người lại cảm thấy toàn thân lạnh toát, như thể tuyết sắp rơi đến nơi.

Mạn Đan kinh hoảng nhìn chú rể, quỳ xuống trước khúc gỗ: “Đại nhân! Thần linh đại nhân! Xin bớt giận! Đây chỉ là ngoài ý muốn! Xin hãy tin tôi, nhất định tôi sẽ xử lý ổn thỏa, nhất định sẽ tìm người phụ nữ mạnh hơn cô ấy gấp trăm lần để làm vợ của ngài!”

Lời của Mạn Đan còn chưa dứt, thân thể ông ta đã bị nhấc bổng, vặn vẹo giữa không trung, như thể rơi vào không gian trong suốt, uốn éo như nhào bột.

Ông ta giãy giụa trong đau đớn, cố gắng gào thét, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt, không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể há miệng trong im lặng, mà vì không gian bị vặn xoắn, miệng ông ta lúc to lúc nhỏ.

Toàn thân ông ta như bị ném vào tấm gương kỳ quái.

Lúc lâu sau, mới có tiếng rơi bịch xuống đất.

Mạn Đan cảm thấy toàn thân như tan rã, pháp lực cũng tiêu tán không thể tụ lại.

Ông ta bò rạp trên mặt đất, phải thở dốc một lúc lâu mới lấy lại được khả năng nói chuyện.

“Đại nhân! Hắc Mộc Thần đại nhân! Xin hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ đền bù cho ông!”

Xì --

Tượng gỗ đen phát ra âm thanh lạ lùng.

“Bù đắp... được... tôi muốn ---- cô ấy!”

Chỉ thấy trên thân Hắc Mộc tỏa ra ánh sáng đen, như thể có cánh cửa tối tăm hiện ra.

Từ trong cánh cửa lơ lửng bay ra pho tượng thần.

“Tượng Thần Nữ!”

Các vị khách kinh hãi kêu lên thành tiếng.

Ở Nhã Kinh, ai cũng nhận ra pho tượng này.

Đây chính là bức tượng của Đại Mã thần nữ Pháp Đế Mã được dựng ở Nhã Kinh, luôn được mọi người tôn thờ.

Nơi này cách quảng trường Thần Nữ ở trung tâm Nhã Kinh mấy chục cây số, vậy mà ông ta có thể thần không biết quỷ không hay mà mang đến đây.

Đến cả Mạn Đan cũng phải kinh hãi.

Nhìn thấy bức tượng của sư phụ mình đột ngột hiện ra trước mắt, trong lòng ông ta không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi và do dự.

“Ừ... ông sợ rồi... ông không dám... ông lừa tôi...”

Thân thể của Mạn Đan lại lần nữa vặn vẹo rồi bay lên không trung.

Lần này còn kinh khủng hơn lúc trước, gần như không còn giữ được hình dáng con người.

Mọi người đều cảm nhận được sự bất mãn và phẫn nộ đến từ thần linh.

Trong lòng mọi người tràn ngập sợ hãi.

Khi Mạn Đan rơi xuống đất lần nữa, ông ta đã chẳng khác gì vũng bùn nhão nhoét.

Mãi thật lâu sau, Mạn Đan mới dần dần hồi phục, chậm rãi bò dậy.

Lần này, ông ta không dám để lộ ra bất kỳ vẻ do dự hay bất mãn nào trong lòng nữa, bởi ông ta biết rõ, ông ta nghĩ gì, Hắc Mộc Thần đều có thể nhìn thấu.

“Vâng, thần linh đại nhân của tôi, tôi sẽ theo chỉ thị của ông, đưa cô ấy đến đây. Trước khi tìm được cô ấy, tôi sẽ bắt hết mọi cô gái trong Nhã Kinh để dâng lên cho ông!”

Lời này vừa thốt ra, đám phú hào có mặt tại đó đều bị dọa sợ.

“Mạn Đan đại nhân, chuyện này không được đâu? Tất cả các cô gái, chẳng lẽ đến cả người nước M cũng…”

“Mấy người các người sợ cái gì? Con gái mất rồi thì sinh tiếp là được, dâng con gái cho thần linh, đó là vinh hạnh của các người!”

Mạn Đan trừng mắt quát, khiến đám khách khứa lập tức im bặt, không ai dám thở mạnh.

Lúc này, Hắc Mộc Thần dường như đã chấp nhận đề nghị của Mạn Đan, không những không trừng phạt ông ta nữa, mà còn phóng ra tia sáng bay thẳng vào mi tâm ông ta.

Thân thể Mạn Đan rung động, nhất thời cảm thấy bản thân như được tái sinh, pháp lực trong cơ thể dâng trào, tinh lực dồi dào vô tận.

Ông ta nhìn Tra Na Lệ, gương mặt thối rữa khiến ông ta vừa thấy chán ghét mà vừa căm giận.

“Tra Na Lệ! Cô đúng là con điếm! Suýt nữa thì làm tôi mất mặt trước thần linh! Cô muốn dùng cổ tuyệt tình để giải thoát à? Mơ đi! Tôi sẽ luyện thân xác cô thành dầu xác, để trong đèn Trường Minh; dùng linh hồn cô luyện thành âm nữ, để trăm quỷ hưởng thụ! Ha ha ha ha…”

Mạn Đan cười to, vung tay lên, cuốn lên luồng gió lạnh, đẩy Tra Na Lệ đến lễ đài trong vườn hoa, nơi đó vốn là nơi để tổ chức lễ bái trời đất, đặt các vật tế lễ.”

“Bày trận, luyện lửa!” Mạn Đan ra lệnh.

Bốn con Kim Cổ Mạn Đồng bao vây xung quanh, trôi lơ lửng quanh người Tra Na Lệ, giam cầm cô ấy.

Lập tức có đệ tử của Huyền Hàng Môn bưng đến rất nhiều thứ giống như sáp, xếp chồng dưới chân Tra Na Lệ.

Trên mặt của Mạn Đan lộ ra tia tàn độc, ngón tay vung lên, một đốm lửa rơi vào đống sáp, ngay lập tức bùng lên ngọn lửa xanh lục.

Lửa nhanh chóng bùng lên, cháy lan lên người Tra Na Lệ.

Trong vườn bắt đầu tỏa ra mùi hôi thối, khó chịu.

Mặc dù lúc lúc này Tra Na Lệ vì cổ tuyệt tình mà khắp người đều thối rữa, trở nên xấu xí như quỷ, nhưng khi mọi người nhìn thấy cô ấy bị lửa thiêu đốt, họ vẫn cảm thấy thương xót và đồng cảm.

Nhưng không ai dám phát ra tiếng động, vì trong tâm trí họ, nỗi sợ hãi chiếm ưu thế.

“Ha ha ha ha!”

Mạn Đan cười điên cuồng.

“Cổ tuyệt tình! Đúng là tự làm tự chịu! Cô thà chịu đựng đau đớn do Cổ tuyệt tình gây ra, để phá hỏng kế hoạch của tôi. Vậy tôi sẽ cho cô biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!”

Đúng lúc đó, bầu trời đột nhiên biến sắc, gió không ngừng nổi lên.

Từng đám mây lửa xuất hiện nơi chân trời, không ngừng biến hóa thành nhiều hình dạng, cuồn cuộn kéo tới, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ trên đỉnh đầu mọi người.

Một con rồng đỏ thẫm lao ra khỏi tầng mây, từ trên trời hạ xuống.

Mọi người không khỏi sợ hãi hét lên, không hẹn mà cùng ôm đầu cúi rạp xuống đất.

Trong vườn hoa gió lớn không ngừng nổi lên, cát bụi mù mịt khiến ai nấy đều không mở nổi mắt.

Đợi đến khi gió tan bụi lặng, mọi người nhìn lại, mới phát hiện ra không biết từ khi nào trên lễ đài đã xuất hiện một người đàn ông cao lớn uy nghi, đang ôm Tra Na Lệ vào trong ngực.

“Na Lệ!”

Mã Sơn khẽ gọi tên cô ấy, nhìn thấy Tra Na Lệ toàn thân thối rữa, lại bị lửa thiêu cháy, bốc lên mùi khét tanh, trái tim anh ta như bị dao cắt từng nhát.

Nỗi đau này còn tàn khốc hơn gấp trăm lần so với lúc anh ta bị rút hồn luyện phách ở Thục Sơn.

Tra Na Lệ từ từ mở mắt.

Đôi mắt ấy là nơi duy nhất trên cơ thể cô ấy còn giữ được sự trong trẻo và thanh sạch.

“Mã… Sơn…” Tra Na Lệ bật ra âm thanh yếu ớt mà mơ hồ.

Cô ấy muốn đưa tay lên chạm vào mặt Mã Sơn, nhưng thân thể đã chẳng còn sức lực.

Cô ấy muốn mỉm cười, nhưng gương mặt thối rữa đã không thể tạo ra bất kỳ biểu cảm nào, chỉ có giọt nước mắt lặng lẽ trào ra nơi khóe mắt, lăn dài trên khuôn mặt mục nát, chảy trong từng thớ thịt đang rã ra.

“Đừng nói gì cả! Đừng nói gì... Anh đến rồi! Mọi chuyện sẽ ổn thôi!”

Mã Sơn chẳng màng đến mùi hôi thối hay mục rữa, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô ấy, có giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt anh ta, nặng tựa như sắt, rơi xuống đất.

Anh ta nhẹ nhàng đặt Tra Na Lệ xuống, rồi chậm rãi đứng dậy, xoay người, đối diện với Mạn Đan.

Ngọn lửa dữ dội, bùng lên từ thân thể anh ta.
Chương 1272: Rồng nổi giận

“Cậu chính là Mã Sơn à?”

Mã Sơn?

Mạn Đan hơi bất ngờ nhìn Mã Sơn.

“Tôi nghe nói cậu đã mất tích ở Bắc Thị, còn tưởng cậu và Đại Giáo Quang Minh đã chết chung rồi chứ! Tôi đã tự mình đến xem nhà thờ kia, cả thánh đường chỉ còn lại đống đổ nát, có thể thoát ra từ tay đại giám mục Ricardo, xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh đấy.”

Mã Sơn không nói gì, toàn thân chỉ còn ngọn lửa giận dữ bốc lên ngùn ngụt.

Mạn Đan bỗng cảm thấy thấy bất an.

Ông ta cảm nhận được lửa giận trong lòng Mã Sơn.

Màn dị biến vừa rồi, mây gió cuộn trào, thần long từ trên trời giáng thế, khiến ông ta không khỏi nghi hoặc.

Ông ta từng nghe danh Mã Sơn, trước khi đến Hào Giang, ông ta đã điều tra bối cảnh của Mã Sơn.

Trong ấn tượng của ông ta, Mã Sơn chỉ là võ sư giỏi đánh đấm, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Dựa theo mấy trận tỷ thí giữa Mã Sơn và các Tông Sư Nam Phái lúc mới đến Hương Giang, cảnh giới của anh ta mới chỉ chạm ngưỡng Tông Sư.

Người thực sự khiến người khác phải kiêng dè, không sao đoán được thực lực, là Lý Dục Trần.

Mã Sơn dựa vào Lý Dục Trần, mới có thể tung hoành ở Hào Giang.

Mà bây giờ mới chỉ ba năm trôi qua, ba năm đối với người tu hành mà nói thực sự quá ngắn, một người không thể nào trong ba năm lại có biến hóa lớn đến vậy.

Nhưng con rồng vừa rồi, rốt cuộc là sao?

Mạn Đan quay đầu nhìn Hắc Mộc Thần vẫn đang mặc đồ chú rể, trong lòng có thêm vài phần tự tin.

Đúng vậy, đã có thần linh ở đây, cho dù là Chân Long giáng thế thì sao chứ?

Ông ta lạnh lùng cười: “Mã Sơn, cậu đã tự mình đưa đầu đến cửa, thì đừng trách tôi độc ác. Cậu và con điếm Tra Na Lệ kia, cùng làm đôi uyên ương đoản mệnh đi! Tất cả xông lên cho tôi!”

Mạn Đan ra lệnh xong, đám đệ tử thân tín lập tức ùn ùn lao lên, vây đánh Mã Sơn.

Mã Sơn hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn đám người đó, ánh mắt anh ta chỉ gắt giao nhìn chằm chằm Mạn Đan.

Đến khi mấy tên đệ tử kia lao đến, hai tay Mã Sơn nắm thành quyền, gầm lên, ngọn lửa giận giữ cũng theo tiếng gầm ấy mà bùng nổ, lấy anh ta làm trung tâm tạo ra vụ nổ oanh tạc.

Tất cả đệ tử Huyền Hàng Môn đều bị nổ bay ra xa, có kẻ còn chưa rơi xuống đất đã bị nổ tan xác giữa không trung, chân tay đứt rời, từng khúc thi thể rơi lả tả khắp nơi.

Cho dù không bị nổ tan xác, thì cũng như cá chết mà rớt xuống, kẻ thì ngã sõng soài trên đất, kẻ thì rơi lên mái nhà ở tít đằng xa, kẻ lại treo lủng lẳng trên cành cây, không còn chút sự sống nào.

Sóng xung kích của vụ nổ vừa hay dừng lại ngay bên rìa đội ngũ cô gái đang đứng trong vườn hoa.

Mạn Đan cũng bị làn sóng xung kích dữ dội này ép cho lùi lại mấy bước.

Ông ta nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc mà dữ tợn.

Đây tuyệt đối không phải sức mạnh của Tông Sư võ đạo, cho dù là võ hồn đại thành, cũng không thể bộc phát ra năng lượng kinh khủng như vậy mà vẫn có thể khống chế đến mức tinh vi như vậy.

“Hừ hừ, trước kia đúng là đã xem thường cậu rồi! Mới có ba năm, mà cậu có thể đột phá đến Tiên Thiên đúng là kỳ tích! Bảo sao con tiện nhân Tra Na Lệ lại bị cậu mê hoặc!”

Mạn Đan lùi lại một bước, tháo bỏ bộ lễ phục bên ngoài, thân hình bừng lên, mười đầu ngón tay đồng loạt bốc lên những ngọn lửa màu xanh lục.

Mà toàn bộ vườn hoa đều tràn ngập cảm giác âm u lạnh lẽo.

Gió lạnh âm u từng bóng ma lờ mờ lượn lờ hiện ra, như thể có vô số oan hồn đang gào khóc trong đó.

Lúc này đám khách khứa mới hiểu ra lý do tại sao vừa rồi trong vườn hoa đột nhiên trở nên lạnh lẽo đến vậy, thì ra toàn bộ vườn hoa đều đã bị bao phủ bởi quỷ hồn. Chỉ là trước đó bọn chúng vẫn chưa xuất hiện, đến khi Mạn Đan vận công, những oan hồn này mới bắt đầu trôi dạt khắp nơi, tạo ra gió lạnh âm u.

Các cô gái run lẩy bẩy, chen chúc nép sát vào nhau.

Mạn Đan lạnh lùng cười khẩy, từng đợt gió lạnh lượn lờ bay tới tụ quanh ông ta, từng bóng ma dần dần hiện hình bên cạnh ông ta.

Cùng lúc đó, bốn con Kim Cổ Mạn Đồng từ bốn hướng cùng lúc áp sát, vây Mã Sơn vào giữa.

Chỉ thấy trên mặt Kim Cổ Mạn Đồng như thể đang toát mồ hôi, từng dòng chất lỏng màu vàng óng từ từ chảy xuống, vài đạo phù chú hiện lên, không ngừng nhấp nháy.

Ngay sau đó, phù chú phát ra ánh sáng, tựa như Kim Phật đồng tử giáng trần.

Ánh sáng từ bốn Kim Phật đồng tử giao nhau, phù chú dày đặc hiện lên trong ánh sáng vàng rực rỡ, sát khí nồng nặc từ đó tỏa ra khắp nơi.

Sát khí tỏa ra đến đâu, nơi đó hoa tàn lá úa, cây xanh héo rũ.

Mạn Đan khẽ vung mười ngón tay, lửa xanh nơi đầu ngón tay lập tức bay ra.

Âm hồn ẩn trong trận gió âm u lạnh lẽo quanh người ông ta dần hóa thành u linh màu xanh lục, dày đặc như mây tụ, tầng tầng lớp lớp trôi nổi giữa không trung, khiến người ta nhìn mà sởn cả da gà.

“Ha ha ha ha!” Mạn Đan cười đầy u ám: “Mã Sơn, cậu thật sự cho rằng Huyền Hàng Môn dễ xông vào vậy sao? Cho dù võ công của cậu cao đến đâu, cũng đừng mong rời khỏi Trận U Minh Quỷ Hỏa. U Minh Quỷ Hỏa, dính vào là hóa thành tro, thiên tàn địa sát, chạm phải là hồn phi phách tán! Chịu chết đi!”

Mạn Đan vung tay lên, bầy u linh màu xanh như thủy triều lập tức lao thẳng về phía Mã Sơn.

Đồng thời, phù chú màu vàng trên người bốn con Kim Cổ Mạn Đồng kịch liệt xoay tròn, sát khí xung quanh cũng dày đặc đến mức khiến không khí vặn vẹo, từng tia sáng bắn ra từ phù chú, bắn thẳng về phía Mã Sơn.

Mã Sơn đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, thân thể hóa thành rồng đỏ, toàn thân rực lửa, thân thể xoay vòng trên mặt đất, tất cả âm sát, u linh và tà ma, thậm chí cả ánh sáng phát ra từ bùa chú đều bị cuốn vào biển lửa, tan thành tro bụi!

Rồng đỏ phóng thẳng lên trời, bốn con Kim Cổ Man Đồng cũng bị cuốn theo, bốc cháy trên không trung.

Tia lửa vàng bắn tung tóe khắp nơi, phát ra tiếng tách tách như pháo nổ.

Kim Cổ Man Đồng chẳng mấy chốc đã bị thiêu rụi hoàn toàn, hóa thành tro bụi, tiêu tán trong không khí, không để lại chút dấu vết nào.

Mạn Đan khiếp sợ nhìn trận U Minh Quỷ Hỏa mà ông ta luôn tự hào đã bị hủy diệt sạch sẽ, vẻ mặt như thể không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra.

Đây là bảo bối trấn môn của Huyền Hàng Môn, từ khi Pháp Đế Mã tiếp quản môn phái, đã ra lệnh nghiêm cấm thuật nuôi dưỡng quỷ, phế bỏ toàn bộ trận pháp âm hồn, chỉ để lại mấy con Kim Cổ Mạn Đồng đã được bồi dưỡng mấy trăm năm làm vật trấn giữ, nhưng giờ đây cả bốn con lẫn trận pháp đều bị hủy diệt sạch sẽ.

Toàn bộ Huyền Hàng Môn, chỉ có Mạn Đan nhớ được trận pháp này, sau khi ông ta từ đảo hoang trở về, lập tức khôi phục thuật nuôi dưỡng quỷ và bày lại trận pháp.

Thế nhưng ông ta không ngờ, hôm nay ra quân bất lợi, trận pháp mà ông ta dốc lòng chuẩn bị lại bị Mã Sơn phá hủy.

Lúc này, gió nổi mây dâng, từ trong tầng mây vang lên tiếng rồng ngâm.

Mạn Đan ngẩng đầu, nhìn thấy mây đen bị xé rách, rồng đỏ quay đầu lao thẳng xuống, nhắm vào ông ta mà đến.

Ông ta nhìn thấy trên đỉnh đầu rồng chỉ có một mắt, mở to như đuốc, phát ra ánh sáng kỳ dị.

Dưới ánh mắt ấy, pháp lực toàn thân của Mạn Đan vậy mà không sao vận dụng được, cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ, ngay cả muốn trốn cũng không thể.

Mạn Đan bắt đầu hoảng sợ, chợt nhớ ra mình còn có thần linh làm chỗ dựa, vội vàng kêu lớn: “Đại nhân! Thần của tôi! Hắc Mộc Thần đại nhân! Mau cứu tôi!”

Nhưng mà, không có bất kỳ hồi âm nào.

Trong chớp mắt cự long giáng trần, tựa như trời sụp xuống, sức mạnh khủng khiếp từ trên ép xuống, trấn áp ông ta, rồi cuốn ông ta bay thẳng lên trời.

Mạn Đan cảm thấy cơ thể mình lại một lần nữa bị vặn vẹo.

Nhưng lần này không giống như lúc bị Hắc Mộc Thần ném vào không gian thần bí, mà lần này là sự vặn vẹo của cơ thể, xương cốt bị nghiền nát, kinh mạch đứt đoạn, huyết quản nổ tung, tất cả đều do bị cự long quấn chặt lấy.

Thế nhưng sức mạnh đó lại khống chế vô cùng chuẩn xác, hết lần này đến lần khác không để cho ông ta chết.

Ngay sau đó, sức mạnh ấy buông lỏng, Mạn Đan từ trên không trung rơi thẳng xuống, rớt đúng vào lễ đài nơi Tra Na Lệ vừa bị thiêu đốt.

Mạn Đan khó nhọc mở mắt, mơ hồ nhìn thấy Tra Na Lệ đang tựa vào cây cột bên rìa lễ đài.

Lại có âm thanh vang lên, Mã Sơn từ trên trời đáp xuống, đã khôi phục hình dáng con người, hai chân chạm đất, thân hình cao lớn hùng dũng đứng sừng sững ngay trước mặt ông ta.

“Mã Sơn tôi làm người luôn quang minh lỗi lạc, giết người thì giết, chưa từng tra tấn ai, cũng không làm chuyện đê tiện hèn hạ, cho dù khi xưa bị lão già khốn khiếp ở Thục Sơn rút hồn luyện phách, xem tôi như yêu quái để nuôi dưỡng, tôi cũng chỉ một cước đạp chết ông ta. Nhưng ông—”

Mã Sơn nhìn Tra Na Lệ, lúc này đã thối rữa đến mức không còn nhận ra hình dạng ban đầu, trong lòng bị dao cắt, ngọn lửa phẫn nộ lại càng bốc cháy dữ dội hơn.

“Hôm nay tôi sẽ rút gân ông, lột da ông, thiêu khô thân các ông, dùng chính phương pháp luyện tiểu quỷ của ông… để luyện hồn ông!”

Nghe đến đây, sợ hãi như thủy triều trào dâng trong lòng Mạn Đan.

Ông ta biết rất rõ những lời Mã Sơn vừa nói đáng sợ đến nhường nào, có bao nhiêu đau đớn, bởi đó là những thủ đoạn mà ông ta thường xuyên dùng để tra tấn kẻ khác.

Ông ta không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Hắc Mộc Thần đâu rồi?

Mang theo tia hy vọng cuối cùng, Mạn Đan đảo tròn mắt, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của thần linh.

Ông ta nhìn thấy khúc gỗ mặc đồ chú ra vẫn đứng đó, chẳng qua đúng là khúc gỗ, không nhúc nhích.

Trên khúc gỗ ấy có ánh sáng âm u, uốn éo chập chờn, kéo dài nghiêng lên phía trên, cuối cùng ngưng tụ lại thành một khối bóng tối mờ mịt ngay phía trên nóc trang viên.

Mà ở đối diện với bóng tối ấy, có một người đang đứng, người này mặc quần áo trắng, sau lưng đeo kiếm đen như mực.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Rể quý rể hiền
  • Đang cập nhật..
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom