• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần

  • Chương 473: Nhập mộng

Trong sơn động rộng lớn trông như động phủ bị bỏ hoang, có hai bóng người một đường dũng mãnh tiến tới khu vực sâu bên trong, họ đã diệt sát không ít ma thú thủ hộ trong quá trình thăm dò động phủ này, ai nấy đều tản mát khí tức sát phạt tanh tưởi.

Hai người này gồm một lão già nét mặt khắc khổ cùng một phụ nhân ngoài ba mươi, cả hai đều có tu vi Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn, hơn nữa trên mi tâm lão già đã có ấn ký pháp tắc. Hai người vừa chậm rãi phi hành vừa dò xét xung quanh, nhưng suốt quãng đường vừa qua chẳng hề thu được một vật gì có giá trị cả, có đâu chỉ là thi thể các ma thú mà họ đã diệt sát được.

Đột nhiên dị biến phát sinh, có một luồng thần thức cực kỳ cường đại phủ xuống cả sơn động này, đặc biệt chiếu cố hai người kia, khiến họ kinh hãi thất sắc trên trán đổ đầy mồ hôi. Luồng thần thức thình lình xuất hiện, mạnh tới nỗi khiến lão già không thể thả ra nổi thần thức của bản thân để kiểm tra, cả hai chỉ có thể khúm núm đứng im tại chỗ.

Sau một hồi không chịu đựng được nữa, lão già vội khom mình ôm quyền hướng về tứ phía, cung kính thanh âm: “Chúng vãn bối vô ý mạo phạm tiền bối, mong tiền bối giơ cao đánh khẽ, vãn bối cảm kích vô cùng.”

Phụ nhân bên cạnh thấy vậy cũng không hề phản bác, cả hai người họ đều cho rằng động phủ nơi đây thực chất có người ở, chứ không phải bị bỏ hoang, bọn họ cả gan tiến vào đã quấy rầy đến tồn tại đáng sợ đang tiềm tu ở trong này.

Thanh âm uy nghiêm theo luồng thần thức vang lên khắp sơn động: “Hai tên tiểu bối các ngươi biết điều thì tự giác cút, bổn tọa không muốn bị bẩn tay vì nghiền nát hai con kiến đâu!”

“Đa tạ tiền bối tha mạng!” Cả hai kích động hành lễ, sau đó lập tức quay đầu cút thẳng, hai đạo độn quang nhanh như tia chớp phá không chạy ra khỏi sơn động, sau đó càng thêm tăng tốc bắn đi rất xa không hề quay đầu nhìn lại.

Sâu trong sơn động tại một góc tối, lúc này có thân ảnh chậm rãi bước ra, là một tên thanh niên dung mạo tuấn mỹ, hắn mỉm cười nói: “Dọa lui được hai kẻ kia rồi, giờ toàn bộ vật phẩm trong động phủ hoang này là của ta!”

Nói rồi hắn phi độn thẳng tiến vào sâu hơn trong sơn động này, diệt sát thêm vài đầu ma thú chạm trán ven đường, không lâu sau đã đi tới khu vực cất chứa vật phẩm. Ánh mắt hắn ta sáng lên như bó đuốc trong đêm, thân ảnh nhào vào vơ vét sạch mọi thứ, dù hiện tại gia sản hắn có thể so sánh với cả một thế lực nhị lưu, thì bản thân hắn vẫn chưa thấy đủ.

Hiện giờ đã qua một tháng kể từ khi A Diệt trở lại nhân giới, thời gian qua hắn luôn thẳng một đường bay từ vùng hạ du lên trung du Kỳ Hoa, miền đất khá có danh tiếng trong Tam Giác Vực. Tới trung du chưa bao lâu, khi bay ngang qua vùng man hoang này, hắn đã vô tình phát hiện một sơn động kỳ lạ, nghi là động phủ bỏ hoang của một vị đại năng nào đó.

Thử tiến vào sơn động dò xét, họ Diệt liền phát hiện vết tích do hai kẻ tiến vào trước lưu lại, hắn đã âm thầm bám theo rồi bắt kịp được hai kẻ kia. Thực lực của lão già không tầm thường, hơn nữa nơi đây là đất lạ, A Diệt không biết hai tên kia có phải thủ hạ của cường giả Hư Linh cảnh hay không, nên thức thời không động thủ.

Cuối cùng hắn nghĩ ra một cách, chính là giả làm tồn tại thượng vị để dọa hai kẻ kia, khiến bọn chúng tự động rời đi mà bản thân không tốn chút sức lực nào. Kết quả thực sự đã thành công, hai tên kia tin rằng nơi đây thực sự có tồn tại thượng vị ẩn tu, họ đã vô ý mạo phạm đến nên rất lo sợ, khi bị đuổi đi họ như được đại xá liền cấp tốc bỏ chạy.

Với Hỗn Ma Quyết tầng 6 cùng các bí pháp tăng phúc thần thức đã luyện đến thành thục, một khi A Diệt toàn lực thôi phát, thì cường độ thần thức của hắn sẽ mạnh hơn cực hạn hạ vị gấp mười mấy lần, miễn cưỡng đạt tới tân tấn Hư Linh cảnh!

Trong khu vực cất chứa toàn bộ vật phẩm tại động phủ hoang này, A Diệt thu hoạch tương đối lớn, tuy không có bao nhiêu món có tác dụng với hắn, nhưng đem đến hội đấu giá chắc chắn thu lại cả đống nguyên thạch.

Chuyện đáng mừng nhất là thứ vật phẩm chân quý cuối cùng còn thiếu trong danh sách của Ma Quân, tại đây A Diệt đã lấy được về tay, sau chừng tám mươi năm thì hắn đã thành công thu thập toàn bộ những vật phẩm khó tìm mà tên kia yêu cầu.

Lúc trước hắn lo trên trăm năm chưa chắc thu thập đủ toàn bộ, không ngờ hiện tại mới chỉ qua chừng 80 năm đã có đủ, khiến tên Ma Quân kích động không thôi, hiếm lắm mới thấy y khen A Diệt được một câu ra hồn.

Rời khỏi động phủ hoang với sắc mặt cao hứng, tên thanh niên tiếp tục thẳng hướng thành trì gần đây nhất, độn quang không ngừng nghỉ bắn nhanh trên tầng trời cao. Nhưng phi độn chưa được bao xa hắn đã nhận được tin tức không ổn từ Tam Nương, nàng ta nói rằng Mộng Huyễn Ảo tựa hồ có dấu hiệu tiêu tan!

Hiện giờ Tam Nương đang ở trong phúc địa Nhất Đại, A Diệt và nữ khôi lỗi đó là chủ tớ nên có thể liên lạc với nhau qua ý niệm trong đầu. Vừa nhận được tin này hắn đã ngay lập tức tìm một nơi hoang vu vắng bóng người để gieo xuống phúc địa, đối với hắn Mộng Huyễn Ảo là báu vật vô giá, không thể nào để chúng tiêu tan được, hắn phải nhanh chóng kiểm tra qua.

Vừa tiến nhập phúc địa hắn đã ngay lập tức chuyển tống tới khu vực vân vụ, cảnh tượng hắn trông thấy đúng như những gì Tam Nương đã báo, đám vân vụ hoàng kim có dấu hiệu mờ nhạt dần, dù độ nhạt rất ít nhưng với cảnh giới của bọn họ thì có thể dễ dàng nhận ra.

Ma Quân lên tiếng: “Nếu đống mộng ảo hoàng kim sắc này có tác dụng không khác gì phấn hồng sắc nguyên bản, vậy thì ngươi mau tranh thủ sử dụng cho hết đi, báu vật bậc này lãng phí chút nào là đại tội chút ấy đấy.”

A Diệt gật đầu, hắn suy tư rồi nói: “Hiện tại đã trở về nhân giới, an nguy tạm thời không cần phải lo, từ giờ dù ta có ngủ say hai đến ba chục năm chắc cũng chả có vấn đề gì. Nơi phúc địa gieo xuống nằm tại vùng hoang dã, cũng coi như ổn thỏa rồi, đúng là nên nhanh chóng nhập mộng để tiêu hóa sạch đống vân vụ này thôi.”

Tam Nương tươi cười lên tiếng: “Chủ nhân cứ an tâm đi ngủ đi, việc vận hành tốt phúc địa cứ để cho người ta lo, nếu ngoài ngoại giới có tu hành giả bén mảng tới gần phạm vi phúc địa, người ta chắc chắn sẽ tìm cách đánh lạc hướng để họ rời đi.”

Tên thanh niên đồng ý, sau đó hắn ra ngoài ngoại giới, nhanh chóng bố trí một tòa đại trận thủ hộ có thể vận hành trong vài chục năm. Tuy phúc địa ẩn đi sẽ rất khó phát hiện, nhưng dù sao nơi đây cũng là đất lạ, ai biết tu hành giả có dị chiêu gì chứ, tốt nhất nên bố trí cẩn thận cho an toàn.

Còn chuyện đi đến thành trì lớn của nhân loại gần đây nhất để tìm hiểu thông tin, đã bị A Diệt ném ra sau đầu, đối với hắn Mộng Huyễn Ảo quan trọng hơn vô số lần. Hắn đã tối cổ tại nhân giới chừng 70 năm rồi, tối cổ thêm vài ba chục năm nữa cũng chẳng sao, sau này thức tỉnh sẽ tiến hành thu thập thông tin một thể luôn.

Dựng hoàn tất đại trận, hắn liền trở lại phúc địa đến đứng trước đống vân vụ hoàng kim, miệng hắn lẩm bẩm: “Vừa hay ta mới tấn cấp cũng chưa có thời gian tu luyện củng cố căn cơ, thời gian tới bất tỉnh trong mộng ảo, cũng tiện để cơ thể tự động điều hòa, sau này thức tỉnh chắc chắn sẽ vững trãi tu vi tuyệt đối.”

Sau khi phân phó công việc cho Tam Nương, Diệt Chúng Sinh liền tiến thẳng vào bên trong vân vụ hoàng kim sắc, bắt đầu quá trình vượt qua vô vàn thử thách trong mộng ảo. Ma Quân khi có được toàn bộ những thứ mà năm xưa y đã yêu cầu A Diệt thu thập, hiện tại cũng đã ngắt liên lạc với ngoại giới, bế quan luyện chế bảo cụ trợ giúp bản thân tiến ra nhân giới trong tương lai.

Trong phúc địa Nhất Đại được gieo tại một nơi hoang vắng hẻo lánh, ai nấy đều có việc của bản thân, mỗi người mỗi vẻ, bận bịu tiến hành sự vụ. Vùng đất nơi tọa lạc đống vân vụ, là cấm khu trong phúc địa, hiện giờ có duy nhất một thân ảnh đang trôi nổi trong đó, tâm thần đã sớm chìm vào mộng ảo.

Đôi mắt từ từ mở ra, đồng tử dần thích ứng với ánh nến mờ ảo lay lắt, sau khi tâm thần ổn định, A Diệt liền quan sát bản thân cùng mọi thứ xung quanh. Hắn hiện tại trong thân thể một nam hài tử chừng mười tuổi, mặt mũi lấm lem, y phục rách rưới, bị giam trong một lao ngục u tối, chỉ có một ánh nến là thứ ánh sáng duy nhất.

Nơi đây không chỉ có mình hắn, mà có chừng ba chục đứa trẻ khác, tuổi tác từ bảy đến mười, cứ năm người sẽ ở trong một lao ngục rộng chừng một tượng, ai nấy đều có chung bộ dáng nhem nhuốc, y phục rách rưới bẩn thỉu. Một vài tiếng khóc thút thít vang lên, một vài thanh âm kêu gào điên dại, nhưng phần lớn là ngồi im bất động, nét mặt thất thần buông bỏ thế gian.

Bản thân A Diệt đã có kinh nghiệm vượt qua các thử thách trong Mộng Huyễn Ảo, hắn biết chuẩn bị có thử thách xuất hiện, nên sắc mặt trịnh trọng hẳn lên, tay chân vận động cho linh hoạt. Trông thấy hành động này của hắn, không ít hài đồng lộ ra chút biểu cảm lạ lùng, tựa hồ nhìn hắn như một tên điên lạc quan quá trớn.

Lao ngục ngay kế bên, chỉ cách lao ngục A Diệt một tấm song sắt, có một nữ hài đồng luôn giữ nét mặt kiên nghị, lúc này cũng không khỏi nhìn tới hành động lạ của hài đồng A Diệt. Khi một đứa trẻ định mở miệng nói gì đó với hắn, thì đúng lúc cánh cửa nhà lao mở ra, một thân ảnh to lớn cao những nửa trượng bước vào.

Họ Diệt nheo mắt quan sát, phát hiện đây là một tên yêu binh dạng gấu, ánh mắt hắn nhìn đám trẻ trong lao ngục như nhìn một bữa ăn thịnh soạn, cái miệng lớn mở ra phát lên thanh âm: “Bay đâu? Mau lôi hết bọn nhóc ra sân rồi lột sạch quần áo, đêm nay chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc thật là thịnh soạn, khà khà khà!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom