-
Chương 446-450
Chương 446: Cặn bã
“Thằng nhãi, bây giờ nếu mày quỳ gối, dập đầu nhận sai thì vẫn còn kịp đấy”.
“Nếu không đợi đến lúc đó, khi tao đấm một đấm, mày sẽ không chịu được mà khóc rống lên đấy”.
Viên Tuấn Khải ngồi bất động ở đó, nụ cười trên mặt anh ta càng lúc càng lạnh.
Cố Ngôn Hi nhìn Viên Tuấn Khải đầy hoài nghi: “Anh Viên, sao anh có thể làm như vậy được?”
Hành động này của Viên Tuấn Khải đã khiến Cố Ngôn Hi cảm thấy bị đả kích rất lớn.
Cô ấy vốn có chút tình cảm với Viên Tuấn Khải.
Cô ấy vốn định nhờ Viên Tuấn Khải để hoàn toàn quên đi Lý Hùng.
Tuy nhiên, cô ấy không ngờ rằng Viên Tuấn Khải cũng giống như những cậu ấm con nhà giàu khác.
Đều là loại mặt người dạ thú.
Viên Tuấn Khải cười.
Anh ta cười rất khoái chí.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn Hi, nói: “Cô Cố, cô cũng là người trong giới”.
“Có một số chuyện không cần tôi nói ra, chắc cô cũng tự hiểu”.
“Tối nay, cô đến nhà hàng này dùng bữa cùng với tôi”.
“Không phải là muốn được ngủ với tôi sao?”
“Anh nói linh tinh gì vậy! Tôi không có!”
Cố Ngôn Hi đột nhiên đứng dậy.
“Đừng ngụy biện nữa”.
“Nếu như đã ở trong cái giới này thì nên hiểu rõ các quy tắc của giới này chứ”.
“Mặc dù cô có chút tiếng tăm, nhưng muốn trở thành nữ chính của bộ phim này mà không phải trải qua một hai thủ tục là không được đâu nhé".
“Tôi chính là thủ tục đầu tiên”.
“Đợi sau khi hai chúng ta ngủ cùng nhau, tôi nếm thử ‘vị ngon” của cô xong, tôi sẽ đẩy cô cho ông chủ lớn phía sau”.
“Ông ta chính là thủ tục thứ hai”.
“Chỉ cần cô vượt qua cửa ải này, từ nay về sau, con đường tương lai của cô sẽ rực rỡ sán lạn!”
“Nổi tiếng từ Bắc vào Nam”.
Cố Ngôn Hi run lên vì tức giận, dùng những ngón tay mảnh mai chỉ vào mặt Viên Tuấn Khải.
“Đồ không biết xấu hổ!”
“Từ nay về sau tôi không muốn gặp anh nữa!”
Nói xong, Cố Ngôn Hi quay người bước đi.
“Đi?”
“Cô đã đến đây rồi, cô nghĩ liệu mình có đi được không?”
Viên Tuấn Khải nói xong, đột nhiên vỗ tay.
Ngay sau đó, hàng chục tên đàn ông cường tráng bất ngờ ập vào.
Cố Ngôn Hi sợ hãi lùi lại.
“Các người muốn làm gì?”
Viên Tuấn Khải đứng dậy, từng bước đến gần Cố Ngôn Hi.
“Vừa nãy tôi đã nói rồi, cô đã đến đây rồi, vậy thì thủ tục đầu tiên đã bắt đầu”.
Tham lam.
Đôi mắt Viên Tuấn Khải tràn đầy dục vọng mãnh liệt.
Anh ta đã không nhịn được nữa rồi.
Anh ta thè lưỡi ra, liếm láp đôi môi khô nứt nẻ của mình.
Anh ta nở nụ cười đầy dâm dục, bước từng bước đến gần Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi sợ hãi, liên tục lùi lại phía sau.
Lúc này cô ấy đã lùi đến bên cạnh cửa sổ.
Không còn đường lui!
“Này! Anh nghĩ tôi là người vô hình đấy hả?”
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên gầm lên một tiếng, cậu ta nắm chặt tay.
Trợn trừng hai mắt.
Nhìn chằm chằm!
“Có tôi ở đây! Kẻ nào dám động vào nữ thần của tôi!”
Viên Tuấn Khải hừ lạnh và nháy mắt với mười mấy tên cường tráng đó.
Đám đán ông vạm vỡ lập tức nở nụ cười nham hiểm đi về phía Hứa Hạo Nhiên.
“Dựa vào đám cà chua thối chim không thèm ăn này mà dám khoa chân múa tay trước mặt ông đây à, chúng mày đúng là tự tìm đường chết!”
Vừa nói, Hứa Hạo Nhiên vừa hét lên một tiếng, vung nắm đấm và lao lên phía trước.
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Sau một vài cú đấm.
“A ui!”
“Đừng đánh vào mặt!”
“Ái da!”
“Đã bảo đừng đánh vào mặt cơ mà! Tôi dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm đấy!”
“Hu hu đau quá!”
“Đám khốn nạn, dám tát vào mặt ông đây!?”
Hứa Hạo Nhiên đã dành một vài ngày ở căn cứ huấn luyện.
Lúc đó hăng máu như cắt tiết gà.
Nhưng cậu ta sinh ra không phải để tập võ.
Lúc bắt đầu, còn nhiệt huyết được một lúc.
Nhưng dần dần, thì ba ngày đánh cá, hai ngày thả lưới.
Những đòn kungfu mèo cào của Hứa Hạo Nhiên đối phó với mấy tên lưu manh còn được.
Nhưng mười mấy người cường tráng này đều là đám côn đồ đích thực.
Ngay lập tức, Hứa Hạo Nhiên bị đánh sưng tấy, bầm dập mặt mũi.
“Mấy cậu dừng lại cho tôi”.
Viên Đa Đa vội vàng xông đến, đứng chắn trước mặt Hứa Hạo Nhiên,
“Con béo này, tránh ra mau”.
Trong số đó có một người đàn ông không nói gì, trực tiếp đấm vào mặt Viên Đa Đa.
“Bộp!”
Nắm đấm của tên này không chạm vào Viên Đa Đa.
Mà đấm thẳng vào mặt Hứa Hạo Nhiên vừa xông lên từ phía sau.
Mặc dù bị đánh rất dã man.
Nhưng Hứa Hạo Nhiên vẫn gầm lên: “Chúng mày muốn đánh thì đánh tao này! Tới đây!”
Viên Tuấn Khải đang ở bên cạnh xem kịch hay.
Mặc dù Viên Tuấn Khải là dòng dõi trực hệ của gia tộc Viên Thị, xét về thân phận, thì anh ta là anh họ của Viên Đa Đa.
Tuy nhiên, Viên Đa Đa thường ở nước ngoài.
Viên Tuấn Khải không quá thân thiết với Viên Đa Đa.
Lúc này, anh ta đột nhiên vỗ tay nói: “Tôi đột nhiên phát hiện ra, con béo ngu ngốc này và thằng nhãi không biết trời cao đất dày kia rất đẹp đôi”.
“Hai người hãy uống ly rượu vang này”.
“Hôm nay, tôi đến đây làm người mai mối, tác hợp cho đôi chim sẻ này”.
Vừa dứt lời, tên đàn ông cường tráng bóp miệng Hứa Hạo Nhiên và đổ rượu vang vào.
Viên Tuấn Khải lấy một ít chất bột màu trắng ra, đổ vào miệng của Viên Đa Đa.
“Khụ! Khụ khụ khụ khụ!”
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên không biết sức lực ở đâu ra mà đẩy được một tên vạm vỡ ra.
Cậu ta nắm lấy tay Viên Đa Đa, hai người vội vàng chạy về phía Cố Ngôn Hi.
Hứa Hạo Nhiên hét lên với Cố Ngôn Hi: “Chị Ngôn Hi, chị mau chạy đi! Mau chạy đi!”
Viên Tuấn Khải dắt theo đám người bao vây bọn họ.
“Chạy? Hừ, chúng mày chạy được không?”
“Đây là tầng năm, nếu như nhảy xuống, chúng mày sẽ tan xương nát thịt”.
“Ha ha ha, con béo này, tao đã cho mày uống thuốc rồi, thuốc khá mạnh đấy”.
“Bây giờ chúng mày chắc đang cảm thấy cơ thể mình rất nóng đúng không”.
“Mau tìm một phòng mà đi “hey hey’ với nhau đi, thuốc đó hiệu nghiệm lắm đấy”.
Trong khi nói chuyện, anh ta đã đổ chất bột màu trắng đó vào ly rượu vang đỏ.
Anh ta cầm ly rượu một cách tao nhã và bước từng bước đến gần Cố Ngôn Hi.
“Cô Cố, việc đã đến bước này rồi, cô không cần trốn trốn tránh tránh nữa”.
“Biết điều chút, ngoan ngoãn đứng ra đây, uống hết ly rượu này đi”.
“Cô yên tâm, đừng nhìn tôi ôn nhu ấm áp như vậy, nhưng thật ra ở trên giường, tôi vô cùng mạnh mẽ đó”.
“Tôi nhất định sẽ khiến cô ngây ngất”.
“Rất nhiều ngôi sao sau khi được tôi chơi xong, sau đó không ngừng gọi điện thoại cho tôi, chủ động hẹn tôi đấy nhé”.
Cố Ngôn Hi đang đứng dựa cả người vào cửa sổ.
Cô ấy vịn chặt tay vào cửa sổ.
Thất vọng.
Đau khổ.
Còn có một nỗi tuyệt vọng không thể xóa nhòa.
Cô ấy cứ nghĩ đó sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Không ngờ rằng, thế giới này nham hiểm hơn cô ấy tưởng tượng rất nhiều.
Tuyệt vọng!
Cố Ngôn Hi hạ quyết tâm!
Cô ấy nhìn Viên Tuấn Khải bằng vẻ mặt lạnh lùng.
Cho dù có chết tôi cũng không để anh làm nhục!”
Nói xong .
Cố Ngôn Hi đột ngột quay người!
Nhảy xuống!
Cô ấy nhảy ra ngoài cửa sổ, giống như một con chim vươn đến khát vọng tự do.
Khoảnh khắc này, cô ấy cảm thấy được tự do.
Mặc dù trong đầu cô ấy bây giờ không ngừng hiện lên hình bóng của Lý Hùng!
Nhưng, cô ấy từ bỏ rồi.
Thích một người.
Chỉ cần khắc cốt ghi tâm hình bóng của người đó trong lòng là được rồi.
Cô ấy sẽ giữ kín tình yêu đẹp đẽ này.
Đến một thế giới khác!
Một nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt Cố Ngôn Hi.
Cô ấy nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi không rơi thẳng xuống nền đất lạnh buốt cứng ngắc như cô nghĩ.
Đột nhiên!
Có một bóng đen!
Từ trong không trung bay tới.
Một bàn tay!
Trong không trung, ôm chặt lấy cơ thể yêu kiều của cô ấy vào trong lòng.
Chương 447: Anh rể, đỡ em với
Gió, càng lúc càng mạnh.
Trong cơn gió dữ dội, Cố Ngôn Hi vẫn cảm nhận được luồng khí tức mãnh liệt.
Đây là một loại khí tức nam tính rất đặc biệt.
Lúc này, Cố Ngôn Hi say đắm.
Bởi vì ngay khi mở mắt ra, cô ấy đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lý Hùng.
Trầm bổng.
Phiêu du.
Từ địa ngục.
Lên thiên đường.
Cố Ngôn Hi không ngờ rằng, Lý Hùng lại xuất hiện vào giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.
Anh giống như một siêu anh hùng.
Giữ cô ấy ở trên không, rồi sau đó từ từ hạ xuống đất.
Lý Hùng đặt Cố Ngôn Hi đứng vững trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cố Ngôn Hi đang định nói, Hứa Hạo Nhiên hét lên từ trên lầu.
“Anh rể, anh đỡ em với!”
Giọng của Hứa Hạo Nhiên vọng lại trong không khí.
Lúc cậu ta hét lên thì cậu ta đã lao ra khỏi cửa sổ, nhảy xuống.
Viên Đa Đa cũng nhảy xuống cùng Hứa Hạo Nhiên.
Cố Ngôn Hi chưa kịp nói gì, cô ấy đã phải rời xa vòng tay ấm áp của Lý Hùng.
Lý Hùng giống như một cơn gió.
Như một tia chớp.
Anh lao về phía Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa ở trong không trung!
“Anh rể, em tới đây”
Hứa Hạo Nhiên dang rộng hai tay.
Tuy nhiên, hành động đẹp mắt khi đỡ Cố Ngôn Hi đã không xảy ra.
Bởi vì hai tay của Lý Hùng phải đỡ Viên Đa Đa, cô gái nặng hơn một trăm kg.
Còn về Hứa Hạo Nhiên.
Khi Lý Hùng còn cách mặt đất tầm bốn năm mét, anh dùng chân đá vào mông Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên chổng mông lên trời.
Cả người trượt dài trên bãi cỏ hơn chục mét, rồi lăn vào bụi cây gần đó.
Lý Hùng đặt Viên Đa Đa xuống đất, đi đến bên cạnh bụi cây, từ trên cao nhìn xuống Hứa Hạo Nhiên, hỏi: “Sao rồi?”
“Phù! Phù phù!”
Hứa Hạo Nhiên nhổ những chiếc lá bay vào trong miệng ra, đau đớn bò dậy.
“Anh rể, sao em cảm thấy nóng quá?”
Lúc này, gương mặt Hứa Hạo Nhiên đỏ bừng bừng!
Nhìn giống như bị bỏng bởi nước sôi vậy!
“Anh rể, em khó chịu quá! Phía dưới của em như muốn nổ tung vậy!”
Lúc này, cả người Viên Đa Đa cũng đỏ hầm hập.
Và trong cổ họng cô ấy phát ra một âm thanh khiến bất cứ người đàn ông nào sau khi nghe xong cũng phải phản ứng lại.
Lý Hùng khẽ cau mày, anh đang định nói thì Viên Tuấn Khải đột nhiên dắt mấy chục tên vạm vỡ ban nãy đi đến.
Một đám người lập tức bao vây Lý Hùng.
Viên Tuấn Khải nhìn chằm chằm Lý Hùng bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Thằng nhãi kia, nếu như không muốn bị chặt đứt tay đứt chân ném vào thùng rác thì mau chóng cút đi cho tao!”
Lý Hùng hờ hững nhìn Viên Tuấn Khải, hỏi: “Có thuốc giải không?”
“Ha ha ha ha! Cái thứ này làm sao lại có thuốc giải được chứ?”
Nét mặt Viên Tuấn Khải càng lúc càng trở nên xấu xa.
“Thằng nhãi này, tao thấy tướng mạo của mày trông cũng khá đó”.
“Tao nghĩ mày không nên tọc mạch vào chuyện người khác”.
“Tao cho mày một cơ hội nữa, lập tức cút cho tao”.
“Nếu không tao sẽ đút cho mày thứ này, rồi sau đó ném mày vào chuồng lợn đấy!”
Trong khi nói, Viên Tuấn Khải lấy từ trong túi ra một chiếc lọ thủy tinh trong suốt, bên trong chứa đầy bột màu trắng.
Lý Hùng khẽ búng tay.
“Tiểu Thất”.
“Có”.
Đột nhiên Vương Tiểu Thất bước đến như một cơn gió.
“Đút thứ này cho cậu Viên đây và mười mấy anh em bên cạnh anh ta, mỗi người một ít”.
“Sau đó nhốt bọn chúng vào một phòng riêng”.
“Vâng!”
Vừa dứt lời, Vương Tiểu Thất lao đến, giật lọ thủy tinh từ trong tay Viên Tuấn Khải.
Sau đó, các thành viên dưới trướng Vương Tiểu Thất đột nhiên nhảy ra từ hai bên.
Vương Tiểu Thất hành động gọn gàng dứt khoát, đổ bột trắng trong lọ thủy tinh vào miệng từng người một!
Ngay sau đó, một chiếc xe tải nhỏ có thùng kín chạy tới.
Vương Tiểu Thất ném cả chục người, bao gồm cả Viên Tuấn Khải vào phía sau xe tải.
Bên trong xe tải lập tức vang lên nhiều âm thanh khác nhau.
Âm thanh này khiến cho người ta cảm thấy sởn da gà.
Nổi gai ốc.
Nhìn Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa lúc này đã đan chặt tay vào nhau.
Cả hai đều đang thở dốc.
Trong mắt ánh lên một tia dục vọng mãnh liệt.
Bùng cháy!
Cơ thể bọn họ khó chịu như thể bị lửa đốt.
Lý Hùng ôm trán, cười nhạt: “Không ngờ rằng, thật sự tôi lại nói trúng phóc”.
Các đây một thời gian, Lý Hùng vừa nói đùa với Hứa Hạo Nhiên rằng nhà họ Viên có một cô con gái nặng hơn một trăm kg rất phù hợp với cậu ta.
Không ngờ hai người này lại có duyên đến vậy.
Lý Hùng thuê một phòng đơn cho hai người trong một khách sạn năm sao.
Lý Hùng ngồi đợi trong quán café.
Cố Ngôn Hi đã thay một bộ quần áo khác, lấy lại tinh thần, bước tới.
Cố Ngôn Hi nhìn Lý Hùng, cười dịu dàng: “Cám ơn anh”.
Lý Hùng thản nhiên nói: “Vẫn là câu nói đó, bạn bè với nhau không cần nói cảm ơn”.
Cố Ngôn Hi gật đầu.
Lúc cô ấy nhảy xuống lầu, cô ấy đã hoàn toàn từ bỏ.
Vỗn dĩ cô ấy cũng không hi vọng quá nhiều vào tình cảm này.
Cô ấy cũng từng nghĩ rằng cả đời này mình cũng sẽ không thể nào gặp được người mà mình thích được nữa.
Sự xuất hiện của Lý Hùng đã mang đến cho cô ấy một bất ngờ và rất nhiều cảm xúc đẹp đẽ.
Những điều này sẽ mãi mãi được cất giấu trong tim cô ấy.
Giờ phút này, Cố Ngôn Hi như được sống lại một lần nữa, cô ấy đưa tay về phía Lý Hùng.
Lý Hùng cũng lịch sự bắt tay cô ấy.
Một nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt của Cố Ngôn Hi: “Tôi sắp quay về Thành Hải rồi”.
“Lần sau tôi mở concert, anh và Tình Tình nhớ đến đấy nhé”.
“Ừm”.
Lý Hùng gật đầu.
Cố Ngôn Hi xoay người, bước từng bước.
Cứ đi mãi.
Nước mắt bất giác rơi xuống.
…….
“Á!!”
“Cứu mạng!!”
Cửa phòng khách sạn bị Hứa Hạo Nhiên đạp mạnh ra.
Hứa Hạo Nhiên nhảy ra ngoài như một con thỏ.
Hứa Hạo Nhiên đang cầm một chiếc gối màu trắng trong tay, che đi phần thân dưới của cậu ta.
Điên cuồng chạy trốn trong hành lang khách sạn.
Khi cậu ta lao đến cầu thang, cậu ta nhìn thấy Vương Tiểu Thất đang đứng hút thuốc ở đó.
Hai người đàn ông nhìn nhau trong ba giây.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Hứa Hạo Nhiên, Vương Tiểu Thất bật cười.
Hứa Hạo Nhiên thì bật khóc.
Vương Tiểu Thất cởi áo của mình, khoác cho Hứa Hạo Nhiên, vỗ vai cậu ta.
“Anh Hạo Nhiên, quá tuyệt vời! Đúng tròn một tiếng luôn đấy”.
“Bời vì hai người ầm ĩ quá”.
“Nên tôi đã sơ tán toàn bộ các phòng ở tầng này cho cậu rồi”.
Vương Tiểu Thất đưa cho Hứa Hạo Nhiên một gói khăn giấy.
Hứa Hạo Nhiên xua tay: “Em không có khóc, là do khói của anh làm em sặc”.
Hứa Hạo Nhiên giật điếu thuốc trên tay Vương Tiểu Thất và hít một hơi.
“Khụ khụ khụ!”
“Cay quá!”
“Cái gì cay cơ? Anh Hạo Nhiên, anh đang nói cơ thể của em rất nóng bỏng sao?”
Quay đầu lại thấy Viên Đa Đa đã đứng ngay sau Hứa Hạo Nhiên.
Lông mày phong tình.
Chớp chớp đôi mắt.
“Anh Hạo Nhiên à, lần đầu tiên quý giá nhất của người con gái đã bị anh cướp đi mất rồi, sau này anh phải chịu trách nhiệm với em đấy”.
Chân của Hứa Hạo Nhiên bỗng chốc mềm nhũn, ánh mắt vô hồn, không ngừng lẩm bẩm một câu.
“Làm sao bây giờ?”
“Làm sao cái gì nữa? Gạo đã nấu thành cơm rồi”.
Chương 448: Đàn ông không xấu
Lúc này, giọng nói của Lý Hùng truyền tới từ dưới lầu.
Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy Lý Hùng như nhìn thấy người thân của mình, vội vào xông đến ôm chặt lấy anh.
Cậu ta nước mắt nước mũi đầm đìa kể lại chuyện vừa xảy ra trong phòng”.
“Anh ơi! Anh rể ơi! Người thân của em”.
“Anh mau nói cho em biết, việc này xử lý như thế nào đi?”
Lý Hùng đặt tay vào vai Hứa Hạo Nhiên.
Anh đưa Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh, thì thầm nói.
“Anh hỏi em, không phải bình thường em hay nói thích những cô gái ngực bự sao?”
“Bây giờ em liếc mắt qua đó mà xem, hai ngọn núi trước ngực cô ấy cao như thế nào đi?”
Cái này còn phải nhìn à?
Vừa nãy ở trong phòng, Hứa Hạo Nhiên đã sờ soạng khắp người cô ấy rồi.
Bây giờ hình ảnh ấy tràn ngập trong trí não cậu ta.
Không đúng.
Nhầm rồi.
Tóm lại, nếu như xét từ khía cạnh này, Viên Đa Đa thực sự đã thỏa mãn ham muốn vô hạn của Hứa Hạo Nhiên.
Bởi vì hiện tại, trong số những người phụ nữ mà Hứa Hạo Nhiên biết thì hai ngọn núi của Viên Đa Đa là cao nhất, đây rõ ràng là đỉnh núi Everest!
Tuy nhiên, lý do khiến đỉnh Everest cao như vậy là vì nó nằm trên nóc nhà của thế giới!
Còn số lượng thịt của Viên Đa Đa dù đã chia đôi.
Thì cô ấy vẫn nặng hơn Hứa Hạo Nhiên.
Lý Hùng chỉ cần liếc một cái là có thể biết được Hứa Hạo Nhiên đang nghĩ gì.
Anh ghé vào tai Hứa Hạo Nhiên, nói nhỏ vài câu.
Lý Hùng càng nói, hai mắt của Hứa Hạo Nhiên càng sáng lên.
Cuối cùng, Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lý Hùng, hỏi: “Anh rể, chuyện này là thật sao?”
Khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên, anh cười nói: “Lừa em thì anh là chó”.
“Hơn nữa em chưa từng nghe câu người béo đều là những người rất có tiềm lực à?”
“Em nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, nhìn mũi, nhìn mắt, tất cả đều rất tự nhiên”.
“Chỉ cần giảm bớt một chút mỡ trên người cô ấy”.
“Đến lúc đó, người mà trong lòng em ôm chính là một nữ thần thật sự”.
Hứa Hạo Nhiên bị câu nói của Lý Hùng làm cho phấn khích.
Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay, thở gấp.
Giống như đang lấy hơi thổi sáo.
Một lúc sau, sau khi hô hấp ổn định trở lại, cậu ta lập tức xoay người, bước đến chỗ Viên Đa Đa.
Hứa Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào Viên Đa Đa: “Cô thật lòng thích tôi sao?”
Viên Đa Đa gật đầu: “Vâng ạ!”
Hứa Hạo Nhiên bước tới, khoác vai Viên Đa Đa và dẫn cô ấy vào trong phòng.
“Nếu như muốn trở thành bạn gái của anh, thì phải nghe lời anh”.
“Không được nhìn các anh chàng đẹp trai khác, không được rời đi mà không nói lời từ biệt, không được cáu giận vô cớ”.
“Lúc anh không vui, em phải dỗ dành anh”.
“Lúc anh vui, em phải vui cùng anh…”
Khi Hứa Hạo Nhiên đang nói chuyện, Viên Đa Đa vẫn luôn cúi gằm mặt, nhìn xuống đất.
Lúc này thằng nhóc Hứa Hạo Nhiên còn cố ý lắc lắc eo, cười hi hi hỏi: “To không?”
“Đáng ghét! Anh xấu quá đi!”
“He he, đàn ông mà không xấu, đàn bà sẽ không yêu mà?”
Nói xong, hai người tình chàng ý thiếp bước vào trong phòng.
Vương Tiểu Thất sững sờ nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt.
Một lúc sau, mới thở ra một câu: “Đại ca, mặc dù tôi rất muốn dùng mấy câu nam thanh nữ tú, trời sinh một cặp để khen ngợi bọn họ”.
“Tuy nhiên, trong đầu tôi cứ luôn xuất hiện ba từ”.
Lý Hùng bình thản hỏi: “Ba từ nào?”
“Cẩu nam nữ”.
Lý Hùng gật đầu, vô cùng đồng ý.
Hai người này thật sự là một sự kết hợp hoàn hảo!
……
Ở giữa thủ đô và Thiên Môn, có một thành phố nhỏ tên là Kế Thành.
Ở ngoại ô Kế Thành, có một trang viên lớn.
Trang viên Thiết Chưởng.
Trang viên được xây dựng trên nền đất bằng phẳng.
Có một “quốc đạo” vốn dĩ là xuyên thẳng qua trang viên này.
Nhưng vì sự tồn tại của nó, đã làm thay đổi toàn bộ quỹ đạo.
Những người sống trong trang viên này đều mang họ Cầu.
Ở địa phương, họ này không phải là họ phổ biến.
Nhưng tất cả mọi người trong thành phố nhỏ này đều biết rằng, tất cả những người mang họ Cầu đều không thể chọc!
Cầu Tam Nguyên là chủ nhân của trang viên này, ông ta đã hơn sáu mươi tuổi.
Mặc dù đã sáu mươi tuổi, nước da lốm đốm vết chân chim.
Nhưng thân hình của Cầu Tam Nguyên trông rất cứng rắn.
Hai mắt ông ta hiện lên những tia lửa bừng bừng khí thế.
Cầu Tam Nguyên đi qua hành lang dài bước đến cửa phòng con trai mình.
Ông ta liếc nhìn vào trong căn phòng, phát hiện con trai Cầu Thiên Sơn không ở đó.
Cầu Tam Nguyên hỏi người hầu đang dọn nhà.
“Thiên Sơn đi đâu rồi?”
“Cậu chủ đi vào trong thành phố rồi ạ”.
Cầu Tam Nguyên nghe xong, lông mày khẽ cau lại: “Chân nó đi lại không tiện, đến thành phố làm gì?”
“Hình như là cậu chủ của nhà họ Trương lái xe qua đón cậu chủ rồi ạ, nói muốn giới thiệu cho cậu chủ một người”.
Nghe vậy, lông mày của Cầu Tam Nguyên giãn ra.
Con trai ông ta năm nay đã ba mươi hai tuổi.
Do bị bệnh bẩm sinh nên anh ta không đi được bằng hai chân, từ nhỏ đã rất khép mình.
Sau đó, Hậu Thư Hạo đến trang viên Thiết Chưởng.
Nhờ sức ảnh hưởng của Hậu Thư Hạo, Cầu Tam Nguyên dần trở nên lạc quan và vui vẻ, hai người thường xuyên vào thành phố chơi.
Mặc dù không rõ hai người đó đến đó làm gì.
Nhưng mỗi khi từ bên ngoài về, tâm trạng ủ rũ não nề của Cầu Thiên Sơn đều được xóa sạch.
Vốn dĩ Cầu Thiên Sơn là một người lầm lì, u ám và lạnh lùng.
Nhưng Hậu Thư Hạo xuất hiện đã làm thay đổi toàn bộ con người anh ta.
Trên mặt luôn nở nụ cười, đối xử tốt hơn với người trong nhà.
“Chính vì “công lao” của Hậu Thư Hạo mà Cầu Tam Nguyên đã chỉ định Hậu Thư Hạo làm người kế nhiệm.
Khi nghĩ đến Hậu Thư Hạo, một người dịu dàng, nhẹ nhàng, khiêm tốn, lông mày của Cầu Tam Nguyên khẽ nhếch lên vì vui mừng.
Có tài năng xuất chúng như vậy trở thành người kế nhiệm của ông ta.
Trang viên Thiết Chưởng của ông ta sẽ tiếp tục tỏa sáng.
Cầu Tam Nguyên ra khỏi phòng Cầu Thiên Sơn.
Khi đang đi ở sân sau, ông ta đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ ở bên ngoài bức tường.
Nghe giống như tiếng một người phụ nữ đang khóc.
Cầu Tam Nguyên khẽ cau mày, ông ta chắp hai tay sau lưng, bước ra ngoài cửa sau.
“Mấy người là đồ cầm thú! Trả con gái cho tôi! Trả con gái cho tôi!”
Cách đó rất xa, Cầu Tam Nguyên nhìn thấy một cặp vợ chồng già đang khóc lóc ở đó.
Các đệ tử dưới môn phái của Cầu Tam Nguyên bao vây họ, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn bọn họ, sát khí đằng đằng.
Trong đó có một đệ tử, trầm giọng nói.
“Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, người phụ nữ mà hai người nhắc tới không ở trong trang viên chúng tôi”.
“Cậu chủ nhà chúng tôi cũng chưa từng quen biết con gái của bà”.
Cầu Tam Nguyên chậm rãi đi tới.
Ánh mắt ông ta dần trở nên sắc bén.
“Chuyện gì vậy?”, giọng nói của Cầu Tam Nguyên vang lên làm cho mấy đệ tử giật mình.
“Sư phụ, hai người này ở đây gây rối vô lý, chúng con đuổi bọn họ đi là được rồi”.
Tên đệ tử vừa nãy sát khí đằng đằng khi nhìn thấy Cầu Tam Nguyên, lập tức nở nụ cười.
Giọng nói của hắn với cặp vợ chồng già cũng có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Mấy người đừng làm loạn ở đây nữa, mau chóng đi đi”.
“Người mà hai người muốn tìm không có ở trong trang viên chúng tôi”.
Trong khi nói chuyện, một số đệ tử đỡ đôi vợ chồng già dậy, đưa bọn họ rời đi.
“Đợi đã”.
Cầu Tam Nguyên bước tới, vẻ mặt trầm ngâm.
Đôi vợ chồng già thậm chí không thể đững vững trước mặt Cầu Tam Nguyên, họ chỉ có thể đứng dựa vào nhau.
Hai vợ chồng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Cầu Tam Nguyên.
Trong những năm này, Cầu Tam Nguyên rất hiếm khi ra ngoài.
Ngoại trừ thỉnh thoảng ra nước ngoài, thảo luận võ thuật thì phần lớn thời gian ông ta đều tu luyện ở trong trang viên.
Sau bao nhiêu năm tiếp xúc với người thường, ông ta phát hiện ra trong ánh mắt mọi người nhìn ông ta chỉ có sự sợ hãi!
Chương 449: Biến thái
“Hai vị không cần phải sợ, tôi là Cầu Tam Nguyên”.
Ở Kế Thành rộng lớn này, ai mà không biết Cầu Tam Nguyên chứ?
Tuy nhiên khi nghe thấy ba từ Cầu Tam Nguyên.
Đôi vợ chồng già này run lên vì sợ hãi, hai chân mềm nhũn ngã uỵch xuống đất.
Cầu Tam Nguyên nhíu chặt mày.
Ông ta đích thân dìu đôi vợ chồng già này đứng dậy.
Hỏi hai người về toàn bộ sự việc đã xảy ra bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
Thì ra vợ chồng già này có một cô con gái đang trong độ tuổi thanh xuân.
Sau khi tốt nghiệp đại học, con gái vào làm việc ở một công ty lớn.
Hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn.
Nhưng cách đây không lâu, con gái của bọn họ đột nhiên biến mất.
Sau nhiều lần nghe ngóng, hai vợ chồng cuối cùng cũng biết được con gái của họ có liên lạc với Cầu Thiên Sơn trước khi mất tích.
Cầu Thiên Sơn đưa con gái của họ vào một khách sạn.
Cuối cùng, con gái của bọn họ đã biến mất không một dấu vết.
Còn Cầu Thiên Sơn vẫn ung dung tự tại.
Đôi vợ chồng già này đã sử dụng tất cả các mối quan hệ mà họ có.
Tuy nhiên, khi người khác nghe thấy cái tên Cầu Thiên Sơn, bọn họ đâu dám nhúng tay vào nữa?
Bị ép đến bước đường cùng, bọn họ chỉ có thể đến trang viên tìm người.
“Sư phụ, lời của hai người này không thể tin được đâu!”
“Cậu chủ chỉ cùng cô ta ăn một bữa cơm thôi, bọn họ hoàn toàn không có đi khách sạn, hai người này rõ ràng là đến đây để ăn vạ mà”.
Cầu Tam Nguyên lạnh lùng nhìn đệ tử của mình: “Nghe lời của cậu như vậy, chắc là cậu biết bây giờ Cầu Thiên Sơn đang ở đâu đúng không?”
“Con....”, đệ tử ấp úng.
“Dẫn tôi đi!”
Khách sạn năm sao Đào Viên ở Kế Thành.
“Á!”
“Á!”
“Cầu xin anh, cầu xin anh tha cho tôi đi!”
“Tôi không thể chịu được nữa rồi!!”
“Cầu xin anh, tôi thật sự không chịu được nữa rồi!”
Trong phòng tổng thống của khách sạn.
Tràn ngập tiếng la hét và khóc lóc của phụ nữ.
Có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
Anh ta chỉ mặc quần, trên cổ tay cầm một cây nến đỏ dày cộm.
Trước mặt anh ta, có một người phụ nữ không mặc quần áo đang nằm rạp trên mặt đất.
Người phụ nữ như con bọ bị thiêu đốt, toàn thân cuộn tròn lại.
Người đàn ông đang cầm một cây nến đỏ trên tay, dí sát vào người người phụ nữ đó.
Cứ sau một hoặc hai giây, sẽ có một giọt nến nóng chảy xuống và cháy trên cơ thể người phụ nữ này!
Hung ác!
Xấu xí!
Biến thái!
Người đàn ông biến thái này.
Chính là đứa con trai ngoan trong mắt Cầu Tam Nguyên, Cầu Thiên Sơn.
Lúc này, một người đàn ông bên cạnh đưa một chiếc roi da cho anh ta.
“Thiên Sơn, nhìn bộ dạng cô ta đã trở thành như vậy rồi, làm thêm chút kích thích nữa đi”.
“Quất cô ta vài roi là sẽ cảm thấy vui ngay ấy mà”.
Cầu Thiên Sơn lập tức vất ngọn nến lên trên người người phụ nữ này.
khi người phụ nữ đang kêu gào thảm thiết, anh ta cầm roi quất mạnh vào người cô ấy.
Cuộn tròn!
Hét lớn!
Quỳ xuống!
Cầu xin!
Nhưng Cầu Thiên Sơn vẫn phớt lờ!
Càng đánh càng mạnh!
Vẻ mặt của Cầu Thiên Sơn càng lúc càng trở nên hung dữ.
Hai nhãn cầu của anh ta như thể sắp rơi khỏi tròng mắt.
Trong mắt anh ta lóe lên một tia sáng ác độc.
Anh ta hưng phấn.
Anh ra run rẩy.
Anh ta run rẩy trong hưng phấn.
Mỗi một lần gào thét.
Mỗi một lần cầu xin.
Mỗi một lần đau khổ.
Đều mang đến cho Cầu Thiên Sơn một cảm giác vô cùng sảng khoái.
Trong lúc đánh đập, anh ta bất ngờ dùng roi da quất vào cổ người phụ nữ rồi kéo đầu người phụ nữ này về phía mình.
Sau đó, hai tay dùng lực siết chặt cổ người phụ nữ này.
“Khụ! Khụ Khụ!”
“Cầu xin anh đừng giết tôi, đừng giết tôi!”
Cơn đau này.
Tiếng kêu này.
Khiến Cầu Thiên Sơn càng lúc càng phấn khích.
Tay anh ta quất roi càng lúc càng mạnh.
Khi người phụ nữ bị siết cổ đến mặt đỏ bừng, đau đớn đớn mức lưỡi thè ra.
“Bộp!”
Cánh cửa phòng tổng thống đột nhiên bị bật tung.
Cầu Thiên Sơn ngẩng đầu nhìn lên liền nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Cầu Tam Nguyên.
“Dừng tay lại cho tao!”
Cầu Tam Nguyên như một cột cơn gió lạnh buốt thổi đến.
“Bốp!”
Ông ta tát mạnh vào mặt Cầu Thiên Sơn.
Cơ thể của Cầu Thiên Sơn lập tức bay ra và đập mạnh vào tường.
Cầu Tam Nguyên cởi áo khoác và khoác lên người người phụ nữ bị làm nhục ở trước mặt.
Ông ta bước từng bước về phía Cầu Thiên Sơn, nhìn anh ta bằng ánh mắt phẫn nộ.
Ngạc nhiên.
Bối rối.
Không thể hiểu được.
Và hơn hết là sự tức giận.
Cầu Tam Nguyên không bao giờ nghĩ rằng con trai mình lại có thể làm một việc độc ác còn không bằng loài cầm thú này!
“Bố nghe con nói đã, đây đều là do cô ta tự nguyện”.
“Là người phụ nữ này chủ động cầu xin con làm như vậy”.
“Cô ta nói làm như vậy sẽ khiến cô ta cảm thấy rất sung sướng...”
“Bốp!”
Lại một cái tát mạnh nữa.
Cầu Tam Nguyên nhìn Cầu Thiên Sơn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Mày đã làm những chuyện này bao nhiêu lần rồi, mày rốt cuộc đã làm hại bao nhiêu cô gái vô tội rồi?”
“Bố, đây là lần đầu tiên, đây thật sự là lần đầu tiên!”
Ánh mắt Cầu Thiên Sơn hoảng loạn.
Vừa van xin lòng thương xót, anh ta vừa nhanh chóng chỉ tay vào người phụ nữ đang khóc lóc, nằm co ro ở bên cạnh.
“Đều tại cô ta! Đều tại cô ta khiến con trở thành như thế này!”
“Việc đến nước này rồi mà mày còn dám ngụy biện!”
Thấy Cầu Tam Nguyên định giơ tay lên.
Cầu Thiên sơn vội vàng ôm chặt lấy chân Cầu Tam Nguyên.
Vẻ mặt anh ta giống hệt với vẻ mặt của người phụ nữ vừa rồi.
Van xin.
Đau khổ.
Đáng thương.
Cầu Tam Nguyên mềm lòng, thở dài một hơi!
“Haiz!”
.......
Ở đại sảnh, trang viên Thiết Chưởng.
Cầu Tam Nguyên đang ngồi trên chiếc ghế chính bằng gỗ, nhìn người trước mặt với vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này, có hai người đàn ông đang đứng trong đại sảnh.
Bọn họ đến từ thủ đô.
Là thành viên của gia tộc Hậu Thị.
Sau khi Cầu Tam Nguyên trở về từ khách sạn, sắc mặt của ông ta luôn rất tệ.
Cầu Thiên Sơn đã giải thích rõ ràng lý do tại sao anh ta trở nên như vậy phần lớn là do Hậu Thư Hạo lôi kéo.
Hậu Thư Hạo thường đưa Cầu Thiên Sơn đi chơi cùng một số anh em của hắn.
Những cậu chủ nhà giàu ở Kế Thành đều do Hậu Thư Hạo giới thiệu.
Ngày thường, ngoài việc ăn uống vui chơi, họ còn làm những việc bẩn thỉu để đáp ứng một số nhu cầu biến thái của bản thân.
Khi Cầu Tam Nguyên đang nghĩ cách tìm Hậu Thư Hạo tính sổ thì gia tộc Hậu Thị đã cử người đến.
Người đứng đầu là Hậu Tông Vĩ, một nhân tài ưu tú của gia tộc Hậu Thị.
“Mấy người đến đây làm gì?”, Cầu Tam Nguyên lạnh lùng hỏi.
Hậu Tông Vĩ nói với Cầu Tam Nguyên: “Cầu lão gia, không biết ông đã từng nghe nói về tập đoàn Lăng Tiêu chưa?”
Đôi lông mày dài của Cầu Tam Nguyên hơi nhăn lại: “Chưa từng nghe”.
“Tập đoàn Lăng Tiêu đến từ Đông Hải, một thành phố nhỏ ở phía Nam”.
“Nó vốn dĩ chỉ là một xưởng gia đình nhỏ”.
“Nhờ giám đốc Hứa Mộc Tình chăm chỉ nỗ lực làm việc, bây giờ nó đã được mở rộng quy mô to hơn trước rất nhiều”.
“Giám đốc Hứa Mộc Tình cũng đã từ một một người nhỏ bé vô danh trở thành một nữ doanh nhân mạnh mẽ”.
“Gia tộc Hậu Thị chúng tôi có mối quan hệ rất thân thiết với tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Lần này đến là nhận ủy thác của Hứa Hiếu Dương, chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu”.
Cầu Tam Nguyên nói: “Hai người Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình mà cậu nói, tôi không hề quen biết, cũng chưa từng nghe qua, người tên Hứa Hiếu Dương này lại phái người đến đây để làm gì?”
“Thời gian trước, cậu chủ nhà chúng tôi khi nói chuyện với giám đốc Hứa Mộc Tình có nhắc đến con trai của ông”.
Nghe vậy, Cầu Tam Nguyên khẽ nhướng mày.
Chương 450: Cầu thân
Hậu Tông Vĩ tiếp tục nói: “Hứa Hiếu Dương, chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu trước đây cũng là một người tàn tật”.
“Hai chân của ông ấy bị thương nặng trong một vụ tai nạn xe hơi”.
“Sau khi cả hai chân bị thương, Hứa Hiếu Dương đã rất đau khổ và suy sụp, tình trạng này đã tiếp diễn trong vài năm”.
“Sau này ông ấy đã tìm được một chuyên gia ở nước ngoài. Nhờ có sự nỗ lực cứu chữa của các chuyên gia nước ngoài, giờ đây ông ấy đã có thể đi lại bình thường”.
“Thật không!?”
Cầu Tam Nguyên đột nhiên đứng dậy.
Lý do mà ông ta cứ một hai năm lại phải ra nước ngoài một lần.
Mục đích là để đi tìm phương pháp chữa bệnh cho con trai.
Nhưng sau bao nhiêu năm vẫn chưa tìm thấy phương pháp thích hợp.
Khi thấy phản ứng của Cầu Tam Nguyên, trong mắt Hậu Tông Vĩ lóe lên một ý cười.
Lúc này, hắn lấy vài tờ báo từ chỗ người đi cùng mình.
Sau đó đặt trước mặt Cầu Tam Nguyên.
Đơn vị phát hành các tờ báo này không thống nhất.
Có Đông Hải.
Có Thành Hải.
Còn có cả Thiên Môn.
Tiêu đề của các tờ báo này đều là kinh nghiệm quá khứ của chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu.
Cầu Tam Nguyên càng xem càng kích động, hai tay ông ta nắm chặt tờ báo.
Ông ta hưng phấn đến mức mặt đỏ tía tai.
Cầu Tam Nguyên nhìn chằm chằm Hậu Tông Vĩ bằng ánh mắt như muốn thiêu đốt: “Hứa Hiếu Dương bảo cậu đến đây, có phải hi vọng có một đại tông sư mạnh đến bảo vệ gia tộc không?”
“Chỉ cần ông ấy chữa khỏi chân cho con trai tôi”.
“Đừng nói là một đại tông sư, cho dù bảo tôi đi đến bảo vệ gia tộc bọn họ cũng không là vấn đề!”
Những môn phái như trang viên Thiết Chưởng này, thường có nhiều gia tộc đến nhờ giúp đỡ.
Trang viên sẽ phái một số cao thủ đến bảo vệ các gia tộc.
Các gia tộc này vừa phải trả tiền cho các cao thủ cũng vừa phải trả tiền cho trang viên này.
Có thể nói đây là một công việc kinh doanh đôi bên cùng có lợi.
Hậu Tông Vĩ lắc đầu, cười nói: “Chủ tịch Hứa lần này bảo tôi đến đây là để cầu thân”.
“Cầu thân?”
Một tia sáng khẽ thoáng qua khuôn mặt Cầu Tam Nguyên, ông ta lại từ từ ngồi xuống.
Vừa rồi, ông ta đã nghe Hậu Tông Vĩ nói rất nhiều về Hứa Mộc Tình.
Nhưng không có ảnh của Hứa Mộc Tình trên tờ báo này.
Cầu Tam Nguyên nghĩ thầm, Hứa Mộc Tình là một người phụ nữ mạnh mẽ, có lẽ trông không được xinh đẹp lắm.
Hơn nữa, những người phụ nữ mạnh mẽ đều không còn trẻ.
Hứa Mộc Tình có thể là một người phụ nữ già đang ở lưng chừng, không phải quá thành công, cũng không ở tầm quá thấp.
Thủ đoạn của Hứa Hiếu Dương thật sự rất cao tay!
Nếu như hai gia đình họ trở thành thông gia, tập đoàn Lăng Tiêu của nhà họ Hứa sẽ nhận được sự hỗ trợ của trang viên Thiết Chưởng.
Một khi hai nhà trở thành thông gia.
Từ nay về sau, ở phương Bắc rộng lớn này, người của tập đoàn Lăng Tiêu chỉ cần nói ra tên của Cầu Tam Nguyên, thì ít nhất sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào ở thế giới ngầm!
Biệt danh “Thiết Chưởng Khai Sơn” của Cầu Tam Nguyên vang dội khắp toàn thế giới ngầm ở miền Bắc.
Thấy Cầu Tam Nguyên ngồi trầm mặc ở đó.
Lúc này, Hậu Tông Vĩ lấy một bức ảnh từ người bên cạnh.
Hậu Tông Vĩ đưa bức ảnh cho Cầu Tam Nguyên.
Cầu Tam Nguyên khi nhìn thấy người trong ảnh, hai mắt ông ta mở to.
Hậu Tông Vĩ cười nói: “Đây là ảnh đời thường của Hứa Mộc Tình, giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Không hề qua chỉnh sửa ảnh một chút nào luôn”.
“Hơn nữa, tôi có thể bảo đảm với ông rằng ngoài đời cô ấy còn đẹp hơn trong ảnh”.
Cầu Tam Nguyên ngẩng đầu, sững sờ nhìn Hậu Tông Vĩ, một lúc sau mới vỗ tay.
“Chúng tôi đồng ý lời cầu thân!"
......
Khách sạn Sheraton ở Thiên Môn.
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình xuống xe.
Bọn họ đến khách sạn để gặp một khách hàng rất quan trọng.
Vừa xuống xe, Lý Hùng hơi khựng lại.
Đồng thời, vành tai khẽ động đậy.
“Tách tách”.
“Tách tách”.
Lý Hùng nghe thấy một âm thanh giống như đang chụp ảnh.
Anh nhìn về góc bên cạnh.
Lý Hùng phát hiện ra một cô gái đang ngồi ở một góc cách đó không xa.
Cô gái đó trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, mái tóc nhuộm vàng, đeo ba lô trước ngực.
“Tiểu Thất”.
“Có”.
Vương Tiểu Thất nhanh chóng từ xa đi tới.
“Lấy máy ảnh qua đây”.
“Vâng!”
Vương Tiểu Thất nhìn theo ánh mắt của Lý Hùng, nhìn thấy một cô gái tóc vàng đang ngồi đó.
Khi Vương Tiểu Thất bước đến, cô gái ấy lập tức xoay người bỏ chạy.
“Xoẹt!”
Một cơn gió mạnh thổi qua.
Vương Tiểu Thất đã đứng trước mặt cô gái tóc vàng.
Tay cậu ta nhanh chóng thò vào ba lô của cô gái ấy, lấy ra một chiếc máy ảnh tinh xảo từ bên trong.
“Này, này, máy ảnh của tôi mà!”
Vương Tiểu Thất đưa máy ảnh cho Lý Hùng.
Lý Hùng thản nhiên liếc mắt nhìn, phát hiện trong máy ảnh toàn là hình của Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng lạnh lùng nhìn cô gái tóc vàng.
“Cho tôi một lý do”.
Ánh mắt của Lý Hùng sắc như dao.
Chỉ là một cái nhìn đã khiến cô gái tóc vàng run lên bần bật.
Dưới cái nhìn áp bức mạnh mẽ của Lý Hùng, cô gái ấy đã run rẩy kể lại những chuyện đã xảy ra.
Cô gái có mái tóc vàng này tên là Millay, cô ta đã bỏ học từ năm trung học.
Ngày thường, cô ta thường cầm máy ảnh lén chụp ảnh những người nhà giàu.
Sau đó bán ảnh cho một số người có nhu cầu.
Thời gian gần đây, có người đã ngỏ ý muốn mua những bức ảnh đời thường của Hứa Mộc Tình.
Một bức ảnh hai trăm tệ.
Nghe vậy, Lý Hùng nhíu mày hỏi: “Người mua ảnh đời thường này là ai?”
Millay vội vàng xua tay: “Anh ơi, cái này tôi không thể nói, như vậy là trái với đạo đức nghề nghiệp của tôi”.
“Ừm?”
Lý Hùng khẽ nhướng mày.
Một tia sáng nhanh chóng lóe lên.
Khiến cho Millay rùng mình toàn thân.
Ánh mắt thật đáng sợ!
Không cần Lý Hùng nói thêm cái gì, Millay vội vàng nói ra.
“Gia tộc Hậu Thị!”
“Hậu Tông Vĩ!”
“Hậu Tông Vĩ này có quan hệ gì với trưởng tộc gia tộc Hậu Thị, Hậu Thụy Niên?”
“Con riêng”, Millay nói một cách tự nhiên.
Millay vừa nói xong, liền chớp mắt nhìn Lý Hùng cười, nói tiếp.
“Đại ca, tôi vẫn còn một tin tức thú vị hơn liên quan đến các anh”.
“Nếu như anh đưa tôi tiền, tôi sẽ lập tức nói với anh ngay”.
Lý Hùng lấy trong túi ra một đồng xu, đặt vào lòng bàn tay Millay.
“Mẹ kiếp, đại ca à, anh cũng quá keo kiệt rồi đó, một xu này cũng chẳng đủ mua trà sữa”.
Khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên: “Đồng xu này có thể cứu mạng cô, cô có tin không?”
Ánh mắt Lý Hùng thật sự quá đáng sợ.
Millay vội vàng gật đầu: “Có có có, tôi tin, tôi tin!”
Sau đó, Millay đã kể hết tất cả về chuyến đi của Hậu Tông Vĩ đến trang viên Thiết Chưởng.
Ánh mắt Lý Hùng càng lúc càng sắc bén, khiến cho Millay sởn hết cả da gà da vịt.
Thời tiết lúc này rõ ràng là có nắng.
Tuy nhiên, Millay cảm thấy như thể cô ta đang ở Nam Cực, toàn thân cô ta đang run lên vì lạnh!
“Được rồi, cô có thể đi được rồi”.
“Nếu như sau này cô gặp khó khăn, hãy cầm đồng xu này đến gặp tôi”.
Millay lè lưỡi, đút đồng xu này vào túi, quay người bước nhanh ra khỏi khách sạn.
Hứa Mộc Tình nhìn theo bóng lưng Millay, nhỏ giọng hói: “Cô gái này thật ra cũng không dễ dàng gì”.
Lý Hùng gật đầu: “Anh biết, nếu không thì anh sẽ không đưa đồng xu cho cô ấy”.
Hứa Mộc Tình khẽ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp và mỉm cười.
Cô khoác tay Lý Hùng đi về phía thang máy.
Thật ra, cả Hứa Mộc Tình và Millay đều không biết đồng xu đó có ý nghĩa gì?
“Thằng nhãi, bây giờ nếu mày quỳ gối, dập đầu nhận sai thì vẫn còn kịp đấy”.
“Nếu không đợi đến lúc đó, khi tao đấm một đấm, mày sẽ không chịu được mà khóc rống lên đấy”.
Viên Tuấn Khải ngồi bất động ở đó, nụ cười trên mặt anh ta càng lúc càng lạnh.
Cố Ngôn Hi nhìn Viên Tuấn Khải đầy hoài nghi: “Anh Viên, sao anh có thể làm như vậy được?”
Hành động này của Viên Tuấn Khải đã khiến Cố Ngôn Hi cảm thấy bị đả kích rất lớn.
Cô ấy vốn có chút tình cảm với Viên Tuấn Khải.
Cô ấy vốn định nhờ Viên Tuấn Khải để hoàn toàn quên đi Lý Hùng.
Tuy nhiên, cô ấy không ngờ rằng Viên Tuấn Khải cũng giống như những cậu ấm con nhà giàu khác.
Đều là loại mặt người dạ thú.
Viên Tuấn Khải cười.
Anh ta cười rất khoái chí.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn Hi, nói: “Cô Cố, cô cũng là người trong giới”.
“Có một số chuyện không cần tôi nói ra, chắc cô cũng tự hiểu”.
“Tối nay, cô đến nhà hàng này dùng bữa cùng với tôi”.
“Không phải là muốn được ngủ với tôi sao?”
“Anh nói linh tinh gì vậy! Tôi không có!”
Cố Ngôn Hi đột nhiên đứng dậy.
“Đừng ngụy biện nữa”.
“Nếu như đã ở trong cái giới này thì nên hiểu rõ các quy tắc của giới này chứ”.
“Mặc dù cô có chút tiếng tăm, nhưng muốn trở thành nữ chính của bộ phim này mà không phải trải qua một hai thủ tục là không được đâu nhé".
“Tôi chính là thủ tục đầu tiên”.
“Đợi sau khi hai chúng ta ngủ cùng nhau, tôi nếm thử ‘vị ngon” của cô xong, tôi sẽ đẩy cô cho ông chủ lớn phía sau”.
“Ông ta chính là thủ tục thứ hai”.
“Chỉ cần cô vượt qua cửa ải này, từ nay về sau, con đường tương lai của cô sẽ rực rỡ sán lạn!”
“Nổi tiếng từ Bắc vào Nam”.
Cố Ngôn Hi run lên vì tức giận, dùng những ngón tay mảnh mai chỉ vào mặt Viên Tuấn Khải.
“Đồ không biết xấu hổ!”
“Từ nay về sau tôi không muốn gặp anh nữa!”
Nói xong, Cố Ngôn Hi quay người bước đi.
“Đi?”
“Cô đã đến đây rồi, cô nghĩ liệu mình có đi được không?”
Viên Tuấn Khải nói xong, đột nhiên vỗ tay.
Ngay sau đó, hàng chục tên đàn ông cường tráng bất ngờ ập vào.
Cố Ngôn Hi sợ hãi lùi lại.
“Các người muốn làm gì?”
Viên Tuấn Khải đứng dậy, từng bước đến gần Cố Ngôn Hi.
“Vừa nãy tôi đã nói rồi, cô đã đến đây rồi, vậy thì thủ tục đầu tiên đã bắt đầu”.
Tham lam.
Đôi mắt Viên Tuấn Khải tràn đầy dục vọng mãnh liệt.
Anh ta đã không nhịn được nữa rồi.
Anh ta thè lưỡi ra, liếm láp đôi môi khô nứt nẻ của mình.
Anh ta nở nụ cười đầy dâm dục, bước từng bước đến gần Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi sợ hãi, liên tục lùi lại phía sau.
Lúc này cô ấy đã lùi đến bên cạnh cửa sổ.
Không còn đường lui!
“Này! Anh nghĩ tôi là người vô hình đấy hả?”
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên gầm lên một tiếng, cậu ta nắm chặt tay.
Trợn trừng hai mắt.
Nhìn chằm chằm!
“Có tôi ở đây! Kẻ nào dám động vào nữ thần của tôi!”
Viên Tuấn Khải hừ lạnh và nháy mắt với mười mấy tên cường tráng đó.
Đám đán ông vạm vỡ lập tức nở nụ cười nham hiểm đi về phía Hứa Hạo Nhiên.
“Dựa vào đám cà chua thối chim không thèm ăn này mà dám khoa chân múa tay trước mặt ông đây à, chúng mày đúng là tự tìm đường chết!”
Vừa nói, Hứa Hạo Nhiên vừa hét lên một tiếng, vung nắm đấm và lao lên phía trước.
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Sau một vài cú đấm.
“A ui!”
“Đừng đánh vào mặt!”
“Ái da!”
“Đã bảo đừng đánh vào mặt cơ mà! Tôi dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm đấy!”
“Hu hu đau quá!”
“Đám khốn nạn, dám tát vào mặt ông đây!?”
Hứa Hạo Nhiên đã dành một vài ngày ở căn cứ huấn luyện.
Lúc đó hăng máu như cắt tiết gà.
Nhưng cậu ta sinh ra không phải để tập võ.
Lúc bắt đầu, còn nhiệt huyết được một lúc.
Nhưng dần dần, thì ba ngày đánh cá, hai ngày thả lưới.
Những đòn kungfu mèo cào của Hứa Hạo Nhiên đối phó với mấy tên lưu manh còn được.
Nhưng mười mấy người cường tráng này đều là đám côn đồ đích thực.
Ngay lập tức, Hứa Hạo Nhiên bị đánh sưng tấy, bầm dập mặt mũi.
“Mấy cậu dừng lại cho tôi”.
Viên Đa Đa vội vàng xông đến, đứng chắn trước mặt Hứa Hạo Nhiên,
“Con béo này, tránh ra mau”.
Trong số đó có một người đàn ông không nói gì, trực tiếp đấm vào mặt Viên Đa Đa.
“Bộp!”
Nắm đấm của tên này không chạm vào Viên Đa Đa.
Mà đấm thẳng vào mặt Hứa Hạo Nhiên vừa xông lên từ phía sau.
Mặc dù bị đánh rất dã man.
Nhưng Hứa Hạo Nhiên vẫn gầm lên: “Chúng mày muốn đánh thì đánh tao này! Tới đây!”
Viên Tuấn Khải đang ở bên cạnh xem kịch hay.
Mặc dù Viên Tuấn Khải là dòng dõi trực hệ của gia tộc Viên Thị, xét về thân phận, thì anh ta là anh họ của Viên Đa Đa.
Tuy nhiên, Viên Đa Đa thường ở nước ngoài.
Viên Tuấn Khải không quá thân thiết với Viên Đa Đa.
Lúc này, anh ta đột nhiên vỗ tay nói: “Tôi đột nhiên phát hiện ra, con béo ngu ngốc này và thằng nhãi không biết trời cao đất dày kia rất đẹp đôi”.
“Hai người hãy uống ly rượu vang này”.
“Hôm nay, tôi đến đây làm người mai mối, tác hợp cho đôi chim sẻ này”.
Vừa dứt lời, tên đàn ông cường tráng bóp miệng Hứa Hạo Nhiên và đổ rượu vang vào.
Viên Tuấn Khải lấy một ít chất bột màu trắng ra, đổ vào miệng của Viên Đa Đa.
“Khụ! Khụ khụ khụ khụ!”
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên không biết sức lực ở đâu ra mà đẩy được một tên vạm vỡ ra.
Cậu ta nắm lấy tay Viên Đa Đa, hai người vội vàng chạy về phía Cố Ngôn Hi.
Hứa Hạo Nhiên hét lên với Cố Ngôn Hi: “Chị Ngôn Hi, chị mau chạy đi! Mau chạy đi!”
Viên Tuấn Khải dắt theo đám người bao vây bọn họ.
“Chạy? Hừ, chúng mày chạy được không?”
“Đây là tầng năm, nếu như nhảy xuống, chúng mày sẽ tan xương nát thịt”.
“Ha ha ha, con béo này, tao đã cho mày uống thuốc rồi, thuốc khá mạnh đấy”.
“Bây giờ chúng mày chắc đang cảm thấy cơ thể mình rất nóng đúng không”.
“Mau tìm một phòng mà đi “hey hey’ với nhau đi, thuốc đó hiệu nghiệm lắm đấy”.
Trong khi nói chuyện, anh ta đã đổ chất bột màu trắng đó vào ly rượu vang đỏ.
Anh ta cầm ly rượu một cách tao nhã và bước từng bước đến gần Cố Ngôn Hi.
“Cô Cố, việc đã đến bước này rồi, cô không cần trốn trốn tránh tránh nữa”.
“Biết điều chút, ngoan ngoãn đứng ra đây, uống hết ly rượu này đi”.
“Cô yên tâm, đừng nhìn tôi ôn nhu ấm áp như vậy, nhưng thật ra ở trên giường, tôi vô cùng mạnh mẽ đó”.
“Tôi nhất định sẽ khiến cô ngây ngất”.
“Rất nhiều ngôi sao sau khi được tôi chơi xong, sau đó không ngừng gọi điện thoại cho tôi, chủ động hẹn tôi đấy nhé”.
Cố Ngôn Hi đang đứng dựa cả người vào cửa sổ.
Cô ấy vịn chặt tay vào cửa sổ.
Thất vọng.
Đau khổ.
Còn có một nỗi tuyệt vọng không thể xóa nhòa.
Cô ấy cứ nghĩ đó sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Không ngờ rằng, thế giới này nham hiểm hơn cô ấy tưởng tượng rất nhiều.
Tuyệt vọng!
Cố Ngôn Hi hạ quyết tâm!
Cô ấy nhìn Viên Tuấn Khải bằng vẻ mặt lạnh lùng.
Cho dù có chết tôi cũng không để anh làm nhục!”
Nói xong .
Cố Ngôn Hi đột ngột quay người!
Nhảy xuống!
Cô ấy nhảy ra ngoài cửa sổ, giống như một con chim vươn đến khát vọng tự do.
Khoảnh khắc này, cô ấy cảm thấy được tự do.
Mặc dù trong đầu cô ấy bây giờ không ngừng hiện lên hình bóng của Lý Hùng!
Nhưng, cô ấy từ bỏ rồi.
Thích một người.
Chỉ cần khắc cốt ghi tâm hình bóng của người đó trong lòng là được rồi.
Cô ấy sẽ giữ kín tình yêu đẹp đẽ này.
Đến một thế giới khác!
Một nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt Cố Ngôn Hi.
Cô ấy nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi không rơi thẳng xuống nền đất lạnh buốt cứng ngắc như cô nghĩ.
Đột nhiên!
Có một bóng đen!
Từ trong không trung bay tới.
Một bàn tay!
Trong không trung, ôm chặt lấy cơ thể yêu kiều của cô ấy vào trong lòng.
Chương 447: Anh rể, đỡ em với
Gió, càng lúc càng mạnh.
Trong cơn gió dữ dội, Cố Ngôn Hi vẫn cảm nhận được luồng khí tức mãnh liệt.
Đây là một loại khí tức nam tính rất đặc biệt.
Lúc này, Cố Ngôn Hi say đắm.
Bởi vì ngay khi mở mắt ra, cô ấy đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lý Hùng.
Trầm bổng.
Phiêu du.
Từ địa ngục.
Lên thiên đường.
Cố Ngôn Hi không ngờ rằng, Lý Hùng lại xuất hiện vào giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.
Anh giống như một siêu anh hùng.
Giữ cô ấy ở trên không, rồi sau đó từ từ hạ xuống đất.
Lý Hùng đặt Cố Ngôn Hi đứng vững trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cố Ngôn Hi đang định nói, Hứa Hạo Nhiên hét lên từ trên lầu.
“Anh rể, anh đỡ em với!”
Giọng của Hứa Hạo Nhiên vọng lại trong không khí.
Lúc cậu ta hét lên thì cậu ta đã lao ra khỏi cửa sổ, nhảy xuống.
Viên Đa Đa cũng nhảy xuống cùng Hứa Hạo Nhiên.
Cố Ngôn Hi chưa kịp nói gì, cô ấy đã phải rời xa vòng tay ấm áp của Lý Hùng.
Lý Hùng giống như một cơn gió.
Như một tia chớp.
Anh lao về phía Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa ở trong không trung!
“Anh rể, em tới đây”
Hứa Hạo Nhiên dang rộng hai tay.
Tuy nhiên, hành động đẹp mắt khi đỡ Cố Ngôn Hi đã không xảy ra.
Bởi vì hai tay của Lý Hùng phải đỡ Viên Đa Đa, cô gái nặng hơn một trăm kg.
Còn về Hứa Hạo Nhiên.
Khi Lý Hùng còn cách mặt đất tầm bốn năm mét, anh dùng chân đá vào mông Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên chổng mông lên trời.
Cả người trượt dài trên bãi cỏ hơn chục mét, rồi lăn vào bụi cây gần đó.
Lý Hùng đặt Viên Đa Đa xuống đất, đi đến bên cạnh bụi cây, từ trên cao nhìn xuống Hứa Hạo Nhiên, hỏi: “Sao rồi?”
“Phù! Phù phù!”
Hứa Hạo Nhiên nhổ những chiếc lá bay vào trong miệng ra, đau đớn bò dậy.
“Anh rể, sao em cảm thấy nóng quá?”
Lúc này, gương mặt Hứa Hạo Nhiên đỏ bừng bừng!
Nhìn giống như bị bỏng bởi nước sôi vậy!
“Anh rể, em khó chịu quá! Phía dưới của em như muốn nổ tung vậy!”
Lúc này, cả người Viên Đa Đa cũng đỏ hầm hập.
Và trong cổ họng cô ấy phát ra một âm thanh khiến bất cứ người đàn ông nào sau khi nghe xong cũng phải phản ứng lại.
Lý Hùng khẽ cau mày, anh đang định nói thì Viên Tuấn Khải đột nhiên dắt mấy chục tên vạm vỡ ban nãy đi đến.
Một đám người lập tức bao vây Lý Hùng.
Viên Tuấn Khải nhìn chằm chằm Lý Hùng bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Thằng nhãi kia, nếu như không muốn bị chặt đứt tay đứt chân ném vào thùng rác thì mau chóng cút đi cho tao!”
Lý Hùng hờ hững nhìn Viên Tuấn Khải, hỏi: “Có thuốc giải không?”
“Ha ha ha ha! Cái thứ này làm sao lại có thuốc giải được chứ?”
Nét mặt Viên Tuấn Khải càng lúc càng trở nên xấu xa.
“Thằng nhãi này, tao thấy tướng mạo của mày trông cũng khá đó”.
“Tao nghĩ mày không nên tọc mạch vào chuyện người khác”.
“Tao cho mày một cơ hội nữa, lập tức cút cho tao”.
“Nếu không tao sẽ đút cho mày thứ này, rồi sau đó ném mày vào chuồng lợn đấy!”
Trong khi nói, Viên Tuấn Khải lấy từ trong túi ra một chiếc lọ thủy tinh trong suốt, bên trong chứa đầy bột màu trắng.
Lý Hùng khẽ búng tay.
“Tiểu Thất”.
“Có”.
Đột nhiên Vương Tiểu Thất bước đến như một cơn gió.
“Đút thứ này cho cậu Viên đây và mười mấy anh em bên cạnh anh ta, mỗi người một ít”.
“Sau đó nhốt bọn chúng vào một phòng riêng”.
“Vâng!”
Vừa dứt lời, Vương Tiểu Thất lao đến, giật lọ thủy tinh từ trong tay Viên Tuấn Khải.
Sau đó, các thành viên dưới trướng Vương Tiểu Thất đột nhiên nhảy ra từ hai bên.
Vương Tiểu Thất hành động gọn gàng dứt khoát, đổ bột trắng trong lọ thủy tinh vào miệng từng người một!
Ngay sau đó, một chiếc xe tải nhỏ có thùng kín chạy tới.
Vương Tiểu Thất ném cả chục người, bao gồm cả Viên Tuấn Khải vào phía sau xe tải.
Bên trong xe tải lập tức vang lên nhiều âm thanh khác nhau.
Âm thanh này khiến cho người ta cảm thấy sởn da gà.
Nổi gai ốc.
Nhìn Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa lúc này đã đan chặt tay vào nhau.
Cả hai đều đang thở dốc.
Trong mắt ánh lên một tia dục vọng mãnh liệt.
Bùng cháy!
Cơ thể bọn họ khó chịu như thể bị lửa đốt.
Lý Hùng ôm trán, cười nhạt: “Không ngờ rằng, thật sự tôi lại nói trúng phóc”.
Các đây một thời gian, Lý Hùng vừa nói đùa với Hứa Hạo Nhiên rằng nhà họ Viên có một cô con gái nặng hơn một trăm kg rất phù hợp với cậu ta.
Không ngờ hai người này lại có duyên đến vậy.
Lý Hùng thuê một phòng đơn cho hai người trong một khách sạn năm sao.
Lý Hùng ngồi đợi trong quán café.
Cố Ngôn Hi đã thay một bộ quần áo khác, lấy lại tinh thần, bước tới.
Cố Ngôn Hi nhìn Lý Hùng, cười dịu dàng: “Cám ơn anh”.
Lý Hùng thản nhiên nói: “Vẫn là câu nói đó, bạn bè với nhau không cần nói cảm ơn”.
Cố Ngôn Hi gật đầu.
Lúc cô ấy nhảy xuống lầu, cô ấy đã hoàn toàn từ bỏ.
Vỗn dĩ cô ấy cũng không hi vọng quá nhiều vào tình cảm này.
Cô ấy cũng từng nghĩ rằng cả đời này mình cũng sẽ không thể nào gặp được người mà mình thích được nữa.
Sự xuất hiện của Lý Hùng đã mang đến cho cô ấy một bất ngờ và rất nhiều cảm xúc đẹp đẽ.
Những điều này sẽ mãi mãi được cất giấu trong tim cô ấy.
Giờ phút này, Cố Ngôn Hi như được sống lại một lần nữa, cô ấy đưa tay về phía Lý Hùng.
Lý Hùng cũng lịch sự bắt tay cô ấy.
Một nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt của Cố Ngôn Hi: “Tôi sắp quay về Thành Hải rồi”.
“Lần sau tôi mở concert, anh và Tình Tình nhớ đến đấy nhé”.
“Ừm”.
Lý Hùng gật đầu.
Cố Ngôn Hi xoay người, bước từng bước.
Cứ đi mãi.
Nước mắt bất giác rơi xuống.
…….
“Á!!”
“Cứu mạng!!”
Cửa phòng khách sạn bị Hứa Hạo Nhiên đạp mạnh ra.
Hứa Hạo Nhiên nhảy ra ngoài như một con thỏ.
Hứa Hạo Nhiên đang cầm một chiếc gối màu trắng trong tay, che đi phần thân dưới của cậu ta.
Điên cuồng chạy trốn trong hành lang khách sạn.
Khi cậu ta lao đến cầu thang, cậu ta nhìn thấy Vương Tiểu Thất đang đứng hút thuốc ở đó.
Hai người đàn ông nhìn nhau trong ba giây.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Hứa Hạo Nhiên, Vương Tiểu Thất bật cười.
Hứa Hạo Nhiên thì bật khóc.
Vương Tiểu Thất cởi áo của mình, khoác cho Hứa Hạo Nhiên, vỗ vai cậu ta.
“Anh Hạo Nhiên, quá tuyệt vời! Đúng tròn một tiếng luôn đấy”.
“Bời vì hai người ầm ĩ quá”.
“Nên tôi đã sơ tán toàn bộ các phòng ở tầng này cho cậu rồi”.
Vương Tiểu Thất đưa cho Hứa Hạo Nhiên một gói khăn giấy.
Hứa Hạo Nhiên xua tay: “Em không có khóc, là do khói của anh làm em sặc”.
Hứa Hạo Nhiên giật điếu thuốc trên tay Vương Tiểu Thất và hít một hơi.
“Khụ khụ khụ!”
“Cay quá!”
“Cái gì cay cơ? Anh Hạo Nhiên, anh đang nói cơ thể của em rất nóng bỏng sao?”
Quay đầu lại thấy Viên Đa Đa đã đứng ngay sau Hứa Hạo Nhiên.
Lông mày phong tình.
Chớp chớp đôi mắt.
“Anh Hạo Nhiên à, lần đầu tiên quý giá nhất của người con gái đã bị anh cướp đi mất rồi, sau này anh phải chịu trách nhiệm với em đấy”.
Chân của Hứa Hạo Nhiên bỗng chốc mềm nhũn, ánh mắt vô hồn, không ngừng lẩm bẩm một câu.
“Làm sao bây giờ?”
“Làm sao cái gì nữa? Gạo đã nấu thành cơm rồi”.
Chương 448: Đàn ông không xấu
Lúc này, giọng nói của Lý Hùng truyền tới từ dưới lầu.
Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy Lý Hùng như nhìn thấy người thân của mình, vội vào xông đến ôm chặt lấy anh.
Cậu ta nước mắt nước mũi đầm đìa kể lại chuyện vừa xảy ra trong phòng”.
“Anh ơi! Anh rể ơi! Người thân của em”.
“Anh mau nói cho em biết, việc này xử lý như thế nào đi?”
Lý Hùng đặt tay vào vai Hứa Hạo Nhiên.
Anh đưa Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh, thì thầm nói.
“Anh hỏi em, không phải bình thường em hay nói thích những cô gái ngực bự sao?”
“Bây giờ em liếc mắt qua đó mà xem, hai ngọn núi trước ngực cô ấy cao như thế nào đi?”
Cái này còn phải nhìn à?
Vừa nãy ở trong phòng, Hứa Hạo Nhiên đã sờ soạng khắp người cô ấy rồi.
Bây giờ hình ảnh ấy tràn ngập trong trí não cậu ta.
Không đúng.
Nhầm rồi.
Tóm lại, nếu như xét từ khía cạnh này, Viên Đa Đa thực sự đã thỏa mãn ham muốn vô hạn của Hứa Hạo Nhiên.
Bởi vì hiện tại, trong số những người phụ nữ mà Hứa Hạo Nhiên biết thì hai ngọn núi của Viên Đa Đa là cao nhất, đây rõ ràng là đỉnh núi Everest!
Tuy nhiên, lý do khiến đỉnh Everest cao như vậy là vì nó nằm trên nóc nhà của thế giới!
Còn số lượng thịt của Viên Đa Đa dù đã chia đôi.
Thì cô ấy vẫn nặng hơn Hứa Hạo Nhiên.
Lý Hùng chỉ cần liếc một cái là có thể biết được Hứa Hạo Nhiên đang nghĩ gì.
Anh ghé vào tai Hứa Hạo Nhiên, nói nhỏ vài câu.
Lý Hùng càng nói, hai mắt của Hứa Hạo Nhiên càng sáng lên.
Cuối cùng, Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lý Hùng, hỏi: “Anh rể, chuyện này là thật sao?”
Khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên, anh cười nói: “Lừa em thì anh là chó”.
“Hơn nữa em chưa từng nghe câu người béo đều là những người rất có tiềm lực à?”
“Em nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, nhìn mũi, nhìn mắt, tất cả đều rất tự nhiên”.
“Chỉ cần giảm bớt một chút mỡ trên người cô ấy”.
“Đến lúc đó, người mà trong lòng em ôm chính là một nữ thần thật sự”.
Hứa Hạo Nhiên bị câu nói của Lý Hùng làm cho phấn khích.
Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay, thở gấp.
Giống như đang lấy hơi thổi sáo.
Một lúc sau, sau khi hô hấp ổn định trở lại, cậu ta lập tức xoay người, bước đến chỗ Viên Đa Đa.
Hứa Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào Viên Đa Đa: “Cô thật lòng thích tôi sao?”
Viên Đa Đa gật đầu: “Vâng ạ!”
Hứa Hạo Nhiên bước tới, khoác vai Viên Đa Đa và dẫn cô ấy vào trong phòng.
“Nếu như muốn trở thành bạn gái của anh, thì phải nghe lời anh”.
“Không được nhìn các anh chàng đẹp trai khác, không được rời đi mà không nói lời từ biệt, không được cáu giận vô cớ”.
“Lúc anh không vui, em phải dỗ dành anh”.
“Lúc anh vui, em phải vui cùng anh…”
Khi Hứa Hạo Nhiên đang nói chuyện, Viên Đa Đa vẫn luôn cúi gằm mặt, nhìn xuống đất.
Lúc này thằng nhóc Hứa Hạo Nhiên còn cố ý lắc lắc eo, cười hi hi hỏi: “To không?”
“Đáng ghét! Anh xấu quá đi!”
“He he, đàn ông mà không xấu, đàn bà sẽ không yêu mà?”
Nói xong, hai người tình chàng ý thiếp bước vào trong phòng.
Vương Tiểu Thất sững sờ nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt.
Một lúc sau, mới thở ra một câu: “Đại ca, mặc dù tôi rất muốn dùng mấy câu nam thanh nữ tú, trời sinh một cặp để khen ngợi bọn họ”.
“Tuy nhiên, trong đầu tôi cứ luôn xuất hiện ba từ”.
Lý Hùng bình thản hỏi: “Ba từ nào?”
“Cẩu nam nữ”.
Lý Hùng gật đầu, vô cùng đồng ý.
Hai người này thật sự là một sự kết hợp hoàn hảo!
……
Ở giữa thủ đô và Thiên Môn, có một thành phố nhỏ tên là Kế Thành.
Ở ngoại ô Kế Thành, có một trang viên lớn.
Trang viên Thiết Chưởng.
Trang viên được xây dựng trên nền đất bằng phẳng.
Có một “quốc đạo” vốn dĩ là xuyên thẳng qua trang viên này.
Nhưng vì sự tồn tại của nó, đã làm thay đổi toàn bộ quỹ đạo.
Những người sống trong trang viên này đều mang họ Cầu.
Ở địa phương, họ này không phải là họ phổ biến.
Nhưng tất cả mọi người trong thành phố nhỏ này đều biết rằng, tất cả những người mang họ Cầu đều không thể chọc!
Cầu Tam Nguyên là chủ nhân của trang viên này, ông ta đã hơn sáu mươi tuổi.
Mặc dù đã sáu mươi tuổi, nước da lốm đốm vết chân chim.
Nhưng thân hình của Cầu Tam Nguyên trông rất cứng rắn.
Hai mắt ông ta hiện lên những tia lửa bừng bừng khí thế.
Cầu Tam Nguyên đi qua hành lang dài bước đến cửa phòng con trai mình.
Ông ta liếc nhìn vào trong căn phòng, phát hiện con trai Cầu Thiên Sơn không ở đó.
Cầu Tam Nguyên hỏi người hầu đang dọn nhà.
“Thiên Sơn đi đâu rồi?”
“Cậu chủ đi vào trong thành phố rồi ạ”.
Cầu Tam Nguyên nghe xong, lông mày khẽ cau lại: “Chân nó đi lại không tiện, đến thành phố làm gì?”
“Hình như là cậu chủ của nhà họ Trương lái xe qua đón cậu chủ rồi ạ, nói muốn giới thiệu cho cậu chủ một người”.
Nghe vậy, lông mày của Cầu Tam Nguyên giãn ra.
Con trai ông ta năm nay đã ba mươi hai tuổi.
Do bị bệnh bẩm sinh nên anh ta không đi được bằng hai chân, từ nhỏ đã rất khép mình.
Sau đó, Hậu Thư Hạo đến trang viên Thiết Chưởng.
Nhờ sức ảnh hưởng của Hậu Thư Hạo, Cầu Tam Nguyên dần trở nên lạc quan và vui vẻ, hai người thường xuyên vào thành phố chơi.
Mặc dù không rõ hai người đó đến đó làm gì.
Nhưng mỗi khi từ bên ngoài về, tâm trạng ủ rũ não nề của Cầu Thiên Sơn đều được xóa sạch.
Vốn dĩ Cầu Thiên Sơn là một người lầm lì, u ám và lạnh lùng.
Nhưng Hậu Thư Hạo xuất hiện đã làm thay đổi toàn bộ con người anh ta.
Trên mặt luôn nở nụ cười, đối xử tốt hơn với người trong nhà.
“Chính vì “công lao” của Hậu Thư Hạo mà Cầu Tam Nguyên đã chỉ định Hậu Thư Hạo làm người kế nhiệm.
Khi nghĩ đến Hậu Thư Hạo, một người dịu dàng, nhẹ nhàng, khiêm tốn, lông mày của Cầu Tam Nguyên khẽ nhếch lên vì vui mừng.
Có tài năng xuất chúng như vậy trở thành người kế nhiệm của ông ta.
Trang viên Thiết Chưởng của ông ta sẽ tiếp tục tỏa sáng.
Cầu Tam Nguyên ra khỏi phòng Cầu Thiên Sơn.
Khi đang đi ở sân sau, ông ta đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ ở bên ngoài bức tường.
Nghe giống như tiếng một người phụ nữ đang khóc.
Cầu Tam Nguyên khẽ cau mày, ông ta chắp hai tay sau lưng, bước ra ngoài cửa sau.
“Mấy người là đồ cầm thú! Trả con gái cho tôi! Trả con gái cho tôi!”
Cách đó rất xa, Cầu Tam Nguyên nhìn thấy một cặp vợ chồng già đang khóc lóc ở đó.
Các đệ tử dưới môn phái của Cầu Tam Nguyên bao vây họ, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn bọn họ, sát khí đằng đằng.
Trong đó có một đệ tử, trầm giọng nói.
“Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, người phụ nữ mà hai người nhắc tới không ở trong trang viên chúng tôi”.
“Cậu chủ nhà chúng tôi cũng chưa từng quen biết con gái của bà”.
Cầu Tam Nguyên chậm rãi đi tới.
Ánh mắt ông ta dần trở nên sắc bén.
“Chuyện gì vậy?”, giọng nói của Cầu Tam Nguyên vang lên làm cho mấy đệ tử giật mình.
“Sư phụ, hai người này ở đây gây rối vô lý, chúng con đuổi bọn họ đi là được rồi”.
Tên đệ tử vừa nãy sát khí đằng đằng khi nhìn thấy Cầu Tam Nguyên, lập tức nở nụ cười.
Giọng nói của hắn với cặp vợ chồng già cũng có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Mấy người đừng làm loạn ở đây nữa, mau chóng đi đi”.
“Người mà hai người muốn tìm không có ở trong trang viên chúng tôi”.
Trong khi nói chuyện, một số đệ tử đỡ đôi vợ chồng già dậy, đưa bọn họ rời đi.
“Đợi đã”.
Cầu Tam Nguyên bước tới, vẻ mặt trầm ngâm.
Đôi vợ chồng già thậm chí không thể đững vững trước mặt Cầu Tam Nguyên, họ chỉ có thể đứng dựa vào nhau.
Hai vợ chồng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Cầu Tam Nguyên.
Trong những năm này, Cầu Tam Nguyên rất hiếm khi ra ngoài.
Ngoại trừ thỉnh thoảng ra nước ngoài, thảo luận võ thuật thì phần lớn thời gian ông ta đều tu luyện ở trong trang viên.
Sau bao nhiêu năm tiếp xúc với người thường, ông ta phát hiện ra trong ánh mắt mọi người nhìn ông ta chỉ có sự sợ hãi!
Chương 449: Biến thái
“Hai vị không cần phải sợ, tôi là Cầu Tam Nguyên”.
Ở Kế Thành rộng lớn này, ai mà không biết Cầu Tam Nguyên chứ?
Tuy nhiên khi nghe thấy ba từ Cầu Tam Nguyên.
Đôi vợ chồng già này run lên vì sợ hãi, hai chân mềm nhũn ngã uỵch xuống đất.
Cầu Tam Nguyên nhíu chặt mày.
Ông ta đích thân dìu đôi vợ chồng già này đứng dậy.
Hỏi hai người về toàn bộ sự việc đã xảy ra bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
Thì ra vợ chồng già này có một cô con gái đang trong độ tuổi thanh xuân.
Sau khi tốt nghiệp đại học, con gái vào làm việc ở một công ty lớn.
Hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn.
Nhưng cách đây không lâu, con gái của bọn họ đột nhiên biến mất.
Sau nhiều lần nghe ngóng, hai vợ chồng cuối cùng cũng biết được con gái của họ có liên lạc với Cầu Thiên Sơn trước khi mất tích.
Cầu Thiên Sơn đưa con gái của họ vào một khách sạn.
Cuối cùng, con gái của bọn họ đã biến mất không một dấu vết.
Còn Cầu Thiên Sơn vẫn ung dung tự tại.
Đôi vợ chồng già này đã sử dụng tất cả các mối quan hệ mà họ có.
Tuy nhiên, khi người khác nghe thấy cái tên Cầu Thiên Sơn, bọn họ đâu dám nhúng tay vào nữa?
Bị ép đến bước đường cùng, bọn họ chỉ có thể đến trang viên tìm người.
“Sư phụ, lời của hai người này không thể tin được đâu!”
“Cậu chủ chỉ cùng cô ta ăn một bữa cơm thôi, bọn họ hoàn toàn không có đi khách sạn, hai người này rõ ràng là đến đây để ăn vạ mà”.
Cầu Tam Nguyên lạnh lùng nhìn đệ tử của mình: “Nghe lời của cậu như vậy, chắc là cậu biết bây giờ Cầu Thiên Sơn đang ở đâu đúng không?”
“Con....”, đệ tử ấp úng.
“Dẫn tôi đi!”
Khách sạn năm sao Đào Viên ở Kế Thành.
“Á!”
“Á!”
“Cầu xin anh, cầu xin anh tha cho tôi đi!”
“Tôi không thể chịu được nữa rồi!!”
“Cầu xin anh, tôi thật sự không chịu được nữa rồi!”
Trong phòng tổng thống của khách sạn.
Tràn ngập tiếng la hét và khóc lóc của phụ nữ.
Có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
Anh ta chỉ mặc quần, trên cổ tay cầm một cây nến đỏ dày cộm.
Trước mặt anh ta, có một người phụ nữ không mặc quần áo đang nằm rạp trên mặt đất.
Người phụ nữ như con bọ bị thiêu đốt, toàn thân cuộn tròn lại.
Người đàn ông đang cầm một cây nến đỏ trên tay, dí sát vào người người phụ nữ đó.
Cứ sau một hoặc hai giây, sẽ có một giọt nến nóng chảy xuống và cháy trên cơ thể người phụ nữ này!
Hung ác!
Xấu xí!
Biến thái!
Người đàn ông biến thái này.
Chính là đứa con trai ngoan trong mắt Cầu Tam Nguyên, Cầu Thiên Sơn.
Lúc này, một người đàn ông bên cạnh đưa một chiếc roi da cho anh ta.
“Thiên Sơn, nhìn bộ dạng cô ta đã trở thành như vậy rồi, làm thêm chút kích thích nữa đi”.
“Quất cô ta vài roi là sẽ cảm thấy vui ngay ấy mà”.
Cầu Thiên Sơn lập tức vất ngọn nến lên trên người người phụ nữ này.
khi người phụ nữ đang kêu gào thảm thiết, anh ta cầm roi quất mạnh vào người cô ấy.
Cuộn tròn!
Hét lớn!
Quỳ xuống!
Cầu xin!
Nhưng Cầu Thiên Sơn vẫn phớt lờ!
Càng đánh càng mạnh!
Vẻ mặt của Cầu Thiên Sơn càng lúc càng trở nên hung dữ.
Hai nhãn cầu của anh ta như thể sắp rơi khỏi tròng mắt.
Trong mắt anh ta lóe lên một tia sáng ác độc.
Anh ta hưng phấn.
Anh ra run rẩy.
Anh ta run rẩy trong hưng phấn.
Mỗi một lần gào thét.
Mỗi một lần cầu xin.
Mỗi một lần đau khổ.
Đều mang đến cho Cầu Thiên Sơn một cảm giác vô cùng sảng khoái.
Trong lúc đánh đập, anh ta bất ngờ dùng roi da quất vào cổ người phụ nữ rồi kéo đầu người phụ nữ này về phía mình.
Sau đó, hai tay dùng lực siết chặt cổ người phụ nữ này.
“Khụ! Khụ Khụ!”
“Cầu xin anh đừng giết tôi, đừng giết tôi!”
Cơn đau này.
Tiếng kêu này.
Khiến Cầu Thiên Sơn càng lúc càng phấn khích.
Tay anh ta quất roi càng lúc càng mạnh.
Khi người phụ nữ bị siết cổ đến mặt đỏ bừng, đau đớn đớn mức lưỡi thè ra.
“Bộp!”
Cánh cửa phòng tổng thống đột nhiên bị bật tung.
Cầu Thiên Sơn ngẩng đầu nhìn lên liền nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Cầu Tam Nguyên.
“Dừng tay lại cho tao!”
Cầu Tam Nguyên như một cột cơn gió lạnh buốt thổi đến.
“Bốp!”
Ông ta tát mạnh vào mặt Cầu Thiên Sơn.
Cơ thể của Cầu Thiên Sơn lập tức bay ra và đập mạnh vào tường.
Cầu Tam Nguyên cởi áo khoác và khoác lên người người phụ nữ bị làm nhục ở trước mặt.
Ông ta bước từng bước về phía Cầu Thiên Sơn, nhìn anh ta bằng ánh mắt phẫn nộ.
Ngạc nhiên.
Bối rối.
Không thể hiểu được.
Và hơn hết là sự tức giận.
Cầu Tam Nguyên không bao giờ nghĩ rằng con trai mình lại có thể làm một việc độc ác còn không bằng loài cầm thú này!
“Bố nghe con nói đã, đây đều là do cô ta tự nguyện”.
“Là người phụ nữ này chủ động cầu xin con làm như vậy”.
“Cô ta nói làm như vậy sẽ khiến cô ta cảm thấy rất sung sướng...”
“Bốp!”
Lại một cái tát mạnh nữa.
Cầu Tam Nguyên nhìn Cầu Thiên Sơn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Mày đã làm những chuyện này bao nhiêu lần rồi, mày rốt cuộc đã làm hại bao nhiêu cô gái vô tội rồi?”
“Bố, đây là lần đầu tiên, đây thật sự là lần đầu tiên!”
Ánh mắt Cầu Thiên Sơn hoảng loạn.
Vừa van xin lòng thương xót, anh ta vừa nhanh chóng chỉ tay vào người phụ nữ đang khóc lóc, nằm co ro ở bên cạnh.
“Đều tại cô ta! Đều tại cô ta khiến con trở thành như thế này!”
“Việc đến nước này rồi mà mày còn dám ngụy biện!”
Thấy Cầu Tam Nguyên định giơ tay lên.
Cầu Thiên sơn vội vàng ôm chặt lấy chân Cầu Tam Nguyên.
Vẻ mặt anh ta giống hệt với vẻ mặt của người phụ nữ vừa rồi.
Van xin.
Đau khổ.
Đáng thương.
Cầu Tam Nguyên mềm lòng, thở dài một hơi!
“Haiz!”
.......
Ở đại sảnh, trang viên Thiết Chưởng.
Cầu Tam Nguyên đang ngồi trên chiếc ghế chính bằng gỗ, nhìn người trước mặt với vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này, có hai người đàn ông đang đứng trong đại sảnh.
Bọn họ đến từ thủ đô.
Là thành viên của gia tộc Hậu Thị.
Sau khi Cầu Tam Nguyên trở về từ khách sạn, sắc mặt của ông ta luôn rất tệ.
Cầu Thiên Sơn đã giải thích rõ ràng lý do tại sao anh ta trở nên như vậy phần lớn là do Hậu Thư Hạo lôi kéo.
Hậu Thư Hạo thường đưa Cầu Thiên Sơn đi chơi cùng một số anh em của hắn.
Những cậu chủ nhà giàu ở Kế Thành đều do Hậu Thư Hạo giới thiệu.
Ngày thường, ngoài việc ăn uống vui chơi, họ còn làm những việc bẩn thỉu để đáp ứng một số nhu cầu biến thái của bản thân.
Khi Cầu Tam Nguyên đang nghĩ cách tìm Hậu Thư Hạo tính sổ thì gia tộc Hậu Thị đã cử người đến.
Người đứng đầu là Hậu Tông Vĩ, một nhân tài ưu tú của gia tộc Hậu Thị.
“Mấy người đến đây làm gì?”, Cầu Tam Nguyên lạnh lùng hỏi.
Hậu Tông Vĩ nói với Cầu Tam Nguyên: “Cầu lão gia, không biết ông đã từng nghe nói về tập đoàn Lăng Tiêu chưa?”
Đôi lông mày dài của Cầu Tam Nguyên hơi nhăn lại: “Chưa từng nghe”.
“Tập đoàn Lăng Tiêu đến từ Đông Hải, một thành phố nhỏ ở phía Nam”.
“Nó vốn dĩ chỉ là một xưởng gia đình nhỏ”.
“Nhờ giám đốc Hứa Mộc Tình chăm chỉ nỗ lực làm việc, bây giờ nó đã được mở rộng quy mô to hơn trước rất nhiều”.
“Giám đốc Hứa Mộc Tình cũng đã từ một một người nhỏ bé vô danh trở thành một nữ doanh nhân mạnh mẽ”.
“Gia tộc Hậu Thị chúng tôi có mối quan hệ rất thân thiết với tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Lần này đến là nhận ủy thác của Hứa Hiếu Dương, chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu”.
Cầu Tam Nguyên nói: “Hai người Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình mà cậu nói, tôi không hề quen biết, cũng chưa từng nghe qua, người tên Hứa Hiếu Dương này lại phái người đến đây để làm gì?”
“Thời gian trước, cậu chủ nhà chúng tôi khi nói chuyện với giám đốc Hứa Mộc Tình có nhắc đến con trai của ông”.
Nghe vậy, Cầu Tam Nguyên khẽ nhướng mày.
Chương 450: Cầu thân
Hậu Tông Vĩ tiếp tục nói: “Hứa Hiếu Dương, chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu trước đây cũng là một người tàn tật”.
“Hai chân của ông ấy bị thương nặng trong một vụ tai nạn xe hơi”.
“Sau khi cả hai chân bị thương, Hứa Hiếu Dương đã rất đau khổ và suy sụp, tình trạng này đã tiếp diễn trong vài năm”.
“Sau này ông ấy đã tìm được một chuyên gia ở nước ngoài. Nhờ có sự nỗ lực cứu chữa của các chuyên gia nước ngoài, giờ đây ông ấy đã có thể đi lại bình thường”.
“Thật không!?”
Cầu Tam Nguyên đột nhiên đứng dậy.
Lý do mà ông ta cứ một hai năm lại phải ra nước ngoài một lần.
Mục đích là để đi tìm phương pháp chữa bệnh cho con trai.
Nhưng sau bao nhiêu năm vẫn chưa tìm thấy phương pháp thích hợp.
Khi thấy phản ứng của Cầu Tam Nguyên, trong mắt Hậu Tông Vĩ lóe lên một ý cười.
Lúc này, hắn lấy vài tờ báo từ chỗ người đi cùng mình.
Sau đó đặt trước mặt Cầu Tam Nguyên.
Đơn vị phát hành các tờ báo này không thống nhất.
Có Đông Hải.
Có Thành Hải.
Còn có cả Thiên Môn.
Tiêu đề của các tờ báo này đều là kinh nghiệm quá khứ của chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu.
Cầu Tam Nguyên càng xem càng kích động, hai tay ông ta nắm chặt tờ báo.
Ông ta hưng phấn đến mức mặt đỏ tía tai.
Cầu Tam Nguyên nhìn chằm chằm Hậu Tông Vĩ bằng ánh mắt như muốn thiêu đốt: “Hứa Hiếu Dương bảo cậu đến đây, có phải hi vọng có một đại tông sư mạnh đến bảo vệ gia tộc không?”
“Chỉ cần ông ấy chữa khỏi chân cho con trai tôi”.
“Đừng nói là một đại tông sư, cho dù bảo tôi đi đến bảo vệ gia tộc bọn họ cũng không là vấn đề!”
Những môn phái như trang viên Thiết Chưởng này, thường có nhiều gia tộc đến nhờ giúp đỡ.
Trang viên sẽ phái một số cao thủ đến bảo vệ các gia tộc.
Các gia tộc này vừa phải trả tiền cho các cao thủ cũng vừa phải trả tiền cho trang viên này.
Có thể nói đây là một công việc kinh doanh đôi bên cùng có lợi.
Hậu Tông Vĩ lắc đầu, cười nói: “Chủ tịch Hứa lần này bảo tôi đến đây là để cầu thân”.
“Cầu thân?”
Một tia sáng khẽ thoáng qua khuôn mặt Cầu Tam Nguyên, ông ta lại từ từ ngồi xuống.
Vừa rồi, ông ta đã nghe Hậu Tông Vĩ nói rất nhiều về Hứa Mộc Tình.
Nhưng không có ảnh của Hứa Mộc Tình trên tờ báo này.
Cầu Tam Nguyên nghĩ thầm, Hứa Mộc Tình là một người phụ nữ mạnh mẽ, có lẽ trông không được xinh đẹp lắm.
Hơn nữa, những người phụ nữ mạnh mẽ đều không còn trẻ.
Hứa Mộc Tình có thể là một người phụ nữ già đang ở lưng chừng, không phải quá thành công, cũng không ở tầm quá thấp.
Thủ đoạn của Hứa Hiếu Dương thật sự rất cao tay!
Nếu như hai gia đình họ trở thành thông gia, tập đoàn Lăng Tiêu của nhà họ Hứa sẽ nhận được sự hỗ trợ của trang viên Thiết Chưởng.
Một khi hai nhà trở thành thông gia.
Từ nay về sau, ở phương Bắc rộng lớn này, người của tập đoàn Lăng Tiêu chỉ cần nói ra tên của Cầu Tam Nguyên, thì ít nhất sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào ở thế giới ngầm!
Biệt danh “Thiết Chưởng Khai Sơn” của Cầu Tam Nguyên vang dội khắp toàn thế giới ngầm ở miền Bắc.
Thấy Cầu Tam Nguyên ngồi trầm mặc ở đó.
Lúc này, Hậu Tông Vĩ lấy một bức ảnh từ người bên cạnh.
Hậu Tông Vĩ đưa bức ảnh cho Cầu Tam Nguyên.
Cầu Tam Nguyên khi nhìn thấy người trong ảnh, hai mắt ông ta mở to.
Hậu Tông Vĩ cười nói: “Đây là ảnh đời thường của Hứa Mộc Tình, giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Không hề qua chỉnh sửa ảnh một chút nào luôn”.
“Hơn nữa, tôi có thể bảo đảm với ông rằng ngoài đời cô ấy còn đẹp hơn trong ảnh”.
Cầu Tam Nguyên ngẩng đầu, sững sờ nhìn Hậu Tông Vĩ, một lúc sau mới vỗ tay.
“Chúng tôi đồng ý lời cầu thân!"
......
Khách sạn Sheraton ở Thiên Môn.
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình xuống xe.
Bọn họ đến khách sạn để gặp một khách hàng rất quan trọng.
Vừa xuống xe, Lý Hùng hơi khựng lại.
Đồng thời, vành tai khẽ động đậy.
“Tách tách”.
“Tách tách”.
Lý Hùng nghe thấy một âm thanh giống như đang chụp ảnh.
Anh nhìn về góc bên cạnh.
Lý Hùng phát hiện ra một cô gái đang ngồi ở một góc cách đó không xa.
Cô gái đó trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, mái tóc nhuộm vàng, đeo ba lô trước ngực.
“Tiểu Thất”.
“Có”.
Vương Tiểu Thất nhanh chóng từ xa đi tới.
“Lấy máy ảnh qua đây”.
“Vâng!”
Vương Tiểu Thất nhìn theo ánh mắt của Lý Hùng, nhìn thấy một cô gái tóc vàng đang ngồi đó.
Khi Vương Tiểu Thất bước đến, cô gái ấy lập tức xoay người bỏ chạy.
“Xoẹt!”
Một cơn gió mạnh thổi qua.
Vương Tiểu Thất đã đứng trước mặt cô gái tóc vàng.
Tay cậu ta nhanh chóng thò vào ba lô của cô gái ấy, lấy ra một chiếc máy ảnh tinh xảo từ bên trong.
“Này, này, máy ảnh của tôi mà!”
Vương Tiểu Thất đưa máy ảnh cho Lý Hùng.
Lý Hùng thản nhiên liếc mắt nhìn, phát hiện trong máy ảnh toàn là hình của Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng lạnh lùng nhìn cô gái tóc vàng.
“Cho tôi một lý do”.
Ánh mắt của Lý Hùng sắc như dao.
Chỉ là một cái nhìn đã khiến cô gái tóc vàng run lên bần bật.
Dưới cái nhìn áp bức mạnh mẽ của Lý Hùng, cô gái ấy đã run rẩy kể lại những chuyện đã xảy ra.
Cô gái có mái tóc vàng này tên là Millay, cô ta đã bỏ học từ năm trung học.
Ngày thường, cô ta thường cầm máy ảnh lén chụp ảnh những người nhà giàu.
Sau đó bán ảnh cho một số người có nhu cầu.
Thời gian gần đây, có người đã ngỏ ý muốn mua những bức ảnh đời thường của Hứa Mộc Tình.
Một bức ảnh hai trăm tệ.
Nghe vậy, Lý Hùng nhíu mày hỏi: “Người mua ảnh đời thường này là ai?”
Millay vội vàng xua tay: “Anh ơi, cái này tôi không thể nói, như vậy là trái với đạo đức nghề nghiệp của tôi”.
“Ừm?”
Lý Hùng khẽ nhướng mày.
Một tia sáng nhanh chóng lóe lên.
Khiến cho Millay rùng mình toàn thân.
Ánh mắt thật đáng sợ!
Không cần Lý Hùng nói thêm cái gì, Millay vội vàng nói ra.
“Gia tộc Hậu Thị!”
“Hậu Tông Vĩ!”
“Hậu Tông Vĩ này có quan hệ gì với trưởng tộc gia tộc Hậu Thị, Hậu Thụy Niên?”
“Con riêng”, Millay nói một cách tự nhiên.
Millay vừa nói xong, liền chớp mắt nhìn Lý Hùng cười, nói tiếp.
“Đại ca, tôi vẫn còn một tin tức thú vị hơn liên quan đến các anh”.
“Nếu như anh đưa tôi tiền, tôi sẽ lập tức nói với anh ngay”.
Lý Hùng lấy trong túi ra một đồng xu, đặt vào lòng bàn tay Millay.
“Mẹ kiếp, đại ca à, anh cũng quá keo kiệt rồi đó, một xu này cũng chẳng đủ mua trà sữa”.
Khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên: “Đồng xu này có thể cứu mạng cô, cô có tin không?”
Ánh mắt Lý Hùng thật sự quá đáng sợ.
Millay vội vàng gật đầu: “Có có có, tôi tin, tôi tin!”
Sau đó, Millay đã kể hết tất cả về chuyến đi của Hậu Tông Vĩ đến trang viên Thiết Chưởng.
Ánh mắt Lý Hùng càng lúc càng sắc bén, khiến cho Millay sởn hết cả da gà da vịt.
Thời tiết lúc này rõ ràng là có nắng.
Tuy nhiên, Millay cảm thấy như thể cô ta đang ở Nam Cực, toàn thân cô ta đang run lên vì lạnh!
“Được rồi, cô có thể đi được rồi”.
“Nếu như sau này cô gặp khó khăn, hãy cầm đồng xu này đến gặp tôi”.
Millay lè lưỡi, đút đồng xu này vào túi, quay người bước nhanh ra khỏi khách sạn.
Hứa Mộc Tình nhìn theo bóng lưng Millay, nhỏ giọng hói: “Cô gái này thật ra cũng không dễ dàng gì”.
Lý Hùng gật đầu: “Anh biết, nếu không thì anh sẽ không đưa đồng xu cho cô ấy”.
Hứa Mộc Tình khẽ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp và mỉm cười.
Cô khoác tay Lý Hùng đi về phía thang máy.
Thật ra, cả Hứa Mộc Tình và Millay đều không biết đồng xu đó có ý nghĩa gì?
Bình luận facebook