-
Chương 51-55
Chương 51: Khôi lỗi thú
Hàng trăm người từ vùng trong hỗn loạn chạy ra, sắc mặt ai nấy đều hoảng sợ tột độ, muốn chạy trốn tìm một đường sinh cơ.
Lúc này nhóm ba người A Diệt đã đi ra khỏi tòa băng sơn khổng lồ hùng vĩ này, bọn họ từ ngoài nhìn qua cửa quan sát tình thế bên trong. Chỉ thấy có rất nhiều nguyên sĩ hoảng loạn bỏ chạy, hướng tới phía những lối ra. Đằng sau đám người thấp thoáng có thể trông thấy cả đàn ma thú đông nghịt, đủ mọi giống loài đang truy sát những nhân loại phía trước.
Trông thấy cảnh này A Diệt nhíu mày nói: “Rốt cuộc là có thứ gì đáng sợ khiến tất cả bọn họ đều cố hết sức mà chạy trốn vậy nhỉ?”
Khỉ con Kim La gãi đầu hỏi: “Không phải đám người đó đang chạy khỏi đàn ma thú phía sau sao?”
Hài đồng Sửu Nhi lấy cái chân nhỏ nhắn của mình đá vào đầu khỉ con một cái rồi đáp:
“Ngươi xuẩn quá đó, tuy đàn ma thú kia số lượng rất đông hơn nữa còn có không ít ma thú tam giai, nhưng những người chạy phía trước cũng đâu phải đèn cạn dầu, hầu hết họ đều có tu vi Luyện Nguyên cảnh từ tầng 7 trở lên.”
Họ Diệt tiếp lời: “Nếu hai bên giao chiến thì sẽ đều có thương vong thảm trọng, nhưng bên nhân loại chắc chắn vẫn sẽ chiếm ưu thế. Vì vậy bầy ma thú đó không phải thứ mà đám người đang chạy trốn kia kiêng kị nhất. Chắc hẳn còn có thứ gì đó đáng sợ hơn nhiều!”
“Vậy sao chúng ta không bỏ chạy ra khỏi nơi này luôn?” Khỉ con hơi hoảng hỏi.
Nghe vậy cả A Diệt và Sửu Nhi đều liếc mắt nhìn đối phương rồi cười khổ. Trước đó bọn họ đã quên mất một điều quan trọng rằng, để có thể đi ra khỏi nơi này mà xuất hiện tại vùng thung lũng đen, thì cần phải có pháp quyết mở thông đạo. Nhưng không một ai trong số họ biết pháp quyết đó, trước đây khi đi vào nơi này cũng là bám theo những nhóm nguyên sĩ khác.
Lúc này những kẻ chạy trước nhất trong đám người đã đi tới gần lối ra, không một ai chần chừ mà đều lao thẳng ra phía bên ngoài, rời khỏi ngọn núi nguy nga này. Phía cửa mà nhóm tam họa đang ngó vào cũng có vài tên vừa lao ra, Sửu Nhi lập tức động thủ bắt lấy một lão già có tu vi tầng 8 lại để hỏi chuyện.
Khi mới bị Sửu Nhi bám lấy rồi uy hϊếp, lão già còn cố gắng giãy giụa đánh trả, nhưng chỉ sau vài chiêu lão đã bị đánh cho chật vật không chịu nổi. Khi nhìn rõ bộ dáng của hài đồng thì lão hoảng sợ hét lên: “Tiểu Họa Tử! Làm... làm sao ngươi lại bắt ta? Ta...ta không có bảo bối gì đâu.”
Sửu Nhi tức giận gõ đầu lão ta một cái rồi mới hỏi chuyện, hắn hỏi lấy lời giải đáp cho những sự tò mò của cả ba huynh đệ. Sau khi nghe lão già sợ hãi tường thuật lại thì cả ba người đều nhíu mày, cảm thấy tương lai mù mịt.
Chuyện là mấy ngày gần đây, bảo vật được tòa tháp tại vùng trung tâm phóng thích ra đều có phẩm chất cực kì cao, hết sức chân quý. Vì vậy tất cả những thế lực tại nơi đó càng tranh đoạt kịch liệt hơn, số lượng nguyên sĩ tử vong ngày càng nhiều, ngay cả những kẻ có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 8, 9 cũng đã bỏ mạng không ít.
Nhưng có một điều khủng khϊếp mà không một kẻ nào tại khu vực trung tâm ấy hay biết, chính là mặt đất tại nơi đó đã hấp thu toàn bộ huyết nhục của những kẻ đã bỏ mạng, rồi bơm tới cho một thứ được chôn ngay dưới chân tháp!
Sau khi hấp thu đủ huyết nhục nguyên sĩ, thì thứ đó đã thức tỉnh rồi trỗi dậy. Thứ đó có hình dạng một hung thú khổng lồ, dữ tợn, nhưng nhìn qua cũng có thể nhận ra nó thực chất là một đầu khôi lỗi hình thú, hoạt động nhờ hấp thu huyết nhục của nhân loại.
Kể đến đây sắc mặt lão già tái mép, lão như nhớ lại cảnh tượng lúc đó mà rùng mình: “Đầu súc sinh khôi lỗi đó có thực lực cực cao, chỉ một cú táp đã trực tiếp gϊếŧ chết hai nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong!”
“Cái gì?”
Cả ba người nhóm A Diệt đều cả kinh thốt lên, vẻ mặt lộ rõ sự kinh hãi. Lão già không thấy lạ trước biểu hiện của họ, mà tiếp tục sợ hãi kể:
“Đầu khôi lỗi thú đó hết sức cuồng bạo, chỉ trong thời gian ngắn đã diệt sát rất nhiều nguyên sĩ cao giai rồi trực tiếp cắn xé, hấp thu huyết nhục của họ! Hơn nữa chỉ trong một tiếng gầm mà nó có thể sai khiến toàn bộ ma thú tại nơi này, vì thế vừa rồi mới có cảnh tượng chúng ta bị vô số ma thú truy sát.”
Cả ba huynh đệ đều nhìn nhau mà không nói gì, họ thấy rõ sự lo lắng trong ánh mắt của đối phương. Lúc này gần như toàn bộ mọi người đều đã chạy ra khỏi tòa băng sơn này, sau đó những nguyên sĩ am hiểu trận pháp đều đã ra tay, phong kín toàn bộ những lối ra.
Bấy giờ sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, kể cả những kẻ có tu vi cao thâm nhất cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt lo lắng, kinh hoàng. Một bầu không khí âm trầm bao trùm toàn bộ nơi đây, đa số mọi người đều thấp thỏm nhìn về phía những lối ra đã bị phong kín. Không ai biết đầu khôi lỗi thú đó có truy sát ra đến tận đây hay không, chứ đám ma thú thì họ không để tâm tới.
“Đúng rồi, tại sao mấy người này không mở thông đạo rồi chạy ra phía ngoài vùng thung lũng đen, mà phải cố thủ ở đây?”
Nghe A Diệt, một thanh niên chỉ có tu vi tầng 3 mà dám hỏi cộc lốc với bản thân như vậy khiến lão già có chút tức giận, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt bất hảo của Sửu Nhi thì rùng mình rồi nhanh chóng trả lời.
“Các ngươi không biết đấy thôi, một khi lớp quang tráo bảo vệ tòa băng sơn này biến mất, cũng là lúc toàn bộ vùng bình nguyên này bị phong kín lại. Nội bất xuất ngoại bất nhập!”
Sửu Nhi vội vã hỏi thêm: “Thế khi nào trạng thái phong kín này mới hết hiệu lực? Chẳng lẽ chúng ta sẽ bị kẹt mãi tại nơi đây sao?”
“Theo tính toán của cao tầng trong các thế lực lớn thì sau một tháng, khi tòa băng sơn chuẩn bị đóng lại, rồi tống những người bên trong ra ngoài, thì cũng là lúc vùng bình nguyên này kết thúc trạng thái phong bế.”
Họ Diệt xoa xoa cái trán lẩm bẩm: “Vậy thì hiện tại nếu muốn sống, thì tất cả mọi người tại nơi đây chỉ còn cách hợp lực lại với nhau để tử thủ thôi. Nếu để đầu khôi lỗi thú đáng sợ đó thoát được ra ngoài bình nguyên này thì sẽ là một hồi thảm sát!”
Hắn nhìn qua những lối ra tại chân tòa băng sơn, nơi nào cũng có rất nhiều nguyên sĩ đang duy trì trận pháp phong kín lại. Không lạ gì khi thấy những thế lực có thù oán với nhau hiện tại lại có thể chung tay hợp sức, nếu không làm như vậy thì tất cả sẽ phải chết, không một ai là ngoại lệ cả.
Lúc này lão già bị Sửu Nhi bắt lại tuy là tán tu nhưng cũng đã bị một thế gia gọi tới hỗ trợ, duy trì cung cấp nguyên lực đầy đủ cho trận pháp tại lối ra. Tất cả những nguyên sĩ có tu vi từ tầng 7 trở lên đều phải thực hiện, họ phải đứng tử thủ trước một lối ra nào đó. Những kẻ có tu vi kém hơn sẽ thực hiện công tác hậu cần, hoặc đơn giản là làm chân chạy vặt.
Một tiếng gầm kinh dị vang lên, vọng ra từ bên trong tòa băng sơn, tiếng gầm khiến bất kì ai nghe thấy đều rét run. Sau đó tất cả những lớp quang tráo dày đặc đang bịt kín lối ra đều rung lên dữ dội, chắc hẳn những bức tường năng lượng này đang bị đám ma thú công phá.
Nhóm ba người A Diệt hiện tại đã lùi ra cách tòa băng sơn rất xa, gần tiếp cận tới biên giới của bình nguyên. Bọn họ trốn sau vài gốc cây nên không bị kẻ nào phát hiện ra, hơn nữa hiện tại ai nấy chỉ chú ý tới những lối ra tại chân núi, chứ chẳng có thời gian để ý nhóm tam họa này.
“Các ngươi nghĩ cái thứ khôi lỗi gì đó có xông ra được bên ngoài này không?” Khỉ con không kìm được hỏi.
A Diệt đang chăm chú quan sát tình hình phía chân núi, nghe vậy thì trả lời: “Không rõ nữa, nhưng tốt nhất là không nên ra được.”
Sửu Nhi siết chặt nắm đấm lên tiếng: “Nếu thứ đó mà thoát ra được thì chúng ta chỉ còn cách cố gắng hết sức mà tử chiến thôi! Chẳng lẽ hơn trăm nguyên sĩ, hơn nữa toàn cao giai mà không đánh lại một cỗ khôi lỗi sao?”
“Khó lắm, dù sao mấy kẻ mạnh nhất tại nơi đây đều cho rằng đầu súc sinh đó có tu vi ngũ giai ma thú! Hơn nữa dưới trướng nó còn có cả bầy ma thú thực lực đều không thấp.”
Nghe A Diệt nói vậy cả Sửu Nhi lẫn Kim La đều trầm hẳn xuống, bọn họ im lặng quan sát diễn biến tại phía tòa băng sơn khổng lồ.
Đúng lúc này thì điều đáng sợ nhất đã xảy ra!
Tại một lối ra đột nhiên chấn động mạnh mẽ hơn những nơi khác, sau đó rung chấn ngày càng tăng, chả mấy chốc lớp quang tráo bịt đường đã bị phá tan! Những nguyên sĩ cao giai duy trì trận pháp tại nơi đó đều bị phản vệ, ai nấy miệng hộc máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay ngược ra sau.
Trông thấy cảnh tượng này, trái tim của tất cả mọi người tại nơi đây đều giật thót như bị ai bóp nghẹn, hô hấp hỗn loạn, sắc mặt khó coi vô cùng.
Ầm! Từ lối ra đó một thân ảnh to lớn đáng sợ chậm rãi bước ra, nó có hình dáng như một hung thú viễn cổ ba đầu. Toàn thân có những luồng huyết dịch bao quanh không ngừng lưu chuyển, đó chắc chắn chính là huyết nhục của những nguyên sĩ, bị đầu súc sinh này cắn nuốt mà tạo thành.
Chương 52: Cứu tinh
"Rầm! Rầm!"
Vô số ma thú hung hăng từ bên trong tòa băng sơn xông ra ngoài vùng bình nguyên này. Theo tiếng gầm của đầu khôi lỗi thú, tất cả bọn chúng đều lao tới tấn công những nhân loại trong tầm ngắm.
Đầu khôi lỗi thú thân ảnh chợt lóe, đã xuất hiện tại nơi khác cách vị trí ban đầu những mười trượng. Một nhóm nguyên sĩ bất ngờ bị nó công kích với thế sét đánh không kịp bưng tai, trong nháy mắt huyết nhục văng tung tóe, không còn một người sống.
Nhóm A Diệt trốn ở phía xa quan sát thấy cảnh tượng vừa rồi thì đều trợn mắt há hốc mồm. Họ Diệt khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, sống lưng không rét mà run. Nghe người khác kể thì hắn biết đầu khôi lỗi thú đó rất mạnh, nhưng giờ tận mắt chứng kiến mới cảm nhận được thực lực khiến người ta khϊếp sợ là như thế nào.
Một lão già vội vã ra lệnh cho đám người dưới trướng tản ra, lao đi quyết chiến với những đầu ma thú xung quanh. Sau đó lão hướng ánh mắt tới những nguyên sĩ có tu vi cao nhất nơi đây rồi quát lớn:
“Xin các vị hãy đồng tâm hiệp lực cùng nhau cầm cự trước đầu súc sinh này, không để nó có thời gian tàn sát tộc nhân của chúng ta nữa. Những vị tiền bối của các thế gia đứng đầu sắp tới đây rồi, một khi họ tới thì đầu súc sinh này chết chắc!”
Nghe lão già nói vậy không ít kẻ an tâm hơn chút, những nguyên sĩ có tu vi cao của các thế lực nhị lưu đều lộ ra thần sắc vui mừng khi nghe tin tức vừa rồi. Còn những nguyên sĩ thuộc các thế lực nhất lưu thì tỏ ra đắc ý, vì tiền bối đức cao vọng trọng trong gia tộc mình sắp tới đây.
Sau đó đại chiến diễn ra, những nguyên sĩ có tu vi dưới tầng 9 Luyện Nguyên cảnh đều gắng sức tiêu diệt ma thú, không để cho bọn chúng gây cản trở tại chiến trường lớn nhất. Tất cả nguyên sĩ có tu vi tầng 9, và Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong đều tham gia cầm cự tại chiến trường lớn nhất này, đối thủ của họ chính là đầu khôi lỗi thú có thực lực hết sức đáng sợ.
Nhóm A Diệt cũng đang điên cuồng chiến đấu với bầy ma thú, vì số lượng chúng quá đông nên ngay cả ở vị trí cách xa tòa băng sơn này thì cũng có mấy chục đầu tràn tới.
A Diệt chỉ có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 3 nên hắn chỉ có thể chém gϊếŧ với đám ma thú nhất giai, hoặc một vài ma thú nhị giai cấp thấp. Nếu chẳng may gặp phải ma thú nhị giai trung bình hoặc đỉnh cao, thì hắn phải nhanh chóng tránh đi. Còn tam giai thì càng không nói tới, hiện tại họ Diệt chưa thể chơi với đẳng cấp đó.
Khỉ con Kim La đang trong trạng thái hóa hình và điên cuồng dẫm đạp đám hung thú. Nó có tu vi tầng 6 nhưng gặp những ma thú tam giai cấp thấp thì vẫn có thể giày xéo chúng. Bởi vì nó mang trong mình huyết mạch yêu thú cổ đại mạnh mẽ, một đầu cự viên lông vàng đáng sợ với những cú đấm tựa vạn cân.
Còn hài đồng Sửu Nhi với tu vi tầng 9 thì hoàn toàn áp đảo đám ma thú lao tới phía này, hắn như lôi bằng dang cánh sa vào giữa bầy gà con. Kim lôi phóng ra tứ phía, hai cánh tay Sửu Nhi hóa thành quyền trảo của lôi bằng điên cuồng công kích đám ma thú xấu số xung quanh.
Chú thích: Ma thú mỗi giai có thể chia làm ba đẳng cấp nhỏ là cấp thấp, trung bình và đỉnh cao. Ma thú nhất giai ngang với nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh từ tầng 1 đến 3. Nhị giai ngang với tầng 4 đến 6, còn tam giai ngang với tầng 7 đến 9. Từ tứ giai trở lên đã siêu việt nguyên sĩ cảnh giới Luyện Nguyên, cách biệt thực lực như giữa trời với đất.
Tiếp truyện:
Diệt Chúng Sinh vừa chém gϊếŧ những đầu ma thú lao tới vừa quan sát chiến trường lớn nhất, kết quả tại nơi đó chính là chuyện quan trọng nhất, đối với sinh mệnh của tất cả mọi người tại vùng bình nguyên này.
Hiện tại chỉ còn chừng hai chục người có tu vi cao thâm, đang cố gắng cầm cự trước những đòn công kích đáng sợ của đầu khôi lỗi thú đó. Những bộ trận đồ được ném ra vô số, dựa vào nguyên lực hùng hậu của những nguyên sĩ đứng đầu, mà hiện tại những trận pháp đó tạm thời giữ chân được khôi lỗi thú ở yên một chỗ!
Qua thời gian một bữa cơm, số lượng ma thú đã giảm đi đáng kể, nhưng những nguyên sĩ đã phải ngã xuống trong trận chiến này cũng không hề ít. Phía nhóm người A Diệt đã không còn bóng dáng của một đầu ma thú nào, lúc này bọn họ đang ngồi điều tức khôi phục nguyên lực.
Phía chiến trường lớn, đầu khôi lỗi thú đã nổi điên, nó liên tục vùng vẫy, đôi khi còn há cái miệng lớn như chậu máu bắn ra vô số kim châm huyết sắc. Đã có rất nhiều trận pháp khống chế bị đầu súc sinh này phá hủy, những nguyên sĩ mạnh mẽ tại nơi đó cũng đã ít đi thêm vài người.
“Hú!” Đầu khôi lỗi thú điên cuồng gầm rống lên khiến ai nấy đều giật mình hoảng sợ. Toàn thân nó chợt bắn ra vô số kim châm huyết sắc với tốc độ rất nhanh, nhiều nguyễn sĩ ở gần không kịp tránh né đã bị thụ thương không nhẹ.
Một luồng khí tức huyết sát bạo phát, ngay tức thì những trận pháp giữ chân còn lại đều bị phá bỏ! Vừa được tự do đầu khôi lỗi thú đã đại triển thần uy, thân ảnh nó lóe lên liên tục, nhanh như thiểm điện công kích tới những nguyên sĩ đã từng vây khốn nó.
Máu tươi tóe lên như mưa, thi thể la liệt, mùi huyết khí nồng nặc. Rất nhiều người hoảng sợ nhanh chóng tránh xa khỏi phạm vi đầu khôi lỗi thú huyết họa đó hoạt động.
Lúc này không một ai còn có ý nghĩ muốn cầm chân, cùng nhau vây khốn đầu súc sinh đáng sợ đó nữa. Những nguyên sĩ có tu vi trên tầng 8 hiện tại không còn quá 10 người, gần như tất cả những người đã từng tham gia dùng pháp trận khống chế trước khôi lỗi thú đều đã bị diệt sát!
Thân ảnh mãnh thú ba đầu phóng đi thật nhanh, lao tới nơi có nhiều nhân loại nhất, như sói lạc bầy dê nó điên cuồng gϊếŧ chóc. Trông thấy cảnh tượng này nhóm A Diệt ai nấy đều tái mép mặt, họ hiện tại như thể là những con cá đang nằm sẵn trên thớt đợi bị mổ xẻ vậy.
"Đùng!" Một âm thanh va chạm to lớn vang lên, sau đó là toàn bộ lớp màng ngăn cách nơi này với ngoại giới rung chấn dữ dội.
Ai nấy đều cả kinh ngẩng đầu lên quan sát bầu trời, chỉ thấy những đợt rung chấn tiếp tục bạo phát. Ngay cả đầu khôi lỗi thú cũng ngừng lại rồi nghi hoặc ngẩng đầu lên, những ma thú đang điên cuồng cũng thu liễm lại, không còn hung hăng như trước nữa.
Một lão già như nhận ra điều gì đó liền vui mừng kích động hô lớn: “Là các vị tiền bối... các vị tiền bối đang công phá vách ngăn phong bế nơi này để có thể tiến vào. Chúng ta... chúng ta được cứu rồi!”
Nghe những lời nói này như vớ được cọng rơm cứu mạng trong lúc nguy nan vậy, ai nấy đều kích động không thôi, nhiều người còn nước mắt đầm đìa. A Diệt cũng hưng phấn vui mừng, vui vì khả năng cao giữ được tiểu mệnh, vui vì sắp được chứng kiến thần thông của những nguyên sĩ cảnh giới cao hơn!
"Rầm!" Chỉ thấy tại hai phía trên bầu trời có một mảng nứt vỡ sau đó thông đạo hiện ra. Lập tức có hai luồng hào quang từ hai phía bay thẳng xuống, dừng lại trên không trung cách vị trí đầu khôi lỗi thú một khoảng không xa.
Hiện ra là hai thân ảnh, một lão già tóc hoa râm và một mĩ phụ trung niên. Nhìn thấy hai thân ảnh đó ai nấy đều vui mừng không thôi, họ chính là cứu tinh của tất cả nguyên sĩ còn đứng trên vùng bình nguyên này.
Cảm nhận được uy áp phát ra trên thân hai người, đầu khôi lỗi thú nhất thời đứng im tại chỗ, không chút manh động. Những ma thú khác thì đều sợ hãi cúi rạp xuống đất, ma thú tam giai còn đỡ, chứ ma thú nhị giai trở xuống đều toàn thân run rẩy, không thể cử động mảy may.
Lúc này có hai nhóm người là thế gia đỉnh tiêm trên địa thành Mặc Phi này, vui vẻ chạy tới phía dưới hai thân ảnh rồi cúi người cung kính chào.
“Cung nghênh Hàn Chiến thúc tổ.”
“Cung nghênh Hồng Linh thúc.”
Lão già tóc hoa râm, râu dài đến thắt lưng, mặc một bộ thanh y cao quý, chân đứng trên một tấm thuẫn lơ lửng giữa không trung. Lão phất tay ra hiệu cho tộc nhân phía dưới miễn lễ, rồi híp mắt cười với mĩ phụ đối diện, lên tiếng nói:
“Không ngờ Hồng gia lại cử Hồng Linh muội đến đây, ta cứ nghĩ sẽ là mấy lão gia hỏa nào khác cơ đấy.”
Đối diện lão ta là mĩ phụ mặc hồng y quý phái, tuy hai bên mắt có không ít nếp nhăn nhưng tổng thể cả khuôn mặt vẫn rõ nét xinh đẹp, bà đứng trên một thanh trường kiếm hồng sắc. Tay ra hiệu cho tộc nhân lui lại rồi mới liếc nhìn lão già đáp lời:
“Nếu không phải ta đến thì lão đầu Hàn gia ngươi sẽ đè đầu cưỡi cổ mấy tên khác mất.”
“Haha Hồng Linh muội nói quá lời rồi.”
Thế rồi hai người lúc này mới chú ý tới đầu khôi lỗi thú chắn trước mặt bọn họ, nó vẫn đang đứng yên tại chỗ đề phòng quan sát.
Lão Hàn Chiến đánh giá đầu khôi lỗi trước mặt một hồi rồi cười hắc hắc nói: “Thì ra là Huyết Thú Khôi hung danh cực thịnh đây mà, nó có thực lực ngũ giai đỉnh cao, nếu một đấu một thì không ai trong chúng ta có thể dễ dàng áp đảo được đầu súc sinh này đâu.”
“Vậy hay là ba người chúng ta cùng nhau hợp lực diệt sát nó nhé, hai vị tiên sinh thấy như nào?”
Đột nhiên có một giọng nói lạ vang lên khiến hai người này khá là ngạc nhiên, đám người phía dưới thì kinh ngạc không thôi. Một luồng hào quang lục sắc không biết từ đâu bay tới, khi đến gần thân ảnh đầu khôi lỗi thú mới dừng lại.
Hiện ra là một người đàn ông cao lớn vạn vỡ nhìn bề ngoài chỉ chừng 30 tuổi, y phục giản dị để trần hai cánh tay đầy cơ bắp. Ông ta đứng trên một cây thiết côn, toàn thân phóng thích ra khí tức không thua kém gì lão già Hàn Chiến và mĩ phụ Hồng Linh!
Chương 53: Hiển uy
Ba thân ảnh uy nghiêm tại ba vị trí khác nhau chặn đứng đầu Huyết thú khôi tại trung tâm. Cảm nhận được khí tức của ba nhân loại đang bao vậy, không hề dưới bản thân khiến Huyết thú khôi nhất thời không dám bạo động.
Phía dưới mặt đất, vô số nguyên sĩ vui mừng lẫn kinh sợ, giương mắt nhìn ba thân ảnh trên không trung. Những tiếng bàn tán, nghị luận bắt đầu vang lên.
“Không ngờ hôm nay ta có thể chứng kiến ba vị cường giả Hiển Hóa cảnh ra tay chiến đấu!”
“Đúng đấy, quả không hổ danh là các thế gia đỉnh tiêm, vừa có biến đã lập tức phái đến nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh để giải quyết rồi.”
“Đối với thế lực đỉnh tiêm thì điều này cũng bình thường thôi, tuy cường giả Hiển Hóa cảnh rất thưa thớt, nhưng trong mỗi một thế gia đứng đầu đó cũng có không dưới ba vị.”
“Cung nghênh tam thúc gia!” Một nhóm người thuộc thế lực đỉnh tiêm nữa lại kéo tới, sắc mặt vui mừng, kích động cúi chào người đàn ông vạn vỡ phía trên. Ông ta cười “haha” rồi phất tay ra hiệu cho họ lui xuống, sau đó đưa ánh mắt nhìn hai người song song hỏi:
“Hai vị đồng ý với lời đề nghị của ta chứ?”
Lão già Hàn Chiến vuốt bộ râu dài cười đáp: “Các hạ dường như là Mộc Thiên Khiếu, đệ nhất thiên tài trong mấy trăm năm gần đây của Mộc gia nhỉ? Trông quả thực rất bất phàm đúng là anh hùng xuất thiếu niên.”
Mĩ phụ trung niên Hồng Linh cũng quan sát đánh giá gã đàn ông rồi nói: “Năm xưa ta từng nghe phong thanh rằng Mộc Thiên Khiếu các hạ, chưa tới 40 tuổi đã đột phá trở thành nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh. Hiện tại có lẽ cậu còn chưa tu luyện tới trăm năm đã đạt đến đồng giai với ta rồi, không hổ danh thiên tài Mộc gia.”
Thấy hai người này không trả lời câu hỏi của mình, Mộc Thiên Khiếu nhíu mày nhưng liền giãn ra, hắn cười đáp: “Thiên tài gì chứ chỉ là được ông trời chiếu cố hơn chút mà thôi, hai vị quá khen rồi. So với đệ tử trong các tông phái lớn thì tốc độ này của tại hạ chẳng đáng nhắc tới.”
Ở phía dưới, trông thấy ba kẻ phía xa kia vẫn đang dâu dài khen đểu lẫn nhau, khiến hài đồng Sửu Nhi trừng mắt dậm chân nói: “Ba lão già đó có định tiêu diệt đầu thú khôi không vậy? Hay chỉ tới đây dát vàng lên mặt nhau!”
A Diệt giải đáp: “Bọn họ là đang kìm chế lẫn nhau đó, các bộ phận trên thân thể đầu thú khôi kia rất có giá trị, bọn họ đang muốn phân chia sao cho mình kiếm được lợi nhất. Không một ai muốn sau khi bỏ sức ra diệt sát đầu súc sinh này, mà phần lớn những vật có giá trị lại rơi vào tay kẻ khác cả.”
Lúc này đầu Huyết thú khôi không kìm được muốn động thủ, nó không thích cái cảm giác bị kẹp giữa ba tên nhân loại có thực lực mạnh mẽ. Nó gầm lớn lên, khiến cho những đầu hung thú xung quanh rục rịch, đám ma thú tuy vẫn sợ hãi trước khí tức của ba cường giả nhân loại, nhưng lại không thể kháng cự lại mệnh lệnh của Huyết thú khôi.
Trông thấy bầy ma thú phía dưới bắt đầu đứng dậy, muốn theo lệnh của thú khôi mà quần công mình cùng hai kẻ đồng giai khác, khiến gã Mộc Thiên Khiếu cười hắc hắc.
“Nếu hai vị chưa quyết thì tại hạ đành diệt trước đám tay chân của đầu súc sinh này vậy, cũng để cho lát nữa không còn thứ gì vướng đường chúng ta.”
Dứt lời gã ta liền hướng xuống phía dưới mà thi pháp, đột nhiên có vô số những cọc gỗ to lớn dẻo dai từ dưới mặt đất trồi lên! Những cọc gỗ này không ngừng công kích đám ma thú khiến chúng tử thương thảm trọng. Sau đó gã họ Mộc vung tay bắn ra những luồng nguyên lực cường đại, oanh kích tới đâu thì nơi đó thi thể ma thú nằm la liệt.
Lão già Hàn Chiến cười nói: “Đã thế thì ta cũng hỗ trợ các hạ chút lực vậy.”
Hai tay lão bắt pháp quyết rồi dang rộng ra hai bên, lập tức trong lòng bàn tay lão lôi điện ngưng tụ rồi tức thì phóng ra. Sấm sét từ trên cao dáng xuống công kích không ngừng lên bầy ma thú, khiến chúng kêu gầm thảm thiết.
Cuộc tàn sát chỉ diễn ra trong thời gian một chén trà, vậy mà gần trăm đầu ma thú hơn nữa còn có rất nhiều con đạt tới tam giai đều đã trở thành những cỗ thi thể. Chứng kiến cảnh tượng này ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, chênh lệnh giữa đại cảnh giới thực sự rất lớn.
Đầu huyết thú khôi vừa động, lập tức bị một lớp tường lửa chặn đứng, một thân ảnh nữ tử hiện ra trước mặt nó sau đó tức thì động thủ. Mĩ phụ Hồng Linh liên tục vung thanh trường kiếm trong tay, bắn ra vô số luồng kiếm quang rực cháy thẳng hướng đầu thú khôi mà oanh kích.
Huyết thú khôi há cái miệng lớn như chậu máu phóng ra rất nhiều phi châm huyết sắc, va chạm trực diện với đòn công kích của đối phương.
Trông thấy cả ba cường giả bắt đầu tấn công khôi lỗi thú đáng sợ kia, khiến ai nấy đều háo hức quan sát trận chiến. Hài đồng Sửu Nhi cùng khỉ con Kim La thì không ngừng khua tay múa chân, như thể chính bọn chúng mới là người đang giao chiến với đầu thú khôi vậy.
Diệt Chúng Sinh thì hưng phấn quan chiến, hắn cảm thán trước sức mạnh mà nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh thể hiện ra.
“Họ không cần dùng tới bất kì thần thông hay bảo cụ, phù lục hỗ trợ nào mà vẫn có thể tạo ra sức mạnh nguyên tố hết sức rõ ràng. Nguyên lực của họ còn có thể ngoại phóng mà không cần kí gửi lên ngoại vật, có thể trực tiếp bắn đi trong không trung quả thực vi diệu!”
Nguyên lực dạng khí hóa thực, có thể ngoại phóng ra ngoài mà không cần kí gửi lên bất kì vật phẩm nào. Đặc biệt sức mạnh phóng thích sẽ hiển hóa ra được thuộc tính công pháp rõ ràng. Đây chính là đặc điểm của cảnh giới phía trên Luyện Nguyên, được gọi là Hiển Hóa.
Ngay khi vừa diệt sát được toàn bộ ma thú trong phạm vi công kích của mình, Mộc Thiên Khiếu đã cấp tốc bay tới gần đầu Huyết thú khôi sau đó thi triển ra một loại nguyên thuật giữ chân.
“Mộc Ngục.”
Vô số cọc gỗ từ dưới đất trồi lên đan lại vào nhau tạo thành một chiếc l*иg giam, giữ lại đầu thú khôi bên trong. Đầu Huyết thú khôi còn chưa kịp vùng vẫy thoát ra thì lão già họ Hàn đã xuất hiên ngay phía trên đỉnh đầu nó, đang chuẩn bị thi triển ra một chiêu thức mạnh mẽ.
“Thiên Lôi Dáng Thế!”
Một cột sét dài trăm trượng từ trên trời cao dáng thẳng xuống oanh kích lên thân thể Huyết thú khôi. Nhân cơ hội này mĩ phụ Hồng Linh cũng kèm thêm một đòn tới, từ xa mụ chỉ huy thanh phi kiếm bắn tới công kích, miệng quát khẽ.
“Viêm Mãng Kích!”
Hỏa diễm trên thanh phi kiếm bạo phát sau đó hóa thành một đầu hỏa mãng, điên cuồng phóng tới phía vụ nổ. Từ trong vụ nổ vừa được cột thiên lôi tạo thành, có một thân ảnh quái thú ba đầu dần hiện ra, thì ngay lúc này đầu viêm mãng đã bay tới bạo hỏa một lần nữa.
Khói lửa bốc lên mù mịt, dư chấn từ hai đợt công kích phát ra đẩy lui rất nhiều nguyên sĩ ở gần đó. Ai nấy đều trợn tròn mắt trước uy năng mà các cường giả Hiển Hóa cảnh thể hiện ra.
“Grào!!!”
Tiếng gầm phẫn nộ vang lên, vô số phi châm huyết sắc từ trung tâm vụ nổ bạo phát ra khắp bốn phương tám hướng.
Trước thân ảnh ba vị cường giả đều có một món bảo cụ xuất hiện, ngăn chặn lại những chiếc phi châm công kích tới. Trường kiếm, thuẫn bài, thiết côn của cả ba người họ đều là những bảo cụ có uy năng không nhỏ, nên hoàn toàn dễ dàng chặn đứng đòn công kích từ đầu Huyết thú khôi.
Những những kẻ phía dưới thì không dễ như vậy, dù đã chạy ra cách chiến trường lớn rất xa nhưng không ít người vẫn bị phi châm bắn trúng. Cứ có một tia huyết sắc phóng tới thân thể ai đó, thì tên này sẽ lập tức bỏ mạng. Chỉ trong thời gian ngắn mà nơi đây lại có thêm mấy chục cỗ thi thể nhân loại.
Mộc Thiên Khiếu kết ấn, lập tức những cọc gỗ trồi lên rồi bao bọc lại với nhau trở thành một cái kén gỗ to lớn, che chở đám tộc nhân Mộc gia bên trong. Những thanh phi châm huyết sắc công kích tới, cũng chỉ có thể gây ra những vết xước nhỏ trên chiếc kén mà thôi.
Bên Hồng gia lúc này cũng đã được một bức tường lửa cực dày ngăn trở phía trước. Tất cả tộc nhân đều thở phào sau đó cung kính thi lễ đa tạ mĩ phụ Hồng Linh.
“Thật phiền phức.” Lão già Hàn Chiến lẩm bẩm một câu, sau đó vung tay thả ra một chiếc ô lớn. Chiếc ô xoay tròn giữa không trung rồi phóng xuống vô số tia sét, đánh bay toàn bộ những mũi phi châm đang hướng tới phía tộc nhân Hàn gia.
Vị trí nhóm người A Diệt cách rất xa chiến trường nên tương đối an toàn, cũng có vài thanh phi châm bắn tới đây nhưng họ đều có đủ thời gian để tránh né.
Những thanh phi châm huyết sắc phóng ra từ thân thể đầu Huyết thú khôi thực sự rất nhiều, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh. Phải qua thời gian ba chén trà thì đợt công kích diện rộng này mới kết thúc, lúc này máu đã nhuốm đỏ khắp bình nguyên, thi hài khắp nơi, tử khí nồng nặc.
Bấy giờ nếu không tính ba nhóm người Hàn gia, Hồng gia và Mộc gia, thì trên bình nguyên rộng thênh thang này chỉ còn rải rác chừng 30 nguyên sĩ. Ai nấy đều có sắc mặt tái mép, cắt không còn một giọt máu. Chỉ trong một chiêu phóng thích ra lúc điên loạn, mà đầu súc sinh đó đã gϊếŧ chết đi gần trăm nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh cao giai!
Lúc này họ mới bừng tỉnh ngộ ra, ba vị cường giả Hiển Hóa cảnh cao cao tại thượng kia, có mặt tại đây là để tranh đoạt bảo vật. Cùng lắm thì họ chỉ bảo vệ cho tộc nhân trong gia tộc mình mà thôi, chứ chả quan tâm những kẻ khác sống hay chết cả. Họ không phải cứu tinh!
Chương 54: Chấn lột
“Sắp được chưa? Sao lâu vậy?”
“Câm miệng đi tên vô dụng, đừng làm Diệt huynh mất bình tĩnh!”
Lúc này ba kẻ nhóm tam họa đang tập chung lại tại biên giới của bình nguyên này, họ như đang có ý đồ gì đó với lớp quang tráo phong bế nơi đây.
Diệt Chúng Sinh với một tấm lệnh bài trong tay cùng vài tấm phù lục, hắn đang cố gắng kích phát, muốn tạo ra một thông đạo trên lớp tường phong bế này để có thể thoát ra ngoài. Sửu Nhi cùng Kim La phía sau đang canh gác cho hắn, đôi lúc cũng không khỏi cãi nhau.
Khi ba vị nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh phá quan mà tiến vào đây, thì họ đã khiến cho lớp quang tráo phong bế toàn bộ vùng bình nguyên này bị lung lay, có dấu hiệu yếu đi rất nhiều. Đây là cơ hội tốt để nhóm A Diệt tìm cách rời khỏi đây, họ đã lục soát trên thi thể của những nguyên sĩ mạnh mẽ, và kiếm được tấm lệnh bài cùng với các cách để cưỡng ép mở thông đạo.
Trong trạng thái bình thường thì những cách thức trên sẽ trở nên vô dụng, nhưng lúc này lớp quang tráo đang có dấu hiệu suy yếu rất nhiều, nên A Diệt tự tin hắn có thể mở ra được một thông đạo không ổn định.
Cả ba người họ đều hiểu một khi diệt sát được đầu khôi lỗi thú kia, thì ba cường giả Hiển Hóa cảnh sẽ gây khó dễ những người thuộc thế lực khác, thu lấy bảo vật mà họ kiếm được. Nhất là những tán tu thì càng không đáng nói, chúng sẽ chẳng có kiêng kị gì mà lục soát rồi cướp sạch đồ có giá trị!
Sắc mặt A Diệt trở nên vui mừng, kích động thốt lên: “Thành công rồi!”
“Thật sao?” Sửu Nhi cùng Kim La cũng vui mừng xông tới quan sát.
Chỉ thấy trên lớp quang tráo có một tấm lệnh bài ghim chặt lên, lệnh bài đó hấp thu hoa văn từ những tấm phù lục xung quanh, rồi không ngừng tản mát ra những luồng quang mang gây nứt lớp phòng hộ!
“Dựa theo tiến độ này thì chừng thời gian một bữa cơm nữa, lớp quang tráo phía trước sẽ bị nứt vỡ ra thành một thông đạo, đủ với kích cỡ mà ta có thể chui qua.”
Nghe họ Diệt nói vậy hài đồng Sửu Nhi lên tiếng: “Vậy chúng ta cứ ở đây mà chờ đợi thôi, nhân tiện che lại chỗ này để không bị mấy tên khác phát hiện ra.”
Khỉ con Kim La nhảy lên bờ vai A Diệt rồi nằm xuống vắt chân, nói: “Mong là không tên nào chú ý đến nơi này cho chúng ta có đủ thời gian để thoát đi, chứ ta thấy ba tên Hiển Hóa cảnh đó đều chẳng phải loại tốt lành gì.”
Tại nơi xảy ra trận chiến, ba cường giả Hiển Hóa cảnh vẫn đang thay phiên nhau công kích, quần đấu với đầu Huyết thú khôi. Lúc này đầu khôi lỗi thú đó đã là nỏ mạnh hết đà, những chiêu thức phản công của nó hoàn toàn không thể gây chút tổn thương nào cho ba kẻ kia, ngược lại thì mỗi một đòn đánh của ba kẻ kia đều khiến nó chật vật không chịu nổi.
Tuy có thực lực rất cao nhưng Huyết thú khôi cũng chỉ là một khôi lỗi, vô tri không biết chiến thuật gì cả. Nó bị ba kẻ mạnh vây công sau một hồi đã gần hết năng lượng, thân thể khôi lỗi cũng đã tổn hại không ít.
Nếu một chọi một thì ba kẻ này sẽ phải bung ra hết khí lực, cộng thêm xuất ra không ít át chủ bài mới có thể diệt sát được Huyết thú khôi này. Nhưng hiện tại là ba đánh một, hơn nữa tên nào cũng đầy mưu mẹo, đều là những lão hồ li sống trên trăm năm. Chả mấy chốc thân thể Huyết thú khôi đã chia năm sẻ bảy, nhìn không còn ra hình dạng ban đầu!
Bấy giờ ba nhóm người thuộc thế gia đỉnh tiêm có cường giả Hiển Hóa cảnh tọa chấn, đều đã tập chung lại quanh thi thể của đầu Huyết thú khôi. Nhìn qua cũng biết bọn chúng đang thương thảo, phân chia những bộ phận khôi lỗi thú đó.
Sau một hồi thì việc phân chia cũng được giải quyết xong, cả ba thế gia đều tạm thời chia đều, không bên nào gây xích mích với bên nào.
Nhìn qua danh sách kiểm kê từ một tộc nhân dâng đến, Mộc Thiên Khiếu mới thở phào một hơi. Đối phó miệng lưỡi với hai kẻ trước mặt, khiến hắn cảm thấy còn khó hơn việc một mình đại chiến với đầu Huyết thú khôi.
Dù sao Hàn Chiến và Hồng Linh đều là cáo già đã sống hơn 200 năm rồi, trong khi bản thân hắn mới vừa qua 100 tuổi mà thôi. Tuy thực lực đã tiếp cận hai kẻ kia, nhưng về trình độ mưu mẹo cùng với tâm cơ thì còn kém xa.
Sau khi phân chia các bộ phận trên thi thể Huyết thú khôi, thì ba thế gia này bắt đầu đánh chủ ý lên những thế lực thấp kém và các tán tu. Người của những thế gia nhất lưu khác, chúng chỉ gây khó dễ chút để kiếm thêm được một vài món bảo vật mà thôi, còn những thế lực thấp hơn thì trực tiếp uy hϊếp, chấn lột!
Nhóm A Diệt từ xa đã trông thấy lão già ban nãy bị bọn họ bắt lại hỏi chuyện, tuy đã may mắn sống sót qua trận chiến nhưng hiện tại cũng đang bị hai tên tộc nhân Hàn gia uy hϊếp, rồi lục soát nạp giới.
Những người khác cũng như vậy, tại vùng bình nguyên bị phong bế này không một ai có thể thoát nổi cả. Đám người ba thế gia đứng đầu biết điều đó nên không hề vội vàng, họ cẩn thận lục soát kĩ càng từng tên một.
Một lão già là tán tu vì không muốn bị lấy sạch toàn bộ chiến lợi phẩm, mà bản thân cố gắng bao ngày qua mới kiếm được, nên đã chủ động xin gia nhập làm chấp sự cho Mộc gia. Mộc Thiên Khiếu biết vậy thì mỉm cười, lên tiếng:
“Là Ô Phi hiền điệt sao? Ta cũng đã từng nghe nói về ngươi, hình như trong các tán tu tại phía bắc Mặc Phi địa thành này ngươi là nguyên sĩ có thực lực mạnh nhất nhỉ.”
Lão già họ Ô cung kính đáp: “Được tiền bối nhớ tên là vinh hạnh của vãn bối, nhưng đệ nhất tán tu phía bắc thì chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, vãn bối còn cần cố gắng thêm nhiều lắm.”
“Haha ngươi cũng khiêm tốn đấy, được rồi ta chấp nhận cho ngươi gia nhập đội chấp sự ngoại môn của Mộc gia, thuộc phân nhánh dưới sự cai quản của ta.” Nói rồi gã phất tay ra hiệu cho hai tên tộc nhân đang đứng bên cạnh lão già Ô Phi thối lui, không thu lấy nạp giới của lão nữa.
Lão già vui mừng vội vàng hành lễ cảm tạ, còn không quên vuốt mông ngựa vài câu. Nhiều kẻ khác thấy vậy thì chửi thầm lão già xảo quyệt.
Trông thấy một lão già có bộ dáng gần đất xa trời cung kính gọi một gã đại hán trẻ là tiền bối, A Diệt cũng không cảm thấy gì ngạc nhiên cả. Trong giới tu hành thực lực vi tôn, ngay cả cách xưng hô giữa các nguyên sĩ cũng dựa trên tu vi. Tất cả những kẻ trên đại cảnh giới của bản thân, thì đều phải gọi là tiền bối và xưng hô vãn bối.
Hơn nữa đừng nhìn bề ngoài gã đại hán Mộc Thiên Khiếu chừng 30 tuổi mà lầm, tính theo thời gian mà gã ta thành danh thì hiện tại ít nhất gã cũng đã 100 tuổi rồi. Trong khi lão già Ô Phi có danh khí cao trong giới tán tu tại thung lũng đen thì A Diệt biết rõ, lão ta mới 87 tuổi thôi.
Nguyên sĩ cảnh giới càng cao thì tuổi thọ càng dài, vậy nên khó có thể nhìn vẻ bề ngoài mà đoán ra tuổi tác được. Luyện Nguyên cảnh tuổi thọ không hơn phàm nhân là bao, nên nguyên sĩ thuộc cảnh giới này mới có thể phán đoán tuổi tác dựa vào ngoại hình. Từ cảnh giới Hiển Hóa trở lên, thì không dễ mà phân biệt được.
Sau khi lúc soát mấy tên ở gần tầm ngắm, thì đã có một vài kẻ thuộc tam đại thế gia chú ý đến nhóm A Diệt. Họ có thể trông thấy có vài tên chỉ trỏ về hướng mình rồi bàn tán gì đó, khả năng cao là đã có kẻ nhận ra bọn họ chính là nhóm tam họa.
Những âm thanh bàn tán đó cũng đã vang đến tai của ba vị cường giả. Trông thấy ánh mắt của ba nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh hướng về phía này, khiến nhóm A Diệt cảm thấy rùng mình. Nhưng bọn họ vẫn đứng im bất động, mục đích là để che lại thông đạo đang được nới rộng dần ở sau lưng.
Kích thước của thông đạo lúc này đã đủ để hài đồng Sửu Nhi cùng khỉ con Kim La chui qua, nhưng một người trưởng thành như A Diệt thì chưa thể.
“Sửu đệ, Kim La, nếu ba kẻ đó phóng tới đây thì hai ngươi hãy chui qua thông đạo trước đi, ta sẽ tìm cách theo sau.”
Hài đồng Sửu Nhi siết chặt nắm đấm, chiến ý dâng trào nói: “Không! Ta sẽ không bỏ lại huynh đệ trí cốt của mình mà bỏ chạy đâu. Cùng lắm là liều một trận thôi!”
Khỉ con lông vàng cũng lên tiếng: “Đúng đó liều một trận, từ lâu ta đã không ưa mấy tên nhân loại hay tỏ ra bộ dáng cao cao tại thượng rồi.”
A Diệt nghe vậy chỉ biết thở dài lắc lắc đầu, thực tế hắn hiểu rõ với tính cách của hai tên này thì sẽ không bỏ mình mà chạy, nhưng hắn vẫn nói vậy để tỏ ra bản thân sẽ vì huynh đệ mà ở lại hi sinh. Chứ trong thâm tâm hắn đang rất lo sợ, bị ba kẻ có tu vi siêu việt cảnh giới bản thân nhìn tới khiến hắn lạnh hết cả sống lưng.
Nếu một trong ba kẻ đó mà lao tới đây thì coi như bỏ, tuy Sửu Nhi có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 9, kèm theo thần công kinh người có thể xem như vô địch trong cùng cảnh giới. Nhưng Hiển Hóa cảnh hoàn toàn là tồn tại khác, có mười tên như Sửu Nhi cũng chưa chắc đánh thắng được.
Từ xa họ chỉ trông thấy ba vị cường giả nói gì đó với tộc nhân của mình, sau đó trong mỗi thế gia đỉnh tiêm đều có một lão già với tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong tiến tới nơi này! Nhìn thôi cũng biết chúng được cấp trên phân phó, tới đây thu lấy chiến lợi phẩm của cả ba.
Đôi mắt Sửu Nhi đầy chiến ý, miệng nói nhỏ với A Diệt và Kim La:
“Yên tâm, chỉ có ba tên tầng 9 viên mãn mà thôi, ta lo được!”
Chương 55: Từ biệt
Từ xa ba lão già ngự khí bay tới, họ thuộc Hàn gia, Hồng gia và Mộc gia. Kẻ nào kẻ nấy đều cười lạnh, bọn chúng nhận ra ba người A Diệt chính là nhóm Tam Họa, đã càn quét rồi hốt sạch toàn bộ chiến lợi phẩm tại các doanh trại thế gia. Chắc chắn trên người tên thanh niên A Diệt và hài đồng Sửu Nhi có rất nhiều đồ tốt.
Khi bay tới gần chỉ còn cách vài trượng, một tên liền lên tiếng như đang ra lệnh: “Hai kẻ các ngươi mau giao toàn bộ nạp giới trên người ra đây, sau đó đứng im tại chỗ đó để chờ xét tội!”
“Con mọe nó chứ.” Khỉ con Kim La không nhịn được nghiến răng nói tục. Họ Diệt cũng vô cùng căm tức, hai nắm đấm siết chặt, chỉ tiếc là hiện tại với thực lực của hắn thì không thể làm gì được.
Hài đồng Sửu Nhi đang im lặng bỗng nhiên toàn thân bạo phát ra một luồng nguyên lực dữ dội, sau đó bắn mạnh tới phía ba lão già kia!
“Giao cái đầu các ngươi ấy, cút hết đi!”
Chỉ trong nháy mắt thân ảnh Sửu Nhi đã phóng tới ngay trước mặt ba tên kia, rồi hắn xoay một vòng giữa không trung, dang rộng hai cánh tay ra. Vô số tia sét xanh sẫm tụ lại, hóa hình thành một đôi cánh lôi bằng to lớn, uy thế khϊếp người.
“Lôi Bằng Tung Cánh!”
"Vυ"t!" Hài đồng vung mạnh hai cánh tay về phía trước, lập tức đôi cánh lôi bằng cũng hành động theo hắn, vỗ mạnh tới ba lão già này.
Bọn chúng cả kinh, nhất thời chưa kịp trở tay thì đã bị đánh văng ngược lại về phía sau mấy chục trượng! Ba lão già lăn lốc trên mặt đất như mấy con chó chết, toàn thân bị điện quang oanh kích đen thui cả y phục lẫn da thịt.
Chứng kiến cảnh tượng này ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh, họ không thể ngờ rằng một tên nhóc tỳ nhỏ bé như vậy lại sở hữu lực lượng khϊếp người đến thế. Chỉ trong một chiêu duy nhất, đã khiến cho ba kẻ đứng đầu trong cảnh giới Luyện Nguyên bị đánh bay, gần như không có cơ hội hoàn thủ.
Đến ba vị cường giả Hiển Hóa cảnh cũng cảm thấy ngạc nhiên không kém, ánh mắt bọn họ đổ dồn lên thân ảnh hài đồng, suy đoán tới lai lịch của hắn. Một đứa trẻ mà đã có thực lực cao như thế thì chắc chắn thế lực đứng sau rất cường đại, không dễ trêu chọc vào.
Tuy ba thế gia này là thế lực đỉnh tiêm, nhưng chỉ vỏn vẹn trong phạm vi vùng địa thành Mặc Phi này mà thôi. Nếu so với những vùng đất đứng đầu toàn Quốc như địa thành Vạn Sơn nằm tại phụ cận, thì những thế lực nhị lưu ở đó đã có thể so sánh với các thế gia đỉnh tiêm tại nơi đây rồi. Vì vậy những thế lực có thể quét ngang ba thế gia tại nơi đây không phải là ít.
Dường như ba lão già đó nhận được lời truyền âm từ trưởng bối phía sau, nên sau khi đứng dậy phủi sạch bụi đất trên người thì liền ngự khí bay trở lại phía đám đông. Có lẽ ba lão hồ li Hiển Hóa cảnh đó kiêng kị hậu thuẫn của Sửu Nhi, nên đã quyết định buông tha nhóm bọn họ. Dù sao trong chuyến đi tới nơi đây, ba kẻ đó cũng đã kiếm được thu hoạch phong phú rồi.
Ngay lúc này thì thông đạo phía sau lưng A Diệt đã rộng đến kích cỡ đủ để hắn chui qua, thấy vậy hắn liền vui mừng gọi Sửu Nhi trở lại. Thừa lúc đám người thế gia kia còn ở khoảng cách xa bọn họ liền chuồn qua thông đạo, tốc độ bỏ trốn này phải nói phi thường nhanh gọn.
Ai nấy đều há hốc mồm, chỉ thấy phía xa nhóm A Diệt nhanh như chuột chũi chui qua một lỗ thông đạo phía sau lưng, sau đó thông đạo cũng biến mất!
Không khí trầm lặng một hồi thì bị phá vỡ bởi một tiếng thở dài, một lão tán tu không ngờ rằng hai tên còn trẻ người kia lại có thủ đoạn bậc này, âm thầm đào thông đạo rồi thừa cơ chuồn khỏi nơi đây.
Mọi người ai nấy đều bàn tán, đám người thuộc ba thế gia đỉnh tiêm thì tức giận, bọn họ không thể ngờ lại để cho nhóm Tam Họa đáng ghét chuồn đi ngay dưới tầm mắt mình. Phải biết nơi đây sẽ còn giữ trạng thái phong bế chừng mười ngày nữa, trong khoảng thời gian đó bọn chúng sẽ có đủ thời giờ để thăm dò đối phương, nhưng giờ hai tên đó đã chuồn đi mất rồi.
Hai người A Diệt cùng Sửu Nhi sau khi ra khỏi thông đạo liền lập tức phá bỏ tấm lệnh bài, khiến thông đạo biến mất. Sau đó bọn họ chạy một mạch ra đến vùng cận ngoại thung lũng đen thì mới dừng lại.
“Tới đây có lẽ an toàn rồi, chắc đám người đó sẽ không tạo ra nổi thông đạo trong thời gian ngắn mà đuổi theo đâu.” Sửu Nhi vừa thở hồng hộc vừa nói, vì đã vận toàn lực chạy thật nhanh ra khỏi phạm vi thung lũng đen, nên hiện tại hắn đang rất mệt.
A Diệt ngồi dựa lưng tới một gốc cây lớn nghỉ ngơi, hắn đáp: “Chỉ ba gã có tu vi Hiển Hóa cảnh mới có thể đi ra bên ngoài trong thời gian ngắn, nhưng chắc bọn họ sẽ không hạ thân phận mà tự mình đuổi theo bắt chúng ta đâu.”
“Vậy thì hai ngươi có nhiều thời gian để nghỉ ngơi lấy lại sức rồi đấy.” Khi con ung dung tiếp lời, nó không mệt một chút nào vì căn bản nó luôn nằm trên bờ vai A Diệt.
Chừng thời gian một bữa cơm sau, bọn họ đều đã hồi sức, khôi phục nguyên lực tới trạng thái thông thường. A Diệt đang kiểm kê lại những nạp giới mà mình có, rồi chuẩn bị hành trang chuẩn bị lên đường. Sửu Nhi cùng Kim La thì đã chuẩn bị xong, bọn chúng sẽ đi tìm tới những nơi có bảo tàng rồi tiếp tục hành trình tầm bảo, phá làng phá xóm.
Hài đồng Sửu Nhi vung tay, lập tức từ giới chỉ của hắn phóng ra một món bảo cụ phi hành hình cái bát khá lớn. Khỉ con đi vòng quanh cái bát rồi thi thoảng gõ lên, nó hoài nghi hỏi:
“Ngươi chắc chắn thứ này sẽ không bị rơi xuống trong lúc chúng ta đang phi hành chứ?”
Sửu Nhi vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm, khả năng ngự khí của ta tốt lắm đó, kết hợp với món bảo cụ độc nhất vô nhị này, tuyệt đối an toàn.”
Nghe vậy nhưng nhìn thứ bảo cụ phi hành với hình thù kì dị này, Kim La vẫn không cảm thấy an tâm chút nào. Nó sợ khi đang phi hành thì cái bát này gặp phải sự cố, rồi nó sẽ bị rơi xuống dưới, nát như trái chuối bị rơi.
“Ngươi... chắc chứ.”
Sửu Nhi nhíu mày đáp: “Ngươi không tin tưởng ta sao? Hay là chúng ta đánh cược đi, nếu trong lúc đang bay mà hai ta bị rơi xuống thì ngươi thắng, ta sẽ đền ngươi 5 gốc thảo dược kim thuộc tính.”
“Tên điên, đánh cược kiểu đó thì sao ta dám mong mình thắng cơ chứ.” Khỉ con nhăn mặt tức giận quát.
Sửu Nhi bị nó chửi cũng nổi giận, hai bàn tay bóp chặt cái cổ nhỏ tí của Kim La rồi xách cả thân thể nó lên. Khỉ con cũng không chịu thua, cái đuôi dài của nó quấn chặt cổ nhóc tì lại, cả hai đều nhe răng nhếch miệng khó có thể thở nổi.
Ngay khi hai tên này chuẩn bị đại chiến ba ngàn hiệp thì A Diệt tới can ngăn, rồi mở lời tạm biệt bọn chúng. Đến thời điểm hiện tại thì có thể coi cả ba người họ đều đã xem nhau như huynh đệ thực sự, đã từng đồng cam cộng khổ, chinh phạt khắp nơi trong tòa băng sơn, là nỗi sợ của những kẻ canh gác doanh trại.
“Tam Họa chúng ta sẽ còn có ngày gặp lại.”
“Nhất định là thế rồi.”
Diệt Chúng Sinh, Tôn Sửu Nhi, Viên Kim La, ba kẻ cụm tay lại với nhau. Sau đó hai luồng hào quang phóng về hai hướng trái ngược hoàn toàn.
Một cái bát khá lớn phi hành trên không trung, phía trên có một hài đồng đang ngồi xếp bằng, thân hình nhỏ bé của hắn vừa vặn với cái bát kì dị này. Trên bả vai hắn là một chú khỉ con lông vàng, trông bộ dáng rất dễ thương. Bọn họ hướng đến một vùng di tích khác đang nổi danh mấy ngày gần đây.
Tại hướng ngược lại, có một vệt đen di chuyển quỷ dị dưới rừng cây. Đó là một người thanh niên mặc hắc y, đeo một thanh chiến đao phía sau lưng. Hắn ta đang hướng đến biên giới của vùng địa thành này, nơi tiếp giáp với địa thành Vạn Sơn, vùng đất dưới sự cai quản của Tọa Sơn tông.
Một nơi cường giả nhiều như mây, các thế gia đỉnh tiêm trong mắt tông phái khổng lồ này cũng chỉ là bầy kiến hôi mà thôi. Trở thành một thành viên trong cỗ thế lực đó, chính là một bước lên trời, là mục tiêu của vô số nguyên sĩ tại Phần Quốc này.
Hơn một tháng sau tại Sơn Phong trấn, một thành trấn nằm tại vùng rìa ngoài thuộc địa thành Vạn Sơn. Thanh niên Diệt Chúng Sinh đang ung dung bước đi giữa phường thị, hiển nhiên đây là phường thị dành riêng cho nguyên sĩ.
“Địa thành Vạn Sơn không hổ danh là một trong bốn vùng địa thành có mật độ nguyên sĩ đông nhất Quốc gia. Sơn Phong trấn chỉ là một thành trấn nằm tại vùng rìa ngoài thôi, mà đã có số lượng nguyên sĩ cư trú hơn một ngàn rồi!” Vừa ngắm nhìn xung quanh họ Diệt vừa cảm thán không thôi.
Hơn nữa nơi đây còn có không ít nguyên sĩ cao giai, A Diệt đã từng trông thấy cường giả Hiển Hóa cảnh bay ngang qua khu chợ này, cảnh tượng như vậy tại những vùng địa thành khác là hoàn toàn không có. Nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh tại những vùng khác rất thưa thớt, hơn nữa đa số họ đều trường kì bế quan trong gia tộc, nên những tán tu rất khó có thể trông thấy được.
Hơn tháng vừa qua A Diệt đã xử lí gần như toàn bộ số chiến lợi phẩm kiếm được, trong lần tiến vào bảo tàng Chân Giải. Những vật phẩm hắn không dùng tới, đều đã bán đi đổi hết thành nguyên thạch. Hiện tại tài nguyên giúp tăng tốc độ tu luyện hắn không hề thiếu, tu vi cũng đã đạt tới tầng 3 viên mãn, chỉ chờ thời cơ thích hợp để trùng kích lên tầng 4 mà thôi.
Hôm nay đi dạo trong phường thị này, mục đích chính là để thu mua những thứ có ích trong quá trình trùng kích lên tầng bốn. A Diệt đã quyết định khi trở về phòng trọ sẽ lập tức bế quan, tối nay bắt đầu quá trình đột phá!
Hàng trăm người từ vùng trong hỗn loạn chạy ra, sắc mặt ai nấy đều hoảng sợ tột độ, muốn chạy trốn tìm một đường sinh cơ.
Lúc này nhóm ba người A Diệt đã đi ra khỏi tòa băng sơn khổng lồ hùng vĩ này, bọn họ từ ngoài nhìn qua cửa quan sát tình thế bên trong. Chỉ thấy có rất nhiều nguyên sĩ hoảng loạn bỏ chạy, hướng tới phía những lối ra. Đằng sau đám người thấp thoáng có thể trông thấy cả đàn ma thú đông nghịt, đủ mọi giống loài đang truy sát những nhân loại phía trước.
Trông thấy cảnh này A Diệt nhíu mày nói: “Rốt cuộc là có thứ gì đáng sợ khiến tất cả bọn họ đều cố hết sức mà chạy trốn vậy nhỉ?”
Khỉ con Kim La gãi đầu hỏi: “Không phải đám người đó đang chạy khỏi đàn ma thú phía sau sao?”
Hài đồng Sửu Nhi lấy cái chân nhỏ nhắn của mình đá vào đầu khỉ con một cái rồi đáp:
“Ngươi xuẩn quá đó, tuy đàn ma thú kia số lượng rất đông hơn nữa còn có không ít ma thú tam giai, nhưng những người chạy phía trước cũng đâu phải đèn cạn dầu, hầu hết họ đều có tu vi Luyện Nguyên cảnh từ tầng 7 trở lên.”
Họ Diệt tiếp lời: “Nếu hai bên giao chiến thì sẽ đều có thương vong thảm trọng, nhưng bên nhân loại chắc chắn vẫn sẽ chiếm ưu thế. Vì vậy bầy ma thú đó không phải thứ mà đám người đang chạy trốn kia kiêng kị nhất. Chắc hẳn còn có thứ gì đó đáng sợ hơn nhiều!”
“Vậy sao chúng ta không bỏ chạy ra khỏi nơi này luôn?” Khỉ con hơi hoảng hỏi.
Nghe vậy cả A Diệt và Sửu Nhi đều liếc mắt nhìn đối phương rồi cười khổ. Trước đó bọn họ đã quên mất một điều quan trọng rằng, để có thể đi ra khỏi nơi này mà xuất hiện tại vùng thung lũng đen, thì cần phải có pháp quyết mở thông đạo. Nhưng không một ai trong số họ biết pháp quyết đó, trước đây khi đi vào nơi này cũng là bám theo những nhóm nguyên sĩ khác.
Lúc này những kẻ chạy trước nhất trong đám người đã đi tới gần lối ra, không một ai chần chừ mà đều lao thẳng ra phía bên ngoài, rời khỏi ngọn núi nguy nga này. Phía cửa mà nhóm tam họa đang ngó vào cũng có vài tên vừa lao ra, Sửu Nhi lập tức động thủ bắt lấy một lão già có tu vi tầng 8 lại để hỏi chuyện.
Khi mới bị Sửu Nhi bám lấy rồi uy hϊếp, lão già còn cố gắng giãy giụa đánh trả, nhưng chỉ sau vài chiêu lão đã bị đánh cho chật vật không chịu nổi. Khi nhìn rõ bộ dáng của hài đồng thì lão hoảng sợ hét lên: “Tiểu Họa Tử! Làm... làm sao ngươi lại bắt ta? Ta...ta không có bảo bối gì đâu.”
Sửu Nhi tức giận gõ đầu lão ta một cái rồi mới hỏi chuyện, hắn hỏi lấy lời giải đáp cho những sự tò mò của cả ba huynh đệ. Sau khi nghe lão già sợ hãi tường thuật lại thì cả ba người đều nhíu mày, cảm thấy tương lai mù mịt.
Chuyện là mấy ngày gần đây, bảo vật được tòa tháp tại vùng trung tâm phóng thích ra đều có phẩm chất cực kì cao, hết sức chân quý. Vì vậy tất cả những thế lực tại nơi đó càng tranh đoạt kịch liệt hơn, số lượng nguyên sĩ tử vong ngày càng nhiều, ngay cả những kẻ có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 8, 9 cũng đã bỏ mạng không ít.
Nhưng có một điều khủng khϊếp mà không một kẻ nào tại khu vực trung tâm ấy hay biết, chính là mặt đất tại nơi đó đã hấp thu toàn bộ huyết nhục của những kẻ đã bỏ mạng, rồi bơm tới cho một thứ được chôn ngay dưới chân tháp!
Sau khi hấp thu đủ huyết nhục nguyên sĩ, thì thứ đó đã thức tỉnh rồi trỗi dậy. Thứ đó có hình dạng một hung thú khổng lồ, dữ tợn, nhưng nhìn qua cũng có thể nhận ra nó thực chất là một đầu khôi lỗi hình thú, hoạt động nhờ hấp thu huyết nhục của nhân loại.
Kể đến đây sắc mặt lão già tái mép, lão như nhớ lại cảnh tượng lúc đó mà rùng mình: “Đầu súc sinh khôi lỗi đó có thực lực cực cao, chỉ một cú táp đã trực tiếp gϊếŧ chết hai nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong!”
“Cái gì?”
Cả ba người nhóm A Diệt đều cả kinh thốt lên, vẻ mặt lộ rõ sự kinh hãi. Lão già không thấy lạ trước biểu hiện của họ, mà tiếp tục sợ hãi kể:
“Đầu khôi lỗi thú đó hết sức cuồng bạo, chỉ trong thời gian ngắn đã diệt sát rất nhiều nguyên sĩ cao giai rồi trực tiếp cắn xé, hấp thu huyết nhục của họ! Hơn nữa chỉ trong một tiếng gầm mà nó có thể sai khiến toàn bộ ma thú tại nơi này, vì thế vừa rồi mới có cảnh tượng chúng ta bị vô số ma thú truy sát.”
Cả ba huynh đệ đều nhìn nhau mà không nói gì, họ thấy rõ sự lo lắng trong ánh mắt của đối phương. Lúc này gần như toàn bộ mọi người đều đã chạy ra khỏi tòa băng sơn này, sau đó những nguyên sĩ am hiểu trận pháp đều đã ra tay, phong kín toàn bộ những lối ra.
Bấy giờ sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, kể cả những kẻ có tu vi cao thâm nhất cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt lo lắng, kinh hoàng. Một bầu không khí âm trầm bao trùm toàn bộ nơi đây, đa số mọi người đều thấp thỏm nhìn về phía những lối ra đã bị phong kín. Không ai biết đầu khôi lỗi thú đó có truy sát ra đến tận đây hay không, chứ đám ma thú thì họ không để tâm tới.
“Đúng rồi, tại sao mấy người này không mở thông đạo rồi chạy ra phía ngoài vùng thung lũng đen, mà phải cố thủ ở đây?”
Nghe A Diệt, một thanh niên chỉ có tu vi tầng 3 mà dám hỏi cộc lốc với bản thân như vậy khiến lão già có chút tức giận, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt bất hảo của Sửu Nhi thì rùng mình rồi nhanh chóng trả lời.
“Các ngươi không biết đấy thôi, một khi lớp quang tráo bảo vệ tòa băng sơn này biến mất, cũng là lúc toàn bộ vùng bình nguyên này bị phong kín lại. Nội bất xuất ngoại bất nhập!”
Sửu Nhi vội vã hỏi thêm: “Thế khi nào trạng thái phong kín này mới hết hiệu lực? Chẳng lẽ chúng ta sẽ bị kẹt mãi tại nơi đây sao?”
“Theo tính toán của cao tầng trong các thế lực lớn thì sau một tháng, khi tòa băng sơn chuẩn bị đóng lại, rồi tống những người bên trong ra ngoài, thì cũng là lúc vùng bình nguyên này kết thúc trạng thái phong bế.”
Họ Diệt xoa xoa cái trán lẩm bẩm: “Vậy thì hiện tại nếu muốn sống, thì tất cả mọi người tại nơi đây chỉ còn cách hợp lực lại với nhau để tử thủ thôi. Nếu để đầu khôi lỗi thú đáng sợ đó thoát được ra ngoài bình nguyên này thì sẽ là một hồi thảm sát!”
Hắn nhìn qua những lối ra tại chân tòa băng sơn, nơi nào cũng có rất nhiều nguyên sĩ đang duy trì trận pháp phong kín lại. Không lạ gì khi thấy những thế lực có thù oán với nhau hiện tại lại có thể chung tay hợp sức, nếu không làm như vậy thì tất cả sẽ phải chết, không một ai là ngoại lệ cả.
Lúc này lão già bị Sửu Nhi bắt lại tuy là tán tu nhưng cũng đã bị một thế gia gọi tới hỗ trợ, duy trì cung cấp nguyên lực đầy đủ cho trận pháp tại lối ra. Tất cả những nguyên sĩ có tu vi từ tầng 7 trở lên đều phải thực hiện, họ phải đứng tử thủ trước một lối ra nào đó. Những kẻ có tu vi kém hơn sẽ thực hiện công tác hậu cần, hoặc đơn giản là làm chân chạy vặt.
Một tiếng gầm kinh dị vang lên, vọng ra từ bên trong tòa băng sơn, tiếng gầm khiến bất kì ai nghe thấy đều rét run. Sau đó tất cả những lớp quang tráo dày đặc đang bịt kín lối ra đều rung lên dữ dội, chắc hẳn những bức tường năng lượng này đang bị đám ma thú công phá.
Nhóm ba người A Diệt hiện tại đã lùi ra cách tòa băng sơn rất xa, gần tiếp cận tới biên giới của bình nguyên. Bọn họ trốn sau vài gốc cây nên không bị kẻ nào phát hiện ra, hơn nữa hiện tại ai nấy chỉ chú ý tới những lối ra tại chân núi, chứ chẳng có thời gian để ý nhóm tam họa này.
“Các ngươi nghĩ cái thứ khôi lỗi gì đó có xông ra được bên ngoài này không?” Khỉ con không kìm được hỏi.
A Diệt đang chăm chú quan sát tình hình phía chân núi, nghe vậy thì trả lời: “Không rõ nữa, nhưng tốt nhất là không nên ra được.”
Sửu Nhi siết chặt nắm đấm lên tiếng: “Nếu thứ đó mà thoát ra được thì chúng ta chỉ còn cách cố gắng hết sức mà tử chiến thôi! Chẳng lẽ hơn trăm nguyên sĩ, hơn nữa toàn cao giai mà không đánh lại một cỗ khôi lỗi sao?”
“Khó lắm, dù sao mấy kẻ mạnh nhất tại nơi đây đều cho rằng đầu súc sinh đó có tu vi ngũ giai ma thú! Hơn nữa dưới trướng nó còn có cả bầy ma thú thực lực đều không thấp.”
Nghe A Diệt nói vậy cả Sửu Nhi lẫn Kim La đều trầm hẳn xuống, bọn họ im lặng quan sát diễn biến tại phía tòa băng sơn khổng lồ.
Đúng lúc này thì điều đáng sợ nhất đã xảy ra!
Tại một lối ra đột nhiên chấn động mạnh mẽ hơn những nơi khác, sau đó rung chấn ngày càng tăng, chả mấy chốc lớp quang tráo bịt đường đã bị phá tan! Những nguyên sĩ cao giai duy trì trận pháp tại nơi đó đều bị phản vệ, ai nấy miệng hộc máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay ngược ra sau.
Trông thấy cảnh tượng này, trái tim của tất cả mọi người tại nơi đây đều giật thót như bị ai bóp nghẹn, hô hấp hỗn loạn, sắc mặt khó coi vô cùng.
Ầm! Từ lối ra đó một thân ảnh to lớn đáng sợ chậm rãi bước ra, nó có hình dáng như một hung thú viễn cổ ba đầu. Toàn thân có những luồng huyết dịch bao quanh không ngừng lưu chuyển, đó chắc chắn chính là huyết nhục của những nguyên sĩ, bị đầu súc sinh này cắn nuốt mà tạo thành.
Chương 52: Cứu tinh
"Rầm! Rầm!"
Vô số ma thú hung hăng từ bên trong tòa băng sơn xông ra ngoài vùng bình nguyên này. Theo tiếng gầm của đầu khôi lỗi thú, tất cả bọn chúng đều lao tới tấn công những nhân loại trong tầm ngắm.
Đầu khôi lỗi thú thân ảnh chợt lóe, đã xuất hiện tại nơi khác cách vị trí ban đầu những mười trượng. Một nhóm nguyên sĩ bất ngờ bị nó công kích với thế sét đánh không kịp bưng tai, trong nháy mắt huyết nhục văng tung tóe, không còn một người sống.
Nhóm A Diệt trốn ở phía xa quan sát thấy cảnh tượng vừa rồi thì đều trợn mắt há hốc mồm. Họ Diệt khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, sống lưng không rét mà run. Nghe người khác kể thì hắn biết đầu khôi lỗi thú đó rất mạnh, nhưng giờ tận mắt chứng kiến mới cảm nhận được thực lực khiến người ta khϊếp sợ là như thế nào.
Một lão già vội vã ra lệnh cho đám người dưới trướng tản ra, lao đi quyết chiến với những đầu ma thú xung quanh. Sau đó lão hướng ánh mắt tới những nguyên sĩ có tu vi cao nhất nơi đây rồi quát lớn:
“Xin các vị hãy đồng tâm hiệp lực cùng nhau cầm cự trước đầu súc sinh này, không để nó có thời gian tàn sát tộc nhân của chúng ta nữa. Những vị tiền bối của các thế gia đứng đầu sắp tới đây rồi, một khi họ tới thì đầu súc sinh này chết chắc!”
Nghe lão già nói vậy không ít kẻ an tâm hơn chút, những nguyên sĩ có tu vi cao của các thế lực nhị lưu đều lộ ra thần sắc vui mừng khi nghe tin tức vừa rồi. Còn những nguyên sĩ thuộc các thế lực nhất lưu thì tỏ ra đắc ý, vì tiền bối đức cao vọng trọng trong gia tộc mình sắp tới đây.
Sau đó đại chiến diễn ra, những nguyên sĩ có tu vi dưới tầng 9 Luyện Nguyên cảnh đều gắng sức tiêu diệt ma thú, không để cho bọn chúng gây cản trở tại chiến trường lớn nhất. Tất cả nguyên sĩ có tu vi tầng 9, và Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong đều tham gia cầm cự tại chiến trường lớn nhất này, đối thủ của họ chính là đầu khôi lỗi thú có thực lực hết sức đáng sợ.
Nhóm A Diệt cũng đang điên cuồng chiến đấu với bầy ma thú, vì số lượng chúng quá đông nên ngay cả ở vị trí cách xa tòa băng sơn này thì cũng có mấy chục đầu tràn tới.
A Diệt chỉ có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 3 nên hắn chỉ có thể chém gϊếŧ với đám ma thú nhất giai, hoặc một vài ma thú nhị giai cấp thấp. Nếu chẳng may gặp phải ma thú nhị giai trung bình hoặc đỉnh cao, thì hắn phải nhanh chóng tránh đi. Còn tam giai thì càng không nói tới, hiện tại họ Diệt chưa thể chơi với đẳng cấp đó.
Khỉ con Kim La đang trong trạng thái hóa hình và điên cuồng dẫm đạp đám hung thú. Nó có tu vi tầng 6 nhưng gặp những ma thú tam giai cấp thấp thì vẫn có thể giày xéo chúng. Bởi vì nó mang trong mình huyết mạch yêu thú cổ đại mạnh mẽ, một đầu cự viên lông vàng đáng sợ với những cú đấm tựa vạn cân.
Còn hài đồng Sửu Nhi với tu vi tầng 9 thì hoàn toàn áp đảo đám ma thú lao tới phía này, hắn như lôi bằng dang cánh sa vào giữa bầy gà con. Kim lôi phóng ra tứ phía, hai cánh tay Sửu Nhi hóa thành quyền trảo của lôi bằng điên cuồng công kích đám ma thú xấu số xung quanh.
Chú thích: Ma thú mỗi giai có thể chia làm ba đẳng cấp nhỏ là cấp thấp, trung bình và đỉnh cao. Ma thú nhất giai ngang với nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh từ tầng 1 đến 3. Nhị giai ngang với tầng 4 đến 6, còn tam giai ngang với tầng 7 đến 9. Từ tứ giai trở lên đã siêu việt nguyên sĩ cảnh giới Luyện Nguyên, cách biệt thực lực như giữa trời với đất.
Tiếp truyện:
Diệt Chúng Sinh vừa chém gϊếŧ những đầu ma thú lao tới vừa quan sát chiến trường lớn nhất, kết quả tại nơi đó chính là chuyện quan trọng nhất, đối với sinh mệnh của tất cả mọi người tại vùng bình nguyên này.
Hiện tại chỉ còn chừng hai chục người có tu vi cao thâm, đang cố gắng cầm cự trước những đòn công kích đáng sợ của đầu khôi lỗi thú đó. Những bộ trận đồ được ném ra vô số, dựa vào nguyên lực hùng hậu của những nguyên sĩ đứng đầu, mà hiện tại những trận pháp đó tạm thời giữ chân được khôi lỗi thú ở yên một chỗ!
Qua thời gian một bữa cơm, số lượng ma thú đã giảm đi đáng kể, nhưng những nguyên sĩ đã phải ngã xuống trong trận chiến này cũng không hề ít. Phía nhóm người A Diệt đã không còn bóng dáng của một đầu ma thú nào, lúc này bọn họ đang ngồi điều tức khôi phục nguyên lực.
Phía chiến trường lớn, đầu khôi lỗi thú đã nổi điên, nó liên tục vùng vẫy, đôi khi còn há cái miệng lớn như chậu máu bắn ra vô số kim châm huyết sắc. Đã có rất nhiều trận pháp khống chế bị đầu súc sinh này phá hủy, những nguyên sĩ mạnh mẽ tại nơi đó cũng đã ít đi thêm vài người.
“Hú!” Đầu khôi lỗi thú điên cuồng gầm rống lên khiến ai nấy đều giật mình hoảng sợ. Toàn thân nó chợt bắn ra vô số kim châm huyết sắc với tốc độ rất nhanh, nhiều nguyễn sĩ ở gần không kịp tránh né đã bị thụ thương không nhẹ.
Một luồng khí tức huyết sát bạo phát, ngay tức thì những trận pháp giữ chân còn lại đều bị phá bỏ! Vừa được tự do đầu khôi lỗi thú đã đại triển thần uy, thân ảnh nó lóe lên liên tục, nhanh như thiểm điện công kích tới những nguyên sĩ đã từng vây khốn nó.
Máu tươi tóe lên như mưa, thi thể la liệt, mùi huyết khí nồng nặc. Rất nhiều người hoảng sợ nhanh chóng tránh xa khỏi phạm vi đầu khôi lỗi thú huyết họa đó hoạt động.
Lúc này không một ai còn có ý nghĩ muốn cầm chân, cùng nhau vây khốn đầu súc sinh đáng sợ đó nữa. Những nguyên sĩ có tu vi trên tầng 8 hiện tại không còn quá 10 người, gần như tất cả những người đã từng tham gia dùng pháp trận khống chế trước khôi lỗi thú đều đã bị diệt sát!
Thân ảnh mãnh thú ba đầu phóng đi thật nhanh, lao tới nơi có nhiều nhân loại nhất, như sói lạc bầy dê nó điên cuồng gϊếŧ chóc. Trông thấy cảnh tượng này nhóm A Diệt ai nấy đều tái mép mặt, họ hiện tại như thể là những con cá đang nằm sẵn trên thớt đợi bị mổ xẻ vậy.
"Đùng!" Một âm thanh va chạm to lớn vang lên, sau đó là toàn bộ lớp màng ngăn cách nơi này với ngoại giới rung chấn dữ dội.
Ai nấy đều cả kinh ngẩng đầu lên quan sát bầu trời, chỉ thấy những đợt rung chấn tiếp tục bạo phát. Ngay cả đầu khôi lỗi thú cũng ngừng lại rồi nghi hoặc ngẩng đầu lên, những ma thú đang điên cuồng cũng thu liễm lại, không còn hung hăng như trước nữa.
Một lão già như nhận ra điều gì đó liền vui mừng kích động hô lớn: “Là các vị tiền bối... các vị tiền bối đang công phá vách ngăn phong bế nơi này để có thể tiến vào. Chúng ta... chúng ta được cứu rồi!”
Nghe những lời nói này như vớ được cọng rơm cứu mạng trong lúc nguy nan vậy, ai nấy đều kích động không thôi, nhiều người còn nước mắt đầm đìa. A Diệt cũng hưng phấn vui mừng, vui vì khả năng cao giữ được tiểu mệnh, vui vì sắp được chứng kiến thần thông của những nguyên sĩ cảnh giới cao hơn!
"Rầm!" Chỉ thấy tại hai phía trên bầu trời có một mảng nứt vỡ sau đó thông đạo hiện ra. Lập tức có hai luồng hào quang từ hai phía bay thẳng xuống, dừng lại trên không trung cách vị trí đầu khôi lỗi thú một khoảng không xa.
Hiện ra là hai thân ảnh, một lão già tóc hoa râm và một mĩ phụ trung niên. Nhìn thấy hai thân ảnh đó ai nấy đều vui mừng không thôi, họ chính là cứu tinh của tất cả nguyên sĩ còn đứng trên vùng bình nguyên này.
Cảm nhận được uy áp phát ra trên thân hai người, đầu khôi lỗi thú nhất thời đứng im tại chỗ, không chút manh động. Những ma thú khác thì đều sợ hãi cúi rạp xuống đất, ma thú tam giai còn đỡ, chứ ma thú nhị giai trở xuống đều toàn thân run rẩy, không thể cử động mảy may.
Lúc này có hai nhóm người là thế gia đỉnh tiêm trên địa thành Mặc Phi này, vui vẻ chạy tới phía dưới hai thân ảnh rồi cúi người cung kính chào.
“Cung nghênh Hàn Chiến thúc tổ.”
“Cung nghênh Hồng Linh thúc.”
Lão già tóc hoa râm, râu dài đến thắt lưng, mặc một bộ thanh y cao quý, chân đứng trên một tấm thuẫn lơ lửng giữa không trung. Lão phất tay ra hiệu cho tộc nhân phía dưới miễn lễ, rồi híp mắt cười với mĩ phụ đối diện, lên tiếng nói:
“Không ngờ Hồng gia lại cử Hồng Linh muội đến đây, ta cứ nghĩ sẽ là mấy lão gia hỏa nào khác cơ đấy.”
Đối diện lão ta là mĩ phụ mặc hồng y quý phái, tuy hai bên mắt có không ít nếp nhăn nhưng tổng thể cả khuôn mặt vẫn rõ nét xinh đẹp, bà đứng trên một thanh trường kiếm hồng sắc. Tay ra hiệu cho tộc nhân lui lại rồi mới liếc nhìn lão già đáp lời:
“Nếu không phải ta đến thì lão đầu Hàn gia ngươi sẽ đè đầu cưỡi cổ mấy tên khác mất.”
“Haha Hồng Linh muội nói quá lời rồi.”
Thế rồi hai người lúc này mới chú ý tới đầu khôi lỗi thú chắn trước mặt bọn họ, nó vẫn đang đứng yên tại chỗ đề phòng quan sát.
Lão Hàn Chiến đánh giá đầu khôi lỗi trước mặt một hồi rồi cười hắc hắc nói: “Thì ra là Huyết Thú Khôi hung danh cực thịnh đây mà, nó có thực lực ngũ giai đỉnh cao, nếu một đấu một thì không ai trong chúng ta có thể dễ dàng áp đảo được đầu súc sinh này đâu.”
“Vậy hay là ba người chúng ta cùng nhau hợp lực diệt sát nó nhé, hai vị tiên sinh thấy như nào?”
Đột nhiên có một giọng nói lạ vang lên khiến hai người này khá là ngạc nhiên, đám người phía dưới thì kinh ngạc không thôi. Một luồng hào quang lục sắc không biết từ đâu bay tới, khi đến gần thân ảnh đầu khôi lỗi thú mới dừng lại.
Hiện ra là một người đàn ông cao lớn vạn vỡ nhìn bề ngoài chỉ chừng 30 tuổi, y phục giản dị để trần hai cánh tay đầy cơ bắp. Ông ta đứng trên một cây thiết côn, toàn thân phóng thích ra khí tức không thua kém gì lão già Hàn Chiến và mĩ phụ Hồng Linh!
Chương 53: Hiển uy
Ba thân ảnh uy nghiêm tại ba vị trí khác nhau chặn đứng đầu Huyết thú khôi tại trung tâm. Cảm nhận được khí tức của ba nhân loại đang bao vậy, không hề dưới bản thân khiến Huyết thú khôi nhất thời không dám bạo động.
Phía dưới mặt đất, vô số nguyên sĩ vui mừng lẫn kinh sợ, giương mắt nhìn ba thân ảnh trên không trung. Những tiếng bàn tán, nghị luận bắt đầu vang lên.
“Không ngờ hôm nay ta có thể chứng kiến ba vị cường giả Hiển Hóa cảnh ra tay chiến đấu!”
“Đúng đấy, quả không hổ danh là các thế gia đỉnh tiêm, vừa có biến đã lập tức phái đến nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh để giải quyết rồi.”
“Đối với thế lực đỉnh tiêm thì điều này cũng bình thường thôi, tuy cường giả Hiển Hóa cảnh rất thưa thớt, nhưng trong mỗi một thế gia đứng đầu đó cũng có không dưới ba vị.”
“Cung nghênh tam thúc gia!” Một nhóm người thuộc thế lực đỉnh tiêm nữa lại kéo tới, sắc mặt vui mừng, kích động cúi chào người đàn ông vạn vỡ phía trên. Ông ta cười “haha” rồi phất tay ra hiệu cho họ lui xuống, sau đó đưa ánh mắt nhìn hai người song song hỏi:
“Hai vị đồng ý với lời đề nghị của ta chứ?”
Lão già Hàn Chiến vuốt bộ râu dài cười đáp: “Các hạ dường như là Mộc Thiên Khiếu, đệ nhất thiên tài trong mấy trăm năm gần đây của Mộc gia nhỉ? Trông quả thực rất bất phàm đúng là anh hùng xuất thiếu niên.”
Mĩ phụ trung niên Hồng Linh cũng quan sát đánh giá gã đàn ông rồi nói: “Năm xưa ta từng nghe phong thanh rằng Mộc Thiên Khiếu các hạ, chưa tới 40 tuổi đã đột phá trở thành nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh. Hiện tại có lẽ cậu còn chưa tu luyện tới trăm năm đã đạt đến đồng giai với ta rồi, không hổ danh thiên tài Mộc gia.”
Thấy hai người này không trả lời câu hỏi của mình, Mộc Thiên Khiếu nhíu mày nhưng liền giãn ra, hắn cười đáp: “Thiên tài gì chứ chỉ là được ông trời chiếu cố hơn chút mà thôi, hai vị quá khen rồi. So với đệ tử trong các tông phái lớn thì tốc độ này của tại hạ chẳng đáng nhắc tới.”
Ở phía dưới, trông thấy ba kẻ phía xa kia vẫn đang dâu dài khen đểu lẫn nhau, khiến hài đồng Sửu Nhi trừng mắt dậm chân nói: “Ba lão già đó có định tiêu diệt đầu thú khôi không vậy? Hay chỉ tới đây dát vàng lên mặt nhau!”
A Diệt giải đáp: “Bọn họ là đang kìm chế lẫn nhau đó, các bộ phận trên thân thể đầu thú khôi kia rất có giá trị, bọn họ đang muốn phân chia sao cho mình kiếm được lợi nhất. Không một ai muốn sau khi bỏ sức ra diệt sát đầu súc sinh này, mà phần lớn những vật có giá trị lại rơi vào tay kẻ khác cả.”
Lúc này đầu Huyết thú khôi không kìm được muốn động thủ, nó không thích cái cảm giác bị kẹp giữa ba tên nhân loại có thực lực mạnh mẽ. Nó gầm lớn lên, khiến cho những đầu hung thú xung quanh rục rịch, đám ma thú tuy vẫn sợ hãi trước khí tức của ba cường giả nhân loại, nhưng lại không thể kháng cự lại mệnh lệnh của Huyết thú khôi.
Trông thấy bầy ma thú phía dưới bắt đầu đứng dậy, muốn theo lệnh của thú khôi mà quần công mình cùng hai kẻ đồng giai khác, khiến gã Mộc Thiên Khiếu cười hắc hắc.
“Nếu hai vị chưa quyết thì tại hạ đành diệt trước đám tay chân của đầu súc sinh này vậy, cũng để cho lát nữa không còn thứ gì vướng đường chúng ta.”
Dứt lời gã ta liền hướng xuống phía dưới mà thi pháp, đột nhiên có vô số những cọc gỗ to lớn dẻo dai từ dưới mặt đất trồi lên! Những cọc gỗ này không ngừng công kích đám ma thú khiến chúng tử thương thảm trọng. Sau đó gã họ Mộc vung tay bắn ra những luồng nguyên lực cường đại, oanh kích tới đâu thì nơi đó thi thể ma thú nằm la liệt.
Lão già Hàn Chiến cười nói: “Đã thế thì ta cũng hỗ trợ các hạ chút lực vậy.”
Hai tay lão bắt pháp quyết rồi dang rộng ra hai bên, lập tức trong lòng bàn tay lão lôi điện ngưng tụ rồi tức thì phóng ra. Sấm sét từ trên cao dáng xuống công kích không ngừng lên bầy ma thú, khiến chúng kêu gầm thảm thiết.
Cuộc tàn sát chỉ diễn ra trong thời gian một chén trà, vậy mà gần trăm đầu ma thú hơn nữa còn có rất nhiều con đạt tới tam giai đều đã trở thành những cỗ thi thể. Chứng kiến cảnh tượng này ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, chênh lệnh giữa đại cảnh giới thực sự rất lớn.
Đầu huyết thú khôi vừa động, lập tức bị một lớp tường lửa chặn đứng, một thân ảnh nữ tử hiện ra trước mặt nó sau đó tức thì động thủ. Mĩ phụ Hồng Linh liên tục vung thanh trường kiếm trong tay, bắn ra vô số luồng kiếm quang rực cháy thẳng hướng đầu thú khôi mà oanh kích.
Huyết thú khôi há cái miệng lớn như chậu máu phóng ra rất nhiều phi châm huyết sắc, va chạm trực diện với đòn công kích của đối phương.
Trông thấy cả ba cường giả bắt đầu tấn công khôi lỗi thú đáng sợ kia, khiến ai nấy đều háo hức quan sát trận chiến. Hài đồng Sửu Nhi cùng khỉ con Kim La thì không ngừng khua tay múa chân, như thể chính bọn chúng mới là người đang giao chiến với đầu thú khôi vậy.
Diệt Chúng Sinh thì hưng phấn quan chiến, hắn cảm thán trước sức mạnh mà nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh thể hiện ra.
“Họ không cần dùng tới bất kì thần thông hay bảo cụ, phù lục hỗ trợ nào mà vẫn có thể tạo ra sức mạnh nguyên tố hết sức rõ ràng. Nguyên lực của họ còn có thể ngoại phóng mà không cần kí gửi lên ngoại vật, có thể trực tiếp bắn đi trong không trung quả thực vi diệu!”
Nguyên lực dạng khí hóa thực, có thể ngoại phóng ra ngoài mà không cần kí gửi lên bất kì vật phẩm nào. Đặc biệt sức mạnh phóng thích sẽ hiển hóa ra được thuộc tính công pháp rõ ràng. Đây chính là đặc điểm của cảnh giới phía trên Luyện Nguyên, được gọi là Hiển Hóa.
Ngay khi vừa diệt sát được toàn bộ ma thú trong phạm vi công kích của mình, Mộc Thiên Khiếu đã cấp tốc bay tới gần đầu Huyết thú khôi sau đó thi triển ra một loại nguyên thuật giữ chân.
“Mộc Ngục.”
Vô số cọc gỗ từ dưới đất trồi lên đan lại vào nhau tạo thành một chiếc l*иg giam, giữ lại đầu thú khôi bên trong. Đầu Huyết thú khôi còn chưa kịp vùng vẫy thoát ra thì lão già họ Hàn đã xuất hiên ngay phía trên đỉnh đầu nó, đang chuẩn bị thi triển ra một chiêu thức mạnh mẽ.
“Thiên Lôi Dáng Thế!”
Một cột sét dài trăm trượng từ trên trời cao dáng thẳng xuống oanh kích lên thân thể Huyết thú khôi. Nhân cơ hội này mĩ phụ Hồng Linh cũng kèm thêm một đòn tới, từ xa mụ chỉ huy thanh phi kiếm bắn tới công kích, miệng quát khẽ.
“Viêm Mãng Kích!”
Hỏa diễm trên thanh phi kiếm bạo phát sau đó hóa thành một đầu hỏa mãng, điên cuồng phóng tới phía vụ nổ. Từ trong vụ nổ vừa được cột thiên lôi tạo thành, có một thân ảnh quái thú ba đầu dần hiện ra, thì ngay lúc này đầu viêm mãng đã bay tới bạo hỏa một lần nữa.
Khói lửa bốc lên mù mịt, dư chấn từ hai đợt công kích phát ra đẩy lui rất nhiều nguyên sĩ ở gần đó. Ai nấy đều trợn tròn mắt trước uy năng mà các cường giả Hiển Hóa cảnh thể hiện ra.
“Grào!!!”
Tiếng gầm phẫn nộ vang lên, vô số phi châm huyết sắc từ trung tâm vụ nổ bạo phát ra khắp bốn phương tám hướng.
Trước thân ảnh ba vị cường giả đều có một món bảo cụ xuất hiện, ngăn chặn lại những chiếc phi châm công kích tới. Trường kiếm, thuẫn bài, thiết côn của cả ba người họ đều là những bảo cụ có uy năng không nhỏ, nên hoàn toàn dễ dàng chặn đứng đòn công kích từ đầu Huyết thú khôi.
Những những kẻ phía dưới thì không dễ như vậy, dù đã chạy ra cách chiến trường lớn rất xa nhưng không ít người vẫn bị phi châm bắn trúng. Cứ có một tia huyết sắc phóng tới thân thể ai đó, thì tên này sẽ lập tức bỏ mạng. Chỉ trong thời gian ngắn mà nơi đây lại có thêm mấy chục cỗ thi thể nhân loại.
Mộc Thiên Khiếu kết ấn, lập tức những cọc gỗ trồi lên rồi bao bọc lại với nhau trở thành một cái kén gỗ to lớn, che chở đám tộc nhân Mộc gia bên trong. Những thanh phi châm huyết sắc công kích tới, cũng chỉ có thể gây ra những vết xước nhỏ trên chiếc kén mà thôi.
Bên Hồng gia lúc này cũng đã được một bức tường lửa cực dày ngăn trở phía trước. Tất cả tộc nhân đều thở phào sau đó cung kính thi lễ đa tạ mĩ phụ Hồng Linh.
“Thật phiền phức.” Lão già Hàn Chiến lẩm bẩm một câu, sau đó vung tay thả ra một chiếc ô lớn. Chiếc ô xoay tròn giữa không trung rồi phóng xuống vô số tia sét, đánh bay toàn bộ những mũi phi châm đang hướng tới phía tộc nhân Hàn gia.
Vị trí nhóm người A Diệt cách rất xa chiến trường nên tương đối an toàn, cũng có vài thanh phi châm bắn tới đây nhưng họ đều có đủ thời gian để tránh né.
Những thanh phi châm huyết sắc phóng ra từ thân thể đầu Huyết thú khôi thực sự rất nhiều, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh. Phải qua thời gian ba chén trà thì đợt công kích diện rộng này mới kết thúc, lúc này máu đã nhuốm đỏ khắp bình nguyên, thi hài khắp nơi, tử khí nồng nặc.
Bấy giờ nếu không tính ba nhóm người Hàn gia, Hồng gia và Mộc gia, thì trên bình nguyên rộng thênh thang này chỉ còn rải rác chừng 30 nguyên sĩ. Ai nấy đều có sắc mặt tái mép, cắt không còn một giọt máu. Chỉ trong một chiêu phóng thích ra lúc điên loạn, mà đầu súc sinh đó đã gϊếŧ chết đi gần trăm nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh cao giai!
Lúc này họ mới bừng tỉnh ngộ ra, ba vị cường giả Hiển Hóa cảnh cao cao tại thượng kia, có mặt tại đây là để tranh đoạt bảo vật. Cùng lắm thì họ chỉ bảo vệ cho tộc nhân trong gia tộc mình mà thôi, chứ chả quan tâm những kẻ khác sống hay chết cả. Họ không phải cứu tinh!
Chương 54: Chấn lột
“Sắp được chưa? Sao lâu vậy?”
“Câm miệng đi tên vô dụng, đừng làm Diệt huynh mất bình tĩnh!”
Lúc này ba kẻ nhóm tam họa đang tập chung lại tại biên giới của bình nguyên này, họ như đang có ý đồ gì đó với lớp quang tráo phong bế nơi đây.
Diệt Chúng Sinh với một tấm lệnh bài trong tay cùng vài tấm phù lục, hắn đang cố gắng kích phát, muốn tạo ra một thông đạo trên lớp tường phong bế này để có thể thoát ra ngoài. Sửu Nhi cùng Kim La phía sau đang canh gác cho hắn, đôi lúc cũng không khỏi cãi nhau.
Khi ba vị nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh phá quan mà tiến vào đây, thì họ đã khiến cho lớp quang tráo phong bế toàn bộ vùng bình nguyên này bị lung lay, có dấu hiệu yếu đi rất nhiều. Đây là cơ hội tốt để nhóm A Diệt tìm cách rời khỏi đây, họ đã lục soát trên thi thể của những nguyên sĩ mạnh mẽ, và kiếm được tấm lệnh bài cùng với các cách để cưỡng ép mở thông đạo.
Trong trạng thái bình thường thì những cách thức trên sẽ trở nên vô dụng, nhưng lúc này lớp quang tráo đang có dấu hiệu suy yếu rất nhiều, nên A Diệt tự tin hắn có thể mở ra được một thông đạo không ổn định.
Cả ba người họ đều hiểu một khi diệt sát được đầu khôi lỗi thú kia, thì ba cường giả Hiển Hóa cảnh sẽ gây khó dễ những người thuộc thế lực khác, thu lấy bảo vật mà họ kiếm được. Nhất là những tán tu thì càng không đáng nói, chúng sẽ chẳng có kiêng kị gì mà lục soát rồi cướp sạch đồ có giá trị!
Sắc mặt A Diệt trở nên vui mừng, kích động thốt lên: “Thành công rồi!”
“Thật sao?” Sửu Nhi cùng Kim La cũng vui mừng xông tới quan sát.
Chỉ thấy trên lớp quang tráo có một tấm lệnh bài ghim chặt lên, lệnh bài đó hấp thu hoa văn từ những tấm phù lục xung quanh, rồi không ngừng tản mát ra những luồng quang mang gây nứt lớp phòng hộ!
“Dựa theo tiến độ này thì chừng thời gian một bữa cơm nữa, lớp quang tráo phía trước sẽ bị nứt vỡ ra thành một thông đạo, đủ với kích cỡ mà ta có thể chui qua.”
Nghe họ Diệt nói vậy hài đồng Sửu Nhi lên tiếng: “Vậy chúng ta cứ ở đây mà chờ đợi thôi, nhân tiện che lại chỗ này để không bị mấy tên khác phát hiện ra.”
Khỉ con Kim La nhảy lên bờ vai A Diệt rồi nằm xuống vắt chân, nói: “Mong là không tên nào chú ý đến nơi này cho chúng ta có đủ thời gian để thoát đi, chứ ta thấy ba tên Hiển Hóa cảnh đó đều chẳng phải loại tốt lành gì.”
Tại nơi xảy ra trận chiến, ba cường giả Hiển Hóa cảnh vẫn đang thay phiên nhau công kích, quần đấu với đầu Huyết thú khôi. Lúc này đầu khôi lỗi thú đó đã là nỏ mạnh hết đà, những chiêu thức phản công của nó hoàn toàn không thể gây chút tổn thương nào cho ba kẻ kia, ngược lại thì mỗi một đòn đánh của ba kẻ kia đều khiến nó chật vật không chịu nổi.
Tuy có thực lực rất cao nhưng Huyết thú khôi cũng chỉ là một khôi lỗi, vô tri không biết chiến thuật gì cả. Nó bị ba kẻ mạnh vây công sau một hồi đã gần hết năng lượng, thân thể khôi lỗi cũng đã tổn hại không ít.
Nếu một chọi một thì ba kẻ này sẽ phải bung ra hết khí lực, cộng thêm xuất ra không ít át chủ bài mới có thể diệt sát được Huyết thú khôi này. Nhưng hiện tại là ba đánh một, hơn nữa tên nào cũng đầy mưu mẹo, đều là những lão hồ li sống trên trăm năm. Chả mấy chốc thân thể Huyết thú khôi đã chia năm sẻ bảy, nhìn không còn ra hình dạng ban đầu!
Bấy giờ ba nhóm người thuộc thế gia đỉnh tiêm có cường giả Hiển Hóa cảnh tọa chấn, đều đã tập chung lại quanh thi thể của đầu Huyết thú khôi. Nhìn qua cũng biết bọn chúng đang thương thảo, phân chia những bộ phận khôi lỗi thú đó.
Sau một hồi thì việc phân chia cũng được giải quyết xong, cả ba thế gia đều tạm thời chia đều, không bên nào gây xích mích với bên nào.
Nhìn qua danh sách kiểm kê từ một tộc nhân dâng đến, Mộc Thiên Khiếu mới thở phào một hơi. Đối phó miệng lưỡi với hai kẻ trước mặt, khiến hắn cảm thấy còn khó hơn việc một mình đại chiến với đầu Huyết thú khôi.
Dù sao Hàn Chiến và Hồng Linh đều là cáo già đã sống hơn 200 năm rồi, trong khi bản thân hắn mới vừa qua 100 tuổi mà thôi. Tuy thực lực đã tiếp cận hai kẻ kia, nhưng về trình độ mưu mẹo cùng với tâm cơ thì còn kém xa.
Sau khi phân chia các bộ phận trên thi thể Huyết thú khôi, thì ba thế gia này bắt đầu đánh chủ ý lên những thế lực thấp kém và các tán tu. Người của những thế gia nhất lưu khác, chúng chỉ gây khó dễ chút để kiếm thêm được một vài món bảo vật mà thôi, còn những thế lực thấp hơn thì trực tiếp uy hϊếp, chấn lột!
Nhóm A Diệt từ xa đã trông thấy lão già ban nãy bị bọn họ bắt lại hỏi chuyện, tuy đã may mắn sống sót qua trận chiến nhưng hiện tại cũng đang bị hai tên tộc nhân Hàn gia uy hϊếp, rồi lục soát nạp giới.
Những người khác cũng như vậy, tại vùng bình nguyên bị phong bế này không một ai có thể thoát nổi cả. Đám người ba thế gia đứng đầu biết điều đó nên không hề vội vàng, họ cẩn thận lục soát kĩ càng từng tên một.
Một lão già là tán tu vì không muốn bị lấy sạch toàn bộ chiến lợi phẩm, mà bản thân cố gắng bao ngày qua mới kiếm được, nên đã chủ động xin gia nhập làm chấp sự cho Mộc gia. Mộc Thiên Khiếu biết vậy thì mỉm cười, lên tiếng:
“Là Ô Phi hiền điệt sao? Ta cũng đã từng nghe nói về ngươi, hình như trong các tán tu tại phía bắc Mặc Phi địa thành này ngươi là nguyên sĩ có thực lực mạnh nhất nhỉ.”
Lão già họ Ô cung kính đáp: “Được tiền bối nhớ tên là vinh hạnh của vãn bối, nhưng đệ nhất tán tu phía bắc thì chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, vãn bối còn cần cố gắng thêm nhiều lắm.”
“Haha ngươi cũng khiêm tốn đấy, được rồi ta chấp nhận cho ngươi gia nhập đội chấp sự ngoại môn của Mộc gia, thuộc phân nhánh dưới sự cai quản của ta.” Nói rồi gã phất tay ra hiệu cho hai tên tộc nhân đang đứng bên cạnh lão già Ô Phi thối lui, không thu lấy nạp giới của lão nữa.
Lão già vui mừng vội vàng hành lễ cảm tạ, còn không quên vuốt mông ngựa vài câu. Nhiều kẻ khác thấy vậy thì chửi thầm lão già xảo quyệt.
Trông thấy một lão già có bộ dáng gần đất xa trời cung kính gọi một gã đại hán trẻ là tiền bối, A Diệt cũng không cảm thấy gì ngạc nhiên cả. Trong giới tu hành thực lực vi tôn, ngay cả cách xưng hô giữa các nguyên sĩ cũng dựa trên tu vi. Tất cả những kẻ trên đại cảnh giới của bản thân, thì đều phải gọi là tiền bối và xưng hô vãn bối.
Hơn nữa đừng nhìn bề ngoài gã đại hán Mộc Thiên Khiếu chừng 30 tuổi mà lầm, tính theo thời gian mà gã ta thành danh thì hiện tại ít nhất gã cũng đã 100 tuổi rồi. Trong khi lão già Ô Phi có danh khí cao trong giới tán tu tại thung lũng đen thì A Diệt biết rõ, lão ta mới 87 tuổi thôi.
Nguyên sĩ cảnh giới càng cao thì tuổi thọ càng dài, vậy nên khó có thể nhìn vẻ bề ngoài mà đoán ra tuổi tác được. Luyện Nguyên cảnh tuổi thọ không hơn phàm nhân là bao, nên nguyên sĩ thuộc cảnh giới này mới có thể phán đoán tuổi tác dựa vào ngoại hình. Từ cảnh giới Hiển Hóa trở lên, thì không dễ mà phân biệt được.
Sau khi lúc soát mấy tên ở gần tầm ngắm, thì đã có một vài kẻ thuộc tam đại thế gia chú ý đến nhóm A Diệt. Họ có thể trông thấy có vài tên chỉ trỏ về hướng mình rồi bàn tán gì đó, khả năng cao là đã có kẻ nhận ra bọn họ chính là nhóm tam họa.
Những âm thanh bàn tán đó cũng đã vang đến tai của ba vị cường giả. Trông thấy ánh mắt của ba nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh hướng về phía này, khiến nhóm A Diệt cảm thấy rùng mình. Nhưng bọn họ vẫn đứng im bất động, mục đích là để che lại thông đạo đang được nới rộng dần ở sau lưng.
Kích thước của thông đạo lúc này đã đủ để hài đồng Sửu Nhi cùng khỉ con Kim La chui qua, nhưng một người trưởng thành như A Diệt thì chưa thể.
“Sửu đệ, Kim La, nếu ba kẻ đó phóng tới đây thì hai ngươi hãy chui qua thông đạo trước đi, ta sẽ tìm cách theo sau.”
Hài đồng Sửu Nhi siết chặt nắm đấm, chiến ý dâng trào nói: “Không! Ta sẽ không bỏ lại huynh đệ trí cốt của mình mà bỏ chạy đâu. Cùng lắm là liều một trận thôi!”
Khỉ con lông vàng cũng lên tiếng: “Đúng đó liều một trận, từ lâu ta đã không ưa mấy tên nhân loại hay tỏ ra bộ dáng cao cao tại thượng rồi.”
A Diệt nghe vậy chỉ biết thở dài lắc lắc đầu, thực tế hắn hiểu rõ với tính cách của hai tên này thì sẽ không bỏ mình mà chạy, nhưng hắn vẫn nói vậy để tỏ ra bản thân sẽ vì huynh đệ mà ở lại hi sinh. Chứ trong thâm tâm hắn đang rất lo sợ, bị ba kẻ có tu vi siêu việt cảnh giới bản thân nhìn tới khiến hắn lạnh hết cả sống lưng.
Nếu một trong ba kẻ đó mà lao tới đây thì coi như bỏ, tuy Sửu Nhi có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 9, kèm theo thần công kinh người có thể xem như vô địch trong cùng cảnh giới. Nhưng Hiển Hóa cảnh hoàn toàn là tồn tại khác, có mười tên như Sửu Nhi cũng chưa chắc đánh thắng được.
Từ xa họ chỉ trông thấy ba vị cường giả nói gì đó với tộc nhân của mình, sau đó trong mỗi thế gia đỉnh tiêm đều có một lão già với tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong tiến tới nơi này! Nhìn thôi cũng biết chúng được cấp trên phân phó, tới đây thu lấy chiến lợi phẩm của cả ba.
Đôi mắt Sửu Nhi đầy chiến ý, miệng nói nhỏ với A Diệt và Kim La:
“Yên tâm, chỉ có ba tên tầng 9 viên mãn mà thôi, ta lo được!”
Chương 55: Từ biệt
Từ xa ba lão già ngự khí bay tới, họ thuộc Hàn gia, Hồng gia và Mộc gia. Kẻ nào kẻ nấy đều cười lạnh, bọn chúng nhận ra ba người A Diệt chính là nhóm Tam Họa, đã càn quét rồi hốt sạch toàn bộ chiến lợi phẩm tại các doanh trại thế gia. Chắc chắn trên người tên thanh niên A Diệt và hài đồng Sửu Nhi có rất nhiều đồ tốt.
Khi bay tới gần chỉ còn cách vài trượng, một tên liền lên tiếng như đang ra lệnh: “Hai kẻ các ngươi mau giao toàn bộ nạp giới trên người ra đây, sau đó đứng im tại chỗ đó để chờ xét tội!”
“Con mọe nó chứ.” Khỉ con Kim La không nhịn được nghiến răng nói tục. Họ Diệt cũng vô cùng căm tức, hai nắm đấm siết chặt, chỉ tiếc là hiện tại với thực lực của hắn thì không thể làm gì được.
Hài đồng Sửu Nhi đang im lặng bỗng nhiên toàn thân bạo phát ra một luồng nguyên lực dữ dội, sau đó bắn mạnh tới phía ba lão già kia!
“Giao cái đầu các ngươi ấy, cút hết đi!”
Chỉ trong nháy mắt thân ảnh Sửu Nhi đã phóng tới ngay trước mặt ba tên kia, rồi hắn xoay một vòng giữa không trung, dang rộng hai cánh tay ra. Vô số tia sét xanh sẫm tụ lại, hóa hình thành một đôi cánh lôi bằng to lớn, uy thế khϊếp người.
“Lôi Bằng Tung Cánh!”
"Vυ"t!" Hài đồng vung mạnh hai cánh tay về phía trước, lập tức đôi cánh lôi bằng cũng hành động theo hắn, vỗ mạnh tới ba lão già này.
Bọn chúng cả kinh, nhất thời chưa kịp trở tay thì đã bị đánh văng ngược lại về phía sau mấy chục trượng! Ba lão già lăn lốc trên mặt đất như mấy con chó chết, toàn thân bị điện quang oanh kích đen thui cả y phục lẫn da thịt.
Chứng kiến cảnh tượng này ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh, họ không thể ngờ rằng một tên nhóc tỳ nhỏ bé như vậy lại sở hữu lực lượng khϊếp người đến thế. Chỉ trong một chiêu duy nhất, đã khiến cho ba kẻ đứng đầu trong cảnh giới Luyện Nguyên bị đánh bay, gần như không có cơ hội hoàn thủ.
Đến ba vị cường giả Hiển Hóa cảnh cũng cảm thấy ngạc nhiên không kém, ánh mắt bọn họ đổ dồn lên thân ảnh hài đồng, suy đoán tới lai lịch của hắn. Một đứa trẻ mà đã có thực lực cao như thế thì chắc chắn thế lực đứng sau rất cường đại, không dễ trêu chọc vào.
Tuy ba thế gia này là thế lực đỉnh tiêm, nhưng chỉ vỏn vẹn trong phạm vi vùng địa thành Mặc Phi này mà thôi. Nếu so với những vùng đất đứng đầu toàn Quốc như địa thành Vạn Sơn nằm tại phụ cận, thì những thế lực nhị lưu ở đó đã có thể so sánh với các thế gia đỉnh tiêm tại nơi đây rồi. Vì vậy những thế lực có thể quét ngang ba thế gia tại nơi đây không phải là ít.
Dường như ba lão già đó nhận được lời truyền âm từ trưởng bối phía sau, nên sau khi đứng dậy phủi sạch bụi đất trên người thì liền ngự khí bay trở lại phía đám đông. Có lẽ ba lão hồ li Hiển Hóa cảnh đó kiêng kị hậu thuẫn của Sửu Nhi, nên đã quyết định buông tha nhóm bọn họ. Dù sao trong chuyến đi tới nơi đây, ba kẻ đó cũng đã kiếm được thu hoạch phong phú rồi.
Ngay lúc này thì thông đạo phía sau lưng A Diệt đã rộng đến kích cỡ đủ để hắn chui qua, thấy vậy hắn liền vui mừng gọi Sửu Nhi trở lại. Thừa lúc đám người thế gia kia còn ở khoảng cách xa bọn họ liền chuồn qua thông đạo, tốc độ bỏ trốn này phải nói phi thường nhanh gọn.
Ai nấy đều há hốc mồm, chỉ thấy phía xa nhóm A Diệt nhanh như chuột chũi chui qua một lỗ thông đạo phía sau lưng, sau đó thông đạo cũng biến mất!
Không khí trầm lặng một hồi thì bị phá vỡ bởi một tiếng thở dài, một lão tán tu không ngờ rằng hai tên còn trẻ người kia lại có thủ đoạn bậc này, âm thầm đào thông đạo rồi thừa cơ chuồn khỏi nơi đây.
Mọi người ai nấy đều bàn tán, đám người thuộc ba thế gia đỉnh tiêm thì tức giận, bọn họ không thể ngờ lại để cho nhóm Tam Họa đáng ghét chuồn đi ngay dưới tầm mắt mình. Phải biết nơi đây sẽ còn giữ trạng thái phong bế chừng mười ngày nữa, trong khoảng thời gian đó bọn chúng sẽ có đủ thời giờ để thăm dò đối phương, nhưng giờ hai tên đó đã chuồn đi mất rồi.
Hai người A Diệt cùng Sửu Nhi sau khi ra khỏi thông đạo liền lập tức phá bỏ tấm lệnh bài, khiến thông đạo biến mất. Sau đó bọn họ chạy một mạch ra đến vùng cận ngoại thung lũng đen thì mới dừng lại.
“Tới đây có lẽ an toàn rồi, chắc đám người đó sẽ không tạo ra nổi thông đạo trong thời gian ngắn mà đuổi theo đâu.” Sửu Nhi vừa thở hồng hộc vừa nói, vì đã vận toàn lực chạy thật nhanh ra khỏi phạm vi thung lũng đen, nên hiện tại hắn đang rất mệt.
A Diệt ngồi dựa lưng tới một gốc cây lớn nghỉ ngơi, hắn đáp: “Chỉ ba gã có tu vi Hiển Hóa cảnh mới có thể đi ra bên ngoài trong thời gian ngắn, nhưng chắc bọn họ sẽ không hạ thân phận mà tự mình đuổi theo bắt chúng ta đâu.”
“Vậy thì hai ngươi có nhiều thời gian để nghỉ ngơi lấy lại sức rồi đấy.” Khi con ung dung tiếp lời, nó không mệt một chút nào vì căn bản nó luôn nằm trên bờ vai A Diệt.
Chừng thời gian một bữa cơm sau, bọn họ đều đã hồi sức, khôi phục nguyên lực tới trạng thái thông thường. A Diệt đang kiểm kê lại những nạp giới mà mình có, rồi chuẩn bị hành trang chuẩn bị lên đường. Sửu Nhi cùng Kim La thì đã chuẩn bị xong, bọn chúng sẽ đi tìm tới những nơi có bảo tàng rồi tiếp tục hành trình tầm bảo, phá làng phá xóm.
Hài đồng Sửu Nhi vung tay, lập tức từ giới chỉ của hắn phóng ra một món bảo cụ phi hành hình cái bát khá lớn. Khỉ con đi vòng quanh cái bát rồi thi thoảng gõ lên, nó hoài nghi hỏi:
“Ngươi chắc chắn thứ này sẽ không bị rơi xuống trong lúc chúng ta đang phi hành chứ?”
Sửu Nhi vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm, khả năng ngự khí của ta tốt lắm đó, kết hợp với món bảo cụ độc nhất vô nhị này, tuyệt đối an toàn.”
Nghe vậy nhưng nhìn thứ bảo cụ phi hành với hình thù kì dị này, Kim La vẫn không cảm thấy an tâm chút nào. Nó sợ khi đang phi hành thì cái bát này gặp phải sự cố, rồi nó sẽ bị rơi xuống dưới, nát như trái chuối bị rơi.
“Ngươi... chắc chứ.”
Sửu Nhi nhíu mày đáp: “Ngươi không tin tưởng ta sao? Hay là chúng ta đánh cược đi, nếu trong lúc đang bay mà hai ta bị rơi xuống thì ngươi thắng, ta sẽ đền ngươi 5 gốc thảo dược kim thuộc tính.”
“Tên điên, đánh cược kiểu đó thì sao ta dám mong mình thắng cơ chứ.” Khỉ con nhăn mặt tức giận quát.
Sửu Nhi bị nó chửi cũng nổi giận, hai bàn tay bóp chặt cái cổ nhỏ tí của Kim La rồi xách cả thân thể nó lên. Khỉ con cũng không chịu thua, cái đuôi dài của nó quấn chặt cổ nhóc tì lại, cả hai đều nhe răng nhếch miệng khó có thể thở nổi.
Ngay khi hai tên này chuẩn bị đại chiến ba ngàn hiệp thì A Diệt tới can ngăn, rồi mở lời tạm biệt bọn chúng. Đến thời điểm hiện tại thì có thể coi cả ba người họ đều đã xem nhau như huynh đệ thực sự, đã từng đồng cam cộng khổ, chinh phạt khắp nơi trong tòa băng sơn, là nỗi sợ của những kẻ canh gác doanh trại.
“Tam Họa chúng ta sẽ còn có ngày gặp lại.”
“Nhất định là thế rồi.”
Diệt Chúng Sinh, Tôn Sửu Nhi, Viên Kim La, ba kẻ cụm tay lại với nhau. Sau đó hai luồng hào quang phóng về hai hướng trái ngược hoàn toàn.
Một cái bát khá lớn phi hành trên không trung, phía trên có một hài đồng đang ngồi xếp bằng, thân hình nhỏ bé của hắn vừa vặn với cái bát kì dị này. Trên bả vai hắn là một chú khỉ con lông vàng, trông bộ dáng rất dễ thương. Bọn họ hướng đến một vùng di tích khác đang nổi danh mấy ngày gần đây.
Tại hướng ngược lại, có một vệt đen di chuyển quỷ dị dưới rừng cây. Đó là một người thanh niên mặc hắc y, đeo một thanh chiến đao phía sau lưng. Hắn ta đang hướng đến biên giới của vùng địa thành này, nơi tiếp giáp với địa thành Vạn Sơn, vùng đất dưới sự cai quản của Tọa Sơn tông.
Một nơi cường giả nhiều như mây, các thế gia đỉnh tiêm trong mắt tông phái khổng lồ này cũng chỉ là bầy kiến hôi mà thôi. Trở thành một thành viên trong cỗ thế lực đó, chính là một bước lên trời, là mục tiêu của vô số nguyên sĩ tại Phần Quốc này.
Hơn một tháng sau tại Sơn Phong trấn, một thành trấn nằm tại vùng rìa ngoài thuộc địa thành Vạn Sơn. Thanh niên Diệt Chúng Sinh đang ung dung bước đi giữa phường thị, hiển nhiên đây là phường thị dành riêng cho nguyên sĩ.
“Địa thành Vạn Sơn không hổ danh là một trong bốn vùng địa thành có mật độ nguyên sĩ đông nhất Quốc gia. Sơn Phong trấn chỉ là một thành trấn nằm tại vùng rìa ngoài thôi, mà đã có số lượng nguyên sĩ cư trú hơn một ngàn rồi!” Vừa ngắm nhìn xung quanh họ Diệt vừa cảm thán không thôi.
Hơn nữa nơi đây còn có không ít nguyên sĩ cao giai, A Diệt đã từng trông thấy cường giả Hiển Hóa cảnh bay ngang qua khu chợ này, cảnh tượng như vậy tại những vùng địa thành khác là hoàn toàn không có. Nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh tại những vùng khác rất thưa thớt, hơn nữa đa số họ đều trường kì bế quan trong gia tộc, nên những tán tu rất khó có thể trông thấy được.
Hơn tháng vừa qua A Diệt đã xử lí gần như toàn bộ số chiến lợi phẩm kiếm được, trong lần tiến vào bảo tàng Chân Giải. Những vật phẩm hắn không dùng tới, đều đã bán đi đổi hết thành nguyên thạch. Hiện tại tài nguyên giúp tăng tốc độ tu luyện hắn không hề thiếu, tu vi cũng đã đạt tới tầng 3 viên mãn, chỉ chờ thời cơ thích hợp để trùng kích lên tầng 4 mà thôi.
Hôm nay đi dạo trong phường thị này, mục đích chính là để thu mua những thứ có ích trong quá trình trùng kích lên tầng bốn. A Diệt đã quyết định khi trở về phòng trọ sẽ lập tức bế quan, tối nay bắt đầu quá trình đột phá!
Bình luận facebook