-
Chương 1111-1115
Chương 1111: Đồ đệ Mục Lang
"Ồ? Vậy ư?"
Nghe thấy những lời này, Huyền Thiên bỗng mỉm cười nhìn y.
"Ngươi mới nói gì đấy?"
Lão ta hỏi một cách chế nhạo: "Ngươi nói Khổ Hải Thiên Tôn có thiên phú cao đến mức có thể sánh ngang với Vỹ tôn giả ư? Có thể sánh ngang ư?"
"Hửm?"
"Vậy tức là Khổ Hải Thiên Tôn thua kém Vỹ tôn giả đúng không?"
Mặc dù Khổ Thanh là truyền nhân của Khổ Hải Thiên Tôn nhưng y cũng không thể không thừa nhận điều này.
Đúng thật là so với Vỹ tôn giả thì Khổ Hải Thiên Tôn yếu hơn một chút.
"Đúng là kém hơn thật!"
Huyền Thiên tự nhủ: "Tên Vỹ tôn giả kia trước giờ luôn tự cao tự đại, coi trời bằng vung, tự cho mình hơn cả thiên hạ nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng hắn chết dưới sự hợp tác của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn và đông đảo các thế lực của đại thế giới Vạn Thiên!"
Nói đến đây, lão ta bất chợt nở nụ cười ghê rợn.
"Nhỉ?"
Tin Vỹ tôn giả chết khi đó được thiên chủ công khai ngay trước mắt bao người nên giờ đây không một ai hoài nghi về tính chân thực của chuyện này.
Ai nấy đều tiếc nuối rằng xưa kia Vỹ tôn giả tài giỏi, xuất chúng biết bao nhiêu, để rồi kết cục chỉ được gói gọn trong mỗi một từ "chết".
Đại thế giới Vạn Thiên không phải nơi họ có thể với tới!
"Ngươi muốn nói gì?"
Khổ Thanh ngờ vực nhìn Huyền Thiên, hỏi.
"Không phải ngươi nói Vỹ tôn giả mạnh hơn Khổ Hải Thiên Tôn sao? Tên đó đúng là tự cao tự đại đấy nhưng hắn có vốn liếng để tự cao. Khổ Thiên Quyết do Khổ Hải Thiên Tôn phát minh cũng lợi hại, không biết sẽ ra sao nếu so với Chiến Thần Quyết do Vỹ tôn giả viết ra nhỉ?"
Rầm...
Huyền Thiên vừa nói xong, Mục Vỹ suýt thì ngã xuống.
Nếu Diệp Thu không phản xạ nhanh thì có lẽ hắn đã rơi ùm xuống biển dưới cú đánh trời giáng này rồi.
Chiến Thần Quyết!
Chiến Thần Quyết!
Chiến Thần Quyết!
Đôi mắt Mục Vỹ đỏ ngầu, người run bần bật, trên mặt lẫn trán đều đổ mồ hôi.
Chiến Thần Quyết do hắn nghĩ ra cho ái đồ Mục Lang của mình có thể xem như vượt trên cả tiên thuật, suốt đời này ngoài hắn chỉ có ái đồ biết.
Chỉ có Mục Lang biết mà thôi!
Vì sao Huyền Thiên trước mắt biết được chứ? Sao lão ta biết?
Lão giết Mục Lang rồi moi ra Chiến Thần Quyết ư?
Mục Vỹ biết chuyện này không thể nào xảy ra!
Cho dù Mục Lang bị giết thì cũng không ai có thể tìm ra được bộ võ kỹ này.
Năm đó, Mục Vỹ đã thiết lập cấm chế và nói với Mục Lang về võ kỹ này rằng.
"Đồ nhi ngoan, Chiến Thần Quyết này do vi sư tự tay viết ra cho con, vi sư sẽ lập cấm chú với ý nghĩa võ kỹ này sau khi truyền cho con trọn đời sẽ không bao giờ truyền cho ai khác. Đương nhiên, tiểu tử con cũng phải lập cấm chế nữa!"
"Trong thiên hạ chỉ có ta và con biết võ kỹ này. Dù có một ngày cả sư phụ lẫn con đều thay hình đổi dạng thì vẫn chỉ có hai ta biết đến nó!"
"Ngay cả khi sư phụ bị giết cũng đừng hòng ai sử dụng được võ kỹ này, vì thứ sư phụ tặng con là duy nhất!"
Những lời năm nào hiện rõ trước mắt.
Mục Vỹ hiểu rõ một điều rằng môn võ kỹ này bị người khác chiếm được vốn là chuyện không thể.
Chỉ có ông trời và hai người biết, thế mà hôm nay có thêm Huyền Thiên biết. Làm sao có thể!
Tại sao lão ta biết được!
Mục Vỹ chỉ thấy đủ thứ ký ức từ kiếp trước chồng chéo lên nhau trong đầu mình.
Tim hắn đập dữ dội, thịch thịch thịch gõ vào mỗi một tấc da thịt của hắn!
"Chiến Thần Quyết!"
Khổ Thanh cũng lộ vẻ đề phòng khi nghe thấy ba từ này.
Môn võ kỹ này từng được nhắc đến trong truyền thừa của Khổ Hải Thiên Tôn.
Nhớ khi xưa Khổ Hải Thiên Tôn từng nói rằng Khổ Thiên Quyết mà mình sáng chế ra là vô địch trong suốt hàng chục nghìn năm qua, trừ Chiến Thần Quyết của Vỹ Tôn.
Nhưng y biết rằng đây là võ kỹ mà Vỹ Tôn chỉ truyền lại cho đệ tử xuất chúng Mục Lang của mình, ngoài y ra không còn ai có manh mối gì về nó!
"Chiến Thần Quyết đúng là lợi hại! Có lẽ Khổ Thiên Quyết không bằng được!"
Lúc này, Khổ Thanh nói thẳng: "Nhưng cả tiểu thế giới Tam Thiên khi đó chỉ có Vỹ Tôn và đồ đệ Mục Lang của ngài biết đến nó, những người khác chỉ mới nghe qua tên. Sau này Vỹ Tôn phi thăng, Mục Lang biến mất, vô số người tìm kiếm Mục Lang nhưng không ai biết y đang ở đâu. Làm gì có chuyện còn người nào khác có Chiến Thần Quyết!"
"Trên thế gian này vốn chẳng có chuyện gì là không thể, chẳng qua là do vốn hiểu biết của các ngươi quá nông cạn nên mới bác bỏ những khả năng có thể xảy ra thôi!"
Nói xong, Huyền Thiên chậm rãi cử động hai tay.
Dần dần, một tầng khí tức vô hình bao phủ lấy người lão ta.
Đó là chiến khí!
Chiến khí!
Nhìn thấy khí tức quanh quẩn bên người Huyền Thiên, Khổ Thanh ngạc nhiên thốt: "Chiến Thần Quyết! Năm đó Vỹ Tôn tu luyện ra chiến khí và dùng chiến khí làm cơ sở để tạo ra Chiến Thần Quyết. Chiến Thần Quyết chuyên dùng để tu luyện chiến khí".
"Nghe nói Chiến Thần Quyết có tổng cộng bảy tầng tương ứng với bảy tầng của cảnh giới Sinh Tử. Qua mỗi một tầng, chiến khí sẽ giúp võ giả tăng thực lực lên gấp đôi, gấp năm, gấp mười, mười hai, mười lăm, hai mươi lần, cuối cùng lên đến hai mươi lăm lần!"
"Hơn hết, một khi chiến khí thành hình sẽ có sức công phá ngang bằng chân nguyên, phải nói là mạnh hơn mới đúng! Nhưng..."
Khổ Thanh nhìn Huyền Thiên với vẻ khó tin, hỏi: "Sao ngươi dùng được nó?"
Chương 1112: Phụ thân?
"Vì sao ta không được biết?"
Huyền Thiên nói với vẻ ngạo nghễ: "Tên Vỹ Tôn kia tự tôn vinh bản thân là thiên tài, sáng tạo ra Chiến Thần Quyết thì giỏi đấy nhưng cuối cùng thì sao?"
"Cuối cùng làm hại đồ đệ hắn tàn tật hai chân, buộc phải thay đổi ngoại hình, tham sống sợ chết, nhẫn nhịn mấy nghìn năm, sống một cuộc đời mới!"
Cảm xúc của Huyền Thiên có vẻ không được ổn định cho lắm, lão ta giận dữ rít gào: "Hắn có biết trong lòng đồ đệ hắn oán hận nhường nào không? Hắn có biết sự huy hoàng của mình đã đem lại nỗi đau lớn chừng nào cho đồ đệ hắn không?"
"Ngươi..."
"Đừng có nói nhiều!"
Huyền Thiên quát: "Khổ Thiên Quyết đấu với Chiến Thần Quyết đi, để xem Vỹ Tôn và Khổ Hải năm đó ai lợi hại hơn ai!"
"Chính xác hơn là, ta và ngươi ai mạnh hơn!"
Câu vừa dứt, chiến khí cuồn cuộn ngưng tụ quanh thân Huyền Thiên như chân nguyên.
Chiến khí bàng bạc ấy quanh quẩn bên cạnh lão ta và tỏa ra khí tức vừa bá đạo vừa sắc bén. Chúng lan tràn ra khắp nơi một cách điên cuồng.
"Nhận lấy cái chết!"
Huyền Thiên vừa nhìn Khổ Thanh vừa xông tới với tốc độ rất nhanh, chiến khí dâng trào dữ dội, ý chí chiến đấu sục sôi!
Chiến khí mênh mông và mãnh liệt ấy khiến Huyền Thiên lúc này trông khác hẳn thường ngày. Oai phong, vĩ đại, không ai sánh bằng.
Tuy nhiên, mọi người chỉ nhìn thấy Huyền Thiên bước đi đầy hiên ngang chứ không chú ý đến đôi tay lặng lẽ cong đầu ngón lại của lão ta.
Những người khác không nhận ra nhưng Mục Vỹ lại chú ý đến.
Khi nhìn thấy Huyền Thiên âm thầm cong đầu ngón tay, Mục Vỹ như bị sét đánh.
Người hắn bắt đầu run bần bật, mặt ướt đẫm mồ hôi.
"Sư phụ!"
"Minh chủ!"
"Vỹ ca!"
Biểu hiện kì lạ của Mục Vỹ làm những người xung quanh hoảng sợ. Họ vội vàng đỡ hắn.
"Ta... ta... không sao, không sao!"
Mục Vỹ phất tay, mới không bao lâu mà khuôn mặt hắn tiều tụy đi trông thấy.
Vẻ mặt lạ thường của Mục Vỹ khiến đôi mày thanh tú của Tần Mộng Dao nhíu lại. Như nghĩ đến điều gì, sự bàng hoàng dần hiện lên trong mắt cô.
"Chiến Thần Quyết tầng thứ bảy, Chiến Ngạo Thương Khung!"
Một tiếng quát đột nhiên cất lên giữa không trung. Giờ đây, khí tức toàn thân Huyền Thiên thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, lão ta như hóa thành tiên, hóa thành chúa tể độc nhất vô nhị của đất trời nơi đây.
Tầng thứ bảy của Chiến Thần Quyết với sức mạnh được tăng gấp hai mươi lăm lần khiến Huyền Thiên lúc này quả thật vô cùng xứng với tên chiêu thức Chiến Ngạo Thương Khung!
Ngay sau đó, tốc độ của lão ta nhanh như tia chớp.
Ầm...
Phút chốc, dù đã vận chuyển Khổ Thiên Quyết nhưng Khổ Thanh vẫn không thể phản kháng.
Một quyền!
Huyền Thiên tung một cú đấm ra, Khổ Thanh thậm chí không có lấy thời gian tránh né. Tầng phòng ngự bao quanh cơ thể vỡ tan toàn bộ.
Một quyền!
Chỉ bằng một quyền thôi sao?
Khổ Thanh hệt một tảng thiên thạch rơi thẳng vào đại dương bên dưới.
Uỳnh...
Sóng biển lập tức dâng cao nghìn mét.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Trừ Mục Vỹ.
Hắn hiểu rõ mức độ kinh khủng của Chiến Thần Quyết hơn bất cứ ai.
Nếu trong một trận đấu cả hai đều cùng cảnh giới, bỗng nhiên đối thủ mạnh hơn ngươi gấp mấy lần thì trận đấu này xem như bỏ.
Nếu như võ kỹ Khổ Thanh tu luyện không phải Khổ Thiên Quyết của Khổ Hải Thiên Tôn mà là những võ kỹ khác thì e rằng lúc này đã thành một cái xác rồi!
Uỳnh...
Đang lúc mọi người vẫn chưa hết rúng động thì một bóng người thình lình bay lên từ dưới đáy biển.
"Thánh chủ!"
"Thánh chủ!"
Thấy bóng dáng như tắm máu kia, có hai người bất chợt lao ra khỏi đám đông.
"Thánh chủ!"
Một người trong đó không xa lạ gì với Mục Vỹ, đó chính là Nhậm Cương Cương - người đã tiếp viện hắn trong cuộc chiến trên biển vào năm năm về trước.
Người còn lại là một nhân tố bất ngờ, đó là Cừu Xích Viêm của Thiên Kiếm Sơn.
Cừu Xích Viêm cầm trường kiếm đứng trước người Khổ Thanh, nhìn lên trên.
"Xích Viêm!"
Thấy Cừu Xích Viêm hừng hực lửa giận, Khổ Thanh vội vàng nói: "Đừng làm liều, ngươi không phải đối thủ của lão ta đâu!"
Nghe vậy, Cừu Xích Viêm gật đầu trong căm phẫn.
Hiện giờ, máu rỉ ra từ mỗi một lỗ chân lông trên toàn bộ cơ thể Khổ Thanh, chiếc khăn che mặt của y cũng lặng lẽ rơi xuống.
"Cha!"
"Mục Thanh Vũ!"
Mục Vỹ, Tần Mộng Dao và những người khác đều thảng thốt khi nhìn thấy nam tử trung niên có gương mặt tuấn lãng ấy.
Mấy năm qua, từ khi tiến vào tiểu thế giới Tam Thiên lúc nào Mục Vỹ cũng kiếm tìm tin tức về phụ thân mình nhưng luôn nhận lại một con số không.
Thế mà lúc này lại thấy Mục Thanh Vũ.
Thánh chủ điện Khổ Thiên?
Là Mục Thanh Vũ ư?
Sao có thể!
Chương 1113: Công cụ trút giận?
"Cha, sao người lại ở đây?", Mục Vỹ bần thần hỏi Mục Thanh Vũ.
Kiếp trước, điểm xuất phát trước khi trở thành Tiên Vương của hắn là một cô nhi không cha không mẹ xuất thân từ Thập Vạn Đại Sơn.
Sau khi trùng sinh, sống trong người chủ cũ cơ thể này, hắn có phụ mẫu.
Mặc dù trước đây bị phụ thân bỏ lại tại thành Bắc Vân nhưng sau này Mục Vỹ cũng biết được rằng do nhà họ Vỹ gây sức ép quá lớn nên Mục Thanh Vũ buộc phải làm vậy.
Bù lại, ông ấy bảo đệ đệ ruột của mình là Mục Lâm Thần bảo vệ hắn dưới thân phận trưởng tộc nhà họ Mục ở thành Bắc Vân.
Thế nên ít nhiều gì tình cha con đối với người cha trước mắt vẫn nhen nhóm trong lòng hắn.
"Thảo nào!"
Mục Vỹ đã hiểu ra mọi chuyện.
Bảo sao không dưng tự nhiên thánh chủ của điện Khổ Thiên đưa ra lời mời hợp tác cùng nhau chống lại núi Huyền Không với mình.
Lúc Huyết Minh mới được thành lập đã có gì nắm trong tay đâu!
Hơn nữa Huyết Minh sau khi thành lập không hề bị núi Huyền Không dồn ép suốt năm năm ròng, có lẽ Mục Thanh Vũ là nguyên nhân rất lớn đứng sau việc này.
"Hết Vũ Thanh Mộc lại tới Khổ Thanh! Thôi cha nói cho con biết người còn bao nhiêu tên giả nữa đi!"
Mục Vỹ nhìn Mục Thanh Vũ cũng là thánh chủ điện Khổ Thiên, cười khổ.
"Tên nhãi này, giờ mà có tâm trạng đùa giỡn nữa sao?"
Mục Thanh Vũ vừa cười vừa mắng hắn: "Thứ Huyền Thiên tu luyện chính là Chiến Thần Quyết do Vỹ Tôn sáng tạo ra. Chiến Thần Quyết vô cùng hùng mạnh, phụ thân sẽ đưa con đi khỏi đây ngay!"
"Đi khỏi đây ạ?"
Mục Vỹ lắc đầu.
"Cha, đâu phải người không hiểu con người con, con ấy mà, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Biết không thể làm được nhưng vẫn cứ đâm đầu là ngu ngốc, nhưng ai bảo người sinh ra một đứa con trai ngu ngốc như con chứ!"
Hắn có thể tự tin nói rằng không ai trên thế gian này hiểu mức độ bá đạo của Chiến Thần Quyết hơn mình.
"Nhóc con, những năm qua chứng kiến mỗi một bước đi trưởng thành của con, ta rất lấy làm vui mừng. Cha có nỗi khổ riêng nên không thể bảo vệ con, nhưng lần này cha sẽ không để con hy sinh nữa!"
Mục Thanh Vũ gượng cười: "Hơn nữa, ta còn muốn bồng cháu mà!"
Lúc Tần Mộng Dao mang thai, ông ấy vui quá trời quá đất. Vốn dĩ Mục Thanh Vũ đã chuẩn bị ổn thỏa cho đại lễ của cháu mình nhưng chẳng ngờ được cô mang thai những năm năm vẫn chưa sinh.
Ông ấy phải cảm thán thần thú Băng Hoàng đúng là khác biệt.
Nhưng Mục Thanh Vũ mới nói xong thì phun một ngụm máu ra ngoài, khuôn mặt xanh xao trông thấy.
"Cha, người nghỉ ngơi cho khỏe đi!"
Dáng vẻ này của ông ấy làm vẻ trêu đùa trên mặt Mục Vỹ tắt ngúm. Hắn ngẩng đầu nhìn Huyền Thiên đang vênh váo trên trời, cười nói: "Con có mấy lời muốn nói với vị thiên chủ này!"
"Vỹ Nhi!"
Thấy Mục Vỹ lao ra như tên bắn, Mục Thanh Vũ nóng vội quá nên lại hộc máu.
"Ta hỏi ngươi, làm sao ngươi biết dùng Chiến Thần Quyết!"
Mục Vỹ mặc trường sam đen phi thân lên cao. Hắn nhìn Huyền Thiên trong bộ quần áo màu trắng trước mắt và lạnh lùng cất tiếng.
Nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi của Mục Vỹ, đôi mắt Huyền Thiên bỗng thoáng qua nhiều suy nghĩ. Lão ta nhìn hắn với vẻ kinh ngạc.
"Ta nói thay lời ngươi vậy!"
Mục Vỹ nhìn Huyền Thiên, vẻ mặt đầy xót xa: "Chiến Thần Quyết là võ kỹ do Vỹ Tôn viết ra để dành tặng đồ đệ yêu quý của mình, Mục Lang. Tiếc rằng tâm ma của Mục Lang quá nặng nề, không những tu luyện thất bại mà còn đánh mất cả tu vi!"
"Chuyện này dẫn đến hai thầy trò dần xa cách nhau. Mục Lang mất tích, Vỹ Tôn nỗ lực tu luyện để sớm ngày tiến vào đại thế giới Vạn Thiên và tìm cách chữa trị cho đồ đệ mình!"
"Vì thế, Vỹ Tôn bước lên con đường luyện đan chính vì để luyện chế tiên đan cho đồ đệ như một cách xóa bỏ cảm giác tội lỗi trong lòng!"
"Tiếc thay, cảnh còn người mất, Vỹ Tôn bỏ mình, huynh đệ tốt của hắn thì chết trong tay núi Huyền Không. Nếu ta nhớ không nhầm thì cái chết của Huyết Kiêu do thiên chủ núi Huyền Không gây ra. Chắc khi đó ngươi đã là thiên chủ của núi Huyền Không rồi nhỉ?"
"Mục Lang! Ngươi còn muốn giấu đến khi nào?"
Mục Vỹ nhìn Huyền Thiên, bỗng nhiên quát: "Không, ta phải gọi ngươi là Vỹ Lang mới đúng. Năm đó, Vỹ Tôn ban họ cho ngươi, xem ngươi như con trai ruột thịt. Hắn cho ngươi theo họ Mục là muốn nói cho tất cả mọi người trong tiểu thế giới Tam Thiên biết rằng bất kì kẻ nào dám làm gì học trò của Mục Vỹ hắn chính là tự tìm cái chết!"
"Hắn xem ngươi như con ruột, vì thu ngươi làm đồ đệ mà cãi nhau với Huyết Kiêu, thậm chí vì ngươi mà chết trong lúc đi tìm kỳ bảo quý giá. Vỹ Lang, ngươi có biết điều đó không?"
Trong lúc trút hết những lời trong lòng, vành mắt Mục Vỹ dần đỏ hoe.
Bầu không khí yên lặng như tờ.
Giờ đây, ai nấy đều như thấy ảo giác.
Rằng người đang đứng giữa không trung là Vỹ Tôn hô mưa gọi gió năm ấy chứ không phải Mục Vỹ nữa.
Và người đang đứng trước mặt hắn chính là cậu đồ đệ mến yêu nhưng cũng gây ra nhiều tổn thương cho hắn.
Bốn hộ pháp của núi Huyền Không còn bàng hoàng hơn.
Thiên chủ là Vỹ Lang ư?
Vậy còn thiên chủ thật sự của họ, Huyền Thiên, Huyền Thiên được mệnh danh là thiên tài tuyệt thế ấy đã đi đâu?
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì!"
Huyền Thiên nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt phức tạp.
"Vỹ Tôn là một kẻ tự cao, đồ đệ của hắn chẳng qua chỉ là công cụ để hắn trút giận mà thôi!", lão ta lạnh lùng nói.
"Công cụ trút giận?"
Mục Vỹ bật cười.
"Vỹ Lang!"
Hắn bất ngờ gầm lên, giọng nói khàn khàn ấy làm những người có mặt tại đây sững sờ.
"Ngươi có nhớ ai là người đưa ngươi đi báo thù Thiết Phiến Môn, thế lực ở tiểu thế giới Tam Thiên đã tàn sát thôn làng của ngươi vào mười nghìn năm trước không?"
"Ngươi có nhớ để lĩnh ngộ kiếm ý, ngươi phải chịu khổ vượt qua dòng chảy ngược ở độ sâu ba nghìn thước dưới ao đầm lạnh giá để rèn luyện. Ao đầm rét lạnh ấy, là ai không nỡ ngươi bị lạnh nên dùng địa hỏa sưởi ấm?"
"Ngươi có nhớ ai vì ngươi mà hao mòn nghìn năm tu vi để chữa trị cho chân ngươi, mở rộng kinh mạch cho ngươi?"
Ba câu "ngươi có nhớ" khiến ai nấy đều ngây ra như phỗng.
Nếu không biết Vỹ Tôn khi xưa đã bỏ mình, còn Mục Vỹ xuất thân từ thành Bắc Vân.
Thì họ sẽ nghi ngờ người đang đứng ở đằng kia chính là Vỹ Tôn.
Chương 1114: Thật hay giả
Nghe từng câu nói đầy khí phách của Mục Vỹ xong, Huyền Thiên nhất thời nghẹn họng, sau đó đứng im tại chỗ nhắm mắt lại.
“Ngươi nói ta nghe, trên đời này chỉ có Vỹ Tôn và Mục Lang của ngày xưa biết Chiến Thần Quyết thôi. Tuy họ đã bị giết rồi, nhưng không ai có thể khơi lại những ký ức đã được chôn sâu này đâu!”
“Ngươi là Huyền Thiên ư?”, Mục Vỹ cười lạnh nói: “Nếu ngươi đúng là Huyền Thiên thì dù có giết Mục Lang thì cũng không thể lấy được bí tịch đó. Năm xưa, Vỹ Tôn đã từng nói thế với ngươi chưa?”
“Vớ vẩn!”
Huyền Thiên nhìn Mục Vỹ rồi hừ nói: “Mục Vỹ, ta biết ngươi có quan hệ mật thiết với Vỹ Tôn của ngày xưa, nếu không sao một tên vô dụng như ngươi có thể trở thành thiên tài toàn diện, rồi còn hoá rồng, có chín nguyên khí. Vỹ Tôn đã chết, chắc ngươi đã nhận được truyền thừa của ông ta, cũng tốt thôi, ta sẽ giết ngươi, để Vỹ Tôn thấy mắt nhìn người của ông ta tệ đến mức nào!”
“Nếu mắt nhìn người của ông ấy tệ thì đã chẳng nhận ngươi làm đồ đệ!”
Dứt lời, Mục Vỹ lại châm chọc: “À, đúng là tệ thật chứ, chắc ông ấy không ngờ đồ đệ mà mình thương yêu nhất lại trở thành kẻ hận mình nhất, sau đó còn giết người huynh đệ mà ông ấy coi trọng nhất đâu!”
“Ngông cuồng!”
Thấy Mục Vỹ làu bàu, Huyền Thiên lạnh mặt rồi bừng sát ý.
“Chiến Thần Quật Khởi!”
Huyền Thiên khẽ hô một tiếng, sau đó gập tay lại, chiến khí dồi dào ở mười đầu ngón tay toả ra.
“Cẩn thận!”
Ngay sau đó, các cường giả cảnh giới Sinh Tử như Nhậm Cương Cương, Cừu Xích Viêm, Diệp Thu và Hắc Lân đều lao ngay ra.
Còn quân của núi Huyền Không và các thế lực lớn như nhà họ Chu thì vẫn đứng đực ra, không hiểu gì.
Huyền Thiên là Mục Lang ư?
Thật hay giả vậy?
Thế thiên chủ trước kia của họ đâu? Người đã chết hay bị Mục Lang nhốt lại rồi?
Bốn đại hộ pháp không hiểu ra làm sao nên không dám hành động tuỳ tiện.
“Biến!”
Thấy bảy, tám người lao về phía mình, Huyền Thiên hét lên với vẻ tức giận.
Uỳnh…
Một tiếng nổ lập tức vang lên, gần như các thành viên đang lao về phía Huyền Thiên của Huyết Minh đều ngã nhào.
Dù họ có hợp sức thì cũng không thể chống lại sức mạnh của Huyền Thiên được.
“Thấy chưa?”
Huyền Thiên nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Giờ không còn ai bảo vệ ngươi nữa rồi, tất cả mọi thứ mà ngươi tạo ra chỉ là rác rưởi trong mắt ta thôi!”
Song, Mục Vỹ lại mỉm cười khi thấy vẻ đắc ý của Huyền Thiên.
Nụ cười ấy chứa đầy vẻ cay đắng.
“Mục Lang, năm xưa ta có thể biến con thành thiên tài nổi danh của tiểu thế giới Tam Thiên, thì bây giờ, ta sẽ để con trở về nguyên dạng”.
Mục Vỹ nhìn Mục Lang rồi nói với giọng cực nhỏ.
Nghe thấy vậy, Huyền Thiên tỏ vẻ vô cùng chấn động và khó tin.
“Đại Sách Mệnh Thuật!”
Mục Vỹ lẩm bẩm.
“Không!”
Nghe thấy vậy, Tần Mộng Dao tái mặt nhìn Mục Vỹ với vẻ tuyệt vọng.
Vù…
Ngay sau đó, mưa gió kéo đến khắp tiểu thế giới Tam Thiên, bầu trời u tối, không gian mờ mịt, mọi quy luật tự nhiên đều bị đảo lộn.
Cùng lúc đó, một bóng người già nua đã bay ra khỏi núi Đại Hoang của Thiên Vận Đại Lục rồi đáp xuống đất.
“Đại Sách Mệnh Thuật là một trong hàng trăm nghìn đại đạo. Quy Nhất, người mà ngươi lựa chọn có thể thành công không đây? Đã bao năm ngươi hi vọng rồi lại thất vọng, sao vẫn cố chấp thế?”
Ông lão ngẩng lên nhìn trời, gương mặt nhăn nheo lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Trên đời kiểu gì cũng có những việc mà đến kẻ mạnh như ông ta cũng không thể kiểm soát được.
Đại Sách Mệnh Thuật!
Nghe thấy bốn chữ này, nhóm Tiêu Doãn Nhi cũng đờ ra.
Họ chưa từng thấy Mục Vỹ sử dụng bản lĩnh này bao giờ.
Trong lúc mưa gió bão bùng, không gian như chỉ còn lại một mình Mục Vỹ.
Lần này, Mục Vỹ đã đốt bảy nghìn năm tuổi thọ.
Bảy nghìn năm!
Một nghìn năm tương đương với một cảnh giới, Mục Vỹ dùng bảy nghìn năm tuổi thọ nên đã trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Cảnh giới Sinh Tử tầng thứ năm!
Thực lực của hắn nhanh chóng tăng vọt, hệt như lấy mạng sống của mình ra để đánh đổi thực lực với tự nhiên.
Toàn thân hắn bùng cháy ý chí chiến đấu.
Lúc này, hắn như chiến thần ngạo mạn!
Thấy vậy, Huyền Thiên tỏ vẻ thận trọng.
Lão ta có thể cảm nhận thực lực hiện giờ của Mục Vỹ là thật, chứ không phải tăng tạm thời nhờ uống đan dược.
“Vỹ Lang, năm xưa, ta đã cho con thành tựu, nhưng con lại giết Huyết Kiêu, nên hôm nay, sư phụ sẽ giải quyết con!”
Mục Vỹ nhìn Huyền Thiên rồi truyền lực linh hồn nói.
Chương 1115: Đoạt mạng lần nữa
“Ngươi mà cũng đòi ư?”
Dù trong mắt Huyền Thiên chứa đầy vẻ chấn động, nhưng lão ta biết mình đã ở cảnh giới Sinh Tử tầng thứ bảy đẳng cấp, chỉ còn thiếu một bước nữa là đứng ngang hàng với thần tiên rồi.
Dù Mục Vỹ có thể nâng thực lực lên thành cảnh giới Sinh Tử tầng thứ năm nhờ Đại Sách Mệnh Thuật, thì cũng không phải đối thủ của lão ta.
“Cửu Nguyên Huyết Luân!”
Lúc này, Mục Vỹ không còn nhiều lời nữa.
Một chiếc vòng máu khổng lồ đã xuất hiện sau lưng hắn.
Chiếc vòng máu đó che phủ phạm vi cả chục nghìn mét.
Trước vòng máu đó có chín Nguyên Cầu, mỗi quả đều có đường kính gần nghìn mét.
Chín quả Nguyên Cầu sáng chói như chín mặt trời ở trên cao.
Vù vù, ngay sau đó chúng đã tập trung hết trên vòng máu đó.
Vòng máu loé sáng rồi bay về phía Huyền Thiên.
“Chiến Thần Quyết - Chiến Ngạo Thương Khung!”
Huyền Thiên nhanh chóng phản ứng lại, lập tức tiến bước, tung hai quyền ra, chân nguyên hùng hồn như biển lớn cuộn trào.
“Lui!”
Khổ Thanh đột nhiên hét lên rồi tung một chưởng ra, một màn sáng hình cầu đã che phủ phía trước tất cả mọi người.
Ầm…
Ngay sau đó, từng con sóng lớn cuộn dâng kéo đến như sóng thần.
Các tiếng nổ inh tai nhức óc như muốn huỷ diệt trời đất, các võ giả có thực lực thấp đã toi đời.
Vụ nổ này khiến mọi người cách Mục Vỹ và Huyền Thiên ra thật xa.
Vài tiếng động trầm lắng vang lên, dư âm của vụ nổ dần biến mất, mọi người chợt thấy vòng máu che khuất bầu trời đã xuất hiện một vết nứt.
Huyền Thiên đứng phía trước đang tung hai quyền ra, tay áo của lão ta rách tươm, tóc tai thì bù xù.
Chiếc khăn che mặt cũng rách tơi tả, sau đó rơi xuống làm lộ ra gương mặt của lão ta.
“Vỹ Lang!”
Diệp Thu kinh ngạc khi trông thấy gương mặt đó.
Vỹ Lang?
Những người không biết gì về chuyện năm xưa ở xung quanh thì chỉ có vẻ nghi hoặc.
Mục Thanh Vũ thì có vẻ đăm chiêu.
Chấn động nhất phải kể đến bốn đại hộ pháp và các trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không.
Thiên chủ mà thường ngày họ luôn kính ngưỡng, sợ sệt không phải là thiên chủ của trước kia, mà là Vỹ Lang!
Một thiên tài hô mưa gọi gió của hàng vạn năm trước.
Nghĩ tới đây, ai cũng thấy kinh ngạc.
Vỹ Lang là đồ đệ của Vỹ Tôn cơ mà? Nhưng kế hoạch giết Huyết Kiêu lại do một tay y sắp đặt, tên này đã tự tay giết sư thúc của mình ư?
Trước giờ, họ luôn nghĩ Mục Vỹ và Vỹ Tôn của ngày xưa có quan hệ gì đó, khả năng cao Mục Vỹ đã nhận được truyền thừa của Vỹ Tôn.
Còn chuyện trùng sinh linh hồn thì không một ai dám nghĩ đến.
Thấy thế, mọi người mới hiểu tại sao Mục Vỹ lại ung dung tới vậy, ra Huyền Thiên chính là Vỹ Lang.
Mục Vỹ đã nhận được truyền thừa của Vỹ Tôn, thì nhất định biết chuyện cũ ngày xưa, vì thế mới kể hết lại một cách rõ ràng như vậy.
“Mục Lang!”
“Ta là Vỹ Lang!”
Vỹ Lang nhìn Mục Vỹ rồi chí khí nói: “Ta đã trùng sinh, nên không còn là Mục Lang của ngày xưa nữa”.
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ có vẻ mất hứng.
“Ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng hôm nay, ngươi buộc phải chết!”
Vỹ Lang nhìn Mục Vỹ với vẻ khát máu.
“Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng!”
Mục Vỹ nhìn Vỹ Lang rồi hỏi tiếp.
Lần này, trông Mục Vỹ vô cùng ủ rũ.
“Ngươi đã giết Huyết Kiêu đúng không?”
Vỹ Lang nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ rồi nở một nụ cười lạnh.
“Đúng!”
Vỹ Lang gật đầu nói: “Y bảo ta là kẻ ma tâm độc ác còn gì? Thế thì ta sẽ ác cho y xem. Ta nói cho ngươi biết luôn, lúc y phát hiện ra tung tích của ta, ta đã giả bộ đáng thương, sau đó ta đã giết y bằng một kiếm khi y và núi Huyền Không đang đại chiến”.
“Ngươi không biết y chết thảm thế nào đâu, máu thịt tung toé nát tươm, linh hồn thật thì bị ta luyện hoá triệt để. Đến tận lúc chết, y cũng không ngờ là ta đã ra tay”.
“Nhưng Huyết Kiêu không hổ là Huyết Tôn, đến người của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn và Cửu Nguyên Tiên Môn cùng ra tay mà cũng không áp chế được y, nếu không phải ta đánh lén được một phát thì chắc y chưa chết được đâu!”
“Im ngay!”
Mục Vỹ gần như dùng hết sức để gào lên, toàn thân thì run lẩy bẩy.
Ánh mắt hắn nhìn Vỹ Lang hệt như nhìn một con quái thú.
Đây chính là đệ tử mà năm xưa hắn đã hết lòng bồi dưỡng, nhưng từ khi nào tâm tính của y đã biến chất thế này.
“Im ư? Sao ta phải im?”
Vỹ Lang nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói: “Sao? Bây giờ, ngươi còn chưa mạnh bằng một phần mười của ngày xưa, mà còn tưởng có thể ra lệnh cho ta sao?”
“Nếu ngươi chưa chết thì ta xử lý luôn. Giết ngươi rồi thì sau này ở tiểu thế giới Tam Thiên chỉ còn Vỹ Lang, Vỹ Lang tôn giả là ta thôi!”
“Mơ đi!”
“Mơ?”, Vỹ Lang cười nói: “Mục Vỹ, giờ có ai cản được ta? Ngươi ư? Hay Diệp Thu? Hay người phụ nữ mà ngươi yêu?”
Dứt lời, Vỹ Lang giơ tay, bầu trời chợt tối sầm, sóng biển ngừng vỗ rồi cuộn dâng sau lưng y.
“Hôm nay, ta sẽ nhấn chìm Huyết Minh và đảo Lạc Hồn của ngươi!”
Nói xong, Vỹ Lang bấm ngón tay, sóng biển dâng cao cả chục nghìn mét, đỉnh sóng cao bất tận, Vỹ Lang mỉm cười khi chứng kiến tất cả.
“Diệt ư?”
Mục Vỹ ngẩng đầu lên nhìn với vẻ kiêu ngạo.
“Vỹ Lang, ngươi ảo tưởng sức mạnh quá rồi đấy!”
Nói đoạn, Mục Vỹ nhấc tay lên đấm vào ngực mình bùm bụp.
“Ngươi tưởng sư phụ chỉ ăn chơi ở đại thế giới Vạn Thiên cả nghìn năm sao?”
Dứt lời, một luồng khí tức khủng khiếp đã tuôn ra từ cơ thể của Mục Vỹ.
"Ồ? Vậy ư?"
Nghe thấy những lời này, Huyền Thiên bỗng mỉm cười nhìn y.
"Ngươi mới nói gì đấy?"
Lão ta hỏi một cách chế nhạo: "Ngươi nói Khổ Hải Thiên Tôn có thiên phú cao đến mức có thể sánh ngang với Vỹ tôn giả ư? Có thể sánh ngang ư?"
"Hửm?"
"Vậy tức là Khổ Hải Thiên Tôn thua kém Vỹ tôn giả đúng không?"
Mặc dù Khổ Thanh là truyền nhân của Khổ Hải Thiên Tôn nhưng y cũng không thể không thừa nhận điều này.
Đúng thật là so với Vỹ tôn giả thì Khổ Hải Thiên Tôn yếu hơn một chút.
"Đúng là kém hơn thật!"
Huyền Thiên tự nhủ: "Tên Vỹ tôn giả kia trước giờ luôn tự cao tự đại, coi trời bằng vung, tự cho mình hơn cả thiên hạ nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng hắn chết dưới sự hợp tác của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn và đông đảo các thế lực của đại thế giới Vạn Thiên!"
Nói đến đây, lão ta bất chợt nở nụ cười ghê rợn.
"Nhỉ?"
Tin Vỹ tôn giả chết khi đó được thiên chủ công khai ngay trước mắt bao người nên giờ đây không một ai hoài nghi về tính chân thực của chuyện này.
Ai nấy đều tiếc nuối rằng xưa kia Vỹ tôn giả tài giỏi, xuất chúng biết bao nhiêu, để rồi kết cục chỉ được gói gọn trong mỗi một từ "chết".
Đại thế giới Vạn Thiên không phải nơi họ có thể với tới!
"Ngươi muốn nói gì?"
Khổ Thanh ngờ vực nhìn Huyền Thiên, hỏi.
"Không phải ngươi nói Vỹ tôn giả mạnh hơn Khổ Hải Thiên Tôn sao? Tên đó đúng là tự cao tự đại đấy nhưng hắn có vốn liếng để tự cao. Khổ Thiên Quyết do Khổ Hải Thiên Tôn phát minh cũng lợi hại, không biết sẽ ra sao nếu so với Chiến Thần Quyết do Vỹ tôn giả viết ra nhỉ?"
Rầm...
Huyền Thiên vừa nói xong, Mục Vỹ suýt thì ngã xuống.
Nếu Diệp Thu không phản xạ nhanh thì có lẽ hắn đã rơi ùm xuống biển dưới cú đánh trời giáng này rồi.
Chiến Thần Quyết!
Chiến Thần Quyết!
Chiến Thần Quyết!
Đôi mắt Mục Vỹ đỏ ngầu, người run bần bật, trên mặt lẫn trán đều đổ mồ hôi.
Chiến Thần Quyết do hắn nghĩ ra cho ái đồ Mục Lang của mình có thể xem như vượt trên cả tiên thuật, suốt đời này ngoài hắn chỉ có ái đồ biết.
Chỉ có Mục Lang biết mà thôi!
Vì sao Huyền Thiên trước mắt biết được chứ? Sao lão ta biết?
Lão giết Mục Lang rồi moi ra Chiến Thần Quyết ư?
Mục Vỹ biết chuyện này không thể nào xảy ra!
Cho dù Mục Lang bị giết thì cũng không ai có thể tìm ra được bộ võ kỹ này.
Năm đó, Mục Vỹ đã thiết lập cấm chế và nói với Mục Lang về võ kỹ này rằng.
"Đồ nhi ngoan, Chiến Thần Quyết này do vi sư tự tay viết ra cho con, vi sư sẽ lập cấm chú với ý nghĩa võ kỹ này sau khi truyền cho con trọn đời sẽ không bao giờ truyền cho ai khác. Đương nhiên, tiểu tử con cũng phải lập cấm chế nữa!"
"Trong thiên hạ chỉ có ta và con biết võ kỹ này. Dù có một ngày cả sư phụ lẫn con đều thay hình đổi dạng thì vẫn chỉ có hai ta biết đến nó!"
"Ngay cả khi sư phụ bị giết cũng đừng hòng ai sử dụng được võ kỹ này, vì thứ sư phụ tặng con là duy nhất!"
Những lời năm nào hiện rõ trước mắt.
Mục Vỹ hiểu rõ một điều rằng môn võ kỹ này bị người khác chiếm được vốn là chuyện không thể.
Chỉ có ông trời và hai người biết, thế mà hôm nay có thêm Huyền Thiên biết. Làm sao có thể!
Tại sao lão ta biết được!
Mục Vỹ chỉ thấy đủ thứ ký ức từ kiếp trước chồng chéo lên nhau trong đầu mình.
Tim hắn đập dữ dội, thịch thịch thịch gõ vào mỗi một tấc da thịt của hắn!
"Chiến Thần Quyết!"
Khổ Thanh cũng lộ vẻ đề phòng khi nghe thấy ba từ này.
Môn võ kỹ này từng được nhắc đến trong truyền thừa của Khổ Hải Thiên Tôn.
Nhớ khi xưa Khổ Hải Thiên Tôn từng nói rằng Khổ Thiên Quyết mà mình sáng chế ra là vô địch trong suốt hàng chục nghìn năm qua, trừ Chiến Thần Quyết của Vỹ Tôn.
Nhưng y biết rằng đây là võ kỹ mà Vỹ Tôn chỉ truyền lại cho đệ tử xuất chúng Mục Lang của mình, ngoài y ra không còn ai có manh mối gì về nó!
"Chiến Thần Quyết đúng là lợi hại! Có lẽ Khổ Thiên Quyết không bằng được!"
Lúc này, Khổ Thanh nói thẳng: "Nhưng cả tiểu thế giới Tam Thiên khi đó chỉ có Vỹ Tôn và đồ đệ Mục Lang của ngài biết đến nó, những người khác chỉ mới nghe qua tên. Sau này Vỹ Tôn phi thăng, Mục Lang biến mất, vô số người tìm kiếm Mục Lang nhưng không ai biết y đang ở đâu. Làm gì có chuyện còn người nào khác có Chiến Thần Quyết!"
"Trên thế gian này vốn chẳng có chuyện gì là không thể, chẳng qua là do vốn hiểu biết của các ngươi quá nông cạn nên mới bác bỏ những khả năng có thể xảy ra thôi!"
Nói xong, Huyền Thiên chậm rãi cử động hai tay.
Dần dần, một tầng khí tức vô hình bao phủ lấy người lão ta.
Đó là chiến khí!
Chiến khí!
Nhìn thấy khí tức quanh quẩn bên người Huyền Thiên, Khổ Thanh ngạc nhiên thốt: "Chiến Thần Quyết! Năm đó Vỹ Tôn tu luyện ra chiến khí và dùng chiến khí làm cơ sở để tạo ra Chiến Thần Quyết. Chiến Thần Quyết chuyên dùng để tu luyện chiến khí".
"Nghe nói Chiến Thần Quyết có tổng cộng bảy tầng tương ứng với bảy tầng của cảnh giới Sinh Tử. Qua mỗi một tầng, chiến khí sẽ giúp võ giả tăng thực lực lên gấp đôi, gấp năm, gấp mười, mười hai, mười lăm, hai mươi lần, cuối cùng lên đến hai mươi lăm lần!"
"Hơn hết, một khi chiến khí thành hình sẽ có sức công phá ngang bằng chân nguyên, phải nói là mạnh hơn mới đúng! Nhưng..."
Khổ Thanh nhìn Huyền Thiên với vẻ khó tin, hỏi: "Sao ngươi dùng được nó?"
Chương 1112: Phụ thân?
"Vì sao ta không được biết?"
Huyền Thiên nói với vẻ ngạo nghễ: "Tên Vỹ Tôn kia tự tôn vinh bản thân là thiên tài, sáng tạo ra Chiến Thần Quyết thì giỏi đấy nhưng cuối cùng thì sao?"
"Cuối cùng làm hại đồ đệ hắn tàn tật hai chân, buộc phải thay đổi ngoại hình, tham sống sợ chết, nhẫn nhịn mấy nghìn năm, sống một cuộc đời mới!"
Cảm xúc của Huyền Thiên có vẻ không được ổn định cho lắm, lão ta giận dữ rít gào: "Hắn có biết trong lòng đồ đệ hắn oán hận nhường nào không? Hắn có biết sự huy hoàng của mình đã đem lại nỗi đau lớn chừng nào cho đồ đệ hắn không?"
"Ngươi..."
"Đừng có nói nhiều!"
Huyền Thiên quát: "Khổ Thiên Quyết đấu với Chiến Thần Quyết đi, để xem Vỹ Tôn và Khổ Hải năm đó ai lợi hại hơn ai!"
"Chính xác hơn là, ta và ngươi ai mạnh hơn!"
Câu vừa dứt, chiến khí cuồn cuộn ngưng tụ quanh thân Huyền Thiên như chân nguyên.
Chiến khí bàng bạc ấy quanh quẩn bên cạnh lão ta và tỏa ra khí tức vừa bá đạo vừa sắc bén. Chúng lan tràn ra khắp nơi một cách điên cuồng.
"Nhận lấy cái chết!"
Huyền Thiên vừa nhìn Khổ Thanh vừa xông tới với tốc độ rất nhanh, chiến khí dâng trào dữ dội, ý chí chiến đấu sục sôi!
Chiến khí mênh mông và mãnh liệt ấy khiến Huyền Thiên lúc này trông khác hẳn thường ngày. Oai phong, vĩ đại, không ai sánh bằng.
Tuy nhiên, mọi người chỉ nhìn thấy Huyền Thiên bước đi đầy hiên ngang chứ không chú ý đến đôi tay lặng lẽ cong đầu ngón lại của lão ta.
Những người khác không nhận ra nhưng Mục Vỹ lại chú ý đến.
Khi nhìn thấy Huyền Thiên âm thầm cong đầu ngón tay, Mục Vỹ như bị sét đánh.
Người hắn bắt đầu run bần bật, mặt ướt đẫm mồ hôi.
"Sư phụ!"
"Minh chủ!"
"Vỹ ca!"
Biểu hiện kì lạ của Mục Vỹ làm những người xung quanh hoảng sợ. Họ vội vàng đỡ hắn.
"Ta... ta... không sao, không sao!"
Mục Vỹ phất tay, mới không bao lâu mà khuôn mặt hắn tiều tụy đi trông thấy.
Vẻ mặt lạ thường của Mục Vỹ khiến đôi mày thanh tú của Tần Mộng Dao nhíu lại. Như nghĩ đến điều gì, sự bàng hoàng dần hiện lên trong mắt cô.
"Chiến Thần Quyết tầng thứ bảy, Chiến Ngạo Thương Khung!"
Một tiếng quát đột nhiên cất lên giữa không trung. Giờ đây, khí tức toàn thân Huyền Thiên thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, lão ta như hóa thành tiên, hóa thành chúa tể độc nhất vô nhị của đất trời nơi đây.
Tầng thứ bảy của Chiến Thần Quyết với sức mạnh được tăng gấp hai mươi lăm lần khiến Huyền Thiên lúc này quả thật vô cùng xứng với tên chiêu thức Chiến Ngạo Thương Khung!
Ngay sau đó, tốc độ của lão ta nhanh như tia chớp.
Ầm...
Phút chốc, dù đã vận chuyển Khổ Thiên Quyết nhưng Khổ Thanh vẫn không thể phản kháng.
Một quyền!
Huyền Thiên tung một cú đấm ra, Khổ Thanh thậm chí không có lấy thời gian tránh né. Tầng phòng ngự bao quanh cơ thể vỡ tan toàn bộ.
Một quyền!
Chỉ bằng một quyền thôi sao?
Khổ Thanh hệt một tảng thiên thạch rơi thẳng vào đại dương bên dưới.
Uỳnh...
Sóng biển lập tức dâng cao nghìn mét.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Trừ Mục Vỹ.
Hắn hiểu rõ mức độ kinh khủng của Chiến Thần Quyết hơn bất cứ ai.
Nếu trong một trận đấu cả hai đều cùng cảnh giới, bỗng nhiên đối thủ mạnh hơn ngươi gấp mấy lần thì trận đấu này xem như bỏ.
Nếu như võ kỹ Khổ Thanh tu luyện không phải Khổ Thiên Quyết của Khổ Hải Thiên Tôn mà là những võ kỹ khác thì e rằng lúc này đã thành một cái xác rồi!
Uỳnh...
Đang lúc mọi người vẫn chưa hết rúng động thì một bóng người thình lình bay lên từ dưới đáy biển.
"Thánh chủ!"
"Thánh chủ!"
Thấy bóng dáng như tắm máu kia, có hai người bất chợt lao ra khỏi đám đông.
"Thánh chủ!"
Một người trong đó không xa lạ gì với Mục Vỹ, đó chính là Nhậm Cương Cương - người đã tiếp viện hắn trong cuộc chiến trên biển vào năm năm về trước.
Người còn lại là một nhân tố bất ngờ, đó là Cừu Xích Viêm của Thiên Kiếm Sơn.
Cừu Xích Viêm cầm trường kiếm đứng trước người Khổ Thanh, nhìn lên trên.
"Xích Viêm!"
Thấy Cừu Xích Viêm hừng hực lửa giận, Khổ Thanh vội vàng nói: "Đừng làm liều, ngươi không phải đối thủ của lão ta đâu!"
Nghe vậy, Cừu Xích Viêm gật đầu trong căm phẫn.
Hiện giờ, máu rỉ ra từ mỗi một lỗ chân lông trên toàn bộ cơ thể Khổ Thanh, chiếc khăn che mặt của y cũng lặng lẽ rơi xuống.
"Cha!"
"Mục Thanh Vũ!"
Mục Vỹ, Tần Mộng Dao và những người khác đều thảng thốt khi nhìn thấy nam tử trung niên có gương mặt tuấn lãng ấy.
Mấy năm qua, từ khi tiến vào tiểu thế giới Tam Thiên lúc nào Mục Vỹ cũng kiếm tìm tin tức về phụ thân mình nhưng luôn nhận lại một con số không.
Thế mà lúc này lại thấy Mục Thanh Vũ.
Thánh chủ điện Khổ Thiên?
Là Mục Thanh Vũ ư?
Sao có thể!
Chương 1113: Công cụ trút giận?
"Cha, sao người lại ở đây?", Mục Vỹ bần thần hỏi Mục Thanh Vũ.
Kiếp trước, điểm xuất phát trước khi trở thành Tiên Vương của hắn là một cô nhi không cha không mẹ xuất thân từ Thập Vạn Đại Sơn.
Sau khi trùng sinh, sống trong người chủ cũ cơ thể này, hắn có phụ mẫu.
Mặc dù trước đây bị phụ thân bỏ lại tại thành Bắc Vân nhưng sau này Mục Vỹ cũng biết được rằng do nhà họ Vỹ gây sức ép quá lớn nên Mục Thanh Vũ buộc phải làm vậy.
Bù lại, ông ấy bảo đệ đệ ruột của mình là Mục Lâm Thần bảo vệ hắn dưới thân phận trưởng tộc nhà họ Mục ở thành Bắc Vân.
Thế nên ít nhiều gì tình cha con đối với người cha trước mắt vẫn nhen nhóm trong lòng hắn.
"Thảo nào!"
Mục Vỹ đã hiểu ra mọi chuyện.
Bảo sao không dưng tự nhiên thánh chủ của điện Khổ Thiên đưa ra lời mời hợp tác cùng nhau chống lại núi Huyền Không với mình.
Lúc Huyết Minh mới được thành lập đã có gì nắm trong tay đâu!
Hơn nữa Huyết Minh sau khi thành lập không hề bị núi Huyền Không dồn ép suốt năm năm ròng, có lẽ Mục Thanh Vũ là nguyên nhân rất lớn đứng sau việc này.
"Hết Vũ Thanh Mộc lại tới Khổ Thanh! Thôi cha nói cho con biết người còn bao nhiêu tên giả nữa đi!"
Mục Vỹ nhìn Mục Thanh Vũ cũng là thánh chủ điện Khổ Thiên, cười khổ.
"Tên nhãi này, giờ mà có tâm trạng đùa giỡn nữa sao?"
Mục Thanh Vũ vừa cười vừa mắng hắn: "Thứ Huyền Thiên tu luyện chính là Chiến Thần Quyết do Vỹ Tôn sáng tạo ra. Chiến Thần Quyết vô cùng hùng mạnh, phụ thân sẽ đưa con đi khỏi đây ngay!"
"Đi khỏi đây ạ?"
Mục Vỹ lắc đầu.
"Cha, đâu phải người không hiểu con người con, con ấy mà, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Biết không thể làm được nhưng vẫn cứ đâm đầu là ngu ngốc, nhưng ai bảo người sinh ra một đứa con trai ngu ngốc như con chứ!"
Hắn có thể tự tin nói rằng không ai trên thế gian này hiểu mức độ bá đạo của Chiến Thần Quyết hơn mình.
"Nhóc con, những năm qua chứng kiến mỗi một bước đi trưởng thành của con, ta rất lấy làm vui mừng. Cha có nỗi khổ riêng nên không thể bảo vệ con, nhưng lần này cha sẽ không để con hy sinh nữa!"
Mục Thanh Vũ gượng cười: "Hơn nữa, ta còn muốn bồng cháu mà!"
Lúc Tần Mộng Dao mang thai, ông ấy vui quá trời quá đất. Vốn dĩ Mục Thanh Vũ đã chuẩn bị ổn thỏa cho đại lễ của cháu mình nhưng chẳng ngờ được cô mang thai những năm năm vẫn chưa sinh.
Ông ấy phải cảm thán thần thú Băng Hoàng đúng là khác biệt.
Nhưng Mục Thanh Vũ mới nói xong thì phun một ngụm máu ra ngoài, khuôn mặt xanh xao trông thấy.
"Cha, người nghỉ ngơi cho khỏe đi!"
Dáng vẻ này của ông ấy làm vẻ trêu đùa trên mặt Mục Vỹ tắt ngúm. Hắn ngẩng đầu nhìn Huyền Thiên đang vênh váo trên trời, cười nói: "Con có mấy lời muốn nói với vị thiên chủ này!"
"Vỹ Nhi!"
Thấy Mục Vỹ lao ra như tên bắn, Mục Thanh Vũ nóng vội quá nên lại hộc máu.
"Ta hỏi ngươi, làm sao ngươi biết dùng Chiến Thần Quyết!"
Mục Vỹ mặc trường sam đen phi thân lên cao. Hắn nhìn Huyền Thiên trong bộ quần áo màu trắng trước mắt và lạnh lùng cất tiếng.
Nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi của Mục Vỹ, đôi mắt Huyền Thiên bỗng thoáng qua nhiều suy nghĩ. Lão ta nhìn hắn với vẻ kinh ngạc.
"Ta nói thay lời ngươi vậy!"
Mục Vỹ nhìn Huyền Thiên, vẻ mặt đầy xót xa: "Chiến Thần Quyết là võ kỹ do Vỹ Tôn viết ra để dành tặng đồ đệ yêu quý của mình, Mục Lang. Tiếc rằng tâm ma của Mục Lang quá nặng nề, không những tu luyện thất bại mà còn đánh mất cả tu vi!"
"Chuyện này dẫn đến hai thầy trò dần xa cách nhau. Mục Lang mất tích, Vỹ Tôn nỗ lực tu luyện để sớm ngày tiến vào đại thế giới Vạn Thiên và tìm cách chữa trị cho đồ đệ mình!"
"Vì thế, Vỹ Tôn bước lên con đường luyện đan chính vì để luyện chế tiên đan cho đồ đệ như một cách xóa bỏ cảm giác tội lỗi trong lòng!"
"Tiếc thay, cảnh còn người mất, Vỹ Tôn bỏ mình, huynh đệ tốt của hắn thì chết trong tay núi Huyền Không. Nếu ta nhớ không nhầm thì cái chết của Huyết Kiêu do thiên chủ núi Huyền Không gây ra. Chắc khi đó ngươi đã là thiên chủ của núi Huyền Không rồi nhỉ?"
"Mục Lang! Ngươi còn muốn giấu đến khi nào?"
Mục Vỹ nhìn Huyền Thiên, bỗng nhiên quát: "Không, ta phải gọi ngươi là Vỹ Lang mới đúng. Năm đó, Vỹ Tôn ban họ cho ngươi, xem ngươi như con trai ruột thịt. Hắn cho ngươi theo họ Mục là muốn nói cho tất cả mọi người trong tiểu thế giới Tam Thiên biết rằng bất kì kẻ nào dám làm gì học trò của Mục Vỹ hắn chính là tự tìm cái chết!"
"Hắn xem ngươi như con ruột, vì thu ngươi làm đồ đệ mà cãi nhau với Huyết Kiêu, thậm chí vì ngươi mà chết trong lúc đi tìm kỳ bảo quý giá. Vỹ Lang, ngươi có biết điều đó không?"
Trong lúc trút hết những lời trong lòng, vành mắt Mục Vỹ dần đỏ hoe.
Bầu không khí yên lặng như tờ.
Giờ đây, ai nấy đều như thấy ảo giác.
Rằng người đang đứng giữa không trung là Vỹ Tôn hô mưa gọi gió năm ấy chứ không phải Mục Vỹ nữa.
Và người đang đứng trước mặt hắn chính là cậu đồ đệ mến yêu nhưng cũng gây ra nhiều tổn thương cho hắn.
Bốn hộ pháp của núi Huyền Không còn bàng hoàng hơn.
Thiên chủ là Vỹ Lang ư?
Vậy còn thiên chủ thật sự của họ, Huyền Thiên, Huyền Thiên được mệnh danh là thiên tài tuyệt thế ấy đã đi đâu?
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì!"
Huyền Thiên nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt phức tạp.
"Vỹ Tôn là một kẻ tự cao, đồ đệ của hắn chẳng qua chỉ là công cụ để hắn trút giận mà thôi!", lão ta lạnh lùng nói.
"Công cụ trút giận?"
Mục Vỹ bật cười.
"Vỹ Lang!"
Hắn bất ngờ gầm lên, giọng nói khàn khàn ấy làm những người có mặt tại đây sững sờ.
"Ngươi có nhớ ai là người đưa ngươi đi báo thù Thiết Phiến Môn, thế lực ở tiểu thế giới Tam Thiên đã tàn sát thôn làng của ngươi vào mười nghìn năm trước không?"
"Ngươi có nhớ để lĩnh ngộ kiếm ý, ngươi phải chịu khổ vượt qua dòng chảy ngược ở độ sâu ba nghìn thước dưới ao đầm lạnh giá để rèn luyện. Ao đầm rét lạnh ấy, là ai không nỡ ngươi bị lạnh nên dùng địa hỏa sưởi ấm?"
"Ngươi có nhớ ai vì ngươi mà hao mòn nghìn năm tu vi để chữa trị cho chân ngươi, mở rộng kinh mạch cho ngươi?"
Ba câu "ngươi có nhớ" khiến ai nấy đều ngây ra như phỗng.
Nếu không biết Vỹ Tôn khi xưa đã bỏ mình, còn Mục Vỹ xuất thân từ thành Bắc Vân.
Thì họ sẽ nghi ngờ người đang đứng ở đằng kia chính là Vỹ Tôn.
Chương 1114: Thật hay giả
Nghe từng câu nói đầy khí phách của Mục Vỹ xong, Huyền Thiên nhất thời nghẹn họng, sau đó đứng im tại chỗ nhắm mắt lại.
“Ngươi nói ta nghe, trên đời này chỉ có Vỹ Tôn và Mục Lang của ngày xưa biết Chiến Thần Quyết thôi. Tuy họ đã bị giết rồi, nhưng không ai có thể khơi lại những ký ức đã được chôn sâu này đâu!”
“Ngươi là Huyền Thiên ư?”, Mục Vỹ cười lạnh nói: “Nếu ngươi đúng là Huyền Thiên thì dù có giết Mục Lang thì cũng không thể lấy được bí tịch đó. Năm xưa, Vỹ Tôn đã từng nói thế với ngươi chưa?”
“Vớ vẩn!”
Huyền Thiên nhìn Mục Vỹ rồi hừ nói: “Mục Vỹ, ta biết ngươi có quan hệ mật thiết với Vỹ Tôn của ngày xưa, nếu không sao một tên vô dụng như ngươi có thể trở thành thiên tài toàn diện, rồi còn hoá rồng, có chín nguyên khí. Vỹ Tôn đã chết, chắc ngươi đã nhận được truyền thừa của ông ta, cũng tốt thôi, ta sẽ giết ngươi, để Vỹ Tôn thấy mắt nhìn người của ông ta tệ đến mức nào!”
“Nếu mắt nhìn người của ông ấy tệ thì đã chẳng nhận ngươi làm đồ đệ!”
Dứt lời, Mục Vỹ lại châm chọc: “À, đúng là tệ thật chứ, chắc ông ấy không ngờ đồ đệ mà mình thương yêu nhất lại trở thành kẻ hận mình nhất, sau đó còn giết người huynh đệ mà ông ấy coi trọng nhất đâu!”
“Ngông cuồng!”
Thấy Mục Vỹ làu bàu, Huyền Thiên lạnh mặt rồi bừng sát ý.
“Chiến Thần Quật Khởi!”
Huyền Thiên khẽ hô một tiếng, sau đó gập tay lại, chiến khí dồi dào ở mười đầu ngón tay toả ra.
“Cẩn thận!”
Ngay sau đó, các cường giả cảnh giới Sinh Tử như Nhậm Cương Cương, Cừu Xích Viêm, Diệp Thu và Hắc Lân đều lao ngay ra.
Còn quân của núi Huyền Không và các thế lực lớn như nhà họ Chu thì vẫn đứng đực ra, không hiểu gì.
Huyền Thiên là Mục Lang ư?
Thật hay giả vậy?
Thế thiên chủ trước kia của họ đâu? Người đã chết hay bị Mục Lang nhốt lại rồi?
Bốn đại hộ pháp không hiểu ra làm sao nên không dám hành động tuỳ tiện.
“Biến!”
Thấy bảy, tám người lao về phía mình, Huyền Thiên hét lên với vẻ tức giận.
Uỳnh…
Một tiếng nổ lập tức vang lên, gần như các thành viên đang lao về phía Huyền Thiên của Huyết Minh đều ngã nhào.
Dù họ có hợp sức thì cũng không thể chống lại sức mạnh của Huyền Thiên được.
“Thấy chưa?”
Huyền Thiên nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Giờ không còn ai bảo vệ ngươi nữa rồi, tất cả mọi thứ mà ngươi tạo ra chỉ là rác rưởi trong mắt ta thôi!”
Song, Mục Vỹ lại mỉm cười khi thấy vẻ đắc ý của Huyền Thiên.
Nụ cười ấy chứa đầy vẻ cay đắng.
“Mục Lang, năm xưa ta có thể biến con thành thiên tài nổi danh của tiểu thế giới Tam Thiên, thì bây giờ, ta sẽ để con trở về nguyên dạng”.
Mục Vỹ nhìn Mục Lang rồi nói với giọng cực nhỏ.
Nghe thấy vậy, Huyền Thiên tỏ vẻ vô cùng chấn động và khó tin.
“Đại Sách Mệnh Thuật!”
Mục Vỹ lẩm bẩm.
“Không!”
Nghe thấy vậy, Tần Mộng Dao tái mặt nhìn Mục Vỹ với vẻ tuyệt vọng.
Vù…
Ngay sau đó, mưa gió kéo đến khắp tiểu thế giới Tam Thiên, bầu trời u tối, không gian mờ mịt, mọi quy luật tự nhiên đều bị đảo lộn.
Cùng lúc đó, một bóng người già nua đã bay ra khỏi núi Đại Hoang của Thiên Vận Đại Lục rồi đáp xuống đất.
“Đại Sách Mệnh Thuật là một trong hàng trăm nghìn đại đạo. Quy Nhất, người mà ngươi lựa chọn có thể thành công không đây? Đã bao năm ngươi hi vọng rồi lại thất vọng, sao vẫn cố chấp thế?”
Ông lão ngẩng lên nhìn trời, gương mặt nhăn nheo lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Trên đời kiểu gì cũng có những việc mà đến kẻ mạnh như ông ta cũng không thể kiểm soát được.
Đại Sách Mệnh Thuật!
Nghe thấy bốn chữ này, nhóm Tiêu Doãn Nhi cũng đờ ra.
Họ chưa từng thấy Mục Vỹ sử dụng bản lĩnh này bao giờ.
Trong lúc mưa gió bão bùng, không gian như chỉ còn lại một mình Mục Vỹ.
Lần này, Mục Vỹ đã đốt bảy nghìn năm tuổi thọ.
Bảy nghìn năm!
Một nghìn năm tương đương với một cảnh giới, Mục Vỹ dùng bảy nghìn năm tuổi thọ nên đã trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Cảnh giới Sinh Tử tầng thứ năm!
Thực lực của hắn nhanh chóng tăng vọt, hệt như lấy mạng sống của mình ra để đánh đổi thực lực với tự nhiên.
Toàn thân hắn bùng cháy ý chí chiến đấu.
Lúc này, hắn như chiến thần ngạo mạn!
Thấy vậy, Huyền Thiên tỏ vẻ thận trọng.
Lão ta có thể cảm nhận thực lực hiện giờ của Mục Vỹ là thật, chứ không phải tăng tạm thời nhờ uống đan dược.
“Vỹ Lang, năm xưa, ta đã cho con thành tựu, nhưng con lại giết Huyết Kiêu, nên hôm nay, sư phụ sẽ giải quyết con!”
Mục Vỹ nhìn Huyền Thiên rồi truyền lực linh hồn nói.
Chương 1115: Đoạt mạng lần nữa
“Ngươi mà cũng đòi ư?”
Dù trong mắt Huyền Thiên chứa đầy vẻ chấn động, nhưng lão ta biết mình đã ở cảnh giới Sinh Tử tầng thứ bảy đẳng cấp, chỉ còn thiếu một bước nữa là đứng ngang hàng với thần tiên rồi.
Dù Mục Vỹ có thể nâng thực lực lên thành cảnh giới Sinh Tử tầng thứ năm nhờ Đại Sách Mệnh Thuật, thì cũng không phải đối thủ của lão ta.
“Cửu Nguyên Huyết Luân!”
Lúc này, Mục Vỹ không còn nhiều lời nữa.
Một chiếc vòng máu khổng lồ đã xuất hiện sau lưng hắn.
Chiếc vòng máu đó che phủ phạm vi cả chục nghìn mét.
Trước vòng máu đó có chín Nguyên Cầu, mỗi quả đều có đường kính gần nghìn mét.
Chín quả Nguyên Cầu sáng chói như chín mặt trời ở trên cao.
Vù vù, ngay sau đó chúng đã tập trung hết trên vòng máu đó.
Vòng máu loé sáng rồi bay về phía Huyền Thiên.
“Chiến Thần Quyết - Chiến Ngạo Thương Khung!”
Huyền Thiên nhanh chóng phản ứng lại, lập tức tiến bước, tung hai quyền ra, chân nguyên hùng hồn như biển lớn cuộn trào.
“Lui!”
Khổ Thanh đột nhiên hét lên rồi tung một chưởng ra, một màn sáng hình cầu đã che phủ phía trước tất cả mọi người.
Ầm…
Ngay sau đó, từng con sóng lớn cuộn dâng kéo đến như sóng thần.
Các tiếng nổ inh tai nhức óc như muốn huỷ diệt trời đất, các võ giả có thực lực thấp đã toi đời.
Vụ nổ này khiến mọi người cách Mục Vỹ và Huyền Thiên ra thật xa.
Vài tiếng động trầm lắng vang lên, dư âm của vụ nổ dần biến mất, mọi người chợt thấy vòng máu che khuất bầu trời đã xuất hiện một vết nứt.
Huyền Thiên đứng phía trước đang tung hai quyền ra, tay áo của lão ta rách tươm, tóc tai thì bù xù.
Chiếc khăn che mặt cũng rách tơi tả, sau đó rơi xuống làm lộ ra gương mặt của lão ta.
“Vỹ Lang!”
Diệp Thu kinh ngạc khi trông thấy gương mặt đó.
Vỹ Lang?
Những người không biết gì về chuyện năm xưa ở xung quanh thì chỉ có vẻ nghi hoặc.
Mục Thanh Vũ thì có vẻ đăm chiêu.
Chấn động nhất phải kể đến bốn đại hộ pháp và các trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không.
Thiên chủ mà thường ngày họ luôn kính ngưỡng, sợ sệt không phải là thiên chủ của trước kia, mà là Vỹ Lang!
Một thiên tài hô mưa gọi gió của hàng vạn năm trước.
Nghĩ tới đây, ai cũng thấy kinh ngạc.
Vỹ Lang là đồ đệ của Vỹ Tôn cơ mà? Nhưng kế hoạch giết Huyết Kiêu lại do một tay y sắp đặt, tên này đã tự tay giết sư thúc của mình ư?
Trước giờ, họ luôn nghĩ Mục Vỹ và Vỹ Tôn của ngày xưa có quan hệ gì đó, khả năng cao Mục Vỹ đã nhận được truyền thừa của Vỹ Tôn.
Còn chuyện trùng sinh linh hồn thì không một ai dám nghĩ đến.
Thấy thế, mọi người mới hiểu tại sao Mục Vỹ lại ung dung tới vậy, ra Huyền Thiên chính là Vỹ Lang.
Mục Vỹ đã nhận được truyền thừa của Vỹ Tôn, thì nhất định biết chuyện cũ ngày xưa, vì thế mới kể hết lại một cách rõ ràng như vậy.
“Mục Lang!”
“Ta là Vỹ Lang!”
Vỹ Lang nhìn Mục Vỹ rồi chí khí nói: “Ta đã trùng sinh, nên không còn là Mục Lang của ngày xưa nữa”.
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ có vẻ mất hứng.
“Ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng hôm nay, ngươi buộc phải chết!”
Vỹ Lang nhìn Mục Vỹ với vẻ khát máu.
“Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng!”
Mục Vỹ nhìn Vỹ Lang rồi hỏi tiếp.
Lần này, trông Mục Vỹ vô cùng ủ rũ.
“Ngươi đã giết Huyết Kiêu đúng không?”
Vỹ Lang nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ rồi nở một nụ cười lạnh.
“Đúng!”
Vỹ Lang gật đầu nói: “Y bảo ta là kẻ ma tâm độc ác còn gì? Thế thì ta sẽ ác cho y xem. Ta nói cho ngươi biết luôn, lúc y phát hiện ra tung tích của ta, ta đã giả bộ đáng thương, sau đó ta đã giết y bằng một kiếm khi y và núi Huyền Không đang đại chiến”.
“Ngươi không biết y chết thảm thế nào đâu, máu thịt tung toé nát tươm, linh hồn thật thì bị ta luyện hoá triệt để. Đến tận lúc chết, y cũng không ngờ là ta đã ra tay”.
“Nhưng Huyết Kiêu không hổ là Huyết Tôn, đến người của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn và Cửu Nguyên Tiên Môn cùng ra tay mà cũng không áp chế được y, nếu không phải ta đánh lén được một phát thì chắc y chưa chết được đâu!”
“Im ngay!”
Mục Vỹ gần như dùng hết sức để gào lên, toàn thân thì run lẩy bẩy.
Ánh mắt hắn nhìn Vỹ Lang hệt như nhìn một con quái thú.
Đây chính là đệ tử mà năm xưa hắn đã hết lòng bồi dưỡng, nhưng từ khi nào tâm tính của y đã biến chất thế này.
“Im ư? Sao ta phải im?”
Vỹ Lang nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói: “Sao? Bây giờ, ngươi còn chưa mạnh bằng một phần mười của ngày xưa, mà còn tưởng có thể ra lệnh cho ta sao?”
“Nếu ngươi chưa chết thì ta xử lý luôn. Giết ngươi rồi thì sau này ở tiểu thế giới Tam Thiên chỉ còn Vỹ Lang, Vỹ Lang tôn giả là ta thôi!”
“Mơ đi!”
“Mơ?”, Vỹ Lang cười nói: “Mục Vỹ, giờ có ai cản được ta? Ngươi ư? Hay Diệp Thu? Hay người phụ nữ mà ngươi yêu?”
Dứt lời, Vỹ Lang giơ tay, bầu trời chợt tối sầm, sóng biển ngừng vỗ rồi cuộn dâng sau lưng y.
“Hôm nay, ta sẽ nhấn chìm Huyết Minh và đảo Lạc Hồn của ngươi!”
Nói xong, Vỹ Lang bấm ngón tay, sóng biển dâng cao cả chục nghìn mét, đỉnh sóng cao bất tận, Vỹ Lang mỉm cười khi chứng kiến tất cả.
“Diệt ư?”
Mục Vỹ ngẩng đầu lên nhìn với vẻ kiêu ngạo.
“Vỹ Lang, ngươi ảo tưởng sức mạnh quá rồi đấy!”
Nói đoạn, Mục Vỹ nhấc tay lên đấm vào ngực mình bùm bụp.
“Ngươi tưởng sư phụ chỉ ăn chơi ở đại thế giới Vạn Thiên cả nghìn năm sao?”
Dứt lời, một luồng khí tức khủng khiếp đã tuôn ra từ cơ thể của Mục Vỹ.
Bình luận facebook