-
Chương 741-745
Chương 741: Cô dám ngồi đến điểm cuối không?
Nếu là bình thường bật bài hát này ở đâu cũng sẽ khiến người khác khó chịu.
Dù sao bài này nghe rất tục.
Nhưng giờ nghe bài này trên xe buýt lại khiến cả nhà Hứa Mộc Tình có cảm nhận hoàn toàn khác.
Tiếu tấu của nó mạnh, nhịp điệu lại nhanh, bài hát này từng rất nổi.
Nghe thấy bài hát này, cảm giác sợ hãi đến rợn người trên xe buýt lập tức đỡ hẳn.
Lý Hùng nói với Liễu Ngọc Phân: "Những lúc thế này nên mở những bài hát phổ biến hoặc quốc ca cũng được".
Cả nhà Hứa Mộc Tình gật đầu lia lịa.
Lúc này xe buýt đến bến rồi.
Thời gian cửa sau mở ra khá lâu.
Một đám người mà mắt thường không nhìn thấy lũ lượt kéo xuống.
Cả nhà Hứa Mộc Tình rõ ràng cảm nhận được bọn họ rời đi.
Kể cả "người" đi đến đâu nước nhỏ đến đấy cũng xuống.
Hứa Mộc Tình nhìn về phía điểm dừng, hai mắt trợn to.
Bởi vì đây là nhà tang lễ.
Cả nhà Hứa Mộc Tình đều có ấn tượng với nhà tang lễ này.
Trước kia mỗi lần Liễu Ngọc Phân về nhà bà ngoại đều phải đi qua nhà tang lễ này.
Bọn họ nhớ bình thường tài xế xe buýt sẽ không dừng lại ở đây.
Cửa xe buýt từ từ đóng lại, xe tiếp tục chạy.
Như mọi khi thì cả nhà cô sẽ đến điểm cuối bến xe buýt.
Điểm cuối ở quê bà ngoại cô là trên huyện.
Sau khi đến bến bọn họ đi bộ khoảng mười phút là đến nơi rồi.
Nhưng lúc xe còn chưa đến điểm cuối Lý Hùng đã đứng lên rồi.
Anh đứng ở cửa sau nói với lái xe: "Bác tài, điểm sau dừng xe cho cháu xuống nhé".
Liễu Ngọc Phân biết Lý Hùng ở làng bên.
Hai làng nằm ngay cạnh nhau.
Đúng ra thì Lý Hùng cũng phải đến điểm cuối giống cả nhà bọn họ chứ.
Vì nếu xuống xe ở điểm tiếp theo thì phải đi bộ hơn nửa tiếng mới về đến làng.
Liễu Ngọc Phân vội vàng nói với Lý Hùng: "Hùng à, sao cháu không ngồi đến điểm cuối luôn?"
Lý Hùng cười nói: "Nhiều khi chúng ta không biết điểm cuối là điểm nào".
"Biết đâu điểm cuối là điểm cuối thật".
"Thay vì đợi đến điểm cuối mà mình không biết thì thà bây giờ xuống luôn, cũng chỉ đi bộ thêm một quãng mà thôi".
"Dù sao làm vậy cũng an toàn hơn".
Nghe Lý Hùng nói thế, dù đầu óc bã đậu như Hứa Hạo Nhiên cũng hiểu.
Ý Lý Hùng là cái xe buýt này đến điểm cuối chưa chắc đã là điểm cuối mà cả nhà bọn họ hay xuống.
Mà chuyến xe buýt này đã khiến cả nhà Hứa Mộc Tình vừa kinh vừa sợ.
Nếu điểm cuối mà giống Lý Hùng nói thì cả nhà bọn họ xong đời rồi.
Hứa Hạo Nhiên lập tức đứng bật dậy.
"Người anh em, tôi đi với anh".
Mà ba người còn lại cũng đứng lên theo.
Liễu Ngọc Phân nói vọng lên với lái xe: "Bác tài ơi, chúng tôi cũng xuống điểm tiếp theo".
Tài xế buýt vẫn rất lạnh lùng, từ đầu đến cuối không nói câu gì.
Ông ta dừng lại ở điểm tiếp theo, cửa xe vừa mới mở ra, Hứa Hạo Nhiên vọt xuống ngay.
Lý Hùng cùng đoàn người Liễu Ngọc Phân cũng lần lượt đi xuống.
Thấy cửa xe buýt từ từ đóng lại, xe lại lăn bánh.
Hứa Mộc Tình nhìn chằm chằm vào biển số xe buýt.
Trong nháy mắt cô phát hiện chữ số trên biển xe hình như hơi lóe lên.
Mặc dù không nhìn rõ bên trên đó viết gì.
Nhưng cô phát hiện biển số xe này không phải xe vùng này.
Bởi vì chữ đầu tiên của biển số không phải ở Ninh Châu.
Sau khi xuống xe, cả đoàn người chậm rãi bước đi trên đường làng.
Cũng may mọi người không mang nhiều đồ.
Thế nên cũng khá nhẹ nhàng.
Năm người vừa đi vừa nói cười, nhìn cứ như là người một nhà vậy.
Mà càng nói chuyện Hứa Mộc Tình càng nhận ra một điều.
Lý Hùng hiểu rất rõ sở thích và thú vui của cả nhà cô.
Hứa Mộc Tình cũng thấy Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương cực kì thích anh.
Bởi vì anh nói chuyện luôn có thể nói đúng ý bọn họ.
Hứa Mộc Tình cảm thấy bản thân có một loại cảm giác rất lạ với Lý Hùng.
Cô cảm thấy bản thân mình hình như quen Lý Hùng nhưng lại không nhớ gì.
Loại cảm giác này khiến cô thấy rất lạ.
"Mẹ ơi, con nhớ phía trước là mộ ông ngoại thì phải?"
Lúc này, đoàn người Lý Hùng đã đi đến một bờ sông.
Qua sông này là đến làng bà ngoại ở rồi.
Hứa Mộc Tình chỉ vào một chỗ đất bằng phẳng cạnh bờ sông nói với Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân nhìn theo hướng cô chỉ, gật đầu.
Bà ấy không nhớ rõ lắm về bố mình.
Nhưng chút kí ức còn sót lại khiến lòng bà ấy bùi ngùi xúc động.
Bình thường ngồi xe buýt sẽ đến thẳng điểm dừng, ít khi đi bộ như bây giờ.
Mà lễ tảo mộ trước nữa bà ấy bận việc không về quê.
Thế là giờ bà ấy đề nghị.
"Dù sao mộ của ông ngoại các con cũng gần đây, hay chúng ta qua thăm đi".
Liễu Ngọc Phân nói thế không ai phản đối, ngay cả Lý Hùng là người ngoài cũng theo chân cả nhà họ.
Ban đầu anh cũng không để ý lắm, nhưng lúc đến gần mộ ánh mắt anh chợt sáng rực lên.
Bởi vì anh phát hiện ngôi mộ này đã được sửa sang lại.
Mà ở đây còn có một tấm bia liệt sĩ.
Lý Hùng biết rõ tấm bia này là do anh cố tình dựng lên.
Theo lý mà nói thì mộ của ông ngoại trong giấc mơ của Hứa Mộc Tình phải giữ nguyên như cũ chứ.
Hứa Hạo Nhiên đi sau cũng nói: "Quái nhỉ, sao mộ ông ngoại lại thành mộ liệt sĩ rồi?"
Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương cũng ngạc nhiên.
Chỉ có Hứa Mộc Tình nhìn thấy tấm bia trên mộ ông thì vẻ mặt hốt hoảng.
Lý Hùng vẫn đứng ngay sau lưng Hứa Mộc Tình.
Nhìn vẻ mặt của cô, anh biết mình phải dùng cách gì để khơi gợi lại trí nhớ của cô.
Cả nhà Hứa Mộc Tình về nhà bà ngoại.
Lý Hùng tiện đường nên cũng đi qua.
Lý Hùng còn chưa kịp rời đi, bà ngoại đã gọi anh lại.
"Ôi Hùng à! Đến đây nào, mấy khi con đến nhà bà, mau ngồi xuống nói chuyện với bà nào".
Bà ngoại vừa nhìn thấy Lý Hùng thì kéo tay anh lôi vào trong sân.
Chương 742: Tính tò mò bùng lên
Bà ngoại kéo một cái ghế ra, cả hai người cùng ngồi xuống trò chuyện.
Hành động của bà ngoại đã phá vỡ suy nghĩ của Hứa Mộc Tình.
Trong trí nhớ của của cô bà ngoại đã tuổi cao đãng trí.
Nhiều khi ngay cả con đẻ nhưng bà cũng không nhận ra.
Nói gì đến người ngoài như Lý Hùng chứ.
Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh nói: "Chị, bà ngoại sao thế? Bệnh đãng trí của bà khỏi rồi à?"
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, bà ngoại đã vẫy tay với cậu ta.
Cậu ta cười khúc khích chạy đến.
Nhưng cuối cùng bà ngoại lại giơ tay véo hông cậu ta một cái.
Hứa Hạo Nhiên đau đến nhe răng trợn mắt nói: "Bà ngoại, sao bà lại véo con?"
Bà ngoại tức giận nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: "Bà ngoại con bị đãng trí từ khi nào hả?"
Không riêng gì Hứa Hạo Nhiên, ngay cả Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương cũng ngạc nhiên không kém.
Trời đất! Giờ suy nghĩ của bà ngoại cứ như là trẻ ra mấy chục tuổi ý, còn biết bắt nạt cháu ngoại mình rồi.
Tuy Lý Hùng không hiểu lắm giấc mơ của Hứa Mộc Tình xoay chuyển thế nào?
Nhưng anh biết.
Hứa Mộc Tình không hề quên anh.
Chỉ là có một thế lực nào đó đã cố tình che dấu trí nhớ của cô về anh.
Trong trí nhớ của cô, chỉ cần những chuyện mà cô và anh cùng làm.
Mà những chuyện đó để lại ấn tượng sâu sắc với cô thì cô đều nhớ rõ.
Nên trong mơ bà ngoại không bị đãng trí nữa.
Mộ của ông ngoại cũng được sửa sang lại.
Trên bia mộ có khắc chữ liệt sĩ.
Đây là những chuyện rất quan trọng trong cuộc đời Hứa Mộc Tình.
Vì thế cô không hề quên.
Mà nó cứ thế hiện ra.
Cả nhà cậu Hứa Mộc Tình cũng rất thân quen với Lý Hùng.
Ngay cả đôi mắt sáng ngời của em họ của Hứa Mộc Tình cũng nhìn anh chằm chằm.
Lúc ăn cơm, Hứa Hạo Nhiên còn cười ha hả chọc ghẹo em họ Liễu Noãn Noãn.
"Noãn Noãn, em nhìn người ta như vậy có phải là thích người ta rồi không?"
Liễu Noãn Noãn bĩu môi nói: "Em thích đâu có tính, người ta cũng không thích em".
Hứa Hạo Nhiên từ trước đến nay cứ như cái loa phát thanh, nhiều chuyện vô cùng.
Nghe thấy em họ nói thế, cậu ta vội hỏi: "Thế anh ấy thích ai vậy?"
Liễu Noãn Noãn nói thẳng: "Còn ai nữa, đương nhiên là chị họ rồi".
"Trương Diệu Diệu á?"
Liễu Noãn Noãn nhìn Hứa Hạo Nhiên khinh bỉ: "Là chị anh ý".
Hứa Hạo Nhiên giật mình giơ tay bịt miệng, cứ như vừa nghe thấy chuyện gì lạ lắm.
Cậu ta vội quay đầu nhìn Hứa Mộc Tình đang ngồi ăn cơm ở gần đó.
Lúc này Hứa Mộc Tình cúi đầu ăn cơm, giả vờ như mình không nghe thấy gì.
Ăn cơm xong Lý Hùng rời đi.
Hứa Mộc Tình ngồi trong nhà nói chuyện với bà ngoại.
Trời tối rồi.
Hứa Hạo Nhiên thấy chán nên đi ra khỏi nhà bà ngoại.
Hứa Hạo Nhiên đi một vòng, thấy không có gì để chơi, đang định quay về.
Lúc sắp vào đến sân, Hứa Hạo Nhiên thấy cô em họ Liễu Noãn Noãn đứng cách đó không xa.
Mà ngay lúc này cô ấy lại đi ra khỏi nhà làm Hứa Hạo Nhiên thấy tò mò.
Em họ là học sinh cấp ba, sắp thi đại học rồi.
Giờ này rồi mà cô ấy còn ra khỏi nhà, nửa đêm nửa hôm lang thang bên ngoài chắc chắn là có chuyện.
Tính tò mò bùng lên khắp người Hứa Hạo Nhiên, cậu ta giữ một khoảng cách nhất định rồi lén lút đi theo.
Hứa Hạo Nhiên theo sát phía sau, đi qua con đường nhỏ trong làng.
Đi mãi, cậu ta thấy em họ đi đến một căn nhà đổ nát.
Tường rào xung quanh loang lổ, cây leo cũng bám đầy lên trên.
Cửa vào sân có một cánh vẫn khóa, cánh còn lại đã hỏng dựng ở bên cạnh.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Hạo Nhiên, Liễu Noãn Noãn bước vào trong.
"Ha ha, con nhóc này, không ngờ nửa đêm rồi mà còn hẹn người yêu ở cái nơi hẻo lánh thế này".
"Ha ha, hôm nay anh phải chụp trộm, đến lúc đấy sẽ mách mẹ em".
Hứa Hạo Nhiên thập thò ngoài sân.
Cậu ta thò đầu vào trong nhìn thử.
Nhưng không thấy Liễu Noãn Noãn trong sân.
Thế là Hứa Hạo Nhiên bước vào trong.
Cái sân này nhìn rất bình thường.
Bên phải có một cái cây, bên trái có một giếng nước.
Nhìn toàn cảnh thì hơi đổ nát.
Nhưng lúc mới nhìn thoáng qua thì cũng không thấy đáng sợ lắm.
Nó giống như một cái sân bình thường, mà giờ có ánh trăng sáng chiếu trên đầu, ánh đèn đường gần đó cũng chiếu lại đây.
Ánh sáng đầy đủ như thế nên Hứa Hạo Nhiên cũng không nghĩ nhiều.
Giờ trong đầu cậu ta chỉ nghĩ đến việc em họ hẹn gặp cậu nhóc nào thôi.
Gian nhà này có hai tầng.
Tổng cộng có ba phòng ở.
Hứa Hạo Nhiên thấy cửa sổ của căn phòng bên phải ở tầng hai sáng đèn.
Có hai bóng người đang đứng đó.
Hứa Hạo Nhiên lén lút lên lầu.
Nhưng đến lúc cậu ta bước vào căn phòng bên phải thì phát hiện trong này trống hốc trống hoác, làm gì có cái gì.
"Quái nhỉ, vừa mới thấy hai người đó trong này, sao giờ không thấy ai nhỉ?"
Hứa Hạo Nhiên thấy trong phòng có mùi lạ.
Cậu ta cau mày đến gần cửa sổ.
Lúc cậu ta nhìn xuống sân thì giật nảy mình.
Bởi vì cậu ta phát hiện cô em họ Liễu Noãn Noãn đang đứng bên cạnh giếng.
Dưới ánh mắt chăm chú của Hứa Hạo Nhiên, cô ấy bước đến miệng giếng.
Quay lưng về phía Hứa Hạo Nhiên, nhìn chằm chằm vào trong.
"Liễu Noãn Noãn, em đừng có mà làm bừa nhé".
Hứa Hạo Nhiên hét to, lập tức từ trong phòng vọt ra.
Cậu ta trơ mắt nhìn Liễu Noãn Noãn nhảy xuống giếng.
"Đậu má!"
Hứa Hạo Nhiên hét to, vội vàng lao đến bên cạnh miệng giếng cúi đầu nhìn.
Sau đó cậu ta phát hiện giếng này chứa đầy nước.
Liễu Noãn Noãn đang không ngừng giãy giụa trong làn nước lạnh như băng.
Cơ thể của cô ấy dần chìm xuống.
Hứa Hạo Nhiên chẳng kịp nghĩ nhiều vội vàng nhảy xuống.
Cậu ta vừa mới nhảy xuống.
Lúc này bỗng có một bàn tay từ bên cạnh giếng thò ra.
Túm chặt lấy áo Hứa Hạo Nhiên, nhấc bổng người cậu ta lên, lơ lửng trên giếng.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng phắt đầu lên, cậu ta ngạc nhiên khi thấy người túm áo mình là Lý Hùng.
"Lý Hùng, sao anh lại ở đây?"
"Ôi chao, mà kệ đi. Anh với tôi mau xuống cứu em họ tôi lên đi, con bén chìm nghỉm rồi".
Lý Hùng lập tức kéo Hứa Hạo Nhiên từ trong giếng ra ngoài.
Chương 743: Dưới giếng
Sau khi Hứa Hạo Nhiên lên, lại phàn nàn với Lý Hùng: "Anh làm gì vậy? Tôi muốn xuống cứu người, em họ của tôi ở dưới nước kìa".
Hứa Hạo Nhiên cuống lắm rồi, nhưng lúc này Lý Hùng lại lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ mắt đưa cho Hứa Hạo Nhiên.
"Cái này là cái gì?"
"Giờ tôi không cần thuốc nhỏ mắt, mắt tôi vẫn ổn".
"Cậu nhỏ hai giọt vào mắt đi rồi biết".
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt trong giây lát.
Con ngươi khẽ đảo, sau đó lập tức nhận lấy thuốc nhỏ mắt từ tay Lý Hùng, nhỏ hai giọt vào mắt mình.
Thuốc nhỏ mắt này khi bóp ra sẽ hơi dính, giống như gel lô hội.
Nhưng sau khi nhỏ vào mắt, nó mang lại cho Hứa Hạo Nhiên một cảm giác rất mát, như thể có bạc hà bên trong vậy.
Sau khi Hứa Hạo Nhiên nhỏ thuốc nhỏ mắt, cậu ta nhìn xuống giếng.
Sau khi nhìn, Hứa Hạo Nhiên lập tức bị sốc.
"Đậu má!"
"Chuyện gì vậy!?"
Lúc này, hình ảnh mà Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy hoàn toàn khác với vừa rồi.
Vừa rồi Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy Liễu Noãn Noãn nhảy xuống giếng, bên trong đầy nước, một khi rơi xuống thì một lúc sau sẽ chìm nghỉm luôn.
Nhưng bây giờ, cái giếng mà Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy lại hoàn toàn khô cạn.
Hơn nữa giếng này rất sâu, sau khi người nhảy xuống dù không chết cũng bị gãy xương!
Quan trọng hơn, có một vài cành cây sắc nhọn được cắm dưới đáy giếng.
Hứa Hạo Nhiên dụi mắt, dụi ba lần liên tiếp, rồi nhìn lại ba lần.
Phát hiện mình không nhìn nhầm.
Giếng quả đúng là khô cạn.
Cậu ta vỗ vỗ ngực, sợ hãi nói.
"Trời ơi, nếu cứ vậy mà nhảy xuống, thì tôi sẽ thành thịt cừu xiên que mất!"
Hứa Hạo Nhiên bây giờ cảm thấy sợ hãi tột cùng.
Nhưng đồng thời, cậu ta cũng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Hùng bên cạnh vội hỏi.
"Đại ca, như này là như nào?"
"Tại sao vừa nãy tôi rõ ràng nhìn thấy em họ nhảy xuống?"
"Mà bây giờ lại không thấy đâu nữa?"
"Hơn nữa trong giếng vốn có nước, sao bây giờ lại khô cạn?"
Lý Hùng nói với Hứa Hạo Nhiên: "Buổi tối ra ngoài đi dạo".
"Nếu nhìn thấy một người quen, hãy chào người đó ở một khoảng cách nhất định".
"Nhưng đừng gọi tên đầy đủ của người ta, chỉ gọi biệt danh hoặc nickname của người ta là được".
"Nếu người đó đáp lại cậu, rồi quay đầu lại thì cậu hãy tiếp tục nói chuyện với họ".
"Nếu người đó không quan tâm đến cậu, thì cậu cũng không cần quan tâm đâu".
Lý Hùng nói với Hứa Hạo Nhiên: "Đi thôi, nơi này không thích hợp cho cậu ở lại đâu".
Mấy câu này không cần nói ra, Hứa Hạo Nhiên trong lòng cũng biết chút chút.
Cậu ta biết rằng mình đã gặp phải ma rồi.
Hứa Hạo Nhiên đi theo Lý Hùng ra khỏi sân.
Khi bước ra khỏi cánh cửa đổ nát, đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua sau lưng.
Khi Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại, cậu ta thấy em họ mình đang đứng cách sân không xa.
Cô ấy vẫn quay lưng lại với Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên đã ghi nhớ những gì Lý Hùng nói vừa rồi.
Cậu ta cố ý gọi biệt danh của Liễu Noãn Noãn.
Khi Liễu Noãn Noãn còn nhỏ, cô ấy và Hứa Hạo Nhiên thường chơi cùng nhau.
Bởi vì Liễu Noãn Noãn khi còn nhỏ rất nghịch ngợm, lại còn rất hiếu động nữa.
Hứa Hạo Nhiên đã đặt cho cô ấy một biệt danh.
Hứa Hạo Nhiên gọi Liễu Noãn Noãn nhiều lần từ một khoảng cách nhất định.
Nhưng Noãn Noãn không đáp lại.
Sau khi gọi vài lần, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy sởn cả gai ốc.
Cậu ta nhanh chóng quay người đi về phía nhà bà ngoại.
Vừa đi được vài bước, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên mình.
Hơn nữa còn gọi tên đầy đủ của cậu ta: "Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Nhiên".
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên định đáp lại, Lý Hùng đặt tay lên cánh tay Hứa Hạo Nhiên và vỗ nhẹ.
"Hãy nhớ những gì tôi đã nói trước đây, ở nông thôn hoặc ở mấy nơi xa xôi vắng vẻ".
"Khi cậu nghe thấy ai đó gọi tên mình, nếu không chắc chắn đối phương là ai thì đừng trả lời".
Nói xong, Lý Hùng cất bước rời đi.
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng bước theo bước chân của anh.
Hứa Hạo Nhiên hỏi Lý Hùng: "Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?"
"Nếu tôi đáp lại thì sao?"
Lý Hùng bình thản nhìn Hứa Hạo Nhiên cười nói.
"Trên đời này không tự nhiên mà có nhân, cũng không tự nhiên mà có quả".
"Một sự việc sẽ luôn có nhân gây ra quả".
"Nếu cậu đáp lại, thì sẽ tương đương với nhân của một việc".
"Vậy thì, sau này nhất định sẽ xuất hiện quả".
"Sẽ có nhiều quả, cả nhẹ lẫn nặng".
"Nhưng ít nhất, sẽ lưu lại một thứ gì đó".
"Hơn nữa còn là loại khó mang đi".
Hứa Hạo Nhiên sững sờ trước những gì Lý Hùng nói.
Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng có lẽ cậu ta biết chỉ cần nghe lời Lý Hùng, sẽ không có việc gì.
Hai người về nhà bà ngoại.
Trước khi bước vào, thì thấy vài người đang đứng trước cửa nhà bà ngoại.
Trong số đó có chú Liễu Đông Thanh, Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.
Trong khoảng thời gian này, hầu hết mọi người đều xem TV trong nhà hoặc ngồi trò chuyện phiếm với nhau.
Rất hiếm khi đứng trước cửa nhà.
Hơn nữa, ở khoảng cách xa, Lý Hùng thấy trên mặt Liễu Ngọc Phân tràn đầy vẻ lo lắng.
Lý Hùng lập tức đi về phía trước hỏi: "Sao mọi người lại ở đây? Xảy ra chuyện gì?"
Lý Hùng vừa hỏi, liền nghe thấy Liễu Ngọc Phân nói: "Không thấy Tình Tình đâu nữa".
Liễu Ngọc Phân lúc này trông rất lo lắng.
Cả nhà đang cùng nhau ngồi trò chuyện và xem tivi.
Lúc đầu Hứa Mộc Tình đứng lên nói có người bên ngoài gọi mình.
Liễu Ngọc Phân và những người khác nghĩ rằng đó có thể là bạn của Hứa Mộc Tình ở trong làng.
Dù sao lúc nhỏ Hứa Mộc Tình cũng đã sống ở nhà bà ngoại trong một khoảng thời gian.
Trong làng, cô cũng có vài người bạn.
Mặc dù Hứa Mộc Tình hiếm khi về nhà bà ngoại nhưng họ vẫn liên lạc với cô qua điện thoại di động hoặc Internet.
Khi Hứa Mộc Tình quay về lần này, chắc chắn là muốn cùng họ ôn lại chuyện cũ.
Nên ban đầu mọi người cũng không nghĩ nhiều.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình đã không quay lại sau khi ra ngoài.
Mà khi Liễu Ngọc Phân và những người khác đang trò chuyện, họ biết được rằng Hứa Mộc Tình có một người bạn thuở nhỏ vừa mới qua đời cách đây ít lâu.
Người bạn này là một chàng trai.
Khi còn nhỏ, rất thích Hứa Mộc Tình.
Anh ta từng bị người lớn trong làng trêu chọc.
Bởi vì anh ta đã hét lên trước mặt nhiều người rằng khi lớn lên nhất định phải lấy Hứa Mộc Tình làm vợ.
Chính vì điều này mà thành tích học tập của anh ta rất tốt.
Anh ta muốn vào thành phố bằng nỗ lực của chính mình.
Lập nghiệp từ đôi bàn tay của mình, sau đó đường đường chính chính kết hôn với Hứa Mộc Tình.
Bao năm qua, những nỗ lực của anh ta cuối cùng đã được đền đáp.
Khi còn học đại học, anh ta đã bắt đầu lập nghiệp rồi.
Với một ít tiền trong tay, từng bước xây dựng công ty của riêng mình.
Trong vài năm, anh ta đã sở hữu khối tài sản hàng triệu.
Chương 744: Hứa Mộc Tình mất tích
Đồng thời, anh ta cũng trở thành người nổi tiếng trong làng.
Nhưng một thời gian trước, do dây chuyền vốn của anh ta bị đứt nên công ty phá sản trong chốc lát.
Vì không thể chấp nhận một sự đả kích quá lớn như vậy.
Anh ta đã để lại một bức thư tuyệt mệnh, uống hết một chai thuốc trừ sâu rồi ra đi vĩnh viễn.
Liễu Ngọc Phân lo lắng nói với Lý Hùng: "Lúc nãy khi Tình Tình đi ra ngoài, cô có nghe thấy nó nhắc đến tên Đào Văn Bân".
"Nhưng Đào Văn Bân đã chết, tại sao cậu ta lại ở đây?"
Lý Hùng lúc này mới ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Anh nhận thấy rằng không có hệ thống giám sát nào được cài đặt trong làng.
Không có xe hơi gần đó, ngay cả khi có một chiếc xe Van, cũng không lắp camera hành trình.
Rõ ràng, cố gắng tìm kiếm tung tích của Hứa Mộc Tình thông qua các công cụ hiện đại là không khả thi.
Lý Hùng lúc này lập tức ngồi xổm xuống.
Anh quan sát mặt đất, sau khi màn đêm buông xuống, trên những con đường mòn trong làng có rất ít người đi lại.
Ánh mắt Lý Hùng vô cùng sắc bén, anh không ngừng nhìn chằm chằm vào sàn bê tông trước mặt.
Trong mắt của hầu hết mọi người, không có gì trên mặt đất cả.
Mắt thường không thể nhìn ra được bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Nhưng Lý Hùng đã nhìn thấy dấu chân của vài người.
Lý Hùng biết rất rõ size giày của Hứa Mộc Tình.
Xét cho cùng, trước đây, anh cũng thỉnh thoảng đưa Hứa Mộc Tình cùng đến trung tâm thương mại để mua giày cho cô mà.
Tuy nhiên, Lý Hùng không biết hôm nay Hứa Mộc Tình đi giày gì.
Vì vậy, anh hỏi Liễu Ngọc Phân.
Biết được Hứa Mộc Tình đi một đôi giày thể thao.
Lý Hùng lập tức chạy về phía con đường mòn bên phải.
"Đại ca, chờ tôi với".
Hứa Hạo Nhiên biết rằng mình không thể theo nổi Lý Hùng.
Hứa Hạo Nhiên vừa đuổi theo, vừa hét lên ở phía sau.
Lý Hùng lần theo dấu chân để lại trên mặt đất.
Đến bên ngoài của một tòa nhà trông hơi đổ nát.
"Đây vốn là một trường tiểu học, nhưng vì một số lý do, nó đã bị phá bỏ".
Hứa Hạo Nhiên đuổi kịp Lý Hùng, vừa thở dốc, vừa giải thích cho Lý Hùng.
"Trước đây, Đào Văn Bân học tiểu học ở đây".
"Chị gái của tôi vì thành tích cấp hai rất tốt".
"Thỉnh thoảng trong kỳ nghỉ hè, sẽ dạy kèm cho một vài bạn trong phòng học trống".
Lý Hùng lúc này mới quay đầu liếc nhìn hướng chạy tới.
Anh phát hiện ra rằng căn nhà đổ nát nơi anh đã cứu Hứa Hạo Nhiên trước đây hoàn toàn ngược với hướng đi đến ngôi trường này.
Nói cách khác, đối phương đã nhắm vào Hứa Mộc Tình ngay từ đầu.
Mục đích của họ khi làm việc này rất rõ ràng, để đánh lạc hướng sự chú ý của Lý Hùng.
Lý Hùng nhíu mày, không nói lời nào, nhanh chóng lao về phía bức tường loang lổ màu sắc của trường tiểu học trước mặt.
Trường tiểu học này đã đổ nát hoàn toàn, các tòa nhà còn lại cũng không được sử dụng.
Chỉ nằm chềnh ềnh ở đây ngày này qua tháng nọ.
Khi Lý Hùng dễ dàng trèo qua hàng rào, anh phát hiện mình đang đứng trên sân chơi của trường tiểu học.
Cỏ dại đã mọc um tùm trên sân, cách đó không xa có một tòa nhà đổ nát.
Hứa Hạo Nhiên vật lộn vượt qua bức tường cao chưa đầy hai mét.
Cậu ta mồ hôi nhễ nhại chạy đến bên cạnh Lý Hùng: "Làm sao anh biết chị gái tôi ở đây?"
"Có dấu chân trên mặt đất".
Vừa nói, Lý Hùng vừa đi từng bước về phía tòa nhà dạy học đổ nát dọc theo dấu chân mờ nhạt trên mặt đất.
Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên bước qua sân chơi.
Đang đi, chợt nghe thấy tiếng cười đùa của một đám trẻ con đang nô đùa vọng đến từ sân chơi bên cạnh.
Loại tiếng cười này nếu nghe vào ban ngày sẽ cảm thấy bình thường.
Nhưng trong một đêm yên tĩnh như vậy.
Âm thanh náo nhiệt bất ngờ vang lên khiến Hứa Hạo Nhiên bất giác nổi da gà khắp người.
Hứa Hạo Nhiên nghi ngờ liếc nhìn xung quanh.
Cậu ta thấy tiếng cười nói vui vẻ này rõ ràng là đến từ xung quanh.
Tuy nhiên, dù cậu ta mở to mắt nhìn kĩ thế nào.
Cũng không hề thấy bóng dáng của chủ nhân những tiếng cười nói đó đâu cả.
"Đại ca. Tại sao tôi có thể nghe thấy những âm thanh này, nhưng lại không thấy bóng người".
Mặc dù Hứa Mộc Tình mất tích, trong lòng Lý Hùng có chút lo lắng.
Nhưng anh không thể hiện điều đó ra trên mặt.
Lý Hùng nói với Hứa Hạo Nhiên bên cạnh.
"Tôi không khuyên cậu nhỏ thuốc mắt vào thời điểm này. Trừ khi cậu đã chuẩn bị tâm lý".
"Chút nữa, cậu có thể sẽ nhìn thấy một cảnh tượng cậu sẽ chả bao giờ ngờ tới đâu".
Hứa Hạo Nhiên nuốt nước bọt, hỏi Lý Hùng: "Đây là cái quái gì vậy? Tại sao lại bắt chị gái tôi đi?"
Lý Hùng nhẹ giọng nói: "Cậu sẽ sớm biết thôi".
Đồng thời, anh nói với Hứa Hạo Nhiên rằng cậu ta chỉ cần ở sau lưng anh là được.
"Nếu cậu đã sẵn sàng, thì hãy nhỏ mắt đi".
"Nếu chưa chuẩn bị kĩ, thì hãy giả vờ rằng cậu ở đây để chơi trò chơi mạo hiểm".
Nói xong, Lý Hùng bước nhanh về phía trước.
Cho dù tiếng cười bên cạnh có thế nào.
Anh cũng không có bất kì phản ứng nào.
"Hahahaha đến đây, đến chơi với em đi!"
"Đừng chạy, đừng chạy, chúng ta cùng chơi nhé!"
Tiếng nô đùa của trẻ em vang vọng từ xa đến gần.
Có vẻ như chúng đã bao vây lấy Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên.
Lý Hùng phớt lờ những âm thanh này và nhanh chóng dẫn Hứa Hạo Nhiên đến tòa nhà dạy học.
Ngôi trường này đã bị phá hủy hoàn toàn.
Không có bất kì ánh đèn nào trong tòa nhà dạy học.
Vừa bước vào cầu thang, chỉ có thể dùng ánh trăng bên ngoài để nhìn thấy mờ mờ cầu thang dưới chân.
Nhưng khi bước đi, môi trường xung quanh ngày càng trở nên tối tăm hơn.
Hứa Hạo Nhiên vươn tay ra đặt ở chóp mũi, cũng nhìn không ra ngón tay của mình.
Nếu chỉ có một mình, Hứa Hạo Nhiên có lẽ đã sợ rúm ró vào rồi.
Nhưng cậu ta luôn theo sát Lý Hùng, trong quá trình này, cậu ta cũng nảy sinh sự ỷ lại vào Lý Hùng.
Chẳng bao lâu, những bậc thang tối tăm và tĩnh mịch kia đã kết thúc.
Lý Hùng đưa Hứa Hạo Nhiên đến hành lang trên tầng ba.
Hứa Hạo Nhiên muốn nói, nhưng Lý Hùng đột nhiên duỗi một ngón tay ra ra hiệu cho Hứa Hạo Nhiên giữ im lặng.
Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức đưa tay ra che miệng.
Sau đó, cậu ta liền nghe thấy giọng nói của Hứa Mộc Tình trong lớp học cách đó không xa.
"Là giọng của chị gái tôi".
Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên đến bên ngoài một phòng học.
Cậu ta liền nhìn thấy lúc này Hứa Mộc Tình đang đứng trước bảng đen trong lớp học.
Xung quanh tối om, rõ ràng không có ai trước mặt cô.
Hứa Mộc Tình vẫn giảng dạy một cách sinh động và chăm chú.
Nhìn thấy điều này, Hứa Hạo Nhiên không khỏi lén nuốt nước bọt.
Nhưng cho dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cậu ta vẫn cất bước, muốn đi vào gọi Hứa Mộc Tình.
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên định nói, Lý Hùng đột nhiên đưa tay ra che miệng Hứa Hạo Nhiên lại.
"Đừng nói gì".
Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức cảnh giác.
Cậu ta phát hiện ra rằng Lý Hùng đang nhìn chằm chằm vào một cái bàn không xa trước mặt Hứa Mộc Tình.
Chương 745: Thuốc trừ sâu quả là hay
Hứa Hạo Nhiên tuy có chút hoảng hốt nhưng vẫn lấy từ trong túi ra lọ thuốc nhỏ mắt mà Lý Hùng đã cho, nhỏ hai giọt vào trong hốc mắt.
Khi Hứa Hạo Nhiên mở mắt lần nữa, đồng tử của cậu ta giãn ra ngay lập tức.
Bởi vì cậu ta phát hiện ra một người đàn ông đang ngồi trên chiếc bàn không xa trước mặt Hứa Mộc Tình.
Người đàn ông này, ngoại hình khá bình thường, không có vết sưng tấy, không có máu me đầm đìa.
Nhưng mặt anh ta tái nhợt như tờ giấy.
Hốc mắt sâu và môi trắng bệch.
Bộ dạng như vậy, cho dù là ban ngày nhìn thấy cũng phải giật mình, huống chi là trong đêm tối như vậy.
Mà khi Hứa Hạo Nhiên nhìn anh ta, anh ta cũng quay đầu lại, lộ ra một hàng răng sắc nhọn về phía Hứa Hạo Nhiên.
Anh ta cười, điệu cười u ám và quỷ dị!
Khi Đào Văn Bân nói chuyện với Hứa Hạo Nhiên và Lý Hùng.
Giọng anh ta như người đang đứng trong hang.
Nó mang theo tiếng vang.
Đồng thời, cũng rất lạnh.
"Các người đến nhanh thật đấy. Nhanh hơn tôi nghĩ rất nhiều".
"Vốn dĩ, tôi muốn sống lại cảnh tượng ấm áp khi còn bé ấy mà".
"Nhưng vì các người đã phá vỡ bầu không khí này, nên không cần phải tiếp tục nữa".
Lúc này, Đào Văn Bân đã nhảy khỏi bàn.
Anh ta ra hiệu cho Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình lúc này đang dạy học bỗng dừng lại.
Cô đờ đẫn, cơ thể cứng ngắc, giống như một con rối bị người ta điều khiển.
Đào Văn Bân nói với Hứa Mộc Tình: "Sắp đến giờ rồi, chúng ta cùng đi nhé".
"Anh sẽ khiến em hạnh phúc như anh đã hứa".
"Mỗi ngày đều vui vẻ".
Đào Văn Bân vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên liền chế nhạo.
"Đồ ngốc, anh cho rằng chị gái tôi sẽ nghe lời anh sao?"
“Cũng không tự soi gương nhìn xem”.
"Loại chó như anh, chị gái tôi còn chả thèm liếc mắt".
Ngay sau khi Hứa Hạo Nhiên nói điều này, khuôn mặt của Đào Văn Bân rõ ràng là hơi thay đổi.
Dù khuôn mặt anh ta vẫn mang nụ cười toe toét đó.
Tuy nhiên, nụ cười trông không còn rạng rỡ và tươi tắn như trước nữa.
Lý Hùng nói với Hứa Hạo Nhiên bên cạnh: "Cậu tiếp tục mắng hắn đi, tiếp tục mắng đi, mắng càng hăng càng tốt".
Hứa Hạo Nhiên cười: "Gì chứ mắng chửi thì tôi là chuyên gia rồi".
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên như bị mấy bà hàng cháo chửi trên phố nhập vào.
Hai tay chống nạnh, trừng to mắt, hét vào mặt Đào Văn Bân.
"Tôi nghe người nhà kể lại, hình như anh uống thuốc trừ sâu mà chết nhỉ".
"Anh có thể cho tôi biết thuốc trừ sâu có mùi vị như thế nào không?"
“Hồi nhỏ nghe người ta nói mùi thuốc trừ sâu giống mùi nước tiểu, cũng có mùi cứt nữa”.
"Nhưng đó là tất cả những gì bạn bè tôi đoán thôi".
"Vì chẳng đứa ngu nào đi thử cả".
"Hiếm khi mà gặp được đứa nào ngu như anh, nào nào, mau nói cho tôi biết cảm giác uống thuốc trừ sâu như thế nào đi".
Vẻ mặt Đào Văn Bân càng lúc càng lạnh.
Anh ta nhìn thẳng vào Hứa Hạo Nhiên.
"Mày câm mồm, nếu còn nói nữa, tao rút lưỡi mày ra đấy".
Hứa Hạo Nhiên cười lớn, mở miệng lè lưỡi về phía Đào Văn Bân.
"Này, đây này, lưỡi ông mày đây, có bàn lĩnh thì đến rút đi!"
"Nghe mẹ tôi nói, anh hình như còn thành lập cả công ty. Với cái loại đầu óc như anh, không lỗ mới là lạ đấy?"
"Cái loại như anh mà tèo, người ta còn đốt pháo ăn mừng ấy chứ".
Đào Văn Bân tức giận.
Lập tức, trên người anh ta tỏa ra một khí tức kinh người khiến người ta lạnh cả sống lưng.
"Mày muốn chết à".
Hứa Hạo Nhiên duỗi một ngón tay ra và lắc nhẹ trong không khí.
"Không, không, không phải tôi muốn chết mà là anh muốn chết chứ".
"Tôi nói chứ, anh chết rồi mà vẫn không sáng dạ ra tí nào nhỉ".
"Tôi khuyên anh nên chết thêm một lần nữa".
"Anh uống thuốc trừ sâu, uống đến thủng cả ruột".
"Nhưng trên thực tế, ý tưởng của anh là sai lầm. Anh không nên uống thuốc trừ sâu. Thuốc trừ sâu sẽ chỉ gây hại cho ruột và dạ dày thôi".
"Anh ấy, anh nên mua vài chai thuốc diệt côn trùng và xịt lên mặt khi mùa xuân đến".
"Anh có biết vì sao phải mua thuốc diệt côn trùng không? Có biết tại sao lại xịt vào mùa xuân không?"
"Không biết à, thế thì tôi sẽ nói cho anh biết".
"Vì trên mặt anh có chữ ‘ngu’ đấy!" (cấu tạo chữ tiếng trung: chữ ‘ngu’ là ghép của chữ ‘côn trùng’ và chữ ‘mùa xuân’)
"Ahhhhh, tao giết mày!"
Lời mắng chửi của Hứa Hạo Nhiên quả thực có hiệu quả ngay lập tức.
Đào Văn Bân ngay lập tức lao về phía Hứa Hạo Nhiên.
Lúc này, Lý Hùng vốn đã chuẩn bị xong, lập tức rút ra từ sau lưng một cành dương liễu vừa mới nhổ bên sông trên đường tới đây.
Những chiếc lá trên cành dương liễu này vẫn còn mang màu xanh dịu và rất tươi.
Đào Văn Bân ở trên không, lao về phía Hứa Hạo Nhiên.
Anh ta còn chưa chạm được vào Hứa Hạo Nhiên, thì cành dương liễu trong tay Lý Hùng đã quật tới.
"Bốp!"
Một nhánh cây vừa chạm vào người Đào Văn Bân, anh ta ngay lập tức hét lên một tiếng thảm thiết.
Đột nhiên, cả người bay ra phía sau.
Mà Lý Hùng không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát và chống cự.
Anh nhanh chóng lao đến trước mặt Đào Văn Bân và quất hàng chục roi về phía anh ta.
Đào Văn Bân còn đang kêu gào, thì đã bị Lý Hùng trực tiếp cầm lấy cành liễu đánh cho tiêu tan!
Một khi Đào Văn Bân biến mất, cảm giác lạnh lẽo trong lớp cũng dần phai nhạt.
Hứa Mộc Tình vốn cứng đờ như con rối, lúc này mới chậm rãi khôi phục thần trí.
Hứa Mộc Tình sững sờ nhìn xung quanh.
Thấy rằng Hứa Hạo Nhiên đang đứng bên cạnh, cười ngây ngô với mình.
Hứa Mộc Tình không khỏi cau mày nói: "Chị đang ở đâu đây?"
"Hì hì, chị gái yêu của em. Nếu không phải tự mình trải nghiệm, thì đừng nói là chị, ngay cả chính em cũng không thể tin được".
"Chuyện này thật thú vị!"
Rõ ràng là phòng học trong ngôi trường này đã rách nát lắm rồi, nhưng Hứa Hạo Nhiên lại kéo Hứa Mộc Tình ngồi xuống và nói về những gì đã xảy ra vừa rồi.
Hứa Mộc Tình nghe xong, không khỏi quay đầu nhìn Lý Hùng.
Có một cảm giác biết ơn trong mắt cô.
Mà khi Hứa Hạo Nhiên lên tiếng thay Lý Hùng, sẽ thêm mắm thêm muối vào câu chuyện.
Gì mà Lý Hùng đã tái mặt đi khi nghe tin Hứa Mộc Tình mất tích.
Sau khi tìm được một chút manh mối, anh liền không chút do dự, không quản thân mình đi tới trường học này.
Để rồi dũng cảm chiến đấu với những thứ bẩn thỉu vừa rồi.
Sau đó Lý Hùng dùng cành liễu đánh cho nó tiêu tan đi.
Nếu là lúc bình thường Hứa Hạo Nhiên nói câu này, Hứa Mộc Tình chắc chắn sẽ đá cậu ta một cái thật mạnh rồi lườm cậu ta.
Bởi vì cô không tin có chuyện như thế xảy ra.
Tuy nhiên, hiện tại cô đang đứng trong tòa nhà dạy học bỏ hoang này.
Mặc dù chuyện vừa xảy ra, cô không có ấn tượng gì.
Tuy nhiên, bắt đầu từ chuyến xe buýt hôm nay, đến khi ăn cơm xong và ngồi nói chuyện buổi tối.
Cô nghe thấy giọng nói của Đào Văn Bân.
Hứa Mộc Tình biết rằng cô chắc chắn đã gặp phải thứ gì đó bẩn thỉu.
Nhưng so với những điều đó, Hứa Mộc Tình tò mò hơn về lý do tại sao Lý Hùng biết những thứ này.
Nếu là bình thường bật bài hát này ở đâu cũng sẽ khiến người khác khó chịu.
Dù sao bài này nghe rất tục.
Nhưng giờ nghe bài này trên xe buýt lại khiến cả nhà Hứa Mộc Tình có cảm nhận hoàn toàn khác.
Tiếu tấu của nó mạnh, nhịp điệu lại nhanh, bài hát này từng rất nổi.
Nghe thấy bài hát này, cảm giác sợ hãi đến rợn người trên xe buýt lập tức đỡ hẳn.
Lý Hùng nói với Liễu Ngọc Phân: "Những lúc thế này nên mở những bài hát phổ biến hoặc quốc ca cũng được".
Cả nhà Hứa Mộc Tình gật đầu lia lịa.
Lúc này xe buýt đến bến rồi.
Thời gian cửa sau mở ra khá lâu.
Một đám người mà mắt thường không nhìn thấy lũ lượt kéo xuống.
Cả nhà Hứa Mộc Tình rõ ràng cảm nhận được bọn họ rời đi.
Kể cả "người" đi đến đâu nước nhỏ đến đấy cũng xuống.
Hứa Mộc Tình nhìn về phía điểm dừng, hai mắt trợn to.
Bởi vì đây là nhà tang lễ.
Cả nhà Hứa Mộc Tình đều có ấn tượng với nhà tang lễ này.
Trước kia mỗi lần Liễu Ngọc Phân về nhà bà ngoại đều phải đi qua nhà tang lễ này.
Bọn họ nhớ bình thường tài xế xe buýt sẽ không dừng lại ở đây.
Cửa xe buýt từ từ đóng lại, xe tiếp tục chạy.
Như mọi khi thì cả nhà cô sẽ đến điểm cuối bến xe buýt.
Điểm cuối ở quê bà ngoại cô là trên huyện.
Sau khi đến bến bọn họ đi bộ khoảng mười phút là đến nơi rồi.
Nhưng lúc xe còn chưa đến điểm cuối Lý Hùng đã đứng lên rồi.
Anh đứng ở cửa sau nói với lái xe: "Bác tài, điểm sau dừng xe cho cháu xuống nhé".
Liễu Ngọc Phân biết Lý Hùng ở làng bên.
Hai làng nằm ngay cạnh nhau.
Đúng ra thì Lý Hùng cũng phải đến điểm cuối giống cả nhà bọn họ chứ.
Vì nếu xuống xe ở điểm tiếp theo thì phải đi bộ hơn nửa tiếng mới về đến làng.
Liễu Ngọc Phân vội vàng nói với Lý Hùng: "Hùng à, sao cháu không ngồi đến điểm cuối luôn?"
Lý Hùng cười nói: "Nhiều khi chúng ta không biết điểm cuối là điểm nào".
"Biết đâu điểm cuối là điểm cuối thật".
"Thay vì đợi đến điểm cuối mà mình không biết thì thà bây giờ xuống luôn, cũng chỉ đi bộ thêm một quãng mà thôi".
"Dù sao làm vậy cũng an toàn hơn".
Nghe Lý Hùng nói thế, dù đầu óc bã đậu như Hứa Hạo Nhiên cũng hiểu.
Ý Lý Hùng là cái xe buýt này đến điểm cuối chưa chắc đã là điểm cuối mà cả nhà bọn họ hay xuống.
Mà chuyến xe buýt này đã khiến cả nhà Hứa Mộc Tình vừa kinh vừa sợ.
Nếu điểm cuối mà giống Lý Hùng nói thì cả nhà bọn họ xong đời rồi.
Hứa Hạo Nhiên lập tức đứng bật dậy.
"Người anh em, tôi đi với anh".
Mà ba người còn lại cũng đứng lên theo.
Liễu Ngọc Phân nói vọng lên với lái xe: "Bác tài ơi, chúng tôi cũng xuống điểm tiếp theo".
Tài xế buýt vẫn rất lạnh lùng, từ đầu đến cuối không nói câu gì.
Ông ta dừng lại ở điểm tiếp theo, cửa xe vừa mới mở ra, Hứa Hạo Nhiên vọt xuống ngay.
Lý Hùng cùng đoàn người Liễu Ngọc Phân cũng lần lượt đi xuống.
Thấy cửa xe buýt từ từ đóng lại, xe lại lăn bánh.
Hứa Mộc Tình nhìn chằm chằm vào biển số xe buýt.
Trong nháy mắt cô phát hiện chữ số trên biển xe hình như hơi lóe lên.
Mặc dù không nhìn rõ bên trên đó viết gì.
Nhưng cô phát hiện biển số xe này không phải xe vùng này.
Bởi vì chữ đầu tiên của biển số không phải ở Ninh Châu.
Sau khi xuống xe, cả đoàn người chậm rãi bước đi trên đường làng.
Cũng may mọi người không mang nhiều đồ.
Thế nên cũng khá nhẹ nhàng.
Năm người vừa đi vừa nói cười, nhìn cứ như là người một nhà vậy.
Mà càng nói chuyện Hứa Mộc Tình càng nhận ra một điều.
Lý Hùng hiểu rất rõ sở thích và thú vui của cả nhà cô.
Hứa Mộc Tình cũng thấy Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương cực kì thích anh.
Bởi vì anh nói chuyện luôn có thể nói đúng ý bọn họ.
Hứa Mộc Tình cảm thấy bản thân có một loại cảm giác rất lạ với Lý Hùng.
Cô cảm thấy bản thân mình hình như quen Lý Hùng nhưng lại không nhớ gì.
Loại cảm giác này khiến cô thấy rất lạ.
"Mẹ ơi, con nhớ phía trước là mộ ông ngoại thì phải?"
Lúc này, đoàn người Lý Hùng đã đi đến một bờ sông.
Qua sông này là đến làng bà ngoại ở rồi.
Hứa Mộc Tình chỉ vào một chỗ đất bằng phẳng cạnh bờ sông nói với Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân nhìn theo hướng cô chỉ, gật đầu.
Bà ấy không nhớ rõ lắm về bố mình.
Nhưng chút kí ức còn sót lại khiến lòng bà ấy bùi ngùi xúc động.
Bình thường ngồi xe buýt sẽ đến thẳng điểm dừng, ít khi đi bộ như bây giờ.
Mà lễ tảo mộ trước nữa bà ấy bận việc không về quê.
Thế là giờ bà ấy đề nghị.
"Dù sao mộ của ông ngoại các con cũng gần đây, hay chúng ta qua thăm đi".
Liễu Ngọc Phân nói thế không ai phản đối, ngay cả Lý Hùng là người ngoài cũng theo chân cả nhà họ.
Ban đầu anh cũng không để ý lắm, nhưng lúc đến gần mộ ánh mắt anh chợt sáng rực lên.
Bởi vì anh phát hiện ngôi mộ này đã được sửa sang lại.
Mà ở đây còn có một tấm bia liệt sĩ.
Lý Hùng biết rõ tấm bia này là do anh cố tình dựng lên.
Theo lý mà nói thì mộ của ông ngoại trong giấc mơ của Hứa Mộc Tình phải giữ nguyên như cũ chứ.
Hứa Hạo Nhiên đi sau cũng nói: "Quái nhỉ, sao mộ ông ngoại lại thành mộ liệt sĩ rồi?"
Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương cũng ngạc nhiên.
Chỉ có Hứa Mộc Tình nhìn thấy tấm bia trên mộ ông thì vẻ mặt hốt hoảng.
Lý Hùng vẫn đứng ngay sau lưng Hứa Mộc Tình.
Nhìn vẻ mặt của cô, anh biết mình phải dùng cách gì để khơi gợi lại trí nhớ của cô.
Cả nhà Hứa Mộc Tình về nhà bà ngoại.
Lý Hùng tiện đường nên cũng đi qua.
Lý Hùng còn chưa kịp rời đi, bà ngoại đã gọi anh lại.
"Ôi Hùng à! Đến đây nào, mấy khi con đến nhà bà, mau ngồi xuống nói chuyện với bà nào".
Bà ngoại vừa nhìn thấy Lý Hùng thì kéo tay anh lôi vào trong sân.
Chương 742: Tính tò mò bùng lên
Bà ngoại kéo một cái ghế ra, cả hai người cùng ngồi xuống trò chuyện.
Hành động của bà ngoại đã phá vỡ suy nghĩ của Hứa Mộc Tình.
Trong trí nhớ của của cô bà ngoại đã tuổi cao đãng trí.
Nhiều khi ngay cả con đẻ nhưng bà cũng không nhận ra.
Nói gì đến người ngoài như Lý Hùng chứ.
Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh nói: "Chị, bà ngoại sao thế? Bệnh đãng trí của bà khỏi rồi à?"
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, bà ngoại đã vẫy tay với cậu ta.
Cậu ta cười khúc khích chạy đến.
Nhưng cuối cùng bà ngoại lại giơ tay véo hông cậu ta một cái.
Hứa Hạo Nhiên đau đến nhe răng trợn mắt nói: "Bà ngoại, sao bà lại véo con?"
Bà ngoại tức giận nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: "Bà ngoại con bị đãng trí từ khi nào hả?"
Không riêng gì Hứa Hạo Nhiên, ngay cả Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương cũng ngạc nhiên không kém.
Trời đất! Giờ suy nghĩ của bà ngoại cứ như là trẻ ra mấy chục tuổi ý, còn biết bắt nạt cháu ngoại mình rồi.
Tuy Lý Hùng không hiểu lắm giấc mơ của Hứa Mộc Tình xoay chuyển thế nào?
Nhưng anh biết.
Hứa Mộc Tình không hề quên anh.
Chỉ là có một thế lực nào đó đã cố tình che dấu trí nhớ của cô về anh.
Trong trí nhớ của cô, chỉ cần những chuyện mà cô và anh cùng làm.
Mà những chuyện đó để lại ấn tượng sâu sắc với cô thì cô đều nhớ rõ.
Nên trong mơ bà ngoại không bị đãng trí nữa.
Mộ của ông ngoại cũng được sửa sang lại.
Trên bia mộ có khắc chữ liệt sĩ.
Đây là những chuyện rất quan trọng trong cuộc đời Hứa Mộc Tình.
Vì thế cô không hề quên.
Mà nó cứ thế hiện ra.
Cả nhà cậu Hứa Mộc Tình cũng rất thân quen với Lý Hùng.
Ngay cả đôi mắt sáng ngời của em họ của Hứa Mộc Tình cũng nhìn anh chằm chằm.
Lúc ăn cơm, Hứa Hạo Nhiên còn cười ha hả chọc ghẹo em họ Liễu Noãn Noãn.
"Noãn Noãn, em nhìn người ta như vậy có phải là thích người ta rồi không?"
Liễu Noãn Noãn bĩu môi nói: "Em thích đâu có tính, người ta cũng không thích em".
Hứa Hạo Nhiên từ trước đến nay cứ như cái loa phát thanh, nhiều chuyện vô cùng.
Nghe thấy em họ nói thế, cậu ta vội hỏi: "Thế anh ấy thích ai vậy?"
Liễu Noãn Noãn nói thẳng: "Còn ai nữa, đương nhiên là chị họ rồi".
"Trương Diệu Diệu á?"
Liễu Noãn Noãn nhìn Hứa Hạo Nhiên khinh bỉ: "Là chị anh ý".
Hứa Hạo Nhiên giật mình giơ tay bịt miệng, cứ như vừa nghe thấy chuyện gì lạ lắm.
Cậu ta vội quay đầu nhìn Hứa Mộc Tình đang ngồi ăn cơm ở gần đó.
Lúc này Hứa Mộc Tình cúi đầu ăn cơm, giả vờ như mình không nghe thấy gì.
Ăn cơm xong Lý Hùng rời đi.
Hứa Mộc Tình ngồi trong nhà nói chuyện với bà ngoại.
Trời tối rồi.
Hứa Hạo Nhiên thấy chán nên đi ra khỏi nhà bà ngoại.
Hứa Hạo Nhiên đi một vòng, thấy không có gì để chơi, đang định quay về.
Lúc sắp vào đến sân, Hứa Hạo Nhiên thấy cô em họ Liễu Noãn Noãn đứng cách đó không xa.
Mà ngay lúc này cô ấy lại đi ra khỏi nhà làm Hứa Hạo Nhiên thấy tò mò.
Em họ là học sinh cấp ba, sắp thi đại học rồi.
Giờ này rồi mà cô ấy còn ra khỏi nhà, nửa đêm nửa hôm lang thang bên ngoài chắc chắn là có chuyện.
Tính tò mò bùng lên khắp người Hứa Hạo Nhiên, cậu ta giữ một khoảng cách nhất định rồi lén lút đi theo.
Hứa Hạo Nhiên theo sát phía sau, đi qua con đường nhỏ trong làng.
Đi mãi, cậu ta thấy em họ đi đến một căn nhà đổ nát.
Tường rào xung quanh loang lổ, cây leo cũng bám đầy lên trên.
Cửa vào sân có một cánh vẫn khóa, cánh còn lại đã hỏng dựng ở bên cạnh.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Hạo Nhiên, Liễu Noãn Noãn bước vào trong.
"Ha ha, con nhóc này, không ngờ nửa đêm rồi mà còn hẹn người yêu ở cái nơi hẻo lánh thế này".
"Ha ha, hôm nay anh phải chụp trộm, đến lúc đấy sẽ mách mẹ em".
Hứa Hạo Nhiên thập thò ngoài sân.
Cậu ta thò đầu vào trong nhìn thử.
Nhưng không thấy Liễu Noãn Noãn trong sân.
Thế là Hứa Hạo Nhiên bước vào trong.
Cái sân này nhìn rất bình thường.
Bên phải có một cái cây, bên trái có một giếng nước.
Nhìn toàn cảnh thì hơi đổ nát.
Nhưng lúc mới nhìn thoáng qua thì cũng không thấy đáng sợ lắm.
Nó giống như một cái sân bình thường, mà giờ có ánh trăng sáng chiếu trên đầu, ánh đèn đường gần đó cũng chiếu lại đây.
Ánh sáng đầy đủ như thế nên Hứa Hạo Nhiên cũng không nghĩ nhiều.
Giờ trong đầu cậu ta chỉ nghĩ đến việc em họ hẹn gặp cậu nhóc nào thôi.
Gian nhà này có hai tầng.
Tổng cộng có ba phòng ở.
Hứa Hạo Nhiên thấy cửa sổ của căn phòng bên phải ở tầng hai sáng đèn.
Có hai bóng người đang đứng đó.
Hứa Hạo Nhiên lén lút lên lầu.
Nhưng đến lúc cậu ta bước vào căn phòng bên phải thì phát hiện trong này trống hốc trống hoác, làm gì có cái gì.
"Quái nhỉ, vừa mới thấy hai người đó trong này, sao giờ không thấy ai nhỉ?"
Hứa Hạo Nhiên thấy trong phòng có mùi lạ.
Cậu ta cau mày đến gần cửa sổ.
Lúc cậu ta nhìn xuống sân thì giật nảy mình.
Bởi vì cậu ta phát hiện cô em họ Liễu Noãn Noãn đang đứng bên cạnh giếng.
Dưới ánh mắt chăm chú của Hứa Hạo Nhiên, cô ấy bước đến miệng giếng.
Quay lưng về phía Hứa Hạo Nhiên, nhìn chằm chằm vào trong.
"Liễu Noãn Noãn, em đừng có mà làm bừa nhé".
Hứa Hạo Nhiên hét to, lập tức từ trong phòng vọt ra.
Cậu ta trơ mắt nhìn Liễu Noãn Noãn nhảy xuống giếng.
"Đậu má!"
Hứa Hạo Nhiên hét to, vội vàng lao đến bên cạnh miệng giếng cúi đầu nhìn.
Sau đó cậu ta phát hiện giếng này chứa đầy nước.
Liễu Noãn Noãn đang không ngừng giãy giụa trong làn nước lạnh như băng.
Cơ thể của cô ấy dần chìm xuống.
Hứa Hạo Nhiên chẳng kịp nghĩ nhiều vội vàng nhảy xuống.
Cậu ta vừa mới nhảy xuống.
Lúc này bỗng có một bàn tay từ bên cạnh giếng thò ra.
Túm chặt lấy áo Hứa Hạo Nhiên, nhấc bổng người cậu ta lên, lơ lửng trên giếng.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng phắt đầu lên, cậu ta ngạc nhiên khi thấy người túm áo mình là Lý Hùng.
"Lý Hùng, sao anh lại ở đây?"
"Ôi chao, mà kệ đi. Anh với tôi mau xuống cứu em họ tôi lên đi, con bén chìm nghỉm rồi".
Lý Hùng lập tức kéo Hứa Hạo Nhiên từ trong giếng ra ngoài.
Chương 743: Dưới giếng
Sau khi Hứa Hạo Nhiên lên, lại phàn nàn với Lý Hùng: "Anh làm gì vậy? Tôi muốn xuống cứu người, em họ của tôi ở dưới nước kìa".
Hứa Hạo Nhiên cuống lắm rồi, nhưng lúc này Lý Hùng lại lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ mắt đưa cho Hứa Hạo Nhiên.
"Cái này là cái gì?"
"Giờ tôi không cần thuốc nhỏ mắt, mắt tôi vẫn ổn".
"Cậu nhỏ hai giọt vào mắt đi rồi biết".
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt trong giây lát.
Con ngươi khẽ đảo, sau đó lập tức nhận lấy thuốc nhỏ mắt từ tay Lý Hùng, nhỏ hai giọt vào mắt mình.
Thuốc nhỏ mắt này khi bóp ra sẽ hơi dính, giống như gel lô hội.
Nhưng sau khi nhỏ vào mắt, nó mang lại cho Hứa Hạo Nhiên một cảm giác rất mát, như thể có bạc hà bên trong vậy.
Sau khi Hứa Hạo Nhiên nhỏ thuốc nhỏ mắt, cậu ta nhìn xuống giếng.
Sau khi nhìn, Hứa Hạo Nhiên lập tức bị sốc.
"Đậu má!"
"Chuyện gì vậy!?"
Lúc này, hình ảnh mà Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy hoàn toàn khác với vừa rồi.
Vừa rồi Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy Liễu Noãn Noãn nhảy xuống giếng, bên trong đầy nước, một khi rơi xuống thì một lúc sau sẽ chìm nghỉm luôn.
Nhưng bây giờ, cái giếng mà Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy lại hoàn toàn khô cạn.
Hơn nữa giếng này rất sâu, sau khi người nhảy xuống dù không chết cũng bị gãy xương!
Quan trọng hơn, có một vài cành cây sắc nhọn được cắm dưới đáy giếng.
Hứa Hạo Nhiên dụi mắt, dụi ba lần liên tiếp, rồi nhìn lại ba lần.
Phát hiện mình không nhìn nhầm.
Giếng quả đúng là khô cạn.
Cậu ta vỗ vỗ ngực, sợ hãi nói.
"Trời ơi, nếu cứ vậy mà nhảy xuống, thì tôi sẽ thành thịt cừu xiên que mất!"
Hứa Hạo Nhiên bây giờ cảm thấy sợ hãi tột cùng.
Nhưng đồng thời, cậu ta cũng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Hùng bên cạnh vội hỏi.
"Đại ca, như này là như nào?"
"Tại sao vừa nãy tôi rõ ràng nhìn thấy em họ nhảy xuống?"
"Mà bây giờ lại không thấy đâu nữa?"
"Hơn nữa trong giếng vốn có nước, sao bây giờ lại khô cạn?"
Lý Hùng nói với Hứa Hạo Nhiên: "Buổi tối ra ngoài đi dạo".
"Nếu nhìn thấy một người quen, hãy chào người đó ở một khoảng cách nhất định".
"Nhưng đừng gọi tên đầy đủ của người ta, chỉ gọi biệt danh hoặc nickname của người ta là được".
"Nếu người đó đáp lại cậu, rồi quay đầu lại thì cậu hãy tiếp tục nói chuyện với họ".
"Nếu người đó không quan tâm đến cậu, thì cậu cũng không cần quan tâm đâu".
Lý Hùng nói với Hứa Hạo Nhiên: "Đi thôi, nơi này không thích hợp cho cậu ở lại đâu".
Mấy câu này không cần nói ra, Hứa Hạo Nhiên trong lòng cũng biết chút chút.
Cậu ta biết rằng mình đã gặp phải ma rồi.
Hứa Hạo Nhiên đi theo Lý Hùng ra khỏi sân.
Khi bước ra khỏi cánh cửa đổ nát, đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua sau lưng.
Khi Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại, cậu ta thấy em họ mình đang đứng cách sân không xa.
Cô ấy vẫn quay lưng lại với Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên đã ghi nhớ những gì Lý Hùng nói vừa rồi.
Cậu ta cố ý gọi biệt danh của Liễu Noãn Noãn.
Khi Liễu Noãn Noãn còn nhỏ, cô ấy và Hứa Hạo Nhiên thường chơi cùng nhau.
Bởi vì Liễu Noãn Noãn khi còn nhỏ rất nghịch ngợm, lại còn rất hiếu động nữa.
Hứa Hạo Nhiên đã đặt cho cô ấy một biệt danh.
Hứa Hạo Nhiên gọi Liễu Noãn Noãn nhiều lần từ một khoảng cách nhất định.
Nhưng Noãn Noãn không đáp lại.
Sau khi gọi vài lần, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy sởn cả gai ốc.
Cậu ta nhanh chóng quay người đi về phía nhà bà ngoại.
Vừa đi được vài bước, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên mình.
Hơn nữa còn gọi tên đầy đủ của cậu ta: "Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Nhiên".
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên định đáp lại, Lý Hùng đặt tay lên cánh tay Hứa Hạo Nhiên và vỗ nhẹ.
"Hãy nhớ những gì tôi đã nói trước đây, ở nông thôn hoặc ở mấy nơi xa xôi vắng vẻ".
"Khi cậu nghe thấy ai đó gọi tên mình, nếu không chắc chắn đối phương là ai thì đừng trả lời".
Nói xong, Lý Hùng cất bước rời đi.
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng bước theo bước chân của anh.
Hứa Hạo Nhiên hỏi Lý Hùng: "Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?"
"Nếu tôi đáp lại thì sao?"
Lý Hùng bình thản nhìn Hứa Hạo Nhiên cười nói.
"Trên đời này không tự nhiên mà có nhân, cũng không tự nhiên mà có quả".
"Một sự việc sẽ luôn có nhân gây ra quả".
"Nếu cậu đáp lại, thì sẽ tương đương với nhân của một việc".
"Vậy thì, sau này nhất định sẽ xuất hiện quả".
"Sẽ có nhiều quả, cả nhẹ lẫn nặng".
"Nhưng ít nhất, sẽ lưu lại một thứ gì đó".
"Hơn nữa còn là loại khó mang đi".
Hứa Hạo Nhiên sững sờ trước những gì Lý Hùng nói.
Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng có lẽ cậu ta biết chỉ cần nghe lời Lý Hùng, sẽ không có việc gì.
Hai người về nhà bà ngoại.
Trước khi bước vào, thì thấy vài người đang đứng trước cửa nhà bà ngoại.
Trong số đó có chú Liễu Đông Thanh, Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.
Trong khoảng thời gian này, hầu hết mọi người đều xem TV trong nhà hoặc ngồi trò chuyện phiếm với nhau.
Rất hiếm khi đứng trước cửa nhà.
Hơn nữa, ở khoảng cách xa, Lý Hùng thấy trên mặt Liễu Ngọc Phân tràn đầy vẻ lo lắng.
Lý Hùng lập tức đi về phía trước hỏi: "Sao mọi người lại ở đây? Xảy ra chuyện gì?"
Lý Hùng vừa hỏi, liền nghe thấy Liễu Ngọc Phân nói: "Không thấy Tình Tình đâu nữa".
Liễu Ngọc Phân lúc này trông rất lo lắng.
Cả nhà đang cùng nhau ngồi trò chuyện và xem tivi.
Lúc đầu Hứa Mộc Tình đứng lên nói có người bên ngoài gọi mình.
Liễu Ngọc Phân và những người khác nghĩ rằng đó có thể là bạn của Hứa Mộc Tình ở trong làng.
Dù sao lúc nhỏ Hứa Mộc Tình cũng đã sống ở nhà bà ngoại trong một khoảng thời gian.
Trong làng, cô cũng có vài người bạn.
Mặc dù Hứa Mộc Tình hiếm khi về nhà bà ngoại nhưng họ vẫn liên lạc với cô qua điện thoại di động hoặc Internet.
Khi Hứa Mộc Tình quay về lần này, chắc chắn là muốn cùng họ ôn lại chuyện cũ.
Nên ban đầu mọi người cũng không nghĩ nhiều.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình đã không quay lại sau khi ra ngoài.
Mà khi Liễu Ngọc Phân và những người khác đang trò chuyện, họ biết được rằng Hứa Mộc Tình có một người bạn thuở nhỏ vừa mới qua đời cách đây ít lâu.
Người bạn này là một chàng trai.
Khi còn nhỏ, rất thích Hứa Mộc Tình.
Anh ta từng bị người lớn trong làng trêu chọc.
Bởi vì anh ta đã hét lên trước mặt nhiều người rằng khi lớn lên nhất định phải lấy Hứa Mộc Tình làm vợ.
Chính vì điều này mà thành tích học tập của anh ta rất tốt.
Anh ta muốn vào thành phố bằng nỗ lực của chính mình.
Lập nghiệp từ đôi bàn tay của mình, sau đó đường đường chính chính kết hôn với Hứa Mộc Tình.
Bao năm qua, những nỗ lực của anh ta cuối cùng đã được đền đáp.
Khi còn học đại học, anh ta đã bắt đầu lập nghiệp rồi.
Với một ít tiền trong tay, từng bước xây dựng công ty của riêng mình.
Trong vài năm, anh ta đã sở hữu khối tài sản hàng triệu.
Chương 744: Hứa Mộc Tình mất tích
Đồng thời, anh ta cũng trở thành người nổi tiếng trong làng.
Nhưng một thời gian trước, do dây chuyền vốn của anh ta bị đứt nên công ty phá sản trong chốc lát.
Vì không thể chấp nhận một sự đả kích quá lớn như vậy.
Anh ta đã để lại một bức thư tuyệt mệnh, uống hết một chai thuốc trừ sâu rồi ra đi vĩnh viễn.
Liễu Ngọc Phân lo lắng nói với Lý Hùng: "Lúc nãy khi Tình Tình đi ra ngoài, cô có nghe thấy nó nhắc đến tên Đào Văn Bân".
"Nhưng Đào Văn Bân đã chết, tại sao cậu ta lại ở đây?"
Lý Hùng lúc này mới ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Anh nhận thấy rằng không có hệ thống giám sát nào được cài đặt trong làng.
Không có xe hơi gần đó, ngay cả khi có một chiếc xe Van, cũng không lắp camera hành trình.
Rõ ràng, cố gắng tìm kiếm tung tích của Hứa Mộc Tình thông qua các công cụ hiện đại là không khả thi.
Lý Hùng lúc này lập tức ngồi xổm xuống.
Anh quan sát mặt đất, sau khi màn đêm buông xuống, trên những con đường mòn trong làng có rất ít người đi lại.
Ánh mắt Lý Hùng vô cùng sắc bén, anh không ngừng nhìn chằm chằm vào sàn bê tông trước mặt.
Trong mắt của hầu hết mọi người, không có gì trên mặt đất cả.
Mắt thường không thể nhìn ra được bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Nhưng Lý Hùng đã nhìn thấy dấu chân của vài người.
Lý Hùng biết rất rõ size giày của Hứa Mộc Tình.
Xét cho cùng, trước đây, anh cũng thỉnh thoảng đưa Hứa Mộc Tình cùng đến trung tâm thương mại để mua giày cho cô mà.
Tuy nhiên, Lý Hùng không biết hôm nay Hứa Mộc Tình đi giày gì.
Vì vậy, anh hỏi Liễu Ngọc Phân.
Biết được Hứa Mộc Tình đi một đôi giày thể thao.
Lý Hùng lập tức chạy về phía con đường mòn bên phải.
"Đại ca, chờ tôi với".
Hứa Hạo Nhiên biết rằng mình không thể theo nổi Lý Hùng.
Hứa Hạo Nhiên vừa đuổi theo, vừa hét lên ở phía sau.
Lý Hùng lần theo dấu chân để lại trên mặt đất.
Đến bên ngoài của một tòa nhà trông hơi đổ nát.
"Đây vốn là một trường tiểu học, nhưng vì một số lý do, nó đã bị phá bỏ".
Hứa Hạo Nhiên đuổi kịp Lý Hùng, vừa thở dốc, vừa giải thích cho Lý Hùng.
"Trước đây, Đào Văn Bân học tiểu học ở đây".
"Chị gái của tôi vì thành tích cấp hai rất tốt".
"Thỉnh thoảng trong kỳ nghỉ hè, sẽ dạy kèm cho một vài bạn trong phòng học trống".
Lý Hùng lúc này mới quay đầu liếc nhìn hướng chạy tới.
Anh phát hiện ra rằng căn nhà đổ nát nơi anh đã cứu Hứa Hạo Nhiên trước đây hoàn toàn ngược với hướng đi đến ngôi trường này.
Nói cách khác, đối phương đã nhắm vào Hứa Mộc Tình ngay từ đầu.
Mục đích của họ khi làm việc này rất rõ ràng, để đánh lạc hướng sự chú ý của Lý Hùng.
Lý Hùng nhíu mày, không nói lời nào, nhanh chóng lao về phía bức tường loang lổ màu sắc của trường tiểu học trước mặt.
Trường tiểu học này đã đổ nát hoàn toàn, các tòa nhà còn lại cũng không được sử dụng.
Chỉ nằm chềnh ềnh ở đây ngày này qua tháng nọ.
Khi Lý Hùng dễ dàng trèo qua hàng rào, anh phát hiện mình đang đứng trên sân chơi của trường tiểu học.
Cỏ dại đã mọc um tùm trên sân, cách đó không xa có một tòa nhà đổ nát.
Hứa Hạo Nhiên vật lộn vượt qua bức tường cao chưa đầy hai mét.
Cậu ta mồ hôi nhễ nhại chạy đến bên cạnh Lý Hùng: "Làm sao anh biết chị gái tôi ở đây?"
"Có dấu chân trên mặt đất".
Vừa nói, Lý Hùng vừa đi từng bước về phía tòa nhà dạy học đổ nát dọc theo dấu chân mờ nhạt trên mặt đất.
Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên bước qua sân chơi.
Đang đi, chợt nghe thấy tiếng cười đùa của một đám trẻ con đang nô đùa vọng đến từ sân chơi bên cạnh.
Loại tiếng cười này nếu nghe vào ban ngày sẽ cảm thấy bình thường.
Nhưng trong một đêm yên tĩnh như vậy.
Âm thanh náo nhiệt bất ngờ vang lên khiến Hứa Hạo Nhiên bất giác nổi da gà khắp người.
Hứa Hạo Nhiên nghi ngờ liếc nhìn xung quanh.
Cậu ta thấy tiếng cười nói vui vẻ này rõ ràng là đến từ xung quanh.
Tuy nhiên, dù cậu ta mở to mắt nhìn kĩ thế nào.
Cũng không hề thấy bóng dáng của chủ nhân những tiếng cười nói đó đâu cả.
"Đại ca. Tại sao tôi có thể nghe thấy những âm thanh này, nhưng lại không thấy bóng người".
Mặc dù Hứa Mộc Tình mất tích, trong lòng Lý Hùng có chút lo lắng.
Nhưng anh không thể hiện điều đó ra trên mặt.
Lý Hùng nói với Hứa Hạo Nhiên bên cạnh.
"Tôi không khuyên cậu nhỏ thuốc mắt vào thời điểm này. Trừ khi cậu đã chuẩn bị tâm lý".
"Chút nữa, cậu có thể sẽ nhìn thấy một cảnh tượng cậu sẽ chả bao giờ ngờ tới đâu".
Hứa Hạo Nhiên nuốt nước bọt, hỏi Lý Hùng: "Đây là cái quái gì vậy? Tại sao lại bắt chị gái tôi đi?"
Lý Hùng nhẹ giọng nói: "Cậu sẽ sớm biết thôi".
Đồng thời, anh nói với Hứa Hạo Nhiên rằng cậu ta chỉ cần ở sau lưng anh là được.
"Nếu cậu đã sẵn sàng, thì hãy nhỏ mắt đi".
"Nếu chưa chuẩn bị kĩ, thì hãy giả vờ rằng cậu ở đây để chơi trò chơi mạo hiểm".
Nói xong, Lý Hùng bước nhanh về phía trước.
Cho dù tiếng cười bên cạnh có thế nào.
Anh cũng không có bất kì phản ứng nào.
"Hahahaha đến đây, đến chơi với em đi!"
"Đừng chạy, đừng chạy, chúng ta cùng chơi nhé!"
Tiếng nô đùa của trẻ em vang vọng từ xa đến gần.
Có vẻ như chúng đã bao vây lấy Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên.
Lý Hùng phớt lờ những âm thanh này và nhanh chóng dẫn Hứa Hạo Nhiên đến tòa nhà dạy học.
Ngôi trường này đã bị phá hủy hoàn toàn.
Không có bất kì ánh đèn nào trong tòa nhà dạy học.
Vừa bước vào cầu thang, chỉ có thể dùng ánh trăng bên ngoài để nhìn thấy mờ mờ cầu thang dưới chân.
Nhưng khi bước đi, môi trường xung quanh ngày càng trở nên tối tăm hơn.
Hứa Hạo Nhiên vươn tay ra đặt ở chóp mũi, cũng nhìn không ra ngón tay của mình.
Nếu chỉ có một mình, Hứa Hạo Nhiên có lẽ đã sợ rúm ró vào rồi.
Nhưng cậu ta luôn theo sát Lý Hùng, trong quá trình này, cậu ta cũng nảy sinh sự ỷ lại vào Lý Hùng.
Chẳng bao lâu, những bậc thang tối tăm và tĩnh mịch kia đã kết thúc.
Lý Hùng đưa Hứa Hạo Nhiên đến hành lang trên tầng ba.
Hứa Hạo Nhiên muốn nói, nhưng Lý Hùng đột nhiên duỗi một ngón tay ra ra hiệu cho Hứa Hạo Nhiên giữ im lặng.
Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức đưa tay ra che miệng.
Sau đó, cậu ta liền nghe thấy giọng nói của Hứa Mộc Tình trong lớp học cách đó không xa.
"Là giọng của chị gái tôi".
Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên đến bên ngoài một phòng học.
Cậu ta liền nhìn thấy lúc này Hứa Mộc Tình đang đứng trước bảng đen trong lớp học.
Xung quanh tối om, rõ ràng không có ai trước mặt cô.
Hứa Mộc Tình vẫn giảng dạy một cách sinh động và chăm chú.
Nhìn thấy điều này, Hứa Hạo Nhiên không khỏi lén nuốt nước bọt.
Nhưng cho dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cậu ta vẫn cất bước, muốn đi vào gọi Hứa Mộc Tình.
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên định nói, Lý Hùng đột nhiên đưa tay ra che miệng Hứa Hạo Nhiên lại.
"Đừng nói gì".
Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức cảnh giác.
Cậu ta phát hiện ra rằng Lý Hùng đang nhìn chằm chằm vào một cái bàn không xa trước mặt Hứa Mộc Tình.
Chương 745: Thuốc trừ sâu quả là hay
Hứa Hạo Nhiên tuy có chút hoảng hốt nhưng vẫn lấy từ trong túi ra lọ thuốc nhỏ mắt mà Lý Hùng đã cho, nhỏ hai giọt vào trong hốc mắt.
Khi Hứa Hạo Nhiên mở mắt lần nữa, đồng tử của cậu ta giãn ra ngay lập tức.
Bởi vì cậu ta phát hiện ra một người đàn ông đang ngồi trên chiếc bàn không xa trước mặt Hứa Mộc Tình.
Người đàn ông này, ngoại hình khá bình thường, không có vết sưng tấy, không có máu me đầm đìa.
Nhưng mặt anh ta tái nhợt như tờ giấy.
Hốc mắt sâu và môi trắng bệch.
Bộ dạng như vậy, cho dù là ban ngày nhìn thấy cũng phải giật mình, huống chi là trong đêm tối như vậy.
Mà khi Hứa Hạo Nhiên nhìn anh ta, anh ta cũng quay đầu lại, lộ ra một hàng răng sắc nhọn về phía Hứa Hạo Nhiên.
Anh ta cười, điệu cười u ám và quỷ dị!
Khi Đào Văn Bân nói chuyện với Hứa Hạo Nhiên và Lý Hùng.
Giọng anh ta như người đang đứng trong hang.
Nó mang theo tiếng vang.
Đồng thời, cũng rất lạnh.
"Các người đến nhanh thật đấy. Nhanh hơn tôi nghĩ rất nhiều".
"Vốn dĩ, tôi muốn sống lại cảnh tượng ấm áp khi còn bé ấy mà".
"Nhưng vì các người đã phá vỡ bầu không khí này, nên không cần phải tiếp tục nữa".
Lúc này, Đào Văn Bân đã nhảy khỏi bàn.
Anh ta ra hiệu cho Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình lúc này đang dạy học bỗng dừng lại.
Cô đờ đẫn, cơ thể cứng ngắc, giống như một con rối bị người ta điều khiển.
Đào Văn Bân nói với Hứa Mộc Tình: "Sắp đến giờ rồi, chúng ta cùng đi nhé".
"Anh sẽ khiến em hạnh phúc như anh đã hứa".
"Mỗi ngày đều vui vẻ".
Đào Văn Bân vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên liền chế nhạo.
"Đồ ngốc, anh cho rằng chị gái tôi sẽ nghe lời anh sao?"
“Cũng không tự soi gương nhìn xem”.
"Loại chó như anh, chị gái tôi còn chả thèm liếc mắt".
Ngay sau khi Hứa Hạo Nhiên nói điều này, khuôn mặt của Đào Văn Bân rõ ràng là hơi thay đổi.
Dù khuôn mặt anh ta vẫn mang nụ cười toe toét đó.
Tuy nhiên, nụ cười trông không còn rạng rỡ và tươi tắn như trước nữa.
Lý Hùng nói với Hứa Hạo Nhiên bên cạnh: "Cậu tiếp tục mắng hắn đi, tiếp tục mắng đi, mắng càng hăng càng tốt".
Hứa Hạo Nhiên cười: "Gì chứ mắng chửi thì tôi là chuyên gia rồi".
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên như bị mấy bà hàng cháo chửi trên phố nhập vào.
Hai tay chống nạnh, trừng to mắt, hét vào mặt Đào Văn Bân.
"Tôi nghe người nhà kể lại, hình như anh uống thuốc trừ sâu mà chết nhỉ".
"Anh có thể cho tôi biết thuốc trừ sâu có mùi vị như thế nào không?"
“Hồi nhỏ nghe người ta nói mùi thuốc trừ sâu giống mùi nước tiểu, cũng có mùi cứt nữa”.
"Nhưng đó là tất cả những gì bạn bè tôi đoán thôi".
"Vì chẳng đứa ngu nào đi thử cả".
"Hiếm khi mà gặp được đứa nào ngu như anh, nào nào, mau nói cho tôi biết cảm giác uống thuốc trừ sâu như thế nào đi".
Vẻ mặt Đào Văn Bân càng lúc càng lạnh.
Anh ta nhìn thẳng vào Hứa Hạo Nhiên.
"Mày câm mồm, nếu còn nói nữa, tao rút lưỡi mày ra đấy".
Hứa Hạo Nhiên cười lớn, mở miệng lè lưỡi về phía Đào Văn Bân.
"Này, đây này, lưỡi ông mày đây, có bàn lĩnh thì đến rút đi!"
"Nghe mẹ tôi nói, anh hình như còn thành lập cả công ty. Với cái loại đầu óc như anh, không lỗ mới là lạ đấy?"
"Cái loại như anh mà tèo, người ta còn đốt pháo ăn mừng ấy chứ".
Đào Văn Bân tức giận.
Lập tức, trên người anh ta tỏa ra một khí tức kinh người khiến người ta lạnh cả sống lưng.
"Mày muốn chết à".
Hứa Hạo Nhiên duỗi một ngón tay ra và lắc nhẹ trong không khí.
"Không, không, không phải tôi muốn chết mà là anh muốn chết chứ".
"Tôi nói chứ, anh chết rồi mà vẫn không sáng dạ ra tí nào nhỉ".
"Tôi khuyên anh nên chết thêm một lần nữa".
"Anh uống thuốc trừ sâu, uống đến thủng cả ruột".
"Nhưng trên thực tế, ý tưởng của anh là sai lầm. Anh không nên uống thuốc trừ sâu. Thuốc trừ sâu sẽ chỉ gây hại cho ruột và dạ dày thôi".
"Anh ấy, anh nên mua vài chai thuốc diệt côn trùng và xịt lên mặt khi mùa xuân đến".
"Anh có biết vì sao phải mua thuốc diệt côn trùng không? Có biết tại sao lại xịt vào mùa xuân không?"
"Không biết à, thế thì tôi sẽ nói cho anh biết".
"Vì trên mặt anh có chữ ‘ngu’ đấy!" (cấu tạo chữ tiếng trung: chữ ‘ngu’ là ghép của chữ ‘côn trùng’ và chữ ‘mùa xuân’)
"Ahhhhh, tao giết mày!"
Lời mắng chửi của Hứa Hạo Nhiên quả thực có hiệu quả ngay lập tức.
Đào Văn Bân ngay lập tức lao về phía Hứa Hạo Nhiên.
Lúc này, Lý Hùng vốn đã chuẩn bị xong, lập tức rút ra từ sau lưng một cành dương liễu vừa mới nhổ bên sông trên đường tới đây.
Những chiếc lá trên cành dương liễu này vẫn còn mang màu xanh dịu và rất tươi.
Đào Văn Bân ở trên không, lao về phía Hứa Hạo Nhiên.
Anh ta còn chưa chạm được vào Hứa Hạo Nhiên, thì cành dương liễu trong tay Lý Hùng đã quật tới.
"Bốp!"
Một nhánh cây vừa chạm vào người Đào Văn Bân, anh ta ngay lập tức hét lên một tiếng thảm thiết.
Đột nhiên, cả người bay ra phía sau.
Mà Lý Hùng không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát và chống cự.
Anh nhanh chóng lao đến trước mặt Đào Văn Bân và quất hàng chục roi về phía anh ta.
Đào Văn Bân còn đang kêu gào, thì đã bị Lý Hùng trực tiếp cầm lấy cành liễu đánh cho tiêu tan!
Một khi Đào Văn Bân biến mất, cảm giác lạnh lẽo trong lớp cũng dần phai nhạt.
Hứa Mộc Tình vốn cứng đờ như con rối, lúc này mới chậm rãi khôi phục thần trí.
Hứa Mộc Tình sững sờ nhìn xung quanh.
Thấy rằng Hứa Hạo Nhiên đang đứng bên cạnh, cười ngây ngô với mình.
Hứa Mộc Tình không khỏi cau mày nói: "Chị đang ở đâu đây?"
"Hì hì, chị gái yêu của em. Nếu không phải tự mình trải nghiệm, thì đừng nói là chị, ngay cả chính em cũng không thể tin được".
"Chuyện này thật thú vị!"
Rõ ràng là phòng học trong ngôi trường này đã rách nát lắm rồi, nhưng Hứa Hạo Nhiên lại kéo Hứa Mộc Tình ngồi xuống và nói về những gì đã xảy ra vừa rồi.
Hứa Mộc Tình nghe xong, không khỏi quay đầu nhìn Lý Hùng.
Có một cảm giác biết ơn trong mắt cô.
Mà khi Hứa Hạo Nhiên lên tiếng thay Lý Hùng, sẽ thêm mắm thêm muối vào câu chuyện.
Gì mà Lý Hùng đã tái mặt đi khi nghe tin Hứa Mộc Tình mất tích.
Sau khi tìm được một chút manh mối, anh liền không chút do dự, không quản thân mình đi tới trường học này.
Để rồi dũng cảm chiến đấu với những thứ bẩn thỉu vừa rồi.
Sau đó Lý Hùng dùng cành liễu đánh cho nó tiêu tan đi.
Nếu là lúc bình thường Hứa Hạo Nhiên nói câu này, Hứa Mộc Tình chắc chắn sẽ đá cậu ta một cái thật mạnh rồi lườm cậu ta.
Bởi vì cô không tin có chuyện như thế xảy ra.
Tuy nhiên, hiện tại cô đang đứng trong tòa nhà dạy học bỏ hoang này.
Mặc dù chuyện vừa xảy ra, cô không có ấn tượng gì.
Tuy nhiên, bắt đầu từ chuyến xe buýt hôm nay, đến khi ăn cơm xong và ngồi nói chuyện buổi tối.
Cô nghe thấy giọng nói của Đào Văn Bân.
Hứa Mộc Tình biết rằng cô chắc chắn đã gặp phải thứ gì đó bẩn thỉu.
Nhưng so với những điều đó, Hứa Mộc Tình tò mò hơn về lý do tại sao Lý Hùng biết những thứ này.
Bình luận facebook