• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Nhặt được nữ tổng tài xinh đẹp làm vợ (3 Viewers)

  • Chương 641-645

Chương 641: Vũ khí mới của Hứa Mộc Tình

Chỉ là âm thanh rất kỳ quái còn tần số thì rất nhanh.

Khoảnh khắc đó, một cơn gió lạnh lẽo âm u rít lên từ phía sau Tần Trọng.

Tần Trọng đột nhiên quay đầu lại!

Tuy nhiên, đứng đối diện với Tần Trọng không phải là một người phụ nữ tóc dài lê thê, không có chân.

Mà là Hứa Hạo Nhiên với chiếc dùi cui điện trên tay!

“He he he!”

Con ngươi của Tần Trọng lập tức giãn ra, cơ thể bất giác run lên.

Bởi vì Tần Trọng vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Hứa Hạo Nhiên đã cầm cây dùi cui điện đánh mạnh vào ngực của Tần Trọng.

Khoảnh khắc đó, cả người Tần Trọng run lên kịch liệt!

Sùi bọt mép.

Lập tức ngã xuống đất.

Sau khi Tần Trọng ngã xuống, một người phụ nữ với mái tóc dài, không có chân từ từ lướt đến bên cạnh Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên quay đầu liếc nhìn, không khỏi ôm tim kinh hãi, nói với người đang ở phía xa xa trong rừng.

“Chị ơi, thằng cha này đã bị em đánh ngất rồi, chị đừng có để chị gái này đến đây dọa em nữa”!

Lúc này, tiếng cười khúc khích của Hứa Mộc Tình từ trong rừng vọng ra.

“Đúng là đồ nhát chết”.

Hóa ra người phụ nữ có mái tóc dài và không có chân này chính là do Hứa Mộc Tình tạo ra.

Lúc này, Hứa Mộc Tình đang mặc bộ đồ leo núi.

Bước ra khỏi rừng với nụ cười ngọt ngào.

Lý Hùng như một cái bóng, luôn đi theo sát phía sau Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình cầm một chiếc điều khiển từ xa có kích thước bằng một cái bánh bao trên tay.

Điều khiển từ xa này có một màn hình LCD, trông rất hiện đại.

Đây là máy chiếu ba chiều mới nhất mà tập đoàn Lăng Tiêu hiện đang phát triển.

Máy chiếu ở các rạp chiếu phim thông thường được đặt cố định tại một vị trí, sau đó được chiếu lên màn hình lớn.

Nhưng máy chiếu ba chiều này có thể sử dụng phân khối ảnh ba chiều có kích thước nhỏ chỉ bằng một con ruồi để chiếu hình ảnh đã được thiết lập từ trước!

Hiệu ứng hình ảnh rất chân thật!

Chỉ là nếu như cẩn thận nhìn kỹ, có thể phát hiện ra trên đỉnh đầu của người phụ nữ mái tóc dài và không có chân này có rất nhiều hình dạng nhỏ giống như con ruồi, đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh!

Chỉ là lượng ánh sáng của chúng quá nhỏ, nên hầu hết mọi người đều không thể nhận ra được.

Nhưng máy chiếu ba chiều này vẫn còn một khuyết điểm rất lớn, đó là không đạt được hiệu quả ở nơi có ánh sáng.

Cho dù là dưới ánh đèn đường mờ nhạt, hình ảnh chiếu ra cũng sẽ bị mờ, hoặc thậm chí bị vỡ.

Nhưng đến nơi rừng núi sâu thẳm nhìn không rõ năm ngón tay này thì lại khác.

Ngay cả khi biết rằng người phụ nữ tóc dài không có chân này là giả, nhưng Hứa Hạo Nhiên vẫn bất giác tránh ra xa.

Thật quá đáng sợ!

Cậu ta bước tới gần Lý Hùng, hỏi: “Anh rể, ba người này giải quyết như thế nào?”

Khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên, nói: “Có rất nhiều cách, nếu như là ngày xưa, anh nhất định sẽ trói chúng lại, treo trên cây, để bọn chúng chết dần chết mòn trong rừng”.

“Tuy nhiên, ai bảo anh lại nghe lời vợ như vậy chứ? Bây giờ vợ bảo anh làm gì, anh sẽ làm như thế”.

Nói xong, Lý Hùng đi về phía Tần Trọng đang ngất xỉu trên mặt đất.

Hứa Hạo Nhiên hỏi Hứa Mộc Tình: “Chị, chị nói gì với anh rể rồi?”

“Tập đoàn chúng ta ngày càng lớn mạnh, việc phải xử lý cũng càng ngày càng nhiều”.

“Chúng ta không thể gây thù chuốc oán ở khắp nơi được, cũng không thể nuốt chửng quá nhiều thứ được”.

“Chúng ta phải học cách chia sẻ, đồng thời cũng phải nghĩ cách biến kẻ thù trở thành bạn của mình”.

Trong khi nói chuyện, Lý Hùng đã đứng trước mặt Tần Trọng, vươn tay phải về phía hắn .

Lúc này, cảnh tượng khiến Hứa Hạo Nhiên không thể tin được xuất hiện.

Từ trong lòng bàn tay của Lý Hùng tỏa ra một lực hút vô cùng mạnh mẽ.

Anh thật sự đã hút Tần Trọng, một người đàn ông trưởng thành nặng hơn năm mươi cân từ mặt đất lên!

Năm ngón tay của Lý Hùng khẽ mở ra, trực tiếp bóp chặt cổ của Tần Trọng!

Tần Trọng bị Lý Hùng bóp cổ, hai mắt đột nhiên mở ra.

Tay phải giơ nắm đấm đồng thời đập mạnh vào mặt Lý Hùng.

Chỉ đáng tiếc, nắm đấm của Tần Trọng vẫn chưa kịp đấm vào mặt Lý Hùng.

Toàn thân hắn đột nhiên run mạnh như bị điện giật!

“Á!”

Một tiếng kêu phát ra từ cổ họng của Tần Trọng.

Một lúc sau, Tần Trọng đã bị bàn tay của Lý Hùng khống chế như một cái xác chết.

Hắn không thể ngờ rằng, không thể nào ngờ được rằng.

Thực lực của Lý Hùng lại vượt xa tưởng tượng của hắn như vậy!

Tần Trọng là một cao thủ đã trải qua quá trình huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt từ khi còn nhỏ.

Trước mặt Lý Hùng, hắn chỉ giống như một con kiến, mặc cho Lý Hùng giẫm đạp!

Hứa Hạo Nhiên nhảy tưng tưng, hỏi Lý Hùng: “Anh rể, bàn tay vừa nãy của anh em chưa từng nhìn thấy”.

“Đây là tuyệt chiêu gì thế, có thể dạy em được không?”

“Thằng cha này da dày phết, vừa rồi em dùng dùi cui điện mà không thể khiến hắn ngất hẳn”.

“Nhưng khi ở trong tay anh, trong nháy mắt, hắn đã bị khuất phục rồi”.

Lý Hùng cười: “Hai chiêu vừa rồi đều là kỹ năng rất thông thường”.

“Em chỉ cần mua vài cuốn sách ở quầy hàng bên đường là có thể thực hành được rồi”.

“Chiêu anh sử dụng để hút hắn ta từ dưới đất lên được gọi là ‘Tiểu Cầm Nã Thủ’, còn chiêu anh sử sụng để khiến hắn ta sùi bọt mép có tên là ‘Bôn Lôi Chưởng’.

“Hả?”

Không chỉ riêng Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên thốt lên, đến bản thân Tần Trọng cũng há hốc miệng kinh ngạc.

Tiểu Cầm Nã Thủ và Bôn Lôi Chưởng thật sự đúng là có thể mua được ở các hiệu sách nhỏ bên đường!

Nhưng chưa từng có ai có thể luyện hai chiêu này đến cực điểm!

Bởi vì điều đó là không thể!

Nó chỉ tồn tại trên trang sách mà thôi!

Lý Hùng nhìn Tần Trọng trong tay, cười: “Có phải cảm thấy rất khó tin đúng không?”

“Bởi vì trên thế giới này, còn có rất nhiều điều mà mấy người không biết”.

Hứa Hạo Nhiên cười hi hi nói: “Anh rể, vậy thì anh kể cho em nghe đi, dù sao bây giờ em cũng đang rất rảnh rỗi”.

Hứa Mộc Tình đã thu lại hình ảnh người phụ nữ tóc dài không có chân thông qua điều khiển từ xa.

Mặc dù thứ này là do cô tạo ra, nhưng bản thân cô cũng không dám đến gần.

Bởi vì nó thật sự rất đáng sợ!

Hứa Mộc Tình đứng bên cạnh Lý Hùng, tò mò chớp chớp đôi mắt, nhìn Lý Hùng.

Lý Hùng bình thản nói một câu.

“Chuyện này không thể nói rõ ràng trong một hai câu được”.

“Trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà mọi người không thể nhìn thấy được, cũng không thể đoán được”.

“Chỉ khi thực sự đạt đến trình độ rất cao, mới có thể nhìn rõ diện mạo ban đầu của thế giới này”.

Trong lúc nói chuyện, Lý Hùng đã ném Tần Trọng xuống đất.

Tần Trọng lăn trên mặt đất một vòng.

Toàn thân hắn ta tê liệt, bây giờ chỉ có thể dùng ánh mắt căm phẫn để nói với Lý Hùng rằng hắn ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, dù cho có chết, cũng không cầu xin tha mạng!

Lý Hùng nhìn Tần Trọng, nói: “Có muốn cởi bỏ xiềng xích trên cổ không?”

Tần Trọng cười lạnh: “Mày chẳng biết cái mẹ gì mà còn ở đây giả vờ làm người tốt!"

Tần Trọng vừa nói xong câu này, Lý Hùng như làm ảo thuật, kẹp chặt một viên thuốc màu xanh lá cây giữa hai ngón tay.

Tần Trọng vừa nhìn thấy viên thuốc này không khỏi há hốc mồm miệng.

Tay của Lý Hùng thật sự quá nhanh!

Lấy mất những thứ trong túi của hắn mà không phát ra một tiếng động nào.

“Thứ này có một cái tên rất hay, tên là ‘Ngũ Đoạn Ti Liên’.

Tần Trọng nghe thấy Lý Hùng nói như vậy, không khỏi ngạc nhiên mở miệng hỏi: “Sao mày biết?”
Chương 642: Giải độc

"Cái loại thủ đoạn cấp thấp như dùng thuốc để khống chế người khác cũng chỉ có mấy tên hạ đẳng mới làm thôi".

Hứa Hạo Nhiên cầm lấy viên thuốc trong tay Lý Hùng.

Cậu ta cẩn thận nhìn kĩ sau đó nói với Lý Hùng: "Anh rể à, cách này có vẻ tiên tiến phết nhỉ?"

"Giống như Thiên Sơn Đồng Mỗ - nhân vật trong 'Thiên Long Bát Bộ' ý, cũng dùng sinh tử phù để khống chế người khác".

"Sinh tử phù mà Thiên Sơn Đồng Mỗ khống chế người khác như trong tiểu thuyết là dùng phương pháp rất cao cấp để luyện thành, chỉ bà ấy mới giải được".

"Nhưng cái thứ thuốc này, chỉ cần châm cứu và uống Hoàng Liên liên tục bảy ngày, mỗi ngày hai chén thuốc là giải được rồi".

"Không thể nào!"

"Không thể có chuyện này".

Tần Trọng trợn trừng hai mắt.

Có chết hắn cũng không tin loại độc đã giày vò mình hơn hai mươi năm lại có thể giải một cách dễ dàng như vậy.

"Mấy cái tôi nói vẫn rườm rà chán đấy".

"Giờ tôi có một cách rất đơn giản, có thể nhanh chóng giải độc cho cậu".

"Cậu có muốn thử không?"

Tần Trọng gắng gượng đứng dậy.

Hắn giơ tay lau bọt mép bên khóe miệng.

Nhìn chằm chằm Lý Hùng: "Nếu anh có thể giải độc cho tôi, từ nay về sau tôi và các anh em của mình tình nguyện là chó cho anh sai bảo".

Lý Hùng cười không nói, anh bỗng nhiên bước lên trước.

Trong nháy mắt, người đã vụt đến trước mặt Tần Trọng.

Ngay khi Tần Trọng còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã nắm chặt tay, đấm mạnh vào bụng hắn.

Cơ thể Tần Trọng đột nhiên cong lên như con tôm bị luộc chín.

Hai tay hắn ôm chặt lấy bụng mình.

Miệng há to, chuẩn bị nôn.

Tay Lý Hùng lại vỗ nhẹ lên lưng hắn mấy cái.

Tần Trọng bỗng như người uống say, toàn thân run lên, nằm bò ra cỏ nôn thốc nôn tháo.

Mùi hắn nôn rất khó ngửi.

Sau khi nôn hơn hai phút.

Chờ đến lúc Tần Trọng đứng lên.

Lý Hùng nói: "Cậu giơ tay ấn lên phía dưới rốn mình xem có thấy đau hay không?"

Tần Trọng giật mình, hắn không ngờ Lý Hùng lại hiểu rõ về loại độc này như vậy.

Bởi vì sai khi trúng loại độc này, chỉ cần ấn nhẹ xuống phía dưới rốn một chút sẽ cực kì đau đớn.

Đau muốn chết.

Đau đến không thể diễn tả bằng lời.

Nếu mỗi tháng bọn họ không uống thuốc giải thì đau đớn sẽ lan ra toàn thân.

Khiến người ta đau đến chết đi sống lại.

Vì thế bọn họ phải liều mạng đi hoàn thành nhiệm vụ thì mới lấy được thuốc giải.

Nhiều lúc bọn họ cảm thấy, hi sinh khi làm nhiệm vụ cũng là một loại giải thoát.

Tần Trọng làm theo lời Lý Hùng, ấn hai lần lên vị trí dưới rốn.

Hắn hơi sững người, sai đó lại ấn hai cái mạnh hơn vào đó.

Cuối cùng hắn ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt không thể tin nhìn Lý Hùng.

Hắn bỗng quỳ xuống trước mặt anh.

"Cảm ơn anh!"

"Anh muốn tôi làm gì?"

"Cho dù để tôi đi giết Tần Vạn Hào tôi cũng bằng lòng".

Lý Hùng cười lắc đầu: "Tôi hỏi cậu, cậu và các anh em của mình hận ai nhất?"

Tần Trọng nghĩ một lát rồi nói: "Tôi hận nhất là cả nhà họ Tần".

"Thế thì đúng rồi".

"Khiến các cậu thành ta thế này không chỉ có một mình Tần Vạn Hào mà là cả nhà họ Tần".

"Cho dù cậu và các anh em thoát được rồi nhưng bọn chúng sẽ lại dùng cách thức như vậy đi bắt những người khác".

"Bi kịch của các cậu sẽ xảy ra trên người họ".

Hai mắt Tần Trọng mở to, hắn nhìn thẳng vào Lý Hùng.

"Tôi hiểu ý của anh".

"Từ giờ mạng của tôi và các anh em sẽ giao cho anh".

Đêm tối, Tần Vạn Hào vẫn luôn ở trong lều của mình.

Tiếng muỗi bay vo ve bên tai.

Ông ta bực đến nỗi không ngủ nổi.

Nếu không phải trong lòng vẫn luôn nghĩ đến bảo vật, ông ta cũng không ở đây làm mồi cho muỗi đốt.

Nhưng vì không biết chuyện này phải kéo dài bao lâu nên mới làm ông ta bực mình như thế.

Ông ta gọi tên đàn em đứng gác bên ngoài lều vào hỏi.

"Sao thế, sao đám người Tần Trọng còn chưa về?"

"Với thực lực của bọn họ, đi bắt một người mà phải tốn sức thế hả?"

Tần Vạn Hào vừa dứt lời, ngoài lều truyền đến giọng nói của Tần Trọng.

"Ông chủ, chúng tôi về rồi".

Chờ Tần Trọng bước vào, Tần Vạn Hào hỏi ngay.

"Các cậu chết dí ở đâu thế? Sao mà lâu vậy?"

Tần Trọng khép nép trước Tần Vạn Hào, hắn khom lưng nói nhỏ.

"Chúng tôi vẫn luôn chờ bên ngoài lều của bọn chúng, chờ có người đi vệ sinh thì bắt lấy".

"Sau đó nhét thuốc vào miệng hắn".

"Người đó là học trò bên cạnh tên giáo sư nước ngoài, khống chế hắn rất dễ".

"Giờ hắn đã trở thành gián điệp của chúng ta, hắn sẽ báo cho chúng ta toàn bộ tin tức của nhóm người đó".

Nghe Tần Trọng nói, Tần Vạn Hào cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ lòng.

Ông ta cũng cười khẩy nói: "Làm tốt lắm, thưởng cho cậu viên thuốc này, uống đi".

Tần Trọng lễ phép nhận lấy viên thuốc màu đỏ trong tay Tần Vạn Hào.

Hắn nhẹ nhàng bỏ viên thuốc vào miệng mình.

Trong nháy mắt khi Tần Vạn Hào vừa cúi đầu, Tần Trọng nhanh chóng nhổ viên thuốc ra tay rồi dấu vào trong túi.

Vừa nãy nghe Lý Hùng nói hắn mới biết, hóa ra thuốc giải từ trước đến nay bọn họ uống cũng là thuốc độc.

Nếu uống viên thuốc đỏ này thì độc tố trong người sẽ càng nặng thêm.

Sát thủ giống như bọn họ sống thọ nhất cũng không quá bốn mươi tuổi.

Đến tuổi này, thực lực của bọn họ sẽ ngày càng giảm xuống.

Mà nhà họ Tần coi bọn họ như hết giá trị lợi dụng.

Vì thế bọn họ sẽ bị đầu độc chết.

Cả gia tộc này ai ai cũng ác.

Sau khi thấy Tần Trọng uống thuốc, Tần Vạn Hào mới khẽ gật đầu.

Bởi vì đêm đến thì sẽ rất nhàm chán.

Tần Vạn Hào nói với Tần Trọng: "Hình như trong đoàn của Edek có đàn bà, đi bắt một ả về đây".

Tần Trọng và người bên cạnh giật mình.

Không ai ngờ rằng đến giờ phút này mà Tần Vạn Hào lại không nhịn được.

Tần Trọng vội nói: "Nếu đi bắt đàn bà về thì vị trí của chúng ta cũng sẽ bị lộ".

"Ông chủ, ông chịu khó nhịn một chút. Đợi tìm được bảo tàng về chúng ta xử lí bọn chúng cũng không muộn mà".

Khuyên ngăn mãi Tần Vạn Hào mới từ bỏ ý định.

Nhưng ông ta vẫn nói thêm một câu.

"Sáng mai lúc đi qua làng nếu thấy đàn bà thì bắt một ả về cho tôi, tối mai tôi phải sung sướng một trận".

"Vâng ạ!"

Tần Trọng cúi đầu, trong mắt lóe lên sự hung ác.
Chương 643: Ngôi làng kỳ lạ

Sáng hôm sau, đoàn người Lý Hùng lên đường đến làng Song Ngư.

Làng Song Ngư là làng bọn họ bắt buộc phải đi qua.

Dọc theo đường núi, bọn họ đi đến rìa làng.

Tuy là người dân ở làng này không đến nỗi ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Nhưng ngoài những lúc người dân trong làng ra ngoài mua đồ.

Rất hiếm khi có người ngoài đến đây.

Thế nên rất ít người ngoài biết được những chuyện trong làng.

Mấy tin kia hầu như toàn là tin vịt.

Đứng dưới tấm biển ngay lối vào làng, Lý Đông Đông nói với giáo sư Edek.

"Giáo sư Edek, nếu không cần thiết thì tôi nghĩ mọi người không cần vào đây".

"Làng này lạ lắm, bình thường mọi người không ai muốn vào làng cả, dù là ban ngày hay ban đêm".

Trải qua một ngày đường xá xa xôi, quan hệ của Hứa Mộc Tình và Lý Đông Đông đã thân thiết hơn nhiều rồi.

Hứa Mộc Tình nói nhỏ với Lý Đông Đông: "Làng này có mấy thứ không sạch sẽ thật hả?"

Lý Đông Đông mím môi, khẽ lắc đầu.

Thấy Lý Đông Đông lắc đầu, Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Lý Đông Đông lại nói: "Em cũng không rõ nữa nhưng chỗ em ở mọi người đều truyền tai nhau thế".

Lý Đông Đông vừa nói thế, Hứa Hạo Nhiên đã ghé sát đầu lại.

Cười hì hì nói: "Hai người đang nói đến làng Song Ngư này à?"

"Hì hì hì, em cũng biết rất nhiều tin liên quan đến làng này đấy".

"Làng này lạ lắm, người trong làng đến tối sẽ không bước chân ra ngoài đâu".

"Không chỉ người già mà người trẻ cũng thế".

"Mà gian chính của nhà nào cũng đặt một cái quan tài".

"Cái quan tài này ban ngày đóng nắp nhưng cứ đến tối là nó sẽ tự động mở ra".

Hứa Hạo Nhiên vừa nói thế, Hứa Mộc Tình bỗng thấy sống lưng ớn lạnh.

Cho dù là ban ngày nhưng cô vẫn cảm thấy có luồng khí lạnh lẽo u ám bao phủ.

Thế nên theo phản xạ, Hứa Mộc Tình nhích lại gần Lý Hùng.

Tay Lý Hùng ôm lấy Hứa Mộc Tình.

Anh cười nói: "Em yên tâm, có anh ở đây, nếu có thứ gì không sạch sẽ thật".

"Anh sẽ để nó nhảy cho em xem, sau đó để nó hát đơn ca bài 'lấy Menu' cho em nghe".

Nghe Lý Hùng nói là Hứa Mộc Tình thấy buồn cười.

Cô vỗ nhẹ lên cái tay xấu xa hay giở trò của anh, sau đó trừng đôi mắt đẹp nhìn anh.

Hứa Hạo Nhiên vỗ tay nói với người bên cạnh: "Được rồi, chúng ta vào thôi".

Giờ đang là ban ngày, mọi người cũng không lo lắng lắm.

Nhanh chóng đi thành hàng vào trong.

Vừa mới vào làng được một lúc, Lý Hùng hơi nhăn mày.

Nhưng anh cũng không nói gì.

Chỉ nắm chặt lấy bàn tay đang căng thẳng của Hứa Mộc Tình.

Đi dọc theo con đường nhỏ.

Ở lối vào làng có hai căn nhà nằm sát nhau.

Lúc Lý Hùng dẫn người đến, thấy có một người đàn ông trung niên đang đứng trong sân xẻ gỗ.

Mọi người vừa mới bước vào, Hứa Mộc Tình bỗng nhiên giơ tay che miệng mình.

Mà trong mắt cô cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Bởi vì cô phát hiện căn nhà bên cạnh ông ta có mấy cái quan tài.

Mấy cái quan tài nhìn rất mới, còn chưa sơn.

Ông ta vẫn luôn tập trung làm việc.

Ban đầu cũng không để ý đến đám người Lý Hùng.

Chờ đoàn người Lý Hùng bước qua cửa, ông ta bỗng ngẩng đầu lên.

"Các người tới đây làm gì?"

Hôm nay người dẫn đầu đội thám hiểm là giáo sư Edek.

Tuy ông ấy tóc đen nhưng làn da vẫn rất trắng, là nét đặc trưng của người da trắng.

Mắt ông ấy màu xanh.

Ông ấy có bộ râu rậm rạp, tươi cười bước đến chỗ người đàn ông trung niên, cách một hàng rào hỏi.

"Xin chào! Tôi muốn hỏi chút chuyện".

"Sao giờ là ban ngày mà trong làng ít người thế?"

Người đàn ông ỉu xìu nói: "Đi hết rồi, cái thời đại này có mấy người ở nơi khỉ ho cò gáy này chờ chết chứ?"

Ông ta nói chuyện không khách sáo, nhưng giáo sư Edek vẫn mỉm cười.

"Cho tôi hỏi chút, trong làng các ông có phải có một ngôi miếu không?"

"Ngôi miếu này được làm bằng xương rồng".

Lúc người trung niên lúc nói chuyện với giáo sư Edek vẫn cứ lắc đầu nguầy nguậy.

Nhưng vừa nghe Edek nói đến ngôi miếu được làm từ xương rồng, tay ông ta đột nhiên dừng lại.

Ông ta đứng thẳng dậy, nhìn Edek chòng chọc.

"Tôi nói cho mấy người biết, nếu mấy người rảnh rỗi đến đây thám hiểm thì nhân lúc ban ngày có thể đi tham quan ngắm cảnh".

"Nhưng trong làng có hai chỗ không được bén mảng tới”.

Nói xong ông ta giơ tay chỉ vào sườn núi phía sau làng.

"Ở đấy có một ngôi miếu, chính là ngôi miếu làm từ xương rồng".

"Người ngoài không được đến gần, nếu không sẽ không sống nổi qua ngày mai đâu".

Sau đó ông ta lại duỗi tay chỉ về một hướng khác.

"Ở đấy có từ đường của dân làng tôi, không phải người trong làng không được phép tới".

Hứa Hạo Nhiên bước đến nói với ông ta: "Này, sao chúng tôi không được phép tới?"

"Người như chúng tôi tới đây là để thám hiểm mà"

"Không cho chúng tôi tới gần thì chúng tôi lại càng thích đến, không phải à?"

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: "Tôi chỉ nhắc nhở mấy người thôi, nếu mấy người cứ muốn chết thì chả liên quan gì đến tôi".

"Cùng lắm thì tôi lại làm thêm quan tài".

Nói xong ông ta lại cúi đầu xuống hì hục xẻ gỗ.

Giáo sư Edek cầm bản đồ vệ tinh đến bên cạnh Lý Hùng, chỉ vào một vị trí trên đó nói.

"Theo tọa độ thì đích đến của chúng ta là ngôi miếu làm từ xương rồng kia".

Đoàn người Lý Hùng tiếp tục đi về phía sườn núi.

Mấy ngôi nhà trong làng vẫn còn tốt, có hơi người sống.

"Ôi, gay rồi, gay rồi! Bên trong mấy ngôi nhà có đặt quan tài thật".

Hứa Hạo Nhiên gào to làm Lý Hùng và Hứa Mộc Tình cùng nhìn qua.

Hứa Hạo Nhiên giơ tay chỉ về phía mình nhìn thấy.

Cửa chính ngôi nhà cách đó không xa mở toang, bên trong đúng là đặt hai cái quan tài.

"Có gì lạ đâu! Ở cái làng hẻo lánh này".

"Người già hay có thói quen làm quan tài từ trước".

Tuy là nói thế nhưng lúc Hứa Mộc Tình nhìn thấy hai cái quan tài vẫn thấy rợn người.

Hứa Mộc Tình quay đầu hỏi Lý Đông Đông: "Ở quê em chắc cũng làm vậy đúng không?"

Nhưng Lý Đông Đông lại lắc đầu: "Ở quê em không có thói quen này, hình như chỉ có cái làng này làm thế thôi".

"Hì hì hì".

"Chị ơi, nếu chị sợ thì để anh rể ôm đi, dù sao anh rể cũng khỏe như vậy mà".

"Ối!"

Hứa Hạo Nhiên mới nói được một nửa, đã bị Hứa Mộc Tình dẫm mạnh lên chân một cái.
Chương 644: Trong quan tài có người

Gần ngôi miếu lưng chừng sườn núi, những ngôi nhà nhìn thấy bên đường ngày càng đổ nát.

Nhiều ngôi nhà trong số này đã bị sập.

Trong nhiều ngôi nhà đổ nát còn có thể nhìn thấy quan tài.

Nhưng điều kỳ lạ là ngay cả khi những ngôi nhà này trong tình trạng đổ nát, những chiếc quan tài trông vẫn nguyên vẹn!

Hơn nữa, nhà nào cũng thế này.

"Anh rể, anh rể, nhìn cái nhà kia kìa!"

Gần lưng chừng núi, một ngôi nhà bị hư hỏng nặng cách đường không xa đã thu hút sự chú ý của Hứa Hạo Nhiên.

Lý Hùng quay đầu nhìn sang, phát hiện căn nhà đã sập hoàn toàn, chỉ còn lại một nửa bức tường.

Nhưng giữa bức tường và đống ngói vỡ, lại có một chiếc quan tài!

Hơn nữa chiếc quan tài này còn mới tinh, giống với chiếc quan tài được đặt trong nhà thợ mộc ở lối vào làng.

"Anh rể, làng này cảm giác thực kỳ quái!"

"Nhà của bọn họ sao lại ở trong tình trạng hoang tàn như vậy, rồi sao lại có quan tài bên trong?"

"Điều này rõ ràng thật khó hiểu".

Khi nghe Hứa Hạo Nhiên nói câu này, trên mặt Lý Hùng đột nhiên nở một nụ cười.

Khi nhìn thấy Lý Hùng nở nụ cười này, Hứa Hạo Nhiên theo bản năng cảm thấy nổi da gà.

Sau đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy cổ áo sau của mình bị người khác nhấc lên.

Chân cậu ta cũng rời khỏi mặt đất.

Hứa Hạo Nhiên khua tay múa chân la to: "Anh rể, anh làm gì vậy anh rể?"

"Không phải em tò mò, tại sao trong nhà bọn họ lại phải đặt một cái quan tài sao?"

"Đi, chúng ta vào xem một chút đi".

"Rồi cho em cảm nhận cảm giác ngủ trong quan tài như nào luôn".

Nói xong, Lý Hùng trực tiếp đi về phía căn nhà đổ nát trước mặt.

"Anh rể, em nói đùa thôi mà!"

"Em chỉ nói thôi mà không cần vào xem đâu!"

Trong khi nói chuyện, Lý Hùng đã đưa Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh cái quan tài.

Không nói gì, Lý Hùng lập tức vươn tay về hướng quan tài.

Khoảnh khắc Lý Hùng mở quan tài ra, Hứa Hạo Nhiên sợ hãi hét lên.

"Kêu to thế làm gì?"

Lý Hùng hỏi.

"Có người!"

"Anh rể, có một cái xác trong quan tài này!"

Khi Hứa Hạo Nhiên vừa nói, vừa dùng tay che mắt mình lại.

Hứa Mộc Tình cũng đã bước tới.

Cô can đảm liếc nhìn vào quan tài, rồi tức giận nói.

"Em mở to mắt mà nhìn kĩ hơn đi".

Hứa Hạo Nhiên từ từ di chuyển bàn tay đang che mắt mình.

Khi nhìn rõ thứ bên trong quan tài, cậu ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì thứ được đặt bên trong không phải là một cái xác, mà là một hình nộm.

Hình nộm này chỉ được làm bằng vải, trông khá thô.

Tuy nhiên, đột nhiên nhìn thấy thì ai cũng sẽ sợ.

Lý Hùng nói với Hứa Hạo Nhiên: "Có muốn nằm xuống cảm nhận tí không?"

Hứa Hạo Nhiên sợ hãi, vội xua tay: "Không, không, không cần đâu, chúng ta đi thôi, nhanh đi giải quyết chuyện quan trọng nào".

Lúc này, Lý Hùng mới buông Hứa Hạo Nhiên ra, đi về phía Edek với Hứa Mộc Tình.

Khi Lý Hùng đi được một đoạn, anh không khỏi dừng lại, hơi nghiêng đầu.

Sao thế?

Hứa Mộc Tình hỏi.

“Không có gì”, Lý Hùng cười nhạt một tiếng.

Chẳng mấy chốc, ngôi miếu được mọi người truyền tai nhau đã ở ngay trước mắt.

"Anh rể, anh cho rằng ngôi miếu này thật sự làm bằng xương của rồng sao? Trên đời này làm gì có rồng?"

Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, Edek liền cười nói: "Ngôi miếu này đúng là được làm bằng xương của rồng đấy".

Hứa Hạo Nhiên há hốc miệng: "Có thể sao? Thật sự là có rồng sao!"

"Đương nhiên không có loại rồng bay trên trời như Hoa Hạ".

"Tuy nhiên, có rất nhiều loại khủng long trên hành tinh của chúng ta hàng trăm triệu năm trước".

Lúc Edek nói điều này, mọi người mới phản ứng kịp.

Hứa Hạo Nhiên thậm chí còn bô bô nói: "Wow, vậy thì ngôi miếu này xa xỉ thật đấy".

"Xây cả một ngôi miếu từ xương khủng long cơ đấy!"

Ngôi miếu này trông không khác gì một ngôi miếu bình thường.

Bức tường dài khoảng hai ba thước, bề mặt được quét một lớp sơn màu vàng.

Có một cái ghế ở lối vào của ngôi miếu.

Có một ông già với mái tóc bạc trắng đang cuộn tròn ngồi trên ghế.

Đôi mắt vô hồn, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.

Là người dẫn đường lần này, Lý Đông Đông cũng là người bản xứ.

Cô ấy dẫn đầu đi lên rồi dùng ngôn ngữ địa phương hỏi ông già một vài câu.

Răng của ông già đã rụng hết, giọng nói của ông ấy hơi ngọng.

Sau khi trò chuyện, Lý Đông Đông nói với đám người Lý Hùng.

“Ông ấy nói muốn vào miếu thì phải mua hương”.

Lý Hùng gật đầu trả tiền.

Mọi người bước vào miếu với một nén nhang trên tay.

Cùng lúc đó, trong khu rừng cạnh làng Song Ngư.

Đám người Tần Vạn Hào đang nhìn chằm chằm vào ngôi miếu như những con sói chờ đợi con mồi.

Có một tên đàn ông tóc vàng đứng bên cạnh Tần Vạn Hào, đó là Mallory.

Hai người này sáng nay đã gặp mặt và đã lên một số kế hoạch.

Mấu chốt là bám đuôi Edek rồi đợi để ăn sẵn.

Bởi vì họ đều biết rằng chỉ có Edek mới có thể tìm thấy kho báu đó.

Bọn họ chỉ cần bám sát từng bước là có thể tìm ra nơi cất giấu bảo vật.

Khi đó, liền qua cầu rút ván, giết người cướp của!

Trên thực tế, không phải chỉ có Mallory là người đã lên kế hoạch giết Tần Vạn Hào.

Ngay cả Tần Vạn Hào trong lòng cũng có một ý nghĩ.

Khi đã thực sự nhìn thấy kho báu, ông ta cũng sẽ tiễn đám Mallory xuống địa ngục!

Sau khi Lý Hùng cùng đoàn người tiến vào trong miếu cũng đã hơn một giờ. Các bạn nhớ đọc truyện nguyên tác trên ReadMe và FindNovel để ủng hộ tác giả/dịch giả nhé!

Chờ mãi, đợi mãi, Tần Vạn Hào dần mất hết kiên nhẫn.

"Làm sao vậy? Những người này vào lâu như vậy, tại sao không có người nào đi ra?"

"Chẳng lẽ bọn chúng đều đã ngủ trong đó rồi à?"

Tần Trọng đang đứng bên cạnh Tần Vạn Hào lập tức nói: "Ông chủ, giờ tôi dẫn người vào xem xét một chút".

Tần Vạn Hào hơi đảo mắt, sau đó cười nói với Mallory bên cạnh.

"Cậu Mallory, thuộc hạ của tôi năng lực có hạn".

"Tốt nhất chỉ để chạy mấy việc lặt vặt thôi".

"Để không để lộ tung tích của chúng ta, tôi đề nghị cậu phái một vị cao thủ đi xem xét một chút xem sao".

"Như vậy, sẽ không bị phát hiện".

Mallory nhướng mày và mỉm cười gật đầu: "Được".

"Tony, cậu đi xem xét xem sao, cẩn thận đừng để bọn họ phát hiện ra".

Lúc này, một người đàn ông da vàng, tóc đen bước ra khỏi đám người.

Tony này đến từ Siam.

Cậu ta lớn lên trong những khu rừng rậm.

Sau khi nhận được lệnh của Mallory, cậu ta nhanh chóng lao xuống như một con khỉ.

Chỉ trong nháy mắt, đã từ sườn núi xuống bụi cây cạnh miếu.

Tony nhanh chóng trèo lên một cái cây bên ngoài bức tường của ngôi miếu.

Sau khi cậu ta lẫn vào đám cây rậm rạp, cho dù Tần Vạn Hào có cầm kính viễn vọng trong tay cũng không thể nhìn thấy cậu ta.

Mallory ở bên cạnh thấy nhìn Tần Vạn Hào lo lắng như vậy, liền cười nói: "Ông Tần, đừng lo lắng, những người dưới trướng tôi đều là cao thủ".

"Họ có khả năng vượt trội hơn những người bình thường trong mọi lĩnh vực".

"Lần này ông cứ yên tâm theo chúng tôi kiếm tiền đi".
Chương 645: Ngôi miếu này có vấn đề

"Chỉ cần chuyển một hoặc hai thứ từ kho báu này ra, là chúng ta đã kiếm được bộn tiền rồi".

Tần Vạn Hào cùng Mallory bên cạnh nhìn nhau, sau đó cười haha.

Theo góc nhìn của Tần Vạn Hào, Tony đã trèo qua bức tường của ngôi miếu từ trên ngọn cây, nhảy vào rồi.

Nhưng không lâu sau khi Tony vào miếu, đột nhiên có một tiếng kêu rất thảm thiết truyền ra.

"A!!"

Tần Vạn Hào sửng sốt.

Ông ta vội vàng dùng kính viễn vọng quan sát bên trong ngôi miếu, xem chuyện gì đã xảy ra?

Nhưng vì sai góc độ nên dù quan sát thế nào thì ông ta cũng không thể nhìn thấy gì.

Mallory vừa nghe thấy tiếng hét của Tony.

Vẻ mặt nhàn hạ ban đầu dần trở nên nghiêm trọng.

Tony tuy không cao to nhưng ít nhất cũng được xếp vào top 5 trong đội của Mallory.

Ưu điểm của Tony là tốc độ.

Nếu không phải sinh tử, không ai trong đội của Mallory có thể giữ chân Tony trong lúc cậu ta chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng Mallory thực sự đã nghe thấy tiếng hét vừa rồi!

Ngay sau đó, Tần Vạn Hào đột nhiên hét lên: "Cậu Mallory, mau nhìn đi!"

"Cao thủ mà cậu phái xuống hình như đã bị tống ra khỏi miếu rồi kìa".

Lúc này, liền nhìn thấy ở cổng miếu, một ông già có vẻ như đi không nổi nữa, đang từ từ kéo Tony ra khỏi miếu.

Lúc này, Tony đã không còn ý thức.

Cậu ta nằm mềm oặt trên mặt đất, giống như một cái bao tải, mặc cho ông già kia tùy tiện lôi kéo.

Sau khi ông già tống Tony ra khỏi ngôi miếu, ông ấy đã ném thẳng cậu ta ra lối vào của ngôi miếu.

"Có chuyện gì vậy? Cậu Mallory, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Ngôi miếu này có thể ăn thịt người sao?"

Mallory không nói gì.

Chỉ là tia sáng dữ tợn lộ ra trong mắt gã càng ngày càng tàn nhẫn.

Không lâu sau, có hai cụ già từ trong làng đi tới.

Hai cụ già đi lại trông không nhanh nhẹn lắm nhưng họ khá khỏe.

Cả hai khiêng Tony xuống một ngôi nhà đổ nát gần đó.

Mở nắp quan tài và ném Tony vào.

Làm xong, hai cụ già phủi tay rời đi một cách nhẹ nhàng.

Có vẻ như họ thường làm loại chuyện này.

"Cậu Mallory, người của cậu hiện đang nằm trong quan tài, có nên cử người qua xem thử không?"

Mặc dù trên mặt Tần Vạn Hào tràn đầy vẻ quan tâm săn sóc.

Thực ra, ông ta đang mở cờ trong bụng.

Mallory còn chưa làm gì, thì lúc này đám người Lý Hùng đã tiến vào lúc nãy.

Từng người một bước ra khỏi miếu một cách vui vẻ.

Giống như cầu thần bái Phật đã linh nghiệm vậy.

Trên khuôn mặt mỗi người đều mang theo một nụ cười.

Đám người Lý Hùng xuống núi và ra khỏi làng ngay dưới mũi của đám người Tần Vạn Hào, Mallory.

Tần Vạn Hào và Mallory nhìn nhau.

Họ nhanh chóng dẫn mọi người xuống sườn núi.

Bọn họ cũng không vội theo bước chân của Lý Hùng, mà đi tới cổng miếu.

Ông cụ vẫn cuộn tròn như trước, ngồi trên ghế, đôi mắt đờ đẫn.

Người đàn ông cường tráng dưới quyền Mallory bước nhanh về phía trước, nắm lấy cổ áo cụ già, vừa nói tiếng Anh vừa phun nước miếng vào ông cụ.

Nhưng ông cụ nghe không hiểu nên ngơ ngác nhìn người đàn ông lực lưỡng.

Mallory bước tới và nói với ông cụ.

"Lão già, tôi muốn biết vừa rồi chuyện gì đã xảy ra?"

"Tại sao người của tôi khi vào lại bị đối xử như vậy?"

"Còn đám người kia lại vui vẻ bước ra như thế?"

Kết quả là ông cụ đã nói một câu khiến Mallory không nói nên lời, ông già nói rằng muốn vào miếu phải mua hương.

Nếu không vào rồi thì đừng hòng ra.

Tần Vạn Hào chế nhạo: "Tên lùn kia không phải là vừa rồi bị các người ném ra ngoài sao?"

Kết quả là, ông già nói

"Người lùn nào? Tôi không thấy".

"Lão già, rõ ràng chính mắt tôi nhìn thấy ông ném người của chúng tôi vào quan tài".

"Đâu có, là ông nhìn nhầm đó thôi".

Lời nói của ông cụ khiến Tần Vạn Hào giận tím người.

Mallory nháy mắt với những người bên cạnh, lập tức hai người đàn ông cường tráng bước nhanh về phía căn nhà đổ nát.

Nhưng khi mở nắp quan tài, họ tròn mắt!

Vì không có Tony trong quan tài!

Điều kỳ lạ là có một con rối nằm trong đó.

Quần áo trên con rối này và hình dạng tổng thể của nó rất giống với Tony!

"Ông chủ xảy ra chuyện rồi, không thấy Tony đâu nữa!"

Khi Mallory dẫn ông cụ đến bên cạnh quan tài.

Gã nhìn con rối trong quan tài với vẻ mặt hoài nghi.

"Sao lại thế được?"

"Vừa rồi tôi thấy rõ ràng có hai lão già ném người của tôi vào trong quan tài".

"Tại sao một người sống sờ sờ lại có thể biến mất như vậy được?"

"Hơn nữa tại sao lại có một con rối trông giống như Tony như vậy trong chiếc quan tài này?"

"Chả nhẽ các người đã chuẩn bị từ đầu hết rồi?"

Ông cụ dường như không quan tâm chút nào đến việc mình bị lôi đi như một con vật.

Thay vào đó, ánh mắt đờ đẫn, ông ấy nói: "Tôi không biết".

"Lão già, ông chết với tôi!"

Nói xong, Mallory hung hăng ném ông cụ trong tay xuống đất!

"Vù!"

Khoảnh khắc ông cụ tiếp đất, ông ấy đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của đám người Tần Vạn Hào, Mallory.

Biến mất không dấu vết!

Cảm giác giống như ông già đã chui xuống đất vậy.

"Đâu rồi? Ông ta đâu rồi?"

"Lão già chết tiệt kia đâu rồi?"

Không ai trả lời câu hỏi của Mallory, bởi vì họ cũng bị lú luôn rồi!

"Không được, trong miếu kia nhất định phải có cái gì đó, đi theo tao".

Mallory ngay lập tức dẫn người vội vã chạy nhanh lên sườn núi.

Lúc này, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Điều kinh hoàng hơn là ông già vừa bị Mallory ném xuống đất đã ngồi trên chiếc ghế nhỏ với ánh mắt như trước đó, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Mallory choáng váng.

Gã đã đến nhiều nơi bí ẩn.

Cũng đã thấy rất nhiều thứ mà mọi người thậm chí không dám nghĩ đến.

Nhưng chưa bao giờ thấy điều gì kỳ lạ như lúc này.

Ông già này như một bóng ma!

Mallory lại chuẩn bị xông lên để đối phó với ông già.

Tần Vạn Hào lập tức vươn tay ngăn cản.

Ông ta cười nói: "Để tôi nói chuyện với ông ta".

Tần Vạn Hào dù gì cũng xuất thân từ đại gia tộc.

Từ nhỏ ông ta đã nghe những người lớn tuổi trong gia tộc nhắc đến.

Trên thế giới này còn rất nhiều điều mà người bình thường không bao giờ chạm tới được.

Trên thế giới có rất nhiều người có kì dị.

Rõ ràng, ông cụ trước mặt cũng vậy.

Tần Vạn Hào tiến lên nói với ông cụ: "Ông già, nếu chúng tôi muốn vào miếu thì mua hương là được sao?"

Ông cụ gật đầu.

"Hai mươi tệ mỗi người".

Mallory choáng váng.

Hai mươi tệ.

Chỉ mất hai mươi tệ để vào miếu.

Chỉ vì hai mươi tệ mà một trong những cao thủ của gã cứ vậy mà biến mất!

Nói ra điều này ai mà tin?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom