-
Chương 1310: Bố trí
Lúc này có thuộc hạ bước tới báo cáo: "Đã chuẩn bị xong rồi."
Duke gật đầu, nói với Lý Dục Thần: "Xin chờ một lát, cho phép tôi đi lấy văn thư của quỹ. Lilith, cô có thể tới giúp tôi một chút được không?"
"Không! Không thể để ông ta rời đi, ông ta đang giở trò!" Lilith lớn tiếng nói.
Duke cười, nụ cười che giấu vẻ nham hiểm: "Lilith, cô thay đổi nhanh thật đấy, tối qua cô vẫn còn là người của tôi, hôm nay đã... Ha ha, không sao, cô không muốn giúp thì thôi, tôi tự đi. Các vị, chờ chút nhé."
Ông ta quay người rời đi.
Lý Dục Thần không ngăn lại.
Lilith khó hiểu hỏi: "Tại sao không cản ông ta? Nhỡ ông ta chạy mất thì sao?"
Alex nói: "Ông ta sẽ không chạy đâu, tôi thấy được lòng tham trong ông ta, ông ta không nỡ rời bỏ tất cả những gì ở đây."
"Vậy... Vậy phải làm gì? Tôi chắc chắn ông ta không có ý tốt!" Lilith nói.
Lý Dục Thần nói: "Không sao, chỉ là tự tìm đường chết mà thôi."
Alex liếc nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt đầy hàm ý.
Lâm Thiên Hào nhẹ nhàng nắm tay Lilith, ra hiệu cho cô ta không cần lo lắng.
Lilith hỏi: "Có phải em quá thiếu bình tĩnh rồi không?"
Lâm Thiên Hào mỉm cười nói: "Em còn là cô bé mà, vẫn có thể tinh nghịch thêm chút nữa."
Lilith bật cười, gương mặt rạng rỡ như hoa nở, khoác chặt lấy tay Lâm Thiên Hào.
"Các vị, để mọi người đợi lâu rồi!" Duke xuất hiện trên hành lang tầng hai được thiết kế thông tầng.
Ở đó có một cái bục rất lớn, bên cạnh ông ta có rất nhiều người, toàn bộ đều vũ trang đầy đủ.
Các thành viên trong đội đến cùng Lý Dục Thần đều bị áp giải lên trên, bị trói chặt, mỗi người đều bị hai lính canh có vũ trang áp giải, một người chĩa súng vào lưng, người kia thì kề dao vào cổ.
Số còn lại thì dựng súng ở lan can tầng hai, tất cả đều nhắm vào những người dưới đại sảnh.
Đại sảnh vô cùng trống trải, chỉ có bốn người nhóm Lý Dục Thần, không hề có vật che chắn nào để ẩn nấp.
"Mr. Lý, tôi thật sự khâm phục sự bình tĩnh của cậu đấy!" Duke nhìn Lý Dục Thần nói, "Cậu biết rõ tôi không dễ dàng đầu hàng đến vậy, hàng nghìn tỷ tài sản, mạng lưới kinh doanh khắp toàn cầu, mấu chốt là còn có biết bao nhiêu cái mới...”
Ông ta suýt nữa đã buột miệng nói ra bí mật lớn nhất: mục đích thật sự của việc kinh doanh sòng bạc của họ.
Bất kể ở góc nào của thế giới, bất cứ thành phố nào, đều có hai ngành nghề cổ xưa nhưng chưa bao giờ suy tàn: sòng bạc và kỹ viện. Chúng luôn thịnh vượng sau khi mặt trời lặn, là nơi ưa thích nhất của ma cà rồng, cũng là nguồn máu tốt nhất.
Ban đầu, Huyết tộc điều hành rất nhiều kỹ viện, Duke chuyên làm nghề buôn người, vận chuyển kỹ nữ đi khắp nơi trên thế giới, và lấy máu từ trên người những người đó.
Nhưng với sự tràn lan của ma túy, chất lượng máu từ những phụ nữ ấy ngày càng kém, vì thế họ bắt đầu chuyển trọng tâm sang sòng bạc.
Những kẻ nghiện cờ bạc nhiều lắm cũng chỉ uống chút rượu, cộng thêm cảm giác phấn khích khi đánh bạc khiến tim đập nhanh hơn, chất lượng máu cao hơn rất nhiều so với đám kỹ nữ chỉ biết giả vờ rên rỉ mà dù làm thế nào cũng không hưng phấn nổi.
Làm sao Duke chịu từ bỏ vương quốc cờ bạc mà ông ta đã dày công xây dựng suốt cả trăm năm?
Ban đầu ông ta muốn nuốt chửng Hào Giang, là để mở rộng nguồn máu sang Đông Á.
Trước đây thể chất của người Đông Á yếu, không có sức hấp dẫn với họ, nhưng giờ đây thể chất người Đông Á đã trở nên mạnh mẽ hơn, chất lượng máu thậm chí vượt cả người phương Tây.
Hơn nữa, người giàu ở khu vực đó ngày càng nhiều, mà ham mê cờ bạc có vẻ còn mạnh hơn người nơi khác, bảo sao Duke không nổi lòng tham?
Chỉ là ông ta không ngờ lần này lại đụng phải kẻ khó xơi, gặp phải đối thủ mạnh như Lý Dục Thần và Mã Sơn.
Nhìn người đàn ông dù không cần hút máu cũng trẻ trung đến mức khiến người khác phải ghen tỵ đang đứng dưới sảnh, trong lòng Duke lại trào dâng ác ý căm hận.
"Ông nghĩ chỉ với mấy món sắt vụn này đã giữ được sản nghiệp của mình rồi sao?" Lý Dục Thần nói.
Duke cười lớn: "Tôi biết, cậu điều khiển được tên lửa, vài viên đạn dĩ nhiên chẳng làm gì được cậu. Nhưng tôi đâu chỉ có mấy khẩu súng này, tôi có rất nhiều súng."
Ông ta vỗ tay hai cái, xung quanh hành lang tầng hai lập tức tràn ra một đám người, toàn bộ đều trang bị vũ khí, đứng chen chúc, phải đến cả trăm người.
Hơn một trăm khẩu súng đồng loạt chĩa vào Lý Dục Thần.
"Dị năng của cậu có thể điều khiển đạn, mười viên, hay hai mươi viên?" Khuôn mặt Duke đầy tự tin, "Cho dù không viên nào trúng được cậu, chẳng lẽ cậu không quan tâm đến mạng sống của những người đi cùng sao? Người của tôi chỉ cần động một ngón tay, họ sẽ chết. Đạn không giết được cậu, nhưng có thể giết được họ."
“Đương nhiên, có thể đến đây vẫn chưa làm khó được cậu, cho nên ở bên ngoài, tôi còn bố trí cả lính bắn tỉa. Hiện tại ít nhất có sáu khẩu súng bắn tỉa đang nhắm vào cậu, toàn bộ đều là vũ khí chống vật thể, đạn bắn ra có thể dễ dàng phá hủy một chiếc xe tăng.”
Nhìn Lý Dục Thần vẫn thản nhiên không chút dao động, Duke hơi nhíu mày.
“Được rồi, có lẽ tôi vẫn đánh giá thấp cậu, cậu có dị năng, có thể thật sự coi những loại vũ khí này như sắt vụn, nhưng đừng quên, tôi cũng là một người có dị năng, tôi đã tu luyện thuật Huyết Quỷ suốt mấy trăm năm, đến giờ vẫn chưa từng phát huy toàn bộ, ngay cả tôi cũng không biết uy lực của cực hạn thuật Huyết Quỷ của mình mạnh đến đâu, so với tiên thuật phương Đông của các người thì thế nào.”
“Dựa vào thuật Huyết Quỷ của tôi, cộng thêm từng ấy vũ khí hiện đại, tôi không tin cậu vẫn có thể dửng dưng như vậy!”
Duke nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, hy vọng có thể nhìn thấy dù chỉ một tia sợ hãi trên khuôn mặt anh, nhưng đáng tiếc, ông ta không thấy gì cả, vẻ mặt của Lý Dục Thần từ đầu đến cuối vẫn luôn bình thản, đến một chút giận dữ cũng không có.
Duke bỗng cảm thấy thất bại.
Ông ta nhớ lại lúc nhỏ vì nghịch ngợm bị tộc nhân bắt trở lại lâu đài cổ Brad, ông ta từng đứng trước mặt Bá tước Dracula buông ra một tràng lời lẽ hùng hổ “sau này lớn lên ta sẽ thế này thế kia”, mà trên khuôn mặt Bá tước Dracula khi ấy cũng là dáng vẻ thản nhiên không chút gợn sóng như vậy.
Da mặt ông ta khẽ co giật, biểu cảm trở nên vặn vẹo, như thể đã hạ quyết tâm, hét lớn ra lệnh:
“Bắn!”
Tiếng súng vang lên, ánh lửa lóe lên.
Âm thanh đinh tai nhức óc và mùi khói thuốc súng khiến người ta như lạc vào chiến trường.
Vô số viên đạn từ nhiều hướng bắn thẳng vào giữa đại sảnh tầng một.
Cùng lúc đó, bên ngoài tòa nhà lóe lên sáu luồng đạn vạch đường, những vệt sáng xé tan màn đêm vừa mới yên tĩnh. Sáu viên đạn xuyên giáp cháy nổ cỡ lớn phát sáng trong đêm phá vỡ cửa sổ, lao thẳng về phía Lý Dục Thần.
Duke giơ cao hai tay, mười ngón tay hướng về phía trước, phóng ra huyết tuyến mờ mờ.
Cả đại sảnh lập tức biến thành một vùng đỏ rực méo mó và mờ ảo, tựa như một biển máu.
Sát khí trong khoảnh khắc đó trở nên dày đặc, giống như địa ngục.
Mắt Lilith mở to, hiện lên vẻ hoảng sợ.
Tuy cô ta đã sống mấy trăm năm, cũng từng trải qua chiến tranh, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta gặp cảnh tượng như vậy trong một không gian kín.
Và điều khiến cô ta kinh hãi nhất, chính là thuật Huyết Quỷ của Duke, vậy mà lại mạnh như thế.
Chỉ có một Huyết tộc như cô ta mới hiểu, thuật Huyết Quỷ như vậy đáng sợ đến mức nào.
Trong phạm vi bị huyết ảnh bao phủ, ý chí của người thi thuật bao trùm tất cả, mọi thứ vật chất đều sẽ bị tan chảy trong huyết quang, còn mọi thứ có linh tính, kể cả linh hồn, đều sẽ bị người thi thuật hấp thu.
Khi Lilith đang nghĩ không biết Lý Dục Thần sẽ đối phó thế nào, thì Alex đã ra tay.
Anh ta giơ tay lên, lòng bàn tay phát ra một luồng ánh sáng trắng, rực rỡ như mặt trời.
Duke gật đầu, nói với Lý Dục Thần: "Xin chờ một lát, cho phép tôi đi lấy văn thư của quỹ. Lilith, cô có thể tới giúp tôi một chút được không?"
"Không! Không thể để ông ta rời đi, ông ta đang giở trò!" Lilith lớn tiếng nói.
Duke cười, nụ cười che giấu vẻ nham hiểm: "Lilith, cô thay đổi nhanh thật đấy, tối qua cô vẫn còn là người của tôi, hôm nay đã... Ha ha, không sao, cô không muốn giúp thì thôi, tôi tự đi. Các vị, chờ chút nhé."
Ông ta quay người rời đi.
Lý Dục Thần không ngăn lại.
Lilith khó hiểu hỏi: "Tại sao không cản ông ta? Nhỡ ông ta chạy mất thì sao?"
Alex nói: "Ông ta sẽ không chạy đâu, tôi thấy được lòng tham trong ông ta, ông ta không nỡ rời bỏ tất cả những gì ở đây."
"Vậy... Vậy phải làm gì? Tôi chắc chắn ông ta không có ý tốt!" Lilith nói.
Lý Dục Thần nói: "Không sao, chỉ là tự tìm đường chết mà thôi."
Alex liếc nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt đầy hàm ý.
Lâm Thiên Hào nhẹ nhàng nắm tay Lilith, ra hiệu cho cô ta không cần lo lắng.
Lilith hỏi: "Có phải em quá thiếu bình tĩnh rồi không?"
Lâm Thiên Hào mỉm cười nói: "Em còn là cô bé mà, vẫn có thể tinh nghịch thêm chút nữa."
Lilith bật cười, gương mặt rạng rỡ như hoa nở, khoác chặt lấy tay Lâm Thiên Hào.
"Các vị, để mọi người đợi lâu rồi!" Duke xuất hiện trên hành lang tầng hai được thiết kế thông tầng.
Ở đó có một cái bục rất lớn, bên cạnh ông ta có rất nhiều người, toàn bộ đều vũ trang đầy đủ.
Các thành viên trong đội đến cùng Lý Dục Thần đều bị áp giải lên trên, bị trói chặt, mỗi người đều bị hai lính canh có vũ trang áp giải, một người chĩa súng vào lưng, người kia thì kề dao vào cổ.
Số còn lại thì dựng súng ở lan can tầng hai, tất cả đều nhắm vào những người dưới đại sảnh.
Đại sảnh vô cùng trống trải, chỉ có bốn người nhóm Lý Dục Thần, không hề có vật che chắn nào để ẩn nấp.
"Mr. Lý, tôi thật sự khâm phục sự bình tĩnh của cậu đấy!" Duke nhìn Lý Dục Thần nói, "Cậu biết rõ tôi không dễ dàng đầu hàng đến vậy, hàng nghìn tỷ tài sản, mạng lưới kinh doanh khắp toàn cầu, mấu chốt là còn có biết bao nhiêu cái mới...”
Ông ta suýt nữa đã buột miệng nói ra bí mật lớn nhất: mục đích thật sự của việc kinh doanh sòng bạc của họ.
Bất kể ở góc nào của thế giới, bất cứ thành phố nào, đều có hai ngành nghề cổ xưa nhưng chưa bao giờ suy tàn: sòng bạc và kỹ viện. Chúng luôn thịnh vượng sau khi mặt trời lặn, là nơi ưa thích nhất của ma cà rồng, cũng là nguồn máu tốt nhất.
Ban đầu, Huyết tộc điều hành rất nhiều kỹ viện, Duke chuyên làm nghề buôn người, vận chuyển kỹ nữ đi khắp nơi trên thế giới, và lấy máu từ trên người những người đó.
Nhưng với sự tràn lan của ma túy, chất lượng máu từ những phụ nữ ấy ngày càng kém, vì thế họ bắt đầu chuyển trọng tâm sang sòng bạc.
Những kẻ nghiện cờ bạc nhiều lắm cũng chỉ uống chút rượu, cộng thêm cảm giác phấn khích khi đánh bạc khiến tim đập nhanh hơn, chất lượng máu cao hơn rất nhiều so với đám kỹ nữ chỉ biết giả vờ rên rỉ mà dù làm thế nào cũng không hưng phấn nổi.
Làm sao Duke chịu từ bỏ vương quốc cờ bạc mà ông ta đã dày công xây dựng suốt cả trăm năm?
Ban đầu ông ta muốn nuốt chửng Hào Giang, là để mở rộng nguồn máu sang Đông Á.
Trước đây thể chất của người Đông Á yếu, không có sức hấp dẫn với họ, nhưng giờ đây thể chất người Đông Á đã trở nên mạnh mẽ hơn, chất lượng máu thậm chí vượt cả người phương Tây.
Hơn nữa, người giàu ở khu vực đó ngày càng nhiều, mà ham mê cờ bạc có vẻ còn mạnh hơn người nơi khác, bảo sao Duke không nổi lòng tham?
Chỉ là ông ta không ngờ lần này lại đụng phải kẻ khó xơi, gặp phải đối thủ mạnh như Lý Dục Thần và Mã Sơn.
Nhìn người đàn ông dù không cần hút máu cũng trẻ trung đến mức khiến người khác phải ghen tỵ đang đứng dưới sảnh, trong lòng Duke lại trào dâng ác ý căm hận.
"Ông nghĩ chỉ với mấy món sắt vụn này đã giữ được sản nghiệp của mình rồi sao?" Lý Dục Thần nói.
Duke cười lớn: "Tôi biết, cậu điều khiển được tên lửa, vài viên đạn dĩ nhiên chẳng làm gì được cậu. Nhưng tôi đâu chỉ có mấy khẩu súng này, tôi có rất nhiều súng."
Ông ta vỗ tay hai cái, xung quanh hành lang tầng hai lập tức tràn ra một đám người, toàn bộ đều trang bị vũ khí, đứng chen chúc, phải đến cả trăm người.
Hơn một trăm khẩu súng đồng loạt chĩa vào Lý Dục Thần.
"Dị năng của cậu có thể điều khiển đạn, mười viên, hay hai mươi viên?" Khuôn mặt Duke đầy tự tin, "Cho dù không viên nào trúng được cậu, chẳng lẽ cậu không quan tâm đến mạng sống của những người đi cùng sao? Người của tôi chỉ cần động một ngón tay, họ sẽ chết. Đạn không giết được cậu, nhưng có thể giết được họ."
“Đương nhiên, có thể đến đây vẫn chưa làm khó được cậu, cho nên ở bên ngoài, tôi còn bố trí cả lính bắn tỉa. Hiện tại ít nhất có sáu khẩu súng bắn tỉa đang nhắm vào cậu, toàn bộ đều là vũ khí chống vật thể, đạn bắn ra có thể dễ dàng phá hủy một chiếc xe tăng.”
Nhìn Lý Dục Thần vẫn thản nhiên không chút dao động, Duke hơi nhíu mày.
“Được rồi, có lẽ tôi vẫn đánh giá thấp cậu, cậu có dị năng, có thể thật sự coi những loại vũ khí này như sắt vụn, nhưng đừng quên, tôi cũng là một người có dị năng, tôi đã tu luyện thuật Huyết Quỷ suốt mấy trăm năm, đến giờ vẫn chưa từng phát huy toàn bộ, ngay cả tôi cũng không biết uy lực của cực hạn thuật Huyết Quỷ của mình mạnh đến đâu, so với tiên thuật phương Đông của các người thì thế nào.”
“Dựa vào thuật Huyết Quỷ của tôi, cộng thêm từng ấy vũ khí hiện đại, tôi không tin cậu vẫn có thể dửng dưng như vậy!”
Duke nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, hy vọng có thể nhìn thấy dù chỉ một tia sợ hãi trên khuôn mặt anh, nhưng đáng tiếc, ông ta không thấy gì cả, vẻ mặt của Lý Dục Thần từ đầu đến cuối vẫn luôn bình thản, đến một chút giận dữ cũng không có.
Duke bỗng cảm thấy thất bại.
Ông ta nhớ lại lúc nhỏ vì nghịch ngợm bị tộc nhân bắt trở lại lâu đài cổ Brad, ông ta từng đứng trước mặt Bá tước Dracula buông ra một tràng lời lẽ hùng hổ “sau này lớn lên ta sẽ thế này thế kia”, mà trên khuôn mặt Bá tước Dracula khi ấy cũng là dáng vẻ thản nhiên không chút gợn sóng như vậy.
Da mặt ông ta khẽ co giật, biểu cảm trở nên vặn vẹo, như thể đã hạ quyết tâm, hét lớn ra lệnh:
“Bắn!”
Tiếng súng vang lên, ánh lửa lóe lên.
Âm thanh đinh tai nhức óc và mùi khói thuốc súng khiến người ta như lạc vào chiến trường.
Vô số viên đạn từ nhiều hướng bắn thẳng vào giữa đại sảnh tầng một.
Cùng lúc đó, bên ngoài tòa nhà lóe lên sáu luồng đạn vạch đường, những vệt sáng xé tan màn đêm vừa mới yên tĩnh. Sáu viên đạn xuyên giáp cháy nổ cỡ lớn phát sáng trong đêm phá vỡ cửa sổ, lao thẳng về phía Lý Dục Thần.
Duke giơ cao hai tay, mười ngón tay hướng về phía trước, phóng ra huyết tuyến mờ mờ.
Cả đại sảnh lập tức biến thành một vùng đỏ rực méo mó và mờ ảo, tựa như một biển máu.
Sát khí trong khoảnh khắc đó trở nên dày đặc, giống như địa ngục.
Mắt Lilith mở to, hiện lên vẻ hoảng sợ.
Tuy cô ta đã sống mấy trăm năm, cũng từng trải qua chiến tranh, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta gặp cảnh tượng như vậy trong một không gian kín.
Và điều khiến cô ta kinh hãi nhất, chính là thuật Huyết Quỷ của Duke, vậy mà lại mạnh như thế.
Chỉ có một Huyết tộc như cô ta mới hiểu, thuật Huyết Quỷ như vậy đáng sợ đến mức nào.
Trong phạm vi bị huyết ảnh bao phủ, ý chí của người thi thuật bao trùm tất cả, mọi thứ vật chất đều sẽ bị tan chảy trong huyết quang, còn mọi thứ có linh tính, kể cả linh hồn, đều sẽ bị người thi thuật hấp thu.
Khi Lilith đang nghĩ không biết Lý Dục Thần sẽ đối phó thế nào, thì Alex đã ra tay.
Anh ta giơ tay lên, lòng bàn tay phát ra một luồng ánh sáng trắng, rực rỡ như mặt trời.
Bình luận facebook