-
Chương 751-755
Chương 751: Sóng thần đến rồi
“Buông tôi ra!”, Cố Ngôn Hi tiếp tục vùng vẫy.
Bao Vũ Hãn cười nói: "Cô Cố, đi thôi".
Sau đó, một vệ sĩ bước nhanh đến.
Anh ta nhìn Bao Vũ Hãn với vẻ mặt bối rối.
"Lão gia gọi điện, nói anh hãy rời đi càng sớm càng tốt".
"Cường độ của trận động đất này rất lớn, hơn nữa sóng thần sắp tới rồi!"
Khi nghe tin sóng thần sắp đến, khuôn mặt Bao Vũ Hãn thay đổi rõ rệt.
"Vậy thì còn chờ gì nữa, nhanh lên!"
Một nhóm đông vệ sĩ ngay lập tức hộ tống Bao Vũ Hãn và Cố Ngôn Hi về phía lối ra khác.
Lối ra này tương đối nhỏ và là lối thoát hiểm.
Trong trường hợp bình thường, sẽ không được mở.
Lúc này, rất đông người dân đã vây kín lối thoát hiểm.
Các nhân viên có liên quan lại một mực từ chối mở cửa.
Khi nhìn thấy Bao Vũ Hãn xuất hiện, một người đàn ông trung niên nói với Bao Vũ Hãn với vẻ mặt hoảng sợ.
"Cậu Bao, đi mau!"
Lối thoát hiểm mở ra ngay lập tức, đám người Bao Vũ Hãn nhanh chóng tiến vào.
Lối thoát hiểm này tương đối hẹp.
Nếu một đám đông lớn đi vào.
Không những không thể đi được, mà còn bị mắc kẹt ở đây.
Bây giờ động đất cực kỳ dữ dội.
Toàn bộ đất dưới chân và tường đều rung chuyển.
Để cho mình rời đi thuận lợi hơn, Bao Vũ Hãn lập tức nói với người đàn ông trung niên.
"Mau đóng cửa thoát hiểm cho tôi".
Người đàn ông trung niên sững người một lúc: "Cậu Bao, chúng ta cứ đi đi là được rồi".
Bao Vũ Hãn đá người đàn ông trung niên ngã ra đất, đồng thời nói với vệ sĩ: "Các người còn ngơ ra đấy làm gì? Đóng cửa thoát hiểm cho tôi".
“Không, anh không thể làm thế được!”, Cố Ngôn Hi nhảy ra ngay lập tức.
Bao Vũ Hãn lúc này đảo mắt nhìn xung quanh.
Anh ta đã nghĩ ra một cách tuyệt vời.
Anh ta định khiến Cố Ngôn Hi lúc này phải khuất phục anh ta, trở thành người phụ nữ của anh ta.
Thế là Bao Vũ Hãn buông tay Cố Ngôn Hi ra, bố trí vệ sĩ của anh ta thành một dãy, chặn đường Cố Ngôn Hi và mọi người phía sau anh ta.
Bao Vũ Hãn nhìn chằm chằm Cố Ngôn Hi và nói: "Cố Ngôn Hi, nếu bây giờ cô quỳ xuống cầu xin tôi".
"Tôi sẽ đưa cô đi, nếu không, cô với đám người này sẽ chết ở chỗ này".
Cố Ngôn Hi mở to mắt nhìn Bao Vũ Hãn tức giận.
"Tôi ban đầu cứ nghĩ anh chỉ là một cậu ấm cư xử không đàng hoàng tí thôi".
"Không ngờ nhân cách của anh lại tệ như vậy! Anh rõ ràng chỉ là một tên cặn bã".
"Hahahaha, tôi là một tên cặn bã thì sao?"
"Để có được cô, tôi sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào".
"Cô Cố, cô có đồng ý không?"
"Nếu cô đồng ý, tôi sẽ đưa cô đi".
"Nếu cô không đồng ý, thì cứ ở lại đây đi".
Vào lúc này, Lý Hùng xẹt qua tâm trí Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi hung tợn nói: "Nằm mơ đi, tôi có chết cũng không theo cái loại như anh!"
Một biểu cảm dữ tợn hiện lên trên khuôn mặt điển trai của Bao Vũ Hãn.
"Con đàn bà khốn kiếp, nếu đã như vậy thì cô chết ở đây luôn đi".
Vừa nói, Bao Vũ Hãn vừa yêu cầu vệ sĩ dưới trướng nhanh chóng đóng cửa thoát hiểm lại.
Trong tiếng kêu thảm thiết của đám người, họ nghêng ngang bỏ đi.
Trong đường đi sâu thăm thẳm bên trong, phát ra tiếng cười vô liêm sỉ của Bao Vũ Hãn.
Trận động đất vẫn tiếp tục.
Lúc này, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình cũng cảm nhận được trận động đất đầu tiên trong đời.
Lý Hùng lập tức đưa nhóm nhân viên đến khu vực an toàn.
Lúc này, điện thoại di động của Phương Văn Văn vang lên.
Phương Văn Văn lấy điện thoại di động ra và thấy đó là một số lạ.
Vào lúc này, Phương Văn Văn không có tâm trạng để trả lời cuộc gọi.
May mắn thay, Lý Hùng ngay lập tức nhận điện thoại từ tay Phương Văn Văn và nhấn nút trả lời.
Ngay sau đó, giọng nói hoảng hốt của Cố Ngôn Hi phát ra từ điện thoại.
"Văn Văn, chị đang ở ga Nước Ngọt, em nhanh chóng phái người đến cứu chị đi".
"Lối đi ở đây đã bị sập. Mọi người và chị đều bị mắc kẹt dưới lòng đất, không có cách nào để lên được!"
Sắc mặt của Lý Hùng lúc này điềm tĩnh, trầm giọng nói.
"Mau tìm một chỗ an toàn, tôi sẽ tới ngay".
Cố Ngôn Hi ở đầu dây bên kia sửng sốt.
Cô ấy không ngờ người nghe điện thoại lại là Lý Hùng.
Đây là lần đầu tiên Cố Ngôn Hi nghe thấy giọng nói của Lý Hùng sau một thời gian dài.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Lý Hùng, vô số suy nghĩ ập đến, lập tức nhấn chìm Cố Ngôn Hi.
Sau khi nghe giọng nói của Lý Hùng, Cố Ngôn Hi, trước còn đang hoảng loạn, dường như dậy lên một tinh thần chiến đấu mạnh mẽ.
Cúp máy, Cố Ngôn Hi liền hỏi một nhân viên bên cạnh: "Ở đây có chỗ nào trốn không?"
"Họ nói rằng sóng thần đang đến".
Trong đám người Cố Ngôn Hi, khi mọi người đang ra sức tự cứu mình, thì Lý Hùng đã lập tức lên đường đến ga Nước Ngọt.
Cùng lúc đó, Bao Vũ Hãn đã rời ga tàu điện ngầm.
Có một chiếc trực thăng đậu trước mặt anh ta không xa.
Sau khi Bao Vũ Hãn lên trực thăng, anh ta thấy Hứa Thiên Tứ đang ngồi trên trực thăng.
Lúc này, anh ta vắt chéo chân, mỉm cười với Bao Vũ Hãn.
"Tại sao chỉ có mình anh! Cô Cố đâu?"
Ngay khi vừa nhắc tới Cố Ngôn Hi, khuôn mặt Bao Vũ Hãn lộ rõ vẻ chán ghét.
"Con chó cái này sống chết cũng không chịu theo tôi, giữ bên cạnh chỉ khiến tôi buồn nôn".
"Thà để cô ta chết dưới lòng đất còn hơn, tôi muốn cô ta phải hối hận cho đến chết!"
Ngay sau đó, chiếc trực thăng cất cánh.
Khi trực thăng bay đến một độ cao nhất định, Bao Vũ Hãn nhìn về phía mặt nước biển bên dưới.
Đồng tử của anh ta giãn ra ngay lập tức, đằng xa có một con sóng lớn cao hàng chục mét trên mực nước biển đang cuồn cuộn lao tới!
"Oa! Thứ này trông thật ngoạn mục".
Hứa Thiên Tứ trông rất hào hứng.
Đối mặt với thiên tai, anh ta không mảy may thương xót.
Hơn nữa còn hả hê trước nỗi đau của người khác.
Cùng lúc đó, vệ sĩ trả lời một cuộc điện thoại.
Ngay sau đó, anh ta cúp điện thoại và nói với Hứa Thiên Tứ.
"Chủ nhân, Lý Hùng đã đến ga Nước Ngọt để giải cứu Cố Ngôn Hi".
"Khoảng năm phút nữa, hắn sẽ đến nơi".
Hứa Thiên Tứ nhìn con sóng khổng lồ đáng sợ bên dưới và bật cười: "Đã quá muộn!"
"Lý Hùng, cho dù có mạnh hơn nữa".
“Trước sức tàn phá của thiên nhiên, con người nào cũng đều trở nên nhỏ bé”.
"Lần này, tôi muốn xem Lý Hùng chết như thế nào!"
Sóng biển lập tức ập vào bời.
Ngay lập tức nuốt chửng những người trên bờ biển không kịp chạy thoát.
Lúc này, dù đang chạy trên mặt đất hay đang điều khiển xe với tốc độ cao thì cũng không thể tránh khỏi móng vuốt của tử thần.
Gần như trong chốc lát, tất cả đều bị cuốn vào làn sóng biển cuồn cuộn.
Mà những người cố gắng trốn trên các tòa nhà cao tầng cũng không thoát được.
Lần này, những con sóng biển không chỉ vượt quá độ cao hàng chục mét.
Đồng thời, lực va đập cũng rất mạnh.
Những tòa nhà trên bờ biển hoặc đã bị cuốn trôi hoặc tạo thành một cái hố khổng lồ.
Vô số người bị cuốn vào vòng xoáy tử thần.
Không kịp cầu cứu, chỉ có thể kêu lên thảm thiết!
Chương 752: Hai kẻ cặn bã
Nước biển cuồn cuộn lập tức tràn vào các con phố.
Nước biển đánh tan mọi công trình chắn ngang trước mặt.
Trong nháy mắt, đã đến ga Nước Ngọt.
Nước biển mãnh liệt như một bầy dã thú hung dữ.
Há miệng nhe nanh.
Nuốt tất cả các sinh vật sống trước mặt nó!
Không bỏ qua một kẻ nào!
Những người vốn bị trần nhà, biển quảng cáo và bê tông cốt thép đè lên.
Đã biến mất trong chớp mắt!
Thời điểm này, khi tất cả mọi người đang chạy về phía khu đất cao.
Thì nhìn thấy Lý Hùng cưỡi một chiếc mô tô màu đen phóng nhanh trên con đường đông đúc.
Trận động đất đã gây ra nhiều thiệt hại, nhiều con đường đã bị chặn.
Cùng lúc đó, lại có một đám người chen chúc nhau.
Lý Hùng điều khiển mô tô và lao thẳng lên nóc tòa nhà nhờ sự trợ giúp của con dốc.
Anh giống như một tay đua mô tô chuyên nghiệp trong một cuộc trình diễn tốc độ.
Lao vùn vụt trên tòa nhà cao ốc!
Trên không trung, một vệ sĩ chỉ vào Lý Hùng đang cưỡi một chiếc xe chạy quá tốc độ, nói với Hứa Thiên Tứ: "Chủ nhân, Lý Hùng kìa!"
Hứa Thiên Tứ nhìn xuống. Một nụ cười đầy mưu mô hiện lên trên khuôn mặt anh ta.
"Hahaha, nhân vật chính của chúng ta cuối cùng đã đến rồi!"
Lúc này, Lý Hùng đã lái xe lao tới bãi đất bằng phẳng trước ga Nước Ngọt.
Thông thường ở đây rất bằng phẳng.
Nhưng vào lúc này, trên quảng trường có sức chứa hàng nghìn người cùng lúc đã xuất hiện nhiều vết nứt.
Cũng có nhiều tòa nhà gần đó bị sập, rơi ra từng mảnh vụn.
Khắp nơi trong quảng trường có thể nhìn thấy nhiều người bị đè bẹp dưới gạch đá và bê tông cốt thép.
Lý Hùng nhanh chóng lao thẳng về phía lối vào ban đầu.
Lý Hùng giúp tất cả những người bị đè dưới đống gạch vụn trên đường đi.
Ngay sau đó, anh biến mất trong mắt của Hứa Thiên Tứ và Bao Vũ Hãn.
Trên trực thăng, Bao Vũ Hãn cụt hứng, nói với Hứa Thiên Tứ.
"Thằng này sao có thể đi vào đó nhanh như vậy được? Tôi vốn là muốn xem hắn chết như thế nào".
Hứa Thiên Tứ bật cười: "Cậu Bao, đừng nóng".
"Chẳng bao lâu nữa, đợt sóng thần thứ hai sẽ đến".
"Khi đó, một lượng lớn nước biển sẽ tràn vào ga tàu điện ngầm".
“Cảnh tượng lúc đó giống như một đứa trẻ đổ nồi nước sôi vào tổ kiến vậy”.
"Những gì nổi lên sẽ là xác của những con‘ kiến’".
"Cảnh đó chắc chắn sẽ rất, rất ngoạn mục".
Bao Vũ Hãn nhìn Hứa Thiên Tứ và hỏi: "Làm thế nào mà anh Hứa biết đợt sóng thần thứ hai đang đến?"
Khóe miệng Hứa Thiên Tứ hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tự tin.
"Trên đời này không có thứ gì mà tôi không biết".
"Cậu Bao không cần quá lo lắng đâu".
“Chỉ cần yên tâm ngồi đây thưởng thức cảnh đẹp là được rồi”.
Lúc này, bày ra trước mặt Lý Hùng là một cảnh tượng vô cùng lộn xộn.
Sau đợt sóng thần đầu tiên, các thi thể lạnh lẽo đã tràn ngập khắp nơi trên mặt đất.
Tất cả đều bị cuốn vào nước biển trong tâm trạng vô cùng kinh hoàng, vì thế trạng thái chết của họ rất thê thảm.
Lý Hùng nhanh chóng lao tới lối vào đã sụp đổ hoàn toàn.
Lúc này, Lý Hùng nghe thấy tiếng khóc của một cô bé: "Mẹ ơi, mẹ ơi!"
Lý Hùng quay đầu nhìn sang, phát hiện ra một cô bé mặc quần áo màu vàng đang ngồi xổm bên cạnh đống đổ nát.
Cô bé đưa tay vào trong đống đổ nát, nước mắt rơi lã chã.
Lý Hùng nhanh chóng chạy tới chỗ cô bé.
Từ góc nhìn của anh có thể nhìn thấy, một người phụ nữ với mái tóc ngắn bị đè bẹp dưới đống đổ nát.
Lúc này, sắc mặt cô ấy xanh xao, cơ thể trông rất yếu.
Nhưng ít nhất thì cô ấy vẫn còn sống.
Cô bé hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt khẩn cầu nhìn Lý Hùng.
"Chú chú, chú cứu mẹ cháu với!"
Cô gái nhỏ ôm chân Lý Hùng không ngừng cầu xin anh.
Lý Hùng đưa tay xoa xoa đầu của cô bé, sau đó bình tĩnh nói.
"Đừng lo lắng, chú sẽ cứu mẹ cháu".
"Cháu đừng bên cạnh chú nhé, chú sẽ cứu mẹ cháu ra ngay thôi".
Khi Lý Hùng đang nói chuyện với cô bé, mấy người bên cạnh cũng nhìn về phía anh.
Có người nói với Lý Hùng: "Người anh em, anh nên tiết kiệm chút sức lực đi".
"Chị này bị cột nhà đè lên, không cách nào nhấc nó lên được đâu. Chỉ có thể chờ đội cứu hộ tới thôi".
Cùng lúc đó, một người trong đám đông hét lên.
"Còn chờ đội cứu hộ gì chứ? Chạy ngay đi!"
"Đợt sóng thần đầu tiên quá nghiêm trọng, đợt sóng thần thứ hai có thể cũng sẽ đến sớm thôi".
"Đến lúc đó chạy cũng không kịp đâu!"
Ngay sau khi người đàn ông vừa dứt lời, những người vẫn ngồi dưới đất chờ đội cứu hộ bắt đầu nhốn nháo, nhao nhao chạy lên chỗ cao hơn.
Lý Hùng nhíu mày, nhanh chóng túm lấy một thanh niên bên cạnh chuẩn bị chạy.
"Tại sao anh lại bắt tôi lại?"
Lý Hùng vừa nhìn anh ta, cả người anh ta đã run lên vì sợ hãi.
"Đại ca, đừng giết em, em không làm gì cả".
"Vừa rồi em cũng thử cứu chị này, nhưng thật sự là không nhấc lên nổi".
Lý Hùng lạnh lùng nói: "Cậu chỉ cần đứng ở chỗ này thôi, đợi lát nữa thì giúp cô ấy rời đi".
Nói xong, tay trái Lý Hùng nhanh chóng duỗi ra.
Anh trực tiếp nhấc cây cột đè mẹ của bé gái lên.
Ngoài ra còn có một số thứ linh tinh trên đỉnh cây cột này.
Sau khi nhìn kỹ, Lý Hùng ngồi xuống, nhanh chóng nâng tay trái lên.
"Rắc rắc!"
Kèm theo đó là âm thanh sắc nét.
Lập tức, trong ánh mắt kinh hãi của thanh niên, Lý Hùng đã nâng cây cột nặng mấy chục, thậm chí mấy trăm cân lên.
Nam thanh niên vừa ngạc nhiên vừa kinh hoàng nhưng anh ta phản ứng lại ngay và vội vàng hô hoán những người xung quanh.
"Mọi người mau đến giúp đi!"
Đối mặt với thảm họa, một số người sẽ bỏ rơi đồng bào, chạy trốn một mình.
Đương nhiên cũng có một số người vẫn nghĩ đến người khác.
Rõ ràng biết tình hình hiện tại rất nguy hiểm.
Nhưng đã vội vàng chạy tới ngay lập tức.
Họ dùng cả tay cả chân, từ từ nhấc mẹ của bé gái ra khỏi đống đổ nát với tốc độ nhanh nhất.
Nam thanh niên dùng lưng nhấc bổng mẹ bé gái lên.
Trước khi đi, anh ta nói với Lý Hùng này: "Người anh em, anh cũng đi mau đi".
"Phía trước đã sụp đổ hoàn toàn. Cho dù có người bị chôn ở bên dưới, thì hiện tại cũng không cứu được đâu".
Lý Hùng nở nụ cười nhàn nhạt nhìn cậu thanh niên.
Khi mọi người đều quay đầu bỏ chạy, anh lại đi ngược dòng người đến nơi đã bị phong tỏa hoàn toàn.
Sau đó, trước ánh mắt kinh hãi của cậu thanh niên, Lý Hùng dùng tay nhấc từng vật nặng kia ra.
Anh chỉ dùng tay thôi đã mở được lối ra.
Chẳng bao lâu, những gì xuất hiện trước mắt Lý Hùng là một cảnh tượng hết sức lộn xộn.
Chương 753: Giúp đỡ lẫn nhau
Bên trong ga tàu điện ngầm cũng bị nước biển tràn vào.
Hầu hết mọi người đã mất mạng trong cuộc càn quét của biển cả.
Nhưng vẫn có một số người sống sót, tất cả đều co ro trong góc, run lẩy bẩy.
Sự xuất hiện đột ngột của Lý Hùng đã đồng loạt khơi dậy sự chú ý của họ.
Lúc này Lý Hùng mới liếc nhìn xung quanh.
Môi trường xung quanh không hoàn toàn tối hẳn.
Mặc dù hầu hết các đèn ở đây đã bị hư hỏng.
Nhưng đèn khẩn cấp vẫn đang bật.
Cảnh tượng hiện ra dưới ánh đèn là một đám trông rất lạnh lẽo.
Mà trong tầm mắt của anh, đám đó không phải đám người bị thương mà là một đám xác chết lạnh ngắt.
May mắn thay, Lý Hùng không nhìn thấy Cố Ngôn Hi ở đây.
Lý Hùng đang định lên tiếng thì lúc này cậu thanh niên kia đã chui vào.
Bên cạnh anh ta là vài người khác.
Những người này đều nhìn Lý Hùng bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Lý Hùng nói với bọn họ: "Đừng đứng ngẩn ra đó, bất cứ lúc nào nơi này cũng có thể đổ sụp xuống đấy".
"Mọi người hỗ trợ nhau rời đi, nhanh lên!"
Dưới sự thúc giục của Lý Hùng, nhóm thanh niên nhanh chóng tiến đến giúp những người bị thương rời đi.
Lúc này, Lý Hùng phát hiện trong góc có một người mặc đồ đỏ.
Theo Phương Văn Văn, khi Cố Ngôn Hi bị bắt đi hôm nay, cô ấy cũng mặc một chiếc váy màu đỏ.
Không nói gì, Lý Hùng lao về phía người kia ngay lập tức.
Nhưng khi Lý Hùng đến gần, anh nhận ra người này không phải là Cố Ngôn Hi.
Lý Hùng gọi người đến dìu người phụ nữ đó rời.
Khi người phụ nữ được dìu đi, cô ấy nói với Lý Hùng: "Anh đang tìm một người phụ nữ mặc áo đỏ, rất đẹp, đúng không?"
Mặc dù Cố Ngôn Hi đang tổ chức các buổi biểu diễn khắp nơi nhưng danh tiếng của cô ấy vẫn chưa đến mức được nhiều người biết đến.
Vì vậy, một số người vẫn chưa biết tên cô ấy.
Lý Hùng gật đầu nói: "Cô có gặp cô ấy không? Cô ấy tên là Cố Ngôn Hi".
"Cô ấy bị người nhà họ Bao vây trong tàu điện ngầm".
"Về sau hình như trốn được khỏi tàu".
Người phụ nữ mặc đồ đỏ chỉ tay vào một khu vực bên tay phải và nói: "Đi về hướng đó".
"Có một lối đi khẩn cấp, nhưng nó đã bị cậu Bao đóng lại rồi".
"Sau đó, sóng thần ập vào ga".
"Hầu hết mọi người đã bị cuốn trôi vào thời điểm đó".
"Cho nên tôi không biết bây giờ cô ấy còn sống hay đã chết".
Trận sóng thần kéo đến dọc theo đường hầm tàu điện ngầm.
Từ mớ hỗn độn tại hiện trường, Lý Hùng đã nhìn ra được tốc độ của dòng nước và hướng đi của nó.
Không nói gì, anh nhanh chóng nhảy lên đường ray tàu điện ngầm.
Sau đó, theo hướng của trận lũ trước, nhanh chóng tìm kiếm.
Lý Hùng vừa đi, vừa cẩn thận quan sát xung quanh.
Bây giờ không chỉ là tìm kiếm người mặc quần áo màu đỏ.
Rất có thể trong lúc bị lũ cuốn, quần áo của Cố Ngôn Hi sẽ bị hỏng, thậm chí là rơi ra.
Khi Lý Hùng đang tìm kiếm Cố Ngôn Hi.
Vào lúc này, Cố Ngôn Hi đang bị nhốt trong một không gian với một nhóm người.
Khi lối ra vừa đóng lại, Cố Ngôn Hi và một vài người nhanh chóng đi dọc theo đường ray.
Họ muốn đến trạm tiếp theo để thoát ra.
Nhưng khi đi được nửa đường thì cơn lũ ập đến.
Trận lũ lúc đó vô cùng khủng khiếp.
Trong tình huống như vậy, không tìm được chỗ trốn thì chỉ có chết!
May mắn thay, trong một góc, Cố Ngôn Hi đã tìm thấy một cánh cửa.
Đúng lúc nguy cấp, cô ấy mở cửa bước vào, cứu sống hơn chục người.
Tuy nhiên, do ảnh hưởng của trận lũ quá lớn.
Khiến phần trần phía trên cánh cửa này bị sập.
Bây giờ họ đang trong đống đổ nát.
Với thực lực của những người này, không có cách nào để di chuyển được.
Bây giờ họ chỉ có thể chờ đợi ở đây để được giải cứu.
Đây là một không gian hạn chế, ở đây, có thể thấy một đoàn tàu đã bị bỏ hoang hoàn toàn.
Bây giờ Cố Ngôn Hi đang ngồi ở cuối tàu, xung quanh là vài phụ nữ.
Ở phía bên kia, có mười người đàn ông đang đứng.
Những người đàn ông này có trẻ có già.
Cũng có một số ít có hình xăm trên cơ thể.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trọc đầu.
Người đàn ông trọc đầu này có một hình xăm rồng lớn từ cổ đến lưng, trông rất dữ tợn và đáng sợ.
Người đàn ông trọc đầu ngay từ đầu đã nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn Hi.
Vừa nhìn chằm chằm Cố Ngôn Hi, ông ta vừa đưa tay xoa cằm, trên mặt luôn nở một nụ cười xấu xa.
Tình hình hiện tại là có sáu phụ nữ và một chục đàn ông trong không gian này.
Nếu những người đàn ông này có ý đồ xấu, Cố Ngôn Hi và nhóm phụ nữ này chắc chắn sẽ ăn đủ.
Vì vậy, dưới sự lãnh đạo của Cố Ngôn Hi, đám người đã tụ lại với nhau.
Đồng thời, Cố Ngôn Hi cầm chặt một thanh sắt đã cắt đứt trong tay.
Phần cuối của thanh sắt nhìn rất sắc.
Cố Ngôn Hi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trọc đầu một cách cảnh giác.
Người đàn ông đầu trọc đột nhiên cười nói.
"Đúng rồi! Tôi đột nhiên nhớ ra hình như cô là Cố Ngôn Hi, người rất nổi tiếng gần đây nhỉ".
Khi người đàn ông đầu trọc nói vậy, mấy người xung quanh lần lượt quay lại.
Một trong những thanh niên đột nhiên vỗ đùi.
"Đúng nhỉ. Thảo nào lúc nãy nhìn thấy quen quen. Đúng là đại minh tinh Cố Ngôn Hi rồi".
"Thật không ngờ, không ngờ lại bị kẹt ở chỗ này với chúng ta".
"Quả là may mắn cho chúng ta".
Những tên đàn ông không ngừng tiến lại gần.
Trong số sáu người phụ nữ, ngoại trừ Cố Ngôn Hi, năm người còn lại đều bị thương tích ít nhiều.
Trước mặt những người đàn ông này, họ không có cách nào để phản kháng cả.
Cố Ngôn Hi lúc này đang nắm chặt thanh sắt trong tay.
Cô ấy hướng đầu nhọn của nó vào những người đàn ông đang đến gần này.
Cố Ngôn Hi thấp giọng cảnh báo những người đàn ông.
"Đừng tới đây! Tôi nói cho các người biết, vào lúc này, để sống sót, tôi có thể làm ra bất cứ chuyện gì đấy".
"Nếu có ai đến gần, đừng trách tôi không khách khí".
"Hahahaha".
Gã trọc cười lớn.
"Tôi thực sự muốn biết, cô sẽ không khách khí với chúng tôi như nào đây!?"
Tên đàn ông đầu trọc từng bước đến gần, nụ cười trên mặt càng ngày càng hèn mọn.
"Nhắc mới nhớ, khi tôi nhìn thấy cô trên các áp phích trên TV, còn nghĩ cô cũng bình thường thôi".
"Nhưng sau khi nhìn thấy người thật, tôi phát hiện ra rằng khuôn mặt của cô không có ps".
"Còn đẹp hơn mấy bức ảnh chụp đó".
Một thanh niên với mái tóc màu vàng bên cạnh tên đàn ông trọc đầu cười toe toét nói.
"Không chỉ xinh đẹp, nhìn body cô ta xem, chị Chí Linh cũng không sánh bằng đâu".
Hai tên đàn ông càng cười càng hèn mọn.
Chương 754: Không có chỗ trốn
Lúc này, họ giống như những con sói đói, coi Cố Ngôn Hi như một con thỏ nhỏ mỏng manh.
Họ tiến đến từng bước, giương nanh múa vuốt.
"Đừng tới đây!"
Cố Ngôn Hi cầm thanh sắt trên tay hướng bộ phận sắc nhọn của nó vào tên đàn ông trung niên đang tiếp tục tiến lại gần.
Tay tên đàn ông trung niên bất ngờ đưa ra, nắm lấy thanh sắt đang đâm tới.
Với nụ cười đắc thắng, ông ta nhìn Cố Ngôn Hi nói.
"Sao nào? Đại minh tinh của tôi, giờ cô không thể uy hiếp tôi được nữa rồi nhỉ".
Vừa nói, tên đàn ông trọc đầu vừa giật mạnh thanh sắt lại.
Bởi vì sức của Cố Ngôn Hi hoàn toàn không thể so sánh với ông ta.
Thanh sắt lập tức bị giật lấy.
"Ầm" một tiếng.
Tên đàn ông đầu trọc đập thanh sắt vào bức tường bên cạnh.
Vũ khí trên tay Cố Ngôn Hi đã bị tên trọc đầu lấy đi.
Cô ấy giật mình kêu lên.
Nhưng vào lúc này, cô ấy không còn nơi nào để trốn!
Tên đàn ông đầu trọc từng bước đến gần, nụ cười trên mặt càng ngày càng tự phụ.
Ông ta thậm chí còn đưa tay về phía Cố Ngôn Hi.
Ngay khi bàn tay của gã trọc sắp chạm vào Cố Ngôn Hi.
“Rầm” một tiếng.
Tại không gian chật hẹp đổ nát này, một tiếng động lớn đột nhiên truyền đến.
Tiếng động này như thể một chiếc xe tải hạng nặng đụng phải.
Cố Ngôn Hi nhanh chóng trốn sang bên cạnh, vòng qua tên đàn ông trung niên.
"Hì hì, người đẹp, cô đi đâu vậy?"
"Cô nghĩ rằng cái âm thanh đó đến từ đội cứu hộ sao?"
"Cô đánh giá đội cứu hộ cao quá đấy".
"Tôi nói cho cô biết, cho dù mấy anh em bên cạnh đây lần lượt chơi cô".
"Đội cứu hộ cũng không tìm thấy đâu".
"Tôi khuyên cô một cách thành thật này, đợi đến khi mấy anh em đây phê rồi thì mọi người sẽ cùng nhau tìm cách ra ngoài".
Cố Ngôn Hi nắm lấy một viên sỏi trên mặt đất và ném nó vào tên đàn ông trọc đầu.
"Đừng tới đây! Tôi nói cho ông biết, bạn tôi nhất định sẽ tới cứu tôi. Anh ấy nhất định sẽ tới!"
Tên đàn ông đầu trọc cười lớn, tiếng cười tự phụ của ông ta vang vọng cả không gian.
"Con đàn bà ngu ngốc, đến nước này rồi mà còn ảo tưởng".
"Tiếp theo, tôi sẽ dùng hành động thực tế để giúp cô hết ảo tưởng đi nhé".
"Từ nay về sau, cô cứ ngoan ngoãn mà theo tôi đi. Tôi nhất định sẽ làm cho cô hạnh phúc".
Nói xong, tên đàn ông đầu trọc giống như một con sói đói, lao về phía Cố Ngôn Hi.
"Bùm!"
Đột nhiên, có một tiếng động lớn khác phát ra ở nơi đổ nát đằng sau Cố Ngôn Hi.
Ngay sau đó, một viên đá lớn bay ra từ phía bên cạnh Cố Ngôn Hi.
Viên đá lớn này bay thẳng về phía tên đàn ông trọc đầu.
Vì tốc độ quá nhanh.
Trước khi tên đàn ông đầu trọc kịp phản ứng, hòn đá đã đập vào bức tường phía sau ông ta không xa.
Ngay sau đó, tại nơi đổ nát mà ngay cả máy móc lớn cũng không thể đẩy hết đống đổ nát ra xuất hiện một lối đi.
Ở lối vào của lối đi, có một người đàn ông cao lớn đang đứng.
Ngay sau khi người đàn ông này xuất hiện, Cố Ngôn Hi không thể không thốt lên.
Sau đó cô ấy lao tới và ôm chặt lấy người đàn ông.
"Cuối cùng anh cũng tới rồi, tôi biết anh sẽ đến cứu tôi mà!"
Lý Hùng, người được Cố Ngôn Hi ôm chặt, ho nhẹ.
"Ờ..có thể buông lỏng tay ra một chút không? Tôi sắp bị cô ôm chết ngạt rồi đây này".
Vì quá phấn khích nên Cố Ngôn Hi dường như đu cả người trên thân Lý Hùng.
Tư thế hiện tại của hai người có vẻ hơi không đúng.
Cố Ngôn Hi phản ứng kịp, lùi lại hai bước với vẻ mặt đỏ bừng.
Lúc này, tên đàn ông đầu trọc đã nhặt thanh sắt nhọn trên mặt đất lên.
"Mày chết đi!"
Tên đàn ông đầu trọc gầm lên một tiếng.
Ông ta trực tiếp cầm thanh sắt nhọn trong tay ném như ném phi lao về phía Lý Hùng.
Khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên, anh nhanh chóng bắt lấy thanh sắt, khẽ vặn người, ném lại thanh sắt về phía tên đầu trọc.
Thanh sắt nhọn bỗng như hóa thành mũi tên do cung bắn ra.
Tên đàn ông trọc đầu chưa kịp phản ứng, thanh sắt đã cắm thẳng vào vai ông ta, kéo lê toàn thân tên đàn ông đầu trọc trên mặt đất vài mét, sau đó đóng đinh ông ta vào tường.
Lý Hùng ngay lập tức đưa Cố Ngôn Hi và những người phụ nữ mà cô ấy đã bảo vệ nhanh chóng rời khỏi đó.
Tên đầu trọc bị đóng đinh vào tường, không ai đi đến giúp ông ta.
Tiếng kêu cứu của ông ta vang vọng cả không gian.
"Đừng đi, đừng đi! Giúp tôi, giúp tôi với!"
"Ai cứu tôi, tôi nguyện đem những đồ tốt nhất của mình cho người đó!"
"Tôi có thể cho anh ta nhiều tiền, tôi có thể dẫn anh ta đi chơi phụ nữ".
Hai người cuối cùng rời đi, quay đầu lại nhìn tên đàn ông đầu trọc.
Một người trong số họ nói: "Lúc này, dù có tiền cũng mất mạng thôi!"
"Người anh em, tự cầu nguyện đi!"
Không lâu sau khi mọi người rời đi, đột nhiên, đường hầm rung chuyển dữ dội.
Ngay sau đó, nước biển tràn vào.
Dòng nước hỗn loạn bất ngờ tràn vào từ đường hầm do Lý Hùng đào.
Tiêu diệt tên đầu trọc trong tích tắc!
Vào lúc này, trực thăng của Hứa Thiên Tứ đang bay lượn trên bầu trời.
Nó khác với các loại trực thăng cứu hộ khác.
Người khác lái máy bay trực thăng là để cứu người.
Nhưng bọn họ đến đây lại là để thưởng ngoạn cảnh đẹp.
Bao Vũ Hãn đang cầm trên tay một chiếc ly trong veo, trong đó có thứ rượu vang đỏ sóng sánh như máu.
Vừa uống, anh ta vừa hớn hở nhìn cảnh tượng bi thảm bên dưới.
"Hahahaha, thật là thú vị".
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi có thể nhìn thấy một cảnh tượng thú vị như vậy".
Hứa Thiên Tứ đưa ly rượu qua, hai người nhẹ nhàng cụng ly trong không khí.
"Đinh!"
Âm thanh sắc nét tạo ra khi hai chiếc ly va chạm với nhau.
Lúc này âm thanh đó lọt vào tai Bao Vũ Hãn nghe thật ngọt ngào.
Bao Vũ Hãn nói với Hứa Thiên Tứ.
"Trận động đất này thực sự đến rất đúng lúc".
"Thảm họa này sẽ mang lại cho tôi ít nhất trên mười tỷ lợi nhuận".
Sau đó, Bao Vũ Hãn và Hứa Thiên Tứ đồng loạt giơ ly rượu lên trời: "Thiên nhiên tuyệt vời!"
Đúng lúc hai người đang chúc rượu thì đợt sóng thần thứ hai trên biển ập đến như đã được dự đoán.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ khẽ cau mày.
Bởi vì anh ta phát hiện có một nhóm người lao ra ở cổng nhà ga phía dưới.
Bóng người dẫn đầu kia làm Hứa Thiên Tứ cảm thấy rất quen.
Hứa Thiên Tứ đột nhiên mở cửa trực thăng và nhìn xuống.
Hóa ra người dẫn đầu là Lý Hùng.
Cố Ngôn Hi và một số đông những người được cứu đang đi theo anh.
"Đồ khốn kiếp! Dưới thảm họa như vậy, hắn vẫn còn sống!"
Bao Vũ Hãn cười to: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề".
"Không phải đợt sóng thần thứ hai sắp ập đến sao, chúng sẽ bị cuốn trôi sớm thôi".
Nước biển cuồn cuộn ập đến!
Bao Vũ Hãn và Hứa Thiên Tứ nhìn chằm chằm vào tòa nhà nơi Lý Hùng và những người khác đang ở.
Dưới ánh nhìn của họ, tòa nhà từ từ sụp đổ.
Nhìn thấy tòa nhà sụp đổ, Hứa Thiên Tứ và Bao Vũ Hãn mỉm cười với nhau và thậm chí là high-five.
"Haha! Phê vãi! Bây giờ Lý Hùng đã chết, chúng ta cũng nên trở về trụ sở tập đoàn thôi".
"Tiếp theo, có rất nhiều tiền, chờ chúng ta đi kiếm đấy!"
Chương 755: Lớn chuyện rồi
Trực thăng của Hứa Thiên Tứ đáp xuống tòa nhà của gia tộc họ Bao ở thành phố khác sau hơn một giờ bay.
Khi Bao Vũ Hãn xuống máy bay, anh ta lập tức nói với một đám người đã chờ sẵn: "Lập tức triệu tập cuộc họp tập đoàn".
"Đã đến lúc kiếm tiền rồi!"
Bao Vũ Hãn đưa Hứa Thiên Tứ đến một hội trường lớn.
Lúc này, có rất nhiều kiểu người đang ngồi trong đó.
Có một tia sáng ấm áp trong mắt mọi người.
Như Bao Vũ Hãn đã nói, cơ hội kiếm tiền lớn là đây.
Tại cuộc họp, Bao Vũ Hãn đã giới thiệu Hứa Thiên Tứ với mọi người.
Hứa Thiên Tứ hiện có trong tay nhiều công ty.
Để kiếm thật nhiều tiền trong đợt thiên tai này, Hứa Thiên Tứ cũng cho phép công ty của mình phản ứng nhanh chóng và đạt được hợp tác chiến lược với tập đoàn của Bao Vũ Hãn.
Cả Hứa Thiên Tứ và Bao Vũ Hãn đều biết rằng hiện tại họ đang phải chạy đua với thời gian.
Ra tay càng nhanh, thì càng kiếm được nhiều tiền.
Tại cuộc họp, Bao Vũ Hãn hỏi Hứa Thiên Tứ: "Anh Hứa làm việc quả là nhanh chóng. Công ty anh định bỏ ra bao nhiêu?"
Hứa Thiên Tứ tự tin mỉm cười và duỗi một ngón tay ra.
"Một tỷ?"
Hứa Thiên Tứ lắc đầu: "Mười tỷ! Hơn nữa còn là đô la Mễ!"
Bao Vũ Hãn bật cười, vỗ bàn nói: "Được lắm. Anh Hứa, tôi cam đoan trong vòng hai tháng, anh có thể kiếm được ít nhất năm tỷ!"
Ngay sau đó, thư ký Bao Vũ Hãn ngẩng đầu vui mừng nói: "Chủ tịch, tiền của anh Hứa đã được chuyển đến rồi ạ".
"Thêm tập đoàn của chúng ta, tổng số tiền là ba mươi tỷ".
Bao Vũ Hãn tràn đầy tự tin ngẩng cao đầu.
Lần này anh ta đã bỏ ra gần như tất cả số tiền có thể huy động được từ toàn bộ tập đoàn của mình.
Đây là một vụ cá cược lớn.
Và, 100% sẽ giành chiến thắng!
"Tốt lắm, lập tức đầu tư kinh phí!"
"Ngoài ra, nhanh chóng chuẩn bị cho một cuộc họp báo. Lần này, chúng ta sẽ tối đa hóa danh tiếng của tập đoàn chúng ta".
Hứa Thiên Tứ ở bên cạnh giơ ngón tay cái lên, hướng về phía Bao Vũ Hãn và nói: "Cậu Bao quả thực là một ông trùm kinh doanh".
"Bình tĩnh, phản ứng nhanh còn biết nắm bắt cơ hội".
"Cơ hội kiếm tiền và nâng cao giá trị bản thân như thế này quả thực là nghìn năm có một!"
Trước lời khen của Hứa Thiên Tứ, Bao Vũ Hãn phá lên cười.
"Hahaha, anh Hứa quá khen rồi".
"So với anh Hứa, tôi vẫn chỉ là một đứa nhóc xì mũi chưa sạch thôi".
Ngay khi Bao Vũ Hãn và Hứa Thiên Tứ đang tâng bốc lẫn nhau.
Bỗng có người từ ngoài phòng họp vội vàng chạy vào.
Lúc này, hắn mồ hôi nhễ nhại, nhìn Bao Vũ Hãn vẻ mặt kinh hãi.
"Chủ tịch không ổn rồi, lớn chuyện rồi".
Bao Vũ Hãn cười nói: "Có thể xảy ra chuyện lớn đến mức nào chứ?"
"Dù trời có sập xuống vì những tinh anh trong gia tộc tôi vẫn có thể tự tay chống trời cơ mà".
Bao Vũ Hãn ngẩng cao đầu, đầy tự tin, như thể anh ta là một con gà trống kiêu hãnh.
"Chủ tịch, không biết là ai, đã dùng máy tính tổng hợp một cái video gian lận".
"Bây giờ video này đã được đưa lên trang web quốc tế".
"Mỗi giây lại có hàng nghìn lượt xem".
Bao Vũ Hãn chế nhạo: "Chắc chắn lại là một đứa rẻ rách nào đó, dùng phần mềm tổng hợp máy tính để làm ra một cái video chết tiệt".
"Cậu lập tức thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng và yêu cầu họ báo cho cảnh sát".
Là cậu chủ nhà họ Bao, ngay từ khi còn trẻ, anh ta đã nắm trong tay khối tài sản và tài nguyên khổng lồ.
Bao Vũ Hãn thường bị một số kẻ công kích, vì vậy anh ta đã quen với phương thức tấn công của những người này từ lâu rồi.
Trong một thời gian dài trong quá khứ, anh ta thường xuyên nhận đủ mọi kiểu quấy rối.
Mà mỗi lần bị quấy rối, Bao Vũ Hãn đều có thể thu lợi từ nó, biến rác thải thành kho báu, đảo ngược tình thế.
"Không phải đâu, chủ tịch, đoạn video này không đơn giản như vậy".
"Độ chân thực của nó quá cao".
Trong khi nói, tên đó vội vàng phát video lên màn hình lớn trong phòng họp.
Bao Vũ Hãn, người vốn đang nở nụ cười tự tin, đã lập tức thay đổi sắc mặt ngay khi xem đoạn video này!
Lúc này trên màn hình lớn xuất hiện hai người.
Đó chính xác là Hứa Thiên Tứ và Bao Vũ Hãn.
Họ đang ở trong cabin của chiếc trực thăng, cười lớn trong khi cầm những ly rượu vang đỏ trong tay.
Điều khiến Bao Vũ Hãn kinh hãi hơn cả là ai đó đã sử dụng một phương pháp đặc biệt để giảm thiểu âm thanh của cánh máy bay trực thăng và khuếch đại vô hạn lời nói của hai người.
Những lời nói vô lương tâm và chuyện kiếm tiền trong thời kì thiên tai của Bao Vũ Hãn và Hứa Thiên Tứ chính xác đến từng chữ!
Phòng họp lập tức vỡ trận.
"Chủ tịch, như thế này là như nào?"
"Chủ tịch, ngài mau giải quyết đi, đoạn video này không thể để phát tán ra ngoài nữa!"
Vẻ mặt Bao Vũ Hãn ảm đạm, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Trên điện thoại, Bao Vũ Hãn không ngừng gào thét với đối phương.
"Các người làm việc kiểu gì thế, mau khóa trang Web này lại cho tôi!"
"Còn nữa, ai là người phát tán cái video này?"
"Gửi thư cho luật sư ngay cho tôi, tôi muốn kiện đến khi bọn chúng phá sản!"
Nói xong câu cuối, Bao Vũ Hãn tức giận đập điện thoại xuống đất.
Đồng thời nhìn mọi người trong phòng họp.
Anh ta lạnh giọng nói: "Đừng lo lắng, loại chuyện nhỏ này không là gì đối với tôi cả".
"Tôi sẽ xử lý xong mọi chuyện trong nửa giờ thôi".
"Sẽ không để lại bất kỳ mối nguy hiểm tiềm ẩn nào đâu".
Bao Vũ Hãn đập mạnh tay lên bàn và nói với mọi người.
"Tất cả các kế hoạch vẫn như cũ".
"Theo tiến độ vừa rồi, nhanh chóng nắm bắt hết tất cả các hạng mục này cho tôi".
Vừa dứt lời, liền có hai người đàn ông vội vàng đi tới trước cửa phòng họp.
"Chủ tịch, chúng tôi tới rồi đây".
Cả hai người đàn ông này đều cầm trên tay hai chiếc cặp màu đen.
Ngay khi họ xuất hiện, Bao Vũ Hãn đã giới thiệu với Hứa Thiên Tứ.
"Anh Hứa, hai người này là những hacker quốc tế hàng đầu được tập đoàn chúng tôi bỏ ra rất nhiều tiền để thuê về".
"Không có trang web nào trên thế giới này mà họ không thể truy cập được!"
"Ngay cả khi đó là trang web chính thức của Microsoft, họ cũng có thể bẻ khóa trong vòng vài phút".
"Có thể nói là dễ dàng giải quyết được cái này trang web phát video, làm chơi cũng có thể giải quyết được".
Trong khi Bao Vũ Hãn tiếp tục khoe khoang, một trong những tên hacker da trắng vênh mặt khinh thường nói.
"Tôi đã thấy rất nhiều sơ hở trong đoạn mã đằng sau trang web vừa rồi".
"Rõ ràng là do một người mới làm. Cho tôi ba phút. Không, nhiều nhất là hai phút rưỡi, là có thể dễ dàng giải quyết được nó".
Sau đó, hai hacker nhanh chóng bắt tay vào làm việc.
Họ bật máy tính trước mặt mọi người.
Sau đó gõ nhanh trên bàn phím.
Khi họ gõ trên bàn phím, trông họ có vẻ rất nhàn nhã.
Như thể đó chỉ là một công việc không thể dễ dàng hơn.
Một người thì ngậm điếu thuốc trong miệng.
Người kia đang nhai kẹo cao su.
Ngay sau đó, hacker da trắng liền vươn tay và nhấn phím enter trên bàn phím.
"Bíp!"
"Được rồi, giải quyết rất đơn giản".
“Buông tôi ra!”, Cố Ngôn Hi tiếp tục vùng vẫy.
Bao Vũ Hãn cười nói: "Cô Cố, đi thôi".
Sau đó, một vệ sĩ bước nhanh đến.
Anh ta nhìn Bao Vũ Hãn với vẻ mặt bối rối.
"Lão gia gọi điện, nói anh hãy rời đi càng sớm càng tốt".
"Cường độ của trận động đất này rất lớn, hơn nữa sóng thần sắp tới rồi!"
Khi nghe tin sóng thần sắp đến, khuôn mặt Bao Vũ Hãn thay đổi rõ rệt.
"Vậy thì còn chờ gì nữa, nhanh lên!"
Một nhóm đông vệ sĩ ngay lập tức hộ tống Bao Vũ Hãn và Cố Ngôn Hi về phía lối ra khác.
Lối ra này tương đối nhỏ và là lối thoát hiểm.
Trong trường hợp bình thường, sẽ không được mở.
Lúc này, rất đông người dân đã vây kín lối thoát hiểm.
Các nhân viên có liên quan lại một mực từ chối mở cửa.
Khi nhìn thấy Bao Vũ Hãn xuất hiện, một người đàn ông trung niên nói với Bao Vũ Hãn với vẻ mặt hoảng sợ.
"Cậu Bao, đi mau!"
Lối thoát hiểm mở ra ngay lập tức, đám người Bao Vũ Hãn nhanh chóng tiến vào.
Lối thoát hiểm này tương đối hẹp.
Nếu một đám đông lớn đi vào.
Không những không thể đi được, mà còn bị mắc kẹt ở đây.
Bây giờ động đất cực kỳ dữ dội.
Toàn bộ đất dưới chân và tường đều rung chuyển.
Để cho mình rời đi thuận lợi hơn, Bao Vũ Hãn lập tức nói với người đàn ông trung niên.
"Mau đóng cửa thoát hiểm cho tôi".
Người đàn ông trung niên sững người một lúc: "Cậu Bao, chúng ta cứ đi đi là được rồi".
Bao Vũ Hãn đá người đàn ông trung niên ngã ra đất, đồng thời nói với vệ sĩ: "Các người còn ngơ ra đấy làm gì? Đóng cửa thoát hiểm cho tôi".
“Không, anh không thể làm thế được!”, Cố Ngôn Hi nhảy ra ngay lập tức.
Bao Vũ Hãn lúc này đảo mắt nhìn xung quanh.
Anh ta đã nghĩ ra một cách tuyệt vời.
Anh ta định khiến Cố Ngôn Hi lúc này phải khuất phục anh ta, trở thành người phụ nữ của anh ta.
Thế là Bao Vũ Hãn buông tay Cố Ngôn Hi ra, bố trí vệ sĩ của anh ta thành một dãy, chặn đường Cố Ngôn Hi và mọi người phía sau anh ta.
Bao Vũ Hãn nhìn chằm chằm Cố Ngôn Hi và nói: "Cố Ngôn Hi, nếu bây giờ cô quỳ xuống cầu xin tôi".
"Tôi sẽ đưa cô đi, nếu không, cô với đám người này sẽ chết ở chỗ này".
Cố Ngôn Hi mở to mắt nhìn Bao Vũ Hãn tức giận.
"Tôi ban đầu cứ nghĩ anh chỉ là một cậu ấm cư xử không đàng hoàng tí thôi".
"Không ngờ nhân cách của anh lại tệ như vậy! Anh rõ ràng chỉ là một tên cặn bã".
"Hahahaha, tôi là một tên cặn bã thì sao?"
"Để có được cô, tôi sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào".
"Cô Cố, cô có đồng ý không?"
"Nếu cô đồng ý, tôi sẽ đưa cô đi".
"Nếu cô không đồng ý, thì cứ ở lại đây đi".
Vào lúc này, Lý Hùng xẹt qua tâm trí Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi hung tợn nói: "Nằm mơ đi, tôi có chết cũng không theo cái loại như anh!"
Một biểu cảm dữ tợn hiện lên trên khuôn mặt điển trai của Bao Vũ Hãn.
"Con đàn bà khốn kiếp, nếu đã như vậy thì cô chết ở đây luôn đi".
Vừa nói, Bao Vũ Hãn vừa yêu cầu vệ sĩ dưới trướng nhanh chóng đóng cửa thoát hiểm lại.
Trong tiếng kêu thảm thiết của đám người, họ nghêng ngang bỏ đi.
Trong đường đi sâu thăm thẳm bên trong, phát ra tiếng cười vô liêm sỉ của Bao Vũ Hãn.
Trận động đất vẫn tiếp tục.
Lúc này, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình cũng cảm nhận được trận động đất đầu tiên trong đời.
Lý Hùng lập tức đưa nhóm nhân viên đến khu vực an toàn.
Lúc này, điện thoại di động của Phương Văn Văn vang lên.
Phương Văn Văn lấy điện thoại di động ra và thấy đó là một số lạ.
Vào lúc này, Phương Văn Văn không có tâm trạng để trả lời cuộc gọi.
May mắn thay, Lý Hùng ngay lập tức nhận điện thoại từ tay Phương Văn Văn và nhấn nút trả lời.
Ngay sau đó, giọng nói hoảng hốt của Cố Ngôn Hi phát ra từ điện thoại.
"Văn Văn, chị đang ở ga Nước Ngọt, em nhanh chóng phái người đến cứu chị đi".
"Lối đi ở đây đã bị sập. Mọi người và chị đều bị mắc kẹt dưới lòng đất, không có cách nào để lên được!"
Sắc mặt của Lý Hùng lúc này điềm tĩnh, trầm giọng nói.
"Mau tìm một chỗ an toàn, tôi sẽ tới ngay".
Cố Ngôn Hi ở đầu dây bên kia sửng sốt.
Cô ấy không ngờ người nghe điện thoại lại là Lý Hùng.
Đây là lần đầu tiên Cố Ngôn Hi nghe thấy giọng nói của Lý Hùng sau một thời gian dài.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Lý Hùng, vô số suy nghĩ ập đến, lập tức nhấn chìm Cố Ngôn Hi.
Sau khi nghe giọng nói của Lý Hùng, Cố Ngôn Hi, trước còn đang hoảng loạn, dường như dậy lên một tinh thần chiến đấu mạnh mẽ.
Cúp máy, Cố Ngôn Hi liền hỏi một nhân viên bên cạnh: "Ở đây có chỗ nào trốn không?"
"Họ nói rằng sóng thần đang đến".
Trong đám người Cố Ngôn Hi, khi mọi người đang ra sức tự cứu mình, thì Lý Hùng đã lập tức lên đường đến ga Nước Ngọt.
Cùng lúc đó, Bao Vũ Hãn đã rời ga tàu điện ngầm.
Có một chiếc trực thăng đậu trước mặt anh ta không xa.
Sau khi Bao Vũ Hãn lên trực thăng, anh ta thấy Hứa Thiên Tứ đang ngồi trên trực thăng.
Lúc này, anh ta vắt chéo chân, mỉm cười với Bao Vũ Hãn.
"Tại sao chỉ có mình anh! Cô Cố đâu?"
Ngay khi vừa nhắc tới Cố Ngôn Hi, khuôn mặt Bao Vũ Hãn lộ rõ vẻ chán ghét.
"Con chó cái này sống chết cũng không chịu theo tôi, giữ bên cạnh chỉ khiến tôi buồn nôn".
"Thà để cô ta chết dưới lòng đất còn hơn, tôi muốn cô ta phải hối hận cho đến chết!"
Ngay sau đó, chiếc trực thăng cất cánh.
Khi trực thăng bay đến một độ cao nhất định, Bao Vũ Hãn nhìn về phía mặt nước biển bên dưới.
Đồng tử của anh ta giãn ra ngay lập tức, đằng xa có một con sóng lớn cao hàng chục mét trên mực nước biển đang cuồn cuộn lao tới!
"Oa! Thứ này trông thật ngoạn mục".
Hứa Thiên Tứ trông rất hào hứng.
Đối mặt với thiên tai, anh ta không mảy may thương xót.
Hơn nữa còn hả hê trước nỗi đau của người khác.
Cùng lúc đó, vệ sĩ trả lời một cuộc điện thoại.
Ngay sau đó, anh ta cúp điện thoại và nói với Hứa Thiên Tứ.
"Chủ nhân, Lý Hùng đã đến ga Nước Ngọt để giải cứu Cố Ngôn Hi".
"Khoảng năm phút nữa, hắn sẽ đến nơi".
Hứa Thiên Tứ nhìn con sóng khổng lồ đáng sợ bên dưới và bật cười: "Đã quá muộn!"
"Lý Hùng, cho dù có mạnh hơn nữa".
“Trước sức tàn phá của thiên nhiên, con người nào cũng đều trở nên nhỏ bé”.
"Lần này, tôi muốn xem Lý Hùng chết như thế nào!"
Sóng biển lập tức ập vào bời.
Ngay lập tức nuốt chửng những người trên bờ biển không kịp chạy thoát.
Lúc này, dù đang chạy trên mặt đất hay đang điều khiển xe với tốc độ cao thì cũng không thể tránh khỏi móng vuốt của tử thần.
Gần như trong chốc lát, tất cả đều bị cuốn vào làn sóng biển cuồn cuộn.
Mà những người cố gắng trốn trên các tòa nhà cao tầng cũng không thoát được.
Lần này, những con sóng biển không chỉ vượt quá độ cao hàng chục mét.
Đồng thời, lực va đập cũng rất mạnh.
Những tòa nhà trên bờ biển hoặc đã bị cuốn trôi hoặc tạo thành một cái hố khổng lồ.
Vô số người bị cuốn vào vòng xoáy tử thần.
Không kịp cầu cứu, chỉ có thể kêu lên thảm thiết!
Chương 752: Hai kẻ cặn bã
Nước biển cuồn cuộn lập tức tràn vào các con phố.
Nước biển đánh tan mọi công trình chắn ngang trước mặt.
Trong nháy mắt, đã đến ga Nước Ngọt.
Nước biển mãnh liệt như một bầy dã thú hung dữ.
Há miệng nhe nanh.
Nuốt tất cả các sinh vật sống trước mặt nó!
Không bỏ qua một kẻ nào!
Những người vốn bị trần nhà, biển quảng cáo và bê tông cốt thép đè lên.
Đã biến mất trong chớp mắt!
Thời điểm này, khi tất cả mọi người đang chạy về phía khu đất cao.
Thì nhìn thấy Lý Hùng cưỡi một chiếc mô tô màu đen phóng nhanh trên con đường đông đúc.
Trận động đất đã gây ra nhiều thiệt hại, nhiều con đường đã bị chặn.
Cùng lúc đó, lại có một đám người chen chúc nhau.
Lý Hùng điều khiển mô tô và lao thẳng lên nóc tòa nhà nhờ sự trợ giúp của con dốc.
Anh giống như một tay đua mô tô chuyên nghiệp trong một cuộc trình diễn tốc độ.
Lao vùn vụt trên tòa nhà cao ốc!
Trên không trung, một vệ sĩ chỉ vào Lý Hùng đang cưỡi một chiếc xe chạy quá tốc độ, nói với Hứa Thiên Tứ: "Chủ nhân, Lý Hùng kìa!"
Hứa Thiên Tứ nhìn xuống. Một nụ cười đầy mưu mô hiện lên trên khuôn mặt anh ta.
"Hahaha, nhân vật chính của chúng ta cuối cùng đã đến rồi!"
Lúc này, Lý Hùng đã lái xe lao tới bãi đất bằng phẳng trước ga Nước Ngọt.
Thông thường ở đây rất bằng phẳng.
Nhưng vào lúc này, trên quảng trường có sức chứa hàng nghìn người cùng lúc đã xuất hiện nhiều vết nứt.
Cũng có nhiều tòa nhà gần đó bị sập, rơi ra từng mảnh vụn.
Khắp nơi trong quảng trường có thể nhìn thấy nhiều người bị đè bẹp dưới gạch đá và bê tông cốt thép.
Lý Hùng nhanh chóng lao thẳng về phía lối vào ban đầu.
Lý Hùng giúp tất cả những người bị đè dưới đống gạch vụn trên đường đi.
Ngay sau đó, anh biến mất trong mắt của Hứa Thiên Tứ và Bao Vũ Hãn.
Trên trực thăng, Bao Vũ Hãn cụt hứng, nói với Hứa Thiên Tứ.
"Thằng này sao có thể đi vào đó nhanh như vậy được? Tôi vốn là muốn xem hắn chết như thế nào".
Hứa Thiên Tứ bật cười: "Cậu Bao, đừng nóng".
"Chẳng bao lâu nữa, đợt sóng thần thứ hai sẽ đến".
"Khi đó, một lượng lớn nước biển sẽ tràn vào ga tàu điện ngầm".
“Cảnh tượng lúc đó giống như một đứa trẻ đổ nồi nước sôi vào tổ kiến vậy”.
"Những gì nổi lên sẽ là xác của những con‘ kiến’".
"Cảnh đó chắc chắn sẽ rất, rất ngoạn mục".
Bao Vũ Hãn nhìn Hứa Thiên Tứ và hỏi: "Làm thế nào mà anh Hứa biết đợt sóng thần thứ hai đang đến?"
Khóe miệng Hứa Thiên Tứ hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tự tin.
"Trên đời này không có thứ gì mà tôi không biết".
"Cậu Bao không cần quá lo lắng đâu".
“Chỉ cần yên tâm ngồi đây thưởng thức cảnh đẹp là được rồi”.
Lúc này, bày ra trước mặt Lý Hùng là một cảnh tượng vô cùng lộn xộn.
Sau đợt sóng thần đầu tiên, các thi thể lạnh lẽo đã tràn ngập khắp nơi trên mặt đất.
Tất cả đều bị cuốn vào nước biển trong tâm trạng vô cùng kinh hoàng, vì thế trạng thái chết của họ rất thê thảm.
Lý Hùng nhanh chóng lao tới lối vào đã sụp đổ hoàn toàn.
Lúc này, Lý Hùng nghe thấy tiếng khóc của một cô bé: "Mẹ ơi, mẹ ơi!"
Lý Hùng quay đầu nhìn sang, phát hiện ra một cô bé mặc quần áo màu vàng đang ngồi xổm bên cạnh đống đổ nát.
Cô bé đưa tay vào trong đống đổ nát, nước mắt rơi lã chã.
Lý Hùng nhanh chóng chạy tới chỗ cô bé.
Từ góc nhìn của anh có thể nhìn thấy, một người phụ nữ với mái tóc ngắn bị đè bẹp dưới đống đổ nát.
Lúc này, sắc mặt cô ấy xanh xao, cơ thể trông rất yếu.
Nhưng ít nhất thì cô ấy vẫn còn sống.
Cô bé hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt khẩn cầu nhìn Lý Hùng.
"Chú chú, chú cứu mẹ cháu với!"
Cô gái nhỏ ôm chân Lý Hùng không ngừng cầu xin anh.
Lý Hùng đưa tay xoa xoa đầu của cô bé, sau đó bình tĩnh nói.
"Đừng lo lắng, chú sẽ cứu mẹ cháu".
"Cháu đừng bên cạnh chú nhé, chú sẽ cứu mẹ cháu ra ngay thôi".
Khi Lý Hùng đang nói chuyện với cô bé, mấy người bên cạnh cũng nhìn về phía anh.
Có người nói với Lý Hùng: "Người anh em, anh nên tiết kiệm chút sức lực đi".
"Chị này bị cột nhà đè lên, không cách nào nhấc nó lên được đâu. Chỉ có thể chờ đội cứu hộ tới thôi".
Cùng lúc đó, một người trong đám đông hét lên.
"Còn chờ đội cứu hộ gì chứ? Chạy ngay đi!"
"Đợt sóng thần đầu tiên quá nghiêm trọng, đợt sóng thần thứ hai có thể cũng sẽ đến sớm thôi".
"Đến lúc đó chạy cũng không kịp đâu!"
Ngay sau khi người đàn ông vừa dứt lời, những người vẫn ngồi dưới đất chờ đội cứu hộ bắt đầu nhốn nháo, nhao nhao chạy lên chỗ cao hơn.
Lý Hùng nhíu mày, nhanh chóng túm lấy một thanh niên bên cạnh chuẩn bị chạy.
"Tại sao anh lại bắt tôi lại?"
Lý Hùng vừa nhìn anh ta, cả người anh ta đã run lên vì sợ hãi.
"Đại ca, đừng giết em, em không làm gì cả".
"Vừa rồi em cũng thử cứu chị này, nhưng thật sự là không nhấc lên nổi".
Lý Hùng lạnh lùng nói: "Cậu chỉ cần đứng ở chỗ này thôi, đợi lát nữa thì giúp cô ấy rời đi".
Nói xong, tay trái Lý Hùng nhanh chóng duỗi ra.
Anh trực tiếp nhấc cây cột đè mẹ của bé gái lên.
Ngoài ra còn có một số thứ linh tinh trên đỉnh cây cột này.
Sau khi nhìn kỹ, Lý Hùng ngồi xuống, nhanh chóng nâng tay trái lên.
"Rắc rắc!"
Kèm theo đó là âm thanh sắc nét.
Lập tức, trong ánh mắt kinh hãi của thanh niên, Lý Hùng đã nâng cây cột nặng mấy chục, thậm chí mấy trăm cân lên.
Nam thanh niên vừa ngạc nhiên vừa kinh hoàng nhưng anh ta phản ứng lại ngay và vội vàng hô hoán những người xung quanh.
"Mọi người mau đến giúp đi!"
Đối mặt với thảm họa, một số người sẽ bỏ rơi đồng bào, chạy trốn một mình.
Đương nhiên cũng có một số người vẫn nghĩ đến người khác.
Rõ ràng biết tình hình hiện tại rất nguy hiểm.
Nhưng đã vội vàng chạy tới ngay lập tức.
Họ dùng cả tay cả chân, từ từ nhấc mẹ của bé gái ra khỏi đống đổ nát với tốc độ nhanh nhất.
Nam thanh niên dùng lưng nhấc bổng mẹ bé gái lên.
Trước khi đi, anh ta nói với Lý Hùng này: "Người anh em, anh cũng đi mau đi".
"Phía trước đã sụp đổ hoàn toàn. Cho dù có người bị chôn ở bên dưới, thì hiện tại cũng không cứu được đâu".
Lý Hùng nở nụ cười nhàn nhạt nhìn cậu thanh niên.
Khi mọi người đều quay đầu bỏ chạy, anh lại đi ngược dòng người đến nơi đã bị phong tỏa hoàn toàn.
Sau đó, trước ánh mắt kinh hãi của cậu thanh niên, Lý Hùng dùng tay nhấc từng vật nặng kia ra.
Anh chỉ dùng tay thôi đã mở được lối ra.
Chẳng bao lâu, những gì xuất hiện trước mắt Lý Hùng là một cảnh tượng hết sức lộn xộn.
Chương 753: Giúp đỡ lẫn nhau
Bên trong ga tàu điện ngầm cũng bị nước biển tràn vào.
Hầu hết mọi người đã mất mạng trong cuộc càn quét của biển cả.
Nhưng vẫn có một số người sống sót, tất cả đều co ro trong góc, run lẩy bẩy.
Sự xuất hiện đột ngột của Lý Hùng đã đồng loạt khơi dậy sự chú ý của họ.
Lúc này Lý Hùng mới liếc nhìn xung quanh.
Môi trường xung quanh không hoàn toàn tối hẳn.
Mặc dù hầu hết các đèn ở đây đã bị hư hỏng.
Nhưng đèn khẩn cấp vẫn đang bật.
Cảnh tượng hiện ra dưới ánh đèn là một đám trông rất lạnh lẽo.
Mà trong tầm mắt của anh, đám đó không phải đám người bị thương mà là một đám xác chết lạnh ngắt.
May mắn thay, Lý Hùng không nhìn thấy Cố Ngôn Hi ở đây.
Lý Hùng đang định lên tiếng thì lúc này cậu thanh niên kia đã chui vào.
Bên cạnh anh ta là vài người khác.
Những người này đều nhìn Lý Hùng bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Lý Hùng nói với bọn họ: "Đừng đứng ngẩn ra đó, bất cứ lúc nào nơi này cũng có thể đổ sụp xuống đấy".
"Mọi người hỗ trợ nhau rời đi, nhanh lên!"
Dưới sự thúc giục của Lý Hùng, nhóm thanh niên nhanh chóng tiến đến giúp những người bị thương rời đi.
Lúc này, Lý Hùng phát hiện trong góc có một người mặc đồ đỏ.
Theo Phương Văn Văn, khi Cố Ngôn Hi bị bắt đi hôm nay, cô ấy cũng mặc một chiếc váy màu đỏ.
Không nói gì, Lý Hùng lao về phía người kia ngay lập tức.
Nhưng khi Lý Hùng đến gần, anh nhận ra người này không phải là Cố Ngôn Hi.
Lý Hùng gọi người đến dìu người phụ nữ đó rời.
Khi người phụ nữ được dìu đi, cô ấy nói với Lý Hùng: "Anh đang tìm một người phụ nữ mặc áo đỏ, rất đẹp, đúng không?"
Mặc dù Cố Ngôn Hi đang tổ chức các buổi biểu diễn khắp nơi nhưng danh tiếng của cô ấy vẫn chưa đến mức được nhiều người biết đến.
Vì vậy, một số người vẫn chưa biết tên cô ấy.
Lý Hùng gật đầu nói: "Cô có gặp cô ấy không? Cô ấy tên là Cố Ngôn Hi".
"Cô ấy bị người nhà họ Bao vây trong tàu điện ngầm".
"Về sau hình như trốn được khỏi tàu".
Người phụ nữ mặc đồ đỏ chỉ tay vào một khu vực bên tay phải và nói: "Đi về hướng đó".
"Có một lối đi khẩn cấp, nhưng nó đã bị cậu Bao đóng lại rồi".
"Sau đó, sóng thần ập vào ga".
"Hầu hết mọi người đã bị cuốn trôi vào thời điểm đó".
"Cho nên tôi không biết bây giờ cô ấy còn sống hay đã chết".
Trận sóng thần kéo đến dọc theo đường hầm tàu điện ngầm.
Từ mớ hỗn độn tại hiện trường, Lý Hùng đã nhìn ra được tốc độ của dòng nước và hướng đi của nó.
Không nói gì, anh nhanh chóng nhảy lên đường ray tàu điện ngầm.
Sau đó, theo hướng của trận lũ trước, nhanh chóng tìm kiếm.
Lý Hùng vừa đi, vừa cẩn thận quan sát xung quanh.
Bây giờ không chỉ là tìm kiếm người mặc quần áo màu đỏ.
Rất có thể trong lúc bị lũ cuốn, quần áo của Cố Ngôn Hi sẽ bị hỏng, thậm chí là rơi ra.
Khi Lý Hùng đang tìm kiếm Cố Ngôn Hi.
Vào lúc này, Cố Ngôn Hi đang bị nhốt trong một không gian với một nhóm người.
Khi lối ra vừa đóng lại, Cố Ngôn Hi và một vài người nhanh chóng đi dọc theo đường ray.
Họ muốn đến trạm tiếp theo để thoát ra.
Nhưng khi đi được nửa đường thì cơn lũ ập đến.
Trận lũ lúc đó vô cùng khủng khiếp.
Trong tình huống như vậy, không tìm được chỗ trốn thì chỉ có chết!
May mắn thay, trong một góc, Cố Ngôn Hi đã tìm thấy một cánh cửa.
Đúng lúc nguy cấp, cô ấy mở cửa bước vào, cứu sống hơn chục người.
Tuy nhiên, do ảnh hưởng của trận lũ quá lớn.
Khiến phần trần phía trên cánh cửa này bị sập.
Bây giờ họ đang trong đống đổ nát.
Với thực lực của những người này, không có cách nào để di chuyển được.
Bây giờ họ chỉ có thể chờ đợi ở đây để được giải cứu.
Đây là một không gian hạn chế, ở đây, có thể thấy một đoàn tàu đã bị bỏ hoang hoàn toàn.
Bây giờ Cố Ngôn Hi đang ngồi ở cuối tàu, xung quanh là vài phụ nữ.
Ở phía bên kia, có mười người đàn ông đang đứng.
Những người đàn ông này có trẻ có già.
Cũng có một số ít có hình xăm trên cơ thể.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trọc đầu.
Người đàn ông trọc đầu này có một hình xăm rồng lớn từ cổ đến lưng, trông rất dữ tợn và đáng sợ.
Người đàn ông trọc đầu ngay từ đầu đã nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn Hi.
Vừa nhìn chằm chằm Cố Ngôn Hi, ông ta vừa đưa tay xoa cằm, trên mặt luôn nở một nụ cười xấu xa.
Tình hình hiện tại là có sáu phụ nữ và một chục đàn ông trong không gian này.
Nếu những người đàn ông này có ý đồ xấu, Cố Ngôn Hi và nhóm phụ nữ này chắc chắn sẽ ăn đủ.
Vì vậy, dưới sự lãnh đạo của Cố Ngôn Hi, đám người đã tụ lại với nhau.
Đồng thời, Cố Ngôn Hi cầm chặt một thanh sắt đã cắt đứt trong tay.
Phần cuối của thanh sắt nhìn rất sắc.
Cố Ngôn Hi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trọc đầu một cách cảnh giác.
Người đàn ông đầu trọc đột nhiên cười nói.
"Đúng rồi! Tôi đột nhiên nhớ ra hình như cô là Cố Ngôn Hi, người rất nổi tiếng gần đây nhỉ".
Khi người đàn ông đầu trọc nói vậy, mấy người xung quanh lần lượt quay lại.
Một trong những thanh niên đột nhiên vỗ đùi.
"Đúng nhỉ. Thảo nào lúc nãy nhìn thấy quen quen. Đúng là đại minh tinh Cố Ngôn Hi rồi".
"Thật không ngờ, không ngờ lại bị kẹt ở chỗ này với chúng ta".
"Quả là may mắn cho chúng ta".
Những tên đàn ông không ngừng tiến lại gần.
Trong số sáu người phụ nữ, ngoại trừ Cố Ngôn Hi, năm người còn lại đều bị thương tích ít nhiều.
Trước mặt những người đàn ông này, họ không có cách nào để phản kháng cả.
Cố Ngôn Hi lúc này đang nắm chặt thanh sắt trong tay.
Cô ấy hướng đầu nhọn của nó vào những người đàn ông đang đến gần này.
Cố Ngôn Hi thấp giọng cảnh báo những người đàn ông.
"Đừng tới đây! Tôi nói cho các người biết, vào lúc này, để sống sót, tôi có thể làm ra bất cứ chuyện gì đấy".
"Nếu có ai đến gần, đừng trách tôi không khách khí".
"Hahahaha".
Gã trọc cười lớn.
"Tôi thực sự muốn biết, cô sẽ không khách khí với chúng tôi như nào đây!?"
Tên đàn ông đầu trọc từng bước đến gần, nụ cười trên mặt càng ngày càng hèn mọn.
"Nhắc mới nhớ, khi tôi nhìn thấy cô trên các áp phích trên TV, còn nghĩ cô cũng bình thường thôi".
"Nhưng sau khi nhìn thấy người thật, tôi phát hiện ra rằng khuôn mặt của cô không có ps".
"Còn đẹp hơn mấy bức ảnh chụp đó".
Một thanh niên với mái tóc màu vàng bên cạnh tên đàn ông trọc đầu cười toe toét nói.
"Không chỉ xinh đẹp, nhìn body cô ta xem, chị Chí Linh cũng không sánh bằng đâu".
Hai tên đàn ông càng cười càng hèn mọn.
Chương 754: Không có chỗ trốn
Lúc này, họ giống như những con sói đói, coi Cố Ngôn Hi như một con thỏ nhỏ mỏng manh.
Họ tiến đến từng bước, giương nanh múa vuốt.
"Đừng tới đây!"
Cố Ngôn Hi cầm thanh sắt trên tay hướng bộ phận sắc nhọn của nó vào tên đàn ông trung niên đang tiếp tục tiến lại gần.
Tay tên đàn ông trung niên bất ngờ đưa ra, nắm lấy thanh sắt đang đâm tới.
Với nụ cười đắc thắng, ông ta nhìn Cố Ngôn Hi nói.
"Sao nào? Đại minh tinh của tôi, giờ cô không thể uy hiếp tôi được nữa rồi nhỉ".
Vừa nói, tên đàn ông trọc đầu vừa giật mạnh thanh sắt lại.
Bởi vì sức của Cố Ngôn Hi hoàn toàn không thể so sánh với ông ta.
Thanh sắt lập tức bị giật lấy.
"Ầm" một tiếng.
Tên đàn ông đầu trọc đập thanh sắt vào bức tường bên cạnh.
Vũ khí trên tay Cố Ngôn Hi đã bị tên trọc đầu lấy đi.
Cô ấy giật mình kêu lên.
Nhưng vào lúc này, cô ấy không còn nơi nào để trốn!
Tên đàn ông đầu trọc từng bước đến gần, nụ cười trên mặt càng ngày càng tự phụ.
Ông ta thậm chí còn đưa tay về phía Cố Ngôn Hi.
Ngay khi bàn tay của gã trọc sắp chạm vào Cố Ngôn Hi.
“Rầm” một tiếng.
Tại không gian chật hẹp đổ nát này, một tiếng động lớn đột nhiên truyền đến.
Tiếng động này như thể một chiếc xe tải hạng nặng đụng phải.
Cố Ngôn Hi nhanh chóng trốn sang bên cạnh, vòng qua tên đàn ông trung niên.
"Hì hì, người đẹp, cô đi đâu vậy?"
"Cô nghĩ rằng cái âm thanh đó đến từ đội cứu hộ sao?"
"Cô đánh giá đội cứu hộ cao quá đấy".
"Tôi nói cho cô biết, cho dù mấy anh em bên cạnh đây lần lượt chơi cô".
"Đội cứu hộ cũng không tìm thấy đâu".
"Tôi khuyên cô một cách thành thật này, đợi đến khi mấy anh em đây phê rồi thì mọi người sẽ cùng nhau tìm cách ra ngoài".
Cố Ngôn Hi nắm lấy một viên sỏi trên mặt đất và ném nó vào tên đàn ông trọc đầu.
"Đừng tới đây! Tôi nói cho ông biết, bạn tôi nhất định sẽ tới cứu tôi. Anh ấy nhất định sẽ tới!"
Tên đàn ông đầu trọc cười lớn, tiếng cười tự phụ của ông ta vang vọng cả không gian.
"Con đàn bà ngu ngốc, đến nước này rồi mà còn ảo tưởng".
"Tiếp theo, tôi sẽ dùng hành động thực tế để giúp cô hết ảo tưởng đi nhé".
"Từ nay về sau, cô cứ ngoan ngoãn mà theo tôi đi. Tôi nhất định sẽ làm cho cô hạnh phúc".
Nói xong, tên đàn ông đầu trọc giống như một con sói đói, lao về phía Cố Ngôn Hi.
"Bùm!"
Đột nhiên, có một tiếng động lớn khác phát ra ở nơi đổ nát đằng sau Cố Ngôn Hi.
Ngay sau đó, một viên đá lớn bay ra từ phía bên cạnh Cố Ngôn Hi.
Viên đá lớn này bay thẳng về phía tên đàn ông trọc đầu.
Vì tốc độ quá nhanh.
Trước khi tên đàn ông đầu trọc kịp phản ứng, hòn đá đã đập vào bức tường phía sau ông ta không xa.
Ngay sau đó, tại nơi đổ nát mà ngay cả máy móc lớn cũng không thể đẩy hết đống đổ nát ra xuất hiện một lối đi.
Ở lối vào của lối đi, có một người đàn ông cao lớn đang đứng.
Ngay sau khi người đàn ông này xuất hiện, Cố Ngôn Hi không thể không thốt lên.
Sau đó cô ấy lao tới và ôm chặt lấy người đàn ông.
"Cuối cùng anh cũng tới rồi, tôi biết anh sẽ đến cứu tôi mà!"
Lý Hùng, người được Cố Ngôn Hi ôm chặt, ho nhẹ.
"Ờ..có thể buông lỏng tay ra một chút không? Tôi sắp bị cô ôm chết ngạt rồi đây này".
Vì quá phấn khích nên Cố Ngôn Hi dường như đu cả người trên thân Lý Hùng.
Tư thế hiện tại của hai người có vẻ hơi không đúng.
Cố Ngôn Hi phản ứng kịp, lùi lại hai bước với vẻ mặt đỏ bừng.
Lúc này, tên đàn ông đầu trọc đã nhặt thanh sắt nhọn trên mặt đất lên.
"Mày chết đi!"
Tên đàn ông đầu trọc gầm lên một tiếng.
Ông ta trực tiếp cầm thanh sắt nhọn trong tay ném như ném phi lao về phía Lý Hùng.
Khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên, anh nhanh chóng bắt lấy thanh sắt, khẽ vặn người, ném lại thanh sắt về phía tên đầu trọc.
Thanh sắt nhọn bỗng như hóa thành mũi tên do cung bắn ra.
Tên đàn ông trọc đầu chưa kịp phản ứng, thanh sắt đã cắm thẳng vào vai ông ta, kéo lê toàn thân tên đàn ông đầu trọc trên mặt đất vài mét, sau đó đóng đinh ông ta vào tường.
Lý Hùng ngay lập tức đưa Cố Ngôn Hi và những người phụ nữ mà cô ấy đã bảo vệ nhanh chóng rời khỏi đó.
Tên đầu trọc bị đóng đinh vào tường, không ai đi đến giúp ông ta.
Tiếng kêu cứu của ông ta vang vọng cả không gian.
"Đừng đi, đừng đi! Giúp tôi, giúp tôi với!"
"Ai cứu tôi, tôi nguyện đem những đồ tốt nhất của mình cho người đó!"
"Tôi có thể cho anh ta nhiều tiền, tôi có thể dẫn anh ta đi chơi phụ nữ".
Hai người cuối cùng rời đi, quay đầu lại nhìn tên đàn ông đầu trọc.
Một người trong số họ nói: "Lúc này, dù có tiền cũng mất mạng thôi!"
"Người anh em, tự cầu nguyện đi!"
Không lâu sau khi mọi người rời đi, đột nhiên, đường hầm rung chuyển dữ dội.
Ngay sau đó, nước biển tràn vào.
Dòng nước hỗn loạn bất ngờ tràn vào từ đường hầm do Lý Hùng đào.
Tiêu diệt tên đầu trọc trong tích tắc!
Vào lúc này, trực thăng của Hứa Thiên Tứ đang bay lượn trên bầu trời.
Nó khác với các loại trực thăng cứu hộ khác.
Người khác lái máy bay trực thăng là để cứu người.
Nhưng bọn họ đến đây lại là để thưởng ngoạn cảnh đẹp.
Bao Vũ Hãn đang cầm trên tay một chiếc ly trong veo, trong đó có thứ rượu vang đỏ sóng sánh như máu.
Vừa uống, anh ta vừa hớn hở nhìn cảnh tượng bi thảm bên dưới.
"Hahahaha, thật là thú vị".
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi có thể nhìn thấy một cảnh tượng thú vị như vậy".
Hứa Thiên Tứ đưa ly rượu qua, hai người nhẹ nhàng cụng ly trong không khí.
"Đinh!"
Âm thanh sắc nét tạo ra khi hai chiếc ly va chạm với nhau.
Lúc này âm thanh đó lọt vào tai Bao Vũ Hãn nghe thật ngọt ngào.
Bao Vũ Hãn nói với Hứa Thiên Tứ.
"Trận động đất này thực sự đến rất đúng lúc".
"Thảm họa này sẽ mang lại cho tôi ít nhất trên mười tỷ lợi nhuận".
Sau đó, Bao Vũ Hãn và Hứa Thiên Tứ đồng loạt giơ ly rượu lên trời: "Thiên nhiên tuyệt vời!"
Đúng lúc hai người đang chúc rượu thì đợt sóng thần thứ hai trên biển ập đến như đã được dự đoán.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ khẽ cau mày.
Bởi vì anh ta phát hiện có một nhóm người lao ra ở cổng nhà ga phía dưới.
Bóng người dẫn đầu kia làm Hứa Thiên Tứ cảm thấy rất quen.
Hứa Thiên Tứ đột nhiên mở cửa trực thăng và nhìn xuống.
Hóa ra người dẫn đầu là Lý Hùng.
Cố Ngôn Hi và một số đông những người được cứu đang đi theo anh.
"Đồ khốn kiếp! Dưới thảm họa như vậy, hắn vẫn còn sống!"
Bao Vũ Hãn cười to: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề".
"Không phải đợt sóng thần thứ hai sắp ập đến sao, chúng sẽ bị cuốn trôi sớm thôi".
Nước biển cuồn cuộn ập đến!
Bao Vũ Hãn và Hứa Thiên Tứ nhìn chằm chằm vào tòa nhà nơi Lý Hùng và những người khác đang ở.
Dưới ánh nhìn của họ, tòa nhà từ từ sụp đổ.
Nhìn thấy tòa nhà sụp đổ, Hứa Thiên Tứ và Bao Vũ Hãn mỉm cười với nhau và thậm chí là high-five.
"Haha! Phê vãi! Bây giờ Lý Hùng đã chết, chúng ta cũng nên trở về trụ sở tập đoàn thôi".
"Tiếp theo, có rất nhiều tiền, chờ chúng ta đi kiếm đấy!"
Chương 755: Lớn chuyện rồi
Trực thăng của Hứa Thiên Tứ đáp xuống tòa nhà của gia tộc họ Bao ở thành phố khác sau hơn một giờ bay.
Khi Bao Vũ Hãn xuống máy bay, anh ta lập tức nói với một đám người đã chờ sẵn: "Lập tức triệu tập cuộc họp tập đoàn".
"Đã đến lúc kiếm tiền rồi!"
Bao Vũ Hãn đưa Hứa Thiên Tứ đến một hội trường lớn.
Lúc này, có rất nhiều kiểu người đang ngồi trong đó.
Có một tia sáng ấm áp trong mắt mọi người.
Như Bao Vũ Hãn đã nói, cơ hội kiếm tiền lớn là đây.
Tại cuộc họp, Bao Vũ Hãn đã giới thiệu Hứa Thiên Tứ với mọi người.
Hứa Thiên Tứ hiện có trong tay nhiều công ty.
Để kiếm thật nhiều tiền trong đợt thiên tai này, Hứa Thiên Tứ cũng cho phép công ty của mình phản ứng nhanh chóng và đạt được hợp tác chiến lược với tập đoàn của Bao Vũ Hãn.
Cả Hứa Thiên Tứ và Bao Vũ Hãn đều biết rằng hiện tại họ đang phải chạy đua với thời gian.
Ra tay càng nhanh, thì càng kiếm được nhiều tiền.
Tại cuộc họp, Bao Vũ Hãn hỏi Hứa Thiên Tứ: "Anh Hứa làm việc quả là nhanh chóng. Công ty anh định bỏ ra bao nhiêu?"
Hứa Thiên Tứ tự tin mỉm cười và duỗi một ngón tay ra.
"Một tỷ?"
Hứa Thiên Tứ lắc đầu: "Mười tỷ! Hơn nữa còn là đô la Mễ!"
Bao Vũ Hãn bật cười, vỗ bàn nói: "Được lắm. Anh Hứa, tôi cam đoan trong vòng hai tháng, anh có thể kiếm được ít nhất năm tỷ!"
Ngay sau đó, thư ký Bao Vũ Hãn ngẩng đầu vui mừng nói: "Chủ tịch, tiền của anh Hứa đã được chuyển đến rồi ạ".
"Thêm tập đoàn của chúng ta, tổng số tiền là ba mươi tỷ".
Bao Vũ Hãn tràn đầy tự tin ngẩng cao đầu.
Lần này anh ta đã bỏ ra gần như tất cả số tiền có thể huy động được từ toàn bộ tập đoàn của mình.
Đây là một vụ cá cược lớn.
Và, 100% sẽ giành chiến thắng!
"Tốt lắm, lập tức đầu tư kinh phí!"
"Ngoài ra, nhanh chóng chuẩn bị cho một cuộc họp báo. Lần này, chúng ta sẽ tối đa hóa danh tiếng của tập đoàn chúng ta".
Hứa Thiên Tứ ở bên cạnh giơ ngón tay cái lên, hướng về phía Bao Vũ Hãn và nói: "Cậu Bao quả thực là một ông trùm kinh doanh".
"Bình tĩnh, phản ứng nhanh còn biết nắm bắt cơ hội".
"Cơ hội kiếm tiền và nâng cao giá trị bản thân như thế này quả thực là nghìn năm có một!"
Trước lời khen của Hứa Thiên Tứ, Bao Vũ Hãn phá lên cười.
"Hahaha, anh Hứa quá khen rồi".
"So với anh Hứa, tôi vẫn chỉ là một đứa nhóc xì mũi chưa sạch thôi".
Ngay khi Bao Vũ Hãn và Hứa Thiên Tứ đang tâng bốc lẫn nhau.
Bỗng có người từ ngoài phòng họp vội vàng chạy vào.
Lúc này, hắn mồ hôi nhễ nhại, nhìn Bao Vũ Hãn vẻ mặt kinh hãi.
"Chủ tịch không ổn rồi, lớn chuyện rồi".
Bao Vũ Hãn cười nói: "Có thể xảy ra chuyện lớn đến mức nào chứ?"
"Dù trời có sập xuống vì những tinh anh trong gia tộc tôi vẫn có thể tự tay chống trời cơ mà".
Bao Vũ Hãn ngẩng cao đầu, đầy tự tin, như thể anh ta là một con gà trống kiêu hãnh.
"Chủ tịch, không biết là ai, đã dùng máy tính tổng hợp một cái video gian lận".
"Bây giờ video này đã được đưa lên trang web quốc tế".
"Mỗi giây lại có hàng nghìn lượt xem".
Bao Vũ Hãn chế nhạo: "Chắc chắn lại là một đứa rẻ rách nào đó, dùng phần mềm tổng hợp máy tính để làm ra một cái video chết tiệt".
"Cậu lập tức thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng và yêu cầu họ báo cho cảnh sát".
Là cậu chủ nhà họ Bao, ngay từ khi còn trẻ, anh ta đã nắm trong tay khối tài sản và tài nguyên khổng lồ.
Bao Vũ Hãn thường bị một số kẻ công kích, vì vậy anh ta đã quen với phương thức tấn công của những người này từ lâu rồi.
Trong một thời gian dài trong quá khứ, anh ta thường xuyên nhận đủ mọi kiểu quấy rối.
Mà mỗi lần bị quấy rối, Bao Vũ Hãn đều có thể thu lợi từ nó, biến rác thải thành kho báu, đảo ngược tình thế.
"Không phải đâu, chủ tịch, đoạn video này không đơn giản như vậy".
"Độ chân thực của nó quá cao".
Trong khi nói, tên đó vội vàng phát video lên màn hình lớn trong phòng họp.
Bao Vũ Hãn, người vốn đang nở nụ cười tự tin, đã lập tức thay đổi sắc mặt ngay khi xem đoạn video này!
Lúc này trên màn hình lớn xuất hiện hai người.
Đó chính xác là Hứa Thiên Tứ và Bao Vũ Hãn.
Họ đang ở trong cabin của chiếc trực thăng, cười lớn trong khi cầm những ly rượu vang đỏ trong tay.
Điều khiến Bao Vũ Hãn kinh hãi hơn cả là ai đó đã sử dụng một phương pháp đặc biệt để giảm thiểu âm thanh của cánh máy bay trực thăng và khuếch đại vô hạn lời nói của hai người.
Những lời nói vô lương tâm và chuyện kiếm tiền trong thời kì thiên tai của Bao Vũ Hãn và Hứa Thiên Tứ chính xác đến từng chữ!
Phòng họp lập tức vỡ trận.
"Chủ tịch, như thế này là như nào?"
"Chủ tịch, ngài mau giải quyết đi, đoạn video này không thể để phát tán ra ngoài nữa!"
Vẻ mặt Bao Vũ Hãn ảm đạm, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Trên điện thoại, Bao Vũ Hãn không ngừng gào thét với đối phương.
"Các người làm việc kiểu gì thế, mau khóa trang Web này lại cho tôi!"
"Còn nữa, ai là người phát tán cái video này?"
"Gửi thư cho luật sư ngay cho tôi, tôi muốn kiện đến khi bọn chúng phá sản!"
Nói xong câu cuối, Bao Vũ Hãn tức giận đập điện thoại xuống đất.
Đồng thời nhìn mọi người trong phòng họp.
Anh ta lạnh giọng nói: "Đừng lo lắng, loại chuyện nhỏ này không là gì đối với tôi cả".
"Tôi sẽ xử lý xong mọi chuyện trong nửa giờ thôi".
"Sẽ không để lại bất kỳ mối nguy hiểm tiềm ẩn nào đâu".
Bao Vũ Hãn đập mạnh tay lên bàn và nói với mọi người.
"Tất cả các kế hoạch vẫn như cũ".
"Theo tiến độ vừa rồi, nhanh chóng nắm bắt hết tất cả các hạng mục này cho tôi".
Vừa dứt lời, liền có hai người đàn ông vội vàng đi tới trước cửa phòng họp.
"Chủ tịch, chúng tôi tới rồi đây".
Cả hai người đàn ông này đều cầm trên tay hai chiếc cặp màu đen.
Ngay khi họ xuất hiện, Bao Vũ Hãn đã giới thiệu với Hứa Thiên Tứ.
"Anh Hứa, hai người này là những hacker quốc tế hàng đầu được tập đoàn chúng tôi bỏ ra rất nhiều tiền để thuê về".
"Không có trang web nào trên thế giới này mà họ không thể truy cập được!"
"Ngay cả khi đó là trang web chính thức của Microsoft, họ cũng có thể bẻ khóa trong vòng vài phút".
"Có thể nói là dễ dàng giải quyết được cái này trang web phát video, làm chơi cũng có thể giải quyết được".
Trong khi Bao Vũ Hãn tiếp tục khoe khoang, một trong những tên hacker da trắng vênh mặt khinh thường nói.
"Tôi đã thấy rất nhiều sơ hở trong đoạn mã đằng sau trang web vừa rồi".
"Rõ ràng là do một người mới làm. Cho tôi ba phút. Không, nhiều nhất là hai phút rưỡi, là có thể dễ dàng giải quyết được nó".
Sau đó, hai hacker nhanh chóng bắt tay vào làm việc.
Họ bật máy tính trước mặt mọi người.
Sau đó gõ nhanh trên bàn phím.
Khi họ gõ trên bàn phím, trông họ có vẻ rất nhàn nhã.
Như thể đó chỉ là một công việc không thể dễ dàng hơn.
Một người thì ngậm điếu thuốc trong miệng.
Người kia đang nhai kẹo cao su.
Ngay sau đó, hacker da trắng liền vươn tay và nhấn phím enter trên bàn phím.
"Bíp!"
"Được rồi, giải quyết rất đơn giản".
Bình luận facebook