-
Chương 1311: Cá chết lưới rách
Ngay trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trắng lấn át hết huyết quang, căn phòng sáng rực.
Luồng ánh sáng màu trắng ấy như có thể thanh lọc toàn bộ mọi thứ, dù là bẩn thỉu, tội ác, huyết quang, hỏa diễm, bom và cả sát khí đều biến mất, nhưng người đứng trong luồng ánh sáng đó lại chẳng bị ảnh hưởng gì.
Duke giận tím mặt, chỉ vào mặt Alex gào lên: "Tại sao? Tại sao cậu lại giúp cậu ta? Cậu là thiên sứ tuần tra của giáo hội Thánh Quang, cậu ta là kẻ thù của các người! Huyết Tộc bọn tôi giúp giáo hội Thánh Quang biết bao nhiêu chuyện, hy sinh biết bao nhiêu người rồi, các người đối xử với chúng tôi như vậy sao?"
"Duke, tôi không nhắm vào Huyết Tộc của ông, nhưng ông đã làm chuyện quá đáng rồi." Alex thở dài: "Hơn nữa, chẳng phải vừa rồi ông cũng định giết cả tôi sao?"
Duke không thể phản bác, nhưng gương mặt lại càng dữ tợn hơn.
"Chết! Tất cả các người đều phải chết!"
Ông ta gào lớn, cặp răng nanh dài nhọn thò ra khỏi miệng, móng vuốt nhọn hoắc cũng thò ra khỏi đầu ngón tay.
Ông ta cào móng vuốt vào lòng bàn tay mình, máu tươi trào ra khỏi đó rồi hóa thành một làn sương máu.
Thuật Huyết Quỷ vừa nãy chỉ là ảo ảnh của máu, mà giờ đây ông ta đã dùng đến chân huyết của chính mình, giống như một người tu hành sử pháp khí bản mệnh hay yêu quái sử dụng yêu đan bản mệnh vậy.
"Nổ súng!" Duke gào lên.
Tiếng súng lại vang lên.
Đồng thời, màn sương máu nhanh chóng lan rộng ra, không gian trở nên méo mó.
Trong làn sương máu sinh ra vô số bóng ma, dày đặc hỗn loạn như chốn luyện ngục.
Ngay cả những viên đạn xuyên qua làn sương máu cũng mất đi phương hướng như những hồn ma không mục tiêu.
Alex khẽ nhíu mày, đang định ra tay thì chợt cảm thấy vai nặng xuống.
Anh ta quay sang nhìn, là Lý Dục Thần đang đặt tay lên vai anh ta.
Alex biết Lý Dục Thần muốn ra tay, ánh mắt anh ta đầy tò mò, không biết người đàn ông phương Đông có thể điều khiển Hắc Hỏa mà ngay cả thầy mình cũng phải nhìn bằng con mắt khác có sức mạnh ra sao?
Nhưng anh ta lại không thấy Lý Dục Thần có bất kỳ động tác nào, bất chợt, cả không gian lóe sáng một cái.
Dù là làn sương máu mù mịt, bóng ma bay loạn xạ hay là đạn lạc như u hồn đều biến mất.
Tất cả mọi thứ đều sáng bóng.
Giống như những gì Alex vừa làm vậy, nhưng Alex dùng thuật Thánh Quang, còn Lý Dục Thần dùng gì thì anh ta hoàn toàn không nhìn ra được. Cao thấp đã phân rõ.
Cùng lúc đó, toàn bộ những người cầm vũ khí đứng vây quanh tầng hai đều ngã nhào xuống, nằm xụi lơ trên mặt đất lạnh như băng ở tầng một, không rõ sống chết.
Tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên thành từng tràng.
Cửa sổ vòm bằng kính khổng lồ được trang trí tinh xảo trên tường tòa nhà bị đập nát tan, sáu người từ sáu hướng khác nhau bay vào trong rồi rơi mạnh xuống đất, nát tan thành một bãi thịt nát.
Sáu khẩu súng bắn tỉa mẫu mã khác nhau gắn phá sóng cũng rơi xuống theo bọn họ, nằm rải rác trên mặt đất.
Alex vô cùng khiếp sợ.
Cứ coi như cách Lý Dục Thần làm vừa rồi cao siêu hơn cách anh ta làm đi, nhưng ít nhất thì anh ta vẫn có thể làm được.
Nhưng sáu tay bắn tỉa này đều ẩn nấp ở những vị trí cực xa, dù anh ta có dốc toàn lực dùng Nhãn Lực Thánh Quang để tìm ra, cũng không thể kéo bọn họ về đây chỉ trong nháy mắt được.
Đó là pháp thuật thần bí của phương Đông hay sao?
Cuối cùng Alex cũng đã chắc bẩm rằng người này mạnh kinh hoàng. Có lẽ là còn có thể đối đầu với những cường giả như thầy Camiel.
Nói cách khác, trong cả giáo hội Thánh Quang cũng chỉ có sáu thiên sứ Thánh Quang và giáo chủ giáo đình mới có thể sánh ngang với anh ta.
À, không, còn một người nữa.
Alex chợt nhớ tới Hawkworth, nghe đâu vị kỵ sĩ đầu tiên đầy bí ẩn và đáng sợ kia sở hữu thân thể bất diệt và sức mạnh chẳng thua gì thánh thiên sứ.
Sợi dây trói những thành viên trong đội của Lý Dục Thần hóa thành tro, đồng loạt chạy xuống lầu, núp sau lưng Lý Dục Thần.
Dù đã biết mình được cứu và phe mình đã nắm chắc phần thắng nhưng bọn họ vẫn còn rất sợ hãi.
Duke đang đứng trên tầng hai bất chợt thành kẻ cô độc
Không bết có phải là do mất máu quá nhiều hay là do quá sợ hãi mà mặt mày ông ta tái mét, hai tay buông thõng vô lực.
Một giọt máu rơi xuống khỏi đầu ngón tay ông ta, đập lên miếng gạch, âm thanh vang vọng trong đại sảnh trống trải tĩnh mịch chẳng khác nào tiếng sấm rền.
"Không! Không thể nào!" Duke lắc đầu, ánh mắt đầy tuyệt vọng và bất an: "Tại sao cậu làm được như vậy? Rốt cuộc cậu là ai?"
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta: "Nói đi, muốn nói gì thì nói đó, lát nữa không còn cơ hội nữa đâu."
"Không, cậu sẽ không giết tôi đâu. Không có chữ ký của tôi, cậu sẽ không lấy được một sòng bạc nào, và chắc chắn là không thể lấy được quỹ Brad." Duke yếu ớt nhưng vẫn cứng miệng nói.
"Vậy sao?" Lý Dục Thần lắc đầu cười khẩy: "Ông đánh giá mình quá cao rồi. Ông cho rằng các sòng bạc trên thế giới này đều nghe theo lệnh của ông thật sao? Cho rằng mớ tài sản khổng lồ của quỹ đó là tài sản riêng của ông sao? Họ phục tùng sức mạnh của ông, ắt cũng sẽ phục tùng sức mạnh lớn hơn. Tôi không ngại phiền. Tôi đã cho ông cơ hội, nhưng ông lại không cần."
"Cậu..." Nét mặt của Duke càng lúc càng khó coi.
"Ha ha ha!" Ông ta bất chợt phá lên cười như điên, mặt mày méo mó trở nên dữ tợn kinh khủng vô cùng, y hệt bị thần chết chiếm xác vậy.
"Lý Dục Thần, cậu nghĩ làm vậy là thắng rồi sao? Cậu cho rằng khi đối mặt với một đối thủ như cậu mà tôi chỉ chuẩn bị vài chục khẩu súng thôi sao?"
"Tôi không bao giờ cho phép cậu lấy đi tất cả của tôi! Bất kỳ ai cũng đừng hòng lấy được những gì thuộc về tôi! Tôi đã chuẩn bị cho tình huống tệ nhất từ lâu rồi, dù có kéo cậu chết chung cũng không sao!"
"Nói cho cậu biết, tôi đã chôn một quả bom nguyên tử ngay bên dưới tòa nhà này! Mẫu bom nguyên tử W99 mới nhất của nước N có sức công phá bảy nghìn năm trăm tấn. Dù không là cái thá gì với một quả bom nguyên tử thật thụ, nhưng cũng đủ để san bằng nơi này! Chỉ cần kích nổ, tất cả mọi thứ ở đây bao gồm cả cậu và đám người cậu mang đến đều sẽ hóa thành tro bụi!"
Mọi người lập tức hoảng loạn, nhất là đội ngũ đi theo Lý Dục Thần từ Hào Giang đến đây để tiếp quản kinh doanh sòng bạc và quyền điều hành quỹ tài trợ.
Họ đều là người thường thuộc tầng lớp tinh anh trong xã hội. Nhưng trước mối đe dọa của cái chết, dù là ai đi nữa cũng không làm được gì ngoài sợ hãi.
Ngay cả Alex cũng tái mặt, chau mày tìm cách đối phó.
Lâm Thiên Hào và Lilith lại không hề sợ hãi, chỉ là hai tay lại nắm chặt lấy nhau hơn.
Duke nhìn Lý Dục Thần, cười mỉa nói: "Đừng tìm thiết bị kích nổ trên người tôi. Tôi đâu có ngu đến vậy."
Ông ta lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình.
"Biết tại sao tôi lại câu giờ tới giờ không? Vì tôi đã đặt giờ kích nổ. Còn hai phút nữa, nếu tôi không gọi điện thì họ sẽ cho nổ nơi này. Ha ha ha! Trong vòng một phút, dù cậu có là thần tiên cũng không thể tìm được thiết bị kích nổ ở đâu đâu!"
"Vả lại, thiết bị kích nổ còn liên kết với tần số não của tôi. Nếu tôi chết, nó sẽ tự động kích nổ."
"Lý Dục Thần, giờ cậu chỉ có hai lựa chọn: một là giết tôi rồi cùng chết với tôi. Hai là cậu cút, cút về Hoa Hạ. Tôi có thể đồng ý rằng chúng tôi sẽ không đến Hào Giang nữa, nhưng các người cũng đừng mơ tới Las Vegas!"
Duke lập tức khoác lên mình dáng vẻ của kẻ chiến thắng, ngạo nghễ lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần.
Thời gian trôi qua từng giây một.
Lý Dục Thần không hề động đậy, cũng không nói lời nào.
Nỗi sợ hãi trong lòng mọi người ngày càng lớn.
Duke bắt đầu sốt ruột: "Họ Lý kia, cậu muốn chết thật à? Còn mười giây nữa thôi đó!"
"Mười, chín, tám..."
Giọng nói của Duke bắt đầu run rẩy.
Luồng ánh sáng màu trắng ấy như có thể thanh lọc toàn bộ mọi thứ, dù là bẩn thỉu, tội ác, huyết quang, hỏa diễm, bom và cả sát khí đều biến mất, nhưng người đứng trong luồng ánh sáng đó lại chẳng bị ảnh hưởng gì.
Duke giận tím mặt, chỉ vào mặt Alex gào lên: "Tại sao? Tại sao cậu lại giúp cậu ta? Cậu là thiên sứ tuần tra của giáo hội Thánh Quang, cậu ta là kẻ thù của các người! Huyết Tộc bọn tôi giúp giáo hội Thánh Quang biết bao nhiêu chuyện, hy sinh biết bao nhiêu người rồi, các người đối xử với chúng tôi như vậy sao?"
"Duke, tôi không nhắm vào Huyết Tộc của ông, nhưng ông đã làm chuyện quá đáng rồi." Alex thở dài: "Hơn nữa, chẳng phải vừa rồi ông cũng định giết cả tôi sao?"
Duke không thể phản bác, nhưng gương mặt lại càng dữ tợn hơn.
"Chết! Tất cả các người đều phải chết!"
Ông ta gào lớn, cặp răng nanh dài nhọn thò ra khỏi miệng, móng vuốt nhọn hoắc cũng thò ra khỏi đầu ngón tay.
Ông ta cào móng vuốt vào lòng bàn tay mình, máu tươi trào ra khỏi đó rồi hóa thành một làn sương máu.
Thuật Huyết Quỷ vừa nãy chỉ là ảo ảnh của máu, mà giờ đây ông ta đã dùng đến chân huyết của chính mình, giống như một người tu hành sử pháp khí bản mệnh hay yêu quái sử dụng yêu đan bản mệnh vậy.
"Nổ súng!" Duke gào lên.
Tiếng súng lại vang lên.
Đồng thời, màn sương máu nhanh chóng lan rộng ra, không gian trở nên méo mó.
Trong làn sương máu sinh ra vô số bóng ma, dày đặc hỗn loạn như chốn luyện ngục.
Ngay cả những viên đạn xuyên qua làn sương máu cũng mất đi phương hướng như những hồn ma không mục tiêu.
Alex khẽ nhíu mày, đang định ra tay thì chợt cảm thấy vai nặng xuống.
Anh ta quay sang nhìn, là Lý Dục Thần đang đặt tay lên vai anh ta.
Alex biết Lý Dục Thần muốn ra tay, ánh mắt anh ta đầy tò mò, không biết người đàn ông phương Đông có thể điều khiển Hắc Hỏa mà ngay cả thầy mình cũng phải nhìn bằng con mắt khác có sức mạnh ra sao?
Nhưng anh ta lại không thấy Lý Dục Thần có bất kỳ động tác nào, bất chợt, cả không gian lóe sáng một cái.
Dù là làn sương máu mù mịt, bóng ma bay loạn xạ hay là đạn lạc như u hồn đều biến mất.
Tất cả mọi thứ đều sáng bóng.
Giống như những gì Alex vừa làm vậy, nhưng Alex dùng thuật Thánh Quang, còn Lý Dục Thần dùng gì thì anh ta hoàn toàn không nhìn ra được. Cao thấp đã phân rõ.
Cùng lúc đó, toàn bộ những người cầm vũ khí đứng vây quanh tầng hai đều ngã nhào xuống, nằm xụi lơ trên mặt đất lạnh như băng ở tầng một, không rõ sống chết.
Tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên thành từng tràng.
Cửa sổ vòm bằng kính khổng lồ được trang trí tinh xảo trên tường tòa nhà bị đập nát tan, sáu người từ sáu hướng khác nhau bay vào trong rồi rơi mạnh xuống đất, nát tan thành một bãi thịt nát.
Sáu khẩu súng bắn tỉa mẫu mã khác nhau gắn phá sóng cũng rơi xuống theo bọn họ, nằm rải rác trên mặt đất.
Alex vô cùng khiếp sợ.
Cứ coi như cách Lý Dục Thần làm vừa rồi cao siêu hơn cách anh ta làm đi, nhưng ít nhất thì anh ta vẫn có thể làm được.
Nhưng sáu tay bắn tỉa này đều ẩn nấp ở những vị trí cực xa, dù anh ta có dốc toàn lực dùng Nhãn Lực Thánh Quang để tìm ra, cũng không thể kéo bọn họ về đây chỉ trong nháy mắt được.
Đó là pháp thuật thần bí của phương Đông hay sao?
Cuối cùng Alex cũng đã chắc bẩm rằng người này mạnh kinh hoàng. Có lẽ là còn có thể đối đầu với những cường giả như thầy Camiel.
Nói cách khác, trong cả giáo hội Thánh Quang cũng chỉ có sáu thiên sứ Thánh Quang và giáo chủ giáo đình mới có thể sánh ngang với anh ta.
À, không, còn một người nữa.
Alex chợt nhớ tới Hawkworth, nghe đâu vị kỵ sĩ đầu tiên đầy bí ẩn và đáng sợ kia sở hữu thân thể bất diệt và sức mạnh chẳng thua gì thánh thiên sứ.
Sợi dây trói những thành viên trong đội của Lý Dục Thần hóa thành tro, đồng loạt chạy xuống lầu, núp sau lưng Lý Dục Thần.
Dù đã biết mình được cứu và phe mình đã nắm chắc phần thắng nhưng bọn họ vẫn còn rất sợ hãi.
Duke đang đứng trên tầng hai bất chợt thành kẻ cô độc
Không bết có phải là do mất máu quá nhiều hay là do quá sợ hãi mà mặt mày ông ta tái mét, hai tay buông thõng vô lực.
Một giọt máu rơi xuống khỏi đầu ngón tay ông ta, đập lên miếng gạch, âm thanh vang vọng trong đại sảnh trống trải tĩnh mịch chẳng khác nào tiếng sấm rền.
"Không! Không thể nào!" Duke lắc đầu, ánh mắt đầy tuyệt vọng và bất an: "Tại sao cậu làm được như vậy? Rốt cuộc cậu là ai?"
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta: "Nói đi, muốn nói gì thì nói đó, lát nữa không còn cơ hội nữa đâu."
"Không, cậu sẽ không giết tôi đâu. Không có chữ ký của tôi, cậu sẽ không lấy được một sòng bạc nào, và chắc chắn là không thể lấy được quỹ Brad." Duke yếu ớt nhưng vẫn cứng miệng nói.
"Vậy sao?" Lý Dục Thần lắc đầu cười khẩy: "Ông đánh giá mình quá cao rồi. Ông cho rằng các sòng bạc trên thế giới này đều nghe theo lệnh của ông thật sao? Cho rằng mớ tài sản khổng lồ của quỹ đó là tài sản riêng của ông sao? Họ phục tùng sức mạnh của ông, ắt cũng sẽ phục tùng sức mạnh lớn hơn. Tôi không ngại phiền. Tôi đã cho ông cơ hội, nhưng ông lại không cần."
"Cậu..." Nét mặt của Duke càng lúc càng khó coi.
"Ha ha ha!" Ông ta bất chợt phá lên cười như điên, mặt mày méo mó trở nên dữ tợn kinh khủng vô cùng, y hệt bị thần chết chiếm xác vậy.
"Lý Dục Thần, cậu nghĩ làm vậy là thắng rồi sao? Cậu cho rằng khi đối mặt với một đối thủ như cậu mà tôi chỉ chuẩn bị vài chục khẩu súng thôi sao?"
"Tôi không bao giờ cho phép cậu lấy đi tất cả của tôi! Bất kỳ ai cũng đừng hòng lấy được những gì thuộc về tôi! Tôi đã chuẩn bị cho tình huống tệ nhất từ lâu rồi, dù có kéo cậu chết chung cũng không sao!"
"Nói cho cậu biết, tôi đã chôn một quả bom nguyên tử ngay bên dưới tòa nhà này! Mẫu bom nguyên tử W99 mới nhất của nước N có sức công phá bảy nghìn năm trăm tấn. Dù không là cái thá gì với một quả bom nguyên tử thật thụ, nhưng cũng đủ để san bằng nơi này! Chỉ cần kích nổ, tất cả mọi thứ ở đây bao gồm cả cậu và đám người cậu mang đến đều sẽ hóa thành tro bụi!"
Mọi người lập tức hoảng loạn, nhất là đội ngũ đi theo Lý Dục Thần từ Hào Giang đến đây để tiếp quản kinh doanh sòng bạc và quyền điều hành quỹ tài trợ.
Họ đều là người thường thuộc tầng lớp tinh anh trong xã hội. Nhưng trước mối đe dọa của cái chết, dù là ai đi nữa cũng không làm được gì ngoài sợ hãi.
Ngay cả Alex cũng tái mặt, chau mày tìm cách đối phó.
Lâm Thiên Hào và Lilith lại không hề sợ hãi, chỉ là hai tay lại nắm chặt lấy nhau hơn.
Duke nhìn Lý Dục Thần, cười mỉa nói: "Đừng tìm thiết bị kích nổ trên người tôi. Tôi đâu có ngu đến vậy."
Ông ta lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình.
"Biết tại sao tôi lại câu giờ tới giờ không? Vì tôi đã đặt giờ kích nổ. Còn hai phút nữa, nếu tôi không gọi điện thì họ sẽ cho nổ nơi này. Ha ha ha! Trong vòng một phút, dù cậu có là thần tiên cũng không thể tìm được thiết bị kích nổ ở đâu đâu!"
"Vả lại, thiết bị kích nổ còn liên kết với tần số não của tôi. Nếu tôi chết, nó sẽ tự động kích nổ."
"Lý Dục Thần, giờ cậu chỉ có hai lựa chọn: một là giết tôi rồi cùng chết với tôi. Hai là cậu cút, cút về Hoa Hạ. Tôi có thể đồng ý rằng chúng tôi sẽ không đến Hào Giang nữa, nhưng các người cũng đừng mơ tới Las Vegas!"
Duke lập tức khoác lên mình dáng vẻ của kẻ chiến thắng, ngạo nghễ lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần.
Thời gian trôi qua từng giây một.
Lý Dục Thần không hề động đậy, cũng không nói lời nào.
Nỗi sợ hãi trong lòng mọi người ngày càng lớn.
Duke bắt đầu sốt ruột: "Họ Lý kia, cậu muốn chết thật à? Còn mười giây nữa thôi đó!"
"Mười, chín, tám..."
Giọng nói của Duke bắt đầu run rẩy.
Bình luận facebook