-
Chương 841-845
Chương 841: Ban ngày ban mặt, bị điên à
Loại bùa màu vàng này chỉ có đạo sĩ mới sử dụng được.
Khi Hứa Mộc Tình định hỏi, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên duỗi một ngón tay ra và nhẹ nhàng chỉ vào tờ bùa màu vàng đang lơ lửng trên không trung.
Sau đó, cậu ta niệm một câu.
"Thần lệnh anh anh, chu trung hữu thanh, họa phù cấm quỷ, khả bảo an ninh".
"Bắt!"
Sau đó, tờ bùa màu vàng lơ lửng trong không khí đột nhiên bùng cháy.
Nhìn thấy cảnh tượng đặc biệt này, Hứa Mộc Tình và Tina không thể không liếc nhìn nhau.
Trong đôi mắt đẹp của hai người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cảm giác này giống như đột nhiên phát hiện ra một loại trái cây thường chua, chát và không ngon, đột nhiên lại rất ngọt.
Dù sao, Hứa Hạo Nhiên, thanh niên vô công rồi nghề, không biết trời cao đất dày, ngây ngốc sống qua ngày này.
Lại chăm chỉ bỏ công đi luyện tập một thứ gì đó, lại còn đạt được thành công trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Khiến Hứa Mộc Tình thân là chị gái nhìn thấy không khỏi sốc nặng.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng xuống lầu, cô chạy tới hỏi Lý Hùng: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Chị ơi, để em nói cho chị biết này, từ nay về sau em không còn là đồ vô dụng nữa".
Hứa Mộc Tình nói với Hứa Hạo Nhiên một cách dứt khoát: "Em cũng biết rằng mình vô dụng cơ à".
Hứa Hạo Nhiên gãi gãi sau đầu, vui vẻ cười nói: "Thì em chỉ cần tìm cho ra con đường của bản thân là được mà, đúng không?"
"Chị ơi, để em nói cho chị biết, anh rể nói anh ấy tìm thấy năng lượng thuần dương trong em".
"Anh rể nói rằng hầu hết mọi người đều có thứ đó, nhưng họ không có nhiều như em".
"Xem ra em là người được trời chọn rồi!"
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to.
Kết quả là Liễu Ngọc Phân, người đi mua rau từ bên ngoài trở về, đã cốc cho Hứa Hạo Nhiên một cái.
"Ai da, sao mẹ lại đánh con?"
"Ban ngày ban mặt, mày có thần kinh không con?"
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng nhảy sang một bên, hai tay chống nạnh, nói với Liễu Ngọc Phân: "Mẹ! Con nói cho mẹ biết, con trai của mẹ, đã khác trước rồi".
"Nếu mẹ không tin thì con sẽ biểu diễn cho mẹ xem".
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên lập tức lấy trong túi ra một tờ bùa chú màu vàng.
Hứa Hạo Nhiên nhẹ nhàng ném tấm bùa này lên không trung.
Dưới cái nhìn của mọi người, tờ bùa từ từ rơi xuống đất.
Sau đó, Hứa Hạo Nhiên niệm câu thần chú vừa rồi, rồi duỗi một ngón tay ra và chỉ nhẹ vào tờ bùa.
Dưới cái nhìn của mọi người, lá bùa chậm rãi bay lên.
Sau đó, khi các ngón tay của Hứa Hạo Nhiên xoay sang trái và phải, tấm bùa hộ mệnh bay lên không trung, tạo thành một vòng tròn xung quanh Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân lớn tuổi rồi cũng phải che miệng kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó bà ấy đã phản ứng lại, nhanh chóng tiến lên và đánh Hứa Hạo Nhiên một lần nữa.
"Mẹ, tại sao mẹ lại đánh con?"
"Mẹ đánh chết mày, đồ bất hiếu, chưa kết hôn mà đã muốn xuất gia à?"
"Không mà. Con vừa mới học được cách vận dụng nguyên khí thuần dương trong cơ thể từ anh rể thôi mà".
"Hơn nữa, anh rể cũng nói rằng lá bùa mà anh ấy dạy không phải của giáo Toàn Chân ở phía bắc, mà là ở phía nam, các đạo sĩ có thể kết hôn sinh con".
"Hơn nữa, con chưa trở thành đạo sĩ, nhưng anh rể nói rằng học được thứ này không chỉ có thể trừ tà ma, cầu nguyện cho người xung quanh, mà còn có thể đối phó với mấy thứ xấu xa".
“Nếu mẹ không tin thì hãy nhìn xem”, sau đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên chỉ vào tờ giấy bùa màu vàng trên không trung. Lá bùa cháy ngay lập tức.
"Là vậy đó".
"Là vậy à, mày còn muốn trừ tà nữa hả con?"
"Mấy con tiểu quỷ cũng có thể nuốt chửng mày đó con à!"
Những người thuộc thế hệ cũ như Liễu Ngọc Phân tin rằng trên đời này có những điều mà khoa học không thể giải thích được.
Vì vậy, Liễu Ngọc Phân không đồng ý Hứa Hạo Nhiên học những thứ này.
Chỉ là trái tim khao khát và cháy bỏng của Hứa Hạo Nhiên không thể kìm lại được.
May mắn thay, Lý Hùng đã đưa ra vài lời giải thích cho Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân.
Mọi người đều tin rằng Hứa Hạo Nhiên thực sự có ý muốn trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời muốn bảo vệ những người xung quanh, chứ không phải bị úng não, muốn xuất gia làm đạo sĩ.
Nhưng lại nảy sinh vấn đề.
Liễu Ngọc Phân hỏi anh: "Học những thứ này có ích lợi gì?"
"Nhìn thì thấy mỗi là làm cái từ giấy này cháy đi thôi, có tác dụng gì đâu".
"Nếu nhà ta thật sự có thứ như vậy, chỉ cần mời một đạo sĩ tới là được rồi mà".
Lý Hùng biết tính cách của mẹ vợ mình.
Để thuyết phục mẹ vợ, Lý Hùng có những phương pháp riêng.
Anh lập tức chỉ tay về phía Lý Liễu Nhi, người đứng bên cạnh anh bất động như cây sào.
"Mục đích chính của việc em vợ học những thứ này là để đánh thức ý thức của Lý Liễu Nhi".
Nói xong, Liễu Ngọc Phân mắt sáng lên ngay lập tức.
Thành thật mà nói, bất kể Lý Liễu Nhi ở độ tuổi nào, Liễu Ngọc Phân đều cảm thấy đồng cảm với cô gái này bất kể ngoại hình của cô ấy hay những điều cô ấy đã trải qua trước đây.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Liễu Nhi, bà ấy đã thích cô ấy rồi.
Trong khi đó, Hứa Hạo Nhiên đã có hai đời bạn gái trước đây.
Mặc dù nói là yêu đến chết đi sống lại.
Nhưng Liễu Ngọc Phân biết rằng họ chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của Hứa Hạo Nhiên.
Có thể lúc đầu thấy Hứa Hạo Nhiên mới lạ, hoặc là do Hứa Hạo Nhiên hay bám lấy.
Nhưng đó chỉ là mối quan hệ nhất thời, lâu dần sẽ phai nhạt, thậm chí còn có cảm giác chán nản, đó không phải là tình yêu, Hứa Hạo Nhiên hoàn toàn không thể quản lý được mối quan hệ như vậy.
Ngược lại, Lý Liễu Nhi trước mặt bà ấy, là một cô gái Hoa Hạ rất điển hình và truyền thống, một cô gái như vậy được tất cả các bà mẹ chồng trên thế giới yêu thích.
Sau khi nghe Lý Hùng nói vậy, Liễu Ngọc Phân lập tức vươn tay vỗ vai Hứa Hạo Nhiên, sau đó đá Hứa Hạo Nhiên một cái, nói.
"Học hành chăm chỉ cho mẹ, học không được thì coi chừng mẹ đánh chết mày đấy".
Sau khi nói xong, Liễu Ngọc Phân ngẩng đầu, xoay người rời đi.
Hứa Hạo Nhiên bất giác giơ ngón tay cái lên với Lý Hùng.
Cùng lúc đó, Hứa Mộc Tình và Tina cũng đã giơ ngón cái lên.
Chỉ có Lý Hùng là người duy nhất có thể thuyết phục được mẹ vợ một cách đơn giản như vậy.
Hứa Mộc Tình nói với Lý Hùng: "Tuy nhiên, những gì mẹ nói vừa rồi không sai. Chỉ đốt giấy bùa thôi thì cũng vô dụng".
Lý Hùng gật đầu: "Giống như hai người, em nó vẫn cần có chút kinh nghiệm, và rèn luyện thêm".
Chương 842: Không ổn rồi, bên ngoài có đám người rất hung tợn đang lao đến
"Nhưng không giống như hai người, việc huấn luyện của em nó không thể giới hạn trong một không gian nhỏ".
"Thay vào đó, phải thực chiến".
“Thực chiến?”, Hứa Mộc Tình giật mình, bởi vì cô cảm thấy kinh hãi khi nghĩ đến những thứ kì quái đó.
Lý Hùng cười nói: "Những chú thuật mà Hạo Nhiên học được không chỉ dùng để đối phó với những thứ đó, mà nó còn có tác dụng rất đặc biệt đối với con người".
Lý Hùng vừa dứt lời, đúng lúc này, nhân viên bảo vệ tiểu khu đột nhiên từ bên ngoài chạy tới, vẻ mặt bối rối.
Cậu ta đứng ngoài hàng rào biệt thự của Lý Hùng, la lên với Lý Hùng: "Không ổn, không ổn rồi, một đám người hung thần ác sát đang lao tới kìa!"
Ngay khi nhân viên bảo vệ vừa dứt lời, hai chiếc xe ô tô màu đen lao vùn vụt tới rồi dừng lại ngay bên cạnh nhân viên bảo vệ.
Cửa xe đột nhiên mở ra, một người mặc quần áo đen, đeo mặt nạ sắt đen đột nhiên xuất hiện, túm cổ áo nhân viên bảo vệ rồi ném đi như bao cát.
Nhìn thấy nhân viên bảo vệ sắp rơi xuống đất, Lý Hùng đột nhiên duỗi một ngón tay ra chỉ vào túi áo của Hứa Hạo Nhiên.
Lập tức, một lá bùa màu vàng bay ra.
Dưới sự điều khiển của Lý Hùng, lá bùa nhanh chóng bay tới sau lưng người bảo vệ với tốc độ mắt thường không nhìn thấy được.
Sau đó, lá bùa màu vàng dường như nhẹ nhàng bay đến nâng toàn bộ cơ thể của nhân viên bảo vệ lên.
Vì vậy cậu ta đã không ngã thẳng xuống đất, mà là lơ lửng trên không, rồi rơi xuống đất nhẹ tựa lông hồng.
Lúc này, mười hai người đàn ông mặc quần áo đen, đeo mặt nạ đen từ trên xe ô tô màu đen bước xuống.
Tất cả những người này đều tỏa ra một mùi máu rất nồng.
Ai nấy đều sắc bén như một con dao có tẩm thuốc độc, làm người ta không dám động đến họ.
Người đàn ông ra tay với bảo vệ vừa rồi nói với Lý Hùng bằng chất giọng khàn đục: "Không ngờ mày lại biết sử dụng Huyền Thuật".
Trên mặt Lý Hùng nở nụ cười nhàn nhạt, anh nói: "Học lúc rảnh rỗi ấy mà".
"Nếu mày đã hiểu nó như vậy thì hôm nay tao sẽ chơi với mày bằng món đồ chơi này".
Sau đó, ngón tay của Lý Hùng nhẹ nhàng chuyển động trên không trung, những tờ bùa màu vàng lần lượt bay ra khỏi túi của Hứa Hạo Nhiên.
Giữa ánh mắt kinh ngạc và phấn khích của mọi người, những tờ bùa màu vàng này nhanh chóng bay lên không trung, tạo thành một Tiên Thiên Bát Quái Trận ghê gớm trên đầu mười hai người.
"Oa, anh rể ngầu quá! Khi nào em mới học được?"
Lý Hùng cười nói: "Có thể cả đời cũng không học được".
Khi nghe điều này, Hứa Hạo Nhiên gục đầu xuống.
Nhưng sau đó Lý Hùng lại nói thêm một câu: "Tuy nhiên, có thể học nhiều lần, phải xem khả năng lĩnh hội của em đã".
Khi Lý Hùng đang nói, người đàn ông đeo mặt nạ sắt đen đã vô cùng mất kiên nhẫn.
Hắn tức giận gầm lên một tiếng: "Thằng kia, hôm nay tao đến đây, không phải để chơi với mày".
"Mày có thể dùng những phương pháp này để đối phó với những thứ bẩn thỉu kia. Còn dùng nó để đối phó với chúng tao thì đừng có mơ!"
"Vậy thì thử xem".
Nói rồi, Lý Hùng lập tức búng tay một cái.
Ngay sau đó, Tiên Thiên Bát Quái Trận trên đỉnh đầu mười hai người tự động xoay chuyển, từng mảnh giấy bùa màu vàng phóng ra ánh sáng vàng.
Đối với Hứa Hạo Nhiên, đây là một cơ hội rất thực tế để quan sát.
Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay lại, vẻ mặt vô cùng phấn khích, liên tiếp hỏi Lý Hùng.
"Anh rể, sao khi anh điều khiển cái Tiên Thiên Bát Quái Trận này lại không cần niệm chú?"
"Anh rể, em phải đạt đến giai đoạn nào với dùng phương pháp gì để có thể điều khiển được Tiên Thiên Bát Quái Trận như anh?"
"Nãy em điều khiển một lá bùa thôi đã thấy tốn sức lắm rồi. Nếu nhiều như vậy, hẳn là cần một lượng năng lượng thuần dương rất lớn, đúng không?"
Lý Hùng lắc đầu với Hứa Hạo Nhiên nói: "Khí thuần dương trong cơ thể một người có hạn".
"Em phải giỏi sử dụng không gian và môi trường, chỉ cần có ánh sáng thì sẽ có khí thuần dương".
"Hãy nhớ kỹ một câu, ánh nắng là người bạn tốt nhất".
Khi Lý Hùng nói, mười hai người áo đen di chuyển, hóa thành mười hai cái bóng lao thẳng về phía Lý Hùng.
"Hào sinh cộng tương, không sắc".
Lý Hùng đột nhiên nói một câu rất khó hiểu.
Trong tích tắc, một hiện tượng kỳ dị xuất hiện.
Khoảnh khắc mười hai người lao ra khỏi Tiên Thiên Bát Quái Trận trên đầu, toàn thân họ đều bị ánh sáng vàng bao phủ.
Trong nháy mắt, bọn họ đã biến mất ở trước mặt Lý Hùng và những người khác.
Trong một giây tiếp theo, họ bất ngờ lao vào Tiên Thiên Bát Quái Trận từ một nơi khác.
Họ lại đứng ở vị trí ban đầu.
Mười hai người này đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ.
Người đàn ông dẫn đầu liếc nhìn xung quanh, hắn đột ngột tăng tốc và lao ra hướng khác.
Tuy nhiên, khi hắn lao tới rìa của Tiên Thiên Bát Quái Trận, cơ thể hắn lại một lần nữa bị ánh sáng vàng bao phủ.
Trong nháy mắt, hắn lại lao ra từ hướng ngược lại.
Cảm giác như họ bị mắc kẹt trong một cái lồng.
Bất kể họ định lao ra khỏi lồng theo hướng nào, khi chạm mép lồng, họ sẽ lại vào lồng từ một vị trí khác trên mép.
Cảm giác này dường như là một sự rối loạn không gian.
"Oa, anh rể, này là thế nào vậy?"
Hứa Hạo Nhiên nhìn anh bằng ánh mắt long lanh, con ngươi như sắp rơi ra khỏi tròng.
Cậu ta nắm chặt tay vì phấn khích, ban đầu khi Lý Hùng giải thích cho cậu ta, Hứa Hạo Nhiên chỉ nghĩ rằng những gì cậu ta học được là để đối phó với đám tép riu thôi.
Nhưng bất chấp điều này, Hứa Hạo Nhiên cũng cảm thấy rất thoải mái trong lòng.
Ít nhất, điều này sẽ khiến cậu ta cảm thấy rằng mình vẫn còn có ích, thay vì ngày nào cũng ăn không ngồi rồi.
Tuy nhiên, hiện tượng đặc biệt mà Lý Hùng thể hiện trước mặt cậu ta dường như đã mở ra một cánh cửa cuộc đời của Hứa Hạo Nhiên, đưa Hứa Hạo Nhiên đến với một thế giới hoàn toàn mới, điều mà Hứa Hạo Nhiên thậm chí còn không thể mơ tới.
Lý Hùng cười nhạt nói: "Xem đi rồi biết".
Mười hai người lúc này đang dùng ánh mắt như lang như sói nhìn chằm chằm vào đám người Lý Hùng.
Giống như muốn ăn tươi nuốt sống đám Lý Hùng.
Người mặc đồ đen dẫn đầu duỗi ngón tay chỉ vào Lý Hùng.
"Thằng kia, tao công nhận mày cũng có tài phết đấy, nhưng cũng chỉ vậy thôi".
"Chiêu của Huyền Môn chúng mày chỉ là trò vặt".
"Tao giết người của Huyền Môn bọn mày nhiều vô kể, mày không phải thằng đầu tiên, cũng sẽ không phải thằng cuối cùng".
Chương 843: Hào sinh cộng tương
"Hơn nữa còn bởi vì những gì mày đang làm bây giờ, tao sẽ sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn hơn để giết mày".
"Tao sẽ giết tất cả mọi người bên cạnh mày, từng người một, như giết gà!"
Lúc này, khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra ý cười.
Chỉ là ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt của anh trở nên đặc biệt sắc nét.
Lúc này, ngón tay của Lý Hùng lại khẽ lay động trên không trung.
Hứa Mộc Tình và Tina đứng sau Lý Hùng, đã tập trung sự chú ý của họ vào Lý Hùng.
Theo quan điểm của họ, việc Lý Hùng đối phó với mười hai người này không khác gì cắt rau, có thể giải quyết vô cùng gọn lẹ.
Nhưng điều họ trông đợi là cách Lý Hùng sẽ đối phó với những người này.
Lúc này hai người đều phát hiện vị trí đầu ngón tay của Lý Hùng khi tiếp xúc với không khí sẽ phát ra ánh sáng màu vàng.
Khi Lý Hùng trượt nhẹ nhàng sẽ tạo thành một vòng cung màu vàng kim, trông rất lộng lẫy.
"Hào sinh cộng tương, yết đế".
Đột nhiên, tiếng sấm nổ ra!
Nhưng bây giờ bầu trời trên đầu Lý Hùng và những người khác lại vô cùng trong xanh.
Mà loại sấm sét này, từ xa đến gần, trong phút chốc, Tiên Thiên Bát Quái Trận trên đầu mười hai người đột nhiên thay đổi.
Từng ánh sáng sấm sét màu vàng lần lượt giáng xuống!
Mười hai tia sét đánh vào mười hai người với độ chính xác cực cao, họ lập tức thốt lên một tiếng hét thảm thiết!
Hơn nữa, những tiếng la hét này nối tiếp nhau, vang vọng mãi.
Mỗi người trong số họ dường như đang chịu một lễ tẩy rửa, họ ôm đầu đau đớn.
Một số người trong số họ không thể chịu nổi, thậm chí còn đập đầu xuống sàn bê tông dưới chân.
Cảnh này kéo dài khoảng mười giây.
Chẳng mấy chốc, mười hai người đột ngột dừng lại, từng người một ngẩng đầu ngơ ngác nhìn xung quanh.
Lúc này, tờ bùa tạo thành Tiên Thiên Bát Quái Trận trên đầu bọn họ đã bị thiêu cháy, hóa thành vô số tro tàn rồi rơi xuống.
Trong đống tro tàn, những người này dường như hiểu ra điều gì đó, lại như thể họ đã quên điều gì đó.
Từng người một, họ cởi bỏ những chiếc mặt nạ sắt đen trên mặt ra.
Sau khi hai cô gái, Hứa Mộc Tình và Tina nhìn thấy thì không thể không đưa tay ra che miệng vì ngạc nhiên.
Thấy mười hai người này đều chỉ là thanh niên mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt non nớt giống như học sinh trung học bình thường.
Mười hai người từng bước đi tới trước mặt Lý Hùng, sau đó bọn họ quỳ xuống bên ngoài hàng rào biệt thự "bịch bịch".
Mười hai người đồng thời dập đầu ba cái trước Lý Hùng, đồng thanh nói: "Cảm tạ đại hiệp, báo ân cứu mạng không biết lấy gì báo đáp!"
Hứa Hạo Nhiên đi tới bên cạnh Lý Hùng, túm lấy góc quần áo Lý Hùng, sau đó nói: "Anh rể, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lý Hùng sau đó nói: "Mười hai người này chắc hẳn đã bị một tổ chức tà ác giam giữ từ khi họ còn nhỏ, sau đó họ đã trải qua nhiều khóa huấn luyện vô nhân đạo và vô cùng tàn ác".
"Trong quá trình huấn luyện này, tổ chức này liên tục kiểm soát tâm trí của họ bằng một số loại tà thuật, khiến họ trở nên máu lạnh và tàn nhẫn".
"Họ chỉ tuân theo mệnh lệnh của tổ chức xấu xa này, điều này tương tự như một kiểu thôi miên hoặc tẩy não".
"Anh chỉ giúp họ thanh tẩy những thứ dơ bẩn trong lòng mà thôi".
"Bây giờ họ chỉ bằng tuổi em".
Lý Hùng nói lời này, làm Hứa Hạo Nhiên không khỏi nở nụ cười.
Nhưng câu nói sau đó của Lý Hùng lại khiến Hứa Hạo Nhiên bị đả kích lớn.
"Tất nhiên họ trưởng thành hơn so với đứa ngốc là em nhiều".
Lý Hùng nói với mười hai người trước mặt: "Đi đi, tôi sẽ xử lý môn phái đã tra tấn các cậu".
"Các cậu vẫn chưa đủ sức để đối phó với chúng".
Mười hai người nhìn nhau, người thanh niên dẫn đầu nói với Lý Hùng: "Chúng tôi đều là cô nhi, không có nơi nào để đi".
"Điều đó không hẳn là sự thật. Tất cả các cậu đều là những đứa trẻ bị bắt cóc. Nói một cách hợp lý, gia đình các cậu vẫn còn đó".
Lúc này Hứa Mộc Tình, người đứng sau lưng Lý Hùng đứng lên: "Công ty chúng tôi gần đây đã phát triển hệ thống nhận dạng khuôn mặt".
"Có thể so sánh và sàng lọc từng khuôn mặt của các cậu, có thể giúp các cậu xác định người thân của mình với tốc độ nhanh hơn".
"Ngoài ra, các cậu cũng có thể chia sẻ một số kỷ niệm của mình khi còn bé. Bằng cách này, sẽ giúp ích cho việc tìm kiếm gia đình".
Mười hai người trẻ tuổi lại nhìn nhau, rồi quỳ lạy Hứa Mộc Tình: "Cảm tạ ân nhân!"
...
"Cái gì!?"
"Thập Nhị Địa Sát bị tiêu diệt rồi?"
Triệu Thành Lượng, người đang vùi toàn bộ khuôn mặt của mình vào cơ thể của phụ nữ, đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn Hồ Vệ Đông bên cạnh mình với vẻ khó tin.
"Làm sao có thể? Bọn họ là Thập Nhị Địa Sát đấy, sát thủ kiệt xuất mà bố tôi đã tốn rất nhiều tâm trí và sức lực để huấn luyện ra".
"Bọn họ chưa từng thất bại. Với thực lực của bọn họ, cho dù là muốn giết một tên thủ lĩnh môn phái nổi tiếng cũng không thành vấn đề!"
Hồ Vệ Đông cúi đầu, lông mày cau lại, chua xót nói: "Khi vừa mới nhận được tin này, tôi cũng không tin được".
"Nhưng sự thật đã ở trước mắt. Mười hai người đã biến mất, không có tin tức gì, không biết họ đã đi đâu rồi".
"Thập Nhị Địa Sát là những cao thủ kiệt xuất được chưởng môn bồi dưỡng ra. Họ tự nhiên biến mất khỏi vị trí của mình thì chỉ có một lí do thôi".
"Thằng khốn!"
Triệu Thành Lượng đá một cái vào ghế sô pha, sau đó nhìn chằm chằm vào Hồ Vệ Đông hung hăng nói: "Vậy phải làm gì bây giờ?"
"Ông nói cho cậu đây biết phải làm gì bây giờ? Tôi muốn giết chết tên Lý Hùng đó, còn muốn cướp hai con đàn bà cạnh hắn nữa!"
Hồ Vệ Đông vẫn cúi đầu, thực ra thì điều khiến Hồ Vệ Đông băn khoăn hơn là môn phái ông ta đã bị bại lộ.
Vốn dĩ, danh dự môn phái của họ trên giang hồ không cao. Tuy không đến mức tai tiếng nhưng nó luôn khiến các chính phái lớn phản cảm.
Nếu các chính phái lớn biết được phái Thanh Minh của họ có chi nhánh ở Ninh Châu, nhất định sẽ phái người đến cản trở, thậm chí đuổi họ ra khỏi Ninh Châu.
Hiện tại, Hồ Vệ Đông vẫn còn một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng phải làm.
Ngoài việc bắt đi Lý Liễu Nhi, ông ta còn phải hoàn thành một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn!
Nhiệm vụ không hoàn thành, ông ta không còn mặt mũi, cũng không còn mạng mà quay lại gặp chưởng môn nữa!
Mà khi Hồ Vệ Đông đang rất đau khổ, đột nhiên một giọng nói rất đột ngột vang lên: "Kỳ thực, tôi có cách đối phó với Lý Hùng".
"Ai?!"
Giọng nói này đột nhiên vang lên, Hồ Vệ Đông và Triệu Thành Lượng nhìn xung quanh, nhưng đều không phát hiện ra người đang nói, hai người lập tức cảnh giác.
Hồ Vệ Đông cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Triệu Thành Lượng, rút một con dao đen từ thắt lưng của ông ta ra!
"Hai người không cần căng thẳng như vậy, tôi không phải kẻ thù của hai người, ngược lại còn là đồng minh của hai người".
Lúc này, Hứa Thiên Tứ chậm rãi xuất hiện trước mặt hai người.
Chương 844: Đồng minh
Sự xuất hiện của Hứa Thiên Tứ ngay lập tức khơi dậy sự cảnh giác của Hồ Vệ Đông, Hồ Vệ Đông chĩa con dao màu đen trên tay về phía Hứa Thiên Tứ: "Hóa ra là anh!?"
Hứa Thiên Tứ mỉm cười nhìn Hồ Vệ Đông và nói: "Tôi đã nói từ đầu rồi, hai chúng ta nên hợp lực để đối phó với Lý Hùng".
"Nhìn xem, những sát thủ tinh nhuệ của môn phái ông đều bị Lý Hùng hạ gục hết rồi. Thằng này có rất nhiều thủ đoạn, tầng tầng lớp lớp".
"Hoàn toàn không thể đối phó với nó bằng biện pháp thông thường được đâu".
"Chúng ta phải dùng những cách quỷ quyệt, tàn nhẫn và máu lạnh hơn nó!"
Hứa Thiên Tứ và Triệu Thành Lượng có thể nói là cá mè một lứa.
Khi Hứa Thiên Tứ nói lời này, Triệu Thành Lượng lập tức lên tiếng: "Vậy thì anh nói xem, có cách gì để đối phó với Lý Hùng?"
Hứa Thiên Tứ quay đầu lại nhìn Hồ Vệ Đông và nói: "Rất đơn giản".
"Đường chủ Hồ, mục đích đến Ninh Châu tìm quái vật ngàn năm không phải là lấy một giọt máu của nó sao?"
Hồ Vệ Đông bị sốc, ông ta không ngờ Hứa Thiên Tứ lại biết về nhiệm vụ tối mật này.
Hồ Vệ Đông nhìn thẳng vào Hứa Thiên Tứ và nói: "Làm sao anh biết được? Chẳng nhẽ anh là gián điệp".
Hứa Thiên Tứ khẽ lắc đầu: "Ông nghĩ tôi cần làm gián điệp không?"
"Trên đời này không có thứ gì mà tôi không biết, hơn nữa tôi còn biết vị trí cụ thể của con quái vật kia".
Vẻ mặt của Hồ Vệ Đông đột nhiên trở nên cực kỳ cường điệu, ông ta nhìn chằm chằm Hứa Thiên Tứ: "Mau nói đi! Nó đang ở đâu?"
Hồ Vệ Đông đã dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm con quái vật ngàn năm tuổi này.
Trong khoảng thời gian vừa qua, ông ta gần như có thể nói là đã lật tung toàn bộ Ninh Châu từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới lên.
Nhưng vẫn không thể tìm thấy sự tồn tại của nó.
Hồ Vệ Đông đã từng nghi ngờ truyền thuyết đó, nếu không có lệnh của thủ lĩnh thì ông ta đã bỏ cuộc lâu rồi.
Hứa Thiên Tứ cười nói: "Thật ra vị trí của con quái vật này nói xa thì không phải mà gần cũng chả đúng, người của ông đã đến đó rồi".
Hồ Vệ Đông tư duy nhanh, ngay lập tức ông ta đã nghĩ được ra vị trí kia: "Ý của anh là con quái vật ở trong hang động đó!?"
Hứa Thiên Tứ khẽ mỉm cười: "Chính xác mà nói, nó nằm ở đáy hồ lạnh giá ngàn năm đó!"
Sau khi Hồ Vệ Đông im lặng một lúc, ông ta nhanh chóng đồng ý với ý kiến của Hứa Thiên Tứ.
Đúng vậy, điều này cũng giải thích tại sao Lý Liễu Nhi, một người bình thường, lại trở nên đặc biệt như vậy.
So với việc lấy lại Lý Liễu Nhi, đối với Hồ Vệ Đông, lấy máu của con quái vật ngàn năm tuổi đó là điều mấu chốt nhất trước mắt.
Hồ Vệ Đông nhìn chằm chằm Hứa Thiên Tứ: "Mục đích của anh là gì?"
"Anh có thể không cần nói với tôi chuyện này".
Hứa Thiên Tứ trực tiếp ngồi trên ghế sofa và kéo một người phụ nữ gợi cảm bên cạnh Triệu Thành Lượng vào vòng tay của mình.
Sau đó anh ta tùy tiện bóp vuốt, hoàn toàn không để ý đến lời van xin của người phụ nữ.
Một nụ cười tàn nhẫn dần hiện ra trên khuôn mặt anh ta.
"Mục đích của tôi rất đơn giản. Tôi chỉ muốn Lý Hùng khổ sở. Rất khổ sở. Nó càng khổ, tôi càng vui".
"Tất cả kẻ thù của Lý Hùng đều là bằng hữu của tôi. Chỉ cần là chuyện khiến Lý Hùng khó chịu, tôi sẽ làm!"
"Mục tiêu của các người là lấy một giọt máu từ con quái vật ngàn năm tuổi đó".
"Còn mục tiêu của tôi là giải phóng con quái vật ngàn năm tuổi đó, sau đó dùng nó để giết Lý Hùng!"
Hồ Vệ Đông và Triệu Thành Lượng nhìn nhau, họ gật đầu một cái rồi đồng thanh: "Được rồi. Cứ quyết vậy đi".
"Anh đưa chúng tôi đi tìm yêu quái ngàn tuổi đó. Tôi sẽ giúp anh khống chế con yêu quái ngàn tuổi đó, để nó giết Lý Hùng!"
Đối với Hồ Vệ Đông, điều này đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Ông ta vừa có thể lấy máu của một con quái vật ngàn năm tuổi. Ông ta lại vừa có thể giết chết Lý Hùng, để giải hận cho thiếu môn chủ của mình.
Đồng thời cũng có thể cướp lại đan dược của phó môn chủ.
"Tốt lắm, vậy thì chuyện này quyết định thế đi".
Sau khi nói xong, khuôn mặt Hứa Thiên Tứ dần nở một nụ cười rất kỳ lạ.
Mà người phụ nữ trong vòng tay anh ta đột nhiên phát ra một tiếng kêu rất sắc bén.
Sau đó cả người mềm nhũn ngã vào vòng tay của Hứa Thiên Tứ.
"Hehehe. Lý Hùng, tới đi! Kịch hay sắp diễn ra rồi đây".
"Tao sẽ đối xử với Hứa Mộc Tình giống như với con đàn bà này! Tao nóng lòng muốn giã cô ta trước mặt mày lắm rồi, tao không đợi được nữa rồi, hahahaha".
...
Hứa Hạo Nhiên ở trong xe nói với Lý Hùng với vẻ mặt khó hiểu: "Anh rể, tại sao chúng ta lại trở về thôn?"
Hứa Hạo Nhiên không còn livestream kinh dị nữa, sau tất cả, cậu ta đã tìm được một việc thú vị hơn là đi livestream rồi.
Trong khi Hứa Hạo Nhiên đang nói, cậu ta bất giác nhìn Lý Liễu Nhi bên cạnh mình.
Mặc dù Lý Liễu Nhi không thể nói, nhưng không biết tại sao, Hứa Hạo Nhiên cảm thấy như thể có một sợi dây ràng buộc giữa cậu ta và Lý Liễu Nhi.
Vô hình chung, nó như một sợi dây đỏ gắn kết linh hồn của hai người họ.
Bây giờ Hứa Hạo Nhiên có cảm giác, chỉ cần nhìn Lý Liễu Nhi, trong lòng cậu ta đã cảm thấy vô cùng vui vẻ và thoải mái.
Điều này giống như sự va chạm linh hồn.
Đây là điều mà từ trước đến giờ Hứa Hạo Nhiên chưa bao giờ cảm nhận được.
Bây giờ trong đầu cậu ta chỉ có một ý niệm, đó là có thể nắm tay Lý Liễu Nhi bước tiếp không.
Ngoài Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi, trên xe còn có Hứa Mộc Tình và Tina.
Hứa Mộc Tình bây giờ ngày càng không không làm việc đàng hoàng.
Với tư cách là giám đốc của tập đoàn, Hứa Mộc Tình đã trốn việc mấy ngày qua rồi.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Hứa Mộc Tình chán ghét đi làm, ngay cả khi ở trên xe, cô vẫn liên lạc với mấy trợ lý đắc lực của mình thông qua điện thoại di động.
Hứa Mộc Tình rất có đầu óc, cô đã sắp xếp mọi thứ hợp lý và có tổ chức.
Trong nhiều trường hợp, cô không cần phải lộ diện và có thể dễ dàng giải quyết chỉ với một cuộc điện thoại.
Ngày càng có nhiều người từ khu vực phía đông bị Hứa Mộc Tình thuyết phục.
Cô không chỉ là một bình hoa đẹp.
Một khi trở thành nữ thần trong thế giới kinh doanh, thì sẽ là một nữ thần thực sự, vô cùng cao quý, cũng hiểu chúng sinh.
Trong khi giữ cho công ty hoạt động có tổ chức, Hứa Mộc Tình cũng dành nhiều thời gian hơn để gần gũi với Lý Hùng.
Bởi vì cô thực sự không muốn bị bỏ lại phía sau, cô muốn biết nhiều hơn về người đàn ông của mình, đồng thời cũng hy vọng cô không phải là gánh nặng cho Lý Hùng.
Sự việc xảy ra trong sân vào sáng nay đã khiến Hứa Mộc Tình rất xúc động.
Trong quá khứ, Hứa Mộc Tình chỉ nghĩ rằng Lý Hùng giỏi đánh đấm và là một cao thủ có võ công vô cùng lợi hại.
Nhưng hôm nay Lý Hùng đã cho Hứa Mộc Tình thấy sức mạnh mang phong cách riêng của mình ở một cấp độ khác.
Phải nói rằng Lý Hùng quá mạnh.
Đồng thời, anh giống như một túi thần kì hơn, như thể có vô số bảo vật trong đó.
Mỗi khi thò tay vào, luôn có thể lấy ra một bảo bối, sẽ khiến cho người ta phải kinh ngạc!
Chương 845: Có vấn đề nhất định tìm anh
Người lái xe là Lý Hùng.
Ban đầu, Hứa Hạo Nhiên định lái xe, nhưng đã bị mẹ ruột nói cho một câu ‘buộc xương vào tay lái thì chó còn lái xe giỏi hơn con đấy", nên đã hậm hực không lái nữa.
Dù sao, ngoài Hứa Mộc Tình, còn có công chúa Ba Tư cũng đang ngồi trên xe.
Lý Hùng vừa lái xe vừa nói: "Nếu muốn Lý Liễu Nhi tỉnh lại, nhất định phải đưa cô ấy trở lại nơi đã khiến cô ấy thành ra như thế này".
"Và đêm nay, sẽ có một chuyện rất mới lạ sẽ xảy ra".
"Nếu không tới, bỏ qua vở kịch hay này thì còn gì là vui nữa!"
"Anh rể, anh rể, đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì thú vị vậy?"
Hứa Hạo Nhiên luôn là một đứa trẻ tò mò, tràn đầy tò mò về nhiều điều mới lạ.
Nhưng bây giờ khi Lý Hùng nói câu này, làm tia sáng trong đôi mắt Hứa Hạo Nhiên tắt ngúm.
Lý Hùng nói với cậu ta mà không quay đầu lại: "Những người khác anh không biết. Dù sao sự kiện đêm nay sẽ liên quan đến chuyện đại sự cả đời của em. Tương lai em có thể cứng lên hay không đều phụ thuộc vào đêm nay".
Khi Lý Hùng nói điều này, Hứa Hạo Nhiên rất ngạc nhiên.
Cậu ta bất giác liếc nhìn đũng quần, nhanh chóng thò đầu từ ghế phụ qua.
Nói nhỏ với Lý Hùng: "Anh rể, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Làm sao anh biết gần đây cậu nhỏ của em không ngóc đầu lên được vậy?"
Lý Hùng tức giận trợn mắt: "Ý của anh là, em có đủ cứng rắn để chống chọi với cuộc đời hay không ấy, còn nếu chỗ nào đó không cứng được thì đi bác sĩ đi".
Hứa Hạo Nhiên cười một cách vô liêm sỉ, ở trước mặt Lý Hùng, cậu ta chả kiêng kị gì.
Đối với cậu ta, Lý Hùng đã trở thành người nhà của cậu ta, tình cảm giữa hai người thậm chí còn vượt qua cả tình anh em ruột thịt.
Trong nhiều trường hợp, Hứa Hạo Nhiên không hề kín tiếng hay giấu giếm gì trước Lý Hùng.
Cậu ta cười nhìn Lý Hùng: "Anh rể, anh không phải là bác sĩ sao? Nếu có gì vấn đề thì phải đi tìm anh chứ".
Lý Hùng thản nhiên liếc nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: "Anh nghĩ là em nên cắt nó đi luôn cho đỡ phiền lòng".
"Đừng nói thế chứ anh rể, hạnh phúc nửa đời còn lại của em đều phụ thuộc vào anh cả đấy".
Trong lúc đùa giỡn, Lý Hùng đã lái xe về quê của Lý Liễu Nhi.
Không biết Lý Liễu Nhi và Hứa Hạo Nhiên đã ở bên nhau lâu rồi hay do cô ấy bắt chước hành động của Hứa Hạo Nhiên.
Nhìn từ góc độ hiện tại của Lý Hùng, anh thấy lông mày của Lý Liễu Nhi và lông mày của Hứa Hạo Nhiên quả là có tướng phu thê.
Và so với ánh mắt đờ đẫn lúc ban đầu, ánh mắt của Lý Liễu Nhi dường như đã có chút thần sắc hơn.
Rõ ràng, điều này cũng bị ảnh hưởng bởi đám người Hứa Hạo Nhiên và Lý Hùng.
Tuy nhiên, có một số điều Lý Hùng không nói cặn kẽ, đối với anh mà nói, nếu nói thẳng ra sẽ gây ra một số phiền phức không đáng có cho Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi.
Loại rắc rối này bây giờ là vô hình, nhưng nó sẽ trở nên rõ ràng hơn khi sau một khoảng thời gian.
Cái thôn này vẫn giống như khi đám người Lý Hùng đến, không có nhiều thay đổi.
Hầu hết những thứ có thể nhìn thấy trong thôn là người già và trẻ em.
Những người đàn ông cường tráng, và phụ nữ đã rời thôn lên thành phố, đối với họ, nông thôn đã trở thành cố hương không thể quay trở lại.
Sự xuất hiện của đám Lý Hùng lập tức thu hút sự chú ý của trưởng thôn.
Vốn là trưởng thôn cùng mấy người già đang ngồi tán gẫu dưới gốc cây đa lớn, khi nhìn thấy Lý Liễu Nhi, hầu hết mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Rõ ràng mọi người đều có chút sợ hãi Lý Liễu Nhi, không dám tới gần.
Nhưng trưởng thôn lại chủ động đi tới.
Ánh mắt trưởng thôn nhìn Lý Liễu Nhi khác với người thường.
Ánh mắt người khác bộc lộ ra là sự hoảng sợ, hay lo sợ nguy hại đến tính mạng, cuộc sống của mình.
Chỉ có trưởng thôn mới coi Lý Liễu Nhi như một người bình thường, thậm chí là một người thân.
Trưởng thôn đi tới, nói với Lý Hùng: "Tôi còn tưởng một thời gian nữa cậu mới quay lại, không ngờ lại đến sớm vậy".
Lý Hùng khẽ cười, anh hỏi trưởng thôn: "Cái động sau núi đã lấp chưa ạ?"
Trưởng thôn lắc đầu: "Chưa, tôi vốn định nhờ mấy người lao động trong thôn đến phá cái động đó".
"Nhưng bởi vì buổi livestream trước đã thu hút nhiều nam nữ muốn phiêu lưu mạo hiểm, nguyên sáng nay đã có mấy chục đôi rồi".
"Thôn của chúng tôi xa thành phố, bọn họ đi lại cũng không tiện, nhất định phải ở qua một đêm trong thôn".
"Cậu cũng biết rồi đấy, điều kiện sống của mọi người ở đây cũng không tốt lắm".
"Nếu có thêm ngành nghề, thì sẽ tạo điều tương đối tốt cho con cái của chúng tôi".
"Vì vậy, sau khi bàn bạc, bọn họ đã coi hang động như một danh lam thắng cảnh, dùng nó để thu hút khách du lịch, sau đó kiếm chút phí ăn ở".
"Ấy, trưởng thôn, ông thế là không được đâu, nhỡ trong hang động kia có cái gì rất nguy hiểm thì sao?"
Lời nói của Hứa Hạo Nhiên khiến vẻ mặt của trưởng thôn hơi thay đổi.
Tuy nhiên, trưởng thôn nhanh chóng cười gượng gạo nói: "Khi những người đó đến, tôi cũng đã nói với họ rồi, nhưng dù tôi có nói gì thì họ cũng không tin".
"Ngược lại, chúng tôi càng nói vậy, bọn họ càng muốn đi vào tìm hiểu".
"Mấy thanh niên đó còn nói rằng cuộc sống của họ quá nhàm chán, họ phải tìm cái gì kích thích một chút".
"Còn có mấy cô gái xinh đẹp tranh nhau vào trong hồ nước, tất cả đều thắc mắc không biết nước trong hồ nước có thực sự khiến cô tôi trông như thế này không".
"Họ còn muốn uống nước từ hồ để giữ cho mình trẻ mãi không già".
Hứa Hạo Nhiên định nói, nhưng Lý Hùng đã đưa tay ra ấn vai Hứa Hạo Nhiên xuống, lắc đầu với cậu ta.
Sau đó, anh nhìn trưởng thôn và nói: "Mọi người làm vậy không sai, dù sao mọi người cũng phải sống mà".
"Hôm nay chúng tôi đến đây, cũng định đi xem xét hồ nước rồi tìm hiểu xem trong đó có gì?"
Trưởng thôn gật đầu rồi hỏi: “Có cần tôi chỉ đường không?”
Lý Hùng bất giác ngẩng đầu liếc nhìn ngọn núi phía sau thôn.
Sau khi Lý Hùng thản nhiên liếc mắt nhìn, anh duỗi một ngón tay ra, chỉ triền núi ở phía đông bắc ngọn núi, nói: "Hang động hẳn là ở vị trí đó".
Trưởng thôn kinh ngạc nhìn Lý Hùng, không ngờ Lý Hùng lại chỉ đúng hướng.
Cuối cùng, trưởng thôn nói với Lý Hùng: "Mặc dù hang động không xa thôn của chúng tôi".
"Nhưng nếu đi cũng sẽ tốn thời gian đấy".
"Trời đã tối rồi. Nếu như lúc này lên núi, thì không thể xuống núi trong ngày được".
"Hơn nữa, sẽ có dã thú ở khu vực của chúng tôi vào ban đêm".
Loại bùa màu vàng này chỉ có đạo sĩ mới sử dụng được.
Khi Hứa Mộc Tình định hỏi, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên duỗi một ngón tay ra và nhẹ nhàng chỉ vào tờ bùa màu vàng đang lơ lửng trên không trung.
Sau đó, cậu ta niệm một câu.
"Thần lệnh anh anh, chu trung hữu thanh, họa phù cấm quỷ, khả bảo an ninh".
"Bắt!"
Sau đó, tờ bùa màu vàng lơ lửng trong không khí đột nhiên bùng cháy.
Nhìn thấy cảnh tượng đặc biệt này, Hứa Mộc Tình và Tina không thể không liếc nhìn nhau.
Trong đôi mắt đẹp của hai người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cảm giác này giống như đột nhiên phát hiện ra một loại trái cây thường chua, chát và không ngon, đột nhiên lại rất ngọt.
Dù sao, Hứa Hạo Nhiên, thanh niên vô công rồi nghề, không biết trời cao đất dày, ngây ngốc sống qua ngày này.
Lại chăm chỉ bỏ công đi luyện tập một thứ gì đó, lại còn đạt được thành công trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Khiến Hứa Mộc Tình thân là chị gái nhìn thấy không khỏi sốc nặng.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng xuống lầu, cô chạy tới hỏi Lý Hùng: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Chị ơi, để em nói cho chị biết này, từ nay về sau em không còn là đồ vô dụng nữa".
Hứa Mộc Tình nói với Hứa Hạo Nhiên một cách dứt khoát: "Em cũng biết rằng mình vô dụng cơ à".
Hứa Hạo Nhiên gãi gãi sau đầu, vui vẻ cười nói: "Thì em chỉ cần tìm cho ra con đường của bản thân là được mà, đúng không?"
"Chị ơi, để em nói cho chị biết, anh rể nói anh ấy tìm thấy năng lượng thuần dương trong em".
"Anh rể nói rằng hầu hết mọi người đều có thứ đó, nhưng họ không có nhiều như em".
"Xem ra em là người được trời chọn rồi!"
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to.
Kết quả là Liễu Ngọc Phân, người đi mua rau từ bên ngoài trở về, đã cốc cho Hứa Hạo Nhiên một cái.
"Ai da, sao mẹ lại đánh con?"
"Ban ngày ban mặt, mày có thần kinh không con?"
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng nhảy sang một bên, hai tay chống nạnh, nói với Liễu Ngọc Phân: "Mẹ! Con nói cho mẹ biết, con trai của mẹ, đã khác trước rồi".
"Nếu mẹ không tin thì con sẽ biểu diễn cho mẹ xem".
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên lập tức lấy trong túi ra một tờ bùa chú màu vàng.
Hứa Hạo Nhiên nhẹ nhàng ném tấm bùa này lên không trung.
Dưới cái nhìn của mọi người, tờ bùa từ từ rơi xuống đất.
Sau đó, Hứa Hạo Nhiên niệm câu thần chú vừa rồi, rồi duỗi một ngón tay ra và chỉ nhẹ vào tờ bùa.
Dưới cái nhìn của mọi người, lá bùa chậm rãi bay lên.
Sau đó, khi các ngón tay của Hứa Hạo Nhiên xoay sang trái và phải, tấm bùa hộ mệnh bay lên không trung, tạo thành một vòng tròn xung quanh Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân lớn tuổi rồi cũng phải che miệng kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó bà ấy đã phản ứng lại, nhanh chóng tiến lên và đánh Hứa Hạo Nhiên một lần nữa.
"Mẹ, tại sao mẹ lại đánh con?"
"Mẹ đánh chết mày, đồ bất hiếu, chưa kết hôn mà đã muốn xuất gia à?"
"Không mà. Con vừa mới học được cách vận dụng nguyên khí thuần dương trong cơ thể từ anh rể thôi mà".
"Hơn nữa, anh rể cũng nói rằng lá bùa mà anh ấy dạy không phải của giáo Toàn Chân ở phía bắc, mà là ở phía nam, các đạo sĩ có thể kết hôn sinh con".
"Hơn nữa, con chưa trở thành đạo sĩ, nhưng anh rể nói rằng học được thứ này không chỉ có thể trừ tà ma, cầu nguyện cho người xung quanh, mà còn có thể đối phó với mấy thứ xấu xa".
“Nếu mẹ không tin thì hãy nhìn xem”, sau đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên chỉ vào tờ giấy bùa màu vàng trên không trung. Lá bùa cháy ngay lập tức.
"Là vậy đó".
"Là vậy à, mày còn muốn trừ tà nữa hả con?"
"Mấy con tiểu quỷ cũng có thể nuốt chửng mày đó con à!"
Những người thuộc thế hệ cũ như Liễu Ngọc Phân tin rằng trên đời này có những điều mà khoa học không thể giải thích được.
Vì vậy, Liễu Ngọc Phân không đồng ý Hứa Hạo Nhiên học những thứ này.
Chỉ là trái tim khao khát và cháy bỏng của Hứa Hạo Nhiên không thể kìm lại được.
May mắn thay, Lý Hùng đã đưa ra vài lời giải thích cho Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân.
Mọi người đều tin rằng Hứa Hạo Nhiên thực sự có ý muốn trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời muốn bảo vệ những người xung quanh, chứ không phải bị úng não, muốn xuất gia làm đạo sĩ.
Nhưng lại nảy sinh vấn đề.
Liễu Ngọc Phân hỏi anh: "Học những thứ này có ích lợi gì?"
"Nhìn thì thấy mỗi là làm cái từ giấy này cháy đi thôi, có tác dụng gì đâu".
"Nếu nhà ta thật sự có thứ như vậy, chỉ cần mời một đạo sĩ tới là được rồi mà".
Lý Hùng biết tính cách của mẹ vợ mình.
Để thuyết phục mẹ vợ, Lý Hùng có những phương pháp riêng.
Anh lập tức chỉ tay về phía Lý Liễu Nhi, người đứng bên cạnh anh bất động như cây sào.
"Mục đích chính của việc em vợ học những thứ này là để đánh thức ý thức của Lý Liễu Nhi".
Nói xong, Liễu Ngọc Phân mắt sáng lên ngay lập tức.
Thành thật mà nói, bất kể Lý Liễu Nhi ở độ tuổi nào, Liễu Ngọc Phân đều cảm thấy đồng cảm với cô gái này bất kể ngoại hình của cô ấy hay những điều cô ấy đã trải qua trước đây.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Liễu Nhi, bà ấy đã thích cô ấy rồi.
Trong khi đó, Hứa Hạo Nhiên đã có hai đời bạn gái trước đây.
Mặc dù nói là yêu đến chết đi sống lại.
Nhưng Liễu Ngọc Phân biết rằng họ chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của Hứa Hạo Nhiên.
Có thể lúc đầu thấy Hứa Hạo Nhiên mới lạ, hoặc là do Hứa Hạo Nhiên hay bám lấy.
Nhưng đó chỉ là mối quan hệ nhất thời, lâu dần sẽ phai nhạt, thậm chí còn có cảm giác chán nản, đó không phải là tình yêu, Hứa Hạo Nhiên hoàn toàn không thể quản lý được mối quan hệ như vậy.
Ngược lại, Lý Liễu Nhi trước mặt bà ấy, là một cô gái Hoa Hạ rất điển hình và truyền thống, một cô gái như vậy được tất cả các bà mẹ chồng trên thế giới yêu thích.
Sau khi nghe Lý Hùng nói vậy, Liễu Ngọc Phân lập tức vươn tay vỗ vai Hứa Hạo Nhiên, sau đó đá Hứa Hạo Nhiên một cái, nói.
"Học hành chăm chỉ cho mẹ, học không được thì coi chừng mẹ đánh chết mày đấy".
Sau khi nói xong, Liễu Ngọc Phân ngẩng đầu, xoay người rời đi.
Hứa Hạo Nhiên bất giác giơ ngón tay cái lên với Lý Hùng.
Cùng lúc đó, Hứa Mộc Tình và Tina cũng đã giơ ngón cái lên.
Chỉ có Lý Hùng là người duy nhất có thể thuyết phục được mẹ vợ một cách đơn giản như vậy.
Hứa Mộc Tình nói với Lý Hùng: "Tuy nhiên, những gì mẹ nói vừa rồi không sai. Chỉ đốt giấy bùa thôi thì cũng vô dụng".
Lý Hùng gật đầu: "Giống như hai người, em nó vẫn cần có chút kinh nghiệm, và rèn luyện thêm".
Chương 842: Không ổn rồi, bên ngoài có đám người rất hung tợn đang lao đến
"Nhưng không giống như hai người, việc huấn luyện của em nó không thể giới hạn trong một không gian nhỏ".
"Thay vào đó, phải thực chiến".
“Thực chiến?”, Hứa Mộc Tình giật mình, bởi vì cô cảm thấy kinh hãi khi nghĩ đến những thứ kì quái đó.
Lý Hùng cười nói: "Những chú thuật mà Hạo Nhiên học được không chỉ dùng để đối phó với những thứ đó, mà nó còn có tác dụng rất đặc biệt đối với con người".
Lý Hùng vừa dứt lời, đúng lúc này, nhân viên bảo vệ tiểu khu đột nhiên từ bên ngoài chạy tới, vẻ mặt bối rối.
Cậu ta đứng ngoài hàng rào biệt thự của Lý Hùng, la lên với Lý Hùng: "Không ổn, không ổn rồi, một đám người hung thần ác sát đang lao tới kìa!"
Ngay khi nhân viên bảo vệ vừa dứt lời, hai chiếc xe ô tô màu đen lao vùn vụt tới rồi dừng lại ngay bên cạnh nhân viên bảo vệ.
Cửa xe đột nhiên mở ra, một người mặc quần áo đen, đeo mặt nạ sắt đen đột nhiên xuất hiện, túm cổ áo nhân viên bảo vệ rồi ném đi như bao cát.
Nhìn thấy nhân viên bảo vệ sắp rơi xuống đất, Lý Hùng đột nhiên duỗi một ngón tay ra chỉ vào túi áo của Hứa Hạo Nhiên.
Lập tức, một lá bùa màu vàng bay ra.
Dưới sự điều khiển của Lý Hùng, lá bùa nhanh chóng bay tới sau lưng người bảo vệ với tốc độ mắt thường không nhìn thấy được.
Sau đó, lá bùa màu vàng dường như nhẹ nhàng bay đến nâng toàn bộ cơ thể của nhân viên bảo vệ lên.
Vì vậy cậu ta đã không ngã thẳng xuống đất, mà là lơ lửng trên không, rồi rơi xuống đất nhẹ tựa lông hồng.
Lúc này, mười hai người đàn ông mặc quần áo đen, đeo mặt nạ đen từ trên xe ô tô màu đen bước xuống.
Tất cả những người này đều tỏa ra một mùi máu rất nồng.
Ai nấy đều sắc bén như một con dao có tẩm thuốc độc, làm người ta không dám động đến họ.
Người đàn ông ra tay với bảo vệ vừa rồi nói với Lý Hùng bằng chất giọng khàn đục: "Không ngờ mày lại biết sử dụng Huyền Thuật".
Trên mặt Lý Hùng nở nụ cười nhàn nhạt, anh nói: "Học lúc rảnh rỗi ấy mà".
"Nếu mày đã hiểu nó như vậy thì hôm nay tao sẽ chơi với mày bằng món đồ chơi này".
Sau đó, ngón tay của Lý Hùng nhẹ nhàng chuyển động trên không trung, những tờ bùa màu vàng lần lượt bay ra khỏi túi của Hứa Hạo Nhiên.
Giữa ánh mắt kinh ngạc và phấn khích của mọi người, những tờ bùa màu vàng này nhanh chóng bay lên không trung, tạo thành một Tiên Thiên Bát Quái Trận ghê gớm trên đầu mười hai người.
"Oa, anh rể ngầu quá! Khi nào em mới học được?"
Lý Hùng cười nói: "Có thể cả đời cũng không học được".
Khi nghe điều này, Hứa Hạo Nhiên gục đầu xuống.
Nhưng sau đó Lý Hùng lại nói thêm một câu: "Tuy nhiên, có thể học nhiều lần, phải xem khả năng lĩnh hội của em đã".
Khi Lý Hùng đang nói, người đàn ông đeo mặt nạ sắt đen đã vô cùng mất kiên nhẫn.
Hắn tức giận gầm lên một tiếng: "Thằng kia, hôm nay tao đến đây, không phải để chơi với mày".
"Mày có thể dùng những phương pháp này để đối phó với những thứ bẩn thỉu kia. Còn dùng nó để đối phó với chúng tao thì đừng có mơ!"
"Vậy thì thử xem".
Nói rồi, Lý Hùng lập tức búng tay một cái.
Ngay sau đó, Tiên Thiên Bát Quái Trận trên đỉnh đầu mười hai người tự động xoay chuyển, từng mảnh giấy bùa màu vàng phóng ra ánh sáng vàng.
Đối với Hứa Hạo Nhiên, đây là một cơ hội rất thực tế để quan sát.
Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay lại, vẻ mặt vô cùng phấn khích, liên tiếp hỏi Lý Hùng.
"Anh rể, sao khi anh điều khiển cái Tiên Thiên Bát Quái Trận này lại không cần niệm chú?"
"Anh rể, em phải đạt đến giai đoạn nào với dùng phương pháp gì để có thể điều khiển được Tiên Thiên Bát Quái Trận như anh?"
"Nãy em điều khiển một lá bùa thôi đã thấy tốn sức lắm rồi. Nếu nhiều như vậy, hẳn là cần một lượng năng lượng thuần dương rất lớn, đúng không?"
Lý Hùng lắc đầu với Hứa Hạo Nhiên nói: "Khí thuần dương trong cơ thể một người có hạn".
"Em phải giỏi sử dụng không gian và môi trường, chỉ cần có ánh sáng thì sẽ có khí thuần dương".
"Hãy nhớ kỹ một câu, ánh nắng là người bạn tốt nhất".
Khi Lý Hùng nói, mười hai người áo đen di chuyển, hóa thành mười hai cái bóng lao thẳng về phía Lý Hùng.
"Hào sinh cộng tương, không sắc".
Lý Hùng đột nhiên nói một câu rất khó hiểu.
Trong tích tắc, một hiện tượng kỳ dị xuất hiện.
Khoảnh khắc mười hai người lao ra khỏi Tiên Thiên Bát Quái Trận trên đầu, toàn thân họ đều bị ánh sáng vàng bao phủ.
Trong nháy mắt, bọn họ đã biến mất ở trước mặt Lý Hùng và những người khác.
Trong một giây tiếp theo, họ bất ngờ lao vào Tiên Thiên Bát Quái Trận từ một nơi khác.
Họ lại đứng ở vị trí ban đầu.
Mười hai người này đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ.
Người đàn ông dẫn đầu liếc nhìn xung quanh, hắn đột ngột tăng tốc và lao ra hướng khác.
Tuy nhiên, khi hắn lao tới rìa của Tiên Thiên Bát Quái Trận, cơ thể hắn lại một lần nữa bị ánh sáng vàng bao phủ.
Trong nháy mắt, hắn lại lao ra từ hướng ngược lại.
Cảm giác như họ bị mắc kẹt trong một cái lồng.
Bất kể họ định lao ra khỏi lồng theo hướng nào, khi chạm mép lồng, họ sẽ lại vào lồng từ một vị trí khác trên mép.
Cảm giác này dường như là một sự rối loạn không gian.
"Oa, anh rể, này là thế nào vậy?"
Hứa Hạo Nhiên nhìn anh bằng ánh mắt long lanh, con ngươi như sắp rơi ra khỏi tròng.
Cậu ta nắm chặt tay vì phấn khích, ban đầu khi Lý Hùng giải thích cho cậu ta, Hứa Hạo Nhiên chỉ nghĩ rằng những gì cậu ta học được là để đối phó với đám tép riu thôi.
Nhưng bất chấp điều này, Hứa Hạo Nhiên cũng cảm thấy rất thoải mái trong lòng.
Ít nhất, điều này sẽ khiến cậu ta cảm thấy rằng mình vẫn còn có ích, thay vì ngày nào cũng ăn không ngồi rồi.
Tuy nhiên, hiện tượng đặc biệt mà Lý Hùng thể hiện trước mặt cậu ta dường như đã mở ra một cánh cửa cuộc đời của Hứa Hạo Nhiên, đưa Hứa Hạo Nhiên đến với một thế giới hoàn toàn mới, điều mà Hứa Hạo Nhiên thậm chí còn không thể mơ tới.
Lý Hùng cười nhạt nói: "Xem đi rồi biết".
Mười hai người lúc này đang dùng ánh mắt như lang như sói nhìn chằm chằm vào đám người Lý Hùng.
Giống như muốn ăn tươi nuốt sống đám Lý Hùng.
Người mặc đồ đen dẫn đầu duỗi ngón tay chỉ vào Lý Hùng.
"Thằng kia, tao công nhận mày cũng có tài phết đấy, nhưng cũng chỉ vậy thôi".
"Chiêu của Huyền Môn chúng mày chỉ là trò vặt".
"Tao giết người của Huyền Môn bọn mày nhiều vô kể, mày không phải thằng đầu tiên, cũng sẽ không phải thằng cuối cùng".
Chương 843: Hào sinh cộng tương
"Hơn nữa còn bởi vì những gì mày đang làm bây giờ, tao sẽ sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn hơn để giết mày".
"Tao sẽ giết tất cả mọi người bên cạnh mày, từng người một, như giết gà!"
Lúc này, khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra ý cười.
Chỉ là ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt của anh trở nên đặc biệt sắc nét.
Lúc này, ngón tay của Lý Hùng lại khẽ lay động trên không trung.
Hứa Mộc Tình và Tina đứng sau Lý Hùng, đã tập trung sự chú ý của họ vào Lý Hùng.
Theo quan điểm của họ, việc Lý Hùng đối phó với mười hai người này không khác gì cắt rau, có thể giải quyết vô cùng gọn lẹ.
Nhưng điều họ trông đợi là cách Lý Hùng sẽ đối phó với những người này.
Lúc này hai người đều phát hiện vị trí đầu ngón tay của Lý Hùng khi tiếp xúc với không khí sẽ phát ra ánh sáng màu vàng.
Khi Lý Hùng trượt nhẹ nhàng sẽ tạo thành một vòng cung màu vàng kim, trông rất lộng lẫy.
"Hào sinh cộng tương, yết đế".
Đột nhiên, tiếng sấm nổ ra!
Nhưng bây giờ bầu trời trên đầu Lý Hùng và những người khác lại vô cùng trong xanh.
Mà loại sấm sét này, từ xa đến gần, trong phút chốc, Tiên Thiên Bát Quái Trận trên đầu mười hai người đột nhiên thay đổi.
Từng ánh sáng sấm sét màu vàng lần lượt giáng xuống!
Mười hai tia sét đánh vào mười hai người với độ chính xác cực cao, họ lập tức thốt lên một tiếng hét thảm thiết!
Hơn nữa, những tiếng la hét này nối tiếp nhau, vang vọng mãi.
Mỗi người trong số họ dường như đang chịu một lễ tẩy rửa, họ ôm đầu đau đớn.
Một số người trong số họ không thể chịu nổi, thậm chí còn đập đầu xuống sàn bê tông dưới chân.
Cảnh này kéo dài khoảng mười giây.
Chẳng mấy chốc, mười hai người đột ngột dừng lại, từng người một ngẩng đầu ngơ ngác nhìn xung quanh.
Lúc này, tờ bùa tạo thành Tiên Thiên Bát Quái Trận trên đầu bọn họ đã bị thiêu cháy, hóa thành vô số tro tàn rồi rơi xuống.
Trong đống tro tàn, những người này dường như hiểu ra điều gì đó, lại như thể họ đã quên điều gì đó.
Từng người một, họ cởi bỏ những chiếc mặt nạ sắt đen trên mặt ra.
Sau khi hai cô gái, Hứa Mộc Tình và Tina nhìn thấy thì không thể không đưa tay ra che miệng vì ngạc nhiên.
Thấy mười hai người này đều chỉ là thanh niên mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt non nớt giống như học sinh trung học bình thường.
Mười hai người từng bước đi tới trước mặt Lý Hùng, sau đó bọn họ quỳ xuống bên ngoài hàng rào biệt thự "bịch bịch".
Mười hai người đồng thời dập đầu ba cái trước Lý Hùng, đồng thanh nói: "Cảm tạ đại hiệp, báo ân cứu mạng không biết lấy gì báo đáp!"
Hứa Hạo Nhiên đi tới bên cạnh Lý Hùng, túm lấy góc quần áo Lý Hùng, sau đó nói: "Anh rể, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lý Hùng sau đó nói: "Mười hai người này chắc hẳn đã bị một tổ chức tà ác giam giữ từ khi họ còn nhỏ, sau đó họ đã trải qua nhiều khóa huấn luyện vô nhân đạo và vô cùng tàn ác".
"Trong quá trình huấn luyện này, tổ chức này liên tục kiểm soát tâm trí của họ bằng một số loại tà thuật, khiến họ trở nên máu lạnh và tàn nhẫn".
"Họ chỉ tuân theo mệnh lệnh của tổ chức xấu xa này, điều này tương tự như một kiểu thôi miên hoặc tẩy não".
"Anh chỉ giúp họ thanh tẩy những thứ dơ bẩn trong lòng mà thôi".
"Bây giờ họ chỉ bằng tuổi em".
Lý Hùng nói lời này, làm Hứa Hạo Nhiên không khỏi nở nụ cười.
Nhưng câu nói sau đó của Lý Hùng lại khiến Hứa Hạo Nhiên bị đả kích lớn.
"Tất nhiên họ trưởng thành hơn so với đứa ngốc là em nhiều".
Lý Hùng nói với mười hai người trước mặt: "Đi đi, tôi sẽ xử lý môn phái đã tra tấn các cậu".
"Các cậu vẫn chưa đủ sức để đối phó với chúng".
Mười hai người nhìn nhau, người thanh niên dẫn đầu nói với Lý Hùng: "Chúng tôi đều là cô nhi, không có nơi nào để đi".
"Điều đó không hẳn là sự thật. Tất cả các cậu đều là những đứa trẻ bị bắt cóc. Nói một cách hợp lý, gia đình các cậu vẫn còn đó".
Lúc này Hứa Mộc Tình, người đứng sau lưng Lý Hùng đứng lên: "Công ty chúng tôi gần đây đã phát triển hệ thống nhận dạng khuôn mặt".
"Có thể so sánh và sàng lọc từng khuôn mặt của các cậu, có thể giúp các cậu xác định người thân của mình với tốc độ nhanh hơn".
"Ngoài ra, các cậu cũng có thể chia sẻ một số kỷ niệm của mình khi còn bé. Bằng cách này, sẽ giúp ích cho việc tìm kiếm gia đình".
Mười hai người trẻ tuổi lại nhìn nhau, rồi quỳ lạy Hứa Mộc Tình: "Cảm tạ ân nhân!"
...
"Cái gì!?"
"Thập Nhị Địa Sát bị tiêu diệt rồi?"
Triệu Thành Lượng, người đang vùi toàn bộ khuôn mặt của mình vào cơ thể của phụ nữ, đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn Hồ Vệ Đông bên cạnh mình với vẻ khó tin.
"Làm sao có thể? Bọn họ là Thập Nhị Địa Sát đấy, sát thủ kiệt xuất mà bố tôi đã tốn rất nhiều tâm trí và sức lực để huấn luyện ra".
"Bọn họ chưa từng thất bại. Với thực lực của bọn họ, cho dù là muốn giết một tên thủ lĩnh môn phái nổi tiếng cũng không thành vấn đề!"
Hồ Vệ Đông cúi đầu, lông mày cau lại, chua xót nói: "Khi vừa mới nhận được tin này, tôi cũng không tin được".
"Nhưng sự thật đã ở trước mắt. Mười hai người đã biến mất, không có tin tức gì, không biết họ đã đi đâu rồi".
"Thập Nhị Địa Sát là những cao thủ kiệt xuất được chưởng môn bồi dưỡng ra. Họ tự nhiên biến mất khỏi vị trí của mình thì chỉ có một lí do thôi".
"Thằng khốn!"
Triệu Thành Lượng đá một cái vào ghế sô pha, sau đó nhìn chằm chằm vào Hồ Vệ Đông hung hăng nói: "Vậy phải làm gì bây giờ?"
"Ông nói cho cậu đây biết phải làm gì bây giờ? Tôi muốn giết chết tên Lý Hùng đó, còn muốn cướp hai con đàn bà cạnh hắn nữa!"
Hồ Vệ Đông vẫn cúi đầu, thực ra thì điều khiến Hồ Vệ Đông băn khoăn hơn là môn phái ông ta đã bị bại lộ.
Vốn dĩ, danh dự môn phái của họ trên giang hồ không cao. Tuy không đến mức tai tiếng nhưng nó luôn khiến các chính phái lớn phản cảm.
Nếu các chính phái lớn biết được phái Thanh Minh của họ có chi nhánh ở Ninh Châu, nhất định sẽ phái người đến cản trở, thậm chí đuổi họ ra khỏi Ninh Châu.
Hiện tại, Hồ Vệ Đông vẫn còn một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng phải làm.
Ngoài việc bắt đi Lý Liễu Nhi, ông ta còn phải hoàn thành một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn!
Nhiệm vụ không hoàn thành, ông ta không còn mặt mũi, cũng không còn mạng mà quay lại gặp chưởng môn nữa!
Mà khi Hồ Vệ Đông đang rất đau khổ, đột nhiên một giọng nói rất đột ngột vang lên: "Kỳ thực, tôi có cách đối phó với Lý Hùng".
"Ai?!"
Giọng nói này đột nhiên vang lên, Hồ Vệ Đông và Triệu Thành Lượng nhìn xung quanh, nhưng đều không phát hiện ra người đang nói, hai người lập tức cảnh giác.
Hồ Vệ Đông cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Triệu Thành Lượng, rút một con dao đen từ thắt lưng của ông ta ra!
"Hai người không cần căng thẳng như vậy, tôi không phải kẻ thù của hai người, ngược lại còn là đồng minh của hai người".
Lúc này, Hứa Thiên Tứ chậm rãi xuất hiện trước mặt hai người.
Chương 844: Đồng minh
Sự xuất hiện của Hứa Thiên Tứ ngay lập tức khơi dậy sự cảnh giác của Hồ Vệ Đông, Hồ Vệ Đông chĩa con dao màu đen trên tay về phía Hứa Thiên Tứ: "Hóa ra là anh!?"
Hứa Thiên Tứ mỉm cười nhìn Hồ Vệ Đông và nói: "Tôi đã nói từ đầu rồi, hai chúng ta nên hợp lực để đối phó với Lý Hùng".
"Nhìn xem, những sát thủ tinh nhuệ của môn phái ông đều bị Lý Hùng hạ gục hết rồi. Thằng này có rất nhiều thủ đoạn, tầng tầng lớp lớp".
"Hoàn toàn không thể đối phó với nó bằng biện pháp thông thường được đâu".
"Chúng ta phải dùng những cách quỷ quyệt, tàn nhẫn và máu lạnh hơn nó!"
Hứa Thiên Tứ và Triệu Thành Lượng có thể nói là cá mè một lứa.
Khi Hứa Thiên Tứ nói lời này, Triệu Thành Lượng lập tức lên tiếng: "Vậy thì anh nói xem, có cách gì để đối phó với Lý Hùng?"
Hứa Thiên Tứ quay đầu lại nhìn Hồ Vệ Đông và nói: "Rất đơn giản".
"Đường chủ Hồ, mục đích đến Ninh Châu tìm quái vật ngàn năm không phải là lấy một giọt máu của nó sao?"
Hồ Vệ Đông bị sốc, ông ta không ngờ Hứa Thiên Tứ lại biết về nhiệm vụ tối mật này.
Hồ Vệ Đông nhìn thẳng vào Hứa Thiên Tứ và nói: "Làm sao anh biết được? Chẳng nhẽ anh là gián điệp".
Hứa Thiên Tứ khẽ lắc đầu: "Ông nghĩ tôi cần làm gián điệp không?"
"Trên đời này không có thứ gì mà tôi không biết, hơn nữa tôi còn biết vị trí cụ thể của con quái vật kia".
Vẻ mặt của Hồ Vệ Đông đột nhiên trở nên cực kỳ cường điệu, ông ta nhìn chằm chằm Hứa Thiên Tứ: "Mau nói đi! Nó đang ở đâu?"
Hồ Vệ Đông đã dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm con quái vật ngàn năm tuổi này.
Trong khoảng thời gian vừa qua, ông ta gần như có thể nói là đã lật tung toàn bộ Ninh Châu từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới lên.
Nhưng vẫn không thể tìm thấy sự tồn tại của nó.
Hồ Vệ Đông đã từng nghi ngờ truyền thuyết đó, nếu không có lệnh của thủ lĩnh thì ông ta đã bỏ cuộc lâu rồi.
Hứa Thiên Tứ cười nói: "Thật ra vị trí của con quái vật này nói xa thì không phải mà gần cũng chả đúng, người của ông đã đến đó rồi".
Hồ Vệ Đông tư duy nhanh, ngay lập tức ông ta đã nghĩ được ra vị trí kia: "Ý của anh là con quái vật ở trong hang động đó!?"
Hứa Thiên Tứ khẽ mỉm cười: "Chính xác mà nói, nó nằm ở đáy hồ lạnh giá ngàn năm đó!"
Sau khi Hồ Vệ Đông im lặng một lúc, ông ta nhanh chóng đồng ý với ý kiến của Hứa Thiên Tứ.
Đúng vậy, điều này cũng giải thích tại sao Lý Liễu Nhi, một người bình thường, lại trở nên đặc biệt như vậy.
So với việc lấy lại Lý Liễu Nhi, đối với Hồ Vệ Đông, lấy máu của con quái vật ngàn năm tuổi đó là điều mấu chốt nhất trước mắt.
Hồ Vệ Đông nhìn chằm chằm Hứa Thiên Tứ: "Mục đích của anh là gì?"
"Anh có thể không cần nói với tôi chuyện này".
Hứa Thiên Tứ trực tiếp ngồi trên ghế sofa và kéo một người phụ nữ gợi cảm bên cạnh Triệu Thành Lượng vào vòng tay của mình.
Sau đó anh ta tùy tiện bóp vuốt, hoàn toàn không để ý đến lời van xin của người phụ nữ.
Một nụ cười tàn nhẫn dần hiện ra trên khuôn mặt anh ta.
"Mục đích của tôi rất đơn giản. Tôi chỉ muốn Lý Hùng khổ sở. Rất khổ sở. Nó càng khổ, tôi càng vui".
"Tất cả kẻ thù của Lý Hùng đều là bằng hữu của tôi. Chỉ cần là chuyện khiến Lý Hùng khó chịu, tôi sẽ làm!"
"Mục tiêu của các người là lấy một giọt máu từ con quái vật ngàn năm tuổi đó".
"Còn mục tiêu của tôi là giải phóng con quái vật ngàn năm tuổi đó, sau đó dùng nó để giết Lý Hùng!"
Hồ Vệ Đông và Triệu Thành Lượng nhìn nhau, họ gật đầu một cái rồi đồng thanh: "Được rồi. Cứ quyết vậy đi".
"Anh đưa chúng tôi đi tìm yêu quái ngàn tuổi đó. Tôi sẽ giúp anh khống chế con yêu quái ngàn tuổi đó, để nó giết Lý Hùng!"
Đối với Hồ Vệ Đông, điều này đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Ông ta vừa có thể lấy máu của một con quái vật ngàn năm tuổi. Ông ta lại vừa có thể giết chết Lý Hùng, để giải hận cho thiếu môn chủ của mình.
Đồng thời cũng có thể cướp lại đan dược của phó môn chủ.
"Tốt lắm, vậy thì chuyện này quyết định thế đi".
Sau khi nói xong, khuôn mặt Hứa Thiên Tứ dần nở một nụ cười rất kỳ lạ.
Mà người phụ nữ trong vòng tay anh ta đột nhiên phát ra một tiếng kêu rất sắc bén.
Sau đó cả người mềm nhũn ngã vào vòng tay của Hứa Thiên Tứ.
"Hehehe. Lý Hùng, tới đi! Kịch hay sắp diễn ra rồi đây".
"Tao sẽ đối xử với Hứa Mộc Tình giống như với con đàn bà này! Tao nóng lòng muốn giã cô ta trước mặt mày lắm rồi, tao không đợi được nữa rồi, hahahaha".
...
Hứa Hạo Nhiên ở trong xe nói với Lý Hùng với vẻ mặt khó hiểu: "Anh rể, tại sao chúng ta lại trở về thôn?"
Hứa Hạo Nhiên không còn livestream kinh dị nữa, sau tất cả, cậu ta đã tìm được một việc thú vị hơn là đi livestream rồi.
Trong khi Hứa Hạo Nhiên đang nói, cậu ta bất giác nhìn Lý Liễu Nhi bên cạnh mình.
Mặc dù Lý Liễu Nhi không thể nói, nhưng không biết tại sao, Hứa Hạo Nhiên cảm thấy như thể có một sợi dây ràng buộc giữa cậu ta và Lý Liễu Nhi.
Vô hình chung, nó như một sợi dây đỏ gắn kết linh hồn của hai người họ.
Bây giờ Hứa Hạo Nhiên có cảm giác, chỉ cần nhìn Lý Liễu Nhi, trong lòng cậu ta đã cảm thấy vô cùng vui vẻ và thoải mái.
Điều này giống như sự va chạm linh hồn.
Đây là điều mà từ trước đến giờ Hứa Hạo Nhiên chưa bao giờ cảm nhận được.
Bây giờ trong đầu cậu ta chỉ có một ý niệm, đó là có thể nắm tay Lý Liễu Nhi bước tiếp không.
Ngoài Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi, trên xe còn có Hứa Mộc Tình và Tina.
Hứa Mộc Tình bây giờ ngày càng không không làm việc đàng hoàng.
Với tư cách là giám đốc của tập đoàn, Hứa Mộc Tình đã trốn việc mấy ngày qua rồi.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Hứa Mộc Tình chán ghét đi làm, ngay cả khi ở trên xe, cô vẫn liên lạc với mấy trợ lý đắc lực của mình thông qua điện thoại di động.
Hứa Mộc Tình rất có đầu óc, cô đã sắp xếp mọi thứ hợp lý và có tổ chức.
Trong nhiều trường hợp, cô không cần phải lộ diện và có thể dễ dàng giải quyết chỉ với một cuộc điện thoại.
Ngày càng có nhiều người từ khu vực phía đông bị Hứa Mộc Tình thuyết phục.
Cô không chỉ là một bình hoa đẹp.
Một khi trở thành nữ thần trong thế giới kinh doanh, thì sẽ là một nữ thần thực sự, vô cùng cao quý, cũng hiểu chúng sinh.
Trong khi giữ cho công ty hoạt động có tổ chức, Hứa Mộc Tình cũng dành nhiều thời gian hơn để gần gũi với Lý Hùng.
Bởi vì cô thực sự không muốn bị bỏ lại phía sau, cô muốn biết nhiều hơn về người đàn ông của mình, đồng thời cũng hy vọng cô không phải là gánh nặng cho Lý Hùng.
Sự việc xảy ra trong sân vào sáng nay đã khiến Hứa Mộc Tình rất xúc động.
Trong quá khứ, Hứa Mộc Tình chỉ nghĩ rằng Lý Hùng giỏi đánh đấm và là một cao thủ có võ công vô cùng lợi hại.
Nhưng hôm nay Lý Hùng đã cho Hứa Mộc Tình thấy sức mạnh mang phong cách riêng của mình ở một cấp độ khác.
Phải nói rằng Lý Hùng quá mạnh.
Đồng thời, anh giống như một túi thần kì hơn, như thể có vô số bảo vật trong đó.
Mỗi khi thò tay vào, luôn có thể lấy ra một bảo bối, sẽ khiến cho người ta phải kinh ngạc!
Chương 845: Có vấn đề nhất định tìm anh
Người lái xe là Lý Hùng.
Ban đầu, Hứa Hạo Nhiên định lái xe, nhưng đã bị mẹ ruột nói cho một câu ‘buộc xương vào tay lái thì chó còn lái xe giỏi hơn con đấy", nên đã hậm hực không lái nữa.
Dù sao, ngoài Hứa Mộc Tình, còn có công chúa Ba Tư cũng đang ngồi trên xe.
Lý Hùng vừa lái xe vừa nói: "Nếu muốn Lý Liễu Nhi tỉnh lại, nhất định phải đưa cô ấy trở lại nơi đã khiến cô ấy thành ra như thế này".
"Và đêm nay, sẽ có một chuyện rất mới lạ sẽ xảy ra".
"Nếu không tới, bỏ qua vở kịch hay này thì còn gì là vui nữa!"
"Anh rể, anh rể, đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì thú vị vậy?"
Hứa Hạo Nhiên luôn là một đứa trẻ tò mò, tràn đầy tò mò về nhiều điều mới lạ.
Nhưng bây giờ khi Lý Hùng nói câu này, làm tia sáng trong đôi mắt Hứa Hạo Nhiên tắt ngúm.
Lý Hùng nói với cậu ta mà không quay đầu lại: "Những người khác anh không biết. Dù sao sự kiện đêm nay sẽ liên quan đến chuyện đại sự cả đời của em. Tương lai em có thể cứng lên hay không đều phụ thuộc vào đêm nay".
Khi Lý Hùng nói điều này, Hứa Hạo Nhiên rất ngạc nhiên.
Cậu ta bất giác liếc nhìn đũng quần, nhanh chóng thò đầu từ ghế phụ qua.
Nói nhỏ với Lý Hùng: "Anh rể, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Làm sao anh biết gần đây cậu nhỏ của em không ngóc đầu lên được vậy?"
Lý Hùng tức giận trợn mắt: "Ý của anh là, em có đủ cứng rắn để chống chọi với cuộc đời hay không ấy, còn nếu chỗ nào đó không cứng được thì đi bác sĩ đi".
Hứa Hạo Nhiên cười một cách vô liêm sỉ, ở trước mặt Lý Hùng, cậu ta chả kiêng kị gì.
Đối với cậu ta, Lý Hùng đã trở thành người nhà của cậu ta, tình cảm giữa hai người thậm chí còn vượt qua cả tình anh em ruột thịt.
Trong nhiều trường hợp, Hứa Hạo Nhiên không hề kín tiếng hay giấu giếm gì trước Lý Hùng.
Cậu ta cười nhìn Lý Hùng: "Anh rể, anh không phải là bác sĩ sao? Nếu có gì vấn đề thì phải đi tìm anh chứ".
Lý Hùng thản nhiên liếc nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: "Anh nghĩ là em nên cắt nó đi luôn cho đỡ phiền lòng".
"Đừng nói thế chứ anh rể, hạnh phúc nửa đời còn lại của em đều phụ thuộc vào anh cả đấy".
Trong lúc đùa giỡn, Lý Hùng đã lái xe về quê của Lý Liễu Nhi.
Không biết Lý Liễu Nhi và Hứa Hạo Nhiên đã ở bên nhau lâu rồi hay do cô ấy bắt chước hành động của Hứa Hạo Nhiên.
Nhìn từ góc độ hiện tại của Lý Hùng, anh thấy lông mày của Lý Liễu Nhi và lông mày của Hứa Hạo Nhiên quả là có tướng phu thê.
Và so với ánh mắt đờ đẫn lúc ban đầu, ánh mắt của Lý Liễu Nhi dường như đã có chút thần sắc hơn.
Rõ ràng, điều này cũng bị ảnh hưởng bởi đám người Hứa Hạo Nhiên và Lý Hùng.
Tuy nhiên, có một số điều Lý Hùng không nói cặn kẽ, đối với anh mà nói, nếu nói thẳng ra sẽ gây ra một số phiền phức không đáng có cho Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi.
Loại rắc rối này bây giờ là vô hình, nhưng nó sẽ trở nên rõ ràng hơn khi sau một khoảng thời gian.
Cái thôn này vẫn giống như khi đám người Lý Hùng đến, không có nhiều thay đổi.
Hầu hết những thứ có thể nhìn thấy trong thôn là người già và trẻ em.
Những người đàn ông cường tráng, và phụ nữ đã rời thôn lên thành phố, đối với họ, nông thôn đã trở thành cố hương không thể quay trở lại.
Sự xuất hiện của đám Lý Hùng lập tức thu hút sự chú ý của trưởng thôn.
Vốn là trưởng thôn cùng mấy người già đang ngồi tán gẫu dưới gốc cây đa lớn, khi nhìn thấy Lý Liễu Nhi, hầu hết mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Rõ ràng mọi người đều có chút sợ hãi Lý Liễu Nhi, không dám tới gần.
Nhưng trưởng thôn lại chủ động đi tới.
Ánh mắt trưởng thôn nhìn Lý Liễu Nhi khác với người thường.
Ánh mắt người khác bộc lộ ra là sự hoảng sợ, hay lo sợ nguy hại đến tính mạng, cuộc sống của mình.
Chỉ có trưởng thôn mới coi Lý Liễu Nhi như một người bình thường, thậm chí là một người thân.
Trưởng thôn đi tới, nói với Lý Hùng: "Tôi còn tưởng một thời gian nữa cậu mới quay lại, không ngờ lại đến sớm vậy".
Lý Hùng khẽ cười, anh hỏi trưởng thôn: "Cái động sau núi đã lấp chưa ạ?"
Trưởng thôn lắc đầu: "Chưa, tôi vốn định nhờ mấy người lao động trong thôn đến phá cái động đó".
"Nhưng bởi vì buổi livestream trước đã thu hút nhiều nam nữ muốn phiêu lưu mạo hiểm, nguyên sáng nay đã có mấy chục đôi rồi".
"Thôn của chúng tôi xa thành phố, bọn họ đi lại cũng không tiện, nhất định phải ở qua một đêm trong thôn".
"Cậu cũng biết rồi đấy, điều kiện sống của mọi người ở đây cũng không tốt lắm".
"Nếu có thêm ngành nghề, thì sẽ tạo điều tương đối tốt cho con cái của chúng tôi".
"Vì vậy, sau khi bàn bạc, bọn họ đã coi hang động như một danh lam thắng cảnh, dùng nó để thu hút khách du lịch, sau đó kiếm chút phí ăn ở".
"Ấy, trưởng thôn, ông thế là không được đâu, nhỡ trong hang động kia có cái gì rất nguy hiểm thì sao?"
Lời nói của Hứa Hạo Nhiên khiến vẻ mặt của trưởng thôn hơi thay đổi.
Tuy nhiên, trưởng thôn nhanh chóng cười gượng gạo nói: "Khi những người đó đến, tôi cũng đã nói với họ rồi, nhưng dù tôi có nói gì thì họ cũng không tin".
"Ngược lại, chúng tôi càng nói vậy, bọn họ càng muốn đi vào tìm hiểu".
"Mấy thanh niên đó còn nói rằng cuộc sống của họ quá nhàm chán, họ phải tìm cái gì kích thích một chút".
"Còn có mấy cô gái xinh đẹp tranh nhau vào trong hồ nước, tất cả đều thắc mắc không biết nước trong hồ nước có thực sự khiến cô tôi trông như thế này không".
"Họ còn muốn uống nước từ hồ để giữ cho mình trẻ mãi không già".
Hứa Hạo Nhiên định nói, nhưng Lý Hùng đã đưa tay ra ấn vai Hứa Hạo Nhiên xuống, lắc đầu với cậu ta.
Sau đó, anh nhìn trưởng thôn và nói: "Mọi người làm vậy không sai, dù sao mọi người cũng phải sống mà".
"Hôm nay chúng tôi đến đây, cũng định đi xem xét hồ nước rồi tìm hiểu xem trong đó có gì?"
Trưởng thôn gật đầu rồi hỏi: “Có cần tôi chỉ đường không?”
Lý Hùng bất giác ngẩng đầu liếc nhìn ngọn núi phía sau thôn.
Sau khi Lý Hùng thản nhiên liếc mắt nhìn, anh duỗi một ngón tay ra, chỉ triền núi ở phía đông bắc ngọn núi, nói: "Hang động hẳn là ở vị trí đó".
Trưởng thôn kinh ngạc nhìn Lý Hùng, không ngờ Lý Hùng lại chỉ đúng hướng.
Cuối cùng, trưởng thôn nói với Lý Hùng: "Mặc dù hang động không xa thôn của chúng tôi".
"Nhưng nếu đi cũng sẽ tốn thời gian đấy".
"Trời đã tối rồi. Nếu như lúc này lên núi, thì không thể xuống núi trong ngày được".
"Hơn nữa, sẽ có dã thú ở khu vực của chúng tôi vào ban đêm".
Bình luận facebook