-
Chương 1126-1130
Chương 1126: Tiểu thế giới Ngũ Hành
Tiểu thế giới Ngũ Hành!
Mục Vỹ không biết khoảng cách từ nơi xa xôi này đến tiểu thế giới Tam Thiên là chừng nào.
Nhưng hắn đã tới đây tròn nửa năm.
Tiểu thế giới Ngũ Hành cũng mênh mông và rộng lớn như tiểu thế giới Tam Thiên.
Nhưng có một điều thú vị là nơi này là thế giới chỉ có ngũ hành.
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ!
Đây là năm nguyên tố tu hành chủ yếu tại thế giới này.
Chỉ có một từ diễn tả được hết những trải nghiệm Mục Vỹ có được trong nửa năm này.
Thảm!
Quy Nhất lợi dụng Tru Tiên Đồ để hấp thu sức mạnh từ tiên đỉnh, sau đó phá vỡ bức tường không gian đưa hắn xuống đây.
Nhưng cũng vì vậy mà Tru Tiên Đồ mất hút trong thức hải của Mục Vỹ, không còn động tĩnh gì nữa.
Còn hắn thì rơi xuống một nơi như tiểu thế giới Ngũ Hành mà không bị mấy con sói đói cắn chết tươi là may lắm rồi.
May mắn thay, nơi Mục Vỹ rơi xuống là một thôn làng.
Tên là Ngưu thôn!
Đây là một sơn thôn nhỏ bình thường, nhưng ở sơn thôn nhỏ này có một điều đặc biệt, đó là nằm gần một thế lực lớn của tiểu thế giới Ngũ Hành - Hỏa Hành Sơn!
Tiểu thế giới Ngũ Hành là một mảnh đất bao la, hùng vĩ.
Tại nơi rộng đến mức tưởng chừng không thấy điểm cuối này tồn tại năm thế lực.
Nói đúng hơn là một!
Sự phân bố của các nguyên tố trong tiểu thế giới Ngũ Hành cũng khá là thú vị.
Năm loại sức mạnh ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ sắp xếp thành một vòng tròn, mỗi nguyên tố chiếm một phần năm tiểu thế giới Ngũ Hành, từ đó năm thế lực cũng chiếm toàn bộ tiểu thế giới này.
Chuyên dùng Kim hành là Kim Môn!
Thiện về Mộc hành là Thần Mộc Tông!
Tinh thông Thủy hành là Thiên Thủy Phái, tinh thông Thổ hành là Tiên Nham Các.
Khu vực cuối cùng và cũng là nơi Mục Vỹ đang đứng, thuộc về thế lực chuyên tu luyện Hỏa hành trong ngũ hành - Hỏa Hành Sơn!
Kim Môn, Thần Mộc Tông, Thiên Thủy Phái, Tiên Nham Các, Hỏa Hành Sơn.
Năm thế lực lớn này chia ranh giới rất rõ, có thể nói là nước sông không phạm nước giếng.
Mặt khác, tại trung tâm của tiểu thế giới Ngũ Hành, vùng đất Ngũ Hành, tồn tại một thế lực siêu cường - Ngũ Hành Thiên Phủ!
Đây là một phe phái không rõ lai lịch.
Hơn hết, toàn bộ năm thế lực đều nghe lệnh Ngũ Hành Thiên Phủ. Hễ có thiên tài xuất chúng nào xuất hiện trong các thế lực đều được họ đưa đến Ngũ Hành Thiên Phủ.
Về phần hình dáng nơi đó thế nào thì Mục Vỹ không biết.
Hắn nghe được chỗ thông tin ít ỏi này từ tên đệ tử thiên tài duy nhất trong thôn.
"Đại ngốc, về ăn cơm!"
Mục Vỹ đang ngồi trên một hòn đá thì bỗng nghe thấy tiếng kêu ấy, vẻ tức giận tức thì hiện ra trong mắt.
Người vừa gọi hắn cao chừng một mét tám, độ tuổi trong khoảng 16, 17. Y có cơ thể vạm vỡ, cường tráng, tràn trề năng lượng.
Tên của người này là Ngưu Oa!
Họ Ngưu, tên Oa!
Y là đứa trẻ duy nhất có thiên phú khá cao trong thôn.
Có cảnh giới là Linh Huyệt tầng một!
Mục Vỹ không biết hệ thống phân chia cảnh giới đến từ đâu nhưng tất cả tiểu thế giới đều thống nhất dùng một hệ thống như thế, điều này làm hắn chẳng biết nói gì.
Mục Vỹ nghĩ vị Ngưu Oa này nếu sống tại tiểu thế giới Tam Thiên nhất định sẽ lợi hại hơn võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai.
Công pháp, võ kỹ chính mà y tu luyện là về Hỏa hành, thực lực cũng không tệ.
Ngặt nỗi tự nhiên thằng ranh này cứ gọi Mục Vỹ là Đại ngốc mãi nên hắn muốn làm thịt y lắm.
"Ơ, Đại ngốc tức giận kìa, nay biết trừng mắt luôn!"
Ngưu Oa cười to nhìn Mục Vỹ: "Đại ngốc, lúc ta phát hiện ngươi, ngươi cứ như người đá vậy, mắt cứ nhìn một chỗ, không ngờ giờ chuyển qua lại được rồi. Giỏi ghê!"
"Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc!"
Mục Vỹ trừng Ngưu Oa, rất muốn bật ra tiếng nhưng lúc này hắn còn không đi bộ nổi nói gì là nói thành lời.
Hắn đã dung hợp linh hồn thật với cơ thể suốt nửa năm nhưng vẫn chưa xong.
Chừng nào linh hồn thật chưa hoàn toàn hợp nhất với cơ thể, Mục Vỹ vẫn chưa thể huy động sức mạnh mình đến mức tối đa, thật sự không khác gì phế nhân.
Nhưng giờ còn cách nào khác đâu.
Ngưu Oa cứu hắn nhưng ngày nào cũng gọi hắn là Đại ngốc, sao mà Mục Vỹ không khó chịu cho được.
Mà rồi khó chịu cũng phải nhịn thôi.
"Đại ngốc, đi thôi, không biết hôm nay mẹ sẽ nấu món gì đây. Ba tháng nữa ta phải tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử của Hỏa Hành Sơn rồi, mong là đậu!"
Ngưu Oa hào hứng cõng Mục Vỹ lên rồi thoăn thoắt đi về thôn làng.
Nửa năm qua, mỗi lần tu luyện Ngưu Oa đều cõng Mục Vỹ lên đi chung. Võ giả mà, tháng ngày còn dài, mỗi ngày đều phải tu luyện giữa rừng cây, toàn đối mặt với đá và cây cối, có thêm người sống thì đem người ta theo cho vui.
Dù sao Mục Vỹ cũng chả nói năng gì, chỉ biết thẫn thờ nhìn trời hoặc nhắm mắt trầm tư, Ngưu Oa không sợ phương pháp tu luyện của mình sẽ bị tiết lộ.
Hơn hết là y rất thích những khi Mục Vỹ nhìn mình tu luyện, cứ như có người hâm mộ y vậy.
Chẳng qua Ngưu Oa không biết rằng những võ kỹ và chiêu thức của mình đối với Mục Vỹ vụng về y hệt trâu già cày đất, thảm đến mức không nỡ nhìn thêm.
Chương 1127: Đừng có mơ!
"Đại ngốc, ngươi thấy ba tháng sau ta có khả năng trở thành đệ tử của Hỏa Hành Sơn không?"
Ngưu Oa buồn bã tâm sự: "Hiện tại ta mới ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, ai muốn được làm đệ tử ngoại sơn của Hỏa Hành Sơn tối thiểu cũng phải là Linh Huyệt tầng năm, trừ khi có thể chất gần gũi với sức mạnh thuộc tính hỏa. Hình như cả hai tiêu chuẩn ta đều không đạt!"
"Chứ gì nữa, tên nhãi nhà ngươi mà đến Tiên Nham Các thì có khi sẽ thành thiên tài luôn, to con thế mà!"
Mục Vỹ thầm nói.
"Chao ôi, thôi, con đường của võ giả vốn đã trái với ý trời, xưa giờ phải tranh tài đoạt bảo mới có thể tiến tới, không liều một lần làm sao biết không được. Phải cố gắng đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt tầng năm trong vòng ba tháng thôi!"
"Nằm mơ đi!"
Mục Vỹ lại nói thầm: "Từ tầng mười của cảnh giới thân xác tiến vào tầng một cảnh giới Linh Huyệt ngươi mất nửa năm mà đòi từ tầng một lên tầng năm trong ba tháng? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
"Mẹ ơi, con về rồi!"
Tại một tiểu viện nhà nông sạch sẽ và ngăn nắp có một người phụ nữ đứng tuổi đội khăn trùm đầu, đeo tạp dề. Bà ấy thấy Ngưu Oa bèn nở nụ cười hiền từ.
"Ngưu Oa, con lại cõng Tiểu Nhị về hả!"
Người phụ nữ trung niên chính là mẹ Ngưu Oa.
Bà ấy có cuộc đời rất lận đận. Ngưu Oa mất cha từ nhỏ, ông ấy bị dã thú ăn sống trong núi, người phụ nữ này đã một thân một mình nuôi y khôn lớn.
Vì chuyện của phụ thân nên Ngưu Oa mới quyết định tiến vào Hỏa Hành Sơn.
"Hắn là Đại ngốc chứ không phải Tiểu Nhị đâu mẹ!"
Ngưu Oa hí hửng nhìn Mục Vỹ: "Đúng không nào Đại ngốc!"
"Mẹ ngươi đây này!"
Trong lòng Mục Vỹ thầm rủa.
"Chắc chắn là Tiểu Nhị khó chịu trong người rồi, có lẽ tích cực vận động sẽ khá hơn đấy!"
"Khá hơn gì chứ!", Ngưu Oa cắn bánh bao một miếng rồi nói: "Đến Trương bán tiên cũng nói hắn bị liệt, đi bộ từ từ thôi đã tốt lắm rồi!"
"Trương bán tiên ăn nói linh tinh, sắp tới con sẽ đến Hỏa Hành Sơn rồi, đưa Tiểu Nhị theo cùng đi!"
Người phụ nữ trung niên này rất tốt bụng, nửa năm qua luôn chú ý vệ sinh cho Mục Vỹ, chưa một lần nào bà ấy than phiền, thậm chí còn xem hắn như con mình.
Trước đây Ngưu Oa có một người đệ đệ, tiếc rằng người phụ nữ không thể nuôi nấng cùng lúc hai đứa trẻ, Ngưu Oa chịu đói nhiều hơn. Một thời gian sau Tiểu Nhị mất nên mẹ của Ngưu Oa luôn gọi Mục Vỹ là Tiểu Nhị.
Giờ đây, Ngưu Oa đã trưởng thành, thực lực cũng khá cao nên thường xuyên vào núi săn thú đổi bạc. Cuộc sống của hai mẹ con không mấy khó khăn, thêm một người trong nhà thì mẹ Ngưu Oa cũng vui hơn. Y cũng không nói gì mà còn thấy hạnh phúc là đằng khác.
Mục Vỹ gần gũi với mẹ Ngưu Oa hơn, dù gì bà ấy cũng đã chăm sóc mình nửa năm mà không đòi hỏi điều gì.
Nếu không có hai mẹ con, chắc có lẽ hắn không chết đói thì cũng bị dã thú trong núi rừng ăn thịt rồi.
"Mẹ ơi, sắp tới con định vào núi nhiều hơn để tìm mồi đổi bạc, mua chút thuốc dán lên để gia tăng năng lực của con!"
"Ừm, nhưng phải chú ý an toàn đấy nhé!"
"Dạ!"
Thật ra Ngưu Oa là một người rất có hiếu, y không chắc liệu mình có thể vào được Hỏa Hành Sơn hay không nhưng vẫn quyết tâm vì mẹ mình.
Bởi vậy nên y với cố gắng như thế!
"Ôi chao, Ngưu Oa, đang ăn à!"
Đúng lúc này, cánh cửa gỗ tiểu viện bị mở ra, vài ba người tiến vào tiểu viện.
"Lý Phú Quý, ông tới đây làm gì?"
Nhìn thấy nam tử trung niên xấu xí, lưng gù đang cười âm hiểm, Ngưu Oa bực bội hỏi.
"Thằng ranh kia, đừng có xen mồm vào chuyện của người lớn!"
Lý Phú Quý vừa lại gần mẹ Ngưu Oa vừa nở nụ cười đểu cáng, nói: "Mẹ Ngưu Oa này, ông chủ Trần vừa ý bà, muốn nạp bà làm thiếp. Bà may mắn lắm đấy, ông chủ Trần là người giàu nhất thôn ta, hơn nữa con trai của ông ấy còn là đệ tử ngoại sơn của Hỏa Hành Sơn, bà làm thiếp ông ấy thì biết đâu Ngưu Oa sẽ vào được Hỏa Hành Sơn!"
"Đừng có mơ!"
Ngưu Oa hừ lạnh: "Ta sẽ trở thành đệ tử Hỏa Hành Sơn bằng chính sức mình, không cần lão già Trần Luân đó giúp đâu. Mẹ ta sẽ không làm thiếp lão già đó!"
Phải công nhận dù đã có tuổi nhưng mẹ Ngưu Oa vẫn còn mặn mà như ngày xưa.
"Ngưu Oa, cậu suy nghĩ lại đi!"
"Lý Phú Quý, ông về đi, ta sẽ không tái giá đâu!", lúc này, mẹ Ngưu Oa cũng lên tiếng. Bà ấy nói với vẻ nghiêm túc: "Ta một mình nuôi nấng Ngưu Oa trưởng thành thì bây giờ nương tựa nó là được, không cần phụ thuộc người khác!"
"Đúng là không biết phải trái!"
Thấy hai người đều trả lời giống nhau, tên Lý Phú Quý nọ cười khẩy: "Ngưu trưởng thôn, ông không đi ra nói mấy câu sao?"
Ông ta vừa nói xong thì một ông già khoảng 56 tuổi từ cuối hàng đi ra.
"Mẹ Ngưu Oa và Ngưu Oa, Trần Luân tiên sinh nói chỉ cần bà chịu làm thiếp ông ấy, ông ấy sẽ cho Ngưu thôn chúng ta một trăm con trâu, một trăm con cừu, và cả..."
"Cả cái đầu ông ấy!"
Ngưu Oa quát: "Trưởng thôn, ông vì một trăm con cừu, một trăm con trâu mà bắt mẹ ta nhảy vào hố lửa ư? Trước đây khi đệ đệ ta chết đói, cả Ngưu thôn có ai giúp mẹ ta đâu? Có không? Giờ thì bắt mẹ ta làm thiếp một lão già, sống trong nhục nhã chỉ vì một trăm con cừu một trăm con trâu?"
"Ngưu Oa!"
Những lời này làm sắc mặt trưởng thôn trở nên khó coi.
"Cậu đừng quên nhờ có Ngưu thôn cho phép cậu mới được sống ở đây!"
"Ta chả thèm!"
Ngưu Oa phẫn nộ nói to: "Hôm nay ta và mẹ ta sẽ đi khỏi đây, để xem ai dám cản!"
"Đi? Muốn đi? Chắc không?"
Y vừa nói vậy thì mấy người lập tức bước ra từ sau lưng Lý Phú Quý.
Đó là những người trưởng thành trong Ngưu thôn, kẻ nào kẻ nấy đều cường tráng, vạm vỡ, không những thế đều luyện võ, không phải cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai thì cũng là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba.
"Ta liều mạng với các ngươi!"
Ngưu Oa hét lớn rồi chạy tới chỗ bọn họ.
"Ngưu Oa, bình tĩnh đi con!"
Mẹ Ngưu Oa biết cảnh giới của Ngưu Oa đang nằm ở đâu. Những kẻ này đều là võ giả lợi hại trong thôn, sao Ngưu Oa có thể là đối thủ của họ.
Chương 1128: Ép cưới
Giờ đây trong tâm trí Ngưu Oa đều là sự phẫn nộ vì những kẻ này đã sỉ nhục mẹ và khinh thường hai mẹ con họ, y không tài nào nhẫn nhịn được nổi.
Cộng thêm mấy ngày qua cực khổ tu luyện nhưng tiến bộ không đáng kể, trong lòng vô cùng bực bội, thế là Ngưu Oa dùng vũ lực với những người trước mặt ngay lập tức.
Đây đều là những nam tử trung niên khỏe mạnh trong thôn, thực lực của họ mạnh hơn y rất nhiều.
May sao Ngưu Oa không uổng công rèn luyện thường xuyên.
Cú đấm vung tới làm phát ra tiếng xé gió, đáng ngạc nhiên là y có thể trụ vững trong cuộc chiến với ba, bốn võ giả khác.
Nhưng bất kì ai sáng suốt đều nhận ra rằng Ngưu Oa đang căm phẫn nên mới cầm chân họ nổi, không lâu nữa sẽ thua thôi.
Lý Phú Quý cười hả hê, nói với mẹ Ngưu Oa: "Bà mà đồng ý ngay thì chuyện này đã không xảy ra rồi. Làm thiếp ông chủ Trần thì mai này bà sẽ sống trong sung sướng, con trai bà cũng có tương lai hơn. Còn bây giờ nếu bà không chấp nhận... Khà khà..."
Ông ta thấy mặt mẹ Ngưu Oa tái mét thì trong lòng càng đắc chí hơn.
Chẳng hiểu ông chủ Trần thích người đàn bà này ở chỗ nào, đúng là trông mặn mà đấy nhưng trấn Ngưu Sơn có khối người đẹp hơn bà ấy mà.
Lý Phú Quý lấy một cái ghế ra ngồi, tình cờ vị trí ngồi của ông ta ngay cạnh Mục Vỹ.
"Đại ngốc, nhìn cái gì đấy!"
Thấy Mục Vỹ cứ nhìn mình chằm chằm, Lý Phú Quý hùng hổ mắng.
"Đừng có nhìn ta nữa! Không nghe lời cẩn thận ta móc mắt ngươi ra đấy nghe chưa!"
Lý Phú Quý tới gần Mục Vỹ và trừng mắt nhìn hắn một cách hung dữ, quát thật to.
Bành...
Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên.
"Ngưu Oa!"
Khung cảnh Ngưu Oa hộc máu, khuôn mặt thì phờ phạc làm mẹ của y vô cùng đau lòng. Bà ấy hốt hoảng chạy tới.
Nhưng Lý Phú Quý là võ giả cảnh giới Linh Huyệt, ông ta tóm lấy mẹ Ngưu Oa không cho bà ấy lại gần con mình.
"Mẹ Ngưu Oa, bà thấy rồi đấy, còn chần chừ nữa thì Ngưu Oa sẽ bị đánh chết tươi!"
"Mẹ! Đừng đồng ý!"
Ngưu Oa gắng gượng đứng dậy, lớn tiếng: "Lão hồ ly này một bụng âm mưu, có chết con cũng không để mẹ làm thiếp lão già đó đâu!"
"Ngưu Oa, ngươi vẫn cứng đầu cứng cổ như thế thì đừng trách ta vô tình!"
Nghe vậy, Lý Phú Quý bước lên một bước rồi giẫm cái bịch lên ngực Ngưu Oa. Ông ta nhổ một bãi nước miếng, sau đó dọa dẫm: "Ranh con, mẹ ngươi mà không đồng ý thì ta sẽ chặt một tay của ngươi!"
"Ông dám!"
"Sao không dám!"
Sau khi nghe tiếng gầm ấy, nét mặt Lý Phú Quý trở nên tàn nhẫn. Ông ta giơ chân toan đạp vào ngực Ngưu Oa.
Phập!
Tiếng phập truyền đến trong giây lát. Ngưu Oa tuyệt vọng nhắm mắt.
Nhưng sau khi âm thanh ấy vang lên, máu tươi bắn tung tóe vào mặt y. Ngưu Oa chưa kịp hoàn hồn đã ngây ra như phỗng vì cảnh tượng trước mắt.
Máu đang chảy từ một chân Lý Phú Quý xuống đất thành dòng.
Mặt đất tiểu viện dính máu khắp nơi.
Trong tiếng lộp bộp, phần đất dưới chân Lý Phú Quý bị nhuộm đỏ.
Tất cả mọi người trong tiểu viện đều bàng hoàng trước khung cảnh này.
"Tiểu Nhị!"
"Đại ngốc!"
Mục Vỹ đột nhiên đứng dậy làm hai mẹ con Ngưu Oa hoảng hồn.
Nhưng đâu phải chỉ có mỗi hai người họ thảng thốt!
Tiểu viện chìm trong sự im lặng chết chóc.
Không ngờ Đại ngốc biết nói, lại còn chặt đứt một chân của Lý Phú Quý nữa.
"Má nó, ngày nào cũng gọi ta là Đại ngốc, cái tên Đại ngốc là để ông gọi à?"
Mục Vỹ đưa mắt về Lý Phú Quý, trầm giọng nói: "Tưởng mình ngon cơm lắm hay sao mà ép cưới người khác? Mới là cảnh giới Linh Huyệt thôi mà cũng dám láo toét với ta!"
Không phải hắn tự phụ chứ quả thật cảnh giới Linh Huyệt chỉ là cặn bã đối với hắn của ngày hôm nay.
Lý Phú Quý vẫn chưa thôi kêu gào đau đớn. Ông ta nhìn Mục Vỹ với gương mặt trắng bệch.
Đây vẫn là kẻ chỉ biết thẫn thờ đó ư?
Lý Phú Quý quan sát Mục Vỹ, trong lòng vô cùng khó tin.
"Ông, cầm máu cho ông ta!"
Mục Vỹ chỉ vào Ngưu trưởng thôn và ra lệnh.
"Hả? Vâng vâng, vâng vâng!"
Ngưu trưởng thôn hoàn toàn không kịp thấy vừa rồi Mục Vỹ đã chặt đứt chân Lý Phú Quý thế nào.
Nhưng dù gì cũng là trưởng thôn, xem như có chút hiểu biết.
Ông ta biết mình xong đời rồi!
Tên bị người trong Ngưu thôn gọi là Đại ngốc suốt cả nửa năm này chắc chắn không phải ngốc thật.
Rất có thể là do hắn bị thương nặng nên nửa năm qua cần thời gian để hồi phục.
Chẳng lẽ người này có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm? Hay tầng thứ sáu? Lẽ nào là cường giả cảnh giới Thông Thần?
"Ông, ông, ông nữa!"
Mục Vỹ chỉ một mạch ba người, lạnh lùng nói: "Đến trấn Ngưu Sơn kêu ông chủ Trần gì đó qua đây cho ta. Nhớ là vừa quỳ vừa đi tới đây, nếu không tự gánh hậu quả!"
Vừa quỳ vừa đi tới đây, nếu không tự gánh hậu quả!
Rồi, xong đời!
Câu nói của hắn làm tất cả những người trong tiểu viện hóa điên.
Chẳng qua mấy kẻ còn lại thấy người mạnh nhất nơi này là Lý Phú Quý đã ra nông nỗi đó nên không dám chống đối.
Bọn chúng đều tè dầm, ba chân bốn cẳng chạy về phía trấn Ngưu Sơn.
Giờ mà không chạy thì để mạng tại đó luôn.
Nhưng bọn chúng biết rằng dù Đại ngốc này mạnh đến đâu thì trên trấn Ngưu Sơn còn có võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng bảy, tầng tám thậm chí là tầng chín, ông chủ Trần nhất định có thể mời những người đó làm việc cho mình. Tên ngu xuẩn này chết chắc.
Ngưu trưởng thôn nhanh tay cầm máu cho Lý Phú Quý.
"Khỏi cần băng kĩ!"
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Ngưu trưởng thôn, Mục Vỹ bực mình bảo: "Băng sơ sơ thôi, đừng để ông ta chết ngay là được rồi".
Lý Phú Quý vừa nghe xong thì mặt cắt không còn một giọt máu.
Bây giờ ông ta chỉ có thể cầu nguyện ông chủ Trần sẽ tới cứu mình thôi!
Chương 1129: Để ta thử xem sao
"Tiểu Nhị, cậu... có phải Tiểu Nhị không?", mẹ Ngưu Oa ngơ ngác hỏi Mục Vỹ.
"Lâm di, đương nhiên con vẫn là Tiểu Nhị rồi, nhưng tên thật của con là Mục Vỹ!"
"Ngươi thật sự vẫn là Đại ngốc ta mang về chứ?", Ngưu Oa đứng dậy, cũng bần thần hỏi hắn.
Đại ngốc?
Mục Vỹ nghe thấy tên gọi này bèn hùng hổ đi tới trước mặt Ngưu Oa rồi vỗ cái bốp lên đầu y, cười mắng: "Ai cho phép ngươi nói ta là Đại ngốc, còn nói ta ngốc nữa cẩn thận ta lột da ngươi!"
"Há há!"
Hắn chỉ gõ nhẹ thôi nên không đau, Ngưu Oa cười hí hửng.
Y không ngờ tên ngốc mình nhặt ngoài đường về lại là một cường giả.
"Hỏng rồi!"
Giữa lúc đó, mẹ Ngưu Oa bỗng hoảng hốt.
"Ông chủ Trần kia tên là Trần Luân, ông ta là chính là nhà giàu nhất trấn Ngưu Sơn. Ông ta có rất nhiều thuộc hạ biết võ, vài người trong số đó nằm trên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm. Hơn nữa, con trai của Trần Luân - Trần Kiệt Ngọc là đệ tử ngoại sơn của Hỏa Hành Sơn, nghe nói đã tu luyện đến tầng bảy của cảnh giới Linh Huyệt rồi!"
Mẹ Ngưu Oa hốt hoảng thúc giục: "Mục Vỹ, Ngưu Oa, hai đứa mau chạy đi, nếu không, những kẻ đó tới rồi sẽ không để các con chạy thoát đâu!"
"Con không đi đâu mẹ, con không sợ mấy người đó!", Ngưu Oa bực bội nói: "Nếu con đi thì mẹ phải làm sao đây!"
"Thằng nhỏ này!"
"Lâm di!"
Mục Vỹ chen vào cuộc nói chuyện của hai mẹ con. Hắn tiến lên đỡ mẹ Ngưu Oa ngồi xuống ghế rồi khẽ cười: "Lâu rồi không vận động tay chân, hôm nay hoạt động chút cho khỏe người vậy, Lâm di chuẩn bị xem trò hay nhé".
"Vả lại con vẫn chưa báo đáp việc ở nhà hai người ăn chùa uống chùa nửa năm đâu!"
"Đứa nhỏ ngốc này, nói linh tinh gì thế hả!"
Mẹ Ngưu Oa trách móc: "Dù là chó hoang mèo hoang ngoài đường cũng không thể thấy chết mà không cứu, nói gì là một người sống sờ sờ. Chưa kể hai mẹ con ta đã giúp được gì cho cậu đâu!"
Mục Vỹ khẽ cười nhìn Lâm di và Ngưu Oa.
Hắn đang nắm giữ vô số đan dược thánh cấp, toàn bộ số đó đều được cất giữ trong Thần Không Bảo Động. Nhưng do cảnh giới của Ngưu Oa và Lâm di quá thấp nên họ sẽ không chịu dược lực nổi.
Mà Mục Vỹ hơi lấn cấn một chỗ trên người mình chẳng có một mống đan dược cấp thấp nào.
Xấu hổ chết đi được!
Ban đầu hắn còn định lấy một ít đan dược ra chữa thương cho Ngưu Oa, cuối cùng không có, lấy đâu mà dùng.
Không còn cách nào khác, Mục Vỹ đành lấy một chiếc lò luyện đan cùng với mấy dược liệu đơn giản ra khỏi Thần Không Bảo Động để chuẩn bị luyện chế một lò đan dược.
Nhưng loay hoay một hồi, Mục Vỹ lại phát hiện chỗ dược liệu mình đang có luyện chế được đan dược tứ phẩm là thấp nhất rồi!
"Đan dược tứ phẩm - Thanh Nguyên Đan!"
Cuối cùng, hắn chỉ còn cách luyện chế đan dược này.
"Đại ngốc, à không, Mục Vỹ, ngươi còn biết luyện đan nữa sao?”
"À, biết chút ít!", Mục Vỹ đáp qua loa: "Ngưu Oa, hiện tại ngươi đang ở tầng một của cảnh giới Linh Huyệt, chắc chịu được dược lực của đan dược tứ phẩm chứ?"
"Hả? Đan dược tứ phẩm?"
Ngưu Oa vô cùng ngạc nhiên.
Bình thường một viên đan dược nhất phẩm thôi cũng là một thứ gì đó xa xỉ với y rồi, huống hồ là tứ phẩm.
Sở dĩ Ngưu Oa muốn trở thành đệ tử của Hỏa Hành Sơn là bởi vì đệ tử ngoại sơn và nội sơn ở đó được lãnh đan dược mỗi tháng.
Mà hình như của đệ tử ngoại sơn là đan dược nhất phẩm và nhị phẩm, còn đệ tử nội sơn là tam phẩm.
Đan dược tứ phẩm thì dường như chỉ có một số ít đệ tử nắm quyền to trong Hỏa Hành Sơn mới có mà nhỉ?
"Không nổi à?", Mục Vỹ nhíu mày than thở: "Chà, tiếc quá, giờ chỗ dược liệu ta đang có chỉ có thể luyện chế đan dược cấp thấp nhất là tứ phẩm thôi!"
Cấp thấp nhất?
Vừa hay tin, Ngưu Oa thậm chí còn muốn chạy tới đánh cho Mục Vỹ một trận.
Có ai thích thể hiện tới mức này như hắn đâu?
"Thôi, để ta thử xem!", Mục Vỹ chán nản nói.
"Ngươi luyện chế được thật ư?", Ngưu Oa nhìn hắn, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Mục Vỹ cười cười: "Bọn họ đi đi về về ít nhất cũng mất nửa canh giờ, chừng này thời gian đủ rồi!"
Hắn nói câu ấy rồi ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu điều khiển thiên hỏa.
Sau mấy tiếng ầm ầm, Diệt Hồn Hắc Viêm hình thành từ ba luồng thiên hỏa làm nóng lò.
"Lửa gì thế?"
Ngưu Oa cực kỳ bất ngờ. Hỏa Hành Sơn có thể nói là thế lực hùng mạnh nhất Hỏa Hành Vực, nguyên tố chủ tu chính là thuộc tính hỏa.
Do đó trong khu vực xung quanh Hỏa Hành Sơn vô cùng nhiều linh thú thuộc tính hỏa, nhưng dù nhiều cách mấy y cũng chưa bao giờ thấy ngọn lửa nào như thế!
Không phải linh hỏa cũng không giống địa hỏa, chẳng lẽ là thiên hỏa?
Vừa nghĩ đến đây, Ngưu Oa ngây ra như phỗng.
Thiên hỏa!
Nếu như là thiên hỏa thật thì đúng là không tưởng tượng nổi.
Theo như y biết toàn bộ Hỏa Hành Sơn không có lấy một người chiếm được thiên hỏa!
Mục Vỹ bắt đầu tiến hành luyện đan.
Không bao lâu sau, một mùi hương đã bay ra từ đỉnh lò.
Thanh Nguyên Đan!
Đan dược tứ phẩm.
Mười viên!
Ngưu Oan ngơ ngác nhìn mười viên Thanh Nguyên Đan trong tay.
Không ngờ lần đầu tiên trong đời y nhìn thấy đan dược tứ phẩm lại từ một tên ngốc y nhặt về.
Nói ra có chó nó tin!
"Uống thử đi!", Mục Vỹ không nói nhiều, chỉ cười nói.
"Được!"
Ngưu Oa há miệng nuốt một viên Thanh Nguyên Đan xuống bụng. Nó lập tức hóa thành một dòng chảy lan truyền khắp nơi trong cơ thể y.
Được thật kìa!
Cảm nhận ấy làm Ngưu Oa ngỡ ngàng.
Chương 1130: Thay da đổi thịt
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đã lấy một viên đan dược trong suốt lấp lánh từ trong ngực ra.
“Lâm di uống viên đan dược này đi!”
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Viên đan dược này có công dụng duy trì nhan sắc, hơn nữa còn kéo dài tuổi thọ, tránh bệnh tật”.
Lâm di lập tức ngây người.
Bà ấy không thể ngờ tên ngốc mà con trai mình nhặt về lại có sự thay đổi lớn thế này chỉ sau nửa năm.
“Được, được, để ta uống!”
Lâm di rơi lệ.
Nếu người con thứ của bà ấy còn sống, chắc bây giờ cũng lớn chừng này chăng?
Sau khi uống viên đan dược vào, Lâm di lập tức cảm thấy cơ thể mình có sự thay đổi kỳ lạ.
Một luồng sức mạnh đặc biệt đã loại bỏ hết các căn bệnh mà bà ấy mắc từ lâu.
Một lát sau, khi nhìn vào bàn tay mình, Lâm di phải trợn mắt há mồm.
“Tay của ta…”
Lúc này, bàn tay bà ấy xuất hiện rất nhiều lớp da chết bong chóc, một cơn gió nhẹ thổi qua đã khiến chúng rơi hết xuống.
Làn da nhăn nheo trên mặt bà ấy cũng dần biến mất.
“Ta đi lau rửa một lát đã!”
Lâm di có vẻ lúng túng, vội vàng quay người đi vào nhà.
Nhưng một lát sau, bà ấy đã trở ra, Ngưu trưởng thôn và Lý Phú Quý lập tức sững người.
Lâm di vốn đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng do quanh năm làm lụng vất vả nên trông rất bơ phờ và tiều tuỵ.
Song tuy là vậy, nhưng trông bà ấy vẫn có vẻ thướt tha.
Nhưng hiện giờ, nhìn Lâm di giống hệt như cô gái khoảng ba mươi tuổi, thậm chí đến vóc dáng cũng đẫy đà hơn.
Đôi tay ngọc ngà, làn da mịn màng.
Ngưu Oa nhìn đến thẫn thờ.
“Mẹ, vẫn là mẹ đấy chứ ạ?”
Sau khi bị mấy người đó nhìn chằm chằm, Lâm di lập tức thấy xấu hổ rồi trách mắng: “Cái thằng này, không phải mẹ thì còn là ai nữa?”
“Ngưu Oa, con đột phá rồi à?”
Vừa liếc nhìn con trai mình một cái, Lâm Di đã thấy có điểm gì đó là lạ.
“Dạ, tầng thứ hai cảnh giới Linh Huyệt rồi mẹ. Con cũng không biết tại sao nữa, uống viên đan dược ấy xong là con đả thông được huyệt đạo thứ hai luôn”.
Ngưu Oa cười đáp.
“Còn cười nữa, mau cảm ơn Tiểu Nhị… à cảm ơn Mục Vỹ, không có cậu ấy thì ban nãy con đã bị đánh chết rồi đấy”.
“Lâm di!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ cười khổ nói: “Nếu không có Ngưu Oa thì chắc con đã chết lâu rồi”.
“Kể cả thế thì vẫn phải cảm ơn”, Lâm di nghiêm túc nói.
“Cảm ơn? Định cảm ơn ta à Lâm nương tử?”
Đúng lúc này, chợt có tiếng vó ngựa vang lên bên ngoài, người chưa thấy đâu mà đã thấy tiếng rồi.
Một bóng người nói vọng từ trên chiếc xe ngựa dài khoảng ba đến năm mét xuống.
Người đó mặc một chiếc trường bào tơ tằm viền vàng, mái tóc hoa râm, trông rất ra dáng đạo mạo.
Điều quan trọng nhất là người này vừa xuống xe đã nhìn ngay vào Lâm di, sau đó tỏ vẻ kinh ngạc đến mức suýt rớt nước miếng.
“Lâm nương tử, bà là Lâm nương tử à? Trời! Lâu ngày không gặp, sao lại xinh đẹp thế này”.
Ông già chừng sáu, bảy mươi tuổi đó nhìn Lâm di rồi ngạc nhiên nói.
Các võ giả đi theo cũng kinh ngạc không thôi.
Họ đã từng gặp người phụ nữ khiến lão gia nhà mình nhớ nhung da diết này rồi, nhưng không ngờ bà ấy lại trở nên xinh đẹp đến mức này.
“Trần Luân, chú ý lời ăn tiếng nói!”
Lâm di nhìn Trần Luân đó rồi hừ lạnh nói.
Bệnh tật trong người đã khỏi nên giọng điệu của Lâm Di cũng khoẻ khoắn hơn.
Nhưng khi nhìn thấy các võ giả đứng sau lưng Trần Luân, bà ấy lại thấy hơi lo lắng.
Thực lực mà Mục Vỹ vừa thi triển đúng là rất phi thường, nhưng Trần Luân này là nhà giàu số một của trấn Ngưu Sơn, con trai ông ta là Trần Kiệt Ngọc còn là đệ tử thiên tài của Hỏa Hành Sơn.
Nếu đắc tội với ông ta thì sau này họ khó mà sống yên ổn được.
“Này lão già, nhìn đi đâu thế hả?”
Thấy Trần Luân cứ nhìn chòng chọc vào mẹ mình, Ngưu Oa tiến lên chắn trước mặt mẹ mình rồi hừ nói.
“Ngưu Oa, sao cậu phải nổi giận thế!”, Trần Luân cười lớn nói: “Không lâu nữa, tôi sẽ là phụ thân của cậu rồi, còn Kiệt Ngọc sẽ là đại ca của cậu, rồi cậu sẽ được gia nhập Hỏa Hành Sơn, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn”.
“Tôi thèm vào!”
Ngưu Oa phỉ nhổ rồi tức tối quát: “Ông có muốn làm con tôi, tôi còn chê nữa là!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Trần Luân lập tức trở nên khó coi.
Tốt xấu gì ông ta cũng là nhật vật có số có má ở trấn Ngưu Sơn, vậy mà hôm nay Ngưu Oa gặp ông ta chẳng nhưng không sợ sệt, mà còn phách lối thế này.
Trần Luân là người cay độc, ông ta không thèm nhìn Lý Phú Quý đang nằm dưới nền đất, mà liếc sang Mục Vỹ.
Người này trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, vẫn còn trẻ, tóc buộc cao, còn để tóc mái, nhìn không giống võ giả, mà như một tên thư sinh yếu ớt.
“Ngươi là ai?”
Trần Luân nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng hỏi: “Là ngươi đã chặt đứt một chân của Lý Phú Quý đúng không?”
“Đúng”.
“Giỏi, dám thừa nhận luôn cơ đấy! Vậy bây giờ, ngươi hãy tự bẻ gãy một cánh tay coi như hoà với Lý Phú Quý, nể tình ngươi sống ở nhà của Lâm nương tử nên ta sẽ không giết ngươi”.
Trần Luân đứng phía sau, đã có người chuẩn bị ghế cho ông ta rồi.
Trần Luân ngồi xuống ghế rồi cười nói: “Tiểu tử, tự đập gãy một cánh tay đi thì ta sẽ tha mạng cho. Hơn nữa hôm nay còn là ngày tốt để ta đến đón Lâm nương tử về phủ nhà họ Trần, cho nên ngươi nhanh tay lên, đừng làm lỡ giờ lành của lão phu”.
Lẽ ra hôm nay Trần Luân đến đây không hề định đón Lâm nương tử về phủ của mình, nhưng đó là suy nghĩ trước khi đến, vì ông ta không ngờ Lâm nương tử bỗng dưng lại trở nên xinh đẹp thế này.
Tiểu thế giới Ngũ Hành!
Mục Vỹ không biết khoảng cách từ nơi xa xôi này đến tiểu thế giới Tam Thiên là chừng nào.
Nhưng hắn đã tới đây tròn nửa năm.
Tiểu thế giới Ngũ Hành cũng mênh mông và rộng lớn như tiểu thế giới Tam Thiên.
Nhưng có một điều thú vị là nơi này là thế giới chỉ có ngũ hành.
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ!
Đây là năm nguyên tố tu hành chủ yếu tại thế giới này.
Chỉ có một từ diễn tả được hết những trải nghiệm Mục Vỹ có được trong nửa năm này.
Thảm!
Quy Nhất lợi dụng Tru Tiên Đồ để hấp thu sức mạnh từ tiên đỉnh, sau đó phá vỡ bức tường không gian đưa hắn xuống đây.
Nhưng cũng vì vậy mà Tru Tiên Đồ mất hút trong thức hải của Mục Vỹ, không còn động tĩnh gì nữa.
Còn hắn thì rơi xuống một nơi như tiểu thế giới Ngũ Hành mà không bị mấy con sói đói cắn chết tươi là may lắm rồi.
May mắn thay, nơi Mục Vỹ rơi xuống là một thôn làng.
Tên là Ngưu thôn!
Đây là một sơn thôn nhỏ bình thường, nhưng ở sơn thôn nhỏ này có một điều đặc biệt, đó là nằm gần một thế lực lớn của tiểu thế giới Ngũ Hành - Hỏa Hành Sơn!
Tiểu thế giới Ngũ Hành là một mảnh đất bao la, hùng vĩ.
Tại nơi rộng đến mức tưởng chừng không thấy điểm cuối này tồn tại năm thế lực.
Nói đúng hơn là một!
Sự phân bố của các nguyên tố trong tiểu thế giới Ngũ Hành cũng khá là thú vị.
Năm loại sức mạnh ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ sắp xếp thành một vòng tròn, mỗi nguyên tố chiếm một phần năm tiểu thế giới Ngũ Hành, từ đó năm thế lực cũng chiếm toàn bộ tiểu thế giới này.
Chuyên dùng Kim hành là Kim Môn!
Thiện về Mộc hành là Thần Mộc Tông!
Tinh thông Thủy hành là Thiên Thủy Phái, tinh thông Thổ hành là Tiên Nham Các.
Khu vực cuối cùng và cũng là nơi Mục Vỹ đang đứng, thuộc về thế lực chuyên tu luyện Hỏa hành trong ngũ hành - Hỏa Hành Sơn!
Kim Môn, Thần Mộc Tông, Thiên Thủy Phái, Tiên Nham Các, Hỏa Hành Sơn.
Năm thế lực lớn này chia ranh giới rất rõ, có thể nói là nước sông không phạm nước giếng.
Mặt khác, tại trung tâm của tiểu thế giới Ngũ Hành, vùng đất Ngũ Hành, tồn tại một thế lực siêu cường - Ngũ Hành Thiên Phủ!
Đây là một phe phái không rõ lai lịch.
Hơn hết, toàn bộ năm thế lực đều nghe lệnh Ngũ Hành Thiên Phủ. Hễ có thiên tài xuất chúng nào xuất hiện trong các thế lực đều được họ đưa đến Ngũ Hành Thiên Phủ.
Về phần hình dáng nơi đó thế nào thì Mục Vỹ không biết.
Hắn nghe được chỗ thông tin ít ỏi này từ tên đệ tử thiên tài duy nhất trong thôn.
"Đại ngốc, về ăn cơm!"
Mục Vỹ đang ngồi trên một hòn đá thì bỗng nghe thấy tiếng kêu ấy, vẻ tức giận tức thì hiện ra trong mắt.
Người vừa gọi hắn cao chừng một mét tám, độ tuổi trong khoảng 16, 17. Y có cơ thể vạm vỡ, cường tráng, tràn trề năng lượng.
Tên của người này là Ngưu Oa!
Họ Ngưu, tên Oa!
Y là đứa trẻ duy nhất có thiên phú khá cao trong thôn.
Có cảnh giới là Linh Huyệt tầng một!
Mục Vỹ không biết hệ thống phân chia cảnh giới đến từ đâu nhưng tất cả tiểu thế giới đều thống nhất dùng một hệ thống như thế, điều này làm hắn chẳng biết nói gì.
Mục Vỹ nghĩ vị Ngưu Oa này nếu sống tại tiểu thế giới Tam Thiên nhất định sẽ lợi hại hơn võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai.
Công pháp, võ kỹ chính mà y tu luyện là về Hỏa hành, thực lực cũng không tệ.
Ngặt nỗi tự nhiên thằng ranh này cứ gọi Mục Vỹ là Đại ngốc mãi nên hắn muốn làm thịt y lắm.
"Ơ, Đại ngốc tức giận kìa, nay biết trừng mắt luôn!"
Ngưu Oa cười to nhìn Mục Vỹ: "Đại ngốc, lúc ta phát hiện ngươi, ngươi cứ như người đá vậy, mắt cứ nhìn một chỗ, không ngờ giờ chuyển qua lại được rồi. Giỏi ghê!"
"Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc!"
Mục Vỹ trừng Ngưu Oa, rất muốn bật ra tiếng nhưng lúc này hắn còn không đi bộ nổi nói gì là nói thành lời.
Hắn đã dung hợp linh hồn thật với cơ thể suốt nửa năm nhưng vẫn chưa xong.
Chừng nào linh hồn thật chưa hoàn toàn hợp nhất với cơ thể, Mục Vỹ vẫn chưa thể huy động sức mạnh mình đến mức tối đa, thật sự không khác gì phế nhân.
Nhưng giờ còn cách nào khác đâu.
Ngưu Oa cứu hắn nhưng ngày nào cũng gọi hắn là Đại ngốc, sao mà Mục Vỹ không khó chịu cho được.
Mà rồi khó chịu cũng phải nhịn thôi.
"Đại ngốc, đi thôi, không biết hôm nay mẹ sẽ nấu món gì đây. Ba tháng nữa ta phải tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử của Hỏa Hành Sơn rồi, mong là đậu!"
Ngưu Oa hào hứng cõng Mục Vỹ lên rồi thoăn thoắt đi về thôn làng.
Nửa năm qua, mỗi lần tu luyện Ngưu Oa đều cõng Mục Vỹ lên đi chung. Võ giả mà, tháng ngày còn dài, mỗi ngày đều phải tu luyện giữa rừng cây, toàn đối mặt với đá và cây cối, có thêm người sống thì đem người ta theo cho vui.
Dù sao Mục Vỹ cũng chả nói năng gì, chỉ biết thẫn thờ nhìn trời hoặc nhắm mắt trầm tư, Ngưu Oa không sợ phương pháp tu luyện của mình sẽ bị tiết lộ.
Hơn hết là y rất thích những khi Mục Vỹ nhìn mình tu luyện, cứ như có người hâm mộ y vậy.
Chẳng qua Ngưu Oa không biết rằng những võ kỹ và chiêu thức của mình đối với Mục Vỹ vụng về y hệt trâu già cày đất, thảm đến mức không nỡ nhìn thêm.
Chương 1127: Đừng có mơ!
"Đại ngốc, ngươi thấy ba tháng sau ta có khả năng trở thành đệ tử của Hỏa Hành Sơn không?"
Ngưu Oa buồn bã tâm sự: "Hiện tại ta mới ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, ai muốn được làm đệ tử ngoại sơn của Hỏa Hành Sơn tối thiểu cũng phải là Linh Huyệt tầng năm, trừ khi có thể chất gần gũi với sức mạnh thuộc tính hỏa. Hình như cả hai tiêu chuẩn ta đều không đạt!"
"Chứ gì nữa, tên nhãi nhà ngươi mà đến Tiên Nham Các thì có khi sẽ thành thiên tài luôn, to con thế mà!"
Mục Vỹ thầm nói.
"Chao ôi, thôi, con đường của võ giả vốn đã trái với ý trời, xưa giờ phải tranh tài đoạt bảo mới có thể tiến tới, không liều một lần làm sao biết không được. Phải cố gắng đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt tầng năm trong vòng ba tháng thôi!"
"Nằm mơ đi!"
Mục Vỹ lại nói thầm: "Từ tầng mười của cảnh giới thân xác tiến vào tầng một cảnh giới Linh Huyệt ngươi mất nửa năm mà đòi từ tầng một lên tầng năm trong ba tháng? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
"Mẹ ơi, con về rồi!"
Tại một tiểu viện nhà nông sạch sẽ và ngăn nắp có một người phụ nữ đứng tuổi đội khăn trùm đầu, đeo tạp dề. Bà ấy thấy Ngưu Oa bèn nở nụ cười hiền từ.
"Ngưu Oa, con lại cõng Tiểu Nhị về hả!"
Người phụ nữ trung niên chính là mẹ Ngưu Oa.
Bà ấy có cuộc đời rất lận đận. Ngưu Oa mất cha từ nhỏ, ông ấy bị dã thú ăn sống trong núi, người phụ nữ này đã một thân một mình nuôi y khôn lớn.
Vì chuyện của phụ thân nên Ngưu Oa mới quyết định tiến vào Hỏa Hành Sơn.
"Hắn là Đại ngốc chứ không phải Tiểu Nhị đâu mẹ!"
Ngưu Oa hí hửng nhìn Mục Vỹ: "Đúng không nào Đại ngốc!"
"Mẹ ngươi đây này!"
Trong lòng Mục Vỹ thầm rủa.
"Chắc chắn là Tiểu Nhị khó chịu trong người rồi, có lẽ tích cực vận động sẽ khá hơn đấy!"
"Khá hơn gì chứ!", Ngưu Oa cắn bánh bao một miếng rồi nói: "Đến Trương bán tiên cũng nói hắn bị liệt, đi bộ từ từ thôi đã tốt lắm rồi!"
"Trương bán tiên ăn nói linh tinh, sắp tới con sẽ đến Hỏa Hành Sơn rồi, đưa Tiểu Nhị theo cùng đi!"
Người phụ nữ trung niên này rất tốt bụng, nửa năm qua luôn chú ý vệ sinh cho Mục Vỹ, chưa một lần nào bà ấy than phiền, thậm chí còn xem hắn như con mình.
Trước đây Ngưu Oa có một người đệ đệ, tiếc rằng người phụ nữ không thể nuôi nấng cùng lúc hai đứa trẻ, Ngưu Oa chịu đói nhiều hơn. Một thời gian sau Tiểu Nhị mất nên mẹ của Ngưu Oa luôn gọi Mục Vỹ là Tiểu Nhị.
Giờ đây, Ngưu Oa đã trưởng thành, thực lực cũng khá cao nên thường xuyên vào núi săn thú đổi bạc. Cuộc sống của hai mẹ con không mấy khó khăn, thêm một người trong nhà thì mẹ Ngưu Oa cũng vui hơn. Y cũng không nói gì mà còn thấy hạnh phúc là đằng khác.
Mục Vỹ gần gũi với mẹ Ngưu Oa hơn, dù gì bà ấy cũng đã chăm sóc mình nửa năm mà không đòi hỏi điều gì.
Nếu không có hai mẹ con, chắc có lẽ hắn không chết đói thì cũng bị dã thú trong núi rừng ăn thịt rồi.
"Mẹ ơi, sắp tới con định vào núi nhiều hơn để tìm mồi đổi bạc, mua chút thuốc dán lên để gia tăng năng lực của con!"
"Ừm, nhưng phải chú ý an toàn đấy nhé!"
"Dạ!"
Thật ra Ngưu Oa là một người rất có hiếu, y không chắc liệu mình có thể vào được Hỏa Hành Sơn hay không nhưng vẫn quyết tâm vì mẹ mình.
Bởi vậy nên y với cố gắng như thế!
"Ôi chao, Ngưu Oa, đang ăn à!"
Đúng lúc này, cánh cửa gỗ tiểu viện bị mở ra, vài ba người tiến vào tiểu viện.
"Lý Phú Quý, ông tới đây làm gì?"
Nhìn thấy nam tử trung niên xấu xí, lưng gù đang cười âm hiểm, Ngưu Oa bực bội hỏi.
"Thằng ranh kia, đừng có xen mồm vào chuyện của người lớn!"
Lý Phú Quý vừa lại gần mẹ Ngưu Oa vừa nở nụ cười đểu cáng, nói: "Mẹ Ngưu Oa này, ông chủ Trần vừa ý bà, muốn nạp bà làm thiếp. Bà may mắn lắm đấy, ông chủ Trần là người giàu nhất thôn ta, hơn nữa con trai của ông ấy còn là đệ tử ngoại sơn của Hỏa Hành Sơn, bà làm thiếp ông ấy thì biết đâu Ngưu Oa sẽ vào được Hỏa Hành Sơn!"
"Đừng có mơ!"
Ngưu Oa hừ lạnh: "Ta sẽ trở thành đệ tử Hỏa Hành Sơn bằng chính sức mình, không cần lão già Trần Luân đó giúp đâu. Mẹ ta sẽ không làm thiếp lão già đó!"
Phải công nhận dù đã có tuổi nhưng mẹ Ngưu Oa vẫn còn mặn mà như ngày xưa.
"Ngưu Oa, cậu suy nghĩ lại đi!"
"Lý Phú Quý, ông về đi, ta sẽ không tái giá đâu!", lúc này, mẹ Ngưu Oa cũng lên tiếng. Bà ấy nói với vẻ nghiêm túc: "Ta một mình nuôi nấng Ngưu Oa trưởng thành thì bây giờ nương tựa nó là được, không cần phụ thuộc người khác!"
"Đúng là không biết phải trái!"
Thấy hai người đều trả lời giống nhau, tên Lý Phú Quý nọ cười khẩy: "Ngưu trưởng thôn, ông không đi ra nói mấy câu sao?"
Ông ta vừa nói xong thì một ông già khoảng 56 tuổi từ cuối hàng đi ra.
"Mẹ Ngưu Oa và Ngưu Oa, Trần Luân tiên sinh nói chỉ cần bà chịu làm thiếp ông ấy, ông ấy sẽ cho Ngưu thôn chúng ta một trăm con trâu, một trăm con cừu, và cả..."
"Cả cái đầu ông ấy!"
Ngưu Oa quát: "Trưởng thôn, ông vì một trăm con cừu, một trăm con trâu mà bắt mẹ ta nhảy vào hố lửa ư? Trước đây khi đệ đệ ta chết đói, cả Ngưu thôn có ai giúp mẹ ta đâu? Có không? Giờ thì bắt mẹ ta làm thiếp một lão già, sống trong nhục nhã chỉ vì một trăm con cừu một trăm con trâu?"
"Ngưu Oa!"
Những lời này làm sắc mặt trưởng thôn trở nên khó coi.
"Cậu đừng quên nhờ có Ngưu thôn cho phép cậu mới được sống ở đây!"
"Ta chả thèm!"
Ngưu Oa phẫn nộ nói to: "Hôm nay ta và mẹ ta sẽ đi khỏi đây, để xem ai dám cản!"
"Đi? Muốn đi? Chắc không?"
Y vừa nói vậy thì mấy người lập tức bước ra từ sau lưng Lý Phú Quý.
Đó là những người trưởng thành trong Ngưu thôn, kẻ nào kẻ nấy đều cường tráng, vạm vỡ, không những thế đều luyện võ, không phải cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai thì cũng là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba.
"Ta liều mạng với các ngươi!"
Ngưu Oa hét lớn rồi chạy tới chỗ bọn họ.
"Ngưu Oa, bình tĩnh đi con!"
Mẹ Ngưu Oa biết cảnh giới của Ngưu Oa đang nằm ở đâu. Những kẻ này đều là võ giả lợi hại trong thôn, sao Ngưu Oa có thể là đối thủ của họ.
Chương 1128: Ép cưới
Giờ đây trong tâm trí Ngưu Oa đều là sự phẫn nộ vì những kẻ này đã sỉ nhục mẹ và khinh thường hai mẹ con họ, y không tài nào nhẫn nhịn được nổi.
Cộng thêm mấy ngày qua cực khổ tu luyện nhưng tiến bộ không đáng kể, trong lòng vô cùng bực bội, thế là Ngưu Oa dùng vũ lực với những người trước mặt ngay lập tức.
Đây đều là những nam tử trung niên khỏe mạnh trong thôn, thực lực của họ mạnh hơn y rất nhiều.
May sao Ngưu Oa không uổng công rèn luyện thường xuyên.
Cú đấm vung tới làm phát ra tiếng xé gió, đáng ngạc nhiên là y có thể trụ vững trong cuộc chiến với ba, bốn võ giả khác.
Nhưng bất kì ai sáng suốt đều nhận ra rằng Ngưu Oa đang căm phẫn nên mới cầm chân họ nổi, không lâu nữa sẽ thua thôi.
Lý Phú Quý cười hả hê, nói với mẹ Ngưu Oa: "Bà mà đồng ý ngay thì chuyện này đã không xảy ra rồi. Làm thiếp ông chủ Trần thì mai này bà sẽ sống trong sung sướng, con trai bà cũng có tương lai hơn. Còn bây giờ nếu bà không chấp nhận... Khà khà..."
Ông ta thấy mặt mẹ Ngưu Oa tái mét thì trong lòng càng đắc chí hơn.
Chẳng hiểu ông chủ Trần thích người đàn bà này ở chỗ nào, đúng là trông mặn mà đấy nhưng trấn Ngưu Sơn có khối người đẹp hơn bà ấy mà.
Lý Phú Quý lấy một cái ghế ra ngồi, tình cờ vị trí ngồi của ông ta ngay cạnh Mục Vỹ.
"Đại ngốc, nhìn cái gì đấy!"
Thấy Mục Vỹ cứ nhìn mình chằm chằm, Lý Phú Quý hùng hổ mắng.
"Đừng có nhìn ta nữa! Không nghe lời cẩn thận ta móc mắt ngươi ra đấy nghe chưa!"
Lý Phú Quý tới gần Mục Vỹ và trừng mắt nhìn hắn một cách hung dữ, quát thật to.
Bành...
Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên.
"Ngưu Oa!"
Khung cảnh Ngưu Oa hộc máu, khuôn mặt thì phờ phạc làm mẹ của y vô cùng đau lòng. Bà ấy hốt hoảng chạy tới.
Nhưng Lý Phú Quý là võ giả cảnh giới Linh Huyệt, ông ta tóm lấy mẹ Ngưu Oa không cho bà ấy lại gần con mình.
"Mẹ Ngưu Oa, bà thấy rồi đấy, còn chần chừ nữa thì Ngưu Oa sẽ bị đánh chết tươi!"
"Mẹ! Đừng đồng ý!"
Ngưu Oa gắng gượng đứng dậy, lớn tiếng: "Lão hồ ly này một bụng âm mưu, có chết con cũng không để mẹ làm thiếp lão già đó đâu!"
"Ngưu Oa, ngươi vẫn cứng đầu cứng cổ như thế thì đừng trách ta vô tình!"
Nghe vậy, Lý Phú Quý bước lên một bước rồi giẫm cái bịch lên ngực Ngưu Oa. Ông ta nhổ một bãi nước miếng, sau đó dọa dẫm: "Ranh con, mẹ ngươi mà không đồng ý thì ta sẽ chặt một tay của ngươi!"
"Ông dám!"
"Sao không dám!"
Sau khi nghe tiếng gầm ấy, nét mặt Lý Phú Quý trở nên tàn nhẫn. Ông ta giơ chân toan đạp vào ngực Ngưu Oa.
Phập!
Tiếng phập truyền đến trong giây lát. Ngưu Oa tuyệt vọng nhắm mắt.
Nhưng sau khi âm thanh ấy vang lên, máu tươi bắn tung tóe vào mặt y. Ngưu Oa chưa kịp hoàn hồn đã ngây ra như phỗng vì cảnh tượng trước mắt.
Máu đang chảy từ một chân Lý Phú Quý xuống đất thành dòng.
Mặt đất tiểu viện dính máu khắp nơi.
Trong tiếng lộp bộp, phần đất dưới chân Lý Phú Quý bị nhuộm đỏ.
Tất cả mọi người trong tiểu viện đều bàng hoàng trước khung cảnh này.
"Tiểu Nhị!"
"Đại ngốc!"
Mục Vỹ đột nhiên đứng dậy làm hai mẹ con Ngưu Oa hoảng hồn.
Nhưng đâu phải chỉ có mỗi hai người họ thảng thốt!
Tiểu viện chìm trong sự im lặng chết chóc.
Không ngờ Đại ngốc biết nói, lại còn chặt đứt một chân của Lý Phú Quý nữa.
"Má nó, ngày nào cũng gọi ta là Đại ngốc, cái tên Đại ngốc là để ông gọi à?"
Mục Vỹ đưa mắt về Lý Phú Quý, trầm giọng nói: "Tưởng mình ngon cơm lắm hay sao mà ép cưới người khác? Mới là cảnh giới Linh Huyệt thôi mà cũng dám láo toét với ta!"
Không phải hắn tự phụ chứ quả thật cảnh giới Linh Huyệt chỉ là cặn bã đối với hắn của ngày hôm nay.
Lý Phú Quý vẫn chưa thôi kêu gào đau đớn. Ông ta nhìn Mục Vỹ với gương mặt trắng bệch.
Đây vẫn là kẻ chỉ biết thẫn thờ đó ư?
Lý Phú Quý quan sát Mục Vỹ, trong lòng vô cùng khó tin.
"Ông, cầm máu cho ông ta!"
Mục Vỹ chỉ vào Ngưu trưởng thôn và ra lệnh.
"Hả? Vâng vâng, vâng vâng!"
Ngưu trưởng thôn hoàn toàn không kịp thấy vừa rồi Mục Vỹ đã chặt đứt chân Lý Phú Quý thế nào.
Nhưng dù gì cũng là trưởng thôn, xem như có chút hiểu biết.
Ông ta biết mình xong đời rồi!
Tên bị người trong Ngưu thôn gọi là Đại ngốc suốt cả nửa năm này chắc chắn không phải ngốc thật.
Rất có thể là do hắn bị thương nặng nên nửa năm qua cần thời gian để hồi phục.
Chẳng lẽ người này có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm? Hay tầng thứ sáu? Lẽ nào là cường giả cảnh giới Thông Thần?
"Ông, ông, ông nữa!"
Mục Vỹ chỉ một mạch ba người, lạnh lùng nói: "Đến trấn Ngưu Sơn kêu ông chủ Trần gì đó qua đây cho ta. Nhớ là vừa quỳ vừa đi tới đây, nếu không tự gánh hậu quả!"
Vừa quỳ vừa đi tới đây, nếu không tự gánh hậu quả!
Rồi, xong đời!
Câu nói của hắn làm tất cả những người trong tiểu viện hóa điên.
Chẳng qua mấy kẻ còn lại thấy người mạnh nhất nơi này là Lý Phú Quý đã ra nông nỗi đó nên không dám chống đối.
Bọn chúng đều tè dầm, ba chân bốn cẳng chạy về phía trấn Ngưu Sơn.
Giờ mà không chạy thì để mạng tại đó luôn.
Nhưng bọn chúng biết rằng dù Đại ngốc này mạnh đến đâu thì trên trấn Ngưu Sơn còn có võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng bảy, tầng tám thậm chí là tầng chín, ông chủ Trần nhất định có thể mời những người đó làm việc cho mình. Tên ngu xuẩn này chết chắc.
Ngưu trưởng thôn nhanh tay cầm máu cho Lý Phú Quý.
"Khỏi cần băng kĩ!"
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Ngưu trưởng thôn, Mục Vỹ bực mình bảo: "Băng sơ sơ thôi, đừng để ông ta chết ngay là được rồi".
Lý Phú Quý vừa nghe xong thì mặt cắt không còn một giọt máu.
Bây giờ ông ta chỉ có thể cầu nguyện ông chủ Trần sẽ tới cứu mình thôi!
Chương 1129: Để ta thử xem sao
"Tiểu Nhị, cậu... có phải Tiểu Nhị không?", mẹ Ngưu Oa ngơ ngác hỏi Mục Vỹ.
"Lâm di, đương nhiên con vẫn là Tiểu Nhị rồi, nhưng tên thật của con là Mục Vỹ!"
"Ngươi thật sự vẫn là Đại ngốc ta mang về chứ?", Ngưu Oa đứng dậy, cũng bần thần hỏi hắn.
Đại ngốc?
Mục Vỹ nghe thấy tên gọi này bèn hùng hổ đi tới trước mặt Ngưu Oa rồi vỗ cái bốp lên đầu y, cười mắng: "Ai cho phép ngươi nói ta là Đại ngốc, còn nói ta ngốc nữa cẩn thận ta lột da ngươi!"
"Há há!"
Hắn chỉ gõ nhẹ thôi nên không đau, Ngưu Oa cười hí hửng.
Y không ngờ tên ngốc mình nhặt ngoài đường về lại là một cường giả.
"Hỏng rồi!"
Giữa lúc đó, mẹ Ngưu Oa bỗng hoảng hốt.
"Ông chủ Trần kia tên là Trần Luân, ông ta là chính là nhà giàu nhất trấn Ngưu Sơn. Ông ta có rất nhiều thuộc hạ biết võ, vài người trong số đó nằm trên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm. Hơn nữa, con trai của Trần Luân - Trần Kiệt Ngọc là đệ tử ngoại sơn của Hỏa Hành Sơn, nghe nói đã tu luyện đến tầng bảy của cảnh giới Linh Huyệt rồi!"
Mẹ Ngưu Oa hốt hoảng thúc giục: "Mục Vỹ, Ngưu Oa, hai đứa mau chạy đi, nếu không, những kẻ đó tới rồi sẽ không để các con chạy thoát đâu!"
"Con không đi đâu mẹ, con không sợ mấy người đó!", Ngưu Oa bực bội nói: "Nếu con đi thì mẹ phải làm sao đây!"
"Thằng nhỏ này!"
"Lâm di!"
Mục Vỹ chen vào cuộc nói chuyện của hai mẹ con. Hắn tiến lên đỡ mẹ Ngưu Oa ngồi xuống ghế rồi khẽ cười: "Lâu rồi không vận động tay chân, hôm nay hoạt động chút cho khỏe người vậy, Lâm di chuẩn bị xem trò hay nhé".
"Vả lại con vẫn chưa báo đáp việc ở nhà hai người ăn chùa uống chùa nửa năm đâu!"
"Đứa nhỏ ngốc này, nói linh tinh gì thế hả!"
Mẹ Ngưu Oa trách móc: "Dù là chó hoang mèo hoang ngoài đường cũng không thể thấy chết mà không cứu, nói gì là một người sống sờ sờ. Chưa kể hai mẹ con ta đã giúp được gì cho cậu đâu!"
Mục Vỹ khẽ cười nhìn Lâm di và Ngưu Oa.
Hắn đang nắm giữ vô số đan dược thánh cấp, toàn bộ số đó đều được cất giữ trong Thần Không Bảo Động. Nhưng do cảnh giới của Ngưu Oa và Lâm di quá thấp nên họ sẽ không chịu dược lực nổi.
Mà Mục Vỹ hơi lấn cấn một chỗ trên người mình chẳng có một mống đan dược cấp thấp nào.
Xấu hổ chết đi được!
Ban đầu hắn còn định lấy một ít đan dược ra chữa thương cho Ngưu Oa, cuối cùng không có, lấy đâu mà dùng.
Không còn cách nào khác, Mục Vỹ đành lấy một chiếc lò luyện đan cùng với mấy dược liệu đơn giản ra khỏi Thần Không Bảo Động để chuẩn bị luyện chế một lò đan dược.
Nhưng loay hoay một hồi, Mục Vỹ lại phát hiện chỗ dược liệu mình đang có luyện chế được đan dược tứ phẩm là thấp nhất rồi!
"Đan dược tứ phẩm - Thanh Nguyên Đan!"
Cuối cùng, hắn chỉ còn cách luyện chế đan dược này.
"Đại ngốc, à không, Mục Vỹ, ngươi còn biết luyện đan nữa sao?”
"À, biết chút ít!", Mục Vỹ đáp qua loa: "Ngưu Oa, hiện tại ngươi đang ở tầng một của cảnh giới Linh Huyệt, chắc chịu được dược lực của đan dược tứ phẩm chứ?"
"Hả? Đan dược tứ phẩm?"
Ngưu Oa vô cùng ngạc nhiên.
Bình thường một viên đan dược nhất phẩm thôi cũng là một thứ gì đó xa xỉ với y rồi, huống hồ là tứ phẩm.
Sở dĩ Ngưu Oa muốn trở thành đệ tử của Hỏa Hành Sơn là bởi vì đệ tử ngoại sơn và nội sơn ở đó được lãnh đan dược mỗi tháng.
Mà hình như của đệ tử ngoại sơn là đan dược nhất phẩm và nhị phẩm, còn đệ tử nội sơn là tam phẩm.
Đan dược tứ phẩm thì dường như chỉ có một số ít đệ tử nắm quyền to trong Hỏa Hành Sơn mới có mà nhỉ?
"Không nổi à?", Mục Vỹ nhíu mày than thở: "Chà, tiếc quá, giờ chỗ dược liệu ta đang có chỉ có thể luyện chế đan dược cấp thấp nhất là tứ phẩm thôi!"
Cấp thấp nhất?
Vừa hay tin, Ngưu Oa thậm chí còn muốn chạy tới đánh cho Mục Vỹ một trận.
Có ai thích thể hiện tới mức này như hắn đâu?
"Thôi, để ta thử xem!", Mục Vỹ chán nản nói.
"Ngươi luyện chế được thật ư?", Ngưu Oa nhìn hắn, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Mục Vỹ cười cười: "Bọn họ đi đi về về ít nhất cũng mất nửa canh giờ, chừng này thời gian đủ rồi!"
Hắn nói câu ấy rồi ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu điều khiển thiên hỏa.
Sau mấy tiếng ầm ầm, Diệt Hồn Hắc Viêm hình thành từ ba luồng thiên hỏa làm nóng lò.
"Lửa gì thế?"
Ngưu Oa cực kỳ bất ngờ. Hỏa Hành Sơn có thể nói là thế lực hùng mạnh nhất Hỏa Hành Vực, nguyên tố chủ tu chính là thuộc tính hỏa.
Do đó trong khu vực xung quanh Hỏa Hành Sơn vô cùng nhiều linh thú thuộc tính hỏa, nhưng dù nhiều cách mấy y cũng chưa bao giờ thấy ngọn lửa nào như thế!
Không phải linh hỏa cũng không giống địa hỏa, chẳng lẽ là thiên hỏa?
Vừa nghĩ đến đây, Ngưu Oa ngây ra như phỗng.
Thiên hỏa!
Nếu như là thiên hỏa thật thì đúng là không tưởng tượng nổi.
Theo như y biết toàn bộ Hỏa Hành Sơn không có lấy một người chiếm được thiên hỏa!
Mục Vỹ bắt đầu tiến hành luyện đan.
Không bao lâu sau, một mùi hương đã bay ra từ đỉnh lò.
Thanh Nguyên Đan!
Đan dược tứ phẩm.
Mười viên!
Ngưu Oan ngơ ngác nhìn mười viên Thanh Nguyên Đan trong tay.
Không ngờ lần đầu tiên trong đời y nhìn thấy đan dược tứ phẩm lại từ một tên ngốc y nhặt về.
Nói ra có chó nó tin!
"Uống thử đi!", Mục Vỹ không nói nhiều, chỉ cười nói.
"Được!"
Ngưu Oa há miệng nuốt một viên Thanh Nguyên Đan xuống bụng. Nó lập tức hóa thành một dòng chảy lan truyền khắp nơi trong cơ thể y.
Được thật kìa!
Cảm nhận ấy làm Ngưu Oa ngỡ ngàng.
Chương 1130: Thay da đổi thịt
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đã lấy một viên đan dược trong suốt lấp lánh từ trong ngực ra.
“Lâm di uống viên đan dược này đi!”
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Viên đan dược này có công dụng duy trì nhan sắc, hơn nữa còn kéo dài tuổi thọ, tránh bệnh tật”.
Lâm di lập tức ngây người.
Bà ấy không thể ngờ tên ngốc mà con trai mình nhặt về lại có sự thay đổi lớn thế này chỉ sau nửa năm.
“Được, được, để ta uống!”
Lâm di rơi lệ.
Nếu người con thứ của bà ấy còn sống, chắc bây giờ cũng lớn chừng này chăng?
Sau khi uống viên đan dược vào, Lâm di lập tức cảm thấy cơ thể mình có sự thay đổi kỳ lạ.
Một luồng sức mạnh đặc biệt đã loại bỏ hết các căn bệnh mà bà ấy mắc từ lâu.
Một lát sau, khi nhìn vào bàn tay mình, Lâm di phải trợn mắt há mồm.
“Tay của ta…”
Lúc này, bàn tay bà ấy xuất hiện rất nhiều lớp da chết bong chóc, một cơn gió nhẹ thổi qua đã khiến chúng rơi hết xuống.
Làn da nhăn nheo trên mặt bà ấy cũng dần biến mất.
“Ta đi lau rửa một lát đã!”
Lâm di có vẻ lúng túng, vội vàng quay người đi vào nhà.
Nhưng một lát sau, bà ấy đã trở ra, Ngưu trưởng thôn và Lý Phú Quý lập tức sững người.
Lâm di vốn đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng do quanh năm làm lụng vất vả nên trông rất bơ phờ và tiều tuỵ.
Song tuy là vậy, nhưng trông bà ấy vẫn có vẻ thướt tha.
Nhưng hiện giờ, nhìn Lâm di giống hệt như cô gái khoảng ba mươi tuổi, thậm chí đến vóc dáng cũng đẫy đà hơn.
Đôi tay ngọc ngà, làn da mịn màng.
Ngưu Oa nhìn đến thẫn thờ.
“Mẹ, vẫn là mẹ đấy chứ ạ?”
Sau khi bị mấy người đó nhìn chằm chằm, Lâm di lập tức thấy xấu hổ rồi trách mắng: “Cái thằng này, không phải mẹ thì còn là ai nữa?”
“Ngưu Oa, con đột phá rồi à?”
Vừa liếc nhìn con trai mình một cái, Lâm Di đã thấy có điểm gì đó là lạ.
“Dạ, tầng thứ hai cảnh giới Linh Huyệt rồi mẹ. Con cũng không biết tại sao nữa, uống viên đan dược ấy xong là con đả thông được huyệt đạo thứ hai luôn”.
Ngưu Oa cười đáp.
“Còn cười nữa, mau cảm ơn Tiểu Nhị… à cảm ơn Mục Vỹ, không có cậu ấy thì ban nãy con đã bị đánh chết rồi đấy”.
“Lâm di!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ cười khổ nói: “Nếu không có Ngưu Oa thì chắc con đã chết lâu rồi”.
“Kể cả thế thì vẫn phải cảm ơn”, Lâm di nghiêm túc nói.
“Cảm ơn? Định cảm ơn ta à Lâm nương tử?”
Đúng lúc này, chợt có tiếng vó ngựa vang lên bên ngoài, người chưa thấy đâu mà đã thấy tiếng rồi.
Một bóng người nói vọng từ trên chiếc xe ngựa dài khoảng ba đến năm mét xuống.
Người đó mặc một chiếc trường bào tơ tằm viền vàng, mái tóc hoa râm, trông rất ra dáng đạo mạo.
Điều quan trọng nhất là người này vừa xuống xe đã nhìn ngay vào Lâm di, sau đó tỏ vẻ kinh ngạc đến mức suýt rớt nước miếng.
“Lâm nương tử, bà là Lâm nương tử à? Trời! Lâu ngày không gặp, sao lại xinh đẹp thế này”.
Ông già chừng sáu, bảy mươi tuổi đó nhìn Lâm di rồi ngạc nhiên nói.
Các võ giả đi theo cũng kinh ngạc không thôi.
Họ đã từng gặp người phụ nữ khiến lão gia nhà mình nhớ nhung da diết này rồi, nhưng không ngờ bà ấy lại trở nên xinh đẹp đến mức này.
“Trần Luân, chú ý lời ăn tiếng nói!”
Lâm di nhìn Trần Luân đó rồi hừ lạnh nói.
Bệnh tật trong người đã khỏi nên giọng điệu của Lâm Di cũng khoẻ khoắn hơn.
Nhưng khi nhìn thấy các võ giả đứng sau lưng Trần Luân, bà ấy lại thấy hơi lo lắng.
Thực lực mà Mục Vỹ vừa thi triển đúng là rất phi thường, nhưng Trần Luân này là nhà giàu số một của trấn Ngưu Sơn, con trai ông ta là Trần Kiệt Ngọc còn là đệ tử thiên tài của Hỏa Hành Sơn.
Nếu đắc tội với ông ta thì sau này họ khó mà sống yên ổn được.
“Này lão già, nhìn đi đâu thế hả?”
Thấy Trần Luân cứ nhìn chòng chọc vào mẹ mình, Ngưu Oa tiến lên chắn trước mặt mẹ mình rồi hừ nói.
“Ngưu Oa, sao cậu phải nổi giận thế!”, Trần Luân cười lớn nói: “Không lâu nữa, tôi sẽ là phụ thân của cậu rồi, còn Kiệt Ngọc sẽ là đại ca của cậu, rồi cậu sẽ được gia nhập Hỏa Hành Sơn, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn”.
“Tôi thèm vào!”
Ngưu Oa phỉ nhổ rồi tức tối quát: “Ông có muốn làm con tôi, tôi còn chê nữa là!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Trần Luân lập tức trở nên khó coi.
Tốt xấu gì ông ta cũng là nhật vật có số có má ở trấn Ngưu Sơn, vậy mà hôm nay Ngưu Oa gặp ông ta chẳng nhưng không sợ sệt, mà còn phách lối thế này.
Trần Luân là người cay độc, ông ta không thèm nhìn Lý Phú Quý đang nằm dưới nền đất, mà liếc sang Mục Vỹ.
Người này trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, vẫn còn trẻ, tóc buộc cao, còn để tóc mái, nhìn không giống võ giả, mà như một tên thư sinh yếu ớt.
“Ngươi là ai?”
Trần Luân nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng hỏi: “Là ngươi đã chặt đứt một chân của Lý Phú Quý đúng không?”
“Đúng”.
“Giỏi, dám thừa nhận luôn cơ đấy! Vậy bây giờ, ngươi hãy tự bẻ gãy một cánh tay coi như hoà với Lý Phú Quý, nể tình ngươi sống ở nhà của Lâm nương tử nên ta sẽ không giết ngươi”.
Trần Luân đứng phía sau, đã có người chuẩn bị ghế cho ông ta rồi.
Trần Luân ngồi xuống ghế rồi cười nói: “Tiểu tử, tự đập gãy một cánh tay đi thì ta sẽ tha mạng cho. Hơn nữa hôm nay còn là ngày tốt để ta đến đón Lâm nương tử về phủ nhà họ Trần, cho nên ngươi nhanh tay lên, đừng làm lỡ giờ lành của lão phu”.
Lẽ ra hôm nay Trần Luân đến đây không hề định đón Lâm nương tử về phủ của mình, nhưng đó là suy nghĩ trước khi đến, vì ông ta không ngờ Lâm nương tử bỗng dưng lại trở nên xinh đẹp thế này.
Bình luận facebook