• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhặt được nữ tổng tài xinh đẹp làm vợ (4 Viewers)

  • Chương 471-475

Chương 471: Anh rể, chả nhẽ anh không động lòng chút nào sao?

Lúc này, trong chiếc ô tô màu đen.

Hứa Hạo Nhiên quay đầu nhìn Lý Hùng trên ghế phụ hỏi: "Anh rể, chúng ta không đuổi theo họ sao?"

Lý Hùng khẽ lắc đầu: "Không, chúng ta về đi".

Trên thực tế, Lý Hùng đã đến trước khi Vũ Khuynh Mặc xuất hiện.

Lý Hùng vốn định ra tay.

Nhưng Vũ Khuynh Mặc đã sốt ruột hơn Lý Hùng.

Trên thực tế, đây cũng là cơ hội rất tốt để Hứa Mộc Tình "luyện tập gan dạ".

Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên Lý Hùng nhìn thấy Vũ Khuynh Mặc ra tay.

Từ lâu, Lý Hùng chỉ biết Vũ Khuynh Mặc có tài năng thiên phú về tài chính.

Anh cũng vừa mới biết được Vũ Khuynh Mặc cũng có thực lực rất mạnh!

Điều này cũng khiến Lý Hùng rất tò mò về những gì Vũ Khuynh Mặc trải qua ở Mễ.

"Anh rể, đến bao giờ em mới được như anh, có tình nhân bên ngoài mà người ta với chị em còn hòa thuận nữa chứ?"

Lời nói đột ngột của Hứa Hạo Nhiên khiến Lý Hùng bất giác trợn tròn mắt.

"Trong mắt anh, em ấy là em gái thôi".

Hứa Hạo Nhiên nói: "Ban đầu, không phải mấy mối quan hệ thân thiết thường bắt đầu từ anh em sao?"

"Với cả chị này đẹp không thua gì chị em".

"Anh rể, anh không động lòng chút nào sao?"

Lý Hùng mỉm cười, lặng lẽ đưa tay sát vào tai Hứa Hạo Nhiên.

Đột nhiên!

Hứa Hạo Nhiên hét lên một tiếng.

"Á, anh rể, nhẹ nhẹ thôi!"

Lý Hùng kéo dáy tai Hứa Hạo Nhiên.

"Anh không động lòng đâu, anh muốn động thủ thôi".

"Anh rể, anh rể! Em sai rồi, em sai rồi, được chưa !?"

Khi Lý Hùng rút tay về, Hứa Hạo Nhiên vừa lái xe vừa mở băng.

‘Muốn nạm vàng nạm bạc sinh mệnh của người khác…”

Tiếng hát buồn.

Lý Hùng vươn tay tắt băng đi.

Anh nhìn chằm chằm Hứa Hạo Nhiên với ánh mắt như thiêu đốt.

Khi Hứa Hạo Nhiên chết khiếp bởi ánh nhìn của Lý Hùng.

Đột nhiên, Lý Hùng bất ngờ hỏi.

"Nếu gặp phải tình huống này, em sẽ làm gì?"

Hứa Hạo Nhiên nhướng mày, hếch mũi và nhếch miệng.

"Hahahaahaha".

"Nếu đó là em á!"

"Hì hì…"

Lý Hùng cười thầm, cũng không thèm hỏi lại.

Nhưng mà, lúc này trong mắt Lý Hùng lóe lên một tia cực kỳ sắc bén!

Lý Hùng lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn.

Nội dung tin nhắn rất đơn giản.

"Nếu muốn tái sinh, thì phải tự mình chôn vùi quá khứ".

...

Vào lúc này, khu VIP của bệnh viện hàng đầu Thiên Môn.

Lại đến giờ ăn tối rồi.

Một y tá rất ưa nhìn, đeo khẩu trang mang đồ ăn đến phòng bệnh.

Y tá đặt thức ăn lên chiếc bàn nhỏ, rồi nói với Cầu Tứ Hỉ đang nằm trên giường bệnh.

"Ông Cầu, hai ngày nay ông đã không ăn gì nhiều rồi".

"Vì sức khỏe của ông, ông phải ăn hết tất cả các món của hôm nay".

Cô y tá vừa nói xong câu này.

Cô ấy đột nhiên cảm thấy có một bàn tay thò ra khỏi tấm ga trải giường trắng.

Sau đó, đặt lên đùi cô ấy.

Bàn tay này đặt lên đùi mang đôi tất lụa trắng của cô rồi vuốt ve.

Vuốt ve không ngừng.

Cô y tá sửng sốt.

Cô ấy đang định tránh đi thì Cầu Tứ Hỉ đã ngồi dậy khỏi giường bệnh.

Trong mắt ông ta đột nhiên lóe lên một tia sáng!

Ông ta cười với cô y tá và nói: "Cô y tá, tôi không biết tại sao, cô rất giống với người mà tôi đã biết trước đây".

Đây là một cách tiếp cận cũ rích.

Nếu đổi thành người khác, e rằng đã ném lại cho ông ta một ánh mắt lạnh lùng và bỏ đi rồi.

Nhưng đây là khu VIP.

Mấy người nằm ở đây đều có thân phận cao quý.

Cô y tá thậm chí còn không dám tránh, chỉ có thể cố chịu đựng và cầu xin Cầu Tứ Hỉ.

"Ông Cầu, xin đừng làm thế. Đây là bệnh viện".

"Cô y tá, cô không nghĩ làm loại chuyện này ở bệnh viện còn kích thích hơn sao?"

Tay của Cầu Tứ Hỉ đã luồn vào bên trong chiếc váy.

Ông ta bắt đầu giở trò.

Cơ thể y tá cũng khẽ run lên.

"Nhìn xem, cô đã có phản ứng rồi".

Nụ cười trên mặt Cầu Tứ Hỉ ngày càng trở nên bẩn thỉu.

"Cô y tá, giờ chúng ta thỏa thuận như này nhé?"

"Tôi sẽ ngoan ngoãn ăn mấy món này".

"Còn cô, sẽ ngoan ngoãn phục vụ tôi".

Cô y tá không tránh được, chỉ khẽ gật đầu.

Cầu Tứ Hỉ bật cười.

Ông ta bắt đầu ăn bằng tay phải.

Tay trái thì làm mấy chuyện xấu xa khác!

Cô y tá chịu đựng, cơ thể bất giác run lên.

"A!"

Đột nhiên!

Cổ họng Cầu Tứ Hỉ như mắc kẹt bên trong, lập tức đưa tay ra ôm cổ.

Ông ta phát ra một âm thanh khó chịu.

"Cu!"

"Co!"

"Cu!"

Cầu Tứ Hỉ nhìn cô y tá với ánh mắt khó tin.

Đột nhiên, bọt trắng từ miệng trào ra.

Cơ thể ông ta run lên bần bật!

"Mày! Mày! Mày bỏ độc vào thức ăn!"

Cô y tá lúc này cuối cùng cũng cởi bỏ chiếc mặt nạ đang đeo ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc mặt nạ của cô y tá được cởi ra.

Đồng tử của Cầu Tứ Hỉ giãn ra ngay lập tức.

Cuối cùng ông ta cũng biết tại sao cô y tá trước mặt lại trông rất quen!

Bởi vì cô y tá này là một trong những người phụ nữ mà ông ta đã từng chơi.

Hơn nữa, khoảng thời gian chơi vẫn còn rất "mới".

Chỉ một tháng trước!

Cầu Tứ Hỉ không biết tên của người phụ nữ trước mặt ông ta.

Nhưng ông ta chỉ biết rằng cô ấy vốn có một gia đình hạnh phúc.

Có một người bạn trai sắp kết hôn.

Nhưng Cầu Tứ Hỉ đã làm nhục người phụ nữ này trước mặt bạn trai của cô ấy!

Cuối cùng, để đe dọa người phụ nữ này.

Cầu Tứ Hỉ thậm chí đã giết cha mẹ cô ấy!

Hóa ra vừa rồi cô y tá run lên không phải vì có cảm giác.

Mà là vì cô ấy đang kìm nén sự tức giận và hận thù!

Cô y tá nhìn Cầu Tứ Hỉ với ánh mắt đầy căm ghét.

Cô ấy thậm chí không thèm nói một lời nào với Cầu Tứ Hỉ.

Thay vào đó, cô ấy đẩy Cầu Tứ Hỉ lên giường bệnh.

Sau đó nắm lấy cái gối và ấn vào mặt Cầu Tứ Hỉ.

Cầu Tứ Hỉ vùng vẫy dữ dội.

Nhưng ông ta đã yếu đi sau khi bị trúng độc!

Ông ta chỉ có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi vô bờ bến đó, lan tỏa khắp cơ thể.

Cái chết đang gần kề!

Rất gần rồi!

Cuối cùng nó bao bọc lấy toàn thân ông ta!

Cầu Tứ Hỉ đau đớn.

Trong sự sụp đổ.

Và sự tức giận vô bờ bến.

Ông ta đã chết!

Sau khi làm việc này, cô y tá bắt đầu thu dọn hiện trường.

Cô ấy thu dọn mọi thứ trong phòng.

Sau đó, như không có gì xảy ra, bước ra ngoài.

Cô ấy sang phòng khác và làm điều tương tự!

...

Tập đoàn Đương Quy đã giải thể.

Trong vòng một đêm!

Các công ty con của tập đoàn Đương Quy và các nhà máy có liên quan đã nhận được trợ cấp giải thể tập đoàn ngay từ đầu.

Không ai bực bội vì tập đoàn tan rã cả.

Ngược lại, họ còn nở nụ cười.

Mọi người đồng thanh.

Nữ hoàng phố Wall thật hào phóng!

Tập đoàn Đương Quy bị giải thể. Ngọn núi đè lên đỉnh tập đoàn Lăng Tiêu biến mất ngay lập tức.

Tất cả những đám mây đen biến mất trong tích tắc.

Cảm giác thoát khỏi sương mù, được nhìn thấy mặt trời này.

Làm mọi người trong tập đoàn Lăng Tiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng không phải tăng ca nữa!

Bên trong sân vận động Thiên Môn.

Trên sân thể thao, có hai bóng người đang chạy chầm chậm trên đường đua.
Chương 472: Cách tốt nhất để cổ vũ bạn gái giảm béo

"Cố lên, cố lên! Còn tám trăm mét nữa thôi!"

Hứa Hạo Nhiên vừa chạy vừa cổ vũ cho Viên Đa Đa phía sau!

Viên Đa Đa vừa thở hổn hển vừa xua tay với Hứa Hạo Nhiên: "Không được, em không chạy được nữa, em không thể chạy nữa rồi".

Hứa Hạo Nhiên vội vàng đến bên Viên Đa Đa.

Cậu ta bắt đầu làm Viên Đa Đa phân tâm.

"Mà này, anh không hiểu tại sao chị gái Nữ hoàng của em lại đột nhiên giải thể tập đoàn Đương Quy?"

"Chẳng lẽ chị ta không muốn giành anh rể với chị gái anh nữa sao?"

Viên Đa Đa thở hổn hển lắc đầu: "Em cũng không rõ lắm".

"Hôm qua em đã hỏi chị ấy rồi".

"Chị ấy nói, sau khi nói chuyện với chị gái anh, chị ấy dường như đã hiểu ra điều gì đó".

"Nhưng đừng có mà mơ, chị gái em còn lâu mới từ bỏ?"

“Tình yêu chị ấy dành cho anh Hùng là vĩnh cửu”.

Đang nói, Viên Đa Đa chợt dừng lại.

Cô ấy chống nạnh, thở hổn hển.

"Em không thể chạy được nữa, em thực sự không thể chạy được nữa rồi".

"Sao anh không bế em chạy một vòng nhỉ?"

Khi nghe những lời của Viên Đa Đa, Hứa Hạo Nhiên sợ đến mức lạnh cả sống lưng.

Mấy ngày qua, mặc dù cân nặng của bạn gái cậu ta đã giảm hơn chục ký.

Nhưng cô ấy vẫn hơn một trăm cân.

Với thể chất của Hứa Hạo Nhiên, chưa nói đến việc chạy bốn trăm mét với Viên Đa Đa trên lưng.

Chạy bốn mươi mét thôi đã là quá sức rồi!

Lúc này, mắt của Hứa Hạo Nhiên khẽ đảo, cậu ta nảy ra một ý!

Cậu ta nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra, chụp một tấm ảnh của Viên Đa Đa.

Viên Đa Đa không khỏi hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Hứa Hạo Nhiên từ từ ngẩng đầu lên và nói với Viên Đa Đa: "Béo vãi, xấu vãi!"

Lập tức, Viên Đa Đa nổi giận đùng đùng, nhe răng giương vuốt lao về phía Hứa Hạo Nhiên.

"Anh đứng lại đó cho em!"

Hứa Hạo Nhiên xoay người bỏ chạy.

Trên đường chạy, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười sảng khoái của Hứa Hạo Nhiên.

"Hahahaha, có giỏi thì đuổi theo anh đi!"

Lúc này có hai người đang yên lặng ngồi ở khán đài trong sân vận động.

Nắng chiếu xuống, hắt lên tư thế hiên ngang và hùng dũng của Vũ Khuynh Mặc.

Hôm nay cô ta mặc một bộ váy đơn giản và chững chạc.

Cô ta dùng đôi mắt sáng và trong như pha lê của mình nhìn Lý Hùng đang ngồi bên cạnh.

Lý Hùng thu ánh mắt đang nhìn Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa lại.

Thì bắt gặp ánh mắt trìu mến của Vũ Khuynh Mặc.

Lý Hùng nhìn về phía Vũ Khuynh Mặc nói: "Không ngờ emlại quyết định nhanh như vậy".

Vũ Khuynh Mặc cười duyên dáng.

Giống như trăm hoa đua nở, muôn màu, lộng lẫy.

Cô ta nói với Lý Hùng bằng một giọng nói rất ngọt ngào.

"Chính Hứa Mộc Tình đã giúp em hiểu ra một chuyện".

"Chuyện gì?"

Lý Hùng hơi trầm mặc.

Hôm qua sau khi quay về Hứa Mộc Tình đã không nói cho anh biết những gì cô ấy đã nói với Vũ Khuynh Mặc.

Lý Hùng có dùng cái gì để dụ Hứa Mộc Tình đi chăng nữa.

Cô cũng không nói.

Còn nói rằng đây là một bí mật nhỏ giữa cô và Vũ Khuynh Mặc.

Những lời của Vũ Khuynh Mặc ngay lập tức khơi dậy hứng thú của Lý Hùng.

Vũ Khuynh Mặc nhìn Lý Hùng bằng ánh mắt rất dịu dàng.

Như những con sóng lăn tăn trên mặt hồ.

Giống như những tia sáng xuyên qua giữa những chiếc lá và ngọn cây.

Mềm mại.

Duyên dáng.

"Cô ấy khiến em hiểu rằng thích đơn phương chỉ là đơn phương thôi".

"Trong những năm qua, cô ấy đã trở thành động lực và dũng khí để anh vượt qua được trong những tình huống nguy hiểm đó".

"Cô ấy đã biến anh thành con người của anh bây giờ".

Lý Hùng cảm động, không ngờ Vũ Khuynh Mặc lại hiểu chuyện như vậy!

Vũ Khuynh Mặc đã đúng.

Hứa Mộc Tình luôn là động lực của Lý Hùng.

Là dũng khí sống của anh.

Không biết bao nhiêu lần, khi anh gặp nguy hiểm.

Chính vì khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Hứa Mộc Tình thường xuyên xuất hiện trong tâm trí anh mà Lý Hùng mới có dũng khí và động lực để bước tiếp.

Lý Hùng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ Vũ Khuynh Mặc đã hiểu, tốt quá.

Nhưng ánh mắt của Vũ Khuynh Mặc vào lúc này lại có một tia sắc bén hơn.

Cô ta nhìn Lý Hùng.

Đôi mắt lấp lánh.

Đầy tinh thần.

"Anh Hùng, nguyện vọng duy nhất của em từ khi còn nhỏ là lấy anh".

"Mấy năm nay, chính tâm nguyện này đã tiếp sức cho em sống tiếp".

"Hả!"

Lý Hùng sửng sốt.

Còn tưởng em ấy đã nghĩ thông rồi chứ!

Sao lại thế rồi! ?

Lý Hùng định nói, nhưng Vũ Khuynh Mặc đã đưa ngón tay mảnh khảnh của mình ra ngăn cản Lý Hùng.

Vũ Khuynh Mặc nhẹ nhàng nói: "Em sẽ tạm thời rời đi, nhưng em nhất định sẽ quay lại".

"Em biết giờ anh rất mạnh, anh không cần em".

"Đợi khi trở về, em nhất định sẽ trở thành người không thể thay thế ở bên cạnh anh!"

"Anh Hùng, chờ em!"

Nói xong, Vũ Khuynh Mặc vươn người đứng dậy, cuốn theo một làn gió thơm, dần dần rời đi trong ánh nhìn của Lý Hùng.

Nhìn thấy bóng của Vũ Khuynh Mặc xa dần, trong lòng Lý Hùng đã có quyết định.

Đó là tranh thủ làm mấy chuyện xấu hổ với Hứa Mộc Tình!

Một khi hai người có con.

Đó chính là sự đảm bảo.

Ổn định và an toàn!

Đợi lúc con của anh và Hứa Mộc Tình có thể gọi Vũ Khuynh Mặc một tiếng ‘dì’.

Vũ Khuynh Mặc chắc chắn sẽ từ bỏ ý định này!

Ừ!

Đúng vậy!

Ý nghĩ này rất đúng.

Làm thế đi!

...

Thủ đô, dinh thự của gia đình họ Vũ.

"Mày nói gì!?"

Vũ Thế Huân nghe Vũ Khuynh Mặc đã lên máy bay để bay về Mễ.

Đột nhiên đứng bật dậy!

Biểu cảm trên gương mặt ông ta thật khó đoán.

Sốc!

Ngạc nhiên.

Hoang mang.

Bối rối.

Cuối cùng thì tức giận.

Vũ Khuynh Mặc là con gái ruột của ông ta!

Tuy nhiên, từ khi cô ta hiểu chuyện đến giờ.

Vũ Thế Huân thậm chí còn không nghe thấy Vũ Khuynh Mặc gọi ông ta một tiếng ‘bố’.

Là chủ gia đình, Vũ Thế Huân tất nhiên sẽ không nghĩ đến việc vấn đề là do ông ta.

Ông ta chỉ tìm kiếm những lý do bên ngoài.

Ông ta cho rằng tất cả những điều này là lỗi của người khác.

Tất cả là lỗi của nhà họ Lý!

Vũ Thế Huân cầm lấy một cái bình sứ trắng xanh từ thời nhà Nguyên và đập nó xuống đất!

Bình vỡ rồi.

Tiền mất rồi.

Vũ Thế Huân run rẩy toàn thân.

Giận tím người.

Thực sự mà nói, dù là con gái ruột đấy.

Nhưng Vũ Thế Huân đã bao lâu không ngắm nhìn kỹ con mình rồi.

Lần cuối cùng Vũ Khuynh Mặc về nước cũng là vì Lý Hùng.

Hai cha con thực sự ngồi xuống mà nói chuyện với nhau là khi nào?

Tất cả mọi thứ là vì Lý Hùng!

Tất cả là do Lý Tấn!

Nếu hai người bọn chúng biến mất, thì con gái của ông ta nhất định sẽ trở về!

Giống như khi còn bé.

Trước mặt ông ta, ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi một tiếng "bố"!

Đúng lúc này, quản gia bước nhanh vào.

Ông ta nói với Vũ Thế Huân: "Chủ nhân, người đứng đầu gia tộc họ Hậu đang ở đây".

Vũ Thế Huân hơi ngạc nhiên khi Hậu Thụy Niên đích thân đến.

Nhưng vẫn không thèm tiếp nói: "Tâm trạng tôi giờ không tốt lắm, tôi không muốn gặp ông ta!"

Ngay sau khi Vũ Thế Huân nói những lời này, tiếng cười sảng khoái của Hậu Thụy Niên từ ngoài cửa vang lên.

"Tôi nói ông bạn già này! Hai chúng ta đã không gặp nhau trong nhiều tháng rồi".

"Tôi đến tận Thiên Môn chỉ để gặp ông nói chuyện".

"Thế mà ông nỡ không thèm gặp tôi à?"

Vũ Thế Huân lườm Hậu Thụy Niên.

Lạnh lùng nói: "Ông ra ngoài đi, giờ tôi không muốn gặp ông!"

"Nếu không phải ông giật dây tôi, làm ăn bậy bạ với người nước ngoài đó! Vợ tôi sẽ không chết!"

"Con gái của tôi sẽ không oán hận tôi đến tận bây giờ!"

Vũ Thế Huân nói vừa nói dứt lời, đôi mắt Hậu Thụy Niên nhanh chóng lóe lên một tia sáng lạnh!
Chương 473: Mưu kế năm xưa

Hậu Thụy Niên đảo mắt.

Đột nhiên nói: "Ông bạn già à! Ông nói như vậy là không đúng rồi".

"Không phải tôi giết em dâu, mà là Lý Tấn!"

"Tôi nghĩ ông hiểu rõ hơn tôi, trong lòng em dâu luôn có hình bóng của lão già khốn kiếp Lý Tấn".

"Hồi đó bà ấy cưới ông…"

Vũ Thế Huân xua tay: "Câm miệng!"

Tâm trạng Vũ Thế Huân vốn đã không tốt rồi.

Khi Hậu Thụy Niên đến, nói đến mấy chuyện này làm ông ta càng khó chịu hơn.

Phải biết cả nhà họ Vũ, không ai dám nhắc đến người vợ đầu của ông ta trước mặt Vũ Thế Huân.

Bởi vì đối với Vũ Thế Huân, người vợ đầu là nỗi đau trong tim ông ta.

Như Hậu Thụy Niên đã nói, vợ của Vũ Thế Huân, Sở Vận Hề, vốn yêu Lý Tấn.

Bà ấy cũng là tiểu thư của một gia tộc lớn.

Từ khi còn nhỏ, bà ấy đã được rất nhiều người theo đuổi.

Vũ Thế Huân cũng là một trong những người theo đuổi Sở Vận Hề.

Tuy nhiên, Vũ Thế Huân từ khi còn nhỏ đã rất tầm thường, ông ta hoàn toàn khác với Lý Tấn, người đã xuất sắc từ khi còn nhỏ.

Khi Lý Tấn còn rất trẻ, ông ta đã là một tài tử nổi tiếng ở thủ đô.

Tài năng hơn người và đẹp trai tuấn tú.

Có thể nói ông ta và Sở Vận Hề là một đôi trai tài gái sắc, là một cặp trời sinh.

Vốn dĩ, Vũ Thế Huân chỉ tưởng tượng thôi, chưa bao giờ dám nghĩ sẽ kết hôn với Sở Vận Hề, người phụ nữ đẹp nhất thủ đô.

Nhưng một ngày.

Sở Vận Hề đột nhiên chủ động tìm đến Vũ Thế Huân.

Bà ấy hỏi Vũ Thế Huân, có dám kết hôn với bà ấy không?

Vũ Thế Huân đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều.

Khoảng thời gian sau khi kết hôn là khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất đối với Vũ Thế Huân.

Nhưng sau này, dần dần.

Vũ Thế Huân biết một nội tình bên trong.

Hóa ra Lý Tấn đã yêu một cô gái bình thường.

Sở Vận Hề khi đau lòng đã coi Vũ Thế Huân như một chiếc lốp dự phòng.

Dù chỉ là lốp dự phòng nhưng Vũ Thế Huân có cuộc sống rất hạnh phúc.

Ít nhất thì bề ngoài họ cũng tôn trọng nhau.

Hơn nữa, Sở Vận Hề còn sinh một con trai và một con gái cho Vũ Thế Huân.

Mặc dù ban ngày Vũ Thế Huân rất bận rộn với việc gia tộc.

Nhưng khi trời tối, ông ta nhất định sẽ trở về nhà cùng vợ con.

Có thể nói ông ta là một người chồng mẫu mực tiêu chuẩn.

Vốn dĩ Vũ Thế Huân có thể hạnh phúc mãi như vậy.

Nhưng một ngày nọ, Vũ Thế Huân nhận được một tin dữ.

Vợ ông ta đã nhảy xuống sông tự vẫn!

Không ai nghĩ rằng sẽ xảy ra một chuyện như vậy.

Đến bây giờ, tâm trí của Vũ Thế Huân vẫn có thể hiện rõ cảnh đêm trước khi vợ tự tử.

Hai người họ vẫn còn mặn nồng.

Nói lời đường mật với nhau.

Uống rượu, anh anh em em.

Ông ta không hiểu tại sao Sở Vận Hề lại tự sát?

Sau đó, có rất nhiều tin đồn liên quan đến vấn đề này.

Trong đó, được nhắc đến nhiều nhất là tình cảm giữa Sở Vận Hề và Lý Tấn.

Mọi người đều cho rằng mặc dù Sở Vận Hề đã sinh cho Vũ Thế Huân một trai và một gái.

Nhưng trong thâm tâm, bà ấy vẫn luôn yêu Lý Tấn.

Hơn nữa, Sở Vận Hề đã gặp Lý Tấn trước khi tự sát.

Tin đồn này ngày càng lan rộng.

Ngay cả thế lực của nhà họ Vũ cũng không thể che giấu hết được.

Vì vấn đề này, Vũ Thế Huân và Lý Tấn đã từ mặt nhau.

Vốn dĩ, mối quan hệ giữa Vũ Thế Huân và Lý Tấn khá tốt đẹp.

Để biết được sự thật về vụ tự sát của vợ mình, Vũ Thế Huân thậm chí còn đánh nhau với Lý Tấn.

Nhưng Lý Tấn có chết cũng không nói hôm đó ông ta và Sở Vận Hề đã nói gì?

Điều này cũng làm cho Vũ Thế Huân nghi ngờ về chuyện đó.

Về phần Vũ Thế Huân vừa rồi nói rằng cái chết của Sở Vận Hề có liên quan đến Hậu Thụy Niên.

Đó là bởi vì nơi Sở Vận Hề nhảy xuống sông là trên địa bàn của gia tộc họ Hậu.

Hơn nữa, ngày hôm đó Hậu Thụy Niên và Vũ Thế Huân đang thảo luận về công việc kinh doanh gần đó!

Hậu Thụy Niên chậm rãi bước đến chỗ Vũ Thế Huân.

Trước tiên ông ta thở dài, sau đó nói: "Ông bạn già à! Hai chúng ta đã làm bạn với nhau hàng chục năm rồi".

"Để tôi kể cho ông nghe một câu đau lòng nhé".

"Những gì đã xảy ra với em dâu thực sự không liên quan gì đến tôi".

"Muốn trách thì trách Lý Tấn ấy".

"Nếu Lý Tấn không liên quan gì đến cái chết của em dâu, thì tại sao ông ta lại một mực giấu ông chuyện xảy ra hôm đó?"

"Nếu ông ta không thẹn với lòng, tại sao khi hai nhà chúng ta liên thủ lại đối phó với ông ta, còn giết chết con trai lớn của ông ta mà ông ta cũng không thèm đến tìm ông?"

Vũ Thế Huân hung hăng nhìn chằm chằm Hậu Thụy Niên: "Đó là bởi vì tôi không hề giết con trai ông ta!"

"Tôi chỉ là người ngoài cuộc!"

"Người ra tay chính là ông!"

Sự hùng hổ của Vũ Thế Huân khiến Hậu Thụy Niên rất bực bội.

Nhưng ngoài mặt, ông ta vẫn nở một nụ cười tươi tắn.

"Người anh em à, năm đó Lý Mộc rất nổi".

"Lý Mộc này là một thiên tài thực sự. Khi còn trẻ, nó đã gánh vác nửa gia tộc".

"Dưới sự lãnh đạo của nó, nhà họ Lý nhất định sẽ đứng đầu trong bốn gia tộc lớn chúng ta".

"Cục diện thủ đô cũng sẽ bị phá bỏ".

"Nếu nó còn sống, gia tộc chúng ta có thể sống thoải mái như bây giờ không?"

Bực bội.

Giờ cứ nhìn thấy Hậu Thụy Niên là Vũ Thế Huân lại thấy tức.

Nếu không phải nể tình bạn cũ nhiều năm, thì e rằng ông ta đã đuổi Hậu Thụy Niên ra ngoài lâu rồi.

"Tôi không muốn nói chuyện phiếm với ông, có gì muốn nói thì cứ huỵch toẹt ra đi!"

Hậu Thụy Niên nói với Vũ Thế Huân: "Tôi muốn nhờ ông làm giúp tôi một việc".

"Không giúp!"

"Tôi còn chưa nói là chuyện gì cơ mà, sao ông đã nói là không giúp rồi?"

Vũ Thế Huân hừ lạnh một tiếng: "Bao năm qua tôi đã giúp ông rất nhiều chuyện, vậy mà có chỗ nào tốt đâu?"

"Sao lại nói thế chứ bạn tôi".

Sau khi nói xong, Hậu Thụy Niên cố tình đến bên tai Vũ Thế Huân và thì thầm vài câu.

Vũ Thế Huân không khỏi cau mày.

"Có thật không!?"

Hậu Thụy Niên cười lạnh, trong mắt hung tợn, nghiến răng nghiến lợi!

"Con trai tôi đã chết, một phần của tinh hoa đã hao tổn vì nhà họ Lý. Mối hận này không thể hóa giải được!"

"Ông biết tính tình của tôi, đã làm thì phải làm đến cùng!"

"Lần này nhất định phải nhổ tận gốc nhà họ Lý!"

Ánh mắt Vũ Thế Huân lóe lên.

Ông ta có vẻ do dự.

Suy cho cùng, chuyện này có liên quan đến sự thăng trầm của cả gia tộc họ.

Hậu Thụy Niên đổ thêm dầu vào lửa.

"Bạn già, nghe nói con gái của ông lại xuất ngoại rồi à?"

"Lần này rời đi, khi nào có thể trở lại?"

Hai từ nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng khi đến tai Vũ Thế Huân, chúng lại giống như sét đánh ngang tai vậy!

Vũ Thế Huân tức giận hét lên!

"Được rồi! Vậy tôi sẽ giúp ông lần cuối cùng!"

Hậu Thụy Niên khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia gian xảo!

...

"Anh rể, hỏng rồi, hỏng rồi!"

Sáng sớm, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên la lối xông vào văn phòng .

Trong văn phòng.

Lý Hùng đang dùng đũa kẹp bánh bao đút cho Hứa Mộc Tình.

"Nào, mở miệng ra, ah—"

Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hùng, ánh mắt ngượng ngùng, hai má ửng hồng.

"Để em tự làm".

Lý Hùng nghiêm túc.

Lời nói chính nghĩa.

"Vợ anh quản lý mọi thứ hàng ngày, cô ấy bận trăm công ngàn việc".

"Việc đút cơm này hiển nhiên phải do kẻ nhàn dỗi anh đây làm rồi".

"Nào, mở miệng".

Hứa Mộc Tình miễn cưỡng mở đôi môi đỏ mọng ra.

Cô cảm thấy mình hoàn toàn bị Lý Hùng chiều hư rồi.
Chương 474: Béo chỗ nào, đưa anh sờ thử xem nào

Cả hai người đút kẻ ăn.

Anh anh em em ngọt sớt.

Hoàn toàn coi như Hứa Hạo Nhiên không tồn tại.

"E hèm!"

Hứa Hạo Nhiên ho.

"E hèm!"

Hứa Hạo Nhiên lại ho.

Hứa Mộc Tình và Lý Hùng vẫn phớt lờ cậu ta.

Hứa Hạo Nhiên chán chường đứng ở cửa.

Cậu ta trực tiếp xông vào, nói với hai con người đang chim chuột với nhau: “Hai người có nghe em nói không đấy? Toang đến nơi rồi kia kìa!"

Hứa Mộc Tình sờ bụng, nhìn Lý Hùng: "Ông xã, em ăn no rồi, ăn không nổi nữa".

"Ăn thêm cái nữa đi, ngoan".

Chờ Hứa Mộc Tình ăn cái bánh bao cuối cùng.

Hứa Mộc Tình bất lực nói: "Em đã tăng ba cân trong tháng này rồi đấy".

"Chỗ nào béo đâu? Để anh sờ xem nào".

Trong lúc nói chuyện, Lý Hùng lập tức vươn tay về phía chiếc eo thon của Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình giật mình, nhanh chóng tránh đi.

Nếu chỉ có hai người thôi thì chim chuột còn chấp nhận được.

Nhưng bây giờ Hứa Hạo Nhiên đang đứng ở cửa xem.

Hứa Mộc Tình nhanh chóng đổi chủ đề, nói với Hứa Hạo Nhiên: "Em vừa nói gì?"

Hứa Hạo Nhiên nói với bất lực: "Em vừa nhận được một cuộc gọi, mẹ đã ngồi máy bay đến Đông Hải rồi".

“Bọn chị biết rồi!”, Hứa Mộc Tình nói như một chuyện hiển nhiên.

Lý Hùng cũng gật đầu: "Tối hôm qua bố đã gọi điện thoại nói cho bọn anh rồi".

Hứa Hạo Nhiên há hốc mồm, một lúc sau mới phản ứng lại được: "Tại sao không ai nói cho em biết?"

Lý Hùng toét miệng cười: "Bởi vì tối hôm qua anh gọi điện thoại cho em, em đang hôn Viên Đa Đa trong rạp chiếu phim cơ mà?"

Hứa Hạo Nhiên đưa tay che trán: "Toi rồi, toi rồi! Toi thật rồi".

Lý Hùng và Hứa Mộc Tình nhìn nhau.

Đôi vợ chồng cùng tỏ ra hả hê trước nỗi đau của Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên vội vàng cầu cứu Hứa Mộc Tình: "Chị ơi, chị mau nghĩ cách giúp em đi".

"Em đã từng khoe khoang trước mặt mẹ là nhất định sẽ dắt Diểu Diểu về".

"Sau đấy, khi quan hệ giữa hai chúng em vẫn còn tốt đẹp, mẹ còn gọi điện đến hỏi thăm nữa cơ".

"Em nói em sắp dẫn con dâu về cho mẹ rồi".

"Nhưng chớp mắt, đã biến thành Đa Đa rồi".

"Nếu để cho mẹ biết em thay lòng đổi dạ nhanh thế, mẹ có đánh chết em không?"

Lý Hùng và Hứa Mộc Tình lại nhìn nhau.

Khẽ gật đầu.

Đồng thanh: "Chà, có thể đấy".

"Không được, không được, không được để mẹ biết chuyện này!"

"Hay là em giấu Đa Đa đi".

Lý Hùng nói đùa: "Đối với vóc dáng em ấy, tủ quần áo nào cũng không chui vào được. Em đính giấu kiểu gì?"

"Hơn nữa, con bé luôn muốn gặp mẹ chồng mà".

"Còn em, nhiều nhất chỉ bị đánh vào cái thôi".

"Sau khi đánh xong, mọi thứ sẽ ổn thôi".

Hứa Hạo Nhiên vừa khóc vừa nói: "Anh rể, đấy là anh chưa nếm thử liên hoàn chưởng của mẹ thôi".

"Lúc nhỏ mỗi lần bị mẹ đánh, em đều đau đến mức tè ra quần đó!"

Hứa Mộc Tình ngồi bên cạnh không khỏi cười khúc khích khi nghĩ đến sự khổ sở thuở nhỏ của Hứa Hạo Nhiên.

Cô cười ngọt ngào, Lý Hùng vừa nhìn thấy liền sững sờ.

Hứa Mộc Tình thấy Lý Hùng ngây người nhìn mình: "Sao anh lại nhìn em chằm chằm thế?"

"Bởi vì em rất đẹp!"

"Đáng ghét, dẻo mỏ".

Hứa Mộc Tình hơi nhướng mày, ngượng nghịu.

Nhìn thấy Lý Hùng và Hứa Mộc Tình liên tục phát ‘cơm chó’.

Hứa Hạo Nhiên vỗ trán và bất lực bước ra khỏi văn phòng.

"Nhiên Nhiên!"

Ở một khoảng cách xa, một giọng nói khiến bao người đàn ông nổi da gà vọng ra từ cuối hành lang.

Trong tầm mắt của Hứa Hạo Nhiên.

Viên Đa Đa, người hơn một trăm cân, đang lắc lư mỡ toàn thân, chậm rãi chạy đến trước mặt Hứa Hạo Nhiên.

Ngay khi thấy khuôn mặt khó chịu của Hứa Hạo Nhiên , cô ấy liền hỏi tại sao.

Chờ Hứa Hạo Nhiên kể hết sự tình.

Viên Đa Đa dùng đôi tay mập mạp ôm lấy khuôn mặt Hứa Hạo Nhiên, cười nói: "Không sao, chúng ta cùng chịu được mà".

Hứa Hạo Nhiên thở dài một hơi.

"Mẹ anh khó tính lắm, không biết lần này bà ấy làm gì anh nữa?"

Đây là lần đầu tiên Viên Đa Đa nghe Hứa Hạo Nhiên nói về Liễu Ngọc Phân.

Vì vậy, đã hỏi thêm một số câu hỏi.

"Cô, là người như thế nào?"

"Em nghe nói, bà ấy rất ghê gớm".

"Mà sao qua lời anh Hùng với chị Tình thì lại dễ gần thế nhỉ?"

Hứa Hạo Nhiên chép miệng.

"Mẹ anh là một người rất mạnh mẽ".

“Sau khi bố anh bị què, một phần lớn gánh nặng gia đình đều đổ lên vai bà”.

"Con nhà người ta đến trường đều được đưa đón bằng xe buýt của trường".

“Lúc đó, để tiết kiệm, mẹ anh đã đạp xe đưa anh đến trường”.

Viên Đa Đa nghe vậy hai mắt liền sáng lên: "Oa! Giỏi quá!"

"Mẹ anh đối với người khác rất tốt, nhưng với anh, thì lại là chuyện khác".

"Một lần mẹ chở anh đi học bằng xe đạp".

“Lúc đó anh chơi ngu, chẳng may bị kẹt chân vào bánh xe”.

Viên Đa Đa sửng sốt, vội hỏi: "Thế cô có phát hiện ra không? ? "

"Xe dừng lại".

"Mẹ anh thấy xe không chạy nữa".

"Liền đổi tư thế, đứng hẳn lên để đạp …"

Viên Đa Đa sửng sốt, cẩn thận hỏi: "Sau đó thì sao?"

Hứa Hạo Nhiên ôm trán thở dài.

"Khực!"

"Chân bị gãy!"

"Bó bột".

"Ba tháng!"

"Sau khi uống ba tháng canh xương hầm, anh đã ngán đến tận cổ!"

Viên Đa Đa không khỏi thở dài trong lòng, bà mẹ chồng tương lai này xem ra không dễ chiều đâu.

Một giờ sau.

Sân bay Thiên Môn, máy bay hạ cánh.

Liễu Ngọc Phân mang theo hành lý đơn giản và bước đi chậm rãi.

Thời gian gần đây, công việc kinh doanh của tập đoàn Lăng Tiêu ngày càng khởi sắc.

Hứa Hiếu Dương ngày thường bận rộn xã giao, càng ngày càng ít có thời gian về nhà.

Ngoài ra, Lý Hùng, Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên cũng tham công tiếc việc, không có ở bên cạnh bà ấy.

Liễu Ngọc Phân rất nhớ các con của mình, vì vậy bà ấy đã mang theo hành lý đến Thiên Môn.

Vốn dĩ Hứa Hiếu Dương muốn đưa cho Liễu Ngọc Phân hai vệ sĩ.

Lý Hùng cũng chọn ra hai thành viên từ cơ sở huấn luyện.

Nhưng Liễu Ngọc Phân thấy việc đó quá rắc rối và không cần thiết.

Mỗi thành viên trong nhóm này giờ đã có vị trí của riêng mình.

Nếu hai người đó rời đi, ví trí nhất định bị bỏ trống.

Sẽ có một số ảnh hưởng nhỏ đến toàn bộ nhóm.

Đây là điều mà Liễu Ngọc Phân không muốn thấy.

Như Hứa Hạo Nhiên đã nói, Liễu Ngọc Phân là một người rất mạnh mẽ.

Bà ấy không muốn làm phiền người khác.

Nhiều việc bà ấy luôn tự mình làm.

Điều này cũng đã trở thành một thói quen của bà ấy.

Bây giờ cả nhà, chỉ có mình bà ấy là rảnh rỗi.

Thay vì ngày nào cũng phải đối mặt với bức tường ở nhà.

Không bằng đến với con cái, giặt quần áo và chuẩn bị bữa ăn cho chúng.

Cũng có thể nói là để đốt năng lượng dư thừa.

Liễu Ngọc Phân đang ở trong hành lang, bước đi chậm rãi theo dòng người.

Lúc này, phía sau không xa đột nhiên náo động.

Rồi nghe thấy ai đó phía sau quát lên với giọng điệu như đang lùa súc vật.

"Tránh ra! Tránh ra!"

"Lũ hèn mọn, dám cản đường ông mày à!"
Chương 475: Mày muốn như nào

Liễu Ngọc Phân quay đầu nhìn sang.

Cách đó không xa, có một vài người nước ngoài lao tới.

Đẩy tất cả những người đang cản đường họ ra.

Ngang ngược!

Trong nhóm này, tên cầm đầu là một thanh niên tóc đen.

Đó là Hậu Thư Du, con trai cả của gia tộc họ Hậu vừa mới trở về nhà sau hơn mười năm!

Những người nước ngoài bên cạnh Hậu Thư Du còn kiêu ngạo hơn.

Anh ta nhìn những người bên cạnh, giống như nhìn động vật vậy!

Liễu Ngọc Phân không muốn gây chuyện, vội vàng kéo hành lý đứng sang một bên.

Liễu Ngọc Phân vừa tránh đi.

Thì có một người đàn ông cường tráng bên cạnh bà ấy, chỉ tay về phía nhóm người nước ngoài trước mặt bà ấy, và hét lên.

"Các người đang làm gì vậy? Đây là nơi để các người giương oai đấy à?"

Người đàn ông này vô cùng to lớn.

Anh ta ngẩng đầu lên và đứng trước mặt Hậu Thư Du.

Mắt nhìn những người nước ngoài kiêu ngạo này, rồi từng bước tiến lại gần.

Anh ta ưỡn ngực, như một bức tường!

"Tôi nói cho các người biết, bây giờ không giống 500 năm về trước đâu".

"Hoa Hạ chúng ta không còn giống như trước đây, bị đám người nước ngoài các người…"

"Bốp!"

Người đàn ông chưa kịp nói xong, thì Hậu Thư Du, tên cầm đầu, đã tát anh ta một cái!

"Mày vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào".

Toàn bộ khuôn mặt của một người đàn ông cường tráng sưng tấy hết lên!

Cái tát của Hậu Thư Du rất dữ dội.

Hơn nữa khi nhìn vào Hậu Thư Du, người đàn ông cường tráng cảm thấy kinh hãi như khi bị một con thú dữ nhìn chằm chằm.

Anh ta, người vốn như một bức tường, bắt đầu lùi lại.

Tuy nhiên, anh ta chỉ lùi lại vàibước.

Thì phía sau anh ta, hai người nước ngoài cao lớn đã đứng sẵn.

Họ chặn đường rút lui của anh ta.

"Các người muốn làm gì?"

"Đây là Hoa Hạ, không phải nơi để các người ra oai!"

Hậu Thư Du chậm rãi bước về phía trước với vẻ chế nhạo.

Anh ta vỗ vỗ vài cái lên vai người đàn ông cường tráng.

"Tao muốn giương oai đấy, mày làm gì được tao nào?"

Người đàn ông cường tráng kia cũng coi như có khí chất.

Anh ta nổi giận đùng đùng, vung nắm đấm hung hăng lao về phía Hậu Thư Du.

"Bùm!"

Nắm đấm của một người đàn ông cường tráng đã không chạm được vào Hậu Thư Du.

Thay vào đó, anh ta đã bị Hậu Thư Du đánh cho cong cả người lại giống như một con tôm!

Anh ta ôm bụng rồi từ từ trượt xuống.

Nước dãi.

Từ miệng anh ta chảy xuống từng chút một.

Cú đấm này rất đau!

Người đàn ông cường tráng cảm thấy như các cơ quan nội tạng của mình đã nát hết rồi!

Nhưng không đợi người đàn ông nằm rạp xuống mặt đất.

Tay Hậu Thư Du đột nhiên duỗi ra và túm tóc người đàn ông lực lưỡng này.

Anh ta từ từ nâng đầu người đàn ông cường tráng lên.

Đau đớn.

Thống khổ.

Toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông cường tráng méo mó hết cả đi.

Cho đến lúc này, anh ta mới nhận ra rằng mình đã chọc tức một người không thể chọc vào.

Hậu Thư Du lúc này trông như một kẻ mất trí.

Trong mắt anh ta là sự hưng phấn tột cùng!

Điên cuồng!

Hậu Thư Du nắm lấy đầu người đàn ông cơ bắp bằng tay trái, vỗ nhẹ vào mặt người đàn ông cơ bắp bằng tay phải.

"Bốp!"

"Bốp!"

"Bốp!"

Liên tiếp.

Cái sau mạnh hơn cái trước.

"Tao hỏi mày, tao có được giương oai ở đây không?"

Toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông cường tráng đã bị đánh đến sưng vù cả lên.

Anh ta không nói được, chỉ có thể gật đầu.

"Bốp!"

Lại là một cái tát dữ dội khác.

Hậu Thư Du không có ý định bỏ qua người đàn ông cường tráng này.

"Tao hỏi mày, tao có thể không?"

Người đàn ông cường tráng lắp bắp nói,

"Có thể!"

"Có thể!"

"Có thể!"

Hậu Thư Du lấy tay vỗ nhẹ vào mặt người đàn ông cường tráng.

"Giờ mới đúng này".

"Rò ràng chỉ là một con chó".

"Thế mà dám sủa trước mặt chủ nhân".

Sau đó, Hậu Thư Du tát mạnh người đàn ông cường tráng một cái.

Đột nhiên, hai chiếc răng bay ra khỏi miệng.

Người đàn ông thậm chí còn bị Hậu Thư Du tát cho một cái bay văng ra ngoài.

Đập mạnh vào bảng quảng cáo bên cạnh anh ta.

Hậu Thư Du quay đầu lại và nhìn vào bảng quảng cáo trên tường.

Trên bảng quảng cáo, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của Cố Ngôn Hi đã bị nhuộm đỏ bởi máu.

Hậu Thư Du từ từ đến gần.

Anh ta đưa hai tay ra vuốt nhẹ tấm biển hai lần.

Rồi anh ta lè lưỡi ra.

Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người xung quanh.

Thậm chí, anh ta còn dùng lưỡi liếm vết máu của người nọ trên biển quảng cáo.

Biến thái!

Đây là đánh giá của mọi người về Hậu Thư Du vào lúc này.

Nhưng không ai dám nói ra.

Bởi vì Hậu Thư Du này không chỉ là một tên biến thái.

Mà còn là một kẻ điên!

Trong khi Hậu Thư Du làm thế.

Người đàn ông lực lưỡng đã thu dọn hành lý trên mặt đất và lén lút định rời đi.

"Đợi đã".

Đột nhiên, giọng Hậu Thư Du vang lên từ phía sau.

Người đàn ông cường tráng sợ đến mức toát mồ hôi hột.

Anh ta từ từ quay đầu lại nhìn Hậu Thư Du.

"Đại ca, em sai rồi".

"Làm ơn, tha cho em đi".

Hậu Thư Du cười lạnh.

Anh ta dạng chân ra, chỉ ngón tay vào khoảng trống giữa đũng quần rồi nói với gã cường tráng.

"Nếu giờ mày chui qua đũng quần tao trước mặt mọi người".

"Thì tao sẽ tha cho mày!"

Người đàn ông cường tráng trông vô cùng đáng thương, sợ hãi.

Những người xem ở gần đó, thay vì đến can ngăn, họ đã lấy điện thoại ra và bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Người đàn ông cường tráng cùng đường.

Anh ta chỉ có thể cúi đầu và chậm rãi đi đến chỗ Hậu Thư Du.

Ngay khi người đàn ông cường tráng chuẩn bị quỳ xuống trước Hậu Thư Du.

Thì Liễu Ngọc Phân, không thể đứng nhìn được nữa, cuối cùng đã lên tiếng.

"Cậu kia, người đàn ông này đã xin lỗi rồi mà".

"Cậu cũng đánh người ta rồi, tha cho người ta đi".

Hậu Thư Du nghe vậy lập tức quay đầu lại.

Chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến đôi chân của Liễu Ngọc Phân run rẩy vì sợ hãi.

Ánh mắt của tên Hậu Thư Du này thật khủng khiếp.

Ánh mắt anh ta cực kỳ hung ác.

Anh ta từng bước đến gần Liễu Ngọc Phân.

"Mụ già, mụ vừa nói gì, nói lại xem nào".

Khi Hậu Thư Du nói, mặc dù giọng anh ta không lớn lắm.

Tuy nhiên, khuôn mặt gớm ghiếc của anh ta khiến Liễu Ngọc Phân phải vội vàng lùi lại.

Vài tên nước ngoài xấu xa bên cạnh nhanh chóng vây lấy Liễu Ngọc Phân.

Liễu Ngọc Phân bây giờ không thể lui được nữa.

Đối mặt với Hậu Thư Du hung dữ và độc ác đang không ngừng áp sát.

Cơ thể Liêu Ngọc Phân run lên bần bật.

"Mụ già, tôi hỏi mụ có nghe thấy không?"

"Nói lại tôi nghe những gì mụ vừa nói đi".

"Nếu không nói thì…"

Nói đến đây, Hậu Thư Du cố ý dừng lại.

Sau đó anh ta chỉ tay về bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh cách đó không xa.

"Mụ có thấy nhà vệ sinh bên cạnh kia không?"

"Giờ không có nhiều người ở đó đâu".

"Nếu bây giờ không nói tôi sẽ cho người kéo mụ vào nhà vệ sinh".

"Thuộc hạ của tôi đến từ châu Phi đấy".

"Họ đã chơi chán mấy con đàn bà da đen rồi".

"Khi họ nhìn thấy một người phụ nữ trắng trẻo, ngon nghẻ, sạch sẽ như mụ, nước miếng của họ chảy ra hết rồi đấy".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom