• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần (1 Viewer)

  • Chương 41-45

Chương 41: Ám toán

“Biết điều thì hãy mau tự chặt đứt chân tay của mình đi, ta sẽ cho ngươi được chết dễ coi hơn!”

A Diệt sau khoảng thời gian kinh hoàng thì lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, hắn đang suy tính những kế sách để đối phó với gã ta. Cho dù tu vi của đại hán họ Lục có cao hơn hắn nhiều thế nào đi nữa thì chung quy hai người vẫn đều là Luyện Nguyên cảnh, còn chung một cảnh giới.

Miễn là chưa siêu việt qua đại cảnh giới thì A Diệt tin rằng bản thân vẫn có cách để đối phó được với gã đại hán đó. Hắn không thèm mở miệng lên tiếng mà chỉ đứng thủ thế tại đó, ánh mắt tràn đầy sát khí hướng lên phía Lục Tam.

Lục Tam thấy tiểu tử phía dưới không thèm đáp lại lời đe dọa của mình liền tức giận, hắn vung tay, lập tức có một thanh phi kiếm xuất hiện. Thanh kiếm bỗng nhiên rực cháy sau đó thoắt cái đã phóng đến ngay trước mặt họ Diệt!

Giữa núi rừng, thần niệm A Diệt cực kì minh mẫn, phản xạ hắn cũng rất là nhanh. Chỉ thấy lòng bàn tay hắn lật một cái lập tức có một tấm thuẫn hiện ra che chắn trước người. Trông thấy món bảo cụ phòng ngự đó Lục Tam càng tức giận hơn, vì đó chính là bảo cụ của con trai hắn, giờ đây lại giúp ích cho kẻ địch.

Oành một tiếng, tia lửa bắn lên, tấm thuẫn ngạnh kháng thành công đòn công kích vừa rồi, nhưng lực phản chấn từ cú va chạm khiến cho thân thể A Diệt bị bay ngược về phía sau, khóe miệng rỉ ra máu tươi. Thuận nước đẩy thuyền hắn liền dán tấm tốc hành phù lên thân rồi vận dụng vân di bộ bỏ chạy rất nhanh.

Gã đại hán thấy thế liền tức giận ngự khí đuổi theo, thân ảnh A Diệt như một bóng đen thoăn thoắt lướt qua dưới những gốc cây. Rừng núi cỏ cây cành lá sum suê, bụi rậm đâu đâu cũng có nên nhất thời gã họ Lục không thể đuổi theo ngay sát mà công kích A Diệt được.

Sau thời gian một bữa cơm, A Diệt chạy tới trước cửa một hang động lớn, đôi mắt hắn lộ ra chút sự chần chừ nhưng chỉ trong nháy mắt đã hóa thành sự quả quyết. Thân ảnh hắn vọt nhanh vào bên trong hang động to lớn, lúc này Lục Tam cũng vừa đuổi tới. Hắn ở phía ngoài cửa hang quan sát qua một lượt, cảm thấy không có gì nguy hiểm thì mới phóng vào.

Bên trong hang động A Diệt như ngựa quen đường cũ chạy tới đi trên một con đường nhỏ, Lục Tam thì lần theo giao động nguyên lực mà họ Diệt để lại mà bám theo lên con đường đó.

Tại một vùng không gian rộng lớn bên trong hang động, có một đầu ma thú rất cường đại đang nằm ngủ. Huyền Quái Mãng với thân hình như một con rắn hổ mang chúa khổng lồ, toàn thân có màu đen vằn, tản mát ra mùi hôi khó chịu.

Trước đó vài ngày A Diệt đã thử đi vào trong đây để tìm kiếm thảo dược, sau đó hắn giật mình kinh hãi khi phát hiện ra có một đầu ma thú mạnh mẽ đang trong quá trình lột xác.

Đầu Huyền Quái Mãng này đã có thực lực tam giai đỉnh phong, mơ hồ sắp chạm đến trình độ tứ giai. Nếu không có nhiều ngoại vật mạnh mẽ hỗ trợ, thì nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong thông thường hoàn toàn không phải đối thủ của nó.

Trước đây do đầu cự mãng này đang ngủ say, cộng thêm việc A Diệt cẩn thận đi lại nhẹ nhàng bên mép tường, mới có thể an toàn thoát ra ngoài mà không bị nó phát hiện. Nhưng lần này hắn chạy thẳng giữa đường mà tiến vào bên trong, âm thanh bước chân vang lên trong hang động này phi thường lớn.

Đầu mãng xà lúc này nếu không phát hiện ra A Diệt nữa, thì nó không phải là ma thú mà là xuẩn thú.

Đôi mắt cự mãng mở bừng ra, con ngươi màu xanh lục hẹp dài trông cực kì lạnh lẽo. Nó từ từ nâng cái đầu lên cao, nhìn về phía tên nhân loại đang từ ngoài chạy thẳng một mạch tới nơi đây. Trong mắt nó thì A Diệt chỉ là một tên nhân loại yếu ớt, vậy mà dám cả gan tiến vào địa bàn của nó, sát khí nổi lên trong đôi con ngươi âm lãnh!

Véo! Gã đại hán Lục Tam ngự kiếm truy sát ngay phía sau lúc này cũng đã tiến vào trong phạm vi hang rắn này. Như cảm ứng được điều đáng sợ gì đó sắc mặt hắn ta trở nên khó coi, vội vàng ngừng lại giữa không trung rồi dán mắt lên cái thân ảnh khổng lồ đen vằn phía trước.

“Mọe nó! Sao lại có một đầu ma thú đáng sợ như thế tại chỗ này?”

Gã họ Lục chần chừ không biết có nên rút lui hay không, nhưng hắn lại không cam tâm bỏ qua cho A Diệt dễ dàng như vậy.

Khi gã ta còn đang phân vân thì đầu cự mãng đã hành động, nó vung mạnh đuôi quét ngang một cái vụt mạnh về phía A Diệt. Bốp một tiếng thân hình họ Diệt bị bắn văng đi tít xa đập lên vách tường đá, rồi vô lực rơi xuống trông như thể đã tới bờ tử vong vậy!

Lục Tam bất ngờ vì không nghĩ một tên trơn trượt khó bắt như vậy lại dễ dàng bị đánh trúng rồi mất mạng. Hắn ta liền tập trung cảm ứng tới hướng A Diệt rơi xuống, thì không hề cảm nhận được một chút giao động nguyên lực nào, mà nơi đó tối thui nên mắt thường cũng không thể nhìn rõ được gì.

Đột nhiên lông tóc gã Lục Tam dựng đứng vì đầu cự mãng nguy hiểm kia đã hướng tới phía hắn mà công kích, với tốc độ cực nhanh. Đối với đầu ma thú này thì gϊếŧ A Diệt chỉ như gϊếŧ một con kiến mà thôi, nên nó chỉ tùy ý vụt bừa một đòn. Còn với gã đại hán phía trước thì khác, hắn đã đạt tới Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong thực lực gần tiếp cận nó, vậy nên nó cần toàn lực ứng phó.

Lúc này gã Lục Tam đã bị đầu cự mãng quấn lấy mà không ngừng công kích nên nhất thời không thể thoát đi được. Thanh cự kiếm dưới chân đã được hắn ta cầm trong tay làm vũ khí cận chiến, bên cạnh có hai thanh phi kiếm rực lửa bay qua bay lại hỗ trợ hắn ta ứng phó với đầu ma thú điên cuồng này.

Hai bên chiến đấu trở nên rất kịch tính, tên Lục Tam quả nhiên không phải dạng vừa, kiếm thuật cùng với khả năng khống vật của hắn cực kì kinh người. Nguyên lực thuộc tính hỏa có sức sát thương rất dữ dội, kèm theo vô số phù lục được tung ra, tất cả đều là loại thượng hạng trong cấp Luyện Nguyên.

Nhưng đầu Huyền Quái Mãng này cũng không phải đèn cạn dầu, lớp da bên ngoài của nó vừa trơn trượt lại rất cứng cáp, ngay cả chục tấm phù bạo phát nổ cũng không thể gây tổn thương! Hàm răng nó sắc nhọn liên tục táp tới tấp với tốc độ rất nhanh, đáng sợ nhất là trong miệng nó luôn có khí độc phóng ra ngoài, vừa hôi thối lại gây nguy hiểm chết người.

Gã họ Lục đã hai lần thi triển ra nguyên kỹ để công kích đối phương, nhưng đều công dã tràng vì đầu cự mãng cũng phun ra từng tia chất độc để chống đỡ. Ngược lại lúc này nhìn qua thì có thể thấy chính tên Lục Tam mới là bên dưới thế hạ phong.

Tại một góc tối cách chiến trường không xa, có một thân ảnh đang lặng lẽ cúi người quan sát trận chiến khốc liệt kia. Hắn chính là A Diệt, lúc này quanh người hắn có một vòng quang tráo tử sắc mờ nhạt vừa biến mất. Tấm nguyên phù màu tím trên tay hắn cũng bị mất đi vài kí tự, điều đó đại biểu rằng tấm phù này đã mất đi một lần sử dụng.

Ban nãy hắn cố tình chạy tới gần phía đầu cự mãng kia rồi để nó đánh trúng, mục đích là để tạo hiện trường giả rằng hắn đã chết trong mắt hai kẻ kia. Thực chất khi đuôi của cự mãng sắp vụt tới người thì hắn đã kịp thời thôi động Vệ Tử phù, để tạo ra một vòng quang tráo bảo vệ thân thể.

Lớp phòng hộ tử sắc đó có thể đỡ một đòn toàn lực của nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh tầng 9, cũng như ma thú tam giai đỉnh cao. Tuy đầu Huyền Quái Mãng đã gần đạt tới tứ giai, siêu việt tam giai nhưng cú vụt đuôi của nó cũng chỉ là một đòn hời hợt, vậy nên hiển nhiên là lớp phòng ngự của tấm nguyên phù này có thể chống đỡ được.

Trước ngực hắn còn có dán một tấm phù màu trắng, đó là liễm khí phù có tác dụng giúp hắn thu liễm khí tức và che giấu đi giao động nguyên lực trên thân. Loại phù lục khá đắt này bản thân A Diệt cũng không có mua, cái đang dùng là hắn lấy được từ trong nạp giới của tên thiếu gia họ Lục trước kia.

Đầu cự mãng càng đánh càng hăng, gã đại hán họ Lục liên tiếp bị đánh phải thối lui, trông bộ dáng vô cùng chật vật. Trên thân thể hắn ta đã có không ít vết thương lớn nhỏ, hắn ta chiến đấu chủ yếu thiên tấn công nhưng cũng chẳng thể gây được thương tích gì lớn cho đối phương.

Giờ đây gã Lục Tam xấu số đó muốn chạy cũng không được, bị đầu hung thú này nhắm tới rồi liên hoàn công kích khiến hắn muốn thở còn khó chứ đừng nói là bỏ chạy. Ngay khi đầu cự mãng gầm lớn lên rồi vung cái đuôi to dài vụt xuống lia lịa, thì hắn ta lấy nhanh ra một tấm nguyên phù màu tử kim.

Một vòng quang tráo xuất hiện bao bọc quanh thân thể hắn ta, lớp phòng ngự này có thể đỡ được công kích của đầu cự mãng. Nhưng có một điều mà gã ta đã không nghĩ tới, đó chính là đầu ma thú này lại điên cuồng công kích không ngừng nghỉ!

Lớp quang tráo tử kim dần nứt ra, thân ảnh gã đại hán bị đẩy lùi lại từ từ, bộ dáng chật vật tả tơi. Hắn ta không thể ngờ rằng bản thân chỉ đuổi theo một tên ranh con Luyện Nguyên cảnh tầng 2 nho nhỏ, vậy mà hiện giờ lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn tới vậy.

Bốp! Phốc!

Tấm quang tráo tử kim bị đầu cự mãng đánh tan vỡ hoàn toàn, gã đại hán họ Lục miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể thì bị bắn ngược ra sau.

Đúng lúc này A Diệt vung tay ném ra tấm nguyên phù màu đỏ rực đã được tụ đầy nguyên lực. Tấm Nộ Hỏa phù bốc cháy hóa thành một quả cầu lửa to lớn, bắn thẳng tới sau lưng thân ảnh Lục Tam với tốc độ rất nhanh!

“Đây chính là chiêu thức Nộ Hỏa Chưởng của ngươi đó lão khốn kiếp! Không biết bị chính thần thông của mình tuyệt đường sống thì cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?”
Chương 42: Đào vong

Cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc mà nguy hiểm, gã đại hán vội vã quay đầu lại thì rất bất ngờ và kinh hãi. Đòn hỏa chưởng lúc này đã phóng tới ngay phía sau thân thể hắn ta, gã Lục Tam làm sao có thể không nhận ra đòn công kích này được cơ chứ.

Đây chính là một chiêu thức cực mạnh của hắn được hắn sử dụng rất nhiều lần khi giao chiến với kẻ địch, đó là Nộ Hỏa Chưởng. Trước đây hắn từng sao chép lại thần thông này vào trong một tấm nguyên phù, sau đó ban cho hài nhi để làm át chủ bài của nó.

Nếu là khi trong trạng thái bình thường thì chỉ cần toàn lực chống đỡ, gã đại hán có thể ngạnh kháng được chiêu thức này mà không chút tổn thương. Nhưng giờ hắn bị công kích bất ngờ đã không kịp trở tay, hơn nữa trạng thái hiện tại của hắn rất không ổn. Thân thể nhiều thương thế, nguyên lực thì tiêu hao thảm trọng.

Bùm! Một vụ nổ lớn bạo phát, đầu cự mãng đang cấp tốc lao theo thân ảnh Lục Tam cũng bị uy lực từ vụ nổ gây ra chút thương tích, khiến cho nó lúc này càng điên tiết hơn.

Thân ảnh gã đại hán chật vật hiện ra sau đám khói bụi, y phục đã rách tươm, da thịt cháy khét, khí tức không ổn định. Đầu Huyền Quái Mãng ngay khi trông thấy thân ảnh Lục Tam liền điên cuồng vồ tới công kích liên hoàn.

Gã họ Lục phẫn nộ không thôi, ban nãy hắn biết A Diệt sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhưng vì bị đầu súc sinh này quấn lấy nên không thể đi kiểm tra được. Vừa rồi bị đánh lén một cú khiến sinh cơ hắn giảm mạnh, giờ gần như không còn chống đỡ nổi trước đầu cự mãng này nữa!

A Diệt trông thấy cảnh này thì biết rõ rằng gã Lục Tam đã nắm chắc 9 phần phải chết, giờ đây hắn có thể lặng lẽ rời đi, an toàn thoát khỏi hai kẻ đáng sợ này. Nhưng hắn không cam tâm, hắn đã bị truy sát khiến tiêu hao đi bao nhiêu sức lực, hơn nữa còn tổn thất một lần sử dụng Vệ Tử phù cùng Nộ Hỏa phù.

Nếu không kiếm được chút bồi thường nào thì A Diệt không cam nguyện rời đi, hắn âm thầm quan sát, chờ đợi thời cơ thích hợp để đoạt lấy chiến lợi phẩm.

Ngay khi gã đại hán bị đánh lui, trong khoảnh khắc hắn mất cảnh giác xung quanh nhất thì một vệt sáng lóe lên! Một thanh tiểu phi đao lao vụt tới với tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy, xoẹt qua một cái cắt đứt vài ngón tay của tên Lục Tam khiến hắn giật mình đau đớn rồi nổi trận lôi đình.

Thanh phi đao trên phần đầu nhọn có ghim theo một cái giới chỉ bay về phía góc tối, một thân ảnh hiện ra thu lấy mấy vật phẩm đó rồi nhanh như thiểm điện lao ra khỏi nơi này.

“Aaaaaa!!!”

Gã đại hán Lục Tam trong bộ dáng chật vật khó coi giận dữ tột độ gầm lớn lên, âm thanh vang vọng toàn bộ hang động. Đầu cự mãng vẫn nhắm thẳng tới phía hắn ta mà tấn công, trong mắt nó thì tên nhân loại vừa bỏ chạy chẳng đủ sức gây uy hϊếp tới nó, nên nó cũng chẳng thèm truy đuổi.

Thân ảnh người thanh niên chạy như bay phóng ra khỏi cửa hang rồi không hề ngừng lại mà vẫn tiếp tục chạy đi rất xa. Thân dán tấm tốc hành phù, đôi chân không ngừng sải bước, vận dụng toàn bộ uy năng của vân di bộ.

A Diệt biết một khi tên Lục Tam tử vong thì sẽ kéo tới rất nhiều tộc nhân Lục gia, dù sao thân phận của hắn trong gia tộc cũng thuộc dạng cao quý. Để tránh gặp nhiều rắc rối, hắn nên cấp tốc rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt. Hắn không rõ trước đó gã Lục Tam bằng cách nào có thể truy tung ra vị trí của hắn, nên hắn càng phải chạy xa hơn.

Hơn một ngày sau A Diệt đang nghỉ ngơi hồi sức trong một hang động kín. Nơi này cách chỗ Huyền Quái Mãng diệt sát gã Lục Tam chừng 70 dặm, đã ra khỏi phạm vi địa thành Đàm Mang.

Lúc này A Diệt mới có thời gian đem chiếc nạp giới của gã Lục Tam ra xem xét, hắn nghĩ lần này sẽ có thu hoạch rất lớn đây. Ngay chiếc giới chỉ đã là loại bậc trung giá rất cao rồi, loại này có ấn kí nhận chủ nhưng hiện tại tên Lục Tam đã chết nên nó đã thành vật vô chủ.

Bên trong có một vài món bảo cụ nhưng đều thuộc Hoàng giai hạ phẩm, chắc hẳn là vật của mấy tên nguyên sĩ xấu số bị Lục Tam gϊếŧ. Ba thứ vũ khí chính mà gã ta thường dùng có phẩm chất thượng phẩm, chính là cự kiếm và hai thanh phi kiếm, lúc A Diệt đoạt lấy nạp giới thì gã ta còn đang sử dụng nên tất nhiên không có trong này.

Phù lục cũng không ít nhưng đều là loại phổ thông, nguyên phù không có một tấm nào. Thảo dược có mấy cọng, thêm vài cuốn điển tịch, nguyên thạch chỉ có vài chục viên hơn nữa cũng chẳng có viên trung phẩm nào cả.

Thứ có giá trị lớn nhất trong giới chỉ này, cũng là thứ có tác dụng lớn nhất đối với A Diệt hiện tại chính là mấy chục viên Bồi Khí đan và hai viên Tấn Thăng đan.

Ngoài ra còn có một cuốn công pháp nhị phẩm thuộc tính hỏa, nếu đem bán cho hội đấu giá chắc hẳn sẽ kiếm được không ít nguyên thạch. Tuy kiếm được một số lượng lớn đan dược có tác dụng với mình khiến A Diệt vui lên không ít, nhưng hắn vẫn nhíu mày lẩm bẩm;

“Thế quái nào tài sản của một tên Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, là cháu nội của tộc trưởng thế gia có tiếng mà lại nghèo tới vậy?”

Hắn không hề hay biết rằng gã Lục Tam để có thể truy tìm ra tung tích của hắn, đã phải tiêu tốn gần như toàn bộ gia tài của mình. Như vậy mới có thể mời được lão già họ Mộc cầm theo truy tung phù đến hỗ trợ, vì thế trong giới chỉ gã Lục Tam lúc này mới thoi thóp như vậy.

Họ Diệt không biết điều này mà chỉ hậm hực cho rằng gã họ Lục đã để phần lớn tài sản của mình tại gia tộc, chỉ đem theo chút ít bên người mà thôi.

Vật cuối cùng mà A Diệt moi ra là một chiếc hộp nhỏ làm từ loại hợp kim gì đó rất rắn chắc. Hắn tò mò mở nắp chiếc hộp ra thì rất bất ngờ, thứ trong đó là một khối thất thải thạch, nhìn qua hình dạng hắn nhận ra đây chính là khối trong buổi đấu giá tại Kim Phất trấn.

“Không ngờ gã Lục Tam chính là người hôm đó mua được khối đá này với giá 15 viên nguyên thạch trung phẩm.”

A Diệt vui mừng vì nếu đem bán khối đá bảy màu này đi thì chắc chắn hắn sẽ có thêm trên một ngàn nguyên thạch nữa, hắn sẽ chính thức phát tài. Nhưng điều không tưởng đã xảy ra, ngay khi A Diệt dùng tay không cầm phiến đá lên thì đột nhiên thất thải dịch trong đan điền hắn lại bạo động!

Khối thất thải thạch tức thì vỡ vụn ra, từ trong đó có một luồng ánh sáng bảy màu bay ra chui vào bên trong cơ thể họ Diệt với tốc độ rất nhanh. Hắn còn chưa kịp phản ứng đã phải trơ mắt nhìn thứ trị giá 15 nguyên thạch trung phẩm tan biến trước mắt, một cảnh tượng đau xé lòng.

Hắn vội ngưng thần quan sát bên trong thân thể mình rồi hướng xuống vùng đan điền. Mọi thứ trong cơ thể vẫn hết sức bình thường, riêng nơi đan điền thì có chút biến đổi.

Lớp chất lỏng bảy màu luôn bao quanh Nguyên cầu của hắn giờ đây như được cường hóa thêm trông sặc sỡ hơn nhiều. Luồng khí thất thải này trước đây có tác dụng giúp tốc độ tăng tiến tu vi của A Diệt tăng thêm chút ít, giờ đây hắn vẫn chỉ cảm thấy như vậy chứ không có thêm bất cứ tác dụng gì khác.

Ảo não một hồi cuối cùng A Diệt cũng bình tĩnh trở lại, tuy không biết biến hóa đó của lớp dịch bảy màu sẽ đem lại tác dụng gì nhưng chắc chắn chỉ có lợi chứ không hại. Thôi thì xem như bỏ ra 15 viên nguyên thạch trung phẩm để hoàn thiện mình hơn cũng được, họ Diệt cố gắng nghĩ thoáng lên như vậy.

Cầm những chiếc bình sứ chứa Bồi Khí đan bên trong lên, A Diệt vui vẻ không thôi. Loại đan dược này có tác dụng tăng nhanh tốc độ tu luyện, hơn nữa có thể dùng lâu dài không phải sợ bị bão hòa dược lực.

Thực lực của A Diệt còn thấp nên Bồi Khí đan có tác dụng rất cao, sau khi phục dụng thì tốc độ thăng tiến tu vi của hắn cơ hồ nhanh hơn bình thường gấp 3 lần! Mỗi viên có thời gian duy trì dược lực chừng 3 ngày, mấy chục viên như vậy có thể giúp hắn tu luyện nhanh hơn trong gần mười tháng tới.

Còn Tấn Thăng đan thì A Diệt cũng cố nhịn lòng tiếc của mà thử dùng một viên, loại đan dược này có tác dụng giúp bạo tăng một tầng tu vi, nhưng nhược điểm là không thể dùng nhiều được. Trước đây hắn đã dùng qua một viên rồi, nên hiện tại dùng viên thứ hai này chắc chắn tác dụng sẽ không bằng viên đầu tiên.

Sau khi cảm nhận dược lực bộc phát, rồi tính toán thời gian luyện hóa của Tấn Thăng đan vừa được uống, thì A Diệt buồn bã mở mắt ra. Tác dụng mà viên thứ hai đem lại không tới hai thành của viên đầu tiên trước kia, nếu dùng nốt viên còn lại tức viên thứ ba chắc tác dụng gần như không có mất.

Hắn liền cất đi viên Tấn Thăng đan còn lại, dù sao nó cũng có giá trị trên 300 nguyên thạch. Ngang với hai món bảo cụ trung phẩm Hoàng giai rất tốt, hoặc công pháp kha khá trong hàng ngũ nhị phẩm.

Xắp xếp lại hành trang một hồi, sau đó A Diệt tiếp tục khởi hành, đi đến những vùng đất mới cách xa nơi thị phi như địa thành Đàm Mang.

Thời gian cứ thế trôi qua, khổ tu sĩ Diệt Chúng Sinh vẫn không ngừng chăm chỉ rèn luyện giúp bản thân mạnh lên từng ngày.
Chương 43: Thung lũng đen

Một năm sau.

Bình Thôn trấn thuộc địa thành Mặc Phi, nơi đây là vùng đất tiếp giáp với địa thành Vạn Sơn, địa bàn của Tọa Sơn tông, một trong tam đại phái.

A Diệt vừa xuất quan sau hơn một tháng tiềm tu, hiện tại hắn đang đi mua sắm trong phường thị dành riêng cho nguyên sĩ tại Bình Thôn trấn này. Nơi đây tương đối phồn hoa, độ đa dạng các mặt hàng cũng không kém hơn Kim Phất trấn là bao.

Một năm qua A Diệt đã có một bước tinh tiến tu vi cực kì nhanh. Những chiến lợi phẩm thu được từ tay hai cha con họ Lục đều đã được hắn xử lí, trở thành tài nguyên tu luyện cho bản thân hắn.

Nhờ vào việc phục dụng Bồi Khí đan hàng tháng và luyện hóa dược lực của Tấn Thăng đan còn sót lại, cộng thêm những loại thuốc đề thăng tốc độ tu luyện mà hắn mua được từ những hội đấu giá sau đó. Trong một năm vừa qua tốc độ thăng tiến tu vi của A Diệt phải bằng với bốn năm nếu tu luyện trong môi trường bình thường.

Vì vậy cách đây vài ngày hắn đã đột phá tới tầng 3 Luyện Nguyên cảnh.

Điều này cũng không có gì đáng bất ngờ cả, một nguyên sĩ có tư chất bình thường và ít tài nguyên tu luyện, khi tu vi còn thấp như vậy thì 4 năm cũng thừa sức lên thêm được một tầng. Tuy họ Diệt sở hữu nguyên mạch hạ phẩm, nhưng vì sự cố gắng nỗ lực cùng với tài nguyên phong phú, nên hiện tại hắn có thể đạt tới tầng 3 cũng là chuyện bình thường.

“Mới tu luyện qua thêm một năm đã tiêu sạch đống nguyên thạch lúc trước kiếm được rồi, tài nguyên tu luyện mà nguyên sĩ tiêu tốn quả thực không phải ít.”

A Diệt đang buồn phiền vì nguyên thạch trên người đã tiêu hao gần như không còn, những vật phẩm không dùng tới mà có thể đổi ra nguyên thạch cũng đều đã được bán đi hết. Hiện tại hắn đang tính đi hỏi thăm nơi có nhiều ma thú để tới đó săn gϊếŧ, tiện thể mua thêm một vài tấm phù lục rẻ tiền.

Từ khi đặt chân đến Bình Thôn trấn này hắn liền thuê một căn phòng trọ để bế quan thăng cấp, đến nay mới xuất quan nên vẫn chưa biết rõ vùng săn bắt ma thú tại nơi đây nằm ở đâu.

Vốn dĩ A Diệt chưa tính đi đến vùng địa thành Mặc Phi này, nơi tiếp giáp với vùng địa thành Vạn Sơn của Tọa Sơn tông. Nhưng hai tháng trước hắn có nghe một tên tán tu nói rằng, Tọa Sơn tông sẽ mở đợt khảo hạch thu nhận đệ tử nội môn vào cuối năm nay, kì khảo hạch tuyển đệ tử được tổ chức 5 năm một lần.

Trước đây họ Diệt chỉ tính đợi bản thân đủ mạnh, có thể được cho vào trong mắt của những chấp sự vùng ngoài Tọa Sơn tông, thì hắn mới đến nơi đó xin gia nhập làm đệ tử ngoại môn.

Nhưng sau khi nghe tin Tọa Sơn tông sắp mở cuộc khảo hạch thì hắn cũng muốn tới xem thử để mở mang tầm mắt, cũng như biết được bản thân mình so với tiêu chuẩn của cự đầu này là cách xa bao nhiêu. Tất nhiên nếu bản thân hắn đủ điều kiện để có thể tiến hành thi khảo hạch thì thật sự là một chuyện rất tốt, hắn cũng rất mong sẽ được như vậy.

Nửa ngày sau hắn đã trở về phòng trọ của mình để chuẩn bị cho chuyến đi săn sắp tới. Bản đồ phân bố phạm vi hoạt động của ma thú thấp giai đã có trong tay, các loại phù lục phụ trợ đã mua đủ, hắn đã sẵn sàng lên đường.

Vung tay một cái, trước mặt A Diệt liền có một thanh phi kiếm màu xanh lam xuất hiện, trên lưỡi thanh kiếm này có khí lạnh không ngừng bốc lên.

Đây là Trường Băng Kiếm, bảo cụ thuộc hàng ngũ đứng đầu trong Hoàng giai thượng phẩm. Nó có thêm khả năng gây đông cứng mạch máu đối thủ nếu lưỡi kiếm chém vào được bên trong da thịt.

A Diệt đã phải bán đi thanh Kim Ngân phi đao, cộng thêm ba thanh phi kiếm trung phẩm của tên thiếu gia họ Lục, cùng với mấy món bảo cụ hạ phẩm khác mới đủ tiền mua được thanh bảo kiếm băng giá này về tay.

Lúc hắn mua thành công thanh kiếm này trong hội đấu giá đã dẫn tới rất nhiều ánh mắt bất thiện, sau đó hắn đã phải trốn trong khu vực cấm tranh đấu suốt hai tháng, đợi đám có ý đồ xấu buông lỏng cảnh giác thì mới dám bí mật rời đi.

Nhìn ngắm thanh phi kiếm tỏa ra hàn khí trước mắt, A Diệt rất vui vẻ mãn nguyện. Đây chính là món bảo cụ xếp hàng đầu trong Hoàng giai, có phẩm chất rất gần với Huyền giai! Huyền giai là loại bảo cụ ngàn người mơ ước vì có chứa thần thông bên trong!

Thân ảnh A Diệt nhanh chóng ra khỏi Bình Thôn trấn rồi tiến tới vùng thung lũng đen, nơi đó có số lượng lớn ma thú sinh sống. Thung lũng đen có thể nói là một hiểm địa đối với những nguyên sĩ thấp giai, nơi này khá là có danh tiếng tại địa thành Mặc Phi.

Một năm qua mỗi khi tu luyện mà cần thực chiến thì họ Diệt luôn đi săn gϊếŧ, chiến đấu với ma thú. Vì vậy hiện tại kinh nghiệm để đối phó với ma thú của hắn rất phong phú và cao minh, hầu như mọi loại ma thú nhất giai đều bị hắn nắm bắt hết điểm yếu.

Sau vụ với tên thiếu gia họ Lục năm ngoái, A Diệt đã rút kinh nghiệm và cẩn thận hơn nhiều mỗi khi ở nơi đông nguyên sĩ. Vậy nên hắn chưa gây thù chuốc oán với thêm một tên con ông cháu cha nào khác, nếu có cũng chỉ là xích mích với những gã tán tu có ý đồ xấu.

Trước tầm mắt A Diệt lúc này là một vùng thung lũng vô cùng rộng lớn, vùng đất ở giữa lũm sâu xuống, trông đen xì không thấy điểm cuối. Xung quanh vùng thung lũng có không ít bóng người, có những kẻ độc lai độc vãng cũng có những kẻ đi thành đoàn đội, họ đều là những nguyên sĩ tới nơi đây săn bắt ma thú.

Thung lũng đen như một miếng bánh lớn, mỗi nguyên sĩ đều muốn cắn một miếng tại nơi đây, mỗi ngày có vô số tu hành giả ra vào nơi này để săn bắt ma thú và tìm kiếm thảo dược quý hiếm. Vùng ngoại thành thung lũng có vài phường thị nhỏ được dựng lên, đó là nơi để các nguyên sĩ tụ tập trao đổi hàng hóa với nhau.

Họ Diệt vừa từ chối lời mời gia nhập đoàn đội từ một lão già, sau đó không chậm trễ thêm nữa liền nhanh chóng tiến vào bên trong khu vực thung lũng đen. Vừa vào bên trong tầm nhìn đã bị giảm mạnh, giờ hắn mới biết tại sao nơi này lại bị gọi là thung lũng đen. Trong đây bầu trời sầm tối, khung cảnh hệt như thời điểm cuối canh dậu vậy.

“Thần niệm cũng bị áp chế nhiều quá, bình thường ta có thể thăm dò trong phạm vi 50 trượng vậy mà trong đây không thăm dò được quá 20 trượng!”

Hắn liền đề cao cảnh giác, từng bước di chuyển rất cẩn thận, giới chỉ trên ngón tay lóe lên, thanh chiến đao đã xuất hiện trong tay hắn. Họ Diệt tiếp tục vung tay, lập tức có hai món bảo cụ hiện ra bay xung quanh người hắn, một để tấn công một để phòng thủ.

Ba món bảo cụ đều đã được hắn xuất ra, Cổ Thiết Chiến Đao là vũ khí cận chiến cũng là thứ bảo cụ đã theo hắn lâu nhất, được hắn am hiểu nhất. Thạch Giác Thuẫn có khả năng phòng ngự tương đối tốt, nó là thứ duy nhất kiếm được từ tên thiếu gia họ Lục còn được A Diệt giữ lại bên người.

Món bảo cụ còn lại cũng là vũ khí có uy lực lớn nhất mà A Diệt có chính là Trường Băng Kiếm, thanh phi kiếm này là một trong những bảo bối đứng đầu Hoàng giai. Nhờ vào nó mà khi còn là Luyện Nguyên cảnh tầng 2, họ Diệt đã có thể vượt cấp chém chết hai tên có tu vi tầng 3!

Nửa ngày sau, tại một nơi vô danh trong thung lũng đen, có một thân ảnh người thanh niên cường tráng rất dũng mãnh. Hắn đã liên tục diệt sát không dưới ba đầu ma thú, tất cả đều là những đầu có thực lực đỉnh tiêm trong hàng ngũ nhất giai.

“Quả là tầng 3 có khác, tiêu diệt đám ma thú nhất giai đỉnh cao dễ hơn khi còn ở tầng 2 hẳn.”

Diệt Chúng Sinh hiện đang vui vẻ kiểm lại chiến lợi phẩm thu được sau nửa ngày đi săn tại nơi này. Tuy có chút khó khăn chưa thích ứng lắm với không gian tối mờ tại nơi đây, nhưng điều đó không gây ảnh hưởng gì trong lúc hắn giao chiến với ma thú cả.

Trong lúc đi tìm kiếm ma thú A Diệt đã vài lần bắt gặp những tiểu đội nguyên sĩ khác, ở trong nơi này ai nấy đều cảnh giác nên cũng chả đến gần bắt chuyện với người lạ. A Diệt vẫn là một độc hành giả, rong ruổi khắp ngóc ngách tại vùng thung lũng đen này để săn bắt ma thú, tìm kiếm hiếm thảo.

Qua vài tháng A Diệt đã trở thành một gương mặt quen thuộc tại vùng thung lũng đen này, hắn luôn sinh hoạt trong thung lũng, cứ khoảng chục ngày mới ra phường thị trao đổi vật phẩm một lần. Tuy buôn bán thảo dược và các bộ phận ma thú tại nơi đây sẽ rẻ hơn chút so với trong thành trấn lớn, nhưng A Diệt cũng lười đi xa nên chấp nhận chuyện bán thiệt.

Trong giới chỉ của hắn lại có không ít nguyên thạch, tài nguyên tu luyện đã sắm được thêm kha khá, tốc độ tăng tiến tu vi lại được đề thăng.

Gần đây có một chuyện kì lạ khiến A Diệt cũng như những nguyên sĩ khác thường trú tại nơi đây không khỏi tò mò.

Đó là chuyện vài ngày trở lại đây có không ít đoàn đội khá đông nguyên sĩ, liên tục đổ xô đến vùng thung lũng đen này mà không rõ nguyên nhân. Tất cả những nguyên sĩ đó đều là tộc nhân trong các gia tộc tu hành có tiếng tăm tại địa thành Mặc Phi này.

Trước đây cũng có những nguyên sĩ là tộc nhân của thế gia tu hành, săn bắt ma thú tại nơi đây, nhưng số lượng không nhiều như bây giờ, chiếm đa số vẫn là tán tu.

Nhưng hiện tại thì khác, vô số nguyên sĩ thuộc các thế gia tu hành đều đổ xô đến đây. Đến cả những gia tộc có địa bàn cách nơi này rất xa, cũng phái không dưới ba mươi tộc nhân tới thung lũng đen này.

“Chắc chắn đám cao tầng trong các thế gia đã phát hiện thứ gì đó tại nơi này, thế nên mới phái nhiều tộc nhân tới đây như vậy.”

A Diệt đi lại trong khu chợ cũng nghe ngóng được không ít thông tin mà những tán tu bàn tán với nhau. Hắn tính sắp tới sẽ âm thầm bám theo một đoàn nguyên sĩ của thế gia nào đó, để xem rốt cuộc bọn chúng tính làm cái gì.
Chương 44: Bảo tàng Chân Giải

Gần đây có rất nhiều nhóm người thuộc thế gia tu hành đi đến vùng thung lũng đen này, không ai biết sau khi tiến vào bên trong thung lũng thì bọn chúng đã đi đâu. Một vài tán tu lớn mật đã thử bám theo đám người đó, kết quả là bị chặn đường lại rồi cảnh cáo, có người sau khi bại lộ hành tung còn bị truy sát.

“Quá nửa là đám thế gia đó đã phát hiện một nơi chứa kho báu, nhưng chúng không muốn phải chia một chén canh với các tán tu như chúng ta, thế nên mới hành động thần bí tới vậy.”

Tại phường thị, những tán tu lộ ra sắc mặt bất mãn không ngừng bàn tán, thảo luận với nhau. A Diệt tùy ý đi lại vài vòng trong các phường thị này, đều nghe thấy cùng một chủ đề, đó là mục đích thật sự của đám thế gia kia là gì.

Qua thêm một ngày thì cuối cùng thời cơ cho A Diệt đã tới, có một đoàn nguyên sĩ ai nấy đều mặc giáp phục bao kín toàn thân, vừa mới tiến vào bên trong thung lũng đen. Đây là một nhánh quân chừng 20 tên, chúng thuộc thế lực Minh Quan, tổ chức khá có danh tiếng tại vùng địa thành Mặc Phi này.

Vì đã săn bắt ma thú tại nơi đây được vài tháng, nên A Diệt nắm tương đối rõ những ngõ ngách tại nơi đây. Kể cả vị trí hang ổ của những ma thú mạnh mẽ cũng vậy, hắn đều nhớ cả. Hắn đã thành công dẫn dụ được một đầu ma thú tam giai đuổi tới, rồi vô tình gặp đám người Minh Quan tại một con đường nhỏ hẹp.

Đầu ma thú đang rất tức giận, khi trông thấy có nhiều nhân loại trước mắt, nó không chần chừ liền lao tới tấn công. Vì nơi đây là một con đường nhỏ hẹp, đám người đó không thể tránh đi ngay được, bất đắc dĩ chúng phải lao lên nghênh chiến.

“Khốn nạn thật, sao đầu súc sinh này lại đột nhiên xuất hiện tại đây vậy?”

Một tên nguyên sĩ đang phải gắng gượng chống đỡ những cú công kích của đầu ma thú, vừa bực tức chửi rủa. Hắn ta chính là chỉ huy của nhánh quân này, có thực lực Luyện Nguyên cảnh tầng 7, ấy vậy mà khi chiến đấu với đầu ma thú này cũng cảm thấy khó nuốt trôi.

Hắn nhanh chóng ra lệnh cho những tên mạnh nhất trong đoàn ra tay hỗ trợ, phải qua chừng thời gian nửa nén nhang thì mấy tên đó mới diệt sát được đầu ma thú hung dữ kia. Lúc này cả đoàn bọn chúng đã tập hợp lại rồi ngồi nghỉ ngơi khôi phục gần một con suối. Không một ai hay biết trong đoàn đã có một tên bị thay thế!

Hồi nãy khi đầu ma thú hung dữ mới xuất hiện rồi lao tới điên cuồng tấn công đoàn người, thì bọn chúng đều rất hoảng loạn. Những tên có thực lực thấp trong đoàn đều chạy về phía sau trốn tại các nơi khác nhau. Nhân cơ hội không ai để ý đó A Diệt đã lén đánh bất tỉnh một tên, rồi khoác lên người bộ giáp của hắn ta.

Giờ đây hắn đang ẩn mình trong bộ giáp kín người, ngồi cạnh mấy tên cũng có tu vi tầng 3 khác, đôi mắt nhìn ra khe mũ quan sát mọi người xung quanh.

“Không một ai nhận ra điều bất thường cả, đúng như ta dự đoán, cách này quả thật sẽ thành công.”

Sau đó hắn hành động như những người xung quanh, đi thành hàng ngay ngắn theo sau gã chỉ huy, chả mấy chốc sẽ biết được bọn chúng đi tới nơi nào.

“Sắp rồi, ta sắp tìm ra bí mật của đám thế gia này rồi. Nhất định lần này sẽ làm liều, phải kiếm được một chén canh trước những thế lực khác!”

Nếu là trước đây thì A Diệt sẽ không làm loại chuyện nguy hiểm như vậy, hắn thà đi săn gϊếŧ, đối đầu với ma thú như mọi khi chứ không muốn dây dưa vào vũng nước đυ.c này. Cho dù khi biết đám thế gia này chắc chắn phát hiện ra bí tàng nào đó, thì hắn vẫn chọn cách yên ổn mà rèn luyện chứ không đi liều cái mạng.

Nhưng từ khi biết được một tin tức quan trọng vào hai ngày trước thì hắn đã suy nghĩ khác hoàn toàn. Hắn muốn liều một lần, nguy hiểm luôn đi đôi với kì ngộ, muốn cấp tốc tăng nhanh tu vi thì phải dám xông pha, liều mạng.

Thế nên hắn mới lên kế hoạch, đến hiện tại đã thành công hơn phân nửa, hắn đã trà trộn và trở thành một phần tử trong thế lực Minh Quan.

Hai ngày trước A Diệt có tham gia một buổi trao đổi đồ vật tại phường thị với một vài tán tu khác. Có một lão già lạ mặt giới thiệu rằng mình đến từ vùng địa thành Vạn Sơn, lăn lộn ở vùng đất đó mấy chục năm mới chuyển tới nơi đây.

A Diệt lúc đó không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng hỏi về tin tức của đợt khảo hạch đệ tử nội môn sắp tới do Tọa Sơn tông tổ chức. Không ngờ lão già đó biết rất là chi tiết, lão biết chính xác thời gian diễn ra cụ thể, cũng biết điều kiện để có thể tham gia kì sát hạch đệ tử nội môn gồm những gì.

Phải công nhận điều kiện để được dự thi đã cực kì hà khắc, điều kiện không có gì nhiều nhưng nghe qua thôi các tán tu ai nấy đều nhíu mày nói rằng rất khó rồi.

Điều kiện chính là: Nguyên sĩ dưới 20 tuổi phải có tu vi từ Luyện Nguyên cảnh tầng 4 trở lên mới được phép tham gia khảo hạch. Dưới 30 tuổi thì ít nhất phải từ tầng 7 Luyện Nguyên cảnh trở lên. Hơn nữa tu vi phải vững chắc, cho chính bản thân nguyên sĩ đột phá lên chứ không dùng ngoại vật thúc ép, hay đan dược phụ trợ tạm thời tăng lên!

Nghe xong A Diệt đã rất chấn động, hắn không ngờ chỉ là để có đủ điều kiện dự khảo hạch thôi đã yêu cầu cao tới vậy. Không hổ danh là một trong Tam đại phái, việc tuyển chọn đệ tử vào trong tông đã vô cùng khắt khe.

Tuy Diệt Chúng Sinh từng nghĩ rằng gia nhập Tọa Sơn tông làm đệ tử ngoại môn hay chân tạp vụ cũng được, nhưng con người làm gì có ai không muốn với cao chứ. Bản thân hắn thực sự cũng rất mong muốn có thể trở thành đệ tử nội môn trong tông phái lớn đó.

Vậy nên mới dẫn đến chuỗi hành động bất chấp nguy hiểm của hắn ngày hôm nay. Hắn muốn liều mạng một lần, dù biết rằng có kiếm được cơ duyên đi chăng nữa cũng rất khó trong nửa năm tới có thể đột phá lên được tầng 4. Nhưng hắn vẫn muốn thử, hắn không muốn bỏ qua cơ hội lần này.

Đoàn người giáp đen đi thành hàng dọc, chả mấy chốc đã đi tới trước một đầm lầy rộng lớn, nhìn qua trông khá nguy hiểm. A Diệt quan sát thì biết rằng nơi này là đầm lầy tĩnh mịch nằm ở sâu trong thung lũng đen. Nơi đây là một hiểm địa, không có ma thú sinh sống quanh đầm lầy, thế nên rất ít nguyên sĩ lui tới.

Đột nhiên gã chỉ huy tiến lên phía trước, đi tới ngay sát mép đầm lầy rồi giơ tấm phù thần bí trong tay lên cao. Dị biến xảy ra, tấm phù phát sáng lên rồi tạo ra một thông đạo cho đoàn người tiến vào.

A Diệt cả kinh trong lòng, hắn lẩm bẩm; “Vậy mà vùng đầm lầy tĩnh mịch lại chỉ là một cái thuật che mắt, không ngờ cảnh tượng thực sự khác xa như vậy.”

Họ Diệt đã theo đoàn quân giáp đen tiến vào bên trong thông đạo, đi đến một vùng đồng bằng có cây cỏ xanh ngát, côn trùng nhảy nhót khắp nơi. Nhưng nếu từ bên ngoài nhìn tới, thì sẽ chỉ thấy đám người A Diệt đi xuống đầm lầy rồi đột nhiên biến mất.

Vào đến bên trong A Diệt cả kinh há hốc mồm, cũng may lúc này sắc mặt hắn đã được bộ giáp đen che lại, chỉ mơ hồ lộ ra đôi mắt.

Đây là một vùng bình nguyên trải dài rộng lớn, tràn đầy sinh cơ, tại vùng trung tâm có một ngọn băng sơn khổng lồ, nhìn qua như thể đã bị ai đó cải tạo vậy. Tòa núi to lớn này đang có một lớp quang tráo mờ nhạt bao quanh, nhìn qua đã thấy rất bất phàm rồi.

Xung quanh tòa băng sơn là vô số nguyên sĩ, tụ tập thành nhóm to nhóm nhỏ, hoặc im lặng ngồi xếp bằng, hoặc tụm lại trò chuyện với những người khác. Đa số những nguyên sĩ có mặt tại nơi đây đều là các thế gia, gia tộc tu hành có tiếng tăm. Chỉ có số ít người là tán tu mà thôi, có vẻ như họ đã bám đuôi được đám thế gia nào đó mà xuất hiện tại đây.

Đoàn đội A Diệt đi tới xác nhập vào với đại đội chính của thế lực Minh Quan, nhìn qua nhân thủ của tổ chức này cũng phải có tới trăm tên, tất cả đều mặc giáp đen che kín người. Gã thủ lĩnh của đại đội này có tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, không riêng hắn ta mà tất cả các thủ lĩnh của những thế lực tại nơi đây đều có tu vi đó.

Kể cả các tán tu có thể được phép lưu lại nơi đây cũng đều có tu vi từ tầng 8 trở lên, nếu không đã sớm bị người của những thế gia bị họ bám theo đuổi gϊếŧ rồi. Họ Diệt thuộc nhóm người có tu vi thấp nhất, lúc này hắn đang đứng canh gác tại góc phía nam của thế lực Minh Quan, hiển nhiên thực lực như hắn đến đây chỉ có thể làm những việc này.

Hắn quan sát qua một lượt thì phát hiện ra những nguyên sĩ có tu vi kém nhất tại nơi đây chính là thuộc tầng 3. Điều này cũng dễ hiểu vì trong thung lũng đen rất nguy hiểm, nên nguyên sĩ có tu vi tầng 1,2 rất ít khi lui tới, huống chi nơi bình nguyên này trông còn có vẻ nguy hiểm hơn bên ngoài nhiều.

Nghe ngóng một hồi Diệt Chúng Sinh cũng đã biết được nơi đây có tên gọi là gì, và có lai lịch như thế nào. Tòa băng sơn to lớn hùng vĩ kia có tên là Bảo tàng Chân Giải, bên trong chứa kho tàng đa dạng, rất có ích cho nguyên sĩ cảnh giới Luyện Nguyên!
Chương 45: Ám sát đoạt bảo

Nằm giữa vùng thung lũng đen nhưng tại khu vực này lại có khung cảnh hoàn toàn khác, trời quang mây trắng, đồng cỏ tươi tốt, gió thổi vi vu. Tại trung tâm có một tòa băng sơn to lớn hùng vĩ, một vài lối vào ở chân núi có treo những tấm biển lớn được khắc hai chữ Chân Giải.

Tiếc là hiện giờ xung quanh ngọn núi Chân Giải này đang có một lớp quang tráo, khiến cho không một ai có thể đi qua. Nghe lén mấy tên xung quanh trò chuyện, thì A Diệt biết được rằng phải đợi chừng vài bữa nửa tháng nữa, thì vòng phòng hộ của ngọn núi này mới tiêu biến hoàn toàn.

Trong khoảng thời gian này các thế lực biết được đường tới nơi đây sẽ tập chung nhân thủ lại, và cũng không khỏi việc một vài thế lực có xích mích trước đó, sẽ nhân lúc này để gây sự với đối phương.

Ngày qua ngày các thế lực lại tập chung được nhiều lực lượng hơn, mỗi ngày đều có vài đoàn đội đi tới xác nhập với đại đội chính đang đóng quân tại nơi này. Cũng có thêm vài lão già tán tu lặng lẽ bám đuôi tới được nơi đây, nhưng vì ngại thực lực của những lão gia hỏa đó nên không có tên nào đứng ra xua đuổi.

A Diệt thấy vậy thì không khỏi cảm thán nghĩ thầm; “Nếu là một kẻ có tu vi thấp kém như ta mà lộ ra thân phận tán tu, chắc chắn không quá thời gian chén trà nhỏ thì đã bị diệt sát!”

Hắn đã tới nơi đây được hơn một tuần, thời gian qua luôn canh gác thay ca với mấy tên giáp đen có tu vi tầng 3 tầng 4 khác trong đoàn. Hắn luôn đúng lệnh mà làm việc nên vẫn chưa bị ai nghi ngờ gì, những tên chỉ huy trong thế lực này cũng chẳng để ý tới đám thủ hạ có tu vi thấp kém như hắn.

Cuối cùng ngày mà bao người ở đây chờ đợi cũng đã tới, vòng quang tráo bảo vệ ngọn băng sơn đã chính thức tiêu tán hoàn toàn. Tất cả các thế lực lớn nhỏ đều không hề chậm trễ mà xông thẳng tới lối vào, hơn ngàn nguyên sĩ như bầy kiến vỡ tổ không ngừng kéo ùn ùn tới chân của tòa băng sơn Chân Giải.

Đoàn quân hơn trăm người mặc giáp đen thuộc thế lực Minh Quan cũng đã tiến vào bên trong ngọn núi bảo tàng này. A Diệt là một trong những người đi sau cùng, hắn cũng đồng thanh hô hào như những kẻ xung quanh, rồi theo bước người đi trước xông vào bên trong ngọn núi.

Bên trong tòa băng sơn khổng lồ có luồng khí tức xa xưa mà tự nhiên, trong này có đồi núi, sông ngòi, đồng bằng, động vật. Rất nhiều kẻ khi mới tiến vào nơi đây đều kinh ngạc trước cảnh tượng hiện ra trong mắt mình.

Bầu không khí trở nên hỗn loạn, các thế lực bắt đầu tản ra tầm bảo, một số nơi có dấu hiệu muốn động thủ chém gϊếŧ những thế lực đi cùng hướng. Hỗn loạn hơn nữa là khi có rất nhiều ma thú từ trong những vùng tối lao ra tấn công các nguyên sĩ, nhóm của A Diệt cũng bị một đầu nhị giai ma thú lao tới công kích.

Nhân cơ hội đó họ Diệt đã thành công tách ra khỏi đám người Minh Quan hội, hắn tới một nơi không có người rồi cởi bỏ bộ giáp đen ra cất vào trong giới chỉ. Sau đó không ngừng vận dụng vân di bộ, thân ảnh như một đám mây dưới mặt đất di chuyển rất nhanh tiến vào sâu bên trong khu rừng.

-------------------------------------“Haha trong nạp giới của tên này có ba gốc Nguyên Cam thảo, là linh dược rất quý giá đó.”

“Của tên này cũng có hai gốc, đây chính là chủ dược của Bồi Khí đan, đem về bán cho dược đan sư trong tộc cũng phải kiếm được cả trăm nguyên thạch!”

Có hai tên nguyên sĩ với tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 4 đang vui vẻ trò chuyện với nhau, trên tay mỗi tên đều có một chiếc nạp giới dính máu, hẳn là chiếm được từ kẻ khác. Bên cạnh nơi hai tên này đang đứng, có hai cỗ thi thể vẫn đang không ngừng chảy ra máu tươi từ vết thương trên cổ, xem ra chính là bị hai tên đó sát hại.

Đã qua một canh giờ kể từ khi lớp quang tráo bao bọc ngọn núi Chân Giải biến mất, lúc này hầu như tất cả mọi người tiến vào nơi đây đều đã kiếm được không ít thu hoạch. Thậm chí có nhiều kẻ không muốn nhọc công di chuyển khắp nơi tìm kiếm bảo vật, mà chỉ trốn tại một góc mai phục chặn gϊếŧ những kẻ khác.

Khi hai tên này còn đang cười nói, trò chuyện với nhau về những chiến lợi phẩm của mình, thì đột nhiên một luồng lam quang lóe lên!

Soát! Một thanh phi kiếm lam sắc bắn nhanh tới xuyên qua đầu hai tên này, tức thì thân thể vô hồn của bọn chúng đổ ầm xuống. Một thân ảnh nam tử mặc đồ đen xuất hiện, tuy hắn dùng khăn bịt mặt nhưng có thể loáng thoáng nhận ra đây là một người thanh niên.

Hắn thu lấy tất cả nạp giới rồi nhanh chóng chuồn đi, thân ảnh di chuyển quỷ dị như một vệt đen chớp mắt cái đã không thấy đâu. Trong một hang động nhỏ, người thanh niên đồ đen mới bỏ khăn che mặt ra, lộ ra là một khuôn mặt nam tử bình thường, làn da có chút ngăm đen.

Người này không ai khác chính là Diệt Chúng Sinh, hắn đang kiểm tra những chiếc giới chỉ vừa thu được sau chuyến đi săn vừa rồi.

“Ám toán đám người thuộc thế gia dễ dàng thật đấy, chắc hẳn từ khi tu hành bọn chúng cũng chỉ toàn được huấn luyện trong gia tộc thôi, không có được trải qua sinh tử chiến thực tế.”

“So với tán tu thì lũ con cháu trong gia tộc tu hành này dễ ám sát hơn nhiều, bọn chúng thường chủ quan, không dò xét cẩn thận xung quanh mình mỗi khi đang kiểm kê bảo vật.”

Một canh giờ vừa qua, A Diệt đã ám sát được gần mười tên nguyên sĩ, tất cả những tên đó đều thuộc gia tộc tu hành. Đa số những kẻ chết dưới mũi kiếm của hắn có tu vi tầng 3 tầng 4, thậm chí có một tên tầng 5.

Nếu chính diện giao chiến thì A Diệt khó mà đánh thắng nổi những kẻ có tu vi cao hơn mình, nhưng đánh lén thì khác. Dù sao nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh cũng không thể luôn duy trì nguyên lực hộ thể, vì điều này sẽ rất tiêu tốn nguyên lực.

Kiểm kê chiến lợi phẩm xong A Diệt vui vẻ không thôi; “Linh dược đã có hơn 20 gốc quả là con số không nhỏ, hơn nữa còn có một vài món khoáng thạch cổ rất có giá trị nữa.”

Linh dược là loại dược liệu cao cấp hơn thảo dược, chúng có tác dụng rất lớn với nguyên sĩ, đồng dạng giá cả và độ quý hiếm cũng cao hơn. Những loại linh dược trong ngọn núi Chân Giải này được sinh trưởng một cách rất tự nhiên, vô cùng tinh khiết không dính chút tạp chất.

A Diệt tiếp tục di chuyển đi tìm mục tiêu kế tiếp, khi phát hiện ra nhóm có từ ba người trở xuống, và tu vi không quá tầng 5 thì hắn sẽ ra tay. Hắn dùng liễm khí phù để che dấu khí tức rồi âm thầm tiến đến gần mục tiêu, khi đã tiến tới trong khoảng cách 5 trượng, phạm vi có thể khống chế bảo cụ phát huy ra được uy lực mạnh nhất, thì hắn sẽ động thủ.

Thanh Trường Băng Kiếm xuất hiện giữa không trung rồi tức thì bắn vụt đi, luồng lam quang dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bay vυ"t tới, xuyên qua thủ cấp của mấy tên nguyên sĩ đang tụ tập bàn bạc gì đó.

Lập tức ba thân ảnh đang trò chuyện với nhau liền ngã xuống như ba cái xác vô hồn, một vệt đen lướt nhanh qua thu lấy mấy chiếc nạp giới rồi cấp tốc rời đi.

A Diệt ra tay không chút nương tình nào, hắn hiểu rõ ở trong nơi này ngươi không chết thì ta vong. Cuộc đời của nguyên sĩ là như thế, để có thể khiến cho bản thân mình mạnh lên thì phải không từ thủ đoạn, không được phép nương tay với kẻ khác. Đã có mặt tại nơi này thì phải chuẩn bị sẵn tâm lí có thể mất mạng bất cứ lúc nào, không bao giờ được buông lỏng cảnh giác.

Qua nửa ngày thu hoạch của A Diệt phải nói là kinh người, bấy giờ số lượng nguyên sĩ còn sống trong tòa băng sơn này không quá một nửa ban đầu. Những người tử vong số ít là do bị ma thú hạ sát, còn phần lớn là bị những nguyên sĩ thuộc thế lực khác vây gϊếŧ đoạt bảo.

Không một kẻ nào có tu vi thấp mà dám một thân một mình đi ám sát những kẻ khác như A Diệt. Cách thức mà họ Diệt thực hiện tuy liều lĩnh nhưng nếu thành công thì thu hoạch sẽ rất lớn.

Nhưng cũng không phải không có nhược điểm, chỉ cần tên nào đó có tu vi cao hơn hắn và luôn duy trì nguyên lực hộ thể, thì sẽ có khả năng chống lại được đòn công kích bất ngờ dạng này. Hoặc một tên trên thân có bảo vật thuộc loại tự động hộ thể khi cảm giác được nguy hiểm, hẳn cũng sẽ giữ lại được cái mạng sau khi bị A Diệt đánh lén.

Hai trường hợp trên tỉ lệ gặp phải rất nhỏ vì A Diệt luôn rất cẩn thận trong việc lựa chọn mục tiêu, nhưng cũng không phải không thể gặp.

Có một gã chuyên tu thần niệm, tu vi của hắn đã đạt tới tầng 6 nhưng che giấu chỉ lộ ra tu vi tầng 3. A Diệt vẫn như mọi khi chỉ huy thanh phi kiếm bắn nhanh tới, kết quả là hai đồng bạn của gã ta lập tức tử vong, còn gã chỉ bị thương tương đối.

Sau đó họ Diệt đã phải chạy trốn rất chật vật suốt thời giai nửa nén nhang, trên người có không ít những vết thương to nhỏ. Cách biệt thực lực giữa hắn và gã bị ám sát thất bại kia xa những 3 tầng, hơn nữa gã ta còn chuyên tu thần niệm nên phạm vi dò xét rất xa. A Diệt đã rất khó khăn, bỏ ra không ít tài nguyên mới có thể thoát ra khỏi phạm vi thần thức thăm dò của đối phương.

“Phù... lần này suýt nữa thì đánh mất tiểu mệnh rồi.”

A Diệt trốn trong lõi của một gốc cây khô khổng lồ, hắn đang bôi thuốc rồi băng bó vết thương. Từ khi tiến vào nơi này thì đây là lần đầu tiên hắn gặp nguy cơ sinh tử bậc này.

“Từ giờ phải cẩn thận hơn, không nên dễ dàng động thủ nữa, dù sao những kẻ còn sống sót tới giờ đều là những tên thâm sâu không lường được.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom