• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Nhặt được nữ tổng tài xinh đẹp làm vợ (2 Viewers)

  • Chương 421-425

Chương 421: Người đẹp và quái vật

Lý Hùng lấy trong túi ra một viên kẹo bạc hà, ném cho Hứa Hạo Nhiên.

“Thật thông minh, thưởng cho em một viên kẹo này”.

“Anh rể, anh keo kiệt quá rồi đó, chỉ được một viên kẹo thôi ạ?”

Nói xong, Hứa Hạo Nhiên ghé sát tới, cười hihi trước mặt Lý Hùng.

“Hi hi, anh rể, có thể thưởng cho em cái gì đó thiết thực hơn được không?”

“Được chứ!”

Lý Hùng nói tiếp: “Trong số bốn gia tộc lớn ở thủ đô, còn có gia tộc Viên Thị”.

“Nghe nói gia đình này có một cô con gái nặng tầm một trăm năm mươi kg”.

“Mấy ngày nữa anh sẽ qua mời cô ấy về đây cùng đóng phim với em, người đẹp và quái vật”.

“Em diễn người đẹp, cô ấy diễn quái vật”.

Lý Hùng vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên vội vàng ném viên kẹo vào mồm.

“Cộp!”

“Cộp!”

“Cộp!”

“Hi hi, anh rể, kẹo của anh ngon quá đi!”

“Em đi tìm Diểu Diểu đây!”

Nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên bước ra khỏi văn phòng, Raven đột nhiên nói một câu.

“Tôi cảm thấy hai người họ không hợp”.

Khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên.

“Thật ra, con gái nhà họ Viên khá xứng đôi vừa lứa với cậu ấy đấy”.

Nghĩ đến cảnh một cô gái nặng một trăm năm mươi kg chu miệng, nắm tay Hứa Hạo Nhiên.

Raven không khỏi cảm thấy rùng mình!

......

Trong xe, Trương Tam từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, đột nhiên lên tiếng.

“Thật ra, vừa nãy tôi có thể giết chết hắn”.

“Chỉ cần giết chết hắn, chuyện này như vậy là xong”.

Hậu Thư Hạo nhàn nhã.

Ngón tay trắng nõn, mảnh mai của hắn.

Trong không khí.

Khẽ rung.

“Không được, tất nhiên là không được rồi”.

“Làm sao có thể giết Lý Hùng một cách dễ dàng như vậy được chứ?”

“Tên Lý Hùng này là một trong những con cờ tốt nhất để giúp tôi một bước lên mây”.

“Tôi muốn quật ngã hoàn toàn tên Lý Hùng này trước mặt Vũ Khuynh Mặc, để hắn liếm đế giày của tôi như một con chó”.

“Chỉ có như vậy, Vũ Khuynh Mặc mới có thể thực sự cảm nhận dược sự khác biệt của tôi”.

“Tôi sẽ làm cho cô ấy hiểu được rằng tôi là người đàn ông duy nhất trên thế giới này có thể đi cùng với cô ấy”.

Trương Tam khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Thật sự không hiểu đám có học thức như mấy người, làm việc sao lại phải rắc rối như vậy?”

Trương Tam giọng điệu lạnh lùng.

Ánh mắt sắc sảo.

Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt ông ta cũng giống như Hậu Thư Hạo.

Có một điểm chung.

Chính là khinh thường.

Sự coi thường và khinh bỉ sâu sắc.

Theo ông ta, tập đoàn Lăng Tiêu không khác gì một cái xưởng bên đường.

“Vừa rồi tôi cố ý thăm dò, bên cạnh Lý Hùng không có ai được gọi là cao thủ.

“Cao thủ mà cậu nói đang nấp trong bóng tối bảo vệ Lý Hùng”.

“Sợ rằng khi cảm nhận được sự xuất hiện của tôi nên đã âm thầm trốn đi rồi’.

“Cái thứ rác rưởi không dám lộ mặt này cũng không đáng để tôi ra tay”.

Hậu Thư Hạo cười nói: “Cho dù sau này ông muốn ra tay cũng không còn cơ hội nữa rồi”.

“Bắt đầu từ bây giờ, từng phút từng giây”.

“Lý Hùng và đám người này sẽ rơi vào cái bẫy mà do chính tay tôi thiết kế cho bọn họ”.

“Cái chết của chúng mày sẽ càng lúc càng khó coi hơn!”

Sau khi màn đêm buông xuống.

Khu ngoại ô thành phố Thiên Môn.

Trong một nhà máy bỏ hoang.

“Két!”

Cánh cửa nhà máy chậm rãi được đẩy vào từ bên ngoài.

Ánh sáng chói lọi của đèn pha ô tô chiếu vào.

Dưới ánh đèn, hơn bốn mươi người đàn ông đang chuẩn bị tiến vào phân xưởng rộng lớn của nhà máy.

Đám người này đều không phải người bình thường.

Bọn chúng cao lớn với nhiều màu da khác nhau.

Trên mặt bọn chúng hiện lên hai chữ.

Hung dữ!

Bọn chúng giống như một bầy sói chuẩn bị đi săn!

Ánh mắt lạnh như băng!

Đám người này đều là lính đánh thuê nước ngoài đi theo Andre đến Hoa Hạ.

Tham vọng của Andre không chỉ đơn giản là trở thành giám đốc một công ty nhỏ!

Hắn cũng giống đám người trước mặt này.

Là sói.

Là thú dữ.

Là một kẻ săn mồi.

Anh ta muốn giống như các gia tộc lớn, hơn một trăm năm sau.

Đối với đất nước này.

Đối với dân tộc này.

Cướp đoạt một lần nữa!

Đốt hết!

Giết chết.

Đất nước này đã rất giàu có từ thời cổ đại.

Một khối tài sản khổng lồ như vậy không nên được sở hữu bởi những con khỉ da vàng này.

Nên thuộc về giới quý tộc!

Đồ cổ nên được lưu giữ trong lâu đài khổng lồ của gia đình họ.

Bạc phải được nấu chảy, cho vào trong bình rượu vang của bọn họ.

Vàng phải được khắc thành những huy chương.

Treo trên ngực của chủng tộc da trắng cao quý!

Andre nhìn đàn sói ở trước mặt, nở một nụ cười tàn nhẫn.

“Những người hầu của tôi”.

“Đã đến lúc quyết định vận mệnh của các anh rồi”.

“Ngày mai tôi phải về nước”.

“Trước khi về nước, chúng ta phải làm một việc”.

“Chúng ta phải cướp thật nhiều tài sản của một con khỉ da vàng”.

“Một nửa số tiền sẽ được chia cho các anh!”

Những người đang đứng trong xưởng lập tức nhìn nhau, ánh mắt chúng lóe lên một tia sáng.

Tham lam!

Lòng tham vô tận!

Rất nhiều người đã háo hức muốn đi lắm rồi.

Một số người thậm chí còn bắt đầu hình dung ra cách họ sẽ phung phí số tiền này như thế nào sau khi về nước.

Bọn chúng đã quen với cách cướp bóc này.

Cướp bóc.

Không phải vì cuộc sống ép buộc,

Mà là vì bọn chúng thích như vậy.

Bời vì bọn chúng sinh ra đã là kẻ mạnh.

Tài sản của những kẻ yếu đều sẽ bị kẻ mạnh cướp mất!

Kẻ yếu chỉ có thể quỳ xuống cầu xin sự thương xót.

Lúc này, Andre duỗi một ngón tay ra.

Nụ cười trên mặt anh ta càng lúc càng hung dữ.

Xấu xí!

“Tôi vẫn còn một yêu cầu”.

“Yêu cầu này đối với các anh cũng dễ như trở bàn tay thôi”.

“Hơn nữa còn khiến các anh cảm thấy rất thoải mái”.

Nói xong, Andre lấy trong túi một bức ảnh ra.

Khi những con sói này nhìn thấy người phụ nữ trong bức ảnh, chúng bắt đầu huýt sáo.

“Người phụ nữ trong ảnh là Hứa Mộc Tình”.

“Cô ta cũng khá có da có thịt”.

“Mấy anh chắc đều đã từng cảm nhận được mấy con khỉ cái da vàng bên dưới khít thế nào, ẩm ướt ra sao rồi đúng không”.

Vừa dứt lời, trong không gian tràn ngập tiếng cười không thể kiềm chế của đám đàn ông.

Dâm đãng!

Dơ bẩn!

“Tôi chỉ có một yêu cầu rất đơn giản”.

“Đó là dùng “thứ cứng rắn” đó của các anh, đâm cô ta thật mạnh!”

“Mấy anh muốn đâm ở đâu cũng được”.

“Tôi muốn mấy anh đâm chết người phụ nữ này ngay trước mặt chồng cô ta!”.

“Đâm cô ta!!”

Lúc này, đám đàn ông trước mặt phát ra tiếng hú như sói.

Bọn chúng đã không thể chịu đựng được nữa.

Bọn chúng muốn giải tỏa.

Muốn tuôn trào.

Andre xua tay.

“Tối nay, tôi sẽ là người dẫn đường cho mấy anh”.

“Tôi sẽ dẫn các anh đi tới con đường của sự giàu có”.

“Xuất phát!”

Hơn một chục chiếc xe nhanh chóng rời khỏi nhà máy và đi về phía văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu.

“Vù!”

“Vù!”

“Vù!”

Những chiếc xe này chạy càng lúc càng nhanh.

Những kẻ lái xe đang rất nóng lòng.

Bọn chúng đã không thể kiềm chế được nữa rồi!

Khi hơn chục chiếc xe nhanh chóng chạy tới dưới tòa nhà văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu.

Tòa nhà văn phòng này có rất nhiều phòng làm việc đang sáng đèn.

John nói với Andre rằng giám đốc Hứa Mộc Tình và một số nhân viên chủ chốt vì một hạng mục chưa hoàn thành nên đã cùng nhau tăng ca tối nay

Đây là thời điểm tốt nhất để tấn công tập đoàn Lăng Tiêu!

Andre nhìn bầy sói hai mắt đã sáng rực, không thể kiềm chế được nữa.

Anh ta cười.

Anh ta giơ tay rồi chỉ về tòa nhà trước mặt.

“Tiền bạc! Phụ nữ! Đều ở trong đó!”

“Bọn họ không có nhãn hiệu!”

“Càng không có chủ quyền!”

“Mấy anh vào đó, muốn cướp bao nhiêu tùy thích!”

“Giết hết chúng nó đi!”
Chương 422: Run sợ

Bầy sói gầm lên một tiếng sung sướng.

Một số tên đã cởi áo ra để tiện làm việc.

Chúng hú hét và lao vào sảnh của tập đoàn Lăng Tiêu!

Andre cười và đi sát theo sau.

Tốc độ rất nhanh.

Tâm trạng phấn khởi.

Andre cười đi lướt qua sảnh.

“Bùm!”

Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên sau lưng anh ta!

Andre đột ngột quay đầu lại, phát hiện cánh cửa sắt ở lối vào đại sảnh đột nhiên sập xuống.

Ngay sau đó, ánh đèn rực rỡ trong toàn bộ đại sảnh lập tức vụt tắt.

Chìm trong bóng tối!

Lúc này, tiếng bước chân đều tăm tắp truyền tới trong bóng tối phía trước.

“Cộp!”

“Cộp!”

“Cộp!”

Ánh đèn mờ nhạt của thành phố bên ngoài chiếu dọc khung theo cửa sổ.

Ánh mắt!

Ánh mắt phát sáng.

Từng ánh mắt phát sáng nối tiếp nhau trong bóng tối.

Xếp thành hàng ngay ngắn.

Đột nhiên.

Đèn sáng.

Andre và những người khác vô cùng ngạc nhiên khi thấy một số người đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng.

Người dẫn đầu chính là Lý Hùng.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Hùng, Andre phá lên cười.

“Ha ha ha ha, tao vốn dĩ còn nghĩ mày sẽ tìm chỗ nào đó để trốn đi chứ”.

“Không ngờ rằng mày lại chủ động đến nộp mạng!”

Lý Hùng nét mặt bình thản nhìn Andre: “Đêm nay, tôi nhất định sẽ không chết”.

“Sống hay chết, thì phải xem biểu hiện tiếp theo của chúng mày rồi”.

“Tao cho mày một cơ hội sống”.

“Quỳ xuống”.

“Dập đầu”.

“Xin tha mạng”.

“Ha ha ha!”

“Á há há há há!”

Cười chế giễu!

Tiếng cười đinh tai nhức óc phát ra từ miệng Andre và những người khác.

Andre đi từ cuối lên đầu hàng.

Anh ta chỉ vào Lý Hùng: “Chúng mày! Lũ khỉ vàng!”

“Sau đây, tao sẽ bảo những chiến binh anh dũng không ai bằng đánh gãy toàn bộ tay chân của chúng mày”.

“Sau đó sẽ chơi phụ nữ của chúng mày trước mặt chúng mày”.

Andre vừa nói xong, đột nhiên!

Anh ta duỗi tay ra, ôm chặt bụng!

“Á á!”

Anh ta lùi lại hai bước.

“Á á!”

Hai chân anh ta mềm nhũn, ngã phịch xuống nền đất lạnh giá.

Lý Hùng đi từng bước về phía Andre.

Giọng anh vang vọng khắp trong hội trường.

Như thể phát ra từ nơi sâu nhất của địa ngục.

“Cơ hội chỉ có một lần”.

“Các anh đã dùng hết rồi”.

Lúc này, Lý Hùng đã đứng trước mặt Andre.

Cao cao tại thượng.

Andre ngẩng đầu lên nhìn Lý Hùng.

Khoảnh khắc giao tiếp bằng mắt.

Đồng tử của Andre giãn ra.

Kinh hoàng!

Run sợ!

Cơ thể của anh ta.

Xương cốt của anh ta.

Đồng tử của anh ta.

Linh hồn của anh ta!

Đều đang run rẩy!

Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy!

Ánh mắt này không phải là ánh mắt của người.

“Vụt!”

Một bóng người lướt nhanh qua Lý Hùng!

“Vụt!”

“Vụt!”

Từng bóng đen khác vụt qua từ phía bên cạnh Andre.

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Tiếng kêu thảm thiết!

Ai oán!

Vương Tiểu Thất và các thành viên trong đội vô cùng mạnh tay.

Khồng hề nương tay!

Chỉ có giết!

Giết!!

Giết!!!

Andre kinh ngạc!

Anh ta không ngừng lùi lại phía sau!

Ác quỷ!

Đây đều là những con ác quỷ đến từ địa ngục.

Nhìn Lý Hùng tiếp tục đến gần, Andre đột nhiên nghĩ đến thân phận của mình.

Anh ta vội vàng chỉ vào Lý Hùng hét lớn: “Tao là người nước ngoài, mày dám giết tao à?”

Khóe miệng Lý Hùng khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong.

“Có không ít người nước ngoài đã chết trong tay tôi”.

“Anh không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng”.

Bàn tay của Lý Hùng giống như rắn độc, bất ngờ siết cổ Andre.

“Ặc ặc ặc”.

Đồng tử của Andre càng lúc càng lớn.

Sợ hãi!

Hối hận!

Anh ta muốn xin lỗi Lý Hùng.

Anh ta muốn cầu xin Lý Hùng tha mạng.

“Xin, xin lỗi...”

“Tôi, tôi...sai rồi! Tôi sai rồi!”

“Tôi đáng chết!”

“Tôi hối hận lắm!”

Lý Hùng lạnh lùng nói: “Muộn rồi!”

“Ặc ặc ặc....”

Andre cảm thấy xương cổ của mình đang vỡ nát.

Anh ta trợn trừng hai mắt nhìn Lý Hùng.

“Mày không thể giết tao”.

“Tao, tao là dòng máu quý tộc!”

“Nếu như mày giết tao, cả gia tộc nhà tao nhất định sẽ báo thù cho tao!”

“Tao là người thừa kế của gia tộc Nicholas!”

Lý Hùng liếc mắc nhìn!

Mỗi lời anh nói đều giống như băng rơi trên đá cẩm thạch.

“Vậy, càng đáng chết!”

Lý Hùng vặn mạnh tay.

“Rắc!”

Lý Hùng thản nhiên ném xác Andre sang một bên.

Quay người đi về phía cửa thang máy lên lầu.

“Cộp”.

“Cộp”.

Ngoại trừ tiếng giày của Lý Hùng vang trên mặt đất.

Trong không khí truyền đến một giọng điệu bình thản.

“Không để sót tên nào”.

......

Thiên Môn, biệt thự của gia đình họ Hậu.

Hậu Thư Hạo đang ngồi nhãn nhà trong phòng khách của biệt thự.

Mặc dù lúc trước hắn đã tính toán kỹ.

Nhưng chuyện đó đã trở thành dĩ vãng.

Bây giờ, hắn đã thành công rồi.

Hắn thành công trả lại sự xấu hổ, nhục nhã cho Lý Hùng gấp mười lần, một trăm lần.

Chỉ cần nghĩ đến sáng mai, có thể nhìn thấy cảnh thảm hại của tập đoàn Lăng Tiêu.

Trong lòng Hậu Thư Hạo vô cùng thoải mái.

Vui vẻ.

Hậu Thư Hạo rót một ly rượu vang 1986, đưa cho Trương Tam đang đứng bên cạnh.

Hắn cười nói: “Ông cũng uống một ly đi”.

Trương Tam thái độ lạnh lùng, cứng rắn: “Tôi không uống rượu”.

Hậu Thư Hạo nhìn Trương Tam cười.

“Thật ra có đôi lúc tôi không hiểu, những người luyện võ như ông”.

“Ngoài tập luyện võ công, đánh đánh giết giết, ngoài ra còn theo đuổi cái gì nữa”.

“Nhiều khi, chỉ cần động não một chút là đã có thể dễ dàng giải quyết khủng hoàng, đẩy kẻ địch xuống vực thẳm rồi”.

Nói xong, Hậu Thư Hạo uống một ngụm rượu vang một cách tao nhã.

Hắn vắt chéo hai chân.

Ung dung nhàn nhã.

“Hãy tưởng tượng khi kẻ thù của tôi rơi vào cái bẫy mà tôi đã giăng ra cho hắn”.

“Ông sẽ thấy hắn vật lộn trong cạm bẫy, đau đớn, vũng vẫy và cuối cùng là tuyệt vọng, điều đó thật tuyệt vời làm sao!”

“Việc đó thích thú hơn rất nhiều so với việc xử lý hắn bằng một nắm đấm”.

Trương Tam hừ lạnh: “Với cách làm việc chậm chạp lề mề như vậy của cậu, thì đến bao giờ mới hoàn thành được nhiệm vụ mà giáo chủ giao cho?”

“Ông yên tâm, Lý Hùng tuyệt đối không thể sống sót qua đêm nay”.

Trương Tam hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Nếu hắn sống sót thì sao?”

“Ha ha ha ha!”

Hậu Thư Hạo cười lớn.

Tiếng cười tràn đầy tự tin.

Vang vọng khắp căn phòng.

“Ông Trương Tam, ông đề cao tên Lý Hùng này quá rồi đó”.

“Ngoài ra, ông không hiểu rõ về đám người Andre”.

“Đám người dưới trướng hắn mặc dù nhìn rất thô tục, nhưng thực lực thì tên nào tên nấy không hề yếu”.

“Phải biết rằng, Andre là người thừa kế của gia tộc Nicholas”.

Trương Tam khinh thường đám người nước ngoài này: “Nicholas nào, chưa từng nghe qua!”

“Đêm còn dài, dù sao bây giờ tôi cũng đang rảnh”.

“Để tôi kể sơ qua về gia tộc huyền thoại ở Anh này cho ông nghe”.
Chương 423: Thiên tài và ngu ngốc

Hậu Thư Hạo tỏ vẻ hiểu biết.

Hắn nhìn Trương Tam nói: “Ông có biết cuộc chiến tranh trăm năm giữa Anh và Pháp không?”

Trương Tam mặt vô cảm.

“Ông không biết cũng không sao, nhưng trong cuộc chiến tranh trăm năm giữa Anh và Pháp này, đã xuất hiện một nhân vật đi vào thi ca, nhất định là ông đã từng nghe qua”.

“Đây là một cô bé đến từ Orleans của nướcPháp, mọi người đều gọi cô bé ấy là “Joan of Arc”.

“Cuối cùng cô bé Joan of Arc này đã bị trói vào một thanh gỗ và bị thiêu sống”.

Trương Tam khẽ cau mày.

Trương Tam mặc dù không học nhiều nhưng ông ta cũng đã nghe qua chút ít.

Khi nhìn thấy vẻ mặt của Trương Tam, Hậu Thư Hạo lại cười.

Hắn kiêu ngạo!

Hắn tự hào!

“Trên thực tế, có rất nhiều người không biết tại sao Joan of Arc lại bị trừng phạt nặng như vậy”.

“Là bởi vì có một gia tộc đã bí mật lên kế hoạch đằng sau chuyện này”.

“Và gia tộc này chính là gia tộc Nicholas”.

“Nicholas là nhà quý tộc truyền thống của nước Anh”.

“Gia tộc này đứng về phía chúng ta, mặc dù danh tiếng của bọn họ không được nổi trội lắm”.

“Nhưng ở Châu Âu, ngay cả đứa trẻ con sau khi nghe thấy tên của gia tộc này cũng không dám tiếp tục khóc nữa”.

Trương Tam cười lạnh: “Nếu như gia tộc này thật sự lợi hại như lời cậu nói”.

“Vì sao con cháu gia tộc bọn họ lại chỉ có thể là người đứng đầu một công ty đầu tư bé tí tẹo này?”

“Thủ đoạn bẩn bì ổi như vậy?”

Với tất cả những việc là Hậu Thư Hạo đã làm.

Trương Tam rất khinh thường.

Trong suy nghĩ của ông ta, giết chết Lý Hùng chỉ là chuyện trong tích tắc, không cần phải phiền phức như vậy.

“Gia tộc Nicholas này có lịch sử hàng trăm năm”.

“Sở dĩ gia tộc bọn họ có được quyền uy lớn như bây giờ”.

“Là bởi vì bọn họ luôn thích cướp đoạt tài sản!”

“Phóng hỏa, giết người, cướp của, đây là các hành vi quen thuộc của nhà bọn họ”.

“Ở Châu Âu, mọi người thường hay gọi gia tộc Nicholas là những con sói!”

“Tối nay, cảnh tượng trong tòa nhà văn phòng đó nhất định sẽ rất hay ho đây”.

“Đàn ông sẽ bị chúng tra tấn và hành hạ bằng nhiều cách khác nhau”.

“Đàn bà thì còn thảm hơn!”

“Nói ra thì cũng thấy hơi tiếc con đàn bà Hứa Mộc Tình”.

“Một con đàn bà tuyệt vời như vậy, nếu như.....”

Trước khi Hậu Thư Hạo nói xong, một vệ sĩ bước nhanh vào.

“Cậu chủ, bên ngoài có một chiếc xe đi đến”.

Hậu Thư Hạo cười tự tin: “Xem ra Andre đã giải quyết xong mọi chuyện rồi”.

“Cậu ta đến để cảm ơn tôi chăng”.

Nói xong, Hậu Thư Hạo đắc ý đứng dậy, nói với Trương Tam: “Ông Trương Tam, chúng ta cùng ra ngoài gặp vị quý tộc người Anh này đi”.

Tuy rằng trong lòng khinh thường, nhưng Trương Tam cũng có chút tò mò về đám người ngoại quốc này.

Ông ta muốn biết những tên ngoại quốc này luyện loại võ công nào?

Thủ đoạn giết người của chúng ra sao?

Có thể cũng sẽ học được chút gì đó từ bọn chúng.

Lấy gậy ông đập lưng ông.

Biến võ công của người khác thành của mình.

Đây vẫn luôn là khẩu hiệu của Trương Tam và tổ chức của bọn họ.

Khi Hậu Thư Hạo đưa Trương Tam đến cửa.

Phát hiện chiếc xe đậu bên ngoài không phải một chiếc xe sang trọng, cũng không phải một chiếc xe bốn chỗ.

Mà là một chiếc xe tải.

Hậu Thư Hạo cảm thấy chiếc xe này có hơi quen mắt.

Mặc dù loại không giống nhau.

Tuy nhiên, khung cảnh chiếc xe xuất hiện trước mặt hắn lúc này khiến hắn cảm thấy dường như cảnh này đã từng xuất hiện trước đây.

Trong khoang lái xe không một bóng người.

Tài xế đã rời đi rồi.

Chiếc xe lặng lẽ đỗ ở đó.

Một cơn gió đêm lướt qua.

Khi cơn gió này thổi đến trước mặt Hậu Thư Hạo,hắn cảm thấy gió hơi lạnh.

Lúc này, Hậu Thư Hạo cuối cùng cũng nhớ ra.

Nguyên nhân mà hắn cảm thấy khung cảnh trước mặt rất quen thuộc.

Là bởi vì, cách đây không lâu, các cao thủ của nhà bọn họ cũng được xếp trong chiếc xe như vậy .

Lúc này, Hậu Thư Hạo cảm thấy hoảng sợ.

Nụ cười tự tin trên mặt hắn đã không cánh mà bay.

Lòng bàn tay hắn ướt sũng mồ hôi.

Tâm trạng thoái mái ban đầu đã bị thay thế bằng tâm trạng căng thẳng.

Khi một vệ sĩ bước nhanh đến, định mở cửa sau thùng xe tải.

Hậu Thư Hạo vội vàng nói: “Đợi một chút”.

Hậu Thư Hạo có chút hốt hoảng, nói: “Đừng mở cửa vội”.

Các vệ sĩ sắc mặt khó hiểu nhìn Hậu Thư Hạo.

Vừa rồi khi cậu chủ bước ra khỏi phòng vẫn còn nói nói cười cười.

Sau mà mới một tí đã co rúm người lại như vậy rồi?

Hơn nữa, khuôn mặt hắn trông có vẻ nhợt nhạt.

Lẽ nào trong người cảm thấy khó chịu gì sao?

Vệ sĩ của Hậu Thư Hạo không dám động đậy.

Tuy nhiên, Trương Tam đứng phía sau Hậu Thư Hạo, lúc này đột nhiên bước lên trước.

Trương Tam nhanh chóng mở cửa sau xe tải.

Khoảnh khắc cửa mở ra, đồng tử của Trương Tam lập tức giãn ra.

Người chết!

Trong xe toàn xác chết!

Trong khoang xe, một đám những người nước ngoài tóc vàng, mắt xanh đang xếp chồng lên nhau.

Tình trạng tử vong của những người này đều rất giống nhau.

Một đòn chí mạng!

Trương Tam quay đầu nhìn Hậu Thư Hạo, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt: “Đây là những tên nước ngoài ưu tú mà vừa nãy cậu khen ngợi sao?”

“Hừ!”

“Phế vật!”

Ba từ cuối cùng mà Trương Tam nói với Hậu Thư Hạo.

Không rõ là ông ta đang nói đám người nước ngoài chết trong xe kia hay là ám chỉ Hậu Thư Hạo sắc mặt đang tái mét đứng đó.

Hai tay Hậu Thư Hạo nắm chặt.

Mồ hôi từ lòng bàn tay chảy ra thậm chí có thể rơi thành từng giọt.

“Không thể nào!”

“Sao lại xảy ra chuyện này được chứ?”

“Việc này không giống với những gì tôi đã dự tính trước”.

“Những người mà Andre mang đến đều là cao thủ”.

“Làm thế nào mà một tập đoàn Lăng Tiêu bé cỏn con có thể chống lại được cuộc công kích của bọn họ được chứ?”

“Bên trong nhất định có uẩn khúc gì đó mà tôi không biết!”

“Để tôi nghĩ xem! Để tôi cẩn thận nghĩ lại xem”.

Hậu Thư Hạo đi đi lại lại.

Cuối cùng, hắn đột nhiên vỗ tay nói: “Nhất định là bên cạnh Lý Hùng vẫn còn có cao thủ!”

Trương Tam lập tức phản bác: “Không thể nào, nếu như bên cạnh Lý Hùng có cao thủ tồn tại, thì ngay lúc đó tôi đã cảm nhận được rồi”.

“Lời giải thích duy nhất chính là, cái gia tộc Nicholas mà cậu hết lòng khen ngợi chỉ là một đám vô dụng chuyên đi bắt nạt người già và trẻ em!”

Trương Tam bước từng bước đến gần Hậu Thư Hạo, khí thế dần dần mạnh lên.

“Cậu Hậu, cậu chắc không quên nhiệm vụ lần này cậu đến Thiên Môn đâu nhỉ”.

“Chủ nhân đã nói rất rõ ràng rồi, ông ấy cho cậu một cơ hội để thể hiện bản thân”.

“Nếu như cậu thành công, vậy thì cậu sẽ trở thành người của chúng tôi”.

“Còn nếu như cậu thất bại, thì tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu ngay lập tức”.

“Sau đó giết chết tên Lý Hùng!”

Trương Tam chỉ vào Hậu Thư Hạo, chửi mắng: “Bởi vì sự ngu xuẩn của cậu mà tôi đã lãng phí mấy ngày qua”.

Ngay khi Trương Tam nói những lời này, Hậu Thư Hạo lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén.

“Ông dám mắng tôi là ngu xuẩn?”

‘Tôi là thiên tài!”

“Tôi là thiên tài ngàn năm có một!”

“Tôi có vô số cách để giết chết tên Lý Hùng này”.

“Ông chờ đó! Tôi sẽ lại giăng bẫy Lý Hùng”.

“Lần này, tôi không sử dụng lũ sâu bọ bẩn thỉu của thế giới ngầm nữa mà sẽ sử dụng thế lực vốn có của thế giới”.

“Ông cứ nhìn xem! Trong vòng ba ngày, Lý Hùng nhất định sẽ chết!”

“Tôi cũng sẽ tiêu diệt cả cái tập đoàn Lăng Tiêu ấy luôn!”
Chương 424: Chạn vương

Nửa đêm.

Thông thường vào thời điểm này, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ yên bình.

Còn những người vẫn hoạt động trong các tụ điểm giải trí, chính là những người hoặc có nhà mà không muốn về, hoặc là muốn kiếm chỗ ‘giải khuây’.

Hậu Thư Hạo bước vào hội quán Trên Mây với hai phụ nữ xinh đẹp mặc váy gợi cảm.

Đây là hội quán cao cấp nhất ở Thiên Môn.

Những người có thể vào đây đều là người giàu có hoặc quý tộc.

Ngay khi Hậu Thư Hạo bước vào, một cậu trai trẻ bước nhanh đến.

Chàng trai trẻ kính cẩn chào Hậu Thư Hạo: "Cậu Hậu”.

"Đưa tôi đi gặp Nghê Quang Văn”.

Cậu trai trẻ rất nhanh đã đưa Hậu Thư Hạo đến một phòng lớn.

Lúc này, trong phòng có mấy thanh niên đang vui vẻ.

Cả căn phòng mù sương, không khí đục không chịu nổi.

Nhiều đàn ông và phụ nữ đã ném quần áo sang một bên.

Làm việc mà bọn họ thích làm, một cách điên cuồng.

Hậu Thư Hạo thoáng nhìn thấy, một thanh niên trẻ tuổi đang ôm hai người phụ nữ xinh đẹp trong tay.

Người này tên là Nghê Quang Văn.

Gia cảnh của Nghê Quang Văn rất đơn giản.

Chỉ cần kiểm tra đại cũng có thể tìm ra.

Cha mẹ hắn chỉ là tầng lớp lao động bình thường.

Gia cảnh không có gì đặc biệt.

Tuy nhiên, Nghê Quang Văn lại có một người vợ tốt.

Vợ của Nghê Quang Văn, tên là Vi Thắng Nam, là người chống lưng cho hắn!

Ở thế giới nổi, gia thế nhà họ Vi rất lớn.

Cả cái Thiên Môn rộng lớn này không ai dám động vào họ!

Nghê Quang Văn này là loại ăn bám điển hình!

Ở Thiên Môn, hắn còn có biệt danh là ‘chạn vương’!

Một khi nhìn thấy phụ nữ liền trở nên đứng hình.

Tuy nhiên, loại cặn bã như hắn.

Vi Thắng Nam lại cho phép hắn lăng nhăng bên ngoài.

Chưa bao giờ thèm quản chặt hắn.

Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Vi Thắng Nam không yêu người đàn ông này.

Chỉ cần thằng này chịu uất ức một tí thôi.

Thì Vi Thắng Nam, con sư tử Hà Đông, sẽ gầm lên ngay lập tức!

Khi đó, toàn bộ Thiên Môn sẽ run lên như cầy sấy!

Ngay khi Hậu Thư Hạo xuất hiện, những cậu chủ giàu có đó vội vàng cười cười đi tới bắt chuyện.

Những người đàn ông đang tập thể dục cường độ cao cũng nhanh chóng kéo quần lên.

Nghê Quang Văn đang nằm trên ghế sô pha, đầu hắn gối lên một cái đùi thon đẹp.

Hắn liếc nhìn Hậu Thư Hạo bằng khóe mắt.

Ánh mắt của Nghê Quang Văn nhanh chóng lướt qua người Hậu Thư Hạo.

Chẳng mấy chốc, hắn đã chú ý đến hai mỹ nữ mà Hậu Thư Hạo đưa vào.

Hai người phụ nữ này rõ ràng là đẹp hơn nhiều so với hai cô bên cạnh Nghê Quang Văn.

Đặc biệt là về quả body.

Hai “trái bưởi" khổng lồ trước ngực khiến hai mắt Nghê Quang Văn sáng lên.

Nghê Quang Văn nhanh chóng đứng dậy rồi bắt chuyện vài câu với Hậu Thư Hạo.

Ngay lập tức, hắn giang hai tay ra và ôm hai người phụ nữ này vào lòng.

Rất nhanh, ba người họ đã đùa giỡn vui vẻ.

Khuôn mặt của Nghê Quang Văn càng vùi sâu vào ngực người phụ nữ.

"Oa! Thơm quá! Mềm quá!"

Nghê Quang Văn vừa vòng tay ôm lấy hai người đẹp quyến rũ vừa vắt chéo chân, nói với Hậu Thư Hạo.

"Tôi thích hai cô mà anh dẫn đến, có thể nể mặt mà nhường cho tôi được không?"

Hậu Thư Hạo thoải mái gật đầu: "Không vấn đề gì! Hàng này cũng chỉ để ‘giải tỏa’ thôi mà”.

"Nói thật ra, gần đây tôi có thích một cô”.

"Không chỉ đẹp thôi đâu, body còn rất ngon nữa”.

"Điều quan trọng nhất là cô ta còn có chức có quyền, cô ta là giám đốc một tập đoàn cơ đấy”.

"Khi cô ta mặc trang phục dạ hội và bước vào sảnh tiệc, không ai có thể rời mắt khỏi cô ta!"

"Có điêu không vậy?"

Mặc dù nói như vậy, nhưng ánh mắt Nghê Quang Văn lúc này lộ ra vẻ hưng phấn cực mạnh.

Hắn vội vàng hỏi: "Người phụ nữ mà cậu Hậu nói tới chắc là không ở Thiên Môn chúng ta đúng không?"

"Nếu ở Thiên Môn, thì tôi đã biết từ lâu rồi”.

"Ở Thiên Môn, cứ cô nào tôi ưng mắt”.

"Thì tôi sẽ chơi cô đó!"

Hậu Thư Hạo cười nói.

"Lúc trước cô ta quả thực không phải người Thiên Môn, nhưng bây giờ cô ta thực sự đang ở Thiên Môn đấy”.

"Tôi còn nhìn thấy cô ta vào tối qua cơ”.

"Ây da! Khi nhìn thấy đại mỹ nhân này, tôi liền cảm thấy ngứa ngáy, cả đêm không ngủ được”.

Khuôn mặt Nghê Quang Văn đầy tò mò.

Hắn vội vàng tiến gần tới và hỏi Hậu Thư Hạo: "Thật sự là có người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao? Nếu vậy, thì đem ảnh ra đây”.

"Cô ta bây giờ ở Thiên Môn chúng ta, cũng khá nổi tiếng đấy”.

"Anh lấy điện thoại ra, tìm kiếm ba chữ Hứa Mộc Tình, sẽ biết ngay cô ta là ai?"

"Oh! Hứa Mộc Tình à, tôi biết! Tôi biết!"

Nghe Hậu Thư Hạo nói vậy, có một thanh niên bên cạnh vội vàng hô lên.

"Hứa Mộc Tình này giỏi lắm đó!"

"Cô ta đến từ một thành phố nhỏ ở phía Nam”.

"Dựa vào năng lực của mình, cô ta đã xây dựng doanh nghiệp nhỏ của gia đình thành một tập đoàn rất lớn”.

"Quan trọng hơn, người phụ nữ này hiện đã đưa những người ưu tú của tập đoàn bọn họ đến Thiên Môn của chúng ta”.

"Đang cạnh tranh khốc liệt với Nữ hoàng Phố Wall, Vũ Khuynh Mặc”.

Bên cạnh có một người thêm vào.

"Nói đến Hứa Mộc Tình, tôi mới nhớ ra”.

"Tôi nhớ một người bạn đã nói với tôi rằng chồng của Hứa Mộc Tình là một thằng ở rể”.

"Nghe nói thằng này là một thằng điên!"

"Ây da, đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu. Thật đáng tiếc!"

Nghê Quang Văn ngồi nghe mà cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Khi hắn lấy điện thoại di động ra và tìm thấy ảnh của Hứa Mộc Tình, mắt hắn mở to.

Nước dãi chảy ra từng giọt.

Vào lúc nhìn thấy bức ảnh của Hứa Mộc Tình, Nghê Quang Văn đã đưa ra quyết định.

Người phụ nữ này!

Hắn phải có được người phụ nữ này!

Nghê Quang Văn nhanh chóng hỏi Hậu Thư Hạo làm cách nào để tìm được người phụ nữ này.

Hậu Thư Hạo ngoắc ngoắc tay với Nghê Quang Văn.

Lúc này, Nghê Quang Văn, kẻ vừa nãy còn chảnh chó trước mặt Hậu Thư Hạo, lúc này sắc mặt lập tức thay đổi.

Hắn nghiêng đầu và nở một nụ cười thật tươi.

Hậu Thư Hạo ở bên tai hắn thì thầm vài câu.

Nghê Quang Văn sau khi nghe xong, nụ cười trên mặt càng ngày càng rạng rỡ.

Chỉ là, trong nụ cười này, còn có thêm một phần dâm đãng nữa.

Mặc dù trình độ học vấn của Hứa Mộc Tình không cao lắm, cô cũng không có kinh nghiệm du học.

Nhưng trong kinh doanh, Hứa Mộc Tình thực sự có tài năng thiên phú hơn người.

Bây giờ toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu đang đối mặt với sự cản đường của tập đoàn Đương Quy.

Tuy nhiên, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy.

Hứa Mộc Tình vẫn dựa vào tầm nhìn độc đáo của mình.

Và sự gắn kết của cả đội đã đưa tập đoàn Lăng Tiêu vượt qua hết khó khăn này đến khó khăn khác.

Nhưng như này, Hứa Mộc Tình cũng có nhiều cơ hội giao lưu hơn.

Cô không muốn tham gia vào những cái được gọi là xã hội thượng lưu này.

Nhưng không có cách nào khác, dù sao muốn kiếm tiền trên đất của người khác, thì luôn phải có quan hệ tốt với những quan chức cấp cao ở đây.

Tối nay, Hứa Mộc Tình nhận được một lời mời dự tiệc khác.

Lý Hùng lái xe chở Hứa Mộc Tình đến nơi diễn ra bữa tiệc.

Hôm nay, trang phục của Hứa Mộc Tình vẫn như thường lệ.

Cô mặc một bộ đồ rất đơn giản.

Không phải là một thương hiệu nổi tiếng, nhưng vẫn toát ra được khí chất rất đặc biệt của Hứa Mộc Tình.

Vì vậy, thời điểm Hứa Mộc Tình bước xuống xe, ánh mắt của rất nhiều người đều đổ dồn vào cô.

Trong số những người này có Nghê Quang Văn.
Chương 425: Đừng để cho người đàn ông đó vào

Nghê Quang Văn lúc này đang ở trong đại sảnh.

Hắn đã nhận được tin và đã cố tình đứng ở đây từ sớm.

Hắn muốn xem liệu Hứa Mộc Tình có thực sự đẹp như lời người ta nói hay không.

Tuy đứng ở khoảng cách rất xa, nhưng vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình.

Mắt Nghê Quang Văn liền lồi ra!

Tiên nữ!

Người phụ nữ như vậy chỉ có ở trên trời mà thôi!

Một người phụ nữ như vậy, chỉ có hắn mới xứng để chơi cô thôi!

Nghê Quang Văn đang cực kỳ hưng phấn, liền nhìn thấy Lý Hùng từ hướng bãi đậu xe đi tới.

Lý Hùng bây giờ ăn mặc quá bình thường.

Ngay cả lũ đàn em xung quanh Nghê Quang Văn cũng còn ăn mặc đẹp hơn Lý Hùng.

Nghê Quang Văn cau mày khi nhìn thấy vậy.

Hắn lập tức gọi đội trưởng an ninh bên cạnh đến.

Hắn chỉ vào Lý Hùng cách đó không xa: "Lát nữa, đừng cho người này vào”.

Đội trưởng an ninh là một người rất giỏi trong việc nhìn mặt người mà nói chuyện.

Tròng mắt đội trưởng an ninh khẽ lay động, nói với Nghê Quang Văn: "Anh rất ghét người này ạ?"

Nghê Quang Văn cười lạnh: "Còn hơn cả ghét”.

"Loại rác rưởi như này thì không nên sống trên đời này làm gì”.

Đội trưởng an ninh cười gật đầu: "Anh nói chí phải, kẻ như vậy làm sao có tư cách đứng bên cạnh một mỹ nữ như vậy chứ?"

"Anh yên tâm, cứ để tôi lo việc này!"

Nghê Quang Văn vươn tay đặt lên vai đội trưởng an ninh, vỗ vỗ cười nói: "Làm xong thì đến chỗ mấy tên đệ tôi nhận thưởng, yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu”.

"Vâng vâng!"

Nói xong, Nghê Quang Văn xoay người đi lên lầu.

Ngay khi hắn vừa đi khỏi, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đã sánh vai nhau từ cửa bước vào.

"Dừng lại!"

Hai người vừa mới đi qua cánh cửa.

Phía trước chợt có tiếng hô.

Lúc này, nhìn thấy đội trưởng an ninh cùng với một nhóm người, nghênh ngang chặn đường Lý Hùng và Hứa Mộc Tình lại.

Đội trưởng an ninh ngẩn đầu nhìn lên, hắn chỉ tay vào gạch lát sàn dưới chân Lý Hùng.

"Có biết tấm lát sàn này bao nhiêu không?"

Trước khi Lý Hùng lên tiếng, đội trưởng đội an ninh đã vênh váo ngẩng đầu lên.

"Tao nói cho mày biết, viên gạch lát nền này trị giá 2000 tệ đấy”.

"Mày nghĩ đôi giày rách nát của mày có đủ tư cách để giẫm lên nó à?"

"Xem bộ quần áo rách nát mà mày mặc đi, có đủ tư cách để đi vào đây không?"

"Loại hạ lưu như mày mà cũng muốn tham gia bữa tiệc cao cấp này à”.

Lý Hùng lúc này mới nở nụ cười.

"Theo những gì anh nói, thì những người vào nơi này phải ăn mặc thật sang chảnh đúng không”.

"Hỏi thừa!"

"Mau cút khỏi đây đi! Nếu không cút, cẩn thận ông đây đánh chết mày đấy!"

Nụ cười trên mặt Lý Hùng nhạt dần.

Anh nhìn về phía đội trưởng an ninh nói: "Tôi không thích hai từ ‘ông đây’, anh thu lại đi”.

Đội trưởng an ninh sửng sốt trong giây lát, sau đó bật ra một tiếng cười rất lớn.

"Hahahaha! Thằng kia, mày có biết mình đang nói chuyện với ai không?"

"Đây không phải là nơi để những kẻ tiểu nhân như mày lộng hành!"

"Sao mày không lau lại cái mắt chó của mày mà xem đi!"

Tên đội trưởng an ninh càng ngày càng kiêu ngạo.

Hắn ngoẹo cổ nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Một khí tức khó chịu tỏa ra khắp cơ thể anh.

"Tao cảnh báo mày!"

"Giờ tao sẽ đếm đến ba. Nếu mày còn không cút, ông đây đánh què giò mày ra đấy”.

Nói xong, đội trưởng an ninh liền giơ một ngón tay ra.

"Một!"

"Ba!"

Hắn không đếm hai.

Bởi vì, hắn vốn là muốn đánh chết Lý Hùng!

Nghê Quang Văn sẽ rất vui nếu hắn đánh Lý Hùng.

Khi đó, phần thưởng sẽ nhiều hơn!

Đội trưởng đội an ninh lập tức nháy mắt với những tên đi theo bên cạnh.

Lập tức, đám đó hét lên và lao về phía Lý Hùng.

"Bùm!"

"Bùm!"

"Bùm bùm!"

Kèm theo một số âm thanh nặng nề.

Mấy tên bảo vệ lao lên đều bị Lý Hùng quật ngã xuống đất.

Không ai có thể thấy Lý Hùng đã ra tay như thế nào.

Trong nháy mắt như vậy, hơn chục tên bảo vệ hung tợn đều ngã xuống đất, kêu gào thảm thiết.

"Dám đánh người của ông đây! Thằng kia mày chán sống rồi à!"

Đội trưởng an ninh hét lên, giương nanh múa vuốt nhào về phía Lý Hùng.

"Bùm!"

Đội trưởng an ninh vừa lao lên đã bị đánh bay ngược lại, đập mạnh vào tường.

Đội trưởng an ninh đã bị dính chặt vào tường, không thể kéo ra được.

"Xoạch”.

"Xoạch”.

Lý Hùng từng bước tới gần.

Ánh mắt của mọi người có mặt ở đó chuyển động chậm rãi theo từng bước chân của Lý Hùng.

Đứng trước mặt đội trưởng an ninh, Lý Hùng lấy trong túi của tên này ra một cây bút.

Sau đó, Lý Hùng viết dòng chữ "ông đây" lên một tờ tiền.

Sau đó, Lý Hùng đưa tờ đó cho đội trưởng đội an ninh, lạnh nhạt nói: "Ăn đi”.

Đội trưởng an ninh run lên vì sợ hãi.

Chỉ biết há hốc mồm và nuốt tờ tiền này vào mồm!

Lúc này, Lý Hùng thản nhiên xoay người, cầm tay Hứa Mộc Tình, đi về phía thang máy.

Đám người cũng muốn đi lên thang máy.

Tuy nhiên, ngay khi Lý Hùng xuất hiện, họ đều lần lượt tránh đi.

Trong thang máy lớn như vậy, chỉ có Lý Hùng và Hứa Mộc Tình.

Trong thang máy, Hứa Mộc Tình tiến lại gần về phía Lý Hùng, thì thầm.

"Ông xã, cú đá vừa rồi của anh ngầu lắm đấy”.

Lý Hùng ghé miệng sát vào tai Hứa Mộc Tình.

"Bà xã, lại gần đây chút nữa đi”.

Hứa Mộc Tình lúc đầu không nghĩ nhiều, cô liền tiến về phía Lý Hùng chút nữa.

"Lại gần hơn nữa”.

Khi Lý Hùng nói lời này, ánh mắt của anh đã nhìn xuống.

Lý Hùng cao hơn Hứa Mộc Tình một cái đầu.

Vì vậy, khi Lý Hùng nhìn xuống, tự nhiên nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp không gì sánh được trên ngực Hứa Mộc Tình.

Lúc này, bởi vì cơ thể Hứa Mộc Tình đang dính sát với Lý Hùng.

Nên đôi bồng đào kia bị ép lại, tạo thành hình dáng đẹp mê hồn.

Trắng và mềm như hai chiếc bánh hấp vừa chín tới.

Chỉ là chiếc bánh này vừa sáng long lanh lại còn vừa mọng nước nữa.

Hứa Mộc Tình có chút giận dỗi, cố ý nhấc chân giẫm lên mu bàn chân Lý Hùng.

"Ai ui!"

Lý Hùng đột nhiên kêu lên một tiếng.

"Sao thế? Sao thế?"

"Em đâu giẫm mạnh thế chứ!"

Hứa Mộc Tình nói đúng, cô quả thực giẫm không mạnh.

Tuy nhiên, biểu cảm trên mặt Lý Hùng lại rất thật, còn có những giọt mồ hôi chảy dài trên trán.

Hứa Mộc Tình thấy Lý Hùng như vậy, cô rất xót xa.

"Đau không? Có cần em xoa cho anh không?"

Lý Hùng gật đầu liên tục.

Anh nhanh chóng dùng tay trái ôm lấy vòng eo thon thả của Hứa Mộc Tình, rồi thì thầm vào tai Hứa Mộc Tình.

"Anh muốn em xoa chân cho anh, xoa đùi cho anh nữa”.

Hơi thở thiêu đốt của Lý Hùng phả vào lỗ tai thanh tú của Hứa Mộc Tình, khiến chúng đỏ bừng lên.

Cô tức giận lườm Lý Hùng một cái!

"Đinh!"

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.

Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm bước ra ngoài.

Lý Hùng nhìn cửa thang máy có phần khó chịu.

"Cái thang máy dởm này, mày không thể chậm một hai phút sao”.

"Suýt nữa là được thấy hết rồi”.

"Có thể cùng nhau mắc kẹt trong thang máy thì tốt biết mấy”.

"Hai người cùng ở trong một không gian hẹp, hehehe …”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom