-
Chương 601-605
Chương 601: Nội tâm và vẻ ngoài cái nào quan trọng?
"Sau đó sẽ dùng gương chiếu hậu của xe điện sượt qua Trương Hiểu Bình".
"Chà, nếu anh không đoán sai, đối phương chắc hẳn là một shipper".
Lý Hùng vừa nói xong, thì ở góc đường phía trước, thật sự có một shipper lái xe điện chạy tới.
Chiếc xe điện chạy tương đối nhanh, một trong những chiếc gương chiếu hậu đã sượt qua túi xách của Trương Hiểu Bình.
Trương Hiểu Bình cũng bị chiếc túi kéo ngã xuống đất.
Shipper nhanh chóng dừng lại và đưa tay đỡ Trương Hiểu Bình lên.
Hứa Mộc Tình có đôi mắt sắc bén, chỉ cần nhìn thoáng qua cô cũng có thể biết được shipper này chính là người phục vụ pha cà phê trong tiệm cà phê lúc nãy.
Lúc này, ngay cả Hứa Mộc Tình cũng phải trầm trồ trước sự sắp xếp tài tình của Viên Lịch Hành.
Lý Hùng dường như nhìn thấu tâm tư của Hứa Mộc Tình, nói.
"Viên Lịch Hành! Hắn có bằng tiến sĩ tâm lý học tại trường đại học".
"Hắn rất giỏi sử dụng kỹ thuật này".
"Nếu người mà hắn phái đến là một kẻ khoa trương, chỉ chú ý đến vẻ bề ngoài".
"Nhất định sẽ bị Trương Hiểu Bình chán ghét".
"Vì dù sao Trương Hiểu Bình cũng xuất thân từ dưới đáy xã hội".
"Sẽ không phù hợp với những người chải chuốt, bóng bẩy suốt ngày".
"Đó là lý do tại sao lại có sự sắp xếp như vậy".
Cách đó một đoạn, Hứa Mộc Tình cũng có chút lo lắng nhìn Trương Hiểu Bình đã được người ta đỡ dậy.
"Không được, em không thể để Tiểu Bình tổn thương lần nữa được".
Nói xong, Hứa Mộc Tình vội vàng chuẩn bị bước lên.
Nhưng cô mới đi được nửa bước, Lý Hùng đã nắm lấy cánh tay của cô.
Cả người cô bị Lý Hùng bị kéo vào trong lồng ngực rộng lớn đó của anh.
Lý Hùng cười nói: "Đừng lo lắng! Người chị em của em sẽ không cắn câu đâu".
Bất chấp những gì Lý Hùng nói, Hứa Mộc Tình vẫn rất căng thẳng.
"Nhưng em lo lắng rằng Viên Lịch Hành sẽ sử dụng nhiều phương pháp hơn".
"Hiểu Bình cho tới bây giờ vẫn chưa thoát ra khỏi mối quan hệ đó".
"Đột nhiên có người lên kế hoạch cẩn thận như vậy".
"Nếu cô ấy yêu người này thì sao?"
Lý Hùng cười nói.
"Raven có lẽ chưa nói với em là cô ấy đã photo tờ giấy em đang cầm làm hai bản nhỉ?"
Hứa Mộc Tình không khỏi choáng váng khi nghe thấy vậy.
Cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt Lý Hùng bỗng nhiên sáng lên.
"Ra là anh đã nói với Hiểu Bình từ đầu rồi?"
Lý Hùng cười mà không nói lời nào, trong khi Hứa Mộc Tình nhìn chằm chằm vào người đàn ông của mình.
“Làm sao vậy?”, Lý Hùng hỏi.
Hứa Mộc Tình nói với một giọng rõ ràng và sắc nét: "Em thấy người xấu là anh mới đúng".
Lý Hùng cười như được mùa, ôm lấy vòng eo thon thả của Hứa Mộc Tình.
"Khó có dịp ra ngoài thế này, chúng ta đi ăn cơm, dạo phố, đi mua đồ đi".
Cùng lúc đó, tại văn phòng của chủ tịch tập đoàn Viên Thị.
Viên Lịch Hành vừa nghe những báo cáo này từ cấp dưới của mình, trên mặt liền nở nụ cười tự tin.
"Được lắm. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi".
Anh ta nhìn thư ký.
"Đi nói cho hắn biết, chỉ cần hắn có thể nắm chắc Trương Hiểu Bình trong lòng bàn tay, tôi sẽ không để hắn chịu thiệt đâu".
"Cậu đưa trước cho người này một triệu".
"Chỉ khi nhìn thấy tiền, hắn mới ngoan ngoãn làm việc".
Thư ký ‘vâng’ một tiếng.
"Chủ tịch, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm ra người đối phó với Raven".
"Tính cách của Raven này rất khó đoán".
"Hơn nữa bởi vì cô ta có quá ít thông tin, tôi đã thử một vài người, nhưng không ai trong số họ khơi gợi lên được sự hứng thú của cô ta cả".
Viên Lịch Hành cười và nói: "Đó là bởi vì những người cậu tìm không đủ giỏi".
"Thực ra, khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy Raven này, tôi đã biết rằng người phụ nữ này thực sự là một người rất có năng lực".
"Đừng nhìn cô ta im ỉm như vậy mà coi thường, trong nhiều trường hợp, những kế sách mà tập đoàn Lăng Tiêu này áp dụng đều là do Raven này hiến kế".
"Raven này rất cao thâm, cậu sẽ không tìm được người đối phó với cô ta đâu".
Thư ký vội hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Trong mắt Viên Lịch Hành ngoài sự tự tin còn mang theo ý cười.
"Tôi chán mấy cô em cũ rồi, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tệ".
"Để Raven này cho tôi!"
Viên Lịch Hành nói xong đột ngột đứng lên.
Anh ta nhìn thư ký nói: "Tiếp theo, cậu còn có nhiệm vụ khác".
"Đó là để ghi lại tất cả thời gian tôi ở cùng với Raven bằng một máy quay video có độ nét cao".
"Đây sẽ trở thành vũ khí để tập đoàn chúng ta đấu lại các đối thủ khác".
"Sau khi tập đoàn Lăng Tiêu bị thôn tính, tôi sẽ thành lập một bộ phận".
"Sau này bộ phận này sẽ chuyên làm loại chuyện này!"
Nói xong, nụ cười trên mặt Viên Lịch Hành càng thêm nham hiểm!
Càng cười càng gian xảo!
...
Cổng vào một ngõ nhỏ ở thủ đô.
Tiệm mì Phúc Lai.
"Chị, anh rể, cuối cùng cũng tìm được hai người rồi".
Hứa Hạo Nhiên vội vàng bước vào quán mì.
Vừa mới đặt mông xuống, còn chưa kịp nóng chỗ.
Lý Hùng đã nói: "Hạo Nhiên, em và Đa Đa không gặp nhau mấy ngày rồi phải không?"
"Nhớ cô ấy không?"
Hứa Hạo Nhiên bất mãn thở dài: "Anh rể, anh đừng lôi chuyện này ra mà trêu em nữa đi".
"Hai ngày nay anh không thấy là em đã gầy đi mấy cân rồi sao?"
"Em khổ quá mà, anh rể".
"Anh nói xem, sao em yêu lại khổ thế chứ?"
"Tại sao ông trời lại cho em tìm được một cô gái mà em thích".
"Xong rồi lại để hai bọn em vì chuyện gia đình mà mâu thuẫn với nhau".
"Sao lại biến thành < Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài> thế này?"
Hứa Mộc Tình đá nhẹ Hứa Hạo Nhiên, trừng đôi mắt như ngọc của cô: "Em đang nói cái gì vậy?"
"Em và Đa Đa chỉ tạm thời xa cách".
"Anh rể em nhất định sẽ có cách để hai người lại vui vẻ ở bên nhau".
Nếu là người khác nói điều này, Hứa Hạo Nhiên chắc chắn sẽ chế nhạo.
Bởi vì cậu ta biết vấn đề này khó như thế nào.
Tuy nhiên, người nói là Hứa Mộc Tình nên nó mang ý nghĩa khác.
Bởi vì một khi Hứa Mộc Tình đã nói, Lý Hùng nhất định sẽ làm cho cô.
Quả nhiên, Lý Hùng cười nói.
"Em chỉ cần làm một việc cho anh thôi".
"Sau khi hoàn thành, em và Đa Đa ngày nào cũng có thể ở bên nhau".
"Đừng nói chuyện đi chơi ở công viên, cho dù có vào khách sạn cũng không vấn đề gì".
Hứa Hạo Nhiên vội hỏi: "Anh rể, anh yên tâm".
"Những gì anh giao phó, em sẽ làm hết".
"Anh rể, nói cho em biết, anh muốn em làm gì?"
Lý Hùng: "Lát nữa liên lạc với Raven".
"Trong năm ngày tới, dùng điện thoại di động để ghi lại cảnh Viên Lịch Hành và tên ‘tiểu thịt tươi’ kia trêu đùa với Raven và Trương Hiểu Bình".
"Anh định dùng những hình ảnh này làm thành một video giáo dục về phòng chống sói".
"Phát nó cho tất cả các nhân viên nữ trong cả tập đoàn để tăng cường ý thức phòng tránh".
"Đồng thời, chúng ta sẽ làm một bí kíp tán gái phát cho toàn bộ nhân viên nam của tập đoàn".
"Tất cả số tiền kiếm được đều được quyên góp cho công trình hy vọng ở phía Tây".
Khi nghe điều này, Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình đều đồng thanh nói với Lý Hùng.
"Chồng (anh rể), anh tệ quá!"
Chương 602: Đi gặp một người quan trọng
Khi Hứa Hạo Nhiên rời đi, Lý Hùng đột nhiên nắm lấy tay Hứa Mộc Tình nói: "Sắp đến giờ rồi, đi thôi".
"Vâng".
Hứa Mộc Tình đáp lại và lên xe với Lý Hùng.
Lý Hùng lái chiếc ô tô Mercedes-Benz màu trắng phóng về phía Tây thủ đô.
Lúc đầu, Hứa Mộc Tình không nhận ra.
Nhưng rất nhanh sau đó, Hứa Mộc Tình đã phát hiện ra rằng Lý Hùng đã lái xe sai hướng.
"Chồng, chúng ta đi đâu vậy?"
Lúc này, môi Lý Hùng đã nhẹ nhàng mím lại.
Anh không còn trêu chọc Hứa Mộc Tình như vừa rồi nữa.
Mà trên khuôn mặt còn mang theo vẻ nghiêm trang hiếm thấy.
Trong sự nghiêm túc này, Hứa Mộc Tình nhận thấy ánh mắt Lý Hùng sẽ mang theo một tia hồi ức.
Và một kiểu dịu dàng rất đặc biệt.
"Chúng ta đi gặp một người".
Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu, cô không nói thêm nữa.
Khi Cao Kiến đến hai ngày trước, gã đã mang đến cho Lý Hùng một tin tức.
Khi đó, hai người ở góc tường bên cạnh bí mật nói chuyện gì đó.
Mặc dù lúc đó Hứa Mộc Tình rất tò mò nhưng cô không hỏi.
Cô chỉ lờ mờ nghe thấy Cao Kiếm nói: "Đã tìm thấy rồi".
Lúc đó, cô tưởng là đã tìm được thứ gì đó quan trọng.
Mà bây giờ nghe Lý Hùng nói rằng anh sắp gặp một người, thế thì người tìm được đó hẳn là rất quan trọng với Lý Hùng.
Không biết tại sao vào lúc này, trong lòng Hứa Mộc Tình mơ hồ có một tia chờ mong.
Và còn có chút lo lắng.
Mơ hồ, cô cảm thấy người tiếp theo mình gặp sẽ là một người rất quan trọng.
Lúc này, dinh thự của nhà họ Viên.
Viên Điền Hồng đang ngồi trong đại sảnh, trò chuyện với anh chàng đẹp trai.
Chàng thanh niên đẹp trai này được Viên Điền Hồng gọi đến từ Đảo Quốc.
Hắn tên là Muto Yutaro, con trai thứ hai của gia tộc Muto.
Hắn đến Hoa Hạ lần này mang theo một sứ mệnh vô cùng quan trọng.
Đó là mang về nhà kho báu của gia tộc họ hơn bốn trăm năm trước, thanh Muramasa.
Hơn bốn trăm năm trước, cao thủ hàng đầu của gia tộc Muto, Muto Takao đã đến Hoa Hạ với thanh kiếm Muramasa.
Vào thời điểm đó, các đại cao thủ mà Muto Takao chọn ra trong nguyên các, chưa từng thất bại.
Thanh kiếm trong tay lão đã nhuốm máu của rất nhiều cao thủ Hoa Hạ.
Sau đó, nhà họ Lý đã cử một cao thủ đến.
Cuối cùng đã đánh bại Muto Takao.
Cao thủ nhà họ Lý không giết được Muto Takao.
Nhưng sau khi bị đánh bại, lão đã để lại kho báu của gia tộc, thanh Muramasa.
Bởi vì thanh kiếm này đã dính máu của người Hoa Hạ, nên không thể rời khỏi đất Hoa Hạ!
Nó được cất giữ trong một ngôi đền.
Sau đó, nhà Muto đã cử nhiều cao thủ đến để lấy lại thanh kiếm này.
Nhưng những cao thủ này đều chết trên đất Hoa Hạ.
Thanh kiếm báu này bị quăng đi lật lại nhiều lần và rơi vào tay Viên Điền Hồng.
Muto Yutaro đã ở Hoa Hạ được hai ngày.
Khi gia tộc biết tin, họ lập tức cử hắn tới.
Đồng thời, gia tộc cũng ra lệnh cho Muto Yutaro.
Dùng mọi thủ đoạn để mang thanh kiếm này về!
Vì vậy, bất kể Viên Điền Hồng đưa ra điều kiện gì, Muto Yutaro đều sẽ đồng ý!
"Bụm bụm"
Lúc này, tiếng bước chân rất nhanh đột nhiên từ lầu hai truyền đến.
Tiếng bước chân này nghe rất vui tươi và sôi nổi, giống như một cô gái đang nhảy vậy.
Ngay sau đó, Viên Đa Đa ăn mặc xinh đẹp và đi xuống lầu.
Trong khoảng thời gian này, Viên Đa Đa đã gầy đi nhiều.
Viên Đa Đa vẫn ăn như thường ngày, chả bỏ qua bất cứ thứ gì.
Nhưng không biết tại sao, cô ấy giảm cân rất nhanh.
Đây đã là lần thứ tư Viên Đa Đa đem quần áo của mình đi đổi rồi.
Lúc này tuy cô ấy vẫn hơi mập một chút.
Nhưng hiện tại cô ấy chỉ còn có hơn bảy mươi cân thôi.
So với những cô gái bình thường, trông cô ấy vẫn hơi mập hơn một chút.
Nhưng so với những bức ảnh trước đây thì khác nhau một trời một vực.
Viên Đa Đa vốn là một mỹ nhân.
Sau khi giảm cân, có thể thấy rõ cô ấy có gương mặt trẻ con vô cùng đáng yêu.
Viên Đa Đa nhảy nhót bước xuống cầu thang.
Đột nhiên như bị sét đánh, trong phòng khách tầng dưới, ánh mắt của Muto Yutaro nhìn thẳng về phía Viên Đa Đa!
Viên Đa Đa, người từ trên lầu đi xuống, dường như không nhìn thấy Muto Yutaro.
Cô ấy thản nhiên nói với Viên Điền Hồng trong phòng khách: "Bố, con đi ra ngoài đây!"
Như thường lệ, Viên Điền Hồng sẽ dặn Viên Đa Đa vài lời.
Khi Viên Đa Đa rời đi, Viên Điền Hồng thấy Muto Yutaro bên cạnh, đang nhìn về hướng của Viên Đa Đa.
Ánh mắt hắn như thể đã bị Viên Đa Đa cướp đi, không thể ngừng nhìn theo cô ấy được.
Trên mặt Viên Điền Hồng nở một nụ cười khinh bỉ.
Đối với ông ta, Muto Yutaro và cả gia tộc hắn chỉ là công cụ để sử dụng.
Bây giờ công cụ này đã nằm trong tay ông ta.
Tiếp theo, Viên Điền Hồng sẽ xem xem công cụ có tốt hay không.
Viên Điền Hồng cố ý gọi cho Muto Yutaro tỉnh ra, cười nói.
"Cậu Muto, đứa vừa ra ngoài là con gái của tôi".
Muto Yutaro gần như chảy nước miếng, vội thu lại vẻ như lợn ban nãy.
"Xin lỗi! Bởi vì cô Viên xinh đẹp tựa nữ thần, nên tôi nhất thời không kiềm chế được, thực xin lỗi!"
Muto Yutaro xin lỗi với một biểu hiện và cử chỉ tôn trọng.
Viên Điền Hồng cười và nói: "Cậu Muto đừng bận tâm nhiều".
"Rất nhiều người nhìn con gái tôi với biểu hiện này, tôi đã quen với điều đó rồi".
"Mà này, chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?"
Viên Điền Hồng bỏ qua chủ đề về Viên Đa Đa.
Là một người Hoa Hạ, từ sâu thẳm trái tim, ông ta rất coi thường người trên Đảo Quốc.
Trước kia, Viên Điền Hồng gả Viên Đa Đa cho nhà họ Tiền vì lợi ích của gia tộc.
Nhưng ngay cả sức mạnh của gia tộc Muto có vượt xa nhà họ Tiền.
Ông ta cũng sẽ không bao giờ để Viên Đa Đa dính líu đến người Đảo Quốc ở trước mặt ông ta này!
Muto Yutaro nhanh chóng nói: "Ông Viên, tôi tin rằng ông đã nhìn thấy sự chân thành của chúng tôi".
"Đêm qua, theo như những gì ông nói, chúng tôi đã giúp ông tiêu diệt hai kẻ địch trên phương diện làm ăn".
"Bây giờ, phiền ông nói cho tôi biết, ông còn có điều kiện gì khác không?"
"Chỉ cần chúng tôi có thể lấy lại thanh Muramasa, điều kiện gì cũng được!"
Viên Điền Hồng đang định nói thì ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập.
Quản gia vẻ mặt hốt hoảng bước đi vội vàng.
"Lão gia, không xong rồi".
"Vừa mới nhận được tin tức, Lý Hùng lái xe về phía Tây thành phố".
Nghe vậy, Viên Điền Hồng nhíu mày lại: "Có thể xác định Lý Hùng sẽ đi đâu không?"
"Xác suất hắn đến làng Ngưu Gia là rất cao".
"Hơn nữa, mảnh đất mà tập đoàn Lăng Tiêu cướp được từ nhà họ Nhâm nằm ngay cạnh làng Ngưu Gia!"
Trong mắt Viên Điền Hồng hiện lên một tia sắc bén.
Quản gia bên cạnh lại nói.
"Lão gia, ông vẫn luôn nghi ngờ người phụ nữ kia chưa chết".
"Sau nhiều lần điều tra, chúng tôi đã dần dần biết được người phụ nữ đó có thể đang trốn ở làng Ngưu Gia".
"Và bây giờ hành động của Lý Hùng đã cho chúng ta biết rõ ràng rằng người phụ nữ đó đang ở làng Ngưu Gia".
"Lão gia, đặc sứ đại nhân nói chúng ta nhất định không được để cho người phụ nữ kia sống sót!"
Chương 603: Xua hổ nuốt sói
"Càng không được để cho bọn họ gặp nhau, chúng ta phải ra tay thôi!"
"Nếu ra tay muộn, chọc giận sứ thần đại nhân sẽ rất rắc rối".
Người quản gia rất lo lắng.
Viên Điền Hồng hơi đảo mắt.
Lúc này, ông ta dường như đã có quyết định, liền nhanh chóng nói với quản gia.
"Ông đi mang thanh Muramasa đến đây cho tôi!"
Nghe vậy, Muto Yutaro đột nhiên đứng dậy!
Muto Yutaro ngạc nhiên nhìn Viên Điền Hồng.
"Ông Viên, ông định trả lại thanh Murata cho chúng tôi sao?"
Viên Điền Hồng mỉm cười.
Ông ta nhìn Muto Yutaro với ánh mắt đầy tin tưởng.
"Cậu Muto, tôi nghe nhiều người bạn nói rằng gia tộc Muto của anh luôn giữ lời hứa".
"Một khi các anh đồng ý với điều gì đó, cho dù có phải vắt kiệt sức mình, cũng sẽ hoàn thành nó".
Ngay khi Viên Điền Hồng nói xong, Muto Yutaro gật đầu và nghiêm nghị nói.
"Ông Viên, ông nói đúng".
"Gia tộc Muto của chúng tôi là một gia tộc cổ xưa có mấy trăm năm lịch sử".
"Chúng tôi đã từng theo hầu vài vị hoàng đế!"
"Chúng tôi là những samurai trung thành nhất!"
"Thành tín đối với chúng tôi mà nói, còn quan trọng hơn tính mạng của chúng tôi nữa!"
Trong khi Muto Yutaro bày tỏ quan điểm của mình với Viên Điền Hồng.
Người quản gia đã lấy ra một chiếc hộp dài từ tầng hầm.
Hộp này dài khoảng một mét.
Nó là gỗ nguyên khối, bề mặt còn được phủ một lớp sơn đỏ.
Quản gia đặt hộp gỗ lên bàn trà, Viên Điền Hồng nhẹ giọng nói: "Mở ra".
Khoảnh khắc người quản gia mở lớp vỏ gỗ rắn chắc, đôi mắt của Muto Yutaro mở to!
Một luồng sáng mạnh được phát ra từ đồng tử của hắn.
Đúng rồi. Đây là kho báu mà gia tộc họ đã tìm kiếm trong hơn bốn trăm năm.
Theo truyền thuyết, thanh kiếm Muramasa này được làm bởi những người thợ thủ công giỏi nhất ở Quốc Đảo của họ hàng trăm năm trước.
Thanh kiếm này đã dính máu của rất nhiều người.
Vì vậy mà lâu dần người ta gọi là “quỷ kiếm”!
Theo truyền thuyết, thanh quỷ kiếm này cắt sắt như cắt bùn!
Viên Điền Hồng ngay lập tức lấy thanh Muramasa trong hộp ra.
Nhìn thấy thanh kiếm Muramasa mà cả gia tộc mình tìm hàng trăm năm đã ở ngay trước mặt mình.
Trên khuôn mặt của Muto Yutaro có một loại phấn khích khác.
Trên thực tế, lý do tại sao gia tộc Muto lại ráo riết tìm kiếm thanh kiếm này suốt bao năm qua.
Không phải vì sức mạnh của thanh kiếm này.
Mặc dù, nó quả thực có thể đạt đến trình độ cắt sắt như cắt bùn.
Nhưng trong xã hội ngày nay, việc sử dụng kiếm đã khác với hàng trăm năm trước.
Thanh kiếm Muramasa là biểu tượng cho cả gia tộc họ.
Nó là một dấu hiệu cho sự thịnh vượng của cả gia tộc Muto.
Nếu gia tộc Muto không thể lấy lại thanh kiếm Muramasa này.
Điều đó chỉ có thể cho thấy gia tộc họ không đủ mạnh.
Ở quốc đảo Fuso, cũng sẽ bị các gia tộc cùng cấp coi thường.
Đối với Muto Yutaro, Thanh kiếm báu Muramasa có một cấp độ sử dụng khác.
Lần này, hắn có thể đưa cao thủ đến Hoa Hạ và lấy lại thanh kiếm báu của gia tộc họ.
Chủ yếu là vì hắn đã bắt được một kẽ hở.
Anh trai của hắn không ở quốc đảo Fuso, mà đến Nam Mỹ để giải quyết các tranh chấp trong thành phố của gia tộc.
Trong đại gia tộc, mối quan hệ giữa anh em với nhau thường không mấy tốt đẹp.
Đó là trường hợp của Muto Yutaro và anh trai Muto Hikichiro .
Hắn đã bị anh trai chén ép suốt thời gian qua.
Nhưng lần này, liệu hắn ta có thể vượt qua Muto Hikichiro hay không phụ thuộc vào việc hắn có thể lấy lại thanh Muramasa hay không.
Bàn tay run rẩy của Muto Yutaro từ từ vươn về phía thanh kiếm Muramasa trong tay Viên Điền Hồng.
Lúc này, Viên Điền Hồng bất ngờ rút kiếm ra.
Đột nhiên, một ánh sáng cực kỳ chói mắt lóe lên.
Dưới sự phản chiếu của ánh đèn trên cao, thanh kiếm báu trong tay Viên Điền Hồng sáng lên một thứ ánh sáng màu đỏ như máu.
Ngạc nhiên!
Muto Yutaro nghĩ rằng thanh kiếm này chỉ là một truyền thuyết.
Thực tế chỉ là một thanh kiếm có thời gian đúc lâu hơn và độ chế tác tinh xảo hơn một loại kiếm bình thường thôi.
Nhưng hắn không ngờ rằng, thanh kiếm Muramasa sẽ giống như trong truyền thuyết.
Màu máu!
Ngay sau đó, Viên Điền Hồng nháy mắt với quản gia.
Người quản gia lập tức rút một tờ giấy ăn trên bàn trà.
Thấy người quản gia đặt tờ giấy ăn ngay phía trên lưỡi kiếm của kiếm báu Muramasa, rồi buông tay ra.
Khi tờ giấy ăn từ từ rơi xuống.
Lưỡi dao cực kỳ sắc bén kia, không hề di chuyển, chỉ sử dụng trọng lực, đã cắt đôi tờ giấy ăn mềm mại kia!
Sắc quá!
Đây thực sự là thanh kiếm Muramasa huyền thoại!
Muto Yutaro nắm chặt tay.
Hắn đã không biết bao nhiêu lần muốn trực tiếp đoạt lấy thanh Muramasa từ tay Viên Điền Hồng rồi.
Nhưng hắn biết rằng mình không có khả năng này.
Thứ hai, xét về mức độ chữ tín của gia tộc họ, hắn cũng không thể làm như vậy!
Nếu không, đó sẽ là một sự báng bổ gia tộc họ.
Muto Yutaro nhìn Viên Điền Hồng với ánh mắt như thiêu đốt, và hỏi một cách chân thành.
"Ông Viên, tôi cần làm gì để mang thanh kiếm này về cho gia tộc tôi?"
Ngay khi Muto Yutaro dứt lời, Viên Điền Hồng trực tiếp đưa thanh Muramasa trong tay cho Muto Yutaro bằng cả hai tay.
"Anh có thể mang thanh kiếm này đi ngay, nhưng anh không thể mang nó về nhà".
"Trừ phi, anh giúp tôi hoàn thành một việc".
Lúc này, đôi mắt của Muto Yutaro lóe lên tia sáng như thiêu đốt!
"Ông Viên, trước tiên nói cho tôi biết đó là gì!"
Một nụ cười nham hiểm hiện trên khuôn mặt của Viên Điền Hồng.
"Tôi muốn anh dùng thanh kiếm Muramasa này giúp tôi giết hai người. Một mẹ một con!"
...
Tứ hợp viên của gia tộc họ Lý ở thủ đô.
"Lão gia, không xong rồi!"
"Vừa mới nhận được tin tức, cậu chủ đang lái xe về phía làng Ngưu Gia!"
Quản gia Lý Lâm vội vàng vào phòng làm việc.
Thông thường vào thời điểm này, Lý Tấn luôn viết thư pháp trong phòng làm việc, trút bỏ cảm xúc của mình trên giấy.
Khi Lý Lâm bước vào phòng làm việc, ông ấy thấy Lý Tấn đã mặc quần áo để đi ra ngoài.
Lý Lâm chưa kịp nói, Lý Tấn đã trực tiếp lướt qua Lý Lâm, vù vù về phía cửa với một cơn gió.
"Lão gia, chờ tôi với!"
Hai người nhanh chóng lên một chiếc ô tô Mercedes-Benz màu đen.
Chiếc xe chạy rất nhanh.
Trong xe Lý Tấn vẻ mặt nghiêm nghị.
Đồng thời, trong mắt ông ta cũng có một tia sáng rất mạnh.
Ánh mắt ông ta có chút phấn khích.
Cũng có một sự mong đợi mờ nhạt!
Lý Tấn đã chờ đợi ngày này nhiều năm rồi.
Ông ta vốn tưởng rằng Lý Hùng một thời gian nữa mới tới làng Ngưu Gia.
Nhưng không ngờ, hành động của Lý Hùng lại vượt xa sự mong đợi của ông ta.
So với sự bình tĩnh của Lý Tấn.
Lý Lâm, người đang lái xe, thì lại rất lo lắng.
"Lão gia, làm thế nào mà cậu chủ biết phu nhân đang ở làng Ngưu Gia? Đây có phải là âm mưu của những người đó không?"
"Bọn họ cố ý nói cho cậu chủ là phu nhân ở đó, sau đó sẽ ra tay sát hại cậu chủ và phu nhân?"
Câu nói của Lý Lâm khiến Lý Tấn bất ngờ bật cười.
"Ra tay sát hại á?"
"Hôm nay ai ra tay sát hại ai cùng chưa chắc đâu!"
Chương 604: Đến là giết hết
Khi Lý Tấn nói, giọng điệu của ông ta vẫn như thường lệ.
Tuy nhiên, từ đôi mắt ông ta lại toát ra một luồng sát khí mạnh mẽ!
"Những người đó đã giết chết con trai cả của tôi, giờ còn muốn ra tay luôn với con trai thứ của tôi?"
"Hừ!"
"Họ nghĩ tôi, Lý Tấn, vẫn là con rối mặc cho người ta chém giết hơn mười năm trước sao!?"
"Tôi không quan tâm người hôm nay đến là ai".
"Đến là giết!"
Cùng lúc đó, lối vào của làng Ngưu Gia.
Làng Ngưu Gia là một nơi nhỏ bé, hoàn toàn không đáng chú ý đến.
Nó không nằm cạnh đường giao thông chính, nhưng cũng không cách quá xa.
Mọi thứ ở đây dường như rất yên bình.
Lúc này Lý Hùng đậu xe ở đầu làng.
Chỉ có một con đường duy nhất vào làng.
Lý Hùng vừa nắm tay Hứa Mộc Tình vừa đi trên con đường nông thôn xa lạ này.
Hứa Mộc Tình không biết Lý Hùng sẽ đưa cô đi đâu?
Tuy nhiên, khung cảnh xung quanh thanh bình đã tạo cho Hứa Mộc Tình một trải nghiệm rất đặc biệt.
Lúc này, từ cánh đồng bên cạnh truyền đến tiếng chuông lanh lảnh.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn sang thì thấy một ông già đang vác cuốc dắt theo một con trâu già.
Dọc theo con đường trên cánh đồng, đi chậm về phía họ.
Lý Hùng lúc này mới dừng lại, nhìn về phía ông lão.
Đối mặt với Lý Hùng và Hứa Mộc Tình, ông lão không khỏi cười hỏi: "Các cháu từ đâu tới vậy?"
Lý Hùng cười nói: "Ông ơi, chúng cháu từ phía Nam tới đây tìm người thân".
Ông cụ rất tốt bụng, theo địa chỉ Lý Hùng nói, ông ấy đã đưa họ vào tận trong làng.
Hứa Mộc Tình đi theo Lý Hùng, mặc dù trong lòng có cảm giác lo lắng, nhưng tò mò vẫn chiếm phần nhiều hơn.
Đặc biệt là con trâu già này bên cạnh.
Hứa Mộc Tình bình thường làm gì có cơ hội nhìn thấy một sinh vật sống như con trâu cơ chứ.
Cô cũng không có ấn tượng cụ thể nào về gia súc.
Lần này, khi nhìn thấy một con trâu nước to cỡ này, Hứa Mộc Tình trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình đã can đảm hơn sau một thời gian ở bên Lý Hùng.
Khi cùng đi với Lý Hùng, cô phát hiện ra ánh mắt con trâu vô cùng thanh tịnh.
Người bình thường có thể nghĩ rằng con trâu là loại vật chất phác, thật thà và thân thiện, chỉ biết cúi đầu ăn cỏ, cày ruộng.
Nhưng Hứa Mộc Tình thấy rằng con trâu bên cạnh như là có linh hồn vậy.
Mặc dù nó to lớn, nhưng Hứa Mộc Tình cảm nhận được sự nhanh nhẹn qua đôi mắt của con trâu.
Nhìn thấy Hứa Mộc Tình đang nhìn con trâu, Lý Hùng bên cạnh cười nói.
"Đừng coi thường con trâu!"
"Trâu có chỉ số IQ rất cao, nó thông minh hơn chó gấp nhiều lần đấy".
Nghe đến đây, ông lão đột nhiên phá lên cười.
"Chàng trai này nói đúng đấy! Con trâu già này á! Thông minh lắm đấy!"
"Lần trước, một nhóm côn đồ đến phá hủy ngôi làng của chúng tôi".
"Là nó đã cưỡng chế ép bọn người kia rời đi đấy".
Trên đường vào làng, ông lão khoe với Lý Hùng và Hứa Mộc Tình về con trâu già bên cạnh ông ấy.
Ngôi làng nhỏ, mọi người trong làng đều có cùng một họ.
Họ Ngưu.
Trên đường vào làng, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình gặp rất nhiều người.
Một số trở về sau khi làm việc trên cánh đồng.
Một số đi xe điện, lê cơ thể mệt mỏi, trở về sau khi làm công.
Mặc dù, tất cả họ đều là những người rất bình thường.
Nhưng trên người bọn họ, Lý Hùng thấy được nụ cười đầy rạng rỡ.
Dù cuộc sống có vẻ vất vả nhưng không ai than phiền gì.
Vừa về đến làng, nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, mọi người đều sẽ chào nhau.
Cả làng náo nhiệt hẳn lên.
Ông Ngưu trói con trâu già của mình dưới gốc cây hòe già.
Chỉ vào ngôi nhà ở ngọn núi phía trước không xa rồi nói với Lý Hùng.
"Kia, người thân mà cháu đang tìm kiếm đang sống ở đó".
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình nhìn về hướng mà ông lão chỉ.
Thì thấy một ngôi nhà nhỏ hai tầng trên sườn núi.
Lúc này, khói bốc lên nghi ngút từ ống khói của ngôi nhà.
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình cảm ơn ông Ngưu, rồi hai người họ cất bước đi lên sườn núi.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng lốp xe ô tô nghiền đất đá.
Khi Lý Hùng quay đầu lại, liền nhìn thấy mười mấy chiếc xe van đột nhiên chạy tới trước cổng làng!
"Sạt!"
"Sạt!"
"Sạt!"
Từng chiếc một, những chiếc xe van đậu bên cây hòe già cỗi.
Một trong những chiếc xe van lao thẳng về phía con trâu của ông Ngưu, khiến con trâu này sợ hãi lùi về sau.
Người điều khiển chiếc xe van là một thanh niên có mái tóc nhuộm vàng.
Lúc này, trên mặt hắn hiện ra một nụ cười tàn nhẫn.
Dù cách đó khá xa, Lý Hùng vẫn có thể nghe thấy tiếng của thanh niên tóc vàng trong chiếc xe van!
"Lão già, tôi nghiến chết con trâu này, xem ông còn dám cứng đầu cứng cổ với tôi nữa không!"
Thấy chiếc xe lao tới, con trâu già sợ hãi lùi lại.
Nhưng sợi dây đã buộc nó ở đó, làm thế nào cũng không thoát ra được.
"Hahahaha! Trâu ngu, tao đến tính sổ món nợ lần trước đây!"
"Bây giờ xem xem đầu mày cứng hay xe tao cứng hơn nhé!"
Lúc này, Hứa Mộc Tình vội che miệng kêu lên.
Thấy thảm cảnh sắp hiện ra.
Lý Hùng đột nhiên từ trong túi móc ra một đồng tiền, nhanh chóng bắn vào chiếc xe van!
Đồng xu lóe lên trong không khí.
"Ping!"
Đồng xu xuyên qua kính chắn gió phía trước của xe van.
Đập vào cánh tay trái của tên tóc vàng.
Lập tức, tên côn đồ tóc vàng đang lái xe đã bẻ lái sang trái vì đau.
Chiếc xe van đang chạy quá tốc độ, thì bẻ lái đột ngột, đã đâm vào một chiếc xe van khác đang đậu bên cạnh.
"Bùm!"
Hai chiếc xe van va vào nhau, tiếng động lớn làm chấn động nửa ngôi làng.
Ngay sau đó, hàng chục tên côn đồ cầm gậy trên tay lao xuống!
Những tên này đều có ánh mắt hung dữ, vây quanh ông Ngưu cùng con trâu nước già.
"Các người định làm gì? Đừng tới đây!"
Ông Ngưu vội la lên.
Cùng lúc đó, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình phát hiện ra rằng con trâu già luôn được ông Ngưu khen ngợi, đã bước tới và đứng trước mặt ông Ngưu.
Con trâu nhắm hai chiếc sừng dài trên đỉnh đầu về những kẻ gian đang tiến lại gần.
"Đồ chó!"
"Chuyện gì vậy!?"
"Ai đã ném đồng xu vào người ông đây !?"
Tên cầm đầu Lưu Trường Sinh xuống xe mắng mỏ.
Lưu Trường Sinh rút một con dao rựa dưới đáy xe van ra.
Khi hắn rút con dao rựa ra, nhiều người dân trong làng đã nhanh chóng lùi lại.
Trong thôn, một vài thanh niên cường tráng nhanh chóng chạy lại.
Tất cả đều cầm những chiếc đòn gánh dài trên tay.
Một người đàn ông cường tráng dẫn đầu tức giận nói với Lưu Trường Sinh.
"Lưu Trường Sinh, mày muốn làm gì!?"
"Lần trước bài học tao dạy mày còn chưa chừa sao? Sao vẫn đến đây gây sự vậy!"
Lưu Trường Sinh quay đầu lại, cười lạnh với người đàn ông cường tráng.
"Ngưu Đại Tráng, đây là chuyện của ông đây với con trâu này, các người đừng quản làm gì!"
Chương 605: Giết trâu dọa người
"Hôm nay tôi không đến tìm mấy người, tôi đến tìm con trâu kia cơ".
"Lần trước, nó đã húc một phát vào bụng ông đây, khiến ông đây phải nằm viện ba ngày".
"Thù này hôm nay tôi phải trả!"
Sau khi Ngưu Đại Tráng và những người trong làng gần đó nghe thấy điều này, họ đều sững sờ.
Họ không ngờ Lưu Trường Sinh có thể đưa hàng chục người đến để gây rối với một con trâu!
Trên đường đến đây, ông Ngưu nói rằng có một ông chủ lớn nào đó rất thích mảnh đất này ở làng ông ấy và muốn mua lại nó.
Tuy nhiên, mức giá mà ông chủ lớn này đưa ra thấp hơn rất nhiều so với giá thị trường.
Hơn nữa, sau khi dân làng không đồng ý, ông ta đã cử nhóm lưu manh này tới phá.
Người dân ở làng Ngưu Gia đã phải đối phó với chúng hai ba lần gì đó rồi.
Lần trước, Lưu Trường Sinh cũng giống như hôm nay, mang theo mấy chục người đến.
Khi đó, thanh niên trong làng đều đã đi làm ăn ở thành phố chưa về.
Người già cả làng đang phải đối mặt với hiểm nguy.
Vào thời khắc then chốt, chính chú trâu già của ông Ngưu đã nổi cơn cuồng nộ.
Với cặp sừng dài của mình, nó đã hạ gục hết đám côn đồ kia.
Bây giờ, Lưu Trường Sinh đang nhìn thẳng vào con trâu già với vẻ hung dữ.
Cầm con dao rựa trên tay, hắn từng bước tiến lại gần con trâu già.
Đồng thời nháy mắt với những đàn em xung quanh.
Trên thực tế, chỉ cần tinh ý một tí là đã có thể thấy mục tiêu thực sự của Lưu Trường Sinh không phải là con trâu già.
Theo lời của ông chủ đứng sau hắn, thì đây là một thủ thuật có tên là "minh tu sạn đạo, ám độ trần thương".
Giết gà dọa khỉ.
Nhưng hôm nay, thứ chúng giết không phải là gà, mà là trâu.
Bọn côn đồ lần lượt vây lấy con trâu già.
Chúng đều cầm dao rựa sắc bén trong tay.
Tiếp đó, chúng sẽ dùng dao để chém chết con trâu già này.
Dùng dao lóc từng thớ thịt trên người nó xuống.
Chúng muốn dùng cảnh tượng đẫm máu này để khiến cả làng khiếp sợ.
Trong làng này đã không còn nhiều thanh niên nữa, còn lại toàn là những người già cả xương xẩu, nhát gan.
Với chiêu này, chúng có thể hù dọa cả làng!
Ngưu Đại Tráng nhìn thấy Lưu Trường Sinh thực sự đang đi về phía con trâu nước già, lúc này trong lòng do dự.
Những người trong làng gần đó cũng sợ hãi trước khí thế hung dữ của đám Lưu Trường Sinh, họ không dám bước tới.
"Các huynh đệ! Lên".
Lập tức, cả chục tên côn đồ vây quanh con trâu nước già nhanh chóng vung dao lên!
"Dừng lại!"
Lúc này, cách Lưu Trường Sinh không xa vang lên một thanh âm rất trong trẻo.
Lưu Trường Sinh quay đầu nhìn sang, thì nhìn thấy Hứa Mộc Tình trong đám đông.
"Oa! Đại ca, mỹ nhân!"
"Con mẹ nó, nhỏ này xinh đẹp quá!"
Lưu Trường Sinh cũng đến từ một ngôi làng gần đó.
Hắn ở trong khu vực này lâu như vậy, mà chưa từng biết ở làng Ngưu Gia có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Hứa Mộc Tình và Lý Hùng bước ra khỏi đám đông.
Lúc này Lý Hùng vẫn bình tĩnh, anh như cây sào đứng thẳng bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình trừng đôi mắt đẹp của cô lên, trong mắt tràn đầy tức giận.
"Sao các người có thể làm thế chứ?"
"Con trâu này chả làm gì quá ghê gớm với mấy người, mấy người làm như vậy, không thấy cắn dứt lương tâm à?"
Đám Lưu Trường Sinh nhìn nhau.
Sau một khoảng lặng ngắn, chúng đột nhiên phá lên cười.
"Hahahaha!"
"Anh nói chứ người đẹp, nhà em ở bờ biển à, sao mà rộng lượng thế".
Lưu Trường Sinh giơ con dao rựa trên tay lên rồi vẫy vẫy nó trong không khí.
Hành động này cũng khiến người già của làng ở gần đó sợ hãi lùi lại mấy bước.
Dân làng càng sợ hãi bao nhiêu thì Lưu Trường Sinh càng cảm thấy phê bấy nhiêu.
Cầm trên tay một con dao rựa, hắn quay người đi về phía Hứa Mộc Tình.
Lưu Trường Sinh vừa đi vừa nói: "Người đẹp, em từ nơi khác đến à?"
"Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy em. Anh tên là Lưu Trường Sinh. Vùng này là lãnh thổ của anh".
"Đừng nói là giết trâu ở vùng này, cho dù là giết người, anh cũng chả thèm chớp mắt đâu!"
Lưu Trường Sinh có vẻ rất kích động, càng đến gần Hứa Mộc Tình, hắn càng nhận ra vẻ đẹp của cô đã vượt qua cả sức tưởng tượng của mình.
Bây giờ Lưu Trường Sinh không có ý muốn giết trâu nữa.
Mà chỉ muốn thể hiện sự nam tính của hắn trước mặt Hứa Mộc Tình.
Sau đó, đè Hứa Mộc Tình xuống dưới thân mình.
Mà ngay khi Lưu Trường Sinh vung con dao rựa trên tay về phía Hứa Mộc Tình.
Con trâu già đang đứng yên bỗng rống lên.
"Moo !!"
Con trâu già điên lên rồi!
Đôi mắt to như chiếc chuông đồng của nó lồi ra.
Mũi phì ra hơi thở nóng hổi!
Không phải vì những kẻ lưu manh gần đó dùng dao chĩa về phía nó.
Mà đó là vì con dao rựa của Lưu Trường Sinh đã đe dọa đến Hứa Mộc Tình!
Lập tức, con trâu già lao thẳng về phía Lưu Trường Sinh!
Lưu Trường Sinh sửng sốt, xoay người bỏ chạy.
Sợi dây trên con trâu nước già đã được ông Ngưu cởi ra.
Con trâu già không bị buộc lại nữa, đuổi theo Lưu Trường Sinh trước mặt mọi người!
Lưu Trường Sinh bị con trâu đuổi một hồi, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng gọi mấy tên đệ bên cạnh.
"Chúng mày đang làm cái quái gì vậy?"
"Đến đây! Dùng dao chém chết con trâu này cho tao!"
Kèm theo đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Lưu Trường Sinh.
Cả chục tên đệ la hét, vung dao trên tay lao về phía con trâu.
Hứa Mộc Tình hoảng sợ.
Cô vội vàng kéo ống tay áo của Lý Hùng, nói với anh: "Chồng ơi, làm sao bây giờ?"
Lý Hùng khẽ cười, trực tiếp đi lên.
Trong nháy mắt, Lý Hùng đã lao vào nhóm côn đồ.
Trong lúc nhất thời, thỉnh thoảng lại có tiếng than khóc của đám lưu manh vang lên.
Bọn chúng giống như bao cát, từng tên đều bị Lý Hùng nắm lấy rồi ném bay ra ngoài!
Những tên côn đồ này vẽ những vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.
Sau đó đều đáp xuống đất cách đó mười mét.
Trong nháy mắt, mấy chục tên đã bị Lý Hùng hạ gục.
Trên bãi đất bằng phẳng cạnh cây hòe già nua, chỉ có Lưu Trường Sinh vẫn đang bị con trâu nước già đuổi theo!
Xét về thể lực, Lưu Trường Sinh làm sao có thể so sánh được với trâu?
Kết quả, liền thấy Lưu Trường Sinh bị con trâu già có sừng dài húc từ phía sau.
Sau đó, giống như những tên đệ của mình, bay một đoạn ngắn trên không trung.
Cuối cùng nặng nề rơi xuống vũng bùn!
Khi Lưu Trường Sinh đứng lên khỏi hố bùn, con trâu già đã đứng trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào hắn.
Lưu Trường Sinh bị sốc, nhanh chóng vứt bỏ con dao rựa trong tay.
"Ông trâu, ông trâu xin giơ cao đánh khẽ!"
"Con sai, con sai rồi, được chưa !?"
"Con không dám giết ông nữa!"
"Là do ông chủ của chúng con sai chúng con đi giết gà dọa khỉ!"
Lưu Trường Sinh đã thực sự sợ hãi.
Cơ thể hắn không ngừng run lên.
Lý Hùng lúc này đi tới bên cạnh con trâu nước, vươn tay vỗ vỗ đầu nó.
Bình thường, con trâu già này có tính tình ương ngạnh, thế mà Lý Hùng chỉ vỗ về nhẹ nhàng mấy cái đã lùi về phía sau mấy bước.
Nó ngoan như con chó con mà Lý Hùng nuôi vậy.
Lý Hùng nhìn Lưu Trường Sinh trong hố bùn.
"Tên ông chủ đứng sau mày là gì?"
"Sau đó sẽ dùng gương chiếu hậu của xe điện sượt qua Trương Hiểu Bình".
"Chà, nếu anh không đoán sai, đối phương chắc hẳn là một shipper".
Lý Hùng vừa nói xong, thì ở góc đường phía trước, thật sự có một shipper lái xe điện chạy tới.
Chiếc xe điện chạy tương đối nhanh, một trong những chiếc gương chiếu hậu đã sượt qua túi xách của Trương Hiểu Bình.
Trương Hiểu Bình cũng bị chiếc túi kéo ngã xuống đất.
Shipper nhanh chóng dừng lại và đưa tay đỡ Trương Hiểu Bình lên.
Hứa Mộc Tình có đôi mắt sắc bén, chỉ cần nhìn thoáng qua cô cũng có thể biết được shipper này chính là người phục vụ pha cà phê trong tiệm cà phê lúc nãy.
Lúc này, ngay cả Hứa Mộc Tình cũng phải trầm trồ trước sự sắp xếp tài tình của Viên Lịch Hành.
Lý Hùng dường như nhìn thấu tâm tư của Hứa Mộc Tình, nói.
"Viên Lịch Hành! Hắn có bằng tiến sĩ tâm lý học tại trường đại học".
"Hắn rất giỏi sử dụng kỹ thuật này".
"Nếu người mà hắn phái đến là một kẻ khoa trương, chỉ chú ý đến vẻ bề ngoài".
"Nhất định sẽ bị Trương Hiểu Bình chán ghét".
"Vì dù sao Trương Hiểu Bình cũng xuất thân từ dưới đáy xã hội".
"Sẽ không phù hợp với những người chải chuốt, bóng bẩy suốt ngày".
"Đó là lý do tại sao lại có sự sắp xếp như vậy".
Cách đó một đoạn, Hứa Mộc Tình cũng có chút lo lắng nhìn Trương Hiểu Bình đã được người ta đỡ dậy.
"Không được, em không thể để Tiểu Bình tổn thương lần nữa được".
Nói xong, Hứa Mộc Tình vội vàng chuẩn bị bước lên.
Nhưng cô mới đi được nửa bước, Lý Hùng đã nắm lấy cánh tay của cô.
Cả người cô bị Lý Hùng bị kéo vào trong lồng ngực rộng lớn đó của anh.
Lý Hùng cười nói: "Đừng lo lắng! Người chị em của em sẽ không cắn câu đâu".
Bất chấp những gì Lý Hùng nói, Hứa Mộc Tình vẫn rất căng thẳng.
"Nhưng em lo lắng rằng Viên Lịch Hành sẽ sử dụng nhiều phương pháp hơn".
"Hiểu Bình cho tới bây giờ vẫn chưa thoát ra khỏi mối quan hệ đó".
"Đột nhiên có người lên kế hoạch cẩn thận như vậy".
"Nếu cô ấy yêu người này thì sao?"
Lý Hùng cười nói.
"Raven có lẽ chưa nói với em là cô ấy đã photo tờ giấy em đang cầm làm hai bản nhỉ?"
Hứa Mộc Tình không khỏi choáng váng khi nghe thấy vậy.
Cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt Lý Hùng bỗng nhiên sáng lên.
"Ra là anh đã nói với Hiểu Bình từ đầu rồi?"
Lý Hùng cười mà không nói lời nào, trong khi Hứa Mộc Tình nhìn chằm chằm vào người đàn ông của mình.
“Làm sao vậy?”, Lý Hùng hỏi.
Hứa Mộc Tình nói với một giọng rõ ràng và sắc nét: "Em thấy người xấu là anh mới đúng".
Lý Hùng cười như được mùa, ôm lấy vòng eo thon thả của Hứa Mộc Tình.
"Khó có dịp ra ngoài thế này, chúng ta đi ăn cơm, dạo phố, đi mua đồ đi".
Cùng lúc đó, tại văn phòng của chủ tịch tập đoàn Viên Thị.
Viên Lịch Hành vừa nghe những báo cáo này từ cấp dưới của mình, trên mặt liền nở nụ cười tự tin.
"Được lắm. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi".
Anh ta nhìn thư ký.
"Đi nói cho hắn biết, chỉ cần hắn có thể nắm chắc Trương Hiểu Bình trong lòng bàn tay, tôi sẽ không để hắn chịu thiệt đâu".
"Cậu đưa trước cho người này một triệu".
"Chỉ khi nhìn thấy tiền, hắn mới ngoan ngoãn làm việc".
Thư ký ‘vâng’ một tiếng.
"Chủ tịch, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm ra người đối phó với Raven".
"Tính cách của Raven này rất khó đoán".
"Hơn nữa bởi vì cô ta có quá ít thông tin, tôi đã thử một vài người, nhưng không ai trong số họ khơi gợi lên được sự hứng thú của cô ta cả".
Viên Lịch Hành cười và nói: "Đó là bởi vì những người cậu tìm không đủ giỏi".
"Thực ra, khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy Raven này, tôi đã biết rằng người phụ nữ này thực sự là một người rất có năng lực".
"Đừng nhìn cô ta im ỉm như vậy mà coi thường, trong nhiều trường hợp, những kế sách mà tập đoàn Lăng Tiêu này áp dụng đều là do Raven này hiến kế".
"Raven này rất cao thâm, cậu sẽ không tìm được người đối phó với cô ta đâu".
Thư ký vội hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Trong mắt Viên Lịch Hành ngoài sự tự tin còn mang theo ý cười.
"Tôi chán mấy cô em cũ rồi, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tệ".
"Để Raven này cho tôi!"
Viên Lịch Hành nói xong đột ngột đứng lên.
Anh ta nhìn thư ký nói: "Tiếp theo, cậu còn có nhiệm vụ khác".
"Đó là để ghi lại tất cả thời gian tôi ở cùng với Raven bằng một máy quay video có độ nét cao".
"Đây sẽ trở thành vũ khí để tập đoàn chúng ta đấu lại các đối thủ khác".
"Sau khi tập đoàn Lăng Tiêu bị thôn tính, tôi sẽ thành lập một bộ phận".
"Sau này bộ phận này sẽ chuyên làm loại chuyện này!"
Nói xong, nụ cười trên mặt Viên Lịch Hành càng thêm nham hiểm!
Càng cười càng gian xảo!
...
Cổng vào một ngõ nhỏ ở thủ đô.
Tiệm mì Phúc Lai.
"Chị, anh rể, cuối cùng cũng tìm được hai người rồi".
Hứa Hạo Nhiên vội vàng bước vào quán mì.
Vừa mới đặt mông xuống, còn chưa kịp nóng chỗ.
Lý Hùng đã nói: "Hạo Nhiên, em và Đa Đa không gặp nhau mấy ngày rồi phải không?"
"Nhớ cô ấy không?"
Hứa Hạo Nhiên bất mãn thở dài: "Anh rể, anh đừng lôi chuyện này ra mà trêu em nữa đi".
"Hai ngày nay anh không thấy là em đã gầy đi mấy cân rồi sao?"
"Em khổ quá mà, anh rể".
"Anh nói xem, sao em yêu lại khổ thế chứ?"
"Tại sao ông trời lại cho em tìm được một cô gái mà em thích".
"Xong rồi lại để hai bọn em vì chuyện gia đình mà mâu thuẫn với nhau".
"Sao lại biến thành < Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài> thế này?"
Hứa Mộc Tình đá nhẹ Hứa Hạo Nhiên, trừng đôi mắt như ngọc của cô: "Em đang nói cái gì vậy?"
"Em và Đa Đa chỉ tạm thời xa cách".
"Anh rể em nhất định sẽ có cách để hai người lại vui vẻ ở bên nhau".
Nếu là người khác nói điều này, Hứa Hạo Nhiên chắc chắn sẽ chế nhạo.
Bởi vì cậu ta biết vấn đề này khó như thế nào.
Tuy nhiên, người nói là Hứa Mộc Tình nên nó mang ý nghĩa khác.
Bởi vì một khi Hứa Mộc Tình đã nói, Lý Hùng nhất định sẽ làm cho cô.
Quả nhiên, Lý Hùng cười nói.
"Em chỉ cần làm một việc cho anh thôi".
"Sau khi hoàn thành, em và Đa Đa ngày nào cũng có thể ở bên nhau".
"Đừng nói chuyện đi chơi ở công viên, cho dù có vào khách sạn cũng không vấn đề gì".
Hứa Hạo Nhiên vội hỏi: "Anh rể, anh yên tâm".
"Những gì anh giao phó, em sẽ làm hết".
"Anh rể, nói cho em biết, anh muốn em làm gì?"
Lý Hùng: "Lát nữa liên lạc với Raven".
"Trong năm ngày tới, dùng điện thoại di động để ghi lại cảnh Viên Lịch Hành và tên ‘tiểu thịt tươi’ kia trêu đùa với Raven và Trương Hiểu Bình".
"Anh định dùng những hình ảnh này làm thành một video giáo dục về phòng chống sói".
"Phát nó cho tất cả các nhân viên nữ trong cả tập đoàn để tăng cường ý thức phòng tránh".
"Đồng thời, chúng ta sẽ làm một bí kíp tán gái phát cho toàn bộ nhân viên nam của tập đoàn".
"Tất cả số tiền kiếm được đều được quyên góp cho công trình hy vọng ở phía Tây".
Khi nghe điều này, Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình đều đồng thanh nói với Lý Hùng.
"Chồng (anh rể), anh tệ quá!"
Chương 602: Đi gặp một người quan trọng
Khi Hứa Hạo Nhiên rời đi, Lý Hùng đột nhiên nắm lấy tay Hứa Mộc Tình nói: "Sắp đến giờ rồi, đi thôi".
"Vâng".
Hứa Mộc Tình đáp lại và lên xe với Lý Hùng.
Lý Hùng lái chiếc ô tô Mercedes-Benz màu trắng phóng về phía Tây thủ đô.
Lúc đầu, Hứa Mộc Tình không nhận ra.
Nhưng rất nhanh sau đó, Hứa Mộc Tình đã phát hiện ra rằng Lý Hùng đã lái xe sai hướng.
"Chồng, chúng ta đi đâu vậy?"
Lúc này, môi Lý Hùng đã nhẹ nhàng mím lại.
Anh không còn trêu chọc Hứa Mộc Tình như vừa rồi nữa.
Mà trên khuôn mặt còn mang theo vẻ nghiêm trang hiếm thấy.
Trong sự nghiêm túc này, Hứa Mộc Tình nhận thấy ánh mắt Lý Hùng sẽ mang theo một tia hồi ức.
Và một kiểu dịu dàng rất đặc biệt.
"Chúng ta đi gặp một người".
Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu, cô không nói thêm nữa.
Khi Cao Kiến đến hai ngày trước, gã đã mang đến cho Lý Hùng một tin tức.
Khi đó, hai người ở góc tường bên cạnh bí mật nói chuyện gì đó.
Mặc dù lúc đó Hứa Mộc Tình rất tò mò nhưng cô không hỏi.
Cô chỉ lờ mờ nghe thấy Cao Kiếm nói: "Đã tìm thấy rồi".
Lúc đó, cô tưởng là đã tìm được thứ gì đó quan trọng.
Mà bây giờ nghe Lý Hùng nói rằng anh sắp gặp một người, thế thì người tìm được đó hẳn là rất quan trọng với Lý Hùng.
Không biết tại sao vào lúc này, trong lòng Hứa Mộc Tình mơ hồ có một tia chờ mong.
Và còn có chút lo lắng.
Mơ hồ, cô cảm thấy người tiếp theo mình gặp sẽ là một người rất quan trọng.
Lúc này, dinh thự của nhà họ Viên.
Viên Điền Hồng đang ngồi trong đại sảnh, trò chuyện với anh chàng đẹp trai.
Chàng thanh niên đẹp trai này được Viên Điền Hồng gọi đến từ Đảo Quốc.
Hắn tên là Muto Yutaro, con trai thứ hai của gia tộc Muto.
Hắn đến Hoa Hạ lần này mang theo một sứ mệnh vô cùng quan trọng.
Đó là mang về nhà kho báu của gia tộc họ hơn bốn trăm năm trước, thanh Muramasa.
Hơn bốn trăm năm trước, cao thủ hàng đầu của gia tộc Muto, Muto Takao đã đến Hoa Hạ với thanh kiếm Muramasa.
Vào thời điểm đó, các đại cao thủ mà Muto Takao chọn ra trong nguyên các, chưa từng thất bại.
Thanh kiếm trong tay lão đã nhuốm máu của rất nhiều cao thủ Hoa Hạ.
Sau đó, nhà họ Lý đã cử một cao thủ đến.
Cuối cùng đã đánh bại Muto Takao.
Cao thủ nhà họ Lý không giết được Muto Takao.
Nhưng sau khi bị đánh bại, lão đã để lại kho báu của gia tộc, thanh Muramasa.
Bởi vì thanh kiếm này đã dính máu của người Hoa Hạ, nên không thể rời khỏi đất Hoa Hạ!
Nó được cất giữ trong một ngôi đền.
Sau đó, nhà Muto đã cử nhiều cao thủ đến để lấy lại thanh kiếm này.
Nhưng những cao thủ này đều chết trên đất Hoa Hạ.
Thanh kiếm báu này bị quăng đi lật lại nhiều lần và rơi vào tay Viên Điền Hồng.
Muto Yutaro đã ở Hoa Hạ được hai ngày.
Khi gia tộc biết tin, họ lập tức cử hắn tới.
Đồng thời, gia tộc cũng ra lệnh cho Muto Yutaro.
Dùng mọi thủ đoạn để mang thanh kiếm này về!
Vì vậy, bất kể Viên Điền Hồng đưa ra điều kiện gì, Muto Yutaro đều sẽ đồng ý!
"Bụm bụm"
Lúc này, tiếng bước chân rất nhanh đột nhiên từ lầu hai truyền đến.
Tiếng bước chân này nghe rất vui tươi và sôi nổi, giống như một cô gái đang nhảy vậy.
Ngay sau đó, Viên Đa Đa ăn mặc xinh đẹp và đi xuống lầu.
Trong khoảng thời gian này, Viên Đa Đa đã gầy đi nhiều.
Viên Đa Đa vẫn ăn như thường ngày, chả bỏ qua bất cứ thứ gì.
Nhưng không biết tại sao, cô ấy giảm cân rất nhanh.
Đây đã là lần thứ tư Viên Đa Đa đem quần áo của mình đi đổi rồi.
Lúc này tuy cô ấy vẫn hơi mập một chút.
Nhưng hiện tại cô ấy chỉ còn có hơn bảy mươi cân thôi.
So với những cô gái bình thường, trông cô ấy vẫn hơi mập hơn một chút.
Nhưng so với những bức ảnh trước đây thì khác nhau một trời một vực.
Viên Đa Đa vốn là một mỹ nhân.
Sau khi giảm cân, có thể thấy rõ cô ấy có gương mặt trẻ con vô cùng đáng yêu.
Viên Đa Đa nhảy nhót bước xuống cầu thang.
Đột nhiên như bị sét đánh, trong phòng khách tầng dưới, ánh mắt của Muto Yutaro nhìn thẳng về phía Viên Đa Đa!
Viên Đa Đa, người từ trên lầu đi xuống, dường như không nhìn thấy Muto Yutaro.
Cô ấy thản nhiên nói với Viên Điền Hồng trong phòng khách: "Bố, con đi ra ngoài đây!"
Như thường lệ, Viên Điền Hồng sẽ dặn Viên Đa Đa vài lời.
Khi Viên Đa Đa rời đi, Viên Điền Hồng thấy Muto Yutaro bên cạnh, đang nhìn về hướng của Viên Đa Đa.
Ánh mắt hắn như thể đã bị Viên Đa Đa cướp đi, không thể ngừng nhìn theo cô ấy được.
Trên mặt Viên Điền Hồng nở một nụ cười khinh bỉ.
Đối với ông ta, Muto Yutaro và cả gia tộc hắn chỉ là công cụ để sử dụng.
Bây giờ công cụ này đã nằm trong tay ông ta.
Tiếp theo, Viên Điền Hồng sẽ xem xem công cụ có tốt hay không.
Viên Điền Hồng cố ý gọi cho Muto Yutaro tỉnh ra, cười nói.
"Cậu Muto, đứa vừa ra ngoài là con gái của tôi".
Muto Yutaro gần như chảy nước miếng, vội thu lại vẻ như lợn ban nãy.
"Xin lỗi! Bởi vì cô Viên xinh đẹp tựa nữ thần, nên tôi nhất thời không kiềm chế được, thực xin lỗi!"
Muto Yutaro xin lỗi với một biểu hiện và cử chỉ tôn trọng.
Viên Điền Hồng cười và nói: "Cậu Muto đừng bận tâm nhiều".
"Rất nhiều người nhìn con gái tôi với biểu hiện này, tôi đã quen với điều đó rồi".
"Mà này, chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?"
Viên Điền Hồng bỏ qua chủ đề về Viên Đa Đa.
Là một người Hoa Hạ, từ sâu thẳm trái tim, ông ta rất coi thường người trên Đảo Quốc.
Trước kia, Viên Điền Hồng gả Viên Đa Đa cho nhà họ Tiền vì lợi ích của gia tộc.
Nhưng ngay cả sức mạnh của gia tộc Muto có vượt xa nhà họ Tiền.
Ông ta cũng sẽ không bao giờ để Viên Đa Đa dính líu đến người Đảo Quốc ở trước mặt ông ta này!
Muto Yutaro nhanh chóng nói: "Ông Viên, tôi tin rằng ông đã nhìn thấy sự chân thành của chúng tôi".
"Đêm qua, theo như những gì ông nói, chúng tôi đã giúp ông tiêu diệt hai kẻ địch trên phương diện làm ăn".
"Bây giờ, phiền ông nói cho tôi biết, ông còn có điều kiện gì khác không?"
"Chỉ cần chúng tôi có thể lấy lại thanh Muramasa, điều kiện gì cũng được!"
Viên Điền Hồng đang định nói thì ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập.
Quản gia vẻ mặt hốt hoảng bước đi vội vàng.
"Lão gia, không xong rồi".
"Vừa mới nhận được tin tức, Lý Hùng lái xe về phía Tây thành phố".
Nghe vậy, Viên Điền Hồng nhíu mày lại: "Có thể xác định Lý Hùng sẽ đi đâu không?"
"Xác suất hắn đến làng Ngưu Gia là rất cao".
"Hơn nữa, mảnh đất mà tập đoàn Lăng Tiêu cướp được từ nhà họ Nhâm nằm ngay cạnh làng Ngưu Gia!"
Trong mắt Viên Điền Hồng hiện lên một tia sắc bén.
Quản gia bên cạnh lại nói.
"Lão gia, ông vẫn luôn nghi ngờ người phụ nữ kia chưa chết".
"Sau nhiều lần điều tra, chúng tôi đã dần dần biết được người phụ nữ đó có thể đang trốn ở làng Ngưu Gia".
"Và bây giờ hành động của Lý Hùng đã cho chúng ta biết rõ ràng rằng người phụ nữ đó đang ở làng Ngưu Gia".
"Lão gia, đặc sứ đại nhân nói chúng ta nhất định không được để cho người phụ nữ kia sống sót!"
Chương 603: Xua hổ nuốt sói
"Càng không được để cho bọn họ gặp nhau, chúng ta phải ra tay thôi!"
"Nếu ra tay muộn, chọc giận sứ thần đại nhân sẽ rất rắc rối".
Người quản gia rất lo lắng.
Viên Điền Hồng hơi đảo mắt.
Lúc này, ông ta dường như đã có quyết định, liền nhanh chóng nói với quản gia.
"Ông đi mang thanh Muramasa đến đây cho tôi!"
Nghe vậy, Muto Yutaro đột nhiên đứng dậy!
Muto Yutaro ngạc nhiên nhìn Viên Điền Hồng.
"Ông Viên, ông định trả lại thanh Murata cho chúng tôi sao?"
Viên Điền Hồng mỉm cười.
Ông ta nhìn Muto Yutaro với ánh mắt đầy tin tưởng.
"Cậu Muto, tôi nghe nhiều người bạn nói rằng gia tộc Muto của anh luôn giữ lời hứa".
"Một khi các anh đồng ý với điều gì đó, cho dù có phải vắt kiệt sức mình, cũng sẽ hoàn thành nó".
Ngay khi Viên Điền Hồng nói xong, Muto Yutaro gật đầu và nghiêm nghị nói.
"Ông Viên, ông nói đúng".
"Gia tộc Muto của chúng tôi là một gia tộc cổ xưa có mấy trăm năm lịch sử".
"Chúng tôi đã từng theo hầu vài vị hoàng đế!"
"Chúng tôi là những samurai trung thành nhất!"
"Thành tín đối với chúng tôi mà nói, còn quan trọng hơn tính mạng của chúng tôi nữa!"
Trong khi Muto Yutaro bày tỏ quan điểm của mình với Viên Điền Hồng.
Người quản gia đã lấy ra một chiếc hộp dài từ tầng hầm.
Hộp này dài khoảng một mét.
Nó là gỗ nguyên khối, bề mặt còn được phủ một lớp sơn đỏ.
Quản gia đặt hộp gỗ lên bàn trà, Viên Điền Hồng nhẹ giọng nói: "Mở ra".
Khoảnh khắc người quản gia mở lớp vỏ gỗ rắn chắc, đôi mắt của Muto Yutaro mở to!
Một luồng sáng mạnh được phát ra từ đồng tử của hắn.
Đúng rồi. Đây là kho báu mà gia tộc họ đã tìm kiếm trong hơn bốn trăm năm.
Theo truyền thuyết, thanh kiếm Muramasa này được làm bởi những người thợ thủ công giỏi nhất ở Quốc Đảo của họ hàng trăm năm trước.
Thanh kiếm này đã dính máu của rất nhiều người.
Vì vậy mà lâu dần người ta gọi là “quỷ kiếm”!
Theo truyền thuyết, thanh quỷ kiếm này cắt sắt như cắt bùn!
Viên Điền Hồng ngay lập tức lấy thanh Muramasa trong hộp ra.
Nhìn thấy thanh kiếm Muramasa mà cả gia tộc mình tìm hàng trăm năm đã ở ngay trước mặt mình.
Trên khuôn mặt của Muto Yutaro có một loại phấn khích khác.
Trên thực tế, lý do tại sao gia tộc Muto lại ráo riết tìm kiếm thanh kiếm này suốt bao năm qua.
Không phải vì sức mạnh của thanh kiếm này.
Mặc dù, nó quả thực có thể đạt đến trình độ cắt sắt như cắt bùn.
Nhưng trong xã hội ngày nay, việc sử dụng kiếm đã khác với hàng trăm năm trước.
Thanh kiếm Muramasa là biểu tượng cho cả gia tộc họ.
Nó là một dấu hiệu cho sự thịnh vượng của cả gia tộc Muto.
Nếu gia tộc Muto không thể lấy lại thanh kiếm Muramasa này.
Điều đó chỉ có thể cho thấy gia tộc họ không đủ mạnh.
Ở quốc đảo Fuso, cũng sẽ bị các gia tộc cùng cấp coi thường.
Đối với Muto Yutaro, Thanh kiếm báu Muramasa có một cấp độ sử dụng khác.
Lần này, hắn có thể đưa cao thủ đến Hoa Hạ và lấy lại thanh kiếm báu của gia tộc họ.
Chủ yếu là vì hắn đã bắt được một kẽ hở.
Anh trai của hắn không ở quốc đảo Fuso, mà đến Nam Mỹ để giải quyết các tranh chấp trong thành phố của gia tộc.
Trong đại gia tộc, mối quan hệ giữa anh em với nhau thường không mấy tốt đẹp.
Đó là trường hợp của Muto Yutaro và anh trai Muto Hikichiro .
Hắn đã bị anh trai chén ép suốt thời gian qua.
Nhưng lần này, liệu hắn ta có thể vượt qua Muto Hikichiro hay không phụ thuộc vào việc hắn có thể lấy lại thanh Muramasa hay không.
Bàn tay run rẩy của Muto Yutaro từ từ vươn về phía thanh kiếm Muramasa trong tay Viên Điền Hồng.
Lúc này, Viên Điền Hồng bất ngờ rút kiếm ra.
Đột nhiên, một ánh sáng cực kỳ chói mắt lóe lên.
Dưới sự phản chiếu của ánh đèn trên cao, thanh kiếm báu trong tay Viên Điền Hồng sáng lên một thứ ánh sáng màu đỏ như máu.
Ngạc nhiên!
Muto Yutaro nghĩ rằng thanh kiếm này chỉ là một truyền thuyết.
Thực tế chỉ là một thanh kiếm có thời gian đúc lâu hơn và độ chế tác tinh xảo hơn một loại kiếm bình thường thôi.
Nhưng hắn không ngờ rằng, thanh kiếm Muramasa sẽ giống như trong truyền thuyết.
Màu máu!
Ngay sau đó, Viên Điền Hồng nháy mắt với quản gia.
Người quản gia lập tức rút một tờ giấy ăn trên bàn trà.
Thấy người quản gia đặt tờ giấy ăn ngay phía trên lưỡi kiếm của kiếm báu Muramasa, rồi buông tay ra.
Khi tờ giấy ăn từ từ rơi xuống.
Lưỡi dao cực kỳ sắc bén kia, không hề di chuyển, chỉ sử dụng trọng lực, đã cắt đôi tờ giấy ăn mềm mại kia!
Sắc quá!
Đây thực sự là thanh kiếm Muramasa huyền thoại!
Muto Yutaro nắm chặt tay.
Hắn đã không biết bao nhiêu lần muốn trực tiếp đoạt lấy thanh Muramasa từ tay Viên Điền Hồng rồi.
Nhưng hắn biết rằng mình không có khả năng này.
Thứ hai, xét về mức độ chữ tín của gia tộc họ, hắn cũng không thể làm như vậy!
Nếu không, đó sẽ là một sự báng bổ gia tộc họ.
Muto Yutaro nhìn Viên Điền Hồng với ánh mắt như thiêu đốt, và hỏi một cách chân thành.
"Ông Viên, tôi cần làm gì để mang thanh kiếm này về cho gia tộc tôi?"
Ngay khi Muto Yutaro dứt lời, Viên Điền Hồng trực tiếp đưa thanh Muramasa trong tay cho Muto Yutaro bằng cả hai tay.
"Anh có thể mang thanh kiếm này đi ngay, nhưng anh không thể mang nó về nhà".
"Trừ phi, anh giúp tôi hoàn thành một việc".
Lúc này, đôi mắt của Muto Yutaro lóe lên tia sáng như thiêu đốt!
"Ông Viên, trước tiên nói cho tôi biết đó là gì!"
Một nụ cười nham hiểm hiện trên khuôn mặt của Viên Điền Hồng.
"Tôi muốn anh dùng thanh kiếm Muramasa này giúp tôi giết hai người. Một mẹ một con!"
...
Tứ hợp viên của gia tộc họ Lý ở thủ đô.
"Lão gia, không xong rồi!"
"Vừa mới nhận được tin tức, cậu chủ đang lái xe về phía làng Ngưu Gia!"
Quản gia Lý Lâm vội vàng vào phòng làm việc.
Thông thường vào thời điểm này, Lý Tấn luôn viết thư pháp trong phòng làm việc, trút bỏ cảm xúc của mình trên giấy.
Khi Lý Lâm bước vào phòng làm việc, ông ấy thấy Lý Tấn đã mặc quần áo để đi ra ngoài.
Lý Lâm chưa kịp nói, Lý Tấn đã trực tiếp lướt qua Lý Lâm, vù vù về phía cửa với một cơn gió.
"Lão gia, chờ tôi với!"
Hai người nhanh chóng lên một chiếc ô tô Mercedes-Benz màu đen.
Chiếc xe chạy rất nhanh.
Trong xe Lý Tấn vẻ mặt nghiêm nghị.
Đồng thời, trong mắt ông ta cũng có một tia sáng rất mạnh.
Ánh mắt ông ta có chút phấn khích.
Cũng có một sự mong đợi mờ nhạt!
Lý Tấn đã chờ đợi ngày này nhiều năm rồi.
Ông ta vốn tưởng rằng Lý Hùng một thời gian nữa mới tới làng Ngưu Gia.
Nhưng không ngờ, hành động của Lý Hùng lại vượt xa sự mong đợi của ông ta.
So với sự bình tĩnh của Lý Tấn.
Lý Lâm, người đang lái xe, thì lại rất lo lắng.
"Lão gia, làm thế nào mà cậu chủ biết phu nhân đang ở làng Ngưu Gia? Đây có phải là âm mưu của những người đó không?"
"Bọn họ cố ý nói cho cậu chủ là phu nhân ở đó, sau đó sẽ ra tay sát hại cậu chủ và phu nhân?"
Câu nói của Lý Lâm khiến Lý Tấn bất ngờ bật cười.
"Ra tay sát hại á?"
"Hôm nay ai ra tay sát hại ai cùng chưa chắc đâu!"
Chương 604: Đến là giết hết
Khi Lý Tấn nói, giọng điệu của ông ta vẫn như thường lệ.
Tuy nhiên, từ đôi mắt ông ta lại toát ra một luồng sát khí mạnh mẽ!
"Những người đó đã giết chết con trai cả của tôi, giờ còn muốn ra tay luôn với con trai thứ của tôi?"
"Hừ!"
"Họ nghĩ tôi, Lý Tấn, vẫn là con rối mặc cho người ta chém giết hơn mười năm trước sao!?"
"Tôi không quan tâm người hôm nay đến là ai".
"Đến là giết!"
Cùng lúc đó, lối vào của làng Ngưu Gia.
Làng Ngưu Gia là một nơi nhỏ bé, hoàn toàn không đáng chú ý đến.
Nó không nằm cạnh đường giao thông chính, nhưng cũng không cách quá xa.
Mọi thứ ở đây dường như rất yên bình.
Lúc này Lý Hùng đậu xe ở đầu làng.
Chỉ có một con đường duy nhất vào làng.
Lý Hùng vừa nắm tay Hứa Mộc Tình vừa đi trên con đường nông thôn xa lạ này.
Hứa Mộc Tình không biết Lý Hùng sẽ đưa cô đi đâu?
Tuy nhiên, khung cảnh xung quanh thanh bình đã tạo cho Hứa Mộc Tình một trải nghiệm rất đặc biệt.
Lúc này, từ cánh đồng bên cạnh truyền đến tiếng chuông lanh lảnh.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn sang thì thấy một ông già đang vác cuốc dắt theo một con trâu già.
Dọc theo con đường trên cánh đồng, đi chậm về phía họ.
Lý Hùng lúc này mới dừng lại, nhìn về phía ông lão.
Đối mặt với Lý Hùng và Hứa Mộc Tình, ông lão không khỏi cười hỏi: "Các cháu từ đâu tới vậy?"
Lý Hùng cười nói: "Ông ơi, chúng cháu từ phía Nam tới đây tìm người thân".
Ông cụ rất tốt bụng, theo địa chỉ Lý Hùng nói, ông ấy đã đưa họ vào tận trong làng.
Hứa Mộc Tình đi theo Lý Hùng, mặc dù trong lòng có cảm giác lo lắng, nhưng tò mò vẫn chiếm phần nhiều hơn.
Đặc biệt là con trâu già này bên cạnh.
Hứa Mộc Tình bình thường làm gì có cơ hội nhìn thấy một sinh vật sống như con trâu cơ chứ.
Cô cũng không có ấn tượng cụ thể nào về gia súc.
Lần này, khi nhìn thấy một con trâu nước to cỡ này, Hứa Mộc Tình trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình đã can đảm hơn sau một thời gian ở bên Lý Hùng.
Khi cùng đi với Lý Hùng, cô phát hiện ra ánh mắt con trâu vô cùng thanh tịnh.
Người bình thường có thể nghĩ rằng con trâu là loại vật chất phác, thật thà và thân thiện, chỉ biết cúi đầu ăn cỏ, cày ruộng.
Nhưng Hứa Mộc Tình thấy rằng con trâu bên cạnh như là có linh hồn vậy.
Mặc dù nó to lớn, nhưng Hứa Mộc Tình cảm nhận được sự nhanh nhẹn qua đôi mắt của con trâu.
Nhìn thấy Hứa Mộc Tình đang nhìn con trâu, Lý Hùng bên cạnh cười nói.
"Đừng coi thường con trâu!"
"Trâu có chỉ số IQ rất cao, nó thông minh hơn chó gấp nhiều lần đấy".
Nghe đến đây, ông lão đột nhiên phá lên cười.
"Chàng trai này nói đúng đấy! Con trâu già này á! Thông minh lắm đấy!"
"Lần trước, một nhóm côn đồ đến phá hủy ngôi làng của chúng tôi".
"Là nó đã cưỡng chế ép bọn người kia rời đi đấy".
Trên đường vào làng, ông lão khoe với Lý Hùng và Hứa Mộc Tình về con trâu già bên cạnh ông ấy.
Ngôi làng nhỏ, mọi người trong làng đều có cùng một họ.
Họ Ngưu.
Trên đường vào làng, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình gặp rất nhiều người.
Một số trở về sau khi làm việc trên cánh đồng.
Một số đi xe điện, lê cơ thể mệt mỏi, trở về sau khi làm công.
Mặc dù, tất cả họ đều là những người rất bình thường.
Nhưng trên người bọn họ, Lý Hùng thấy được nụ cười đầy rạng rỡ.
Dù cuộc sống có vẻ vất vả nhưng không ai than phiền gì.
Vừa về đến làng, nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, mọi người đều sẽ chào nhau.
Cả làng náo nhiệt hẳn lên.
Ông Ngưu trói con trâu già của mình dưới gốc cây hòe già.
Chỉ vào ngôi nhà ở ngọn núi phía trước không xa rồi nói với Lý Hùng.
"Kia, người thân mà cháu đang tìm kiếm đang sống ở đó".
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình nhìn về hướng mà ông lão chỉ.
Thì thấy một ngôi nhà nhỏ hai tầng trên sườn núi.
Lúc này, khói bốc lên nghi ngút từ ống khói của ngôi nhà.
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình cảm ơn ông Ngưu, rồi hai người họ cất bước đi lên sườn núi.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng lốp xe ô tô nghiền đất đá.
Khi Lý Hùng quay đầu lại, liền nhìn thấy mười mấy chiếc xe van đột nhiên chạy tới trước cổng làng!
"Sạt!"
"Sạt!"
"Sạt!"
Từng chiếc một, những chiếc xe van đậu bên cây hòe già cỗi.
Một trong những chiếc xe van lao thẳng về phía con trâu của ông Ngưu, khiến con trâu này sợ hãi lùi về sau.
Người điều khiển chiếc xe van là một thanh niên có mái tóc nhuộm vàng.
Lúc này, trên mặt hắn hiện ra một nụ cười tàn nhẫn.
Dù cách đó khá xa, Lý Hùng vẫn có thể nghe thấy tiếng của thanh niên tóc vàng trong chiếc xe van!
"Lão già, tôi nghiến chết con trâu này, xem ông còn dám cứng đầu cứng cổ với tôi nữa không!"
Thấy chiếc xe lao tới, con trâu già sợ hãi lùi lại.
Nhưng sợi dây đã buộc nó ở đó, làm thế nào cũng không thoát ra được.
"Hahahaha! Trâu ngu, tao đến tính sổ món nợ lần trước đây!"
"Bây giờ xem xem đầu mày cứng hay xe tao cứng hơn nhé!"
Lúc này, Hứa Mộc Tình vội che miệng kêu lên.
Thấy thảm cảnh sắp hiện ra.
Lý Hùng đột nhiên từ trong túi móc ra một đồng tiền, nhanh chóng bắn vào chiếc xe van!
Đồng xu lóe lên trong không khí.
"Ping!"
Đồng xu xuyên qua kính chắn gió phía trước của xe van.
Đập vào cánh tay trái của tên tóc vàng.
Lập tức, tên côn đồ tóc vàng đang lái xe đã bẻ lái sang trái vì đau.
Chiếc xe van đang chạy quá tốc độ, thì bẻ lái đột ngột, đã đâm vào một chiếc xe van khác đang đậu bên cạnh.
"Bùm!"
Hai chiếc xe van va vào nhau, tiếng động lớn làm chấn động nửa ngôi làng.
Ngay sau đó, hàng chục tên côn đồ cầm gậy trên tay lao xuống!
Những tên này đều có ánh mắt hung dữ, vây quanh ông Ngưu cùng con trâu nước già.
"Các người định làm gì? Đừng tới đây!"
Ông Ngưu vội la lên.
Cùng lúc đó, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình phát hiện ra rằng con trâu già luôn được ông Ngưu khen ngợi, đã bước tới và đứng trước mặt ông Ngưu.
Con trâu nhắm hai chiếc sừng dài trên đỉnh đầu về những kẻ gian đang tiến lại gần.
"Đồ chó!"
"Chuyện gì vậy!?"
"Ai đã ném đồng xu vào người ông đây !?"
Tên cầm đầu Lưu Trường Sinh xuống xe mắng mỏ.
Lưu Trường Sinh rút một con dao rựa dưới đáy xe van ra.
Khi hắn rút con dao rựa ra, nhiều người dân trong làng đã nhanh chóng lùi lại.
Trong thôn, một vài thanh niên cường tráng nhanh chóng chạy lại.
Tất cả đều cầm những chiếc đòn gánh dài trên tay.
Một người đàn ông cường tráng dẫn đầu tức giận nói với Lưu Trường Sinh.
"Lưu Trường Sinh, mày muốn làm gì!?"
"Lần trước bài học tao dạy mày còn chưa chừa sao? Sao vẫn đến đây gây sự vậy!"
Lưu Trường Sinh quay đầu lại, cười lạnh với người đàn ông cường tráng.
"Ngưu Đại Tráng, đây là chuyện của ông đây với con trâu này, các người đừng quản làm gì!"
Chương 605: Giết trâu dọa người
"Hôm nay tôi không đến tìm mấy người, tôi đến tìm con trâu kia cơ".
"Lần trước, nó đã húc một phát vào bụng ông đây, khiến ông đây phải nằm viện ba ngày".
"Thù này hôm nay tôi phải trả!"
Sau khi Ngưu Đại Tráng và những người trong làng gần đó nghe thấy điều này, họ đều sững sờ.
Họ không ngờ Lưu Trường Sinh có thể đưa hàng chục người đến để gây rối với một con trâu!
Trên đường đến đây, ông Ngưu nói rằng có một ông chủ lớn nào đó rất thích mảnh đất này ở làng ông ấy và muốn mua lại nó.
Tuy nhiên, mức giá mà ông chủ lớn này đưa ra thấp hơn rất nhiều so với giá thị trường.
Hơn nữa, sau khi dân làng không đồng ý, ông ta đã cử nhóm lưu manh này tới phá.
Người dân ở làng Ngưu Gia đã phải đối phó với chúng hai ba lần gì đó rồi.
Lần trước, Lưu Trường Sinh cũng giống như hôm nay, mang theo mấy chục người đến.
Khi đó, thanh niên trong làng đều đã đi làm ăn ở thành phố chưa về.
Người già cả làng đang phải đối mặt với hiểm nguy.
Vào thời khắc then chốt, chính chú trâu già của ông Ngưu đã nổi cơn cuồng nộ.
Với cặp sừng dài của mình, nó đã hạ gục hết đám côn đồ kia.
Bây giờ, Lưu Trường Sinh đang nhìn thẳng vào con trâu già với vẻ hung dữ.
Cầm con dao rựa trên tay, hắn từng bước tiến lại gần con trâu già.
Đồng thời nháy mắt với những đàn em xung quanh.
Trên thực tế, chỉ cần tinh ý một tí là đã có thể thấy mục tiêu thực sự của Lưu Trường Sinh không phải là con trâu già.
Theo lời của ông chủ đứng sau hắn, thì đây là một thủ thuật có tên là "minh tu sạn đạo, ám độ trần thương".
Giết gà dọa khỉ.
Nhưng hôm nay, thứ chúng giết không phải là gà, mà là trâu.
Bọn côn đồ lần lượt vây lấy con trâu già.
Chúng đều cầm dao rựa sắc bén trong tay.
Tiếp đó, chúng sẽ dùng dao để chém chết con trâu già này.
Dùng dao lóc từng thớ thịt trên người nó xuống.
Chúng muốn dùng cảnh tượng đẫm máu này để khiến cả làng khiếp sợ.
Trong làng này đã không còn nhiều thanh niên nữa, còn lại toàn là những người già cả xương xẩu, nhát gan.
Với chiêu này, chúng có thể hù dọa cả làng!
Ngưu Đại Tráng nhìn thấy Lưu Trường Sinh thực sự đang đi về phía con trâu nước già, lúc này trong lòng do dự.
Những người trong làng gần đó cũng sợ hãi trước khí thế hung dữ của đám Lưu Trường Sinh, họ không dám bước tới.
"Các huynh đệ! Lên".
Lập tức, cả chục tên côn đồ vây quanh con trâu nước già nhanh chóng vung dao lên!
"Dừng lại!"
Lúc này, cách Lưu Trường Sinh không xa vang lên một thanh âm rất trong trẻo.
Lưu Trường Sinh quay đầu nhìn sang, thì nhìn thấy Hứa Mộc Tình trong đám đông.
"Oa! Đại ca, mỹ nhân!"
"Con mẹ nó, nhỏ này xinh đẹp quá!"
Lưu Trường Sinh cũng đến từ một ngôi làng gần đó.
Hắn ở trong khu vực này lâu như vậy, mà chưa từng biết ở làng Ngưu Gia có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Hứa Mộc Tình và Lý Hùng bước ra khỏi đám đông.
Lúc này Lý Hùng vẫn bình tĩnh, anh như cây sào đứng thẳng bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình trừng đôi mắt đẹp của cô lên, trong mắt tràn đầy tức giận.
"Sao các người có thể làm thế chứ?"
"Con trâu này chả làm gì quá ghê gớm với mấy người, mấy người làm như vậy, không thấy cắn dứt lương tâm à?"
Đám Lưu Trường Sinh nhìn nhau.
Sau một khoảng lặng ngắn, chúng đột nhiên phá lên cười.
"Hahahaha!"
"Anh nói chứ người đẹp, nhà em ở bờ biển à, sao mà rộng lượng thế".
Lưu Trường Sinh giơ con dao rựa trên tay lên rồi vẫy vẫy nó trong không khí.
Hành động này cũng khiến người già của làng ở gần đó sợ hãi lùi lại mấy bước.
Dân làng càng sợ hãi bao nhiêu thì Lưu Trường Sinh càng cảm thấy phê bấy nhiêu.
Cầm trên tay một con dao rựa, hắn quay người đi về phía Hứa Mộc Tình.
Lưu Trường Sinh vừa đi vừa nói: "Người đẹp, em từ nơi khác đến à?"
"Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy em. Anh tên là Lưu Trường Sinh. Vùng này là lãnh thổ của anh".
"Đừng nói là giết trâu ở vùng này, cho dù là giết người, anh cũng chả thèm chớp mắt đâu!"
Lưu Trường Sinh có vẻ rất kích động, càng đến gần Hứa Mộc Tình, hắn càng nhận ra vẻ đẹp của cô đã vượt qua cả sức tưởng tượng của mình.
Bây giờ Lưu Trường Sinh không có ý muốn giết trâu nữa.
Mà chỉ muốn thể hiện sự nam tính của hắn trước mặt Hứa Mộc Tình.
Sau đó, đè Hứa Mộc Tình xuống dưới thân mình.
Mà ngay khi Lưu Trường Sinh vung con dao rựa trên tay về phía Hứa Mộc Tình.
Con trâu già đang đứng yên bỗng rống lên.
"Moo !!"
Con trâu già điên lên rồi!
Đôi mắt to như chiếc chuông đồng của nó lồi ra.
Mũi phì ra hơi thở nóng hổi!
Không phải vì những kẻ lưu manh gần đó dùng dao chĩa về phía nó.
Mà đó là vì con dao rựa của Lưu Trường Sinh đã đe dọa đến Hứa Mộc Tình!
Lập tức, con trâu già lao thẳng về phía Lưu Trường Sinh!
Lưu Trường Sinh sửng sốt, xoay người bỏ chạy.
Sợi dây trên con trâu nước già đã được ông Ngưu cởi ra.
Con trâu già không bị buộc lại nữa, đuổi theo Lưu Trường Sinh trước mặt mọi người!
Lưu Trường Sinh bị con trâu đuổi một hồi, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng gọi mấy tên đệ bên cạnh.
"Chúng mày đang làm cái quái gì vậy?"
"Đến đây! Dùng dao chém chết con trâu này cho tao!"
Kèm theo đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Lưu Trường Sinh.
Cả chục tên đệ la hét, vung dao trên tay lao về phía con trâu.
Hứa Mộc Tình hoảng sợ.
Cô vội vàng kéo ống tay áo của Lý Hùng, nói với anh: "Chồng ơi, làm sao bây giờ?"
Lý Hùng khẽ cười, trực tiếp đi lên.
Trong nháy mắt, Lý Hùng đã lao vào nhóm côn đồ.
Trong lúc nhất thời, thỉnh thoảng lại có tiếng than khóc của đám lưu manh vang lên.
Bọn chúng giống như bao cát, từng tên đều bị Lý Hùng nắm lấy rồi ném bay ra ngoài!
Những tên côn đồ này vẽ những vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.
Sau đó đều đáp xuống đất cách đó mười mét.
Trong nháy mắt, mấy chục tên đã bị Lý Hùng hạ gục.
Trên bãi đất bằng phẳng cạnh cây hòe già nua, chỉ có Lưu Trường Sinh vẫn đang bị con trâu nước già đuổi theo!
Xét về thể lực, Lưu Trường Sinh làm sao có thể so sánh được với trâu?
Kết quả, liền thấy Lưu Trường Sinh bị con trâu già có sừng dài húc từ phía sau.
Sau đó, giống như những tên đệ của mình, bay một đoạn ngắn trên không trung.
Cuối cùng nặng nề rơi xuống vũng bùn!
Khi Lưu Trường Sinh đứng lên khỏi hố bùn, con trâu già đã đứng trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào hắn.
Lưu Trường Sinh bị sốc, nhanh chóng vứt bỏ con dao rựa trong tay.
"Ông trâu, ông trâu xin giơ cao đánh khẽ!"
"Con sai, con sai rồi, được chưa !?"
"Con không dám giết ông nữa!"
"Là do ông chủ của chúng con sai chúng con đi giết gà dọa khỉ!"
Lưu Trường Sinh đã thực sự sợ hãi.
Cơ thể hắn không ngừng run lên.
Lý Hùng lúc này đi tới bên cạnh con trâu nước, vươn tay vỗ vỗ đầu nó.
Bình thường, con trâu già này có tính tình ương ngạnh, thế mà Lý Hùng chỉ vỗ về nhẹ nhàng mấy cái đã lùi về phía sau mấy bước.
Nó ngoan như con chó con mà Lý Hùng nuôi vậy.
Lý Hùng nhìn Lưu Trường Sinh trong hố bùn.
"Tên ông chủ đứng sau mày là gì?"
Bình luận facebook