-
Chương 46-50
Chương 46: Hội ngộ
“Ha Ha Ha đố các ngươi bắt được ta.”
Rừng núi ầm ĩ huyên náo, cả một mảng rừng chấn động, vô số tiếng chửi bới vang lên không thôi.
Một thân ảnh nhỏ nhắn nhanh như thiểm điện nhảy qua nhảy lại trên những cành cây, ngay phía sau dưới mặt đất là vô số người đang đuổi theo, nhìn sơ qua cũng tới vài chục tên. Rất nhiều phi kiếm, bảo cụ thay nhau công kích tới thân ảnh nhỏ nhắn phía trước nhưng đều không trúng, đám nguyên sĩ đuổi theo phía sau miệng không ngừng chửi rủa.
Thân ảnh nhỏ hắn đó chính là một nam hài đồng trông bộ dáng chỉ chừng 4,5 tuổi, môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn dễ thương, nước da trắng nõn. Đứa bé này thân mặc một chiếc yếm đỏ cùng với một cái quần ống rộng, hai cánh tay nhỏ bé núc thịt đang ôm lấy một khối cầu không ngừng tỏa ra quang mang thần bí.
Hài đồng vừa ôm theo bảo vật vừa cười khúc khích, đôi khi hắn còn đứng lại lắc mông với đám người đang đuổi theo phía sau khiến bọn chúng tức điên.
------------------------------
Rầm! Hai thanh phi đao bắn tới thân ảnh một người thanh niên, nhưng hắn ta đã linh hoạt né tránh khiến chúng đâm mạnh lên vách đá. Người thanh niên bịt mặt không hề chậm trễ vẫn tiếp tục bỏ chạy, phía sau có một gã trung niên đang cấp tốc đuổi theo, gã ta không ngừng chỉ huy hai thanh phi đao công kích thân ảnh kẻ đang chạy trốn phía trước.
“Khốn nạn thật, tại sao lại đen tới nỗi gặp phải tên đó chứ?”
Người thanh niên đang chật vật chạy trốn chính là A Diệt, còn kẻ đang truy sát phía sau chính là tên ngày hôm qua bị hắn ám sát thất bại mà phẫn nộ đuổi theo.
“Hôm qua ta đã phải rất cố gắng, hơn nữa cũng phải bỏ ra không ít vật phẩm mới có thể may mắn thoát đi được.”
A Diệt đau đầu không thôi; “Ban nãy xui xẻo bị hắn bắt gặp, giờ không biết làm thế nào mới thoát nổi đây?”
Gã trung niên đang truy sát A Diệt có thực lực Luyện Nguyên cảnh tầng 6, mạnh hơn hắn không ít. Khó đối phó nhất là thần thức của gã ta rất cao, mọi đòn tấn công chớp nhoáng đều không có tác dụng, hơn nữa phạm vi dò xét rất xa, muốn cắt đuôi rất khó khăn.
“Tiểu tử khốn kiếp còn không mau dừng lại, có giỏi thì đừng chạy mà hãy chiến đấu với ta một cách sòng phẳng.”
Trung niên nhân với gương mặt giữ tợn đang hung hăng truy kích A Diệt, trên trán hắn có một vết sẹo lớn trông còn rất mới, đây chính là tác phẩm mà hôm qua họ Diệt đã để lại. Vì vậy không khó hiểu khi gã ta muốn bắt được họ Diệt cho bằng được, nếu hắn bị bắt chắc chắn sống không bằng chết!
“Liều thôi!”
Thân ảnh A Diệt đang chạy trốn đột nhiên xoay người lại vung tay phóng ra vô số phù bạo. Ngay khi những vụ nổ bạo phát khiến gã trung niên đó phải chú ý phòng ngự, thì hắn khống chế thanh phi kiếm bắn mạnh tới.
“Hừ, châu chấu đá xe.”
Trong khi một tay gã trung niên còn đang khống chế tấm thuẫn phòng ngự cú oanh kích từ vụ nổ, thì tay còn lại đã điều khiển một thanh phi đao lao tới đánh lệch quỹ đạo bay của Trường Băng Kiếm!
“Nguyên lực tầng 6 làm sao chút uy lực từ tầng 3 của ngươi có thể chống chọi nổi chứ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Vụ nổ qua đi, gã ta toàn lực cách không khống chế hai thanh phi đao nhắm thẳng hướng A Diệt mà bắn tới. Họ Diệt vận dụng vân di bộ tới cực hạn, thân hình nhanh như thiểm điện liên tục tránh né khỏi những đòn công kích của đối phương.
Cùng lúc đó vô số tạo diễm phù được hắn ném ra khắp mọi nơi, chỉ trong thoáng chốc nơi đây đã có một đám cháy dữ dội, thiêu đốt cả một mảng rừng rộng lớn.
“Kim Quyết Đao Mang!”
Gã trung niên thi triển một loại nguyên kỹ, hai thanh phi đao của hắn hợp lại thành một, sau đó hóa thành một mũi khoan kim sắc bắn mạnh tới mi tâm họ Diệt. Tốc độ của đòn công kích này rất nhanh, bộ pháp của A Diệt hoàn toàn không thể tránh né kịp, mà với sức của hắn hiện tại thì có toàn lực chống đỡ cũng sẽ bị trọng thương!
“Đành phải dùng ngươi lần cuối vậy, Vệ Tử phù!”
Hai ngón tay hắn kẹp chặt một tấm phù màu tím, tức thì tấm phù lóe sáng tạo ra một luồng quang tráo bao bọc thân thể hắn lại.
Đùng! Mũi khoan hoàng kim bắn tới oanh kích trực diện lên lớp phòng ngự tử sắc, A Diệt bị lực va chạm đẩy thân thể lùi lại về phía sau vài trượng. Mượn lực đẩy này mà hắn xoay người cấp tốc bỏ chạy, đòn nguyên kỹ của gã trung niên đã bị lớp phòng hộ chặn đứng rồi tiêu tán hoàn toàn.
“Khốn kiếp, lại là tấm nguyên phù đó.”
Gã trung niên tức giận tột cùng, ngày hôm qua khi chạy trốn thì A Diệt cũng đã dùng uy năng của Vệ Tử phù để đỡ một đòn tất sát của gã ta.
“Nguyên phù là vật phẩm tiêu hao, ta không tin tấm phù đó còn cứu ngươi được thêm nhiều lần!”
Nói rồi gã trung niên với vẻ mặt tràn đầy sát khí tiếp tục đuổi theo hướng họ Diệt đã bỏ chạy, thân ảnh gã ta xuyên qua những ngọn lửa mà không hề bị tổn hại gì. Tuy vô số cây cối đang bốc cháy dữ dội khiến cho tầm nhìn bị giảm mạnh, nhưng thần niệm của gã rất cao nên vẫn có thể mơ hồ cảm ứng được vị trí của đối phương.
Đột nhiên có một luồng sáng vàng lóe lên! Một cây phi châm nhỏ bé phóng tới hướng gã trung niên với tốc độ kinh người.
“Cái quái gì?”
Ngay khi thần thức của gã vừa cảm ứng được cây phi châm, thì lập tức trước mặt gã hiện lên một tấm thuẫn.
Keeng một tiếng, thanh phi châm công kích lên tấm thuẫn khiến nó bị rung lắc nặng, nguyên lực phòng ngự quanh người gã ta cũng trở nên giao động dữ dội. Nhất thời tốc độ của gã bị chậm đi rồi không tình nguyện phải dừng hẳn lại!
Ổn định lại thân hình, gã ta liền tức thì cảm ứng vị trí của họ Diệt tính tiếp tục đuổi theo, điều khiến gã không cam lòng chính là A Diệt đã chạy ra khỏi phạm vi thần thức dò xét của gã!
“Aaaa! Tên tiểu tử khốn kiếp đừng để ta nhìn thấy ngươi một lần nữa!”
Diệt Chúng Sinh chật vật chạy tới một hang động nhỏ rồi ở yên trong đó, lần này tuy không bị thương nhưng nguyên lực trong cơ thể cũng đã tiêu hao gần như không còn. Đáng tiếc nhất chính là hắn đã sử dụng tiêu hao hết hai tấm nguyên phù, đó là Vệ Tử phù và Ám Châm phù.
Hai tấm phù đó sau khi số lần sử dụng bị dùng hết thì đã hóa thành hai mẩu giấy trắng thông thường, chả còn chút tác dụng nào. Hiện tại nguyên phù A Diệt chỉ còn duy nhất có Nộ Hỏa phù, còn hai lần sử dụng.
Bóp chặt hai mẩu giấy trắng trong tay, họ Diệt tức giận lẩm bẩm; “Tên khốn đó, nếu sau này có cơ hội ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi!”
Khi A Diệt đang ngồi xếp bằng khôi phục nguyên lực, thì có một con khỉ với kích thước bằng bàn tay chạy đến bên người hắn. Chú khỉ có bộ lông vàng, đôi lúc phát ra ánh kim, trông bộ dáng nó nhỏ nhắn rất dễ thương.
Thấy chú khỉ nhỏ bé kêu gào không thôi, A Diệt đành mở mắt rồi lấy từ nạp giới ra vài trái Kim Quả đưa cho nó, khỉ con liền trở nên vui mừng vỗ tay rồi chộp lấy toàn bộ số Kim Quả này. Thấy khỉ con nằm xuống nhấm nháp hưởng thụ mĩ vị bên cạnh mình, A Diệt liền mỉm cười dùng tay vuốt vuốt đầu nó rồi tiếp tục nhắm mắt đàm tọa.
Con khỉ vàng này A Diệt đã gặp nó hồi sáng, thấy bộ dáng đáng yêu vô hại của nó nên hắn cũng muốn thân cận. Sau một hồi thử nghiệm thì hắn cũng đã biết được thức ăn mà chú khỉ này yêu thích nhất chính là Kim Quả, một loại thảo dược tương đối hiếm.
Tuy Kim Quả bán khá được giá, nhưng nó không có tác dụng gì với họ Diệt, hơn nữa trong nạp giới của hắn có số lượng không nhỏ, nên bỏ ra vài chục quả cho chú khỉ này cũng không sao cả.
Đúng lúc này bỗng nhiên mặt đất rung chấn dữ dội, họ Diệt có thể nghe thấy loáng thoáng những tiếng chửi bới từ phía xa truyền lại. Hắn nhíu mày không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn không dám mở rộng phạm vi thần thức của mình, sợ chẳng may bị ai đó phát hiện thì nguy.
Chợt, A Diệt giật bắn mình! Vì không hiểu sao tự dựng trong hang động này, ở ngay bên cạnh hắn, có một hài đồng chừng 5 tuổi đang ngồi khoanh chân nhìn hắn cười cười. Trong lòng đứa bé còn đang ôm một thứ gì đó hình cầu, nó không ngừng phát ra ánh sáng nhu hòa.
Khối cầu đó chỉ to hơn nắm đấm của A Diệt một chút, nhưng hài đồng nhỏ bé này phải dang rộng hai tay ra mới có thể ôm lấy được.
Khi hai người A Diệt và hài đồng đang bốn mắt nhìn nhau thì đột nhiên chú khỉ vàng kêu lên, nó chạy tới phía hài đồng rồi khua tay múa chân như muốn nói gì đó. Thấy nó hài đồng liền mở miệng lên tiếng;
“Tiểu Kim, thì ra là ngươi trốn ở đây ăn vụng à?”
A Diệt cũng không ngờ hài đồng trước mặt cùng với con khỉ đó lại quen biết nhau, hắn đang âm thầm quan sát đứa bé kì dị này.
Đứa bé đó xuất hiện ngay cạnh hắn mà thần thức của hắn không hề hay biết, hơn nữa lúc này điều khiến A Diệt giật mình đó là thằng bé này cũng là một nguyên sĩ. Kì lạ hơn nữa là hắn ta không thể dò xét được tu vi chính xác của đứa bé, điều này chỉ xảy ra khi hắn gặp phải kẻ có thực lực cao hơn và cố thu liễm khí tức lại.
“Chẳng phải thông thường thì con người đạt tới 9,10 tuổi mới có thể bắt đầu tu hành sao? Sao đứa nhóc này trông mới chừng 4,5 tuổi đã là một nguyên sĩ rồi? Hơn nữa có vẻ tu vi còn rất cao!”
Hài đồng đặt khối cầu trong lòng xuống rồi chậm rãi quan sát, khỉ con cảm thấy tò mò liền tiến tới gần khối cầu rồi đưa tay chọc chọc. Tức thì nó bị một bàn chân nhỏ tý của hài đồng đạp tới, đá bay nó văng ra xa.
“Biến ra ngoài! Đây không phải thứ một tên phá hoại như ngươi có thể tùy ý chạm vào được.”
Thằng nhóc ôm lấy khối cầu giấu ra phía sau, sắc mặt nghiêm lại mắng chú khỉ vàng bé nhỏ. Gọi là mắng nhưng giọng nói thanh thúy cộng thêm gương mặt trẻ thơ đáng yêu của hài đồng, không hiểu sao A Diệt lại cảm thấy khá buồn cười.
Chương 47: Huynh đệ
Những tiếng huyên náo, chửi bới ở bên ngoài đã lắng xuống, dường như những kẻ đuổi theo hài đồng đã đi nơi khác. Lúc này họ Diệt mới thở phào rồi đưa ánh mắt tò mò quan sát kĩ càng đứa bé trước mặt một phen.
Khỉ vàng tý hon sau khi bị hài đồng đạp bay liền đã quay trở lại, nó làm ra bộ dáng hung dữ đang nhảy nhót trước mặt hài đồng kia. Thấy vậy thằng bé tức giận quát;
“Ngươi nói tiếng người đi.”
“Hừ, tên bỉ ổi ngươi dám đá ta, chỉ là một thứ hình tròn cũ kĩ thôi cũng giấu như thể mèo giấu ‘cức’ vậy!”
A Diệt cả kinh thốt lên; “Nó biết nói thật kìa!”
Hài đồng liếc nhìn A Diệt rồi đáp; “Vị huynh đài này đừng để bị bộ dáng bên ngoài của hắn lừa, hắn thực ra là một loài yêu thú hết sức giảo hoạt và hung dữ đấy!”
“A phì, tên khốn ngươi cướp lấy bảo bối của ta rồi giấu đi không chịu trả, vậy mà bây giờ lại nói ta giảo hoạt cơ à?” Chú khỉ vàng không cho là đúng hung dữ cãi lại.
Hài đồng không thèm quan tâm khỉ con nữa mà quay đầu sang nhìn A Diệt, sau đó thản nhiên hỏi; “Không biết huynh đài có nhiều nạp giới không? Có thể cho ta một chiếc nạp giới trống được không?”
Họ Diệt suy nghĩ trong thoáng chốc rồi vung tay ném tới phía hài đồng một chiếc giới chỉ, hắn cảm thấy thằng nhóc trước mặt này không bình thường. Tốt nhất là không nên đắc tội đứa bé, dù sao trên người hắn cũng có vô số giới chỉ, đều là lấy được trên thi thể những kẻ đã bị hắn ám sát.
Hài đồng bắt lấy chiếc giới chỉ rồi đeo lên ngón tay cái của mình, dù là vậy thì vẫn có chút lỏng. Sau đó hắn ta bỏ quả cầu cổ kính trong lòng, cùng với vài món đồ giấu trong yếm vào hết trong không gian giới chỉ đó.
Xong việc đứa bé cười hắc hắc nhìn về phía A Diệt vui vẻ nói; “Đa tạ huynh đài nhé. Ta tên là Hoàng Sửu Nhi, huynh đài cứ gọi ta Sửu đệ là được. Không biết nên gọi huynh đài như thế nào nhỉ?”
A Diệt cũng cố mỉm cười rồi đáp; “Ta họ Diệt, nếu không ngại thì cậu cứ gọi ta Diệt huynh đệ là được.”
“Ồ, được thôi Diệt huynh. Hôm nay chúng ta gặp nhau cũng là một cái duyên, hãy bắt tay để tỏ lòng thân thiện nào.”
Ngay khi A Diệt đang phân vân không biết có nên đưa tay ra hay không thì chú khỉ vàng kêu lên; “Còn ta, cả ta nữa, ta cũng muốn được bắt tay!”
Sửu Nhi cười nói với A Diệt; “Ồ đúng rồi cho cả hắn vào nữa, hắn tên là tiểu Kim, là một loài yêu thú cổ đại, nhưng khá vô dụng.”
“Vô dụng cái đầu ngươi, ta tên là Kim La, trong mình mang huyết mạch yêu thú tu la đại danh đỉnh đỉnh ghi trong sách cổ đó!” Chú khỉ con mắng Sửu Nhi một câu rồi dương dương tự đắc giới thiệu về mình trước mặt A Diệt. Trông thái độ hắn ta khác hoàn toàn với bộ dáng xin ăn trước đây mà họ Diệt trông thấy.
A Diệt cũng chỉ biết cười cười ứng phó lại vài câu, sau đó ba thân ảnh bắt tay nhau. Nghỉ ngơi qua thêm chút thời gian, Sửu Nhi đột nhiên đứng dậy bước ra phía ngoài cửa hang vươn vai, quan sát quang cảnh phía xa sau đó lên tiếng;
“Sức lực tràn đầy trở lại rồi, nên đi tầm bảo tiếp thôi.”
A Diệt lúc này cũng đang chậm rãi bước ra phía cửa hang, trong lòng bàn tay hắn có một luồng nguyên lực đang âm thầm lưu chuyển! Tuy không rõ thân phận và thực lực của hài đồng trước mắt, nhưng họ Diệt vẫn muốn ám toán thử một phen. Hắn không thể để cho kẻ biết hành tung của mình có thể dễ dàng rời đi được, nhỡ đâu hài đồng lại là thiếu gia của một thế gia nào đó.
Nhưng có một điều mà hắn không lường trước được, đó là linh giác nhạy bén của chú khỉ lông vàng bé nhỏ bên cạnh. Lúc này con khỉ đó đã phát hiện ra chuyện A Diệt muốn đánh lén hài đồng, nó lo lắng suy nghĩ;
“Tên này định đánh lén nhóc đáng ghét, nếu thành công thì ta cũng rất vui vẻ vì có thể trông thấy hắn ta phải chịu thiệt. Nhưng nếu chẳng may tên họ Diệt ra tay nặng quá thì sao? Nhóc đáng ghét khả năng cao sẽ chết, lúc đó sẽ không ai biết nơi hắn ta giấu bảo bối của ta nữa, ta sẽ mất đi bảo bối đó vĩnh viễn!”
Nghĩ vậy khỉ vàng lo sợ, ngay khi thấy A Diệt ra tay động thủ thì nó liền nhảy tới ngăn cản lại!
“Cái gì?” A Diệt kinh ngạc không thôi vì hắn vừa lao lên chuẩn bị đập vào gáy của hài đồng, thì đột nhiên khỉ vàng xông tới phía trước ngăn cản hắn.
Bất đắc dĩ A Diệt chỉ còn cách biến hướng đòn đánh, cánh tay hắn cong lại vụt xuống nện thẳng lên thân thể của khỉ con.
“Ách...”
Thân thể chú khỉ nhỏ bắn mạnh xuống mặt đất, nó không bị thương nặng nhưng mắt lại đầy đom đóm, đầu choáng mắt hoa.
Nghe thấy động tĩnh Sửu Nhi liền quay đầu lại, hắn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nên hỏi; “Diệt huynh đánh tiểu Kim làm gì? Hắn gây sự với huynh sao?”
Trong đầu A Diệt lúc này có vô số ý nghĩ xoay chuyển, tốc độ tìm ra một cái cỡ cực kì nhanh, hắn làm ra bộ dáng chính trực trả lời;
“Ta thấy nó lấm lét định tiếp cận đánh lén Sửu đệ nên không kìm được đã ra tay giáo huấn nó.”
Chú khỉ vàng Kim La tuy đang sấp mặt dưới nền đất nhưng vẫn nghe thấy những gì A Diệt vừa nói. Nó tức giận anh ách, muốn ngay lập tức đứng dậy phản bác nhưng toàn thân đau đớn khó có thể dậy ngay được.
A Diệt lại nói; “Con khỉ này cũng chẳng phải loại tốt lành gì, bộ dáng luôn tỏ ra đáng yêu nhưng không ngờ tâm địa lại hiểm ác đến vậy!”
Khỉ con Kim La tức giận vô cùng, suýt nữa thì hộc máu vì căm phẫn. Càng thua thiệt hơn vì lúc này toàn thân nó căng cứng chưa thể động đậy được.
Sửu Nhi nghe A Diệt giải thích như vậy thì sắc mặt không tốt, mắt lườm về phía khỉ con rồi nói; “Hừ, trước giờ hắn luôn lăm le theo ta muốn tìm cơ hội cướp lại bảo bối mà, không ngờ hôm nay lại tính động thủ rồi. Cũng may Diệt huynh đã ra tay ngăn cản kịp thời, huynh quả là một người tốt.”
“Haha không có gì đâu, chỉ là ta không thích những kẻ hèn hạ chỉ biết đánh lén nên mới ra tay giáo huấn nó mà thôi.” Họ Diệt cười thản nhiên không chút chột dạ.
Sửu Nhi đi tới cầm cái đuôi dài của Kim La rồi xách cả thân thể nó lên, miệng lẩm bẩm; “Dám đánh lén ta, không biết nên xử lí ngươi như thế nào nhỉ?”
A Diệt khuyên giải; “Thôi, đệ tha thứ cho nó lần này đi, cho nó cơ hội hối cải, hãy chậm rãi hàng phục nó.”
Sửu Nhi trầm ngâm đáp; “Nhưng hắn thù rất dai đấy, có nên trừng phạt một chút cho hắn chừa không?”
“Không sao đâu, cho nó một cơ hội, từ giờ hai ta chú ý đề phòng nó nhiều hơn là được.”
Hài đồng ném khỉ con tới một bãi cỏ ngoài cửa hang rồi vui vẻ đáp lời với A Diệt; “Diệt huynh quả là một người rộng lượng, xem ra chúng ta có thể trở thành huynh đệ trí cốt đấy!”
“A phốc!”
Khỉ con hộc ra một ngụm máu tươi, trong lòng nó có một nỗi oan ức không chịu nổi.
“Oan chết ta mất thôi, ta... ta thật muốn liều mạng với tên khốn họ Diệt đó!”
Sửu Nhi cười hì hì làm ra bộ dáng thành thật nói; “Trong nơi này kẻ nào cũng đều nham hiểm, chỉ có Diệt huynh là khiến ta cảm thấy đáng tin. Huynh không những cho ta một chiếc nạp giới có không gian rất lớn, còn ra tay ngăn cản tiểu Kim đánh lén ta. Vì vậy ta rất muốn kết bái trở thành huynh đệ trí cốt với huynh đấy!”
“Chuyện này...” A Diệt lộ ra bộ dáng do dự, kì thật trong lòng hắn cũng chẳng muốn dây dưa với thằng nhóc không rõ lai lịch này.
Hài đồng ra vẻ thần bí nói tiếp; “Một khi đã là huynh đệ trí cốt thì ta sẽ không giấu huynh nữa, ta sẽ dẫn huynh đi cùng tới một nơi có đại cơ duyên, chúng ta sẽ cùng độc chiếm cơ duyên đó!”
Họ Diệt nghe vậy mắt sáng lên, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh rồi đáp; “Sửu đệ quả là một người tốt bụng, biết chia sẻ với huynh đệ. Huynh đây cung kính không bằng tuân lệnh, chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ chứ?”
Đúng lúc này thì chú khỉ con Kim La bật nhảy lên rồi lao nhanh tới phía hai người, nó đang rất cay cú với nỗi oan ức trong lòng. Nó lao tới đứng trước mặt A Diệt rồi chỉ tay lên mặt hắn, muốn vạch trần bộ mặt giả tạo đáng ghét kia, nó hung hăng quát;
“Đừng tin tên khố.....”
Miệng khỉ con đang nói lớn bỗng im bặt lại, sau đó không ngừng chảy ra nước rãi, đôi mắt long lanh to tròn, đắm đuối nhìn vật trên tay A Diệt vừa xuất ra.
“Đây... đây là Kim Quả thượng phẩm!”
A Diệt tung tung thứ trái cây kim sắc trong tay rồi ra vẻ tiếc nuối nói; “Ban nãy ta tính đợi con khỉ này tỉnh dậy thì sẽ cho nó thứ này coi như giảng hòa, không ngờ mới vừa tỉnh dậy nó đã tỏ ra bộ dáng hung hăng như thế, tính mắng chửi ta rồi.”
Sửu Nhi cũng tỏ ra sắc mặt chán ghét nhìn khỉ con; “Đúng là một tên không biết hối cải!”
“A... đại ca, thằng đệ biết sai rồi, đại ca rộng lượng từ bi hãy tha cho thằng đệ này đi.” Ngay khi trông thấy A Diệt định cất Kim Quả thượng phẩm đi, khỉ con liền cấp tốc thay đổi thái độ mà ôm lấy cẳng chân của hắn rồi khóc lóc cầu xin.
A Diệt thở dài lắc lắc đầu, cất trái Kim Quả thượng phẩm trong tay đi, sau đó thuận tay ném xuống cho khỉ con một trái Kim Quả thông thường. Hắn nói; “Để xem thái độ sau này của ngươi thế nào đã, nếu biểu hiện tốt, có ý hối cải thì ta sẽ cho ngươi trái thượng phẩm.”
Chú khỉ vội vàng vâng dạ, làm ra bộ dáng nhu thuận nghe lời, da mặt cũng phải dày ngang tấm thuẫn. Sửu Nhi trông thấy Kim La như vậy thì cười khúc khích, sau đó ôm vai bám cổ kể lể với A Diệt về đại cơ duyên mà hắn đã vô tình trông thấy vào tối qua.
A Diệt ban đầu còn có chút nghi hoặc, nhưng sau khi nghe chi tiết thì không khỏi hưng phấn, rục rịch trong lòng. Theo hắn thì để có thể kiếm được chút ít tại nơi có đại cơ duyên đó, thì có phải đi theo tên nhóc này rồi gặp không ít nguy hiểm cũng đáng để thử.
Nghĩ vậy A Diệt liền tỏ ra thân thiện, dễ kết giao hơn. Hai người xưng huynh gọi đệ, quàng vai bá cổ, dắt díu nhau đi giữa rừng núi mệnh mông, trông như huynh đệ trí cốt đã có thâm giao từ rất lâu rồi.
Khỉ con Kim La lon ton theo phía sau hai người, chăm chỉ dò thám xung quanh tỉ mỉ, thi thoảng còn xen vào một vài câu phụ họa theo A Diệt. Bởi nó còn đang muốn lấy được trái Kim Quả thượng phẩm từ tay hắn ta đây.
Chương 48: Tam họa
Ngày thứ 3 bên trong tòa băng sơn Chân Giải khổng lồ. Hiện tại cơ hồ chỉ còn những thế lực có danh khí không nhỏ và các tán tu mạnh mẽ là còn tồn tại, tất cả đều đã đổ dồn về vùng trung tâm.
Trên một dãy núi có một doanh trại nằm tại nơi đây, nơi đây chính là đại bản doanh của một thế gia có tiếng. Nhưng hiện tại khắp doanh trại đang có những tiếng chiến đấu vang lên, nhiều căn lều trại bị xô đổ, dường như có kẻ đang quậy phá.
“Tiểu Họa Tử đã tới rồi, mau mau ngăn hắn ta lại!” Liên tiếp có những tiếng hô thất thanh vang lên.
“Tất cả hãy hợp lực lại bắt lấy hắn, trong tay hắn có bảo vật đó.”
“Không ổn rồi, lần này hắn dẫn theo hai đồng bọn tới!”
Một tiếng cười lớn thanh thúy vang lên, một thân ảnh hài đồng nhỏ nhắn nhảy qua nhảy lại bên trong sân lớn doanh trại, hắn không ngừng tấn công những kẻ khác và phá hỏng mọi vật dụng nơi đây.
Cách đó không xa có một đầu hung thú to lớn, cũng đang không ngừng công kích những nguyên sĩ xông ra từ trong các lều trại. Hung thú này có hình dáng một con vượn to lớn với bộ lông màu vàng óng, mỗi quyền vung ra đều khiến cho một tên nguyên sĩ chật vật không chịu nổi!
Tại phía ngoài cổng doanh trại, có một thân ảnh hắc y cũng đang ngăn cản một vài tên nguyên sĩ, không cho bọn chúng đến tiếp viện cho đám người phía trong. Người thanh niên bịt mặt với một thanh chiến đao trong tay, quanh người hắn có thanh phi kiếm sắc bén không ngừng tản mát ra hàn khí.
Một tên có tu vi Luyện nguyên cảnh tầng 4 bị chặn lại giận dữ quát: “Chỉ với tu vi tầng 3 mà dám cả gan ngăn cản bọn ta à? Biết điều thì hãy mau cút đi, đừng có hồ đồ mà đắc tội với Thiết gia ta.”
Đáp trả hắn là thanh Trường Băng Kiếm phóng tới công kích, khiến gã ta phải vội vàng khống chế tấm thuẫn bay lên đón đỡ.
“Hừ, đúng là đồ không biết trời cao đất dày. Tất cả hãy cùng tấn công gϊếŧ chết hắn!”
Cả năm tên đều đồng loạt chỉ huy bảo cụ công kích tầm xa, nhắm thẳng hướng người thanh niên mà phóng tới.
Thanh niên hắc y chính là Diệt Chúng Sinh, hơn một ngày qua hắn cùng với hài đồng Sửu Nhi và khỉ con Kim La, đã tấn công không ít doanh trại thế gia để cướp đi chiến lợi phẩm của bọn chúng.
Hiện tại tất cả những nguyên sĩ có tu vi hàng đầu trong các thế lực đều đã tập chung tại vùng trung tâm, nơi có nhiều bảo vật nhất để tranh đoạt. Vậy nên doanh trại của bọn chúng mạnh nhất cũng chỉ có những tên đạt tới Luyện Nguyên cảnh tầng 6 mà thôi, đa số đều là tầng 3 tầng 4.
Đi theo nhau gây họa, cướp bóc, đoạt bảo hơn một ngày qua. A Diệt cũng đã biết được thực lực chính xác và tư chất, thiên phú của Sửu Nhi và Kim La. Phải nói hai kẻ kia đều thuộc dạng quái vật tu hành, cơ duyên cùng kì ngộ gặp được cũng không ít. Khi biết được thấu triệt họ Diệt cũng kinh hãi và cảm thán không thôi, so với chúng thì hắn quả thực là một tên kém cỏi.
Lúc này Sửu Nhi với bộ dáng một đứa bé 5 tuổi đang công kích mấy tên có tu vi cao nhất trong doanh trại này. Những kẻ đó chật vật không thôi, chúng phải cố gắng khống chế bảo cụ bảo vệ thân thể mình, gần như không thể phản kháng.
“Tại sao bản doanh Thiết gia ta lại xui xẻo bị Tiểu Họa Tử phát hiện chứ? Giờ thì khó dữ lại bảo vật rồi, tất cả sẽ bị hắn vơ vét sạch sẽ!” Một gã sắc mặt khó coi cảm thán.
Vυ"t! Thân ảnh Sửu Nhi lao tới dùng thế sét đánh không kịp bưng tại dáng xuống đầu tên mạnh nhất tại nơi đây.
“Lôi Bằng trảo.”
Bàn tay Sửu Nhi cong lại thành trảo thủ, xung quanh đầy lôi điện xanh sẫm hiện lên hóa thành móng vuốt chim bằng. Đùng một tiếng lớp nguyên lực hộ thể của gã ta bị đánh tan, trảo thủ lôi bằng nện thẳng lên giữa ngực. Miệng gã phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay ngược ra sau gần mười trượng!
Dựa vào thực lực tầng 7 Luyện Nguyên cảnh cùng với thần thông mạnh mẽ, Sửu Nhi chả mấy chốc đã áp đảo hoàn toàn những kẻ khác.
Mãnh thú cự viên Kim La cũng không kém, trong trạng thái hóa hình này nó có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 5, hơn nữa với huyết mạch yêu thú cường đại thì nó mạnh hơn nhân loại đồng giai nhiều. Không lạ khi nó có thể một thân một mình quật ngã rất nhiều nguyên sĩ xung quanh, không một kẻ nào chịu quá ba đòn của nó mà vẫn có thể đứng vững.
Phía A Diệt thì không dễ như vậy, hắn đang phải toàn lực chiến đấu với mấy tên được xem như có tu vi thấp nhất tại doanh trại này. Dù đa số kẻ địch đều có tu vi tầng 3 nhưng bản thân hắn ta cũng không khác gì, vì vậy trận chiến nơi đây nhất thời rơi vào thế giằng co.
Keeng! A Diệt với thanh chiến đao trong tay đang cận chiến với hai tên có tu vi tầng 4, phía sau hai tên này còn có vài tên tầng 3 đang khống chế bảo cụ công kích từ xa. Trên người họ Diệt có dán một tấm cường nguyên phù, một loại phù lục rất hiếm có tác dụng tạm thời gia tăng nguyên lực.
Hiện tại nguyên lực trong người A Diệt đã miễn cưỡng chạm đến tầng 4, vì vậy hắn mới có đủ năng lượng hùng hậu để ngạnh kháng hai đối thủ trước mặt.
Tuổi tác của đám người này còn kém hơn A Diệt chút, hơn nữa trước kia chúng cũng ít khi được ra ngoài phiêu bạt, trải qua sinh tử chiến. Vì vậy tư duy chiến đấu cùng với sự khôn khéo trong giao tranh tương đối kém, còn trẻ mà tu vi cao cũng chỉ là do có tài nguyên hùng hậu trong gia tộc bồi dưỡng mà thôi.
Vung mạnh đao xuống khiến một tên bị đẩy lùi về phía sau vài bước, chưa dừng lại ở đó A Diệt nghiêng người tránh khỏi đòn công kích từ tên còn lại, sau đó phản đòn ngược lại. Khi đã đẩy lui được cả hai tên thì hắn bật nhảy lên, né tránh khỏi công kích từ vài thanh bảo cụ bay tới.
Đồng thời một tay hắn toàn lực khống chế bắn mạnh thanh Trường Băng Kiếm phóng tới đám người phía xa kia. Thanh phi kiếm bay dích dắc rất quỷ dị, ngay khi phát hiện sơ hở liền phóng tới xuyên thẳng qua yết hầu một tên!
“Ặc ặc...” Máu tươi không ngừng tuôn trào ra, sau đó bị một cỗ hàn khí đông kết các mạch máu lại gây tắc nghẽn. Chả mấy chốc đã có thêm một bộ thi thể nằm thẳng cẳng tại đó, khiến cho hai tên có tu vi tầng 4 phía trước này giận dữ không thôi. Chúng không ngờ A Diệt vừa có thể chiến đấu với bọn chúng, vừa tìm cơ hội diệt sát những tên ở phía sau.
Chỉ sau thời gian uống vài chén trà ngắn ngủi, hầu như toàn bộ đám người có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 3 đều đã bị diệt sát. Hai tên tầng 4 chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không làm gì được, chúng cay cú giận dữ không thôi.
Mỗi khi chúng lao lên tính gây nhiễu loạn A Diệt, khiến hắn không thể chuẩn xác khống chế phi kiếm thì đều bị ngăn cản lại. Hết phù bạo thì tới tạo diễm phù, nếu không thì lại là tạo quang phù gây lóa hết cả mắt. Nhiều khi sắp tiếp cận được hắn thì hắn lại dán tốc hành phù lên thân, rồi dùng một loại bộ pháp quỷ dị mà né đi chỗ khác.
Một gã không kìm nổi tức giận quát lớn: “Ngươi chỉ biết chạy trốn né tránh thôi à tên khốn, có giỏi thì chiến một trận tử tế với ta!”
“Hừ, chiều hai ngươi vậy, dù sao ta cũng đã giải quyết xong đám ruồi nhặn phía sau các ngươi rồi.”
Dứt lời, A Diệt vung tay khiến thanh phi kiếm hóa thành luồng lục quang lao thẳng hướng tên vừa quát lớn. Tên đó không muốn mình phải thối lui liền dồn rất nhiều nguyên lực lên thanh trường kiếm trong tay, sau đó vung mạnh chém thẳng trực diện lên mũi thanh phi kiếm vừa lao tới.
Tên còn lại đứng bên cạnh, lúc này như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, đôi mắt trợn tròn, miệng quát lớn: “Cẩn thận!” Đồng thời gã cấp tốc khống chế tấm thuẫn che chắn trước người, còn tạo thêm một lớp quang tráo phòng ngự.
"Bùm!" Trên lưỡi thanh phi kiếm mà A Diệt phóng ra có vô số phù bạo dán lên, khi vừa va chạm với vũ khí của tên kia thì liền bị lực phản chấn khiến cho tất cả các tấm phù phát nổ.
Lúc này hai tay A Diệt nhanh chóng bắt pháp quyết rồi chỉ tay về phía vụ nổ quát:
“Phi Kiếm Quyết – ngũ kiếm kích!”
Sau lưng hắn hiện lên một vòng luân quang, ánh sáng lục quang lóe lên liền có năm thanh phi kiếm được quang mang lục sắc bao bọc, hiện ra quanh người hắn.
“Đi.” Lập tức 5 thanh phi kiếm hóa thành năm đạo lục mang, nhanh như thiểm điện phóng tới công kích lên thân ảnh hai kẻ vừa hiện ra từ trong vụ nổ.
Chả mấy chốc doanh trại này đã không còn một bóng người mang họ Thiết. Nhóm ba người A Diệt nhanh chóng vơ vét chiến lợi phẩm rồi rời đi, lại thêm một đại bản doanh của thế gia có tiếng tăm bị quét ngang dưới tay hai người một thú này.
Hung danh của họ dần dần lan xa, bọn họ đã được những kẻ khác gọi với cái tên Tam họa, thủ lĩnh không ai khác chính là Tiểu Họa Tử - Sửu Nhi!
Chương 49: Đại kì ngộ
Ban đêm, dưới ánh trăng, có ba thân ảnh ngồi cạnh bờ suối, quây xung quanh một đống lửa. Họ đang ăn uống và phân chia chiến lợi phẩm.
“Sửu đệ, tối mai là đến lúc trăng tròn nhất rồi, chúng ta sẽ đi tới nơi thần bí để thu lấy cơ duyên lớn chứ?”
A Diệt ngẩng đầu lên trời nhìn ngắm mặt trăng rồi tùy miệng hỏi. Nghe vậy hài đồng Sửu Nhi cười đáp: “Tất nhiên rồi, ngày mai chúng ta sẽ công phá nốt hai doanh trại còn lại, khi trời tối sẽ đến nơi thần bí đó.”
Nói rồi hai người lại ăn uống rồi bàn bạc kế hoạch công phá doanh trại các thế lực. Khỉ con Kim La thì trong bộ dáng chú khỉ nhỏ nằm vắt chân, miệng nhai ngấu nghiến những thảo dược chứa nguyên khí Kim bên trong.
Đêm khuê khi hai kẻ thích gây họa đó đã ngủ say, thì A Diệt vẫn ngồi xếp bằng tu luyện, hắn không hề buông lỏng tu hành một chút nào. Đưa ánh mắt nhìn tới một người một thú đang ngủ phía xa, A Diệt cảm thán không thôi.
“Hai tên kia đều thuộc loại có tư chất cùng thiên phú nghịch thiên, chỉ ăn với ngủ cũng sẽ tinh tiến tu vi không ngừng. Ta so với họ chả khác nào đom đóm với ánh trăng.”
Thân phận của họ A Diệt cũng không rõ lắm, chỉ biết: Sửu Nhi đến từ cường Quốc khác, hắn phiêu bạt khắp nơi để rèn luyện bản thân. Hắn sở hữu một loại thể chất khác lạ, có thể tu hành từ rất nhỏ, nhưng không hiểu sao từ khi bắt đầu tu hành thì thân thể hắn cũng không thể phát triển thêm được nữa!
Sửu Nhi từng nói với A Diệt rằng tuổi thật của hắn ta đã chạm mốc 10 tuổi, nhưng như vậy cũng đã rất kinh người rồi. Không những tiềm lực mà ngay cả các nguyên thuật hay thần thông, thì Sửu Nhi đều sở hữu rất nhiều và đều có phẩm chất cao.
Khỉ con Kim La còn thảnh thơi hơn, vì căn bản nó không cần phải tu luyện vẫn sẽ mạnh lên từng ngày. Trong hình dáng thông thường thì nó chỉ là một chú khỉ con lông vàng, không chút nguyên lực. Nhưng một khi hóa hình thì nó sẽ trở thành một đầu mãnh thú hết sức bá đạo, có thể áp chế những kẻ đồng giai rất dễ dàng!
Việc duy nhất mà Kim La cần làm là ăn và ngủ, nhưng thức ăn của nó cũng không phải những thứ thông thường, mà chính là những dược liệu quý hiếm có chứa nguyên khí thuộc tính Kim bên trong. Đó là lí do tại sao nó lại bị thu hút bởi trái Kim Quả thượng phẩm trong tay A Diệt tới vậy, đến cả liêm sỉ cũng sẵn sàng vứt đi chỉ vì được ăn trái đó.
Sửu Nhi và Kim La gặp nhau cách đây vài tháng trước, tại trong một vùng bảo tàng không nhỏ ở địa thành khác. Lúc đó Kim La trong trạng thái hóa hình đã xông ra tấn công Sửu Nhi như bao kẻ khác đi qua địa bàn của nó, nhưng một điều nó không thể nào ngờ tới rằng kẻ mà nó tấn công lần này còn kinh khủng hơn nó nhiều.
Kim La bị Sửu Nhi giày xéo thảm hại, sau đó bị đứa nhóc này vơ vét sạch của cải trong sơn động, ngay cả thứ quý giá nhất được Kim La xem như bảo bối mà hắn cũng lấy đi. Không cam lòng mất đi bảo bối, vì thế khỉ con Kim La đã luôn bám theo Sửu Nhi cho đến tận nơi này.
Lần đầu tiên gặp A Diệt và biết hắn có số lượng lớn Kim Quả, thì Kim La đã định hóa hình rồi đánh gục hắn sau đó cướp lấy nạp giới. Nhưng trông thấy A Diệt có tác phong rất cẩn thận, hơn nữa còn có thể ám sát được những tên có tu vi cao hơn bản thân, nên Kim La không dám làm liều nữa.
Hậu quả về việc bị đánh úp lại như lúc đấu với Sửu Nhi đã ám ảnh nó rất nhiều, vì thế nó đã không dám hóa hình rồi tấn công A Diệt. Như vậy nó chỉ có thể dùng cách giả làm một chú khỉ con đáng yêu, đi theo xin lấy Kim Quả từ tay họ Diệt. Mà hắn ta trông thấy bộ dáng bé nhỏ của Kim La thì cũng mềm lòng, nên đã bỏ ra không ít Kim Quả cho chú khỉ nhỏ này.
Quanh đi quẩn lại như thế nào mà hiện giờ ba gã lại trở thành huynh đệ với nhau, chữ trí cốt có lẽ chưa đạt tới nhưng thâm giao thì có thể rồi. Bọn chúng bị những kẻ khác gọi là tam họa, nhưng chẳng ai quan tâm, ngược lại Sửu Nhi lại lấy cái tên đó làm vinh dự. Ngay cả cái tên Tiểu Họa Tử của hắn, cũng là do đám người bị hắn giày xéo rồi đoạt bảo vật đặt cho.
“Đi gây họa theo hai tên ranh con đó tuy thu được không ít chỗ tốt nhưng cũng rất nguy hiểm, đêm mai cùng bọn chúng thu lấy đại cơ duyên xong có lẽ mình nên tìm cách li khai nơi này!”
A Diệt không muốn mạo hiểm nhiều hơn nữa, dù sao trên người hắn lúc này cũng có 5 chiếc giới chỉ đã chứa đầy ắp đồ. Đa phần đều là thảo dược và linh dược quý hiếm, bảo cụ cùng một vài dị bảo. Ước tính nếu hắn đem tất cả những vật không dùng tới bán đi thì sẽ thu về được hơn 3 ngàn nguyên thạch, một con số kinh người!
Ngày hôm sau tam họa tiếp tục tấn công những doanh trại còn lại, mọi việc đều diễn ra ổn như trong dự tính. Chỉ có một lần duy nhất đám người A Diệt phải chạy thục mạng, vì một doanh trại mà họ tấn công có nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong tọa chấn!
Lúc này trời đã xế chiều, nhóm tam họa đang lẩn trốn, nghỉ ngơi khôi phục nguyên lực trong một sơn động bí ẩn.
A Diệt băng bó xong vết thương cho Sửu Nhi rồi cười khổ lên tiếng: “Không hiểu sao tên đó lại ở trong doanh trại mà không phải có mặt tại khu trung tâm để tranh đoạt bảo vật nhỉ?”
Hiện tại tất cả mọi người bên trong tòa băng sơn này đều biết, tại khu vực trung tâm nơi đây có một tòa tháp to cao nhưng không có lối vào. Cứ khoảng nửa ngày là tòa tháp đó sẽ bắn ra một món dị bảo, vậy nên tất cả những nguyên sĩ có thực lực trên tầng 7 đều tập chung tại nơi đó nhằm tranh đoạt bảo vật.
Công việc tìm kiếm linh dược và một số vật phẩm cổ tại những nơi khác, đều do đám nguyên sĩ có thực lực từ tầng 6 trở xuống thực hiện. Vì thế Sửu Nhi, một đứa bé với bộ dáng dễ thương, có tu vi tầng 7 mới có thể tác oai tác quái tại khắp những khu vực khác.
Vật hình cầu tỏa ra ánh sáng nhu hòa mà Sửu Nhi ôm trong lòng, khi lần đầu gặp A Diệt, cũng chính là một món dị bảo được bắn ra từ tòa tháp tại khu vực trung tâm. Tên ranh con Sửu Nhi lúc đó đã đoạt thức ăn trước miệng cọp, hắn cướp lấy vật này rồi chạy khắp nơi bên trong tòa băng sơn này, khiến cho vô số nhân thủ của các thế lực đuổi theo phải phát mệt.
Sửu Nhi nghe A Diệt hỏi vậy thì nhíu mày suy nghĩ rồi đáp: “Khi nãy lúc giao thủ với lão ta thì đệ phát hiện lão có ám thương trên người, chắc hẳn lão đã bị thương không nhẹ khi tranh đoạt bảo vật nên mới trở về doanh trại tĩnh dưỡng.”
Hài đồng lại thở dài nói tiếp: “Nhưng cho dù lão ta đang bị thương thì ta vẫn không thể đấu lại nổi, đã thế còn bị lão đả thương nữa chứ.”
Họ Diệt an ủi: “Đệ có thể đánh lui lão giúp chúng ta có đủ thời gian chạy trốn đã là rất cừ rồi, dù sao càng lên cao thì cách biệt thực lực giữa các tầng sẽ càng lớn.”
A Diệt cũng đang nói thật, khi tu vi còn ở những tầng thấp thì dựa vào thủ đoạn, cùng với ngoại vật có thể diệt sát được những kẻ mạnh hơn chút. Nhưng càng lên cao thì việc chiến thắng vượt cấp sẽ càng khó, lúc đó thủ đoạn vô biên cũng khó chống lại được sức mạnh tuyệt đối.
Đừng thấy hiện tại A Diệt dựa vào tâm cơ giảo hoạt cùng với phù lục và bảo cụ, có thể diệt sát những kẻ có tu vi cao hơn 1,2 tầng mà nghĩ sau này hắn sẽ làm được như vậy mãi. Trong giai đoạn hậu kì của cảnh giới này tức tầng 7 trở lên, cách biệt thực lực giữa mỗi tầng sẽ càng lớn, lúc đó diệt sát kẻ mạnh hơn bản thân một tầng đã phi thường khó khăn rồi chứ đừng nói là hơn.
Khỉ con Kim La chạy lòng vòng dưới chân hai người rồi nói: “Trời cũng sắp tối rồi, mặt trăng tròn nhất sẽ sớm mọc lên thôi. Chúng ta hãy mau đi tới chỗ có đại cơ duyên chờ đi.”
A Diệt nhìn về phía Sửu Nhi nói: “Đệ hãy dẫn đường đi, chúng ta phải đến nơi đó canh giữ trước, tránh việc bị đám người nào đó vô tình phát hiện ra đại cơ duyên này.”
“Sau khi đệ nhận xong đại cơ duyên chắc chắn tu vi sẽ bạo tăng, lúc đó đi tìm tính sổ với lão già ngày hôm nay đã đả thương đệ cũng chưa muộn!”
“Được rồi, chúng ta lên đường thôi, tuy đợt trước khi phát hiện nơi đó ta đã dùng một bộ trận đồ che giấu đi, nhưng cũng không khỏi gặp phải trường hợp bị ai đó dò xét ra được, tốt nhất là nên đến đó sớm.”
Dứt lời thân ảnh Sửu Nhi đã lao vυ"t đi, hắn di chuyển nhanh chóng như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung. Thế là đám người A Diệt lên đường đi tới nơi có đại cơ duyên trong lời nói của Sửu Nhi, hài đồng đi trước dẫn đường, theo sau là thân ảnh A Diệt, khỉ con Kim La thì bám trên bờ vai hắn.
Tại một nơi bị sương mù bao phủ, thần thức cũng khó có thể dò xét bên trong, có ba thân ảnh hai người một thú đang đứng tại đây.
Sửu Nhi thu lấy trận đồ mà vài ngày trước hắn đã bố trí ra, lập tức lớp sương mù biến mất, lộ ra bên trong là một sơn cốc nhỏ âm u.
Cả ba nhảy xuống vùng sơn cốc này, quan sát qua một lượt, khi đưa mắt tới giữa sơn cốc thì A Diệt cả kinh. Tuy đã được Sửu Nhi tiết lộ cho trước rằng nơi đây có đại cơ duyên, nhưng khi tận mắt chứng kiến hắn vẫn có cảm giác khó tin vào mắt mình.
“Đây... đây chẳng lẽ là Chân Giải thánh thủy trong truyền thuyết!”
Chương 50: Lột xác
Giữa sơn cốc nhỏ có một hồ nước, nước dưới hồ có màu trắng ngà, những hơi nước ẩn chứa tinh hoa đang không ngừng bốc lên. Mặt hồ phát sáng quang mang, nghe nói rằng khi mặt trăng tròn lên tới đỉnh thì sẽ là lúc nước trong hồ sản sinh ra tinh hoa dữ dội nhất.
Đôi con ngươi của Diệt Chúng Sinh sáng rực, hắn nhìn hồ nước không chớp mắt, miệng lẩm bẩm: “Đích thị là Chân Giải thánh thủy mà ta từng đọc được trong điển tịch cổ rồi.”
Hắn biết thứ nước trắng ngà trong hồ chính là một loại thánh thủy, từ ‘thánh’ không phải có thể tùy tiện đặt tên cho một thứ gì đó. Đây còn hơn là đại cơ duyên, A Diệt nghĩ nếu mình phục dụng thứ thánh thủy này, thì chuyện đột phá lên tầng 4 trong thời gian ngắn sẽ có thêm chút khả năng.
Sửu Nhi đắc ý cười nói: “Đúng vậy, đây chính là Chân Giải thánh thủy, có thể tẩy tủy phạt cốt, cấp tốc tăng tiến tu vi mà không hề để lại bất kì di chứng nào!”
Khỉ con Kim La nhảy lên vui vẻ tiếp lời: “Ta nghe nói ngoài việc giúp chúng ta có thể tăng tiến thực lực trước mắt ra, thì thánh thủy còn có thể dự trữ lượng lớn nguyên khí trong ấn kí ngưng tụ thành, để sau này chúng ta có thể đột phá thêm một lần nữa!”
“Chính xác, trong sách cổ có ghi chép rất chi tiết về thánh thủy, quả thực thứ nước thần kì này có rất nhiều lợi ích nếu phục dụng đúng cách.” A Diệt phấn khởi nói.
Sửu Nhi chỉ tay lên trời đáp: “Loại Chân Giải thánh thủy này muốn có hiệu quả cao nhất thì phải đợi mặt trăng cực tròn lên tới đỉnh, lúc đó ta sẽ bắt đầu thu nạp thánh thủy vào thân thể.”
Trên bầu trời tối đen chứa đầy những vì sao, mặt trăng tròn chịa đã gần chạm tới đỉnh giữa trời. Ánh trăng chiếu xuống, soi rọi lên mặt hồ, khiến nước trong hồ phát ra nhiều quang mang hơn.
Sửu Nhi lúc này đã bố trí rồi khởi động lại trận đồ, không ai trong số họ muốn bị kẻ khác phát hiện khi đang hấp thu thánh thủy cả. Trận đồ khởi, lập tức có một lớp quang tráo bảo vệ nơi đây, trên miệng sơn cốc tức thì có vô số sương mù hiện lên che chắn đi tầm nhìn phía dưới.
Trông thấy tác dụng to lớn của bộ trận đồ này, A Diệt nghĩ thầm: “Khi rời khỏi đây ta cũng nên đi sắm lấy một bộ trận đồ lợi hại để đem theo bên người mới được.”
Trận đồ là một loại vật phẩm có chứa trận pháp bên trong, bất kì nguyên sĩ nào sở hữu trận đồ thì cũng có thể bố trí rồi thôi động nó, cho dù người đó không am hiểu gì trên phương diện trận pháp. Cũng giống nguyên phù có chứa thần thông bên trong vậy, cho dù kẻ không biết gì tới loại thần thông đó thì vẫn có thể thi triển ra được, chỉ bằng một tấm phù lục.
Ba thân ảnh ngồi xếp bằng xung quanh hồ nước, chờ đợi mặt trăng lên tới giữa bầu trời. Họ Diệt hồi hộp không thôi, hắn không biết rõ khi mình hấp thu loại thánh thủy này thì ‘bổn nguyên lực’ trong Nguyên cầu sẽ tăng tiến thêm bao nhiêu.
Từ khi hắn đạt tới tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 3 tới giờ cũng đã qua chừng 4 tháng. Trong 4 tháng qua hắn đã phục dụng không ít tài nguyên tu luyện giúp đề thăng tốc độ tăng tiến tu vi, nhưng tốc độ tăng lên vẫn rất chậm. Lực bổn nguyên tại tầng 3 sau 4 tháng mới tăng lên được gần một thành, phải làm đầy 9 thành nữa thì hắn mới đạt tới tầng 3 viên mãn.
Tính ra cho dù A Diệt có phục dụng thêm nhiều đan dược hỗ trợ thì cũng phải hơn 3 năm mới có thể lấp đầy bổn nguyên lực tại tầng 3, có đủ điều kiện để trùng kích lên tầng 4. Nhưng từ tầng 3 lên tầng 4 lại là một cửa khẩu lớn, vì vậy thực sự không biết phải mất bao nhiêu năm nữa, hắn mới có thể trở thành nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh trung kì.
Sau một canh giờ, mặt trăng tròn chịa cuối cùng cũng đã leo lên tới đỉnh đầu. Mặt hồ lúc này phát ra quang mang sáng chói, luồng ánh sáng trắng ngà tinh khiết tỏa ra không ngớt.
Trông thấy hiện tượng này cả ba đều hưng phấn, kích động xen lẫn vui mừng. Không chần chừ thêm nữa cả ba thân ảnh đều nhảy ngay xuống ngâm mình trong hồ thánh thủy này.
Sau khi gội đầu, tắm rửa, đại chiến tát nước một hồi, thì ba tên này mới nghiêm túc ngồi xếp bằng trong hồ bắt đầu hấp thu thánh thủy. Tinh hoa ẩn chứa trong Chân Giải thánh thủy bắt đầu dung nhập vào bên trong thân thể tam họa, chúng chui vào lỗ chân lông, ẩn sâu vào bên trong từng tế bào.
Hai người một thú bắt đầu quá trình hấp thụ thánh thủy, dưới ánh trăng chói lọi, trong hồ nước khởi sắc quang mang. Thời gian cứ thế trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, mặc cho những khu vực khác trong tòa băng sơn này xảy ra chuyện gì, thì trong sơn cốc nhỏ này ba thân ảnh vẫn ngồi im bất động.
Nửa tháng trôi qua, tại vùng trung tâm nơi có tòa tháp Chân Giải tọa lạc, đã có rất nhiều bảo vật được xuất thế. Vài hôm đầu thì cứ nửa ngày sẽ có một món dị bảo được phóng ra từ trong tháp. Nhưng càng về sau thời gian càng lâu, đến nay thì mỗi hai ngày mới có một món dị bảo được phóng ra.
Cùng với đó thì chất lượng của những bảo vật được tòa tháp bỏ ra cũng ngày càng tăng, có nhiều thứ thậm chí còn có tác dụng lớn với những nguyên sĩ đã siêu việt Luyện Nguyên cảnh!
Vì điều này mà các thế lực có bối cảnh, tập trung tại khu vực trung tâm đã tranh đoạt kịch liệt, quyết chiến với nhau tới mức máu chảy đầu rơi.
Ầm! Một đầu giao long được ngưng tụ từ hơi nước bay uốn lượn trên không trung, nó gầm lên vài tiếng sau đó hóa thành luồng lưu quang lao xuống dung nhập vào bên trong cơ thể hài đồng Sửu Nhi. Tức thì trước ngực thằng bé có một ấn kí hình giao long mờ ảo hiện lên.
Một tiếng động nữa tiếp tục vang lên, một đầu cự viên được hơi nước ngưng tụ thành. Hai nắm đấm của nó liên tục vỗ mạnh lên ngực, rồi cũng hóa thành lưu quang dung nhập vào bên trong khỉ con Kim La. Ấn kí của đầu cự viên này đã hiện lên giữa mi tâm của chú khỉ.
Phía A Diệt, âm thanh phát ra nhỏ hơn không ít. Một đầu mãng xà nhỏ bé nhìn như giun đất cũng được ngưng tụ ra từ hơi nước. Nó lăn lộn trên mặt hồ trông như đang dãy chết, sau cùng cũng dung nhập vào trong thân thể họ Diệt. Ấn kí hình giọt nước nhỏ tý như một vết bớp hiện lên trên bả vai hắn.
Chứng kiến cảnh này, cả Sửu Nhi lẫn Kim La đều cười lăn lộn. A Diệt cũng chẳng còn gì để nói, hắn biết tư chất của mình so với hai kẻ trước mặt khác biệt rất nhiều.
Nhưng lúc này hắn cũng đang rất vui, vì họ Diệt có thể cảm nhận rõ ràng rằng ẩn bên trong ấn kí giọt nước, có một cỗ nguyên khí hết sức hùng hậu. Chắc hẳn sau này nếu hắn khai mở ấn kí đó rồi luyện hóa lượng nguyên khí tinh thuần bên trong, thì tu vi sẽ được đề thăng lên rất nhiều.
Ấn kí chỉ là nơi dự trữ dùng cho sau này, chứ trong khoảng thời gian vừa qua, cả ba người họ đều đã trực tiếp hấp thu thánh thủy, khiến tu vi bạo tăng.
Diệt Chúng Sinh sau khi cảm nhận tu vi thì vui mừng không thôi, vì bổn nguyên lực tại tầng 3 của hắn đã gần được bơm đầy. Chỉ ngâm mình trong Chân Giải thánh thủy chừng nửa tháng, mà tu vi của hắn đã tăng lên ngang với tu luyện cường độ cao trong thời gian 3 năm!
“Nếu phục dụng thêm đan dược rồi chăm chỉ tu luyện, thì chỉ cần một tháng ta sẽ đạt tới viên mãn tầng 3 rồi. Lúc đó sẽ chuẩn bị thật kĩ càng để công phá rào chắn, cố gắng bước lên tầng 4!”
A Diệt còn đang vui mừng vì trong thời gian ngắn ngủi bản thân mình đã tăng tu vi lên được gần một tầng, thì liền sững người lại khi biết thành quả của hai kẻ trước mắt.
Khỉ con Kim La trước đây trong trạng thái hóa hình sẽ có thực lực tầng 5 Luyện Nguyên cảnh, hiện tại nó đã đạt tới tầng 6 viên mãn, chắc hẳn đã bị vách ngăn giữa tầng 6 và 7 cản mạnh lại. Nhưng với huyết mạch yêu thú cổ đại, cộng thêm thân thể cực đỉnh, thì cho dù giao chiến với vài tên nguyên sĩ tầng 7 cùng lúc nó vẫn có thể dành được chiến thắng.
Hài đồng Sửu Nhi còn kinh người hơn, gọi hắn ta là quái vật trong giới tu hành cũng không ngoa. Vì tu vi hắn từ tầng 7 lúc này đã lên tới tầng 9, hơn nữa còn mơ hồ đạt tới đỉnh phong!
Với thần thông vô cùng lợi hại mà Sửu Nhi đang nắm giữ, thì có thể nói hiện giờ hắn đã thuộc hàng ngũ vô địch trong cảnh giới Luyện Nguyên rồi.
Một kẻ chỉ mới qua 10 tuổi chưa lâu, thân hình thì như hài đồng 4,5 tuổi, vậy mà đã có thực lực khủng khϊếp như vậy rồi. So với A Diệt, một tên đã gần 20 tuổi mà mới có tu vi tầng 3 thì quả là chênh lệch một trời một vực, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Nhưng lúc này A Diệt không vì thành quả của Sửu Nhi và Kim La mà buồn chán về bản thân mình. Hắn biết rõ với cái nguyên mạch hạ đẳng, mà có thể vươn tới một bước này đã là rất xuất sắc rồi. Hiện tại hắn rất ưng ý với thành quả mà bản thân mình đạt được, trong lần mạo hiểm bên trong bảo tàng Chân Giải này.
Ba kẻ bày biện đồ ra ăn uống một bữa no nê, coi như bữa tiệc chúc mừng thành quả mà bản thân gặt hái được trong thời gian qua. Cũng là bữa ăn chia tay, vì A Diệt đã nói rằng tiếp theo đây hắn sẽ chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Nửa ngày sau, ba người họ đã đi tới vùng ngoài của tòa băng sơn. Trong khoảng thời gian này, những cánh cửa dẫn vào bên trong nơi đây vẫn luôn mở ra. Chuyến này A Diệt đã có được rất nhiều thu hoạch nên hiện tại hắn không muốn liều nữa, hơn nữa hắn cũng phải nhanh chóng đi tới lân cận phạm vi Tọa Sơn tông để chờ đến ngày đợt khảo hạch khai mạc.
Sửu Nhi thì còn muốn lăn lộn tại vùng trung tâm cho đến khi tòa băng sơn tự động đóng lại, khỉ con Kim La thì chắc chắn sẽ bám theo hài đồng. Vì vậy hai tên đó tiến A Diệt đi tới lối ra rồi chuẩn bị từ biệt, thời gian qua ba người họ đều đã trở thành huynh đệ chính thức.
Khi ba tên mang danh tam họa này còn đang sướt mướt thì một âm thanh nổ lớn vang lên, sau đó mặt đất bắt đầu rung chấn dữ dội. Từ vùng trung tâm truyền tới vô số tiếng kêu thảm thiết, nghe thôi thì nhóm A Diệt đã cảm thấy có chuyện không hay xảy ra rồi!
“Ha Ha Ha đố các ngươi bắt được ta.”
Rừng núi ầm ĩ huyên náo, cả một mảng rừng chấn động, vô số tiếng chửi bới vang lên không thôi.
Một thân ảnh nhỏ nhắn nhanh như thiểm điện nhảy qua nhảy lại trên những cành cây, ngay phía sau dưới mặt đất là vô số người đang đuổi theo, nhìn sơ qua cũng tới vài chục tên. Rất nhiều phi kiếm, bảo cụ thay nhau công kích tới thân ảnh nhỏ nhắn phía trước nhưng đều không trúng, đám nguyên sĩ đuổi theo phía sau miệng không ngừng chửi rủa.
Thân ảnh nhỏ hắn đó chính là một nam hài đồng trông bộ dáng chỉ chừng 4,5 tuổi, môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn dễ thương, nước da trắng nõn. Đứa bé này thân mặc một chiếc yếm đỏ cùng với một cái quần ống rộng, hai cánh tay nhỏ bé núc thịt đang ôm lấy một khối cầu không ngừng tỏa ra quang mang thần bí.
Hài đồng vừa ôm theo bảo vật vừa cười khúc khích, đôi khi hắn còn đứng lại lắc mông với đám người đang đuổi theo phía sau khiến bọn chúng tức điên.
------------------------------
Rầm! Hai thanh phi đao bắn tới thân ảnh một người thanh niên, nhưng hắn ta đã linh hoạt né tránh khiến chúng đâm mạnh lên vách đá. Người thanh niên bịt mặt không hề chậm trễ vẫn tiếp tục bỏ chạy, phía sau có một gã trung niên đang cấp tốc đuổi theo, gã ta không ngừng chỉ huy hai thanh phi đao công kích thân ảnh kẻ đang chạy trốn phía trước.
“Khốn nạn thật, tại sao lại đen tới nỗi gặp phải tên đó chứ?”
Người thanh niên đang chật vật chạy trốn chính là A Diệt, còn kẻ đang truy sát phía sau chính là tên ngày hôm qua bị hắn ám sát thất bại mà phẫn nộ đuổi theo.
“Hôm qua ta đã phải rất cố gắng, hơn nữa cũng phải bỏ ra không ít vật phẩm mới có thể may mắn thoát đi được.”
A Diệt đau đầu không thôi; “Ban nãy xui xẻo bị hắn bắt gặp, giờ không biết làm thế nào mới thoát nổi đây?”
Gã trung niên đang truy sát A Diệt có thực lực Luyện Nguyên cảnh tầng 6, mạnh hơn hắn không ít. Khó đối phó nhất là thần thức của gã ta rất cao, mọi đòn tấn công chớp nhoáng đều không có tác dụng, hơn nữa phạm vi dò xét rất xa, muốn cắt đuôi rất khó khăn.
“Tiểu tử khốn kiếp còn không mau dừng lại, có giỏi thì đừng chạy mà hãy chiến đấu với ta một cách sòng phẳng.”
Trung niên nhân với gương mặt giữ tợn đang hung hăng truy kích A Diệt, trên trán hắn có một vết sẹo lớn trông còn rất mới, đây chính là tác phẩm mà hôm qua họ Diệt đã để lại. Vì vậy không khó hiểu khi gã ta muốn bắt được họ Diệt cho bằng được, nếu hắn bị bắt chắc chắn sống không bằng chết!
“Liều thôi!”
Thân ảnh A Diệt đang chạy trốn đột nhiên xoay người lại vung tay phóng ra vô số phù bạo. Ngay khi những vụ nổ bạo phát khiến gã trung niên đó phải chú ý phòng ngự, thì hắn khống chế thanh phi kiếm bắn mạnh tới.
“Hừ, châu chấu đá xe.”
Trong khi một tay gã trung niên còn đang khống chế tấm thuẫn phòng ngự cú oanh kích từ vụ nổ, thì tay còn lại đã điều khiển một thanh phi đao lao tới đánh lệch quỹ đạo bay của Trường Băng Kiếm!
“Nguyên lực tầng 6 làm sao chút uy lực từ tầng 3 của ngươi có thể chống chọi nổi chứ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Vụ nổ qua đi, gã ta toàn lực cách không khống chế hai thanh phi đao nhắm thẳng hướng A Diệt mà bắn tới. Họ Diệt vận dụng vân di bộ tới cực hạn, thân hình nhanh như thiểm điện liên tục tránh né khỏi những đòn công kích của đối phương.
Cùng lúc đó vô số tạo diễm phù được hắn ném ra khắp mọi nơi, chỉ trong thoáng chốc nơi đây đã có một đám cháy dữ dội, thiêu đốt cả một mảng rừng rộng lớn.
“Kim Quyết Đao Mang!”
Gã trung niên thi triển một loại nguyên kỹ, hai thanh phi đao của hắn hợp lại thành một, sau đó hóa thành một mũi khoan kim sắc bắn mạnh tới mi tâm họ Diệt. Tốc độ của đòn công kích này rất nhanh, bộ pháp của A Diệt hoàn toàn không thể tránh né kịp, mà với sức của hắn hiện tại thì có toàn lực chống đỡ cũng sẽ bị trọng thương!
“Đành phải dùng ngươi lần cuối vậy, Vệ Tử phù!”
Hai ngón tay hắn kẹp chặt một tấm phù màu tím, tức thì tấm phù lóe sáng tạo ra một luồng quang tráo bao bọc thân thể hắn lại.
Đùng! Mũi khoan hoàng kim bắn tới oanh kích trực diện lên lớp phòng ngự tử sắc, A Diệt bị lực va chạm đẩy thân thể lùi lại về phía sau vài trượng. Mượn lực đẩy này mà hắn xoay người cấp tốc bỏ chạy, đòn nguyên kỹ của gã trung niên đã bị lớp phòng hộ chặn đứng rồi tiêu tán hoàn toàn.
“Khốn kiếp, lại là tấm nguyên phù đó.”
Gã trung niên tức giận tột cùng, ngày hôm qua khi chạy trốn thì A Diệt cũng đã dùng uy năng của Vệ Tử phù để đỡ một đòn tất sát của gã ta.
“Nguyên phù là vật phẩm tiêu hao, ta không tin tấm phù đó còn cứu ngươi được thêm nhiều lần!”
Nói rồi gã trung niên với vẻ mặt tràn đầy sát khí tiếp tục đuổi theo hướng họ Diệt đã bỏ chạy, thân ảnh gã ta xuyên qua những ngọn lửa mà không hề bị tổn hại gì. Tuy vô số cây cối đang bốc cháy dữ dội khiến cho tầm nhìn bị giảm mạnh, nhưng thần niệm của gã rất cao nên vẫn có thể mơ hồ cảm ứng được vị trí của đối phương.
Đột nhiên có một luồng sáng vàng lóe lên! Một cây phi châm nhỏ bé phóng tới hướng gã trung niên với tốc độ kinh người.
“Cái quái gì?”
Ngay khi thần thức của gã vừa cảm ứng được cây phi châm, thì lập tức trước mặt gã hiện lên một tấm thuẫn.
Keeng một tiếng, thanh phi châm công kích lên tấm thuẫn khiến nó bị rung lắc nặng, nguyên lực phòng ngự quanh người gã ta cũng trở nên giao động dữ dội. Nhất thời tốc độ của gã bị chậm đi rồi không tình nguyện phải dừng hẳn lại!
Ổn định lại thân hình, gã ta liền tức thì cảm ứng vị trí của họ Diệt tính tiếp tục đuổi theo, điều khiến gã không cam lòng chính là A Diệt đã chạy ra khỏi phạm vi thần thức dò xét của gã!
“Aaaa! Tên tiểu tử khốn kiếp đừng để ta nhìn thấy ngươi một lần nữa!”
Diệt Chúng Sinh chật vật chạy tới một hang động nhỏ rồi ở yên trong đó, lần này tuy không bị thương nhưng nguyên lực trong cơ thể cũng đã tiêu hao gần như không còn. Đáng tiếc nhất chính là hắn đã sử dụng tiêu hao hết hai tấm nguyên phù, đó là Vệ Tử phù và Ám Châm phù.
Hai tấm phù đó sau khi số lần sử dụng bị dùng hết thì đã hóa thành hai mẩu giấy trắng thông thường, chả còn chút tác dụng nào. Hiện tại nguyên phù A Diệt chỉ còn duy nhất có Nộ Hỏa phù, còn hai lần sử dụng.
Bóp chặt hai mẩu giấy trắng trong tay, họ Diệt tức giận lẩm bẩm; “Tên khốn đó, nếu sau này có cơ hội ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi!”
Khi A Diệt đang ngồi xếp bằng khôi phục nguyên lực, thì có một con khỉ với kích thước bằng bàn tay chạy đến bên người hắn. Chú khỉ có bộ lông vàng, đôi lúc phát ra ánh kim, trông bộ dáng nó nhỏ nhắn rất dễ thương.
Thấy chú khỉ nhỏ bé kêu gào không thôi, A Diệt đành mở mắt rồi lấy từ nạp giới ra vài trái Kim Quả đưa cho nó, khỉ con liền trở nên vui mừng vỗ tay rồi chộp lấy toàn bộ số Kim Quả này. Thấy khỉ con nằm xuống nhấm nháp hưởng thụ mĩ vị bên cạnh mình, A Diệt liền mỉm cười dùng tay vuốt vuốt đầu nó rồi tiếp tục nhắm mắt đàm tọa.
Con khỉ vàng này A Diệt đã gặp nó hồi sáng, thấy bộ dáng đáng yêu vô hại của nó nên hắn cũng muốn thân cận. Sau một hồi thử nghiệm thì hắn cũng đã biết được thức ăn mà chú khỉ này yêu thích nhất chính là Kim Quả, một loại thảo dược tương đối hiếm.
Tuy Kim Quả bán khá được giá, nhưng nó không có tác dụng gì với họ Diệt, hơn nữa trong nạp giới của hắn có số lượng không nhỏ, nên bỏ ra vài chục quả cho chú khỉ này cũng không sao cả.
Đúng lúc này bỗng nhiên mặt đất rung chấn dữ dội, họ Diệt có thể nghe thấy loáng thoáng những tiếng chửi bới từ phía xa truyền lại. Hắn nhíu mày không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn không dám mở rộng phạm vi thần thức của mình, sợ chẳng may bị ai đó phát hiện thì nguy.
Chợt, A Diệt giật bắn mình! Vì không hiểu sao tự dựng trong hang động này, ở ngay bên cạnh hắn, có một hài đồng chừng 5 tuổi đang ngồi khoanh chân nhìn hắn cười cười. Trong lòng đứa bé còn đang ôm một thứ gì đó hình cầu, nó không ngừng phát ra ánh sáng nhu hòa.
Khối cầu đó chỉ to hơn nắm đấm của A Diệt một chút, nhưng hài đồng nhỏ bé này phải dang rộng hai tay ra mới có thể ôm lấy được.
Khi hai người A Diệt và hài đồng đang bốn mắt nhìn nhau thì đột nhiên chú khỉ vàng kêu lên, nó chạy tới phía hài đồng rồi khua tay múa chân như muốn nói gì đó. Thấy nó hài đồng liền mở miệng lên tiếng;
“Tiểu Kim, thì ra là ngươi trốn ở đây ăn vụng à?”
A Diệt cũng không ngờ hài đồng trước mặt cùng với con khỉ đó lại quen biết nhau, hắn đang âm thầm quan sát đứa bé kì dị này.
Đứa bé đó xuất hiện ngay cạnh hắn mà thần thức của hắn không hề hay biết, hơn nữa lúc này điều khiến A Diệt giật mình đó là thằng bé này cũng là một nguyên sĩ. Kì lạ hơn nữa là hắn ta không thể dò xét được tu vi chính xác của đứa bé, điều này chỉ xảy ra khi hắn gặp phải kẻ có thực lực cao hơn và cố thu liễm khí tức lại.
“Chẳng phải thông thường thì con người đạt tới 9,10 tuổi mới có thể bắt đầu tu hành sao? Sao đứa nhóc này trông mới chừng 4,5 tuổi đã là một nguyên sĩ rồi? Hơn nữa có vẻ tu vi còn rất cao!”
Hài đồng đặt khối cầu trong lòng xuống rồi chậm rãi quan sát, khỉ con cảm thấy tò mò liền tiến tới gần khối cầu rồi đưa tay chọc chọc. Tức thì nó bị một bàn chân nhỏ tý của hài đồng đạp tới, đá bay nó văng ra xa.
“Biến ra ngoài! Đây không phải thứ một tên phá hoại như ngươi có thể tùy ý chạm vào được.”
Thằng nhóc ôm lấy khối cầu giấu ra phía sau, sắc mặt nghiêm lại mắng chú khỉ vàng bé nhỏ. Gọi là mắng nhưng giọng nói thanh thúy cộng thêm gương mặt trẻ thơ đáng yêu của hài đồng, không hiểu sao A Diệt lại cảm thấy khá buồn cười.
Chương 47: Huynh đệ
Những tiếng huyên náo, chửi bới ở bên ngoài đã lắng xuống, dường như những kẻ đuổi theo hài đồng đã đi nơi khác. Lúc này họ Diệt mới thở phào rồi đưa ánh mắt tò mò quan sát kĩ càng đứa bé trước mặt một phen.
Khỉ vàng tý hon sau khi bị hài đồng đạp bay liền đã quay trở lại, nó làm ra bộ dáng hung dữ đang nhảy nhót trước mặt hài đồng kia. Thấy vậy thằng bé tức giận quát;
“Ngươi nói tiếng người đi.”
“Hừ, tên bỉ ổi ngươi dám đá ta, chỉ là một thứ hình tròn cũ kĩ thôi cũng giấu như thể mèo giấu ‘cức’ vậy!”
A Diệt cả kinh thốt lên; “Nó biết nói thật kìa!”
Hài đồng liếc nhìn A Diệt rồi đáp; “Vị huynh đài này đừng để bị bộ dáng bên ngoài của hắn lừa, hắn thực ra là một loài yêu thú hết sức giảo hoạt và hung dữ đấy!”
“A phì, tên khốn ngươi cướp lấy bảo bối của ta rồi giấu đi không chịu trả, vậy mà bây giờ lại nói ta giảo hoạt cơ à?” Chú khỉ vàng không cho là đúng hung dữ cãi lại.
Hài đồng không thèm quan tâm khỉ con nữa mà quay đầu sang nhìn A Diệt, sau đó thản nhiên hỏi; “Không biết huynh đài có nhiều nạp giới không? Có thể cho ta một chiếc nạp giới trống được không?”
Họ Diệt suy nghĩ trong thoáng chốc rồi vung tay ném tới phía hài đồng một chiếc giới chỉ, hắn cảm thấy thằng nhóc trước mặt này không bình thường. Tốt nhất là không nên đắc tội đứa bé, dù sao trên người hắn cũng có vô số giới chỉ, đều là lấy được trên thi thể những kẻ đã bị hắn ám sát.
Hài đồng bắt lấy chiếc giới chỉ rồi đeo lên ngón tay cái của mình, dù là vậy thì vẫn có chút lỏng. Sau đó hắn ta bỏ quả cầu cổ kính trong lòng, cùng với vài món đồ giấu trong yếm vào hết trong không gian giới chỉ đó.
Xong việc đứa bé cười hắc hắc nhìn về phía A Diệt vui vẻ nói; “Đa tạ huynh đài nhé. Ta tên là Hoàng Sửu Nhi, huynh đài cứ gọi ta Sửu đệ là được. Không biết nên gọi huynh đài như thế nào nhỉ?”
A Diệt cũng cố mỉm cười rồi đáp; “Ta họ Diệt, nếu không ngại thì cậu cứ gọi ta Diệt huynh đệ là được.”
“Ồ, được thôi Diệt huynh. Hôm nay chúng ta gặp nhau cũng là một cái duyên, hãy bắt tay để tỏ lòng thân thiện nào.”
Ngay khi A Diệt đang phân vân không biết có nên đưa tay ra hay không thì chú khỉ vàng kêu lên; “Còn ta, cả ta nữa, ta cũng muốn được bắt tay!”
Sửu Nhi cười nói với A Diệt; “Ồ đúng rồi cho cả hắn vào nữa, hắn tên là tiểu Kim, là một loài yêu thú cổ đại, nhưng khá vô dụng.”
“Vô dụng cái đầu ngươi, ta tên là Kim La, trong mình mang huyết mạch yêu thú tu la đại danh đỉnh đỉnh ghi trong sách cổ đó!” Chú khỉ con mắng Sửu Nhi một câu rồi dương dương tự đắc giới thiệu về mình trước mặt A Diệt. Trông thái độ hắn ta khác hoàn toàn với bộ dáng xin ăn trước đây mà họ Diệt trông thấy.
A Diệt cũng chỉ biết cười cười ứng phó lại vài câu, sau đó ba thân ảnh bắt tay nhau. Nghỉ ngơi qua thêm chút thời gian, Sửu Nhi đột nhiên đứng dậy bước ra phía ngoài cửa hang vươn vai, quan sát quang cảnh phía xa sau đó lên tiếng;
“Sức lực tràn đầy trở lại rồi, nên đi tầm bảo tiếp thôi.”
A Diệt lúc này cũng đang chậm rãi bước ra phía cửa hang, trong lòng bàn tay hắn có một luồng nguyên lực đang âm thầm lưu chuyển! Tuy không rõ thân phận và thực lực của hài đồng trước mắt, nhưng họ Diệt vẫn muốn ám toán thử một phen. Hắn không thể để cho kẻ biết hành tung của mình có thể dễ dàng rời đi được, nhỡ đâu hài đồng lại là thiếu gia của một thế gia nào đó.
Nhưng có một điều mà hắn không lường trước được, đó là linh giác nhạy bén của chú khỉ lông vàng bé nhỏ bên cạnh. Lúc này con khỉ đó đã phát hiện ra chuyện A Diệt muốn đánh lén hài đồng, nó lo lắng suy nghĩ;
“Tên này định đánh lén nhóc đáng ghét, nếu thành công thì ta cũng rất vui vẻ vì có thể trông thấy hắn ta phải chịu thiệt. Nhưng nếu chẳng may tên họ Diệt ra tay nặng quá thì sao? Nhóc đáng ghét khả năng cao sẽ chết, lúc đó sẽ không ai biết nơi hắn ta giấu bảo bối của ta nữa, ta sẽ mất đi bảo bối đó vĩnh viễn!”
Nghĩ vậy khỉ vàng lo sợ, ngay khi thấy A Diệt ra tay động thủ thì nó liền nhảy tới ngăn cản lại!
“Cái gì?” A Diệt kinh ngạc không thôi vì hắn vừa lao lên chuẩn bị đập vào gáy của hài đồng, thì đột nhiên khỉ vàng xông tới phía trước ngăn cản hắn.
Bất đắc dĩ A Diệt chỉ còn cách biến hướng đòn đánh, cánh tay hắn cong lại vụt xuống nện thẳng lên thân thể của khỉ con.
“Ách...”
Thân thể chú khỉ nhỏ bắn mạnh xuống mặt đất, nó không bị thương nặng nhưng mắt lại đầy đom đóm, đầu choáng mắt hoa.
Nghe thấy động tĩnh Sửu Nhi liền quay đầu lại, hắn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nên hỏi; “Diệt huynh đánh tiểu Kim làm gì? Hắn gây sự với huynh sao?”
Trong đầu A Diệt lúc này có vô số ý nghĩ xoay chuyển, tốc độ tìm ra một cái cỡ cực kì nhanh, hắn làm ra bộ dáng chính trực trả lời;
“Ta thấy nó lấm lét định tiếp cận đánh lén Sửu đệ nên không kìm được đã ra tay giáo huấn nó.”
Chú khỉ vàng Kim La tuy đang sấp mặt dưới nền đất nhưng vẫn nghe thấy những gì A Diệt vừa nói. Nó tức giận anh ách, muốn ngay lập tức đứng dậy phản bác nhưng toàn thân đau đớn khó có thể dậy ngay được.
A Diệt lại nói; “Con khỉ này cũng chẳng phải loại tốt lành gì, bộ dáng luôn tỏ ra đáng yêu nhưng không ngờ tâm địa lại hiểm ác đến vậy!”
Khỉ con Kim La tức giận vô cùng, suýt nữa thì hộc máu vì căm phẫn. Càng thua thiệt hơn vì lúc này toàn thân nó căng cứng chưa thể động đậy được.
Sửu Nhi nghe A Diệt giải thích như vậy thì sắc mặt không tốt, mắt lườm về phía khỉ con rồi nói; “Hừ, trước giờ hắn luôn lăm le theo ta muốn tìm cơ hội cướp lại bảo bối mà, không ngờ hôm nay lại tính động thủ rồi. Cũng may Diệt huynh đã ra tay ngăn cản kịp thời, huynh quả là một người tốt.”
“Haha không có gì đâu, chỉ là ta không thích những kẻ hèn hạ chỉ biết đánh lén nên mới ra tay giáo huấn nó mà thôi.” Họ Diệt cười thản nhiên không chút chột dạ.
Sửu Nhi đi tới cầm cái đuôi dài của Kim La rồi xách cả thân thể nó lên, miệng lẩm bẩm; “Dám đánh lén ta, không biết nên xử lí ngươi như thế nào nhỉ?”
A Diệt khuyên giải; “Thôi, đệ tha thứ cho nó lần này đi, cho nó cơ hội hối cải, hãy chậm rãi hàng phục nó.”
Sửu Nhi trầm ngâm đáp; “Nhưng hắn thù rất dai đấy, có nên trừng phạt một chút cho hắn chừa không?”
“Không sao đâu, cho nó một cơ hội, từ giờ hai ta chú ý đề phòng nó nhiều hơn là được.”
Hài đồng ném khỉ con tới một bãi cỏ ngoài cửa hang rồi vui vẻ đáp lời với A Diệt; “Diệt huynh quả là một người rộng lượng, xem ra chúng ta có thể trở thành huynh đệ trí cốt đấy!”
“A phốc!”
Khỉ con hộc ra một ngụm máu tươi, trong lòng nó có một nỗi oan ức không chịu nổi.
“Oan chết ta mất thôi, ta... ta thật muốn liều mạng với tên khốn họ Diệt đó!”
Sửu Nhi cười hì hì làm ra bộ dáng thành thật nói; “Trong nơi này kẻ nào cũng đều nham hiểm, chỉ có Diệt huynh là khiến ta cảm thấy đáng tin. Huynh không những cho ta một chiếc nạp giới có không gian rất lớn, còn ra tay ngăn cản tiểu Kim đánh lén ta. Vì vậy ta rất muốn kết bái trở thành huynh đệ trí cốt với huynh đấy!”
“Chuyện này...” A Diệt lộ ra bộ dáng do dự, kì thật trong lòng hắn cũng chẳng muốn dây dưa với thằng nhóc không rõ lai lịch này.
Hài đồng ra vẻ thần bí nói tiếp; “Một khi đã là huynh đệ trí cốt thì ta sẽ không giấu huynh nữa, ta sẽ dẫn huynh đi cùng tới một nơi có đại cơ duyên, chúng ta sẽ cùng độc chiếm cơ duyên đó!”
Họ Diệt nghe vậy mắt sáng lên, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh rồi đáp; “Sửu đệ quả là một người tốt bụng, biết chia sẻ với huynh đệ. Huynh đây cung kính không bằng tuân lệnh, chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ chứ?”
Đúng lúc này thì chú khỉ con Kim La bật nhảy lên rồi lao nhanh tới phía hai người, nó đang rất cay cú với nỗi oan ức trong lòng. Nó lao tới đứng trước mặt A Diệt rồi chỉ tay lên mặt hắn, muốn vạch trần bộ mặt giả tạo đáng ghét kia, nó hung hăng quát;
“Đừng tin tên khố.....”
Miệng khỉ con đang nói lớn bỗng im bặt lại, sau đó không ngừng chảy ra nước rãi, đôi mắt long lanh to tròn, đắm đuối nhìn vật trên tay A Diệt vừa xuất ra.
“Đây... đây là Kim Quả thượng phẩm!”
A Diệt tung tung thứ trái cây kim sắc trong tay rồi ra vẻ tiếc nuối nói; “Ban nãy ta tính đợi con khỉ này tỉnh dậy thì sẽ cho nó thứ này coi như giảng hòa, không ngờ mới vừa tỉnh dậy nó đã tỏ ra bộ dáng hung hăng như thế, tính mắng chửi ta rồi.”
Sửu Nhi cũng tỏ ra sắc mặt chán ghét nhìn khỉ con; “Đúng là một tên không biết hối cải!”
“A... đại ca, thằng đệ biết sai rồi, đại ca rộng lượng từ bi hãy tha cho thằng đệ này đi.” Ngay khi trông thấy A Diệt định cất Kim Quả thượng phẩm đi, khỉ con liền cấp tốc thay đổi thái độ mà ôm lấy cẳng chân của hắn rồi khóc lóc cầu xin.
A Diệt thở dài lắc lắc đầu, cất trái Kim Quả thượng phẩm trong tay đi, sau đó thuận tay ném xuống cho khỉ con một trái Kim Quả thông thường. Hắn nói; “Để xem thái độ sau này của ngươi thế nào đã, nếu biểu hiện tốt, có ý hối cải thì ta sẽ cho ngươi trái thượng phẩm.”
Chú khỉ vội vàng vâng dạ, làm ra bộ dáng nhu thuận nghe lời, da mặt cũng phải dày ngang tấm thuẫn. Sửu Nhi trông thấy Kim La như vậy thì cười khúc khích, sau đó ôm vai bám cổ kể lể với A Diệt về đại cơ duyên mà hắn đã vô tình trông thấy vào tối qua.
A Diệt ban đầu còn có chút nghi hoặc, nhưng sau khi nghe chi tiết thì không khỏi hưng phấn, rục rịch trong lòng. Theo hắn thì để có thể kiếm được chút ít tại nơi có đại cơ duyên đó, thì có phải đi theo tên nhóc này rồi gặp không ít nguy hiểm cũng đáng để thử.
Nghĩ vậy A Diệt liền tỏ ra thân thiện, dễ kết giao hơn. Hai người xưng huynh gọi đệ, quàng vai bá cổ, dắt díu nhau đi giữa rừng núi mệnh mông, trông như huynh đệ trí cốt đã có thâm giao từ rất lâu rồi.
Khỉ con Kim La lon ton theo phía sau hai người, chăm chỉ dò thám xung quanh tỉ mỉ, thi thoảng còn xen vào một vài câu phụ họa theo A Diệt. Bởi nó còn đang muốn lấy được trái Kim Quả thượng phẩm từ tay hắn ta đây.
Chương 48: Tam họa
Ngày thứ 3 bên trong tòa băng sơn Chân Giải khổng lồ. Hiện tại cơ hồ chỉ còn những thế lực có danh khí không nhỏ và các tán tu mạnh mẽ là còn tồn tại, tất cả đều đã đổ dồn về vùng trung tâm.
Trên một dãy núi có một doanh trại nằm tại nơi đây, nơi đây chính là đại bản doanh của một thế gia có tiếng. Nhưng hiện tại khắp doanh trại đang có những tiếng chiến đấu vang lên, nhiều căn lều trại bị xô đổ, dường như có kẻ đang quậy phá.
“Tiểu Họa Tử đã tới rồi, mau mau ngăn hắn ta lại!” Liên tiếp có những tiếng hô thất thanh vang lên.
“Tất cả hãy hợp lực lại bắt lấy hắn, trong tay hắn có bảo vật đó.”
“Không ổn rồi, lần này hắn dẫn theo hai đồng bọn tới!”
Một tiếng cười lớn thanh thúy vang lên, một thân ảnh hài đồng nhỏ nhắn nhảy qua nhảy lại bên trong sân lớn doanh trại, hắn không ngừng tấn công những kẻ khác và phá hỏng mọi vật dụng nơi đây.
Cách đó không xa có một đầu hung thú to lớn, cũng đang không ngừng công kích những nguyên sĩ xông ra từ trong các lều trại. Hung thú này có hình dáng một con vượn to lớn với bộ lông màu vàng óng, mỗi quyền vung ra đều khiến cho một tên nguyên sĩ chật vật không chịu nổi!
Tại phía ngoài cổng doanh trại, có một thân ảnh hắc y cũng đang ngăn cản một vài tên nguyên sĩ, không cho bọn chúng đến tiếp viện cho đám người phía trong. Người thanh niên bịt mặt với một thanh chiến đao trong tay, quanh người hắn có thanh phi kiếm sắc bén không ngừng tản mát ra hàn khí.
Một tên có tu vi Luyện nguyên cảnh tầng 4 bị chặn lại giận dữ quát: “Chỉ với tu vi tầng 3 mà dám cả gan ngăn cản bọn ta à? Biết điều thì hãy mau cút đi, đừng có hồ đồ mà đắc tội với Thiết gia ta.”
Đáp trả hắn là thanh Trường Băng Kiếm phóng tới công kích, khiến gã ta phải vội vàng khống chế tấm thuẫn bay lên đón đỡ.
“Hừ, đúng là đồ không biết trời cao đất dày. Tất cả hãy cùng tấn công gϊếŧ chết hắn!”
Cả năm tên đều đồng loạt chỉ huy bảo cụ công kích tầm xa, nhắm thẳng hướng người thanh niên mà phóng tới.
Thanh niên hắc y chính là Diệt Chúng Sinh, hơn một ngày qua hắn cùng với hài đồng Sửu Nhi và khỉ con Kim La, đã tấn công không ít doanh trại thế gia để cướp đi chiến lợi phẩm của bọn chúng.
Hiện tại tất cả những nguyên sĩ có tu vi hàng đầu trong các thế lực đều đã tập chung tại vùng trung tâm, nơi có nhiều bảo vật nhất để tranh đoạt. Vậy nên doanh trại của bọn chúng mạnh nhất cũng chỉ có những tên đạt tới Luyện Nguyên cảnh tầng 6 mà thôi, đa số đều là tầng 3 tầng 4.
Đi theo nhau gây họa, cướp bóc, đoạt bảo hơn một ngày qua. A Diệt cũng đã biết được thực lực chính xác và tư chất, thiên phú của Sửu Nhi và Kim La. Phải nói hai kẻ kia đều thuộc dạng quái vật tu hành, cơ duyên cùng kì ngộ gặp được cũng không ít. Khi biết được thấu triệt họ Diệt cũng kinh hãi và cảm thán không thôi, so với chúng thì hắn quả thực là một tên kém cỏi.
Lúc này Sửu Nhi với bộ dáng một đứa bé 5 tuổi đang công kích mấy tên có tu vi cao nhất trong doanh trại này. Những kẻ đó chật vật không thôi, chúng phải cố gắng khống chế bảo cụ bảo vệ thân thể mình, gần như không thể phản kháng.
“Tại sao bản doanh Thiết gia ta lại xui xẻo bị Tiểu Họa Tử phát hiện chứ? Giờ thì khó dữ lại bảo vật rồi, tất cả sẽ bị hắn vơ vét sạch sẽ!” Một gã sắc mặt khó coi cảm thán.
Vυ"t! Thân ảnh Sửu Nhi lao tới dùng thế sét đánh không kịp bưng tại dáng xuống đầu tên mạnh nhất tại nơi đây.
“Lôi Bằng trảo.”
Bàn tay Sửu Nhi cong lại thành trảo thủ, xung quanh đầy lôi điện xanh sẫm hiện lên hóa thành móng vuốt chim bằng. Đùng một tiếng lớp nguyên lực hộ thể của gã ta bị đánh tan, trảo thủ lôi bằng nện thẳng lên giữa ngực. Miệng gã phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay ngược ra sau gần mười trượng!
Dựa vào thực lực tầng 7 Luyện Nguyên cảnh cùng với thần thông mạnh mẽ, Sửu Nhi chả mấy chốc đã áp đảo hoàn toàn những kẻ khác.
Mãnh thú cự viên Kim La cũng không kém, trong trạng thái hóa hình này nó có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 5, hơn nữa với huyết mạch yêu thú cường đại thì nó mạnh hơn nhân loại đồng giai nhiều. Không lạ khi nó có thể một thân một mình quật ngã rất nhiều nguyên sĩ xung quanh, không một kẻ nào chịu quá ba đòn của nó mà vẫn có thể đứng vững.
Phía A Diệt thì không dễ như vậy, hắn đang phải toàn lực chiến đấu với mấy tên được xem như có tu vi thấp nhất tại doanh trại này. Dù đa số kẻ địch đều có tu vi tầng 3 nhưng bản thân hắn ta cũng không khác gì, vì vậy trận chiến nơi đây nhất thời rơi vào thế giằng co.
Keeng! A Diệt với thanh chiến đao trong tay đang cận chiến với hai tên có tu vi tầng 4, phía sau hai tên này còn có vài tên tầng 3 đang khống chế bảo cụ công kích từ xa. Trên người họ Diệt có dán một tấm cường nguyên phù, một loại phù lục rất hiếm có tác dụng tạm thời gia tăng nguyên lực.
Hiện tại nguyên lực trong người A Diệt đã miễn cưỡng chạm đến tầng 4, vì vậy hắn mới có đủ năng lượng hùng hậu để ngạnh kháng hai đối thủ trước mặt.
Tuổi tác của đám người này còn kém hơn A Diệt chút, hơn nữa trước kia chúng cũng ít khi được ra ngoài phiêu bạt, trải qua sinh tử chiến. Vì vậy tư duy chiến đấu cùng với sự khôn khéo trong giao tranh tương đối kém, còn trẻ mà tu vi cao cũng chỉ là do có tài nguyên hùng hậu trong gia tộc bồi dưỡng mà thôi.
Vung mạnh đao xuống khiến một tên bị đẩy lùi về phía sau vài bước, chưa dừng lại ở đó A Diệt nghiêng người tránh khỏi đòn công kích từ tên còn lại, sau đó phản đòn ngược lại. Khi đã đẩy lui được cả hai tên thì hắn bật nhảy lên, né tránh khỏi công kích từ vài thanh bảo cụ bay tới.
Đồng thời một tay hắn toàn lực khống chế bắn mạnh thanh Trường Băng Kiếm phóng tới đám người phía xa kia. Thanh phi kiếm bay dích dắc rất quỷ dị, ngay khi phát hiện sơ hở liền phóng tới xuyên thẳng qua yết hầu một tên!
“Ặc ặc...” Máu tươi không ngừng tuôn trào ra, sau đó bị một cỗ hàn khí đông kết các mạch máu lại gây tắc nghẽn. Chả mấy chốc đã có thêm một bộ thi thể nằm thẳng cẳng tại đó, khiến cho hai tên có tu vi tầng 4 phía trước này giận dữ không thôi. Chúng không ngờ A Diệt vừa có thể chiến đấu với bọn chúng, vừa tìm cơ hội diệt sát những tên ở phía sau.
Chỉ sau thời gian uống vài chén trà ngắn ngủi, hầu như toàn bộ đám người có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 3 đều đã bị diệt sát. Hai tên tầng 4 chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không làm gì được, chúng cay cú giận dữ không thôi.
Mỗi khi chúng lao lên tính gây nhiễu loạn A Diệt, khiến hắn không thể chuẩn xác khống chế phi kiếm thì đều bị ngăn cản lại. Hết phù bạo thì tới tạo diễm phù, nếu không thì lại là tạo quang phù gây lóa hết cả mắt. Nhiều khi sắp tiếp cận được hắn thì hắn lại dán tốc hành phù lên thân, rồi dùng một loại bộ pháp quỷ dị mà né đi chỗ khác.
Một gã không kìm nổi tức giận quát lớn: “Ngươi chỉ biết chạy trốn né tránh thôi à tên khốn, có giỏi thì chiến một trận tử tế với ta!”
“Hừ, chiều hai ngươi vậy, dù sao ta cũng đã giải quyết xong đám ruồi nhặn phía sau các ngươi rồi.”
Dứt lời, A Diệt vung tay khiến thanh phi kiếm hóa thành luồng lục quang lao thẳng hướng tên vừa quát lớn. Tên đó không muốn mình phải thối lui liền dồn rất nhiều nguyên lực lên thanh trường kiếm trong tay, sau đó vung mạnh chém thẳng trực diện lên mũi thanh phi kiếm vừa lao tới.
Tên còn lại đứng bên cạnh, lúc này như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, đôi mắt trợn tròn, miệng quát lớn: “Cẩn thận!” Đồng thời gã cấp tốc khống chế tấm thuẫn che chắn trước người, còn tạo thêm một lớp quang tráo phòng ngự.
"Bùm!" Trên lưỡi thanh phi kiếm mà A Diệt phóng ra có vô số phù bạo dán lên, khi vừa va chạm với vũ khí của tên kia thì liền bị lực phản chấn khiến cho tất cả các tấm phù phát nổ.
Lúc này hai tay A Diệt nhanh chóng bắt pháp quyết rồi chỉ tay về phía vụ nổ quát:
“Phi Kiếm Quyết – ngũ kiếm kích!”
Sau lưng hắn hiện lên một vòng luân quang, ánh sáng lục quang lóe lên liền có năm thanh phi kiếm được quang mang lục sắc bao bọc, hiện ra quanh người hắn.
“Đi.” Lập tức 5 thanh phi kiếm hóa thành năm đạo lục mang, nhanh như thiểm điện phóng tới công kích lên thân ảnh hai kẻ vừa hiện ra từ trong vụ nổ.
Chả mấy chốc doanh trại này đã không còn một bóng người mang họ Thiết. Nhóm ba người A Diệt nhanh chóng vơ vét chiến lợi phẩm rồi rời đi, lại thêm một đại bản doanh của thế gia có tiếng tăm bị quét ngang dưới tay hai người một thú này.
Hung danh của họ dần dần lan xa, bọn họ đã được những kẻ khác gọi với cái tên Tam họa, thủ lĩnh không ai khác chính là Tiểu Họa Tử - Sửu Nhi!
Chương 49: Đại kì ngộ
Ban đêm, dưới ánh trăng, có ba thân ảnh ngồi cạnh bờ suối, quây xung quanh một đống lửa. Họ đang ăn uống và phân chia chiến lợi phẩm.
“Sửu đệ, tối mai là đến lúc trăng tròn nhất rồi, chúng ta sẽ đi tới nơi thần bí để thu lấy cơ duyên lớn chứ?”
A Diệt ngẩng đầu lên trời nhìn ngắm mặt trăng rồi tùy miệng hỏi. Nghe vậy hài đồng Sửu Nhi cười đáp: “Tất nhiên rồi, ngày mai chúng ta sẽ công phá nốt hai doanh trại còn lại, khi trời tối sẽ đến nơi thần bí đó.”
Nói rồi hai người lại ăn uống rồi bàn bạc kế hoạch công phá doanh trại các thế lực. Khỉ con Kim La thì trong bộ dáng chú khỉ nhỏ nằm vắt chân, miệng nhai ngấu nghiến những thảo dược chứa nguyên khí Kim bên trong.
Đêm khuê khi hai kẻ thích gây họa đó đã ngủ say, thì A Diệt vẫn ngồi xếp bằng tu luyện, hắn không hề buông lỏng tu hành một chút nào. Đưa ánh mắt nhìn tới một người một thú đang ngủ phía xa, A Diệt cảm thán không thôi.
“Hai tên kia đều thuộc loại có tư chất cùng thiên phú nghịch thiên, chỉ ăn với ngủ cũng sẽ tinh tiến tu vi không ngừng. Ta so với họ chả khác nào đom đóm với ánh trăng.”
Thân phận của họ A Diệt cũng không rõ lắm, chỉ biết: Sửu Nhi đến từ cường Quốc khác, hắn phiêu bạt khắp nơi để rèn luyện bản thân. Hắn sở hữu một loại thể chất khác lạ, có thể tu hành từ rất nhỏ, nhưng không hiểu sao từ khi bắt đầu tu hành thì thân thể hắn cũng không thể phát triển thêm được nữa!
Sửu Nhi từng nói với A Diệt rằng tuổi thật của hắn ta đã chạm mốc 10 tuổi, nhưng như vậy cũng đã rất kinh người rồi. Không những tiềm lực mà ngay cả các nguyên thuật hay thần thông, thì Sửu Nhi đều sở hữu rất nhiều và đều có phẩm chất cao.
Khỉ con Kim La còn thảnh thơi hơn, vì căn bản nó không cần phải tu luyện vẫn sẽ mạnh lên từng ngày. Trong hình dáng thông thường thì nó chỉ là một chú khỉ con lông vàng, không chút nguyên lực. Nhưng một khi hóa hình thì nó sẽ trở thành một đầu mãnh thú hết sức bá đạo, có thể áp chế những kẻ đồng giai rất dễ dàng!
Việc duy nhất mà Kim La cần làm là ăn và ngủ, nhưng thức ăn của nó cũng không phải những thứ thông thường, mà chính là những dược liệu quý hiếm có chứa nguyên khí thuộc tính Kim bên trong. Đó là lí do tại sao nó lại bị thu hút bởi trái Kim Quả thượng phẩm trong tay A Diệt tới vậy, đến cả liêm sỉ cũng sẵn sàng vứt đi chỉ vì được ăn trái đó.
Sửu Nhi và Kim La gặp nhau cách đây vài tháng trước, tại trong một vùng bảo tàng không nhỏ ở địa thành khác. Lúc đó Kim La trong trạng thái hóa hình đã xông ra tấn công Sửu Nhi như bao kẻ khác đi qua địa bàn của nó, nhưng một điều nó không thể nào ngờ tới rằng kẻ mà nó tấn công lần này còn kinh khủng hơn nó nhiều.
Kim La bị Sửu Nhi giày xéo thảm hại, sau đó bị đứa nhóc này vơ vét sạch của cải trong sơn động, ngay cả thứ quý giá nhất được Kim La xem như bảo bối mà hắn cũng lấy đi. Không cam lòng mất đi bảo bối, vì thế khỉ con Kim La đã luôn bám theo Sửu Nhi cho đến tận nơi này.
Lần đầu tiên gặp A Diệt và biết hắn có số lượng lớn Kim Quả, thì Kim La đã định hóa hình rồi đánh gục hắn sau đó cướp lấy nạp giới. Nhưng trông thấy A Diệt có tác phong rất cẩn thận, hơn nữa còn có thể ám sát được những tên có tu vi cao hơn bản thân, nên Kim La không dám làm liều nữa.
Hậu quả về việc bị đánh úp lại như lúc đấu với Sửu Nhi đã ám ảnh nó rất nhiều, vì thế nó đã không dám hóa hình rồi tấn công A Diệt. Như vậy nó chỉ có thể dùng cách giả làm một chú khỉ con đáng yêu, đi theo xin lấy Kim Quả từ tay họ Diệt. Mà hắn ta trông thấy bộ dáng bé nhỏ của Kim La thì cũng mềm lòng, nên đã bỏ ra không ít Kim Quả cho chú khỉ nhỏ này.
Quanh đi quẩn lại như thế nào mà hiện giờ ba gã lại trở thành huynh đệ với nhau, chữ trí cốt có lẽ chưa đạt tới nhưng thâm giao thì có thể rồi. Bọn chúng bị những kẻ khác gọi là tam họa, nhưng chẳng ai quan tâm, ngược lại Sửu Nhi lại lấy cái tên đó làm vinh dự. Ngay cả cái tên Tiểu Họa Tử của hắn, cũng là do đám người bị hắn giày xéo rồi đoạt bảo vật đặt cho.
“Đi gây họa theo hai tên ranh con đó tuy thu được không ít chỗ tốt nhưng cũng rất nguy hiểm, đêm mai cùng bọn chúng thu lấy đại cơ duyên xong có lẽ mình nên tìm cách li khai nơi này!”
A Diệt không muốn mạo hiểm nhiều hơn nữa, dù sao trên người hắn lúc này cũng có 5 chiếc giới chỉ đã chứa đầy ắp đồ. Đa phần đều là thảo dược và linh dược quý hiếm, bảo cụ cùng một vài dị bảo. Ước tính nếu hắn đem tất cả những vật không dùng tới bán đi thì sẽ thu về được hơn 3 ngàn nguyên thạch, một con số kinh người!
Ngày hôm sau tam họa tiếp tục tấn công những doanh trại còn lại, mọi việc đều diễn ra ổn như trong dự tính. Chỉ có một lần duy nhất đám người A Diệt phải chạy thục mạng, vì một doanh trại mà họ tấn công có nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong tọa chấn!
Lúc này trời đã xế chiều, nhóm tam họa đang lẩn trốn, nghỉ ngơi khôi phục nguyên lực trong một sơn động bí ẩn.
A Diệt băng bó xong vết thương cho Sửu Nhi rồi cười khổ lên tiếng: “Không hiểu sao tên đó lại ở trong doanh trại mà không phải có mặt tại khu trung tâm để tranh đoạt bảo vật nhỉ?”
Hiện tại tất cả mọi người bên trong tòa băng sơn này đều biết, tại khu vực trung tâm nơi đây có một tòa tháp to cao nhưng không có lối vào. Cứ khoảng nửa ngày là tòa tháp đó sẽ bắn ra một món dị bảo, vậy nên tất cả những nguyên sĩ có thực lực trên tầng 7 đều tập chung tại nơi đó nhằm tranh đoạt bảo vật.
Công việc tìm kiếm linh dược và một số vật phẩm cổ tại những nơi khác, đều do đám nguyên sĩ có thực lực từ tầng 6 trở xuống thực hiện. Vì thế Sửu Nhi, một đứa bé với bộ dáng dễ thương, có tu vi tầng 7 mới có thể tác oai tác quái tại khắp những khu vực khác.
Vật hình cầu tỏa ra ánh sáng nhu hòa mà Sửu Nhi ôm trong lòng, khi lần đầu gặp A Diệt, cũng chính là một món dị bảo được bắn ra từ tòa tháp tại khu vực trung tâm. Tên ranh con Sửu Nhi lúc đó đã đoạt thức ăn trước miệng cọp, hắn cướp lấy vật này rồi chạy khắp nơi bên trong tòa băng sơn này, khiến cho vô số nhân thủ của các thế lực đuổi theo phải phát mệt.
Sửu Nhi nghe A Diệt hỏi vậy thì nhíu mày suy nghĩ rồi đáp: “Khi nãy lúc giao thủ với lão ta thì đệ phát hiện lão có ám thương trên người, chắc hẳn lão đã bị thương không nhẹ khi tranh đoạt bảo vật nên mới trở về doanh trại tĩnh dưỡng.”
Hài đồng lại thở dài nói tiếp: “Nhưng cho dù lão ta đang bị thương thì ta vẫn không thể đấu lại nổi, đã thế còn bị lão đả thương nữa chứ.”
Họ Diệt an ủi: “Đệ có thể đánh lui lão giúp chúng ta có đủ thời gian chạy trốn đã là rất cừ rồi, dù sao càng lên cao thì cách biệt thực lực giữa các tầng sẽ càng lớn.”
A Diệt cũng đang nói thật, khi tu vi còn ở những tầng thấp thì dựa vào thủ đoạn, cùng với ngoại vật có thể diệt sát được những kẻ mạnh hơn chút. Nhưng càng lên cao thì việc chiến thắng vượt cấp sẽ càng khó, lúc đó thủ đoạn vô biên cũng khó chống lại được sức mạnh tuyệt đối.
Đừng thấy hiện tại A Diệt dựa vào tâm cơ giảo hoạt cùng với phù lục và bảo cụ, có thể diệt sát những kẻ có tu vi cao hơn 1,2 tầng mà nghĩ sau này hắn sẽ làm được như vậy mãi. Trong giai đoạn hậu kì của cảnh giới này tức tầng 7 trở lên, cách biệt thực lực giữa mỗi tầng sẽ càng lớn, lúc đó diệt sát kẻ mạnh hơn bản thân một tầng đã phi thường khó khăn rồi chứ đừng nói là hơn.
Khỉ con Kim La chạy lòng vòng dưới chân hai người rồi nói: “Trời cũng sắp tối rồi, mặt trăng tròn nhất sẽ sớm mọc lên thôi. Chúng ta hãy mau đi tới chỗ có đại cơ duyên chờ đi.”
A Diệt nhìn về phía Sửu Nhi nói: “Đệ hãy dẫn đường đi, chúng ta phải đến nơi đó canh giữ trước, tránh việc bị đám người nào đó vô tình phát hiện ra đại cơ duyên này.”
“Sau khi đệ nhận xong đại cơ duyên chắc chắn tu vi sẽ bạo tăng, lúc đó đi tìm tính sổ với lão già ngày hôm nay đã đả thương đệ cũng chưa muộn!”
“Được rồi, chúng ta lên đường thôi, tuy đợt trước khi phát hiện nơi đó ta đã dùng một bộ trận đồ che giấu đi, nhưng cũng không khỏi gặp phải trường hợp bị ai đó dò xét ra được, tốt nhất là nên đến đó sớm.”
Dứt lời thân ảnh Sửu Nhi đã lao vυ"t đi, hắn di chuyển nhanh chóng như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung. Thế là đám người A Diệt lên đường đi tới nơi có đại cơ duyên trong lời nói của Sửu Nhi, hài đồng đi trước dẫn đường, theo sau là thân ảnh A Diệt, khỉ con Kim La thì bám trên bờ vai hắn.
Tại một nơi bị sương mù bao phủ, thần thức cũng khó có thể dò xét bên trong, có ba thân ảnh hai người một thú đang đứng tại đây.
Sửu Nhi thu lấy trận đồ mà vài ngày trước hắn đã bố trí ra, lập tức lớp sương mù biến mất, lộ ra bên trong là một sơn cốc nhỏ âm u.
Cả ba nhảy xuống vùng sơn cốc này, quan sát qua một lượt, khi đưa mắt tới giữa sơn cốc thì A Diệt cả kinh. Tuy đã được Sửu Nhi tiết lộ cho trước rằng nơi đây có đại cơ duyên, nhưng khi tận mắt chứng kiến hắn vẫn có cảm giác khó tin vào mắt mình.
“Đây... đây chẳng lẽ là Chân Giải thánh thủy trong truyền thuyết!”
Chương 50: Lột xác
Giữa sơn cốc nhỏ có một hồ nước, nước dưới hồ có màu trắng ngà, những hơi nước ẩn chứa tinh hoa đang không ngừng bốc lên. Mặt hồ phát sáng quang mang, nghe nói rằng khi mặt trăng tròn lên tới đỉnh thì sẽ là lúc nước trong hồ sản sinh ra tinh hoa dữ dội nhất.
Đôi con ngươi của Diệt Chúng Sinh sáng rực, hắn nhìn hồ nước không chớp mắt, miệng lẩm bẩm: “Đích thị là Chân Giải thánh thủy mà ta từng đọc được trong điển tịch cổ rồi.”
Hắn biết thứ nước trắng ngà trong hồ chính là một loại thánh thủy, từ ‘thánh’ không phải có thể tùy tiện đặt tên cho một thứ gì đó. Đây còn hơn là đại cơ duyên, A Diệt nghĩ nếu mình phục dụng thứ thánh thủy này, thì chuyện đột phá lên tầng 4 trong thời gian ngắn sẽ có thêm chút khả năng.
Sửu Nhi đắc ý cười nói: “Đúng vậy, đây chính là Chân Giải thánh thủy, có thể tẩy tủy phạt cốt, cấp tốc tăng tiến tu vi mà không hề để lại bất kì di chứng nào!”
Khỉ con Kim La nhảy lên vui vẻ tiếp lời: “Ta nghe nói ngoài việc giúp chúng ta có thể tăng tiến thực lực trước mắt ra, thì thánh thủy còn có thể dự trữ lượng lớn nguyên khí trong ấn kí ngưng tụ thành, để sau này chúng ta có thể đột phá thêm một lần nữa!”
“Chính xác, trong sách cổ có ghi chép rất chi tiết về thánh thủy, quả thực thứ nước thần kì này có rất nhiều lợi ích nếu phục dụng đúng cách.” A Diệt phấn khởi nói.
Sửu Nhi chỉ tay lên trời đáp: “Loại Chân Giải thánh thủy này muốn có hiệu quả cao nhất thì phải đợi mặt trăng cực tròn lên tới đỉnh, lúc đó ta sẽ bắt đầu thu nạp thánh thủy vào thân thể.”
Trên bầu trời tối đen chứa đầy những vì sao, mặt trăng tròn chịa đã gần chạm tới đỉnh giữa trời. Ánh trăng chiếu xuống, soi rọi lên mặt hồ, khiến nước trong hồ phát ra nhiều quang mang hơn.
Sửu Nhi lúc này đã bố trí rồi khởi động lại trận đồ, không ai trong số họ muốn bị kẻ khác phát hiện khi đang hấp thu thánh thủy cả. Trận đồ khởi, lập tức có một lớp quang tráo bảo vệ nơi đây, trên miệng sơn cốc tức thì có vô số sương mù hiện lên che chắn đi tầm nhìn phía dưới.
Trông thấy tác dụng to lớn của bộ trận đồ này, A Diệt nghĩ thầm: “Khi rời khỏi đây ta cũng nên đi sắm lấy một bộ trận đồ lợi hại để đem theo bên người mới được.”
Trận đồ là một loại vật phẩm có chứa trận pháp bên trong, bất kì nguyên sĩ nào sở hữu trận đồ thì cũng có thể bố trí rồi thôi động nó, cho dù người đó không am hiểu gì trên phương diện trận pháp. Cũng giống nguyên phù có chứa thần thông bên trong vậy, cho dù kẻ không biết gì tới loại thần thông đó thì vẫn có thể thi triển ra được, chỉ bằng một tấm phù lục.
Ba thân ảnh ngồi xếp bằng xung quanh hồ nước, chờ đợi mặt trăng lên tới giữa bầu trời. Họ Diệt hồi hộp không thôi, hắn không biết rõ khi mình hấp thu loại thánh thủy này thì ‘bổn nguyên lực’ trong Nguyên cầu sẽ tăng tiến thêm bao nhiêu.
Từ khi hắn đạt tới tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 3 tới giờ cũng đã qua chừng 4 tháng. Trong 4 tháng qua hắn đã phục dụng không ít tài nguyên tu luyện giúp đề thăng tốc độ tăng tiến tu vi, nhưng tốc độ tăng lên vẫn rất chậm. Lực bổn nguyên tại tầng 3 sau 4 tháng mới tăng lên được gần một thành, phải làm đầy 9 thành nữa thì hắn mới đạt tới tầng 3 viên mãn.
Tính ra cho dù A Diệt có phục dụng thêm nhiều đan dược hỗ trợ thì cũng phải hơn 3 năm mới có thể lấp đầy bổn nguyên lực tại tầng 3, có đủ điều kiện để trùng kích lên tầng 4. Nhưng từ tầng 3 lên tầng 4 lại là một cửa khẩu lớn, vì vậy thực sự không biết phải mất bao nhiêu năm nữa, hắn mới có thể trở thành nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh trung kì.
Sau một canh giờ, mặt trăng tròn chịa cuối cùng cũng đã leo lên tới đỉnh đầu. Mặt hồ lúc này phát ra quang mang sáng chói, luồng ánh sáng trắng ngà tinh khiết tỏa ra không ngớt.
Trông thấy hiện tượng này cả ba đều hưng phấn, kích động xen lẫn vui mừng. Không chần chừ thêm nữa cả ba thân ảnh đều nhảy ngay xuống ngâm mình trong hồ thánh thủy này.
Sau khi gội đầu, tắm rửa, đại chiến tát nước một hồi, thì ba tên này mới nghiêm túc ngồi xếp bằng trong hồ bắt đầu hấp thu thánh thủy. Tinh hoa ẩn chứa trong Chân Giải thánh thủy bắt đầu dung nhập vào bên trong thân thể tam họa, chúng chui vào lỗ chân lông, ẩn sâu vào bên trong từng tế bào.
Hai người một thú bắt đầu quá trình hấp thụ thánh thủy, dưới ánh trăng chói lọi, trong hồ nước khởi sắc quang mang. Thời gian cứ thế trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, mặc cho những khu vực khác trong tòa băng sơn này xảy ra chuyện gì, thì trong sơn cốc nhỏ này ba thân ảnh vẫn ngồi im bất động.
Nửa tháng trôi qua, tại vùng trung tâm nơi có tòa tháp Chân Giải tọa lạc, đã có rất nhiều bảo vật được xuất thế. Vài hôm đầu thì cứ nửa ngày sẽ có một món dị bảo được phóng ra từ trong tháp. Nhưng càng về sau thời gian càng lâu, đến nay thì mỗi hai ngày mới có một món dị bảo được phóng ra.
Cùng với đó thì chất lượng của những bảo vật được tòa tháp bỏ ra cũng ngày càng tăng, có nhiều thứ thậm chí còn có tác dụng lớn với những nguyên sĩ đã siêu việt Luyện Nguyên cảnh!
Vì điều này mà các thế lực có bối cảnh, tập trung tại khu vực trung tâm đã tranh đoạt kịch liệt, quyết chiến với nhau tới mức máu chảy đầu rơi.
Ầm! Một đầu giao long được ngưng tụ từ hơi nước bay uốn lượn trên không trung, nó gầm lên vài tiếng sau đó hóa thành luồng lưu quang lao xuống dung nhập vào bên trong cơ thể hài đồng Sửu Nhi. Tức thì trước ngực thằng bé có một ấn kí hình giao long mờ ảo hiện lên.
Một tiếng động nữa tiếp tục vang lên, một đầu cự viên được hơi nước ngưng tụ thành. Hai nắm đấm của nó liên tục vỗ mạnh lên ngực, rồi cũng hóa thành lưu quang dung nhập vào bên trong khỉ con Kim La. Ấn kí của đầu cự viên này đã hiện lên giữa mi tâm của chú khỉ.
Phía A Diệt, âm thanh phát ra nhỏ hơn không ít. Một đầu mãng xà nhỏ bé nhìn như giun đất cũng được ngưng tụ ra từ hơi nước. Nó lăn lộn trên mặt hồ trông như đang dãy chết, sau cùng cũng dung nhập vào trong thân thể họ Diệt. Ấn kí hình giọt nước nhỏ tý như một vết bớp hiện lên trên bả vai hắn.
Chứng kiến cảnh này, cả Sửu Nhi lẫn Kim La đều cười lăn lộn. A Diệt cũng chẳng còn gì để nói, hắn biết tư chất của mình so với hai kẻ trước mặt khác biệt rất nhiều.
Nhưng lúc này hắn cũng đang rất vui, vì họ Diệt có thể cảm nhận rõ ràng rằng ẩn bên trong ấn kí giọt nước, có một cỗ nguyên khí hết sức hùng hậu. Chắc hẳn sau này nếu hắn khai mở ấn kí đó rồi luyện hóa lượng nguyên khí tinh thuần bên trong, thì tu vi sẽ được đề thăng lên rất nhiều.
Ấn kí chỉ là nơi dự trữ dùng cho sau này, chứ trong khoảng thời gian vừa qua, cả ba người họ đều đã trực tiếp hấp thu thánh thủy, khiến tu vi bạo tăng.
Diệt Chúng Sinh sau khi cảm nhận tu vi thì vui mừng không thôi, vì bổn nguyên lực tại tầng 3 của hắn đã gần được bơm đầy. Chỉ ngâm mình trong Chân Giải thánh thủy chừng nửa tháng, mà tu vi của hắn đã tăng lên ngang với tu luyện cường độ cao trong thời gian 3 năm!
“Nếu phục dụng thêm đan dược rồi chăm chỉ tu luyện, thì chỉ cần một tháng ta sẽ đạt tới viên mãn tầng 3 rồi. Lúc đó sẽ chuẩn bị thật kĩ càng để công phá rào chắn, cố gắng bước lên tầng 4!”
A Diệt còn đang vui mừng vì trong thời gian ngắn ngủi bản thân mình đã tăng tu vi lên được gần một tầng, thì liền sững người lại khi biết thành quả của hai kẻ trước mắt.
Khỉ con Kim La trước đây trong trạng thái hóa hình sẽ có thực lực tầng 5 Luyện Nguyên cảnh, hiện tại nó đã đạt tới tầng 6 viên mãn, chắc hẳn đã bị vách ngăn giữa tầng 6 và 7 cản mạnh lại. Nhưng với huyết mạch yêu thú cổ đại, cộng thêm thân thể cực đỉnh, thì cho dù giao chiến với vài tên nguyên sĩ tầng 7 cùng lúc nó vẫn có thể dành được chiến thắng.
Hài đồng Sửu Nhi còn kinh người hơn, gọi hắn ta là quái vật trong giới tu hành cũng không ngoa. Vì tu vi hắn từ tầng 7 lúc này đã lên tới tầng 9, hơn nữa còn mơ hồ đạt tới đỉnh phong!
Với thần thông vô cùng lợi hại mà Sửu Nhi đang nắm giữ, thì có thể nói hiện giờ hắn đã thuộc hàng ngũ vô địch trong cảnh giới Luyện Nguyên rồi.
Một kẻ chỉ mới qua 10 tuổi chưa lâu, thân hình thì như hài đồng 4,5 tuổi, vậy mà đã có thực lực khủng khϊếp như vậy rồi. So với A Diệt, một tên đã gần 20 tuổi mà mới có tu vi tầng 3 thì quả là chênh lệch một trời một vực, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Nhưng lúc này A Diệt không vì thành quả của Sửu Nhi và Kim La mà buồn chán về bản thân mình. Hắn biết rõ với cái nguyên mạch hạ đẳng, mà có thể vươn tới một bước này đã là rất xuất sắc rồi. Hiện tại hắn rất ưng ý với thành quả mà bản thân mình đạt được, trong lần mạo hiểm bên trong bảo tàng Chân Giải này.
Ba kẻ bày biện đồ ra ăn uống một bữa no nê, coi như bữa tiệc chúc mừng thành quả mà bản thân gặt hái được trong thời gian qua. Cũng là bữa ăn chia tay, vì A Diệt đã nói rằng tiếp theo đây hắn sẽ chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Nửa ngày sau, ba người họ đã đi tới vùng ngoài của tòa băng sơn. Trong khoảng thời gian này, những cánh cửa dẫn vào bên trong nơi đây vẫn luôn mở ra. Chuyến này A Diệt đã có được rất nhiều thu hoạch nên hiện tại hắn không muốn liều nữa, hơn nữa hắn cũng phải nhanh chóng đi tới lân cận phạm vi Tọa Sơn tông để chờ đến ngày đợt khảo hạch khai mạc.
Sửu Nhi thì còn muốn lăn lộn tại vùng trung tâm cho đến khi tòa băng sơn tự động đóng lại, khỉ con Kim La thì chắc chắn sẽ bám theo hài đồng. Vì vậy hai tên đó tiến A Diệt đi tới lối ra rồi chuẩn bị từ biệt, thời gian qua ba người họ đều đã trở thành huynh đệ chính thức.
Khi ba tên mang danh tam họa này còn đang sướt mướt thì một âm thanh nổ lớn vang lên, sau đó mặt đất bắt đầu rung chấn dữ dội. Từ vùng trung tâm truyền tới vô số tiếng kêu thảm thiết, nghe thôi thì nhóm A Diệt đã cảm thấy có chuyện không hay xảy ra rồi!
Bình luận facebook